Ngôn Tình [Edit] Mau Xuyên Nữ Xứng: Sủng Anh, Hắc Hóa Nam Thần - Quân Khuynh

Discussion in 'Truyện Drop' started by Bạch Tử Vi, Apr 8, 2020.

  1. Bạch Tử Vi

    Messages:
    15
    Chương 159: Như thế nào là cuồng em gái (xong)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Yến Lạc đã có thể ngồi dậy, nhưng ánh mắt vẫn dại ra như cũ, đối với lời nói của mọi người đều không có phản ứng, trên khuôn mặt nhỏ không có chút sức sống nào, giống như đắm chìm trong thế giới của chính mình.

    Đối với Yến Bách cùng Yến Tề vừa thấy lần đầu sau khi tỉnh lại, Yến Lạc tuy rằng hoàn toàn không biểu tình gì, nhưng nước mắt lại không tự giác chảy ra.

    Mà từ sau lúc đó, đối với Lục Bất Trì mỗi ngày đều túc trực ở đây, Yến Lạc cũng có thể có một chút động tác nhỏ không giống nhau, đột nhiên không thấy hắn, đáy mắt sẽ không tự giác để lộ ra hai phần kinh hoảng.

    Nhưng có một lần Lục Bất Trì vì để nhìn đến trên mặt Yến Lạc nhiều thêm một ít cảm xúc mà lặng lẽ tránh ở một bên, một lát sau, tuy rằng Yến Lạc không có cảm xúc gì, nhưng khóe mắt lại chậm rãi tràn ra một tia trong suốt.

    Làm trong lòng hắn co rút đau đớn.

    Từ sau lúc đó, hắn cũng không dám biến mất quá lâu nữa.

    Cũng chính là bởi vì những nguyên nhân này, giá trị hắc hóa của Lục Bất Trì chậm rãi rơi xuống 15%.

    Đã qua hai tháng.

    Tình huống không có chuyển biến tốt đẹp.

    Lục Bất Trì kiên trì đón Yến Lạc ra khỏi bệnh viện, lúc này Yến Tề và Yến Bách rốt cục không phản đối nữa.

    Nhìn hai người đi đăng kí kết hôn, nhìn Lục Bất Trì mỗi ngày ôm Yến Lạc tản bộ ở vườn hoa gần căn nhà hắn đặt mua.

    Tuy rằng nhìn không ra được cảm xúc của Yến Lạc, nhưng luôn cảm thấy, nếu Yến Lạc có cảm xúc, hẳn là vui vẻ đi?

    Yến Bách tuy rằng vẫn có chút không cam lòng, nhưng cũng không thể không thừa nhận, đích xác có một số việc mà anh trai như hắn làm không được, giúp không được gì.

    Cho nên cũng chỉ gắt gao nhìn, miễn cho Lục Bất Trì lại không cẩn thận nháo ra chuyện xấu gì đó.

    Rốt cuộc.. thời gian còn lại cho hai người, không đến một tháng.

    Lục Bất Trì như cũ mỗi ngày dốc lòng chăm sóc Yến Lạc, tuy rằng Yến Lạc trên cơ bản không thể cho hắn bất cứ phản ứng gì, nhưng trong lòng lại dần dần sinh ra một loại cảm giác thỏa mãn.

    Sống cùng sống, chết cùng chết.

    Thật tốt.

    Thời gian từng chút trôi qua, một tháng cuối cùng cũng chỉ còn lại mấy ngày.

    Lục Bất Trì có thể cảm nhận được tinh thần lực của mình cũng chậm rãi suy yếu, mà thời gian Yến Lạc mở mắt cũng càng ngày càng ít.

    Ôm Yến Lạc ngồi trên ghế trong sân, Lục Bất Trì cẩn thận sửa sang lại quần áo của Yến Lạc, đáy mắt ôn hòa.

    Hô hấp của Yến Lạc trong lòng hắn dần dần yếu đi, Lục Bất Trì lại cong môi, cúi đầu cọ cọ cô.

    Hơi lạnh, mềm mại.

    Vốn dĩ khúc nhạc dạo cả đời này đều đã bị những người đó định sẵn, bóng tối vô chừng mực, bạo lực vô chừng mực, báo thù vô chừng mực.

    Lại không nghĩ tới còn có vui sướng như vậy, thả lỏng như vậy, cảm giác yêu cô đến không muốn sinh ly tử biệt mỹ diệu như vậy.

    Hắn không tham lam, tuy rằng chỉ có một cái chớp mắt ngắn ngủn, nhưng vậy là đủ rồi, vậy là quá đủ rồi.

    So với cả đời sống trong bóng đêm, vĩnh viễn trầm luân trong tuyệt vọng bạo nộ, như bây giờ cả đời, thật sự là thỏa mãn mà hắn không thể tưởng tượng được.

    Lục Bất Trì cười, đáy mắt tràn đầy ôn hòa mềm mại, đã không thấy trống rỗng như dĩ vãng.

    Tuy rằng Lạc Lạc đi rồi, hắn cũng không ở lại một mình bao lâu, nhưng hắn vẫn muốn đi theo Lạc Lạc cùng lúc, chậm rãi lợi dụng tinh thần lực đoạn tuyệt tâm mạch của mình.

    Hô hấp dần dần trở nên cố sức.

    Lục Bất Trì lại cười, cúi đầu nhẹ nhàng dán lên khóe môi Yến Lạc.

    "Lạc Lạc, anh thật quá may mắn, có thể gặp được ánh sáng của cuộc đời này.."

    Trong lúc hoảng hốt, hắn cảm nhận được xúc cảm hơi lạnh dừng trên mặt hắn, hắn nghe thấy thanh âm dừng ở bên tai.

    "Thật là cao hứng, có thể làm ánh sáng trong sinh mệnh của anh.."

    Nước mắt rơi xuống.

    "Đinh -- giá trị hắc hóa của Lục Bất Trì -15 (0/100)"
     
  2. Bạch Tử Vi

    Messages:
    15
    Chương 160: Sư tôn, nàng chọn chết hay là vong?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Không cần đối tốt với người khác, bởi vì ta sẽ chịu không nổi.

    * * *

    Trở lại không gian hệ thống, Yến Lạc nhìn tích phân tăng tới 55, hơi hơi hô một hơi.

    Khoảng thời gian cuối cùng kia, thật là phiền toái, không thể động, không thể nói chuyện, cỗ thân thể suy nhược kia hung hăng ngăn chặn cô, làm cô muốn động một chút đều là hao hết công phu.

    "Vất vả nha, ký chủ thân ái, muốn nghỉ ngơi một chút sao?"

    Mặc dù năng lực rất mạnh, xuyên qua nhiều lần như vậy hẳn là cũng sẽ cảm nhận được có chút mỏi mệt đi?

    Đáy mắt Yến Lạc xẹt qua một tia tối tăm, duỗi một cái lười eo, nháy đôi mắt, "Là hơi mệt chút, hố phấn, chị quyết định từ nay về sau đây là biệt danh đáng yêu của em, rốt cuộc chị có dự cảm vị diện tiếp theo khẳng định vẫn sẽ bị hố, để chị đi làm một chút chuẩn bị tâm lý."

    Hố phấn? Biệt danh đáng yêu?

    Tiểu Phấn Hồng: .

    Mỉm cười.

    "Ký chủ, em thấy chị đây không phải còn thực tinh thần sao~chúng ta muốn tiếp tục cố lên đâu, như vậy làm chúng ta vui sướng bắt đầu tiếp theo nhiệm vụ đi~!"

    Trước mắt chợt lóe, cảm giác choáng váng quen thuộc tiến đến.

    Yến Lạc còn không kịp phản ứng: Dựa, em đây là trả thù rõ rành rành đi? (艹皿艹)

    * * *

    Đỉnh núi nguy nga, đại khí hào hùng.

    Có vài sợi mây khói quấn chung quanh, thiên đài ở chỗ cao nhất của Lăng Vân môn đang ở tiến hành đại điển bái sư mỗi mười năm một lần.

    Chưởng môn Lâm Thanh ngồi ở chính vị, bên cạnh ngồi một nữ tử nhỏ xinh thân mặc đạo bào trắng xanh.

    Nàng tóc đen như thác nước, chỉ dùng một cây ngọc trâm đơn giản cố định, đôi mắt hơi hơi rũ xuống, thần sắc nhàn nhạt, da thịt trắng tinh, trong tay nắm một cây quạt xếp trong suốt màu xanh lam, khiến đôi tay trắng nõn kia càng là oánh oánh như ngọc.

    Nàng thoạt nhìn tựa hồ tuổi rất nhỏ, bộ dáng như là mười bảy tám tuổi, nhưng người ở Lăng Vân môn đều biết lai lịch của vị này.

    Tiểu sư thúc của Chưởng môn Lâm Thanh, Yến Lạc, thiên tài đơn linh căn hệ băng, gần 300 năm tới là sự tồn tại có khả năng phi thăng thượng giới nhất, ở Lăng Vân môn có thể nói là mỗi người kính ngưỡng.

    "Tiểu sư thúc, thời gian không sai biệt lắm, có thể bắt đầu thụ bài không?" Lâm Thanh nhìn thoáng qua những đứa trẻ đứng ở trung ương kia, nhướng nhướng mày nhìn về phía Yến Lạc.

    Thụ bài có nghĩa là bái sư thành công, Yến Lạc nhẹ nhàng lên tiếng, dẫn đầu giơ tay, trong tay xuất hiện một ngọc bài màu xanh tinh xảo, trong không trung xẹt qua một đạo ánh sáng, sau đó dừng ở trước mặt thiếu niên ánh mắt sáng quắc đứng đằng trước.

    Thanh âm thanh lệ như oanh linh, lại khó nén lãnh đạm uy nghiêm trong đó, cũng không nâng cao ngữ điệu, cứ như vậy dừng bên tai mỗi người.

    Tất cả mọi người nhịn không được hô hấp cứng lại, càng thêm cung kính cúi đầu xuống.

    "Sau khi điển lễ chấm dứt, con tự đi đến Lạc Vân Phong trước."

    Sau đó Yến Lạc nhìn về phía Lâm Thanh ở một bên, "Các ngươi bắt đầu đi."

    Dứt lời cũng không quay đầu lại xoay người rời đi.

    "Vâng, Tiểu sư thúc." Đối với tính cách ném xong thẻ bài liền đi này của Yến Lạc, Lâm Thanh thực hiển nhiên đã thích ứng, Tiểu sư thúc này của hắn có thể nhận lấy đứa trẻ có tư chất tốt nhất năm nay kia còn có thể lộ mặt tại điển lễ bái sư ở phút đầu tiên, đã thực nể tình.

    Nhìn thoáng qua Cố Tư Tồn đang kích động cầm ngọc bài, đáy mắt Lâm Thanh lộ ra một chút vui mừng.

    Đứa nhỏ này cùng hắn cũng coi như là có chút sâu xa, giờ phút này có thể làm Yến Lạc nhận lấy hắn, cũng coi như là có công đạo đối với tông gia nguyên gốc của mình.

    Cố Tư Tồn nắm ngọc bài hơi lạnh trong tay, nghĩ đến động tác vừa rồi của Yến Lạc, trong lòng một mảnh kích động.

    Bên tai là truyền âm của Lâm Thanh, công đạo hắn những việc cần chú ý khi vào dưới trướng của Yến Lạc.

    Cố Tư Tồn cẩn thận nghe, trong lòng cũng là biết lần này cơ hội là không dễ được đến cỡ nào.
     
    Last edited: Jan 15, 2023
  3. Bạch Tử Vi

    Messages:
    15
    Chương 161: Sư tôn, nàng chọn chết hay là vong? (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Vị sư tổ dùng gần một trăm năm liền đạt tới loại tình trạng này, được vô số người kính ngưỡng này nguyên bản không có ý muốn thu đồ đệ.

    Chẳng qua ở ba tháng trước, nàng ra ngoài du lịch mang về một đứa trẻ song linh căn, cũng không biết rốt cuộc là suy nghĩ cái gì cư nhiên muốn thu đứa bé kia làm đồ đệ.

    Đệ tử của Yến Lạc đại biểu cho cái gì? Đại biểu cho đều có thể cùng Lâm Thanh cùng đứng cùng ngồi, mà đệ tử có tư chất đệ tử như vậy, dựa theo môn quy là không thể vào cửa của Yến Lạc.

    Cũng đúng là bởi vì thu đệ tử này, khiến nàng cùng Lâm Thanh trao đổi, Yến Lạc mới đồng ý cũng đem Cố Tư Tồn, đứa trẻ có tư chất tốt nhất này mang vào Lạc Vân Phong dạy dỗ.

    Mà giờ phút này Yến Lạc dáng người nhanh nhẹn, đạp trên một đạo ánh sáng màu lam nhạt, cánh môi mân khẩn, đáy mắt một mảnh đạm nhiên.

    Trên thực tế --

    "A a a a! Tiểu Phấn Hồng, cao quá a! Chị sẽ không ngã xuống đi? (;≧Д≦) y"

    Tiểu Phấn Hồng: . Sọ não đau.

    "Ký chủ thân ái, em đã nói rồi, ở trong vị diện này năng lực của chị cơ hồ có thể đạt tới đỉnh, liền chút độ cao như vậy, lấy cường độ thân thể hiện tại của chị liền tính là ngã xuống cũng sẽ không có vấn đề."

    "Chị không nghe, chị không nghe! A a a a!"

    Tiểu Phấn Hồng: . (〝▼ mãnh ▼) chị hỏi em, sau đó chị không nghe? Còn quỷ khóc sói gào?

    Nếu không phải Tiểu Phấn Hồng không thể động thủ, cô quả thực muốn hiện tại liền một chân đá Yến Lạc từ nơi này xuống.

    Không phải cao sao? Không phải sợ sao? Chị lại gào a!

    Thật đáng tiếc, chỉ có thể ngẫm lại.

    "Em cái hố phấn phấn phấn phấn!" Trong lòng Yến Lạc bi phẫn cơ hồ muốn thực thể hóa, ' em nói cho chị biết thế giới này chơi như thế nào đây? Em đây là thái độ nên đối đãi với ký chủ thân ái của em sao? Nói! Có phải em lại làm lỗi hay không?'

    Yến Lạc phẫn uất chỉ vào một hàng chữ trên giao diện của nhiệm vụ kia, đáy mắt có lửa thiêu đốt.

    "Hắc hóa nam thần Vân Trạch (100/100)"

    Đại lão có một trăm điểm giá trị hắc hóa! Hơn nữa cô lăn qua lộn lại xem, thấy thế nào cũng không phát hiện Vân Trạch này trừ bỏ nguyên bản thân thế có chút thê thảm ra, có chuyện gì có thể làm giá trị hắc hóa của hắn đạt tới một trăm.

    Cho nên, nhất định là cái hệ thống này lại xảy ra vấn đề, đối, nhất định là vậy!

    Tiểu Phấn Hồng: .

    "Em cũng kiểm tra dụng cụ đo lường rất nhiều lần.. Thật là không có xảy ra vấn đề.." Tiểu Phấn Hồng cũng buồn bực, còn thật lòng không có gặp qua ký chủ nhà ai mới làm mấy cái nhiệm vụ tay mới liền trực tiếp gặp được loại nhiệm vụ cấp bậc cao này.

    Cuối cùng không khỏi thật cẩn thận mở miệng, ' ngô, đại khái là.. Ký chủ thân ngươi cường đi (? ′ω`) '

    Yến Lạc mặt vô biểu tình: ' em lăn đi.'

    Tiểu Phấn Hồng: QAQ

    Yến Lạc mắt nhìn thẳng, nỗ lực không xem vực sâu vạn trượng phía dưới, trong lòng vạn phần bi thống chạy về hướng Lạc Vân Phong.

    Duy nhất đáng được ăn mừng chính là loại thế giới tu chân này nơi nơi đều được chân khí che chở, những quỷ quái mà Yến Lạc sợ hãi nhất đó, một loại đều không thể tiến vào.

    Mà Vân Trạch, cũng chính là đệ tử song linh căn hệ lôi và hệ nước mà mấy tháng trước nguyên chủ vừa thu vào cửa, nguyên bản gặp được đứa trẻ có loại linh căn không tồi này, Yến Lạc bình thường sẽ mang về tông môn trực tiếp giao cho phong chủ khác chỉ đạo.

    Chẳng qua linh căn của Vân Trạch có chút đặc thù, bộ phận thuộc hệ nước kia sinh ra biến dị, nếu tu luyện hệ này thật tốt, sau đó rút linh căn này ra luyện hóa cho chính mình dùng, có thể ở biên độ lớn tăng lên độ tinh khiết của linh căn.

    Ngày sau nhất định là đối tượng mà mọi người tranh đoạt, mà hắn nguyên bản lưu lạc, không cha không mẹ, tính cách tương đối quái gở, nếu không cẩn thận rơi vào ma đạo, nhất định là một hồi hạo kiếp của Tu Tiên giới.
     
    Last edited: Jan 15, 2023
  4. Bạch Tử Vi

    Messages:
    15
    Chương 162: Sư tôn, nàng chọn chết hay là vong? (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Nguyên chủ đích xác tính ra được trận hạo kiếp này, nhưng lại không biết rốt cuộc nên phá giải như thế nào.

    Nghĩ tới nghĩ lui vẫn quyết định dấu diếm, cũng không nói cho ai, thu hắn làm đệ tử, tính toán cẩn thận dạy dỗ tâm tính của hắn.

    Nhưng dựa theo phát triển ban đầu, nguyên chủ sẽ bởi vì chậm chạp không thể phi thăng, cuối cùng sinh tâm ma, giết Vân Trạch tinh luyện linh căn.

    Chẳng qua Vân Trạch cũng không phải đèn cạn dầu, mặc dù chết cuối cùng cũng lôi kéo nguyên chủ hình thần đều diệt.

    Nhưng hiện tại còn chưa bắt đầu cái gì đâu, Vân Trạch này hắc hóa cái gì?

    Yến Lạc có chút đau đầu xoa ấn đường, rất xa liền thấy được Lạc Vân Phong nửa ẩn ở trong mây mù.

    Giữa núi là một tòa cung điện nguy nga, không phải kiến trúc kim bích huy hoàng, lại có vẻ phá lệ mờ mịt đại khí.

    Chân đạp trên mặt đất, cái loại cảm giác này mới làm thần kinh căng chặt của Yến Lạc chậm rãi thả lỏng lại.

    Nguyên chủ thích yên tĩnh, Lạc Vân Phong bình thường đều không có người, chung quanh im ắng một mảnh, cũng không thấy bóng dáng Vân Trạch.

    Hiện tại nói, Vân Trạch đại khái chỉ là một đứa trẻ tám chín tuổi.

    Yến Lạc nháy đôi mắt, hơi hơi hoạt động thân mình một chút, lấy ra dũng khí sắp đối mặt với đại lão một trăm giá trị hắc hóa, thật sâu hô một hơi, nhấc chân đi về hướng cung điện.

    Vào cửa lớn, đi về hướng bên trong, trung ương là một hoa viên lộ thiên, bên trong linh khí vờn quanh, gieo trồng các loại thảo dược.

    Một thân hình nho nhỏ đứng ở trong đó, tựa hồ là đang sững sờ.

    Yến Lạc hơi hơi nhướng mày, trong lòng thấp thỏm lại mang uy nghiêm mở miệng, "Vân Trạch."

    Thiếu niên kia nghe thấy động tĩnh xoay người, một đứa bé tám chín tuổi, cũng đã khó nén nét tuấn tú trên mặt, đáy mắt hắn tựa hồ xẹt qua một tia hiểu rõ cùng tà khí, không biết nghĩ tới cái gì, khóe môi tràn ra một ý cười ngoan ngoãn.

    Sấn với tiên hoa tiên thảo phía sau, phảng phất như trăm hoa nở rộ.

    Xinh đẹp tinh xảo tới rồi cực hạn.

    Vân Trạch rõ ràng thấy được đáy mắt Yến Lạc xẹt qua tia ngây người, ý cười trên khóe môi không khỏi càng sâu.

    "Sư tôn, ngài đã trở lại?"

    Tiểu thiếu niên một thân đạo phục xanh trắng, so với đạo phục của Yến Lạc càng thêm đơn giản một chút, răng trắng môi hồng, ý cười dạt dào chạy về hướng Yến Lạc.

    Như là một cục bột trắng đáng yêu, trực tiếp bổ nhào vào trong lòng Yến Lạc.

    Thân mình Yến Lạc hơi hơi cứng đờ, trên khuôn mặt không có biểu tình gì tựa hồ có chút không thích ứng, nhưng vẫn là theo bản năng giơ tay ôm lấy nhóc con đang nhào lại đây.

    Mềm mại, ấm áp, cực độ đáng yêu.. Shota.

    ★-? -★

    "Tiểu Phấn Hồng!"

    "Ký chủ thân ái, làm sao vậy?"

    "Chị thấy được thiên sứ!"

    Tiểu Phấn Hồng: .

    "Sư tôn ngài làm sao vậy?" Vân Trạch thấy Yến Lạc không có phản ứng, giương mắt nhìn về phía khuôn mặt luôn luôn không có cảm xúc kia của Yến Lạc, ý cười trên khóe môi ngoan ngoãn, mang theo dò hỏi.

    "Không có gì." Yến Lạc căng thẳng gương mặt, giơ tay hình như là có chút mới lạ sờ sờ đầu hắn.

    "Ký chủ thân ái," nhìn ký chủ nhà mình một bộ dạng trầm mê trong đó, cuối cùng vẫn nhịn không được mở miệng, ' một trăm giá trị hắc hóa..'

    "Không nghe không nghe chị không nghe, nhất định là hệ thống các em làm lỗi!" Yến Lạc mang theo Vân Trạch đi vào trong, một bên lời lẽ chính đáng nói với Tiểu Phấn Hồng, ' lúc này đây chị muốn nghiêm túc làm dưỡng thành! Chị cũng không tin, lúc này đây hắn còn có thể lên trời!'

    Cô hiện tại chính là sư tổ tiên phong đạo cốt cao không thể phàn của Lăng Vân môn.

    Tiểu Phấn Hồng: .

    Vân Trạch hơi hơi chọn mày, nhìn Yến Lạc như cũ mặt vô biểu tình, nhưng đáy mắt rõ ràng là nhu hòa rất nhiều, ý cười nơi đáy mắt càng sâu.
     
    Last edited: Jan 15, 2023
  5. Bạch Tử Vi

    Messages:
    15
    Chương 163: Sư tôn, nàng chọn chết hay là vong? (4)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Vân Trạch ngoan ngoãn đi theo bên người Yến Lạc, trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn tinh xảo tràn đầy ỷ lại cùng vui mừng, "Sư tôn, công pháp lần trước người cho con, con đã học thuộc tầng thứ nhất rồi."

    Một bộ dáng cầu khích lệ.

    Nhìn khuôn mặt bánh bao trắng nõn kia, Yến Lạc nhịn lại nhịn, cuối cùng vẫn không có nhịn được giơ tay giữ chặt mặt của Vân Trạch hơi hơi kéo một cái.

    Xúc cảm này.. Thoải mái (*^▽^*).

    Vân Trạch cũng bị động tác thình lình của Yến Lạc làm cho hơi sửng sốt, đôi mắt to chớp chớp, đáy mắt xẹt qua một tia nghi hoặc.

    Nhìn Yến Lạc rõ ràng không có biểu tình gì, cô bình tĩnh thu tay lại, phảng phất động tác vừa rồi chỉ là chuyện không thể tự nhiên hơn được nữa.

    "Ừ." Thanh âm nhẹ nhàng, một lát sau tựa hồ cảm thấy cái từ ừ này có chút đơn điệu, mới bỏ thêm một câu, "Không tồi."

    Đôi mắt Vân Trạch sáng ngời, đôi mắt to cười đến híp lại, ôm tay Yến Lạc, tựa hồ đang làm nũng.

    Một bé trai tinh xảo làm động tác này nhìn không có chút ngượng gạo nào, ngược lại là đáng yêu đến cực điểm.

    Yến Lạc theo hắn một hồi lâu, giống như mới nhớ tới chuyện gì đó, lại lần nữa mở miệng, "Ta thu một đệ tử tên Cố Tư Tồn, sau này sẽ tới Lạc Vân Phong ở."

    Nhận thấy được thân mình nho nhỏ dán ở bên người cô hơi hơi cứng đờ, giống như có chút bài xích, Yến Lạc mới nhớ tới lúc trước hắn là bị người nhà vứt bỏ.

    Vừa mới tới Lạc Vân Phong không đến hai ngày, cô liền thu đệ tử mới, hẳn là sẽ bất an đi?

    Không khỏi giơ tay sờ sờ đầu hắn, trong ngữ khí thanh đạm lại mang theo ý trấn an, "Con làm rất tốt."

    Cho nên không cần để ý Cố Tư Tồn, làm chính mình liền tốt.

    "Phải không?" Vân Trạch chớp chớp mắt mở miệng, khóe môi vẫn là ý cười ngoan ngoãn, hình như là lơ đãng hỏi, "Con đây là nên gọi sư huynh, vẫn là sư đệ?"

    Yến Lạc dừng lại, giống như có chút kỳ quái nhìn Vân Trạch, sau đó ngồi xổm xuống, cùng Vân Trạch nhìn thẳng.

    Vân Trạch hơi hơi sửng sốt, hoàn toàn không dự đoán được động tác của Yến Lạc, trực tiếp nhìn vào cặp mắt thanh triệt kia của Yến Lạc.

    Bên trong trong suốt một mảnh, ảnh ngược hình bóng của chính mình, mang theo nhè nhẹ nghi hoặc, giống như một hồ nước phiếm điểm điểm gợn sóng, lại xinh đẹp như đá quý làm người trầm mê.

    Vị sư tổ thiên tài này của Lăng Vân môn, đích xác sinh đến cực đẹp, tiên khí thuần tịnh, làm người trầm mê, bất quá phỏng chừng trong tông môn không có mấy người dám nhìn thẳng vào đôi mắt này.

    Đôi mắt to của Vân Trạch nháy nháy, ngón tay còn nắm lấy quần áo của Yến Lạc, mang theo một chút cố chấp.

    "Vì cái gì hỏi như vậy?"

    Vân Trạch nghe thấy cô mở miệng, đôi mắt hơi hơi rũ xuống, dấu đi cảm xúc nơi đáy mắt.

    "Con nhập môn trước hắn, tự nhiên là sư huynh của hắn."

    Lời giải thích còn không có nói ra, bên tai đã rơi xuống một câu đương nhiên như vậy.

    Vân Trạch đột nhiên giương mắt nhìn về phía Yến Lạc.

    Yến Lạc giơ tay lại lần nữa xoa xoa đầu hắn, động tác so với lần đầu tiên thuần thục nhiều hơn, thanh âm như cũ nhàn nhạt, "Không cần nghĩ nhiều."

    Nói xong Yến Lạc liền đứng dậy, "Vận hành tầng thứ nhất cho ta xem."

    Nhìn kia thân ảnh thanh lệ kia, nghĩ đến cặp mắt thanh triệt kia, trong lòng Vân Trạch bỗng nhiên dâng lên một cổ bực bội.

    Lại ở thời điểm Yến Lạc quay đầu nhìn lại đây biến mất sạch sẽ.

    Cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn đi lên trước, vận hành linh lực vừa sinh ra không lâu trong cơ thể, nhìn ánh mắt cẩn thận xem xét của Yến Lạc, Vân Trạch nhắm mắt lại.

    Yến Lạc đứng ở bên cạnh, bộ dạng trầm tĩnh, ánh mắt nhìn như tùy ý lại mang theo quan sát kỹ lưỡng, trước người đứng một tiểu thiếu niên không lớn, lẳng lặng nhắm hai mắt, khóe môi mang theo ý cười ngoan ngoãn, vận hành linh lực trong cơ thể.

    Cố Tư Tồn đi vào trong Lạc Vân Điện của Lạc Vân Phong, liền nhìn đến một màn như vậy.
     
    Last edited: Jan 15, 2023
  6. Bạch Tử Vi

    Messages:
    15
    Chương 164: Sư tôn, nàng chọn chết hay là vong? (5)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Đôi mắt Cố Tư Tồn sáng lên, nhìn linh khí quấn quanh trên người Vân Trạch, khóe môi giơ lên, mang theo hướng tới.

    Lấy năng lực của Yến Lạc khẳng định ở ngay từ lúc hắn tới Lạc Vân Phong cũng đã biết được, Cố Tư Tồn trực tiếp làm đại lễ bái sư, thần sắc càng thêm cung kính.

    "Sư tôn."

    Nghe được thanh âm này, Vân Trạch hơi hơi chợt đốn, đôi mắt mở, nháy mắt liền nhìn thấy Yến Lạc xoay người nhìn về phía Cố Tư Tồn, đáy mắt hơi hơi buồn bã, ngón tay buộc chặt, khóe môi vẫn mang theo ý cười ngoan ngoãn, nhấc chân đi về hướng Yến Lạc.

    Thấy cặp mắt thanh triệt kia vọng lại đây, bình đạm không gợn sóng lại làm đáy mắt Cố Tư Tồn nhịn không được nhiễm vẻ kích động.

    "Đứng lên đi." Yến Lạc khẽ gật đầu, giơ tay lấy ra một quyển sách thoạt nhìn có chút tuổi tác, ánh sáng màu lam nhạt mang theo quyển sách kia bay về hướng Cố Tư Tồn, bị Cố Tư Tồn cầm trong tay.

    "Con là Đơn Linh Căn hệ thủy, tư chất xuất chúng, cùng công pháp của ta cũng coi như là có chút gần, bộ công pháp này con từ từ học, có chỗ không hiểu có thể tới chủ điện tìm ta."

    "Vâng, sư tôn." Cố Tư Tồn nhìn công pháp trong tay, công pháp này liền mấy chữ trên bìa sách đều hình như mang theo ánh sáng, tự nhiên cũng biết này bất phàm, đáy mắt xẹt qua kích động, lại lần nữa ngẩng đầu, ánh mắt lại nhịn không được đặt ở trên người Vân Trạch đã sắp chạy tới bên người Yến Lạc.

    Hắn thoạt nhìn tuổi tác so với mình còn nhỏ hơn, nhưng dáng vẻ này lại là rất nhiều đệ tử thế gia đều chưa từng có.

    Đáng yêu tinh xảo tới rồi cực hạn, chẳng qua trong cặp mắt kia ẩn ẩn tựa hồ mang theo địch ý cùng một tia ám trầm, làm Cố Tư Tồn theo bản năng cảm giác được có chút nguy hiểm.

    Đây là một đệ tử khác mà lúc trước Lâm Thanh chưởng môn nói với hắn rằng sư tôn từng nhận đi?

    Thân thể nhỏ bé mềm mại kia nhích lại gần, cánh tay lại lần nữa bị ôm lấy, Yến Lạc chợt dừng, cúi đầu nhìn Vân Trạch ôm lấy cánh tay mình lại không nói lời nào chỉ lộ ra cái đầu tóc cho cô xem.

    Thái độ bài xích đối với Cố Tư Tồn không che dấu chút nào.

    Động tác cùng thái độ đều có tính trẻ con cực độ, như là đứa trẻ sợ người lớn nhà mình bị người khác cướp đi.

    Đầu nhỏ của hắn rốt cục nhịn không được nâng lên, như là lặng lẽ liếc mắt nhìn biểu tình của Yến Lạc một cái, đáy mắt mang theo nhè nhẹ ủy khuất cùng bất an, thoạt nhìn đáng thương hề hề, sau khi phát hiện Yến Lạc cũng đang xem hắn, lại đột nhiên cúi xuống, sức lực trên tay hơi hơi buộc chặt.

    Cảm nhận được Vân Trạch ỷ lại cùng bất an, bàn tay vốn dĩ muốn thu hồi của Yến Lạc hơi hơi dừng lại, cuối cùng vẫn tùy ý hắn đi, trong thanh âm mang theo bất đắc dĩ cùng dung túng mà chính mình đều chưa từng phát hiện, mở miệng nói với Cố Tư Tồn, "Đây là sư huynh Vân Trạch của con, các ngươi ở chung cho tốt đó."

    Câu này nói ra, Yến Lạc mới cảm giác được lực lượng ôm cánh tay mình hơi hơi thả lỏng một ít, lại vẫn không buông ra.

    "Sư huynh, ta là Cố Tư Tồn." Đối với việc kêu Vân Trạch có tư chất thấp hơn, tuổi tác nhỏ hơn chính mình là sư huynh, Cố Tư Tồn nhưng thật ra không có bất luận bài xích gì, gật đầu đáp ứng, mang theo ý cười, từ trong ý cười này cũng có thể nhìn ra vài phần phong nhã ôn hòa sau này.

    Nhưng ý cười như vậy làm màu sắc nơi đáy mắt Vân Trạch càng tối, lại gật đầu, "Sư đệ, ta là Vân Trạch."

    "Phòng trong thiên điện cơ bản đều trống, chính con chọn một gian, có vấn đề nào không hiểu liền tới hỏi ta, nếu không có không hiểu, sau khi tu luyện xong tầng thứ nhất thì tới tìm ta."

    Yến Lạc nhìn Cố Tư Tồn, thanh âm không nhanh không chậm, chậm rãi bình ổn sự kích động nóng nảy trong lòng hắn.

    Đáy mắt Cố Tư Tồn trầm tĩnh xuống, nghiêm túc nghe, gật đầu.

    "Thời gian kế tiếp con tự hành an bài, trước khi tu vi còn chưa tới tầng một, không cần gây sóng gió gì."
     
    Last edited: Jan 17, 2023
  7. Bạch Tử Vi

    Messages:
    15
    Chương 165: Sư tôn, nàng chọn chết hay là vong? (6)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Vân Trạch ôm cánh tay Yến Lạc đứng ở một bên nhìn, đáy mắt không biết hiện lên loại ánh sáng gì, trên khuôn mặt bánh bao trắng nõn mang theo ngoan ngoãn, hơi hơi nghiêng đầu.

    Ngay sau đó, cái tay mà Vân Trạch ôm ở trong tay kia nhấc lên, trong lúc Vân Trạch ngây người, Yến Lạc đã rút tay ra.

    Nhìn Vân Trạch có điểm sửng sốt mở to mắt to, bộ dáng tựa hồ có chút mờ mịt.

    Khóe môi Yến Lạc nhịn không được hơi hơi cong cong, thanh âm lại nghe không ra là cảm xúc gì, "Tiếp tục."

    Tiếp tục?

    Nhìn Yến Lạc đi về hướng vị trí vừa rồi, Vân Trạch mới hiểu rõ cô nói tiếp tục là ý gì.

    "Con có thể đi chuẩn bị trước," nói xong lại dừng một chút, "Ta chưa từng mang đồ đệ, lúc sau nếu có chuyện gì không chu toàn, con cũng có thể đi hỏi Lâm Thanh."

    Cố Tư Tồn nghe vậy hơi hơi dừng một chút, ánh mắt càng thêm mềm mại.

    Vị sư tôn này của hắn, tuy rằng đồn đãi đều nói cảm xúc của cô rất ít, luôn là bộ dáng lạnh như băng cao cao tại thượng, nhưng trên thực tế sau khi ở chung, tuy rằng không phải thực thích nói nhiều, nhưng rõ ràng đáy lòng thực mềm mại, thực phụ trách, suy xét cũng chu toàn.

    Nghĩ như vậy, hòn đá vốn treo trong lòng rốt cục rơi xuống đất, đáy mắt xẹt qua một tia kiên nghị, cầm lấy sách vở, lui ra.

    "Chuyên tâm." Ánh mắt Vân Trạch còn dừng trên bóng dáng Cố Tư Tồn, đáy mắt mang theo hai phân cân nhắc, trên đầu lại bị người ta gõ một chút.

    Ngẩng đầu liền thấy Yến Lạc không biết khi nào đứng ở trước người mình, đáy mắt mang theo một chút bất mãn, trong tay còn nắm bản mạng pháp khí của cô, chuôi quạt xếp thủy tinh màu lam nhạt.

    Yến Lạc lại thấy trong cặp mắt to của Vân Trạch còn mang theo mờ mịt cùng bất an chưa cởi, tuổi còn nhỏ, trên mặt mang theo nét mập mạp đáng yêu của trẻ con, tay nhỏ còn theo bản năng cầm quần áo của cô.

    Đáy mắt vừa động, lại lặp lại một lần, "Tiếp tục."

    Ngữ khí ôn hòa rất nhiều.

    Vân Trạch đây mới là buông tay, gật đầu trở lại vị trí nguyên bản, lại lần nữa bắt đầu vận hành linh lực quanh thân.

    Bởi vì ký ức của nguyên chủ cùng với thiên phú và công pháp mà hệ thống thêm vào cho Yến Lạc, chỉ đạo người khác tu hành đảo cũng không thành vấn đề.

    Chỉ ra mấy vấn đề của Vân Trạch, Yến Lạc thoáng làm mẫu một lần, giương mắt liền nhìn đến Vân Trạch tựa hồ hơi hơi ngây người.

    Không khỏi nhướng mày, "Làm sao vậy?"

    Vân Trạch đây mới là giống như có chút rối rắm mở miệng, thanh âm mềm mại, "Sư tôn, bọn họ nói song linh căn tốt nhất chủ tu một phương diện, sư tôn cảm thấy ta hẳn là chủ tu cái gì?"

    Yến Lạc hơi hơi nhướng nhướng mày, trong lòng xẹt qua một đạo khác thường.

    Rõ ràng là một câu hỏi thực bình thường, nhưng Yến Lạc luôn cảm thấy có chút cảm giác không thích hợp.

    Nguyên chủ nguyên bản là vì làm Vân Trạch có thể tu luyện thật tốt để có thể khống chế được linh căn hệ thủy biến dị này càng tốt, hơn nữa vì để nàng có thể hướng dẫn càng tốt, cho nên bảo hắn lựa chọn hệ thủy.

    Nhưng lực công kích của hệ lôi kỳ thật càng mạnh, làm hắn có thể bảo vệ tốt chính mình, kỳ thật chủ tu hệ lôi cũng chưa chắc không thể.

    Đáy mắt Yến Lạc mang theo cân nhắc, ở trong ánh mắt càng thêm rối rắm của Vân Trạch mới mở miệng, "Song hệ linh căn hai loại thuộc tính đều có thể tu hành, ta là băng linh căn, tự nhiên hướng dẫn thủy linh căn tu hành càng mau một ít."

    "Ta đây liền chủ tu hệ thủy?" Vân Trạch gật đầu, ý cười trên khóe môi chưa tán.

    "Không vội." Yến Lạc giơ tay sờ sờ đầu Vân Trạch, lời nói lại làm Vân Trạch hơi hơi sửng sốt, "Công pháp hệ lôi ta cũng có, xem thiên phú của con như thế nào, lại quyết định cũng không muộn."

    Cặp mắt kia của Vân Trạch bình tĩnh nhìn Yến Lạc, một hồi lâu mới ngoan ngoãn lên tiếng.
     
    Last edited: Jan 17, 2023
  8. Bạch Tử Vi

    Messages:
    15
    Chương 166: Sư tôn, nàng chọn chết hay là vong? (7)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Nhoáng lên chính là hai ba năm, mấy ngày này Yến Lạc trôi qua đến dị thường bình tĩnh, đại đồ đệ Vân Trạch cả ngày vòng tại bên người bán manh khoe mẽ, tiểu đồ đệ tư chất tuyệt hảo nỗ lực tiến tới.

    Hơn nữa hoàn toàn cũng nhìn không tới những đồ vật kỳ kỳ quái quái đó, làm Yến Lạc nhịn không được cảm thán, a, cuộc sống thật là tốt đẹp!

    Khuyết điểm duy nhất chính là, liền tính là lại đối tốt với Vân Trạch như thế nào, hắn lại ngoan ngoãn nhuyễn manh như thế nào, giá trị hắc hóa ngay cả động cũng không động lấy một chút.

    "Tiểu Phấn Hồng nhất định là các em xảy ra vấn đề, đứa trẻ nhuyễn manh đáng yêu như vậy, trừ bỏ mẫn cảm một chút, sao có thể sẽ có một trăm giá trị hắc hóa? Cốt truyện chân chính làm hắn hắc hóa hoàn toàn còn chưa bắt đầu đâu được không?"

    Yến Lạc đang ngồi xếp bằng ở trên giường vận chuyển linh lực trong cơ thể, ánh sáng màu lam nhạt quấn quanh thân, càng tăng thêm một loại cảm giác cao không thể chạm tới.

    "Làm lỗi là không có khả năng, em đã kiểm tra thật nhiều lần rồi."

    Tiểu Phấn Hồng cũng buồn bực, cái tên Vân Trạch nhuyễn manh vô hại này rốt cuộc là như thế nào bị hệ thống dán lên loại danh hiệu giá trị hắc hóa một trăm nguy hiểm cao này?

    Bất quá.. Yến Lạc hơi hơi híp híp mắt, ' Tiểu Phấn Hồng, có phải hệ thống các em bên kia lại ẩn đi một ít tin tức che dấu hay không?'

    "Nói không chừng.. Đâu." Tiểu Phấn Hồng có chút tự tin không đủ.

    "Không biết có phải ảo giác hay không, Vân Trạch tuy là nhuyễn manh, nhưng luôn làm chị có loại cảm giác vi diệu, luôn cảm giác có đôi khi hắn giống như đang thử chị vậy, em nói xem hắn có thể đã biết lúc sau đại khái sẽ phát sinh cái gì hay không?"

    Hơn nữa tổng hợp tất cả những suy đoán như vậy lại, hắn là bởi vì biết nguyên chủ sẽ làm cái gì, cho nên mới nói ra những lời đó.

    Biết ban đầu nguyên chủ bởi vì cho Lâm Thanh mặt mũi, chủ động đặt bối phận của Vân Trạch ở sau Cố Tư Tồn, cho nên mới hỏi là nên gọi sư huynh hay là sư đệ, biết nguyên bản nguyên chủ làm hắn chủ tu hệ thủy, lúc sau sẽ giết hắn lấy đi linh căn cho nên mới hỏi hắn hẳn là nên chủ tu thuộc tính gì..

    "Tiểu Phấn Hồng," Yến Lạc bỗng nhiên có loại cảm giác thể hồ quán đỉnh*, đôi mắt chợt mở, đáy mắt có ánh sáng màu lam nhạt xẹt qua, ' em nói xem Vân Trạch này có thể là.. Trọng sinh trở về hay không?'

    *thể hồ quán đỉnh: Từ ngữ này được dùng để ví dụ một khi trí tuệ khơi mở thì con người có thể trừ phiền não vô minh, được thanh tịnh sáng suốt. Bởi thế nó còn có nghĩa là giúp cho người học khai ngộ một cách mau chóng.

    Như vậy hết thảy mọi chuyện, bao gồm giá trị hắc hóa này.. Liền đều có thể giải thích!

    Tiểu Phấn Hồng cũng là sửng sốt, ' cái này hệ thống nhưng thật ra không có cách nào trực tiếp kiểm tra đo lường ra được..'

    Đang muốn cẩn thận phân tích, chợt thấy biểu tình trên mặt Yến Lạc chợt khựng lại, sau đó lộ ra một tia cổ quái.

    "Tiểu Phấn Hồng.. Ta giống như sắp đột phá." Cảnh giới kẹt lại vài thập niên của nguyên chủ, liền ở vừa rồi, bỗng nhiên xuất hiện một cái khe.

    Nhưng cũng gần là một cái khe mà thôi, nếu muốn đột phá, không bế quan mấy năm phỏng chừng không có tin tức gì.

    Nếu là phía trước, Yến Lạc khả năng còn sẽ suy xét một chút rốt cuộc nên bế quan hay không, nhưng hiện tại, nếu Vân Trạch thật sự giống như cô nghĩ như vậy, cô liền tự nhiên không thể dựa theo ý tưởng vốn có.

    Nếu thật là Vân Trạch đã chết một lần sau đó trọng sinh, kia thật là phiền toái, nói không chừng phía trước đối tốt với hắn, hắn còn nghĩ rằng ngươi muốn nuôi hắn đến lúc hắn buông đề phòng sau đó dễ xuống tay.

    Cho nên muốn tiêu trừ giá trị hắc hóa, cô cũng phải làm Vân Trạch biết những chuyện nguyên bản nguyên chủ làm đều không phải là cố tình.

    Hơn nữa nếu thật là trọng sinh trở về, như vậy tốc độ tu hành cũng tuyệt đối sẽ không giống với song linh căn chân chính.

    Bế quan là nhất định phải bế rồi.

    Nghĩ như vậy, linh lực chậm rãi thu hồi, Yến Lạc nhắm mắt hô một hơi, lại mở mắt, đáy mắt rực rỡ lung linh chợt lóe rồi biến mất.
     
    Last edited: Jan 17, 2023
  9. Bạch Tử Vi

    Messages:
    15
    Chương 167: Sư tôn, nàng chọn chết hay là vong? (8)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Đứng dậy, chau mày, Yến Lạc cuối cùng vẫn không nhịn xuống ảo não xoa sợi tóc, phẫn uất: Này không giống với dưỡng thành mà chúng ta vốn đã bàn tốt!

    Tiểu Phấn Hồng: Ai bàn với chị về dưỡng thành chứ? Em như thế nào không biết?

    Áp cảm xúc buồn bực trong lòng xuống, trừ bỏ đáy mắt còn có chút khác thường ra, Yến Lạc khôi phục thành bộ dáng cao cao tại thượng băng thanh ngọc khiết của tiểu sư tổ Lăng Vân môn kia.

    Quạt xếp thủy tinh màu lam nhạt trong tay hóa thành ánh sáng phóng đại trước mặt, Yến Lạc nhanh nhẹn bước lên.

    Chủ phong của Lăng Vân môn, Lâm Thanh đang tu luyện nhận thấy được dị động của kết giới, trợn mắt cảm thụ được linh lực của người tới, thân mình hơi hơi dừng một chút, đáy mắt xẹt qua một tia nghi hoặc, lại vẫn nhanh chóng ra cửa.

    Một thân ảnh thanh lệ đứng trước hồ hoa sen ở gần cửa chủ điện, vạt áo bị gió thổi hơi hơi bay múa, thần sắc nhàn nhạt.

    "Tiểu sư thúc?" Ngữ khí Lâm Thanh cung kính mang theo nghi hoặc nhè nhẹ, nhìn Yến Lạc lại là cảm thấy hôm nay Yến Lạc có chút bất đồng với ngày thường, hôm nay Yến Lạc phảng phất bịt kín một tầng sương mù, mang theo hơi thở càng thêm cao thâm khó đoán.

    Trong lòng rùng mình, ẩn ẩn có suy đoán, nhưng thời điểm nghe được Yến Lạc nói sắp đột phá vẫn nhịn không được trong lòng rung động, lần thứ hai đột phá, vậy chỉ kém phi thăng một bước xa.

    "Chúc mừng Tiểu sư thúc." Trong âm thanh của Lâm Thanh lộ ra kích động, rồi lại có chút chần chờ, "Tiểu sư thúc nói muốn bế quan?"

    "Nhiều thì mười năm." Đối với người tu tiên tới nói, đặc biệt là tới cấp bậc này của Yến Lạc, gần mười năm trên cơ bản là không có khả năng tưởng tượng sự tình, "Trong lúc này hai đồ đệ của ra có vấn đề gì liền phiền toái ngươi."

    Đơn giản công đạo một ít đồ vật, Yến Lạc trở lại Lạc Vân Phong, gửi cho Cố Tư Tồn đang nỗ lực tu luyện một cái truyền âm phù, Yến Lạc lúc này mới đi về hướng nơi ở của Vân Trạch.

    Giờ phút này ở sườn núi nào đó của Lạc Vân Phong ẩn ẩn có đám mây màu đen tụ tập, trong đó còn mang theo linh tinh tia điện ánh lửa, bùm bùm vang lên không ngừng.

    Yến Lạc bất quá vừa mới đi đến phía sau Vân Trạch, động tác trong tay Vân Trạch chợt dừng, linh lực trong tay thu hồi lại, sấm sét từ lôi vân tụ trên không trung kia rơi xuống, lập tức đem một khối đá thật lớn nổ thành bột mịn.

    Uy lực kinh người.

    Vân Trạch quay đầu lại nhìn phía Yến Lạc, khóe môi mang lên nhảy nhót, có thể nhìn ra bước chân hắn nỗ lực ổn trọng lại vẫn có chút không khống chế được hoan thoát, chạy chậm đến bên người Yến Lạc, "Sư tôn."

    Yến Lạc gật gật đầu, nhìn về phía một mảnh cháy đen kia, nơi đáy mắt mang theo cân nhắc.

    Vân Trạch cũng không nói lời nào, đứng ở bên người Yến Lạc, cười tủm tỉm, động tác mang theo hai phân tùy tính.

    Yến Lạc chợt động, trong tay xuất hiện một ánh sáng, lập tức bay hướng về phía cái trán của Vân Trạch.

    Vân Trạch sửng sốt, thân mình cứng đờ, động tác bài xích còn chưa kịp làm ra, đã bị lượng tin tức khổng lồ xuất hiện trong óc làm kinh ngạc.

    Đây là một phần công pháp hệ lôi được truyền thừa từ thượng cổ.

    Vân Trạch khẽ cau mày, nhìn về phía Yến Lạc.

    Tay Yến Lạc theo bản năng muốn đặt trên đầu hắn, nhưng không biết là nghĩ tới cái gì, tay chần chờ một chút lại thu trở về.

    "Tu vi của vi sư sắp đột phá, muốn bế quan mấy năm, thiên phú của con đích xác tương đối thích hợp tu hành hệ lôi, bộ công pháp này là ta vô tình tìm được ở bí cảnh, còn có cây linh thảo này, có thể trợ giúp con ổn định tu vi."

    Một gốc cây màu xanh nhạt tinh oánh dịch thấu, trong nhụy hoa có màu tím nhàn nhạt bị nhét vào trong tay.

    Vân Trạch nghiêng đầu nhìn linh thảo trong tay, niên đại thật lâu, khó gặp, có thể xem ra tới chính là bị ngắt lấy trong hai năm gần đây.
     
    Last edited: Jan 17, 2023
  10. Bạch Tử Vi

    Messages:
    15
    Chương 168: Sư tôn, nàng chọn chết hay là vong? (9)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Linh thảo hệ lôi cực kỳ hiếm thấy, khả ngộ bất khả cầu, phỏng chừng cũng là lúc trước Yến Lạc đi ra ngoài du lịch thuận tiện mang về.. Bất quá hắn không cảm thấy là chuyên môn mang về cho hắn.

    Phỏng chừng là vừa vặn..

    Nghĩ như vậy, Vân Trạch lại mang theo ý cười hưng phấn, "Đa tạ sư tôn."

    Tiểu thiếu niên đã gần mười tuổi, tu hành linh lực khiến hắn thoạt nhìn càng thêm tinh xảo đáng yêu.

    Yến Lạc gật gật đầu, rũ con ngươi, cẩn thận quan sát biểu tình của Vân Trạch.

    Thật đúng là càng quan sát càng cảm thấy không thích hợp, Vân Trạch đối đãi cô cũng không phải loại cảm xúc khẩn trương này, ngược lại là thả lỏng mang theo hai phân tùy ý, cảm giác như đang chơi một trò chơi thú vị nào đó, nhưng ở thời điểm vừa rồi khi hắn tiếp nhận linh thảo, ánh sáng nơi đáy mắt cũng không phải là một đứa trẻ như vậy nên có.

    Xem ra, quả thật là..

    Hai người các hoài tâm tư an tĩnh trong chốc lát, Yến Lạc mới tiếp tục mở miệng, "Con phải chăm chỉ tu luyện, cách vận dụng linh lực hệ lôi ta không có gì có thể chỉ đạo con, có gì không hiểu có thể đi Lôi Vân Phong hỏi tam trưởng lão, ta đã nói qua rồi, mặt khác có yêu cầu gì thì có thể đi tìm Lâm Thanh."

    Âm thanh Yến Lạc rất êm tai, giống như suối trong gió mát rung động, không nhanh không chậm dừng ở bên tai, dặn dò hắn chuyện sau đó.

    Nghe xong trong chốc lát, Vân Trạch chậm rãi nhíu mày, đáy mắt tựa hồ nhiễm thần sắc kinh hoảng, tay nhỏ giữ chặt vạt áo Yến Lạc, nghiêng đầu, thanh âm mang theo một tia kinh hoảng.

    "Sư tôn đây là có ý tứ gì? Làm người khác dạy dỗ ta? Có phải bởi vì ta chọn tu hành hệ lôi.. Cho nên người không tiếp tục dạy dỗ ta hay không? Ta đây đổi trở về được không, ta chủ tu hệ thủy.."

    Cánh môi Vân Trạch mím chặt, tay nhỏ hơi hơi loạng choạng vạt áo Yến Lạc.

    Như thế nào sẽ nghĩ đến đây đi? Yến Lạc khẽ cau mày, cái tay kia rốt cuộc vẫn là đáp trên đầu nhỏ của hắn, ngăn cản hắn tiếp tục nói, xem hắn tựa hồ hơi sửng sốt, mới tiếp tục mở miệng, "Con là đệ tử của ta, ta vì cái gì không tiếp tục dạy dỗ con?"

    Những lời này hỏi ra một cách đương nhiên.

    Vân Trạch hơi hơi một nghẹn, cúi đầu, "Kia sư tôn đây là.."

    "Vi sư muốn bế quan một đoạn thời gian, chậm thì năm sáu năm, nhiều thì mười năm, con phải tu luyện cho tốt, tận lực đừng rời khỏi Lăng Vân môn."

    Linh căn như vậy, tuy rằng ẩn nấp, nhưng nếu gặp được đại năng giả, đi ra ngoài nếu là không có năng lực tự bảo vệ mình, kia chính là muốn xảy ra chuyện.

    "Sư tôn.. Hiện tại muốn bế quan?" Đáy mắt Vân Trạch tràn đầy kinh ngạc, bàn tay cầm vạt áo Yến Lạc hơi hơi thả lỏng một ít.

    "Ừ," Yến Lạc gật gật đầu, tay thu trở về, chớp chớp mắt sau đó tiếp tục nói, "Không cần nghĩ nhiều, để tránh lầm sinh tâm ma, một lòng hướng đạo mới đúng."

    "Vâng.. Đồ nhi minh bạch." Vân Trạch hơi hơi khựng lại, sau đó ngẩng đầu, đáy mắt không biết là cảm xúc gì, "Sư tôn là muốn đột phá?"

    Yến Lạc cũng không có ý tứ gạt hắn, gật gật đầu, "Ừ, nhưng là còn không đến nông nỗi phi thăng, không cần lo lắng."

    Vân Trạch gật gật đầu, khóe môi là ý cười ngoan ngoãn, không biết nghĩ tới cái gì, khóe môi ý cười càng đậm, "Kia.. Chúc mừng sư tôn."

    Yến Lạc nhàn nhạt gật đầu, trên mặt tuy rằng không có cảm xúc gì, nhưng hơi thở quanh thân lại ôn hòa không ít, cũng không hề nói thêm cái gì, bước lên cây quạt màu lam nhạt kia bay về hướng động phủ bế quan sau núi.

    Vân Trạch nhìn thân ảnh Yến Lạc biến mất không thấy, ý cười trên khóe môi hơi nghỉ, đáy mắt là nghiền ngẫm cùng nghi hoặc, nhìn linh thảo hệ lôi trong tay, một cái tay khác nâng lên, đầu ngón tay vuốt ve một chút, tựa hồ là đang dư vị cảm giác vừa rồi trên đầu ngón tay.
     
    Last edited: Jan 21, 2023
Trả lời qua Facebook
Loading...