Ngôn Tình [Edit] Làm Nữ Phụ Ở 300 Năm Sau - Bất Khởi Sàng Tựu Khai Tâm

Discussion in 'Box Dịch - Edit' started by Bughams, Dec 8, 2019.

  1. Bughams Bạn có thể gọi mình là Bug

    Messages:
    172
    Chương 28.2: Sâm Nhuyễn nhập viện

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  2. Bughams Bạn có thể gọi mình là Bug

    Messages:
    172
    Chương 29.1: Thư Điềm đến thăm

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  3. Bughams Bạn có thể gọi mình là Bug

    Messages:
    172
    Chương 29.2: Thư Điềm đến thăm

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
    Đừng quên bấm Theo Dõi để nhận thông báo về chương mới nhất nhé!
     
    Last edited: Feb 10, 2023
  4. Bughams Bạn có thể gọi mình là Bug

    Messages:
    172
    Chương 30.1: Cướp đoạt năng lượng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong phòng bệnh, Hoắc Dịch Hoài thay xong quần áo bèn chuẩn bị rời đi.

    Trùng hợp lúc này lại có y tá bưng thuốc đi vào, cô ấy thấy Hoắc Dịch Hoài đã đổi lại trang phục tác chiến thì dò hỏi: "Xin hỏi, không biết anh chuẩn bị đi đâu?"

    "Tôi đi về." Hoắc Dịch Hoài đáp lại ngắn gọn.

    Giọng nói của thiếu niên âm trong trẻo lạnh nhạt, biểu cảm trên khuôn mặt tuấn tú cũng vậy, toát ra một vẻ lạnh lùng đẩy người ra xa vạn dặm. Nhưng dù vậy, gương mặt điển trai hoàn mỹ tinh xảo đến cực điểm kia vẫn khiến cho người khác không tự chủ sa vào.

    "Nhưng bác sĩ vẫn chưa nói anh có thể xuất viện..."

    Đối mặt với một thiếu niên anh tuấn đẹp trai quá đỗi như vậy, y tá nhẹ giọng nói chuyện.

    Đôi con mắt màu xám bạc khẽ lóe, Hoắc Dịch Hoài nói: "Tôi đã ổn rồi, có thể xuất viện."

    "Ôi, nhưng mà anh..." Nhìn bóng lưng rời đi quyết đoán của thiếu niên, vị y tá bưng thuốc đuổi theo ra ngoài hai bước. Nhưng đợi đến khi cô ấy ra khỏi cửa thì trên hành lang của bệnh viện đã không còn bóng dáng của chàng thiếu niên kia nữa.

    Trong một phòng bệnh khác, giờ phút này, Thư Điềm đang khuyên nhủ cha mẹ Thư ăn cơm.

    Tuy nhiên cơm hộp cô ả để trên bàn lại không có ai đụng đến, cả cha Thư lẫn mẹ Thư đều không có ý muốn dùng cơm.

    Nếu Thư Sâm Nhuyễn đã chết, hai ông bà cũng định chết theo à?

    Nội tâm của Thư Điềm rất không kiên nhẫn, nhưng trước mặt lại mặt ủ mày chau giống mọi người, "Ba mẹ, hai người có lo lắng cho em gái thì cũng phải bảo trọng cơ thể chứ, bằng không Nhuyễn Nhuyễn mà biết cũng sẽ khó chịu lắm."

    Mẹ Thư quay đầu nhìn về phía Thư Điềm, trong mắt bà đều là hối hận, bà thất hồn lạc phách nói: "Đáng lẽ mẹ không nên đồng ý cho Nhuyễn Nhuyễn đi Rừng độc, cả đều là lỗi của mẹ. Điềm Điềm, con đồng ý với mẹ, đừng đi đến chỗ nguy hiểm như vậy có được không?"

    Thảo dược biến dị đã không còn, cô ả có đi đến Rừng độc cũng không còn ý nghĩa.

    Thư Điềm đồng ý luôn: "Dạ được ạ, con sẽ không đi."

    "Nếu Nhuyễn Nhuyễn cũng ngoan ngoãn như con thì đã không xảy ra chuyện..."

    Thấy Thư Điềm thuận theo, trong lòng của bà cũng tốt hơn một chút. Mẹ Thư lại lập tức đau lòng mày nhìn về phía đứa con đang nằm trên giường, sự thương tiếc và khổ sở trong mắt gần như sắp tràn ra.

    Thư Điềm vốn còn đang vui mừng vì nửa câu đầu của mẹ thì lại bị nét mặt của bà khiến cho toàn bộ tâm trạng vui vẻ mất tăm.

    Cô ả âm u nhìn lướt qua mặt của Thư Sâm Nhuyễn, lặng lẽ siết chặt nắm tay. Thư Sâm Nhuyễn luôn có thể chiếm lấy hết sự chú ý của ba mẹ, làm cho ả bị người nhà bỏ qua triệt để. Dựa vào đâu cơ chứ, nó chẳng qua chỉ là một đứa trẻ bị vứt bỏ mà thôi, bản thân ả mới là con gái ruột của ba mẹ mà!

    Thời gian tiếp theo dần trôi qua trong sự im lặng. Vào buổi chiều, cha thư về nhà họ Thư trước. Trong nhà còn có một đứa trẻ nữa, cha Thư và mẹ Thư không thể đều qua đêm lại trong bệnh viện được.
    Trang Thư vốn muốn mang Thư Điềm cùng về, Nhưng cô ả lại kiên trì muốn ở lại với mẹ cùng nhau trông Thư Sâm Nhuyễn. Cha Thư và mẹ Thư đều vui mừng vì con gái thương yêu em gái nên cũng không khuyên cô ả rời đi nữa.

    Trong rừng độc, bởi vì bị quân đội đóng quân yêu cầu ở lại tại chỗ sắp được một ngày, mọi người trong tiểu đội đặc huấn có phần không kiên nhẫn.

    "Anh họ, bọn họ muốn chúng ta ở lại đây đến khi nào? Rốt cuộc là cứ ở lại Rừng độc hay là kết thúc đặc huấn, bọn họ phải cho một câu chắc chắn chứ." Tiết Nhất Minh phàn nàn với anh họ.

    Nội tâm của Tiết Phàm thì không muốn kết thúc đặc huấn, có lẽ đây cũng là suy nghĩ của đại đa số đội viên.
    Được huấn luyện trong chỗ sâu của rừng độc là cơ hội ngàn năm có một. Đồng thời, được chọn lựa vào đội đối với mọi người cũng là một loại vinh quang, bọn họ không muốn lỡ mất cơ hội lần này, hoặc là nói bỏ dở giữa chừng.

    "Chờ xem, bọn họ kết thúc tra xét có khi chúng ta có thể tiếp tục đi vào." Tiết Phàm trầm giọng nói, vẻ mặt của gã không tính là tươi sáng.

    "Ôi, cũng không biết Thư Sâm Nhuyễn và Hoắc Dịch Hoài thế nào." Tiết Nhất Minh lại nhảy đến chủ đề khác.

    Tiết Phàm mím mím môi, đây cũng là một vấn đề gã đang đau đáu lo lắng.

    Hoắc Dịch Hoài xin được trở lại nơi đóng quân. Bên phía đóng quân nói sơ lược tình trạng trước mắt của tiểu đội đặc huấn, nói cho hắn biết hiện giờ có thể tiếp tục dưỡng sức ở bệnh viện, dù sao cũng chưa có quyết định về việc tiếp tục cho đặc huấn diễn ra hay không.

    Hoắc Dịch Hoài từ chối, muốn xin phép được cùng điều tra khe quỷ dị kia cùng quân đội đóng quân.

    Hắn là đương sự, cơ thể không có trở ngại gì, năng lực cá nhân lại mạnh, người phụ trách nơi đóng quân thoáng suy tư một chút và đồng ý .

    Xem ra trường học là không định kết thúc đặc huấn, bọn họ chậm chạp không nhận được chỉ lệnh rút lui đã cho thấy rõ ràng ý đồ đó. Giờ phút này, người phụ trách chỉ hy vọng có thể nhanh chóng giải quyết nguy hiểm để cho họ tiếp tục đặc huấn.

    Cũng không lâu lắm, bên ngoài bệnh viện đã có một máy phi hành trông quen mắt đỗ xuống.

    Hoắc Dịch Hoài nhảy luôn lên, động tác sạch sẽ dứt khoát. Máy phi hành ban đầu là hình thức tự động lái, Hoắc Dịch Hoài sửa đổi chỉ lệnh, không đi đến nơi đóng quân trước, mà bay thẳng đến địa điểm họ đã xảy ra chuyện lúc trước.

    Đối với tình trạng hiện tại trước mắt của Thư Sâm Nhuyễn, bệnh viện không có cách chữa trị. Họ không nghiên cứu ra rốt cuộc năng lượng kỳ dị kia là do nguyên cớ nào. Có lẽ hắn có thể tìm được thảo dược tương tự và bác sĩ có thể tìm ra được biện pháp chữa trị cho Thư Sâm Nhuyễn.

    Trong phòng vip của bệnh viện, ngoài phòng chữa trị cho Thư Sâm Nhuyễn còn có một phòng ngủ.

    Hơn nữa thiết bị chữa bệnh tiên tiến như vậy, từng giây từng phút có thể giám sát trạng thái của bệnh nhân, do vậy cũng không cần phải có người thân trông bên cạnh. Những người y tá chiếu cố bệnh nhân thì lại càng chuyên nghiệp, người bị bệnh giống như Thư Sâm Nhuyễn sẽ có ba nhân viên y tá chăm sóc. Mẹ Thư ở lại đây thực tế cũng không có ý nghĩa lớn, đơn thuần chỉ là vì lo lắng cho con gái.

    Chạng vạng, y tá lại đi lấy mẫu máu một lần.

    Bác sĩ nói, tình trạng cơ thể của Thư Sâm Nhuyễn luôn luôn thay đổi, Họ cần các mẫu này để mang đến phòng thí nghiệm nghiên cứu.

    Sau khi tá rời khỏi, mẹ Thư lại ngồi bên giường một lát.

    Bà nói với Thư Điềm một tiếng, rồi đi phòng tắm tắm rửa. Hôm nay, tuy rằng không làm gì, nhưng có khả năng sau khi nghe tình huống của con gái bị đổ mồ hôi lạnh, thời gian dài lại vốn có tính sạch sẽ, bà cảm giác người mình có chút dơ dáy.

    "Mẹ yên tâm, con sẽ chú ý sát sao em gái." Rốt cuộc cũng đợi được cơ hội, Thư Điềm vui sướng gần như không chịu nổi.

    Hai phút sau, Thư Điềm lặng lẽ chạy tới phòng ngủ, cô ả nghe được trong phòng tắm có tiếng nước, bèn vội vàng về tới giường bệnh của Thư Sâm Nhuyễn.

    [ Mi mau che chắn bọn dụng cụ này hết đi!] Thư Điềm khẩn cấp ra lệnh cho hệ thống.

    Hệ thống biết cô ả muốn làm cái gì, nó cũng không nói lời thừa thãi, ngay lập tức che chắn máy móc chữa bệnh. Hơn nữa, lại còn tạo ra một loại sóng tín hiệu giả, để những dụng cụ này kiểm tra số liệu cơ thể của Thư Sâm Nhuyễn không bị thay đổi.

    [Chỉ có mười phút, cô tranh thủ đi.] Số điểm của Thư Điềm quá ít, năng lực mà hệ thống có thể thi triển có hạn, nó chỉ có thể che chắn những dụng cụ này mười phút.

    [Tôi biết!] Hai mắt của Thư Điềm sáng lên, lấy vòng cổ xuống. Cô ả nới tay, vòng cổ bay đến khoảng không chính giữa trên người Thư Sâm Nhuyễn.

    Những hạt cát nho nhỏ tỏa ra ánh sáng nhạt và bao phủ toàn bộ giường bệnh. Thư Điềm nhìn thấy, những hạt cát đều đang nổi hết trên không trung, phía cầu thủy tinh trống rỗng đang ở bên dưới, phía cầu thủy tinh có cát trắng ở bên trên.

    Thư Điềm mặc niệm một chỉ lệnh cổ quái trong lòng, ngay sau đó liền nói nhỏ: "Mở ra dụng cụ tước đoạt, đối tượng chỉ định – Thư Sâm Nhuyễn, vật phẩm tước đoạt – năng lượng của thảo dược biến dị bên trong cơ thể của Thư Sâm Nhuyễn..."

    Tiếng nói của cô ả vừa dứt, ánh sáng nhạt chiếu xuống cơ thể của Thư Sâm Nhuyễn liền xảy ra đột biến.

    Cơ thể của thiếu nữ xinh đẹp chậm rãi biến thành trong suốt giống như cổ tích thần thoại. Nhìn từ bên ngoài có thể thấy rõ ràng, trong cơ thể của cô đang có nhiều điểm sáng màu xanh lá chuyển động, ánh sáng xanh có ý đồ muốn khuếch tán ra bên ngoài nhưng lại bị thứ gì đó hấp dẫn, theo một quy luật nào đó tuần hoàn trong cơ thể của Thư Sâm Nhuyễn và chuyển động theo một trật tự.

    Hệ thống nhìn thấy tình hình này thì kinh ngạc thốt lên. Nó vốn cho rằng cơ thể của Thư Sâm Nhuyễn sẽ bị nứt vỡ Nhưng không ngờ cơ thể của cô có thể làm đến nước này.

    Dựa theo tình huống này, chỉ trong vòng một tháng, Thư Sâm Nhuyễn có thể hấp thu toàn bộ tất cả số năng lượng đó. Hiện giờ cô ấy hôn mê bất tỉnh chẳng qua là vì cơ chế tự bảo vệ của cơ thể.

    Sau khi Thư Điềm chính thức sử dụng dụng cụ tước đoạt, ánh sáng màu xanh lá trong cơ thể của Thư Sâm Nhuyễn chậm rãi bay lên phía trên.

    Những đốm sáng đó bay siêu vẹo nên không trung hội tụ thành một chùm sáng như một ngân hà nhỏ xinh đẹp. Thiếu nữ yên tĩnh nằm trên giường bệnh, gương mặt điềm tĩnh ngủ như ẩn như hiện trong điểm sáng, sự xinh đẹp có phần không chân thực.

    Ánh sáng xanh bị những hạt cát hút đi, đồng thời, những hạt cát trắng ở nửa cầu thủy tinh bên trên chậm rãi chảy xuống bên dưới. Điều kỳ dị là, những hạt cát trắng chảy qua ống dẫn xuống bên dưới biến thành màu xanh lá giống như những đốm sáng xanh lá kia đã bị nhốt vào trong cát.

    Thư Điềm khẩn thiết ngóng nhìn những hạt cát màu xanh lá trong nửa cầu thủy tinh. Cô ả biết, Tất cả chúng đều là những năng lượng đã cướp lấy từ trên người của Thư Sâm Nhuyễn và sau đó sẽ do chính ả sử dụng.

    Những hạt cát màu xanh lá chảy xuống dần dần nhiều lên và những điểm sáng màu xanh quanh người Thư Sâm Nhuyễn dần dần ít đi. Chậm rãi, những điểm sáng đã tuần hoàn theo một hệ thống cũng bị những hạt cát thu hút và bắt đầu khuếch tán ra bên ngoài.

    Thư Điềm trơ mắt nhìn những điểm sáng xanh lá đang tuần hoàn xuất hiện tan tác, sau đó từng điểm từng điểm một yếu bớt, nụ cười trên gương mặt ả bắt đầu lớn hơn.

    Thư Sâm Nhuyễn làm nằm mơ một giấc mơ rất rất dài, giấc mơ này không tốt đẹp lắm, thậm chí vừa mới bắt đầu còn có chút khủng bố.

    Ban đầu, cô cảm thấy bản thân như bị quăng vào một trong ao nước bị áp suất của nước ép đau đến không thở nổi.

    Nhiệt độ của nước lại rất cao rất nóng khiến cho người ta cảm thấy sắp bị nấu chín, toàn cơ thể của cô không có chỗ nào là không đau. Tiếp theo đó, không biết là do cô đã thích ứng được với nhiệt độ của nước hay là nhiệt độ của nước đã giảm bớt, cô cảm thấy không còn khó chịu như trước và thậm chí còn có chút thoải mái.

    Nhưng hiện tại, Thư Sâm Nhuyễn cảm thấy lượng nước bên người đang bị hút đi. Cô trở nên thoải mái hơn rất nhiều nhưng trong tiềm thức lại nảy lên một suy nghĩ không nỡ. Cô luôn cảm thấy, lượng "nước" đó rất quan trọng với bản thân.

    Khi lượng ánh sáng xanh trong cơ thể của Thư Sâm Nhuyễn càng ngày càng mỏng manh, số cát màu trắng cũng càng ngày càng ít và chuyển hóa thành màu xanh lá.

    Thực ra ở trong dụng cụ tước đoạt, số cát trắng tượng trưng cho năng lượng trong cơ thể của Thư Sâm Nhuyễn. Lượng cát ấy chảy từ nửa cầu thủy tinh này sang nửa cầu thủy tinh trống rỗng khác chính là lúc số năng lượng trên người Thư Sâm Nhuyễn bị hút vào trong dụng cụ tước đoạt.

    [Tốt nhất cô nên dừng lại bây giờ, 10 phút sau sẽ có dụng cụ kiểm tra đến số liệu dị thường trên cơ thể của Thư Sâm Nhuyễn.] Hệ thống nhắc nhở, [Bây giờ đã là phút thứ chín.]

    Trong lòng của Thư Điềm biết rõ, tuyệt đối không thể để Thư Sâm Nhuyễn xảy ra chuyện trong tình huống chỉ có một mình ả ở đây, bằng không ba mẹ chắc chắn sẽ biết à động tay động chân.

    Nhưng nhìn thấy trong cơ thể của Thư Sâm Nhuyễn còn nhiều điểm sáng xanh lá như vậy, ả không cam lòng để chỗ năng lượng ấy
    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**

    Đừng quên bấm Theo Dõi để nhận thông báo về chương mới nhất nhé!
     
  5. Bughams Bạn có thể gọi mình là Bug

    Messages:
    172
    Chương 30.2: Thư Sâm Nhuyễn tỉnh lại, Thư Điềm bị bắt cóc?!
    Bấm để xem
    Đóng lại

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**

    Đừng quên bấm Theo Dõi để nhận thông báo về chương mới nhất nhé!
     
  6. Bughams Bạn có thể gọi mình là Bug

    Messages:
    172
  7. Bughams Bạn có thể gọi mình là Bug

    Messages:
    172
    Last edited: Jul 23, 2023
  8. Bughams Bạn có thể gọi mình là Bug

    Messages:
    172
  9. Bughams Bạn có thể gọi mình là Bug

    Messages:
    172
  10. Bughams Bạn có thể gọi mình là Bug

    Messages:
    172
    Last edited: Oct 8, 2023
Trả lời qua Facebook
Loading...