Ngôn Tình [Edit] Tình Yêu Siêu Cấp Ngọt Ngào Của Lộ Tiểu Thư - Vô Tẫn Tương Tư

Discussion in 'Truyện Drop' started by SusissTih, Dec 31, 2022.

  1. SusissTih

    Messages:
    0
    Chương 140: Bị anh ôm

    Bấm để xem
    Lộ Kiêu Dương nói: "Chương trình trực tuyến của chúng ta đã chắc chắn chưa? Sẽ không thay đổi nữa chứ?"

    "Ừ." Annie nghe đến đó, đột nhiên phản ứng lại, "Lộ gia, chị...chị thật nham hiểm!"

    "Nói gì đó? Em mới nham hiểm!" Lộ Kiêu Dương tiếp tục trang điểm lại cho mình.

    ....

    Lộ Kiêu Dương học xong, từ trường học đi ra, vừa lên xe ngồi, Annie liền nhào tới, ôm lấy cô.

    Lộ Kiêu Dương ghét bỏ đẩy cô một cái, "Chị là thẳng nữ, đừng có ôm ôm ấp ấp."

    Annie đã quen với cách nói chuyện của cô.

    Cô buông Lộ Kiêu Dương ra, trên mặt đều cười tươi như hoa, "Em mới từ công ty ra, Lộ gia ngài đúng là liệu sự như thần, hôm nay Lương Thiến vừa quay lại công ty đã bị Long tổng mắng cho một trận, nghe nói bây giờ cô ta lại muốn lấy chương trình trực tuyến về, nhưng mà chúng ta bên này đã ký hợp đồng, cô ta muốn đổi ý cũng không còn cơ hội nữa.《 Người một nhà chúng ta 》bên kia nói, ký với ai cũng được, nhưng tuyệt đối không ký với Lương Thiến. Lúc này Lương Thiến đã đánh mất chương trình trực tuyến, lại không ký được với《 Người một nhà chúng ta 》, quả thực là thất bại hai bên. Lúc em thấy cô ta, sắc mặt cô ta rất khó coi. Bây giờ thì cút về đoàn làm phim quay phim đi. Hahaha, chỉ nghĩ lại thôi, trong lòng em đã cảm thấy vô cùng thoải mái, ai bảo cô ta khi dễ chúng ta trước?"

    Lộ Kiêu Dương nói: "Hiện tại tài nguyên chính ở công ty hầu như nằm trong tay cô ta, tạm thời Long tổng sẽ không làm gì cô ta cả."

    "Thật sao?" Annie nghe xong, lập tức bình tĩnh lại.

    Lộ Kiêu Dương liếc mắt nhìn Annie, ý bảo cô không nên gấp gáp, "Nhưng chị cũng không muốn cứ như vậy đã lật đổ cô ta, lần này chẳng qua là cho cô ta một bài học. Nếu cô ta không có suy nghĩ muốn cướp của chị, thì cúng sẽ không rơi vào kết cục này. Lần sau cô ta làm việc gì, hẳn là sẽ suy nghĩ một chút."

    Nếu hai nghệ sĩ cùng công ty đấu đá nhau, đối với các cô, đối với công ty, đều không có lợi.

    Giải trí Bạch Hùng không có hậu đài lớn như các công ty khác, hiện tại đang trong thời điểm bấp bênh, bất cứ lúc nào cũng có thể bị thu mua.

    Đi đến công ty lớn có năng lực tiếp quản, với tình huống của cô bây giờ, muốn cầm tài nguyên lại càng khó khăn hơn.

    Sau khi nói xong với Annie, Lộ Kiêu Dương ngáp một cái, "Buồn ngủ quá, chị muốn ngủ một giấc, đến nơi thì gọi chị."

    "Vâng."

    .....

    Lộ Kiêu Dương mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên giường trong phòng ngủ ở trấn nhỏ Dương Hà. Cái giường này so với cái giường trong nội thành của cô còn mềm hơn chút, ngủ rất thaoir mái, thế mà cả đêm cũng không nằm mơ.

    Cành nho trên ban công, đã bò đầy trên bệ cửa sổ. Tối hôm qua cô về đây, chiều hôm qua cùng Thẩm Trường Hà trở về nhà một chuyến, bồi mẹ Lộ và thầy Lộ ăn cơm, sau đó trở lại đây.

    Trấn nhỏ Dương Hà luôn yên tĩnh và yên bình như thế, đã là giữa trưa, cũng không nghe thấy thanh âm gì.

    Cô nhìn trần nhà chăm chú, ngẩn ngơ một hồi, có người mở cửa đi vào, cô mau chóng nhắm mắt lại.

    Thẩm Trường Hà ngồi xuống ở bên cạnh, anh đi lên thành phố mở một cuộc họp mới trở về, nhìn Lộ Kiêu Dương còn đang ngủ trên giường, nghe người hầu nói ngay cả điểm tâm cũng không dậy ăn.

    Giọng nói của anh có chút bất đắc dĩ, "Còn chưa tỉnh?"

    "..." Lộ Kiêu Dương giả vờ ngủ, cố tình không để ý tới anh.

    Đúng lúc này, cô cảm giác được anh nhích lại gần, đôi tay ôm lấy cô, một nụ hôn rơi xuống trên trán cô...

    Người đàn ông này!

    Anh vậy mà!

    Cô đang muốn phát giận, thì nghe thấy anh nói: "Lộ tiểu thư thân mến, ngủ đủ rồi nên dậy dùng bữa nào, bây giờ đã gần mười hai giờ. Tôi đã bảo phòng bếp nấu nhiều món ngon cho em,. Có món tôm hùm hấp em thích ăn, sườn kho tộ, hột vịt muối, tiết canh vịt,...Hôm nay Annie không ở đây, đúng lúc em có thể ăn nhiều chút. Dậy nhanh lên..."

    ( Ta có lỗi với Trường Hà ca ca, có lỗi với các bạn, không cẩn thận đem mấy món mình thích ăn viết lên. Viết bài cả đêm, lúc này ta chỉ có một ý nghĩ: Đói. Thứ hai, tranh thủ thời gian bỏ phiếu an ủi ta một chút! Huhuhu..)

    ( Hết chương )
     
    LieuDuong likes this.
  2. SusissTih

    Messages:
    0
    Chương 141: Anh có thấy không?

    Bấm để xem
    Trạng thái làm việc của Thẩm Trường Hà chính là nói rất nhiều, nhưng cũng khiến cho người ta cảm thấy như kéo gần khoảng cách lại với anh.

    Giọng nói của anh rất dịu dàng, khiến đáy lòng cô xao xuyến, đặc biệt là lấy món ăn ngon ra cám dỗ cô.

    Hai mắt Lộ Kiêu Dương, 'Vèo一'một cái liền mở ra.

    Cô nhìn Thẩm Trường Hà trước mắt, chỉ thấy anh cũng đang nhìn cô. Cô đột nhiên bật cười, "Anh làm gì thế?"

    Cô rất không quen cái dạng này có được không!

    Thẩm Trường Hà không đeo kính, con ngươi đen nhánh ngay trước mắt. Bởi vì đang trong giai đoạn hồi phục, nên mắt có chút hồng.

    Tay anh vòng qua Lộ Kiêu Dương, tư thế hai người rất thân mật, thấy cô tỉnh, anh nói: "Nghe nói sáng nay chưa dậy ăn gì?"

    "Tôi mới tỉnh." Lộ Kiêu Dương duỗi người, nói: "A, ở đây quá yên tĩnh, ngủ thật thoải mái."

    Bởi vì trước đó Thẩm Trường Hà mỗi ngày đều mặt dày rề rà ở chỗ cô, nên Lộ Kiêu Dương đã quen ngủ cùng một giường với anh.

    Dù sao anh cũng sẽ không làm gì cô.

    Thẩm Trường Hà nói: "Vậy sau này tan học em về đây đi."

    Sống ở đây thoải mái hơn nhiều so với nội thành, bầu không khí cũng tốt.

    Lộ Kiêu Dương nói: "Nhưng tôi không biết lái xe, Annie chạy tới chạy lui mỗi ngày rất phiền toái."

    "Không sao, tôi bảo Tần Phong đi đón em."

    "Cái này không được đâu, không phải anh ta phải chiếu cố cho anh à."

    Mắt Thẩm Trường Hà không tốt...Hả?

    Nghĩ tới đây, cô nhìn người đàn ông trước mắt này đang ôn nhu nhìn mình, bỗng nhiên sửng sốt một chút.

    Tay cô giơ giơ ở trước mặt Thẩm Trường Hà, Thẩm Trường Hà chớp mắt nhìn, tròng mắt đen giật giật.

    Lộ Kiêu Dương nói: "Anh...anh khỏe rồi?"

    Thẩm Trường Hà cũng không tính giấu cô.

    Ở trước mặt cô giả vờ không thấy, rất không tốt.

    Hơn nữa...Anh cảm giác nếu mình lừa gạt thêm nữa, đến lúc đó bị cô vạch trần, nhất định sẽ chết rất thảm, còn không bằng nói cho cô biết sớm một chút.

    Ngày đó đi ăn cùng cô ở chỗ của Trình Vũ Gia, những lời nói đó của Lộ Kiêu Dương khiến trong tâm Thẩm Trường Hà có loại cảm giác kỳ diệu.

    Có thể ở trong mắt Lộ Kiêu Dương, cô lợi dùng Thẩm Trường Hà, sợ anh sẽ so đo.

    Nhưng điều anh nghĩ chính là cô vậy mà nguyện ý để người ta biết bọn họ ở bên nhau một lần nữa.

    Vậy có phải chứng tỏ, mấy ngày nay họ tiếp xúc và ở chung rất hữu ích?

    Cô bằng lòng buông xuống những chuyện trước kia mà ở bên anh.

    Nghĩ đến những điều này, anh liền không có bất kỳ băn khoăn nào nữa, muốn ở cùng một chỗ với cô, muốn thương cô, muốn cưng chiều cô.

    Họ đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian.

    Kiêu Dương trước mắt như thể món quà mà ông trời ban tặng cho anh, một món quà đã mất mà tìm lại được.

    Cô dịu dàng đáng yêu, tỏa sáng, giống như dáng vẻ ban đầu của cô trong ký ức, lại có chút giống như là một người bạn nhỏ cần được nuông chiều.

    Trước kia anh không thể làm bạn chăm sóc cô, sau này nhất định phải bù lại, chiều chuộng cô thật nhiều.

    Thẩm Trường Hà thấy cô quan tâm, gật đầu.

    Lộ Kiêu Dương thấy vậy, vội vàng ngồi dậy, cô nhìn anh, "Chuyện từ khi nào?"

    Trước đây anh không nhìn thấy, cô còn nghĩ anh thật đáng thương.

    Bây giờ anh có thể thấy lại, tất nhiên là chuyện tốt.

    Thẩm Trường Hà đang muốn nói, thì Lộ Kiêu Dương nói: "Này, tối hôm qua không phải vẫn còn không thấy sao."

    Hơn nữa lúc cô tắm xong đi ra, làm trò mặc quần áo trước mặt anh.

    Ngay cả lúc này, trên người cô cũng chỉ mặc một cái áo phông rộng thùng thình làm áo ngủ.

    Những lời này của Lộ Kiêu Dương, nhất thời khiến Thẩm Trường Hà không cách nào trả lời được.

    Bởi vì tối hôm qua, anh còn thấy cô thay quần áo ở trước mặt mình, ăn đậu hũ của cô không ít.

    Mặc dù bọn họ là vợ chồng, nhưng Lộ Kiêu Dương trước mặt này không giống như người có thể tiếp thu được chuyện như vậy.

    Anh nhìn cô, trầm mặc, trầm mặc, trầm mặc.

    Lộ Kiêu Dương hỏi: "Tại sao không nói gì?"

    Thẩm Trường Hà ho khan một tiếng, nói: "Xin lỗi, vẫn luôn thấy được."

    ( Cập nhật một chương trước, ban ngày lại cập nhật. Mọi người ngủ ngon! Bé nào có phiếu đề cử nhớ vote cho Tư Tư nha, hôm nay đang ở ngay 20 lại rớt xuống, tàn nhẫn)

    ( Hết chương )
     
    LieuDuong likes this.
  3. SusissTih

    Messages:
    0
    Chương 142: Về sau sẽ không

    Bấm để xem

    Vốn còn muốn lừa gạt cô, nhưng ánh mắt của cô...quá mức thuần khiết, anh luôn cảm thấy nếu mình tiếp tục lừa gạt thêm nữa, dường như giống một con sói đuôi to.

    Lộ Kiêu Dương: "..."

    Cô bối rối vài giây, ai có thể nói cho cô biết, đây vẫn luôn thấy được là có ý gì?

    Cho nên là nói, anh vẫn luôn thấy được, nhưng ở trước mặt cô thì giả vờ bị mù?

    Mẹ kiếp!

    Gần như là theo bản năng, Lộ Kiêu Dương ngẩng đầu, trực tiếp quăng cho anh một cái tát.

    Anh cũng không tránh, chỉ nhìn có, dáng vẻ có mấy phần vô tội.

    Lộ Kiêu Dương chỉ thấy tay mình có chút nóng, đây cũng là lần đầu tiên cô động thủ với người khác.

    Bộ dạng này của anh, ngược lại khiến cho Lộ Kiêu Dương có chút xấu hổ.

    Động thủ đánh người, chung quy là không đúng.

    Cô nhìn anh, cảm thấy mình có chút xúc động.

    Nhưng thật sự quá khinh người mà!

    Cô rõ ràng tin tưởng anh như vậy, rõ ràng một chút đề phòng ở trước mặt anh cũng không có, quan trọng là cừa nghĩ tới vài chuyện mất mặt mà cô làm trước mặt anh mấy ngày trước, thay quần áo thì cũng thôi đi, nhưng còn nói thì thầm với Annie...Kết quả anh đều biết!

    Thẩm Trường Hà nhìn vẻ ảo não của cô, nói: "Kiêu Dương!"

    "Anh đừng nói chuyện với tôi!" Lộ Kiêu Dương vươn tay kéo chăn che mặt mình lại, cảm giác như sắp khóc đến nơi.

    Không còn mặt mũi gặp người ta nữa!

    Cô vừa nghĩ tới bản thân ở trước mặt anh làm đủ mọi chuyện, anh đều thấy, cô quả thực không biết hihf dung như thế nào.

    Thật là mất mặt aaaaaaa!

    Thẩm Trường Hà cũng không đi, chỉ ôm chặt cô, dịu dàng nhìn Lộ tiểu thư đang trốn trong mền, nói: "Em rất đáng yêu."

    Đáng yêu con quỷ!

    Lộ Kiêu Dương kéo mền ra, trừng mắt nhìn anh, "Anh cố ý, anh cố ý chiếm tiện nghi của tôi."

    "Em là vợ của anh."

    Không ly hôn, đó là chuyện hiển nhiên.

    Có chỗ nào của cô mà anh chưa xem qua đâu?

    Lộ Kiêu Dương không biết nói gì, rõ ràng mỗi ngày đều ở chung với anh, cảm thấy rất tự tại, nhưng bây giờ lúc biết nah thấy được, cô cảm thấy cực kỳ mất mặt.

    Hai má đỏ bừng, cô tức giận nói: "Anh buông ra, sau này tôi không ở chung với anh nữa."

    Cô giãy dụa muốn ngồi dậy, nhưng anh đè chăn lại, cô căn bản không chui ra được.

    Nhìn Thẩm Trường Hà, cô không nói nên lời: "Anh còn không buông tôi ra!"

    Thẩm Trường Hà ôn nhu nhìn cô: "Đừng rời khỏi anh, có được không?"

    Giọng nói thỉnh cầu, còn có chút hèn mọn.

    Thẩm Trường Hà biết, cô đối tốt với anh, dường như hoàn toàn chỉ là xuất phát từ đồng cảm, đồng tình anh không nhìn thấy gì.

    Nhưng dù vậy, anh vẫn muốn thẳng thắn nói chuyện cùng cô một lần.

    Ngữ khí của anh mềm mại, như thể nếu bạn cự tuyệt anh thì chính là cái người tội ác tày trời.

    Lộ Kiêu Dương nói: "Anh đúng là đồ vô lương tâm, tôi không có cách nào sống chung với anh nữa."

    Bây giờ cô lấy lại tinh thần, càng nghĩ càng cảm thấy bị lừa.

    Anh và cô đã có một đứa con trai, cảm thấy việc này không phải là vấn đề, nhưng trong lòng cô, anh và cô cũng không có thân mật như thế.

    Trong tâm cô vẫn còn ở mười tám tuổi, cô chưa từng trải qua điều gì cả.

    Đương nhiên, ngay cả hôn cũng không có.

    Thẩm Trường Hà giải thích: "Anh không phải cố ý, về sau sẽ không."

    "Tôi mới không tin lời của anh đâu." Lộ Kiêu Dương có chút ủy khuất.

    Cô bị Thẩm Trường Hà ôm vào trong ngực, cảm giác như là con cừu non chờ bị làm thịt.

    Thẩm Trường Hà nói: "Anh chưa bao giờ lừa em."

    "Ai biết được?" Lộ Kiêu Dương nói: "Chuyện trước kia là tôi không nhớ rõ, tất nhiên là anh nói cái gì thì chính là cái đó."

    Thẩm Trường Hà kiên nhẫn hỏi: "Vậy em muốn như thế nào mới tin tưởng?"

    "Anh buông ra trước đi." Cô đẩy tay anh một cái.

    ( Hết chương )

     
    LieuDuong likes this.
  4. SusissTih

    Messages:
    0
    Chương 143: Anh dắt em

    Bấm để xem
    Ánh mắt Thẩm Trường Hà tối sầm lại, nói: "Anh chỉ biết, một khi để em biết chân tướng, em sẽ rời khỏi anh. Sớm biết thế còn không bằng anh vẫn làm người mù."

    "...."

    Không biết sao, bầu không khí bởi vì những lời này của anh mà trở nên có chút nặng nề.

    Lộ Kiêu Dương nhớ lại, lúc bản thân mới tới nơi này, anh vẫn là một người rất ưu buồn, cũng không thích cười.

    Về sau cô đến đây một khoảng thời gian dài, hai người chung đụng được lâu, dường như anh cũng chậm rãi trở nên cởi mở hơn, dần dần sẽ cười trở lại, nói chuyện với cô cũng nhiều hơn.

    Hiện tại, ánh mắt của anh phảng phất lại trở về như trước kia.

    Có thể là bởi vì cách anh rất gần, Lộ Kiêu Dương cảm nhận được, dường như Thẩm Trường Hà rất sợ phải mất cô.

    Kỳ thật Lộ Kiêu Dương cũng không hiểu, biết bản thân trước đây có chứng bệnh trầm cảm, nhưng anh thân là chồng lại không biết cái gì cả.

    Anh vô trách nhiệm như thế, lẽ ra cô không nên tha thứ cho anh.

    Nhưng trong quá trình tiếp xúc với anh, cô luôn cảm thấy, Thẩm Trường Hà cũng không phải loại người vô tình vô nghĩa như vậy.

    Anh rất quý trọng cô!

    Cho dù không biết cô bị trầm cảm, dưới tình huống tất cả mọi người đều cho rằng cô ngoại tình, anh vẫn bảo vệ cô.

    .....

    Cô nói: "Anh như vậy, tôi làm sao đi xuống ăn cơm đây? Tôi đói bụng."

    Anh thật sự bị thuyết phục, giống như một kẻ ngốc.

    Thẩm Trường Hà nghe cô nói xong, buông cô ra.

    Lộ Kiêu Dương trốn trong chăn, muốn bò ra ngoài, cảnh giác nói với anh: "Anh đi ra ngoài trước."

    "...."

    Thực ra Thẩm Trường Hà cũng không hiểu, vợ nhà mình lại muốn tránh mặt anh như thế.

    Nhưng hiện tại cô không nhớ rõ, anh lại không muốn chọc cô tức giận nảy dựng lên, không thể làm gì khác hơn là đứng dậy: "Được, anh ở bên ngoài chờ em."

    Lộ Kiêu Dương thấy anh đi ra ngoài, từ trên giường đứng lên, đi vào phòng thay đò trước, thay quần áo.

    Kỳ thật cô thấy xấu hổ nhiều hơn là tức giận.

    Ai ngờ anh rất biết cách giả vờ đáng thương, cô lại không có cách nào với anh.

    Lộ Kiêu Dương nhìn mình trong gương, vừa nghĩ tới bản thân mấy ngày nay bị anh thấy hết sạch, mặt cũng nóng lên.

    Cô thay quần áo, cộng thêm rửa mặt súc miệng, mất gần nửa giờ.

    Vừa ra ngoài, Thẩm Trường Hà vẫn còn ngồi trên ghế sofa chờ bên ngoài.

    Anh mặc áo sơ mi đen, quần tây, ngồi trên ghế sofa, lưng rất thẳng. Khí chất của anh còn ưu tú hơn nhiều so với khuôn mặt của anh.

    Lộ Kiêu Dương thấy anh, nói: "Tự anh đi xuống dưới không được sao? Còn đợi lâu như vậy."

    Trước đó anh giả vờ không thấy, nên muốn đỡ anh, kết quả...tên lừa đảo!

    Thẩm Trường Hà đứng lên nhìn Lộ Kiêu Dương đã thay một bộ đồ khác, lại rửa mặt lần nữa, mái tóc vừa mềm vừa thẳng dài đến bên hông, trên người mặc áo sơ mi ngắn tay phối với chiếc quần ống dọc màu vàng nhạt, vạt áo nhét vào quần, vòng eo gầy đến mức tưởng chừng như không có.

    Anh đi tới, đưa tay cho cô.

    Lộ Kiêu Dương liếc anh một cái, nói: "Làm sao, anh không thấy? Còn muốn tôi dắt anh?"

    Đệch, vừa nghĩ tới anh cố tình giả mù lừa cô, để cô dắt tay anh, nhưng thật ra là để chiếm tiện nghi của cô, cô liền ngứa tay.

    Thẩm Trường Hà dịu dàng nói: "Anh dắt em."

    Ánh mắt của anh rất thành kính, một nguời đàn ông anh tuấn như thế, liền đứng ở trước mặt bạn, hơn nữa thái độ cũng vô cùng dịu dàng, thử hỏi có mấy người có thể chống đỡ được.

    Lộ Kiêu Dương nhìn tay anh, có vài phần dao động.

    Cô cũng không biết tại sao, lẽ ra nên tức giận, nhưng mỗi lần nhìn anh, trái tim mình dường như không nghe sai khiến.

    Cô kiêu ngạo nói: "Không cần."

    Cô có cảm giác nếu mình nắm tay anh, sau này sẽ bị anh thao túng đến chết mất.

    Kết quả cô vừa nói xong, Thẩm Trường Hà đã trực tiếp duỗi tay, cầm tay cô.

    "...."

    ( Ta yêu Thẩm tiên sinh, các bạn có yêu không)

    ( Hết chương )
     
    nntc6761 and LieuDuong like this.
  5. SusissTih

    Messages:
    0
    Chương 144: Được anh chăm sóc

    Bấm để xem
    "Anh thật xuất sắc đấy."

    Hoàn toàn không cho cô có cơ hội từ chối.

    Trông có vẻ rất dịu dàng, thực ra rất bá đạo.

    Thẩm Trường Hà nói: "Cảm ơn Lộ tiểu thư đã khen."

    "..."

    ......

    Dưới lầu, Bánh Bao Nhỏ đã ở đây, thế mà cả một buổi sáng cậu cũng không đến tìm cô, Lộ Kiêu Dương có chút bất ngờ.

    Hôm qua lúc trở về nhà cũng dẫn A Ly theo, hai ông bà vô cùng vui vẻ.

    Lần trước lúc Thẩm Trường Hà đến, Lộ Kiêu Dương cũng không nhìn thấy vẻ mặt cao hứng như thế của ba mẹ.

    Bây giờ cô nghĩ, lúc trước họ phản đối mình ly hôn như vậy, không tiếc lấy việc cắt đứt quan hệ để uy hiếp, hẳn là bởi vì Bánh Bao Nhỏ.

    Dù sao, nếu như cô thực sự nhất thời nghĩ không thoáng, giải tán cái nhà này, thì Bánh Bao Nhỏ quá đáng thương.

    Lúc này, Bánh Bao Nhỏ đang đứng trên ghế, trong tay cầm đũa, "Đây là của ba, đây là của mẹ, đây là của A Ly."

    Lộ Kiêu Dương nhìn vật nhỏ này, cười cười, sự xấu hổ sau khi biết chân tướng cũng phai nhạt đi không ít, "A Ly."

    Tiểu thiên sứ của cô nha! Cô thật là muốn bị cảm hóa bởi sự dễ thương này mà.

    "Mẹ." A Ly thấy Lộ Kiêu Dương, nở nụ cười, muốn đi tới.

    Lộ Kiêu Dương nói: "Đưng nhúc nhích, mẹ đến ôm con."

    Cô buông Thẩm Trường Hà ra, rất nhanh đi tới bên người A Ly, ôm cậu lên.

    Cái ghế cao như thế, cô sợ cậu sẽ té.

    Trong lúc ôm, A Ly hôn lên mặt cô một cái.

    Về phần Thẩm tiên sinh đứng ở bên cạnh như một người trong suốt, dường như không có chuyện của anh.

    Lộ Kiêu Dương dịu dàng nhìn A Ly: "Con dậy lúc nào? Hôm nay sao lại yên tĩnh vậy? Cũng không thấy con đi tìm mẹ."

    "Con muốn đi, nhưng mà, nhưng mà mẹ nói trong lúc ngủ không được đến tìm mẹ?"

    Lúc trước ở chỗ của Lộ Kiêu Dương, chỉ cần Lộ Kiêu Dương chưa tỉnh dậy, cô không thích A Ly đến tìm cô.

    A Ly ngủ sớm nên dậy cũng sớm.

    Vì thế cô có nói qua với A Ly: "Nếu như con thấy mẹ chưa dậy mà tới quấy rầy mẹ, mẹ sẽ không vui."

    Sau đó A Ly thật sự không tới quấy rầy cô một lần nào nữa.

    Ngay cả vừa nãy Thẩm Trường Hà bảo cậu đi lên gọi cô xuống ăn, cô cũng không muốn, cho nên Thẩm Trường Hà mới tự đi lên.

    Lúc này nghe thấy lời nói của con trai, Lộ Kiêu Dương vô cùng kinh ngạc.

    Cậu còn nhỏ như thế, nhưng cũng quá hiểu chuyện rồi!

    Thẩm Trường Hà ở bên cạnh kéo ghế ra, nói với Lộ Kiêu Dương: "Mời Lộ tiểu thư ngồi."

    Lúc người đàn ông này mặc âu phục nói chuyện, trong lòng Lộ Kiêu Dương có một loại cảm giác không thể nào diễn tả được.

    Tràn đầy cảm giác dẫn dắt.

    Lộ Kiêu Dương nhìn anh một cái, ngồi xuống, cô cầm lấy khăn nóng lau tay.

    Còn chưa động vào bát, Thẩm Trường Hà lau tay xong thì đã cầm đũa lên gắp đồ ăn cho cô.

    Mắt anh bây giờ có thể thấy, lúc trước làm trò trước mặt cô lâu như thế, lúc này còn dám chiếm tiện nghi của cô?

    Cho nên trực tiếp nhận lấy việc cô thường làm.

    Bình thường Lộ Kiêu Dương vẫn luôn chăm sóc anh, hôm nay ngược lại, thành Thẩm Trường Hà chăm sóc cô, cô rất không quen, "Tôi tự làm được."

    Tay chân cô còn tốt, cũng không cần anh chăm sóc như vậy.

    "Được phục vụ Lộ tiểu thư là vinh hạnh của tôi."

    Anh nói ra mấy lời này, thật đúng là mắt cũng không chớp một cái.

    Lộ Kiêu Dương xấu hổ nói: "Bình thường thấy anh ít nói, tôi còn tưởng rằng anh không biết nói chuyện, không nhìn ra anh rất biết cách nói đấy!"

    Không, anh không biết.

    Thẩm Trường Hà nhếch khóe miệng, biết cô đang oán trách nên không trả lời, chỉ chuyên tâm gắp đồ ăn vào trong bát cô.

    Lộ Kiêu Dương nhìn đồ ăn anh gắp tới, trông có vẻ rất ngon miệng, nuốt nước miếng.

    Nhìn thấy đồ ăn, mới cảm thấy đói.

    Thẩm Trường Hà nói: "Nếu không anh đút cho em?"

    "..."

    ( Hết chương )
     
    nntc6761 and LieuDuong like this.
  6. SusissTih

    Messages:
    0
    Chương 145: Bánh Bao Nhỏ lo lắng

    Bấm để xem
    Ngữ khí của anh rất dịu dàng, cũng rất nghiêm túc.

    Nhưng Lộ Kiêu Dương càng khẩn trương, lại càng không quen.

    Người đàn ông này rõ ràng chính là cầm sắc giết người!

    Mặt nóng lên, cô cầm lấy chiếc đữa, cúi đầu, không muốn để anh thấy sự căng thẳng của mình: "Không cần."

    A Ly: "..."

    Hở, Sao hôm nay ba ba khác thường thế? Bình thường không phải đều là mẹ gắp đồ ăn cho ba sao!

    Ba như vậy sẽ bị bại lộ nha!

    Nghĩ đến đó, A Ly mau chóng nháy mặt với Thẩm Trường Hà, nháy mắt ra hiệu.

    Nhưng hết lần này đến lần khác Thẩm Trường Hà vẫn luôn nhìn Lộ Kiêu Dương, tiểu gia hỏa vô cùng gấp gáp.

    Ngược lại, Lộ Kiêu Dương ngẩng đầu, nhìn thấy một màn này, hỏi: "Mắt con làm sao vậy? Không thoải mái sao? Để mẹ xem nào."

    "Không phải ạ."

    A Ly nhìn Lộ Kiêu Dương, không biết nên làm gì bây giờ.

    "Mẹ."

    "Sao thế?" Lộ Kiêu Dương nhìn đôi mắt to tròn của cậu, hình như cũng không có gì khác thường.

    A Ly nói: "Mẹ sẽ không đi nữa, đúng không ạ?"

    "..."

    Nếu như muốn hỏi, Lộ Kiêu Dương đã từng có lúc nào xúc động muốn rời đi chưa, thật ra là có.

    Chỉ cần nhớ đến những lúc mắt Thẩm Trường Hà thấy được, mà mình lại làm nhiều chuyện mất mặt như vậy.

    Nhưng, khi nghe thấy A Ly hỏi như thế, cô cười nói: "Tại sao con nghĩ mẹ muốn đi."

    A Ly nói: "Bởi vì ba nói, nếu mẹ biết mắt ba tốt lên, mẹ sẽ rời đi."

    "..." Lộ Kiêu Dương nghe xong, suy nghĩ một hồi, ý vị thâm trường nhìn về phía Thẩm Trường Hà đang gắp đồ ăn.

    Người đàn ông này aaa!

    Một mình anh ta hố cô là đủ rồi, thế mà còn kéo theo đứa nhỏ cùng nhau hố cô?

    Thẩm Trường hà bị cô nhìn chằm chằm, cũng không nhìn cô.

    Lộ Kiêu Dương nói: "Thẩm tiên sinh thật là lợi hại, vậy mà lại kéo theo đứa nhỏ cùng nhau lừa gạt tôi?"

    Thẩm Trường Hà gắp đỗ xanh cho cô: "Món này ăn ngon."

    Anh thật biết cách chuyển chủ đề.

    Ngay cả A Ly cũng biết việc này, Lộ Kiêu Dương lúc này lấy lại tinh thần, phản ứng lại: "Tôi thấy không chỉ có A Ly, mà Tần Phong bọn họ cũng theo anh lừa gạt tôi."

    Nói đến đây, cô liếc nhìn Tần Phong vừa mới đi vào.

    Tần Phong: "..."

    Đột nhiên bị Lộ Kiêu Dương nhìn một cái, anh chỉ cảm thấy da đầu tê dại.

    Anh mau chóng chào hỏi, "Phu nhân, chào buổi sáng."

    Lộ Kiêu Dương nói: "Anh Phong, chào buổi sáng."

    Cô nhìn những người này, từng người từng người một cũng một bó tuổi rồi, thế mà là ấu trĩ như thế.

    Lộ Kiêu Dương mười tám tuổi cảm thấy mình trưởng thành hơn bọn họ rất nhiều.

    .....

    Cô nói với Thẩm Trường Hà: "Anh thực sự rất ngây thơ."

    Thẩm Trường Hà không giải thích.

    Anh cũng cảm thấy rất ngây thơ.

    Nhưng không phải là vì sợ mất cô sao?

    Lộ Kiêu Dương cúi đầu ăn mấy món, tự mình cầm đũa gắp.

    Mỗi ngày cô bị Annie bỏ đói, dạ dày nhỏ đi nên thực ra ăn không nhiều lắm, chỉ để thỏa mãn cơn thèm ăn.

    Thẩm Trường Hà nhìn cô, nói: "Cho nên, em sẽ không rời đi, đúng không?"

    Kỳ thật anh không xác định trong lòng cô nghĩ như thế nào, dù sao vẫn hy vọng có thể nhận được lời bảo đảm từ cô, mới yên tâm.

    Giờ phút này, Lộ Kiêu Dương nghe Thẩm Trường Hà nói, tâm tình lại có mấy phần phức tạp.

    Trước đây cô đã từng nói với anh, chờ cô biết rõ chân tướng mọi chuyện, cô sẽ rời đi, không gây thêm phiền phức cho anh.

    Cô đã biết sự thật về việc mình muốn ly hôn và về việc ngoại tình.

    Hiện tại, nghe Thẩm Trường Hà nhắc tới chuyện có muốn rời đi hay không, Lộ Kiêu Dương không khỏi nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.

    Cô rất muốn hỏi, tại sao anh lại có thể tàn nhẫn với vợ mình như thế, tại sao chỉ biết lo đến công việc của anh mà đối với mình lại chẳng hề quan tâm.

    Nếu như không phải cô đối với anh thật sự quá tuyệt vọng, sao cô lại có thể lao vào con đường ly hôn?

    Thậm chí sau cùng xảy ra tai nạn xe, ở trong mắt người khác cũng chỉ cảm thấy cô là vì Giang Hành mà thôi.

    ( Hết chương )


     
    LieuDuong likes this.
  7. SusissTih

    Messages:
    0
    Chương 146: Thấy nó, tựa như thấy em

    Bấm để xem
    Trong lòng Lộ Kiêu Dương đang suy nghĩ đến những vấn đề mà lúc thường cô ít khi nghĩ đến, điện thoại di động đột nhiên vang lên.

    Là cuộc gọi của Annie.

    Hôm qua cô đã hẹn với Annie, để hôm nay Annie tới đóng cô.

    "Được, lát nữa em trực tiếp tới đây đi."

    Lộ Kiêu Dương cúp điện thoại, nói với Thẩm Trường Hà: "Lát nữa Annie tới đón tôi, tôi còn có tiết học."

    .....

    Sau khi ăn xong, Lộ Kiêu Dương trở về phòng thu dọn đồ đạc, cô lấy túi xách ngày hôm qua ra, điện thoại và mấy thứ bên trong.

    Gần đây, nhờ phúc của Thẩm Trường Hà và A Ly mà quan hệ giữa Lộ Kiêu Dương và ba mẹ cũng hòa hoãn đi rất nhiều.

    Hôm qua lúc cô trở về, ba còn cùng cô tán gẫu chuyện《 Cuộc thi thơ ca 》, phàn nàn về việc cô không trả lời được một số câu hỏi trong đó.

    A Ly cũng là fan trung thành của chương trình này, có thể trò chuyện cùng ông ngoại cậu.

    Tình huống hiện tại tốt hơn rất nhiều so với lần đầu tiên cô trở về, bị ba mẹ ghét bỏ đuổi ra ngoài.

    Vì thế, Lộ Kiêu Dương cũng biết, cô muốn cùng Thẩm Trường Hà tách ra là không thể nào.

    Nếu cô thật sự làm như vậy, đoán chừng sẽ làm cho người nhà mất hứng mà cũng để cho cái loại người tiểu nhân như Lương Thiến cực kỳ vui vẻ.

    Cô ngồi xuống giường, nhìn giàn nho xanh thẳm ngoài ban công.

    Đã kết trái, nhưng vẫn đợi vài ngày nữa nó mới chin muồi.

    Thẩm Trường Hà đẩy cửa ra đi vào, thấy cô ngồi ở đó, không biết đang suy nghĩ cái gì.

    Anh đi tới, nói: "Đang nhìn cái gì?"

    Lộ Kiêu Dương nhìn anh một cái, nói: "Tại sao anh lại trồng cây nho ở đây?"

    Cây nho khắp ngọn núi này còn chưa đủ sao?

    Thẩm Trường Hà nhìn cây nho trên ban công, nói với Lộ Kiêu Dương: "Đây là em trồng."

    "..." Lộ Kiêu Dương có chút ngoài ý muốn, cô trồng?

    Thẩm Trường Hà nhìn giàn nho trên ban công, đây là giống đầu tiên anh tạo ra.

    Trong đó cũng có tâm huyết của cô.

    Trong sự nghiệp của anh, cô đã giúp đỡ anh rất nhiều, có đôi khi anh gặp phải vấn đề nan giải, cô cúng ẽ rất kiên nhẫn ở bên cạnh anh cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn.

    Tên của cây nho này lấy từ tên của anh, được đặt là Trường Hà số 1.

    Cô chọn một cây để trông ở đây, "Sau này em không trở về, anh thấy nó, tựa như thấy em."

    Về sau, đoàn đội của Thẩm Trường Hà đã nghiên cứu ra giống mới.

    Nhưng gốc cây này vẫn luôn ở đây.

    Lộ Kiêu Dương mở điện thoại ra, nhìn cây nho trên giấy dán tường kia, lúc trước cô tới đây, cây nho cũng không có lớn như thế nên cô không nhìn thấy, bây giờ nhìn lại, cô mới nhận ra đó thực sự là cùng một loại cây nho.

    Cô bất đắc dĩ nở nụ cười, nghĩ thầm, bản thân trước đây có bao nhiêu yêu người đàn ông này!

    Thẩm Trường Hà vào phòng thay đồ, thay bộ tây trang ra, mặc trang phục ở nhà.

    Lộ Kiêu Dương nhìn điện thoại di động, anh bất chợt ngồi xuống bên cạnh cô. Vươn tay ra ôm cô vào lòng.

    "...." Cô nhìn về phía Thẩm Trường Hà, anh không nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt cô, cằm chôn ở trên vai cô, dáng vẻ vô cùng thân mật.

    Thẩm Trường Hà thay quần áo xong, nhìn rất mệt mỏi, không còn một chút sức sống như vừa nãy.

    Lộ Kiêu Dương rất phục anh, chẳng lẽ trên người anh thực sự có bỏ thêm một lớp phong ấn?

    Cô đưa tay đẩy anh một cái, thấy anh không có phản ứng, nói: "Có phải anh thật sự cứ như vậy mà dựa vào tôi?"

    "Ừ."

    Ừ?

    Ừ cái quỷ gì!

    Ai tới nói cho cô biết, tại sao người này có thể đúng lý hợp tình thế này?

    Ánh mắt Lộ Kiêu Dương rơi vào trên mặt dây chuyền gấu trúc trước ngực Thẩm Trường Hà.

    Cô nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy thứ này, đã bị anh giấu đi.

    Đột nhiên có chút tò mò, "Sao anh vẫn đeo sợi dây chuyền này vậy?"

    ( Hôm nay cũng là một ngày yêu tiểu Lộ, các chị em nhớ bỏ phiếu nhé)

    ( Hết chương )
     
    LieuDuong likes this.
  8. SusissTih

    Messages:
    0
    Chương 147: Mắt nhìn của vợ anh thật tốt

    Bấm để xem
    Lần này, Thẩm Trường Hà cũng không giấu đi như lần trước, chỉ cúi đầu nhìn thoáng qua, nói: "Vợ của anh tặng."

    "..." Anh nghiêm trang nói như thể chuyện này không liên quan đến cô.

    Lộ Kiêu Dương suýt chút nữa cho rằng người anh đang nói không phải là mình.

    Cô khen ngợi từ tận đáy lòng: "Thật đẹp mắt. Mắt nhìn của vợ anh thật tốt."

    "..." Thẩm Trường Hà nhìn cô một cái.

    Có lẽ cũng không nghĩ tôi cô lại khen mình một cách tự nhiên như vậy.

    Anh tiếp tục nói: "Em và A Ly cũng có dây chuyền này, của em không biết bị em ném đi nơi nào rồi."

    Kỳ thật dây chuyền của một nhà ba người, Bánh Bao Nhỏ cũng có.

    Bánh Bao Nhỏ sợ làm mất, nên được bà nội cất đi.

    Về phần Lộ Kiêu Dương, dù sao thì cũng đã lâu rồi anh chưa thấy qua.

    Từ trong lời nói Thẩm Trường Hà, Lộ Kiêu Dương nghe được vài phần thất vọng.

    Dây chuyền cho một gia đình đoàn tụ, nhưng bởi vì cô không đoàn tụ.

    Tuy rằng hiện tại Thẩm Trường Hà không so đo những chuyện đó, nhưng Lộ Kiêu Dương biết, ở trong lòng tất cả mọi người, cô chẳng qua chỉ là một người phụ nữ ngoại tình cùng Giang Hành mà thôi.

    Nghĩ đến đây, trong lòng cô có chút khó chịu, đẩy Thẩm Trường Hà ra, "Anh nghỉ ngơi đi, tôi ra ngoài đây."

    Cô đột nhiên lạnh lùng, khiến Thẩm Trường Hà có chút ngoài ý muốn, "Kiêu Dương."

    "Tôi có việc, đi trước." Lộ Kiêu Dương đi xuống lầu.

    Thấy Bánh Bao Nhỏ đang quỳ trên tấm thảm trước ghế sofa, trong tay cầm nửa đoạn bút chì đang vẽ tranh, gà vàng nhỏ và cây kẹo mút cậu mang theo bên người thì đặt ở bên cạnh.

    Người hầu thấy Lộ Kiêu Dương, đang muốn chào hỏi, Lộ Kiêu Dương làm động tác 'suỵt' ra hiệu cô ấy im lặng, mình đi ra ngoài.

    Annie dừng xe ở trước cửa, thấy Lộ Kiêu Dương đã đi ra, nói: "Em đang chuẩn bị gọi cho chị đấy."

    Lộ Kiêu Dương ngồi trên xe, đeo kính râm, "Đi thôi."

    Nhìn ra Lộ gia có chút khó chịu, Annie cũng rất biết quan sát sắc mặt, nên không nói gì thêm.

    ....

    Lộ Kiêu Dương trở lại thành phố, gần đây cô không có thông báo gì, ngoại trừ ngẫu nhiên đi quay 《 Cuộc thi thơ ca 》, thời gian còn lại cô đều nhàn rỗi, cho nên vẫn luôn lên lớp học.

    Trên thực tế, các tiết học trên trường cũng đã sớm kết thúc từ lâu.

    Lúc trước cô xin phép tạm thời nghỉ học, định kết thúc công việc sẽ trở lại, rốt cuộc cô quật khởi ở trong giới giải trí, căn bản không thể nào đi học lại.

    Sau đó mắc bệnh trầm cảm, cùng với công việc mỗi ngày đều làm không xong nên hoàn toàn từ bỏ.

    May mắn thay cho Lộ Kiêu Dương chính là bởi vì lúc trước biểu hiện của cô không tệ nên nhà trường vẫn giữ nguyên học tịch của cô, kỳ hạn tạm thời nghỉ học của cô cũng được kéo dài, cho nên sau đó cô mới có thể thuận lợi đi học trở lại.

    .....

    Buổi chiều nắng đẹp, Lộ Kiêu Dương hóa trang xấu xí đi vào trường học, đứng trước bảng thông báo điện tử thấy thông báo ba giờ chiều nay Thẩm Trường Hà sẽ đến trường giảng dạy.

    "Là Thẩm Trường Hà!"

    Vài học sinh đứng ở đó, đều rất kích động, "Nghe nói anh ấy siêu đẹp trai, trước đó đã đến đây một lần."

    Giáo sư của trường dù thình thoảng mới đến đây một lần, nhưng có thể lớn lên như Thẩm Trường Hà, đúng là ít lại càng ít.

    "Tớ còn nghe nói, vợ của anh ấy là Lộ Kiêu Dương, thật không biết cái người Lộ Kiêu Dương kia nghĩ như thế nào, nguời chồng đẹp trai như vậy mà không cần."

    "Người ta ở trong giới giải trí, mỗi ngày đều có nhiều tiểu thịt tươi như thế, nên đâu có quan tâm."

    "Mấy tiểu thịt tươi kia làm gì có ưu tú và chuyên nghiệp như giáo sư Thẩm đâu. Nghe nói giáo sư Thẩm hiện tại đang đảm nhiệm chức vụ ở viện khoa học kỹ thuật, anh ấy thật là lợi hại mà! Lại trẻ tuổi như vậy."

    Làm ông chủ năm hai mươi tám tuổi, không phải là không có.

    ( Hết chương )
     
    LieuDuong likes this.
  9. SusissTih

    Messages:
    0
    Chương 148: Giáo sư Thẩm có chuyện gì sao?

    Bấm để xem
    Làm ông chủ năm hai mươi tám tuổi cũng có.

    Hai mươi tám tuổi nhậm chức tại viện khoa học kỹ thuật, cũng không phải là không có.

    Nhưng những người có thể làm được nổi bật như anh ấy, lại tìm không ra mấy nguời.

    Về mặt tiêu thụ rượu đỏ, anh chính là tấm gương của ngành sản xuất.

    Về phương diện nghiên cứu nông nghiệp, anh cũng là nhân vật sáng giá trong viện khoa học kỹ thuật.

    "Đúng vậy! Thật sự không thể hiểu được Lộ Kiêu Dương kia. Quả thực, nếu như tớ là giáo sư Thẩm, vợ mình dám ngoại tình thì tớ nhất định tìm người giết chết cô ta!"

    Lộ Kiêu Dương đứng ở một bên, nhìn tên Thẩm Trường Hà ở phía trên, cùng với những danh hiệu được thêm vào ở trên cho anh.

    Hai ngày trước cô tức giận bỏ đi, hai ngày này anh cũng không đến tìm cô.

    Bây giờ bỗng nhiên thấy tên của anh ở trường học, Lộ Kiêu Dương còn hơi bất ngờ.

    "Nghe nói Lộ Kiêu Dương cũng ở trường chúng ta, nhưng không nhìn thấy cô ta ở đâu, gần đây cô ta có tới đi học không."

    "Chắc sẽ không tới đâu! Cô ta chỉ ra vẻ mà thôi, khẳng định lúc này đang đi lêu lổng ở nơi nào đó, loại nguời như cô ta, làm sao còn tâm tư không tiếng động chăm chỉ học tập chứ!"

    Mỗi ngày tôi đều tới, thật ngại quá!

    Lộ Kiêu Dương ở trong lòng châm chọc nói.

    Đúng lúc này, có người vỗ bả vai cô, cô quay đầu lại thấy Quách Trung Nguyên đeo kính đứng trước mặt, thở dài một hơi, "Là cậu à! Tớ còn đang thắc mắc không biết là ai."

    Hiện tại chuyện cô sợ nhất mỗi ngày chính là đột nhiên bị người khác nhận ra.

    Quách Trung Nguyên là bạn học cấp ba của Lộ Kiêu Dương, cùng thi đại học với cô.

    Sau khi Lộ Kiêu Dương tới trường, mới biết được lúc trước cậu ta thế mà lại vào đại học Bạch Lâm giống mình, hơn nữa sau khi anh tốt nghiệp cũng không có rời đi mà lựa chọn ở lại trường, hiện đang làm trợ giảng.

    Vì là bạn cùng lớp, hơn nữa, cũng là người mà Lộ Kiêu Dương thường xuyên tiếp xúc sau khi xuyên đến đây, đương nhiên thân thiết hơn so với Lương Thiến và mấy người bạn cấp hai, cho nên Lộ Kiêu Dương liên lạc với anh.

    Quách Trung Nguyên nhìn thông báo trên màn hình điện tử một cái: "Sao thế, cậu có hứng thú à?"

    "Có chút." Cô rất muốn đi xem anh, muốn nhìn xem rốt cuộc mắt mình có bị mù hay không mới đi gả cho anh.

    Quách Trung Nguyên cười nói: "Đúng lúc tớ cũng phụ trách sự kiện này, chúng ta cùng đi?"

    Lộ Kiêu Dương nói: "Được."

    Đi theo Quách Trung Nguyên vào địa điểm sự kiện, vừa đến đã thấy biểu ngữ treo ở cửa.

    Các bạn học đã sớm ngồi đầy trên bậc thềm bên trong giảng đường, người chủ trì sự kiện là một cô gái trẻ tuổi, trông rất lanh lợi, đang đứng tại chỗ điều chỉnh micro.

    "Thầy Quách." Quách Trung Nguyên vừa vào cửa, đã bị người ta gọi.

    Quách Trung Nguyên nói với Lộ Kiêu Dương: "Cậu chờ tớ một lát."

    Lộ Kiêu Dương nói: "Được, cậu đi làm việc đi."

    Cô vừa tới trong chốc lát, liền thấy Thẩm Trường Hà tới, theo sau là Tần Phong, còn có mấy nguời mà Lộ Kiêu Dương không biết trong số đó còn có lãnh đạo trường.

    Hôm nay Thẩm Trường Hà mặc tây trang màu xám tro nhạt, nhìn qua cũng không quá nghiêm túc, tóc vuốt ngược lên, thoạt nhìn bớt vài phần ưu sầu.

    Vị trí của anh là ở hàng đầu tiên phía trước tất cả các bạn học, phía trên để bảng tên của họ.

    Lộ Kiêu Dương vốn tưởng rằng anh sẽ tiến vào từ cửa lớn, mình ở lối đi dành cho nhân viên thì sẽ không đụng phải anh, kết quả....

    Thấy anh vừa xuất hiện, cô liền lùi sang bên cạnh, nhường đường cho bọn họ.

    Ở hiện trường có rất nhiều sinh viên phụ trách sự kiện này, cô nghĩ thầm bản thân tầm thường như vậy, chắc là sẽ không bị nhận ra.

    Nhưng lúc Thẩm Trường Hà đi tới, lại dừng ở trước mặt cô, liếc nhìn cô hai lần.

    Lộ Kiêu Dương: "..."

    Không thể nào! Cái này cũng có thể nhận ra à?

    Cô cảm giác tim mình đập thình thịch.

    Mẹ nó! Hối hận quá! Tại sao cô lại muốn tới đây? Đều do cái tính hiếu kỳ chết tiệt này!

    Lãnh đạo trường bên cạnh hỏi: "Giáo sư Thẩm có vấn đề gì không?"

    ( Hết chương )

     
    LieuDuong likes this.
  10. SusissTih

    Messages:
    0
    Chương 149: Đứng bên cạnh cô

    Bấm để xem
    Thẩm Trường Hà dời tầm mắt, cười nói: "Không có gì."

    Sau khi anh tiến vào, ngồi xuống vị trí của anh, lúc này Lộ Kiêu Dương mới thở ra một hơi.

    Cũng may anh không nhận ra, thật muốn hù chết cô rồi!

    Cô vừa bổ não chính mình bị Thẩm Trường Hà nhận ra sau đó sẽ náo loạn như thế nào.

    Vừa đến ba giờ, người chủ trì đứng trên bục, bắt đầu sự kiện hôm nay: "Các vị giáo viên, các bạn học, hoan nghênh tất cả mọi người..."

    Quách Trung Nguyên đi vào, nhìn Lộ Kiêu Dương một cái, nói: "Chúng ta vào tìm chỗ ngồi đi."

    Anh ta đặc biệt giữ lại vị trí cho mình.

    Lộ Kiêu Dương gật đầu, "Được."

    Cô đi theo Quách Trung Nguyên, ngồi xuống vị trí bên cạnh.

    Sau khi người chủ trì giới thiệu thân phận của Thẩm Trường Hà, liền mời anh đi lên.

    Ánh đèn xanh nhạt chiếu vào người anh, anh cao như thế, đứng ở nơi đó, lập tức hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.

    Rõ ràng rất trẻ, ngũ quan góc cạnh, khuôn mặt tràn đầy cảm giác thiến niên, nhưng mặc tây trang vào, hơn nữa vì để bảo vệ đôi mắt vừa phục hồi lại không lâu, anh đặc biệt đeo chiếc kính lam quang, trông lại tăng thêm vài phần khí thế của một lão giáo sư.

    Nhìn bộ dáng này của anh, Lộ Kiêu Dương không khỏi nhớ đến ở trấn nhỏ Dương Hà, anh ôm cả người cô, dáng vẻ làm nũng ở trước mặt cô và người đàn ông này, nào giống cùng một người?

    Thẩm Trường Hà nói về đề tài nghiên cứu nông nghiệp, nông học không phải là chủ đề mà giới trẻ ngày nay cảm thấy hứng thú, trước đây Lộ Kiêu Dương nghĩ đến rất nhiều chuyên ngành, nhưng cho đến bây giờ cũng chưa từng nghĩ đến ngành này.

    Nhưng ngành nghề này lại có gắn bó chặt chẽ với cuộc sống của chúng ta.

    Lương thực, rau cải, hoa quả...

    Rất khó tưởng tượng một người tễ nguyệt thanh phong* như anh, sẽ đi học cái này.

    Tễ nguyệt thanh phong: có nghĩa là trăng thanh gió mát ẩn dụ cho vẻ ngoài thanh bình, bình lặng và xinh đẹp.

    Trong đầu Lộ Kiêu Dương bất chợt hiện lên hình ảnh dáng dấp anh đội mũ rơm ở trấn nhỏ Dương Hà, cảm giác anh đẹp trai chết người.

    Anh diễn thuyết một hồi, khiến Lộ Kiêu Dương đang lắng nghe rất bội phục.

    Sau khi bài diễn thuyết kết thúc thì chuyển sang phần tương tác đặt câu hỏi.

    Có người hỏi: "Giáo sư Thẩm, xin hỏi tại sao ngài lựa chọn tham gia nghiên cứu nông nghiệp này?"

    Ai cũng biết anh là người sáng lập ra trấn nhỏ Dương Hà, thương hiệu rượu vang đỏ của anh cũng đã được xuất khẩu ra nước ngoài, vì vậy anh hoàn toàn không cần bận rộn như thế.

    "Ban đầu là do ảnh hưởng từ ba tôi, về sau lựa chọn con đường này là vì vợ tôi."

    Lúc anh nói câu này, ánh mắt anh đột nhiên hướng về phía Lộ Kiêu Dương nhìn một cái.

    Lộ Kiêu Dương: "..."

    Bởi vì đang trong phần giao lưu tương tác, Thẩm Trường Hà bỗng nhiên từ trên bục đi xuống, thoạt nhìn rất bình dị gần gũi.

    Khi anh đi xuống, mọi người đều vô cùng phấn khích vì có thể nhìn thấy anh ở khoảng cách gần.

    Thực ra Lộ Kiêu Dương rất bất ngờ, vào lúc này anh lại nhắc đến cô ở tại đây.

    Hiện tại có không ít người biết tin tức cô và Giang Hành 'ngoại tình', công chúng luôn thích ăn dưa, không quản thật giả. Thẩm Trường Hà nhắc đến cô vào thời điểm này, chẳng lẽ không thấy là một loại sỉ nhục hay sao?

    Anh đứng bên cạnh cô, mắt nhìn về phía bạn học đặt câu hỏi phía sau, tiếp tục trả lời, "Cô ấy là một người rất ấm áp và ưu tú. Là cô ấy đã truyền cho tôi rất nhiều cảm hứng và động lực..."

    Thanh âm của anh gần kề như thế, những ngón tay của anh vẫn còn đặt trên bàn ở trước mặt cô.

    Lộ Kiêu Dương thích nhất là đôi bàn tay của anh, lần đầu tiên gặp mặt đã bị đôi bàn tay của anh hấp dẫn.

    Giờ phút này, cô rất vô dụng lại một lần nữa bị đôi bàn tay này hấp dẫn.

    Nghe thấy giọng nói của Thẩm Trường Hà truyền đến trên đỉnh đầu, trong lòng cô có chút khẩn trương, anh không nhận ra cô, là cố ý sao?

    Cố tình Quách Trung Nguyên ngồi bên cạnh cô, cậu ta biết thân phận của cô, lại biết chuyện Thẩm Trường Hà là chồng cô, cô chỉ cảm thấy xấu hổ không chịu được.

    ( Hết chương )

     
    LieuDuong likes this.
Trả lời qua Facebook
Loading...