Trọng Sinh [Edit] Sau Khi Trọng Sinh, Cô Trở Thành Hoang Tưởng Của Phó Tiên Sinh - Nhất Chỉ Ngao Ô

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Cá muối chờ lão công, 5 Tháng tư 2023.

  1. [​IMG]

    Tác phẩm: Sau khi trọng sinh, cô trở thành hoang tưởng của Phó tiên sinh

    Tác giả: Nhất Chỉ Ngao Ô

    Editor: Cá muối chờ lão công

    Thể loại: Trọng sinh, Ngôn Tình, Hiện đại, Ngọt sủng, HE

    Tình trạng: Đang ra

    Tiến độ: Cập nhật thường xuyên (tùy theo mình có thời gian hay không, tại mình vẫn đang phải đi học)

    Link thảo luận góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Dịch/Edit Của Cá Muối Online Chờ Lão

    Văn án

    Kiếp trước, vì cứu tra nam, cô đã tự tay đưa người chồng ốm yếu của mình lên bàn mổ, thậm chí đến khi hắn chết cô cũng không thèm liếc lấy một cái.

    Sau khi trọng sinh, cô một lòng chỉ luôn nghĩ làm thế nào đối tốt với hắn

    "Đừng bao giờ rời xa tôi"

    "Món này bổ dưỡng, anh nhất định phải ăn"

    "Bộ này đẹp, nhất định phải mua"

    "Nữ nhân kia có ý xấu với anh, cách cô ta xa chút!"
     
    chiqudollLieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng tư 2023
  2. Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tống tiểu thư, cô thật sự muốn hiến thận của chồng mình cho Tiết tiên sinh sao?" Vị bác sĩ mặc áo trắng nhìn người đàn ông ốm yếu ngồi trên xe lăn được người phụ nữ đẩy, vô cùng kinh ngạc.

    Người đàn ông sắc mặt trắng bệch, gần như sắp chết.

    Bác sĩ do dự, ông không dám lấy mạng người ra đùa giỡn, "Nhưng hắn yếu như vậy, thật sự không thích hợp cấy ghép"

    "Là ông nói hắn cùng Hữu Bân phù hợp có tỷ lệ thành công nhất, bây giờ lại nói với tôi cái gì mà hắn suy yếu không thích hợp làm phẫu thuật? Bác sĩ Bạch, ông không phải là bác sĩ giỏi nhất trong khoa cấy ghép nội tạng của Hồng Thành sao? Hơn nữa, chỉ muốn lấy một quả thận của hắn, nếu không ghép cho Hữu Bân, anh ấy sẽ chết!" Tống Hiểu hai mắt mờ mịt nhìn xuống người đàn ông ngồi trên xe lăn, nhìn thân thể gầy gò không còn sức sống như người chết, cuối cùng nghiến răng nói ra bốn chữ đầy hận ý.

    "Nhưng.."

    "Ông không cần nói nữa, hắn đã đồng ý rồi, tôi cũng hy vọng hắn làm vậy"

    Bác sĩ muốn nói gì đó lại bị lời nói của Tổng Hiểu cắt ngang, nuốt xuống cổ họng. Nhưng lúc Tống Hiểu đẩy người đàn ông ra khỏi cửa, liền thấy người đàn ông hơi ngước mắt lên.

    Một đôi mắt đen kịt chết chóc, giống như địa ngục vô tận, sắc bén như đao, tản mát ra tia sát khí khát máu, quỷ dị đáng sợ.
     
    chiqudollLieuDuong thích bài này.
  3. Chương 2 Sống lại

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai ngày sau, Tống Hiểu và em gái của Tiết Hữu Bân, Tiết Vô Ưu, lo lắng chờ bên ngoài phòng phẫu thuật.

    Tiết Vô Ưu ngồi trên ghế, nhìn thân hình mập mạp, ngăm đen của Tống Hiểu đi đi lại lại trước mặt mình, giống như một con ruồi béo ú, ghê tởm.

    Cô ta cố nén cảm giác buồn nôn trong lòng, an ủi: "Chị đừng lo lắng, anh trai và.. Phó tiên sinh nhất định sẽ không sao đâu."

    Tống Hiểu nghe vậy, ngồi xuống bên cạnh Tiết Vô Ưu, nắm tay cô ta an ủi nói: "Vô Ưu, tất nhiên Hữu Bân sẽ không sao. Về phần gã bệnh hoạn kia, lúc trước sớm biết có ngày hôm nay hắn ta hà cớ gì phải đẩy Hữu Bân xuống cầu thang, vậy nên hắn phải trả giá.. Hậu quả như thế nào đều dựa vào vận may của hắn đi!"

    Tiết Vô Ưu nhìn bàn tay to béo của Tống Hiểu đang nắm lấy mình, không tiếng động rút ra, thở dài: "Chắc là anh ta thích chị quá nên bốc đồng, nên nhất thời xúc động làm anh trai bị thương." Nghe vậy, Tống Hiểu lập tức kích động

    "Hắn không thích chị, rõ ràng là hắn thích tiền của chị! Từ khi chị mắc một căn bệnh lạ cách đây ba năm, chị đã trở nên như thế này, chỉ có em và Hữu Bân đối xử chân thành với chị, những người khác.. Trong thâm tâm chị biết rằng mặc dù bề ngoài họ đối xử với chị rất tôn trọng, nhưng thực chất sau lưng họ lại cho rằng chị ghê tởm và xấu xa.."

    "Chị, sao chị có thể nghĩ như vậy, chị đã từng rất xinh đẹp, trong mắt em và anh trai, chị là đệ nhất mỹ nhân." Tiết Vô Ưu trong lòng cười nhạo, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra vô cùng chân thành.

    "Vô Ưu, em nói như vậy chị cũng yên tâm. Kỳ thực, chị vẫn luôn lo lắng Hữu Bân sẽ không thích chị, dù sao chị.." Vừa nói, Tống Hiểu sờ sờ mặt mình, trong mắt hiện lên tia âm trầm, nhưng lập tức lại trở nên vui vẻ, "Chị đã thỏa thuận với luật sư rồi, để hắn đưa ra thỏa thuận ly hôn, chị sẽ ly hôn với tên bệnh hoạn đó ngay lập tức, sau đó chị và Hữu Bân có thể ở bên nhau một cách danh chính ngôn thuận rồi."

    A~

    Tiết Vô Ưu trong lòng cười lạnh một tiếng, còn muốn ở cùng anh trai, thật là một giấc mộng ngu xuẩn!

    Lúc này, đèn trong phòng mổ vụt tắt.

    Bác sĩ mặc áo khoác trắng bước ra, Tống Hiểu và Tiết Vô Ưu tiến đến.

    "Bác sĩ, Hữu Bân sao rồi?"

    "Tiết tiên sinh vẫn ổn.." bác sĩ nói

    Cả hai nghe vậy vui sướng.

    Bác sĩ lắc đầu, ánh mắt nặng trĩu, thở dài nói tiếp: "Nhưng mà Tống tiểu thư, Chồng cô không được tốt lắm. Anh ấy đã rất yếu rồi, sau ca phẫu thuật đã yếu đi rất nhiều, chúng tôi thực sự bất lực, có lẽ chống đỡ không được bao lâu nữa, cô mau vào nhìn anh ấy một chút đi, anh ấy muốn gặp cô.."

    Tống Hiểu nghe vậy sắc mặt cứng đờ, nhưng lại không có động.

    Tiết Vô Ưu trong lòng mừng thầm, nhưng ngoài mặt lại buồn bã an ủi: "Dù sao thì Phó tiên sinh cũng vì anh trai. Chị Hiểu, chị nên đi gặp anh ta lần cuối đi."

    "Hắn chẳng qua là gieo gió gặp bão thôi!" Tống Hiểu cảm xúc có chút kích động, "Hiện giờ hắn sắp chết, chị sẽ không sợ hắn cản trở chị bất cứ chuyện gì, tiền của chị hắn cũng không lấy được một phân, không lo, chúng ta nên vui vẻ mới phải!" Nhưng, có thật sự như vậy không?

    Cô không biết, chỉ cảm thấy trong lòng có chút trống rỗng..

    Cảm giám này khiến cô khó chịu!

    Phó Lễ được hỏa táng sau khi chết, cái chết như ngọn đèn tắt.

    Mà Tống Hiểu cũng sớm tổ chức hôn lễ với Tiết Hữu Bân, cô có tiền, hôn lễ rất long trọng.

    Vào đêm tân hôn, Tống Hiểu ngồi trong phòng tân hôn, đợi Tiết Hữu Bân với vẻ mặt hạnh phúc.

    Cuối cùng cô cũng có thể ở bên người mình yêu.

    Tuy nhiên, khi cánh cửa được đẩy ra, Tiết Hữu Bân và Tiết Vô Ưu bước vào.

    "Hữu Bân!" Tống Hiểu vui vẻ tiến lên nghênh đón, thấy Tiết Vô Ưu ở đó, sắc mặt có chút ngượng ngùng, "Vô Ưu, em cũng tới.." "Cạch!" Tống Hiểu còn chưa nói xong thì đã bị Tiết Vô Ưu tát vào mặt.

    "Em làm cái gì!" Tống Hiểu không thể tin nhìn Tiết Vô Ưu.

    Tiết Vô Ưu trên mặt mang theo nụ cười giễu cợt, "Tống Hiểu, cô không biết cô là cái thứ xấu xa gì sao? Cô còn mặt mũi dựa vào anh trai! Cô cho rằng anh trai thật sự muốn lấy cô sao? Người anh trai thích, là tôi, cô chỉ làm anh ấy ghê tởm."

    Tống Hiểu nghe vậy, quay đầu nhìn người đàn ông đẹp trai mặc âu phục, trong lòng sót lại một tia hy vọng, "Hữu Bân, sao vậy? Tiết Vô Ưu không phải em gái của anh sao?"

    Tiết Hữu Bân chế nhạo, những lời anh ta nói vô cùng tàn nhẫn, "Tống Hiểu, tôi vẫn chưa mù. Diện mạo này của cô sợ là chỉ có tên bệnh hoạn Phó Lễ mới có thể chịu đựng được. Không có hắn, tôi cùng Tiết Vô Ưu mới thực sự không có trở ngại. Nhiều lần, tôi muốn giết cô nhưng đều vì hắn mà không ra tay được. Lần đó hắn đẩy tôi chỉ để cứu cô. Thật đáng tiếc cho đến chết cô cũng không nguyện ý gặp hắn. Vô Ưu vẫn luôn là người phụ nữ yêu dấu của tôi, chỉ vì lừa cô, mới ủy khuất cô ấy giả làm em gái của tôi. Bây giờ cô đã kết hôn với tôi, nếu cô chết đi ngoài ý muốn, tài sản của cô sẽ là của chúng tôi!"

    "Anh từ đầu đến cuối đều lừa tôi!" Tống Hiểu tức giận đến đỏ mắt.

    Cô không ngờ mọi chuyện lại như thế này!

    "Vậy thì sao, Tống Hiểu, có trách chỉ trách cô ngu ngốc không biết gì, bị chúng tôi lừa, ha ha ha.."

    Tiết Vô Ưu cười điên cuồng, lấy trong túi ra một ống tiêm, hung hăng đâm Tống Hiểu. "Thật ra, tôi là một dược sư, bộ dáng của cô, cũng là tôi gây nên. Hiện tại tiêm cho cô chỉ là thuốc an thần. Cuối cùng, Tống Hiểu sẽ ngoài ý muốn chết trong đám cháy vào đêm tân hôn.." Vẻ mặt dữ tợn của Tiết Vô Ưu và Tiết Hưu Bân dần dần biến mất, Tống Hiểu chỉ cảm thấy vô lực, cả người nóng như lửa đốt.

    Mở mắt liền nhìn thấy gương mặt Phó Lễ.

    Trên khuôn mặt có chút tái nhợt, với một đôi mắt mờ mịt, lộ ra vẻ lo lắng.

    Trước đây, cô chưa bao giờ nhìn anh như vậy, ngoại trừ bệnh tật ra, anh thật sự rất đẹp.

    Nghĩ đến đây, Tống Hiểu nhắm mắt lại, khóe mắt chảy ra một giọt nước mắt.

    Sau khi chết, cô vẫn có thể nhìn thấy Phó Lễ.

    Nhưng suy cho cùng, cô nợ anh quá nhiều, không còn mặt mũi nào gặp anh.

    "Tỉnh lại ăn chút gì đi, nếu thật sự không muốn gả cho tôi, tôi thật sự không ép cô." Giọng nói quen thuộc vang lên, Tống Hiểu đột nhiên mở mắt ra.
     
    chiqudollLieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng tư 2023
  4. Chương 3: Đừng bao giờ rời xa em

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô chưa chết!

    Nói một cách chính xác, cô trọng sinh rồi!

    Tống Hiểu ý thức được điều này, nhanh chóng đứng dậy, nắm lấy cổ áo sơ mi trắng của Phó Lễ, siết chặt tay và kéo anh về phía cô.

    Không khí lạnh thấu xương xộc vào mũi, phảng phất như ánh bình minh đang xoa dịu dây thần kinh đang căng thẳng của cô, khiến cô cảm nhận được chân thực, cô đã sống lại.

    Nhìn hình ảnh phản chiếu trong đôi mắt lạnh lùng của anh, cô thấy bản thân mình xấu xí không chịu nổi, giọng nói khàn khàn, khẩn trương ra lệnh, như thủy tinh xuyên qua màng nhĩ

    "Đừng rời xa em"

    Phó Lễ bị động tác đột ngột của Tống Hiểu làm cho choáng ngợp, hai tay cẩn thận đỡ lấy hai bên hông Tống Hiểu, mặt gần như chạm vào nhau, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.

    Nhưng sau khi nghe được lời của Tống Hiểu, Phó Lễ sửng sốt, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng: "Ồ, Tôi là Phó Lễ, cô nhận nhầm người."

    Quả nhiên, sau khi Phó Lễ nói ra câu này, Tống Hiểu liền buông lỏng anh ra.

    "Đừng làm chuyện ngu xuẩn."

    Phó Lễ nói xong liền rời đi.

    Tống Hiểu nhìn bóng lưng cô đơn liền biến mất ở cửa, an ủi bản thân.

    Cô vẫn chưa giải quyết được Tiết Hữu Bân và Tiết Vô Ưu, vì vậy cô không thể để anh gặp nguy hiểm thêm lần nữa.

    Sau khi tỉnh lại, Tống Hiểu nghỉ ngơi vài ngày, sắc mặt cũng khá hơn.

    Ở kiếp trước, cô đã nhảy xuống sông vì không muốn kết hôn với Phó Lễ, còn có Tiết Vô Ưu giựt dây, nói chỉ cần cô tìm cách từ chối kết hôn với Phó Lễ, Tiết Hữu Bân sẽ tới cửa cầu hôn.

    Cho nên chỉ vì hủy hôn, cô liền không quan tâm, thậm chí không tiếc lấy tính mạng mình ra đe dọa.

    Nghĩ lại, cô đúng là ngu thật!

    Chỉ vì một tên cặn bã, lại có thể khăng khăng một mực từ bỏ đi tất cả mọi thứ.

    Nhưng, kiếp trước cô vẫn kết hôn với Phó Lễ.

    Chuyện kia..

    Đang lúc Tống Hiểu trầm tư, thì nữ giúp việc đến gõ cửa thông báo: "Tiểu thư, Tiết tiên sinh cùng Tiết tiểu thư đến."

    Tống Hiểu không nâng mặt mày, nhàn nhạt đáp: "Tôi biết rồi."

    Nhìn mình trong gương, trong mắt hiện lên tia tàn nhẫn.

    Kẻ thù cuối cùng cũng gặp mhau!

    Không lâu sau, Tống Hiểu liền thu dọn đơn giản đi xuống lầu, trong đại sảnh, Tiết Hữu Bân cùng Tiết Vô Ưu đang ngồi trên sô pha uống trà.

    Tống Hiểu trên mặt lộ ra nụ cười vui sướng, nụ cười không chạm đến đáy mắt: "Hữu Bân, Vô Ưu, hai người đến rồi."

    Tiết Hữu Bân và Tiết Vô Ưu nghe vậy vội vàng đứng dậy, Tiết Hưu Bân nhìn Tống Hiểu đi xuống cầu thang, trong mắt hiện lên tia kinh ngạc.

    Chỉ thấy cô mặc chiếc áo len dệt kim cùng một chiếc váy dài rộng rãi bên trong, mái tóc buông xõa sau vai, mặc dù cô vẫn béo, nước da ngăm đen.

    Nhưng giờ phút này, cô ăn mặc giản dị, trên mặt không trang điểm, cùng cô lúc trước trang điểm đậm với trang phục lộng lẫy khác hẳn, ngược lại tươi tắn hơn một chút.

    Nghĩ đến đó, Tiết Hữu Bân không thể không liếc nhìn thêm vài lần.

    Thấy vậy, Tiết Vô Ưu cau mày, bất động thanh sắc kéo tay áo Tiết Hữu Bân.

    Lúc này, Tiết Hữu Bân mới định thần lại, nhìn Tống Hiểu quan tâm nói: "Hiểu Hiểu, nghe nói em rơi xuống nước, thân thể có thấy đỡ hơn chưa?"

    Trong lòng lại ảo não, hắn thật sự điên rồi, cư nhiên lại cảm thấy cô gái xấu xí này xinh đẹp.

    Tiết Vô Ưu cũng ở một bên mở miệng: "Chị Hiểu Hiểu, đáng lẽ em và anh trai phải đến thăm chị từ sớm, nhưng trong khoảng thời gian này công ty anh trai em gặp chút vấn đề nên trì hoãn đến tận bây giờ. Có điều anh trai em vẫn luôn nhớ đến chị, thời điểm đi công tác, anh đã nhún nhường thương lượng với đối tác một loại nhân sâm cao cấp để bồi bổ thân thể cho chị."

    "Anh Bân, anh thật có tâm." Tống Hiểu liếc nhìn hộp nhân sâm trên bàn trà, bước đến cùng hai người nói: "Bất quá, ở đây tôi không thiếu thứ gì, hai người vẫn là mang nhân sâm về đi."
     
    chiqudoll, Dương2301LieuDuong thích bài này.
  5. Chương 4: Hắn đùa giỡn thư ký của tôi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai người Tiết Hữu Bân và Tiết Vô Ưu nghe vậy, liền sửng sốt.

    Tống Hiểu có bao giờ từ chối ý tốt của Tiết Hữu Bân, cô chỉ ước rằng anh ta sẽ đối xử thật tốt với mình.

    Chẳng lẽ vì rơi xuống nước nên tức giận?

    "Em đang giận sao?" Tiết Hữu Bân ngập ngừng hỏi, đôi mắt lướt qua khuôn mặt Tống Hiểu.

    Anh ta muốn quan sát cảm xúc của cô, nhưng vừa nhìn cô, trong lòng anh ta không khỏi cảm thấy ớn lạnh,

    Cũng thật xấu!

    Tuy nhiên, anh ta vẫn giữ nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt, thấy Tống Hiểu không nói lời nào, Tiết Hữu Bân liền nhận định cô là sinh bệnh nên cáu kỉnh, vì thế tiếp tục nói: "Tống Hiểu, em cứ nhận lấy đi, đây là tấm lòng của anh. Biết em rơi xuống nước, anh rất lo cho em, rất muốn gặp em sớm hơn, nhưng công ty.. chuyện này vốn không nên đề cập trước mặt em, nhưng anh không muốn em hiểu lầm anh." Nói rồi, Tiết Hữu Bân tỏ ra sắc mặt khó xử "Gần đây, trong công ty xảy ra một số chuyện lớn, thực sự khiến anh rất bận muốn sứt đầu mẻ trán, nói đến đây cảm thấy hổ thẹn. Hôm đó anh định nói chuyện với Phó Lễ về chuyện của chúng ta. Dù sao, trong lòng anh và em tâm ý tương thông, anh không hy vọng em gả cho hắn, anh cũng biết em căn bản là không thích hắn, nhưng không ngờ hắn thế nhưng.. Thế nhưng quấy rối thư ký của anh!"

    Lời vừa nói ra, Tống Hiểu nhíu mày.

    Thấy sắc mặt Tống Hiểu không được tốt, Tiết Hữu Bân trở nên kích động: "Thư kí Thôi mới đến công ty bọn anh không lâu, cô ấy rất xinh đẹp lại có năng lực, vì hôm đó có việc riêng nên anh để cô ấy đợi ở văn phòng, bên trong chỉ có ba người bọn anh, Phó Lễ thế nhưng làm những điều vô sỉ đó trước mặt anh, anh ngăn hắn lại, hắn còn đả thương anh, hắn quả thực chính là mặt người dạ thú!" Sau đó anh ta lộ ra cánh tay bị bầm tím nhưng vẫn còn vài vết xước.

    Tống Hiểu hiểu rõ, đây rõ ràng là bị nữ nhân cào, Tiết Hữu Bân làm ra vết bầm để che đậy, kiếp trước nàng hết lòng tin tưởng anh ta, hiển nhiên sẽ không hoài nghi anh ta, hiện tại xem ra, mặt người dạ thú hẳn là anh ta đang tự nói mình đi!

    Tống Hiểu lộ ra vẻ kinh ngạc và lo lắng, cẩn thận nhìn cánh tay Tiết Hữu Bân, tức giận nói: "Phó Lễ hắn yếu như vậy, sao có thể đánh anh thành ra như vậy! Thật quá đáng!" Tiết Hữu Bân vui sướng, Tống Hiểu cuối cùng lại là Tống Hiểu quen thuộc, nhưng nghĩ lại, cô nói Phó Lễ yếu như vậy, chẳng phải nói anh ta ngay cả ma ốm cũng không đánh lại sao?

    Tiết Hữu Bân xấu hổ rút tay về, "Không có việc gì, chỉ là vết thương nhỏ không thành vấn đề."

    Sau đó anh ta nháy mắt với Tiết Vô Ưu, Tiết Vô Ưu hiểu ý, vội vàng kéo Tống Hiểu ngồi xuống, phẫn nộ nói: "Chị Hiểu, chị có biết điều gì quá đáng hơn không? Phó tiên sinh không biết hắn đã dùng cách gì để mua chuộc thư ký Thôi, khiến cô ấy một mực chắc chắn là anh trai đã làm chuyện như vậy, tình hình bây giờ đối với anh ấy không tốt, chính là bị bỏ tù!"

    "Sao lại có thể như vậy?" Tống Hiểu vô cùng kinh ngạc.

    "Lúc đó mọi người trong công ty đều đã tan làm nên ngoài Phó tiên sinh, anh trai và thư ký Thôi ra thì không có ai khác. Bây giờ hai người họ một mực cho rằng chính anh trai em làm chuyện như vậy, đây chính là đổi trắng thay đen, rõ ràng anh trai yêu chị nhiều như vậy, thâm chí còn giúp Phó tiên sinh khuyên thư ký Thôi không cần đem chuyện này lộ ra bên ngoài, dù sao chuyện cũng đã xảy ra rồi, hắn lại là chồng sắp cưới của chị, làm vậy cũng không tốt cho chị. Nhưng hiện tại bọn họ cư nhiên thông đồng với nhau vu oan cho anh trai, Chị Hiểu Hiểu, chị nhất định phải giúp anh trai."

    Tiết Vô Ưu nói một cách vô cùng sống động.

    Nghe có vẻ rất bình thường.

    Tống Hiểu liếc nhìn bộ dáng đạo đức giả của hai người họ, trong lòng vô cùng chán ghét, nhưng ngoài mặt lại chiều theo ý bọn họ, lo lắng hỏi: "Vậy chị có thể giúp gì cho Hữu Bân?"
     
    chiqudollLieuDuong thích bài này.
  6. Chương 5: Phó Lễ thừa nhận là anh làm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiết Vô Ưu nghe Tống Hiểu hỏi như vậy, lời nói khẩn trương, gần như lập tức thốt ra "Chúng ta hẹn Phó tiên sinh vào tối 7h ở nhà hàng Thịnh Thế cùng nhau dùng cơm, chị Hiểu Hiểu, chị đi cầu xin Phó tiên sinh, làm cho hắn thừa nhận chuyện này là do hắn làm, Phó tiên sinh không phải rất nghe lời chị nói sao!"

    Tống Hiểu mặt mày buông xuống.

    Kiếp trước, bọn họ chính là dùng yêu cầu này để nhờ cô đi thuyết phục Phó Lễ, làm cho Phó Lễ nhận tội thay cho Tiết Hữu Bân.

    Thậm chí còn không ngại để cô cùng Phó Lễ gạo nấu thành cơm.. Sau đó còn nói rằng Phó Lễ vì muốn lấy cô mà bỏ thuốc vào rượu của cô, điều này chứng tỏ Phó Lễ là một kẻ hèn hạ vô liêm sỉ.

    Hiện giờ nghĩ lại, e rằng chuyện này đã được Tiết Hữu Bân và Tiết Vô Ưu lên kế hoạch từ lâu!

    Điều đó, khiến cho cô không thể không gả cho Phó Lễ, Phó Lễ còn bởi vì vậy mà bị đuổi ra khỏi Phó gia, bị người phỉ nhổ.

    Mà Tiết Hữu Bân thì danh lợi song tu, đường làm quan rộng mở.

    · Danh lợi song tu: Đạt được cả danh và lợi.

    · Đường làm quan rộng mở: Đạt được như ước nguyện

    Móng tay cắm vào thịt, vốn là tội ác của kẻ nào đó, cô đã thông suốt sẽ trả lại cho hắn tất cả!

    Tống Hiểu ngẩng đầu, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng, "Nhưng chị đã từ chối, hơn nữa chị cũng không muốn gả cho hắn, chị sợ hiện tại hắn sẽ không vì chị mà buông tha cho Hữu Bân."

    Tiết Hữu bân nghe Tống Hiểu nói như vậy, trong mắt hiện lên tia mất kiên nhẫn, nhưng lời nói vẫn rất dịu dàng, "Hiểu Hiểu, anh là thật lòng yêu em, hiện tại anh gặp nguy hiểm, em coi như giúp anh, thay anh đi cầu xin hắn, mặc dù cuối cùng hắn không nể mặt em tha cho anh cũng không sao, chỉ cần em có tâm, chỉ cần anh biết em cũng yêu anh, cho dù thật sự bị hắn hãm hại bỏ tù, anh cũng cam lòng!"

    Lời của Tiết Hữu Bân vừa nói xong càng trở nên thâm tình, trìu mến. Giống như anh ta thật sự không quan tâm.

    Tống Hiểu thấy bộ dạng này của anh ta chỉ cảm thấy buồn cười, anh ta thực sự có tài diễn xuất đỉnh cao, không đi làm diễn viên thật sự là đáng tiếc, bộ dáng chân thành thâm tình này, có thể khiến cho đời trước của cô bị lừa đến nói gì nghe nấy.

    Tiết Vô Ưu thuận thế trợ giúp, lắc lắc cánh tay của Tống Hiểu, "Chị Hiểu Hiểu, chị đi đi mà, anh trai đối xử với chị tốt như vậy, chị cũng không thể bỏ mặc anh trai nha."

    "Nhưng.." Tống Hiểu vẫn còn băn khoăn.

    Tiết Hữu Bân thấy thế, có chút tức giận, thái độ liền cứng rắn đứng lên, hai tay đặt lên vai Tống Hiểu, làm cho cô nhìn thẳng vào anh ta, nói: "Hiểu Hiểu, vì anh ngay cả chuyện nhỏ này em cũng không nguyện ý giúp? Điều này thật khiến anh hoài nghi, em rốt cuộc có thật lòng yêu anh hay không? Em có phải chưa bao giờ nghĩ tới chúng ta sau này, nếu anh bị cảnh sát bắt đi, về sau ai tới quan tâm em, chăm sóc em, người khác đối tốt với em, có thể là vì tiền của em, nhưng điều anh yêu chính là vẻ đẹp bên trong của em, lòng người hiểm ác, anh là thật sự lo lắng em khi ở một mình!"

    Tổng Hiểu liếc nhìn hai tay đang đặt trên vai mình, con ngươi lạnh lùng hiện lên tia chán ghét khó phát hiện, gạt tay Tiết Hữu Bân ra, cô đứng lên, cách hai người này xa một chút, mới thỏa hiệp nói: "Đã như vậy, buổi chiều em sẽ đi cùng các anh, dù sao em cũng không hy vọng người tốt bị oan uổng, về phần người xấu tất nhiên phải bị trừng phạt!"

    Nếu cô không đi, Phó Lễ dù thế nào cũng không thể thoát khỏi việc bị Tiết Hữu Bân hãm hại.

    Cô không muốn hắn gặp nguy hiểm.

    Kiếp này, hãy để cô bảo vệ anh!

    Tiết Hữu Bân nghe Tống Hiểu nói như vậy, kích động đứng lên, "Thật tốt quá, cảm ơn em Hiểu Hiểu, anh biết em sẽ không bỏ mặc anh, em yên tâm, sau này anh nhất định quý trọng em gấp bội."

    "Ân"

    Nghe lời nói dối của Tiết Hữu Bân, trên mặt cô lộ ra ý cười nhợt nhạt, trong mắt hiện lên tia sát ý tàn nhẫn.

    Bảy giờ tối, nhà hàng Thịnh Thế.

    Tống Hiểu, ba người đã sớm đặt bàn trước.

    Chỉ chốc lát sau, Phó Lễ đẩy cửa bước vào.
     
    LieuDuong thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...