Tiểu Thuyết [Edit] Phúc Bảo Ba Tuổi Rưỡi, Được Tám Người Chú Chiều Chuộng - Mạnh Hàn Tử

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Thao288, 15 Tháng một 2023.

  1. Thao288

    Bài viết:
    3
    Chương 40: Cố Ý Làm Hạnh Hân Khóc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vệ Uyển nhìn Hạnh Hân chạy tới, hốc mắt đỏ hoe.

    Hôm nay cô ta lại đến nhà họ Tô, muốn xin bà Tô cho cô gặp Hạnh Hân, không ngờ cả nhà họ lại đi cắm trại.

    Vệ Uyển nhớ rằng khi Tô Bảo chưa đến, không có ai trong nhà họ Tô đi chơi cùng nhau cả, vậy ma bây giờ cả nhà đã đoàn tụ, họ thậm chí còn cùng nhau cắm trại.

    Nếu như trước kia đều là như vậy, cô ta cùng Tô Tử Lâm sẽ càng ngày càng lãnh đạm như bây giờ sao?

    Cô ta chắc chắn rằng tình cảm họ sẽ đi lên, gắn bó như keo vậy.

    "Mẹ!" Giọng nói của Hạnh Hân làm Vệ Uyển hồi thần.

    Cô ta vội vàng đưa tay ra: "Bảo bối!"

    Hạnh Hân theo Vệ Uyển từ khi còn nhỏ, vì vậy cô đã nhào vào lòng mẹ một cách hạnh phúc.

    Vệ Uyển hai mắt đỏ hoe, đáng thương đứa nhỏ, đã hai ngày không gặp mẹ, nhất định rất nhớ mẹ đúng không?

    "Hai ngày nay Hạnh Hân ăn ngủ có ngon không?" Vệ Uyển hỏi.

    Hạnh Hân suy nghĩ một chút rồi lắc đầu.

    "Ông bà nội nói trong bữa cơm phải ăn no, sau bữa cơm sẽ không được ăn nữa."

    Ngủ cũng không ngủ ngon, buổi tối sẽ có 'người'..

    Vệ Uyển không thể tin được: "Có đói cũng không ăn sao?"

    Hạnh Hân lắc đầu.

    Nếu cô làm loạn, không ăn trong bữa ăn, cô sẽ thực sự bị bỏ đói.

    Vì vậy, sau đó cô ấy đã học cách ngoan ngoãn ăn..

    Vệ Uyển càng thêm buồn bực, không khỏi than thở:

    "Bà của con chắc sai rồi. Sao con có thể đối xử như vậy với một đứa trẻ! Con còn rất nhỏ và vẫn đang phát triển! Làm sao họ có thể làm được điều này?"

    "Trong giờ cơm không muốn ăn cũng là bình thường, lát nữa ăn là được! Thật quá tàn nhẫn!"

    "Hạnh Hân, đi thôi, mẹ đưa con về nhà bà ngoại."

    Vệ Uyển vừa buồn vừa giận, hai ngày nay cô không có ở đây, bọn họ lại ngược đãi Hạnh Hân như vậy!

    Không ngờ trước kia Hạnh Hân rất bám mẹ, bây giờ lại không chịu rời đi.

    Hạnh Hân do dự quay đầu nhìn lại, lắc đầu: "Mẹ, con không đi, con muốn chơi ở chỗ này."

    Sắc mặt Vệ Uyển bỗng trở nên khó coi.

    Cô ta không hiểu nổi, bọn họ đều đối xử với Hạnh Hân như vậy, tại sao Hạnh Hân lại không chịu rời đi?

    Vệ Uyển hít sâu một hơi, giả bộ đáng thương nghẹn ngào nói: "Chẳng lẽ Hạnh Hân không muốn mẹ sao?"

    Người mẹ đã nói câu này, cực kỳ gây chết người cho hầu hết trẻ em.

    Hạnh Hân thật sự lập tức lắc đầu: "Không phải!"

    Vệ Uyển nói: "Được rồi, mẹ dẫn con đi công viên giải trí."

    Hạnh Hân tức giận: "Con không muốn!"

    Cô chỉ muốn chơi ở đây!

    Tại sao mẹ không để cô ấy chọn những gì cô ấy muốn?

    Vệ Uyển thuyết phục: "Hạnh Hân, con ngoan, không, hai ngày nữa mẹ sẽ đưa con đến đây chơi! Bây giờ chúng ta về thôi."

    Nhìn thấy Tô Tử Chiến và những người khác đã đi tới, cô ta bắt đầu cảm thấy lo lắng.

    Mới khôi phục được hai ngày Hạnh Hân lại đột nhiên khóc lên: "Con không! Con không! Con muốn chơi ở chỗ này!"

    Tô Tử Lâm lạnh lùng nói: "Vệ Uyển, cô làm phiền đủ chưa?"

    Thỏa thuận ly hôn từ chối ký, Cục dân chính thì từ chối đi.

    Tô Tử Lâm chỉ có thể đệ đơn kiện ly hôn, hiện tại tòa án đang làm thủ tục.

    Kiện tụng ly hôn có thể mất đến ba tháng mới có thể kết thúc.

    Thấy mình bị phát hiện, Vệ Uyển chỉ đơn giản là ngừng trốn.

    "Tôi làm sao? Là mẹ của đứa nhỏ, tôi không thể đến xem đứa nhỏ sao?"

    Vệ Uyển nắm lấy tay Hạnh Hân: "Hạnh Hân đi! Con không phải muốn chơi ở đây sao? Sau này mẹ sẽ đi cùng con!"

    Hạnh Hân cố gắng thoát ra nhưng không thể thoát ra được, khóc lớn: "Con không muốn chơi với mẹ, con muốn chơi với Tô Bảo!"

    Vệ Uyển trong lòng khó chịu, một mình kéo Hạnh Hân đi về phía hồ!

    Tô Bảo nào chứ?

    Một đứa trẻ đầy mưu mô như Tô Bảo sẽ chỉ khiến Hạnh Hân hư hỏng!

    Con bé không còn thích mẹ nữa, mới chỉ trong hai ngày, đó chắc chắn là sự xúi giục của Tô Bảo.

    Ngoài Tô Bảo, gia đình họ Tô cũng phải chịu trách nhiệm về việc này!

    Chắc hẳn họ đã nói rất nhiều điều không hay về cô ta trước mặt Hạnh Hân!

    "Hạnh Hân, nhớ kỹ, Tô Bảo là đứa bé hư, cố ý phá hư quan hệ giữa mẹ và ba, con không biết con không được chơi với nó sao?"

    "Nếu Tô Bảo không đến, con sẽ là công chúa duy nhất trong Tô gia! Con có biết dì Cẩm Ngọc của con không? Cô ấy từng là cô gái duy nhất trong nhà họ Tô, cả nhà đều yêu thương cô ấy, muốn mua cho cô ấy bất cứ thứ gì cô ấy muốn. Bất cứ thứ gì ông bà của con đều sẽ!

    " Còn có bà nội con! Không cho con ăn là ngược đãi trẻ con! Lớn lên không được nói chuyện với bà nội! "

    " Chỉ có mẹ là người mãi mãi yêu thương và đối xử tốt với con! Khi con lớn lên, con chỉ có thể đối xử tốt với mẹ mà thôi! "

    Hạnh Hân sợ hãi nhìn Vệ Uyển, cô đã khóc lớn ngay khi bàn tay kia của cô bị nắm lấy.

    Tô Tử Lâm không giỏi nói chuyện, vì vậy anh ta đơn giản trực tiếp cướp người.

    Hạnh Hân đột nhiên cảm thấy mình sắp bị xé nát.

    Cô khóc lóc thảm thiết.

    Vệ Uyển gầm lên:" Buông ra! Hạnh Hân đau! "

    Cô ta nói như vậy, nhưng kéo Hạnh Hân thậm chí còn liều lĩnh hơn, nhưng Tô Tử Lâm đã buông ra trước.

    Vệ Uyển loạng choạng ngã xuống đất.

    Trong thời gian ngắn, Tô Nhất Trần và mọi người cũng tập trung xung quanh, ông Tô đẩy bà Tô, tất cả đều cau mày nhìn Vệ Uyển.

    Bọn họ đều đã đuổi đi, cô ta dám tới rình rập bọn họ sao?

    Tô lão gia lạnh lùng nói:" Còn ngây người làm cái gì? Mang Hanh Hàn tới đây! "

    Tô Tử Lâm ngay lập tức bước tới, nhưng Vệ Uyển đã ôm chặt lấy Hạnh Hân.

    Cô ta kêu lên:" Tôi đã ra nông nỗi này, các người còn muốn như thế nào? Nhất định phải bức chết mẹ con chúng ta sao? "

    Tô Tử Lâm mu bàn tay gân xanh nổi lên, nhẹ nhàng 'rắc' một tiếng, nắm đấm đã nắm chặt!

    Đột nhiên điện thoại của anh reo lên, anh liếc nhìn số gọi đến và bắt máy.

    " Xin chào, Tô tiên sinh! Bên chúng tôi là 110.. "

    Không biết trong điện thoại nói những gì, Tô Tử Lâm nhìn chằm chằm vào Vệ Uyển và nói một cách rất thờ ơ:" Vậy thì tất cả các anh hãy đến đây ngay bây giờ đi! "

    Tim Vệ Uyển như ngừng đập, không biết tại sao, cô ta luôn có dự cảm không lành!

    Tô Tử Lâm lạnh lùng nói:" Buông Hạnh Hân ra! "

    Vệ Uyển nhìn mặt hồ xa xa, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn.

    Muốn cô ta không mang Hạnh Hân đi, phải không?

    Mấy người nhất định phải ép buộc cô ta, phải không?

    Vệ Uyển ôm chặt lấy Hạnh Hân, đứng dậy mặc kệ Hạnh Hân vùng vẫy!

    " Các người ép tôi.. "

    Sau lưng bà Tô, Tô Bảo đang cầm một chiếc thìa nhỏ, trong mắt đầy cảnh giác và nghi ngờ.

    Trước kia mợ hai chỉ có hắc khí trên mặt, hiện tại quanh người cũng có hắc khí.

    Khí màu đen này là gì?

    Kỷ Trường ở một bên híp mắt:" Chậc chậc..

    Anh lấy ra một cuốn sổ và lật giở: "Hôm nay không phải là ngày chết của họ, nhưng họ có tự trừng phạt."

    Nói cách khác, Vệ Uyển có thể sẽ kéo Hạnh Hân xuống hồ để tự sát..

    Có lẽ cô ta không thực sự muốn tự sát, mà là dùng cách này để uy hiếp nhà họ Tô.

    Tô Báo trên mặt tràn đầy mê mang: "Cái gì tự trừng phạt?"

    Kỷ Trường đóng cuốn sổ lại, vừa giơ tay lên thì cuốn sổ đã biến mất, thản nhiên nói: "Có nghĩa là tự sát."

    Tô Bảo sửng sốt, sau đó nhìn về phía Vệ Uyển: "Mợ hai muốn đem chị Hạnh Hân đi tự sát?"

    Những lời này vừa nói ra, Tô lão phu nhân cả kinh: "Dừng tay lại!"

    Khí quanh người của Vệ Uyển thay đổi, Tô Bảo thực sự đã nhìn thấu mục đích của cô ta.

    Cô ta ngay lập tức bế Hạnh Hân và lao về phía hồ!

    Tuy nhiên, những người khác như đã lường trước được, hành động nhanh hơn, ngăn cô ta lại!

    Vệ Uyển đưa tay ôm cổ Hạnh Hân, vừa khóc vừa hét: "Anh đừng tới đây! Tại sao anh lại ép tôi, tại sao!"

    Cô ta từng bước lui vào bên đường, đau lòng khóc, cảm thấy cả thế giới đều có lỗi với mình.

    Cô ta chỉ muốn yên ổn làm mợ hai của nhà họ Tô, cô ta đã làm cái gì sai chứ?

    Chuyện sáu năm trước đã qua lâu rồi, tại sao không thể để cô ta sống thật tốt và tha thứ cho những lỗi lầm trong quá khứ của cô ta chứ?

    "Bíp bíp!"

    Lúc này, một chiếc ô tô chạy ngang qua!

    Vệ Uyển ánh mắt loé lên tia độc ác, ôm Hạnh Hân lao về phía xe!

    Trái tim Tô Tử Lâm thắt lại, nhưng dường như đã quá muộn.

    Đúng lúc này, một chiếc thìa nhỏ từ đâu bay tới.

    Bang~một tiếng, nó đập vào đầu Vệ Uyển..
     
    Doze143212, Sakura 20, Hanarine1 người nữa thích bài này.
  2. Thao288

    Bài viết:
    3
    Chương 41: Vệ Uyển Bị Bắt, Giả Vờ Mất Trí Nhớ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chiếc thìa nhỏ đập vào đầu Vệ Uyển khiến cô ta quay cuồng.

    Ngay khi Vệ Uyển nới lỏng cổ tay, Hạnh Hân liền ngã xuống đất, cô loạng choạng vài bước, suýt bị một chiếc ô tô đang chạy quá tốc độ đâm phải.

    Nhưng vì vậy, cô đã bị ngã xuống đất, trán bị chầy xước..

    Người tài xế tức giận đến mức xuống xe và chửi: "Mày tìm chết à!"

    Tô Tử Lâm nhanh chóng bước tới và ôm lấy Hạnh Hân.

    Hạnh Hân kinh hãi.

    Tô Nhất Trần liếc nhìn chiếc thìa nhỏ trên mặt đất.

    Cái này là do Tô Dịch Thần đặc biệt mang đến cho Tô Bảo, định dẫn bé đi làm món salad nguội cùng nhau, kiểu nhà chơi chơi dành cho trẻ em.

    Nó thực sự đã đập đầu Vệ Uyển dúi xuống đất..

    Tô Bảo nắm tay nhỏ bé nắm lấy hắn, có chút áy náy: "Cậu, Tô Bảo hình như dùng lực quá lớn.."

    Cậu cả đã nói rằng không được phép thể hiện sức mạnh trước mặt người khác, à không đúng, là sức mạnh quá lớn.

    Woohoo, bé đã phạm giới.

    Tô Nhất Trần nhìn khuôn mặt nhỏ bất an của Tô Bảo, sờ đầu bé và nói: "Không sao, cô ta xứng đáng bị như thế."

    Bây giờ có người nhà họ Tô ở xung quanh nên cũng không sợ.

    Xa xa, Vệ Uyển run rẩy nằm trên mặt đất, che đầu, run rẩy vì đau.

    Đầu cô ta ong ong, chảy máu, khi cô ta đưa tay ra chạm vào đầu thì còn cảm nhận thấy có một cái lỗ trên đầu.

    Lúc bay ra ngoài, trán của cô ta còn va vào một tảng đá, trán cũng bị vỡ.

    Vệ Uyển hít sâu một hơi, nhỏ giọng khóc nói: "Tử Lâm, em đau quá.. ôm em.."

    Người nhà họ Tô đang xì xào bàn tán bỗng dừng lại, không nói nên lời nhìn Vệ Uyển.

    Tô Tử Lâm bình thường không nói nhiều, nhưng bây giờ cũng nói thẳng: "Cô bị cái gì vậy? Ôm cô? Tôi thà ôm một con lợn nái."

    Vệ Uyển: "..."

    Tô phu nhân lão lạnh lùng nói: "Vệ Uyển, cô và Tử Lâm ly hôn là chuyện đã định, đừng ép tôi phải xé rách mặt mũi cô, như vậy cô sẽ khó sống ở cái thành phố này."

    Vệ Uyển cụp mắt xuống để che giấu sự bất bình và phẫn nộ trong mắt!

    Cô ta đã như thế này, bị thương nặng, máu chảy đầy mặt!

    Bọn họ chẳng những không thèm để ý, còn muốn làm cho cô ta ở kinh thành không có chỗ dung thân?

    Họ còn có lương tâm không?

    Người ta nói thà phá chùa còn hơn hủy hôn, tại sao lại nhất quyết ép cô ly hôn với Tô Tử Lâm!

    Nhưng sự việc đã đến nước này, không thể cứu vãn nữa..

    Vệ Uyển hối hận, nếu biết sớm hơn, cô ta đã không nghe theo ý xấu của mẹ mình!

    Loại người nhà Tô nào sẽ cầu xin cô ta quay về, loại đứa trẻ nào không thể sống thiếu mẹ!

    Lẽ ra cô nên quỳ trước cửa nhà Tô vào ngày bị đuổi ra ngoài cũng không chịu rời đi!

    Ngay khi Vệ Uyển hối hận và không muốn, một chiếc xe cảnh sát bấm còi "Xin chào" từ xa chạy tới, cùng một số cảnh sát bước ra khỏi xe và đi thẳng đến chỗ Vệ Uyển.

    Họ lạnh lùng hét lên: "Không được cử động! Vệ Uyển, cô đã bị bắt!"

    Vệ Uyển kinh ngạc.

    Cô ta bị bắt? Anh nhìn nhầm à, cô ta là người bị đập vào đầu đấy!

    "Sao anh lại bắt tôi.."

    Viên cảnh sát lấy ra lệnh bắt giữ với vẻ mặt nghiêm túc: "Vệ Uyển, cô bị tình nghi giết Lý Mỹ sáu năm trước. Bằng chứng rất thuyết phục! Hiện tại cô bị bắt tạm giam theo quy định của pháp luật!"

    Vệ Uyển bị sốc tinh thần.

    Không thể nào!

    Chuyện xảy ra sáu năm trước không có bằng chứng, hiện tại lại càng không thể tìm được chứng cứ.

    Có phải họ đang nói dối không?

    Vệ Uyển có vẻ kinh ngạc nói: "Lý Mỹ, anh đang nói gì vậy, tôi không biết Lý Mỹ nào.."

    Viên cảnh sát cười lạnh: "Có một bàn tay người được giấu trong bức tượng ở quảng trường trung tâm của quận mới Thành Tây, đang cầm một tờ giấy dầu. Sau khi phân tích kỹ thuật, chúng tôi đã tìm thấy dấu vân tay của cô trên giấy dầu!"

    Viên cảnh sát lấy ra một tài liệu khác: "Có một tờ tiền được bọc trong giấy dầu. Sau khi chúng tôi điều tra số sê-ri trên tờ tiền, chúng tôi phát hiện ra rằng 20.000 nhân dân tệ đã được cô rút ra tại máy ATM của Ngân hàng X ở huyện L sáu năm trước! Bằng chứng đã được xác nhận! Mang đi!"

    Vệ Uyển trong lòng trầm xuống, không thể nào, tuyệt đối không thể nào!

    Đã lâu như vậy, làm sao họ vẫn tìm thấy nó!

    Ngoài ra, những thứ trong bức tượng rất bí mật, làm thế nào họ có tìm thấy chúng?

    Nhìn thấy viên cảnh sát chuẩn bị đeo còng vào tay cho mình, Vệ Uyển lo lắng không biết phải làm sao, trong đầu lóe lên một ý tưởng!

    Cô ta bỗng nhiên sững sờ choáng váng, lùi lại sau nhiều bước và hét lên: "Anh đang nói gì vậy!"

    "Tử Lâm, chuyện gì xảy ra ở đây vậy? Tại sao tôi lại ở đây?"

    "Sao tôi không nhớ gì cả, ô.. Tử Lâm, Tử Lâm, tôi đau quá! Ôm tôi đi.."

    Tất cả mọi người trong nhà họ Tô: "..."

    Chứng hay quên?

    Cũng không giống lắm!

    Tô Bảo nghi hoặc nghiêng đầu, ngây thơ hỏi: "Cậu ơi, mợ hai làm sao vậy? Đang giả ngốc sao?"

    "Mợ giả ngốc làm gì? Là mợ ngốc chưa đủ sao?"

    Vệ Uyển: "..."

    Cô ta cố kìm lại lửa giận trong lòng, ôm đầu phát run, lớn tiếng kêu lên:

    "A.. đầu của tôi cái gì cũng nghĩ không ra, tôi tại sao lại ở chỗ này, các người tại sao bắt tôi.."

    "Tôi cái gì cũng không biết!"

    Cảnh sát: "..."

    Vị cảnh sát dẫn đầu lạnh lùng nói: "Những người như cô, giả vờ mất trí nhớ khi bị bắt gặp quá nhiều rồi! Đừng tưởng rằng mất trí nhớ thì không cần chịu trách nhiệm pháp lý. Còn không mau đưa đi!"

    Hai viên cảnh sát tiến lên và còng tay Vệ Uyển.

    Vệ Uyển bắt đầu khóc lóc, "Tử Lâm, Tử Lâm, cứu tôi với! Chuyện gì đã xảy ra vậy, tại sao tôi lại ở đây, tại sao cảnh sát lại bắt tôi!"

    "Tôi không có diễn, tôi thật sự không biết!"

    Cô ta khóc trong vô vọng và sợ hãi, những người không biết kỹ năng diễn xuất của cô ta có khi sẽ thực sự nghĩ rằng cô ta đã mất trí nhớ.

    Thật tệ là nó không giúp được gì cả.

    Bất kể mất trí nhớ hay không mất trí nhớ, con người đều phải chịu trách nhiệm trước pháp luật về tội ác mà mình đã gây ra!

    Vệ Uyển cuối cùng không thể kìm nén cho đến khi cô ta bị áp giải vào xe cảnh sát.

    Cô ta hét lên: "Tử Lâm, Tử Lâm, tôi sai rồi! Bảo cảnh sát thả tôi ra.."

    "Mẹ, mẹ! Làm ơn đi, Hạnh Hân còn nhỏ, nó không thể sống thiếu mẹ như con được!"

    Nháy mắt, viên cảnh sát trực tiếp đóng cửa xe, Vệ Uyển vẫn nằm bò trên cửa kính và hét lên.

    Thật không may, đã quá muộn.

    Thuê đầu độc Tô Tử Lâm, tội cố ý giết người--

    Ít nhất mười năm mới được ra!

    Hơn nữa, Tô Tử Lâm đã đệ đơn kiện ly hôn, điều đó có nghĩa là cô ta không còn liên quan gì đến nhà họ Tô, sau khi vào sẽ không có ai đến giải cứu cô ta cả!

    Còn mẹ cô ta?

    Chỉ cần mẹ cô ta không gây chuyện, cô ta còn có thể trông cậy vào..

    Vệ Uyển nước mắt rơi xuống, khóc trong tuyệt vọng!

    Cô ta không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trước giờ cô ta không có việc gì, tại sao lại đột nhiên bị phát hiện?

    Bên ngoài xe.

    Một sĩ quan cảnh sát đang ghi chép và đưa tài liệu cho Tô Tử Lâm để xin chữ ký.

    Vừa hỏi: "Vệ Uyển làm sao lại bị thương ở sau đầu?"

    Tô Dịch Thần thản nhiên nói: "Vừa rồi xảy ra tranh chấp, Vệ Uyển muốn ôm đứa nhỏ đi tự sát, đứa thứ hai vì tuyệt vọng mà giãy giụa một chút, tôi bực nên ném cô ta một cái, nên cô ta có bị xô vào tảng đá bên cạnh."

    Viên cảnh sát vừa ghi âm vừa gật đầu: "Anh dùng cái gì để ném cô ta? Đừng căng thẳng, tù nhân đã bị thương khi cô ta bị bắt. Chúng tôi sẽ ghi lại tất cả những điều này."

    Tô Nhất Trần gật đầu hiểu ý và nói, "Cô ta bị đập bằng thìa."

    Cán bộ: "Cái thìa nào?"

    Tô Tử Lâm không nói một lời nhặt thìa trên mặt đất, viên cảnh sát nhìn thấy, ngẩn người: "Anh xác định?"

    Một chiếc thìa nhỏ như vậy, là đồ chơi trẻ em chơi trong nhà, phải không?

    Chỉ cần cái này liền có thể đập một người?

    Tô Tử Lâm kiên định nói: "Tôi khẳng định."

    Cảnh sát: "..."

    Cuối cùng, viên cảnh sát đã ghi chép lại rằng bị đập bằng một cái thìa nhỏ.

    Tô Bảo mím môi, ngơ ngác nhìn xe cảnh sát đi xa, hồi lâu không nói.

    Boom, cái thìa nhỏ của bé.. đã bị bắt và bị tống vào tù!
     
    Doze143212, Sakura 20, Hanarine1 người nữa thích bài này.
  3. Thao288

    Bài viết:
    3
    Chương 42: Sư Phụ, Người Có Thể Dạy Cái Gì Để Tránh Bị Bắt Được Không?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kỷ Trường lướt qua một bên, liếc bé một cái, nói: "Đi thôi, chỉ là một cái thìa nhỏ, cho dù bọn họ không lấy đi, cũng đã bị bẩn rồi."

    Tô Bảo mím môi, được rồi..

    Thìa nhỏ, xin lỗi..

    Bé không cố ý vứt nó đi.

    Nhìn thấy nỗi buồn trên khuôn mặt của cục sữa nhỏ, nhà họ Tô đã nghĩ rằng bé rất buồn.

    Dù sao thì việc bắt người trước mặt đứa trẻ quả là có ảnh hưởng xấu đến đứa trẻ, vừa rồi Tô Bảo đã bị gạt sang một bên.

    "Tô Bảo.. con không sao chứ?" Bà Tô đau lòng ôm lấy Tô Bảo.

    Tô Bảo lắc đầu: "Không sao, ừm.. Cái cũ không đi, cái mới cũng không đến."

    Tô gia: "?"

    Tô Tử Lâm cười cười.

    Sẽ không có cái mới, và bé sẽ không bao giờ tìm thấy cái thứ hai trong đời.

    Chuyện này cuối cùng cũng đi đến hồi kết, Tô Tử Lâm cũng thở phào nhẹ nhõm, chưa từng có cảm giác thoải mái như vậy.

    "Đi, Tô Bảo, cậu hai dẫn con đi ăn cơm."

    Mọi người đều không chú ý tới, cách đó không xa trong khu rừng nhỏ bóng cây khẽ lay động, một thân ảnh màu đen uốn éo trên cỏ, khi hắn ngước mắt lên, trên mặt tràn đầy máu tươi..

    Hắn đưa tay ra cào về hướng nhà họ Tô, mu bàn tay tím đen loang lổ những đường máu, giống như một đứa trẻ hư..

    **

    Đây là lần đầu tiên nhà họ Tô cùng nhau đi cắm trại, ông Tô không muốn nó bị Vệ Uyển phá hỏng.

    "Tô Bảo muốn ăn cái gì, cậu ba làm cho con."

    Tô Nhạc Phi, cầm đĩa và đeo tạp dề, nhẹ nhàng xoa đầu Tô Bảo.

    Tô Bảo ngửi được mùi thơm của thịt nướng, khó khăn nuốt nước miếng, nhưng khóe miệng lại lấp lánh.

    "Mọi thứ ổn chứ ạ? Thịt nướng có ổn không?" bé hỏi.

    Tô Nhạc Phi mỉm cười: "Đương nhiên."

    Tô lão phu nhân vừa hỏi Tô Tử Lâm xong, liền đẩy xe lăn tới, nói: "Một xiên là đủ rồi! Thịt nướng nóng, không thể ăn nhiều."

    Tô Bảo sắc mặt sa sầm: "Thật tốt quá.."

    Bé miễn cưỡng liếc nhìn chiếc lò nướng bên cạnh.

    Có cánh gà nướng, xúc xích nướng, tôm nướng tỏi.

    Bò nướng, cừu nướng, chân gà nướng..

    "Tạm biệt, chân gà nướng." Tô Bảo bất đắc dĩ nói với xiên thịt:

    "Tạm biệt, tôm nướng."

    "Tạm biệt, thịt nướng."

    Khuôn mặt nhỏ đó thực sự đáng thương, khiến mọi người cười bất lực.

    Tô Nhạc Phi ấm giọng nói: "Mẹ, để cho con bé ăn một chút đi, nếu như nàng tức hết, còn có thứ khác a."

    Tiểu Ngũ nghe được hắn nói, lập tức lắc đầu, quạc quạc: "Lão Bá, Lão Bá, cái mông của ngươi nở ra rồi!"

    Tô Dịch Thần, người đang đi về phía bờ sông để lấy cần câu, đột nhiên loạng choạng, trượt chân và ngã phịch xuống bãi cỏ.

    Mông sắp nở hoa!

    Anh nhìn chằm chằm vào con vẹt không nói nên lời.

    Con vẹt đập cánh: "Chạy, chạy!"

    Tô Bảo cười khúc khích, lập tức chạy theo con vẹt.

    Trên bãi cỏ xanh màu ngọc bích, cục sữa nhỏ đang chạy phía trước, con vẹt đuổi theo phía sau.

    Tô Tử Chiến và Tô Tử Du ngồi xếp bằng trong lều đọc sách, trong khi Tô Tử Hi vẫn nằm dài trên đệm hơi như một ông già, nghịch điện thoại di động.

    Anh đang hét lên "Đi lên, đi lên, đồ ngốc ngu ngốc".

    Hạnh Hân im lặng, không biết là khóc quá nhiều hay chỉ sợ hãi mà ngủ thiếp đi trên đệm hơi.

    Hình ảnh ấm áp đẹp đẽ làm người ta quên đi chuyện không vui vừa rồi.

    Tuy nhiên, Tuyết Nhi lại tới.

    "Tô Bảo, chị chi em bánh dâu nè!" Tuyết Nhi vẻ mặt đáng yêu nói: "Mẹ chị chính mình làm đó! Ăn rất ngon, so với bên ngoài làm còn ngon hơn!"

    Cả nhà bọn họ đã nhìn thấy những gì vừa xảy ra, mẹ của Tuyết Nhi liền yêu cầu Tuyết Nhi gửi bánh sang để dò hỏi về chuyện đó.

    Tuyết Nhi cười ngọt ngào, trên đời này không có người nào cô không thu phục được.

    Đặc biệt cô còn mang đến món bánh dâu tây khiến không đứa trẻ nào có thể cưỡng lại được.

    Tô Bảo lại quay đầu: "Em không muốn."

    Tuyết Nhi đột nhiên cảm thấy mình không thể xuống đài được, cô cảm thấy Tô Bảo rất lỗ mãng.

    Cô không khỏi khẽ cắn cắn môi, trên mặt lộ ra vẻ ủy khuất: "Tô Bảo, em không thích chị sao?"

    Tô Bảo nghiêm túc nhìn cô, dùng sức gật đầu: "Đúng!"

    Lần trước không phải bé đã nói rồi sao?

    Tại sao cô không thể nhớ nó!

    Tuyết Nhi chưa bao giờ bị từ chối thẳng thừng như vậy.

    Ngay lập tức nước mắt trào ra, như thể Tô Bảo đã bắt nạt cô vậy.

    Tô Bảo mím môi lập tức bỏ chạy!

    Tuyết Nhi không có cơ hội tiếp tục diễn, tiếng khóc nghẹn ở cổ họng, nàng chỉ cảm thấy rất tức giận!

    **

    Tô Bảo chạy đến bên bà Tô và nằm dài ra bãi cỏ.

    Tô lão phu nhân cười nói: "Tô Bảo, đừng nằm trên mặt đất, lạnh!"

    Sau đó, bà nhờ người mang đệm hơi tới, Tô Bảo như con sâu bò trên đó, ưỡn mông nhỏ ra.

    Bà Tô nói: "Ngồi yên đừng nhúc nhích, bà ngoại lấy đồ ăn cho con."

    Có một kiểu đói là bà bạn nghĩ rằng bạn đói.

    Tô lão phu nhân cảm thấy Tô Bảo chạy một hồi nhất định đói bụng, liền đi lấy chút gì đó cho bé.

    Kỷ Trường cuối cùng cũng tìm được cơ hội, liền trôi sang một bên.

    "Cặp sách nhỏ, bắt đầu lên lớp!"

    Tô Bảo nghe vậy vội vàng bịt tai lại!

    Sư phụ lắm lời, mỗi khi có thời gian là lại bắt bé lên lớp.

    Những gì sư phụ nói đều là những điều bé không hiểu, sư phụ gọi đây là "lý thuyết cơ bản".

    Tuy nhiên, với đôi tai bịt kín, Tô Bảo vẫn có thể nghe thấy Kỷ Trường lẩm bẩm:

    "Hôm nay, sư phụ sẽ dạy cho con Huyền Môn Ngũ Công."

    "Huyền Môn Ngũ Công, cụ thể là núi, y, số mệnh, bói toán, xem tướng số."

    "Núi là chỉ vào núi tu luyện Đạo giáo, luyện đan, bùa chú, bí thuật.. an bài binh mã.. cảnh giới không dễ đạt tới.."

    "Y học rất dễ hiểu. Y học cổ truyền Trung Quốc, ma thuật.. tất cả đều thuộc danh mục y học."

    Tiểu Tiểu Bảo lỗ tai lập tức vểnh lên: "Ma thuật? Vậy Tô Bảo còn muốn học khiêu vũ sao?"

    Kỷ Trường: "..."

    "Con học từ ai vậy? Làm sao con biết khiêu vũ?"

    Tô Bảo liên tục xua tay: "Tô Bảo không học! Sẽ bị bắt!"

    Trước đây, trong một lần đi chơi với ba, bé nhìn thấy một kẻ tâm thần, bà chỉ nói rằng mình là bà ấy đang nhảy múa tế các vị thần để cầu mưa.

    Động tác kia, giống như bị chuột rút vậy, cuối cùng đã bị bắt.

    Kỷ Trường không nói nên lời, nói: "Đúng là bọn họ nhảy như vậy rất dễ bị bắt, nhưng bí thuật cao cấp thường chỉ cần động tác đơn giản nhất của ngón tay.."

    "Quên đi, cái này về sau sẽ vừa học vừa giải thích. Tiếp theo."

    Tô Bảo: "?"

    Trên đầu nhỏ xuất hiện những dấu hỏi lớn.

    Kỷ Trường lại nói: "Con chỉ cần biết, con học kỹ là có thể chữa khỏi bệnh cho bà ngoại con."

    Tô Bảo lập tức từ trên bụi cỏ bò dậy, ngồi ngay ngắn, ngoan ngoãn như một học sinh.

    Cứu bà!

    Mẹ nói phải chăm sóc bà ngoại thật tốt.

    Nên là, bé muốn học điều này thật tốt để cứu bà!

    Vì vậy, Tiểu Tô Bảo bắt đầu hóa thân thành một em bé ngoan nghe lời trong lớp.

    Kỷ Trường bĩu môi, nhóc con, ta còn không trị được con sao?

    "Số phận, tức là vận mệnh học, tử vi, tinh tú, bói toán. Bói toán, tức là Lục Diêu, Kỳ Môn, giải mộng.."

    Tô Bảo lại giơ tay: "Xem bói giải mộng sao? Tô Bảo biết chuyện này, cũng bị bắt -bị chú quản lý thành thị bắt."

    Đó cũng là lần cuối cùng bé đi chơi với bố, một người chú mù nói bói cho bé.

    Kết quả là chú quản lý đô thị đến, chú mù chạy rất nhanh!

    Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tràn đầy rối rắm: "Sư phụ, người có thể dạy cái gì để tránh bị bắt được không?"

    Kỷ Trường: "..."

    Lâm Phong đưa con nhóc đi những đâu vậy? Thật lộn xộn.

    "Tô Bảo, con cùng người cha rẻ tiền kia đi nơi nào vậy?"

    Tô Bảo nghiêng đầu: "Không biết! Ba nói đi mua thuốc lá, bảo con ở chỗ này chờ."

    "Tô Bảo đợi mãi, đợi rất lâu, ba cũng không có trở lại, trời đã tối, cuối cùng vẫn là chú cảnh sát đưa con về nhà."

    Kỷ Trường: "..."

    Sự thờ ơ trên khuôn mặt hắn đột nhiên lắng xuống.

    Ồ - hiểu rồi, Lâm Phong không có dẫn bé đi ra ngoài.

    Mà là muốn bỏ rơi bé.
     
    Doze143212, Sakura 20, Hanarine1 người nữa thích bài này.
  4. Thao288

    Bài viết:
    3
    Chương 43

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kỷ Trường cười lạnh một tiếng, không nói nên lời hỏi: "Con thật sự chờ ở nơi đó sao?"

    Tô Bảo gật đầu: "Ân."

    Bé đứng đó trên nền gạch vuông, rất ngoan ngoãn, không hề chạy nhảy lung tung.

    Nhưng ba cuối cùng vẫn quên mất bé..

    Tô Bảo nói đến đây, nụ cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn dần dần thu lại, nhẹ giọng hỏi: "Ba muốn bỏ Tô Bảo đi đúng không?"

    Thực ra, bé biết khi ba quay lưng bỏ đi mà không quay đầu lại, bé biết mình hình như bị bỏ rơi rồi.

    Ba không muốn bé nữa.

    Bé đứng đó rất lâu, xung quanh có rất nhiều người, nhưng bé hoàn toàn không biết đi đâu.

    Kỷ Trường im lặng một lúc.

    A.. Thật là một đứa nhỏ ngốc.

    "Sau này nếu người khác không muốn con, con cũng không cần hắn, biết không? Cặp sách nhỏ, con nhớ kỹ, người bỏ rơi con tuyệt đối không đáng được tha thứ, hắn càng không đáng để con đau lòng."

    Tô Bảo nửa hiểu nửa không gật gật đầu, rất nhanh trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một nụ cười.

    Khuôn mặt trẻ thơ giống như bầu trời tháng sáu, nói thay đổi là thay đổi.

    Hoặc có lẽ Tô Bảo đã trở nên mạnh mẽ hơn trước, có tám người cậu và ông bà yêu thương bé, nên không màng đến nỗi đau trước đây nữa.

    "Sư phụ, vậy bây giờ người dạy cho Tô Bảo trung y đi! Tô Bảo biết trung y, trung y sẽ không bị bắt, còn có thể lên TV."

    Kỷ Trường không khỏi che mặt, có thể nói mà không nhắc đến bị bắt hay không?

    "TV gì cơ?" Hắn hỏi bâng quơ.

    Tô Bảo lập tức bắt chước quảng cáo trên TV và nói lại:

    "Nhà tôi ba đời trị đau lưng, mỏi gáy.."

    "Sau khi cân nhắc cẩn thận, tôi đã đưa ra quyết định chống lại tổ tiên của mình và tặng miễn phí công thức bí mật do tổ tiên truyền lại.."

    "Ta là 'Thần Y Nữ Vương', cháu trai và chắt của một bác sĩ nổi tiếng. Ta có một công thức bí mật được tổ tiên truyền lại, có thể chữa khỏi mọi bệnh tật, và mọi bệnh tật trong cơ thể ta đều có thể chữa khỏi!"

    "Thuốc này của ta chữa được nhức đầu, đau răng, đau thắt lưng, đau chân, trẻ em ăn không tiêu, tiêu chảy, bỏ ăn, người già ho đờm, ho khò khè, người trẻ thận hư, mọi thứ đều dùng được!"

    Kỷ Trường: "..."

    Tô Bảo hỏi: "Không phải rất lợi hại sao? Trên TV! Đúng rồi, sư phụ, không nhấc là có ý gì?"

    Khóe miệng Kỷ Trường giật một cái, lấp lửng nói: "Không nhấc thì nhấc tạ cũng không nhấc nổi." (? Không hiểu lắm)

    Tô Bảo sửng sốt.

    Cô hiểu, đó là Thế vận hội Olympic được phát trên TV, khối sắt lớn do các vận động viên nâng lên phải không?

    "Thật là lợi hại!" Tô Bảo chờ mong.

    Lần này, không chỉ khóe miệng Kỷ Trường giật giật, mà mí mắt cũng giật giật.

    Nhóc không hiểu gì cả, nhóc chỉ đang khao khát điều gì đó một cách mù quáng.

    Hắn không nói nên lời: "Thật là quỷ a, con có biết những người kia về sau đều bị bắt sao?"

    Tô Bảo sửng sốt.

    Ah?

    Học cái này cũng bị bắt sao?

    Đồ của sư phụ chẳng có cái gì đứng đắn cả, học cái gì cũng bị bắt?

    Nhưng vì bà ngoại.. bé đành liều vậy!

    Nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt non nớt của Tô Bảo, Kỷ Trường không cần nghĩ cũng biết bé đang nghĩ gì.

    Hắn từ bỏ việc giải thích.

    "Y học Trung Quốc là y học cổ truyền của nước ta.." Kỷ Trường bắt đầu dạy trực tiếp.

    Tô Bảo cẩn thận lắng nghe, và Kỷ Trường nói rất lâu.

    Nhưng khi hắn quay lại, thấy Tô Bảo đã ngủ thiếp đi rồi.

    "Hô.. hô.."

    Kỷ Trường: "..."

    Hắn đã dạy và học một mình.

    Tô lão phu nhân ngồi cách Tô Bảo không xa, vui vẻ nhìn phong cảnh, sau đó nhìn Tô Bảo.

    Nhìn thấy cục sữa nhỏ và con vẹt lẩm bẩm một lúc lâu rồi tự ngủ thiếp đi.

    Lòng bà không khỏi mềm nhũn, thầm nhủ gọi người đi qua bế Tô Bảo trở về lều trại.

    Tô Dịch Thần nhẹ nhàng đi tới, không thể tin hỏi: "Ngủ rồi?"

    Cục sữa nhỏ này thật thú vị a, vừa mới thấy còn chạy nhảy hào hứng, nháy mắt liền lăn ra ngủ rồi.

    Bà Tô cười nói: "Có lẽ vừa rồi chạy loanh quanh cũng mệt rồi."

    Ở phía bên kia, Hạnh Hân đang ăn thịt nướng với ba mình là Tô Tử Lâm.

    Cô nhìn chằm chằm cánh gà nướng một lúc lâu, Tô Tử Hi chơi game một lúc mới ngẩng đầu lên, giễu cợt nói: "Em còn ăn! Anh đã đánh năm ván, em vẫn còn ăn."

    Hạnh Hân hừ một tiếng: "Ai cần anh quản!"

    Cánh gà nướng vừa làm xong, Hạnh Hân lập tức đi qua.

    Tô Tử Lâm cau mày: "Không nên ăn nhiều."

    Hạnh Hân vặn vẹo đầu: "Con không muốn!"

    Vừa quay đầu liền nhìn thấy Tô Bảo đang ngủ, được Tô Dịch Thần ôm vào lòng.

    Hạnh Hân nhất thời có chút không vui, yên lặng nhìn đồ nướng, mỗi lần nướng món gì, cô đều gắp hai xiên trước.

    Tô Bảo ngủ không biết bao lâu.

    Khi bàng hoàng tỉnh dậy, mặt trời đã lặn ở đằng tây.

    Chợt một nắm xiên nướng xiên xẹo đưa tới.

    Hạnh Hân nói: "Của em đây".

    Tô Bảo ngạc nhiên ngẩng đầu lên, vui vẻ nhận lấy.

    "Cảm ơn chị." Bé rên rỉ nói một cách mơ hồ.

    Hạnh Hân cau mày: "Chị không phải lấy cho em, chỉ là do chị không ăn được nhiều như vậy thôi!"

    Tô Bảo gật đầu: "Ừm ừm!"

    Hạnh Hân bỏ chạy, nếu quan sát kỹ sẽ thấy tâm trạng không vui trước đây của cô ấy đã không còn, tâm trạng cô bây giờ khá tốt.

    Bãi cỏ ở phía xa.

    Tuyết Nhi đang cầm một bảng vẽ và đang vẽ.

    Cô ấy đã vẽ được gần một ngày.

    Cô ghen tị nhìn Tô Bảo và Hạnh Hân đang tự do ở phía xa và ăn xiên.

    Cũng là trẻ con, sao họ có thể vui vẻ như vậy.

    Không hề có một chút gò bó..

    Mẹ của Tuyết Nhi đang bưng một cái khay, trên khay là một cái nồi nhỏ để nguội.

    Cô ta nói: "Tuyết Nhi, cùng mẹ đi giao chút đồ đi."

    Tuyết Nhi lập tức đặt bút xuống, vẻ mặt khả ái: "Được ạ."

    Thấy rằng mẹ định đi đến bên nhà họ Tô.

    Tuyết Nhi làm ra vẻ ngây thơ tò mò: "Mẹ, đây là cái gì!"

    Mẹ Tuyết Nhi nói: "Canh thanh bổ mát."

    Tuyết Nhi mở to hai mắt, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu: "Thanh bổ mát? Có phải là chọc nhẹ một cái sẽ mát không?"

    Mẹ Tuyết Nhi mỉm cười, cảm thấy con gái mình thật ngây thơ và đáng yêu.

    Tô Tử Hi không ngẩng đầu, cười lạnh nói: "Ngươi giả bộ cái gì, thật là ghê tởm."

    Giọng nói không lớn, nhưng Tuyết Nhi lại nghe thấy.

    Cô đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ.. Cô, cô không phải giả bộ..

    "Mẹ.."

    Mẹ của Tuyết Nhi không để ý đến cô, lại nhiệt tình nói với mấy người nhà họ Tô: "Tô lão tiên sinh, xin chào! Tôi vừa làm một ít canh bổ giải khát, cách nồi ngâm nó trong nước hồ qua một chút, nhiệt độ vừa phải, đưa tới cho mọi người thử một chút!"

    Ông Tô nhẹ giọng nói: "Cám ơn, nhưng chúng tôi không thích đồ ngọt."

    Mẹ Tuyết Nhi cười nói: "Vừa rồi thấy mấy đứa nhỏ ăn nhiều thịt nướng, buổi tối có thể ho khan, cho nên ăn một chút cũng không sao mà!"

    Nói xong, cô ta nhìn về phía Tuyết Nhi: "Tuyết Nhi, cho Hạnh Hân cùng Tô Bảo một chút đi con."

    Tuyết Nhi dứt khoát đáp lại, dùng thìa múc hai bát canh, nói như chị cả: "Nào, đến đây, Tô Bảo và Hân Hân, chị đã chuẩn bị cho các em rồi đây!"

    Muốn 'hiểu chuyện' bao nhiêu thì có 'hiểu chuyện' bấy nhiêu.

    Tô lão phu nhân nhìn mà không khỏi muốn trợn tròn mắt.

    Thật là một người mẹ mưu mô, ngày đêm nuôi nấng dạy dỗ, cũng dạy dỗ ra một đứa con y như vậy.

    "Lan phu nhân, tấm lòng của cô chúng tôi đã nhận, lão tam nhà tôi cũng làm trà thảo dược tráng miệng, không quấy rầy mọi người."

    Mẹ Tuyết Nhi một chút cũng không cảm thấy ngượng ngùng, cười nói: "Không sao, không có chuyện gì, tôi đem tất cả đồ ăn đều mang đến đây, để ở chỗ này, mọi người muốn ăn cái gì cũng được!"

    Trong khi một số người lớn đang nói chuyện, Tuyết Nhi mang một bát canh bổ cho Tô Bảo đang ăn thịt nướng.

    "Đây, Tô Bảo." Tuyết Nhi ngọt ngào cười nói.

    Tô Bảo dừng lại, lắc đầu nói: "Em không muốn."

    Nói xong, dùng khăn giấy lau miệng, đứng dậy chuẩn bị chạy đến bên Tô lão phu nhân.

    Kết quả là, Tuyết Nhi đột nhiên kêu lên và ngã xuống đất, làm đổ bát canh lên người cô.

    Tô Bảo sửng sốt.

    Mọi người nghe tiếng liền nhìn sang.

    Tuyết Nhi hai mắt đỏ lên, ủy khuất nói: "Tô Bảo, em đẩy chị làm gì.."

    Tô Bảo: "?"
     
    Doze143212, Sakura 20, Hanarine1 người nữa thích bài này.
  5. Thao288

    Bài viết:
    3
    Chương 44: Tô Bảo Dạy Người Khác Cách Phân Biệt!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tô Bảo mím môi nhìn Tuyết Nhi.

    Mặc dù bộ dạng Tuyết Nhi cùng mẹ kế không giống nhau, nhưng biểu tình hiện tại như vậy, lại giống nhau đến cực điểm, bé quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn..

    Mẹ kế của bé mỗi lần đều như vậy, sau đó lần nào ba bé cũng quay lại mắng bé.

    Rõ ràng là bé không làm gì cả!

    Tô Bảo trực tiếp nói thẳng: "Em không có đẩy chị, là do chị tự ngã mà."

    Tuyết Nhi cắn môi, buồn bực lau nước mắt, dụi dụi quầng mắt đỏ lên, nói: "Ừm, Tô Bảo không phải cố ý, đều là lỗi của chị.."

    Tô Bảo mím môi.

    Nếu là bất kỳ đứa trẻ nào khác, chúng có thể bị lừa quay vòng vòng đến không biết chuyện gì xảy ra.

    Nhưng Tô Bảo đã quá quen thuộc với điều này..

    Bé quay lại nhìn Tô lão phu nhân nói: "Bà ngoại, Tô Bảo thật sự không có đẩy người, vừa rồi cháu ăn thịt nướng xong liền đứng lên, sau đó chị Tuyết Nhi đột nhiên ngã xuống."

    Bà Tô bế Tô Bảo lên, khẳng định trả lời: "Không sao, bà ngoại tin tưởng Tô Bảo không có đẩy người, có lẽ người khác không phân biệt được đâu là cố ý hay là bất cẩn đi!"

    Bà nhìn Tuyết Nhi bằng một ánh mắt sắc lẹm.

    Tô Bảo chớp chớp mắt, trầm tư.

    Mẹ Tuyết Nhi khó xử nói: "Bọn nhỏ chỉ là tiểu đánh tiểu nháo, là tôi không có chú ý.."

    Cô ta đã dùng chuyện trẻ con nháo chuyện để lừa gạt cho qua.

    Nhưng nhà họ Tô hoàn toàn ra bài theo lẽ thường, chẳng ai hùa theo cô ta cả.

    Tô lão phu nhân lạnh lùng nói: "Thì sao? Cô đang muốn biểu đạt cái gì? Cô là muốn Tô Bảo nhà chúng tôi xin lỗi cô sao?"

    "Hay là muốn chúng tôi hiểu lầm Tô Bảo, cho rằng con bé không tốt, sau đó cho rằng Tuyết Nhi tốt? Làm sao chúng tôi có thể mắc phải lỗi tự cho là đúng ngu xuẩn như vậy được!"

    Họ bỏ mặc con cháu mình, bảo vệ những đứa trẻ khác, rồi đổ lỗi cho Tô Bảo?

    Lời nói của bà Tô không khách khí một chút nào!

    Mặt mẹ Tuyết Nhi lúc trắng lúc đỏ.. Mọi chuyện còn chưa kết thúc, những người còn lại trong Tô gia cũng đang nói chuyện.

    Tô Nhất Trần lạnh lùng nói: "Người lần trước hãm hại Tô Bảo hiện còn đang ở trong tù."

    Tô lão gia tử nghiêm mặt: "Trẻ con cần dạy từ nhỏ, giờ không dạy cho tốt, lớn lên cũng chả ra sao cả!"

    Tô Dịch Thần nhẹ giọng nói: "Cô đang nghĩ cái gì vậy? Lại chơi loại trò lừa bịp này.. không biết xấu hổ sao?"

    Tô gia nhiều người như vậy, mỗi người một ngụm nước miếng đều có thể dìm chết người'

    Mẹ Tuyết Nhi không kìm nổi sắc mặt, lỗ tai đỏ bừng.

    Nhà họ Tô cũng quá hùng hổ dọa người đi?

    Cô ta thừa nhận rằng Tuyết Nhi quán muốn thể hiện để được người khác thích, kết quả không cẩn thận đã vô tình gây rối.

    Nhưng Tuyết Nhi còn nhỏ, xuất phát điểm của cô không có gì sai, một chút chuyện nhỏ như vậy, bọn họ cứ cắn mãi không buông như vậy cũng là không đúng!

    Mẹ Tuyết Nhi cố gượng cười: "Thực xin lỗi Tô lão phu nhân! Thực xin lỗi Tô lão tiên sinh.. Mọi người bình tĩnh, bình tĩnh.."

    Tuyết Nhi ở một bên cũng đang khóc, vừa khóc vừa nói:

    "Ô ô ô ô, con sai rồi.. Bất kể như thế nào, đều là lỗi Tuyết Nhi, bà nội Tô đừng nóng giận."

    Cô nức nở không dám khóc to, nhưng vẫn lí nhí xin lỗi.

    Trông tội nghiệp thật khiến người ta không dám trách móc quá nặng.

    Nhưng tất cả mọi người trong nhà họ Tô đều cảm thấy rất khó chịu trong lòng!

    Cái gì gọi là bất kể thế nào?

    Vừa xin lỗi lại vừa muốn kéo theo Tô Bảo xuống nước?

    Lúc này, Tô Bảo đột nhiên tránh thoát khỏi tay bà Tô, chạy đi bưng một bát canh tới, thận trọng đi về phía Tuyết Nhi.

    Người Tô gia thần sắc phức tạp, cho rằng Tô Bảo có lòng tốt muốn hòa giải với Tuyết Nhi.

    Lam phu nhân cũng thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mình đã tìm được bậc thang, vội vàng nói: "Này, Tô Bảo thật sự không cần.."

    Tuyết Nhi cũng lau nước mắt, hào phóng nói: "Không có việc gì, Tô Bảo.."

    Lời còn chưa dứt.

    Bát canh bổ trong tay Tô Bảo liền hắt lên người Tuyết Nhi.

    Bởi vì không cao bằng Tuyết Nhi, Tô Bảo vốn là muốn đem bát canh ném qua, nào ngờ chiếc vòng đỏ trên cổ tay mơ hồ lóe lên một tia sáng đỏ, bát canh liền hắt lên mặt Tuyết Nhi..

    Lời nói của Tuyết Nhi đột ngột dừng lại!

    Tô Bảo nghiêm mặt nói: "Hừ, đây mới là Tô Bảo cố ý! Vừa rồi rõ ràng là do chị không cẩn thận."

    "Đây là 'cố ý' với bất cẩn, hiện tại chị đã có thể phân biệt được chưa?"

    Hóa ra Tô Bảo đã nghe hiểu những gì bà Tô nói vừa rồi.

    Vì vậy, bé cảm thấy cần phải giải thích cho bản thân mình.

    Sư phụ thường nói dạy thực tế thì người ta dễ nhớ hơn dạy lý thuyết!

    Mọi người cùng Tuyết Nhi đều chết lặng!

    Thấy Tuyết Nhi vẻ mặt ngây thơ không nói lời nào, Tô Bảo sợ cô học không được.

    Liền truy hỏi: "Hiện tại chị Tuyết Nhi đã biết chưa?"

    Tuyết Nhi: "..."

    Lúc nãy khi tạt vào cô, đã làm văng một chút ra váy, may mắn lúc đó không cảm thấy gì.

    Hiện tại quần áo của cô bây giờ ướt đẫm, vừa dính vừa nhớp rất khó chịu, chưa từng có ai đối xử với cô như vậy!

    Tuyết Nhi mất khống chế nói: "Làm sao em có thể làm như vậy!"

    Tô Bảo bưng bát, vô tội chớp mắt: "Em là đang dạy chị a!"

    Cả nhà họ Tô đều sững sờ.

    Cục sữa nhỏ sắc mặt nghiêm túc, đôi mắt to trong veo có thể nhìn thấy bóng dáng của mọi người, thật sự giống đang giải thích cho Tuyết Nhi 'cố ý' nghĩa là gì và 'bất cẩn' nghĩa là gì a.

    Tất cả họ đều chết lặng, mặc dù.. nhưng..

    Phải nói là làm rất tốt!

    Tô lão phu nhân trên mặt lộ ra nụ cười, tiểu hài tử chính là thật tốt nha, muốn làm gì thì làm!

    Không ràng buộc!

    Thiên kim nhà họ Tô thì nên như vậy!

    Mẹ của Tuyết Nhi vội vàng lau mặt và váy cho Tuyết Nhi, Tuyết Nhi cảm thấy thật uỷ khuất òa lên khóc!

    Cô vừa khóc vừa trách: "Sao em có thể làm được điều này, cho dù em có dạy chị cũng không thể làm được điều này.. woo woo woo!"

    Tô Bảo thấy lần này cô thật sự khóc, rất buồn và đáng thương.

    Bé đành nói: "Em xin lỗi!"

    Nhưng bé vẫn cảm thấy mình đúng.

    Tin rằng chị Tuyết Nhi sẽ có thể phân biệt rõ ràng đâu là cố ý và đâu là bất cẩn trong tương lai.

    Tô Bảo cũng đã xin lỗi rồi, mẹ Tuyết Nhi muốn chỉ trích cũng không được

    Trong lòng cô ta có chút khó chịu, nhưng vẫn phải nặn ra một nụ cười, vừa nói vừa vỗ lưng Tuyết Nhi: "Không sao, trẻ con nháo chuyện là chuyện bình thường, hôm nay đánh ngày mai vẫn là bạn bè, phải không?"

    Tô Bảo do dự một chút, sau đó nói: "Không, ngày mai cháu cũng không muốn cùng chị ấy làm bạn bè."

    Mẹ của Tuyết Nhi: "..."

    Cô ta nhìn bà Tô với nụ cười cứng ngắc: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi. Vậy tôi dẫn Tuyết Nhi đi thay quần áo trước."

    Mẹ của Tuyết Nhi vội vàng đưa Tuyết Nhi đi.

    Lần đầu tiên đến cô ta thanh lịch bao nhiêu, thì bây giờ xấu hổ bấy nhiêu.

    Tuyết Nhi nắm chặt nắm đấm, trước nay chưa từng thua ai cả, bây giờ lại lần lượt bị mất mặt trong ta Tô Bảo, cô chỉ cảm thấy càng hận Tô Bảo..

    Tô Bảo nhìn bóng lưng của mẹ Tuyết Nhi, rồi nhìn Tô lão phu nhân..

    Cô nhỏ giọng nói: "Bà ngoại, cháu thật sự không muốn làm bạn với Tuyết Nhi."

    Cục sữa nhỏ không biết như vậy có tốt hay không, có gây phiền phức cho bà ngoại hay không?

    Bà Tô nắm tay Tô Bảo và khẳng định: "Nếu con không muốn làm bạn với cô ấy thì đừng làm. Chúng ta không cần phải nhận sai để chiều lòng người khác. Hôm nay Tô Bảo đã làm rất tốt!"

    Hai mắt Tô Bảo đột nhiên sáng lên, bé rất vui mừng, ôm lấy bà ngoại và hôn chùn chụt.

    Giọng nói của Cục sữa nhỏ trong trẻo mềm mại: "Cám ơn bà nội!"

    Trái tim của bà Tô như mềm nhũn ra, bà nhìn cục sữa nhỏ, cảm thấy yêu thương bằng nào cũng không đủ.

    "Đi, bà ngoại dẫn con đi hái mâm xôi!" Bà lão vui vẻ nói như một đứa trẻ.

    Nhìn thấy cảnh này, nhà họ Tô cảm thấy nhẹ nhõm.

    Sau khi Tô Cẩm Ngọc biến mất, bà Tô ăn không được ngủ không được, suy sụp đến mức không thể chống đỡ được cơ thể.

    Tô Bảo đến không bao lâu, trên mặt lại xuất hiện nét hồng hào.

    Thấy một già một trẻ vui mừng, không ai nỡ làm phiền họ.

    Tô Bảo đi theo bà Tô vào rừng, tò mò hỏi: "Bà ơi, quả mâm xôi là gì?"

    Bà Tô vui vẻ nói: "Đó là một loại trái cây dại, bà ngoại khi còn nhỏ vẫn ở quê, bà thường hái về ăn, ngọt lắm".

    Tô Bảo hai mắt lập tức sáng lên khi nghe thấy "Ngọt lắm".

    "Nhanh lên, bà ơi, nhanh lên!"

    Cục sữa nhỏ kéo tay bà, lập tức cảm thấy nắm tay bà là không đúng, liền chạy theo sau giúp bà đẩy xe lăn.

    Bà Tô không nhịn được cười.

    Đáng tiếc hai chân của bà không thể đứng vững, nếu không đã cùng Tô Bảo chạy trên bãi cỏ thì tốt biết bao..

    Tô Bảo đẩy bà Tô, nhanh chóng đến bìa rừng.

    "Bà ngoại, mâm xôi đâu?" Tô Bảo nhìn chung quanh.

    Bà Tô chỉ vào bụi cây trước mặt: "Mâm xôi thường giấu trong bụi cây, chúng ta đi tìm!"

    Đột nhiên, Tiểu Ngũ đang bay phía trước, lại bay ngược lại, lao vào vòng tay của Tô Bảo!

    "Có tiểu quỷ! Có tiểu quỷ!"

    Con vẹt hoảng hốt đập cánh.

    Mặt trời đã lặn xuống sau đỉnh núi, nhiệt độ bãi cỏ bên hồ giảm xuống, trở nên hơi lạnh..

    Tô lão phu nhân không biết tại sao trong lòng lại hồi hộp không yên.
     
    Doze143212, Sakura 20, Hanarine1 người nữa thích bài này.
  6. Thao288

    Bài viết:
    3
    Chương 45: Trên Lưng Tô Bảo Có

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tô lão phu nhân dứt khoát nói: "Tô Bảo, chúng ta trở về đi."

    Tô Bảo vừa nghe nói có 'tiểu quỷ', căn bản là không sợ chút nào.

    Quỷ tốt nha, sư phụ thích ma quỷ nhất.

    Thấy Kỷ Trường trôi về phía trước, Tô Bảo chạy theo nói: "Bà ngoại, ngoan, ở chỗ này chờ Tô Bảo!"

    Tô lão phu nhân vừa nhìn, cái này còn được sao?

    "Tô Bảo!" Bà vừa lo lắng đuổi theo, vừa vội lấy điện thoại di động ra gọi cho Tô Dịch Thần.

    Sau khi vượt qua ranh giới của khu rừng, lập tức có cảm giác như trời sắp tối vậy.

    Tô lão phu nhân vừa rồi còn nhìn thấy Tô Bảo ở phía trước, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng của bé đâu..

    Trong rừng cây trống rỗng chỉ có một mình bà, một con chim lạ không biết tên bay qua kêu lên một tiếng, Tô lão phu nhân sợ tới mức sắp khóc.

    "Tiểu Bảo! Tiểu Bảo!"

    Bà Tô hét lên.

    Đột nhiên bụi cây gần đó kêu lên lạch cạch, bà khẩn trương nhìn lại, chỉ thấy Tô Bảo cõng một 'tiểu quỷ' đi ra.

    Tiểu quỷ kia cả người bê bết máu, hai bàn tay rũ xuống đen thui.

    Quần áo vẫn còn ướt, tóc lòa xòa che cả mặt.

    Tô Bảo thật sự cõng hắn trên lưng cũng không tốn sức lắm, cho nên Tô lão phu nhân nhìn thấy chính là 'Tiểu quỷ' nhẹ nhàng đặt ở trên lưng Tô Bảo..

    Đầu óc bà Tô nghĩ ngay đến từ 'ma nhập'.

    "Tô Bảo.." Tô lão phu nhân che ngực, thanh âm run run.

    Tô Bảo sững sờ ngẩng đầu lên, lúc này mới nhận ra Tô lão phu nhân cũng đã bước vào, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.

    Bé lập tức ném 'Tiểu quỷ' phía sau xuống, rầm, 'Tiểu quỷ' kia đập xuống đất, phát ra một tiếng kêu nghẹn ngào rên rỉ..

    Tô Bảo không quan tâm, chạy đến ôm bà Tô.

    Bà Tô tưởng con bé sợ, định dỗ dành, lại nghe thấy tiếng đứa bé dỗ dành:

    "Ô~ô~Bà ngoại ngoan, bà ngoại không sợ!"

    "Tô Bảo đến rồi!"

    Bà Tô: "..."

    Lúc đầu còn không thấy gì cả, nhưng khi Tô Bảo làm một loạt động tác như vậy, hốc mắt liền đỏ lên.

    "Tô Bảo, đừng bỏ lại bà ngoại nha!" Tô lão phu nhân ôm bé trong lòng nức nở nói.

    Ô hô, lão nhân gia thật sự sợ, sợ Tô Bảo xảy ra chuyện.

    Tô Bảo càng thêm tự trách, vỗ vỗ lưng bà Tô: "Là Tô Bảo không tốt! Bà ngoại, thực xin lỗi.."

    Bé đã hứa với mẹ sẽ chăm sóc bà thật tốt, nhưng vừa rồi bé đã bỏ bà lại.

    Ô ô, Tô Bảo là một kẻ cặn bã vô trách nhiệm.

    Tô Dịch Thần vội vàng chạy tới, nhìn thấy hai người ôm nhau thành một đoàn, già trẻ lớn bé đều khóc không thành tiếng.

    "..."

    "Chuyện gì xảy ra vậy?" Hắn vội vàng tiến lên, đột nhiên phát hiện cách đó không xa có một 'Tiểu quỷ', lập tức che chở Tô lão phu nhân cùng Tô Báo.

    Những người khác của Tô gia đi theo phía sau chạy tới.

    Con vẹt đứng trên cành cây cách đó không xa vỗ cánh kêu quạc quạc: "Yo, có tiểu quỷ, tiểu quỷ! Nó đang làm loạn!"

    Tô Dịch Thần: "..."

    Anh nheo mắt, bước tới, dùng chân chọc vào đứa trẻ trên mặt đất, lật nó lại.

    Nhưng lại thấy nó chẳng phải 'tiểu quỷ' gì, mà là một đứa trẻ.

    "Là một cậu bé." Tô Dịch Thần nói: "Đừng sợ."

    Tô lão phu nhân nắm tay Tô Bảo hỏi: "Tiểu hài tử? Chết rồi?"

    Tô Bảo lắc đầu: "Không có chết."

    Vừa rồi bé còn tưởng là có ma, nhưng chạy tới xem mới biết là anh trai.

    Sư phụ nói rằng cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, vậy nên bé liền cõng anh trai này ra ngoài, không ngờ lại khiến bà sợ hãi.

    Tô Nhất Trần ngồi xổm xuống, dò xét mạch cho cậu bé nói: "Đúng là chưa có chết."

    Tô Dĩnh Nhạc cau mày, "Làm sao lại có thể có một đứa trẻ trong khu rừng này vậy."

    Mấy anh em nhà họ Tô nhìn đứa trẻ trên mặt đất, dù sao nó cũng chưa chết cho nên vẫn là tìm cách cứu một chút.

    Tô Dịch Thần đi lên để kiểm tra hơi thở và mạch của cậu bé, Tô Dĩnh Nhạc thì gọi 110 và 120.

    Kỷ Trường lại phiêu sang một bên, rất cao hứng.

    "Con xem, buổi sáng ta vừa dạy y cho con, hiện tại liền có một ca thực tế để thực hành." Hắn nói: "Ba hồn bảy vía mất một hồn, loại tình huống này phi thường kinh điển! Sư phụ sẽ dạy con cách cứu."

    Tiểu Tô Bảo gật đầu: "Đúng vậy, cứu một người còn hơn xây tòa tháp cấp bảy."

    Kỷ Trường khóe miệng giật giật.

    Là bảy tòa tháp chứ không phải tòa tháp cấp bảy.

    Bất quá nhìn vẻ mặt rối rắm của cục sữa nhỏ, Kỷ Trường cảm thấy vô cùng buồn cười, nên thôi cũng không cố sửa nữa.

    Tô lão phu nhân ở bên cạnh cũng không nhịn được sửng sốt một chút: ".. Hả? Làm sao vậy?"

    Bản thân Tô Bảo cũng cảm thấy khó hiểu.

    Ở Lâm gia, bé tự nhiên cũng không nghe được loại lời nói 'cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp'.

    Vì vậy nên bé cũng không hiểu tại sao cứu một mạng sống lại tốt hơn 'một tòa tháp cấp bảy' nữa.

    "Bà ơi, thắng tạo là gì?" (Là cái từ '.. còn hơn xây..'ý)

    Tô lão phu nhân nhất thời bị làm khó, ách một tiếng nói: "Chính là ý tứ 'chẳng khác nào', 'so với cái gì còn lợi hại hơn'.

    Thuật ngữ Phật giáo, khó giải thích..

    Tô Bảo lại như bừng tỉnh hiểu rõ, sửng sốt hỏi:" Vậy tòa tháp cấp bảy là cái gì? "

    Tại sao cứu người lại tốt hơn xây tòa tháp cấp 7?

    Tô lão phu nhân không nhịn được cười nói:" Là bảy tòa tháp, không phải tòa tháp cấp bảy. "

    Tiểu Tô Bảo lập tức đọc theo:" Bảy tòa tháp. "

    Bà Tô dạy rất nghiêm túc.

    Tiểu Tô Bảo cũng học tập rất chăm chỉ.

    Tiểu khả ái cuối cùng cũng hiểu ra rằng đó là bảy tòa tháp, không phải tòa tháp cấp bảy, lập tức quay lại trợn trắng mắt nhìn Kỷ Trường.

    Nhìn thấy nụ cười cố nén của Sư phụ, bé đã biết rằng Sư phụ cố tình làm vậy.

    Hừm, sư phụ là một đại ác nhân!

    Lúc này Tô Dịch Thần sâu kín nói:" Được rồi, trước đưa hắn trở về đi. "

    Tô Bảo vội vàng hỏi:" Tiểu ca ca còn sống sao? "

    Tô Dịch Thần ôm lấy cậu bé và nói:" Vẫn còn bất tỉnh, nhưng hơi thở và nhịp tim của cậu ấy đã ổn định. "

    Một nhóm người đi về phía lều trại chờ xe cảnh sát và xe cứu thương đến, ở nơi hoang vu này, Tô Dịch Thần dù có y thuật tốt cũng không nhìn ra được vết thương ẩn nào trên người cậu bé.

    Trời đã tối, gia đình Tuyết Nhi ở đằng xa không khỏi ngạc nhiên khi thấy một nhóm người của Tô gia quay lại với đèn pin rồi còn ôm theo thứ gì đó.

    " Cái gì vậy.. "Mẹ của Tuyết Nhi lẩm bẩm.

    Ba của Tuyết Nhi nói," Giống như một đứa trẻ. "

    Mẹ Tuyết Nhi khịt mũi, trong bóng tối họ không nhìn thấy Tô Bảo đang ngồi trên xe lăn với bà Tô, vì vậy cô ta vội vàng hỏi:" Tô Bảo có chuyện gì sao? "

    Và nếu đó là sự thật.. thì dàn trận như vậy cũng là dễ hiểu.

    Mẹ Tuyết Nhi đảo mắt nói:" Tôi đi xem một chút. "

    Ba của Tuyết Nhi ngăn cô ta lại:" Cô nghĩ cô còn gây rắc rối chưa đủ sao? Tôi đi qua, cô ở lại đây. "

    Nếu như thật sự xảy ra chuyện gì với tiểu tổ tông được Tô gia sủng trong lòng bàn tay, bọn họ dù thế nào cũng phải đi xem.

    Ba của Tuyết Nhi bước tới.

    Tuyết Nhi vươn cổ, Mẹ Tuyết Nhi nhìn không ra thì cô càng nhìn không thấy, nhưng nghĩ đến Tô Bảo khả năng đã xảy ra chuyện, lại không khỏi vui mừng.

    Tuy nhiên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại lộ ra vẻ lo lắng:" Mẹ, em Tô Bảo sẽ không sao chứ? "

    Mẹ Tuyết Nhi nói:" Chắc là không sao đi.. "

    Không biết đợi bao lâu, ba của Tuyết Nhi đã vội vàng quay lại.

    Hắn thấp giọng nói:" Không phải Tô Bảo, là một tiểu tử khác! Tiểu tử kia quần áo trên người cũng không rẻ, là của Sdnchv. "

    Mẹ của Tuyết Nhi sửng sốt một lúc:" Sdnchv? Đứa trẻ đó không phải là.. con của Tư gia đi.."

    Sdnchv đã ngừng sản xuất quần áo cho người ngoài trong những năm gần đây và chỉ tập trung vào việc may quần áo cho một số gia đình lớn.

    Họ phục vụ một số quý tộc ở nước ngoài, nhưng họ chỉ phục vụ họ Tô, họ Sư và họ Mộ ở Trung Quốc.

    Có mấy đứa con nhà họ Tô ở đây, mà nhà họ Mộ không có con, đứa nhỏ chỉ có thể thuộc về nhà họ Tư..

    Hai vợ chồng nhìn nhau, ánh mắt lấp lánh hưng phấn.

    Tiểu thái tử nhà họ Tư bất tỉnh.

    Tư gia tìm mấy ngày cũng không tìm được, nếu như họ trước tiên báo cho Tư gia tìm được tiểu thái tử..
     
    Doze143212, Sakura 20, Hanarine1 người nữa thích bài này.
  7. Thao288

    Bài viết:
    3
    Chương 46: Tiểu Thiếu Gia Tư Gia!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mẹ Tuyết Nhi lập tức nói: "Chúng ta hiện tại liên lạc với người của Tư gia, nói chúng ta tìm được tiểu thái tử!"

    Ba của Tuyết Nhi nói: "Cô có bị ngu không vậy? Lại dám đoạt công lao cùng nhà họ Tô?"

    Người Tô gia người ta phát hiện, bọn họ đi lĩnh lĩnh công lao, đây là coi Tô gia cùng Tư gia đều là kẻ ngốc sao.

    Mẹ của Tuyết Nhi lo lắng hỏi: "Vậy phải làm sao bây giờ?"

    Tư gia cùng Tô gia đều là hai trong ba cự đầu của kinh đô, nội tình gia tộc thâm hậu, Lam gia bọn họ so với hai nhà này thật giống như một con cá nhỏ và một con cá mập khổng lồ vậy..

    Bây giờ có cơ hội nịnh bợ, nếu không thể làm gì đó bọn họ sẽ cảm thấy không cam tâm.

    Ba của Tuyết Nhi suy nghĩ một lúc rồi nói: "Có rồi!"

    Mấy ngày nay Tư gia tìm Tư tiểu thiếu gia, một số điện thoại đã bị công bố ra.

    Ba của Tuyết Nhi gọi điện thoại, làm ra vẻ sốt ruột nói: "Này, Tư tiên sinh sao.."

    "Tôi là Lam Kiến Vũ.. Ừm, đúng vậy, là như vậy. Cô con gái nhỏ của nhà họ Tô đang lúc chơi thì phát hiện ra Tư thiếu gia. Tô tiên sinh nhờ tôi gọi điện thoại cho anh.."

    Sau khi cúp điện thoại, mẹ của Tuyết Nhi không khỏi thán phục: "Oa, chồng, anh thật thông minh! Lý do này thật tốt, có thể một lúc lấy lòng hai người!"

    Ba của Tuyết Nhi tự mãn.

    Tuyết Nhi ở bên cạnh được giảng dạy bằng ví dụ trực tiếp lại cảm thấy rằng cô đã học được điều gì đó..

    **

    Trong lều trại của Tô gia.

    Tô Dịch Thần rửa mặt và thay quần áo cho cậu bé, cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt của cậu.

    Sắc mặt ngưng trọng, anh kéo Tô Nhất Trần ra ngoài.

    Tô Bảo nằm ở mép nệm hơi, nhìn chằm chằm tiểu nam hài trên giường.

    Lúc này, Kỷ Trường đang dạy Tiểu Tô Bảo cách triệu hồi linh hồn.

    "Hồn là dương, phách là âm. Ba hồn của một người là chủ hồn, giác hồn và sinh hồn. Chủ hồn là sinh mệnh hồn, sống trong cơ thể, còn lại là hai phần hồn luôn ở bên ngoài nên rất dễ mất."

    "Tiểu hài tử này xem như là đi dạo một vòng trước Quỷ Môn Quan, hiện tại một hồn kia cũng không biết ở nơi nào.".

    "Nào, bây giờ sư phụ sẽ dạy con cách triệu hồi linh hồn."

    Tô Bảo ngẩng đầu lên, nhưng trọng tâm lại hướng về phương diện khác.

    "Sư phụ, nếu linh hồn rất dễ mất, tại sao không giữ hai linh hồn còn lại ở bên cạnh luôn?"

    Kỷ Trường nghẹn ột tiếng, xua tay nói: "Sau này con sẽ biết."

    Hắn sợ Tô Bảo lại có thêm trăm ngàn câu hỏi, lập tức nói tiếp:

    "Việc gọi hồn đòi hỏi phải thuộc lòng câu thần chú gọi hồn. Ngoài ra, con cũng cần thắp một nén hương, đốt một nùi lửa. Còn phải ném quần áo của người đã mất vào chậu lửa rồi thực hiện việc gọi hồn."

    "Bây giờ cùng ta học niệm chú gọi hồn trước: Chúc phúc cho phe quay về sau bình minh, chúc phúc cho người dân Humda, giết phù thủy của nỗi buồn, sứ giả của thế giới ngầm.."

    Sau khi đọc một đoạn dài, Kỷ Trường.. "hỏi Tô Bảo," Con có nhớ được không? "

    Tô Bảo khẳng định gật đầu:" Nhớ! "

    Kỷ Trường gật đầu tán thưởng, không hổ là tiểu gia hỏa có thiên phú nghịch thiên..

    " Vậy con đọc lại đi. "Hắn nói," Thần chú có chút khó nhớ.. "

    Tô Bảo gật đầu:" Con rùa nhỏ bên phải bụng to như vậy, Sa Beining giết gà xương đen, anh trai cứt cứt, Sa Beining giết gà xương đen.. "

    Cũng không khó nhớ lắm!

    Kỷ Trường:"? "

    "? "

    Cái quái gì vậy!

    Cách phát âm thực sự giống nhau, nhưng làm thế nào điều này có thể xảy ra chứ!

    Ngay khi nghĩ như vậy, Kỷ Trường liền phát giác không khí chung quanh mơ hồ lưu động --câu thần chú của Tô Bảo thực sự có tác dụn có hiệu quả.

    Kỷ Trường khóe miệng giật giật.

    Tô Bảo cau mày, hỏi lại:" Sa Beining là ai? Tại sao anh ấy lại giết con gà đen? Tại sao anh trai lại ị hai lần? "

    Kỷ Trường:"... "

    Ở một bên, bà Tô chỉ nghe thấy Tô Bảo lẩm bẩm về 'Sa Beining giết gà xương đen'.

    Ánh mắt bà khẽ biến, trong lòng không khỏi lo lắng.

    Tô Bảo thường xuyên lẩm bẩm với không khí, hoặc nói chuyện với Tiểu Ngũ.

    Thỉnh thoảng, còn nhắc cái gì mà Sư Phụ..

    Tô lão phu nhân không biết vì sao luôn cảm thấy có chút hoảng hốt.

    Bà bình tĩnh cười hỏi:" Tô Bảo đang làm gì vậy? "

    Tô Bảo nói," Con đang cứu những đứa trẻ.. "

    Bà Tô sửng sốt, càng lo lắng hơn.

    " Tô Bảo, cháu có thể nói cho bà ngoại biết, Tô Bảo đang nói chuyện với ai không? "

    Một đứa trẻ khi còn nhỏ bị ngược đãi, lạm dụng quá mức sẽ, nó sẽ phân ra một nhân cách khác, nhìn thấy 'một người bạn nhỏ khác', đó là triệu chứng của bệnh tâm thần..

    Tô Bảo gật đầu nói:" Con đang nói chuyện với Sư phụ ạ! "

    Kỷ Trường nói:" Khụ.. Tô Bảo, sư phụ có nói không được nhắc tới sư phụ với người khác.. "

    Tô Bảo vẻ mặt khó hiểu:" Nhưng mà bà ngoại không phải người khác.. "

    Lại nhìn thấy Tô Bảo nói chuyện một mình, lòng Tô lão phu nhân liền chìm xuống.

    Tô Bảo đáng thương, con bé thật sự có vấn đề về tâm lý sao?

    " Tô Bảo ngoan, không sao, hiện tại Tô Bảo còn có bà ngoại, ông ngoại, Tô Bảo còn có các cậu nữa.. hiện tại Tô Bảo đã an toàn rồi.. "

    Tô lão phu nhân vừa đau lòng vừa lo lắng, đoạn thời gian trước đã kiểm tra thân thể cho Tô Bảo, duy chỉ có chưa kiểm tra về vấn đề tâm lý.

    Đợi lát nữa phải cùng lão đại, lão nhị bọn họ nói chuyện.

    Bà Tô không những muốn nói mà còn nhất quyết mang Tô Bảo đi.

    Bà nghi ngờ rằng Tô Bảo 'tái phát' là do nhìn thấy hình ảnh cậu bé bê bết máu vừa rồi, điều này đã đánh thức ký ức tồi tệ trong quá khứ của bé.

    Tô Bảo giãy giụa nói:" A? Chờ một chút, bà ngoại, Tô Bảo còn muốn cứu bạn nhỏ! "

    Đôi mắt bé tràn đầy nghi ngờ.

    Đang yên đang lành mà, có chuyện gì với bà ngoại vậy.

    Bà Tô nói:" Đừng lo lắng, Tô Bảo yên tâm nha, nhìn xem, các bác sĩ và cảnh sát đều ở đây. "

    Tô Bảo ngẩng đầu nhìn, quả nhiên nhìn thấy phía xa có mấy chiếc xe gắn đèn cảnh sát nhấp nháy, ngoài ra còn có mấy chiếc xe màu đen.

    Đó là người Tư gia.

    Tư gia vẻ mặt lo lắng, ba mẹ Tuyết Nhi từ sáng sớm đã chờ ở ven đường, vội vàng nói:" Bên kia.. "

    Cả hai trông có vẻ lo lắng, như thể họ cũng là những người tham gia vậy.

    Nhưng không biết vì sao, Tư gia cũng không thèm nhìn hai người bọn họ, trực tiếp đi hướng lều trại Tô gia.

    Ba mẹ Tuyết Nhi thần sắc ngượng ngùng, luôn cảm thấy có chút mất mặt

    Mẹ của Tuyết Nhi nói:" Cái này.. Tại sao họ lại không để ý tới chúng ta.. "

    Ba của Tuyết Nhi nói:" Hẳn là do lo lắng đi, không sao, sau đó chúng ta liền có lý do để đến thăm Tư tiểu thiếu gia sau. "

    " Hiện tại Tô gia ở bên kia, chúng ta đi tới đó cũng không dễ dàng, rất dễ bại lộ. "

    Cả hai thì thầm rồi quay trở lại trại của mình.

    Bên này.

    Một người đàn ông với khuôn mặt lạnh lùng, sắc mặt nghiêm nghị bước đến lều của Tô gia.

    Tô Bảo đang tò mò nhìn những người trước mặt.

    Bé khẽ hỏi:" Sư phụ, tại sao trên người bọn họ lại có ánh sáng màu vàng? "

    Đặc biệt là người đàn ông trung niên dẫn đầu, quả thực muốn chói mù đôi mắt nhỏ của bé.

    Kỷ Trường giải thích:" Đây là người mang theo công đức của riêng mình. Một số anh hùng của đất nước làm ra cống hiến to lớn, kim quang gia thân, chờ đến khi qua đời chính là công đức viên mãn. "

    Tô Bảo hiểu rõ, lại hỏi:" Vậy tại sao trong kim quang còn có tử khí? "

    Học tập một thời gian, Tô Bảo cũng biết được tử khí, giống như mợ hai, tay dính qua mạng người, cho nên trên người mới mang theo tử khí.

    Nhưng chú trước mặt này vừa mang theo ánh sáng lấp lánh lại cũng có tử khí, thật kì quái.

    Kỷ Trường nói:" Bởi vì hắn ta cũng giết người, nhưng là giết người xấu. "

    Cho nên tử khí nhiễm bệnh không cách nào gần, bị kim quang ngăn ở bên ngoài.

    Tô Bảo bừng tỉnh.

    Hiểu rồi!

    Nghĩa là chú trước mặt là người tốt, cái loại mà chuyên đi đánh người xấu ấy.

    Lúc này, người đàn ông trung niên kia đã bước tới.

    Khuôn mặt của Tư Dã lạnh lùng cứng rắn, trẻ con bình thường sẽ bị dọa khóc khi đối mặt với khuôn mặt hung dữ của anh, nhưng tiểu nha đầu trước mặt anh không những không khóc mà còn cười toe toét.

    " Chào chú ạ!"Tô Bảo nói.

    Tư Dã hơi dừng lại.

    Cô bé này..
     
    Doze143212, Sakura 20, Hanarine1 người nữa thích bài này.
  8. Thao288

    Bài viết:
    3
    Chương 47: Tiểu Nha Đầu Không Hiểu Sao Có Chút Quen Mắt!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tư Dã chưa từng thấy qua tiểu gia hỏa như vậy, không sợ hắn, còn cười với hắn.

    Mà cô gái nhỏ này lông mày cùng ánh mắt luôn làm cho hắn không hiểu sao cảm thấy có chút quen thuộc..

    Tư Dã hoàn hồn, gật đầu nói: "Xin chào."

    Dừng một chút, hắn lại hỏi: "Là cháu cõng Diệc Nhiên trở về?"

    Tô Bảo: "Vâng! Đúng ạ!"

    Cục sữa nhỏ trước mặt có khuôn mặt ửng hồng, có chút mập mạp của trẻ con, đôi mắt to trong veo sáng ngời, vừa nói vừa gật đầu lia lịa, rất đáng yêu.

    Tư Dã không thể không nhìn lại.

    "Cảm ơn, sau này chú sẽ đích thân dẫn Diệc Nhiên đến cảm ơn cháu." Tuy rằng chỉ là tiểu hài tử, nhưng sắc mặt Tư Dã vẫn rất nghiêm túc như trước.

    Vài người đàn ông mặc đồ đen phía sau tiến vào trong lều, nhanh chóng bế cậu bé đang bất tỉnh ra ngoài.

    Tư Dã và Tô Nhất Trần gật đầu, đang định rời đi thì Tô Bảo đột nhiên lo lắng nói: "Chú, chú không thể đi.."

    Tô Bảo đang định nói gì đó, Kỷ Trường ở, ột bên vội vàng dặn dò bé vài câu, bé chỉ việc đọc theo: "Bệnh của tiểu ca ca không bình thường, nếu anh trai không tỉnh lại, chú nhớ nhất định phải đến chỗ Tô Bảo.."

    Tư Dã tuỳ ý gật đầu.

    Hiển nhiên là không nghe vào câu này.

    Một đứa trẻ bốn tuổi, hắn có thể nhờ được gì từ bé chứ?

    Nếu Diệc Nhiên thực sự không cứu được, chẳng lẽ cô nhóc này còn có thể cứu sao?

    Tư Dã đưa Tư Diệc Nhiên đi.

    Tô Bảo nhìn đoàn xe rời đi, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn không khỏi lo lắng.

    Bà Tô nói: "Được, chúng ta cũng về đi!"

    Ban đầu, còn muốn ngủ trong công viên một đêm, mang theo Tô Bảo đi trải nghiệm cắm trại, ngắm bầu trời về đêm, sương vào buổi sáng.

    Nhưng hiện tại phát sinh chuyện này, Tô lão phu nhân vẫn luôn cảm thấy tim đập thình thịch, nghĩ tới việc Diệc Nhiên bị bắt cóc.. Bà quyết định vẫn là nên quay về trước.

    Sau khi mọi người thương lượng xong, họ nhanh chóng thu dọn đồ đạc và quay trở lại trang viên ngay trong đêm.

    Tô Bảo đã sớm ngủ thiếp đi trên đường..

    Lại nói về gia đình Tuyết Nhi.

    Khi nhà họ Tô và nhà họ Tư rời đi, họ cũng thu dọn đồ đạc và rời đi.

    Mẹ Tuyết Nhi vẻ mặt hâm mộ nói: "Này, vừa rồi con có nhìn thấy Tô Bảo không! Tư gia cư nhiên cười với nó.. Không biết nó lấy đâu ra vận khí tốt như vậy, đi chơi cũng có thể gặp được Tư tiểu thiếu gia đang hôn mê!"

    Ba của Tuyết Nhi nói: "Đúng vậy! Tư gia cùng Tô gia không giống nhau. Tô gia hiện tại còn đang có ba nam hài tử, Tư gia lại chỉ có một mình Tư Diệc Nhiên là nam độc đinh.. Ai, tương lai nếu ai có thể được Tư Diệc Nhiên lựa chọn, đó mới gọi là may mắn.."

    Tuyết Nhi dựa vào ghế an toàn giả vờ ngủ, trong lòng lại lặng lẽ ghi nhớ lời nói của ba mẹ.

    Đáy lòng cô rất mất cân bằng, không biết vì sao Tô Bảo lại luôn có vận khí tốt như vậy!

    Nếu cô cũng được sinh ra trong Tô gia, vận khí của cô cũng sẽ tốt như vậy.

    Hừm, có gì hơn người chứ.

    **

    Tô Bảo ngủ rất sâu.

    Trong giấc mơ, bé thực sự mơ thấy 'tiểu quỷ' được bé cõng về.

    "Tiểu quỷ" cả người đầy máu, mặt không chút thay đổi, ngơ ngác nhìn bé.

    Tô Bảo rùng mình tỉnh giấc.

    Bé chạy xuống cầu thang với đôi chân trần, vừa chạy vừa hét lên, "Bà ơi!"

    Tô lão phu nhân thấy thế, vội vàng nói: "Tô Bảo, tỉnh rồi hả, sao không đi dép vào!"

    Tô Nhất Trần đã đến công ty, Tô Tử Lâm và Tô Dĩnh Nhạc đến đồn cảnh sát để giải quyết một số vấn đề tiếp theo.

    Những người khác cũng không biết đi nơi nào, chỉ có Tô Lạc ăn mặc giản dị, áo phông cùng quần jean, ngồi ở bên bàn ăn uống cà phê.

    Hắn liếc nhìn bàn chân nhỏ của Tô Bảo, nói: "Lại đây."

    Tô Bảo ngoan ngoãn hô một tiếng 'cậu tư khoẻ', được Tô Lạc bế lên, đặt lên chiếc ghế bên cạnh.

    Tô Bảo hỏi Tô lão phu nhân: "Bà ngoại, tiểu ca ca hôm qua đã tỉnh chưa ạ?"

    Bà Tô nói: "Bà ngoại cũng không biết.. Chờ bà ngoại gọi điện thoại hỏi xem."

    Tô Bảo gật đầu.

    Tô Lạc tựa lưng vào ghế, đẩy đẩy chiếc kính gọng vàng, cười nhạt một tiếng: "Tiểu nha đầu, quan tâm người ta như vậy?"

    Chậc chậc, Tô gia hắn mới tìm được tiểu bảo bối, mới bao lâu a đã bị tiểu tử thúi khác bắt cóc?

    Tô Bảo nhìn cậu tư trước mặt.

    Cậu tư bộ dạng trông rất đẹp trai, nhưng vừa cười rộ lên liền trông như người xấu vậy!

    "Cậu tư, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, biết không?" Cục sữa nhỏ thành khẩn nói.

    Bé mơ thấy tiểu ca ca kia, cũng không biết hắn có phải đã chết hay không..

    Tô Lạc cười to, tùy ý cầm bình sữa bên cạnh rót cho Tô Bảo một cốc.

    Đẩy tô mì cao đến trước mặt, anh gắp một cái bánh bao, một cái bánh mì và một bát bún thịt.

    "Ăn cơm đi!"

    Ngón tay thon dài của hắn gõ nhẹ xuống mặt bàn, ra hiệu Tô Bảo mau ăn.

    Bụng Tô Bảo kêu lên, bé thật sự rất đói, vì thế liền cầm một cái bánh bao lớn cắn một miếng.

    Lúc này Tô lão phu nhân quay lại nói: "Tô Bảo, bà ngoại vừa gọi điện thoại hỏi, họ nói Diệp Nhiên còn chưa tỉnh.."

    Bà Tô khẽ thở dài.

    Đâu chỉ là chư tỉnh, sáng nay còn nghe nói cậu bé đó đã ngưng thở, được đưa đi cấp cứu..

    **

    Bên kia, tầng trên cùng của một bệnh viện tư nhân.

    Tư Dã đứng thẳng ngoài cửa phòng cấp cứu, mím môi nhìn ra bên ngoài.

    Còn có một người phụ nữ đang ngồi bên cạnh, một lúc sau cô đứng dậy, đi đi lại lại trước phòng cấp cứu.

    Đó là mẹ của Tư Diệc Nhiên, Ôn Như Vân.

    Tư Dã dừng một chút, có chút kỳ quái an ủi cô: "Đừng lo lắng, sẽ không sao đâu."

    Ôn Như Vân tên thì hiền lành dịu dàng, nhưngthật ra tính tình lại rất hay cáu gắt, tức giận nói: "Người được đưa vào bên trong cấp cứu là con trai tôi, sao tôi có thể không lo lắng chứ?"

    Tư Dã: "..."

    Anh lặng lẽ sờ sờ mũi.

    Lúc này, cửa phòng mổ mở ra, ánh mắt bác sĩ thập phần ngưng trọng.

    "Tư tiên sinh, Tư phu nhân, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi.."

    Ôn Như Vân chân mềm nhũn, Tư Dã lập tức đỡ lấy cô, không nhịn được ôm cô vào trong ngực.

    Ôn Như Vân run giọng hỏi: "Không có khả năng.."

    Bác sĩ lắc đầu: "Xin mọi người chuẩn bị tâm lý trước."

    Lúc vừa mới đưa tới, kiểm tra là mất quá nhiều máu, bọn họ đã truyền máu.

    Nhưng không biết tại sao, mặc dù tất cả các chỉ số đều đã có xu hướng trở lại bình thường, mà hô hấp của Tư tiểu thiếu gia lại càng ngày càng yếu!

    "Chúng tôi đã làm mọi cách có thể, nhưng chúng tôi không tìm ra nguyên nhân nào cả.. Sắc mặt của Tư tiểu thiếu gai trở nên tái xanh, trông giống như bị trúng độc vậy, nhưng kết quả xét nghiệm cho thấy hắn cũng không có bị trúng độc."

    "Còn có sụt cân không rõ lý do, tối hôm qua đưa tới còn 30kg, vừa rồi lại chỉ còn có 25kg.."

    Một đêm mất 10 cân (theo TQ 1 cân=0.5kg), bọn họ đều đã bứt hết tóc mà vẫn không tìm ra nguyên nhân!

    Quả thực chưa từng nghe thấy, chưa từng thấy qua tình huống như vậy..

    "Nếu không muốn Tư tiểu thiếu gia chịu khổ, đề nghị vẫn nên mang về nhà, lo liệu hậu sự đi.."

    Bác sĩ cũng không muốn nói ra lời này, thân phận Tư Dạ nói ra đều có thể làm cho cả kinh thành chấn động ba trận, nhưng hắn biết rõ đứa nhỏ này tuyệt đối không cứu nổi nữa.

    Đại La Bất Tử đến cứu cũng không được.

    Thay vì cả người cắm đầy ống sống chịu tội, không bằng trở về sạch sẽ đi..

    Ôn Như Vân bật khóc.

    Tư Dã mím môi, những lời của Tiểu Tô Bảo đột nhiên hiện lên trong đầu anh:

    [Bệnh của tiểu ca ca không bình thường, nếu anh trai không tỉnh lại, chú nhớ nhất định phải đến chỗ Tô Bảo..]

    Tư Dã dường như đã hạ quyết tâm gì đó, nói: "Đi, đưa Diệc Nhiên trở về!"

    Ôn Như Vân hoàn toàn tuyệt vọng..
     
    Doze143212, Sakura 20, Hanarine1 người nữa thích bài này.
  9. Thao288

    Bài viết:
    3
    Chương 48: Đi Tìm Tô Bảo Cứu Cũng Vậy!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cậu bé được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật.

    Sắc mặt hắn đen sầm, hai má cũng lõm xuống, nhìn một chút cũng không giống đứa nhỏ sáu bảy tuổi.

    Ôn Như Vân nghẹn ngào nói: "Đã như vậy, mẹ đưa con về nhà."

    Không cứu thì không cứu, nghĩ đến một con người nhỏ bé như vậy, cả người cắm đầy ống, nằm một mình trong phòng cấp cứu.

    Thực sự đau khổ.

    Xe chạy ra ngoài, xe của Tư Dã rẽ vào một khúc cua, hướng Tô gia đi tới.

    Ôn Như Vân mặt tái mét ôm lấy Tư Diệc Nhiên, căn bản không thèm nhìn xem xe chạy đi đâu.

    Cho đến khi có cuộc gọi đến, Tư Dã nhấn nút trả lời, giọng nói của bà cụ nhà họ Tư phát ra:

    "A Dã, anh tính mang Diệc Nhiên đi đâu?"

    Tư Dã bình tĩnh nói: "Bác sĩ nói rằng Diệc Nhiên không thể cứu được, nên con đưa thằng bé đến nhà họ Tô."

    Hắn nói lại những gì Tô Bảo đã nói với hắn ngày hôm qua.

    Bà cụ nhà họ Tư, cũng chính là bà nội của Tư Diệc Nhiên, là một lão nhân gia tương đối mê tín.

    Ăn một bữa cơm an lành cũng phải coi như ngày lành tháng tốt.

    Nhưng sau khi nghe Tư Dã nói xong, bà lại càng tức giận hơn: "Tìm một tiểu nha đầu thì có ích lợi gì? Một đứa trẻ thì biết cái gì? Ta đã tìm được một đại sư, mau đưa Diệc Nhiên trở về!"

    Tư Dã nhíu mày, lão phu nhân đã tìm qua rất nhiều đại sư, nhưng cuối cùng đều phát hiện những đại sư kia đều là lừa gạt.

    Tư Dã nói: "Không cần."

    Giọng bà lão lớn đến mức Ôn Như Vân ở bên cạnh cũng nghe thấy:

    "Không cần? Bảo anh quay về có nghe không? Lần này ta tìm chính là Vân đại sư. Anh biết Vân đại sư là ai sao? Người khác cầu đến cửa cũng cầu không được, Vân đại sư đều đã đắc đạo thành tiên anh có hiểu hay không!.. Vân đại sư anh không tin, anh lại đi tin tiểu nha đầu kia!"

    Tư Dã nhàn nhạt nói: "Con cúp máy đây."

    Dứt lời liền cúp điện thoại.

    Ôn Như Vân ôm chặt lấy Tư Nhất Nhiên, hỏi: "Chúng ta đi tìm Tô Bảo sao?"

    Cô cũng nghe nói về tiểu thiên kim vừa trở về của Tô gia.

    Tư Dã hỏi cô: "Em có tin tiểu nha đầu ấy không?"

    Nếu cô nói cô không tin.. thì hắn liền quay xe lại và đưa Diệc Nhiên về nhà.

    Nhưng cô không muốn, Ôn Như Vân kiên định nói: "Em tin!"

    Chỉ bằng việc thằng bé là do tiểu nha đầu cõng trở về.

    Chỉ bằng Diệc Nhiên hôm qua còn chưa lộ ra triệu chứng suy sụp, Tô Bảo đã nói phải quay lại tìm bé.

    **

    Đầu bên kia, Tư gia lão phu nhân cúp điện thoại, tức giận đến sắp hộc máu.

    "Vân đại sư, ngài xem.. Ngài có thể cùng tôi đi Tô gia một chuyến được không?"

    Ngồi bên cạnh bà cụ Tư có một đạo sĩ đang mắt nhắm dưỡng thần, lông mày còn dài hơn cả râu.

    Nghe vậy, hắn ngạo nghễ nói: "Lão đạo bình thường không quan tâm chuyện thế tục, lần này đi theo ngươi đã là ngoại lệ.."

    Tư lão phu nhân cung kính gật đầu: "Đúng vậy, đều là tại thằng nhóc kia bất hiếu! Cư nhiên muốn đi tìm một cái tiểu nha đầu!"

    Bà vừa vội vừa bất đắc dĩ đem lời Tư Dã vừa rồi nói lại, lại đề cập đến việc bà sẽ tu sửa lại ngôi đền cho Vân đại sư, bố trí thiện duyên..

    Lúc này Vân đại sư mới nói: "Được rồi, ta và ngươi cũng là hữu duyên, lão đạo liền cùng ngươi đi một chuyến này, nhìn xem là tiểu tử miệng vàng nào dám nói láo!"

    Tư lão thái thái vô cùng cảm kích mang theo Vân đại sư, cũng chạy tới Tô gia.

    **

    Sau khi ăn sáng xong, Tô Bảo vẫn cứ nhìn ra ngoài cửa, không yên lòng.

    "Sư phụ, người nói tiểu ca ca kia sẽ không sao chứ?"

    Giấc mơ sáng nay thật sự khiến bé lo lắng, 'tiểu quỷ' trong mộng kia chỉ nhìn bé chằm chằm mà không nói lời nào.

    Tô Bảo cảm thấy nếu 'tiểu quỷ' kia thực sự chết, vậy có thể biến thành quỷ thật hay không, sau đó mỗi ngày đều đến trong mộng bé nhìn chằm chằm bé..

    Kỷ Trường ngồi khoanh chân ở một bên, cầm cây bút đỏ vẽ gì đó trên sổ, thản nhiên nói:

    "Muốn biết sao? Sư phụ dạy con bói toán."

    "Hãy nhớ những gì Sư phụ đã dạy cho con ngày hôm qua đi, Huyền Môn ngũ thuật -- Sơn, Y, Mệnh, Bói, Tướng."

    Tô Bảo: "Nhớ.. hừ."

    Kỷ Trường nghi ngờ liếc bé một cái.

    Hôm qua bé còn ngủ quên trước khi hắn dạy xong, nhớ rõ cái rắm.

    Kỷ Trường: "Vận mệnh là nghiên cứu về vận mệnh, căn cứ vào bát tự, tinh thần để suy luận vận mệnh của một người. Bói toán là bói toán, lục phủ, suy đoán tương lai cát hung họa phúc.."

    Hắn chậm rãi giảng dạy học thuật cơ bản cho Tô Bảo, Tô Bảo chăm chú lắng nghe, Kỷ Trường cũng không biết rốt cuộc bé nghe có hiểu hay không.

    "Bây giờ con tự mình tính đi, xem Tư Diệc Nhiên thế nào rồi?"

    Tô Bảo lập tức quay đầu nhìn trái nhìn phải.

    Bói toán bói toán.. mai rùa mai rùa..

    Cục sữa nhỏ nhớ kỹ hai điều này.

    Chợt mắt bé sáng lên, bé chạy đến bên hồ non bộ, bắt gặp một con rùa già đang thong dong phơi nắng!

    "Chào!"

    Tiểu Tô Bảo ném con rùa lên bãi cỏ.

    Con rùa già lăn ra, đỉnh mai rùa quay trên cỏ vài vòng rồi mới dừng lại!

    Lão Quy: "?"

    Kỷ Trường: "?"

    Cho dù bói toán dùng đến mai rùa, cũng không phải mai rùa còn sống!

    Rắc rối như thế làm gì!

    Nhưng Tô Bảo lại nghiêm mặt ngồi xổm trước mặt 'lão quy': "Ừm, như vậy a.."

    Khóe miệng Kỷ Trường giật giật: "Cái gì?"

    Tô Bảo: "Tiểu ca ca còn chưa chết, đang hướng chúng ta đi tới!"

    "Lại còn có một lão già dối trá, lừa đảo.. Tiểu ca ca nhất định phải chịu khổ! Có thể không sống nổi.."

    Bé ngồi xổm trên mặt đất, hai tay ôm đầu gối, chống cằm, nghiêm túc nhìn lão rùa.

    Con rùa già giãy giụa, vươn đầu cắn một cọng cỏ rồi lật mình lại!

    Tô Bảo: "A! Có nghịch chuyển!"

    Khóe miệng Kỷ Trường giật giật đến tê dại.

    Cái gì, có một sự đảo ngược ngay bây giờ?

    Kỷ Trường tức giận nhéo ngón tay, sau đó đột nhiên thốt lên một tiếng kinh ngạc, kinh ngạc nhìn Tô Bảo.

    Thật sư như những gì con nhóc này nói?

    Đúng lúc này, tiếng động cơ ô tô từ bên ngoài trang viên nhà họ Tô truyền đến.

    Tô Bảo đứng dậy, vỗ nhẹ vào cái mông nhỏ của mình rồi chạy ra ngoài.

    Giọng nói của ông Tô và bà Tô mơ hồ truyền đến: "Tư tiên sinh.. Diệp Nhiên sao rồi?"

    "Tô Bảo ở đây, mẹ Vu mau đi gọi Tô Bảo.."

    Tô Bảo chạy nhanh: "Bà ngoại, con tới rồi đây!"

    Bà Tô vội đỡ lấy: "Chậm một chút, sao lại chạy nhanh như vậy?".

    Tô Bảo nhìn Tư Dã, còn có một người phụ nữ bên cạnh hắn đang ôm Tư Diệc Nhiên.

    "Lão quy nói với Tô Bảo tiểu ca ca sắp tới, Tô Bảo liền chạy ra ngoài."

    Bà Tô và ông Tô bối rối, lão quy nào vậy?

    Ôn Như Vân vừa nhìn thấy Tô Bảo, liền cảm giác như vớ được cọng rơm cứu mạng.

    "Tô Bảo, giúp ta.."

    Đáng thương cho tấm lòng người mẹ, Ôn Như Vân hoàn toàn hoảng loạn.

    Diệc Nhiên ở trong lòng cô, đã không còn động tĩnh gì nữa!

    Tô Bảo chạy vào nhà, vừa chạy vừa nói: "Mau vào đi ạ!"

    Tư Dã tiếp nhận Tư Diệc Nhiên, nhanh chóng đi theo Tô Bảo.

    Bà Tô và ông Tô cũng vội vã đi theo.

    Sau khi Tô Bảo vào nhà, liên chạy vào bếp, sư phụ nói, muốn triệu hồn cần tìm cái chậu để đốt tiền giấy.

    Còn muốn tìm quần áo của tiểu ca ca..

    Vu Mã vội vàng hỏi: "Tiểu thư, người đang tìm cái gì?"

    Tô Bảo nói: "Con muốn tìm một cái chậu sắt, ít tiền giấy, còn có một bộ quần áo của tiểu ca ca.."

    Khi nói, bé còn nhìn nhìn về phía Tư Diệc Nhiên

    Bé thấy phía trên đỉnh đầu hắn bốc lên một nén nhang.

    Tô Bảo sửng sốt, nhỏ giọng hỏi: "Sư phụ, trên đầu tiểu ca ca kia là cái gì?"

    Kỷ Trường: "Cái này gọi là Âm Hương trên đỉnh đầu, một người trước khi chết sẽ có Âm Hương trên đỉnh đầu, sau khi nén hương đó đốt xong, người đó cũng sẽ chết."

    Anh nói xong, lông mày nhíu lại.

    Người có mệnh nguy nhưng mạng không dứt, dù có bước một bước vào cửa địa ngục cũng không có âm hương.

    Ai đội âm hương trên đầu chắc chắn phải chết.

    Đứa trẻ này, thực sự không thể sống sót sao?
     
    Doze143212, Sakura 20, Hanarine1 người nữa thích bài này.
  10. Thao288

    Bài viết:
    3
    Chương 49: Nếu Cô Có Thể Cứu, Hắn Sẽ Ăn Phân!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi Tô Bảo biết về Âm hương, cũng không biết rằng sự xuất hiện của Âm hương là một tình huống nguy hiểm, là cục diện tất tử.

    Chỉ nghe được câu nói của Kỷ Trường: Âm hương cháy hết mới có người chết.

    Bé lo lắng đến mức liên tục thúc giục người lớn nhanh lên, cố gắng giải cứu Tư Diệc Nhiên trước khi nén nhang trên đầu Tư Diệc Nhiên cháy hết.

    Chậu sắt và tiền giấy còn tốt, nhà họ Tô thường dùng khi giết gà vịt để cúng tổ tiên trong các dịp lễ hội, trong nhà đều có.

    Nhưng quần áo của Tư Diệc Nhiên lại tương đối khó khăn.

    Ôn Như Vân chợt nhớ tới trong xe có một chiếc áo sơ mi nhỏ, vội vàng đi lấy.

    Cuối cùng mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, Tô Bảo vội vàng đốt tiền giấy trong chậu sắt, cắm một nén hương trước cửa.

    Vừa mới bắt đầu, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một thanh âm thở hổn hển: "Dừng lại!"

    Tư gia lão thái thái chạy tới, liền nhìn thấy Diệc Nhiên nằm trên mặt đất, bên cạnh là một tiểu nha đầu cầm một nắm tiền giấy, lập tức nổi giận!

    "Hồ nháo! Nó chỉ đơn giản đang làm một trò đùa!"

    Tư lão phu nhân tức giận đến mức cầm cái nạng trong tay, trực tiếp đánh bay tiền giấy trong tay Tô Bảo!

    Cảnh tượng này diễn ra quá nhanh, mọi người còn chưa kịp hoàn hồn, càng không nghĩ tới là bà cụ lại trực tiếp lấy gậy đánh người.

    Tô Bảo bị đánh vào mu bàn tay, đau đớn rụt tay lại, tiền giấy rơi vãi khắp sàn.

    Mu bàn tay nhỏ đỏ lên!

    "Ô ô.."

    Cục sữa nhỏ đau đến nước mắt đều chảy ra.

    "Rùa gia gia" không tính đến chuyện này nha, bé thế nào lại còn bị đánh.

    Ôn Như Vân nóng nảy, tức giận nói: "Mẹ! Mẹ làm gì vậy!"

    Cô và Tư Dã cơ hồ là cùng nhau lao lên, chặn ở trước mặt Tô Bảo!

    Tư Dã nói: "Mẹ, mẹ về đi!"

    Tư lão phu nhân không!

    Sau lưng Tư lão phu nhân, Tô Nhất Trần và một ông già mặt mày trắng bệch theo sát.

    Hóa ra khi bà Tư đến, tình cờ gặp Tô Nhất Trần đang trở lại, lúc này mới thông suốt không trở ngại tiến vào.

    Bà lão lo lắng cho đứa cháu trai, chống gậy chạy lên.

    Nhưng mà Vân đại sư kia lại một bộ đạo cốt tiên phong, tự nhiên sẽ không chạy lung tung, cho nên hắn và Tô Nhất Trần bị tụt lại phía sau.

    Vẻ mặt của Tô Nhất Trần trầm xuống khi nhìn thấy bà Tư dùng gậy đánh Tô Bảo!

    "Tư lão phu nhân, tôi cho bà tiến vào là bởi vì cháu trai của bà tới, không phải để cho bà đến đánh chửi Tô Bảo!"

    Tư lão phu nhân rất coi trọng tôn ti già trẻ lớn bé, khi bị một người trẻ tuổi như Tô Dịch Thần trách mắng, đáy lòng không thoải mái, lại nóng lòng, nên giả vờ như không nghe thấy.

    "Vân sư phụ, nhanh, Diệc Nhiên ở chỗ này!"

    Tô Nhất Trần sắc mặt lạnh lùng, trước tiên bảo mẹ Vu đi lấy hộp thuốc tới.

    Bà Tô giận lắm!

    Ỷ vào giả cả, giả điên giả ngốc đúng không?

    Nhà họ Tô cũng không dễ dàng để chịu thiệt thế đâu!

    "Bà già chết tiệt, tôi yêu cầu bà xin lỗi Tô Bảo nhà chúng tôi!" Bà Tô cũng ỷ vào già cả, đá qua một cước, đem dép lê trên chân đá bay ra ngoài.

    "Bốp" một cái, giáng vào chính giữa mặt Tư lão phu nhân.

    Bà cũng không ngờ tới mình lại ném chuẩn đến vậy, trong nháy mắt mọi người sửng sốt, bất quá lại cảm thấy đủ sảng khoái a.

    Tư lão phu nhân bị một cái dép lê tát, tức giận gần chết, đây là chuyện cấp bách, Tô gia tại sao lại câu nệ chuyện vặt vãnh như vậy?

    "Ngươi.. A Dã, mang theo Diệc Nhiên, chúng ta đi!"

    Ai hiếm lạ ở lại Tô gia chứ!

    Nếu cháu trai của bà không ở đây, bà mới không thèm đến đâu.

    Ai ngờ Tư Dạ nắm lấy cổ tay bà kéo ra ngoài, lạnh lùng nói: "Mẹ về đi!"

    Tư lão phu nhân cả kinh, ỷ vào mình là một lão nhân gia, lập tức ngồi xuống đất lớn tiếng nói: "Được, tốt lắm! Anh đên đây! Hôm nay nếu dám đuổi tôi đi, anh cũng đừng nhận tôi làm mẹ!"

    Bà cụ Tư làm ầm ĩ lên!

    Lúc này, Vân đại sư vẻ mặt cao thâm lắc đầu, đột nhiên nói: "Đã muộn, trở về không còn kịp nữa.."

    Tô Bảo cũng đang nắm tay Tư Dã, lo lắng nói: "Chú, nếu chú không mau cứu anh trai, sẽ muộn mất.."

    Vân đại sư cau mày liếc Tiểu Tô Bảo một cái.

    Tiểu lừa đảo này là đang nói theo lão?

    Lão nói đã quá muộn, con nhóc này cũng nói đã quá muộn, tuổi còn trẻ đã không biết xấu hổ.

    Vân đại sư lại nhìn lò than trên mặt đất, tiền giấy trong lò than cùng với chiếc áo sơ mi nhỏ mà bé đang cầm trên tay.

    Không khỏi cười lạnh một tiếng.

    Tứ lão phu nhân vừa nghe nói đã quá muộn, liền vội vàng thúc giục: "Đại sư, làm ơn, nhanh lên.. cứu cháu trai của tôi!"

    So với việc ỷ già lên mặt vừa rồi, giờ phút này lại vô cùng thành kính.

    Bất chấp sự phản đối của Tư Dã và Ôn Như Vân, dùng tính mạng của mình để uy hiếp, lấy thân mình ra ngăn cản Tư Dã và Ôn Như Vân để tranh thủ thời gian cho Vân đại sư.

    Vân đại sư thở dài một hơi: "Thấy ngươi thật đáng thương.. lão đạo sẽ giúp ngươi! Trường Phong!"

    Các đệ tử phía sau đáp, lập tức bố trí thần đàn.

    Bà cụ Tư bật khóc vì biết ơn, cảm thấy cuối cùng cháu trai của mình cũng đã được cứu.

    Vân đại sư di chuyển rất nhanh, như thể muốn khiến mọi người bình tĩnh lại, khi lão vung tay, một chuỗi ngọn lửa bốc lên trời kèm theo âm thanh vù vù, khiến mọi người không khỏi sững sờ.

    Vân đại sư ngay lập tức lấy ra một loạt chuông đồng và một thanh kiếm bằng gỗ gụ, vừa đi vòng quanh Tư Diệc Nhiên vừa lẩm bẩm.

    "Triệu tập thần binh thu yêu diệt ác: Ngũ lôi mãnh tướng, hỏa tàu tướng quân, đằng thiên ngã đất.. Cấp cấp như luật lệnh!"

    Phốc~phốc~

    Vân đại sư đập mạnh chiếc chiêng đồng do các đệ tử của mình cầm.

    Kỷ Trường khóe miệng giật giật.

    Hắn ngược lại rất bình tĩnh, không thúc giục Tô Bảo nữa, bởi vì hắn biết âm hương đã đốt nhất định sẽ chết.

    Tô Bảo cũng nhìn về phía Tư Diệc Nhiên.

    Sau một phen giày vò này, âm hương trên đầu hắn chỉ còn lại một phần ba.

    Tô Bảo có chút tức giận, lớn tiếng nói: "Ông là một kẻ lừa đảo!"

    Thì ra 'Rùa gia gia' nói có kiếp nạn, chính là kiếp nạn này!

    Bà Tư trừng mắt: "Trẻ con thì biết cái gì? Câm miệng lại!"

    Người ta chính là đại sư đã thành tiên rồi!

    Nếu đại sư không cứu được, thì tiểu nha đầu này lại càng không cứu được.

    Nghĩ mình là ai chứ, tuổi còn nhỏ như vậy, so được với một người đã đắc đạo lão tiên chắc?

    Vân đại sư cũng lạnh lùng nói: "Tốt nhất là đừng nói nhiều lời vô lễ như vậy! Bản đạo vừa mới làm phá, không quá năm phút nữa Tư tiểu thiếu gia sẽ tỉnh-"

    Hắn đặt phật trần lên cánh tay, bày ra bộ dáng thế ngoại cao nhân.

    Tô Bảo nói: "Tiểu ca ca căn bản sẽ không tỉnh, những điều ông làm căn bản là vô dụng.."

    Tô lão phu nhân cũng không muốn tham gia vào.

    Chuyện nhà người ta, nhà bà làm được như thế là quá đủ rồi.

    "Tô Bảo, đi thôi! Để bọn họ tự giải quyết."

    Nước mắt Tô Bảo trào ra.

    Thế giới của trẻ em rất tinh khiết, khi một con vật nhỏ chết đi, chúng sẽ buồn rất lâu, chúng rất khó chấp nhận cái chết của "người bạn nhỏ" chứ đừng nói đến một người sờ sờ trước mặt.

    Tô Bảo nhìn Ôn Như Vân và Tư Dã.

    Ôn Như Vân bất chấp tất cả!

    Cô khiêng bà Tư đang nằm dưới đất bước ra ngoài!

    Bà Tư tức giận quở trách: "Hồ nháo! Có ai đối xử với mẹ chồng như vậy sao? Thân là con dâu.."

    Ôn Như Vân ném bà ra ngoài cửa, tức giận nói: "Làm con dâu, tôi chịu bà như thế là quá đủ rồi! Hôm nay lời nói của tôi sẽ để ở đây, con trai tôi tôi phụ trách! Mẹ nó ai dám bước vào một bước, tin hay không tôi vì đại nghĩa diệt thân cắt đứt chân bà

    Bà Tư:"... "

    Lồng ngực bà phập phồng gấp gáp, tức giận đến hai mắt tối sầm lại.

    Đáy lòng vừa phẫn nộ vừa uỷ khuất.

    Bên trong cũng là cháu trai của bà.

    Bà một lòng vì cháu trai, có gì sai chứ?

    " Các người nhất định phải nhìn thấy Diệc Nhiên chết mới chịu có phải hay không! "Tư lão phu nhân lớn tiếng kêu lên.

    Bên trong, Tư Dã cũng lạnh lùng nhìn Vân đại sư:" Ông tự mình đi hay để tôi mời ông đi! "

    Sắc mặt Vân đại sư lập tức khó coi!

    Từ khi hắn 'thành tiên' đến nay chưa từng có người nào dám bất kính với hắn như vậy, Tư gia này rất tốt, về sau có đến cầu hắn, hắn cũng sẽ không bao giờ giúp bọn họ nữa!

    " Hừ. "Hắn biết hình tượng cao nhân đắc đạo của mình không cho phép hắn nói ra những lời cay độc, chỉ có thể hừ lạnh một tiếng.

    Tư lão phu nhân tuyệt vọng kêu lên:" Các ngươi đay là muốn hại chết Diệc Nhiên, hại chết cháu trai ta a.. "

    Tư Dã lạnh lùng nói:" Con tin tưởng Tô Bảo, sẽ cứu được Diệc Nhiên! "

    Vân đại sư muốn trợn tròn mắt, tin một con nhóc, hắn thấy bọn họ điên rồi!

    Lúc này, Tô Nhất Trần nhìn đồng hồ, nhàn nhạt nói:" Hết năm phút. "

    Tô lão phu nhân nhướng mày, châm chọc nói:" Đại sư ngươi không phải nói không quá năm phút sẽ tỉnh sao? "

    Sắc mặt của Vân đại sư nhất thời có chút đặc sắc..

    Đúng lúc này, phía sau truyền đến một tiếng vù vù.

    Tô Bảo không biết khi nào đã nhặt tất cả tiền giấy trên mặt đất lên, châm lửa đốt cháy nó.

    Ngọn lửa không lớn như Vân đại sư vừa tạo ra, nhưng chúng là ngọn lửa màu xanh biếc.

    Sau khi ngọn lửa bùng lên, Tô Bảo ném quần áo của Tư Diệc Nhiên vào chậu lửa, vẻ mặt nghiêm túc, thấp giọng lẩm bẩm:" Giết con gà đen.. Sa Beining giết con gà đen.. "

    Vân đại sư cau mày, cái gì giết gà đen?

    Con nhóc này đang diễn hài kịch sao?

    " Nói nhảm! "Vân sư phụ nghiêm mặt mắng.

    Hắn đời này ghét nhất chính là kiểu người đã không biết gì lạ còn làm ra vẻ hiểu biết

    Trường Phong, đệ tử phía sau Vân đại sư, cũng rất phẫn nộ, không thể không nói:" Đúng vậy! Nó chỉ đang chơi đùa mà thôi? Nếu con nhóc này có thể cứu Tư Diệc Nhiên, tôi sẽ ăn phân! Ăn mười cân luôn!"

    Lời còn chưa dứt, quần áo trong lò than đột nhiên 'đứng dậy'!

    Khuôn mặt của Vân đại sư nhất thời cứng đờ, những lời đang nói dở của Trường Phong cũng đột nhiên dừng lại..
     
    Doze143212, Sakura 20, Hanarine1 người nữa thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...