Toàn bộ sơn cốc chấn động, sương mù bao phủ không trung bị một dòng khí mạnh thổi tan, lộ ra hình dạng thật của nơi này.
─Sơn cốc bị bao phủ bởi những tảng đá lởm chởm hình thù kỳ quái, cao thẳng cắm đến tận trời, phía trên núi đá là rừng phong
[1] đỏ tươi như máu, từng cụm lá phong đỏ rực, dưới ánh chiều tà chẳng khác nào từng ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, bị dòng khí lung lay thổi tan.
Gió mạnh gào thét, quái thạch chấn động, phong đỏ nhuộm máu.
Sau đó, một gã khổng lồ hình thù kỳ lạ bước ra. Gã có một cái đầu trâu, trên lưng mọc ra một cặp cánh, bốn mắt sáu tay, mỗi cánh tay đều cầm một loại vũ khí. Thân hình gã cao lớn không thể đo lường, đập vào mắt đã cho người ta cảm giác chạm đến trời xanh, mỗi một bước chân đều khiến đại địa và núi lớn chấn động, mỗi một lần vỗ cánh đều sẽ tạo ra gió lốc cuốn bay hết thảy. Sáu cánh tay cầm binh khí múa may, nhẹ nhàng loại bỏ tất cả mọi chướng ngại bốn phía.
Vảy trên người Khương Lam bất giác dựng lên, dưới lực uy hiếp của tên khổng lồ, thân thể cậu cũng nhanh chóng giãn ra, biến về nguyên hình.
Cả người Thao Thiết hơi khom xuống, đôi mắt đỏ tươi cảnh giác nheo lại, trong cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ như đang thử đối phương, bày ra tư thế chuẩn bị công kích.
Cánh tay người khổng lồ vung lên, cũng phát ra tiếng hô như sấm rền, theo động tác của gã, xiềng xích đen tuyền quanh cổ leng keng va chạm phát ra tiếng động chói tai.
Gã phẫn nộ rống to hai tiếng, bỗng không thèm để ý đến Khương Lam, múa may binh khí chém về phía dây xích trói buộc mình, tia lửa do kim loại va chạm vẩy ra khắp nơi, tiếng động cao vút như hóa thành vô số mũi tên đâm vào màng tai.
Nhưng kỳ lạ thay, sợi xích còn chẳng to bằng một cánh tay gã, lại chém thế nào cũng chẳng chút sứt mẻ, ngay cả nửa vết trầy cũng không thể lưu lại trên từng mắt xích.
Người khổng lồ thấy thế càng thêm phẫn nộ, sáu cánh tay không chút kết cấu mà chém liên tục lên sợi xích, cả sơn cốc gần như bị động tác của gã san bằng thành bình địa, gió lốc từ cặp cánh sau lưng mãnh liệt cuốn bay đá lớn, ném văng chúng lung tung ra bốn phía.
Ở nơi xa, lỗ tai Nhai Tí rụt rè duỗi về sau, trong cổ họng phát ra tiếng hô trầm thấp, vừa linh hoạt né tránh đá bay, vừa cẩn thận lùi ra sau.
Trong lúc trốn tránh cơn lốc, Khương Lam cũng tranh thủ khoảnh khắc quay đầu liếc hắn một cái, dùng thân thể chặn lại cơn mưa đá, rống lên một tiếng ý bảo Nhai Tí nhanh chân rời khỏi nơi này.
Có thân hình to lớn của Khương Lam chặn lại phi thạch, Nhai Tí ở phía sau cũng giảm bớt áp lực rất nhiều, hắn quay đầu liếc nhìn Khương Lam một cái, tiếp đó dứt khoát lưu loát chạy đi. Nhai Tí hiển nhiên rất quen thuộc địa hình nơi đây, chỉ qua mấy phút đã chẳng thấy bóng dáng.
Mà gã khổng lồ vừa phát cuồng bỗng bị tiếng hô của Khương Lam hấp dẫn lực chú ý, đem lửa giận toàn bộ trút hết lên người cậu.
Gã vỗ vỗ cánh, múa may sáu cánh tay, hướng về phía Khương Lam bước đi.
Khương Lam ngửa đầu rít gào, không mấy hồi hộp mà tiến lên chính diện quyết đấu với gã.
Tên khổng lồ này khác với tất cả đối thủ trước đây của cậu. Thân hình của gã quá mức to lớn, uy mãnh không sao tả được, cách thức công kích cũng tương tự với Khương Lam, đều là ngang ngược mà thẳng thắn trực diện chém giết.
Thân hình to lớn của Thao Thiết và gã khổng lồ đỉnh thiên lập địa va chạm vào nhau, phát ra một tiếng vang nặng nề trầm đục khiến núi đá bốn phía vỡ nát thành từng mảnh nhỏ, đá vụn cuốn lấy thực động vật trên núi, như lũ quét mà trút xuống.
Một cánh tay cầm rìu của gã khổng lồ bổ vào lưng Khương Lam, Khương Lam cũng lấy một đổi một, xé rách một cánh tay của gã.
Khương Lam một ngụm nuốt vào cánh tay kia, chỉ cảm thấy vị của cánh tay này rất khác, khác với những đối thủ cậu từng ăn trước đây rất nhiều, không chờ cậu suy nghĩ cẩn thận rốt cuộc là khác ở chỗ nào, gã khổng lồ lại vung năm cánh tay còn lại tiếp tục tấn công..
Hai bên từ sơn cốc đánh tới bờ sông, lại từ bờ sông chiến đến đỉnh núi, không biết bao nhiêu ngọn núi đã bị san bằng, bao nhiêu dòng sông bị lấp đi. Trên người Khương Lam xuất hiện thêm nhiều vết thương sâu đến tận xương, vảy trên lưng loang lổ, lộ ra thịt non đỏ tươi. Mà người khổng lồ cũng thiếu mất ba cánh tay, sừng trâu trên đỉnh đầu bị bẻ gãy một bên.
Khương Lam ẩn nấp sau một phiến đá lớn, cẩn thận nằm sấp xuống, hồng hộc thở.
Từ khi trời sẩm tối đánh đến bình minh, lại từ bình minh đánh đến khi trời tối, hiện giờ chân trời đã lộ ra tia nắng sớm đón bình minh của một ngày mới. Không biết bao nhiêu tiếng đồng hồ trôi qua, bị thương cộng thêm tiêu hao thể lực, Khương Lam đã cảm thấy mỏi mệt, động tác không còn linh hoạt tràn ngập sức mạnh như ban đầu, vết thương trên người đều là do né tránh không kịp mà để lại.
Người khổng lồ cách đó không xa thiếu mất mấy cánh tay, lại phảng phất không hề cảm thấy đau đớn hay mệt mỏi, gã chuyển động đầu, một lần nữa xác định vị trí của Khương Lam, nổi giận gầm lên một tiếng, ngang nhiên vọt lại đây.
Khương Lam chỉ có thể căng da đầu bò dậy nghênh chiến-
Phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng ngao ô trầm thấp, Khương Lam quay lại, thấy được Nhai Tí hôm trước đã chạy thoát không biết trở về từ khi nào, hắn xa xa nhìn cậu cất tiếng kêu, sau đó xoay lưng chạy về hướng tây, chạy hai bước bỗng dừng chân quay đầu nhìn, không kiễn nhẫn mà thúc giục Khương Lam mau chóng theo kịp.
Khương Lam đã hiểu ý hắn, do dự chỉ trong chớp mắt, tiếp đó cũng nhanh chân bám theo sau.
Người khổng lồ thấy thế lại phát ra một tiếng rít gào đất rung núi chuyển, đuổi sát không bỏ.
Nhai Tí ở phía trước dẫn đường, Khương Lam thu nhỏ thân hình giữ một khoảng cách nhất định theo sát hắn, người khổng lồ mua may mấy cánh tay còn dư lại bám phía sau cậu, bởi vì thân hình quá lớn, động tác chậm chạp nên bị bỏ lại một đoạn thật xa, nhưng vẫn trước sau kiên trì bám đuôi.
Nhai Tí ngậm đoản kiếm, lỗ tai dựng lên, dẫn hai cái đuôi sau lưng chuyên môn lủi vào những vùng núi địa hình phức tạp.
Khương Lam đã thu nhỏ thân hình, trở ngại không lớn, gã khổng lồ lại bị không ít chướng ngại vật va đập, nhưng đồng thời cũng khơi dậy cơn phẫn nộ trong gã, gã vung cánh tay phá vỡ vật cản, bám riết không tha mà đuổi phía sau họ, may mắn khoảng cách hai bên không thể tránh khỏi càng lúc càng xa.
Nhai Tí quay đầu nhìn thoáng qua, ngao một tiếng với Khương Lam.
Khương Lam lập tức hiểu được ý hắn, tăng nhanh tốc độ đuổi kịp hắn, chỉ chậm nửa bước.
Cùng lúc đó, Nhai Tí lắc mình chui vào một hang động mọc đầy dây leo màu tím, Khương Lam không chút do dự theo vào, Nhai Tí nhảy dựng lên, chiếc sừng trên trán hướng về phía đỉnh đầu dùng sức, một tảng đá thật lớn vừa vặn rơi xuống, kín mít chặt chẽ mà chặn lại miệng hang.
Lấp kín hang đá, Nhai Tí thả lỏng lại, kiêu căng ngạo mạn liếc Khương Lam một cái, ngồi xổm trên một khối đá được mài giũa đến bóng loáng, bắt đầu thong thả ung dung liếm lông.
Khương Lam quét mắt một vòng sơn động, phát hiện không gian ở đây rất lớn, trên đất trống là một đống trái cây, đã từng gặp, chưa bao giờ thấy, loại nào cũng có, thậm chí còn có hai con nai bị vòng lên nuôi dưỡng, tuy rằng có chút thon thả.
Thấy Khương Lam nhìn chằm chằm hai con nai mà xem, Nhai Tí vốn đang thong thả ung dung liếm lông lập tức nhảy dựng lên, nhìn cậu gầm lên uy hiếp.
Khương Lam thấy bộ dạng xù lông của hắn, nghĩ thầm đây hiển nhiên là 'hang ổ' của Nhai Tí.
Cậu thu lại tầm mắt, ngồi xuống bên cửa động, cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Tiếng núi đá sụp đổ đứt quãng truyền lại, người khổng lồ hiển nhiên không tìm thấy họ nên phát cuồng, cậu còn đang lo lắng gã sẽ tìm được đến đây, nhưng dỏng tai lên nghe nửa ngày cũng không thấy động tĩnh hướng về phía bên này, bộ dạng Nhai Tí cũng vô cùng thong dong tự nhiên.
Khương Lam lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Xem cách bố trí trong sơn động, Nhai Tí rõ ràng đã ở nơi này sinh hoạt một thời gian khá dài, hơn nữa chính hắn dẫn cậu đến sơn cốc của người khổng lồ, hẳn là cũng rõ ràng làm thế nào để thoát khỏi gã.
Nghĩ đến đây, Khương Lam thả lỏng thân thể căng chặt của mình, bắt đầu xử lý vết thương.
Nhai Tí lay một đống trái cây đến bên tảng đá, bản thân thì nằm dài trên đó, thong thả ăn trái cây, đôi mắt ám kim tò mò dán chặt vào Khương Lam, thanh đoản kiếm luôn bị ngậm trong miệng được hắn đè dưới móng vuốt.
Trong lúc liếm vết thương, Khương Lam ngẩng đầu liếc hắn một cái, hỏi:
"Thật sự không nhớ được anh sao?"
Đuôi Nhai Tí giật giật, a ô a ô ăn trái cây.
Khương Lam hỏi tiếp:
"Sao em lại đến đây? Ở lại bao lâu rồi? Vào không gian này bằng cách nào?"
Nhai Tí tiếp tục ăn trái cây, không để ý đến cậu.
"..."
Khương Lam xử lý xong vết thương, nhíu mày nhìn hắn, lẩm bẩm:
"Đừng nói em quên mất mình là ai cũng quên luôn cách nói chuyện rồi đấy chứ?"
Nhai Tí đang nằm bò ăn trái cây bỗng nhiên nổi giận, ngao một tiếng phẫn nộ ném hai viên đá về phía Khương Lam.
Hai viên đá nhỏ nện lên người không đau không ngứa, Khương Lam cũng chẳng thèm tránh, ha hả cười lạnh:
"Ngốc là ngốc thật, nhưng tính tình cũng chẳng thấy tốt hơn tẹo nào. Chờ em nhớ lại, anh em tụi mình sẽ tính sổ ván này sau."
Nhai Tí liếc cậu một cái, lại thản nhiên tự đắc nằm sấp xuống, không nhìn cậu, ngược lại đè đoản kiếm dưới cằm nhìn chằm chằm hai con nai gầy ốm.
Khương Lam thấy thế, trong lòng cũng hiểu được, nhớ tới lúc trước mình ở bờ sông ăn khuya, Nhai Tí cũng nấp một bên nhìn lén. Lại liên tưởng đến cậu rong ruổi trong núi lâu như vậy cũng không thấy được động vật gì, lập tức lý giải nguyên nhân Nhai Tí vẫn luôn nhìn chằm chằm hai con nai này nhưng lại không nỡ ăn.
─ Động vật trong núi khẳng định không nhiều lắm.
Nhai Tí không phải dã thú bình thường, ăn trái cây cũng có thể sống. Nhưng động vật ăn thịt bỗng nhiên bị bắt ăn chay, tưởng tượng thôi cũng biết rất thống khổ.
Khó trách Nhai Tí chăm chăm nhìn hai con nai lại không hạ được quyết tâm ăn luôn, bởi vì ăn rồi thì không còn gì để ăn nữa.
Khương Lam nghĩ xong, cũng nằm sấp xuống, lấy một nắm đá quý từ trong nhẫn trữ vật ra bổ sung thể lực.
Rộp rộp rộp rộp, tiếng động này vừa vang lên đã hấp dẫn lực chú ý của Nhai Tí, hắn duỗi cổ nhìn Khương Lam, thấy cậu che móng vuốt lại, bất mãn mà vỗ vỗ móng vuốt của mình lên mặt đất, hung ác ngao ngao.
Khương Lam không thèm để ý đến hắn, xoay lưng về phía hắn tiếp tục ăn.
Nhai Tí: "..."
Hắn nghiến răng, phẫn nộ trừng Khương Lam.
Thù này tui nhớ.
* * *
Nằm trong hang đá không biết đã bao lâu, Khương Lam vảnh tai nghe tiếng động bên ngoài hồi lâu, không còn nghe được động tĩnh người khổng lồ tạo ra, cũng không biết nó đi nơi khác tìm họ hay đã quay về sơn cốc phong đỏ, sau khi trở lại có còn ra ngoài nữa hay không.
Khương Lam nhìn Nhai Tí tức giận không thèm để ý đến mình, điều chỉnh một tư thế thoải mái, bắt đầu nghĩ cách đưa Nhai Tí ra ngoài.
Muốn trở về, chỉ có thể đi theo con đường mà Tống Dự đã rời khỏi – đây là điểm giao nhau giữa không gian và thế giới thực chính xác duy nhất mà cậu biết ở thời điểm này.
Chẳng qua muốn đưa Nhai Tí về như thế nào mới là vấn đề.
Hắn hiển nhiên sẽ không thành thật đi theo cậu, nếu lại gây ra động tĩnh gì dẫn người khổng lồ đến mới thật sự phiền phức.
Ánh mắt Khương Lam nhìn Nhai Tí càng thêm thâm trầm, cậu đã bắt đầu tự hỏi đến tính khả thi của việc đánh ngất hắn rồi kéo trở về.
Nhai Tí phát hiện tầm mắt Khương Lam, mẫn cảm mà quay đầu lại, cảnh giác trừng cậu.
"..."
Khương Lam thu tầm mắt lại, thôi, vẫn là thử lừa dối một phen xem sao.
Mắt Khương Lam lập lòe, đưa đá quý ăn chưa hết trong móng vuốt cho Nhai Tí nhìn thoáng qua, sau đó nhanh chân nhét vào miệng ăn luôn.
Nhai Tí còn chưa kịp thấy rõ: "?"
Cảm thấy mình bị chơi khăm, hắn phẫn nộ đứng dậy, phát ra tiếng rít thâm thấp.
Khương Lam hỏi:
"Muốn ăn không?"
Cậu chỉ chỉ hai con nai ốm yếu trong góc hang, nói:
"Ngon hơn cái kia nhiều."
Nhai Tí bất mãn nhìn cậu, mắt dần dần trở nên hung ác, nóng lóng muốn trực tiếp nhào qua cướp lấy.
Khương Lam đẩy tảng đá lấp cửa hang ra, quan sát một phen tình hình bên ngoài, tiếp tục:
"Anh phải ra ngoài tìm đồ ăn, em muốn ăn thì mau đuổi theo."
Nói xong, cũng không chờ Nhai Tí do dự, cậu phân biệt phương hướng xong lập tức bay nhanh lướt về phía trại làng.
Lúc trước chiến đấu với người khổng lồ, cậu cố tình tránh đi khu vực có trại làng, hiện giờ chỉ hi vọng gã khổng lồ kia sẽ không ma xui quỷ khiến mà chà đạp nơi đó.
Thấy cậu không thèm quay đầu lại mà lưu loát rời khỏi, Nhai Tí kêu thầm hai tiếng trong cổ họng, do dự một chốc, rốt cuộc vẫn bị lòng hiếu kỳ chiếm lấy, xa xa bám theo Khương Lam.
* * *
TIỂU KỊCH TRƯỜNG:
Lam tể: Đi nha, anh dẫn em đi tìm đồ ăn ngon
(─Lúc đến nơi)
Nhai Tí (phẫn nộ) : Đồ ăn đâu?
* * *
[1] Xi Vưu là tộc trưởng tộc Cửu Lê, mà tộc người này chính là người Miêu ngày nay (ở VN mình người Miêu là người H'Mông). Đến nay họ vẫn xem Xi Vưu là thủy tổ của tộc mình mà không tự xưng là con cháu Viêm Hoàng như người Hán. Còn cây phong được xem là vật tổ của người Miêu, đến nay họ vẫn thờ cúng cây phong. Trong "Sơn Hải Kinh – Đại Hoang Nam Kinh" ghi lại cây phong là hóa thân từ các loại hình cụ trên người Xi Vưu rơi xuống sau khi chết. Sử thi Phong Mộc Ca của người Miêu nói rằng tộc người Miêu thậm chí là cả nhân loại đều được tạo ra từ cây phong. Giờ mấy chú biết người khổng lồ là ai rồi ha
