A Dương tỉnh dậy vì một trận ho sặc sụa, trong khoảnh khắc mở mắt ra đã ngỡ như mình đang ngủ trong một đám cháy. Khói mù lan tỏa khắp căn nhà, kèm theo đó là tập hợp những loại mùi khét lẹt gay mũi. Có tiếng vật gì đó rơi trên nền đất vỡ toang, kèm theo đó là tiếng ho khù khụ rồi thở hắt đầy chán chường của một cô gái.
A Dương vơ vội chiếc quần vắt trên chiếc ghế cạnh giường, vội vàng lao xuống bếp. Đúng như anh nghĩ, cô gái vừa nãy mệt mỏi ngủ thiếp trong lòng anh bây giờ đang đứng bối rối trong bãi chiến trường tan hoang. Hai trong số những chiếc bát ít ỏi của A Dương giờ đây nằm chia năm xẻ bảy trên mặt đất, còn cô gái với khuôn mặt dính đầy bụi than đang lớ ngớ nhìn chiếc chảo với những vật đen thùi nhìn không ra hình dạng, vẻ mặt bất lực không biết phải làm sao.
- Em đang làm gì thế? Gọi anh dậy thì không phải là xong hết sao, tiểu thư hậu đậu?
Vỗ yêu vào mông cô một cái, không để ý đến sự phản đối yếu ớt và bàn tay dính đầy dầu mỡ của cô chống đẩy trên bộ ngực trần trụi của mình, A Dương mở cửa sổ tản bớt khói rồi bắt đầu thu dọn chiến trường.
Bát đũa lộn xộn trên chiếc bàn được dọn dẹp, nhìn vào số nguyên liệu còn lại, A Dương nhẩm tính trong đầu phải làm những gì để sửa chữa sự nghiệp bếp núc hỏng bét của bạn gái. Bước tới thêm chút nước vào chiếc nồi đang sôi sùng sục trên bếp rồi khuấy nhẹ, nhìn tình trạng trong nồi thì bạn trai toàn năng A Dương quyết định rất nhanh, với độ nhão nhoẹt này thì cơm nấu thành cháo cũng được. Rút bớt những thanh gỗ đang cháy bên bếp lửa bên cạnh, lấy ra một chiếc chảo nhỏ rồi đổ phần thịt may mắn còn sót lại vào rim lên.
Mùi thơm ngào ngạt bốc lên thay thế cho cảm giác ngột ngạt ban nãy, tiếp theo là căn bếp dần trở lại vẻ ngăn nắp sạch sẽ như cũ. Bốn năm phải tự chăm sóc mình nơi nắng gió xa xôi này khiến A Dương trưởng thành hơn rất nhiều, từ một anh chàng ăn bám cả luộc trứng cũng không biết biến thành một người đàn ông tự lập, tề gia nội trợ thành thục. Một loạt động tác thành thạo miễn chê của anh khiến cho cô gái đứng sững sờ quên cả bước đi, mải đến lúc anh dọn dẹp xong xuôi mới nhớ ra đẩy cô ra ngoài rửa mặt.
- Sau này đừng có vào bếp nữa. Bàn tay của em để dành làm việc khác, không cứ nhất thiết phải làm nội trợ. Anh cũng không cần một người vợ để nấu cơm quét nhà, mấy thứ đó tự anh làm rất tốt rồi.
- Ai quan tâm anh cần người vợ thế nào! Cái đồ khoe mẽ!
Cô nhếch môi xem thường, nhưng vệt đỏ ửng lan dần trên gò má rồi đến chóp tai bán đứng cô. A Dương chỉ nhướng mày nhìn cô không nói, bàn tay túm lấy hai ngón tay của cô xoay tròn rồi vuốt ve, bắt chước động tác "làm việc" ái muội của ai đó lúc trưa. Tiểu Dã ăn không nổi nữa, vội rụt tay về vỗ mạnh lên cánh tay anh muốn đi nhưng bị túm lại.
- Ngày mai anh sang nhà Quý Mộc dọn đồ em sang đây, được không?
A Dương ôm lấy cô gái vẫn còn đang thở dồn dập vào lòng, hôn lên lòng bàn tay cô rồi dò hỏi. Tiểu Dã suy nghĩ một lúc lâu rồi cũng đồng ý. Cô vốn có nhiều chuyện muốn hỏi A Dương, thế nhưng lại lưu luyến những phút giây bình yên như thế này. Thỉnh thoảng làm rùa rụt cổ cũng không sao, có một số việc không thể gấp gáp.
Vài ngày sau khi A Dương trở về, trong căn cứ truyền đến tin tức chấn động. Sau khi nằng nặc muốn ở lại thay A Dương xử lý việc buôn bán và giao hàng ở Tây Nam lần này, Cao Sơn đã làm hỏng chuyện làm ăn đó. Cảnh sát phát hiện khiến giao dịch bị hủy bỏ, người của hai bên may mắn lắm mới chạy thoát hơn phân nửa. Phía Lục Tuân rất tức giận, hai lần làm ăn không đi đến đâu lại tổn thất người và của nghiêm trọng như thế, ông ta phái người đến gặp Quý Thành Chí muốn một câu trả lời thuyết phục.
Quý Thành Chí nhẫn nại tiếp đón, lại dùng lời mềm mỏng thuyết phục Lục Tuân dời lại lịch giao hàng, đích thân ông ta sẽ đến gặp Lục Tuân. Việc này bị đám đàn em phản đối kịch liệt, bởi vì từ khi thế lực bành trướng vào mười mấy năm trước Quý Thành Chí chưa một lần nào ra mặt trong bất kỳ chuyến làm ăn nào, có việc gì đều sai tâm phúc đi làm. Kể cả trong lần bị bố ráp vào bốn năm trước, người ông ta cử đi gặp khách hàng để tỏ thành ý cũng chỉ là đứa con trai vừa tròn mười tám Quý Lâm của mình. Quý Lâm mất mạng, Quý Thành Chí càng thêm cẩn thận hơn, hầu như chỉ ở căn cứ không đi ra ngoài.
Lần này là tình thế bắt buộc, đám người Lục Tuân ở Lam Sơn không dễ đụng chạm, vì việc làm ăn không thành mà gây ra hiềm khích lớn thì bọn họ khó mà mở rộng con đường sau này. Lúc này dù có cho đứa con trai duy nhất còn lại ra mặt cũng vô dụng, Lục Tuân sẽ cho rằng bên này thiếu tôn trọng ông ta, dám để một đứa nhóc miệng còn hôi sữa ra mặt cùng ăn cùng ngồi.
Đây không phải lần đầu tiên Lục Tuân bất mãn về chuyện đó, ban đầu khi A Dương chịu trách nhiệm việc này cũng bị làm khó dễ, Cao Sơn nhân dịp đó mới chen chân vào lãnh nhiệm vụ. Có ai ngờ cơ hội chứng tỏ mình thì chưa thấy, lại dẫn lửa đốt nhà mình.
Song song với việc chuẩn bị cho việc tái xuất giang hồ lần này, Quý Thành Chí còn cho người điều tra ráo riết và phát hiện người để lọt tin tức ra ngoài là cháu vợ của Cao Sơn, chính là tên thủ hạ bị Quý Mộc ra tay dạy dỗ trong rừng lần trước.
Nghe nói Cao Sơn bị thương không nhẹ nên đến giờ vẫn đang trên đường trở về đến căn cứ, lúc nghe tin dữ này thì đột ngột quay đầu biến mất. Như vậy chứng tỏ việc này có liên quan đến ông ta. Quý Thành chí nổi giận xung thiên lập tức sai A Dương truy tìm rồi xử lý hắn ta. Mệnh lệnh được ban ra, không cần mang người sống trở về.
Chiều hôm đó A Dương mang Tiểu Dã đến nhà Quý Mộc tá túc rồi thu dọn lên đường ngay, hai ngày sau lại xuất hiện trước cửa với vẻ mệt mỏi và vô số vết thương trên người. Cao Sơn đã mất mạng, cái xác còn bị đẩy xuống khe suối sâu trong rừng. Một đời toan tính luồn cúi, bán mạng vì danh lợi cứ thế kết thúc trong lặng lẽ.
Tiểu Dã nhìn người đàn ông đang im lìm lau súng trước mặt, lại nhìn đôi bàn tay rắn rỏi đang thành thạo tháo lắp kia, bỗng nhiên cảm thấy mình chưa bao giờ hiểu hết con người trước mắt này. Thì ra người đầu ấp tay gối với cô cũng có một bộ mặt tàn nhẫn mà cô chưa từng nghĩ đến.
Tần Tranh nhìn cô bé con có khuôn mặt bầu bĩnh đang tận hưởng que kem với vẻ hạnh phúc vô cùng trước mặt mình, trong lòng ngổn ngang trăm mối. Bởi vì Trần Tư Thành và Sở Nhiên phải ở lại cùng bác sĩ trao đổi về vấn đề điều trị, sếp Tần liền trở thành vú em bất đắc dĩ.
Việc bị mất thị giác của cô bé thường xuyên diễn ra sau giấc ngủ, phải một lúc lâu mới trở lại bình thường. Lúc mọi người cùng vào nói chuyện với giáo sư, cô bé được giao cho Tần Đình. Được một lát thì Tần Đình được gọi cho một ca bệnh gấp phải giao lại cho ba mẹ bé.
So với việc phải ở cùng một cô y tá xa lạ không quen thì cô bé lại chọn ở lại với chú Tần. Mặc dù chú Tần nghèo thật nghèo, thái độ đối với ba cô bé cũng khá lạnh lùng nhưng chú Tần là người quen biết, hơn nữa chú Tần siêu đẹp trai, lại làm cảnh sát siêu ngầu.
Hai người một lớn một bé ngồi trên ghế bệnh viện nói chuyện, chủ yếu là Tần Tranh ngồi im lặng nghe cô bé liến thoắng liên tục. Tình cảnh này giống y như nhiều năm trước khi anh gặp được một cậu bé, nhóc con kia cũng nói không ngừng để che giấu nỗi khủng hoảng của mình. Đứa trẻ này chắc hẳn cũng đang lo sợ cho bệnh tình của mình, thế nên mới bận bịu dùng lời nói để phát tiết. Độc thoại được một lúc, Hinh Hinh nhìn anh rồi ngập ngừng đề nghị:
- Chú, chú có muốn ăn kem không?
Thấy vẻ mặt sửng sốt và cái nhíu mày đầy rối rắm của anh, Hinh Hinh đoán rằng đề nghị này đã làm chú Tần khó xử, chú Tần không có tiền.
- Chú đừng lo, cháu có nhiều tiền lắm. Cháu khao chú nhé?
Cô bé vừa nói vừa lật chiếc túi nhỏ đeo bên hông ra đưa đến trước mặt anh, khoe khoang gia tài nhỏ của mình.
- Đây là tiền tiêu vặt của ông ngoại cho, đây là của bà ngoại, của cậu họ, của ba, còn đây là của mẹ.
Ừ, quả nhiên là một cô gái có tiền. Tần Tranh chép miệng gật gù:
- Nhiều đấy!
Hinh Hinh được khen cũng không thấy vui vẻ gì, cô bé cụp mắt xuống thì thào một mình.
- Nhưng mà.. cho Hinh Hinh nhiều như vậy để làm gì? Không cho mua kẹo cũng không cho mua kem. Cháu cũng muốn một lần được nếm vị kem ốc quế sữa dâu. Ba không cho, ba bảo ăn đồ lạnh sẽ không tốt cho cháu. Nhưng mà chú à, cháu nhịn thèm lâu như vậy, nhịn nhiều lần như vậy rồi, tại sao mắt cháu lại ngày càng mờ hơn?
Câu trả lời của chú Tần chính là que kem dâu thơm ngọt lúc này Thỏ Con đang cầm trên tay.
- Hinh Hinh, cháu ở với ông bà sao?
- Dạ. Ba bận đi dạy, cháu đi lớp mẫu giáo về sẽ ở với ông bà. Mẹ đi làm xa, lâu ơi là lâu sẽ trở lại thăm cháu.
- Vậy.. mẹ có thương cháu và ba không?
- Mẹ thương cháu nhất!
Thỏ Con trả lời rất nhanh nhưng không đúng trọng điểm anh muốn hỏi.
- Vậy.. ba mẹ cháu sống với nhau vui vẻ không?
- Ờm..
- Thỏ Con, lại đây nào!
Hinh Hinh còn đang suy nghĩ xem định nghĩa "vui vẻ" trong câu hỏi của chú Tần là gì thì đã nghe tiếng mẹ gọi từ trong hành lang. Cô bé hoảng hốt nhét vội nửa que kem ăn dở vào tay chú Tần, quay người định chạy đi. Tần Tranh nhanh tay níu bé lại, dùng khăn giấy cầm sẵn trên tay nãy giờ lau vết kem dính trên chóp mũi cô bé, xong véo nhẹ đầu mũi xinh xắn.
- Ăn vụng không biết chùi mép, suýt nữa là bị phát hiện rồi đấy. Hinh Hinh, khi nào muốn ăn kem cứ nói với chú.
- Nhưng mà.. mẹ bảo là chú Tần nghèo lắm, không có cả tiền để trả phí điện, cho nên lúc cháu ở nhà chú cứ tối mò.
Cô gái chết tiệt kia, tìm lý do gì lừa gạt bé con lại không được, có nhất thiết phải hạ thấp hình tượng của anh trước mặt một đứa trẻ như vầy hay không?
Tần Tranh nở nụ cười gượng gạo, nhìn sâu vào đôi mắt tròn xoe đầy vẻ thương hại của Thỏ Con, cất giọng thì thầm:
- Để chú Tần nói cho cháu một bí mật. Thật ra chú Tần rất rất giàu, mẹ chú, anh trai của chú, chính là bác sĩ Tần á, cũng cho chú rất nhiều tiền tiêu vặt. Chẳng qua chú Tần bận quá nên quên đóng tiền điện, làm hại con không nhìn thấy gì. Từ nay sẽ không như thế nữa, cháu cần gì muốn mua gì cứ nói với chú. Từ giờ chúng ta là bạn tốt, chú nhất định sẽ giữ bí mật.
Tần Tranh vừa nói dứt câu liền làm động tác kéo khóa miệng, Hinh Hinh bật cười khanh khách chồm tới đặt một nụ hôn lên má anh rồi chạy về phía Sở Nhiên và Trần Tư Thành đang chờ.
Tần Tranh nhìn một nhà ba người bước trên hành lang, cô bé con ở giữa mỗi tay nắm lấy một người vừa đi vừa nói liên tục, đôi nam nữ kia chỉ im lặng nghe rồi nở nụ cười yêu chiều. Bức tranh gia đình hạnh phúc ấy thật ấm áp nhưng đặt ở trong mắt Tần Tranh lại là một màn chói mắt không muốn nhìn.
- Có cần anh gặp cô ấy để nói rõ tình cảnh năm đó không? Em cứ đứng đực ra đấy cả đời cũng chẳng giải quyết được gì đâu.
Tần Đình đặt hai tay trong áo blouse, đứng dựa tường nhìn theo, hỏi với vẻ trêu chọc rõ ràng. Tần Tranh cũng mặc kệ, lắc đầu nở nụ cười buồn bã:
- Không cần đâu, anh Hai. Cho dù có bất kỳ lý do gì thì những tổn thương em gây ra cho cô ấy cũng là sự thật. Hơn nữa, cô ấy hiện giờ đã có gia đình rồi. Em không thể đẩy một gia đình rơi vào cảnh tan vỡ được. Con bé bị bệnh, nó cần có cả bố và mẹ ở bên.
Tần Đình còn đang muốn khuyên nhủ gì đó, nhưng chưa kịp mở miệng thì điện thoại Tần Tranh đã reo lên inh ỏi. Tần Tranh xem vội màn hình, là cuộc gọi từ Sở cảnh sát, người gọi là Thường Thanh.
- Cậu nói gì? Chết rồi? Từ bao giờ? Tôi đang ở bệnh viện trung tâm, lái xe đến đón tôi ngay đi!
Tiếng còi hụ trên xe cảnh sát phá vỡ không gian của một vùng quê ngoại thành yên tĩnh, một căn nhà nhỏ nằm yên ắng bên bờ hồ bị khuấy động bởi tiếng chân người dồn dập. Tần Tranh bước xuống xe, len lỏi giữa nhưng người hàng xóm tò mò tụ tập ngoài vòng dây cảnh báo của cảnh sát, rốt cuộc cũng tìm thấy người đàn ông trung niên đang ngồi gục mặt xuống giữa hai đầu gối, bả vai run run.
Tần Tranh đặt nhẹ bàn tay lên đó, Cao Sơn ngẩng khuôn mặt già nua với đôi mắt đỏ ngầu lên nhìn anh không nói một lời.
- Cảnh sát Từ, xin nén đau thương!
Cao Sơn, hay còn gọi là cảnh sát Từ Tĩnh Khang đưa bàn tay lên bưng lấy mặt mình, tiếng nấc nghẹn ngào bật ra giữa hơi thở dồn dập.
Sáng nay Sở cảnh sát nhận được tin báo án, vùng ngoại ô thành phố xảy ra một vụ án mạng nghiêm trọng, nạn nhân là một người phụ nữ năm nay bảy mươi tám tuổi. Tình trạng khi được phát hiện hết sức đau lòng, bà ấy bị treo lên giữa nhà, trên thân thể có nhiều vết thương tàn nhẫn lại còn bị **** mở cả vùng bụng. Vừa nhìn đã biết bà ấy phải chịu đau đớn trong một khoảng thời gian dài trước khi mất. Trên bức tường trắng của phòng khách có một hàng chữ to tướng viết bằng dòng chất lỏng màu đỏ chảy ra từ người nạn nhân: "Ân đền oán trả"
Là một vụ trả thù.
Nhưng người phụ nữ phúc hậu với khuôn mặt hiền hòa trên bức ảnh treo tường bên cạnh quanh năm chỉ biết đến việc nội trợ thì có thể gây thù chuốc oán gì với ai đâu? Chỉ có thể là đứa con trai vừa "đi làm ăn xa" vừa trở về của bà ấy.
Xóm giềng nhao nhao bàn tán, người con trai duy nhất đi biền biệt bao nhiêu năm vừa trở về nhà vào mấy năm trước, bà Từ hết sức vui mừng, năm đó còn mổ một con lợn béo nhất để thết đãi xóm giềng chung vui. Chẳng ngờ chỉ mới vài năm lại phải bỏ mạng vì ân oán riêng bên ngoài của nó. Đúng là số khổ!
Tần Tranh ngồi xuống trước mặt Từ Tĩnh Khang, chờ ông ấy qua cơn xúc động kịch liệt rồi mới hỏi khẽ:
- Chú có nghĩ tới là ai làm ra việc này không?
- Tôi vì nhiệm vụ kia mà lăn lộn trong giới giang hồ bẩn thỉu bao nhiêu năm, giờ phút này cũng không thể xác định.
Tần Tranh ngập ngừng, nhìn vào mắt ông ấy rồi nói rõ ràng từng tiếng:
- Có một việc này tôi phải nói với chú. Quý Mộc vẫn còn sống, đang điên cuồng trả thù những người liên quan đến chuyện năm xưa ở căn cứ, dạo trước cậu ta đã tìm đến tôi.
Từ Tĩnh Khang trợn to đôi mắt, trên mặt là nỗi bàng hoàng không thể tin. Ai có thể ngờ được người tưởng chừng như đã chôn thân trong biển lửa ngày ấy có thể trở về tìm bọn họ đòi lại món nợ xưa. Nhớ đến sự tàn nhẫn và quyết tuyệt của Quý Thành Chí khi xưa, lại nhớ đến tính tình cố chấp từ khi còn là một thiếu niên của Quý Mộc, Từ Tĩnh Khang bỗng thấy rùng mình. Ông ấy đột nhiên thốt lên một tràng cười man dại, cười đến rớt cả nước mắt.
- Ha, ha ha! Cả cuộc đời mình tôi hy sinh cho tín ngưỡng và nhiệt huyết của một người cảnh sát. Tôi chấp nhận từ bỏ gia đình sống một cuộc đời không phải dành cho mình, chỉ vì muốn hoàn thành điều gì đó lớn lao hơn, bảo vệ những người dân vô tội khỏi nanh vuốt của bọn người kia. Thế mà đến cuối cùng, người thân yêu duy nhất của tôi trên đời này vì việc làm ấy mà phải bỏ mạng. Mẹ tôi nhẫn nhục đau khổ mười mấy năm, chịu bao điều tiếng của xóm giềng khi có đứa con trai giang hồ trộm cướp.. Đến cả một cơ hội có cháu ẵm bồng tôi cũng chưa từng cho bà bấy. Tôi khốn nạn quá. Tại sao lại không tìm tôi, tại sao lại là bà ấy. Tại sao?
Câu cuối cùng ông ấy hét đến khản cổ, cả người sụm xuống trên mặt đất khóc nức nở, những người cảnh sát xung quanh rưng rưng nước mắt, chỉ biết quay đi không nỡ nhìn.
Từ Tĩnh Khang hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ kéo dài gần hai mươi năm của mình, rốt cuộc cũng đến ngày được quay về thân phận một người cảnh sát. Nhưng quá khứ sống trong gió tanh mưa máu với đôi tay ít nhiều đã nhúng chàm khiến ông ấy cảm thấy khó hòa nhập với những người đồng đội cũ và mới của mình. Vì thế ông ấy lựa chọn xin nghỉ hưu sớm, đưa mẹ mình về vùng ngoại thành sinh sống, hàng ngày đi làm bảo vệ cho một công ty nhỏ ở khu công nghiệp gần nhà. Tối hôm qua là ca trực của ông ấy, lúc bước ra khỏi nhà người mẹ hiền từ ấy vẫn còn gọi với theo dặn ông ấy nhớ đem theo áo khoác. Chẳng thể ngờ cách mấy giờ sau thì người đã đi, chỉ còn để lại một thân thể lạnh như băng.
Trần Tư Mỹ xách chiếc cặp chứa dụng cụ khám nghiệm đứng bên cửa nhìn Tần Tranh đang đỡ lấy Từ Tĩnh Khang vào xe cấp cứu. Ông ấy đã lấy lại bình tĩnh, muốn đi cùng đưa mẹ đến trung tâm pháp y làm các thủ tục khám nghiệm cần thiết. Nhận ra ánh mắt của cô, Tần Tranh bước nhanh tới.
"Hai người đã ở bên nhau", đây là cách nói giảm nói tránh của câu "Hai người đã ngoại tình cùng nhau" đó thôi. Trái với suy nghĩ của Trần Tư Thành, sau khi nghe câu hỏi quá trực tiếp này thì Tần Tranh lại không lảng tránh mà bình tĩnh gật đầu.
Bạn cần 2,000 Xu để xem nội dung này, kiếm xu hoặc nạp xu tại đây