Ở HAI ĐẦU NỖI NHỚ Trần Đình Chính Có một không gian nào Đo chiều dài nỗi nhớ? Có khoảng mênh mông nào Sâu thẳm hơn tình thương? Anh đang ở Pai-lin Rừng khộp khô trong nắng Thương em chiều mưa lạnh Muốn gửi chút nắng hồng Ở đầu này nỗi nhớ Anh mơ về bên em Ngôi sao như xuống thấp Cho ta gần nhau hơn Ở đầu kia nỗi nhớ Nằm đếm tiếng mưa rơi Đếm mấy triệu hạt rồi Mà chưa vơi nỗi nhớ Ở hai đầu nỗi nhớ Yêu và thương sâu hơn Ở hai đầu nỗi nhớ Nghĩa tình đằm thắm hơn
Hai Sắc Hoa Tigon T. T. Kh Một mùa thu trước, mỗi hoàng hôn Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn, Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc, Tôi chờ người đến với yêu đương. Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng Dải đường xa vút bóng chiều phong, Và phương trời thẳm mờ sương, cát, Tay vít dây hoa trắng chạnh lòng. Người ấy thường hay vuốt tóc tôi, Thở dài trong lúc thấy tôi vui, Bảo rằng: "Hoa, dáng như tim vỡ, Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi!" Thuở ấy, nào tôi đã hiểu gì Cánh hoa tan tác của sinh ly, Cho nên cười đáp: "Màu hoa trắng Là chút lòng trong chẳng biến suy" Đâu biết lần đi một lỡ làng, Dưới trời đau khổ chết yêu đương. Người xa xăm quá! - Tôi buồn lắm, Trong một ngày vui pháo nhuộm đường.. Từ đấy, thu rồi, thu lại thu, Lòng tôi còn giá đến bao giờ Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ.. Người ấy, cho nên vẫn hững hờ. Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời Ái ân lạt lẽo của chồng tôi, Mà từng thu chết, từng thu chết, Vẫn giấu trong tim bóng "một người". Buồn quá! Hôm nay xem tiểu thuyết Thấy ai cũng ví cánh hoa xưa Nhưng hồng tựa trái tim tan vỡ. Và đỏ như màu máu thắm pha! Tôi nhớ lời người đã bảo tôi Một mùa thu trước rất xa xôi.. Đến nay tôi hiểu thì tôi đã, Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi! Tôi sợ chiều thu phớt nắng mờ, Chiều thu, hoa đỏ rụng chiều thu Gió về lạnh lẽo chân mây vắng, Người ấy sang sông đứng ngóng đò. Nếu biết rằng tôi đã lấy chồng, Trời ơi! Người ấy có buồn không? Có thầm nghĩ tới loài hoa.. vỡ Tựa trái tim phai, tựa máu hồng?
Trường Sơn Đông, Trường Sơn Tây Phạm Tiến Duật Cùng mắc võng trên rừng Trường Sơn Hai đứa ở hai đầu xa thẳm Ðường ra trận mùa này đẹp lắm Trường Sơn Ðông nhớ Trường Sơn Tây. Một dãy núi mà hai màu mây Nơi nắng nơi mưa, khí trời cũng khác Như anh với em, như Nam với Bắc Như Ðông với Tây một dải rừng liền. Trường Sơn tây anh đi, thương em Bên ấy mưa nhiều, con đường gánh gạo Muỗi bay rừng già cho dài tay áo Rau hết rồi, em có lấy măng không. Em thương anh bên tây mùa đông Nước khe cạn bướm bay lèn đá Biết lòng anh say miền đất lạ Chắc em lo đường chắn bom thù Anh lên xe, trời đổ cơn mưa Cái gạt nước xua tan nỗi nhớ Em xuống núi nắng về rực rỡ Cái nhành cây gạt nỗi riêng tư. Ðông sang tây không phải đường thư Ðường chuyển đạn và đường chuyển gạo Ðông Trường Sơn, cô gái "ba sẵn sàng" xanh áo Tây Trường Sơn bộ đội áo màu xanh. Từ nơi em gửi đến nơi anh Những đoàn quân trùng trùng ra trận Như tình yêu nối lời vô tận Ðông Trường Sơn nối tây Trường Sơn.
Màu Tím Hoa Sim Hữu Loan Khóc vợ Lê Đỗ Thị Ninh Nàng có ba người anh đi bộ đội Những em nàng Có em chưa biết nói Khi tóc nàng xanh xanh Tôi người Vệ quốc quân Xa gia đình Yêu nàng như tình yêu em gái Ngày hợp hôn Nàng không đòi may áo mới Tôi mặc đồ quân nhân Đôi giày đinh Bết bùn đất hành quân Nàng cười xinh xinh Bên anh chồng độc đáo Tôi ở đơn vị về Cưới nhau xong là đi Từ chiến khu xa Nhớ về ái ngại Lấy chồng thời chiến binh Mấy người đi trở lại Nhỡ khi mình không về Thì thương Người vợ chờ Bé bỏng chiều quê.. Nhưng không chết Người trai khói lửa Mà chết Người gái nhỏ hậu phương Tôi về Không gặp nàng Má tôi ngồi bên mộ con đầy bóng tối Chiếc bình hoa ngày cưới Thành bình hương Tàn lạnh vây quanh Tóc nàng xanh xanh Ngắn chưa đầy búi Em ơi giây phút cuối Không được nghe nhau nói Không được trông nhau một lần Ngày xưa nàng yêu hoa sim tím Áo nàng màu tím hoa sim Ngày xưa Một mình đèn khuya Bóng nhỏ Nàng vá cho chồng tấm áo Ngày xưa.. Một chiều rừng mưa Ba người anh trên chiến trường Đông Bắc Được tin em gái mất Trước tin em lấy chồng Gió sớm thu về rờn rợn nước sông Đứa em nhỏ lớn lên Ngỡ ngàng nhìn ảnh chị Khi gió sớm thu về Cỏ vàng chân mộ chí Chiều hành quân Qua những đồi hoa sim Những đồi hoa sim Những đồi hoa sim dài trong chiều không hết Màu tím hoa sim Tím chiều hoang biền biệt Có ai ví như từ chiều ca dao nào xưa xa Áo anh sứt chỉ đường tà Vợ anh chưa có mẹ già chưa khâu Ai hỏi vô tình hay ác ý với nhau Chiều hoang tím có chiều hoang biết Chiều hoang tím tím thêm màu da diết Nhìn áo rách vai Tôi hát trong màu hoa Áo anh sứt chỉ đường tà Vợ anh mất sớm, mẹ già chưa khâu.. Màu tím hoa sim, tím tình trang lệ rớm Tím tình ơi lệ ứa Ráng vàng ma và sừng rúc điệu quân hành Vang vọng chập chờn theo bóng những binh đoàn Biền biệt hành binh vào thăm thẳm chiều hoang màu tím Tôi ví vọng về đâu Tôi với vọng về đâu Áo anh nát chỉ dù lâu..
Áo Lụa Hà Đông Nguyên Sa Nắng Sài Gòn anh đi mà chợt mát Bởi vì em mặc áo lụa Hà Đông Anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng Thơ của anh vẫn còn nguyên lụa trắng Anh vẫn nhớ em ngồi đây tóc ngắn Mà mùa thu dài lắm ở chung quanh Linh hồn anh vội vã vẽ chân dung Bày vội vã vào trong hồn mở cửa Gặp một bữa anh đã mừng một bữa Gặp hai hôm thành nhị hỉ của tâm hồn Thơ học trò anh chất lại thành non Và đôi mắt ngất ngây thành chất rượu Em không nói đã nghe lừng giai điệu Em chưa nhìn mà đã rộng trời xanh Anh đã trông lên bằng đôi mắt chung tình Với tay trắng em vào thơ diễm tuyệt Em chợt đến, chợt đi, anh vẫn biết Trời chợt mưa, chợt nắng chẳng vì đâu Nhưng sao đi mà không bảo gì nhau Để anh gọi, tiếng thơ buồn vọng lại Để anh giận mắt anh nhìn vụng dại Giận thơ anh đã nói chẳng nên lời Em đi rồi, sám hối chạy trên môi Những ngày tháng trên vai buồn bỗng nặng Em ở đâu, hỡi mùa thu tóc ngắn Giữ hộ anh màu áo lụa Hà Đông Anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng Giữ hộ anh bài thơ tình lụa trắng
Tiếng Sáo Thiên Thai Thế Lữ Ánh xuân lướt cỏ xuân tươi, Bên rừng thổi sáo một hai Kim Đồng. Tiếng đưa hiu hắt bên lòng, Buồn ơi! Xa vắng, mênh mông là buồn.. Tiên Nga tóc xõa bên nguồn. Hàng tùng rủ rỉ trên cồn đìu hiu; Mây hồng ngừng lại sau đèo, Mình cây nắng nhuộm, bóng chiều không đi. Trời cao, xanh ngắt. - Ô kìa Hai con hạc trắng bay về Bồng Lai. Theo chim, tiếng sáo lên khơi, Lại theo giòng suối bên người Tiên Nga. Khi cao, vút tận mây mờ, Khi gần, vắt vẻo bên bờ cây xanh, Êm như lọt tiếng tơ tình, Đẹp như Ngọc Nữ uốn mình trong không. Thiên Thai thoảng gió mơ mòng, Ngọc Chân buồn tưởng tiếng lòng xa bay..
Anh Còn Nợ Em Phan Thành Tài Anh còn nợ em Công viên ghế đá Công viên ghế đá Lá đổ chiều êm Anh còn nợ em Dòng xưa bến cũ Dòng xưa bến cũ Con sông êm đềm Anh còn nợ em Chim về núi nhạn Trời mờ mưa đêm Trời mờ mưa đêm Anh còn nợ em Nụ hôn vội vàng Nụ hôn vội vàng Nắng chói qua song Anh còn nợ em Con tim bối rối Con tim bối rối Anh còn nợ em Và còn nợ em Cuộc tình đã lỡ Cuộc tình đã lỡ Anh còn nợ em
Hoa Tím Ngày Xưa Cao Vũ Huy Miên Con đường em về ban trưa Hoa tím nghiêng nghiêng đợi chờ Tuổi em vừa tròn mười bảy Tóc em vừa chấm ngang vai Con đường em về mưa bay Ta đứng trông theo bao ngày Tự bao giờ lòng cứ ngỡ Yêu người mà nào có hay Con đường em về hương thơm Ngọc lan khuya rụng trong vườn Tiếng dương cầm đâu lặng lẽ Đưa ta về phía cuối đường Để tự bao giờ chẳng biết Tuổi em mười bảy qua rồi Trường xưa chẳng còn học nữa Nghe đâu đã bước vào đời Con đường em về năm xưa Có biết hay chăng bây giờ Hoa tím thôi không chờ nữa Chỉ còn ta đứng dưới mưa..
Khúc Thụy Du Du Tử Lê 1. Như con chim bói cá Trên cọc nhọn trăm năm Tôi tìm đời đánh mất Trong vũng nước cuộc đời Như con chim bói cá Tôi thường ngừng cánh bay Ngước nhìn lên huyệt lộ Bầy quạ rỉa xác người (Của tươi đời nhượng lại) Bữa ăn nào ngon hơn Làm sao tôi nói được Như con chim bói cá Tôi lặn sâu trong bùn Hoài công tìm ý nghĩa Cho cảnh tình hôm nay Trên xác người chưa rữa Trên thịt người chưa tan Trên cánh tay chó gặm Trên chiếc đầu lợn tha Tôi sống như người mù Tôi sống như người điên Tôi làm chim bói cá Lặn tìm vuông đời mình Trên mặt dài nhiên lặng Không tăm nào sủi lên Đời sống như thân nấm Mỗi ngày một lùn đi Tâm hồn ta cọc lại Ai làm người như tôi? 2. Mịn màng như nỗi chết Hoang đường như tuổi thơ Chưa một lần hé mở Trên ngọn cờ không bay Đôi mắt nàng không khép Bàn tay nàng không thưa Lọn tóc nàng đêm tối Khư khư ôm tình dài Ngực tôi đầy nắng lửa Hãy nói về cuộc đời Tôi còn gì để sống Hãy nói về cuộc đời Khi tôi không còn nữa Sẽ mang được những gì Về bên kia thế giới Thụy ơi và Thụy ơi Tôi làm ma không đầu Tôi làm ma không bụng Tôi chỉ còn đôi chân Hay chỉ còn đôi tay Sờ soạng tìm thi thể Quờ quạng tìm trái tim Lẫn tan cùng vỏ đạn Dính văng cùng mảnh bom Thụy ơi và Thụy ơi Đừng bao giờ em hỏi Vì sao mình yêu nhau Vì sao môi anh nóng Vì sao tay anh lạnh Vì sao thân anh run Vì sao chân không vững Vì sao anh van em Hãy cho anh được thở Bằng ngực em rũ buồn Hãy cho anh được ôm Em, ngang bằng sự chết Tình yêu như ngọn dao Anh đâm mình, lút cán Thụy ơi và Thụy ơi Không còn gì có nghĩa Ngoài tình em tình em Đã ướt đầm thân thể Anh ru anh ngủ mùi Đợi một giờ linh hiển.
Lá Diêu Bông Hoàng Cầm Váy Đình Bảng buông chùng cửa võng Chị thẩn thơ đi tìm Đồng chiều Cuống rạ Chị bảo Đứa nào tìm được Lá Diêu bông Từ nay ta gọi là chồng Hai ngày Em tìm thấy Lá Chị chau mày Đâu phải Lá Diêu bông Mùa đông sau Em tìm thấy Lá Chị lắc đầu Trông nắng vãn bên sông Ngày cưới Chị Em tìm thấy Lá Chị cười xe chỉ ấm trôn kim Chị ba con Em tìm thấy Lá Xòe tay phủ mặt Chị không nhìn Từ thuở ấy Em cầm chiếc Lá Đi đầu non cuối bể Gió quê vi vút gọi Diêu bông hời.. * * *ới Diêu bông!