Tiểu Thuyết [Edit] Phúc Bảo Ba Tuổi Rưỡi, Được Tám Người Chú Chiều Chuộng - Mạnh Hàn Tử

Discussion in 'Truyện Drop' started by Thao288, Jan 15, 2023.

  1. Thao288

    Messages:
    3
    Chương 50: Mạo Hiểm Công Lao Của Mình!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong chậu than lóe lên ngọn lửa màu xanh biếc, quần áo Tư Diệc Nhiên đột nhiên đứng thẳng lên, ống tay áo chậm rãi nâng lên..

    Bầu trời bên ngoài không biết từ lúc nào đã bị mây đen bao phủ, một cơn gió thoảng qua, bà Tô không khỏi ôm lấy hai cánh tay.

    Cảnh tượng này, thật quỷ dị!

    Chỉ có Tô Bảo trên mặt mang theo ý cười, phất phất tay với chiếc áo sơ mi nhỏ, nhỏ giọng nói: "Mau trở về đi!"

    Chiếc áo sơ mi nhỏ trong chậu than bỗng rơi xuống, rơi vào ngọn lửa và cháy rụi.

    Tư Diệc Nhiên, người đang nằm trên mặt đất, ngón tay khẽ giật giật.

    Kỷ Trường hừ một tiếng, vội vàng lấy ra cuốn sổ, dùng đầu to lật xem.

    Hắn không nhìn lầm nha, âm hương trên đỉnh đầu đích thật là đếm ngược chờ tử vong, sao người lại trở về?

    Mọi người đều nín thở, nhìn chằm chằm vào Tư Diệc Nhiên.

    Nhưng đợi hồi lâu cũng không thấy Tư Diệc Nhiên tỉnh lại, Ôn Như Vân ngã quỵ trên mặt đất, không tiếng động rơi lệ.

    Trường Phong thở phào nhẹ nhõm, cười lạnh nói: "Nhìn xem? Tôi thật sự cạn lời rồi. Một đứa trẻ mà các người cũng tin, thật phí thời gian! Nếu như vừa rồi cứ để cho sư phụ ta tiếp tục, không biết chừng người bây giờ đã tỉnh lại rồi đó!"

    Vân đại sư nghiêm mặt mắng: "Trường Phong! Không được nhiều lời!"

    Nghe Trường Phong nói xong, Tư lão phu nhân ngoài cửa rốt cuộc nhịn không được xông vào, lớn tiếng khóc rống:

    "Đều là các người! Các người không nghe tôi nói! Mấy người giết chết cháu trai của tôi rồi!"

    Vừa nói, bà vừa chộp lấy cái nạng ném về phía Tô Bảo: "Mày đền mạng cháu tao! Mày giết cháu tao! Tao muốn mày phải chôn cùng cháu tao!"

    Tô Bảo theo bản năng giơ chân lên, đá cái nạng một cái, cái nạng kia liền 'rầm' một tiếng đập trúng đầu Tư lão thái thái..

    Tư lão thái thái càng khóc to hơn, vừa khóc vừa mắng.

    Sắc mặt Tô Nhất Trần âm trầm, đang định kêu vệ sĩ ném Tư lão phu nhân ra ngoài!

    Tư Dã lớn tiếng gắt lên, "Câm miệng!"

    Tư lão phu nhân nhất thời sửng sốt, lại khóc lớn: "Sao anh dám quát tôi! Đời tôi thật khổ! Cháu tôi mất rồi, còn đứa con trai giờ cũng không có hiếu.."

    Vân đại sư đứng sang một bên, lắng nghe tiếng ồn ào này, từ tận đáy lòng rất hài lòng!

    Nên như vậy, ai bảo bọn họ không tin hắn?

    Thật là một trò cười, một đứa nhóc làm sao có thể cứu người mà chính hắn còn không cứu được!

    Nếu Tô Bảo thực sự cứu được Tư Diệc Nhiên, truyền ra mặt mũi hắn còn biết để đi đâu!

    Đúng lúc này, một thanh âm yếu ớt vang lên: "Ồn ào quá.."

    Biểu cảm lạnh lùng và kiêu ngạo trên khuôn mặt của Vân đại sư đột nhiên đông cứng lại, không thể tin nhìn sang..

    Chỉ thấy Tư Diệc Nhiên chống đỡ thân thể yếu ớt ngồi dậy!

    Tô Bảo mừng rỡ nói: "Tiểu ca ca, anh sống lại rồi!"

    Chà, bé thực sự đã cứu anh trai nhỏ trở về.

    Tô Bảo đột nhiên cảm thấy sư phụ rất lợi hại, nguyên lai không phải sư phụ dạy cái gì cũng đều bị bắt a!

    Ôn Như Vân sửng sốt hồi lâu, toàn thân run rẩy, gắt gao mở to hai mắt, chỉ sợ là ảo giác của chính mình..

    "Diệc.. Diệc Nhiên!" Ôn Như Vân run rẩy sờ sờ mặt Tư Diệc Nhiên.

    Tư Diệc Nhiên nghiêng đầu, tiểu tử này tựa hồ không thích bị người khác đụng vào, ngay cả mẹ ruột của mình cũng không thích.

    Biểu cảm của anh lạnh lùng, vừa lạnh vừa đáng yêu, giống như cha mình vậy.

    Tư Diệc Nhiên mím môi, nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người Tô Bảo.

    "Bạn là ai?" anh hỏi.

    Tô Bảo cười nói: "Em tên là Tô Tiểu Bảo."

    Tư Diệc Nhiên âm thầm nhớ kỹ tên bé - Tô Bảo.

    Ôn Như Vân nghẹn ngào nói: "Tô Bảo, cảm ơn, cảm ơn con.."

    Tư lão phu nhân từ trong kinh ngạc hoàn hồn lại, run rẩy bò về phía Tư Diệc Nhiên: "Cháu trai, cháu ngoan của ta! Con tỉnh rồi! Quả nhiên là cháu trai của ta, phúc lớn mạng lớn.."

    Người nhà họ Tô ở một bên cười khẩy.

    Nếu cứu không được, thì là do Tô Bảo.

    Nếu cứu được, thì là do tôn tử của bà ta phúc lớn mạng lớn!

    Tô Nhất Trần lạnh mặt nói: "Chú Nhiếp, tiễn khách!"

    Tư Dã liếc Tư lão thái thái một cái, nói với Tô Nhất Trần, "Tôi xin lỗi, sau khi tôi trở về tôi sẽ xử lý tốt việc nhà."

    Anh không nói thêm gì nhiều, bởi vì anh biết nói nhiều cũng vô ích.

    Tô gia thực sự tức giận.

    Vì lý do công việc, Tư Dã quanh năm ở tiền tuyến, ít khi để tâm đến chuyện gia đình.

    Cũng không biết rằng mẹ mình sẽ là một người bừa bộn như vậy, trong lúc nhất thời lại nghĩ đến Ôn Như Vân đối với mình lạnh nhạt, đáy lòng phức tạp.

    "Ngày khác tôi sẽ tới cửa cảm tạ!" Tư Dã ngắn gọn nói, sau đó nhìn về phía Tô Bảo.

    Ánh mắt không khỏi nhu hòa, giơ tay vuốt vuốt đầu Tô Bảo.

    "Sau này nếu Tô Bảo cần giúp đỡ gì, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm đến chú." Tư Dã dừng một chút: "Bất kể là chuyện gì!"

    Ôn Như Vân cũng lau nước mắt nói: "Tô Bảo, cám ơn con.."

    Tiểu gia hỏa cũng không biết mình đã làm bao nhiêu và nhận được bao nhiêu từ nhà họ Tư.

    Bé chỉ cảm thấy vui vẻ, xua tay nói: "Không có gì! Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp!"

    Cục sữa nhỏ có thể không hiểu câu này có nghĩa là gì, nhưng khuôn mặt lại ra vẻ nghiêm túc nói.

    Vừa thành khẩn vừa đáng yêu!

    Tất cả mọi người không khỏi nở nụ cười, ngay cả Tô Nhất Trần vẻ mặt vốn nghiêm nghị cũng không khỏi dịu đi.

    Tư Dã mang theo một nhà già trẻ rời đi.

    Vân đại sư bị hung hăng tát vào mặt, chỉ cảm thấy mất mặt đến cực điểm, vì vậy từ đầu đến cuối cũng không dám hé răng một tiếng.

    Thấy Tư gia muốn rời đi, tự nhiên cũng đi theo.

    Tô Bảo đột nhiên há hốc mồm: "Vừa rồi Tô Bảo tựa hồ nghe được có người nói muốn ăn mười cân phân a.."

    Trường Phong vẻ mặt quẫn bách, hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống!

    Vân đại sư sắc mặt đen như đáy nồi, nhìn chằm chằm Tô Bảo, mang theo vẻ mặt trưởng lão quở trách: "Ngươi tuổi còn trẻ như vậy không biết lý sự, thật sự cho rằng mình cứu Tư tiểu thiếu gia sao? Lão đạo khuyên ngươi tích trữ khẩu đức nhiều hơn!"

    Nói xong, hừ một tiếng, vung cây phật trần, thập phần không vui rời đi.

    Tô Bảo trên mặt tràn vẻ hao tổn sức lực, đáy mắt lộ ra nghi hoặc.

    Bé thật sự đã cứu anh trai nhỏ mà!

    Nếu không, còn có thể là bọn họ cứu sao?

    Tô Bảo cuối cùng cũng biết tại sao chú cảnh sát lại muốn bắt họ.

    Bầu trời bên ngoài dần dần khôi phục lại ánh nắng, cảm giác lạnh lẽo trong phòng khách cũng biến mất.

    Tô Nhất Trần nhìn Tô Bảo với vẻ mặt phức tạp..

    **

    Tư Diệc Nhiên vẫn còn rất yếu, Tư Dã một tay ôm anh, đặt anh vào trong xe.

    Tư lão phu nhân vội vàng đẩy Ôn Như Vân ra, muốn đi theo.

    Lại không ngờ, Tư Dã chống một tay lên cửa xe, lạnh lùng nhìn bà.

    "Con thấy thân thể mẹ khỏe lắm. Ngày mai liền thu thập một chút, về quê đi!"

    Bà cụ sửng sốt.

    Tư Dã vòng tay qua eo Ôn Như Vân, đưa cô vào trong xe rồi đóng sầm cửa lại.

    Chiếc xe lao vút đi, chỉ còn lại bà cụ Tư đang ngơ ngác nhìn.

    "Tôi đây là tạo nghiệt gì a.." Tư lão phu nhân tức giận.

    Nhìn thấy Vân đại sư đứng ở phía sau, lại vội vàng nói: "Ồ.. đã để đại sư chê cười rồi!"

    Vân đại sư nhàn nhạt nói: "Không có việc gì."

    Tư lão phu nhân nói: "Đại sư, mời lên xe.."

    Vân đại sư nói: "Không cần."

    Dứt lời, tự mình bước ra ngoài.

    Trường Phong nhìn Tư lão phu nhân, lớn tiếng nói: "Lão phu nhân, Tư gia các người lần này làm việc thật là không còn gì để nói!"

    "Bà cho rằng Tô gia tiểu nha đầu kia thật sự có bản lĩnh cứu Tư công tử sao?"

    Tư lão phu nhân sửng sốt: "Ý của anh là?"
     
  2. Thao288

    Messages:
    3
  3. Thao288

    Messages:
    3
    YJena2909, Sakura 20 and LieuDuong like this.
  4. Thao288

    Messages:
    3
  5. Thao288

    Messages:
    3
    Chương 54: Vân Đại Sư Đạo Đức Giả!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tô Bảo sờ sờ hai bím tóc nhỏ trên đầu, có chút khó chịu.

    Cậu cả đã phải tốn rất nhiều công sức mới buộc được cho bé, Tô Bảo tin tưởng cậu cả nên nghĩ chắc chắn không xấu!

    Nhưng Tuyết Nhi lại nói rằng tóc của bé xấu, cái này không phải là đang chê cậu làm không tốt sao!

    "Tóc chị mới xấu!" Tô Bảo tức giận nói.

    Thấy Tô Bảo nổi cáu, Tuyết Nhi đáy lòng vô cùng hưng phấn.

    Cô không biết rằng kiểu tóc đó là do Tô Nhất Trần buộc.

    Thật quá lộn xộn, cô cho rằng chỉ có Tô Bảo mới có thể thắt bím kiểu ổ gà thế này, người lớn làm sao có thể buộc tóc như vậy?

    Tuyết Nhi tiếp tục nói: "Chị nói đều là thật! Ai buộc cho em vậy, mau xuống đi, chị buộc lại giúp em."

    Mẹ Tuyết Nhi cũng cười nói: "Tô Bảo, tóc con thật sự có chút lộn xộn! Dì và chị Tuyết Nhi giúp con làm một kiểu tóc đẹp được không?"

    Ba của Tuyết Nhi cũng rất vui.

    Trẻ con, rất dễ dụ.

    Cơ hội tốt như vậy để lấy lòng nhà họ Tô, bọn họ đương nhiên sẽ không bỏ qua.

    Tuy nhiên, Tô Nhất Trần lại lạnh lùng nói: "Là tôi buộc tóc cho Tô Bảo đấy."

    Nụ cười trên mặt ba mẹ Tuyết Nhi cứng lại!

    Không thể nào, Tô Nhất Trần là ai, sao có thể buộc tóc cho một đứa trẻ..

    Mẹ của Tuyết Nhi vội vàng nói: "À, chuyện này.. Xin lỗi, chúng tôi không có ý gì khác.. chỉ là Tuyết Nhi bình thường cũng rất quan tâm mọi người, cho nên mới.."

    Bất quá, Tô Nhất Trần lại phớt lờ họ, ôm lấy Tô Bảo đi vào trong.

    Khi vào trong, Tô Nhất Trần hỏi, "Ai đã mời Lam gia vậy?"

    Nếu anh nhớ không lầm, nhà họ Lam căn bản không có trong danh sách khách mời!

    Nhân viên vội vàng nói: "Có thể vào đều phải có thư mời, tôi lập tức đi kiểm tra.."

    Tô Nhất Trần lạnh lùng nói: "Không cần, mời bọn họ ra ngoài đi."

    Nhân viên liên tục nói: "Vâng vâng.."

    Sau đó, khi gia đình Tuyết Nhi đang bước vào thì bị nhân viên chặn lại.

    "Xin hỏi, anh có thư mời không?"

    Ba của Tuyết Nhi lấy thư mời của nhà họ Tư ra, nói: "Tư tiên sinh có chuyện không thể đến, Tư lão thái thái nhờ chúng tôi thay mặt bà đến đó."

    Thư mời được bí mật lấy, Tư lão phu nhân đã bị đuổi về nông thôn, nhà Tuyết Nhi rất tự tin sẽ không có việc gì.

    Nhân viên sửng sốt, nhìn thư mời, đúng là..

    Ba của Tuyết Nhi nhân lúc nhân viên bối rối, lập tức mang theo mẹ của Tuyết Nhi và Tuyết Nhi vào!

    Đùa sao, mọi người đều ở đây, dù thế nào đi chăng nữa, họ cũng phải vào trong trước đã!

    **

    Phía sau hậu trường.

    Một nhân viên công tác cung kính dẫn một vị đạo sĩ cùng các đệ tử của ông ta vào cửa.

    "Vân đại sư, mời đi lối này!"

    Vân đại sư gật gật đầu, nhìn xung quanh một vòng: "Không sai, hội trường bố trí huy hoàng đại khí, tử khí đông thăng, vị trí không tệ."

    Nhân viên cười phụ họa: "Đúng vậy, đều là do đại sư chỉ điểm tốt."

    Trường Phong nói: "Sư phụ ta vì nghi thức này cũng chuẩn bị không ít.."

    Nhân viên cười cười.

    Vân đại sư nhìn cái này, nhìn cái kia, cuối cùng nói: "Những thứ khác không có gì, chính là quả cầu cắt băng khánh thành ở giữa phải di chuyển về phía đông một chút, mới có thể tương ứng với cát giờ hôm nay."

    "Còn có, kéo cắt băng bản đạo mang đến một cái mới, các ngươi đi lấy dây đỏ, giấy vàng cùng nến thơm đi!"

    Các nhân viên vội vàng chạy đi tìm.

    Vân đại sư rất hài lòng với thái độ của hắn!

    Cắt băng khánh thành hôm nay thật ra rất đơn giản, đến lúc này hắn có thể thả lỏng một chút, có hắn tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề gì.

    Tiểu Tô Bảo được Tô Nhất Trần ôm vào trong hội trường, vừa vặn nhìn thấy các cô các chú trên đài nghi lễ đang bố trí hiện trường, có mấy người đem quả cầu nghi thức khổng lồ di chuyển, hướng về phía đông di chuyển một chút..

    Tô Bảo hỏi: "Cậu ơi, tại sao các chú lại di chuyển quả bóng kia đi vậy? Quả bóng lớn di chuyển sang một bên, nhìn rất khó chịu."

    Tô Nhất Trần nhìn một chút, đích xác sau khi quang cầu di chuyển, hai bên của sân khấu chủ trì liền không cân xứng.

    Tô Nhất Trần nói với trợ lý bên cạnh: "Đi bảo bọn họ đặt lại quả cầu đi."

    Trợ lý lập tức đi qua.

    Kỷ Trường bay sang một bên, sờ sờ cằm.

    "Tiểu quái vật" a, cái gì cũng không hiểu, nhưng cái này lại có thể cảm nhận được không thoải mái?

    Hắn chỉ vào quả cầu nghi lễ: "Có ví dụ sẵn a, đến tiểu bảo bối, sư phụ lại dạy con.."

    Kỷ Trường nói rất nhiều, Tô Bảo lại chớp chớp mắt nhìn chiếc bánh nhỏ cách đó không xa, cũng không biết là có nghe vào hay không.

    Tô Nhất Trần ôn nhu nói: "Muốn ăn cái gì?"

    Lễ khánh thành của Đường Minh Thịnh Thế không chỉ là một buổi lễ mà còn quy tụ những danh nhân thuộc mọi tầng lớp xã hội.

    Chính giữa hội trường là đài chủ trì cắt băng khánh thành, phía trước lễ đài là ghế ngồi xem buổi lễ.

    Hai bên hội trường chính là khu vực nghỉ ngơi, nơi đặt trà và đồ ăn nhẹ.

    Tô Bảo vừa định nói chuyện, đột nhiên chú ý tới một góc xa xa một nữ nhân sắc mặt tái nhợt như tuyết, ánh mắt lướt qua..

    Tô Bảo nhìn chằm chằm vào hậu trường, hỏi: "Sư phụ, bên kia có gì vậy?"

    Kỷ Trường híp mắt, thấp giọng nói: "Có âm khí?"

    Quỷ mít ướt đột nhập vào phòng Hạnh Hân lần trước đã bỏ trốn, không bao giờ được tìm thấy. Còn chưa tìm lại được.

    Không ngờ.. trước khi mít ướt bị bắt, một ác ma khác đã xuất hiện.

    Kỷ Trường híp mắt: "Đi, cặp sách nhỏ, đi qua nhìn một chút."

    **

    Hậu trường.

    Trường Phong kéo một cái ghế tới, ân cần lễ phép nói: "Sư phụ, mời ngồi!"

    Hắn nhìn quanh một vòng, thấy xung quanh ai cũng bận rộn, tiếp đãi bọn họ lại chỉ có hai người.

    Trường Phong bất mãn nói: "Mấy người này thật là, ngay cả một phòng VIP đàng hoàng cho sư phụ cũng không chuẩn bị! Thật quá mất mặt."

    Vân đại sư ngồi xuống, vẻ mặt cao thâm cùng lạnh nhạt, nói: "Không sao, chuyến này chỉ là vừa vặn hữu duyên mà thôi, chúng ta lại không theo đuổi tiền tài cùng danh lợi thế tục, mặc dù đang ở trong phố sầm uất cũng nên có cảnh giới đạm bạc an nhiên."

    Trường Phong xấu hổ nói: "Sư phụ dạy phải!"

    Lại nói, cũng không biết là ai ngày hôm qua nhận một thẻ ngân hàng của Tư lão thái thái..

    Cách đó không xa, một người đàn ông trung niên mặc âu phục chần chờ nhìn bên này.

    Hắn đi tới cẩn thận hỏi: "Xin hỏi ngài là Vân đại sư sao? -

    Vân đại sư thản nhiên gật đầu.

    Trường Phong nói," Ngươi tìm sư phụ ta có việc gì không? "

    Người đàn ông trung niên ngạc nhiên một cách thích thú:" Thật sự là Vân đại sư! Vân đại sư, chào ngài, tôi là Hoàng Đức Phát! Nghe nói Đường Minh Thịnh Thế mời Vân đại sư đến dự buổi khai trương. Không nghĩ tới là thật! Chà, tôi thật may mắn khi được gặp Vân đại sư! "

    Nói tới gia đình Tuyết Nhi, thời gian tới cũng được coi là sớm, sau khi ngang ngược tiến vào hội trường, hiện tại đang đi dạo xung quanh, trao đổi danh thiếp với nhiều người nổi tiếng cấp cao. Với các danh sĩ thượng lưu.

    Nhưng chẳng mấy ai thèm để ý tới họ..

    Kết quả đang trò chuyện liền thấy Hoàng Đức Phát vẻ mặt kích động hỏi một đạo trưởng rằng liệu ông ta có phải là Vân đại sư hay không.

    Ba của Tuyết Nhi đáy lòng không khỏi vui vẻ, lôi kéo mẹ của Tuyết Nhi đi qua:" Đi, đi bên kia, là Vân đại sư! "

    Mẹ Tuyết Nhi hỏi:" Vân đại sư? Không phải nói ông ta hành tung bất định, chỉ có thể cầu không thể gặp sao?"

    Họ còn nghe nói rằng có một lão tổng đang trên bờ vực phá sản cầu xin Vân đại sư, kết quả công ty chẳng những chuyển nguy thành an, còn một đường ngược gió mà lên.

    Còn có một lão thái thái nhồi máu cơ tim sắp chết, bị cứng rắn Vân đại sư kéo từ Quỷ Môn Quan trở về.

    Mặc kệ là cầu cái gì Vân đại sư để có thể đáp ứng được nguyện vọng đó, bất quá người bình thường đều không dễ gặp được Vân đại sư..

    Ba của Tuyết Nhi đã không biết bao nhiêu lần nhờ người đi tìm ông ta, thậm chí đến cái bóng cũng không thấy.

    Hai người đè nén kích động trong lòng, cũng tiến lên theo.

    Đây thật sự là cơ hội tốt của bọn họ!
     
    Hanarine, Sakura 20 and LieuDuong like this.
  6. Thao288

    Messages:
    3
    Sakura 20 and LieuDuong like this.
  7. Thao288

    Messages:
    3
    Sakura 20 and LieuDuong like this.
  8. Thao288

    Messages:
    3
    Sakura 20 and LieuDuong like this.
  9. Thao288

    Messages:
    3
    Sakura 20 and LieuDuong like this.
  10. Thao288

    Messages:
    3
    Sakura 20 and LieuDuong like this.
Trả lời qua Facebook
Loading...