Ngôn Tình Cô Hàng Xóm - Ái Hạ

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi Ái Hạ, 27 Tháng chín 2021.

  1. Ái Hạ

    Bài viết:
    181
    Phần 2- Chương 20

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trời mùa đông mà không khí cứ như mùa hè. Mới vài tiếng trước, Phát còn hỏi tôi:

    - Năm nay mày định đi chơi Noel với ai?

    - Tao chưa biết, có thể là với bạn!

    - Còn tao thì đi với gia đình. Hôm Noel cũng trùng với sinh nhật của mẹ tao, cả nhà tao sẽ đi ăn sau đó đi chơi khắp trung tâm thương mại.

    - Vậy hả? Sướng ghê!

    Khi khen Phát như thế, tôi thậm chí còn chưa biết mình nên đi chơi với ai vào dịp giáng sinh này. Hai người tôi nghĩ đến đầu tiên là Việt Anh và Lâm.

    - Tao bận đi chơi với Chi Mai rồi nhé! - Việt Anh nói.

    - Còn tao chắc ở nhà. Chen chúc vào mấy chỗ đó mệt mỏi lắm!

    Tính Lâm bao lâu nay vẫn như thế. Nó không thích đến mấy chỗ đông đông, nhất là vào dịp lễ lại càng không. Nó không phải một đứa hướng nội hoàn toàn nhưng cứ nói đến chuyện ra ngoài đi chơi thì bao giờ cũng phải chừa nó ra.

    Ngoài Lâm và Việt Anh ra, khó có ai đủ rảnh rỗi để đi chơi với tôi cả. Tôi cũng không tính đề cập tới chuyện đó khi ở trên văn phòng Đoàn, chả hiểu sao tự dưng anh Tiến tới hỏi:

    - Noel này.. cậu định đi chơi đâu không?

    - Dạ em.. em chưa biết!

    - Thấy bảo Ban Mai cũng chưa tìm được người để đi chơi cùng. Cậu nên xem xét nhé!

    Anh Tiến nói như thế ngầm bảo tôi đi chơi cùng Ban Mai. Tôi cũng không lạ những kiểu gán ghép của anh nữa, nhưng thấy anh bảo Ban Mai chưa có người đi chơi cùng trong lễ giáng sinh thì cũng hơi tò mò. Chả nhẽ nó lại không rủ được bạn, hay thậm chí là Hoài My cùng nhà đi cùng hay sao?

    Tôi đem thắc mắc đó ra hỏi Hoài My thì nó chỉ cười:

    - Em đâu có quen đi chơi với nó. Em nghĩ anh đi với nó thì hợp hơn đấy!

    Ai cũng nói tôi nên đi chơi với Ban Mai. Trái tim tôi cũng mách bảo như thế. Nhưng tôi không biết mình nên phải làm gì cả. Tôi không biết nếu tôi chọn đi chơi với nó thì liệu có chuyện gì sẽ xảy ra. Liệu trái tim tôi có làm điều gì sai hay không?

    Vừa bước vào thang máy trong trường, tôi vừa suy nghĩ. Có vài ba người nữa ở trong đó. Đột nhiên, trên bảng quảng cáo neon phát trailer của một bộ phim ra mắt vào đêm giáng sinh. Đó là một bộ phim tình cảm hài hước, nghe nói nếu đi hai người thì sẽ được giảm 30% giá vé. Tôi chợt nghĩ, nếu có Sam ở đây thì tôi đã đi xem cùng nó rồi!

    Văn phòng Đoàn trường hôm nay không có ai. Tôi định lên lấy sổ rồi đi về ngay lập tức, ai dè khi vừa khóa cửa thì có ai đó đập vào lưng tôi một cái. Tôi quay lại. Không có ai ở đó, chỉ có tiếng gió hun hút thổi. Chả nhẽ văn phòng đoàn có ma chăng?

    Nhưng tôi đã sớm nhận ra bàn tay vừa đập vào lưng mình. Tôi đứng trước chiếc cột lớn ở gần lan can hắng giọng:

    - Anh biết đó là em rồi! Khỏi phải nấp nữa!

    Ban Mai ló mặt ra, nở một nụ cười khi vừa "trêu" tôi một phen. Chả hiểu bằng một định mệnh hay lý do nào mà cô bé lại xuất hiện đúng vào lúc tôi lên văn phòng đoàn chỉ để lấy sổ.

    - Em để quên cây son ở đây, may mà có thể luồn tay qua cửa sổ để lấy được! - Ban Mai nói như nghe được thắc mắc trong đầu tôi.

    - Thật không?

    - Thật! - Nó nhăn mặt. - Anh không tin em hả?

    - Không phải là không tin. - Tôi nhìn đi chỗ khác. - Nhưng mà trùng hợp quá!

    Nhân lúc gặp nhau bất ngờ ở văn phòng đoàn, tôi và Ban Mai ra quán cà phê gần trường ngồi. Vẫn là quán mà đợt nào tôi gặp chị Hương- phó chủ nhiệm cũ của đoàn trường, lần cuối.

    Tôi thì không ngại việc phải ngồi cùng Ban Mai ở một chỗ thế này vì dù gì tôi và nó cũng là hàng xóm của nhau, là tiền bối- hậu bối của nhau, lại còn là đồng nghiệp trên văn phòng đoàn nữa. Không biết đối với Ban Mai thế nào nhưng đối với tôi thì tôi đã quá quen với sự xuất hiện của nó ở bên cạnh. Nếu ai bảo tôi và nó là bạn bè thì tôi cũng không thể từ chối được!

    Tôi gọi một tách cà phê nâu đá, còn Ban Mai gọi một latte chanh. Chúng tôi cứ ngồi hàn huyên như thế đến tận chiều tối. Tôi quên hết mình đã nói những gì trong cả buổi hôm đó, nhưng những câu chuyện cứ ập đến tự nhiên đến mức tôi có cảm giác như mình chưa từng phải đứng ra đổi chủ đề.

    - Kể như.. - Ban Mai bỗng nhìn ra ngoài trời. -.. ở đây có tuyết thì vui nhỉ?

    Cô bé hay thơ mộng kiểu thế. Khi mưa thì nhớ về thời trẻ con được nghịch nước, khi trời lạnh lại mong cho có tuyết.

    Nhưng rõ ràng mong ước của Ban Mai không phải chỉ là mong ước của mình nó mà còn là của biết bao nhiêu người. Hồi bé, tôi cũng từng mong sẽ có tuyết ở nơi mình ở để ngày nào cũng được nghịch tuyết tới chán thì thôi, rồi nặn tuyết thành đủ thứ hình như bên châu Âu họ hay làm. Lớn lên thì những suy nghĩ ấy dần bị lãng quên bởi những thứ vật chất khác. Tôi không còn quá mong cầu vào những giấc mơ thuở nhỏ mà thay vào đó là những mong muốn thực tế khác, ví như một gia đình hạnh phúc, một công việc đàng hoàng hay một người bạn, người yêu chân thành..

    Còn Ban Mai thì vẫn giữ được những sự ngây thơ đúng chỗ. Nó hoàn toàn là con người hiểu chuyện, là đứa trẻ lớn đúng với thời. Không thứ gì có thể khiến cho nó thôi là nó. Đó là điều ở Ban Mai mà tôi cảm thấy đáng để học hỏi.

    Trời bên ngoài bắt đầu trở lạnh hơn nhiều. Ban Mai chỉ khoác một lớp áo len mỏng bên ngoài lớp áo da. Tôi thấy gương mặt của nó lốm đốm trắng, chẳng hiểu do ánh sáng hay do những sợi lông dựng lên theo quán tính của thời tiết. Nhưng nhìn nó lúc này trông rạng rỡ hơn nhiều! Giá mà có một chiếc máy ảnh xịn, chắc chắn tôi sẽ cố bắt khoảnh khắc ấy để lưu lại làm kỉ niệm. Nhưng thực lòng thì tôi cũng chả cần chiếc máy ảnh nào cả! Đôi mắt và bộ não của tôi đã ghi nhớ hết, và trái tim của tôi thì đập như những tiếng "tách tách" trên máy ảnh.
     
    chiqudoll, nntc6761, LieuDuong3 người khác thích bài này.
  2. Ái Hạ

    Bài viết:
    181
    Phần 2- Chương 21

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi và Ban Mai cứ ngồi trong quán café như thế. Đồ uống thì đã hết từ lâu nhưng chẳng ai muốn về. Chúng tôi muốn tận hưởng thêm chút không khí ấm áp ở trong một không gian đối lập với thời tiết bên ngoài. Quả thực, trời lạnh như này mà được ngồi trong một nơi ấm cúng thì khỏi phải nói!

    Tôi nhìn ra cửa hàng quần áo đối diện, chợt nhớ ra hôm nay là 23/12, nghĩa là đêm mai sẽ bước vào giáng sinh, mà tôi thì vẫn chưa có ai để đi chơi cùng cả.

    - À!

    - À!

    Lại là một sự trùng hợp khi tôi và Ban Mai cùng quay ra và cùng "à" lên một lúc. Chúng tôi phì cười:

    - Em nói trước đi!

    - Anh nói trước đi!

    Cuối cùng thì tôi để cho Ban Mai nói. Cô bé nhìn vào ánh mắt tôi và chủ động:

    - Ngày mai anh có rảnh không?

    Đó cũng chính là điều mà tôi tính nói với Ban Mai. Tôi định rủ nó đi chơi giáng sinh cùng, vì suy cho cùng thì tôi chẳng thể đi với ai khác được cả!

    - A.. anh.. rảnh!

    - Em muốn rủ anh đi ăn tối cùng, sau đó.. mình có thể đi chơi Noel với nhau!

    Tôi hơi giật mình vì lời đề nghị đó. Lần đầu tiên tôi được một người con gái chủ động rủ đi chơi, mà không phải là đi cùng với bất cứ ai cả. Tôi thì không ngại việc đi chơi riêng với một người như Ban Mai, tôi chỉ sợ bản thân mình không kiểm soát được chính mình mà vượt quá giới hạn. Lần được Ban Mai đưa về phòng vì bị say, tôi đã thực sự cảm thấy ngại khi để bản thân thành ra như thế. Nhưng tôi vẫn chưa hiểu vì sao Ban Mai lại đưa tôi vào phòng cô bé mà không phải là phòng tôi?

    Nhưng bỏ qua mọi chuyện, tôi vẫn sẵn sàng và vui vẻ chấp nhận lời mời. Căn bản là tôi cũng không biết phải từ chối như nào cho khéo, lại càng chẳng nghĩ ra một lý do để biện minh!

    Sáu giờ tối hôm đó, sau khi xong mọi việc ở trường, tôi và Ban Mai chuẩn bị về nhà cho buổi hẹn. Trước khi ra khỏi văn phòng Đoàn, anh Tiến có nháy mắt với tôi:

    - Này, chăm sóc cô bé cho cẩn thận đấy! Đừng làm anh thất vọng!

    Không hiểu bằng cách nào mà anh biết chuyện tôi sẽ đi chơi với Ban Mai trong tối nay. Anh làm như anh là thần cupid của tôi không bằng! Nhưng dù gì tôi vẫn gật đầu:

    - Vâng!

    Rồi anh có nói thêm vài câu nữa. Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh Tiến giữ tôi lại để nói nhiều như thế:

    - Ban Mai là đứa tốt bụng, lại trưởng thành hơn tuổi. Không phải ai cũng may mắn có được con bé đâu! Nếu là cậu, anh đã tỏ tình từ lâu rồi! Để lâu giấy hóa thành tro đấy!

    - Ý anh là sao ạ?

    - Thì.. ý anh là cuối buổi đi chơi này cậu nên thổ lộ luôn đi, không là sẽ có người khác..

    - Bọn em đâu có gì với nhau đâu! - Tôi gạt phắt đi. - Với lại em chắc Ban Mai cũng sẽ không đồng ý đâu nếu như em có nói!

    - Cậu cố che giấu làm gì! - Anh Tiến cười. - Các anh chị ở văn phòng đoàn trường ai cũng biết hết rồi!

    - Biết hết gì cơ ạ?

    - Thì biết chuyện cậu với Ban Mai đang thích nhau đó! Chuyện khơi khơi ra giữa ban ngày ai mà chả biết!

    Tôi muốn cãi với anh Tiến lúc này cũng thật khó để cãi. Rõ ràng việc tôi cứ đi với Ban Mai kè kè như thế là một việc dễ gây hiểu nhầm. Tôi lại còn không muốn nói cho ai biết việc mình đã có người yêu, nên cũng đành chịu để cho mọi người gán ghép. Mà mọi người có nghĩ thế thì đã làm sao chứ? Quan trọng là bản thân tôi tự biết rằng tôi không yêu ai khác ngoài Sam. Quan trọng là tôi không tự "đá đít" chính mình là được!

    Lẳng lặng đi về để chuẩn bị cho buổi hẹn tối, tôi dường như gạt chuyện kia sang một bên. Tôi tắm rửa sạch sẽ, rồi chuẩn bị áo quần thật gọn gàng. Chợt khi khoác chiếc áo khoác hôm trước lên, tôi lại thấy lọ nước hoa mà Phát cho. Tôi đã để quên nó ở trong đó mà không thèm lấy ra, vậy nên bây giờ nó xuất hiện một cách bất ngờ làm tôi phải suy nghĩ. Mình có nên xịt nước hoa lên người không đây?

    Nhớ lại lời Phát nói, tôi càng cảm thấy băn khoăn giữa việc sẽ xịt nước hoa đi chơi để bản thân được tự tin hay không xịt để không thu hút sự chú ý của Ban Mai. Tôi đã ngồi đó cả nửa tiếng đồng hồ để suy nghĩ. Cuối cùng, tôi quyết định để lọ nước hoa lại trong túi, thậm chí chưa cả mở nắp của nó ra!

    Tôi sang phòng Ban Mai, đợi nó trang điểm xong rồi mới đi ra bến xe bus. Hai chúng tôi ghé vào một quán ăn không quá sang trọng, nhưng đủ ấm cúng trong tiết trời như này. Vừa ăn, tay tôi vừa không ngừng rờ xuống lọ nước hoa trong túi áo. Ban Mai thấy tôi có vẻ mất tập trung đành hỏi:

    - Anh đang kiếm cái gì vậy?

    - À.. à.. không!

    Sau khi ăn tối xong, chúng tôi lại cùng nhau đi dạo quanh khu vực nhà thờ để đón giáng sinh. Nói là đón giáng sinh nhưng thực chất cả hai đều không theo đạo gì cả nên chủ yếu đi để nói chuyện và tận hưởng không khí cùng nhau.

    Lần này, khi đi bộ bên cạnh tôi, tôi không thấy Ban Mai cố nắm tay mình như lần trước nữa. Có lẽ nó đã rút kinh nghiệm hơn sau lời nói hôm đó của tôi.

    - Nhìn mọi người đi có đôi có cặp thích ghê anh nhỉ?

    Tôi không hiểu Ban Mai nói câu đó là có ý gì, nhưng tôi thấy có chuyện chẳng lành. Tay tôi lại lần xuống lọ nước hoa trong túi áo. Nãy giờ đi cùng với Ban Mai, tôi chưa đứng quá sát nó lần nào, vậy nên tôi nghĩ nó cũng không biết liệu hôm nay tôi có xịt nước hoa hay không.

    - Ừ, thích ghê!

    - Tiếc là.. - Ban Mai thở dài. -.. Em chưa bao giờ biết cảm giác đó là như nào!

    Tôi cố nhìn thẳng mà không quay sang Ban Mai khi đó. Tôi biết nó đang cố tình gợi nhắc tôi về điều mà tôi đang cố không để xảy ra. Đôi chân rảo bước nhanh thật nhanh, chẳng mấy chốc chúng tôi đã dừng lại ở trước cổng nhà thờ.
     
  3. Ái Hạ

    Bài viết:
    181
    Phần 2- Chương 22

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Em biết em thu hút con gái vì điểm nào không?

    - Điểm nào ạ?

    - Vì sự lạnh lùng của em đấy!

    Những lời mà chị Hương nói với tôi hồi trước bỗng chợt hiện về trong đầu tôi khi đang đi chơi với Ban Mai. Chả nhẽ vì tôi lạnh lùng nên Ban Mai mới thích tôi sao? Chả nhẽ vì tôi lạnh lùng nên cô bé chỉ chơi với tôi mà không phải với những cậu con trai khác? Chả nhẽ tôi phải tỏ ra ấm áp để không bị người khác theo đuổi?

    Tôi nghĩ không phải như thế. Vì dù cho tôi có tỏ ra quan tâm hơn thì sẽ càng bị hiểu là cũng thích ngược lại người thích mình. Đâu có thời gian mà dành cho những người mình không thích cơ chứ?

    Đứng trước thánh đường, tôi cố không để suy nghĩ của mình lọt vào sự chú ý của Ban Mai. Dù gì thì nó cũng đang mải ngắm mấy cái mái vòm của nhà thờ, chắc cũng không để ý tôi như lúc đi bộ nữa. Tôi lại rờ tay vào túi áo để kiểm tra lọ nước hoa. Nó vẫn còn ở đó, chỉ có điều tôi không chắc mình có cơ hội để xịt lên người.

    Chúng tôi đã tính sẽ đi chơi loanh quanh đến 10 giờ tối mới đi xem phim. Dù gì thì thời gian vẫn còn nhiều, tôi không quen với việc chỉ đi đâu đó một lát rồi quay về nhà. Tôi cũng hiểu là Ban Mai cũng muốn như thế. Đôi chân nó không hề biểu tình cho việc phải đi đi lại lại như này, một phần cũng do nó đã quen với việc đi bộ tới trường.

    - Này, sao hôm nay em thấy anh ít nói thế?

    Đang đi trên đường từ nhà thờ đi ra, đột nhiên Ban Mai đứng lại hỏi làm tôi hơi bất ngờ.

    - À.. thì anh..

    - Mọi hôm ở trên văn phòng đoàn anh hướng dẫn cho bọn em nhiều lắm cơ mà! - Cô bé thêm lời vào.

    Tôi không biết giải thích như nào để Ban Mai hiểu. Không nhẽ tôi phải nói trắng ra là ở trên văn phòng Đoàn trường, tôi chỉ nói về chuyên môn nên đỡ ngại hơn, còn khi đi chơi chỉ nói chuyện bên ngoài nên tôi cảm thấy e dè.

    - À thì bởi vì..

    - Vì anh không thích đi chơi với em?

    - Không! Là vì..

    - Hửm?

    - Vì.. anh không biết phải nói về cái gì!

    Quả thực kỉ niệm tôi có cùng Ban Mai không hề nhiều nhặn gì. Chúng tôi chỉ mới là hàng xóm của nhau được hơn hai tháng, thời gian ở trên trường thì chủ yếu chỉ nói về việc học, công việc Đoàn hoặc họa may thì có nhắc đến sinh hoạt cá nhân như kiểu giờ giấc đi học, ăn uống, ngủ nghỉ.. Ai có bảo tôi nhạt nhẽo thì tôi cũng đồng ý vì tôi đúng là như vậy! Những chàng trai khác có nhiều chủ đề để nói hơn tôi, kiến thức sâu rộng hơn tôi, trải nghiệm nhiều hơn tôi. Còn tôi thì nếu không nói về học hành cũng là công việc, cuộc sống. Tôi không hiểu tại sao các cô gái lại thích kiểu người như tôi nữa!

    - Hừm.. nếu như anh không biết nói gì thì.. để lát nữa vào rạp phim. Em chắc sẽ có nhiều điều để nói đấy!

    Cánh cửa tự động của trung tâm thương mại liên tục được mở vì có quá nhiều khách tới đây vào hôm nay, trong số đó có hai chúng tôi. Rạp phim mà chúng tôi sắp sửa xem nằm ở tầng ba của trung tâm thương mại này. Sau khi đi qua một vài gian hàng, có một chị nhân viên mặc đồ đỏ trông khá xinh xắn tới đưa cho chúng tôi một tờ quảng cáo và nói:

    - Dạ bên em đang có chương trình giảm giá dành cho các cặp đôi chỉ duy nhất trong đêm nay, anh chị có nhu cầu đăng ký tham gia không ạ?

    Chị ta làm tôi đỏ mặt, suýt chút nữa đi thẳng vì sự hiểu nhầm không mong muốn ấy. Có lẽ do dịp Noel này có quá nhiều cặp đôi đi chơi với nhau nên những người làm dịch vụ mặc định một nam một nữ đi như thế này là cặp đôi, thậm chí không cần biết chúng tôi có bất cứ cử chỉ nào thân mật hay không!

    Trong khi tôi đang bối rối không nói thành lời thì Ban Mai nhiệt tình hỏi người nhân viên về sản phẩm mà chị ta đang quảng cáo. Đó là một cặp nước hoa khá rẻ với cái giá 999 nghìn đồng. Chúng làm tôi liên tưởng đến lọ nước hoa mà mình đang để trong túi áo. Lại một lần nữa, tôi lại phải do dự trước quyết định của mình. Nhưng hơn hết, việc Ban Mai không hề chống chế khi được chị nhân viên coi là "một cặp" với tôi càng chứng tỏ nó không hề coi tôi như một người tiền bối hay một người bạn.

    Chúng tôi có ghé qua một vài gian hàng nữa rồi mới vào rạp phim mua vé. Lúc này mới 9 giờ rưỡi, tức là chúng tôi phải chờ thêm 30 phút nữa mới tới giờ chiếu phim. May sao, lúc ấy Ban Mai bảo nó phải vào nhà vệ sinh. Thế là tôi cũng tranh thủ vào đó xịt nước hoa. Tôi đã đợi giây phút này lâu lắm rồi. Nếu có nước hoa mà không có cơ hội để dùng thì chẳng khác nào có súng nhưng đánh tay bo!

    Nhưng khi lôi lọ nước hoa từ trong túi áo ra, trong đầu tôi lại nảy lên suy nghĩ rằng biết đâu sau khi tôi xịt nước hoa lên người xong, Ban Mai lại cố gắng để thân mật với tôi hơn thì sao?

    Không được! Chắc là tôi phải cất nó lại trong túi để dịp khác dùng! Tôi còn nhiều cơ hội đi chơi, không với người này thì với người khác. Tôi hoàn toàn có thể dùng nó khi đi chơi với Phát để được nó khen con người mới của tôi và tự hào khi tôi dùng nước hoa nó cho hay khi đi chơi với Lâm và Việt Anh để chúng nó phải lác mắt, việc gì phải dùng ngay lúc này!

    Bộ phim vừa bắt đầu chiếu thì cũng là lúc chúng tôi bắt đầu bước vào rạp. Đã lâu rồi chưa đi xem phim, bóng tối và độ rộng của khung hình làm tôi hơi choáng ngợp, nhưng tôi dần lấy lại được khí thế và ngồi vào vị trí ghế đã chọn. Ban Mai ngồi cạnh tôi. Mới đầu, trông nó khá chú ý vào bộ phim, nhưng chỉ một vài phút sau, khi khung cảnh phim trở nên chán dần, nó như mất tập trung vào đó. Trông nó có vẻ khá mệt mỏi và chán nản với thực tại, kể cả khi không quay sang thì tôi vẫn để ý được điều đó.

    Cũng chính vì không quay sang nhìn nên chỉ tầm mười lăm phút sau khi bộ phim bắt đầu chiếu, nghĩa là vài ba phút sau khi Ban Mai bắt đầu cảm thấy chán, tôi thấy vai mình như nặng đi. Có gì đó đang đè lên một cách chậm rãi, và đến khi đã định thần lại thì tôi mới phát hiện ra đó là đầu của Ban Mai!
     
    Last edited by a moderator: 17 Tháng ba 2023
  4. Ái Hạ

    Bài viết:
    181
    Phần 2- Chương 23

    Bấm để xem
    Đóng lại
    À, chắc là do tôi nhạy cảm với những hành động quá thân mật giữa hai người khác giới nên bản thân cảm thấy bất thường. Người ta có thể nắm tay nhau, ôm nhau, dựa đầu vào vai nhau, hoặc thậm chí là hôn nhau trong rạp phim dù chỉ là buổi hẹn hò đầu tiên nhưng tôi thì không như vậy. Tôi đã có một nửa của mình, đã hứa với Hân về việc không có một mối quan hệ nào khác với một người khác giới. Việc đi chơi với Ban Mai vào đêm nay nằm ngoài dự kiến của tôi. Tôi cứ nghĩ đã có thể cư xử với nó như một người em, một người bạn, nhưng nó lại không coi tôi là như thế, cứ y như chị Hương hồi trước vậy!

    Lần Ban Mai nắm tay tôi khi đi chơi cùng tôi, Minh Huyền và Huy Dũng, tôi đã cố gạt tay nó ra và cảnh cáo nó, nhưng lần này thì thật khó..

    Ban Mai ngủ say trên vai tôi. Trông nó như một con gấu bông nhỏ trong chiếc áo ấm. Tôi thì không buồn ngủ chút nào, nhưng tôi cảm thấy việc đánh thức một ai đó khi họ đang ngủ là không nên. Mà chính ra, có khi Ban Mai cũng không ý thức được việc nó ngủ quên trong rạp phim và lấy bờ vai tôi làm gối tựa. Nếu tôi trách nó chỉ vì chuyện này thì sẽ chẳng phải tôi là một kẻ nhỏ nhen sao?

    Tôi lấy tay giữ cho trái tim mình không đập nhanh. Thật kì lạ, nó như cố đi ngược lại với lý trí của tôi, sai khiến tôi phải rung động trước Ban Mai. Bộ phim đương hay nhưng tôi cũng không còn tâm trạng để xem tiếp vì mùi tóc phảng phất qua mũi. Tóc cô bé thật mượt, cảm giác có thể vuốt từ trên đỉnh đầu xuống dưới chân tóc mà không đứt một sợi nào. Tôi tự hỏi liệu tóc Sam có mượt như vậy không, nhưng thời gian đã qua quá lâu nên cũng chẳng thể nhớ gì nữa! Những kí ức về Sam như dần biến mất khỏi tâm trí tôi, khiến cho bây giờ khi nhìn vào Ban Mai, tôi không còn có thể liên tưởng đến Sam được!

    Ánh đèn mờ mờ của màn ảnh rọi vào mắt tôi một màu hồng. Đã đến cảnh nam chính và nữ chính hôn nhau. Trước kia đi xem phim tình cảm, lần nào tôi cũng mong chờ cảnh này, nhưng hôm nay thì không mong chờ lắm. Tôi biết mình sẽ bị tác động và cứ thế lại để cho con tim điều khiển y như lúc uống rượu say.

    Dẫu biết là như thế, mắt tôi vẫn liếc qua khuôn mặt của Ban Mai. Lần đầu tiên được nhìn mặt nó ở khoảng cách gần như này, tôi không thể không xao xuyến cho nổi. Tôi biết làm thế này thì mình sẽ là một kẻ tiểu nhân, làm thế này thì tôi sẽ là kẻ thất hứa, làm thế này thì chẳng khác nào xây một ngọn tháp cao chọc trời rồi lại tự tay phá đổ. Nhưng tôi thèm quá! Tôi thèm được hôn lên bờ môi ấy, dù chỉ là một lần thôi. Sau phút giây này, người ta nói gì về tôi cũng được. Tôi không sợ. Điều tôi sợ nhất là khoảnh khắc đẹp nhất sẽ tan biến nếu như ta để lỡ nó, cũng như nhân vật Nhạn trong Mắt Biếc hay nhân vật Hiếu trong Ranh Giới..

    "Điều để nói" mà Ban Mai nhắc tới khi vào rạp phim hóa ra chỉ là giây phút mất đi lý trí của một đứa sinh viên năm hai như tôi. Nụ hôn tôi từng hứa chỉ dành cho mỗi mình Sam giờ đã không còn. Cái thằng Phong ở trong tôi cũng như mất đi một nửa. Tôi không biết khi phim chiếu tới cảnh đó, các cặp đôi khác trong rạp có giống như tôi hay không. Nghĩa là họ trao nhau những cái hôn, nhưng mỗi người ở mỗi hoàn cảnh. Hoàn cảnh của tôi thì thật trớ trêu, tôi không biết đó có thể coi là nụ hôn lén hay một cử chỉ đàng hoàng. Tôi còn không tính tới chuyện Ban Mai sẽ biết điều đó hay không nữa, chỉ mong cho nó ngủ sâu thật sâu để khi tỉnh dậy, mọi chuyện sẽ như chưa từng xảy ra!

    Phim kết thúc, ai ai cũng đứng dậy để đi về. Ánh đèn được bật lên khiến cho Ban Mai tỉnh dậy. Nó nhìn tôi, ngơ ngác khi biết mình vừa dựa vào vai tôi để ngủ.

    - Hết phim rồi, về thôi! - Tôi nói.

    Chúng tôi lục đục đi ra khỏi rạp. Không biết trong đầu Ban Mai bây giờ là gì. Có thể là suy nghĩ về những giấc mơ nó vừa mơ, về buổi đi chơi hôm nay hoặc về tôi. Riêng tôi thì vẫn quay cuồng với nụ hôn bất đắc dĩ. Tôi thấy sự mềm mại, sự ngọt ngào, sự e dè và cả lo sợ..

    - Hôm nay anh thơm lắm!

    Ban Mai nói với tôi khi hai chúng tôi đã chào nhau ở trước cửa phòng trọ của nó. Tay tôi lại lần xuống lọ nước hoa. Vừa nãy, trước khi đi vào rạp, tôi tự dặn bản thân chỉ xịt một lần. Đó là vào nơi cổ áo!

    Người ta thường nói khi một ai đó dám chịu trách nhiệm về tất cả những việc mình làm thì người đó đã đủ trưởng thành. Trong sâu thẳm, tôi biết mình đã có lỗi lớn với Sam, dù nó chưa hề biết chuyện đó. Tôi cũng không thể đánh lừa bản thân rằng mình chưa hề làm một điều gì cả. Tôi sợ, sợ đến ám ảnh về quả báo mình sẽ nhận phải nếu hành động đó là sai trái. Tôi sợ đến mức những ngày sau không dám nhìn mặt Ban Mai dù chỉ một chút.

    - Này! Sao mấy nay mày cứ lầm lì như con cóc trong hang thế?

    Lâm tiến tới bàn của Việt Anh hỏi han. Nó làm tôi hơi giật mình.

    - Không có gì đâu!

    - Việt Anh của thường ngày mà tao biết đâu rồi? Nay có ai nhập vào mày đi học hộ hả? - Nó bông đùa.

    - Đã bảo không có gì đâu mà còn!

    Việt Anh đột nhiên gắt lên không hề báo trước. Đây là lần hiếm hoi mà tôi thấy nó gắt gỏng với bạn bè. Bình thường người có tính cách đó phải là tôi. Mà chỉ khi nào cực kì khó chịu thì tôi mới phản ứng như thế. Chắc hẳn Việt Anh phải đang có chuyện gì lớn lắm!
     
  5. Ái Hạ

    Bài viết:
    181
    Phần 2- Chương 24

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Hả? Chi Mai đi du học bên Đức á?

    - Ừ! Tao hỏi mãi thì nói mới chịu nói. Nó cứ lầm lì như con quái vật ấy!

    Ngồi ở quán café quen thuộc gần trường, tôi không giữ khỏi sự ngạc nhiên khi nghe tin Chi Mai phải đi du học từ miệng của Lâm. Chi Mai là bạn gái của Việt Anh, là người mà Việt Anh luôn kể cho chúng tôi bằng tất cả sự tự hào, vậy mà bây giờ cô đã phải đi xa, bỏ lại người bạn thân của chúng tôi ở lại đây một mình.

    Lúc đó nếu không có Lâm, chắc tôi cũng để thoát ra tiếng thở dài khi nhìn vào bản thân mình. Cảm giác như chuyện tình của Việt Anh lúc này không khác gì chuyện tình của tôi, cũng diễn ra trong thời gian ngắn rồi phạm tạm ngưng do người kia đi ra nước ngoài. Khỏi nói thì ai cũng biết, tôi và Sam không còn được nồng ấm như ban đầu nữa do chúng tôi cách xa nhau mà Sam thì lại bậm trăm công nghìn việc, một cuộc gọi nhanh cho tôi cũng khó khăn. Tôi đã để bản thân mình đi quá xa với người hàng xóm mới mà quên mất rằng ở phương trời kia vẫn có người đang đợi. Và lúc này đây, sự dằn vặt của tôi đang được đẩy lên cao. Chắc có lẽ Lâm không bao giờ biết được điều đấy!

    Chi Mai bất đắc dĩ phải đi du học, cũng như Sam bất đắc dĩ phải sang bên Úc sống vì "cơm áo gạo tiền". Người đau nhất vẫn là những người ở lại như chúng tôi! Nhớ khi tiễn Sam ra sân bay, cả hai chúng tôi đều không khóc. Tôi chỉ nắm chặt tay nó và nói:

    - Hứa với anh lần cuối đi!

    - Hứa cái gì chứ?

    - Hứa là sẽ trở về, nhất định sẽ trở về!

    - Em đã hứa nhiều lần rồi mà!

    - Nhưng anh muốn nghe một lần cuối, chỉ một lần này nữa thôi!

    - Thì.. em hứa!

    - Hứa gì?

    * * *Hứa sẽ trở về bên anh! - Mắt nó rưng rưng.

    Tôi định ôm Sam một cái cuối cùng, nhưng nó ngay lập tức gạt ra:

    - Khoan!

    - Gì nữa?

    - Anh cũng phải hứa đi!

    - Hứa gì?

    - "Không được bỏ em dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa!"

    - Anh hứa! Nhưng em cũng phải hứa y như vậy!

    - Ừm!

    Tôi không ngờ rằng, bây giờ tôi đã đập tan một nửa lời hứa. Cũng giống như những thứ mà Sam đã để lại vậy. Chỉ còn chiếc vòng mà bố nó tặng cho tôi, còn chú chuột hamster thì đã không còn nữa! Tôi chưa bỏ Sam, nhưng lại trót dành trao nụ hôn cho một người con gái khác. Đau lòng thay, đó chỉ là người mà tôi mới gặp trong thời gian Sam ở khung trời kia.

    - Anh Phong! Anh đang giận em à?

    Ngay khi nghe thấy tiếng Ban Mai ở bên ngoài ban công, tôi vội vào phòng, chốt cửa và cách ly mình với nó. Mặc dù không hề thoải mái một chút nào khi phải trói buộc mình như này, nhưng vì không muốn gây đau khổ cho Ban Mai nên tôi đành phải vậy. Kể cả khi Hoài My sang chuyển lời, tôi cũng mặc kệ mà cứ chốt cửa như vậy. Chỉ đợi khi Ban Mai và Hoài My đi vắng thì tôi mới dám ra ngoài.

    Tôi biết bản thân làm vậy là tàn nhẫn với chính mình và với Ban Mai, nhưng tôi buộc phải làm. Sau lần này, tôi có thể giải thích cho Ban Mai nghe tất cả, cho nó hiểu được rằng không phải là tôi ghét nó, chẳng qua là vì hoàn cảnh nên tôi không còn cách nào khác.

    Cũng may là đợt đó đoàn trường tôi không phải sinh hoạt gì. Tôi biết nếu tới văn phòng đoàn, dù không muốn thì tôi cũng phải gặp Ban Mai. Nó không chỉ là hàng xóm sát vách mà còn là hậu bối của tôi, là người được tôi hướng dẫn mỗi lần sinh hoạt đoàn. Cả văn phòng sẽ chẳng biết tôi và nó đang có chuyện không hay với nhau. Họ chỉ cần biết tôi phải hoàn thành nhiệm vụ của mình là chỉ bảo đến nơi đến chốn. Còn không, chức vụ hiện tại của tôi sẽ sớm bị mất trong một nay một mai.

    - Anh nói rõ mọi chuyện cho Ban Mai nghe đi, đừng làm khổ nó nữa! Vì nó mà em đã phải chịu đựng lây bao nhiêu ngày rồi kìa!

    Đó là giọng của Hoài My ở ngoài cửa phòng của tôi. Trái lại với sự năn nỉ của nó, tôi vẫn cố không tạo ra bất cứ động tĩnh gì. Tôi cũng không muốn phải kéo Hoài My vào chuyện này, chẳng qua là do hoàn cảnh phải đưa nó vào. Và đó cũng là lần duy nhất nó sang phòng tôi nài nỉ.

    Lần sau, khi tôi hé mắt sang phòng bên cạnh thì mới hay nó đã chuyển đi. À, không phải chuyển đi. Nó chuyển hẳn về quê để học và chăm sóc mẹ, theo như những gì mà tôi đã nghe được từ Ban Mai.

    - Mày về đó nhớ giữ gìn sức khỏe nhé! Đừng quên liên lạc với tao!

    - Được rồi! - Hoài My mỉm cười. - Người đáng lo mới là mày kia kìa! Tao đi rồi ai sẽ chăm lo cho mày mỗi lần ốm đây?

    Vừa nói, Hoài My và Ban Mai vừa đánh mắt về phía phòng tôi. Tôi giật mình, cất con mắt lại. Suýt chút nữa thì tôi đã bị phát hiện nghe lén hai người họ nói chuyện với nhau.

    Tôi chưa từng nghĩ ngày Hoài My rời đi sẽ diễn ra sớm như này. Tôi mới gặp cô bé chưa lâu, hầu hết chúng tôi chỉ nói chuyện với nhau khi có chuyện thực sự quan trọng, phần lớn có liên quan đến Ban Mai. Chưa bao giờ tôi hiểu hết được con người của Hoài My, và tôi chắc nó cũng chỉ nghe về tôi qua lời kể của người bạn cùng phòng.

    Những cuộc chia ly không bao giờ là vui vẻ cả. Hoài My đi rồi, căn phòng bên cạnh còn lại mỗi Ban Mai. Rồi đây nó sẽ tự xoay xở thế nào nếu như ở một mình? Nó không giống như tôi. Tôi là con trai, lại còn có người thân ở trên này, còn Ban Mai thì ngoài sự tự lập ra, không có cách nào khác giúp nó nếu nó không cố gắng ngày từng ngày. Và sẽ thật khó hơn nếu như không có tôi giúp đỡ!
     
    chiqudoll, LieuDuongMèo A Mao Huỳnh Mai thích bài này.
    Last edited by a moderator: 17 Tháng ba 2023
  6. Ái Hạ

    Bài viết:
    181
    Phần 2- Chương 25

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chuyến thăm nơi ở cũ của tôi hôm ấy hoàn toàn nằm ngoài kế hoạch mà tôi đã vạch ra suốt một tuần. Tôi đã không định sẽ quay về thăm anh Trương, thăm khu vườn mà hai anh em đã thay bố mẹ anh vun trồng suốt một khoảng thời gian dài, thăm nơi hàng rào đánh dấu kỉ niệm của tôi và Sam. Nhưng vì chuyến xe bus trước cổng trường hôm đó mà tôi đành phải liều mình để đi.

    Đó là tuyến bus quen thuộc mà tôi đã đi từ nhà anh Trương đến trường suốt gần một năm rưỡi. Ngày hôm nay, khi vừa đi bộ qua bến để về nhà, tôi cảm thấy mình không muốn trở về căn nhà trọ bây giờ nữa. Tôi ngại gặp Ban Mai, ngại lặp lại chuỗi ngày hết về nhà mở cửa rồi lại nằm trong phòng như người vô hồn, ngại đợi cho tới tối muộn để có thể nhắn tin cho Sam, nói chung là ngại tất cả!

    Và thế là tôi đành lên tuyến xe quen thuộc của hồi xưa. Bác tài vẫn còn nhận ra tôi. Bác cười và nói:

    - Sao dạo này không đi học bằng xe bus nữa à?

    - Dạ! - Tôi cười với bác một nụ cười lấy lệ.

    Nhưng chính bản thân tôi cũng nhận ra rằng tôi của bây giờ khác tôi của hồi năm nhất nhiều quá. Tôi bây giờ ngoài việc bận hơn, ở một nơi khác hơn thì cũng thờ ơ, vô cảm hơn với mọi thứ xung quanh. Có lẽ những chuyện không may đã âm thầm biến tôi thành con người như vậy. Có lẽ, thành phố này đã âm thầm thay đổi tôi từng ngày, từ một cậu sinh viên năm nhất ngây ngô và tò mò với tất cả mọi thứ thành một cậu sinh viên năm hai lạnh nhạt.

    Tôi không để ý ánh mắt của những người trên xe lúc đó, nhưng tôi chắc cũng chẳng ai thèm quan tâm đến sự mới xuất hiện của tôi. Xe tương đối vắng, nên tôi ngồi bừa vào một chiếc ghế. Tôi còn nhớ ngày gặp lại Phát, chúng tôi cũng vô tình bắt gặp nhau trên một chiếc xe bus. Tiếc là lần này trên xe tất thảy đều là người lạ. Có một cặp đôi mặc hai chiếc áo hoodie trông y hệt nhau đang nắm tay ngồi cạnh nhau ở hàng ghế trên. Họ vừa ngồi vừa tươi cười với nhau, cứ y như cặp đôi ở trong truyện cổ tích.

    Nếu nói tôi buồn khi chứng kiến cảnh ấy thì cũng không hẳn, nhưng chẳng hiểu sao tôi cũng không thể vui. Tôi nghĩ về chuyện của mình và Sam, rồi lại nhìn ra bầu trời bên ngoài. Dù bây giờ mới là năm giờ chiều nhưng không khí đã âm u. Lá cây hai bên đường che kín khoảng không còn lại, khiến trời đã tối lại thêm tối hơn. Chẳng mấy chốc, ngay cả những con đường ngày thường sáng nhất cũng không còn ánh sáng.

    Xe đã tới khu nhà anh Trương. Lúc này là năm giờ rưỡi. Tôi xuống xe và đi bộ theo con đường quen thuộc để đến với ngôi nhà quen thuộc. Ngôi nhà ấy lưu giữ bao kỉ niệm mà tôi không thể quên, vừa là niềm vui và cũng là nỗi buồn. Nhưng có lẽ, bây giờ khi quay lại, dường như nỗi buồn đã lấn át lấy niềm vui. Tôi thậm chí không đủ can đảm để bấm chuông cửa dù thấy bên trong nhà sáng đèn.

    - Phong đấy à?

    Tôi giật mình, không kịp để ý tiếng nói ấy phát ra từ đâu. Vì ngoài sân tối om và đang đứng ngoài cổng nên phải mất một lúc lâu để tôi định hình lại mọi thứ.

    - Phong phải không em?

    Lúc này, tôi mới phát hiện ra anh Trương ở một góc vườn. Anh không hề bật đèn hay bất cứ thiết bị điện nào mà đứng ngoài đó với một chiếc lồng nhỏ xíu trên tay.

    - Dạ! Em chào anh! - Tôi đáp lại.

    - Lâu lắm mới thấy em quay về thăm nhà. Dạo này còn khỏe không em?

    - Dạ em vẫn khỏe! Nhưng anh đang làm gì ngoài này thế?

    - Anh đang bắt đom đóm. - Anh Trương vừa giơ chiếc lồng lên vừa khoe với tôi. - Xem anh bắt được nhiều không?

    - Nhưng anh bắt đom đóm để làm gì?

    - Tự dưng anh muốn quay về thời bé, được bắt đom đóm và cào cào ở ngoài đồng. Mà ngặt nỗi bây giờ có mỗi cái vườn bé xíu nên chỉ bắt được từng này, thậm chí còn không bằng một phần mười lần bắt ít nhất của anh hồi bé nữa!

    Tôi đánh mắt nhìn hai con đom đóm nằm một góc trong chiếc lồng và đột nhiên cười mỉm. Tôi không nghĩ người anh họ khô khan mọi khi của mình hôm nay lại hồn nhiên như thế. Trước kia ở chung nhà, tôi chỉ thấy anh đi đi về về, đại đa số thời gian đều dành cho công việc, hiếm khi nào ra vườn chăm sóc cho cây cảnh chứ chưa nói đến chuyện dành cả buổi tối để bắt đom đóm. Mà chẳng phải mỗi hôm nay. Theo như lời anh Trương kể thì từ khi tôi không ở đây nữa, mọi ngày anh đều dành thời gian chiều chuộng bản thân. Anh đã hết mình vì công việc trong một khoảng thời gian dài. Điều đó khiến anh cảm thấy mệt mỏi và thiếu động lực sống. Nhưng nhờ một khóa học về yêu bản thân nên anh mới tìm được niềm vui cho chính mình.

    - Em thấy anh lau dọn nhà cửa có sạch không?

    - Dạ sạch hơn trước nhiều! Có khi anh mời được cả khách VIP về nhà cũng nên! - Tôi đùa.

    Chúng tôi ngồi nói chuyện về tình hình của cả hai và ôn lại kỉ niệm một lúc thì cũng đã đến bảy giờ hơn. Thấy tôi chuẩn bị tư thế đi về, anh Trương giữ tôi ở lại mà nói:

    - Đằng nào cũng muộn rồi, hay hôm nay em ăn tối với anh rồi ngủ lại đây luôn nhé?

    Tôi nhìn mâm cơm trên bàn anh Trương để từ lúc mình chưa đến mà ngần ngừ. Đã quá lâu rồi tôi chưa được ăn một bữa cơm nào ở nhà anh Trương, mà những bữa cơm ấy đều do chính tay tôi nấu. Bây giờ tôi đi rồi, anh phải nấu ăn và làm việc nhà từ A đến Z, trong khi vẫn bận trăm công nghìn việc. Nếu tôi nhận lời ăn cùng anh thì còn bao nhiêu để phần anh?

    - Đừng lo, anh nấu cả phần cơm sáng mà! - Như đọc được suy nghĩ của tôi, anh Trương mỉm cười nói.

    - Vậy sáng mai anh ăn gì để đi làm?

    - Bình thường nếu không có cơm sáng thì anh sẽ mua xôi đến chỗ làm ăn. Em không phải lo cho anh đâu!

    Nghe anh Trương nói vậy, tôi cũng yên tâm một phần. Tôi vẫn ngồi vào bàn ăn với anh, tuy nhiên chuyện có ngủ lại hay không thì vẫn chưa thể quyết định được.
     
    chiqudoll, LieuDuongMèo A Mao Huỳnh Mai thích bài này.
  7. Ái Hạ

    Bài viết:
    181
    Phần 2- Chương 26

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngồi đối diện với anh Trương bên chiếc bàn ăn quen thuộc ngày nào, bao kỉ niệm lại vô thức ùa về trong tâm trí tôi. Càng nhớ về căn nhà này, tôi càng nhớ về những tháng ngày được ngắm Sam qua hàng rào, những tháng ngày chúng tôi mới làm quen nhau và những kỉ niệm đẹp của cả hai. Tôi chắc anh Trương cũng biết tôi luôn bị ám ảnh bởi điều đó. Anh chưa bao giờ khuyên tôi phải quên đi chuyện của quá khứ, vì đối với tôi, đó là một quá khứ đẹp. Dẫu bây giờ người không còn ở lại nhưng linh hồn và hình bóng luôn luôn hiện hữu trong từng nhịp thở của cuộc sống.

    - Anh tin Sam sẽ quay về một ngày không xa! - Anh Trương nói với tôi sau khi nghe tôi gợi về chuyện của Sam.

    - Sao anh lại nghĩ như vậy?

    - Bởi vì người có duyên với ta ắt sẽ ở lại. Nếu Sam còn yêu em thì chắc chắn em ấy cũng sẽ tìm cách quay về với em như đã hứa.

    - Nhưng em sợ..

    - Em sợ gì?

    - Nhỡ đâu Sam vẫn quay về nhưng không còn tình cảm với em nữa thì sao anh?

    - Như anh đã từng nói rồi, nếu có duyên thì hai đứa sẽ gặp nhau và tiếp tục chuyện tình cảm. Còn nếu không có duyên thì mọi thứ sẽ được thể hiện ra lập tức.

    Anh Trương luôn động viên tôi bằng những câu nói tích cực. Nhưng sau một ngày u ám và mệt mỏi, tôi không thể giữ bản thân tích cực mãi được. Tôi xin phép anh lên căn phòng cũ để nghỉ ngơi mặc dù trước đó còn phân vân không biết nên ở lại hay về nhà.

    Mở cửa phòng ra, điều tôi chứng kiến không phải những lớp màng nhện giăng kín hay những lớp bụi phảng phất như ở những căn phòng lâu ngày không có người ở khác. Dù không có tôi ở đó nhưng có lẽ anh Trương vẫn lau dọn phòng thường xuyên. Chắc anh tin sẽ có một ngày tôi quay về đây ở tạm nên mới chuẩn bị mọi thứ như thế.

    Tôi hay có thói quen đi ra ban công ngay khi bước vào phòng. Mở hai bên rèm ra, đập vào mắt tôi vẫn là hình ảnh của hai khoảng sân quen thuộc của nhà anh Trương và căn nhà bên cạnh- căn nhà từng thuộc về chị Hường. Dù biết sẽ khá đau khi phải nhìn sang bên đó nhưng tôi vẫn bắt đôi mắt mình phải chứng kiến hết tất cả những thứ được gọi là kí ức một thời. Sau ngày hôm nay, lại trở về căn trọ đang ở, tôi có thể sẽ không còn có cơ hội được nhìn ngắm nơi đây một lần nữa, hoặc có thì cũng không còn chút cảm xúc gì ở lại.

    Người ta thường nói khi có một thứ mất đi, ta thường có xu hướng trân trọng nó nhiều hơn. Tôi không biết mình chỉ cảm thấy trân trọng những kỉ niệm của tôi và Sam khi Sam không còn ở đây nữa hay ngay cả lúc Sam ở đây, tôi cũng cảm thấy muốn níu kéo những kỉ niệm này. Nhưng hình như càng ngày tôi càng thấy bản thân mình thờ ơ với tất cả những điều khác, chỉ giữ lại trong đầu những gì mà mình thực sự yêu và muốn khắc ghi.

    "Cốc cốc cốc". Tiếng cửa phòng tôi vang lên khi có ai đó gõ cửa. Chắc chắn, người đó chỉ có thể là anh Trương vì trong căn nhà này lúc này không còn ai khác ngoài tôi với anh.

    - Em chưa ngủ hả? - Anh hỏi ngay khi cánh cửa phòng được mở ra.

    - Dạ chưa! Em vẫn chưa buồn ngủ!

    - Khi nãy ăn tối anh thấy em có vẻ mệt mỏi lắm. Anh nghĩ em đã đi ngủ rồi.

    - Chắc do ban nãy em đi xe bus nên hơi mệt chút. Nhưng sau khi nghỉ ngơi một chút em đã đỡ hơn rồi!

    Đây là lần hiếm hoi anh Trương vào tận phòng hỏi han tôi. Thấy cửa ban công mở, anh ngạc nhiên:

    - Sao trời lạnh thế này mà em không đóng cửa lại?

    - Em muốn ngắm sao!

    Chả hiểu sao lúc đó tôi lại nói với anh Trương rằng mình muốn ngắm sao. Mặc dù mục đích thực sự của tôi chỉ là mở cửa để nhìn lại khung cảnh mà tôi vẫn quen nhìn khi ở đây, nhưng bầu trời sao hôm nay khiến tôi cũng chẳng thể nào ngưng mắt được.

    Đột nhiên, anh Trương cũng đứng ra ngoài đó và ngắm cùng với tôi. Khi nãy thấy anh bắt đom đóm, tôi cũng đã không khỏi bất ngờ khi một con người khô khan như anh bỗng nhiên nay lại mơ mộng đến thế, giờ thì anh càng làm tôi ngạc nhiên hơn. Chắc có lẽ, anh cũng có vài điều muốn tâm sự với tôi nên mới bỏ thời gian ra đây như vậy.

    - Anh cũng đã từng nghĩ đến chuyện yêu đương. - Anh Trương thở dài. - Nhưng mà vì công việc và vì sợ phải bỏ nhiều thời gian ra tìm hiểu mà không đến đâu nên cũng chẳng dám nghĩ tới nữa!

    Tôi đã quá hiểu những vấn đề mà anh Trương đang gặp phải. Cũng vì lẽ đó nên anh mới tham gia khóa học yêu bản thân để giảm bớt những gánh nặng trong cuộc sống của mình. Nhưng tôi không ở trong hoàn cảnh của anh nên không biết phải khuyên gì cho phải. Tôi chỉ biết động viên:

    - Anh cứ để cho duyên số tự quyết định, giống như những gì mà anh luôn nói với em trong mối quan hệ của em.

    - Anh biết là tình yêu cần duyên số.. nhưng không thể ngồi im một chỗ đợi tình yêu đến được! Anh luôn muốn có ai đó ở cùng để san sẻ công việc nhà và những gánh nặng trong cuộc sống nhưng ngoài kia thì quá nhiều những trở ngại, mà để tìm được một người hiểu và cảm thông cho mình không dễ một chút nào hết! Tình yêu ngoài cảm giác được yêu ra thì còn cần sự thấu hiểu lẫn nhau nữa. Cũng như lửa với rơm, nếu lửa biết rơm không thể cháy vì một lý do nào đó thì lửa sẽ không thể truyền nhiệt cho rơm được, còn nếu rơm biết lửa không đủ mạnh thì sẽ không thể nhận nhiệt từ lửa.

    Những câu nói tự chữa lành bản thân của anh Trương cuối cùng lại là những điều mà tôi cần tiếp thu. Tôi đã hiểu tại sao Sam không thể nhắn tin, gọi điện cho tôi mỗi ngày nhưng tình cảm chúng tôi thì vẫn ở đó. Sam vẫn đợi tôi, chỉ là tôi có đủ kiên nhẫn để đợi nó hay không thôi!
     
    chiqudollLieuDuong thích bài này.
  8. Ái Hạ

    Bài viết:
    181
    Phần 2- Chương 27

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trăng đã lên cao tới mức bị những đám mây che mất tầm nhìn. Hai anh em tôi vẫn đứng đó ngắm bầu trời về đêm, mỗi người một cảm xúc khác biệt. Tôi tự hỏi cùng bầu trời này ở bên đó, Sam đang làm gì, liệu vẫn tiếp tục vùi đầu vào những công việc liên miên hay đang cuộn mình dưới lớp chăn ấm và ngủ ngon như bao người khác. Thật khó để có thể đoán được điều đó!

    Sam từng nói với tôi rằng nó không được phép sử dụng điện thoại ở chỗ làm. Tôi cũng đã hiểu cho điều đó, thế nên tôi không dám gọi cho nó vào những lúc như này. Để thỏa nỗi nhớ, tôi thường nhìn lên bầu trời, nhìn vào những kỉ vật Sam để lại hay đi tới những nơi mà chúng tôi từng tới giúp đánh lừa bộ não rằng Sam vẫn ở đây. Nhưng bây giờ thì chắc những cách đó không thể khiến cho não tôi bị lừa được nữa. Tôi nhớ Sam đến phát điên phát dại, chỉ muốn tới bên nó ngay lập tức và xin lỗi nó vì những chuyện mình đã làm phía sau, dù nó chưa hề biết và kết cục ngay sau đó có thể rất tệ.

    Nhưng chẳng hiểu sao, khi tâm trí tôi càng chỉ nghĩ về một người thì ông trời lại đẩy tôi vào hoàn cảnh khó xử khi đưa một người khác vào trong câu chuyện. Khi tôi vừa quay vào phòng, điện thoại tôi hiện lên tin nhắn của Ban Mai: "Hôm nay không thấy anh về phòng". Tin nhắn cụt lủn nhưng đủ khiến tôi hiểu lúc này nó đang chờ tôi ở trọ và ngạc nhiên khi thấy tối nay tôi không về.

    Cầm điện thoại lên, tôi nửa muốn trả lời lại tin nhắn nửa không. Phần vì tôi không có tâm trạng nào để nghĩ đến Ban Mai, phần vì những suy tư về Sam đã chiếm quá nửa tâm trí tôi lúc này. Nhưng anh Trương đã để ý thấy điều đó. Anh khuyên tôi:

    - Cứ trả lời đi!

    Và rồi tôi cũng đáp lại cô bé với những dòng chữ vô cảm:

    - Nay anh không về!

    - Anh đi đâu vậy? Em chờ từ tối tới giờ!

    - Anh về thăm lại nơi ở cũ hồi mới lên đại học. Em cứ ngủ đi, không phải chờ anh đâu!

    Nhắn tới đó xong, tôi tắt máy và lên giường để chuẩn bị đi ngủ. Ngoài trời mưa bụi vẫn bay tưởng như tuyết, được vùi mình trong chiếc chăn ấm quả là không còn gì tuyệt vời hơn. Đêm nay, tôi sẽ quên đi mọi thứ. Tôi sẽ chìm vào giấc ngủ thật sâu để không còn phải bận tâm đến những nỗi lo của một ngày. Sáng hôm sau dậy, những gì ở lại chỉ là những điều tích cực. Tôi sẽ đem theo điều tích cực ấy đến suốt chặng hành trình tiếp theo của mình, để những ngày tiếp theo không còn phải tâm sự với ai đó về những khó khăn của bản thân.

    * * *

    - Mas! Lại đây nào Mas!

    Cô đang dang hai bàn tay ra đón chờ chú chuột nhỏ chạy vào. Cô nở một nụ cười thật tươi, y như nắng chiều tháng Tám. Đó cũng là tháng mà tôi gặp cô lần đầu tiên. Thật nhanh, cả hai chúng tôi giờ đã sang năm thứ hai đại học. Tôi vẫn là cậu bé hết mình với công việc ở trên trường và trên Đoàn, còn cô vẫn là cô bé ngây thơ, thi thoảng hay quạu nhưng nhìn chung tính cách vẫn dễ thương và hoạt bát.

    Giá như tôi có thể ôm cô vào lòng như cô đang ôm chú chuột nhỏ của tôi nhỉ? Nhưng thật khó ở khoảng cách đó vì tôi và cô đang đứng cách nhau một cái hàng rào. Chúng tôi là hàng xóm của nhau. Ngày cô mới chuyển về đây, tôi đã trót ghét cô vì những cử chỉ khiến tôi khó chịu, nhưng dần dà tôi cảm thấy thích cô từ lúc nào không hay. Tôi cứ đem tình cảm đó chôn vùi vào nơi trái tim của mình, mong chờ một ngày cô sẽ nhận ra tất cả. Ngẫm ra, tôi còn ngây thơ hơn cả cô. Tôi không biết là cô chỉ xem tôi như một người bạn, người hàng xóm, không hơn không kém chút nào!

    - Phong! Lại đây ôm Mas nè!

    Cô đưa lại chú chuột cho tôi. Cô muốn được thấy tôi vuốt ve chú chuột bé nhỏ của mình. Mắt cô lại cười. Nụ cười ấy in sâu vào tiềm thức tôi như xăm lên não. Tôi tự nhủ, dù sau này có thế nào thì tôi cũng không bao giờ buông tay cô gái này, không để cô đi dù đến bất cứ nơi đâu.

    Nhưng hoàn cảnh đã không cho phép tôi làm vậy. Tôi phải lìa xa cô chỉ vì gia đình cô phải sang một đất nước khác kiếm sống. Hoàn cảnh éo le đó khiến cho tôi chẳng biết phải làm gì ngoài chờ đợi và.. chờ đợi! Cô hẹn tôi tới khi tốt nghiệp sẽ về thăm tôi, nhưng tôi thậm chí còn không biết liệu cô có giữ đúng lời hứa không..

    Quả nhiên, cô không giữ đúng lời hứa. Cô về sớm hơn dự định. Cô về thăm tôi trong một buổi chiều đông hửng nắng, khi mà thời tiết trước đó chỉ toàn âm u. Tôi đã khóc òa lên khi nhìn thấy cô xách va-li bước vào ngôi nhà bên cạnh. Miệng cô lại nở một nụ cười:

    - Sao con nít thế?

    Nhưng tôi mặc kệ cô coi tôi ra sao. Tôi tới ôm chầm lấy cô như tôi chưa từng được ôm. Cô ngạc nhiên mất vài giây, sau đó hiểu ra và cũng lấy tay ôm tôi. Chúng tôi cứ như thế ôm nhau trong khoảnh sân nhỏ mà chẳng cần quan tâm đến bất cứ thứ gì khác.

    * * *

    Tôi chỉ mở mắt choàng tỉnh khi có tiếng gõ cửa từ bên ngoài. Trời đã sáng. Anh Trương bước vào phòng với một đĩa bánh mì và một cốc sữa nóng:

    - Sáng nay không phải đi làm nên anh đã dậy sớm làm bữa sáng cho em.

    Tôi quay sang nhìn mọi vật xung quanh một lần nữa. Nheo mắt cười, tôi nhẹ nhàng đón chiếc đĩa và cốc sữa từ tay anh Trương.
     
    chiqudollLieuDuong thích bài này.
    Last edited by a moderator: 17 Tháng ba 2023
  9. Ái Hạ

    Bài viết:
    181
    Phần 2- Chương 28

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dù vẫn không muốn quay về căn nhà trọ đó một chút nào nhưng tôi vẫn phải miễn cưỡng chia tay anh Trương để về và tiếp tục việc học. Trước khi tiễn tôi ra đến cổng, anh có đưa tôi quả bóng nhỏ bằng nhựa mà ngày trước tôi dùng để làm đồ chơi cho Mas. Anh không hề biết sinh vật bé bỏng đó đã ra đi từ hai tháng trước. Bây giờ, những kí ức của tôi về Mas chỉ còn lại là những ngày tôi và Sam chơi cùng con vật nhỏ bé ấy ở sân vườn nhà tôi. Càng nghĩ đến Mas, tôi lại càng nhớ đến Sam nhiều hơn. Tôi vô thức nhìn sang căn nhà bên cạnh để xác thực xem liệu giấc mơ kia có trở thành hiện thực hay không, nhưng kết quả là không!

    Sam đã không về. Mảnh vườn trống huơ trống hoác mọc cỏ um tùm khiến tôi hình dung đến những bộ phim về ngày tận thế. Nếu Sam có về, dù chỉ một chút thôi, tôi cũng cảm nhận được một chút sức sống phát ra từ đó. Nhưng thực chất tôi vẫn chỉ đang mơ mộng. Và trong suốt quãng đường từ nhà anh Trương ra tới bến xe bus quen thuộc, tôi vẫn tiếp tục mơ mộng. Tôi đã nhiều lần nhủ bản thân:

    - Dừng lại đi! Mày phải sống vì hiện tại của mày! Cô ấy sẽ không quay về vì mày đâu!

    Nhưng rồi chính tôi lại khiến tôi rơi vào vòng lặp vô tận của sự ảo tưởng. Tôi luôn nghĩ tình yêu là thứ gì đó đẹp hoàn hảo trong cuộc đời này, rằng người kia sẽ quay về với mình dù có bận trăm công ngàn việc. Vì tình yêu, con người sẽ làm tất cả cho nhau. Nhưng đó là khi họ yêu nhau tuyệt đối. Còn tình yêu giữa tôi và Sam thì hình như chỉ là thứ gì đó vội vàng, không hề ngôn tình như những câu chuyện về hai người hàng xóm tôi thường hay đọc!

    Trên chuyến xe bus trở về khu trọ hiện tại, hình ảnh của Sam cứ cuốn lấy tâm trí tôi không ngừng. Tôi nhớ về câu nói của anh Trương "Tình yêu ngoài cảm giác được yêu ra thì còn cần sự thấu hiểu lẫn nhau nữa". Tôi thấu hiểu Sam, biết em phải làm việc vất vả như nào nên mới không làm phiền em quá nhiều. Nhưng càng như vậy, tôi càng không thể ngăn nổi bản thân nhớ về em, mong em quay lại với tôi và mong em hiểu được tất cả những gì tôi đang nghĩ.

    - Anh mới về ạ!

    Tôi giật mình, nhận ra mình mải suy nghĩ quá mà quên mất đã về đến trọ. Ban Mai đang đứng trước cửa phòng tôi và khi thấy tôi thì nó quay sang chào. Dường như nó không còn nhớ rằng tôi đã từng giận tới nỗi khóa cửa phòng cách ly bản thân với nó mà kiên nhẫn đứng chờ tôi về từ nãy tới giờ.

    - Ừ! - Tôi đáp cụt lủn.

    Dẫu vậy, Ban Mai vẫn tỏ ra vui vẻ:

    - Hoài My đã chuyển về quê ở rồi. Giờ chỉ còn mình em ở trên này, có gì khó khăn nhờ anh giúp nhé ạ!

    Vừa nói, nó vừa gập người cúi đầu y như cấp dưới làm với cấp trên. Tôi là cấp trên của nó, nhưng chỉ khi ở trên trường. Về nhà thì tôi và nó chẳng khác gì nhau, đều là cư dân của khu trọ này. Vì thế tôi thấy hành động của nó khá kì quặc. Nhưng cũng chính vì lẽ đó mà tôi không thể từ chối cho được. Tôi là hàng xóm ngay sát phòng nó, lại là một tiền bối của nó ở trên trường. Nếu tôi từ chối thì chẳng khác nào khẳng định mình là một con người vô cảm không biết giúp đỡ người khác.

    - Được! Từ giờ có việc gì khó cứ bảo anh!

    Khi nói ra câu đó, trong thâm tâm tôi chỉ nghĩ tất nhiên mình nên giúp Ban Mai, vì dù gì nó cũng đã từng giúp đỡ mình. Đó là một phần trách nhiệm, không thể coi là sở thích được. Nhưng tôi không ngờ cho đến một ngày, tôi cảm thấy mình muốn giúp Ban Mai hơn bao giờ hết, giúp theo kiểu không cần nhận lại bất cứ thứ gì từ nó.

    Đó là một buổi chiều ở trường. Ban Mai được cử trông coi sổ sách ở văn phòng Đoàn, đồng thời cuối buổi nộp báo cáo lên phòng công tác chính trị. Đó hoàn toàn không phải một công việc khó. Hồi năm nhất, tôi đã từng được giao công việc tương tự, và tôi đã muốn có một công việc khó hơn để phù hợp với trách nhiệm của mình trong đoàn trường. Nhưng lúc đó cả phòng còn mỗi tôi và Ban Mai. Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ của mình nên được phép về trước, nhưng tôi đã không về. Chả hiểu sao tôi sợ Ban Mai sẽ cảm thấy cô đơn trong thời gian trông coi sổ sách ở căn phòng đó. Thế là tôi ở lại, dù chẳng làm gì hết, cũng chẳng bảo Ban Mai về trước để lại nhiệm vụ cho mình.

    - Anh Phong, em tưởng anh..

    Ban Mai ngơ ngác khi nhìn thấy tôi cũng ở lại văn phòng Đoàn.

    - Ngạc nhiên khi thấy anh ở lại phải không? - Tôi cười. - Tại vì bây giờ anh về thì cũng chẳng làm gì hết, nên anh quyết định ở lại đây với em!

    - Ở lại đây với em?

    - Ừ! Vì anh sợ..

    Nói tới đó, tôi biết mình sắp sửa khai ra một điều đáng xấu hổ. Tôi định nói "Vì anh sợ em sẽ cảm thấy cô đơn" nhưng cuối cùng lại thôi. Thay vào đó, tôi đành nói dối:

    * * * anh sợ về giờ này thì đường sẽ rất đông và khó sang đường.

    Câu nói dối không chớp mắt của tôi may sao không khiến cho Ban Mai nghi ngờ. Con đường trở về trọ của chúng tôi chỉ phải băng qua duy nhất một con đường hẹp, dù có đông cách mấy thì cũng chỉ cần lách qua chút éc là xong, vậy mà tôi lại nói mình muốn ở lại trường vì ngại qua đường!

    Ngày hôm đó, chúng tôi không trò chuyện gì nhiều. Ban Mai có hỏi chút về bài vở của tôi ở trên lớp nhưng vì chúng tôi học khác khoa nên không có nhiều thứ có thể chia sẻ. Cũng vì lâu lắm rồi chưa nói chuyện với nhau thân mật như này nên có cảm giác cuộc đối thoại khá gượng ép. Tôi chỉ có thể tiếp tục "nói gì đó" với Ban Mai khi nó phải nộp báo cáo:

    - Để anh cầm báo cáo cho!

    - Thôi không cần đâu, nhiệm vụ của em mà!

    Rồi sau đó, hai người chúng tôi lại rơi vào im lặng. Cứ như thế cho đến khi quay về trọ, chúng tôi vẫn không nói năng với nhau câu nào.
     
    chiqudoll, nntc6761LieuDuong thích bài này.
  10. Ái Hạ

    Bài viết:
    181
    Phần 2- Chương 29

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ranh giới giữa sự quan tâm và sự quấy rầy đối với tôi là không có kể từ khi Sam phải bay sang nước ngoài sống. Bất kể khi nào tôi muốn quan tâm Sam, điều đó trong mắt nó cũng có thể bị coi là một sự quấy rầy, vì thế nó không trả lời những câu hỏi của tôi hoặc cố lảng tránh đi chỗ khác. Điều này làm cho tôi vô cùng đau khổ. Tôi đã không còn cảm giác tò mò muốn biết nguyên do thực sự như trước nữa mà mặc định rằng tình yêu của Sam đối với tôi đã dần trở nên phai nhạt. Mọi thứ Hân khuyên tôi lúc trước và anh Trương nói với tôi gần đây không còn tác dụng với một kẻ mất hết kiên nhẫn như tôi.

    Tôi hận bản thân đã không có cách nào giữ Sam ở lại ngay từ lúc đầu. Cuộc tình của chúng tôi đã có thể trở nên rất đẹp nếu như ở gần nhau. Dù không phải gần đến mức sát sàn sạt nhà nhau như trước nhưng chỉ cần ở trong cùng một thành phố cũng đã tốt lắm rồi. Khi ấy, tôi có thể thường xuyên ghé qua nhà Sam, chúng tôi sẽ đi ăn, đi chơi cùng nhau, cùng nhau trải qua tất cả những kỉ niệm đẹp của thời thanh xuân và cùng nhau vượt qua mọi biến cố, bất trắc của cuộc đời.

    Càng nghĩ, mọi thứ càng trở nên vô vọng. Cuộc đời tôi lúc này chính là thế. Tôi vừa hay tin gia đình Phát đã chuyển vào trong nam sống và thế là chúng tôi không còn cơ hội gặp nhau. Vậy là tôi đã mất thêm một người bạn, dù chỉ là người bạn từng học chung vô tình lướt qua trong cuộc đời. Phát bảo khi nào tôi cần, tôi có thể gọi nó qua video call và nó sẽ giúp đỡ tôi bất cứ điều gì. Nhưng tôi e là những điều khó khăn trong cuộc đời tôi không hề dễ dàng như câu chuyện nước hoa đợt nọ. Dù có gọi cho Phát bao nhiêu cuộc thì tôi cũng không thể khiến Sam quay về. Và nó sẽ chỉ thay bằng những lời khuyên, triết lý mà tôi đã nghe đến phát chán từ miệng của những người quen xung quanh, khiến tôi ngày một nặng đầu. Không biết con người nó có thực sự như vậy không!

    - Em xin lỗi vì ngày hôm qua hơi vô tâm với anh!

    Đó là giọng nói của Ban Mai. Tôi đã quen với việc nó chen ngang vào những dòng suy nghĩ của tôi như này rồi, nhưng hôm nay thì không hề cảm thấy khó chịu vì việc đó mà chỉ hơi bất ngờ khi nó mở lời xin lỗi tôi, mà lại chẳng phải một lỗi gì to tát cả!

    - Lúc ở phòng Đoàn ư?

    - Dạ! Lúc đó em đang có tâm trạng không được tốt nên..

    - Không sao đâu! Anh hiểu mà!

    Lời xin lỗi của Ban Mai dù không có ý gì hơn nhưng lại làm cho tôi cảm thấy tích cực hơn nhiều. Đó là chuyện tôi không để tâm lắm. Tôi đã muốn quên đi vì nghĩ dù gì chúng tôi cũng đã gặp nhau nhiều lần, không nhất thiết phải nói với nhau quá nhiều, nhưng cô bé lại cực kì để tâm, cứ như thể nó là một phần trong lối sống của cô bé! Chính vì lẽ đó mà tôi nghĩ ít nhất cuộc sống nhàm chán của mình vẫn có Ban Mai để bầu bạn. Nó chính là tia sáng, là ban mai của cuộc đời tôi, đúng y như cái tên mà có lẽ đã vận vào người nó từ khi ra đời cho đến bây giờ.

    Thấy được tôi tha lỗi nên Ban Mai quay lưng bỏ về phòng. Trông tấm lưng nhỏ bé của nó chẳng khác nào tấm lưng của Sam, chỉ có điều nó để kiểu tóc khác và cách đi lại cũng khác. Tôi nghĩ ai làm người yêu của cô bé cũng thật may mắn. Mà người đó ít nhất cũng phải là người tuyệt vời ngang ngửa nó hoặc hơn nó, chứ không thể nào tệ như tôi được!

    Càng nghĩ, tôi lại càng muốn hạ thấp mình hơn. Tôi chẳng có gì để xứng với Ban Mai cả, ngoài việc làm công tác Đoàn tốt hơn nó do vào trước. Vậy mà tôi lại đi giận dỗi đâu đâu. Tất cả những sai lầm mà tôi gây ra cho nó trước đây, tôi nghĩ có xin Ban Mai tha tội bao nhiêu lần thì cũng không đủ. Tôi nghĩ tôi không thể đáp lại tình cảm của nó cũng phải, vì nếu phải trao tình cảm cho một người như tôi, cuộc đời nó cũng sẽ bị vấy bẩn. Nó sẽ cùng tôi gánh chịu những vết thương mà nó không nên phải gánh. Một người như Ban Mai không thể sống một cuộc đời như thế được!

    Nhưng chẳng hiểu vì sao, trước mặt Ban Mai, tôi chỉ muốn show ra bộ mặt đầy tự tin của mình. Tôi không để cho Ban Mai biết là tôi đang có chuyện, vì nếu nó biết tôi như vậy thì ai sẽ là người giúp đỡ nó trong cuộc sống đây?

    - Anh biết cậu giúp Ban Mai vì thích con bé, nhưng đây là việc con bé cần làm nếu muốn ở lại Đoàn trường. Lần sau nếu còn như vậy thì cả hai đều bị đuổi đó biết chưa?

    Tôi giật mình khi nghe thấy lời nói đó từ anh Tiến. Chẳng hiểu bằng một cách nào đó mà anh đã biết hôm trước tôi ở lại để giúp Ban Mai trông coi sổ sách. Và cũng chẳng hiểu tại sao đó lại là việc cần làm nếu Ban Mai muốn ở lại Đoàn trường.

    - Dạ, ý anh là sao cơ ạ?

    Tôi hỏi lại vì chưa nắm chắc nguyên do. Nhưng anh Tiến vẫn giữ thái độ khó chịu đó:

    - Là nếu lần sau là việc không liên quan đến cậu mà ra tay giúp thì cả hai "ăn đủ"!

    Tôi định bảo anh rằng điều tôi muốn không phải là nhắc lại lời đe dọa kia, mà là cho tôi biết chuyện gì đang thực sự xảy ra nhưng lại thôi. Tôi sợ nếu hỏi thêm thì anh Tiến sẽ nổi cáu, vì dạo gần đây anh có vẻ không thân mật với tôi như trước nữa.

    Ngày hôm đó, tôi không tập trung vào làm nổi. Cứ chốc chốc, tôi lại tự hỏi liệu chuyện gì đã xảy ra với Ban Mai. Và tưởng như phải sẽ ôm thắc mắc đó đến tận khi ra về thì chị Xuân- phó tổng phụ trách Đoàn trường bỗng gọi tôi ra một góc để nói chuyện:

    - Hôm nọ Ban Mai bị khiển trách vì để làm mất giấy tờ quan trọng của Đoàn trường. Anh Tiến đã rất tức giận, bắt con bé ở lại trông coi sổ sách để đền tội. Nếu hôm đó em không ở lại giúp con bé thì anh Tiến đã không còn giận ghê như bây giờ đâu!

    Điều chị nói khiến tôi nhận ra sự thật đau đớn mà lẽ ra tôi không nên biết. Thì ra việc Ban Mai im lặng gần như cả buổi hôm đó, thậm chí không cả thắc mắc về câu nói dối của tôi là vì con bé vừa phạm phải một lỗi khó được tha thứ với các anh chị phụ trách Đoàn trường. Vậy mà cô bé không hề nói cho tôi biết, khiến sự giúp đỡ của tôi trở thành sự phá hoại cực kì lớn. Tôi dằn vặt không để đâu cho hết, cảm tưởng lúc đó có thể ôm đầu mà hét lên. Một lần nữa, tôi lại mắc lỗi với Ban Mai rồi!
     
    chiqudollLieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng hai 2023
Từ Khóa:
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...