Câu chuyện số 4: Ngoái nhìn
Mỗi sáng, từ nhiều năm qua, bố luôn là người đưa con đến lớp. Hết lớp tiểu học của con trai, đến lớp con gái.
Phần thưởng của mỗi lần đưa con đi học là khoảnh Khắc con ngoái lại nhìn bố trước khi nhảy chân sáo Khuất sau cổng trường.
Có đôi khi con quên ngoái nhìn, bố tự nhủ, ngày Mai sẽ nhớ.
Có nhiều khi con ngoái nhìn, bố luôn nghĩ, đây có Thể là hình ảnh cuối cùng bố nhìn thấy con.
Bố yêu khoảnh khắc con ngoái nhìn bố, nhoẻn Miệng cười, xong tiếp tục bước.
Bố luôn chăm chút cho từng khoảnh khắc với tên Gọi Đầu Tiên và Cuối Cùng. Phút đầu tiên trong ngày con cười với bố, giờ cuối Cùng trong ngày con nắm tay bố cùng đọc kinh sau Khi bố chải tóc cho con.
Ngày đầu tiên đến lớp, con là Người cuối cùng tan trường khi bố đón con muộn, mắt Con đỏ hoe không khóc. Lá thư đầu tiên con viết cho bố, Lần cuối cùng ngủ gật trước tivi làm bố phải bế con lên Phòng.
Ngày đầu tiên con đi xe đạp, bố chạy lúp xúp Phía sau giữ xe. Buổi cuối cùng mình đi chiếc ô-tô quen Thuộc trước khi bố bán xe cho người xa lạ.. Có đôi khi, bố tự quan trọng hóa chuyện ngoái Nhìn, vì đó là khoảnh khắc của quyến luyến, trân trọng, Tiếc nuối, thiết tha.
Có đôi khi, thiếu sự ngoái nhìn, bố xót xa vì một Chút buồn, trống rỗng, có cảm giác như bị phụ bạc Thờ ơ, bỏ rơi, chấm hết.
Cái ngoái nhìn của con, với nụ cười và ánh mắt Long lanh, sáng rực nổi bật trong hàng chục khuôn mặt Trẻ thơ trước cổng trường, luôn là hình ảnh yêu thương Và ngập tràn một ngày làm việc của bố.
Có lúc, bố biết con ngoái nhìn bố, nhưng bố đã Đó là khoảnh khắc bố con mình không cùng tần số. Xoay lưng đi, trông có vẻ nhẫn tâm. Nhưng thực chất, Con nên biết rằng bố luôn nhìn con, từng ngày, mỗi Ngày, suốt đời bố.
Có lúc tiễn một người đi xa, chỉ một cái ngoái nhìn Làm đọng lại một dáng hình bất diệt. Có khi đưa một Người đến gần, chỉ thiếu một lần ngoái lại, bóng hình Dễ phôi pha. Có những cái ngoái nhìn không đồng điệu, gây nổi Hoang mang nghi ngại, chỉ vì thiếu cơ duyên may mắn Của sự trùng hợp, làm người ta xa nhau vĩnh viễn.
Có những cái ngoái nhìn toàn thân, chỉ để lưu lại Trong ký ức một bóng hình mà mình biết mãi mãi Không còn nữa.
Có những cái ngoái nhìn khép nép, e lệ, giấu kín.
Có những cái ngoái nhìn dò xét, nghi ngờ, phòng Thủ, quan sát, giữ miếng.
Và cũng có những cái ngoái nhìn đẹp vĩnh cửu.