Chương 300: Ức hiếp trở lại Bấm để xem Dung Uyên đáp: "Đương nhiên có thể, đệ tam trọng của Bất tử sinh mệnh chi đồng có tên 'Nguyệt Mang', có thể xem là một loại lực lượng chữa lành thân thể và linh hồn rất mạnh." "Ngươi mau chút dưỡng thương, chúng ta đi đem tên Xích Liên Thương lôi ra." Sở Cửu Ca nói. "So với cái này, Cửu nhi.." Dung Uyên đem Sở Cửu Ca ôm lên, một chút cũng không nhìn ra trước đó hắn thiếu chút mất mạng. "Thật ngoan cường! Tinh lực rất thịnh đúng không!" Sở Cửu Ca nói. "Đương nhiên, vì Cửu nhi ta cũng không dễ dàng để bản thân có chuyện gì, còn về Cửu nhi, Bổn vương không chỉ có tinh lực ôm Cửu nhi lên, mà còn.." Hơi nóng phà vào bên tai Sở Cửu Ca, kế đến hắn nói: "Mà còn.." "Vừa thoát chết, bây giờ ngươi lại nghĩ những gì?" "Khiến cho Cửu nhi toàn thân đầy mồ hôi nằm bên người ta, ta cần phải đích thân rửa sạch cho Cửu nhi, để báo đáp ân cứu mạng của Cửu nhi." "Ngươi đây không phải là báo ân cứu mạng, ngươi là lợi dụng khi người khác gặp khó khăn." "Không cần biết Cửu nhi lý giải thế nào, tiếp theo hãy để Bổn Vương đến chiếu cố Cửu nhi. Cửu nhi chỉ cần cho mắt nghỉ ngơi, từ từ cảm thụ là được." Dung Uyên che lại đôi mắt của Sở Cửu Ca. "Mắt của ta đã đỡ rất nhiều rồi." Sở Cửu Ca nói. "Thật không nghe lời!" Dung Uyên không biết từ đâu lấy ra một cái bịt mắt ấm áp đeo lên cho Sở Cửu Ca. Hắn nói: "Đây là linh khí dưỡng mắt do Cửu thiên nguyệt hỏa chế tạo ra, vẫn luôn không có cơ hội tặng cho Cửu nhi, đương nhiên ta vẫn hy vọng không có ngày Cửu nhi cần dùng đến, đáng tiếc việc không như mong muốn." Tốn số tiền lớn, sử dụng bảo bối vô giá chế tạo ra, hắn căn bản không muốn Cửu nhi có cơ hội dùng đến. Hắn hiểu rõ Bất tử sinh mệnh chi đồng, di chứng của việc tiêu hao hết lực lượng của nó có thể lớn, có thể nhỏ, đương nhiên cần phải đề phòng. Nhưng mà hắn vạn vạn không ngờ, bởi vì hắn gặp chuyện, khiến cho Cửu nhi tiêu hao hết lực lượng của Bất tử sinh mệnh chi đồng. Một cỗ lực lượng ấm áp bao quanh đôi mắt của cô, Sở Cửu Ca cảm thấy dễ chịu rất nhiều. Đôi mắt triệt để lâm vào trong bóng tối, các giác quan khác ngược lại trở nên rất mạnh, cô có thể rõ ràng cảm giác được Dung Uyên làm càn thế nào. Y phục bị giải khai, sau đó.. "Dừng tay, Dung yêu nghiệt, ta tự mình đến." "Cửu nhi bây giờ cần phải dưỡng tốt đôi mắt, sao có thể tự mình đến? Tất cả để ta là được." Mỗi một tấc da thịt được dòng nước ấm lướt qua, nhưng mà không chỉ có nước mà thôi, còn có.. Sở Cửu Ca cảm thấy bản thân như đang bị thiêu đốt trong nồi nước sôi, mà tình huống của Dung Uyên càng tệ, Cửu nhi bây giờ cái gì cũng không nhìn thấy, thật sự rất muốn.. "Ưm!" Hắn đã khống chế không được hành vi của bản thân rồi, trực tiếp hôn lên đôi môi của cô. Dung Uyên quả thực ức hiếp người quá đáng mà, ỷ vào việc hiện tại cô không nhìn thấy mà làm loạn, Sở Cửu Ca muốn đem bịt mắt lấy xuống, nhưng lại không thể lấy xuống được. "Cửu nhi, không được đâu nhé! Chỉ khi ta cảm thấy Cửu nhi khôi phục tương đối rồi, ta mới để cho Cửu nhi lấy bịt mắt xuống, bây giờ còn chưa phải lúc." "Dung yêu nghiệt, tên xấu xa nhà chàng! Chàng cố ý đúng không, ta cứu chàng, chàng lại ức hiếp ta như vậy!" "Ta nhịn không nổi rồi, Cửu nhi.." Liều chết một lần, thiếu chút đã không còn được gặp Cửu nhi nữa, Dung Uyên nhịn không nổi rồi. "Đợi đôi mắt Cửu nhi khôi phục rồi, nàng ức hiếp ngược lại thì thế nào?" Dung Uyên hỏi. "Không thế nào!" "Vậy cũng không còn cách nào, Cửu nhi bây giờ nàng không nhìn thấy, không biết được rằng nàng lúc này câu hồn đến mức nào, cho nên.." Sở Cửu Ca trong khi đang dưỡng đôi mắt, tất cả mọi việc đều do Dung Uyên đích thân làm. Cô tức đến muốn đứt hơi cũng không thể thật sự dùng linh kỹ công kích hắn, dù sao bây giờ hắn chịu không được bất cứ thương tổn nào. Đến mức độ không nhịn được nữa Sở Cửu Ca trực tiếp cắn lên người Dung Uyên, để lại một dấu răng trên đó. Dung Uyên trêu ghẹo nói: "Cửu nhi, như vậy vẫn chưa đủ đâu đó! Ấn ký ta lưu lại trên người nàng càng nhiều, đợi nàng khôi phục, thì có thể nhìn thấy dấu vết ta để lại trên người nàng." "Dung Uyên, ta xem chàng chán sống rồi." Sở Cửu Ca nghiến răng nghiến lợi nói. Thời gian ba ngày, đủ cho đôi mắt Sở Cửu Ca hồi phục. Cô nói: "Dung Uyên, mở ra!" "Còn chưa khỏe!" Dung Uyên rất hưởng thụ ba ngày chiếu cố Sở Cửu Ca này, vẫn có chút không nỡ. "Dung Uyên, ta giận thật đó." Trên mặt Sở Cửu Ca mang theo vẻ giận dỗi. "Được! Thật không có cách nào với nàng." Dung Uyên bất lực nói. Bịt mắt được lấy ra, Sở Cửu Ca cuối cùng cũng nhìn thấy mọi thứ trước mắt rồi. Trên tấm thân trắng mượt của Dung Uyên có thêm vài cái dấu ấn, hắn còn cố ý để lộ ra, quả thực.. Đương nhiên, trên thân cô.. Trên trên dưới dưới đều là kiệt tác của Dung yêu nghiệt, gia hỏa này quả thực giống như sói đói mấy vạn năm chưa được ăn qua gì vậy. "Cửu nhi, nàng nhìn ta như vậy, có phải không nhịn được hay không?" Dung yêu nghiệt cười nói. "Chàng tốt lắm!" Sở Cửu Ca nghiến răng nghiến lợi nói. Gia hỏa này không hề để ý đến cơn giận của Sở Cửu Ca, đem người ôm lên, nói: "Khống chế không được lưu lại dấu vết của mình trên thân Cửu nhi, Cửu nhi nếu như không nhịn được, vậy ta cũng chỉ có thể y theo nàng thôi." Hắn vẫn không nỡ đem Sở Cửu Ca triệt để chiếm làm của mình, trong lòng hắn vẫn là có sự cố kỵ, bởi vì hắn là một người mạng không còn bao lâu. Gặp được Cửu nhi, là may mắn lớn nhất đời này của hắn. Hắn không dám khẳng định hắn có thể có được phần may mắn đó hay không, triệt để giải trừ ma độc, mãi mãi bên nhau với Cửu nhi. Sở Cửu Ca niết chặt cằm của Dung Uyên, nhìn chằm chằm vào đôi mắt tử thủy tinh đó, cô thấp giọng nói: "Thực ra cũng không phải là rất ghét, nhưng ta không phải là người chịu nhận thiệt thòi, Dung Uyên.." Cô thân là Đệ nhất thần trộm, xưa nay tiêu sái tùy hứng, thản nhiên đối mặt với lòng mình không khó, chỉ là gia hỏa này trước đó khiến cho thân thể cô không dễ chịu, vậy thì nhất định phải báo thù mới được.. Dung Uyên cuối cùng cũng thể nghiệm được cái gì gọi là phong thủy luân lưu chuyển, hậu quả của việc châm lửa chính là hắn bị liệt hỏa đốt đến cặn cũng chẳng còn. Tin tức tông chủ Thái Vân Tông bị phế không giấu được, cục diện cân bằng của thất quốc phút chốc có sự biến đổi rất lớn, Thái Vân Tông không thể không khởi động trận pháp mạnh nhất, trước hết phong bế tông môn. Nếu không Thái Vân Tông của họ không triệt để hủy trong tay Bát đại thánh tộc, có lẽ cũng sẽ bị hủy trong tay những đối thủ của các thế lực trong thất quốc xưa nay vẫn luôn rình rập họ. Vân Hồng vội chạy về tông môn, sự tàn phá và đổ nát của tông môn khiến cho lòng hắn đột nhiên trầm xuống. Tu vi của Vân tông chủ triệt để bị phế, không thể khôi phục, cao thủ đời lớn tuổi, ngoại trừ những vị đi theo Đại trưởng lão ra ngoài đều có kết quả như vậy. Tất cả mọi người cũng rất chán nản, Vân tông chủ nói: "Hồng nhi, còn sống chúng ta đã rất mãn nguyện rồi, những lão gia hỏa chúng ta không được không sao, chúng ta vẫn còn có những đệ tử Thái Vân Tông ưu tú như các con. Ta tin các con không cần bao lâu, nhất định có thể khiến cho Thái Vân Tông lần nữa trở nên cường đại, vẫn là tông môn lớn nhất không ai bì được trong thất quốc." Vân Hồng nắm chặt nắm đấm nói: "Phụ thân, Đệ nhất tông môn trong thất quốc vẫn chưa đủ! Hoàn toàn không đủ, con muốn Thái Vân Tông của con, không bị bất cứ một thế lực nào ức hiếp, cho dù là Thánh tộc thần bí đó cũng không được." Trong lòng Vân Hồng phẫn nộ, đôi mắt đầy rẫy chiến ý, đây đã trở thành mục tiêu cả đời mà hắn theo đuổi. "Ha ha ha! Thái Vân Tông xong đời rồi, lần này ta xem ai còn dám che chở Xích Linh Quốc, truyền tin tức của ta đến lục quốc còn lại, trẫm muốn công đánh Xích Linh Quốc, mong họ tương trợ." Có được tin tốt này Tử Hoàng kích động không thôi.
Chương 301: Binh đến dưới thành Bấm để xem Tử Hoàng nhịn cục tức đó thực sự là nhịn quá lâu rồi, lòng đố kỵ khiến cho ông cực kỳ phiền muộn, đêm đêm khó ngủ yên giấc. Ông phải công phá Xích Linh Quốc, đến lúc đó Sở Tuyền Nguyệt nhất định sẽ thuộc về ông thôi. Lam Hoàng nhận được tin, người đầu tiên biểu thị đồng ý. Quốc lực của tứ quốc còn lại, cũng không dám chống đối lại Tử Linh Quốc, đương nhiên cũng đáp ứng rồi. Nước láng giềng Tranh Linh Quốc giành đánh trận đầu, chỉ vì muốn lấy lòng Tử Linh Quốc, quốc quân của Xích Linh Quốc Xích Kiêu nhận được tin tức rồi. "Ngay ngày Thái Vân Tông gặp chuyện ta liền biết tiếp theo sẽ không được yên ổn, không ngờ bọn chúng lại động thủ nhanh đến vậy, thực cho rằng ta không hề có sự chuẩn bị sao?" Xích Kiêu lạnh giọng nói. Sở Tuyền Nguyệt cũng nhận được tin tức, cô kinh ngạc nói: "Lục quốc vậy mà lại liên thủ công đánh Xích Linh Quốc, đáng chết!" Có thể khiến cho lục quốc đoàn kết lại thống nhất ra tay, Sở Tuyền Nguyệt đương nhiên có thể đoán ra đây là chủ ý của Tử Hoàng. Cửu Thương Khung lạnh giọng nói: "Gia hỏa đó vậy mà còn chưa chịu từ bỏ, lần này ta nhất định phải lấy được thủ cấp của ông ta." Sở Tuyền Nguyệt hạ lệnh nói: "Sở gia nghe lệnh! Sở gia ta cũng sẽ phái người tiến lên tiền tuyến, bổn gia chủ đích thân xuất chiến." Dưới tổ bị hủy không thể nào có trứng còn nguyên, Xích Linh Quốc nếu như bị lục quốc diệt mất, vậy thì người của Xích Linh Quốc cũng tuyệt đối không thể tốt được. Khi mọi người biết được nguy cơ của Xích Linh Quốc, không ai xem trọng Xích Linh Quốc. Quốc gia yếu nhất thất quốc Xích Linh Quốc, sao có thể chống đỡ được công kích liên hợp của lục quốc. Dù cho Bệ hạ đương nhiệm Xích Kiêu từng là nhân vật như chiến thần, nhưng ông ta không phải là thần thật sự, sao có thể xoay chuyển cục diện được. Có người tham sống sợ chết, trong đêm bỏ chạy khỏi Xích Linh Quốc, càng nhiều người lựa chọn cùng Xích Kiêu chiến một trận với lục quốc, bởi vì đây là quốc gia của họ, cho dù là nhỏ bé, thì cũng là một quốc gia đáng giá cho họ thủ hộ. Ngũ quốc còn lại cảm thấy, Tranh Linh Quốc dốc hết toàn lực diệt đi Xích Linh Quốc không khó, nhưng Tranh Linh Quốc sợ một nước của ông ta bị trọng thương, bị những quốc gia khác diệt đi. Cho nên bọn chúng căn bản không dám dốc toàn lực, cộng thêm sau khi bảo khố Tranh Linh Quốc bọn chúng bị trộm sạch, quân tư của bọn chúng cũng có hạn, làm hạn chế đi lực chiến đấu của chúng. Về phương diện quân tư, Xích Linh Quốc thì hoàn toàn ngược lại, cũng không biết từ đâu có nhiều tiền đến vậy. Nhiều thiết bị tinh gọn như thế, hơn nữa chiến sĩ của Xích Linh Quốc đều là dốc toàn lực để chiến đấu, cho nên Tranh Linh Quốc bại rồi. Khi Tử Hoàng nhận được tin tức này sắc mặt âm trầm, nói: "Vậy mà bại rồi! Tranh Linh Quốc quá rác rưởi rồi, đến cả Xích Linh Quốc cũng giải quyết không được, bọn chúng luôn áp chế Xích Linh Quốc nhiều năm như vậy, chẳng lẽ lại là giả hay sao?" "Một đám phế vật!" Quốc quân Hoàng Linh Quốc nói: "Tử Hoàng bệ hạ, Hoàng Linh Quốc chúng tôi xin được xuất chiến! Ta không tin với quốc lực của hai nước chúng ta lại đối phó không được Xích Linh Quốc." Hai đấu một, Xích Linh Quốc yếu nhất trong số bọn chúng nhất định sẽ tan đàn xẻ nghé, quốc quân của Hoàng Linh Quốc rất tự tin nói. Kết quả khi ông ta đối đầu Xích Kiêu, hay Cửu Thương Khung có thể càn quét thiên quân vạn mã, cộng thêm cứu viện không ngừng của Sở gia, cho dù chúng là hai đấu một, cũng lần nữa bại trận. Tin tức hai nước khai chiến, Dung Uyên nhận được vẫn luôn che giấu, việc thân thể Cửu nhi hồi phục quan trọng hơn tất cả, quan trọng hơn cả cục diện thất quốc thay đổi. Nhị Lượng vội như ngồi trên đống lửa, "Tên Quỷ Vương đáng chết kia rốt cuộc đem tiểu Cửu nhốt ở Cửu Uyên phong làm gì thế không biết? Bây giờ thất quốc khai chiến, cửu thúc và cửu thẩm tương lai của chúng ta đều đang ở tiền tuyến, chúng ta không yên tâm, nhất định phải trở về đó." Ngày thứ hai từ lúc khai chiến, Sở Cửu Ca mới từ Cửu Uyên Phong rời khỏi, Nhị Lượng kích động nói: "Tiểu Cửu, tiểu Cửu cuối cùng cũng gặp được muội rồi. Không tốt rồi, tên Tử Hoàng đó vẫn chưa từ bỏ ý định xấu xa đó, lại dám liên hợp ngũ quốc còn lại công đánh Xích Linh Quốc, bây giờ Xích Linh Quốc.." "Cái gì?" Sắc mặt Sở Cửu Ca đại biến. Tử Hoàng vẫn luôn không từ bỏ, quả nhiên Thái Vân Tông vừa xảy ra chuyện, ông ta liền huy đao về phía Xích Linh Quốc. Sở Cửu Ca nói: "Dung Uyên, chàng không có được tin tức sao?" Dung Uyên đáp: "Hôm qua ta đã nhận được tin tức rồi, bây giờ động thủ là mấy cái tiểu quốc, phụ hoàng ta nếu ngay cả như vậy cũng đối phó không được, ông ấy có thể về trồng ruộng được rồi, cả đời này cũng đừng nghĩ tìm đến nữ nhân của ông ấy." Dung Uyên đối với năng lực của phụ hoàng mình vẫn là có chút lòng tin, hơn nữa hắn cũng âm thầm giúp đỡ không phải sao? Khóe miệng Sở Cửu Ca giật điên cuồng, may thay Kiêu thúc không ở đây, nếu không liền bị tên hỗn tiểu tử này tức chết. Sở Cửu Ca nói: "Cho dù là thế, Xích Linh Quốc vẫn rất nguy hiểm, chúng ta phải lập tức hành động mới được." Tam Tiền đưa đến chiến báo mới nhất, sau khi hai nước liên thủ không đối phó được với Xích Linh Quốc, tam quốc bắt đầu liên thủ rồi.. Dung Uyên vẫn rất điềm nhiên, không hề lo lắng phụ thân của mình chút nào, Sở Cửu Ca cũng yên lòng đôi chút, cô lạnh giọng hạ lệnh: "Thông qua liên quân công đánh Xích Linh Quốc đúng không! Đánh trận đúng không! Ta xem bọn chúng không còn quân lương, không còn quân tư, lấy gì mà đánh?" Nhị Lượng nói: "Tiểu Cửu, ý của muội là?" "Đệ nhất thần trộm ta muốn làm một vố lớn, trộm quân lương, trộm quân tư, trộm sạch vật thiết yếu của bọn chúng." Khóe miệng Sở Cửu Ca khẽ nhếch cười lạnh. Hành quân đánh trận cô không hiểu, trực diện giao chiến cô chỉ là một ngưng hồn cảnh ngũ trọng, cho dù tiễn thuật có tốt chút, trong khi giao chiến giữa các quốc gia tác dụng của cô không lớn. Nhưng mà cô vẫn còn một thân phận khác là Đệ nhất thần trộm, cho địch nhân một kích chí mạng ở hậu phương vẫn là có thể làm được, trà trộn vào quân doanh trộm đồ, không khó chút nào. Dung Uyên cười nói: "Chủ ý này của Cửu nhi không tồi." "Chàng tìm một nơi an toàn an phận ở đó cho ta, trộm đồ là sở trường của ta, không có chút nguy hiểm nào cả." Dung Uyên bây giờ cần nhất là được tĩnh dưỡng, lần này cô tuyệt đối không cho phép hắn đi theo tham gia náo nhiệt. Dung Uyên ngược lại rất là phối hợp, hắn nói: "Được! Cửu nhi, ta hiểu rồi. Mặc Thất, các ngươi phụ trách bảo hộ Cửu nhi." "Vâng! Chủ tử!" Nhị Lượng nói: "Tiểu Cửu, tiểu Cửu ta cũng muốn đi với muội làm một vố lớn, được hay không?" "Nhất Nhất, ngươi mau nghĩ biện pháp để tiểu Cửu đáp ứng đi." Nhị Lượng thấy Sở Cửu Ca không trả lời, liền muốn kéo theo huynh đệ mình thuyết phục Cửu Ca. Nhất Nặc nhàn nhạt nói: "Ta nghĩ Cửu Ca nhất định có sự sắp xếp khác." Sở Cửu Ca nói: "Nhất Nặc, ngươi mau chóng trở về bên cạnh Cửu thúc, Xích Linh Quốc giao chiến với lục quốc, bây giờ đang đối phó với mấy nước yếu, Tử Hoàng vẫn còn đang khinh địch, Kiêu thúc còn có thể giải quyết được. Nhưng đợi đến khi bọn chúng phẫn nộ rồi, toàn lực tấn công, tình huống vẫn rất nguy hiểm, ta muốn ngươi đi đến đại quân Xích Linh Quốc làm quân sư." "Làm quân sư, ngươi cho rằng bọn chúng nghĩ ta có thể đảm đương nổi trọng trách này sao?" Nhất Nặc nhàn nhạt nói. "Có thể khiến cho bọn họ tín nhiệm hay không, thì đó chính là việc của ngươi rồi! Chí ít ta biết tên tinh ranh như ngươi đi làm một quân sư nhỏ nhoi tuyệt đối không thành vấn đề." Gia hỏa này thông minh đến đáng sợ, đối với mọi thứ đều có sự tính toán, không dùng thì quá lãng phí. Nhất Nặc khẽ gật đầu nói: "Ta rõ rồi, nhưng mà đồ ngốc đó nhất định phải ở lại bên cạnh bảo vệ ngươi! Nếu không Cửu thúc sẽ không tha cho chúng tôi." Sau khi phân chia nhiệm vụ xong, bọn họ chia nhau hành động. Cục diện thất quốc, sẽ nghênh đón sự thay đổi nghiêng trời lệch đất, hơn nữa còn là sự biến đổi mà người trong thiên hạ không ai ngờ đến.
Chương 302: Phải đi hội hợp Bấm để xem Vân Hồng dẫn theo người đến tìm Sở Cửu Ca, muốn ra một phần sức lực. Sở Cửu Ca nói: "Trận chiến giữa thất quốc, Thái Vân Tông không tiện tham gia vào, dù sao đây vẫn là quy định từ rất lâu rồi. Vân Hồng sư huynh nhiệm vụ hiện tại của các ngươi là thủ hộ Thái Vân Tông cho thật tốt, về phía chiến trường, chúng tôi tự nhiên sẽ giải quyết." Sở Cửu Ca lần nữa khiến cho tài phú thất quốc lại một lần bị dọn sạch, từ Tranh Linh Quốc đến Tử Linh Quốc một nước cũng không bỏ qua, khiến cho lục quốc vốn dĩ đã rất nghèo nay trở nên càng nghèo hơn rồi. "Đệ nhất thần trộm, hay cho tên Đệ nhất thần trộm." Mấy quân chủ đang dự mưu làm thế nào công đánh Xích Linh Quốc ở tiền tuyến, sau khi nhận được tin tức phẫn nộ cùng cực, bọn chúng hận không thể đem tên Đệ nhất thần trộm đó rút gân lột da. "Đáng chết! Lại ngay vào lúc này, tranh thủ thời điểm này to gan không xem ai ra gì." Tử Hoàng nói: "Trước chiếm được Xích Linh Quốc, sau đó chúng ta cùng nhau truy bắt tên Đệ nhất thần trộm đó, nhất định phải đem nó lôi ra." "Vâng! Tử Hoàng bệ hạ nói không sai, việc quan trọng nhất hiện tại của chúng ta là công phá Xích Linh Quốc." "Công phá Xích Linh Quốc ngược lại có thể bù lại chút tổn thất, Sở gia của Xích Linh Quốc không phải có tiền một cách bình thường, đại bộ phận quân tư Xích Linh Quốc đều do chúng cung cấp, còn có.." Bây giờ một trận thắng cũng không có, bọn chúng chưa gì đã tính toán làm sao phân chia rồi. Sở Cửu Ca đem bảo vật trong bảo khố thất quốc càn quét sạch sẽ xong, cô chuẩn bị trà trộn vào trận doanh hậu phương của địch, tất cả quân tư đều bị Sở Cửu Ca lấy đi mất. "Cái gì? Đệ nhất thần trộm đến cả quân tư của lục quốc ta cũng dám trộm, đáng ghét!" Xưa nay, họ vẫn luôn cho rằng Đệ nhất thần trộm chỉ hứng thú với vật có giá trị liên thành. Nhất thời không có phòng bị, liền để cho hắn không chút tăm hơi trộm đi nhiều quân tư đến vậy. Một đội quân mạnh hơn nữa, quân tư không đủ, quân lương không đủ, vũ khí yếu kém, đây không phải là một hiện tượng tốt gì. Tử Hoàng hạ lệnh: "Đệ nhất thần trộm rất có khả năng trốn ở gần đây, tìm cho ta! Tìm cho ta!" "Đặt bẫy cho ta, hắn muốn trộm thì cho hắn trộm, khiến cho hắn tự đâm đầu vào lưới." Tử Hoàng phẫn nộ nói. Sở Cửu Ca ở hậu phương địch khiến cho chúng gà bay chó sủa, Xích Kiêu và Cửu thúc chính diện trên chiến trường vẫn đánh nhau tóe lửa với địch nhân, hai người giống như đã thỏa thuận sẵn từ trước vậy. "Ha ha ha! Cửu huynh, ta với huynh thật hận gặp nhau muộn màng." Xích Kiêu hào sảng cười nói. Hai người đều là thiết huyết nam tử, sinh ra đã là người trên người, thật khó có thể gặp được một người tương tự như mình. Cửu Thương Khung nói: "Kiêu huynh cũng không tồi." Sinh ra đã là vương giả, nhưng mà im lặng quá nhiều năm rồi, cần gặp được một trận phong vân mới có thể hóa rồng được. "Nhưng mà sau này có thể làm thông gia với Cửu huynh thì cũng không tồi." Xích Kiêu cười nói. Lời này vừa nói ra, sắc mặt Cửu Thương Khung rất không tốt. "Thông gia!" "Ngươi sau này phải cưới Tuyền Nguyệt rồi, Dung Uyên nhà ta phải cưới Cửu Ca, đương nhiên chính là thông gia rồi, sao thế? Tiểu tử thúi kia của nhà ta chọc giận ngươi rồi à, nếu như phải, ta tuyệt đối thu thập nó một trận." Xích Kiêu cũng biết tên nhi tử đó của ông không khiến nhạc phụ tương lai thích. "Hắn thật sự là nhi tử của ngươi?" Cửu Thương Khung hỏi. Xích Kiêu ngẩn ra: "Cửu huynh, lời này của huynh có ý gì? Tiểu tử Dung Uyên đó đương nhiên là nhi tử ta, huynh.." Cửu Thương Khung trầm mặc rồi, "Ta tương giao với Kiêu huynh, sẽ không vì người đó mà có sự ảnh hưởng gì, hắn là hắn, huynh là huynh! Nhưng mà chuyện thông gia Kiêu huynh đừng đề cập đến nữa, tiểu Cửu là người quan trọng nhất của ta, còn đối với Dung Uyên, ta là vạn lần không yên tâm." Xích Kiêu nói: "Được được được! Vậy thì tạm thời không đề cập đến!" Ông chửi thầm trong lòng, tiểu tử thúi à tiểu tử thúi! Vợ chưa cướp được đến trong tay không nói, còn bị nhạc phụ tương lai chê bai như vậy, tự cầu phúc đi. Tam Tiền truyền tin tức đến, rằng có một tốp vũ khí và lương thảo sắp được vận chuyển đến từ Tử Linh Quốc, cô biết được toàn bộ lộ trình. Đương nhiên Tam Tiền cũng nói rồi, trong lúc hai quân giao chiến lại nghênh ngang vận chuyển lương thảo như vậy, nhất định là có âm mưu, e là bẫy. Tốn công tốn sức thiết kế một cái bẫy như vậy đương nhiên là có mục đích rồi, đó chính là vì đối phó Đệ nhất thần trộm. Nhị Lượng nói: "Tiểu Cửu, vậy chúng ta rốt cuộc có hành động hay không? Hay là không hành động?" Sở Cửu Ca nói: "Trước ẩn nấp, điều tra tình hình đã." Tử Hoàng trong lúc áp tải những thứ đồ này đã rất dụng tâm thiết kế cạm bẫy, nhưng mà có dụng tâm hơn nữa cũng không thể qua mặt được Sở Cửu Ca vốn sở hữu Bất tử sinh mệnh chi đồng. Các điểm mai phục lớn đều bị Sở Cửu Ca thấy được rõ ràng, có bao nhiêu cao thủ ẩn nấp trong bóng tối cô cũng rất rõ ràng, Sở Cửu Ca nói: "Bây giờ động thủ, rất phiền phức!" "Vậy tiểu Cửu, chúng ta từ bỏ đi! Không thể vì chút lương thảo này mà đi mạo hiểm." Nhị Lượng nói với Sở Cửu Ca. Sở Cửu Ca nói: "Trên đường nhất định là không có cơ hội nào để ra tay rồi, chúng ta đi đến doanh địa nơi mà chúng hội hợp đợi." Đợi đến khi quân tư an toàn giao đến doanh địa của liên quân lục quốc, bọn chúng đương nhiên sẽ cảm thấy an toàn rồi, khẽ thả lỏng cảnh giác. "Xem ra Đệ nhất thần trộm đó gan cũng không to bao nhiêu? Ta phái nhiều thêm chút người, hắn liền không dám hành động rồi, cũng chỉ được có thế." Sau khi Tử Hoàng nhận được tin tức, cười lạnh nói. "Bây giờ toàn bộ đồ đều đến rồi, Tử Hoàng bệ hạ, chúng ta cùng nhau ra tay, diệt đi đại quân của Xích Linh Quốc. Không thể để cho chúng tiếp tục huênh hoang nữa." Người mở miệng nói chuyện là những người nhóm quốc quân Tranh Linh Quốc bị Xích Kiêu và Cửu Thương Khung đánh đến thảm bại. "Chỉ một Xích Linh Quốc nhỏ nhoi, ta cũng không muốn lãng phí thời gian, tốc chiến tốc thắng." Tử Hoàng cũng không nghĩ đến những gia hỏa này vô dụng đến vậy. Xem ra vẫn là cần Tử Linh Quốc ông ra tay, một trận quyết thắng. Đêm khuya, một đạo thân ảnh quỷ mị tránh khỏi tất cả thủ vệ, đi đến điểm đến như mong muốn. "Nghĩ rằng đến được đây, ta liền không có biện pháp trộm sao? Thật là ngây thơ!" Toàn bộ quân tư chất đầy thật đầy đều bị Sở Cửu Ca thu lại hết. Đợi sau khi Sở Cửu Ca rời khỏi rồi, toàn bộ doanh địa mọi nơi đều nổi lên hỏa hoạn, không chỉ hỏa hoạn, ngọn lửa lớn đang thiêu đốt còn mang theo độc khí. "Khục khục khục! Đáng ghét!" Nhất thời doanh địa của liên quân lục quốc truyền đến từng trận chửi rủa. Sở Cửu Ca đột nhiên vỗ vỗ vai Nhị Lượng nói: "Hoàn thành rồi, đi thôi! Tiếp theo ta cần phải đi hội hợp với mẫu thân và Cửu thúc." "A! Tiểu Cửu, chúng ta không hành động nữa sao? Đi về phía chiến trường, quá nguy hiểm rồi." Nhị Lượng lo lắng nói. Với kỹ thuật của tiểu Cửu, ở hậu phương địch trộm đồ không hề có chút nguy hiểm nào, nhưng mà trên chiến trường giao phong trực diện, đao kiếm không có mắt.. "Ta tạo cho bọn chúng phiền phức không nhỏ, bọn chúng tuyệt đối sẽ không tiếp tục tiêu hao xuống nữa! Tiếp theo liên quân lục quốc nhất định sẽ mạnh liệt tiến công, Xích Linh Quốc người ít binh yếu, cho dù có Nhất Nặc làm quân sư, có Cửu thúc và Kiêu thúc dẫn binh, Sở gia cung cấp quân tư, nhưng mà đối đầu với liên quân lục quốc to lớn, đó vẫn là xa xa không đủ." Sở Cửu Ca trầm giọng nói. "Nhưng mà, vô luận trận chiến này có bao nhiêu kinh hiểm, ta cũng phải kề vai tác chiến với mẫu thân và Cửu thúc bọn họ, dốc hết toàn lực của ta, ngăn cản đại quân lục quốc công chiếm bất kì một mảnh đất nào của Xích Linh Quốc." Giọng nói của Sở Cửu Ca kiên định hữu lực, hiển nhiên phần quyết tâm này, Nhị Lượng biết bản thân không cách nào khuyên can. Hắn nói: "Vậy ta đương nhiên sẽ cùng tiến lùi với tiểu Cửu rồi, liều mạng với liên quân lục quốc rồi."
Chương 303: Cửu Ca tham chiến Bấm để xem "Cửu nhi, nàng đến rồi!" Sở Cửu Ca đi đến doanh địa của Xích Linh Quốc, cô vốn là đến tìm Cửu thúc và Kiêu thúc, nhưng lại nhìn thấy một người bệnh tật yếu ớt ngồi ở đó cười nhìn cô. Dung Uyên người đáng lý đang điều dưỡng tại nơi có đầy đủ linh khí là Cửu Uyên Phong vậy mà lại ở nơi tiền tuyến đầy rẫy nguy hiểm và hỗn loạn này, Sở Cửu Ca nói: "Dung Uyên, ngươi thực sự không an phận mà!" Dung Uyên ôm lấy Cửu Ca nói: "Ta cũng không phải ngày đầu không an phận, Cửu nhi nàng biết mà." "Chàng còn có lý nữa?" Cô hết cách nói. "Ta là Dung Vương của Xích Linh Quốc, phụ hoàng cũng ngự giá thân chinh, ta sao có thể trốn ở Thái Vân Tông." Dung Uyên thực sự muốn dùng lý lẽ thuyết phục Sở Cửu Ca. Sở Cửu Ca nói: "Nếu ta nhớ không lầm, Dung Vương điện hạ bây giờ đang điều dưỡng ở Tử Linh Quốc mà?" "Vậy thì ta bây giờ là người ái mộ của Sở cửu tiểu thư, thân là người ái mộ đến tiền tuyến giúp Cửu nhi, Cửu nhi chắc là sẽ không nhẫn tâm cự tuyệt đâu nhỉ!" Dung Uyên lén hôn một cái trên má của Sở Cửu Ca. "Hứ!" Một giọng hừ lạnh truyền ra, Cửu thúc lạnh mặt liếc nhìn Dung Uyên. "Tiểu Cửu, con đem tên chướng mắt này ném đi, nơi này không cần hắn." Cửu thúc lạnh giọng nói. Xích Kiêu nhìn thấy Dung Uyên, giáo huấn nói: "Gia hỏa con, sao lại chạy đến nơi này rồi? Không cần mạng nữa sao, con không sợ bản thân chết không còn gì cả à, khi đó Cửu Ca đi theo người khác mất. Quân sư Nhất Nặc đó của Xích Linh Quốc ta trông rất đẹp, đầu óc thông minh, lại rất lễ phép với trưởng bối, con nếu như.." "Người im miệng!" Dung Uyên nói. "Phải lễ phép với trưởng bối, hèn gì Cửu huynh chê bai con như vậy, con không thể học Nhất nặc người ta một chút sao." Sắc mặt Dung Uyên trầm xuống, "Người thích, người tự mình làm ra một người nữ nhi gả cho hắn đi!" Sở Cửu Ca nói: "Kiêu thúc đây là quan tâm chàng, chàng thực sự không đi?" "Đêm hàn, ta không đi, ai làm ấm giường cho Cửu nhi? Dù sao ta không đi." Dung Uyên ôm lấy Cửu Ca nói. Sắc mặt Cửu thúc càng thêm âm trầm, Xích Kiêu nói: "Tiểu tử thúi, con không thể khép nép chút sao? Nhạc phụ đại nhân của con còn đang ở đây đấy." "Khép nép gì cơ? Có thể cưới được Cửu nhi sao?" Dung Uyên đỉnh đạc phản bác lại. Dù sao Dung Uyên là không chịu đi rồi, nhưng mà ngày mai phải đối diện với sự công kích toàn diện của liên quân lục quốc, tuy rằng Xích Kiêu không cho rằng họ sẽ thảm bại, nhưng mà ông không muốn nhi tử có chút nguy hiểm nào. Sở Cửu Ca nói: "Xích Linh Quân bây giờ vẫn do con chưởng quản, ngày mai con dẫn theo Xích Linh Quân xuất chiến, Kiêu thúc, có thể không?" "Không được!" Xích Kiêu và Cửu Thương Khung phản ứng đầu tiên là phản đối. "Đao kiếm trên chiến trường không có mắt, chúng ta tuyệt đối không yên tâm để con lên chiến trường." Trên mặt hai vị trưởng bối lộ ra vẻ ngưng trọng. "Ta cũng phải lên chiến trường!" Sở Tuyền Nguyệt vào lúc này cũng qua đây rồi. Sở Cửu Ca nói với họ: "Một trận ngày mai, cực kỳ quan trọng, chúng ta không thể lùi được, nhất định phải lấy ra lực chiến đấu to nhất đối kháng với đội quân lục quốc, cho nên.." "Dù sao Xích Linh Quân nghe lệnh con, bây giờ Kiêu thúc có phải đã hối hận đem Xích Linh Quân giao cho con hay không." Sở Cửu Ca vô lại nói. Không đáp ứng, vậy cô không nghe theo là được, Xích Linh Quân sẽ không kháng lại lệnh của cô. Xích Kiêu nói: "Dung Uyên, con quản quản thê tử tương lai của con đi!" "Tiểu Cửu không cần hắn quản!" Cửu thúc lạnh lùng nói. "Ta nói Cửu huynh, thê tử tương lai của huynh cũng phải khuyên đó, chia chút nhiệm vụ cho tiểu tử Dung Uyên đó bận rộn đi chứ!" Xích Kiêu bất lực nói. Cuối cùng không ai có thể khuyên được Sở Cửu Ca và Sở Tuyền Nguyệt. Khi còi vang lên, nơi tận cùng của bình nguyên xuất hiện một mảng đội quân lục quốc. Màu sắc áo giáp của đội quân lục quốc không giống nhau, thật sự là một đội quân màu sắc lòe loẹt. Mà bên phía Xích Linh Quốc, Xích Hoàng Xích Kiêu dẫn theo đội quân chính quy của Xích Linh Quốc. Cửu Thương Khung dẫn dắt là đội ngũ nhân mã bên ngoài, những người này có người là nam tử nhiệt huyết Xích Linh Quốc, còn có một số là cao thủ. Gia chủ Sở gia Sở Tuyền Nguyệt dẫn dắt là cao thủ do các gia tộc Xích Linh Quốc phái đến, khi Tử Hoàng nhìn thấy Sở Tuyền Nguyệt khẽ ngẩn ra, "Xích Linh Quốc đây là không còn người rồi sao? Vậy mà lại phái ra một nữ nhân đến tham chiến, nếu như Tuyền Nguyệt có bất cứ mệnh hệ gì, Xích Linh Quốc bọn chúng gánh vác nổi sao?" "Đợi lát khai chiến, đừng thương đến Sở Tuyền Nguyệt, đó là nữ nhân của ta, những người khác giết không tha!" Tử Hoàng âm độc nói. "Vâng!" "Ha ha ha! Tử Hoàng bệ hạ thật là thâm tình!" Lam Hoàng cười ha hả nói. Một đạo thân ảnh lửa đỏ xuất hiện trên chiến trường, một đội quân huấn luyện bài bản, khí thế phi phàm xuất hiện trong tầm mắt của bọn chúng. Bọn họ thân mang khôi giáp màu đỏ, trông như một ngọn lửa vĩnh viễn không thể dập tắt. "Đó.. đó chính là Xích Linh Quân trong truyền thuyết của Xích Linh Quốc sao! Quả nhiên không tồi!" "Ba ngàn Xích Linh Quân, sức chiến đấu phi phàm, nhất định phải cẩn thận bọn chúng." "Đợi chút, đầu lĩnh của Xích Linh Quân, đầu lĩnh của chúng vậy mà lại là Sở Cửu Ca, ta không có nhìn lầm chứ?" Có người kinh ngạc nhìn người nữ tử đỏ rực như lửa ở phía trước của Xích Linh Quân. "Chính là Sở Cửu Ca, đệ nhất thiên tài thất quốc đó. Thực sự cho rằng thiên phú cao thì có thể phát huy tác dụng trên chiến trường sao? Ta xem tên đệ nhất thiên tài thất quốc này, e là chết trên chiến trường rồi." Quốc quân của Thanh Linh Quốc cười lạnh nói. Đại bộ phận người của Xích Linh Quốc đều tham chiến rồi, chỉ cần bọn chúng có được thực lực này, không ai nguyện ý quốc gia của họ bị quốc gia khác giẫm đạp, không nguyện ý trở thành nô lệ vong quốc. "Giết!" Tử Hoàng một lệnh hạ xuống, đại quân lục quốc hùng hổ đánh đến. Xích Kiêu dẫn theo đội quân chủ động ứng chiến, Cửu thúc phụ trách hỗ trợ, Sở Tuyền Nguyệt dẫn theo người phụ trách cứu viện. Còn về Xích Linh Quân do Sở Cửu Ca dẫn dắt, phụ trách cường thế tấn công! "Binh binh binh!" Xích Linh Quân trong trận doanh của kẻ địch, báo đạo xé mở ra một lỗ hỏng. Sở Cửu Ca hạ lệnh: "Trước bắt lấy quốc quân của Tranh Linh Quốc." Bắt giặc trước phải bắt vương, đương nhiên cô không tự đại đến nỗi trực tiếp bắt Tử Hoàng của Tử Linh Quốc, kiểu đó có lẽ sẽ khiến cho cô tự chui đầu vào rọ của đối phương. Cho nên Sở Cửu Ca chuẩn bị trước nắm lấy quả hồng mềm, quốc quân Tranh Linh Quốc này đương nhiên là quả hồng mềm nhất trong số lục quốc. "Sở Cửu Ca, ngươi quả là quá cường vọng. Muốn bắt ta, nằm mơ! Người đâu! Hộ giá!" Quốc quân Tranh Linh Quốc phẫn nộ nói. Sở Cửu Ca vận chuyển linh lực, luồn lách trong đám người bọn chúng. Nhấc tay, kéo cung, vô số cây lợi tiễn cùng lúc bay ra. "Xoẹt xoẹt xoẹt!" "Tiễn thuật của Sở Cửu Ca mạnh như vậy!" Mọi người kinh ngạc. Cường thế của Xích Linh Quân, khiến cho Sở Cửu Ca thuận lợi ép lại gần Tranh Hoàng, nhưng mà bên cạnh Tranh Hoàng có cao thủ bảo vệ, Sở Cửu Ca muốn đắc thủ, không có dễ như vậy. "Tiểu nha đầu, dám đánh lén Bệ hạ, tìm chết!" Một đạo khí tức luyện linh cảnh đỉnh phong bạo phát ra, trực tiếp nhắm đến yếu hại của Sở Cửu Ca. "Ngươi xem tiểu gia ta không tồn tại à? Lại dám đánh lén tiểu Cửu." Một lam y thiếu niên đột nhiên xuất hiện, chặn lại một kích của cao thủ luyện linh cảnh đỉnh phong đó. "Rầm!" Cao thủ đó thoái lui vài bước, kinh ngạc nhìn Nhị Lượng nói: "Tiểu tử ngươi tuổi tác nhỏ như vậy, mà có năng lực như vậy." "Thực lực này của ta đã nhường ngươi rồi, cho nên ngươi tốt nhất vẫn là nên đưa tay chịu trói đi, đánh ngất Bệ hạ của ngươi giao cho tiểu Cửu!" Nhị Lượng cười nói. "Tiểu tử, thật cuồng vọng, chịu chết đi!"
Chương 304: Đề phòng hạ độc Bấm để xem Sở Cửu Ca lần đầu ra tay rất thuận lợi, có Nhị Lượng giúp đỡ, họ hợp tác bắt lấy quốc quân của Tranh Linh Quốc. "Không muốn Bệ hạ các ngươi chết phơi thây trên chiến trường thì yên phận một chút cho ta!" Có một con tin hữu dụng, chí ít có thể cầm chân đội quân của Tranh Linh Quốc! Giảm thiểu áp lực bên phía họ. "Đáng chết! Bỉ ổi, thả Bệ hạ chúng tôi ra!" Tướng lĩnh bên phía Tranh Linh Quốc phi thường phẫn nộ nói. Mà vào lúc đó, đội quân của Hoàng Linh Quốc bổ nhào vào Xích Linh Quân. Đối với bọn chúng mà nói, sống chết của quốc quân Tranh Linh Quốc với chúng không chút quan hệ. "Trước rút!" Sở Cửu Ca hạ lệnh nói. Cô hạo lệnh Xích Linh Quân rút lui, mà bên phía Xích Kiêu lại rất không tốt. Địch đông ta ít, tuy rằng trong lịch sử có rất nhiều trận chiến lấy ít thắng nhiều, nhưng mà số người cách biệt thực sự quá lớn rồi. Tử Hoàng ác độc nói: "Xích Kiêu, ta thừa nhận ngươi là một nhân tài! Ngươi bây giờ chịu thua, thần phục với ta, có lẽ ta có thể phong ngươi làm Vương gia. Nếu không, ngươi sẽ chết không toàn thây." Xích Kiêu lạnh giọng nói: "Vì sống sót mà thần phục với một tên không bằng gấu chó như ngươi, vậy thì ta còn không bị nhi tử và thê tử cười chết! Nằm mơ đi!" "Tự tìm diệt vong!" Tử Hoàng hừ lạnh nói. Dưới sự phản công khủng bố của liên quân, Xích Kiêu nói: "Tử Hoàng ngươi có dã tâm, rất không may, Xích Kiêu ta cũng có! Ngươi cho rằng Xích Linh Quốc chỉ có năng lực như vậy thôi sao?" "Ra đây đi! Toàn diện kích sát kẻ địch." Dưới mệnh lệnh của Xích Kiêu, có một đội quân mặc giáp bạc xuất hiện, đội quân này có hơn vạn người, tố chất còn cao hơn cả đội Xích Linh Quân. Bọn chúng như những u hồn, xông về hướng đội quân của Tử Linh Quốc, làm cho Tử Hoàng trở tay không kịp. Tử Hoàng lạnh giọng nói: "Xích Kiêu, không ngờ ngoại trừ Xích Linh Quân, ngươi vậy mà âm thầm sở hữu một đội quân như vậy! Đáng ghét!" Những quân chủ khác cũng có chút kinh ngạc, bọn chúng đây là đã quá xem thường Xích Linh Quốc rồi, cũng xem thường vị quân chủ Xích Linh Quốc này, thật là thâm tàng bất lộ mà! May mắn là bọn chúng khai chiến sớm, nếu như để cho Xích Linh Quốc thần không biết quỷ không hay phát triển mạnh lên, đến khi đó Xích Linh Quốc làm khó, lúc đó bọn chúng e là không có chút khả năng chống trả nào liền bị diệt mất. "Uỳnh uỳnh uỳnh!" Trên chiến trường không ngừng truyền ra âm thanh từng trận như tiếng sấm rền. Xích Kiêu nhìn theo đội quân đó, Dung Uyên nói muốn diệt đi Tử Linh Quốc, cho nên hắn âm thầm làm rất nhiều thứ cho ông, nhưng do ông tỉnh lại quá muộn, thời gian vẫn chưa có đủ. Lực lượng ngưng tụ này vẫn chưa đủ để diệt đi liên quân lục quốc, nhưng mà để thủ hộ Xích Linh Quốc, miễn cưỡng vẫn có thể. Đội quân cường đại này xuất hiện, cổ vũ sĩ khí bên phía Xích Linh Quốc, chiến ý cường đại ngưng tụ lại, bắt đầu công kích một cách mãnh liệt. "Đáng chết!" Tử Hoàng thấp giọng nguyền rủa. Lúc này liên quân lục quốc tan rã rồi, quốc quân Tranh Linh Quốc bị người bắt giữ, tiếp tục đánh chỉ có thương càng thêm nghiêm trọng. "Trước rút lui! Xích Kiêu quá âm hiểm rồi, chúng ta cần thay đổi chiến lược lại từ đầu." Tử Hoàng hạ lệnh nói. "Vâng!" Đối phương rút lui, thừa thắng truy kích đối với họ không có ích lợi gì cả, Xích Kiêu cũng hạ lệnh rút lui dưỡng thương. Lục quốc liên thủ, vốn cho là việc diệt Xích Linh Quốc là việc dễ như trở bàn tay, vạn vạn không ngờ đối phương che giấu một con bài tẩy mạnh đến vậy. "Tử Hoàng bệ hạ, Xích Linh Quốc không dễ đối phó, nếu thực sự muốn diệt đi chúng, chúng ta cũng cần phải trả một giá thảm trọng." Quốc quân Lục Linh Quốc nói. "Bây giờ không diệt, đợi tương lai chúng mạnh lên càng khó diệt hơn nữa. Không, đến lúc đó bị diệt không còn là Xích Linh Quốc nữa, mà là các ngươi rồi." Tử Hoàng âm độc nói. "Tên Xích Kiêu đó rốt cuộc từ đâu làm ra được đội quân mạnh như vậy? Chẳng lẽ ông ta mất tích hơn mười năm, kỳ thực là bí mật bồi dưỡng một đội quân như vậy. Dã tâm của ông ta không nhỏ mà, cho dù là từ bỏ hoàng vị vẫn âm thầm làm ra một đội quân mạnh đến như vậy, ông ta có lẽ muốn nuốt trọn lục quốc." Sự xuất hiện của đội quân khôi giáp bạc, khiến cho quốc quân của lục quốc này bắt đầu đoán già đoán non. Bọn chúng nghĩ không ra làm cách nào có thể đánh bại Xích Linh Quốc mà tổn hại lại thấp nhất, tiếp tục đánh thì cả hai bên đều không được gì cả. Đã đem Xích Linh Quốc đắc tội rồi, vậy thì muốn thu tay đã không còn kịp nữa. Vào lúc này, một người đột nhiên xuất hiện, "Ta biết bây giờ Bệ hạ gặp một số phiền phức, ta nguyện ý giúp Bệ hạ. Nhưng mà ta phải giết đi Sở Cửu Ca, giết đi mấy tiểu tử bên người Sở Cửu Ca." "Xích Liên đại sư!" Mọi người cũng ngẩn ra, vị thủ tịch luyện dược sư của Tử Linh Quốc này thì có biện pháp gì? Xích Liên đại sư nói: "Bệ hạ, chỗ ta có một loại đan dược!" Khi Xích Liên đại sư xuất hiện, Tam Tiền đã nhận được tin tức. Sở Cửu Ca nói: "Lão gia hỏa này cuối cùng cũng nỡ xuất hiện rồi, phái người đi bắt người chưa?" Nhị Lượng nói: "Đi bắt rồi, nhưng gia hỏa đó rất giảo hoạt, người của chúng ta không thể đắc thủ được! Hơn nữa bây giờ đại chiến sắp sửa bắt đầu, chúng ta không thể rút ra được người đi." "Ông ta vào lúc này quyết định xuất hiện, e là đến ra chủ ý cho quốc quân lục quốc. Chúng ta cần phải cẩn thận chút." Nhất Nặc trầm giọng nói. Luyện dược sư ra chủ ý khi đại chiến, Sở Cửu Ca chỉ có thể nghĩ ra một điều. "Hạ độc! Kiêu thúc lộ ra đội quân cường đại đó khiến cho chúng có cảm giác nguy cơ, Tử hoàng bọn chúng nhất định muốn dùng chiêu hiểm gì đó. Nếu như để Xích Liên Thương đến giúp đỡ, chỉ có thể là hạ độc." Nhất Nặc nói với Sở Cửu Ca: "Đan phương mà Bát đại thánh tộc nắm giữ không ít, nhưng ngươi lại sở hữu truyền thừa của Tiên y, phía chúng ta cẩn thận chút, có lẽ không thành vấn đề." Kế đến, quân doanh phía Xích Linh Quốc, đối với một số ăn với dùng đều tiến hành kiểm tra, đề phòng kẻ địch hạ độc. Sở Cửu Ca không hề phát hiện kẻ địch hạ độc, ngày hôm sau tất cả mọi người đều tinh lực tràn đầy nghênh đón trận chiến đấu thứ hai. Vẫn là bình nguyên rộng rãi ngày hôm qua, một cơn gió thổi qua, mày Sở Cửu Ca khẽ nhíu, cô hình như ngửi thấy một loại mùi thối rửa. Lần này dẫn đầu không còn là Tử Linh Quốc, mà là đội quân Tranh Linh Quốc mặc khôi giáp màu cam, quốc quân Tranh Linh Quốc bị bắt được đưa lên. Sở Cửu Ca nói: "Tranh Linh Quốc các ngươi lui binh, vậy thì sau đại chiến, ta sẽ đem quốc quân của các ngươi không chút tổn thương nào trả về, nếu không.." "Không đúng!" Cửu Thương Khung trầm thấp nói. "Bọn chúng.. bọn chúng đây là bị gì rồi?" Ngay đến quốc quân Tranh Linh Quốc cũng bị dọa sợ. Đội quân Tranh Linh Quốc đang tiến gần về phía họ, lúc này gương mặt của chúng đều màu xanh, đôi mắt vô thần, gân xanh nổi đầy, trông như xác sống đang di chuyển. Quốc quân Tranh Linh Quốc nói: "Đáng chết! Tử Hoàng, ngươi rốt cuộc làm gì người của ta rồi?" Nhìn đội quân đó, đội quân lớn hơn mấy mươi vạn người, từng người như xác sống, quốc quân Tranh Linh Quốc cũng bị dọa sợ rồi. Đội quân này đánh trận đầu, Tử Hoàng bọn chúng theo đuôi, Tử Hoàng nói: "Tranh Hoàng, bởi vì ngươi quá vô dụng bị bắt làm con tin rồi, quân tâm của những người Tranh Linh Quốc không vững, cho nên ta liền giúp chúng ổn định lại quân tâm, bọn chúng bây giờ đã trở thành chiến sĩ không sợ sống chết rồi, nhất định có thể giúp chúng ta đánh bại Xích Linh Quốc, đến lúc đó ngươi cũng lập được đại công rồi."
Chương 305: Xác sống Bấm để xem Tử Hoàng nói thì rất dễ nghe, Tranh Hoàng lại không thể cao hứng được chút nào, bởi vì ông nhìn thấy trạng thái của những người lính dưới trướng của ông quá không đúng rồi. "Ngươi.. các ngươi vì đạt được mục đích, vậy mà lại hy sinh tất cả sĩ binh Tranh Linh Quốc ta! Đáng ghét!" Tranh Hoàng gào thét nói. "Điều này sao trách được chúng ta. Muốn trách chỉ có thể trách ngươi vô dụng, bị một tiểu nha đầu bắt làm con tin. Người Tranh Linh Quốc người ít lại yếu, đương nhiên là người hy sinh trước tiên." Hoàng đế Lục Linh Quốc, Thanh Linh Quốc hả hê nói. Kẻ yếu đuối vô năng, có thể thể hiện được chút tác dụng cũng là vinh hạnh của chúng. Sở Cửu Ca vừa nhìn thấy những kẻ đó liền cảm thấy tình huống không ổn, cô nói với Nhất Nặc: "Chúng ta đều xem nhẹ Xích Liên Thương và Tử Hoàng, ông ta không hề hạ thủ với người của chúng ta, mà là ác độc hạ thủ với người của mình!" Nhất Nặc nói: "Có thể nhìn ra đó là độc gì không?" "Ta nhìn không ra, cần phải ở cự ly gần quan sát, thậm chí kiểm tra tỉ mỉ mới được." Sở Cửu Ca đáp. "Không được! Điều đó quá nguy hiểm rồi, những người đó rất cổ quái, giao cho chúng tôi giải quyết là được." Cửu Thương Khung trầm giọng nói. Sở Cửu Ca nói: "Cửu thúc yên tâm, con sẽ cẩn thận mà, không tra được tẩy của kẻ địch, chúng ta cũng không tiện ra tay! Xích Liên Thương là người của Bát đại thánh tộc, bên phía của ta thì chỉ có con có thể tìm ra phương pháp đối phó với mấy độc nhân này." "Nhất Nặc, Nhị Lượng, nhất định phải bảo vệ tốt cho tiểu Cửu!" Cửu Thương Khung phân phó. "Vâng! Cửu thúc!" Song phương lần nữa giao chiến, lần này họ đối phó chỉ có những người này của Tranh Linh Quốc. "Tử Hoàng bệ hạ, thực sự không cần bọn ta ra tay sao?" Lam Hoàng hỏi. "Không cần, những người này của Tranh Linh Quốc, đủ để diệt sạch đám người Xích Linh Quốc." Tử Hoàng tự tin nói. "Uỳnh!" Bọn Sở Cửu Ca phát hiện, so với ngày hôm qua những người này cho dù là tốc độ hay thực lực đều mạnh hơn rất nhiều, cấp bậc linh lực phút chốc nâng cao một bậc lớn. Thực lực như vậy, tổng hợp thực lực của mỗi người có thể sánh với đội quân thần bí đó của Xích Linh Quốc rồi, nhân số lại nhiều hơn họ, trận chiến này, nguy hiểm! "Rầm!" Sở Cửu Ca nhảy qua đó, tiến gần về phía một người. Bất tử sinh mệnh chi đồng quan sát tình huống của bọn chúng, lại phát hiện chúng đã hoàn toàn trở thành xác sống biết đi. Bọn chúng hoàn toàn là tiêu hao sinh mệnh của mình đổi lấy thực lực, đợi trận chiến này kết thúc, chúng cũng mất đi toàn bộ giá trị, sau đó chết đi. "Aaaaaa!" Một trận kêu thảm truyền ra, Sở Cửu Ca phát hiện một đặc điểm khác của loại độc này. Đó chính là hễ là người bị bọn chúng thương đến cũng sẽ bị nhiễm phải, mất đi ý thức. Không chỉ có đội quân bình thường, đến cả Xích Linh Quân, còn có đội quân giáp bạc đó cũng có người trúng chiêu. Sau khi trúng chiêu mất hết sức chiến đấu, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng, Xích Kiêu nói: "Cẩn thận, tuyệt đối đừng để chúng thương đến." Trên chiến trường, cho dù có cẩn thận hơn nữa thì cũng khó tránh khỏi việc bị những người này thương đến, thế nên bên phía Xích Linh Quốc bị vướng víu tay chân rất nhiều. Nhị Lượng nói: "Cửu Ca, chúng ta nhất định phải rút lui! Không thể nán lại tiếp nữa rồi, chúng ta bị bao vây rồi." Sở Cửu Ca nói: "Nhất định phải khống chế được một người bắt lại, nghiên cứu thật tốt, nếu không đại quân Xích Linh Quốc ta xong đời rồi." "Uỳnh uỳnh uỳnh!" "Ha ha ha! Xích Liên đại sư không hổ là thủ tịch luyện dược sư của Tử Linh Quốc, thuốc của ngài lợi hại đến vậy. Xem lần này Xích Linh Quốc làm sao phản kháng?" Lam Hoàng cười to. "Phái ra một số tinh nhuệ, tranh thủ lúc hỗn loạn kích sát Xích Kiêu, Cửu Thương Khung, còn có Sở Cửu Ca!" Tử Hoàng âm hiểm nói. Có được đội quân do Xích Liên Thương tạo ra đánh trận đầu, tiếp theo chúng chỉ cần tranh thủ lúc hỗn loạn giết đi mấy người đầu têu mà họ muốn giết nhất thôi. "Vâng, Bệ hạ!" Bọn Sở Cửu Ca không cách nào dẫn đi một người sống, mà vào lúc đó tinh nhuệ do Tử Hoàng phái đến đã xông được vào trong đại quân, đánh lén cô. "Tiểu Cửu, cẩn thận!" May thay Nhị Lượng và Nhất Nặc vẫn luôn thiếp thân bảo hộ cô, cho nên không hề để cho những người này đắc thủ. "Rầm Rầm Rầm!" Nhân số bên phía họ vẫn là xa xa không đủ. Sở Cửu Ca vận chuyển Bất tử sinh mệnh chi đồng, quan sát hành động của bọn chúng, từng lần một kinh hiểm tránh khỏi một kích chí mạng của kẻ địch. "Viu viu viu!" Vô số cây độc châm bay ra, xông về phía yếu hại của kẻ địch. Kẻ địch quá nhiều, bên phía họ thực sự không đủ người. Từng lần giao chiến với kẻ địch, Sở Cửu Ca tiêu hao cạn kiệt tất cả tiềm lực của bản thân, linh lực trong thiên địa điên cuồng tràn vào trong thân thể Sở Cửu Ca. Sở Cửu Ca khẽ ngẩn ra, nói: "Lại muốn tiến cấp nữa rồi!" Cô nuốt xuống mấy viên đan dược có tính bổ trợ, nếu như đã muốn tiến cấp vậy thì hãy tiến cấp nhanh một chút đi. Trên chiến trường từng thời khắc đều thay đổi, cô muốn mình sở hữu lực lượng càng mạnh hơn. "Phụt!" Máu tươi phun trào, Sở Cửu Ca đâm xuyên tim của một người, thân hình như chớp giật tránh khỏi máu tươi của người đó. Máu của chúng có độc, một khi bị dính phải cũng sẽ trúng độc. Lúc này trên chiến trường, Xích Linh Quốc tổn thất thảm trọng. Có hơn một nửa số người không phải bị thương thì là trúng độc, nếu không phải có đội quân khôi giáp bạc cường đại đó khư khư chặn lại kẻ địch, đội quân Xích Linh Quốc của họ e là toàn quân bị diệt rồi. "Đáng ghét!" Xích Kiêu phẫn nộ gào thét. Phía địch tổn thất mấy mươi vạn đại quân sử dụng chiêu hiểm này, cho dù tín niệm thủ hộ Xích Linh Quốc của họ có mạnh hơn nữa, nhưng lại thua về phía lực lượng chênh lệch. Linh lực nới rộng kinh mạch Sở Cửu Ca ra, khiến cho Sở Cửu Ca xông phá được bình cảnh đó. "Ngưng hồn cảnh, lục trọng!" Tử Hoàng bọn chúng đang quan sát ở phía xa, trận hỗn chiến này bọn chúng không muốn đội quân của chúng tham gia vào đó, bởi vì xác sống của Tranh Linh Quốc không phân biệt được địch ta, người của chúng mà lại gần cũng sẽ bị tấn công. Đợi đến khi đội quân Xích Linh Quốc bị chúng giết sạch rồi, thì cũng là lúc đám xác sống này triệt để ngã xuống, lúc đó mới là lúc tốt nhất để chúng động thủ. Bọn chúng có thể tổn thất ở mức thấp nhất chiến thắng trận chiến này, hơn nữa thu hoạch hai quốc gia, Xích Linh Quốc và Tranh Linh Quốc đều sẽ là vật trong túi của chúng. Lúc này sắc mặt quốc quân Tranh Linh Quốc trắng bệch, ông biết cứ vậy đi xuống, không những Xích Linh Quốc xong đời, Tranh Linh Quốc cũng phải xong đời. Ông lúc trước đáng lý không nên.. không nên đáp ứng Tử Hoàng, giao chiến với Xích Linh Quốc mà! Nếu như Tranh Linh Quốc đơn độc không tham gia, có phải sẽ không phải chịu mối nguy hiểm này hay không? Ông hối hận cùng cực! Tử Hoàng nói: "Tiểu nha đầu đó vậy mà lại trong thời khắc này tiến cấp rồi, ngưng hồn cảnh lục trọng, ha ha ha!" "Tử Hoàng bệ hạ, cô ta.. cô ta thất trọng rồi." Chỉ trong chớp mắt công phu, Sở Cửu Ca lại tiến cấp nữa rồi, người phía bên này của chúng triệt để bị dọa sợ rồi. "Bát trọng!" "Cửu trọng!" Việc tiến cấp của Sở Cửu Ca vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại, cho đến khi đạt đến ngưng hồn cảnh cửu trọng mới dừng lại. "Liên tiếp tiến cấp tứ trọng, Sở Cửu Ca đây là điên rồi sao?" "Đây sao có thể?" Trận chiến này, rút cạn bao nhiêu là tiềm lực, cô không thể thua, vậy thì nhất định phải biến cường đại, cho nên thuận theo tự nhiên liên tiếp đột phá tứ trọng. "Uỳnh!" Sau khi tiến cấp đến ngưng hồn cảnh cửu trọng, sức chiến đấu của Sở Cửu Ca hiển nhiên là tăng lên đáng kể. Dưới sự khống chế của Bất tử sinh mệnh chi đồng, cho dù là cao thủ luyện linh cảnh cũng không có được kết quả tốt gì.
Chương 306: Lấy họa đoạt hồn Bấm để xem "Thiên phú của nữ nhân này, quá đáng sợ rồi!" Bọn chúng nhìn thân ảnh như lửa đó. "Đem toàn bộ cao thủ tập trung công kích Xích Kiêu điều hết qua kích sát Sở Cửu Ca, thiên phú của cô ta quá yêu nghiệt rồi. Một khi cho cô ta có cơ hội sống sót trốn khỏi được, thì cho dù chúng ta có diệt đi Xích Linh Quốc, e là sau này cũng không được yên giấc!" Sắc mặt Tử Hoàng ngưng trọng nói. "Tử Hoàng bệ hạ nói đúng lắm!" Hoàng đế của mấy đại quốc khác cũng phi thường đồng tình với cách làm của Tử Hoàng. Sở Cửu Ca mẫn cảm cảm thấy xung quanh mình tăng lên rất nhiều sự công kích cường đại, Nhất Nặc nói: "Không ổn!" "Ta nhất định sẽ bảo vệ tiểu Cửu!" Nhị Lượng nói. "Hắc Viêm, giết!" Tiếp đến họ lâm vào một trận hỗn chiến, mỗi một bước đều phi thường nguy hiểm. Bên cạnh cô ngoại trừ hai người đồng bạn và Hắc Viêm bảo vệ, Xích Linh Quân lúc này cũng rất nguy hiểm, không cách nào lo cho chủ tử của họ. "Binh binh binh!" Từng lần một tránh khỏi sự công kích một cách kinh hiểm, Sở Cửu Ca vẫn bị một cao thủ luyện linh cảnh đánh thương. Cô sử dụng đồng thuật, Vạn đồng vẫn diệt, "Phụt!" Đối thủ đương nhiên cũng phải trả một cái giá thảm trọng. Nhưng mà kẻ địch của cô không phải chỉ có vài người, mà là mấy chục người, quốc quân các nước hình như cố ý đối chọi với cô, không ngừng phái người đến kích sát cô. "Binh binh binh!" Vô luận là Nhị Lượng hay Nhất Nặc, lúc này trên người đã thương tích đầy mình, giọng của Tử Hoàng truyền đến từ phương xa, "Sở Cửu Ca, ta khuyên ngươi vẫn là từ bỏ kháng cự đi thôi!" "Tiểu Cửu!" Sở Cửu Ca bị bao vây lại rồi, sát khí phía địch đem cô bao trùm. Nhị Lượng và Nhất Nặc nắm chặt nắm đấm, vô luận trả giá lớn thế nào cũng phải bảo vệ được tiểu Cửu. Vào lúc đó, một đạo quang ảnh xanh thẫm xuất hiện, một bức họa xuất hiện trên không. Không cần Sở Cửu Ca mở ra, bức họa đó chủ động mở ra, một nam nhân đẹp như tranh đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Sở Cửu Ca. "Rầm!" Công kích của đám người đó toàn bộ đều bị thân ảnh màu xanh đó chặn lại hết, không cách nào tiếp cận được Sở Cửu Ca. Sự xuất hiện của hắn khiến cho chiến trường đang không ngừng truyền ra tiếng kêu thảm bỗng nhiên im bặt. Sở Cửu Ca nhìn thấy người trước mắt nói: "Không Hồn!" "Chủ tử, người đó xuất thủ rồi!" Mặc Nhất đỡ Dung Uyên nói. Trong lòng Mặc Nhất cũng bồn chồn, vừa nãy chủ tử thiếu chút đã ra tay rồi, trạng thái hiện tại của chủ tử nếu ra tay, hậu quả không phải nghiêm trọng một cách bình thường. Dung Uyên lau đi máu nơi khóe miệng, nhìn về phía thân ảnh màu xanh đó. Hắn lạnh giọng nói: "Vậy thì để ta xem thử thủ đoạn của tên đó, cuối cùng cũng nỡ ra tay rồi." "Ngô chủ!" Một đôi mắt trong veo màu xanh thẫm nhìn Sở Cửu Ca. "Bức tranh của ta đã vẽ xong rồi, quên mất tặng cho chủ tử người rồi." Không Hồn lấy ra một bức tranh, đặt vào trong tay Sở Cửu Ca. Sở Cửu Ca ngẩn ra, không nghĩ đến Không Hồn vậy mà đem bức tranh vẽ trong thời gian dài như vậy tặng cho cô, nhưng mà lúc này không phải là lúc tặng tranh mà! "Người nam nhân đó, là ai?" Tử Hoàng cũng ngẩn ra rồi. Người nam nhân đó không hề cho người khác cảm giác rất cường đại, lung linh và đẹp đẽ, trông như một bức tranh, nếu như không phải trông đẹp quá mức rồi, cũng sẽ khiến cho ông không cảm nhận được sự tồn tại. "Còn ngẩn ra đó làm chi? Giết Sở Cửu Ca đi!" Tử Hoàng hạ lệnh. "Người nam nhân này!" Nhất Nặc cũng cảm thấy bản thân không thể nhìn thấu được người nam nhân đột nhiên xuất hiện này. "Ngô chủ! Nhận lấy đi!" Không Hồn nói. "Được!" "Uỳnh uỳnh uỳnh!" Lực phòng vệ của Không Hồn rất mạnh, công kích của những người đó, hoàn toàn bị Không Hồn chặn lại hết. Lúc Sở Cửu Ca cho rằng Không Hồn sẽ phản kích những người đó, hắn lại lấy ra một cây cọ vẽ, cây cọ vẽ đó tốc độ vạch vài nét trên không. Tốc độ của hắn thật sự là quá nhanh rồi, nếu như không phải cô sở hữu Bất tử sinh mệnh chi đồng, căn bản không thể nào nhìn ra hắn vẽ gì trên không trung. Hắn đây là đang vẽ người, vẽ đám địch nhân trước mắt này. Chớp mắt công phu đều đem chân dung của chúng vẽ ra, quả thật giống nhau như đúc. Những người đó muốn công kích Sở Cửu Ca lần nữa, chúng không tin tất cả bọn chúng cùng ra tay vẫn không thể công phá lớp phòng ngự của tên nam nhân thần bí này. Bọn chúng vừa mới vận chuyển linh lực, phút chốc cảm thấy linh hồn mình đau nhói kịch liệt. Đồng tử của chúng không còn tiêu cự, từng người một cứng đơ ngã ra đất, chết bất đắc kỳ tử. Không Hồn đem lớp phòng ngự bỏ đi, những người lúc này đang quan sát tình hình chiến đấu bên này đều chấn kinh cả ra. "Đây.. đây rốt cuộc là linh kỹ gì? Cây cọ vẽ đó còn chưa đụng đến người đã đem người giết đi rồi?" Tử Hoàng kinh ngạc nói. "Nhất định là vấn đề của cây cọ đó, đem cây cọ đó cướp về đây!" "Giết Sở Cửu Ca, với người nam nhân bên cạnh cô ta." Không Hồn mỗi ngày chỉ việc nhìn bầu trời, sau đó đi vẽ tranh, yên tĩnh như một món đồ nghệ thuật, đây cũng là lần đầu Sở Cửu Ca nhìn thấy lực sát thương mạnh đến thế của hắn. Cô nhìn thấy rồi, tranh do Không Hồn vẽ ra, đem linh hồn những người nay hút đi mất. Không còn linh hồn, những người đó chỉ còn lại thân xác, đương nhiên là chết không cần nghi ngờ gì cả. "Vị này không những trông rất đẹp, mà lại còn quá lợi hại! Chớp mắt công phu, liền đem người giải quyết gọn ghẻ rồi." Nhị Lượng khó tin nói. Bản năng của Nhất Nặc nói với hắn người này rất nguy hiểm! Dung Uyên ở nơi xa nhìn thấy cảnh tượng này, hắn trầm thấp nói: "Lấy tranh đoạt hồn, đây không phải là họa sư tầm thường đâu! Hắn quả nhiên rất nguy hiểm." Sự xuất hiện của Không Hồn, có thể bảo vệ cô, tử sĩ do thất quốc phái đến, đến bao nhiêu Không Hồn liền vẽ bấy nhiêu, chúng đương nhiên cũng không thể tránh được việc bị tranh của Không Hồn vẽ ra đoạt đi linh hồn. Không ai có thể thương tổn đến cô, nhưng mà quân đội bên phía Xích Linh Quốc, lúc này đã tổn thất thảm trọng, Xích Kiêu và Cửu thúc đều bị thương rồi. Sở Cửu Ca nói: "Không Hồn, rốt cuộc phải thế nào mới có thể giúp được những người khác? Ta muốn giải quyết đội quân này, ngươi có biện pháp không?" Không Hồn nhìn bức tranh được Sở Cửu Ca nắm trong tay nói: "Ngô chủ, bức tranh ta tặng, liền có thể giúp người." "Tranh?" Sở Cửu Ca khẽ ngẩn ra. "Ngô chủ, xin người mở ra, đưa vào lực lượng của người, sau đó.." Không Hồn nắm lấy tay Sở Cửu Ca, đem bức tranh mở ra. Đó là một phiên thiên không cực kỳ mỹ lệ, cô chưa từng thấy ai đem thiên không vẽ được đẹp đến vậy. "Gia hỏa đó.." Không Hồn đứng rất gần Sở Cửu Ca, khiến cho bình giấm chua Dung Uyên muốn đổ hết ra. Không Hồn đang hướng dẫn Sở Cửu Ca làm thế nào mở bức tranh ra, làm thế nào đưa vào lực lượng của cô, để sử dụng bức tranh này mà thôi.. Đột nhiên, bức tranh đó bay lên không. "Đẹp quá! Một bức tranh quá đẹp!" "Đây mà là do người vẽ ra sao? Đẹp quá đi." "..." Sự xuất hiện của bức tranh, thu hút sự chú ý của rất nhiều người, đây là một bức tranh đẹp hoàn hảo mà cả đời của họ cũng chưa chắc có thể gặp được. Phút chốc, bức tranh đó vậy mà hòa làm một với bầu trời, bức tranh trước đó chúng nhìn thấy cứ như thể là hoang tưởng, thần kỳ lại quỷ dị.
Chương 307: Ta muốn vẽ ngươi Bấm để xem "Ngô chủ, tâm vô tạp niệm, mở đôi mắt người ra, đem những gì người muốn nhét vào trong tranh, dùng lực lượng của người và đôi mắt này chỉ dẫn, đem linh hồn của chúng nhét vào là được." Không Hồn nói bên tai Sở Cửu Ca. Trong phút chốc, Sở Cửu Ca dốc hết toàn lực vận chuyển lực lượng Bất tử sinh mệnh chi đồng, cỗ lực lượng này đem toàn bộ chiến trường đều bao trùm lấy. Cô có thể cảm giác được, cảm thấy một cách rõ ràng dưới ý niệm của cô, linh hồn những người của đội quân Tranh Linh Quốc bay ra không trung. Bọn chúng tuy rằng đã trở thành xác sống, linh hồn vẫn còn, sau khi mất đi linh hồn thân thể của chúng trở thành từng bộ thi thể mục nát, toàn bộ đều ngã đổ ra trên mặt đất. "Binh binh binh!" Quân đội bên phía Xích Linh Quốc nhìn thấy những người này ngã xuống đều ngẩn cả ra, bọn họ cho rằng bản thân chết chắc rồi, không ngờ lại được cứu. "Bọn chúng đây là?" Tử Hoàng có một dự cảm chẳng lành. "Tử Hoàng bệ hạ, những người của Tranh Linh Quốc hết tác dụng rồi? Chẳng lẽ hiệu quả của thuốc Xích Liên đại nhân đã hết rồi sao?" Lam Hoàng hỏi. Hiệu quả của thuốc so với Xích Liên đại nhân nói vẫn còn cách rất xa đó, chẳng lẽ ông ta cũng không nắm chắc được. Trong lòng Tử Hoàng có một suy nghĩ càng đáng sợ hơn, nhưng ông không muốn tin! Ông không dám tin, có người có thể đột nhiên giải quyết nhiều người đến vậy. Bây giờ không phải là lúc rút lui, Tử Hoàng nói: "Đội quân Xích Linh Quốc sắp không trụ được rồi, chúng ta giết qua đó! Triệt để đem chúng diệt đi!" "Vâng! Cũng chỉ còn lại chút tàn binh bại tướng rồi, không tin chúng ta giải quyết không xong bọn chúng." "Giếtttttttttttt!" "Giếtttttttt!" Đại quân ngũ quốc còn lại giết đến, Xích Kiêu nói: "Những thứ phiền phức kia đã giải quyết rồi, ta còn sợ các ngươi sao! Ta cho dù có chết, ta cũng phải kéo theo đội quân của các ngươi đệm lưng." Vừa nãy tiêu hao lực lượng của Sở Cửu Ca quá nhiều, cô có chút chóng mặt. Không Hồn đỡ lấy Sở Cửu Ca nói: "Ngô chủ!" Một cỗ lực lượng đang điều dưỡng cho linh hồn cô, khiến cho Sở Cửu Ca khôi phục lại lực lượng như ban đầu, ánh mắt Sở Cửu Ca băng lạnh nhìn qua đội quân ngũ quốc. Đến rồi sao? Rất tốt! Đôi mắt của cô trở nên sâu thẳm, sau đó tiếp tục sử dụng lực lượng Bất tử sinh mệnh chi đồng, đem linh hồn những người đó tiếp tục nhét vào trong tranh! "Binh binh binh!" Trong đại quân, có không ít người đột nhiên ngã xuống. "Bệ hạ! Bệ hạ, đây rốt cuộc là như thế nào?" "Bọn họ rõ ràng một chút thương cũng không có, tại sao? Tại sao sẽ đột nhiên ngã ra, một chút cảm giác cũng không có." "..." Bọn chúng ngước đầu lên nhìn trời, phát hiện bầu trời trước đó còn đang rất trong xanh, lúc này đã trở nên đen kịt. Như thể có vô số linh hồn oan quỷ bay lơ lửng trên trời không ngừng gào thét, vươn tay ra với chúng như muốn kéo chúng vào đó.. "Aaaaaa!" Từng người bọn chúng bị dọa đến sắc mặt trắng bệch. Sắc mặt Tử Hoàng cũng cực kỳ không tốt, "Rút lui! Rút lui! Có người dùng tà thuật, Xích Linh Quốc vậy mà lại có người sử dụng tà thuật, mau rút lui! Rất nguy hiểm! Rời khỏi nơi này, nhanh lên!" "Nhanh rút lui!" Có người vô duyên vô cớ chết đi, bầu trời quỷ dị, khiến cho người phía ngũ quốc triệt để bị dọa sợ vỡ mật, bọn chúng chưa từng thấy qua cảnh tượng quỷ dị thế này. Mặc Nhất cũng bị dọa sợ, "Chủ tử! Hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào? Một người họa sư thế nào, mới có thể làm được đến trình độ này?" "E là hắn căn bản không phải người!" Sắc mặt Dung Uyên ngưng trọng nói. Để mặc cho một gia hỏa nguy hiểm thế này ở bên cạnh Cửu nhi thật sự không tốt chút nào, đáng tiếc hiện tại hắn không cách nào thần không biết quỷ không hay giết chết hắn ta. Bức tranh này khống chế không trung có một khoảng cách nhất định, khi bọn chúng trốn khỏi phạm vi đó, Sở Cửu Ca không cách nào đối phó với chúng nữa, nhưng như vậy cũng đủ rồi. Liên quân ngũ quốc phi thường thảm, không hề có chút chiến ý nào, việc chiến đấu tiếp theo cô tin Cửu thúc và Kiêu thúc có thể giải quyết được. Lần đầu tiên sử dụng loại lực lượng này, lúc này Sở Cửu Ca cảm thấy toàn thân vô lực, cả người như muốn nhũn ra, Không Hồn đỡ lấy Sở Cửu Ca nói: "Ngô chủ, người làm rất tốt!" "Cửu nhi vẫn là giao cho ta chiếu cố đi!" Vào lúc này, Nhất Nặc đi qua nói. Lúc này Cửu thúc với Xích Hoàng đã đi truy đuổi địch quân, tranh thủ đang lúc hỗn loạn giết được chúng nhiều bao nhiêu, liền giết chúng bấy nhiêu. Khiến đội quân chúng bị trọng thương thật nghiêm trọng, khiến chúng phải trả cái giá thật lớn. Cục diện xoay chuyển thế này khiến cho quân Xích Linh Quốc chiến ý ngút trời, đại quân ngũ quốc như thể chó nhà có tang mà chạy tán loạn. "Vị hôn thê của Bổn Vương, Bổn Vương chăm sóc là được." Vào lúc này, Dung Uyên nhảy ra, đem Sở Cửu Ca ôm vào trong lòng. Hắn nghi ngờ nhìn vào đôi mắt màu xanh thẫm đó, nói: "Ngươi vẫn là trở về trong tranh nghỉ ngơi đi, tuy rằng ngươi đã nuốt nhiều linh hồn như vậy, sau này không cần lực lượng của Cửu nhi cũng có thể ở bên ngoài rồi đúng không!" "Linh hồn của ngươi rất mạnh, ta muốn vẽ ngươi." Không Hồn lạnh nhạt nhìn Dung Uyên nói. "Nhưng mà ngươi là vị hôn phu của Ngô chủ, vị hôn phu hình như là thứ rất quan trọng, vậy thì để linh hồn ngươi tạm thời ở trong cơ thể ngươi vậy." Hắn trở về trong tranh, biến mất trước mặt Dung Uyên. Dung Uyên ôm lấy Sở Cửu Ca nói: "Cửu nhi, chúng ta trở về doanh địa thôi." Lúc này Sở Cửu Ca đã chìm vào giấc ngủ sâu, Nhị Lượng im thin thít đi theo, hắn kéo lấy Nhất Nặc nói: "Nhất Nhất, ngươi thông minh như vậy, có biết vị đại ca đó có lai lịch gì hay không?" Nhất Nặc nói: "Thời đại viễn cổ, có một loại người được xưng là linh họa sư, phong cảnh vẽ ra có thể trở thành một không gian độc lập, không gian đó có thể khi con người gặp nguy hiểm bảo vệ con người. Mà họ vẽ người có thể đem linh hồn phong ấn lại, cho dù thân thể người đó đã chết, linh hồn bảo lưu lại vẫn là có cơ hội phục sinh." "Truyền thuyết nói rằng, linh họa sư là người cao quý, thiện lương, lại rất thích giúp người, nhưng vị này.." Vị này vừa ra tay liền phong ấn hơn triệu linh hồn, đây là quần sát đáng sợ nhất mà hắn từng gặp, năng lực như vậy, cho dù là trong truyền thuyết cũng chưa từng nghe nói qua. Người này khủng bố đến vậy, một chút tình cảm cũng không có, cho dù là phong ấn trên triệu linh hồn cũng không có chút cảm xúc dao động nào, giống như việc vẽ tranh hằng ngày mà thôi. Nhị Lượng nói: "Không cần biết năng lực của hắn khủng bố thế nào, không giống với linh họa sư trong truyền thuyết, nhưng hắn đã bảo vệ tiểu Cửu, bảo vệ rất nhiều người Xích Linh Quốc, chỉ cần không tổn thương đến tiểu Cửu, vậy là được rồi không phải sao?" "Đúng! Ngươi nghĩ đơn giản thì đúng là rất nhẹ nhõm." Nhất Nặc nói với hắn. Sở Cửu Ca ngủ rất sâu, Dung Uyên đương nhiên ở bên, hắn nói: "Tiếp đến không ai được đến làm phiền chúng tôi, nghe thấy hay không!" "Vâng, chủ tử!" Cửu thúc và Xích Kiêu thừa thắng truy kích, giết không ít kẻ địch, nhưng mà họ cũng không có hồ đồ mà một mực truy kích, cảm thấy vừa phải rồi thì trở về. Xích Kiêu nói: "Cửu huynh, chúng ta làm được rồi! Chúng ta đánh lui bọn chúng rồi, bảo vệ được Xích Linh Quốc, nhưng những người đó vô duyên vô cớ ngã lăn ra, rốt cuộc là vì sao?" Cửu Thương Khung khi nãy chỉ một lòng giết địch, cụ thể thế nào ông không được rõ, nhưng ông rất rõ ràng cảm nhận được lực lượng lớn mạnh của Bất tử sinh mệnh chi đồng, là tiểu Cửu.. "Kiêu huynh, ta trở về trước đây! Ta rất lo lắng cho tiểu Cửu." Năng lực như vậy, không thể nào đệ nhị trọng của Bất tử sinh mệnh chi đồng có thể làm ra được, ông rất lo lắng. Bây giờ mới phản ứng lại kịp, ông thực sự rất hỗn trướng!
Chương 308: Là tiên là ma Bấm để xem Đợi đến khi Cửu Thương Khung đi đến, Sở Cửu Ca đã nghỉ ngơi rồi. Cửu Thương Khung hỏi: "Tiểu Cửu thế nào rồi?" Nhất Nặc đáp: "Cô ấy không sao cả." "Rốt cuộc phát sinh chuyện gì rồi?" Ông cũng không rõ ràng rốt cuộc thủ đoạn thế nào mà có thể làm đến mức này, nhất thời khiến cho nhiều người ngã xuống như vậy. "Vấn đề nằm trên người trong tranh kia." Nhất Nặc đáp. Hắn nói ra tình huống lúc đó cho Cửu Thương Khung, một người như vậy bọn họ cũng chưa từng được nghe nói đến, Cửu Thương Khung không hề làm phiền đến Sở Cửu Ca nghỉ ngơi. Trận đại chiến này, bọn họ thắng rồi, Xích Linh Quốc đại thắng. Nhưng mà nhìn những địch nhân trở thành cái xác không hồn nằm trên đất đó, trong lòng họ vẫn có chút trầm trọng, tử thương quá nhiều, con số quá kinh người. Đây chính là chiến tranh! "Bệ hạ, không tốt rồi! Những huynh đệ trúng độc đó đã chống đỡ không nổi nữa rồi." Sau khi Xích Kiêu trở về doanh địa, phía bên họ cũng truyền đến một tin phi thường không tốt. "Trước hãy thử giải độc đan, nhất định phải nghĩ biện pháp!" Bị những người đó bắt được, chạm phải máu của chúng thì không thể tránh khỏi trúng độc. Nhất Nặc nói: "Ta đã truyền tin tức để cho luyện dược sư của Hội đấu giá Cửu Thiên vội chạy đến, hy vọng họ có thể đến kịp." "Cảm ơn!" Thắng lợi sau đại chiến không thể khiến họ vui mừng được, hy sinh là rất lớn, có một nửa bị trúng kịch độc, sinh mệnh đang trong cơn nguy kịch. "Các ngươi nhất định phải kiên trì, đợi tiểu Cửu tỉnh lại, đợi tiểu Cửu tỉnh lại nhất định có biện pháp! Y thuật của tiểu Cửu rất là lợi hại." Nhị Lượng nói với họ. Lời của Nhị Lượng đã khích lệ được họ, họ kích động nói: "Đúng! Cửu tiểu thư là thần y đó! Ta nghe nói trước đó khi Dung Vương điện hạ bệnh tình đang nguy kịch, chính là miểu thù hồi xuân của cô cứu được Dung Vương điện hạ." "Sở cửu tiểu thư nhất định có thể trị khỏi cho chúng ta, huynh, chúng ta nhất định phải kiên trì!" "Aaaaaaaaa!" Kịch độc bộc phát, nuốt chửng đi lý trí của mọi người, bọn họ vẫn kiên trì cắn răng đợi chờ thần y đến giải độc cho họ. Sở Cửu Ca cuối cùng cũng hồi phục được chút khí lực, quân doanh không hề yên tĩnh. Dung Uyên ôm lấy Sở Cửu Ca nói: "Cửu nhi, nàng tiếp tục nghỉ ngơi đi!" "Bây giờ không phải là thời gian để nghỉ ngơi, những thứ độc đó vẫn còn chưa giải, còn có Không Hồn.." Sở Cửu Ca đứng lên, xông ra ngoài, Dung Uyên nhìn theo bóng lưng của cô mà bất lực. "Tiểu Cửu, quá tốt rồi! Muội tỉnh rồi!" Nhị lượng kích động nói. "Cửu tiểu thư!" Sở Cửu Ca khẽ ngẩn ra, quả nhiên, tình huống của những người trúng độc càng ngày càng xấu, khả năng rất lớn trở thành giống những người lính Tranh Linh Quốc, mất hết lý trí, động thủ với người của mình. Cô cần phải bình tĩnh, cô đã tiếp nhận truyền thừa của Tiên y, tuyệt đối không thể nào ngay đến độc do tên Xích Liên Thương tạo ra cũng giải không được. Sở Cửu Ca nói: "Nhị Lượng, trước tiên đi lấy chút máu của họ, sau đó bên nhóm người Tranh Linh Quốc cũng rút một số máu." "Được!" Cô sử dụng Bất tử sinh mệnh chi đồng, quan sát sự lưu chuyển linh lực và huyết dịch trong cơ thể của họ, sự biến đổi của loại độc đó trong cơ thể họ, làm sao mà lại khiến cho từng người họ sống không bằng chết. "Viu viu viu!" Một châm tìm đúng vị trí, trực tiếp phong bế một huyệt vị của họ! Ngân châm trong tay cô hoàn toàn không đủ, vào lúc đó Nhất Nặc đưa lên một cái hộp cho Sở Cửu Ca, nói: "Đều chuẩn bị sẵn rồi, ở đây cả, có lẽ là đủ." Cái hộp đó là một không giản, bên trong chất đầy các loại ngân châm, Sở Cửu Ca nói: "Không hổ là Nhất Nặc, chuẩn bị ngược lại thật chu đáo." "Viu!" Mỗi một cây ngân châm đều chuẩn xác đâm vào huyệt đạo của những người trúng độc. "Ngân châm phong bế huyệt đạo, có thể để tôi tranh thủ chút thời gian, kế đến quan trọng nhất là luyện chế ra giải dược." Sở Cửu Ca trầm giọng nói. "Ta đã chuẩn bị một nơi yên tĩnh, Cửu Ca ngươi đi theo ta!" Nhất Nặc nói. "Được!" Sở Cửu Ca trực tiếp đi nghiên cứu giải dược rồi, Dung Uyên lúc này đi tìm Xích Kiêu, Xích Kiêu nói: "Sao thế? Sắc mặt khó coi như vậy, đau lòng cho thê tử rồi à." "Haiz! Lần này cũng nhờ có Cửu Ca." Xích Kiêu thở dài nói. "Kế đến, người có dự tính gì?" Dung Uyên hỏi. "Với binh lực hiện tại của chúng ta, nếu như Cửu Ca có thể thành công giải độc cho họ, chúng ta có lẽ có thể tranh thủ hạ được mấy quốc gia, nhưng mà đối phó Tử Linh Quốc thì có chút khó khăn." Xích Kiêu nói. Ông đương nhiên muốn một lần đều giải quyết hết, nhưng mà hy sinh quá lớn mà còn rất nguy hiểm. "Tử Linh Quốc bắt buộc phải giải quyết, Xích Liên Thương bắt buộc phải bắt được." Đôi mắt như tử thủy tinh của Dung Uyên lóe qua hàn quang. "Vấn đề mặt binh lực, con sẽ nghĩ cách!" Sở Cửu Ca cuối cùng đem giải dược nghiên cứu ra rồi, sau khi cho họ dùng thử, hiệu quả rất không tồi. "Độc của ta giải rồi!" "Ta cuối cùng có thể thanh tỉnh rồi." "Ta sống rồi! Ha ha ha! Cửu tiểu thư quả nhiên là thần y, quá lợi hại rồi." Độc vừa được giải, cả quân doanh cũng không còn một màu chết chóc như trước đó nữa. Bọn họ đều được cứu rồi, bảo trụ được cái mạng nhỏ của mình. Vì để nghiên cứu ra giải dược, Sở Cửu Ca luyện chế ra rất nhiều đan dược, đã hao tổn rất nhiều tinh lực, nhưng mà.. cô bây giờ vẫn chưa thể nghỉ ngơi được! Cô mở ra bức tranh Không Hồn tặng cho cô, vốn dĩ là bầu trời cực kỳ mỹ lệ nay đã trở nên mây mù âm u, sấm chớp màu đỏ như những vết rạn nứt xuất hiện trên bức tranh. Trên bức tranh tràn đầy tử khí, cho người ta cảm giác phi thường âm u lạnh lẽo, không tự chủ được mà rùng mình. "Cửu nhi!" Dung Uyên ở phía sau Sở Cửu Ca nói. Sở Cửu Ca mở ra bức tranh của Không Hồn, cô nói: "Không Hồn, ngươi ra đây đi!" Một vệt sáng màu lam lóe qua, Không Hồn từ trong tranh bước ra. Đôi mắt màu xanh thẫm đó nhìn về phía Sở Cửu Ca nói: "Ngô chủ, có gì phân phó sao?" Sở Cửu Ca hỏi: "Không Hồn, bức tranh trước đó ngươi vẽ, còn có thể khôi phục không? Bầu trời như vậy ta không thích." Không Hồn ngẩn ra, nói: "Ngô chủ là muốn thả linh hồn bên trong ra sao?" Sở Cửu Ca gật đầu nói: "Ừm! Hơn triệu sinh mệnh chôn thây tại chiến trường này, ta vẫn chưa thể làm được đến mức không chút cảm giác gì, hơn nữa ta cũng cần nhân thủ, muốn phản công lại lục quốc chỉ dựa vào số người hiện tại của ta, vẫn là rất khó khăn! Ta có thể thấy được linh hồn của chúng vẫn chưa bị diệt, nếu như thả ra, bọn chúng có lẽ là vẫn có thể sống sót." "Nếu như là nguyện vọng của Ngô chủ, ta đương nhiên sẽ thỏa mãn nguyện vọng của Ngô chủ. Nhưng mà cho dù thả linh hồn bên trong ra, bức tranh này cũng không thể khôi phục nguyên dạng nữa rồi! Nhưng mà sau này ta có thể vì Ngô chủ vẽ ra một bức tranh càng mạnh hơn nữa." Không Hồn nhìn Sở Cửu Ca nói. "Nếu ta không có nhìn lầm, ngươi là dựa vào việc hấp thụ linh hồn người khác để đề cao thực lực, hàng triệu linh hồn ngươi nỡ từ bỏ?" Ánh mắt Dung Uyên băng lạnh, đánh giá người trước mắt này. Người này đạm nhạt bình tĩnh, vô dục vô cầu, nhưng khi giết người lại hung ác hơn bất cứ người nào khác. Hắn ta là tiên hay ma? "Chỉ là một số linh hồn yếu kém của những người không hợp khẩu vị thôi, tác dụng với ta không lớn, một mình ngươi đã đủ bù vào trăm vạn lần bọn chúng." Đôi mắt xanh thẫm nhìn Dung Uyên, ngón tay khẽ động, hắn có chút ngứa tay rồi, muốn đem người này vẽ ra.
Chương 309: Ngươi sợ ta không Bấm để xem Sở Cửu Ca nói: "Cũng chính là nói những gia hỏa luyện linh cảnh trước đó đối với ngươi có tác dụng, nhưng sĩ binh trên chiến trường lại vô dụng với ngươi." "Đúng!" Không Hồn gật đầu nói. Sở Cửu Ca kéo lấy Dung Uyên nói: "Dung Uyên nhà ta tuy rằng mạnh, nhưng mà Không Hồn, ta không cho phép ngươi đánh chủ ý lên người chàng. Hễ là người ta quan tâm, ngươi không thể động thủ, đây là mệnh lệnh của ta." "Ngô chủ, Không Hồn đã rõ!" Không Hồn khẽ gật đầu. "Năng lực của ngươi, có thể nói sơ với ta không?" Sở Cửu Ca hỏi. "Vẽ người đoạt hồn, vẽ cảnh ràng buộc linh hồn. Vì ta không có linh hồn, cho nên chỉ có thể dựa vào việc hấp thụ linh hồn của cường giả để có được lực lượng, Ngô chủ! Ngươi sợ ta không?" Hắn ngước lên nhìn Sở Cửu Ca. Đôi mắt đó, như một mảng thiên không cực kỳ mỹ lệ. Sợ! Năng lực của Không Hồn đúng là không người nghe nói qua, nhưng cô chưa từng sợ hãi qua hắn. Hắn như một bức tranh hoàn hảo được đặt bên cạnh cô, không làm tổn thương đến cô một chút nào cả, không hề có chút khí tức nguy hiểm nào cả, thậm chí lại còn bảo vệ cô. "Nếu như Ngô chủ sợ ta, có thể hủy đi ta! Nhưng mà một số thủ đoạn thông thường là không thể nào hủy đi ta, trừ khi dùng cực dương thần hỏa." Đối với việc hủy đi bản thân mình, Không Hồn rất điềm tĩnh, thậm chí còn nói với Sở Cửu Ca biện pháp. Sở Cửu Ca nói: "Ta sẽ không sợ ngươi, chỉ cần Không Hồn ngươi không làm hại đến ta, không làm hại người bên cạnh ta, vậy thì ta sẽ không bao giờ có suy nghĩ hủy đi ngươi." Cực dương thần hỏa sao? Ánh mắt Dung Uyên khẽ trầm. Cửu nhi không muốn hủy đi hắn, hắn đương nhiên sẽ không tự tung tự tác, nhưng vẫn phải chuẩn bị sẵn, đề phòng vạn nhất. Gia hỏa này quá thần bí rồi, cho dù lúc này hắn nghe theo mệnh lệnh của Cửu nhi, nhưng nếu như sự hạn chế của khế ước yếu đi, cũng khó tránh khỏi việc mất khống chế. Không Hồn nói: "Bây giờ thả bọn chúng ra ngay sao?" "Đợi chút! Ta phải đi bàn bạc với Cửu thúc và Kiêu thúc." Sở Cửu Ca nói. "Ừm!" Không Hồn im lặng đi theo phía sau Sở Cửu Ca, Cửu Thương Khung nhìn hắn ta đánh giá. Xích Kiêu cũng rất hiếu kì đối với hắn, chính là vị tiên trong tranh này, năng lực cường đại, giải quyết phần lớn địch quân. Đấy chỉ là một bức tranh mà thôi, một bức tranh chỉ dùng hơn một tháng vẽ ra liền có uy lực như vậy. Ông không dám nghĩ nếu người này dốc hết toàn lực, vậy không phải có thể hủy đi cả mảnh thiên địa này. Sở Cửu Ca nói: "Linh hồn của những người đó chỉ là bị nhốt lại mà thôi, kì thực có thể thả ra, sau khi thả ra họ liền có thể sống lại. Con chuẩn bị đem chúng thả ra, sau đó họ chính là con tin của chúng ta rồi, khuyên hàng rồi sau đó để chúng giúp công đánh những quốc gia khác. Như vậy liền có thể giải quyết vấn đề binh lực thiếu sót của chúng ta." Xích Kiêu hỏi: "Cửu Ca biện pháp này của con không tồi, nhưng mà nhân số địch quân quá lớn, muốn chúng đầu hàng có vẻ không dễ!" "Tranh Linh Quốc chúng tôi đầu hàng, ta đầu hàng, vị trí quốc quân ta cũng không cần rồi! Ta muốn ngươi thả chúng ra, ngươi có thể giải độc cho những binh sĩ Xích Linh Quốc kia, độc của chúng khẳng định cũng có thể giải." Vào lúc đó, Tranh Hoàng thân là con tin nghe thấy lời đó, vội vàng nói. Trận chiến này, kích thích ông quá lớn rồi, ông hổ thẹn khi là vương một nước. "Ta muốn Xích Linh Quốc các ngươi thắng, đánh bại Tử Linh Quốc, lục quốc chúng ta vẫn luôn sống dưới bá quyền của Tử Linh Quốc, luôn phải cẩn thận dè chừng, không dám làm trái ý, cục diện này khiến cho mọi người trong thất quốc đều cảm thấy nguy cơ, chỉ cần Tử Linh Quốc bại, thất quốc mới có thể có được cục diện mới! Xích Kiêu, không thể không thừa nhận, ngươi so với sáu người chúng ta đều thích hợp làm nhất quốc chi quân!" Tranh Hoàng nói. Trận chiến này, khiến cho ông tỉnh ngộ rồi. Sở Cửu Ca nói: "Bọn chúng trúng độc đã lâu, cho dù thả ra linh hồn của chúng, có lẽ chúng cũng không còn sống được bao nhiêu năm nữa." Tranh Hoàng ngẩn ra, ông thành khẩn nói: "Đây.. đây là nghiệt do ta tạo ra! Nhưng dù sao họ vẫn có thể sống được, vẫn có thể trở về nhà bồi bồi thê nhi, ta nguyện dâng lên tất cả của Tranh Linh Quốc, xin ngươi cứu bọn họ." Sở Cửu Ca nói: "Được, ta hiểu rồi!" "Động thủ! Đem tất cả chúng trói lại hết cho ta, tránh cho chúng khôi phục lại thì phản công chúng ta, tạo thành phiền phức." Xích Kiêu nói. Vào lúc đó, Không Hồn sau lưng Sở Cửu Ca nói: "Không cần! Hễ là linh hồn bị tranh của ta nhốt lại, cho dù linh hồn chúng trở về với cơ thể, thì vẫn sẽ nghe theo mệnh lệnh của người nhốt chúng. Linh hồn của chúng đã khắc lên ấn ký của ta trên đó, tuyệt đối không thể có ý nghĩ phản bội Ngô chủ, nếu không thì chúng sẽ hồn phi phách tán." Sở Cửu Ca ngẩn ra, lực lượng của Không Hồn không ngờ lại bá đạo đến vậy, cô mở miệng nói: "Vậy thì trước tiên đem đám người Tranh Linh Quốc trói lại." "Có thể thả họ ra rồi, Không Hồn!" Sở Cửu Ca nói. "Không Hồn tuân mệnh!" Vừa vẫy tay, bức tranh trông rất quỷ dị đó bay lên không trung, một cơn gió thổi đến, Sở Cửu Ca có thể nhìn thấy rõ ràng có vô số linh hồn từ trong bức tranh đó xông ra ngoài. Đợi đến khi bọn họ toàn bộ đều xông ra ngoài hết rồi, bức tranh đó triệt để tan biến đi. Không Hồn nhìn Sở Cửu Ca nói: "Lần sau, Không Hồn lại vì Ngô chủ vẽ một bức càng mạnh hơn." Những người linh hồn trở về sau khi tỉnh lại có chút mơ màng, hoàn toàn không biết bản thân đang ở đâu. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, bọn họ trước đó rõ ràng đang ở trên chiến trường. Không đúng! Bọn họ cảm thấy một cỗ lực lượng cực kì quỷ dị, rút đi linh hồn của họ, sau đó liền cảm thấy vô cùng cô tịch. Lúc này họ đã bị địch quân bao vây lấy, người dẫn đầu chính là Đệ nhất thiên tài thất quốc, Sở Cửu Ca. Sở Cửu Ca mở miệng nói: "Ta nghĩ bây giờ các ngươi cũng rất rõ hoàn cảnh hiện tại của mình, các ngươi đã bị bắt rồi, sau này các ngươi sẽ bị thu về dưới trướng của quân Xích Linh Quốc." "Các ngươi hình như cũng không có quyền nói không!" Giọng nói của thiếu nữ trực tiếp đánh vào linh hồn họ, bọn họ đúng là giống như không thể phản kháng lời của cô, chỉ có thể nghe theo. "Vâng!" Giọng nói đều tăm tấp vang lên. Sở Cửu Ca nói: "Các ngươi trước xem chừng chúng, ta đi giải độc cho những người Tranh Linh Quốc." Có kinh nghiệm giải độc của lần trước, lần này giải độc cho đám người đó dễ dàng hơn rất nhiều, sau khi Sở Cửu Ca giải độc cho chúng, những người này liền giao cho Tranh Hoàng để giao phó mọi chuyện. "Là ta có lỗi với các ngươi!" "Rầm!" Sau khi người Tranh Linh Quốc tỉnh lại, liền nhìn thấy Hoàng đế bệ hạ của họ đang vô cùng hối hận, đến khi biết được tất cả chân tướng, trong lòng họ có oán, có hận! Cũng có lực bất tòng tâm. Sau khi Sở Cửu Ca xử lý hết những chuyện này, Dung Uyên dẫn theo Sở Cửu Ca, nói: "Việc tiếp theo, các ngươi tự mình giải quyết. Cửu nhi đã làm rất nhiều rồi." Thu phục được số con tin này, tổng số binh sĩ Xích Linh Quốc đã vượt qua tổng số binh của đại quân lục quốc. Đây tuyệt đối là ưu thế của họ, Dung Uyên cũng không còn cần phái thêm người đến nữa, họ có thể đánh thắng được trận chiến này! Xích Kiêu nói: "Vậy con chăm sóc Cửu Ca cho tốt, việc tiếp theo, chúng ta có thể tự giải quyết." "Hắn chăm sóc?" Cửu Thương Khung nhìn về phía Dung Uyên, rất hiển nhiên là không tín nhiệm hắn.