Phần 2- Chương 30
Người cần xin lỗi lẽ ra đã là tôi, nhưng Ban Mai lại xin lỗi tôi vì sự vô tâm của cô bé. Thật là trớ trêu! Tôi ước giá có cỗ máy thời gian để quay trở lại giây phút đó và không sấn sổ giúp đỡ một cách vô tri nữa. Bây giờ nghĩ lại, bản thân chỉ muốn đóng cửa và cách ly với cô bé lần nữa để không phải đem gương mặt xấu hổ này ra bên ngoài.
Nhưng gần đây tôi đã phải nhận quá nhiều đau khổ để có thể chọn cho mình thêm sự đau khổ khác nữa. Tôi mạnh dạn sang phòng của Ban Mai gõ cửa, quyết nói lời xin lỗi cho bằng được trước khi quá muộn. Tôi muốn mỗi lần nhìn thấy Ban Mai không phải dằn vặt, day dứt mà thay vào đó là sự vui vẻ, tích cực y như những gì cô bé từng mang lại cho tôi.
Ban Mai không có ở phòng. Chắc giờ này cô bé đang đi học phụ đạo ở đâu đó. Kể từ ngày Hoài My không còn ở đây, Ban Mai ít về phòng hẳn. Có lẽ nó cũng có những điều day dứt nhất định mỗi khi nhìn thấy tôi, hoặc đó chỉ là những điều mà tôi tự biên ra để vơi bớt đi phần nào những cảm xúc lo lắng. Nếu Ban Mai thực sự không còn muốn ở đây nữa, tôi cũng không biết phải sống những ngày tháng tiếp theo thế nào!
Tôi đi ra bến xe bus gần nhất để chờ Ban Mai về. Mặc dù ngoài trời quá lạnh và xe bus cũng chỉ là một khả năng xảy ra khi Ban Mai đi đâu đó, song tôi nghĩ mình cần chờ đợi nó giống như nó từng chờ đợi mình quay về phòng.
Vài chuyến xe đi qua. Không chuyến nào có Ban Mai cả. Thời gian vẫn cứ thế không ngừng trôi đi và dù là mười lăm phút, ba mươi phút, một tiếng hay hai tiếng đồng hồ thì vẫn chẳng thấy hình bóng của cô bé đâu. Có đôi khi, thấy một cô gái trẻ bước xuống một tuyến xe, tôi đã tưởng đó chính là cô hàng xóm nhỏ bé của mình, nhưng rốt cuộc thì không phải. Vài tuyến xe nữa như thế, tất cả chỉ làm cho bản thân tôi thêm mệt mỏi hơn. Lúc này tôi mới thấm thía cảm giác của Ban Mai khi chờ đợi tôi. Đó là thứ cảm giác không hề dễ chịu chút nào, muốn bỏ cũng không được mà muốn tiếp tục cũng không xong. Nếu tôi bỏ về phòng bây giờ, biết đâu Ban Mai sẽ quay về và chúng tôi không thể gặp nhau được!
"Hay là mình đợi ngày mai rồi hẵng nói nhỉ?". Tôi đã suy nghĩ như vậy đấy. Nhưng tâm trí tôi đâu cho phép! Da tôi đã lạnh cóng dưới tiết trời mùa đông, nhưng tâm trí tôi bắt tôi đứng lại thêm vài phút nữa. Vài phút đồng hồ thôi, cũng đủ thay đổi cả số phận con người rồi!
Nhưng mưa phùn đã trở nên nặng hạt hơn và tôi không mang theo ô. Nếu nhiễm lạnh bây giờ, tôi lại ốm và biết đâu đấy lại nợ Ban Mai một ân huệ nữa. Không! Tôi không muốn như thế. Tôi sẽ về nhà, nếu may mắn có thể gặp Ban Mai ở đó. Đồ đạc nó còn để trong phòng, nhất định không phải là nó đã chuyển đi chỗ khác!
Thật may, khi tôi về đến trọ, phòng của Ban Mai đã sáng đèn. Tôi vội vàng gõ cửa trong bộ đồ lấm tấm nước mưa.
- Anh.. - Ban Mai mở cửa trong sự ngạc nhiên.
Nhưng vì nãy giờ đợi Ban Mai ngoài kia nên tôi chưa chuẩn bị lại tinh thần cho một lời xin lỗi. Tôi ấp úng:
- A.. a.. anh chỉ..
Chả hiểu sao lúc đó nhìn thấy mặt Ban Mai, tôi không còn hứng nói ra lời xin lỗi nữa. Không phải tôi sợ mất mặt. Tôi chỉ cảm thấy mình không hợp để xin lỗi trong lúc này. Rồi Ban Mai sẽ nghĩ như thế nào? Tôi xin lỗi vì đã giúp nó ư? Tôi hối hận chỉ vì những lỗi sai của nó ư?
Trong cơn rối trí, tôi làm mặt khó chịu rồi bỏ thẳng về phòng thật nhanh, không để ý xem lúc đó Ban Mai đang cảm thấy thế nào. Tôi chốt cửa lại cẩn thận, rồi khóc òa lên như lúc để mất Mas. Đây là lần đầu tiên tôi khóc vì Ban Mai. Tôi không biết nó sẽ nghĩ tôi vừa định tỏ tình với nó hay như nào, nhưng tôi chỉ đau khổ do nhiều điều không may tích tụ lại, đến mức không cả dám nói một lời xin lỗi với người mà mình xem như thân thiết.
Ngày hôm sau, tôi không đến trường. Dù hôm đó không có việc trên văn phòng Đoàn nhưng hễ nghĩ tới cảnh bắt gặp Ban Mai ở đâu đó trên con đường đến trường là tôi lại sợ hãi, chỉ muốn thu mình trong chăn ấm. Nếu gặp tôi, hoặc là Ban Mai sẽ xấu hổ lảng tránh đi, hoặc là nó sẽ hỏi tôi nguyên do mà hôm qua tôi chưa nói hết câu đã bỏ chạy.
Nhưng tất nhiên tôi không thể ở trong phòng mãi được. Cũng như lần trước, lần này tôi phải liều mình bỏ ra khỏi phòng những lúc đã chắc chắn rằng Ban Mai đã đi đâu đó hoặc đóng kín cửa phòng nó.
Những lần Ban Mai đi đâu đó thì tuyệt đối an toàn, nhưng những lần nó ở trong phòng mà đóng cửa thì tôi phải rón rén đi qua như kẻ trộm. Lúc ấy, tôi chỉ ước mình có cánh để bay từ tầng ba xuống tầng một để không phải đi qua phòng Ban Mai nữa.
Tôi chỉ đi bằng đầu ngón chân, vì thế khó giữ thăng bằng hơn. Đoạn, tôi vấp phải một chỗ lồi lên và ngã xuống ngay trước cửa phòng Ban Mai. Tiếng ngã rất to, cảm tưởng có thể đánh thức tất cả các phòng quanh đó. Vì thế, ngay lập tức tôi đã bị Ban Mai phát hiện. Lúc nó mở cửa phòng ra và nhìn thấy tôi đang nằm lăn ra đất với gương mặt đau đớn, nó hơi ngạc nhiên rồi chuyển qua không cảm xúc khi vừa nhận ra điều gì.
Nhưng gần đây tôi đã phải nhận quá nhiều đau khổ để có thể chọn cho mình thêm sự đau khổ khác nữa. Tôi mạnh dạn sang phòng của Ban Mai gõ cửa, quyết nói lời xin lỗi cho bằng được trước khi quá muộn. Tôi muốn mỗi lần nhìn thấy Ban Mai không phải dằn vặt, day dứt mà thay vào đó là sự vui vẻ, tích cực y như những gì cô bé từng mang lại cho tôi.
Ban Mai không có ở phòng. Chắc giờ này cô bé đang đi học phụ đạo ở đâu đó. Kể từ ngày Hoài My không còn ở đây, Ban Mai ít về phòng hẳn. Có lẽ nó cũng có những điều day dứt nhất định mỗi khi nhìn thấy tôi, hoặc đó chỉ là những điều mà tôi tự biên ra để vơi bớt đi phần nào những cảm xúc lo lắng. Nếu Ban Mai thực sự không còn muốn ở đây nữa, tôi cũng không biết phải sống những ngày tháng tiếp theo thế nào!
Tôi đi ra bến xe bus gần nhất để chờ Ban Mai về. Mặc dù ngoài trời quá lạnh và xe bus cũng chỉ là một khả năng xảy ra khi Ban Mai đi đâu đó, song tôi nghĩ mình cần chờ đợi nó giống như nó từng chờ đợi mình quay về phòng.
Vài chuyến xe đi qua. Không chuyến nào có Ban Mai cả. Thời gian vẫn cứ thế không ngừng trôi đi và dù là mười lăm phút, ba mươi phút, một tiếng hay hai tiếng đồng hồ thì vẫn chẳng thấy hình bóng của cô bé đâu. Có đôi khi, thấy một cô gái trẻ bước xuống một tuyến xe, tôi đã tưởng đó chính là cô hàng xóm nhỏ bé của mình, nhưng rốt cuộc thì không phải. Vài tuyến xe nữa như thế, tất cả chỉ làm cho bản thân tôi thêm mệt mỏi hơn. Lúc này tôi mới thấm thía cảm giác của Ban Mai khi chờ đợi tôi. Đó là thứ cảm giác không hề dễ chịu chút nào, muốn bỏ cũng không được mà muốn tiếp tục cũng không xong. Nếu tôi bỏ về phòng bây giờ, biết đâu Ban Mai sẽ quay về và chúng tôi không thể gặp nhau được!
"Hay là mình đợi ngày mai rồi hẵng nói nhỉ?". Tôi đã suy nghĩ như vậy đấy. Nhưng tâm trí tôi đâu cho phép! Da tôi đã lạnh cóng dưới tiết trời mùa đông, nhưng tâm trí tôi bắt tôi đứng lại thêm vài phút nữa. Vài phút đồng hồ thôi, cũng đủ thay đổi cả số phận con người rồi!
Nhưng mưa phùn đã trở nên nặng hạt hơn và tôi không mang theo ô. Nếu nhiễm lạnh bây giờ, tôi lại ốm và biết đâu đấy lại nợ Ban Mai một ân huệ nữa. Không! Tôi không muốn như thế. Tôi sẽ về nhà, nếu may mắn có thể gặp Ban Mai ở đó. Đồ đạc nó còn để trong phòng, nhất định không phải là nó đã chuyển đi chỗ khác!
Thật may, khi tôi về đến trọ, phòng của Ban Mai đã sáng đèn. Tôi vội vàng gõ cửa trong bộ đồ lấm tấm nước mưa.
- Anh.. - Ban Mai mở cửa trong sự ngạc nhiên.
Nhưng vì nãy giờ đợi Ban Mai ngoài kia nên tôi chưa chuẩn bị lại tinh thần cho một lời xin lỗi. Tôi ấp úng:
- A.. a.. anh chỉ..
Chả hiểu sao lúc đó nhìn thấy mặt Ban Mai, tôi không còn hứng nói ra lời xin lỗi nữa. Không phải tôi sợ mất mặt. Tôi chỉ cảm thấy mình không hợp để xin lỗi trong lúc này. Rồi Ban Mai sẽ nghĩ như thế nào? Tôi xin lỗi vì đã giúp nó ư? Tôi hối hận chỉ vì những lỗi sai của nó ư?
Trong cơn rối trí, tôi làm mặt khó chịu rồi bỏ thẳng về phòng thật nhanh, không để ý xem lúc đó Ban Mai đang cảm thấy thế nào. Tôi chốt cửa lại cẩn thận, rồi khóc òa lên như lúc để mất Mas. Đây là lần đầu tiên tôi khóc vì Ban Mai. Tôi không biết nó sẽ nghĩ tôi vừa định tỏ tình với nó hay như nào, nhưng tôi chỉ đau khổ do nhiều điều không may tích tụ lại, đến mức không cả dám nói một lời xin lỗi với người mà mình xem như thân thiết.
Ngày hôm sau, tôi không đến trường. Dù hôm đó không có việc trên văn phòng Đoàn nhưng hễ nghĩ tới cảnh bắt gặp Ban Mai ở đâu đó trên con đường đến trường là tôi lại sợ hãi, chỉ muốn thu mình trong chăn ấm. Nếu gặp tôi, hoặc là Ban Mai sẽ xấu hổ lảng tránh đi, hoặc là nó sẽ hỏi tôi nguyên do mà hôm qua tôi chưa nói hết câu đã bỏ chạy.
Nhưng tất nhiên tôi không thể ở trong phòng mãi được. Cũng như lần trước, lần này tôi phải liều mình bỏ ra khỏi phòng những lúc đã chắc chắn rằng Ban Mai đã đi đâu đó hoặc đóng kín cửa phòng nó.
Những lần Ban Mai đi đâu đó thì tuyệt đối an toàn, nhưng những lần nó ở trong phòng mà đóng cửa thì tôi phải rón rén đi qua như kẻ trộm. Lúc ấy, tôi chỉ ước mình có cánh để bay từ tầng ba xuống tầng một để không phải đi qua phòng Ban Mai nữa.
Tôi chỉ đi bằng đầu ngón chân, vì thế khó giữ thăng bằng hơn. Đoạn, tôi vấp phải một chỗ lồi lên và ngã xuống ngay trước cửa phòng Ban Mai. Tiếng ngã rất to, cảm tưởng có thể đánh thức tất cả các phòng quanh đó. Vì thế, ngay lập tức tôi đã bị Ban Mai phát hiện. Lúc nó mở cửa phòng ra và nhìn thấy tôi đang nằm lăn ra đất với gương mặt đau đớn, nó hơi ngạc nhiên rồi chuyển qua không cảm xúc khi vừa nhận ra điều gì.
Chỉnh sửa cuối: