Xuyên Không [Edit] Nữ Chiến Thần Hắc Bao Đàn - Nhị Khiêm

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Hồng Bích Kim Nguyễn, 28 Tháng một 2021.

  1. Chương 40 [Đồ tham ăn những năm 70]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đông Xu muốn đổi hình thức kinh doanh, chuẩn bị từ sản xuất hàng chuyển thành thu mua đồ ở huyện thành và nông thôn rồi bán lại.

    Người trong thôn không có phiếu, coi như là có người thân trong thành cũng rất khó mà có được.

    Cho dù là thịt, đường hay là những đồ vật khác, thôn dân cần nhất vẫn là nhu yếu phẩm.

    Lúc này, nếu ai đó có thể mang nhu yếu phẩm về bán mà không cần dùng phiếu để đổi, bọn họ vẫn có thể chấp nhận.

    Cùng lắm là đắt hơn so với Cung Tiêu Xã 5 xu hoặc là 1 tệ.

    Công việc làm bán lại này chính là gãi đúng chỗ ngứa của cô.

    Nhẹ nhàng không tốn công sức, cộng với việc bán thịt kho của bản thân, Đông Xu cảm thấy làm trong thời gian ngắn cũng không tệ.

    Nhưng mà, Đông Xu không muốn bản thân có quan hệ trực tiếp đến việc làm ăn.

    Nguyên chủ thân là con gái, da mặt mỏng lại là bậc tiểu bối, trực tiếp làm ăn với các cô các chị lớn tuổi thì không tốt lắm.

    Nếu cứ thế này, phải cần tìm một cấp dưới đáng tin cậy.

    Mà mục tiêu của Đông Xu chính là thím Lưu.

    Quan hệ của thím Lưu rất rộng, dẻo miệng, lại khôn khéo nhưng rất hiền lành, lương thiện.

    Chỉ cần vài miếng thịt liền có thể thu phục.

    Để bà thay mặt tuyên truyền, bản thân cô chỉ cần an tâm đi huyện thành thu mua đồ vật.

    Làm ăn như vậy rất tốt, không bị ai dòm ngó.

    Buổi tối thừa dịp cả nhà ngủ, Đông Xu cùng Hàn Chiêu lặng lẽ lên núi một chuyến.

    Lấy đồ vật giấu lúc chiều về, dọn dẹp một hồi sau đó mới lần lượt đi ngủ.

    Ngày hôm sau, Vương Nguyệt Hoa mang theo mười cân lương thực, một vò dưa muối, một vò thịt kho đi đến mục trường đưa cho Khương Quốc.

    Trước khi chuẩn bị đi, Đông Xu đột nhiên gọi bà lại:

    "Đúng rồi, mẹ lúc quay về hỏi anh hai con có muốn đi học nghề gì không."

    Đột nhiên Đông Xu nói như vậy làm Vương Nguyệt Hoa có chút mông lung, nhưng mà bà biết là nghe con gái sẽ không sai, cho nên gật gật đầu.

    Đông Xu hởi như vậy là vì trong lòng có tính toán.

    Lữ Đào là người trọng sinh, lại có một cái dị không gian, cuộc sống về sau chỉ có càng ngày càng tốt.

    Nếu Khương Binh không có bản lĩnh, thì cuộc hôn nhân này sớm muộn gì cũng nảy sinh vấn đề.

    Trong tình yêu, càng về lâu dài vấn đề cơm áo gạo tiền càng lớn.

    Bây giờ không quan tâm, không để bụng, sau này sẽ bị hiện thực tàn khốc vùi dập không ngóc đầu lên nổi.

    Khương Binh cần phải trưởng thành.

    Lúc trước Đông Xu đã thử qua thái độ cửa Lữ Đào, nàng chưa học xong tiểu học cho nên đối với việc đọc sách cũng không mong đợi gì.

    Nếu đã vậy cũng không cần ép Khương Binh đọc sách.

    Học một nghề nghiệp hữu dụng, cho dù sau này không sánh bằng Lữ Đào nhưng cũng không kém bao nhiêu.

    Như vậy khả năng xảy ra mâu thuẫn của hai người sẽ thấp hơn một chút.

    Lợn rừng lần này làm ra được không ít thịt kho, cho nên lúc vào huyện thành cô cũng mang nhiều hơn một ít.

    Bất quá, rất nhanh đã bán hết.

    Bán ở nhà xưởng xong thì còn dư lại hai bình nhỏ.

    Dạo một vòng chợ đen, lại đi hai vòng trên đường, rất nhanh liền bán sạch.

    Cô đã từ bỏ bán bánh ngọt, lời quá ít hơn nữa còn phiền phức

    Bán lại đồ từ huyện thành và nông thôn hơn nửa tháng sau mới bắt đầu làm.

    Thím Lưu rất dễ mua chuộc, chỉ cần một tô thịt ba chỉ, nửa cái giò lợn, nửa cân thịt tươi liền lừa thím Lưu đến quên trời quên đất.

    Lúc quảng cáo giúp Đông Xu càng thêm tích cực.

    Đương nhiên những việc này đều làm trong âm thầm, thím Lưu phụ trách người đưa tới tận cửa cho Đông Xu.

    Nghĩ tới việc nguyên chủ chỉ biết ít chữ cho nên việc ghi chép danh sách giao lại cho Hàn Chiêu.

    Dù gì trước khi xuống nông thôn người ta cũng là học sinh cấp 3.

    Việc này thường làm vào giờ nghỉ trưa hoặc là buổi tối sau khi tan làm.

    Mọi người trong thôn đều tham gia vào chuyện này, nếu có một người báo cáo sẽ liên lụy đến cả thôn, Đông Xu không có việc gì phải sợ.

    Ba bốn ngày Đông Xu sẽ đi huyện thành một lần, đem những thứ mà mọi người yêu cầu như thịt, vải hoặc là các đồ vật khác.

    Không cần dùng phiếu, chỉ cần trả đắt hơn giá thị trường 1 đến 1 tệ rưỡi là có thể mua.

    Đương nhiên, nếu có người dư dả lương thực hoặc là những đồ vật khác, Đông Xu sẽ định giá và xem chúng có thể bán được không.

    Đông Xu làm việc bán lại này, càng làm càng hăng, ngày càng phất lên

    Sau khi Lữ Đào biết chuyện thì hâm mộ không thôi.

    Nhưng mà nàng rất hiểu bản thân, đầu óc cô không có nhanh nhạy như vậy.

    Cũng may là nàng còn có không gian.

    Nhưng Lữ Đào cũng biết mình không thể quá dựa dẫm vào thứ đồ đó.

    Cho nên càng ra sức làm việc, thời điểm đi huyện thành bán đồ vật sẽ cẩn thận xem xét mọi cơ hội kinh doanh.

    Thời điểm cây trồng vào vụ hè cũng là lúc Lữ Đào và Khương Binh đính hôn.

    Khương Binh cuối cùng cũng bỏ việc đồng án mà theo một thợ mộc học nghề.

    Không có tiền, không có công điểm nhưng bao cơm trưa, học hai năm là có thể ra nghề.

    Tuy rằng ông Khương mất đi một người kiếm công điểm, nhưng mà Đông Xu nghĩ về lâu dài thì cảm thấy rất xứng đáng.

    Vào giữa tháng 7, đại đội bắt đầu thu hoạch cây trồng.

    Đợt đậu và cao lương các loại đều đã chín hết, phải thu hoach kịp lúc, sau đó phơi khô rồi gieo hạt giống mới.

    Thu hoạch vụ so với thu hoạch mùa thu cũng không sướng hơn là bao nhiêu.

    Ngay cả tần suất đi huyện thành của Đông Xu cũng giảm đi nhiều.

    Mọi người đều bận đến đầu tắt mặt tối làm gì có tâm tư mà nghĩ đến việc khác, làm cho việc kinh doanh hạ nhiệt nhanh chóng.

    Vừa lúc Đông Xu cũng vội việc đồng án, không có tâm tư làm cái khác.

    Nhưng mà thu hoạch vụ hè thật sự rất mệt, ít nhất Hàn Chiêu cảm thấy trong năm nay, một vụ hè và một vụ thu, vội vã thu hoạch thật muốn mệnh.

    Eo gần như không ngừng cong xuống để gặt cây trồng, sau đó tuốt hạt, kéo đến sân phơi rồi phơi khô.

    Việc tuốt hạt chủ yếu là nửa máy móc nửa thủ công, những cái khác đều làm thủ công.

    Bỏ vì máy móc trong đại đội không đủ.

    Tuốt hạt mà nói, cũng không phải là hoàn toàn tự động.

    Về phần nhân công, đương nhiên phải chọn trai tráng có sức lực, nếu không thì biết tới bao giờ mới xong.

    Nếu lỡ xui trời mưa, lương thực phải cất ở đâu?

    Hơn nữa cây trồng mùa hè hạn chế về mặt thời gian, bằng không sao phải gặt gấp như thế chứ?

    Lãnh đạo rất nhanh liền sẽ tới thị sát, sau đó đại đội trưởng còn muốn đem lương thực đã phơi xong giao tới huyện hoàn thành nhiệm vụ.

    Mọi người đều rất bận rộn.

    Nhưng mà trong đội ngũ tuốt hạt, lại xuất hiện một người đẹp.

    Đại đội trưởng nói đây là công việc cần trai tráng có sức lực, công điểm nhiều nhưng mà rất mệt.

    Đông Xu lại tỏ vẻ bản thân có thể làm rất tốt.

    Sau đó Đông Xu đi theo trai tráng trong thôn cùng nhau tuốt hạt.

    Đại ma vương vừa ra tay, hiệu suất của mọi người tăng lên chóng mặt.

    Thử hỏi nếu ngươi làm việc còn thua một người phụ nữ, còn có mặt mũi mà nói mình có thể tránh mãn công điểm à?

    Cho nên Đông Xu nhanh, bọn họ cũng tranh thủ mà đuổi theo.

    Muốn so với Đông Xu?

    Hàn Chiêu cảm thấy mặt mình có chút đau.

    Ngày đầu tiên bắt đầu tuốt hạt, hắn thật ra có ý nghĩ muốn so với Đông Xu xem ai nhanh hơn.

    Nhưng mặc kệ là tuốt hạt bằng tay hay bằng máy, hắn căn bản cũng không thể theo kịp Đông Xu.

    Không chỉ như thế còn tự làm bản thân thêm mệt.

    Sau khi ngày đầu tiên làm việc trở về, liền nằm bất động trên giường đất.

    Ngày hôm sau eo đau lưng đau, thiếu chút không ngồi dậy nổi.

    Từ đó về sau, Hàn Chiêu bắt đầu học Vương Nguyệt Hoa, làm người Phật hệ.

    Sự thật là đối phương năng lực quá mạnh chứ không phải là hắn quá yếu quá gà a!

    Bởi vì đã đính hôn cùng Khương Binh, cho nên Lữ Đào bắt đầu tính tới việc nhà cửa.

    Điều kiện nhà Lữ Đào hiện tại đã không tệ, không xây nhà mới là vì họ không muốn trở thành mục tiêu của Lữ gia.

    Tiền không thể lộ ra ngoài.

    Đạo lý này Lữ Đào biết.

    Cho nên nàng bây giờ tuy rằng có chút tiền nông không còn phải lo cái ăn cái mặc, nhưng vẫn rất khiêm tốn

    Lữ gia thật sự rất tò mò, mẹ con Chu Tiểu Thảo làm cách nào kiếm ra tiền a?
     
    Dương2301LieuDuong thích bài này.
  2. Chương 41 [Đồ tham ăn những năm 70]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    thật sự thì bà Lữ có tới nhà quậy vài lần, Lữ Nhị Căn cũng có đi theo.

    Nhưng mà đều bị Chu Tiểu Thảo dùng dao phay dọa chạy.

    Chu Tiểu Thảo hiện tại đã biến thành một người đàn bà đanh đá, muốn khi dễ mẹ con bà, được a, phải bước qua xác bà trước đã!

    Khương Binh và Lữ đào đính hôn, Đông Xu thay khương Binh bỏ ra 36 tệ làm tiền sính lễ, đồng thời mua một bình thủy, hai cái ca tráng men mới, hai cây vải dệt.

    Nhiều hơn nữa Đông Xu cho không được, Vương Nguyệt Hoa liền bù thêm một chút.

    Tiền của Đông Xu cũng không phải là từ trên trời rơi xuống.

    Đây đều là vốn liếng để gây dựng sự nghiệp của cô, có thể nói cho là cho sao?

    Tiền Đông Xu đã bỏ ra, Khương Binh không cần bỏ ra nữa.

    Nhưng mà Khương Binh phải làm thợ mộc ba năm, hơn nữa trong ba năm này Đông Xu sẽ giới thiệu khách hàng cho anh, đổi lại cô muốn lấy bảy phần lời.

    Tuy bây giờ Khương Binh chưa học xong nhưng tay nghề cũng không tệ.

    Nếu Đông Xu muốn làm cái gì sẽ tìm anh, Khương Binh chỉ cần dùng thành phẩm của mình để trả tiền cho cô.

    Khương Binh đương nhiên cam tâm tình nguyện, tuy rằng lúc đầu anh không đồng ý.

    Để em gái bỏ tiền sính lễ cho mình là chuyện như thế nào?

    Nhưng mà trong nhà thật sự quá nghèo, lại được em gái giảng đạo (tẩy não) lý, sau đó Khương Binh liền vui mừng mà đồng ý.

    Lữ đào sợ nhà họ Lữ nhớ thương 36 tệ này, trực tiếp cầm tiền đi tìm đại đội trưởng xin cấp đất, bắt đầu xây nhà.

    36 tệ này có thể xây được bao nhiêu thì làm bấy nhiêu, tốt nhất là nhà ngói năm gian khang trang, bản thân bỏ thêm ít tiền nữa là được.

    Đó là chuyện của đôi vợ chồng son, Đông Xu không xen vào.

    Đính hôn dù thế nào cũng không thể so với kết hôn, hai nhà gặp nhau cùng ăn bữa cơm là xong chuyện.

    Nhưng mà Khương gia nghèo đến nỗi rớt mồng tơi, đột nhiên có 36 tệ làm sính lễ, tin này vẫn bị truyền ra ngoài.

    Không nghĩ tới nhà lão Khương nhìn thì nghèo nhưng thật ra rất có tiền a.

    Tâm tư của mọi người trong thôn lập tức liền lụng lay.

    Nhưng mà nhớ lại cái năng lực kinh người của Khương Điềm Điềm, cảm thấy tất cả đều có thể.

    Lữ gia sao lại có thể nhắm mắt ngó lơ 36 tệ này.

    Bà Lữ biết chuyện thì liền đem người tới nháo.

    Nhưng mà bà có thể nhanh hơn Lữ Đào sao?

    Lữ Đào cầm tiền xong liền đi tìm đại đội trưởng xin giấy phép ngay trong ngày, sau đó chuẩn bị vật liệu.

    Tuy rằng bởi vì đang trong thời điểu thu hoạch vụ hè, không có thời gian xây nhà.

    Nhưng mà tiền thì đã đưa rồi.

    Hiện tại bà Lữ muốn la lối khóc lóc đòi tiền?

    Ngại quá, bà đã tới chậm, tất cả đều dùng để xây nhà rồi.

    Lữ Nhị Căn còn muốn lên giọng xỉa xói mẹ con Chu Tiểu Thảo và Lữ Đào vài câu.

    Thân làm con gái lại không đưa tiền lễ hỏi cho người trong nhà, hà cớ gì lại không đưa cho bà Lữ giữ?

    Nhưng mà ông có tư cách gì để nói?

    "Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, ba à, ông và mẹ tôi đã ly hôn, hơn nữa tiền lễ hỏi chính là tiền vốn của vợ chồng tôi, có liên quan đến bà nội sao?"

    Chỉ cần một câu nói của Lữ Đào liền khiến Lữ Nhị Căn đỏ rần cả mặt.

    Người nhà họ Lữ tới quậy thì người nhà mẹ đẻ của Chu Tiểu Thảo biết tin cũng chạy đến muốn kiếm chác một chút.

    Đều bị bộ dạng chu tiểu thảo cầm dao phay đuổi người mà trở nên thành thật.

    Đương nhiên, cùng lúc đó, người nhà họ Vương lại không có hiền như vậy, bà Vương mang theo hai con dâu đến quậy đến long trời lở đất, đem tủ chén trong nhà Khương gia đều mở ra hết.

    Bà Vương tinh mắt thấy trong tủ chén có thịt liền không thèm giằng co với con gái nữa mà nhanh tay giật lấy.

    Mợ cả thì hai mắt sáng rỡ.

    Thịt a, lâu lắm rồi chưa được ăn á.

    Gần đây có cơm ăn đã là khó rồi.

    Không thể hút máu Khương gia, bọn họ liền không có cái ăn nữa, bao nhiêu lương thực cũng không đủ cho bọn họ ăn

    Hai mẹ chồng nàng dâu này đã không còn biết xấu hổ, duỗi tay cầm lấy chén thịt nhỏ kia ăn sạch.

    Mợ hai gầy hơn nên không chen vào được, nhưng chủ yếu là mợ cả quá mập, với sức của mợ hai không thể nào chen vào được.

    Cuối cùng chỉ có thể cầm cái chén không liếm cho đỡ thèm, Đông Xu nhìn thấy mợ hai như vậy, tam quan của cô xém chút vỡ nát.

    Ba người được ăn thịt còn không biết đủ, giống như thổ phỉ mà đòi đánh đòi giết.

    Giống như là 36 tệ tiền hỏi này không phải là Khương gia bỏ ra mà là lấy của nhà họ Vương.

    Nhưng mà, người nhà họ Vương thật sự nghĩ rằng, đây còn không phải là tiền của họ sao?

    Dù sao hút máu người khác nhiều năm như vậy, đều cảm thấy cái gì của Khương gia thì đều là của họ.

    Vương Nguyệt Hoa căn bản cũng không muốn đấu đá quá khó coi với mẹ mình.

    Nhưng mà bản thân bà cũng không nghĩ rằng mấy mẹ con bọn họ lại không biết xấu hổ như vậy a!

    Cuối cùng Vương Nguyệt Hoa cũng học theo Chu Tiểu Thảo, cầm dao phay chém loạn xạ, làm cho ba người kia sợ hãi.

    Bất quá mới vừa được ăn thịt nên tạm thời thõa mãn, rồi đen mặt rời đi

    Tuy rằng trong cùng một ngày người tới kiếm chuyện không ít, nhưng mà đang lúc thu hoạch vụ hè, mọi người đều đang bận việc ruộng đất, ai có tâm tư mà đi hóng chuyện?

    Trái lại, Khương Hiểu Ngọc và Khương Hiểu Lan gần đây ngoan hơn rất nhiều.

    Nguyên nhân chủ yếu là bởi vì một chén thịt lúc trước.

    Quan hệ của anh em Khương Thiết Sinh đều giống nhau, không tính là xa cách nhưng cũng không xem là thân thiết.

    Một chén thịt của Đông Xu liền đem tính cảm đôi bên kéo lại một chút.

    Cộng thêm vụ việc 36 tệ tiền lễ hỏi này, càng làm cho Khương gia nở mày nở mặt.

    Khương Hiểu Ngọc và Khương Hiểu Lan tuy là có chút ngu ngốc, nhưng mà vẫn biết là đi theo ai sẽ có thịt ăn.

    Gần đây luôn chị chị em em với cô, Đông Xu cũng mặc kệ họ.

    Thu hoạch vụ hè đã hơn mười ngày.

    Gặt cây rồi mang đi tuốt hạt sau đó đem đi phơi.

    Mọi người hầu như đều bị phơi đen ít nhất hai tone.

    Rốt cuộc mặt trời mùa hè rất gay gắt.

    Dù đại đội trường không cho làm việc vào giữa trưa, đến buổi chiều 2 đến 3 giờ mới bắt đầu làm, làm đến khi mặt trời xuống núi một chút là có thể xong hết việc ngày hôm đó.

    Nhưng mà, nắng buổi chiều không phải là nắng sao?

    Đây chính là mặt trời mùa hè a.

    Hàn Chiêu sợ Đông Xu đi theo bọn họ làm việc bị phơi đen, cố ý đi một chuyến đến Cung Tiêu Xã mua cho Đông Xu một lọ kem chống nắng.

    Đông Xu đến dầu con sò còn không cần, còn cần cái này?

    Bất quá nếu là tâm ý của Hàn Chiêu, Đông Xu cũng không cự tuyệt, càng không đưa hết cho Vương Nguyệt Hoa, chỉ cho một nửa để bà đều đặn dùng.

    Bởi vì cái này, Vương Nguyệt Hoa chỉ thiếu điều mỗi ngày đem con rể tương lai của mình khen đến chín tầng mây.

    Nào là thương người, hiểu chuyện, làm việc lại giỏi.

    Nhưng lại làm cho người khác tức đến đỏ mắt.

    Lữ Đào tuy rằng gặp rất nhiều phiền phức, nhưng mà làm việc cũng nhanh nhẹn, đi theo sau Khương Điềm Điềm, cũng được không ít lợi ích.

    Đi đến huyện thành vài lần cũng học được chút kiến thức.

    Hàn Chiêu thì càng không cần phải nói, là người tốt nhất trong đám thanh niên trí thức, làm việc cũng giỏi nhất.

    Người giỏi giang đều bị Khương gia lừa đi hết rồi.

    Phụ nữ trong thôn đều rất tức giận, cũng sẽ ngầm nói vài câu.

    Nhưng mà Đông Xu không thèm để ý, khi tất cả mọi người đều đen xuống hai bậc thì cô vẫn như cũ, trắng đến phản quang.

    Quả thật chỉ cần liếc mắt xuống hai bờ ruộng, cô vẫn là người bắt mắt nhất.

    Hàn Chiêu cảm thấy Đông Xu trời sinh lệ chất, kem chống nắng mình đưa lại rất đúng chỗ.

    Vì thế liền vắt óc suy nghĩ xem nên viết thư hỏi đại tỷ, con gái nên chăm sóc cơ thể như thế nào mới có thể càng ngày càng đẹp.

    Tuy rằng Hàn Chieu cảm thấy, mặc kệ Đông Xu thế nào hắn cũng đều thích.

    Nhưng mà nhìn những cô gái trong đám người thanh niên trí thức, vì một chút đầu con sò mà có thể nhịn ăn mấy bữa, Hàn Chiêu cảm thấy con gái đều yêu cái đẹp, cũng đều thích chăm chút ngoại hình.

    Cho nên, học hỏi, tìm hiểu một chút, luôn luôn có lợi.

    Thu hoạch xong vụ hè, đại đội trưởng mang theo người vào trong huyện giao lương thực.

    Việc này Đông Xu không đi theo, chỉ cần chọn trai tráng trong thôn đi là được.

    Hàn Chiêu luôn là người làm tốt nhất, bây giờ lại có trọng trách, đương nhiên là muốn kiếm nhiều lương thực hơn.

    Phải nuôi vợ, chăm lo cho vợ.

    Đông xu: ?

    Không biết nói cái gì nữa, nếu đã như vậy thì..

    Cố lên, huynh đệ!
     
    Dương2301LieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng tư 2023
  3. Chương 42[Đồ tham ăn những năm 70]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi thu hoạch vụ hè xong, mọi người nghỉ không được hai ngày thì đã phải vội gieo giống.

    Bây giờ, mặc kệ là bắp, khoai tây hay là đậu phộng, tóm lại phải thu hoạch trước khi trời lạnh.

    Sau đó phải trồng cải trắng và củ cải trước mùa đông.

    Một vụ rồi tiếp một vụ, địa lý nhàn bất hạ lai, nhân canh nhàn bất hạ lai.

    Năm nay thu hoạch vụ hè, mọi người được nghỉ ngơi hai ngày, bởi vì ngày đầu tiên đi giao lương thực, ngày hôm sau vào lúc muốn khởi công thì trời mưa.

    Bởi vì trời mưa nên nghỉ ngơi một ngày, ngày thứ ba, lại bắt đầu gieo hạt vụ hè.

    Sau khi gieo hạt vụ hè, còn có một đợt thu hoạch nhỏ.

    Chính là thu hoach cây cải dầu, mọi người thu hoạch xong thì đem đi để dành ép dầu.

    Thời gian để mọi người gieo hạt mùa hè rất ngắn.

    "Trong vòng 3 ngày sẽ có mưa."

    Cộng sự gieo hạt mùa hè của Đông Xu đương nhiên vẫn là Hàn Chiêu.

    Một mặt là bởi vì chỉ có Hàn chiêu mới đuổi kịp tốc độ của cô, mặt khác là vì hai người là người yêu, những người khác cũng không tiện xen vào.

    Trông thấy thông báo của trí não, Đông Xu ngước lên nhìn trời nắng gắt, nhỏ giọng nói một câu.

    Hàn Chiêu ở phía trước nghe xong còn sửng sốt một hồi.

    Hắn nhớ rõ, ngày cuối cùng thu hoạch vụ hè, Đông Xu nhỏ giọng cảm thán một câu:

    "May mà thu hoạch xong rồi, nếu không ngày mai trời sẽ mưa."

    Lúc ấy nói ngày mai, chính là ngày hôm qua.

    Sau đó ngày hôm qua quả nhiên trời mưa.

    Hàn Chiêu không biết, Đông Xu học cách đọc trời này ở đâu.

    Nhưng mà, này cũng quá lợi hại đi.

    Bởi vì vậy, năng xuất của Hàn Chiêu hôm nay rất cao.

    Nhưng mà thời điểm tan làm, bắp chân lại run không ngừng.

    "Đừng cậy mạnh, tôi hiện tại tuy rằng vẫn không có thích anh, nhưng mà đã rất vừa ý anh rồi."

    Nhìn thấy chân Hàn Chiêu run rẩy cô thuận tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, nhỏ giọng nói một câu.

    Hàn Chiêu: .

    Một chút cảm giác được an ủi cũng không có.

    Đặt biệt là nghe xong câu nói kia của Đông Xu, hiện tại vẫn chưa thích anh.

    Nghĩ đến Đông Xu là một cô gái giỏi giang, mắt nhìn người cao một chút kỳ thật cũng là bình thường.

    Cô tuy rằng vẫn là không thích hắn, nhưng mà ít nhất cũng không thích người khác, hơn nữa bọn họ còn đang hẹn hò.

    Hắn so với mấy người con trai khác, ưu thế quá rõ ràng.

    Nghĩ theo hướng như vậy, trong lòng lại có chút ngọt.

    Giữa thời điểm thu hoạch và gieo hạt mùa hè, đại đội trưởng phụ trách phân lương thực

    Giữa năm sẽ phân phát một lần, nếu không chỉ dựa vào một lượt phân lương thực vào mùa đông, sợ là mọi người đã chết đói.

    Phân lương thực giữa năm, đại đội trưởng căn cứ theo công điểm, đem lương thực phân cho mọi nhà.

    Thời điểm phân lương mùa đông, còn có công điểm sáu tháng cuối năm.

    Khương gia không thiếu lương thực.

    Khương Thiết Sinh cùng Khương Binh đều là trai tráng lưng dai vai rộng, đông xu so với hai người họ làm còn nhiều hơn, Vương Nguyệt Hoa cũng không có nghỉ quá nhiều.

    Tuy rằng về sau Khương Binh đi học thợ mộc, nhưng cũng chỉ thiếu hai tháng công điểm mà thôi.

    Cho nên, lão Khương gia vẫn là được phân không ít lương thực.

    Nhà Lữ Đào cũng được phân không ít.

    Chu Tiểu Thảo làm bán sống bán chết, Lữ đào cũng không nhàn rỗi.

    Hai cô em gái thỉnh thoảng còn xin đại đội nhiệm vụ cắt cỏ cho heo, cũng có thể kiếm chút công điểm.

    Cứ như vậy mà tính, sẽ được phân gần một nghìn cân lương.

    Chỉ cần không hư, ăn đến sang năm cũng không có vấn đề gì.

    Huống chi mùa đông còn phân một lần nữa.

    Mọi ngươi đều là chừa lại chút công điểm, chờ thu hoạch cây cải dầu, lại phân chút dầu.

    Gieo hạt mùa hè rất nhanh thì kết thúc, bởi vì vẫn chưa thu hoạch toàn bộ cây trồng, cho nên ước chừng một vòng, toàn bộ liền đã gieo xong.

    Giữa trưa trời mưa, chậm trễ nửa ngày.

    Hàn Chiêu hiện giờ đối đông xu, có một loại cảm xúc sùng bái điên cuồng.

    Hắn cảm thấy Đông Xu giống như là thần.

    Nói trời mưa liền trời mưa, không phải thần thì là cái gì đây?

    Nếu Đông Xu biết hắn đang nghĩ cái gì, cô đại khái sẽ phổ cập khoa học cho hắn một chút, cho hắn biết cái gì gọi là dự báo thời tiết.

    Gieo hạt mùa hè kết thúc, chính là đợt thu hoạch nhỏ.

    Cây cải dầu thu hoạch rất mau, việc ép dầu, cũng là phân phối trai tráng đi làm.

    Bởi vì không có sức lực, căn bản không sử dụng được công cụ ép dầu.

    Một đống hạt cải dày cộm, ngươi đi lên ép còn không ép nổi, như thế nào có thể ép ra dầu đây?

    Cho nên, cái này càng cần trai tráng khỏe mạnh.

    "Điềm Điềm à, để anh, em ở nhà nghỉ ngơi đi, công việc này rất nặng nhọc, hơn nữa gần đây mọi người thật vất vả mới có thể rảnh rỗi một chút, nói không chừng có cơ hội kiếm tiền đấy."

    Hàn Chiêu dù thế nào cũng không muốn đông xu làm ở xưởng ép dầu.

    Công việc vừa dơ vừa mệt, lại còn nặng mùi, thế nào lại có thể để cô gái trắng nõn sạch sẽ đi.

    Nhưng mà, nói Đông Xu là không cô gái chân yếu tay mềm, Hàn Chiêu cảm thấy có hơi xấu hổ.

    Nhưng mà hắn thật sự rất đau lòng a.

    Hàn Chiêu nói rất nhiều, nhưng Đông Xu để ý nhất vẫn là..

    Kiếm tiền.

    Làm người bán lại, nhân lúc thôn dân rảnh rỗi, cũng nên tiếp tục.

    Rốt cuộc tiền lễ hỏi của Khương Binh, chính là đem tiền vốn của cô thất thoát hơn phân nửa.

    Tuy rằng về sau bán phiếu thịt của Hàn Chiêu, bản thân cũng lời lại một ít, nhưng mà còn lâu mới đủ a.

    2 năm sau, chính sách cả nước sẽ thay đổi, bản thân lúc ấy mới muốn tích cóp tiền vốn thì đã chậm.

    Cho nên, vẫn là phải nỗ lực.

    Nghề bán lại một lần nữa được khôi phục.

    Vì tránh gặp chuyện không cần thiết, Đông Xu cố ý đi đến nhà Tôn đại đội trưởng một chuyến, tặng hai hộp thuốc lá phổ biến ở thời đại này.

    Xây dựng mối quan hệ, đến lúc bản thân gặp chuyện, cũng có người nói đỡ cho mình vài câu.

    Về chuyện kết giao với người khác, Đông Xu biết rất rõ.

    Hơn nữa, hôm nay cô đi gặp Tôn đại đội trưởng cũng không phải chỉ vì việc này.

    Đông Xu chuẩn bị lên núi săn lợn rừng.

    Vụ hè đang rất vội, đây là lúc mọi người cần bổ sung thể lực, nếu như lúc này có một con lợn rừng, được ăn một chút thịt, quả thực là rất sung sướng a.

    Tôn đại đội trưởng bị Đông Xu nói đến hồ đồ.

    Sau đó liền gật đầu đồng ý.

    Nếu Đông Xu có thể săn được một con lợn rừng tầm 200 cân, liền có thể ghi 10 công điểm, khen thưởng danh hiệu anh hùng trừ hại.

    Một cái ca tráng men thêm hai cái khăn lông cùng một khối xà phòng thơm.

    Đông Xu nói rất có lý, trật tự lại còn rất rõ ràng.

    Cho nên, Tôn đại đội trưởng cũng mỡ hồ.

    Chờ ông phản ứng lại, Đông Xu đã chạy đến chân núi rồi.

    Tôn đại đội trưởng: .

    Ông cảm thấy mình vừa đẩy người khác vào cái chết.

    Tôn đại đội trưởng lo lắng không ngừng, nhưng mà hai ngày này trong đất không có việc gì, mới vừa có mưa, tạm thời có thể không cần tưới ruộng.

    Cho nên, người cũng rảnh rỗi theo.

    Đông Xu không làm việc cũng không thành vấn đề.

    Vấn đề chính là việc lên núi a.

    Lại là vào lúc chiều tà, lại là hình ảnh một thiếu nữ đơn độc kéo một con lợn rừng.

    Hàn Chiêu từ xưởng ép dầu trở về, một thân chật vật, cả người đều bị ám mùi.

    Kết quả từ xa đã thấy Đông Xu đang từ dưới núi đi tới, kéo ở phía sau là con lợn rừng rất to.

    Có thể là bởi vì đang trong mùa hạ động vật nhỏ trong rừng rất nhiều, cho nên con lợn rừng này rất béo.

    Đoán chừng đến 400 cân.

    Lúc đầu Hàn Chiêu có hơi hốt hoảng.

    Đông Xu nhìn giống như là chiến thần vừa giết địch trở về, lưng thẳng, mặt mày kiên định, đáy mắt của Hàn Chiêu toát ra vài phần say mê.

    Lúc hắn biết tin, Đông Xu đã một mình lên núi, căn bản không kêu hắn bảo vệ, Hàn Chiêu xém chút nữa bị dọa chết.

    Tuy rằng biết, sức chiến đấu của Đông Xu rất mạnh.

    Nhưng mà cô vẫn là con gái a.

    Hàn Chiêu không yên tâm chạy đến, so với tốc độ của thôn dân còn nhanh hơn.

    "Có bị thương hay không, có chỗ nào không thoải mái không? Đưa dây thừng cho anh, để anh kéo."

    Hàn Chiêu lúc này đã không rảnh lo ngại bản thân khó coi cỡ nào còn có mùi hương trên người, chỉ quan tâm xem Đông Xu có sao hay không.
     
    HTrangLieuDuong thích bài này.
  4. Chương 43 [Đồ tham ăn những năm 70]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Không có việc gì."

    Cảm nhận được Hàn Chiêu quan tâm, Đông Xu nhanh chóng lắc đầu.

    Là thật sự không có việc gì, trên người ngay cả một giọt mồ hôi cũng không có.

    Lần trước có Hàn Chiêu, Đông Xu còn phải thu liễm.

    Lần này tự mình lên núi chính là hoàn toàn dùng hết sức.

    "Lần sau phải kêu anh đi theo."

    Hàn Chiêu có chút đau lòng, lại có chút bất đắc dĩ.

    Làm cho hắn có cảm giác, chính mình đời này đều phải ăn bám cô.

    "Cái động nhỏ lần trước còn để lại hai con gà rừng cùng hai con thỏ, chút nữa thừa dịp mọi người xem mổ lợn, anh đi lấy về đi."

    Lúc Đông Xu đi ngang qua Hàn Chiêu, cố ý nhỏ giọng nói một câu.

    Ngoại trừ lợn rừng, còn có mấy con động vật nhỏ khác, đông xu không thể một lần mang về hết, liền giấu ở trên núi.

    Hàn chiêu ngựa quen đường cũ, đi đến rất dễ dàng.

    Hơn nữa ở đó còn nằm trong khu vực núi, không sâu, cũng không có dã thú gì.

    "Được."

    Hàn Chiêu không yên tâm lại nhìn kỹ Đông Xu, xác nhận thật sự không bị thương, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

    Đông xu lại đánh trở về một con lợn rừng tin này giống như mọc cánh, truyền đi khắp thôn.

    Tôn đại đội trưởng sắc mặt rất phức tạp.

    Bất quá đang trong vụ hè mọi người đã quá mệt mỏi, nếu có thịt ăn, đương nhiên là chuyện tốt.

    Tẩm bổ một chút, thời điểm thu hoạch vụ thu mọi người sẽ càng nỗ lực a.

    Hơn nữa về sau, một ít trái cây trong rừng cũng chín.

    Mọi người rất nhanh liền phải bận rộn.

    Thu hoạch trái cây trừ những người đã có nhiệm vụ, còn lại đều phải đi.

    Tôn đại đội trưởng đã liên hệ tốt với quốc doanh điếm về mảng này, sau khi thu hoạch trái cây, đối phương sẽ phái người lại đây kiểm tra, sau đó tiến hành thu về.

    Công việc trong rừng, so với làm nông còn mệt hơn phiền hơn.

    Bởi vì trong rừng kín không kẽ hở, ban đầu Tôn đại đội trưởng còn lo lắng.

    Bây giờ thì tốt rồi.

    Có thịt ăn, mọi người dù có là mệt, phỏng chừng cũng ngọt trong lòng.

    Tôn đại đội trưởng vội chỉ huy người bắt đầu mổ heo, ghi điểm viên cũng lấy sổ ra, bắt đầu chuẩn bị phân thịt heo.

    Muốn ăn thịt liền lấy công điểm tới đổi, không công điểm cũng có thể dùng tiền tới mua.

    Đây là để bồi bổ cho cả thôn, Tôn đại đội trưởng cũng không lấy phiếu.

    Sau một hồi bận rộn, Tôn đại đội trưởng lúc này mới rảnh rỗi hút điếu thuốc.

    Kết quả, Đông Xu lại đi đến.

    Hiện tại vừa thấy Đông Xu, Tôn đại đội trưởng liền đau đầu.

    Bởi vì Đông Xu rất biết tẩy não người khác.

    Hơn nữa còn là nói có sách mách có chứng, trật tự rõ ràng.

    Tôn đại đội trưởng làm cũng đã mấy năm, gặp không ít quan, nhưng vẫn không nói lại Đông Xu.

    Nói một lát liền bị xoay vòng vòng.

    "Tôn thúc, lợn này hẳn rất khoẻ nha."

    Đông Xu mở miệng, liền thảo luận về lợn.

    Tôn đại đội trưởng đầu quả tim run run, do dự một chút, sau đó mới đáp:

    "Đúng vậy, Điềm Điềm, về sau không thể mạo hiểm như vậy a."

    Chuyện này vẫn là nên khuyên ngăn, dù cho Đông Xu có bản lĩnh thật, vạn nhất có chuyện gì xảy ra?

    Ông gánh không nổi việc này a.

    "Cái kia Tôn thúc, chú xem, chú nói chỉ cần được 200 cân liền cho con một cái ca tráng men cùng khăn lông xà phòng thơm, hiện tại được 400 cân, khen thưởng có phải hay không cũng nên thêm một chút?"

    Đông xu thẳng thừng nói.

    Lập tức liền nói đến trọng điểm.

    Không chờ Tôn đại đội trưởng phản ứng lại, Đông Xu đã nói tiếp:

    "Được rồi, chuyện này ban đầu vẫn chưa nói rõ ràng, con cũng đuối lý. Nhưng mà con đã hơn nửa năm không thấy qua lợn rừng, ai biết nó có thể béo như vậy có phải hay không? Lại nói thứ này có khả gây hại rất lớn, con săn một con, trên núi liền ít đi một con, chúng ta có thể tăng thêm một tầng bảo đảm cho tính mạng và tài sản của mọi người trong thôn có phải hay không?"

    Tôn đại đội trưởng vừa nghe, nghĩ ra cũng rất có đạo lý.

    Nhìn rõ ràng tẩy não không đủ, Đông Xu lại tiếp tục:

    "Chú xem, con cũng là một thành viên của thôn, đương nhiên là nghĩ cho đại đội chúng ta, vạn nhất sau này con lên nhầm một ngọn núi khác, giúp đỡ đại đội khác đánh lợn rừng, có phải là không tốt lắm đúng không?"

    Hình như là đúng vậy thật, Tôn đại đội trưởng còn gật gật đầu.

    Không qua nửa giờ, Tôn đại đội trưởng thành công bị tẩy não, sau đó khen thưởng đổi thành một cái chậu tráng men, một cái ca tráng men, hai cái khăn lông, hai khối xà phòng thơm, cộng thêm phiếu đường nửa cân.

    Thêm không quá nhiều, vì hai bên cò kè mặc cả nên mới được.

    Đông Xu cũng không kén chọn, không ra về tay không là được.

    Tuy rằng so với tiền lời của bản thân, mấy thứ này vẫn còn kém một chút.

    Nhưng mà nếu bản thân đi mua, như là chậu linh tinh gì đấy phải cần phiếu.

    Đây là vấn đề lớn nhất.

    Cùng Tôn đại đội trưởng thương lượng xong, đông xu lúc này mới nói Vương Nguyệt Hoa đi đổi thịt.

    Lần này đổi nhiều hơn lần trước.

    30 cân.

    Bởi vì lợn lớn.

    Hơn nữa đông xu còn có việc cần dùng.

    Mấy ngày gần đây trời rất nóng, bán thịt kho tạm thời ngừng.

    Đông Xu kỳ thật cũng rất lâu không có tiền lời.

    Bất quá không vội, trời lạnh rồi tiếp tục bán vẫn được.

    Sở dĩ muốn nhiều thịt như vậy, là bởi vì Hàn Chiêu.

    Hàn chiêu lần trước lấy ra 30 cân phiếu thịt, công nhân trong thành mỗi tháng được phát rất ít phiếu thịt.

    30 cân thịt này phỏng chừng là cả nhà ăn mặc cần kiệm, còn từ bên ngoài mượn hoặc là mua không ít.

    Trong thành sinh hoạt cũng không dễ hơn ở nông thôn là mấy.

    Đông Xu bán phiếu thịt được chia tới 2 phần lời, bây giờ còn đang hẹn hò với Hàn Chiêu, đương nhiên phải đối với người nhà hắn tốt một chút.

    Đông Xu đã nói qua, cô tuy rằng hiện giờ còn chưa có thích Hàn Chiêu, nhưng mà sẽ đối xử tốt với hắn và người nhà hắn.

    Giống như là Hàn Chiêu lo cho cô và người nhà.

    Khương Binh đang học nghề, trong nhà chỉ có mình Khương Thiết Sinh là đàn ông, Hàn Chiêu mỗi ngày tan làm liền chạy đến Khương gia, có thể giúp đỡ được gì thì làm nấy.

    Không lý nào người ta hết mình lấy lòng người Khương gia mà đông Xu lại không để tâm.

    Cho dù là bạn bè bình thường cũng phải có qua có lại.

    Cho nên, Đông Xu mới nói Vương Nguyệt Hoa lấy nhiều thịt như vậy.

    Thịt kho không để lâu được, Đông Xu đem 20 cân thịt ba chỉ đi ướp vừa miệng, sau đó đem đến cái hầm nướng dùng để nướng vánh ngọt trong sân, đem toàn bộ thịt sấy khô.

    20 cân thịt phơi khô xong cũng không được bao nhiêu.

    Nhưng mà lại rất dễ bảo quản, hơn nữa vị thịt thơm nồng, gia vị vị cũng đậm đà.

    Ăn vào rất thơm, lại còn dai.

    Bận rộn cho tới khi trời tối, Vương Nguyệt Hoa cơ hồ cái gì cũng không giúp được, chỉ có thể giúp đỡ nhóm lửa.

    "Chờ làm xong cái này rồi anh đem gửi người nhà đi, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng mà mùi vị cũng không tệ."

    Đông xu đem thịt đã sấy khô gắp qua cái ky cho bớt nóng, vừa chà nồi vừa nói chuyện với Hàn Chiêu.

    Hàn Chiêu: ?

    Thật, thật sự muốn hắn phải ăn bám sao?

    Hàn chiêu đang ở gọt khoai tây, lúc này sợ tới mức khoai tây thiếu chút nữa rớt.

    Vẻ mặt phức tạp mà quay đầu lại nhìn Đông Xu, lại nghe thấy Đông Xu bình tĩnh mà nói:

    "Anh đối xử với tôi và người nhà tôi như thế nào, tôi vẫn luôn ghi tạc trong lòng, cho nên tôi cũng sẽ đối xử tốt với anh và người nhà của anh."

    Nhìn Đông Xu mặt mày nghiêm túc giải thích, Hàn Chiêu trong lòng ngọt như đường, trong khoảng thời gian ngắn không thể nói rõ là tư vị gì.

    Cơm chiều chuẩn bị phong phú hơn thường ngày, Khương Binh học thợ mộc, chỉ bao cơm trưa, buổi tối vẫn phải về nhà.

    Hôm nay được phân thịt, Đông Xu xào một nồi thịt ba chỉ cay, khâu nhục hấp với rau dại.

    Cuối cùng làm hơn phân nửa nồi gà rừng hầm với khoai tây.

    Đưa cho thím Lưu một bát to, mấy nhà khác Đông Xu không quan tâm.

    Lại kêu Khương Binh đem cho nhà Lữ Đào một chén gà rừng hầm khoai tây, cộng thêm một con gà rừng đã làm sạch.
     
    HTrangLieuDuong thích bài này.
  5. Chương 44 [Đồ tham ăn những năm 70]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngay ngày hôm sau Hàn Chiêu liền đem thịt khô gửi hết về nhà.

    Trời nóng, dù là thịt khô thì cũng không giữ được lâu lắm.

    Nhưng mà, để hơn nửa tháng thì vẫn không có vấn đề.

    Bất quá thịt khô thật sự rất thơm a.

    Hàn Chiêu chỉ cần tưởng tượng đến buổi tối ngày hôm đó được nếm thử, liền có thể cảm nhận được mùi vị ngày hôm đó.

    Không được, từ ngày hôm đó đến bây giờ đã hơn mười ngày, công việc ở xưởng ép dầu của hắn cũng đã kết thúc, sau đó còn phải vào trong rừng bận rộn hái trái cây, không thể nhớ thương cái mùi vị kia được

    Trong rừng, trái cây chín rất nhiều.

    Mọi người bận bịu thu hoạch, tuy rằng lâu lâu cũng có ăn một chút, lặng lẽ nếm vài trái.

    Nhưng mà mấy cái này, ăn đi ăn lại một chút đã no rồi, cho nên ăn cũng không hao hụt bao nhiêu.

    Hơn nữa chỉ cần không lãng phí, ghi điểm viên cùng Tôn đại đội trưởng, tất cả đều mắt nhắm mắt mở cho qua.

    Hàn Chiêu không ăn, lặng lẽ giấu ở trong quần áo của mình hai quả đào và một chút trái dại.

    Sợ trái cây dập làm quần áo dính nước, bị người khác nhìn ra, Hàn Chiêu còn cố ý đổi một cái áo màu đen ngắn tay.

    Kỳ thật Hàn Chiêu thật đúng là chưa làm qua chuyện xấu gì, khó trách chỉ trộm lấy một chút trái cây, liền sợ mất mật.

    Cũng không phải mua không nổi, chỉ là trái cây này phải giao làm nhiệm vụ, sau đó vận chuyển đến quốc doanh điếm, khi đó sẽ không còn được tươi như lúc mới hái.

    Hàn Chiêu chỉ muốn Đông Xu ăn trái cây tươi nhất, cho nên mới tốn nhiều tâm tư như vậy.

    Nếu tay không run thì tốt rồi.

    Hàn Chiêu vừa giấu một chút quả dại vừa thầm nghĩ trong lòng.

    Đông Xu không đi theo vào rừng.

    Mùa hè cánh rừng vừa nóng lại vừa bồn chán, dù có là tức phụ đảm đang nhất thôn cũng không muốn vào.

    Thà rằng ở trong ruộng tưới nước, làm cỏ, phun thuốc, kiếm chút công điểm, cũng không muốn đến cánh rừng.

    Thời điểm mùa xuân Lữ Đào nhặt được không ít hạt giống ở trên núi.

    Không cần biết là cái gì, đều ném vào trong không gian.

    Bởi vì chu kỳ sinh trưởng ngắn, cho nên rất nhanh liền chín, rối tinh rối mù, cái gì cũng có.

    Làm Lữ Đào kinh ngạc nhất chính là..

    Trong không gian của bản thân cư nhiên lại nhiều thêm một cây anh đào, tuy rằng không phải loại đào lớn đời trước bản thân từng thấy, mà là cái loại tiểu anh đào chua chua ngọt ngọt.

    Nhưng mà như vậy đã rất thỏa mãn rồi.

    Từ khi nhận ra đó là cây gì, Lữ Đào mỗi ngày đều ngóng trông nó lớn lên.

    Bất quá thời gian trái cây chín lâu hơn nhiều so với trồng lương thực.

    Nhưng mà có thể trong một năm liền kết quả, đã rất lợi hại!

    Lúc Lữ Đào đem quả đào chín đầu tiên hái xuống ăn, mộng nước, vừa giòn lại vừa ngọt.

    So với trái cây dại trên núi ăn ngon hơn nhiều, một chút cũng không khó ăn.

    Trách không được phải đợi lâu như vậy.

    Như vậy xem ra cũng đáng giá.

    Thời điểm thôn dân bận rộn ở trong rừng, trái cây trong không gian của Lữ Đào rốt cuộc cũng chín.

    Trốn người trong nhà rồi hái xuống thật cẩn thận, sau đó lại lấy ra.

    Tràn đầy một chậu nhỏ toàn là đào, nàng đem chia làm hai phần, một phần để nhà mình ăn, một phần đưa cho Khương gia.

    Tiểu anh đào cũng hái được rất nhiều, Lữ Đào đồng dạng chia làm hai phần.

    Trên cây còn lại không ít, đang chuẩn bị chín.

    Tâm tư Lữ Đào hơi động, cảm thấy bản thân lại có chỗ để kiếm tiền.

    Vào lúc giữa trưa, Lữ Đào vác sọt đi một chuyến đến Khương gia.

    Chỉ có một mình Vương Nguyệt Hoa ở nhà.

    Trời quá nóng, Đông Xu không cho bà ra ruộng, cho nên bà liền ở nhà dọn dẹp.

    Hai nhà kết thân, Lữ Đào cũng thoải mái rộng rãi, Vương Nguyệt Hoa đem người kéo vào, lúc này mới nhìn đến trái cây Lữ Đào mang đến.

    "Ai da, hảo hài tử, con để dành cho em gái ăn đi, dì trong nhà cũng không có con nít, mau cất đi."

    Vương Nguyệt Hoa tuy rằng rất thèm, nhưng mà bà lại không phải không hiểu chuyện.

    Này trái cây chính là đồ vật quý giá, dù là hái núi trên, cũng không quá dễ dàng hái về.

    Bà sao dám lấy? Nói không chừng quay đầu lại, con gái liền nổi bão.

    Vương Nguyệt Hoa cảm thấy làm người mẹ Phật hệ rất tốt, không gây chuyện liền có thịt ăn, bản thân vì cái gì phải luẩn quẩn trong lòng.

    "Trong nhà cháu còn, cái này là đem cho dì để dành ăn, Điềm Điềm từ nhỏ đã thích ngọt."

    Lữ Đào cười dụ dỗ Vương Nguyệt Hoa đem đồ vật nhận lấy, lúc này mới ra ruộng đi tìm Đông Xu.

    Bởi vì trái cây chín, cho nên Lữ Đào buổi sáng nghỉ.

    Nhưng là Đông Xu không có a.

    Toàn thôn đẹp đẽ nhất một đạo phong cảnh tuyến, phơi thế nào cũng không đen.

    Người khác đều bị phơi đen thêm hai ba bậc, ai đó vẫn như cũ trắng đến phản quang.

    Người so với người, đúng là tức chết mà

    "Điềm Điềm."

    Lữ Đào sau khi ra ruộng liền đi thẳng đến mục tiêu, nhỏ giọng cùng Đông Xu thảo luận trong chốc lát.

    Tuy rằng Lữ Đào ở đông xu trước mặt vẫn là che che giấu giấu, nhưng là nhiều ít cũng đã bại lộ một ít.

    Nhưng mà hai người cực ăn ý, ai cũng không nói ra sự thật, mọi người giống như là đã thông đồng cùng nhau giả ngu.

    Về chuyện không gian, Lữ Đào giả bộ hồ đồ, Đông Xu giả làm đứa ngốc.

    Hai người ở chung như vậy, cư nhiên còn không tồi.

    "Được, ngày mai buổi tối sau nửa đêm trời sẽ mưa, hai ta ngày mai đi sớm một chút, ruộng quá ướt, buổi sáng có thể sẽ không cần người, tranh thủ giữa trưa trở về, còn có thể không thể bỏ công việc buổi chiều."

    Gần nhất Đông Xu cũng đã quay trở lại sự nghiệp mua thay, thỉnh thoảng cũng có thể đi huyện thành một chuyến.

    Lữ Đào cùng Đông Xu quyết định xong, lúc này mới yên tâm về nhà.

    Nhưng mà thím Lưu bên cạnh lại trêu ghẹo hai câu:

    "Mấy đứa ở chung rất tốt a, bất quá Lữ Đào đứa nhỏ này, tính tình có chút hiếu thắng, nhưng là một đứa trẻ ngoan."

    "Vâng, cũng tạm."

    Đông Xu không chút để ý đáp một câu, sau đó lại nói với thím Lưu vừa mới cười:

    "Thím, con ngày mai sẽ đi huyện thành."

    Ngụ ý là, lúc đó có thể mang theo đồ vật, mặc kệ là cái gì, đều mang đi bán.

    Trong thôn hiện giờ mới phân lương, mọi người ai cũng có đủ lương thực trong tay, vật chất đầy đủ, sẽ muốn mua nhiều đồ hơn.

    Thím Lưu lập tức hiểu ý, mặt mày hớn hở gật đầu tỏ vẻ chính mình đã biết.

    Hàn Chiêu giữa trưa ở Khương gia ăn cơm.

    Chỉ là khi hắn cẩn thận đem trái cây mang về lấy ra, liền nhìn đến trong nhà Khương gia, có một chậu nhỏ toàn là trái đào, còn có một chậu anh đào sạch sẽ.

    Hàn Chiêu: .

    Đồ vật Trong túi đột nhiên có chút nóng.

    So sánh với quả đào còn có anh đào của người ta, đồ trong túi hắn đột nhiên lấy không ra khỏi tay.

    "Như thế nào lại ngây ngốc ở đó, mau tới đây rửa mặt a."

    Đông Xu mới vừa rửa mặt sạch sẽ, liền nhìn thấy Hàn Chiêu tiến vào, sau đó ngây ngốc mà nhìn chằm chằm trái cây bên cạnh bệ bếp.

    "Muốn ăn a, rửa sạch tay rồi hẵng ăn."

    Đông Xu cho rằng Hàn Chiêu muốn ăn, cười trêu chọc một tiếng.

    Chỉ là sau khi tới gần Hàn Chiêu, lại là hít hít cái mũi.

    Hàn Chiêu sợ tới mức lui một bước.

    Cái mũi Đông Xu đặc biệt thính, khoảng thời gian trước hắn ở xưởng ép dầu bị thương ở tay, chảy chút máu, sau khi về nhà, đều bị đoán được.

    Đồ vật Trong túi càng phỏng tay.

    "Anh giấu trái cây?"

    Đông Xu giơ tay sờ sờ túi Hàn Chiêu.

    Hai người cách quá gần, Hàn Chiêu quả thực không chống đỡ được, mặt đỏ như tôm luộc.

    "Điềm Điềm, anh.."

    Hàn Chiêu muốn nói chuyện, kết quả Đông Xu quá thơm quá ngọt, so với thịt ba chỉ còn thơm hơn, hắn có chút nói không nên lời.

    "Được rồi, lấy ra đem rửa đi, bằng không quần áo đều bị dính mùi."

    Sau khi Đông Xu xác định xong liền nói một câu, rồi đưa khăn lông cho Hàn Chiêu.

    Hàn Chiêu hồn bay phách lạc đem trái cây lấy ra bỏ vào cái tô bự đặt cạnh bệ bếp.

    Hắc u u trái cây cộng với hai trái đào không lớn lắm, so với hai chậu trái cây kia, quả thực trên trời dưới đất.

    Chỉ là sau khi rữa tay rửa mặt xong, phát hiện Đông Xu đã đem một chậu nhỏ kia rữa sạch, hơn nữa còn đang ăn.

    Hàn Chiêu nháy mắt lại cảm thấy, mặt mình đỏ như lửa đốt.

    Cô, cư nhiên ăn trước là trái cây hắn mang về

    Trong lòng càng ngọt.

    So ăn trái cây còn ngọt hơn.
     
    Dương2301, HTrangLieuDuong thích bài này.
  6. Chương 45 [Đồ tham ăn những năm 70]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tuy Đông Xu có hơi chậm tiêu về phương diện tình cảm, nhưng như vậy không có nghĩa là cô ngốc.

    Cô vẫn biết cách để khiến người khác vui vẻ.

    Đông Xu cười nhẹ khi thấy bộ dạng ngốc nghếch của Hàn Chiêu, cô cảm thấy người đàn ông này thật sự cũng không đến nỗi nào.

    Ít nhất thì hắn cũng là người được nhất trong đám kém cỏi ở trong thôn.

    Cô chỉ mong nguyên chủ và Hắc Bao Đàn đừng có bất ngờ khi đánh giá đến tâm nguyện tìm một người chồng tốt.

    Nhưng mà nếu trên đầu Hàn Chiêu không có ba cái dấu chấm hỏi thì lại càng tốt hơn.

    Tuy rằng gần đây Đông Xu cũng đã nhiều lần suy đoán thân phận của Hàn Chiêu.

    Nào là người du hành thời gian, rồi người xuyên không, hoặc là cương thi thời cổ đại, càng đoán càng lố.

    Nhưng ba cái dấu chấm hỏi trên đầu Hàn Chiêu vẫn không có thay đổi.

    Bởi vì mỗi cô lần gặp Lữ Đào đều bị ba chữ "Nữ trọng sinh" trên đầu nàng làm cho hoa mắt, nên bây giờ Đông Xu cảm thấy ba dấu chấm hỏi trên đầu Hàn Chiêu cũng không khó coi lắm.

    "Anh nếm thử mấy trái đào đi, Lữ Đào nói rất ngọt."

    Đông Xu ăn trái cây Hàn Chiêu mang về xong, sau đó lấy một cái tô bự, hốt hai nắm anh đào rồi lấy thêm mấy quả đào nữa bỏ vào.

    "Tôi đi nấu cơm, anh đem đưa cho bà nội tôi đi."

    Đông Xu đưa cái tô cho Hàn Chiêu, rồi chuẩn bị đi nấu cơm.

    Vương Nguyệt Hoa đúng lúc đi lại thể hiện một chút, nhưng mà chủ yếu vẫn là việc đưa trái cây.

    Mình bà đi là được rồi, hai đứa nhỏ cần phải có chút không gian riêng tư.

    "Để dì, tiểu Hàn à, công việc ở trong rừng chắc chắn rất vất vả, con cứ nghỉ ngơi đi."

    Vương Nguyệt Hoa đoạt lấy cái tô, sau đó vừa cười vừa đi ra ngoài.

    Vì để người khác không chú ý, Vương Nguyệt Hoa lại đi ra sân sau nhà mình hái thêm một chút rau bỏ lên trên mặt sao đó mới đi đến cho bà Khương.

    "Anh đi nhóm lửa."

    Hàn Chiêu vội vàng đi nhóm lửa giúp Đông Xu.

    Bởi vì Khương Thiết Sinh vừa về đén nhà đã đi gánh nước, hắn sao có thể đi nghỉ chứ.

    "Được."

    Đông Xu đồng ý.

    Bây giờ đang là mùa thu hoạch cho nên Đông Xu có khá nhiều nguyên liệu.

    Nhưng mà trời quá nóng, mọi người cũng không muốn ăn quá nhiều món.

    Trong nhà vẫn còn dư một ít thịt lợn.

    Đông Xu lấy một cục thịt khoảng bốn lạng để lên thớt, cắt thành các sợi mỏng bằng nhau.

    Hàn Chiêu không thể không nể phục kỹ năng dùng dao của Đông Xu, cắt chính xác đến đáng sợ.

      

    Lúc trước Đông Xu cắt thịt để kho, Hàn Chiêu còn muốn đi đến giúp, kết quả Đông Xu chỉ là nhàn nhạt hỏi hắn một câu:

    "Anh có thể cắt tất cả đều bằng nhau không?"

    Hàn Chiêu: .

    Hắn bị nói đến á khẩu, từ đó về sau không còn ảo tưởng về kỹ thuật dùng dao của mình nữa.

    Khương Binh bữa trưa không về nhà, trong nhà chỉ có bốn người cho nên không cần làm quá thịnh soạn, chỉ cần nấu nhiều một chút là xong.

    Dù sao hai người Khương Thiết Sinh và Hàn Chiêu đều làm việc ở trong rừng, rất vất vả cho nên cần ăn nhiều hơn bình thường.

    Hàn Chiêu đã sớm không còn liêm sỉ mà đem hết lương thực mình được phân giao cho Khương gia, từ đó về sau một ngày ba bữa đều chạy đến đây ăn cơm.

    Vương Nguyệt Hoa cầu còn không được chứ đừng nói đến việc đuổi người đi.

    Hàn Chiêu là người ở trong thành, lúc ăn cơm đều lập nhóm với mấy thanh niên khác để nấu cơm.

    Vương Nguyệt Hoa sợ con rể của mình bị mấy cô gái mảnh mai đó dụ đi mất, bà chỉ hận không thể nhốt Hàn Chiêu ở nhà không cho đi đâu hết.

    Nhưng mà, ngẫm lại thì không thể nha, hai đứa còn chưa kết hôn đã làm như vậy hình như không tốt lắm.

    Cơm trưa cũng không cần nấu phức tạp.

    Đông Xu xào thịt cắt sợi với đậu que, sau đó chế nước tương lên mấy miếng dưa leo.

    Trong nước tương còn có ớt và hành xắt nhỏ, vừa cay vừa tê, dùng với cơm là đúng bài.

    Đậu que nhìn qua rất bình thường không có gì hấp dẫn, nhưng mà được Đông Xu chần qua dầu rồi đem đi xào.

    Đậu que được bọc một lớp dầu cộng với thịt cắt sợi, màu sắc và hương vị đều rất hấp dẫn, chỉ cần nhìn đã thấy đói.

    Món chính là cơm, dùng gạo trộn với hạt kê rồi nấu lên.

    Gạo và hạt kê đều là do Đông Xu mua ở trong cái chợ nhỏ của thôn bên cạnh.

    Bây giờ công việc mua thay của Đông Xu không chỉ hoạt động ở thôn của bản thân, mà cô còn làm ăn với đại đội trưởng của mấy đại đội gần đây.

    Bởi vì có thím Lưu quảng cáo, mấy nhà khác trong thôn có quen với thím Lưu cũng sẽ nói thêm vài câu.

    Nếu trong nhà có dư lương thực thì có thể đem bán lấy tiền, còn có thể nhờ mua đồ đạc, chỉ cần không quá mắc thì đều có thể dùng tiền mua không cần phiếu.



    Chuyện tốt như vậy thì chỉ cần một đồn mười, mười đồn trăm, không bao lâu mọi người đều âm thầm đến tìm Đông Xu.

    Nhờ có Hàn Chiêu, cô đôi khi còn có thể đem 200 cân (khoảng 100kg) lương đến huyện thành.

    Bởi vì để tránh người khác nói ra nói vào nên không thể ngồi xe, nhưng mà mang nhiều lương thực vào thành như vậy vẫn gây sự chú ý.

    Đông Xu một mình mang 200 cân cũng không thành vấn đề, nhưng vì để không dọa Hàn Chiêu, hai người bình thường đều chia đôi.

    Trời chưa sáng đã xuất phát, mùa hè trời nhanh sáng, hơn 4 giờ đi, đi một tiếng rưỡi đến huyện thành thì trời cũng đã hừng đông.

    Bữa trưa bốn người bọn họ ăn rất ngon miệng.

    Đông Xu đưa cho thím Lưu một tô thịt xào đậu que, làm cho thím Lưu mặt mày hớn hở, bà liền nói ngày mai không thành vấn đề.

    Ý nói là bà đã đem tin này truyền đi hết rồi.

    Đông Xu hài lòng mà cười với thím Lưu.

    Rạng sáng ngày thứ ba thì trời đổ mưa.

    Từ sao khi Lữ Đào sống lại thì nàng luôn ngủ không được sâu lắm.

    Có thể là bởi vì kiếp trước đã trải qua quá nhiều chuyện, cho nên bây giờ chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng có thể làm nàng giật mình tỉnh giấc.

    Nghe được tiếng mưa, nàng vội nhìn ra thử.



    Trong nhà cũng không có rèm cửa, chỉ lấy một miếng vải bố che lên.

    Dù có kéo màn lên cũng không thấy được cái gì, chỉ có thể nghe được tiếng mưa rơi.

    Lúc bắt đầu mưa cũng không lớn lắm nhưng mà thời gian từng chút trôi qua, mưa cũng càng ngày càng lớn.

    Mưa vào mùa hạ thường đến rất nhanh mà đi cũng rất vội.

    Lữ Đào có chút ngạc nhiên, Đông Xu cũng quá lợi hại rồi.

    Vì hôm trước Đông Xu đã nói qua, cho nên Tôn đại đội trưởng phân công cho mọi người thu hoạch trái cây nhanh nhất có thể.

    Không những vậy còn bố trí tăng thêm công điểm để phụ nữ trong thôn đến giúp.

    Lúc này mới có thể tranh thủ đem tất cả trái cây cho vào kho của đại đội.

    Bởi vì trước kia Đông Xu cũng từng nhắc nhở, lại còn rất chính xác cho nên hiện tại ông rất tin tưởng năng lực dự báo thời tiết của cô.

    Bây giờ Lữ Đào đã tâm phục khẩu phục rồi.

    Tuy rằng nàng không biết tại sao người này đời trước vốn đã chết, đời này lại không chết mà còn lợi hại hơn.

    Lữ Đào đã từng thăm dò, nhưng mà Điềm Điềm không phải là người trọng sinh giống như nàng.

    Về những việc khác thì không cần nghĩ ngợi gì nhiều.

    Hiện tại hai người là đồng minh, Đông Xu chắc chắn sẽ không hại nàng, vậy là được rồi.

    Lúc trước mỗi khi mưa trong nhà sẽ bị dột nhưng mà lần trước Khương Binh đã qua sửa sang lại cho nên bây giờ mới không sao.

    Cho dù là mùa đông thì gió cũng không lọt vào nhà được.

    Nhớ đến Khương Binh, trong lòng Lữ Đào lại thấy ngọt.

    Chắc là đời trước mắt nàng bị mù mới không thấy con người Khương Binh tốt cỡ nào.

    Một người đàn ông hiền lành chất phác như vậy, tuy là có hơi nghèo nhưng mà không sao, nàng có thể kiếm tiền.

    Huống chi Khương Binh có hơi ngốc nhưng mà tuyệt đối không có lười biếng.

    Còn ngọt chính là, hôm trước bản thân chỉ thuận miệng nói một câu, trong nhà không có củi, Khương Binh sau khi đi học nghề về thì đã tối rồi mà còn cố ý đi lên núi chặt củi về cho nhà nàng.

    Làm gì có ai ngốc tới mức đó chứ, lại còn rất giống bản thân nàng đời trước.

    Nhưng mà Lữ Đào biết, bị người khác phụ lòng thì sẽ đau khổ như thế nào, cho nên nàng nhất định phải đối xử thật tốt với Khương Binh, nhất định không biến anh thành bản sao thứ hai của mình đời trước!

      
     
    LieuDuong thích bài này.
  7. Chương 46 [Đồ tham ăn những năm 70]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lữ Đào vậy mà lại ngủ quên mất.

    Chu Tiểu Thảo và hai cô con gái nhỏ ngủ ở phòng phía đông còn Lữ Đào thì ngủ một mình ở phòng phía tây.

      

    Nàng nửa đêm thức dậy không ai hay biết sau đó thả tấm màng xuống rồi lại mơ màng ngủ thiếp đi.

      

    Cho đến khi có người lay nàng tỉnh dậy.

    "Hả?"

    Lữ Đào còn đang ngái ngủ, nhìn ra ngoài của sổ chỉ thấy một mảng tối thui.

    Tấm màn trong nhà cũng không che được nắng, nhưng mà nhớ tới trận mưa lúc khuya chắc là hôm nay sẽ không có nắng, hơn nữa đã hẹn Đông Xu hôm nay đi huyện thành.

    Nghĩ tới đây Lữ Đào biết mình đã trễ rồi nên vội vàng ngồi dậy, cơn buồn ngủ cũng bay sạch.

    Sau khi ngồi dậy mới thấy người đánh thức mình chính là Đông Xu.

      

    "Xin lỗi Điềm Điềm, chị ngủ quên."

    Sau đó Lữ Đào đi thay quần áo rồi bắt đầu chuẩn bị đồ đạc.

    Rồi lại nhớ đến chút nữa phải lấy trái cây đem ra ngoài.

    Đồ để ở bên trong không gian giữ được lâu hơn bên ngoài, thời tiết hiện tại quá nóng nên Lữ Đào không dám lấy ra trước, sợ nó không tươi.

    "Không sao, tôi ở nhà chính đợi chị, dì còn chưa dậy nên chị đừng có lớn tiếng quá."

    Lữ Đào mặc quần áo xong xuôi rồi lấy đào ra bỏ vào sọt, sau đó mang ra ngoài.

    Nhưng mà lúc đi đến cửa nàng mới giật mình.

    Đông Xu vừa nói mẹ nàng còn chưa dậy, vậy sao cô vào được?

    Sau đó liền thấy em gái lớn của nàng là Lữ Quả đang ngoan ngoãn đứng ở cửa phòng, chờ nàng đi ra rồi mới nhỏ giọng nói:

    "Chị, chị cho em đi chung với chị đi, em rất khoẻ nên có thể phụ chị mà."

    Tối qua, Lữ Đào nói hơn 4 giờ sáng mai mình muốn đến huyện thành.

    Chu Tiểu Thảo mệt quá nên không dậy nổi nhưng Lữ Quả lại nhớ kỹ, hơn 3 giờ sáng đã giật mình tỉnh dậy sau đó không dám ngủ tiếp nữa.

    Nhóc không biết bây giờ là mấy giờ nên chỉ đành mặc quần áo chỉnh tề, sau đó lấy ghế ngồi chờ ở nhà chính, chờ mãi cho đến lúc nghe Đông Xu gõ cửa.

    Lữ Đào lúc này mới nhớ, tối qua lúc nàng nói chuyện Lữ Quả ngồi nghe rất nghiêm túc.

    Lữ Đào nghe mà cay cay khoé mắt, Lữ Quả năm nay mới có 14 tuổi vậy mà lại hiểu chuyện như vậy.

    Lúc trước còn ở nhà họ Khương, bị người ta coi thường cũng không dám nói gì, bây giờ cũng đã dần can đảm hơn.

    Lữ Đào vốn không muốn hai đứa em của mình còn nhỏ mà đã phải đi theo mình làm việc.

    Nhưng mà, Lữ Đào nhìn ánh mắt mong chờ của Lữ Quả, một chữ cũng không nói ra được.

    Cuối cùng nàng chỉ đành cầm thêm một cái sọt quay về phòng rồi lấy mận và trái hạnh từ trong không gian cho vào hai túi khác nhau, sau đó mới bỏ vào sọt.

    "Quả, em mang cái này đi."

    Sau khi Lữ Đào xách thử xem cái nào nhẹ hơn thì mới đưa cho Lữ Quả đeo lên.

    "Dạ."

    Lữ quả ngoan ngoãn đeo lên, nhóc vẫn luôn theo người lớn đi làm việc, cho nên không sợ không đeo nổi.

    Lúc ba người ra khỏi nhà thì bên ngoài đã tạnh mưa, nhưng mà trời còn chưa sáng, trong thôn cũng không có đèn đường, Lữ Đào mặc dù nhìn không thấy rõ lắm nhưng vẫn thấy được trước nhà mình có một người đang đứng chờ.

    Hàn Chiêu lưng đeo một cái sọt, hai tay còn xách thêm hai cái, cái nào cái nấy đều rất nặng, nhưng mà hắn lại rất phấn chấn.

    "Đi thôi, đi theo dấu chân của tôi, đừng bước ra chỗ khác."

    Đông Xu biết những người khác nhìn đường không rõ chỉ có thể tự mình đi trước dẫn đường.

    Ba người họ cũng không có ý kiến, Lữ Đào đi sau Đông Xu, Lữ Quả đi theo nàng, Hàn Chiêu đi cuối cùng để bảo vệ ba cô gái phía trước.

    Bốn người nối bước theo nhau mà đi đến huyện thành.

    Nhưng mà Lữ Đào ngạc nhiên nhất là, sau khi mưa thì đường núi không dễ đi, vậy mà Đông Xu dường như rất có kinh nghiệm, cũng có thể là mắt của cô tốt.

    Vậy mà lại có thể dẫn mọi người đi, tuy là có lúc nàng sẽ bước lệch ra khỏi dấu chân, nhưng mà cũng khộng bị lún hay là đạp trúng vũng bùn.

    Đây chính là việc tốt đối với Lữ Đào, bởi vì nàng sợ nếu như bản thân té thì sẽ làm dập trái cây.

    Nếu như trái cây bị dập thì sẽ bán không được nữa.

    Thời buổi bây giờ, người có thể mua được trái cây đều không phải người túng thiếu.

    Nếu có mua thì cũng sẽ lựa đồ ngon mà mua, ai mà lại đi mua đồ bị dập chứ.

    Lữ Đào không có suy nghĩ gì nữa chỉ một mực nhanh chóng lần theo dấu chân Đông Xu.

    Sau khi mưa đường núi không dễ đi, bốn người đi lâu hơn bình thường nửa tiếng mới tới nơi.

    Lữ Đào không biết bây giờ là mấy giờ, bởi vì đồng hồ rất đắt tiền, trong thôn chỉ có mấy đồng chí trong thành mới đeo.

    Nhưng mà cũng không phải đồ mới.

    Hàn Chiêu cũng có một cái đồng hồ đeo tay, vốn là muốn đưa cho Đông Xu nhưng mà cô không nhận.

    Hàn Chiêu ngẫm lại, đồng hồ của mình là kiểu dành cho nam, Đông Xu đeo sẽ không đẹp, suy nghĩ một hồi thì quyết định tự mình để dành tiền rồi nhờ người nhà giúp mua phiếu, hắn sẽ tự mua cho cô một cái mới.

    Nhưng mà Hàn Chiêu không biết, Đông Xu từ chối đồng hồ hắn đưa là bởi vì..

    Cô đã có 'trí não' rồi.

    Lúc bốn người đến huyện thành thì đã gần 7 giờ.

    Một phần là bởi vì Lữ Đào dậy trễ, nhưng mà phần lớn là bởi vì trời mưa nên Đông Xu cũng không dám đi quá sớm.

    Vào giờ này, phiên chợ sáng đã mở rồi.

    Bốn người đi dạo một vòng quanh chợ trước.

    Đồ trong tay Hàn Chiêu và Đông Xu gần như đều là lương thực và rau củ người trong thôn nhờ bán dùm.

    Một mình Hàn Chiêu mang ba cái sọt, mỗi một cái đều rất nặng, cộng lại ít nhất cũng hơn trăm cân.

    Đông Xu thì đi rất thong thả nên Lữ Đào không thể đoán được đồ cô mang có nặng hay không.

    Bốn người một đường đi tới thật sự rất khó khăn, mặc dù trời không có mưa tiếp nhưng mà trên ống quần thù dính toàn là bùn, còn trên mặt thì toàn là mồ hôi.

    Bốn người bọn họ cũng không cần phải ngụy trang nữa, bởi vì cũng không có ai nhận ra họ

    Rau cải bán vào buổi sáng là được nhất, dù sao cũng là đồ của mấy thôn kế bên mang lại, vừa tươi mà còn rẻ.

    Đông Xu đối với nghề nghiệp của mình rất có tâm, mọi thứ đều phải kiểm tra kĩ lưỡng, không phải kiểu người đụng đâu bán đó

    Ví dụ như đậu que, cà tím hay là mấy loại rau củ bảo quản lâu được còn có thể bán đại.

    Còn rau xanh các loại thì chỉ cần một buổi sáng là héo rồi nên cô không bán.

    Bây giờ vừa kết thúc vụ hè nên nhà ai cũng có thêm vài ba thứ đậu.

    Đông Xu chọn lựa một hồi thì cũng thu được không ít lương thực.

    Tuy là công nhân trong huyện thành mỗi tháng đều được phất lương thực, nhưng mà trong nhà nhiều miệng ăn còn hay đi thăm hỏi người khác, lâu lâu xòn phải trợ cấp cho mấy người già vân vân.

    Cho nên bán lương thực rất được.

    Đông Xu và Hàn Chiêu mang khoảng 200 cân lương thực.

    Rau củ không quá nhiều chỉ có mấy chục cân, còn lại đều là đậu que, cà tím với lại ớt tươi.

    Giá cả phải chăng, lại đúng vào phiên chợ sớm cho nên đồ ăn trong tay Đông Xu rất nhanh đã bán hết.

    Còn trái cây Lữ Đào mang theo cũng đã bán được một phần.

    Hiện tại người có thể mua trái cây vốn cũng không nhiều lắm, nhưng mà trái cây của Lữ Đào nhìn rất ngon.

    Người tới hỏi cũng không ít, Lữ Đào để giá cũng không tính là đắt.

    Trước khi đến nàng đã thương lượng giá cả với Đông Xu.

    Chỉ là lần này Lữ Đào không bán trái mùa, chẳng bao lâu nữa trái cây trong rừng sẽ được chuyển lên đây, cho nên không bán nhanh được

    Lữ đào cũng không ngốc, rất nhanh đã suy nghĩ ra cách.

    Có thể giữ đồ ở trong không gian, sau đó đợi qua một thời gian rồi sẽ bán tiếp, thậm chí là có thể viữ được tới mùa đông, lúc đó nhất định có thể ván giá cao.

    Lần này coi như là học hỏi, lần sau sẽ có kinh nghiệm hơn.

      
     
    LieuDuong thích bài này.
  8. Chương 47 [Đồ tham ăn những năm 70]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đã hơn một tiếng đồng hồ rồi mà trời vẫn còn âm u không có tí nắng nào.

    Lương thực Đông Xu đem theo cũng đã bán gần hết.

    Bởi vì toàn bộ đều được chia ra nhiều túi nhỏ cho nên rất nhiều người hỏi mua, Đông Xu sử dụng marketing bỏ đói*, bán từng chút từng chút nên rất nhanh đã bán hết.

    (*Marketing bỏ đói là một chiến lược marketing đặc biệt tập trung vào cảm xúc của con người. Marketing bỏ đói là một chiến lược tâm lý tập trung vào mong muốn của người tiêu dùng, khiến họ đói do đó có mong muốn mạnh mẽ để mua sản phẩm mà người khác cũng muốn mua)

    Còn lại mấy chục cân lương thực toàn là đậu nành thì Đông Xu đem bán cho một thương buôn mà cô quen.

    Hai người cũng khá thân cho nên đối phương cũng không ép giá Đông Xu.

    Anh mua theo giá của cô đưa ra, mua xong rồi thì đi ngay.

    Thương buôn được gọi là Từ Ca, hơn 40 tuổi, diện mạo bình thường, nhưng mà đầu óc rất nhanh nhạy, khôn khéo.

    Đông Xu cũng rất hiểu đạo lý, ghé mua thuốc lá hai lần rồi mới bắt chuyện với anh ta.

    Bởi vì cả hai đều là người cởi mở cho nên nói chuyện một lúc đã xưng huynh gọi đệ, Lữ Đào đi theo cô cũng được hưởng ké không ít.

    "Từ Ca."

    Đông xu vừa thấy Từ Ca chuẩn bị đi vội vàng kêu lên.

    "Em gái còn có chuyện gì à."

    Từ Ca vừa nghe thấy Đông Xu kêu thì vội quay đầu lại nhìn.

    "Lấy cho em hai gói Hải Tân hoặc là Phong Thu đi."

    Đông Xu cách ra xa Hàn Chiêu rồi mới nhỏ giọng nói.

    Hải Tân và Phong Thu là tên hai hiệu thuốc lá ở niên đại này, là thuốc lá đắt tiền mà mấy cán bộ hay dùng, người bình thường cũng không ai dám mua.

    Đông Xu không có phiếu thuốc lá, hơn nữa loại thuốc lá này rất ít chỗ bán, mấy huyện thành nhỏ không có nên chỉ có thể hỏi thử Từ Ca.

    Trước đó, Đông Xu đã thăm dò qua Hàn Chiêu thì biết được là ba hắn có hút thuốc.

    Hiện tại, Hàn Chiêu vì phụ giúp công việc cho nhà cô mà bận tối mắt tối mũi cho nên Đông Xu cũng không muốn bạc đãi người nhà hắn.

    Giúp đỡ việc cho nhà hắn là điều không thể bởi vì nhà Hàn Chiêu ở tận vùng duyên hải, từ chỗ bọn họ đang ở tới đó thì phải ngồi xe lửa mấy ngày liền.

    Đi xa như vậy chỉ để phụ giúp việc nhà hả?

    Chưa nói tới mấy việc linh tinh như thư giới thiệu hay kê khai phiền phức, thì chỉ riêng việc tốn thời gian thì Đông Xu đã không chịu được.

    Không thể đỡ đần việc nhà vậy thì chỉ có thể dùng chút vật chất để bù vào thôi.

    "Cái này không dễ mua nên gần đây không có hàng, nhưng mà anh sẽ để ý giúp em, nếu có thì lần sau gặp anh sẽ đưa em mấy gói."

    Trước tiên Từ ca nhớ lại xem bản thân có hàng không, biết không có nên anh nói thật với Đông Xu.

    "Được, cảm ơn Từ Ca."

    Sau khi Đông xu cảm ơn Từ Ca xong thì mới trở lại đứng kế bên Hàn Chiêu.

    Trong lòng Hàn chiêu chua lòm, tuy là hắn biết Đông Xu sẽ không bao giờ để mắt tới kiểu đàn ông hơn 40 tuổi.

    Nhưng mà ghen thì vẫn ghen.

    Nói chuyện thì nói đi, mắc gì phải dựa gần như vậy hả?

    "Trái cây còn dư lại bao nhiêu?"

    Thấy hai chị em Lữ Đào mặt mày ủ rũ cho nên Đông Xu nhanh chóng hỏi

    "Không thể nào bán hết được."

    Lữ đào bất lực thở dài, nhưng mà cũng chỉ như vậy sau đó lại phấn chấn trở lại.

    "Không sao, cùng lắm thì đem về nhà ăn."

    Lữ Đào đỡ Lữ Quả đứng lên.

    Bốn người bày bán hàng ngay trên đường, Đông Xu đã dẫn Hàn chiêu đi mua hết đồ mà người trong thôn yêu cầu.

    Đi một chuyến như vậy kiếm được khoảng 10 đồng.

    Mặc dù không bằng việc bán thịt kho, nhưng mà lại không cần vốn cũng không có hàng tồn.

    Chia cho Hàn Chiêu 3 đồng thì Đông Xu vẫn còn lại tận 7 đồng.

    Tuy rằng Hàn Chiêu không muốn nhận nhưng hắn còn phải mua đồng hồ cho Đông Xu cho nên đành ngoan ngoãn mà cầm tiền.

    Bên ngoài thì ngoan ngoãn như vậy nhưng bên trong thì hắn lại đang vắt óc nghĩ cách tự mình kiếm tiền.

    Không lẽ muốn hắn ăn bám cô cả đời ư?

    "Cứ vậy đi, chúng ta đi qua mấy khu nhà bên kia thử coi sao, nếu thật sự không được thì chúng ta đi về, nói không chừng phải ra ruộng làm việc."

    Lúc này đã 8 giờ hơn, nếu như ngoài ruộng không ướt thì khẳng định phải đi làm việc.

    Đông Xu có nói với Vương Nguyệt Hoa chuyện mình đi huyện thành, với lại hôm nay trời sẽ âm u nên chưa chắc có việc để làm.

    "Được."

    Lữ đào cũng không có cách nào tốt hơn, bốn người lại đi một chuyến đến mấy khu nhà bên kia.

    Chính là mấy cái nhà ngang (筒子楼) của hai nhà xưởng gần đó.

    Nhưng mà vẫn như cũ không không nhiều người mua.

    Trái cây của Lữ Đào tuy là hàng tốt nhưng mà giá vẫn hơi cao.

    Dù có ép giá hết cỡ thì cũng không có mấy ai mua.

    Quả mận và hạnh vì bán giá thấp nên có thể bán hết, còn quả đào thì vẫn còn dư lại hơn nửa sọt.

    "Thôi được rồi, chúng ta về nhà."

    Lữ đào cũng không kiên trì nữa, tuy là có hơi thất vọng nhưng mà cũng tại bản thân nàng không biết chọn mùa mà bán.

    Bốn người nhân lúc trời còn đang trong mà đi về thôn.

    Bởi vì trời mưa nên ngoài ruộng bây giờ toàn là sình bùn, không có cách nào làm việc, cho nên sáng nay không có khởi công.

    Sau khi ruộng được phơi nắng cả buổi trưa thì đã khô hơn, lúc này Tôn đại đội trưởng mới thổi còi bắt đầu làm việc.

    * * *

    Thắm thoát đã tới giữa tháng 8, người nhà Hàn Chiêu lại gửi đồ tới.

    Bên trong ngoại trừ có phiếu mà người nhà để dành được thì còn có hai cây vải và một cái áo thủy thủ.

    Trong thư Hàn đại tỷ nói tại mấy cô gái bây giờ ai cũng thích mặc loại áo thủy thủ này.

    Tuy là có hơi đắt nhưng mà mặc vào thì nhìn rất năng động.

    Hàn đại tỷ đã từng hỏi về dáng người với cân nặng của Đông Xu, cho nên có thể chọn đồ vừa cỡ với cô.

    Hơn nữa cho dù có lớn hơn một chút thì cũng không sao cho nên Hàn đại tỷ mới chọn một cái rồi gửi tới.

    Cộng thêm hai cây vải được dệt từ sợi tổng hợp, một cái màu đen một cái màu trắng.

    Hàn tỷ nói mấy cái này đều là vì lo cho vợ tương lai của Hàn Chiêu, may quần áo cho cô để có cái để thay.

    Một cây để may áo, cây còn lài thì may váy hay may quần cũng được, chất vải rất thoải mái nên không sao.

    Trong thành cũng không có bao nhiêu đồ để gửi, nhưng mà trừ phiếu và vải thì còn có một bịch kẹo.

    Là kẹo sữa Đại Bạch Thỏ.

    Đây là loại kẹo bán đắt khách nhất ở trong thành phố, Cung Tiêu Xã ở huyện thành bên này Hàn Chiêu kiếm nhưng không có.

    Nhưng mà loại kẹo này dù có phiếu với tiền cũng không dễ mua, chắc là anh hai của hắn đã mua cho.

    Anh ấy ở trong doanh trại cho nên có thể mua dễ mua hơn.

    Trong thư Hàn đại tỷ còn hỏi Hàn Chiêu có định làm lễ đính hôn không, người trong nhà không chắc có thể đi được bởi vì đường xá xa xôi, nếu muốn đi thì phải xin nghỉ.

    Cũng không phải mọi người sợ mất mấy ngày công mà là vì họ sợ sẽ ảnh hưởng đến tương lai của Hàn Chiêu.

    Dù sao thì bây giờ các thôn đều đang bắt đầu thống kê suất vào đại học Công Nông Binh, nếu Hàn Chiêu biểu hiện tốt thì có thể thông qua đại học Công Nông Binh để trở về nhà.

    Hàn đại tỷ ở trong thư nói rất nhiều.

    Hàn chiêu xem xong thì gắp lại, sau đó đem hai cây vải và áo thuỷ thủ, cộng thêm bịch kẹo sữa với một đống phiếu đều đem đến Khương gia.

    "Điềm Điềm."

    Hàn chiêu trông giống như là đang dân bảo vật lên cho Đông Xu.

    Đông Xu vừa thấy phiếu thì hai mắt sáng rỡ.

    Mấy món đồ này mà đem đi bán lại thì giá vẫn rất cao.

    Nhưng mà Hàn gia gửi tới hầu hết đều là phiếu thịt, đoán là sợ Hàn Chiêu ở nông thôn ăn không ngon.

    Không có phiếu vải bởi vì toàn bộ phiếu vải đều đổi hai cây vải dệt và mua áo thuỷ thủ hết rồi.

    Thay vào đó thì có hai cái phiếu gạo 10 cân, không chừng cũng là vì sợ Hàn Chiêu không có cái ăn.

    Trong thành phố phát lương thực theo tháng, việc nhẹ 27 ngày công thì được 8 cân, công việc nặng nhọc thì khoảng 45 cân, đây là dựa vào lượng người trưởng thành.

    Thật sự cũng không dễ dàng gì.

    Để tiết kiệm được 20 cân lương, chắc là trong nhà cũng phải nhịn ăn nhịn mặc.

    "Anh viết thư nói mọi người đừng gửi phiếu nữa."

    Tuy rằng Đông Xu thấy phiếu là ham thì cô cũng không muốn người nhà Hàn Chiêu vì trợ cấp hắn mà phải chịu cực khổ.

    Nghe Đông Xu nói như vậy Hàn Chiêu cảm thấy trong lòng rất ấm áp cho nên có hơi xúc động mà chạy đến ôm Đông Xu.

      

     
    LieuDuong thích bài này.
  9. Chương 48 [Đồ tham ăn những năm 70]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đông Xu trở thành người đầu tiên trong thành có áo thủy thủ làm cho con gái trong thôn ai nấy đều hâm mộ.

    Cho nên Hàn Chiêu đã trở thành người đứng đầu trong danh sách các chàng rể tốt nhất.

    Xui thay chậu này đã có hoa rồi.

    Nhưng mà như vậy cũng không ngăn được suy nghĩ nhổ hoa cướp chậu của bọn họ.

    Nhìn nhà người ta đi, chỉ hận không thể gửi một người giúp việc đến cho nhà con dâu tương lai.

    Thanh niên thành phố cũng có loại this loại that chứ, nhất định phải cướp chậu cho bằng được.

    Ở trong huyện không có bán áo thủy thủ bởi vì nguồn hàng rất ít, khu mua sắm ở mấy huyện nhỏ không có hàng cũng là chuyện bình thường.

    Nhưng mà Lưu Tiểu Hoa đang hẹn hò với Lữ Thụ thì lại không được cưng chiều như vậy.

    Người nhà nhỏ không cho mua nên ngày nào cũng phải năn nỉ Lữ Thụ mua cho mình.

    "Không chịu đâu em muốn mua cái áo kia."

    Thậm chí cái áo kia tên gì Lưu Tiểu Hoa cũng không biết.

    Mà thật ra thì Đông Xu cũng không biết.

    Đây là tấm lòng của người nhà Hàn Chiêu Đông Xu chỉ cần mặc là được rồi nhưng mà hắn vẫn nói cho cô biết cái áo này gọi là áo thủy thủ, phổ cập chút kiến thức cho cô.

    Cái áo tên gì cũng không quan trọng, quan trọng là chất liệu vải này mặc vào rất dễ chịu.

    Hơn nữa cái sợi tổng hợp đó càng sờ càng thích tay, trơn lán, xúc cảm cũng tốt.

    Đông Xu dùng trí não để phân tích chất liệu, đây cũng coi như là loại vải tốt trong niên đại này, chỉ cần cẩn thận một chút là có thể mặc được từ 3-5 năm.

    Đông Xu không lấy may quần áo ngay bởi vì cô không có tài ở mặt này, để đại ma vương cầm kim may quần áo thì có chút khó.

    Mà nguyên chủ cũng không giỏi may vá lắm.

    Nói tới chuyện này thì phải có công của Vương Nguyệt Hoa trong đó, bởi vì bà rất dở việc may vá.

    Đường may thưa như hàng rào, Đông Xu mới nhìn một cái đã không chịu nổi.

    Thời điểm cuối tháng 9, đại đội bắt đầu thu hoạch vụ thu.

    Thu hoạch mùa thu còn mệt hơn là vụ hè rất nhiều.

    Dù sao thì thu hoạch cây trồng vụ bè chỉ là một phần nhỏ, còn thu hoạch vụ thu thù nằm ở một đẳng cấp khác, không thể so sánh được.

    Phần lớn lương thực và mấy cây trồng được gieo sau vụ hè như khoai tây vân vân đều đã có thể đào lên.

    Nhưng mà chủ yếu vẫn là thu hoạch bắp và hạt bobo.

    Đây là hai loại lương thực quan trọng, ở tây bắc thì chủ yếu dùng bắp làm lương thực bởi vì không có nước nên không thể trồng lúa nước.

    Lúa mạch thì có một ít nhưng không thể thu hoạch nhanh như bắp và bobo, hơn nữa việc thu hoạch lúa mì rất nặng nhọc cho nên chỉ chiếm số ít trong này.

    Mà ít cũng chỉ là ít hơn so với bắp và bobo, còn thật sự thì không ít chút nào.

    Đây là tảng đá to trong lòng Tôn đại đội trưởng, một năm phải nộp lên thành phố mấy ngàn cân lúa mì chín, năm nay lương thực phải thu hoạch rất nhiều.

    Lúa mì cũng không ít, bắp với bobo thì càng không cần phải nói.

    Mấy ngày nay cái lưng của Hàn Chiêu đã sắp gãy tới nơi rồi.

    Nhưng mà đàn ông trong thôn không dám than dù chỉ một câu.

    Bởi vì lần này Đông Xu lại theo bọn họ làm việc.

    Vương Nguyệt Hoa lại không cam lòng mà để con gái ra ruộng làm việc, bà muốn tổ chức hôn sự cho Đông Xu vào mùa đông.

    Con trai đã cưới vợ, cũng đến lúc gả chồng cho con gái rồi.

    Hàn chiêu không có nhà cũng không sao, tạm thời ở nhà bà rồi sau này hắn có thể tự dựa vào bản thân mà xây nhà.

    Vương Nguyệt Hoa muốn Đông Xu ở nhà dưỡng da cho đẹp nhưng mà cô không chịu, Đông Xu đã bị công điểm thu hoạch mùa thu mê hoặc rồi.

    Cho nên phải làm việc, làm việc thật chăm chỉ.

    Cô chỉ cần xuống ruộng thì sẽ tạo nên một loại áp lực vô hình, con gái không so được với cô thì không sao, mà trai tráng trong thôn làm việc thua cô thì chẳng khác nào phế vật.

    Để so bì với một cô gái mà nam nhân trong thôn làm việc đến nỗi mồ hôi đầy người.

    Mà Hàn Chiêu cũng là một trong số đó.

    Hắn ngày nào cũng muốn phân cao thấp với Đông Xu, cô cắt luống nào thì hắn sẽ cắt luống kế bên.

    Chỉ sau ba ngày lúa mì đều được gặt xong hết, lưng của Hàn Chiêu muốn gãy đến nới rồi mà vẫn không thể vượt qua Đông Xu.

    Vì để theo kịp tiến độ của Đông Xu mà hai ngày nay sau khi về ký túc xá bạn cùng phòng đều phải nhờ bạn cùng phòng đắp thuốc dùm.

    Bạn cùng phòng còn trêu chọc mà hỏi hắn, cảm giác tranh đua với người yêu xem ai thu hoạch nhiều hơn có phải rất thú vị hay không?

    Đối mặt với câu hỏi này Hàn Chiêu chỉ có thể cười khổ trong lòng.

    Hơn nữa tháng sau, cuối cùng cũng thu hoạch xong vụ thu, Hàn Chiêu đã không còn chút sức lực nào nữa vậy mà Đông Xu vẫn hăng hái như cũ, thậm chí còn rủ hắn đi lên núi.

    Hiện giờ đang vào mùa thu cho nên trên núi có rất nhiều quả óc chó và quả dại chín, trẻ con trong thôn đều đi đến chân núi hái ăn.

    Nhưng mà vào sâu trong núi thì lại khác.

    Bây giờ đã tới lúc đi săn thịt rừng rồi.

    Hàn Chiêu nhìn Đông Xu sau khi thu hoạch vụ thu xong mà vẫn không bị phơi đen mà tinh thần còn phấn chấn hơn thì trong lòng lại cảm thấy ngọt.

    Không bằng thì không bằng đi, hắn không so nữa, ai biểu người yêu hắn lợi hại quá làm chi.

    Hàn Chiêu rất nhanh đã chấp nhận sự thật.

    Hắn không yên tâm để Đông Xu đi lên núi một mình cho nên ngày hôm sau Hàn Chiêu cố gắng mà chống thân thể tàn tạ tạ của mình đi với cô.

    Sau vụ thu thì chính là lúc phân lương thực, mấy cái khác thì thì phải đợi sau này mới thu hoạch được, thôn dân cũng có thể được nghỉ ngơi một chút.

    Ngoại trừ phải tưới ruộng hai lần thì thì cơ bản là không có việc gì phải làm nữa.

    Đông Xu và Hàn chiêu lên núi hai ngày liên tục, sâu trong núi có rất nhiều quả óc chó và một ít trái cây dại.

    Đông Xu dùng trí não kiểm tra phát hiện tất cả đều có thể ăn, sau khi nấu chín thì càng ngon hơn.

    Đông Xu đã có cách kiếm tiền vào mùa đông rồi.

    "Làm việc giúp tôi, tiền lời chia đôi."

    Mắt Đông Xu nhìn đống trái cây mà phát sáng lên.

    Hàn chiêu rất thích nhìn dáng vẻ này của Đông Xu.

    Mặc kệ là chia tiền như thế nào đều gật đầu, còn âm thầm sờ tay của cô một cái.

    Nhưng mà tay Đông Xu đều bị chai hết cho nên không cảm giác được.

    Hàn chiêu: .

    Ừm, có thể là hắn sờ trúng chỗ bị chai.

    "Chỗ bị chai" : Ừ tất cả là lỗi tại tui!

    Hai người giống hai con hamster nhỏ, mỗi ngày đều lên nhí thu thập quả dại.

    Sau khi mang về nhà, bọn họ cũng chỉ dám lặng lẽ phơi ở trong sân nhà mình.

    Mấy ngày nay Vương Nguyệt Hoa được Đông Xu giao nhiệm vụ canh giữ quả khô phơi trong sân, không được để cho người khác vào sân.

    Nhưng mà sau khi phân lương thực thì nhà họ Vương lại đến gây sự.

    Vương Nguyệt Hoa khinh thường, muốn đi vào sân? Không thể nào.

    Một cây dao phay mấy người không sợ?

    Được, vậy thì một tay cầm dao phay, một bên cầm rìu thử coi mấy người có sợ không!

    Bà Vương không có đến chỉ cử hai cô con dâu tới thay, nhưng mà cả hai đều bị Vương Nguyệt Hoa dọa đi không nổi.

    Bọn họ không thể nào hiểu được, trước kia Vương Nguyệt Hoa cái gì cũng nghe theo bọn họ tại sao bây giờ lại biến thành như vậy.

    Vương Nguyệt Hoa đương nhiên là muốn trông coi cái sân này thật tốt rồi.

    Khương quốc quen được một cô gái ở mục trường bên kia.

    Cô gái này là con gái của kỹ thuật viên mục trường, có bốn người anh và hai đứa em trai.

    Điều kiện gia đình rất tốt vậy mà không chê Khương gia nghèo, lại thích Khương Quốc ở chỗ chăm chỉ và thật thà.

    Vương Nguyệt Hoa lần trước đi đưa lương còn gặp được người nhà của đối phương.

    Con gái nhà người ta rất lễ phép lại còn dễ nhìn.

    Nhưng là Vương Nguyệt Hoa có hơi đau đầu.

    Hôn sự của Khương Binh là do Đông Xu đưa tiền hỏi, bà chỉ có đắp vô thêm một chút mà thôi.

    Đến lượt Khương Quốc, Vương Nguyệt Hoa sợ là con dâu chưa bước vào cửa nhà bọn họ thì bà đã phải đánh nhau với mẹ mình.

    Vương Nguyệt Hoa rầu đến mức đã hai ngày chưa ăn cơm.

    Cuối cùng, Đông Xu nói chỉ cần trông coi quả khô trong sân cho cẩn thận, cô sẽ bỏ ra 36 đồng nữa.

    Nghe được câu này, Vương Nguyệt Hoa liền hừng hực khí thế.

    Một sân quả khô này chính là tiền cưới con dâu của bà đấy!

    Con trai lớn có thể cưới vợ hay không đều phải phụ thuộc vào bà.

    Lúc này dù cho bà Vương có tới đây cũng không làm được gì.

    Muốn bước vào trong sân thù phải bước qua xác của bà trước đã!

    Mà sở dĩ Đông Xu đưa tiền là bởi vì cha của chị dâu là kỹ thuật viên của mục trường, Đông Xu rất hứng thú với công việc của ông..
     
    AlissaLieuDuong thích bài này.
    Last edited by a moderator: 29 Tháng năm 2023
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...