Ngôn Tình [Edit] Tình Yêu Siêu Cấp Ngọt Ngào Của Lộ Tiểu Thư - Vô Tẫn Tương Tư

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi SusissTih, 31 Tháng mười hai 2022.

  1. SusissTih

    Bài viết:
    0
    Chương 110: Khi nào trở về (Thêm)

    Bấm để xem
    Thậm chí ngay cả điều này Lộ Kiêu Dương cũng có thể nhìn ra!

    Giang Hành nói: "Anh cũng không còn cách nào khác nên mới tìm đến em. Gần đây anh sáng tác một ca khúc, em nhìn xem, có thể thử đề cử giúp anh được không."

    "Đề cử?" Lộ Kiêu Dương cười cười nhìn người đàn ông này, quả nhiên cùng với Lương Thiến là một loại người, hai người đều là sâu mọt dựa vào cô để hút máu.

    Chỉ là nếu so với Lương Thiến, Giang Hành hình như có lương tâm hơn, không chiếm tiện nghi của cô, còn một lòng muốn hại cô.

    Giang Hành nói: "Trước đây em quen biết rất nhiều người, anh thấy em gần đây cũng rất thân thiết với Du Cẩm Châu, anh ta còn đăng Weibo giúp em, các em quen thuộc như vậy, nếu không thì em nhờ anh ta chút đi?"

    Có mối quan hệ tốt với Du Cẩm Châu, mạng lưới giao thiệp cũng tốt, trong lòng Giang Hành dấy lên hy vọng.

    Lộ Kiêu Dương nhìn Giang Hành, ánh mắt trở nên phức tạp.

    Giang Hành nhận ra cô có chút mất hứng, là một người đàn ông, anh ta cũng hiểu được như vậy là rất không tốt, bất đắc dĩ nói: "Anh cũng không còn cách nào khác mới muốn tìm đến em, nếu như em không muốn..."

    "Tôi quả thực không muốn." Lộ Kiêu Dương nói: "Thật ngại quá! Nhưng hôm nay, vẫn rất cảm ơn anh nói với tôi những điều này."

    Ít nhất nó khiến cho trong lòng cô thoải mái hơn, cô không phải là cái loại phụ nữ đi ngoại tình.

    Mặc dù chuyện này có chút thảm hại.

    Giang Hành nhìn Lộ Kiêu Dương, không nghĩ rằng, cô cứ như vậy trực tiếp chặn lời của anh ta.

    Anh ta nhìn Lộ Kiêu Dương, nói: "Được rồi, nhưng chẳng qua anh vẫn sẽ để ca khúc này ở đây, lúc rảnh rỗi em xem thử nhé."

    Trước đây Lộ Kiêu Dương cảm thấy anh ta rất có tài, cũng rất tán thưởng anh ta, chỉ là phong cách của anh ta bất đồng với thị trường, rất ít nhà sản xuất chịu chấp nhận, một số ca sĩ cũng không đồng ý.

    Hiện nay rất nhiều thứ đều thương mại hóa, anh không theo thị trường thì sẽ không có tiền.

    Nhưng anh ta, chỉ muốn làm những gì anh ta thích.

    Mà Lộ Kiêu Dương là kiểu người rất sẵn lòng cho người khác cơ hội.

    ....

    Annie tiễn Giang Hành đi ra ngoài, lúc trở về, nói với Lộ Kiêu Dương: "Anh ta đi rồi."

    Ai, Lúc nhìn thấy Giang Hành, cô thất sự lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì!

    Kết quả khi nghe xong câu chuyện, ngược lại thoải mái hơn nhiều.

    Lộ Kiêu Dương nói: "Tìm người đến thay khóa đi."

    "Ồ." Annie nói: "Chị chắc chứ?"

    "Bây giờ chị đã nghèo đến mức thay ổ khóa cũng không thay nổi sao?"

    "Cũng không phải." Annie nói: "Chỉ là em cảm thấy hơi bất ngờ, anh ta đã giải thích rõ ràng rồi, vì sao chị còn muốn thay khóa?"

    Lộ Kiêu Dương nói: "Chị không đổi khóa để một người đàn ông như anh ta tự do ra vào nhà chị mỗi ngày? Bây giờ chị không quen biết anh ta, cũng không muốn dính dáng gì đến anh ta."

    Annie gật đầu: "Em đi đổi ngay đây."

    .......

    Annie đang thay khóa, Lộ Kiêu Dương nhận được điện thoại, là Thẩm Trường Hà gọi tới, "Khi nào trở về."

    Lộ Kiêu Dương nhìn Annie còn đang bận, cũng đã mời nhà quản lý tài sản đến đây, nói: "Không về được không?"

    "A Ly đến rồi. Còn làm món cay Tứ Xuyên mà em thích ăn."

    "Anh chờ tôi, tôi về ngay." Lộ Kiêu Dương phát hiện, Thẩm Trường Hà quả thật là hiểm độc, biết cô thích ăn nên lần nào cũng lấy đồ ăn ra mê hoặc cô.

    Lúc quay về trấn nhỏ Dương Hà đã là chạng vạng tối.

    Hôm nay thời tiết tốt, ánh tà chiếu vào vườn nho xanh mơn mởn trong trấn nhỏ, cùng với dòng sông bao xung quanh trấn nhỏ.

    Tất cả mọi thứ ở nơi này rất đẹp, rất giống một thế giới cổ tích.

    Nghe nói, quy hoạch ở đây đều do Thẩm trường Hà thiết kế, và hiện tại thường xuyên có thể tìm thấy những bức ảnh mỹ cảnh dưới ánh nắng mà khách du lịch đã chụp trên mạng, thu hút càng nhiều du khách ngưỡng mộ tiếng tăm mà đến.

    Lộ Kiêu Dương đi vào trong viện, còn chưa vào cửa, chợt nghe thấy thanh âm quen thuộc của Bánh Bao Nhỏ, "Anh Phong, lúc nào mẹ em mới trở về ạ?"

    ( Cuối cùng A Ly cũng gặp được mẹ rồi, còn có...dường như mọi người không hiểu đại Lộ, rất nhiều người cũng không hiểu Trường Hà ca ca đã trải qua những gì, phần sau sẽ viết đến Thẩm tiên sinh, bọn họ thật sự đã rất rất nỗ lực vì đối phương, sầu, tối nay là lần thứ hai vì bọn họ mà rơi lệ, lần đầu tiên là khi ta đọc bản thảo tình yêu của họ trước đây. Spoil trước vì không muốn bị mắng, hu hu hu. Dường như hồi ức của câu chuyện này rất bi thương, bảy năm, từ yêu nhau cho đến tuyệt vọng, trên thực tế hẳn là có rất nhiều cặp vợ chồng đều đã từng trải qua thất niên chi dương*...Nhưng may mắn, trong câu chuyện này, tương lai sẽ tràn đầy ấm áp và ngọt ngào. Yêu các bạn! Nhớ đưa phiếu đề cử nhé, không đưa ta lăn lộn đấy! Thêm cập nhật trong hai ngày liên tiếp)

    Thất niên chi dương: Là một hiện tượng hôn nhân, có nghĩa là kết hôn sau khi trải qua tình yêu cuồng nhiệt. Sau khi cuộc hôn nhân bước sang năm thứ bảy, khi vợ chồng dần trở nên quen thuộc với nhau, sự lãng mạng và cuồng nhiệt dần biến mất theo áp lực cuộc sống, là giai đoạn nguy hiểm đầu tiên trong hôn nhân.
    Nguồn: Baidu

    __Hết chương 110__


     
    ThegioididongLieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng tư 2023
  2. SusissTih

    Bài viết:
    0
    Chương 111: Cảm ơn mẹ vì món quà cho bảo bảo

    Bấm để xem
    Anh Phong?

    Lộ Kiêu Dương nghe đến đó, nhíu mày lại.

    Chẳng biết tại sao có cảm giác như mình bị gọi là người lớn vậy.

    Ông trời của con ơi, con mới mười tám tuổi có được không!

    Cô đi vào, thấy Bánh Bao Nhỏ mặc một bộ quần áo thể thao màu vàng tươi. Giống như một trái chuối tiêu nhỏ.

    Cũng không biết là ai chọn cho cậu màu sắc cay mắt này, cũng may cậu có một khuôn mặt đẹp mắt, tràn đầy căng mọng lại có thể kiểm soát được.

    Bởi vì A Ly rất bé, mà Tần Phong cao một mét tám nên khi hai người họ đứng cùng nhau, trông A Ly rất nhỏ con.

    Lộ Kiêu Dương nhìn thấy cậu, cảm thấy cậu so với lần trước gặp ở bệnh viện còn dễ thương hơn.

    Dù sao khi đó chỉ xem cậu như con cái nhà họ hàng nào đó, mà bây giờ, biết A Ly là con của cô, tâm lý sẽ không giống nhau.

    Lộ Kiêu Dương đi tới, cũng không vội vàng chào hỏi.

    Nhưng trái lại người hầu bên cạn liếc mắt một cái liền nhìn thấy cô, lớn tiếng gọi, "Phu nhân đã về."

    Tần Phong ngẩng đầu nhìn về phía Lộ Kiêu Dương, "Phu nhân."

    Bánh Bao Nhỏ ngồi ở trên ghế phía dưới giàn nho, cũng quay đầu lại nhìn Lộ Kiêu Dương, hai mắt sáng lên, "Mẹ, mẹ cuối cùng cũng đến thăm bảo bảo rồi."

    Cậu bé bước chân nhỏ, không đợi Tần Phong ôm cậu lên, thì đã trượt khỏi chiếc ghế cao hơn chân cậu xuống, chạy về phía Lộ Kiêu Dương.

    Lộ Kiêu Dương nhìn cậu, cũng không tiến lên đón.

    Mặc dù lần trước có giao lưu với nhau, nhưng bây giờ nhìn Bánh Bao Nhỏ này, nội tâm của cô vẫn còn hơi khẩn trương.

    Khụ, rõ ràng cô mới mười tám tuổi, đột nhiên có một đứa con trai lớn như vậy, thật sự là...

    Không biết nên ở chung cùng tiểu gia hỏa này như thế nào.

    Sau khi Bánh Bao Nhỏ chạy tới, trực tiếp cầm con búp bê hình con gà vàng nhỏ mà Lộ Kiêu Dương đang cầm trong tay!

    "Mẹ, đây là quà mẹ tặng cho bảo bảo sao? Bảo bảo rất thích."

    "..."

    Năm nay là năm con gà, vì vậy rất nhiều nơi đều thích làm linh vật liên quan đến 12 con giáp, cái này là hôm nay là do đài truyền hình tặng khi cô tham gia sự kiện ở đài truyền hình.

    Cô tiện tay mang về.

    Hết lần này đến lần khác, nhìn dáng vẻ cao hứng của A Ly, vậy mà cô...không biết phải giải thích thế nào, chỉ có thể lúng túng cười cười.

    Tiểu gia hỏa, con có thể đừng qua hiểu chuyện như vậy được không?

    Trước kia vào thời điểm lễ mừng năm mới, luôn có mấy đứa nhỏ hai ba tuổi đến nhà, suốt ngày chỉ biêt đụng chạm vào đồ của cô, khiến cho người ta phiền không chịu được, nói nặng với chúng, phụ huynh người ta còn bất mãn.

    Vì vậy bây giờ Lộ Kiêu Dương đối với những những nhỏ, luôn có bóng ma tâm lý.

    Lúc này nhìn tiểu A Ly, cô quả thực sợ ngây người!

    Tiểu A Ly cầm gà vàng nhỏ, nhìn về phía Lộ Kiêu Dương, trong ánh mắt là tràn đầy mong đợi, "Mẹ, nếu mẹ ôm bảo bảo một cái, bảo bảo sẽ càng vui vẻ."

    Cậu bé đáng thương nói, Lộ Kiêu Dương ngồi xổm xuống, nhìn khuôn mặt giống như cái bánh bao của tiểu A Ly: "Vừa gặp mặt đã muốn ôm à?"

    Lần trước lúc rời đi, khóc thương tâm như vậy, Lộ Kiêu Dương cảm thấy, cậu cười càng đáng yêu hơn.

    Tiểu A Ly nhân cơ hội nắm tay cô, "Nếu không mẹ để con hôn nhẹ cũng được."

    "Không được."

    Tần Phong nhìn cái con người Lộ Kiêu Dương hết sức tàn nhẫn: "..."

    Bánh Bao Nhỏ cũng hỏi, "Vì sao? Đã lâu như vậy con không hôn mẹ, hôn nhẹ cũng không được sao?"

    "Không được." Lộ Kiêu Dương nói: "Vừa gặp mặt đã muốn hôn hôn, ai dạy con thế?"

    Những người hầu ở một bên nhìn Lộ Kiêu Dương, không nhịn được phun tào ở trong lòng: "Ma quỷ!

    Aaa, tâm địa người phụ nữ này thật độc ác!

    Mọi người nhìn Bánh Bao Nhỏ, rất sợ cậu sẽ khóc.

    Dù sao cậu vẫn còn nhỏ như vậy mà!

    Phu nhân cũng không dỗ dành.

    Bánh Bao Nhỏ nhìn Lộ Kiêu Dương, chép miệng hai cái, cũng không khóc. Trên mặt lộ ra nụ cười sáng lạn, "Con biết rồi, mẹ nhất định chỉ cho ba ba hôn thôi."

    Lộ Kiêu Dương: "..."

    __Hết chương 111__

     
    LieuDuong thích bài này.
  3. SusissTih

    Bài viết:
    0
    Chương 112: Cảm giác trách nhiệm nặng hơn

    Bấm để xem
    Cố tình Thẩm Trường Hà vẫn luôn không có ở đây đã đi tới, đi theo bên cạnh là chú Cố, hai người đang trò chuyện gì đó, nghe vậy, Thẩm Trường Hà dừng bước.

    Lộ Kiêu Dương ngẩng đầu một cái liền thấy anh, anh mặc áo sơ mi, xắn tay áo lên, bởi vì nghe thấy lời nói của A Ly, cho nên biểu cảm trên mặt anh có chút phức tạp.

    Lộ Kiêu Dương muốn ngất!

    Đây là A Ly nói, không phải cô nói nha!

    Cô quay đầu, nói với A Ly: "Đừng nói lung tung! Không phải muốn hôn sao, đến đây, cho con hôn nhẹ nè."

    Nhưng tiểu A Ly vẫn không nể mặt, nói: "Không, con không hôn! Cho ba ba hôn."

    Lộ Kiêu Dương: "..."

    Hố mẹ con cơ đấy?

    Cô nhìn về hướng Thẩm Trường Hà, may mắn lúc này anh không thấy vẻ mặt lúng túng của cô.

    Tần Phong đi tới, "Thẩm tiên sinh, phu nhân đã về."

    "Ừ." Thẩm Trường Hà lên tiếng, nói với chú Cố: "Chúng ta đi vào thôi."

    Anh cũng không quan tâm cùng Lộ Kiêu Dương chào hỏi, Tần Phong nhìn thoáng qua Lộ Kiêu Dương, thấy Lộ Kiêu Dương và tiểu A Ly ở cùng một chỗ, cũng không quấy rầy mẹ con họ ở chung, đi cùng Thẩm Trường Hà.

    Đến hầm rượu, chú Cố nhìn Thẩm Trường Hà, nói: "Nếu không hôm nay cứ như vậy đi? Khó khăn lắm A Ly mới về, con nên ở bên cạnh nó nhiều chút."

    Thẩm Trường Hà: "..."

    Qua hai giây, anh mới nói: "Vâng."

    Lúc này, trong đầu anh đều là mấy lời A Ly nói: "Con biết rồi, mẹ nhất định chỉ cho ba ba hôn."

    Chú Cố thấy anh như thế, càng không nhịn được cười, nói với Tần Phong: "Tôi lấy hai chai rượu rồi về đây."

    ....

    Thấy Tần Phong đi rồi, Lộ Kiêu Dương ôm A Ly đến phía dưới giàn nho, đặt ở trên ghế, nhìn cậu chằm chằm, nhìn cậu chằm chằm...

    Tiểu A Ly dùng đôi tay nhỏ bé túm chặt gà vàng nhỏ, khẩn trương nhìn Lộ Kiêu Dương, "Mẹ, mẹ lại tức giận sao? A Ly lại làm mẹ không vui? Mẹ đừng giận có được không?"

    Cậu sợ nhất là Lộ Kiêu Dương tức giận, sợ mẹ sẽ vì như thế mà không quan tâm cậu nữa.

    Lộ Kiêu Dương nhìn A Ly cẩn thận từng li từng tí, nhớ tới mấy lời Giang Hành nói, biết khẳng định là tiểu gia hỏa phải chịu rất nhiều ủy khuất mới trở nên như vậy.

    Giờ phút này, Lộ Kiêu Dương nhìn A Ly, đặt tay lên đầu cậu, ngữ khí bất đắc dĩ lại có chút cưng chiều: "Con nha, con hại mẹ mất mặt muốn chết có biết không hả?"

    "Tại sao mất mặt ạ?" Vẻ mặt cậu ngây thơ.

    Cậu đâu biết Thẩm Trường Hà nghe được những lời cậu mới nói, sẽ khiến cô xấu hổ cỡ nào chứ?

    Lộ Kiêu Dương nản lòng mà nói: "Quên đi, dù sao anh ấy cũng nghe thấy rồi."

    Tiểu A Ly nói: "Mẹ, mẹ không tức giận sao?"

    Cô nhéo nhéo mặt A Ly: "Không giận! Sau này, mẹ chính là mẹ của con."

    Tuy rằng cô vẫn chưa chuẩn bị làm mẹ sớm như vậy, nhưng ai bảo cô mềm lòng?

    A Ly khó hiểu nhìn cô: "Mẹ vốn chính là mẹ của con mà!"

    Lộ Kiêu Dương cũng chẳng muốn giải thích với cậu, chỉ nói là: "Mẹ nói cho con biết, mẹ rất hung dữ! Không chừng sẽ đánh con đấy!"

    Đừng tưởng cô là người dịu dàng gì, cô rất không có kiên nhẫn với mấy đứa trẻ. Mấy đứa nhỏ nhà họ hàng thích gây sự đã từng bị cô đánh.

    A Ly nói: "Tại sao muốn đánh bảo bảo?"

    "Không nghe lời sẽ bị đánh."

    "Con nghe lời."

    "Được rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi." Lộ Kiêu Dương ôm cậu xuống, thả cậu xuống đất, nắm tay cậu đi vào nhà.

    ......

    Trời đã tối, màn đêm bao phủ xuống, ánh đèn ở Thẩm gia như một ngọn đèn sáng trong bóng đêm.

    Thẩm Trường Hà làm việc cả ngày nên đã đi tắm, thay bộ đồ khác đi xuống, thấy Lộ Kiêu Dương đang bóc tôm cho A Ly.

    Bây giờ cô phải chiếu cố Thẩm Trường Hà mất thị lực, còn phải chăm sóc tiểu A Ly. Nhất thời cảm thấy trách nhiệm trên vai mình càng nặng hơn.

    __Hết chương 112__
     
    ThegioididongLieuDuong thích bài này.
  4. SusissTih

    Bài viết:
    0
    Chương 113: Tranh phòng với con trai

    Bấm để xem
    A Ly thấy Lộ Kiêu Dương không chỉ bóc tôm cho mình, mà còn đút cho mình, hỏi: "Mẹ, mẹ thật tốt với bảo bảo."

    "..." Lộ Kiêu Dương nghe thấy thế, nở nụ cười, tiểu gia hỏa này thật là đáng yêu, "Thế này mà gọi là đối tốt với con à! Mẹ liền bóc một con tôm cho con!"

    Cô nghĩ thầm, trước đây mình đối xử thật tệ với thằng bé mà!

    Từ nhỏ Lộ Kiêu Dương đã sống rất hạnh phúc, cho nên không muốn thấy đứa nhỏ đáng thương như thế!

    A Ly cầm lấy tôm, "Con bóc cho mẹ này."

    "..."

    Tay của cậu quá nhỏ, con tôm màu đỏ ở trong tay cậu lớn như vậy, cậu bóc trông có vẻ rất tốn sức, Lộ Kiêu Dương nhanh chóng cầm lấy, nói: "Được rồi, đừng đâm vào tay con đấy! Con ngoan ngoãn ngồi đi, không được phép nhúc nhích, hử?"

    Tần Phong đứng bên cạnh Thẩm Trường Hà, nhìn một màn này, có lẽ thật sự đã lâu rồi không thấy được hình ảnh này! Vàng mắt có chút đỏ lên, anh lấy mắt kính xuống, lau nước mắt.

    Sau đó mới nhìn về phía Thẩm Trường Hà chậm chạp không đi vào, nhắc nhở: "Thẩm tiên sinh."

    Lúc này Thẩm Trường Hà mới đi tới.

    Lộ Kiêu Dương thấy anh, giải thích: "Anh đã đến rồi à! Tại vì A Ly quá đói bụng, nên tôi dẫn thằng bé đi ăn trước, anh làm gì thế?"

    Nói đến đây, cô có chút chột dạ, thật ra là cô quá đói, cũng không biết anh đang làm cái gì, nên không có ngây ngốc chờ.

    Nhưng Thẩm Trường Hà vẫn gật đầu đồng ý, "Ừ, cũng không biết A Ly tham ăn, đức hạnh giống ai."

    Lộ Kiêu Dương bối rối, ngài đang lén lút mắng tôi sao?

    Cô đưa khăn cho anh, bảo anh lau tay, sau đó giúp anh đặt chén đũa xuống.

    A Ly ngồi ở một bên, nhìn Lộ Kiêu Dương, "Mẹ, sao mẹ lại tốt với ba ba như vậy?"

    Lộ Kiêu Dương vừa gắp đồ ăn cho Thẩm Trường Hà, vừa nói: "Mẹ lấy cho ba con một cái chén là đã đối tốt với ba con à! Sau này lúc mẹ không có ở nhà, con phải chiếu cố ba con thật tốt, mắt ba con không thấy..."

    Thẩm Trường Hà đang cầm khăn lau tay, nghe đến đó, đột nhiên dừng lại.

    "Nước." Anh lên tiếng, trực tiếp cắt lời Lộ Kiêu Dương.

    Lộ Kiêu Dương lập tức lấy nước đưa cho anh.

    Thấy Thẩm Trường Hà cố ý chuyển đề tài của cô, cũng không có tiếp tục nói về việc này.

    A Ly ngồi ở giữa, nhìn Lộ Kiêu Dương, lại nhìn Thẩm Trường Hà, lẽ nào mắt của ba lại không thấy được nữa sao?"

    Nhưng mà buổi chiều ba còn nhìn thấy mà.

    .....

    Sau khi ăn xong, Lộ Kiêu Dương và A Ly vào phòng chiếu phim xem tivi, cô muốn xem hết mấy bộ phim mà tối qua cô chưa xem xong, kết quả A Ly lại dính vào cô, cô thật sự không thể xem mấy bộ phim tình cảm, nên đành phải cùng A Ly xem《 Cuộc thi thơ ca 》.

    Muốn chờ cậu buồn ngủ rồi đi xem, sau đó A Ly không buồn ngủ, nhưng cô buồn ngủ.

    Cô nói: "A Ly, chúng ta đi ngủ được không ?"

    A Ly nói: "Được ạ!"

    Cậu nói cậu sẽ nghe lời, đúng là vô cùng nghe lời.

    Lộ Kiêu Dương mang theo A Ly trở về phòng, đi tắm rửa.

    Lúc đi ra, cô mặc đồ ngủ, thấy A Ly ngồi ở trên giường, ôm gà vàng nhỏ, bởi vì là món quà của Lộ Kiêu Dương, nên bây giờ cậu không nỡ buông ra.

    Lộ Kiêu Dương ôn nhu nói: "A Ly, hôm nay mẹ ngủ cùng con, con có vui không?"

    Tiểu gia hỏa khẳng định là rất vui vẻ nha! Không biết tại sao, nhìn vật nhỏ này vì mình mà vui vẻ, nội tâm của cô lại có cảm giác thỏa mãn.

    "Nhưng mà đây là giường của bảo bảo." Lộ Kiêu Dương không ngờ, mình ngủ cùng cậu, cậu sẽ không vui?

    "Mẹ không thể ngủ giường của con sao?" Lộ Kiêu Dương hoàn toàn không hiểu được.

    Cô quyết định rút lại câu nói cậu đáng yêu!

    Tiểu A Ly thấy Lộ Kiêu Dương sắp nằm xuống, ngạc nhiên nói: "Mẹ ngủ cùng ba đi ạ! Mau sinh them em trai em gái cho bảo bảo."

    ( Canh ba kết thúc, cuối tuần vui vẻ nha! Ngủ ngon! Hôm nay mệt mỏi quá, chương 1 cập nhật sai tên, đã sửa lại rồi. Yêu mọi người)

    __Hết chương 113__


     
    LieuDuong thích bài này.
  5. SusissTih

    Bài viết:
    0
    Chương 114: Giúp anh cạo râu

    Bấm để xem
    Lộ Kiêu Dương đẩy cửa phòng Thẩm Trường Hà ra, đi vào, Thẩm Trường Hà ở trong phòng tắm, cô đi tới, đang định nói với anh về việc nhờ anh tìm phòng khác cho cô.

    Cô thật sự không thể tin được, mình lại bị Bánh Bao Nhỏ đuổi ra ngoài.

    Cố tình, ánh mắt đáng thương của Bánh Bao Nhỏ khiến mình giống như là một kẻ đột nhập chiếm phòng của cậu rất lâu.

    Mặc dù chỉ là một đứa trẻ, nhưng nếu không xử lý tốt nguyên nhân cùng cậu, nói không chừng sau này sẽ trở thành bóng ma tâm lý trong lòng cậu, vì vậy Lộ Kiêu Dương liền trực tiếp ra ngoài.

    Đổi phòng khác chỉ mất vài phút, kết quả cô vừa vào, liền thấy Thẩm Trường Hà đứng ở trước gương, trong tay anh là dao cạo râu, trên mặt toàn là bọt trắng.

    Mẹ ơi!

    "Anh đang làm gì vậy?" Lộ Kiêu Dương kích động kêu lên, tay Thẩm Trường Hà run một cái, suýt chút nữa là vạch một đường lên mặt mình.

    "Anh đừng động anh đừng động! Ngoan, đừng nhúc nhích!"

    Thẩm Trường Hà nhìn cô ở trong gương, biết cô đang ở phòng của A Ly, không ngờ cô lại đột nhiên qua đây.

    Làm một người 'mù', bất chợt bị cô bắt gặp trong loại tình cảnh này, anh rất xấu hổ, trong lòng không khỏi đổ mồ hôi hột.

    Bị cô vạch trần, thật sự là rất lúng túng.

    Nghe cô nói đừng nhúc nhích, Thẩm Trường Hà cũng không dám động, chỉ cầm dao cạo, trơ mắt nhìn Lộ Kiêu Dương đến gần.

    Cô đi tới, trực tiếp lấy dao cạo râu trong tay anh, anh dùng loại dao cạo này, thoạt nhìn rất nguy hiểm.

    Lộ Kiêu Dương cầm dao cạo râu đi qua, mới dám nói chuyện với anh, "Con người anh sao lại như vậy hả? Mắt anh đã không thấy rồi, cạo râu làm cái gì? Cũng không sợ cạo trúng anh."

    Tưởng tượng nếu như là mình, nhắm mắt lại cạo lông mày, lúc đó sẽ là dạng gì?

    Dọa người!

    Cũng không biết Thẩm Trường Hà lấy dũng khí từ đâu ra.

    Thẩm Trường Hà nhìn dáng vẻ khẩn trương của cô: "..."

    Cho nên là cô đang lo lắng cho anh?

    Lộ Kiêu Dương nói: "Sao anh không gọi người đến giúp?"

    "Không muốn làm phiền người khác."

    "Không phải Tần Phong ở cạnh anh mỗi ngày sao? Loại chuyện này sao anh không gọi anh ta?"

    Thẩm Trường Hà nghe thấy lời cô, nói: "Lúc nào cũng làm phiền cậu ta, cậu ta cũng sẽ thấy phiền thôi."

    Lúc anh nói câu này, trông rất đáng thương.

    Lộ Kiêu Dương nhìn anh, đột nhiên cười hì hì, "Nếu không để tôi giúp anh nha."

    Cô từng thấy cạo râu trên tivi, bôi bọt trắng lên, lưỡi dao cạo xuống sạch sẽ, nhìn rất sảng khoái.

    Thẩm Trường Hà: "..."

    Không biết tại sao, anh đột nhiên cảm thấy lạnh sóng lưng.

    Bây giờ mỗi ngày Lộ Kiêu Dương đều tràn đầy tò mò với rất nhiều việc.

    Không nghĩ tới ngay cả cạo râu cô cũng có hứng thú?

    "Được." Thẩm Trường hà nói.

    Lộ Kiêu Dương nói: "Vậy anh ngồi xuống đi."

    Cô ấn anh xuống cái ghế bên cạnh.

    Sau đó đứng ở trước mặt anh.

    Thẩm Trường Hà lẳng lặng nhìn cô cầm dao cạo nghiên cứu trước mặt anh, hỏi: "Em biết cạo không?"

    "Không, nhưng tôi học mấy cái này rất nhanh." Cô cầm dao cạo, nghiên cứu xem nên bắt đầu từ đâu.

    Thẩm Trường Hà: "..."

    Anh cảm giác mình chính xác là con cá nằm trên thớt.

    Lộ Kiêu Dương cầm dao cạo, cẩn thận từng li từng tí cạo bọt trên mặt anh xuống, chậc, thật sự quá sảng khoái!

    Thẩm Trường Hà vẫn luôn nhìn cô, bởi vì cẩn thận nên hai người cách nhau rất gần.

    Khi cô cạo cho anh, sẽ vô thức cắn môi.

    Cô nhìn lướt qua Thẩm Trường Hà, đột nhiên nhớ đến hôm qua, khoảnh khắc anh đứng trước mặt cô, tim cô đập thình thịch....

    ( Ngủ ngon, thứ hai, cầu phiếu đề cử xông bảng! Ban ngày còn có cập nhật, có hai chương, dự định ngày mai lên cân nhắc chút. Bình luận phía dưới chương này, rút 5 cái tặng 200 tệ tiền lì xì)

    __Hết chương 114__

     
    LieuDuong thích bài này.
  6. SusissTih

    Bài viết:
    0
    Chương 115: Đây là phòng của em

    Bấm để xem
    Nhìn lại khoảng cách lúc này của hai người, cô chợt căng thẳng.

    Lộ Kiêu Dương căng thẳng, Thẩm Trường Hà cũng căng thẳng.

    Nếu anh không thấy thì còn tốt, nhưng hết lần này đến lần khác, phản ứng của cô anh đều nhìn thấy ở trong mắt.

    Rõ ràng tay của cô đã không còn vững như vừa rồi.

    Cảm giác mạng sống của mình nằm trong tay người khác, khiến anh như thể đi trên mũi dao.

    Lộ Kiêu Dương càng ngày càng dè dặt, đột nhiên bị Thẩm Trường Hà nắm chặt tay.

    Cô luôn cho rằng, bản thân mình che giấu rất tốt, nhưng trên thực tế, ở trước mặt Thẩm Trường Hà, cô đơn thuần như một tờ giấy trắng.

    Chẳng hạn như, dáng vẻ động tâm của cô rất rõ ràng trong mắt anh.

    Dù sao, Thẩm tiên sinh đã trải qua một lần yêu đương, rất tinh tường dáng vẻ động tâm của cô sẽ như thế nào.

    ....

    "Chồng, chờ sau này em có tiền, em muốn mua một ngôi nhà thật lớn, sau đó em và anh, còn có đứa bé nữa, cả nhà chúng ta sẽ ở đó, vĩnh viễn ở bên nhau, thật tốt nha!"

    Khi đó, khả năng của cô và anh còn hạn chế, để mua một ngôi nhà lớn là một việc rất rất khó.

    Nhưng bởi vì cô có khát vọng, nên anh cũng có.

    Chỉ là khi đó anh đã quên, tuy rằng cô nói một ngôi nhà lớn, nhưng trọng điểm là người một nhà.

    Kỳ thật trời sinh Thẩm Trường Hà là một người rất hướng nội, rất giống với ba anh, nói ít, chỉ làm mà không nói.

    Nhưng trên thực tế, bạn muốn có chỗ đứng trên thế giới này, chỉ làm mà không nói là một việc rất khó khăn.

    Bạn phải học cách giao thiệp với mọi người.

    Trước đây anh không giỏi việc đó, về sau vì để bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, để có thể sống một cuộc sống mà bọn họ khát vọng, cho nên...anh đã dưỡng thành dáng vẻ chỉ cần mặc tây trang, thắt cà vặt đứng ở trước mặt người khác, liền có thể đĩnh đạc nói chuyện. Hoàn toàn biến thành một người khác.

    Tần Phong đi theo bên cạnh anh, mỗi lần nhìn thấy sự tương phản như vậy của Thẩm tiên sinh, đều bội phục không thôi.

    .....

    Lộ Kiêu Dương thấy Thẩm Trường Hà đột nhiên cầm tay mình, nói: "Làm sao vậy? Không cạo vào anh chứ?"

    Bây giờ còn chưa cạo trúng, nhưng lát nữa thì không dám chắc!

    Thẩm Trường Hà hỏi: "Em đang khẩn trương?"

    "Không có mà."

    "Hô hấp của em có vẻ không ổn."

    Vừa rồi hình như cô không có thở mà?

    Lộ Kiêu Dương ho khan một tiếng, nói: "Anh buông tay ra đi, đừng quấy rầy tôi! Yên tâm, tôi sẽ không cạo trúng anh đâu."

    Nói ra lời này, cô có chút chột dạ, bởi vì cảm giác mình càng khẩn trương hơn.

    Nhưng cũng may, tất cả kết thúc một cách êm đẹp.

    Cạo xong, Lộ Kiêu Dương đặt dao cạo râu xuống, nói với Thẩm Trường Hà: "Được rồi. Được rồi, tôi qua đây để nói với anh, có thể sắp xếp cho tôi một căn phòng mới được không, A Ly đuổi tôi ra ngoài."

    "Phòng của em ở đây, em không cần chuyển sang nơi khác."

    "..." Nhớ tới lần trước ở nhà, ở cùng Thẩm Trường Hà cả đêm.

    Tuy rằng cuối cùng hình như cô cũng ngủ rất ngon, nhưng rốt cuộc cũng không muốn trải nghiệm thêm một lần nào nữa, "Nhưng lúc ngủ tôi rất đáng sợ, Annie nói buổi tối tôi còn muốn đứng lên hát, thính giác của anh lại tốt như vậy, tôi sợ sẽ làm ồn đến anh."

    "Không sao."

    "Tôi còn nghiến răng nữa!"

    "Không ngại."

    "Nói không chừng tôi còn đánh anh..."

    "Em là vợ tôi."

    Những lời cuối cùng này, khiến Lộ Kiêu Dương bỗng chốc nghẹn họng.

    Cô ho khan một tiếng, "Nếu không tôi ngủ với A Ly! Phòng của thằng bé có một cái sofa, tôi chờ thằng bé ngủ thiếp đi rồi lại đi vào."

    "Ở nhà của mình, lại phải ngủ sofa, đây là đạo lý gì?"

    Dường như anh căn bản không chừa đường lui cho cô.

    Làm vợ người ta, muốn tìm lý do nào đó để không ngủ cùng với anh, đây cũng là một vấn đề rất đáng để suy ngẫm.

    __Hết chương 115__

     
    LieuDuongMèo A Mao Huỳnh Mai thích bài này.
  7. SusissTih

    Bài viết:
    0
    Chương 116: A Ly quá khó khăn

    Bấm để xem
    Làm vợ người ta, muốn tìm lý do nào đó để không ngủ cùng với anh, đây cũng là một vấn đề rất đáng để suy ngẫm.

    Lộ Kiêu Dương níu tay áo của mình, đang tính toán xem làm sao mới thuyết phục được anh, nhưng lại không để anh cảm thấy mình ghét bỏ anh.

    Thẩm Trường Hà đột nhiên nói: "Đúng rồi, hôm nay nghe A Ly nói, em muốn cho tôi hôn em?"

    Lộ Kiêu Dương vừa nghe xong, lập tức trợn mắt nhìn, "Không có không có, anh đừng nghe lung tung! Tôi một chút cũng không muốn anh hôn tôi!"

    Thẩm Trường Hà nói: "Là tôi nghe lầm."

    "Tất nhiên!"

    Thẩm Trường Hà thở phào nhẹ nhõm, "Vậy thì tốt rồi, tôi sợ em nửa đêm không khống chế được bản thân."

    "..." Lộ Kiêu Dương càng nghe càng thấy có gì đó không đúng.

    Này, anh có ý gì? Tôi là loại người như vậy à? Tôi làm sao? Mặc dù anh lớn lên có chút đẹp, nhưng tôi mới sẽ không làm ra loại chuyện đó có được không?

    "Nhưng mà nói thật, tôi nghĩ ngày thường anh nên quan tâm đến con nhiều hơn, thằng bé mới bao lớn đâu, không biết trong đầu suốt ngày suy nghĩ lung tung gì đó! Thằng bé không muốn tôi ngủ chung phòng với nó, nhất quyết muốn để tôi ngủ với anh. Nói là muốn có thêm một em gái em trai, đây là ai dạy hả!"

    Lộ Kiêu Dương xin thề, lúc cô còn nhỏ như thế, tuyệt đối không hiểu mấy thứ này.

    Thẩm Trường Hà giải thích: "Bởi vì A Ly lúc nào cũng chỉ có một mình, nên muốn có người chơi cùng nó."

    Nói đến việc A Ly luôn một mình, Lộ Kiêu Dương thở dài, "Vậy anh ở bên cạnh nó nhiều hơn đi! Anh nói anh mỗi ngày chỉ lo công việc, sau này con trưởng thành, anh sẽ phát hiện ngay cả tuổi thơ của thằng bé anh cũng không có tham dự vào, anh xem anh bây giờ đều như thế, mỗi ngày vẫn luôn nghĩ tới công việc, như vậy thật không tốt!"

    Thẩm Trường Hà nhìn cô ở bên cạnh dọn dẹp bồn rửa tay cho anh, gật đầu, "Được."

    Từ lúc cô sống chết muốn ly hôn với anh, anh đã hiểu, thời gian anh ở bên cạnh cô quả thực là quá ít.

    ....

    Lộ Kiêu Dương quỳ ở trên giường, đặt gối xuống, lại sắp xếp cho Thẩm Trường Hà ở bên kia.

    Tuy rằng cô rất không muốn đồng ý, nhưng cũng không thể không chấp nhận: Chuyện mình đã là người phụ nữ đã kết hôn.

    Vì thế sau khi lý luận cùng Thẩm Trường Hà, cô phải chấp nhận, phòng của cô từ chỗ của A Ly, chuyển đến phòng ngủ của cô và Thẩm Trường Hà.

    ....

    Sáng ngày hôm sau, lúc Lộ Kiêu Dương thức dậy, Thẩm Trường Hà đã ra ngoài, anh chính là một người cuồng công việc, nghe nói là đi lên thành phố. Anh cũng không làm phiền cô, tự mình rời đi.

    ....

    Lộ Kiêu Dương nhận được lời mời từ Thịnh Thư Hành, dến phòng làm việc của anh, tất nhiên, còn dẫn theo Bánh Bao Nhỏ A Ly này.

    Tuy rằng hiện tại, Thịnh Thư Hành vẫn hoạt động với tư cách là ca sĩ, nhưng bản thân anh đã là thành viên ban giám đốc tại Kỳ Lân giải trí, có tiếng nói có quyền lực, làm việc cũng rất tự do.

    Nghĩ đến mình có thể gia nhập vào phòng làm việc của T thần, Lộ Kiêu Dương không biết có bao nhiêu kiêu ngạo.

    A Ly đi theo bên cạnh Lộ Kiêu Dương, thấy Lộ Kiêu Dương vừa nghe là đã muốn đi gặp người, liền vui vẻ nói: "Mẹ."

    "Ừ."

    Lộ Kiêu Dương nhìn cậu một cái.

    Cậu cầm gà vàng nhỏ trong tay, quả thực là yêu thích không buông tay, tay kia cầm cây kẹo, nói: "Không cho phép mẹ thích chú khác. Mẹ là của ba!"

    Lộ Kiêu Dương: "..."

    Thật, nếu như không phải bởi vì cậu còn nhỏ, cô rất muốn nghi ngờ vật nhỏ này có phải là gián điệp mà Thẩm Trường Hà phái tới hay không.

    Cô nói: "Con sẽ không trở về méc ba chứ?"

    "Con sẽ."

    "Vậy mẹ sẽ tức giận!" Lộ Kiêu Dương xụ mặt.

    Tiểu A Ly vội vàng đưa cây kẹo, "Cái này cho mẹ, không tức giận!"

    Cậu cảm thấy cậu quá khó khăn, muốn giúp ba trông mẹ, nhưng lại không thể để mẹ tức giận.

    Lộ Kiêu Dương vốn cho rằng, cây kẹo cầm trong tay A Ly là cậu muốn ăn, kết quả, vậy mà lại chuẩn bị cho cô?

    Đúng lúc này, Lộ Kiêu Dương nhìn thấy có một người quen đang đứng phía trước.

    ( A Ly thật là đáng yêu, ta muốn làm những thứ xung quanh cậu, thật là đáng yêu! Hì hì, thứ hai, cầu phiếu đề cử cầu phiếu đề cử cầu phiếu đề cử, yêu mọi người)

    __Hết chương 116__

     
    LieuDuong thích bài này.
  8. SusissTih

    Bài viết:
    0
    Chương 117: Nhét vào trong miệng anh

    Bấm để xem
    Không phải hôm qua mới gặp Giang Hành sao?

    Một người phụ nữ đang đứng trước mặt anh ta, vẻ mặt bất đắc dĩ, "Đều đã nói với anh rồi, hôm nay Thịnh tiên sinh không rảnh gặp anh."

    Giang Hành thoạt nhìn rất hèn mọn: "Tôi đã đợi anh ấy mấy ngày rồi, lần trước anh Sâm bảo tôi chờ, họ nói sẽ liên lạc với tôi."

    Lễ tân nhìn Giang Hành, rất là bất đắc dĩ, biết rõ đó chỉ là lời khách sáo của anh Sâm, người đàn ông này vậy mà tưởng thật? Nực cười?

    Cô ấy nói: "Thế nhưng Thịnh tổng thật sự không rảnh ạ!"

    "Cái này..." Anh ta đem bản nhạc ra, hẳn là bản nhạc lần trước đưa cho Lộ Kiêu Dương xem, để Lộ Kiêu Dương giúp anh ta tìm mạng lưới quan hệ, "Xin cô giúp tôi giao cho anh ấy, được không?"

    Anh ta sáng tác ca khúc, gần đây đã được phổ biến khắp nơi.

    Anh ta vẫn kiên trì với âm nhạc của mình, vốn thật vất vả mới nhìn thấy được hi vọng, nhưng không ngờ Lộ Kiêu Dương xảy ra chuyện, hi vọng của anh ta cũng không còn.

    Trước đây Lộ Kiêu Dương giới thiệu nhà sản xuất cho anh ta, cũng bởi vì chuyện của anh ta và Lộ Kiêu Dương, nên đã chấm dứt hợp đồng.

    Người phụ nữ nhận lấy bản nhạc của anh ta, "Được rồi."

    Rõ ràng cũng là bị Giang Hành dây dưa mất hết kiên nhẫn, chỉ mong nhận lấy bản nhạc rồi mau chóng đuổi anh ta đi, "Anh đi về trước đi. Tôi sẽ giao cho Thịnh tổng."

    "Cảm ơn cô!" Giang Hành nói, cúi đầu chào cô ấy.

    Người phụ nữ liếc nhìn cô rồi bỏ đi.

    Xác nhận Giang Hành không nhìn thấy, cô ấy trực tiếp ném bản nhạc vào thùng rác, sau đó không chút thương tiếc mà rời đi.

    Tuyệt vọng là cảm giác gì?

    Đại khái chính là như vậy đi!

    Bạn cho là bạn cuối cùng cũng trao cho họ một phần hy vọng, nhưng thực tế lại bị người ta ném vào thùng rác không chút do dự.

    "Cô đang nhìn gì vậy?" Lộ Kiêu Dương đang nhìn chăm chú, bên cạnh đột nhiên vang lên thanh âm của Thịnh Thư Hành, cô quay đầu lại, thấy Thịnh Thư Hành cùng với trợ lý anh Sâm.

    Lộ Kiêu Dương cười nói: "T thần, sao ngài lại đi ra!"

    "Thấy cô vẫn chưa đi vào, sợ các cô lạc đường, tiện thể đến xem." Anh nhìn lướt qua tiểu A Ly, trực tiếp cầm lấy cây kẹo mút của tiểu A Ly, bóc giấy gói kẹo cho cậu.

    Lúc Lộ Kiêu Dương đang cảm thán, nam thần thật là đẹp trai, liền thấy Thịnh Thư Hành nhét kẹo vào trong miệng mình.

    Lộ Kiêu Dương: "..."

    A Ly: "..."

    Hai bé đáng yêu ngây ngô cứ như vậy nhìn lão nam nhân trung niên này, ăn hết cây kẹo mà bọn họ luyến tiếc ăn kia.

    "Chú Thịnh, đây là con tặng cho mẹ con."

    Thịnh Thư Hành vô tội nhìn cô, "Chú tưởng con cho chú mà!"

    Lộ Kiêu Dương: "..."

    Không hổ là nam thần của cô, loại chuyện này, trừ mình ra, trên thế giới này không có mấy người có thể làm được!

    Cô nhìn lướt qua Giang Hành đã đi ra ngoài, Thịnh Thư Hành nói: "Đi thôi, không phải là muốn đi tham quan phòng làm việc sao?"

    "Hình như em vừa mới nhìn thấy có người tới tìm anh."

    "Cô nói là cái người họ Giang kia?" Thịnh Thư Hành nhìn cô một cái, nói: "Làm sao? Cảm thấy anh ta rất đáng thương? Đồng cảm lan tràn rồi?"

    Lộ Kiêu Dương không biết làm sao, "Anh biết anh ta sao!"

    Cô còn tưởng rằng anh không biết, cho là anh thật sự bận rộn, mới không có thời gian gặp người ta.

    Chẳng qua, khiến Lộ Kiêu Dương bất ngờ chính là, Thịnh Thư Hành vậy mà lại không gộp cô và Giang Hành chung một chỗ.

    Hiện tại, toàn bộ cộng đồng mạng đều biết tin tức cô 'ngoại tình', cũng nói cô và Giang Hành có gì đó, nhưng T thần chỉ xem họ như hai người riêng biệt.

    Cũng nhìn ra được, cô chỉ là có chút đồng tình với Giang Hành, mà không phải là bởi vì cái khác.

    Nếu như đổi thành người khác, không biết sẽ bổ não như thế nào!

    Nghĩ đến đây, trong lòng Lộ Kiêu Dương ấm áp, cảm thấy toàn bộ thanh xuân của mình dùng để hâm mộ người đàn ông này, đều đáng giá.

    __Hết chương 117__

     
    LieuDuong thích bài này.
  9. SusissTih

    Bài viết:
    0
    Chương 118: Nam thần của cô

    Bấm để xem
    Thịnh Thư Hành nói: "Anh ta đã đến đây mấy lần, hơn nữa nghe nói cũng không chỉ đến chỗ tôi, mà còn tìm người khắp nơi. Chỉ có điều bây giờ không có mấy người sẽ bằng lòng để ý anh ta."

    Lộ Kiêu Dương có chút kinh ngạc: "Chẳng lẽ bởi vì những tin tức trên mạng sao?"

    Bởi vì cô?

    Lộ Kiêu Dương biết mình không được yêu thích, người có quan hệ với cô sẽ rất xui xẻo.

    Thịnh Thư Hành nghe xong lời cô nói, nở nụ cười, "Chuyện này có liên quan gì đến cô?"

    Lúc anh nói đến đây, ánh mắt rất ấm áp.

    Căng thẳng trong lòng Lộ Kiêu Dương, lập tức bị anh làm cho tan biến.

    Thịnh Thư Hành giải thích: "Không có liên quan gì đến cô, đó là vấn đề của anh ta, anh ta sáng tác những ca khúc ít được chú ý, thì không có thị trường, không ai muốn tiêu tiền vô ích cả."

    Lộ Kiêu Dương nói: "Thế nhưng, T thần mà em biết, sẽ không bởi vì thị trường mà từ bỏ người có tài."

    Mặc dù Thịnh Thư Hành cũng là ca sĩ, nhưng cũng nâng đỡ không ít người, đặc biệt là những người có lòng kiên trì, cho dù là những nhạc sĩ không có thị trường, anh ấy cũng sẽ cho cơ hội.

    Cũng chính là bởi vì như vậy, Giang Hành mới có thể đến tìm anh hết lần này đến lần khác.

    Thịnh Thư Hành nghe Lộ Kiêu Dương nói, cười: "Cô cũng nói, tôi sẽ không bỏ rơi người có tài, nhưng điều kiện tiên quyết là phải có tài."

    Ở trong mắt anh, Giang Hành chỉ là người bình thường, có thể đạt trình độ tiêu chuẩn.

    Anh ta sáng tác những ca khúc ít được chú ý, nhưng cũng không có nghĩa những thứ ít được chú ý là tốt, cũng có thể là bởi vì anh ta sáng tác không tốt, nên mới không có người thích.

    Cho nên, khi Giang Hành đến chỗ anh, còn chưa đạt yêu cầu, tất nhiên anh cũng sẽ không cho cơ hội.

    Quan trọng là, cái người Giang Hành này, hiển nhiên chưa hề nhận thức rõ chính mình.

    Từ đầu đến cuối, anh ta luôn cảm thấy ca khúc của anh ta không được chấp nhận là bởi vì không phù hợp với xu hướng, chưa bao giờ tin rằng anh ta không được chấp nhận là bởi vì anh ta không làm được tốt nhất.

    Trên đời này, thiếu người tài giỏi, nhưng chưa bao giờ thiếu cái loại tự cho là giỏi giang, ăn nằm chờ chết.

    Lộ Kiêu Dương dắt A Ly, đi theo Thịnh Thư Hành vào bên trong, dọc đường đi nghe anh nói, nói: "Thì ra là như vậy."

    Thịnh Thư Hành cười nói: "Nói cho cô biết những điều này, là muốn cô hiểu rõ, không nên đem sự lương thiện của cô, dùng ở nơi không nên dùng."

    Lộ Kiêu Dương xấu hổ, anh đây là đang ám chỉ chuyện xấu của cô và Giang Hành mà!

    Anh ấy cũng biết.

    Cô gật đầu lia lịa.

    Thịnh Thư Hành nói: "Đem chính mình đẩy lên đầu sóng ngọn gió, mà người khác còn trốn ở phía sau cô sống rất tốt! Người thật sự có chút lương tâm, đều sẽ không chịu nổi chuyện này!"

    Lộ Kiêu Dương nói: "Hóa ra ngài biết những chuyện này à!"

    "Tôi có gì mà không biết?" Thịnh Thư Hành bình tĩnh mà nói: "Đến rồi."

    Anh đẩy cửa đi vào.

    Lộ Kiêu Dương đi theo phía sau anh, nói: "Vậy tại sao anh lại nói những việc này với em?"

    "Không phải cô nói cô là fan của tôi, cô rất có mắt đấy, coi như là đền đáp đi."

    Lộ Kiêu Dương: "..."

    Người đàn ông này thật sự là rất tự luyến nha!

    Thịnh Thư Hành gọi một chị gái nhỏ đến, dẫn Lộ Kiêu Dương đi lòng vòng xung quanh, chị gái nhỏ còn giới thiệu cho cô nơi làm việc của T thần, nơi thu âm, nơi nghỉ ngơi.

    Tất cả mọi thứ ở chỗ này đều có chút cũ, Lộ Kiêu Dương mới biết được, những bài hát cô rất yêu thích, đa số đều được tạo ra ở đây.

    Cô đi dạo một vòng quay về, thấy Thịnh Thư Hành đang đeo tai nghe, ngồi ở chỗ kia.

    Bộ dáng của anh thật sự không giống vẻ tươi sáng rực rỡ như trên sân khấu, ngoại trừ ngũ quan góc cạnh đẹp mắt ra, thoạt nhìn chính là người bình thường, thậm chí ngay cả cách ăn mặc áo phông rộng thùng thình màu đen cũng rất đơn giản.

    "T thần." Lộ Kiêu Dương nói.

    __Hết chương 118__

     
    LieuDuong thích bài này.
  10. SusissTih

    Bài viết:
    0
    Chương 119: A Ly và mèo nhỏ, ai đáng yêu

    Bấm để xem
    Thịnh Thư Hành lên tiếng: "Ừ, hả, xem xong rồi? Cảm thấy thế nào? Có phải là rất bình thường không?"

    Đa số mọi người sẽ có cảm giác này, đặc biệt là những người lần đầu tiên đến phòng làm việc của anh, họ cũng mang theo tâm tình kích động mà đến, kết quả sau khi tới, chỉ sẽ cảm thấy ở đây rất đơn điệu nhàm chán.

    Lộ Kiêu Dương nói: "Vô cùng tốt, em rất thích. Cũng không biết sau này có thể đến không!"

    "Con cũng muốn đến." Tiểu A Ly bên cạnh cầm lấy búp bê gà vàng nhỏ nói.

    Cậu phải đến trông mẹ.

    Lộ Kiêu Dương: "..."

    Thịnh Thư Hành cười nói: "Có thể, bảo Thẩm tổng đóng chút tiền cơm nước, nhân tiện ném cho tôi một ít tiền nữa, để tôi sửa sang lắp đặt và nâng cấp thiết bị, các cô có thể đến mỗi ngày."

    "..." Lộ Kiêu Dương nhìn anh, nói: "Thảo nào người ta gọi ngài là Thịnh tổng, ngài thật biết cách làm ăn."

    Lộ Kiêu Dương lại ở phòng làm việc của Thịnh Thư Hành chơi một hồi, còn nghe giáo viên thanh nhạc giảng trong chốc lát.

    Bởi vì lúc trước chỉ là người bình thường, chỉ có thể dựa vào trình độ KTV của bản thân mà đi hát, bây giờ nghe giáo viên thanh nhạc dạy một buổi, Lộ Kiêu Dương mới hiểu được, lần trước mình đúng là phát huy không tốt!

    Xấu hổ rồi lại xấu hổ, mệt cô còn cho rằng mình hát rất hay.

    Lúc này nhìn Thịnh Thư Hành, Lộ Kiêu Dương có một loại cảm giác không ngóc đầu lên được.

    Cũng may da mặt cô dày, còn có thể đi đến chỗ của Thịnh Thư Hành cọ cơm, rồi mới dẫn theo A Ly trở về căn nhà kia của cô ở khu nội thành.

    Lộ Kiêu Dương đi chân trần, ngồi trên ghế sofa xem kịch bản, A Ly ôm Công Chúa đi tới, nói: "Mẹ."

    "Hả?"

    "Con và mèo nhỏ ai đáng yêu hơn?"

    "..." Lộ Kiêu Dương nói: "Con đáng yêu."

    Nếu như cô nói con mèo đáng yêu, thì sẽ không kết thúc được!

    Từ khi trở lại nơi này, tiểu gia hỏa này vẫn hận không thể so sánh với tất cả đồ đạc trong nhà cô một lần.

    Trước đây, lúc Lộ gia mang theo tiểu A Ly đến đây, cậu vẫn còn rất nhỏ, đối với mấy chuyện ở nơi này căn bản là không có ký ức gì.

    Cho nên bây giờ tới đây, nhìn thấy cái gì cũng đều rất mới lạ.

    Lộ Kiêu Dương đợi một hồi, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng gõ cửa, cô đứng lên đi mở cửa, thấy Thẩm Trường Hà xuất hiện.

    Hôm nay anh mặt tây trang.

    Tần Phong ở một bên nói: "Phu nhân, chúng tôi đến đón tiểu thiếu gia?"

    "A Ly đâu?" Thẩm Trường Hà hỏi.

    Lộ Kiêu Dương nói: "Đang chơi cùng Công Chúa. Vào đi."

    Nói xong, cô đi vào cửa trước, đem cặp sách nhỏ của A Ly, gà vàng nhỏ, cất vào cho cậu, "A Ly, đi về."

    "Mẹ muốn tiễn bảo bảo đi sao?" A Ly thấy Lộ Kiêu Dương bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình, có một loại dự cảm xấu.

    Ngày hôm nay cậu vẫn luôn ở chung với Lộ Kiêu Dương, cảm thấy rất vui vẻ, đây cũng là ngày cậu vui vẻ nhất trong mấy ngày qua, nên luyến tiếc.

    Lộ Kiêu Dương nói: "Con xem, ba và chú Tần Phong đến đón con, con cùng bọn họ trở về đi."

    "Vậy sau này con còn có thể gặp lại mẹ không?" Cũng không giống như những đứa trẻ vừa khóc vừa nháo, cậu chỉ sợ sẽ không còn được gặp lại Lộ Kiêu Dương.

    Lộ Kiêu Dương nghe cậu nói xong, sững sờ một chút, ngồi xổm xuống, đeo cặp nhỏ lên người cho cậu, nói: "Ngày mai mẹ phải đi làm việc, không lâu nữa sẽ quay về thăm con, được chứ?"

    Lộ Kiêu Dương rất thích A Ly, bởi vì cậu thật sự rất đáng yêu, nhưng ngày nghỉ của cô đã hết, cũng không thể bỏ lại mọi người trong đoàn làm phim, không đi làm việc được!

    A Ly chìa tay ra, "Vậy chúng ta ngoéo tay, không cho phép mẹ gạt người."

    "Không lừa con." Lộ Kiêu Dương nhìn cậu, cúi đầu, hôn một cái ở trên gò má cậu, nói với câu: "Đi thôi, đến chỗ ba con đi."

    Cô ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Thẩm Trường Hà đang đứng ở cửa.

    ( Ngủ ngon! Vốn ta cũng đang ngủ, kết quả mơ thấy có người nói, ta thiếu một chương, không cho ta phiếu đề cử, càng làm ta tỉnh lại. Nhanh chóng bò dậy viết xong chương này! Vì thế các bạn sẽ bỏ phiếu cho ta chứ? Ta cảm thầy tuần này có thể vào top 20)

    __Hết chương 119__


     
    LieuDuong thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...