82,645 ❤︎ Bài viết: 1146 Tìm chủ đề
Chương 159: Như thế nào là cuồng em gái (xong)

6ATJaO7.jpg


Yến Lạc đã có thể ngồi dậy, nhưng ánh mắt vẫn dại ra như cũ, đối với lời nói của mọi người đều không có phản ứng, trên khuôn mặt nhỏ không có chút sức sống nào, giống như đắm chìm trong thế giới của chính mình.

Đối với Yến Bách cùng Yến Tề vừa thấy lần đầu sau khi tỉnh lại, Yến Lạc tuy rằng hoàn toàn không biểu tình gì, nhưng nước mắt lại không tự giác chảy ra.

Mà từ sau lúc đó, đối với Lục Bất Trì mỗi ngày đều túc trực ở đây, Yến Lạc cũng có thể có một chút động tác nhỏ không giống nhau, đột nhiên không thấy hắn, đáy mắt sẽ không tự giác để lộ ra hai phần kinh hoảng.

Nhưng có một lần Lục Bất Trì vì để nhìn đến trên mặt Yến Lạc nhiều thêm một ít cảm xúc mà lặng lẽ tránh ở một bên, một lát sau, tuy rằng Yến Lạc không có cảm xúc gì, nhưng khóe mắt lại chậm rãi tràn ra một tia trong suốt.

Làm trong lòng hắn co rút đau đớn.

Từ sau lúc đó, hắn cũng không dám biến mất quá lâu nữa.

Cũng chính là bởi vì những nguyên nhân này, giá trị hắc hóa của Lục Bất Trì chậm rãi rơi xuống 15%.

Đã qua hai tháng.

Tình huống không có chuyển biến tốt đẹp.

Lục Bất Trì kiên trì đón Yến Lạc ra khỏi bệnh viện, lúc này Yến Tề và Yến Bách rốt cục không phản đối nữa.

Nhìn hai người đi đăng kí kết hôn, nhìn Lục Bất Trì mỗi ngày ôm Yến Lạc tản bộ ở vườn hoa gần căn nhà hắn đặt mua.

Tuy rằng nhìn không ra được cảm xúc của Yến Lạc, nhưng luôn cảm thấy, nếu Yến Lạc có cảm xúc, hẳn là vui vẻ đi?

Yến Bách tuy rằng vẫn có chút không cam lòng, nhưng cũng không thể không thừa nhận, đích xác có một số việc mà anh trai như hắn làm không được, giúp không được gì.

Cho nên cũng chỉ gắt gao nhìn, miễn cho Lục Bất Trì lại không cẩn thận nháo ra chuyện xấu gì đó.

Rốt cuộc.. thời gian còn lại cho hai người, không đến một tháng.

Lục Bất Trì như cũ mỗi ngày dốc lòng chăm sóc Yến Lạc, tuy rằng Yến Lạc trên cơ bản không thể cho hắn bất cứ phản ứng gì, nhưng trong lòng lại dần dần sinh ra một loại cảm giác thỏa mãn.

Sống cùng sống, chết cùng chết.

Thật tốt.

Thời gian từng chút trôi qua, một tháng cuối cùng cũng chỉ còn lại mấy ngày.

Lục Bất Trì có thể cảm nhận được tinh thần lực của mình cũng chậm rãi suy yếu, mà thời gian Yến Lạc mở mắt cũng càng ngày càng ít.

Ôm Yến Lạc ngồi trên ghế trong sân, Lục Bất Trì cẩn thận sửa sang lại quần áo của Yến Lạc, đáy mắt ôn hòa.

Hô hấp của Yến Lạc trong lòng hắn dần dần yếu đi, Lục Bất Trì lại cong môi, cúi đầu cọ cọ cô.

Hơi lạnh, mềm mại.

Vốn dĩ khúc nhạc dạo cả đời này đều đã bị những người đó định sẵn, bóng tối vô chừng mực, bạo lực vô chừng mực, báo thù vô chừng mực.

Lại không nghĩ tới còn có vui sướng như vậy, thả lỏng như vậy, cảm giác yêu cô đến không muốn sinh ly tử biệt mỹ diệu như vậy.

Hắn không tham lam, tuy rằng chỉ có một cái chớp mắt ngắn ngủn, nhưng vậy là đủ rồi, vậy là quá đủ rồi.

So với cả đời sống trong bóng đêm, vĩnh viễn trầm luân trong tuyệt vọng bạo nộ, như bây giờ cả đời, thật sự là thỏa mãn mà hắn không thể tưởng tượng được.

Lục Bất Trì cười, đáy mắt tràn đầy ôn hòa mềm mại, đã không thấy trống rỗng như dĩ vãng.

Tuy rằng Lạc Lạc đi rồi, hắn cũng không ở lại một mình bao lâu, nhưng hắn vẫn muốn đi theo Lạc Lạc cùng lúc, chậm rãi lợi dụng tinh thần lực đoạn tuyệt tâm mạch của mình.

Hô hấp dần dần trở nên cố sức.

Lục Bất Trì lại cười, cúi đầu nhẹ nhàng dán lên khóe môi Yến Lạc.

"Lạc Lạc, anh thật quá may mắn, có thể gặp được ánh sáng của cuộc đời này.."

Trong lúc hoảng hốt, hắn cảm nhận được xúc cảm hơi lạnh dừng trên mặt hắn, hắn nghe thấy thanh âm dừng ở bên tai.

"Thật là cao hứng, có thể làm ánh sáng trong sinh mệnh của anh.."

Nước mắt rơi xuống.

"Đinh -- giá trị hắc hóa của Lục Bất Trì -15 (0/100)"
 
82,645 ❤︎ Bài viết: 1146 Tìm chủ đề
Chương 160: Sư tôn, nàng chọn chết hay là vong?

RSX7OcY.jpg


Không cần đối tốt với người khác, bởi vì ta sẽ chịu không nổi.

* * *

Trở lại không gian hệ thống, Yến Lạc nhìn tích phân tăng tới 55, hơi hơi hô một hơi.

Khoảng thời gian cuối cùng kia, thật là phiền toái, không thể động, không thể nói chuyện, cỗ thân thể suy nhược kia hung hăng ngăn chặn cô, làm cô muốn động một chút đều là hao hết công phu.

"Vất vả nha, ký chủ thân ái, muốn nghỉ ngơi một chút sao?"

Mặc dù năng lực rất mạnh, xuyên qua nhiều lần như vậy hẳn là cũng sẽ cảm nhận được có chút mỏi mệt đi?

Đáy mắt Yến Lạc xẹt qua một tia tối tăm, duỗi một cái lười eo, nháy đôi mắt, "Là hơi mệt chút, hố phấn, chị quyết định từ nay về sau đây là biệt danh đáng yêu của em, rốt cuộc chị có dự cảm vị diện tiếp theo khẳng định vẫn sẽ bị hố, để chị đi làm một chút chuẩn bị tâm lý."

Hố phấn? Biệt danh đáng yêu?

Tiểu Phấn Hồng: .

Mỉm cười.

"Ký chủ, em thấy chị đây không phải còn thực tinh thần sao~chúng ta muốn tiếp tục cố lên đâu, như vậy làm chúng ta vui sướng bắt đầu tiếp theo nhiệm vụ đi~!"

Trước mắt chợt lóe, cảm giác choáng váng quen thuộc tiến đến.

Yến Lạc còn không kịp phản ứng: Dựa, em đây là trả thù rõ rành rành đi? (艹皿艹)

* * *

Đỉnh núi nguy nga, đại khí hào hùng.

Có vài sợi mây khói quấn chung quanh, thiên đài ở chỗ cao nhất của Lăng Vân môn đang ở tiến hành đại điển bái sư mỗi mười năm một lần.

Chưởng môn Lâm Thanh ngồi ở chính vị, bên cạnh ngồi một nữ tử nhỏ xinh thân mặc đạo bào trắng xanh.

Nàng tóc đen như thác nước, chỉ dùng một cây ngọc trâm đơn giản cố định, đôi mắt hơi hơi rũ xuống, thần sắc nhàn nhạt, da thịt trắng tinh, trong tay nắm một cây quạt xếp trong suốt màu xanh lam, khiến đôi tay trắng nõn kia càng là oánh oánh như ngọc.

Nàng thoạt nhìn tựa hồ tuổi rất nhỏ, bộ dáng như là mười bảy tám tuổi, nhưng người ở Lăng Vân môn đều biết lai lịch của vị này.

Tiểu sư thúc của Chưởng môn Lâm Thanh, Yến Lạc, thiên tài đơn linh căn hệ băng, gần 300 năm tới là sự tồn tại có khả năng phi thăng thượng giới nhất, ở Lăng Vân môn có thể nói là mỗi người kính ngưỡng.

"Tiểu sư thúc, thời gian không sai biệt lắm, có thể bắt đầu thụ bài không?" Lâm Thanh nhìn thoáng qua những đứa trẻ đứng ở trung ương kia, nhướng nhướng mày nhìn về phía Yến Lạc.

Thụ bài có nghĩa là bái sư thành công, Yến Lạc nhẹ nhàng lên tiếng, dẫn đầu giơ tay, trong tay xuất hiện một ngọc bài màu xanh tinh xảo, trong không trung xẹt qua một đạo ánh sáng, sau đó dừng ở trước mặt thiếu niên ánh mắt sáng quắc đứng đằng trước.

Thanh âm thanh lệ như oanh linh, lại khó nén lãnh đạm uy nghiêm trong đó, cũng không nâng cao ngữ điệu, cứ như vậy dừng bên tai mỗi người.

Tất cả mọi người nhịn không được hô hấp cứng lại, càng thêm cung kính cúi đầu xuống.

"Sau khi điển lễ chấm dứt, con tự đi đến Lạc Vân Phong trước."

Sau đó Yến Lạc nhìn về phía Lâm Thanh ở một bên, "Các ngươi bắt đầu đi."

Dứt lời cũng không quay đầu lại xoay người rời đi.

"Vâng, Tiểu sư thúc." Đối với tính cách ném xong thẻ bài liền đi này của Yến Lạc, Lâm Thanh thực hiển nhiên đã thích ứng, Tiểu sư thúc này của hắn có thể nhận lấy đứa trẻ có tư chất tốt nhất năm nay kia còn có thể lộ mặt tại điển lễ bái sư ở phút đầu tiên, đã thực nể tình.

Nhìn thoáng qua Cố Tư Tồn đang kích động cầm ngọc bài, đáy mắt Lâm Thanh lộ ra một chút vui mừng.

Đứa nhỏ này cùng hắn cũng coi như là có chút sâu xa, giờ phút này có thể làm Yến Lạc nhận lấy hắn, cũng coi như là có công đạo đối với tông gia nguyên gốc của mình.

Cố Tư Tồn nắm ngọc bài hơi lạnh trong tay, nghĩ đến động tác vừa rồi của Yến Lạc, trong lòng một mảnh kích động.

Bên tai là truyền âm của Lâm Thanh, công đạo hắn những việc cần chú ý khi vào dưới trướng của Yến Lạc.

Cố Tư Tồn cẩn thận nghe, trong lòng cũng là biết lần này cơ hội là không dễ được đến cỡ nào.
 
Chỉnh sửa cuối:
82,645 ❤︎ Bài viết: 1146 Tìm chủ đề
Chương 161: Sư tôn, nàng chọn chết hay là vong? (2)

WyCmwsE.jpg


Vị sư tổ dùng gần một trăm năm liền đạt tới loại tình trạng này, được vô số người kính ngưỡng này nguyên bản không có ý muốn thu đồ đệ.

Chẳng qua ở ba tháng trước, nàng ra ngoài du lịch mang về một đứa trẻ song linh căn, cũng không biết rốt cuộc là suy nghĩ cái gì cư nhiên muốn thu đứa bé kia làm đồ đệ.

Đệ tử của Yến Lạc đại biểu cho cái gì? Đại biểu cho đều có thể cùng Lâm Thanh cùng đứng cùng ngồi, mà đệ tử có tư chất đệ tử như vậy, dựa theo môn quy là không thể vào cửa của Yến Lạc.

Cũng đúng là bởi vì thu đệ tử này, khiến nàng cùng Lâm Thanh trao đổi, Yến Lạc mới đồng ý cũng đem Cố Tư Tồn, đứa trẻ có tư chất tốt nhất này mang vào Lạc Vân Phong dạy dỗ.

Mà giờ phút này Yến Lạc dáng người nhanh nhẹn, đạp trên một đạo ánh sáng màu lam nhạt, cánh môi mân khẩn, đáy mắt một mảnh đạm nhiên.

Trên thực tế --

"A a a a! Tiểu Phấn Hồng, cao quá a! Chị sẽ không ngã xuống đi? (;≧Д≦) y"

Tiểu Phấn Hồng: . Sọ não đau.

"Ký chủ thân ái, em đã nói rồi, ở trong vị diện này năng lực của chị cơ hồ có thể đạt tới đỉnh, liền chút độ cao như vậy, lấy cường độ thân thể hiện tại của chị liền tính là ngã xuống cũng sẽ không có vấn đề."

"Chị không nghe, chị không nghe! A a a a!"

Tiểu Phấn Hồng: . (〝▼ mãnh ▼) chị hỏi em, sau đó chị không nghe? Còn quỷ khóc sói gào?

Nếu không phải Tiểu Phấn Hồng không thể động thủ, cô quả thực muốn hiện tại liền một chân đá Yến Lạc từ nơi này xuống.

Không phải cao sao? Không phải sợ sao? Chị lại gào a!

Thật đáng tiếc, chỉ có thể ngẫm lại.

"Em cái hố phấn phấn phấn phấn!" Trong lòng Yến Lạc bi phẫn cơ hồ muốn thực thể hóa, ' em nói cho chị biết thế giới này chơi như thế nào đây? Em đây là thái độ nên đối đãi với ký chủ thân ái của em sao? Nói! Có phải em lại làm lỗi hay không?'

Yến Lạc phẫn uất chỉ vào một hàng chữ trên giao diện của nhiệm vụ kia, đáy mắt có lửa thiêu đốt.

"Hắc hóa nam thần Vân Trạch (100/100)"

Đại lão có một trăm điểm giá trị hắc hóa! Hơn nữa cô lăn qua lộn lại xem, thấy thế nào cũng không phát hiện Vân Trạch này trừ bỏ nguyên bản thân thế có chút thê thảm ra, có chuyện gì có thể làm giá trị hắc hóa của hắn đạt tới một trăm.

Cho nên, nhất định là cái hệ thống này lại xảy ra vấn đề, đối, nhất định là vậy!

Tiểu Phấn Hồng: .

"Em cũng kiểm tra dụng cụ đo lường rất nhiều lần.. Thật là không có xảy ra vấn đề.." Tiểu Phấn Hồng cũng buồn bực, còn thật lòng không có gặp qua ký chủ nhà ai mới làm mấy cái nhiệm vụ tay mới liền trực tiếp gặp được loại nhiệm vụ cấp bậc cao này.

Cuối cùng không khỏi thật cẩn thận mở miệng, ' ngô, đại khái là.. Ký chủ thân ngươi cường đi (? ′ω`) '

Yến Lạc mặt vô biểu tình: ' em lăn đi.'

Tiểu Phấn Hồng: QAQ

Yến Lạc mắt nhìn thẳng, nỗ lực không xem vực sâu vạn trượng phía dưới, trong lòng vạn phần bi thống chạy về hướng Lạc Vân Phong.

Duy nhất đáng được ăn mừng chính là loại thế giới tu chân này nơi nơi đều được chân khí che chở, những quỷ quái mà Yến Lạc sợ hãi nhất đó, một loại đều không thể tiến vào.

Mà Vân Trạch, cũng chính là đệ tử song linh căn hệ lôi và hệ nước mà mấy tháng trước nguyên chủ vừa thu vào cửa, nguyên bản gặp được đứa trẻ có loại linh căn không tồi này, Yến Lạc bình thường sẽ mang về tông môn trực tiếp giao cho phong chủ khác chỉ đạo.

Chẳng qua linh căn của Vân Trạch có chút đặc thù, bộ phận thuộc hệ nước kia sinh ra biến dị, nếu tu luyện hệ này thật tốt, sau đó rút linh căn này ra luyện hóa cho chính mình dùng, có thể ở biên độ lớn tăng lên độ tinh khiết của linh căn.

Ngày sau nhất định là đối tượng mà mọi người tranh đoạt, mà hắn nguyên bản lưu lạc, không cha không mẹ, tính cách tương đối quái gở, nếu không cẩn thận rơi vào ma đạo, nhất định là một hồi hạo kiếp của Tu Tiên giới.
 
Chỉnh sửa cuối:
82,645 ❤︎ Bài viết: 1146 Tìm chủ đề
Chương 162: Sư tôn, nàng chọn chết hay là vong? (3)

DIw9Pg7.jpg


Nguyên chủ đích xác tính ra được trận hạo kiếp này, nhưng lại không biết rốt cuộc nên phá giải như thế nào.

Nghĩ tới nghĩ lui vẫn quyết định dấu diếm, cũng không nói cho ai, thu hắn làm đệ tử, tính toán cẩn thận dạy dỗ tâm tính của hắn.

Nhưng dựa theo phát triển ban đầu, nguyên chủ sẽ bởi vì chậm chạp không thể phi thăng, cuối cùng sinh tâm ma, giết Vân Trạch tinh luyện linh căn.

Chẳng qua Vân Trạch cũng không phải đèn cạn dầu, mặc dù chết cuối cùng cũng lôi kéo nguyên chủ hình thần đều diệt.

Nhưng hiện tại còn chưa bắt đầu cái gì đâu, Vân Trạch này hắc hóa cái gì?

Yến Lạc có chút đau đầu xoa ấn đường, rất xa liền thấy được Lạc Vân Phong nửa ẩn ở trong mây mù.

Giữa núi là một tòa cung điện nguy nga, không phải kiến trúc kim bích huy hoàng, lại có vẻ phá lệ mờ mịt đại khí.

Chân đạp trên mặt đất, cái loại cảm giác này mới làm thần kinh căng chặt của Yến Lạc chậm rãi thả lỏng lại.

Nguyên chủ thích yên tĩnh, Lạc Vân Phong bình thường đều không có người, chung quanh im ắng một mảnh, cũng không thấy bóng dáng Vân Trạch.

Hiện tại nói, Vân Trạch đại khái chỉ là một đứa trẻ tám chín tuổi.

Yến Lạc nháy đôi mắt, hơi hơi hoạt động thân mình một chút, lấy ra dũng khí sắp đối mặt với đại lão một trăm giá trị hắc hóa, thật sâu hô một hơi, nhấc chân đi về hướng cung điện.

Vào cửa lớn, đi về hướng bên trong, trung ương là một hoa viên lộ thiên, bên trong linh khí vờn quanh, gieo trồng các loại thảo dược.

Một thân hình nho nhỏ đứng ở trong đó, tựa hồ là đang sững sờ.

Yến Lạc hơi hơi nhướng mày, trong lòng thấp thỏm lại mang uy nghiêm mở miệng, "Vân Trạch."

Thiếu niên kia nghe thấy động tĩnh xoay người, một đứa bé tám chín tuổi, cũng đã khó nén nét tuấn tú trên mặt, đáy mắt hắn tựa hồ xẹt qua một tia hiểu rõ cùng tà khí, không biết nghĩ tới cái gì, khóe môi tràn ra một ý cười ngoan ngoãn.

Sấn với tiên hoa tiên thảo phía sau, phảng phất như trăm hoa nở rộ.

Xinh đẹp tinh xảo tới rồi cực hạn.

Vân Trạch rõ ràng thấy được đáy mắt Yến Lạc xẹt qua tia ngây người, ý cười trên khóe môi không khỏi càng sâu.

"Sư tôn, ngài đã trở lại?"

Tiểu thiếu niên một thân đạo phục xanh trắng, so với đạo phục của Yến Lạc càng thêm đơn giản một chút, răng trắng môi hồng, ý cười dạt dào chạy về hướng Yến Lạc.

Như là một cục bột trắng đáng yêu, trực tiếp bổ nhào vào trong lòng Yến Lạc.

Thân mình Yến Lạc hơi hơi cứng đờ, trên khuôn mặt không có biểu tình gì tựa hồ có chút không thích ứng, nhưng vẫn là theo bản năng giơ tay ôm lấy nhóc con đang nhào lại đây.

Mềm mại, ấm áp, cực độ đáng yêu.. Shota.

★-? -★

"Tiểu Phấn Hồng!"

"Ký chủ thân ái, làm sao vậy?"

"Chị thấy được thiên sứ!"

Tiểu Phấn Hồng: .

"Sư tôn ngài làm sao vậy?" Vân Trạch thấy Yến Lạc không có phản ứng, giương mắt nhìn về phía khuôn mặt luôn luôn không có cảm xúc kia của Yến Lạc, ý cười trên khóe môi ngoan ngoãn, mang theo dò hỏi.

"Không có gì." Yến Lạc căng thẳng gương mặt, giơ tay hình như là có chút mới lạ sờ sờ đầu hắn.

"Ký chủ thân ái," nhìn ký chủ nhà mình một bộ dạng trầm mê trong đó, cuối cùng vẫn nhịn không được mở miệng, ' một trăm giá trị hắc hóa..'

"Không nghe không nghe chị không nghe, nhất định là hệ thống các em làm lỗi!" Yến Lạc mang theo Vân Trạch đi vào trong, một bên lời lẽ chính đáng nói với Tiểu Phấn Hồng, ' lúc này đây chị muốn nghiêm túc làm dưỡng thành! Chị cũng không tin, lúc này đây hắn còn có thể lên trời!'

Cô hiện tại chính là sư tổ tiên phong đạo cốt cao không thể phàn của Lăng Vân môn.

Tiểu Phấn Hồng: .

Vân Trạch hơi hơi chọn mày, nhìn Yến Lạc như cũ mặt vô biểu tình, nhưng đáy mắt rõ ràng là nhu hòa rất nhiều, ý cười nơi đáy mắt càng sâu.
 
Chỉnh sửa cuối:
82,645 ❤︎ Bài viết: 1146 Tìm chủ đề
Chương 163: Sư tôn, nàng chọn chết hay là vong? (4)

sYMVXbY.jpg


Vân Trạch ngoan ngoãn đi theo bên người Yến Lạc, trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn tinh xảo tràn đầy ỷ lại cùng vui mừng, "Sư tôn, công pháp lần trước người cho con, con đã học thuộc tầng thứ nhất rồi."

Một bộ dáng cầu khích lệ.

Nhìn khuôn mặt bánh bao trắng nõn kia, Yến Lạc nhịn lại nhịn, cuối cùng vẫn không có nhịn được giơ tay giữ chặt mặt của Vân Trạch hơi hơi kéo một cái.

Xúc cảm này.. Thoải mái (*^▽^*).

Vân Trạch cũng bị động tác thình lình của Yến Lạc làm cho hơi sửng sốt, đôi mắt to chớp chớp, đáy mắt xẹt qua một tia nghi hoặc.

Nhìn Yến Lạc rõ ràng không có biểu tình gì, cô bình tĩnh thu tay lại, phảng phất động tác vừa rồi chỉ là chuyện không thể tự nhiên hơn được nữa.

"Ừ." Thanh âm nhẹ nhàng, một lát sau tựa hồ cảm thấy cái từ ừ này có chút đơn điệu, mới bỏ thêm một câu, "Không tồi."

Đôi mắt Vân Trạch sáng ngời, đôi mắt to cười đến híp lại, ôm tay Yến Lạc, tựa hồ đang làm nũng.

Một bé trai tinh xảo làm động tác này nhìn không có chút ngượng gạo nào, ngược lại là đáng yêu đến cực điểm.

Yến Lạc theo hắn một hồi lâu, giống như mới nhớ tới chuyện gì đó, lại lần nữa mở miệng, "Ta thu một đệ tử tên Cố Tư Tồn, sau này sẽ tới Lạc Vân Phong ở."

Nhận thấy được thân mình nho nhỏ dán ở bên người cô hơi hơi cứng đờ, giống như có chút bài xích, Yến Lạc mới nhớ tới lúc trước hắn là bị người nhà vứt bỏ.

Vừa mới tới Lạc Vân Phong không đến hai ngày, cô liền thu đệ tử mới, hẳn là sẽ bất an đi?

Không khỏi giơ tay sờ sờ đầu hắn, trong ngữ khí thanh đạm lại mang theo ý trấn an, "Con làm rất tốt."

Cho nên không cần để ý Cố Tư Tồn, làm chính mình liền tốt.

"Phải không?" Vân Trạch chớp chớp mắt mở miệng, khóe môi vẫn là ý cười ngoan ngoãn, hình như là lơ đãng hỏi, "Con đây là nên gọi sư huynh, vẫn là sư đệ?"

Yến Lạc dừng lại, giống như có chút kỳ quái nhìn Vân Trạch, sau đó ngồi xổm xuống, cùng Vân Trạch nhìn thẳng.

Vân Trạch hơi hơi sửng sốt, hoàn toàn không dự đoán được động tác của Yến Lạc, trực tiếp nhìn vào cặp mắt thanh triệt kia của Yến Lạc.

Bên trong trong suốt một mảnh, ảnh ngược hình bóng của chính mình, mang theo nhè nhẹ nghi hoặc, giống như một hồ nước phiếm điểm điểm gợn sóng, lại xinh đẹp như đá quý làm người trầm mê.

Vị sư tổ thiên tài này của Lăng Vân môn, đích xác sinh đến cực đẹp, tiên khí thuần tịnh, làm người trầm mê, bất quá phỏng chừng trong tông môn không có mấy người dám nhìn thẳng vào đôi mắt này.

Đôi mắt to của Vân Trạch nháy nháy, ngón tay còn nắm lấy quần áo của Yến Lạc, mang theo một chút cố chấp.

"Vì cái gì hỏi như vậy?"

Vân Trạch nghe thấy cô mở miệng, đôi mắt hơi hơi rũ xuống, dấu đi cảm xúc nơi đáy mắt.

"Con nhập môn trước hắn, tự nhiên là sư huynh của hắn."

Lời giải thích còn không có nói ra, bên tai đã rơi xuống một câu đương nhiên như vậy.

Vân Trạch đột nhiên giương mắt nhìn về phía Yến Lạc.

Yến Lạc giơ tay lại lần nữa xoa xoa đầu hắn, động tác so với lần đầu tiên thuần thục nhiều hơn, thanh âm như cũ nhàn nhạt, "Không cần nghĩ nhiều."

Nói xong Yến Lạc liền đứng dậy, "Vận hành tầng thứ nhất cho ta xem."

Nhìn kia thân ảnh thanh lệ kia, nghĩ đến cặp mắt thanh triệt kia, trong lòng Vân Trạch bỗng nhiên dâng lên một cổ bực bội.

Lại ở thời điểm Yến Lạc quay đầu nhìn lại đây biến mất sạch sẽ.

Cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn đi lên trước, vận hành linh lực vừa sinh ra không lâu trong cơ thể, nhìn ánh mắt cẩn thận xem xét của Yến Lạc, Vân Trạch nhắm mắt lại.

Yến Lạc đứng ở bên cạnh, bộ dạng trầm tĩnh, ánh mắt nhìn như tùy ý lại mang theo quan sát kỹ lưỡng, trước người đứng một tiểu thiếu niên không lớn, lẳng lặng nhắm hai mắt, khóe môi mang theo ý cười ngoan ngoãn, vận hành linh lực trong cơ thể.

Cố Tư Tồn đi vào trong Lạc Vân Điện của Lạc Vân Phong, liền nhìn đến một màn như vậy.
 
Chỉnh sửa cuối:
82,645 ❤︎ Bài viết: 1146 Tìm chủ đề
Chương 164: Sư tôn, nàng chọn chết hay là vong? (5)

b6SQmIz.jpg


Đôi mắt Cố Tư Tồn sáng lên, nhìn linh khí quấn quanh trên người Vân Trạch, khóe môi giơ lên, mang theo hướng tới.

Lấy năng lực của Yến Lạc khẳng định ở ngay từ lúc hắn tới Lạc Vân Phong cũng đã biết được, Cố Tư Tồn trực tiếp làm đại lễ bái sư, thần sắc càng thêm cung kính.

"Sư tôn."

Nghe được thanh âm này, Vân Trạch hơi hơi chợt đốn, đôi mắt mở, nháy mắt liền nhìn thấy Yến Lạc xoay người nhìn về phía Cố Tư Tồn, đáy mắt hơi hơi buồn bã, ngón tay buộc chặt, khóe môi vẫn mang theo ý cười ngoan ngoãn, nhấc chân đi về hướng Yến Lạc.

Thấy cặp mắt thanh triệt kia vọng lại đây, bình đạm không gợn sóng lại làm đáy mắt Cố Tư Tồn nhịn không được nhiễm vẻ kích động.

"Đứng lên đi." Yến Lạc khẽ gật đầu, giơ tay lấy ra một quyển sách thoạt nhìn có chút tuổi tác, ánh sáng màu lam nhạt mang theo quyển sách kia bay về hướng Cố Tư Tồn, bị Cố Tư Tồn cầm trong tay.

"Con là Đơn Linh Căn hệ thủy, tư chất xuất chúng, cùng công pháp của ta cũng coi như là có chút gần, bộ công pháp này con từ từ học, có chỗ không hiểu có thể tới chủ điện tìm ta."

"Vâng, sư tôn." Cố Tư Tồn nhìn công pháp trong tay, công pháp này liền mấy chữ trên bìa sách đều hình như mang theo ánh sáng, tự nhiên cũng biết này bất phàm, đáy mắt xẹt qua kích động, lại lần nữa ngẩng đầu, ánh mắt lại nhịn không được đặt ở trên người Vân Trạch đã sắp chạy tới bên người Yến Lạc.

Hắn thoạt nhìn tuổi tác so với mình còn nhỏ hơn, nhưng dáng vẻ này lại là rất nhiều đệ tử thế gia đều chưa từng có.

Đáng yêu tinh xảo tới rồi cực hạn, chẳng qua trong cặp mắt kia ẩn ẩn tựa hồ mang theo địch ý cùng một tia ám trầm, làm Cố Tư Tồn theo bản năng cảm giác được có chút nguy hiểm.

Đây là một đệ tử khác mà lúc trước Lâm Thanh chưởng môn nói với hắn rằng sư tôn từng nhận đi?

Thân thể nhỏ bé mềm mại kia nhích lại gần, cánh tay lại lần nữa bị ôm lấy, Yến Lạc chợt dừng, cúi đầu nhìn Vân Trạch ôm lấy cánh tay mình lại không nói lời nào chỉ lộ ra cái đầu tóc cho cô xem.

Thái độ bài xích đối với Cố Tư Tồn không che dấu chút nào.

Động tác cùng thái độ đều có tính trẻ con cực độ, như là đứa trẻ sợ người lớn nhà mình bị người khác cướp đi.

Đầu nhỏ của hắn rốt cục nhịn không được nâng lên, như là lặng lẽ liếc mắt nhìn biểu tình của Yến Lạc một cái, đáy mắt mang theo nhè nhẹ ủy khuất cùng bất an, thoạt nhìn đáng thương hề hề, sau khi phát hiện Yến Lạc cũng đang xem hắn, lại đột nhiên cúi xuống, sức lực trên tay hơi hơi buộc chặt.

Cảm nhận được Vân Trạch ỷ lại cùng bất an, bàn tay vốn dĩ muốn thu hồi của Yến Lạc hơi hơi dừng lại, cuối cùng vẫn tùy ý hắn đi, trong thanh âm mang theo bất đắc dĩ cùng dung túng mà chính mình đều chưa từng phát hiện, mở miệng nói với Cố Tư Tồn, "Đây là sư huynh Vân Trạch của con, các ngươi ở chung cho tốt đó."

Câu này nói ra, Yến Lạc mới cảm giác được lực lượng ôm cánh tay mình hơi hơi thả lỏng một ít, lại vẫn không buông ra.

"Sư huynh, ta là Cố Tư Tồn." Đối với việc kêu Vân Trạch có tư chất thấp hơn, tuổi tác nhỏ hơn chính mình là sư huynh, Cố Tư Tồn nhưng thật ra không có bất luận bài xích gì, gật đầu đáp ứng, mang theo ý cười, từ trong ý cười này cũng có thể nhìn ra vài phần phong nhã ôn hòa sau này.

Nhưng ý cười như vậy làm màu sắc nơi đáy mắt Vân Trạch càng tối, lại gật đầu, "Sư đệ, ta là Vân Trạch."

"Phòng trong thiên điện cơ bản đều trống, chính con chọn một gian, có vấn đề nào không hiểu liền tới hỏi ta, nếu không có không hiểu, sau khi tu luyện xong tầng thứ nhất thì tới tìm ta."

Yến Lạc nhìn Cố Tư Tồn, thanh âm không nhanh không chậm, chậm rãi bình ổn sự kích động nóng nảy trong lòng hắn.

Đáy mắt Cố Tư Tồn trầm tĩnh xuống, nghiêm túc nghe, gật đầu.

"Thời gian kế tiếp con tự hành an bài, trước khi tu vi còn chưa tới tầng một, không cần gây sóng gió gì."
 
Chỉnh sửa cuối:
82,645 ❤︎ Bài viết: 1146 Tìm chủ đề
Chương 165: Sư tôn, nàng chọn chết hay là vong? (6)

t6wKFfR.jpg


Vân Trạch ôm cánh tay Yến Lạc đứng ở một bên nhìn, đáy mắt không biết hiện lên loại ánh sáng gì, trên khuôn mặt bánh bao trắng nõn mang theo ngoan ngoãn, hơi hơi nghiêng đầu.

Ngay sau đó, cái tay mà Vân Trạch ôm ở trong tay kia nhấc lên, trong lúc Vân Trạch ngây người, Yến Lạc đã rút tay ra.

Nhìn Vân Trạch có điểm sửng sốt mở to mắt to, bộ dáng tựa hồ có chút mờ mịt.

Khóe môi Yến Lạc nhịn không được hơi hơi cong cong, thanh âm lại nghe không ra là cảm xúc gì, "Tiếp tục."

Tiếp tục?

Nhìn Yến Lạc đi về hướng vị trí vừa rồi, Vân Trạch mới hiểu rõ cô nói tiếp tục là ý gì.

"Con có thể đi chuẩn bị trước," nói xong lại dừng một chút, "Ta chưa từng mang đồ đệ, lúc sau nếu có chuyện gì không chu toàn, con cũng có thể đi hỏi Lâm Thanh."

Cố Tư Tồn nghe vậy hơi hơi dừng một chút, ánh mắt càng thêm mềm mại.

Vị sư tôn này của hắn, tuy rằng đồn đãi đều nói cảm xúc của cô rất ít, luôn là bộ dáng lạnh như băng cao cao tại thượng, nhưng trên thực tế sau khi ở chung, tuy rằng không phải thực thích nói nhiều, nhưng rõ ràng đáy lòng thực mềm mại, thực phụ trách, suy xét cũng chu toàn.

Nghĩ như vậy, hòn đá vốn treo trong lòng rốt cục rơi xuống đất, đáy mắt xẹt qua một tia kiên nghị, cầm lấy sách vở, lui ra.

"Chuyên tâm." Ánh mắt Vân Trạch còn dừng trên bóng dáng Cố Tư Tồn, đáy mắt mang theo hai phân cân nhắc, trên đầu lại bị người ta gõ một chút.

Ngẩng đầu liền thấy Yến Lạc không biết khi nào đứng ở trước người mình, đáy mắt mang theo một chút bất mãn, trong tay còn nắm bản mạng pháp khí của cô, chuôi quạt xếp thủy tinh màu lam nhạt.

Yến Lạc lại thấy trong cặp mắt to của Vân Trạch còn mang theo mờ mịt cùng bất an chưa cởi, tuổi còn nhỏ, trên mặt mang theo nét mập mạp đáng yêu của trẻ con, tay nhỏ còn theo bản năng cầm quần áo của cô.

Đáy mắt vừa động, lại lặp lại một lần, "Tiếp tục."

Ngữ khí ôn hòa rất nhiều.

Vân Trạch đây mới là buông tay, gật đầu trở lại vị trí nguyên bản, lại lần nữa bắt đầu vận hành linh lực quanh thân.

Bởi vì ký ức của nguyên chủ cùng với thiên phú và công pháp mà hệ thống thêm vào cho Yến Lạc, chỉ đạo người khác tu hành đảo cũng không thành vấn đề.

Chỉ ra mấy vấn đề của Vân Trạch, Yến Lạc thoáng làm mẫu một lần, giương mắt liền nhìn đến Vân Trạch tựa hồ hơi hơi ngây người.

Không khỏi nhướng mày, "Làm sao vậy?"

Vân Trạch đây mới là giống như có chút rối rắm mở miệng, thanh âm mềm mại, "Sư tôn, bọn họ nói song linh căn tốt nhất chủ tu một phương diện, sư tôn cảm thấy ta hẳn là chủ tu cái gì?"

Yến Lạc hơi hơi nhướng nhướng mày, trong lòng xẹt qua một đạo khác thường.

Rõ ràng là một câu hỏi thực bình thường, nhưng Yến Lạc luôn cảm thấy có chút cảm giác không thích hợp.

Nguyên chủ nguyên bản là vì làm Vân Trạch có thể tu luyện thật tốt để có thể khống chế được linh căn hệ thủy biến dị này càng tốt, hơn nữa vì để nàng có thể hướng dẫn càng tốt, cho nên bảo hắn lựa chọn hệ thủy.

Nhưng lực công kích của hệ lôi kỳ thật càng mạnh, làm hắn có thể bảo vệ tốt chính mình, kỳ thật chủ tu hệ lôi cũng chưa chắc không thể.

Đáy mắt Yến Lạc mang theo cân nhắc, ở trong ánh mắt càng thêm rối rắm của Vân Trạch mới mở miệng, "Song hệ linh căn hai loại thuộc tính đều có thể tu hành, ta là băng linh căn, tự nhiên hướng dẫn thủy linh căn tu hành càng mau một ít."

"Ta đây liền chủ tu hệ thủy?" Vân Trạch gật đầu, ý cười trên khóe môi chưa tán.

"Không vội." Yến Lạc giơ tay sờ sờ đầu Vân Trạch, lời nói lại làm Vân Trạch hơi hơi sửng sốt, "Công pháp hệ lôi ta cũng có, xem thiên phú của con như thế nào, lại quyết định cũng không muộn."

Cặp mắt kia của Vân Trạch bình tĩnh nhìn Yến Lạc, một hồi lâu mới ngoan ngoãn lên tiếng.
 
Chỉnh sửa cuối:
82,645 ❤︎ Bài viết: 1146 Tìm chủ đề
Chương 166: Sư tôn, nàng chọn chết hay là vong? (7)

cDPi8mt.jpg


Nhoáng lên chính là hai ba năm, mấy ngày này Yến Lạc trôi qua đến dị thường bình tĩnh, đại đồ đệ Vân Trạch cả ngày vòng tại bên người bán manh khoe mẽ, tiểu đồ đệ tư chất tuyệt hảo nỗ lực tiến tới.

Hơn nữa hoàn toàn cũng nhìn không tới những đồ vật kỳ kỳ quái quái đó, làm Yến Lạc nhịn không được cảm thán, a, cuộc sống thật là tốt đẹp!

Khuyết điểm duy nhất chính là, liền tính là lại đối tốt với Vân Trạch như thế nào, hắn lại ngoan ngoãn nhuyễn manh như thế nào, giá trị hắc hóa ngay cả động cũng không động lấy một chút.

"Tiểu Phấn Hồng nhất định là các em xảy ra vấn đề, đứa trẻ nhuyễn manh đáng yêu như vậy, trừ bỏ mẫn cảm một chút, sao có thể sẽ có một trăm giá trị hắc hóa? Cốt truyện chân chính làm hắn hắc hóa hoàn toàn còn chưa bắt đầu đâu được không?"

Yến Lạc đang ngồi xếp bằng ở trên giường vận chuyển linh lực trong cơ thể, ánh sáng màu lam nhạt quấn quanh thân, càng tăng thêm một loại cảm giác cao không thể chạm tới.

"Làm lỗi là không có khả năng, em đã kiểm tra thật nhiều lần rồi."

Tiểu Phấn Hồng cũng buồn bực, cái tên Vân Trạch nhuyễn manh vô hại này rốt cuộc là như thế nào bị hệ thống dán lên loại danh hiệu giá trị hắc hóa một trăm nguy hiểm cao này?

Bất quá.. Yến Lạc hơi hơi híp híp mắt, ' Tiểu Phấn Hồng, có phải hệ thống các em bên kia lại ẩn đi một ít tin tức che dấu hay không?'

"Nói không chừng.. Đâu." Tiểu Phấn Hồng có chút tự tin không đủ.

"Không biết có phải ảo giác hay không, Vân Trạch tuy là nhuyễn manh, nhưng luôn làm chị có loại cảm giác vi diệu, luôn cảm giác có đôi khi hắn giống như đang thử chị vậy, em nói xem hắn có thể đã biết lúc sau đại khái sẽ phát sinh cái gì hay không?"

Hơn nữa tổng hợp tất cả những suy đoán như vậy lại, hắn là bởi vì biết nguyên chủ sẽ làm cái gì, cho nên mới nói ra những lời đó.

Biết ban đầu nguyên chủ bởi vì cho Lâm Thanh mặt mũi, chủ động đặt bối phận của Vân Trạch ở sau Cố Tư Tồn, cho nên mới hỏi là nên gọi sư huynh hay là sư đệ, biết nguyên bản nguyên chủ làm hắn chủ tu hệ thủy, lúc sau sẽ giết hắn lấy đi linh căn cho nên mới hỏi hắn hẳn là nên chủ tu thuộc tính gì..

"Tiểu Phấn Hồng," Yến Lạc bỗng nhiên có loại cảm giác thể hồ quán đỉnh*, đôi mắt chợt mở, đáy mắt có ánh sáng màu lam nhạt xẹt qua, ' em nói xem Vân Trạch này có thể là.. Trọng sinh trở về hay không?'

*thể hồ quán đỉnh: Từ ngữ này được dùng để ví dụ một khi trí tuệ khơi mở thì con người có thể trừ phiền não vô minh, được thanh tịnh sáng suốt. Bởi thế nó còn có nghĩa là giúp cho người học khai ngộ một cách mau chóng.

Như vậy hết thảy mọi chuyện, bao gồm giá trị hắc hóa này.. Liền đều có thể giải thích!

Tiểu Phấn Hồng cũng là sửng sốt, ' cái này hệ thống nhưng thật ra không có cách nào trực tiếp kiểm tra đo lường ra được..'

Đang muốn cẩn thận phân tích, chợt thấy biểu tình trên mặt Yến Lạc chợt khựng lại, sau đó lộ ra một tia cổ quái.

"Tiểu Phấn Hồng.. Ta giống như sắp đột phá." Cảnh giới kẹt lại vài thập niên của nguyên chủ, liền ở vừa rồi, bỗng nhiên xuất hiện một cái khe.

Nhưng cũng gần là một cái khe mà thôi, nếu muốn đột phá, không bế quan mấy năm phỏng chừng không có tin tức gì.

Nếu là phía trước, Yến Lạc khả năng còn sẽ suy xét một chút rốt cuộc nên bế quan hay không, nhưng hiện tại, nếu Vân Trạch thật sự giống như cô nghĩ như vậy, cô liền tự nhiên không thể dựa theo ý tưởng vốn có.

Nếu thật là Vân Trạch đã chết một lần sau đó trọng sinh, kia thật là phiền toái, nói không chừng phía trước đối tốt với hắn, hắn còn nghĩ rằng ngươi muốn nuôi hắn đến lúc hắn buông đề phòng sau đó dễ xuống tay.

Cho nên muốn tiêu trừ giá trị hắc hóa, cô cũng phải làm Vân Trạch biết những chuyện nguyên bản nguyên chủ làm đều không phải là cố tình.

Hơn nữa nếu thật là trọng sinh trở về, như vậy tốc độ tu hành cũng tuyệt đối sẽ không giống với song linh căn chân chính.

Bế quan là nhất định phải bế rồi.

Nghĩ như vậy, linh lực chậm rãi thu hồi, Yến Lạc nhắm mắt hô một hơi, lại mở mắt, đáy mắt rực rỡ lung linh chợt lóe rồi biến mất.
 
Chỉnh sửa cuối:
82,645 ❤︎ Bài viết: 1146 Tìm chủ đề
Chương 167: Sư tôn, nàng chọn chết hay là vong? (8)

IExzbru.jpg


Đứng dậy, chau mày, Yến Lạc cuối cùng vẫn không nhịn xuống ảo não xoa sợi tóc, phẫn uất: Này không giống với dưỡng thành mà chúng ta vốn đã bàn tốt!

Tiểu Phấn Hồng: Ai bàn với chị về dưỡng thành chứ? Em như thế nào không biết?

Áp cảm xúc buồn bực trong lòng xuống, trừ bỏ đáy mắt còn có chút khác thường ra, Yến Lạc khôi phục thành bộ dáng cao cao tại thượng băng thanh ngọc khiết của tiểu sư tổ Lăng Vân môn kia.

Quạt xếp thủy tinh màu lam nhạt trong tay hóa thành ánh sáng phóng đại trước mặt, Yến Lạc nhanh nhẹn bước lên.

Chủ phong của Lăng Vân môn, Lâm Thanh đang tu luyện nhận thấy được dị động của kết giới, trợn mắt cảm thụ được linh lực của người tới, thân mình hơi hơi dừng một chút, đáy mắt xẹt qua một tia nghi hoặc, lại vẫn nhanh chóng ra cửa.

Một thân ảnh thanh lệ đứng trước hồ hoa sen ở gần cửa chủ điện, vạt áo bị gió thổi hơi hơi bay múa, thần sắc nhàn nhạt.

"Tiểu sư thúc?" Ngữ khí Lâm Thanh cung kính mang theo nghi hoặc nhè nhẹ, nhìn Yến Lạc lại là cảm thấy hôm nay Yến Lạc có chút bất đồng với ngày thường, hôm nay Yến Lạc phảng phất bịt kín một tầng sương mù, mang theo hơi thở càng thêm cao thâm khó đoán.

Trong lòng rùng mình, ẩn ẩn có suy đoán, nhưng thời điểm nghe được Yến Lạc nói sắp đột phá vẫn nhịn không được trong lòng rung động, lần thứ hai đột phá, vậy chỉ kém phi thăng một bước xa.

"Chúc mừng Tiểu sư thúc." Trong âm thanh của Lâm Thanh lộ ra kích động, rồi lại có chút chần chờ, "Tiểu sư thúc nói muốn bế quan?"

"Nhiều thì mười năm." Đối với người tu tiên tới nói, đặc biệt là tới cấp bậc này của Yến Lạc, gần mười năm trên cơ bản là không có khả năng tưởng tượng sự tình, "Trong lúc này hai đồ đệ của ra có vấn đề gì liền phiền toái ngươi."

Đơn giản công đạo một ít đồ vật, Yến Lạc trở lại Lạc Vân Phong, gửi cho Cố Tư Tồn đang nỗ lực tu luyện một cái truyền âm phù, Yến Lạc lúc này mới đi về hướng nơi ở của Vân Trạch.

Giờ phút này ở sườn núi nào đó của Lạc Vân Phong ẩn ẩn có đám mây màu đen tụ tập, trong đó còn mang theo linh tinh tia điện ánh lửa, bùm bùm vang lên không ngừng.

Yến Lạc bất quá vừa mới đi đến phía sau Vân Trạch, động tác trong tay Vân Trạch chợt dừng, linh lực trong tay thu hồi lại, sấm sét từ lôi vân tụ trên không trung kia rơi xuống, lập tức đem một khối đá thật lớn nổ thành bột mịn.

Uy lực kinh người.

Vân Trạch quay đầu lại nhìn phía Yến Lạc, khóe môi mang lên nhảy nhót, có thể nhìn ra bước chân hắn nỗ lực ổn trọng lại vẫn có chút không khống chế được hoan thoát, chạy chậm đến bên người Yến Lạc, "Sư tôn."

Yến Lạc gật gật đầu, nhìn về phía một mảnh cháy đen kia, nơi đáy mắt mang theo cân nhắc.

Vân Trạch cũng không nói lời nào, đứng ở bên người Yến Lạc, cười tủm tỉm, động tác mang theo hai phân tùy tính.

Yến Lạc chợt động, trong tay xuất hiện một ánh sáng, lập tức bay hướng về phía cái trán của Vân Trạch.

Vân Trạch sửng sốt, thân mình cứng đờ, động tác bài xích còn chưa kịp làm ra, đã bị lượng tin tức khổng lồ xuất hiện trong óc làm kinh ngạc.

Đây là một phần công pháp hệ lôi được truyền thừa từ thượng cổ.

Vân Trạch khẽ cau mày, nhìn về phía Yến Lạc.

Tay Yến Lạc theo bản năng muốn đặt trên đầu hắn, nhưng không biết là nghĩ tới cái gì, tay chần chờ một chút lại thu trở về.

"Tu vi của vi sư sắp đột phá, muốn bế quan mấy năm, thiên phú của con đích xác tương đối thích hợp tu hành hệ lôi, bộ công pháp này là ta vô tình tìm được ở bí cảnh, còn có cây linh thảo này, có thể trợ giúp con ổn định tu vi."

Một gốc cây màu xanh nhạt tinh oánh dịch thấu, trong nhụy hoa có màu tím nhàn nhạt bị nhét vào trong tay.

Vân Trạch nghiêng đầu nhìn linh thảo trong tay, niên đại thật lâu, khó gặp, có thể xem ra tới chính là bị ngắt lấy trong hai năm gần đây.
 
Chỉnh sửa cuối:
82,645 ❤︎ Bài viết: 1146 Tìm chủ đề
Chương 168: Sư tôn, nàng chọn chết hay là vong? (9)

WCINKlh.jpg


Linh thảo hệ lôi cực kỳ hiếm thấy, khả ngộ bất khả cầu, phỏng chừng cũng là lúc trước Yến Lạc đi ra ngoài du lịch thuận tiện mang về.. Bất quá hắn không cảm thấy là chuyên môn mang về cho hắn.

Phỏng chừng là vừa vặn..

Nghĩ như vậy, Vân Trạch lại mang theo ý cười hưng phấn, "Đa tạ sư tôn."

Tiểu thiếu niên đã gần mười tuổi, tu hành linh lực khiến hắn thoạt nhìn càng thêm tinh xảo đáng yêu.

Yến Lạc gật gật đầu, rũ con ngươi, cẩn thận quan sát biểu tình của Vân Trạch.

Thật đúng là càng quan sát càng cảm thấy không thích hợp, Vân Trạch đối đãi cô cũng không phải loại cảm xúc khẩn trương này, ngược lại là thả lỏng mang theo hai phân tùy ý, cảm giác như đang chơi một trò chơi thú vị nào đó, nhưng ở thời điểm vừa rồi khi hắn tiếp nhận linh thảo, ánh sáng nơi đáy mắt cũng không phải là một đứa trẻ như vậy nên có.

Xem ra, quả thật là..

Hai người các hoài tâm tư an tĩnh trong chốc lát, Yến Lạc mới tiếp tục mở miệng, "Con phải chăm chỉ tu luyện, cách vận dụng linh lực hệ lôi ta không có gì có thể chỉ đạo con, có gì không hiểu có thể đi Lôi Vân Phong hỏi tam trưởng lão, ta đã nói qua rồi, mặt khác có yêu cầu gì thì có thể đi tìm Lâm Thanh."

Âm thanh Yến Lạc rất êm tai, giống như suối trong gió mát rung động, không nhanh không chậm dừng ở bên tai, dặn dò hắn chuyện sau đó.

Nghe xong trong chốc lát, Vân Trạch chậm rãi nhíu mày, đáy mắt tựa hồ nhiễm thần sắc kinh hoảng, tay nhỏ giữ chặt vạt áo Yến Lạc, nghiêng đầu, thanh âm mang theo một tia kinh hoảng.

"Sư tôn đây là có ý tứ gì? Làm người khác dạy dỗ ta? Có phải bởi vì ta chọn tu hành hệ lôi.. Cho nên người không tiếp tục dạy dỗ ta hay không? Ta đây đổi trở về được không, ta chủ tu hệ thủy.."

Cánh môi Vân Trạch mím chặt, tay nhỏ hơi hơi loạng choạng vạt áo Yến Lạc.

Như thế nào sẽ nghĩ đến đây đi? Yến Lạc khẽ cau mày, cái tay kia rốt cuộc vẫn là đáp trên đầu nhỏ của hắn, ngăn cản hắn tiếp tục nói, xem hắn tựa hồ hơi sửng sốt, mới tiếp tục mở miệng, "Con là đệ tử của ta, ta vì cái gì không tiếp tục dạy dỗ con?"

Những lời này hỏi ra một cách đương nhiên.

Vân Trạch hơi hơi một nghẹn, cúi đầu, "Kia sư tôn đây là.."

"Vi sư muốn bế quan một đoạn thời gian, chậm thì năm sáu năm, nhiều thì mười năm, con phải tu luyện cho tốt, tận lực đừng rời khỏi Lăng Vân môn."

Linh căn như vậy, tuy rằng ẩn nấp, nhưng nếu gặp được đại năng giả, đi ra ngoài nếu là không có năng lực tự bảo vệ mình, kia chính là muốn xảy ra chuyện.

"Sư tôn.. Hiện tại muốn bế quan?" Đáy mắt Vân Trạch tràn đầy kinh ngạc, bàn tay cầm vạt áo Yến Lạc hơi hơi thả lỏng một ít.

"Ừ," Yến Lạc gật gật đầu, tay thu trở về, chớp chớp mắt sau đó tiếp tục nói, "Không cần nghĩ nhiều, để tránh lầm sinh tâm ma, một lòng hướng đạo mới đúng."

"Vâng.. Đồ nhi minh bạch." Vân Trạch hơi hơi khựng lại, sau đó ngẩng đầu, đáy mắt không biết là cảm xúc gì, "Sư tôn là muốn đột phá?"

Yến Lạc cũng không có ý tứ gạt hắn, gật gật đầu, "Ừ, nhưng là còn không đến nông nỗi phi thăng, không cần lo lắng."

Vân Trạch gật gật đầu, khóe môi là ý cười ngoan ngoãn, không biết nghĩ tới cái gì, khóe môi ý cười càng đậm, "Kia.. Chúc mừng sư tôn."

Yến Lạc nhàn nhạt gật đầu, trên mặt tuy rằng không có cảm xúc gì, nhưng hơi thở quanh thân lại ôn hòa không ít, cũng không hề nói thêm cái gì, bước lên cây quạt màu lam nhạt kia bay về hướng động phủ bế quan sau núi.

Vân Trạch nhìn thân ảnh Yến Lạc biến mất không thấy, ý cười trên khóe môi hơi nghỉ, đáy mắt là nghiền ngẫm cùng nghi hoặc, nhìn linh thảo hệ lôi trong tay, một cái tay khác nâng lên, đầu ngón tay vuốt ve một chút, tựa hồ là đang dư vị cảm giác vừa rồi trên đầu ngón tay.
 
Chỉnh sửa cuối:
82,645 ❤︎ Bài viết: 1146 Tìm chủ đề
Chương 169: Sư tôn, nàng chọn chết hay là vong? (10)

3eyFtzv.jpg


Cảm xúc trơn nhẵn của vải dệt, tựa hồ còn mang theo độ ấm của cô, linh thảo trong tay đang cuồn cuộn không ngừng phóng thích linh lực, lại một chút đều không thể ấm áp trái tim sớm đã thờ ơ với tất cả mọi thứ của hắn.

Nhìn linh thảo trong tay, xem lại công pháp trong đầu, Vân Trạch hơi hơi rũ đôi mắt, ý cười trên khóe môi mang lên một tia tà khí.

Quỹ đạo không giống nhau, lúc này nhưng thật ra có điểm ý tứ.

Bất quá cô đây là muốn làm cái gì đâu? Cư nhiên làm hắn tu hành hệ lôi, còn cho công pháp hệ lôi, linh dược hệ lôi, là có ý đồ khác?

Hay là đơn thuần đối tốt với hắn?

A, sao có thể.

* * *

Giờ phút này, sau khi đã đem công pháp cùng linh dược lúc trước hao hết tâm tư tìm được đều giao ra, Yến Lạc đạp trên ánh sáng màu lam nhạt, nhìn giá trị hắc hóa trên giao diện không nhúc nhích, không bao giờ có thể duy trì được tâm tình tốt khi vừa tới vị diện này.

"Hố Phấn, chị đã nói em muốn hố chị! Em còn không biết xấu hổ nói chính mình không hố?" Mau trả lại tiểu đồ đệ đáng yêu ngoan ngoãn cho cô!

Tiểu Phấn Hồng trầm mặc không nói gì.

"Em nói xem vị diện này em làm chị hoàn thành nhiệm vụ như thế nào? Lấy mệnh đi làm?" Nghĩ đến hướng đi đại khác của những chuyện phát sinh sau đó, Yến Lạc liền cảm thấy đau đầu.

Nếu thật là Vân Trạch bị nguyên chủ chính tay giết chết kia, vậy tiêu trừ giá trị hắc hóa cái quỷ gì? Cô trực tiếp đi tìm chết nói không chừng có thể tiêu trừ điểm.

Quả thực cả người khó chịu.

Bất quá hiện tại cũng chỉ có thể đi một bước xem một bước.

* * *

Người tu tiên đối với thời gian luôn luôn không có quá lớn khái niệm, Lăng Vân môn một cảnh một vật cũng cơ bản sẽ không theo thời gian trôi đi có biến hóa gì quá lớn.

Như cũ là Lăng Vân môn chủ phong, thiên đài, một gương mặt non nớt, mang theo mê mang cùng hướng tới đối với con đường tu tiên.

Đứng ở giữa những đệ tử khác của Lăng Vân môn, thiếu niên thân mình đĩnh bạt, khóe môi lưu chuyển ý cười như hoa, đáy mắt hàm chứa ý vị phong lưu, ẩn ẩn có một tia tà khí, cẩn thận xem, rồi lại phảng phất như là ảo giác.

Một thân đạo bào trắng xanh, sợi tóc cột cao, gương mặt thoạt nhìn tựa hồ còn có chút non nớt, chẳng qua trong lúc hắn cười khẽ, đôi mắt híp lại, ẩn ẩn có thể nhìn ra khóe môi lộ ra răng nanh trắng tinh, càng có vẻ ngoan ngoãn, làm người nhịn không được lặp đi lặp lại nhiều lần đặt ánh mắt trên người hắn.

Vài nữ đệ tử tò mò nhìn, nghi hoặc dò hỏi đây là đệ tử của phong nào.

Hoàn toàn bỏ qua những ánh mắt đó, Vân Trạch thưởng thức vải dệt mềm mại nơi góc áo, chọn mày nhìn trên đài cao.

Bên cạnh chưởng môn Lâm Thanh còn có một thiếu niên đang ngồi, thiếu niên cũng luôn là một thân đạo bào trắng xanh, khóe môi hơi nhấp, thần sắc có chút lãnh đạm, đem khí chất thần vận của Yến Lạc học được sáu bảy phần.

Đây là thiên tài của Lăng Vân môn, Cố Tư Tồn, đã có chút thành tựu trong môn phái nên hắn thay thế sư tôn đã bế quan đã nhiều năm không có chút động tĩnh nào kia tiến đến tham gia đại điển bái sư.

Đến nỗi hắn, đại đồ đệ này của Yến Lạc, tu vi không đủ, năng lực không đủ, mặc dù bối phận cao, cũng như cũ sẽ bị làm lơ, thậm chí toàn bộ Lăng Vân môn không có mấy người biết dưới tay Yến Lạc còn có hắn người đệ tử này.

Tuy rằng nghĩ như vậy, ý cười trên khóe môi lại không có chút thay đổi nào, mang theo một tia lười biếng, nghe lời nói khô khan vô vị của Lâm Thanh, đáy mắt xẹt qua một tia không thú vị.

Dù sao đối với những việc này, hắn cũng chưa từng để ý quá.

Lâm Thanh nhưng thật ra cố ý lại hướng về danh nghĩa của Yến Lạc phân ra mấy đệ tử thiên phú cao, nhưng cũng không dám tự tiện an bài, nhìn các đại phong chủ lần lượt thụ bài, mới đứng dậy đang muốn nói cái gì đó.

Chợt không trung một trận đột biến.
 
Chỉnh sửa cuối:
82,645 ❤︎ Bài viết: 1146 Tìm chủ đề
Chương 170: Sư tôn, nàng chọn chết hay là vong? (11)

jE6076J.jpg


Một cổ linh lực làm mọi người trong lòng chấn động đột nhiên thổi quét toàn bộ Lăng Vân môn.

Che trời lấp đất.

Ráng màu che kín phía chân trời, ánh sáng lập loè lộng lẫy, trong không trung nơi xa bốc lên một cổ linh lực màu lam nhạt, phảng phất như đóa hoa chậm rãi nở rộ.

Cổ linh lực này là!

Trên mặt Lâm Thanh lây dính sắc thái kích động, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm nơi xa.

Một bóng người khoác nắng chiều mà đến, tóc đen ở sau người hơi hơi loạng choạng, trên người còn quấn quanh ánh sáng màu lam nhạt, đáy mắt bình đạm không gợn sóng, nhưng khác với sự đạm mạc của Cố Tư Tồn, sự đạm mạc nơi đáy mắt người này là thật sự không đem bất luận kẻ nào hay sự tình gì xem ở đáy mắt.

Bộ dạng của cô không mảy may thay đổi, đi về hướng chủ phong, tựa hồ quên mất hôm nay là ngày nào, nhìn đến trên thiên đài nhiều người như vậy, không khỏi sửng sốt một chút.

Mà giờ phút này Lâm Thanh đã mang theo kích động cùng cung kính hành lễ, "Chúc mừng Tiểu sư thúc thành công đột phá."

Địa vị của Lăng Vân môn từ nay về sau ở toàn bộ Tu Tiên giới chắc chắn lại tiến nhanh về phía trước một bước, giờ phút này tu vi của Yến Lạc có thể được xưng là hoàn toàn xứng đáng là nhân tài kiệt xuất của Tu Tiên giới.

Những lời này của Lâm Thanh mới làm rất nhiều đệ tử chưa từng nhìn thấy bộ dạng của Yến Lạc phản ứng lại, đây là tiểu sư tổ của Lăng Vân môn bọn họ, Yến Lạc bế quan bảy tám năm, ly phi thăng gần một bước xa kia.

"Ừ." Đối với lời nói của Lâm Thanh, Yến Lạc chỉ nhẹ nhàng lên tiếng, thanh âm kia cực nhẹ, lại truyền cực xa, làm thần sắc của Lâm Thanh càng thêm cung kính.

Mà Cố Tư Tồn vừa rồi ngây ngẩn cả người cũng vội vàng đứng dậy, nguyên bản lạnh nhạt đạm nhiên lập tức phảng phất biến mất không thấy, đáy mắt nhiễm tràn đầy khuynh mộ cùng tôn kính, khóe môi là ý cười ôn nhuận như ngọc, thanh tú tuấn lãng, "Sư tôn!"

Ánh mắt Yến Lạc ở trên người Cố Tư Tồn dạo qua một vòng, biết Yến Lạc đang xem tu vi hắn, Cố Tư Tồn theo bản năng thẳng eo, đáy mắt che dấu một chút chờ mong.

Mà tu vi của Cố Tư Tồn, Yến Lạc là thật sự có chút ngoài ý muốn, mặc dù là thiên tài, tốc độ tăng tu vi như vậy cũng thật là thực ngoài dự đoán, không khỏi gật đầu, mở miệng, "Không tồi."

Ý cười trên khóe môi Cố Tư Tồn càng đậm, "Đồ nhi cẩn tuân sư tôn dạy dỗ, chưa từng lơi lỏng."

Yến Lạc vừa lòng gật đầu, ánh mắt lại ở chung quanh quét một vòng, "Sư huynh của con đâu?"

Lời này nói ra, khóe môi tươi cười của Lâm Thanh hơi hơi cứng đờ, sau đó liền nhìn thấy ánh mắt của Yến Lạc dừng ở trong đám đệ tử bình thường kia.

Vân Trạch từ lúc Yến Lạc xuất hiện vẫn luôn không ra tiếng, cũng không biết xuất phát từ tâm lý gì, nhìn Yến Lạc cùng Lâm Thanh và Cố Tư Tồn đối thoại.

Cô cũng sẽ xem nhẹ hắn sao?

Sao có thể, trên người hắn chính là có đồ vật cô muốn, sao cô có thể xem nhẹ hắn? Khóe môi tươi cười không ngừng gia tăng, quả nhiên liền nhìn đến ánh mắt của Yến Lạc rơi xuống bên này.

Mặc dù là xen lẫn trong người tu tiên, bộ dáng của thiếu niên như cũ xuất chúng, bộ dạng thay đổi không ít, nhưng cảm xúc đối với cô tựa hồ không có bao lớn biến hóa, khóe môi hắn treo ý cười ngoan ngoãn, giống như đối với sự lạnh nhạt của người khác dành cho hắn hoàn toàn không thèm để ý.

Chẳng qua ánh mắt thường thường mong đợi dừng ở trên người cô.

Nhè nhẹ khát vọng.

Yến Lạc dừng một chút, giơ tay, ngữ khí ôn hòa chút, "Lại đây."

Thiếu niên không tự giác đi về phía trước hai bước, đáy mắt mang theo vui mừng, bước chân nhanh hơn hướng về phương hướng của Yến Lạc mà đi, "Sư tôn!"

Thanh âm trong trẻo của thiếu niên làm sắc mặt Yến Lạc hơi hơi hòa hoãn, nhìn một thân tu vi này của Vân Trạch, không xuất sắc cũng không rơi về phía sau, so sánh với Cố Tư Tồn đúng là kém rất nhiều, Lâm Thanh lại thấy khóe môi Yến Lạc nhiễm một tia độ cung vừa lòng.
 
Chỉnh sửa cuối:
82,645 ❤︎ Bài viết: 1146 Tìm chủ đề
Chương 173: Sư tôn, nàng chọn chết hay là vong? (14)

olRinMQ.jpg


Lúc này đây lại có chiêu mới gì? Vẫn là nói có biến cố gì khác, giống như hắn, rốt cuộc lần này tất cả hành động của Yến Lạc đều không chịu ảnh hưởng quá lớn từ hắn, lại mọi thứ đều ở ngoài dự liệu của hắn.

Thu hồi pháp khí phi hành, đáy mắt Vân Trạch còn mang theo cân nhắc, cổ lãnh hương kia lại đánh úp lại đây.

Thấu đến cực gần.

Trực tiếp đối diện với đôi mắt Yến Lạc, lời nói của cô dừng ở bên tai, "Làm sao vậy?"

Ngôn ngữ tuy rằng thực đạm như cũ, lại mang theo quan tâm, làm trong lòng Vân Trạch hơi hơi động.

Loại cảm giác này, loại đãi ngộ này, trong dĩ vãng, chỉ xuất hiện khi Yến Lạc đối đãi với Cố Tư Tồn.

Hiện tại nhưng thật ra tính cái gì đâu? Trong lòng dâng lên nhè nhẹ ác liệt, nhìn Chính Huyền kiếm trong tay, khóe môi nhịn không được nhếch lên.

"Sư tôn.." Vân Trạch giương mắt, mặt mày mơ hồ có thể nhìn ra bộ dạng nhuyễn manh lúc trước, "Ta có thể ôm người một cái sao?"

Ôm?

"Vì cái gì muốn ôm?" Yến Lạc hơi hơi ninh mày, nhìn con ngươi của thiếu niên hơi hơi ảm đạm xuống, nhưng thật ra nghĩ tới lúc trước khi cô bế quan, Vân Trạch luôn thích không màng lễ nghĩa nhào lại đây, ôm lấy eo hoặc là cánh tay cô.

Nhưng đó là khi còn nhỏ, nhìn Vân Trạch hiện tại so với chính mình đều cao hơn một đoạn, Yến Lạc hơi hơi khựng lại, nhưng rốt cuộc vẫn có chút mềm lòng.

"Ừm.. Chỉ là cảm thấy, sư tôn xuất quan, thật sự là quá tốt." Vân Trạch hơi hơi rũ đầu, trong thanh âm mang theo vui mừng.

Vừa dứt lời liền cảm thấy trên trán chợt lạnh, tay Yến Lạc nâng lên phất qua trán hắn, cặp mắt kia thanh triệt lộ ra chân tướng, giống như có thể bày ra tất cả cảm xúc của cô rồi lại phảng phất cái gì cũng nhìn không thấy.

Đầu ngón tay là sợi tóc trơn mềm của hắn, khóe môi Yến Lạc hơi hơi gợi lên, "Không có người so với con càng xứng với Chính Huyền kiếm hơn, đừng nghĩ nhiều."

Cảm xúc theo bản năng của hắn, cô đã nhìn ra.

Đáy mắt Vân Trạch chợt lóe, nghe lời nói của Yến Lạc, nhìn khóe môi Yến Lạc hơi hơi gợi lên ý cười.

Cảm giác này, độ ấm này, hơi thở này, lại làm người có chút say mê.

Trong mấy năm ở chung lúc trước, có lẽ chính bản thân Vân Trạch cũng không phát hiện, đối với sự đụng chạm của Yến Lạc, hắn đã sớm đã không có sự bài xích ban đầu, thậm chí còn theo bản năng cọ cọ vào lòng bàn tay Yến Lạc.

Cọ xong còn không cảm thấy có bất cứ chỗ nào không thích hợp.

"Được rồi, làm ta nhìn xem tình huống tu luyện cụ thể của con." Vẫn là Yến Lạc dẫn đầu thu hồi tay, thần sắc nhàn nhạt xoay người đi về phía trước.

Vân Trạch nhìn bóng dáng Yến Lạc, bước chân đuổi kịp, tay không tự chủ được nâng lên phất qua cái trán của mình.

* * *

Đối với đột phá của Yến Lạc, rất nhiều môn phái đều ôm tâm tư khác nhau, Yến Lạc tuy rằng không thấy những người khác, bất quá những môn phái khác nên chúc mừng vẫn phải chúc mừng, đồ vật được đưa tới chất không ít, Lâm Thanh phân phó đưa đến Lạc Vân Phong, bị Yến Lạc tùy ý đặt ở một bên.

Vân Trạch cũng không biết ôm tâm tư gì, dính Yến Lạc dính đến càng chặt.

Cứ như vậy lại qua một đoạn thời gian, Lạc Vân Phong lại lần nữa xuất hiện linh lực bạo động, Vân Trạch đột phá.

Không trung quay cuồng mây đen, bên trong hỗn loạn đạo đạo tia sét màu kim, sau đó hung hăng đánh xuống, loại lôi kiếp này, mặc dù là linh căn hệ lôi cũng không có cách nào chống đỡ.

Gân mạch bị lực lượng của lôi kiếp rửa sạch, Chính Huyền kiếm trong tay hưng phấn gầm thét, Vân Trạch nuốt ngụm máu trong miệng xuống, mê mang nhìn một bóng hình màu lam nhạt nhanh chóng hướng hắn mà đến.

Thân mình rơi xuống bị tiếp được, lãnh hương quen thuộc ấm áp.

Vân Trạch hơi hơi híp mắt, ngón tay theo bản năng cầm góc áo hơi lạnh kia, thanh âm có chút thấp, thực hiển nhiên là còn chưa hòa hoãn lại đây, "Sư tôn."
 
Chỉnh sửa cuối:
82,645 ❤︎ Bài viết: 1146 Tìm chủ đề
Chương 174: Sư tôn, nàng chọn chết hay là vong? (15)

xRdq6Ka.jpg


"Đừng nhúc nhích." Yến Lạc hơi hơi nhíu mày, trong tay tụ tập linh lực từng chút chữa trị gân mạch bị thương của hắn.

Vân Trạch hơi hơi híp mắt, không bài xích linh lực của Yến Lạc.

Rõ ràng là băng linh căn, nhưng lại cảm giác dị thường ấm áp.

Thân thể Vân Trạch chậm rãi thả lỏng lại, ngẩng đầu có thể nhìn đến khuôn mặt của Yến Lạc, nhìn trên mặt cô chuyên chú, tay nhịn không được chậm rãi dò ra, giống như làm nũng ôm lấy vòng eo của Yến Lạc.

Giống như khi còn nhỏ cọ a cọ, trong thanh âm mang theo ý cầu khích lệ.

"Sư tôn, ta đột phá."

Yến Lạc đang vội vàng từng chút một tiếp tục giúp hắn bình ổn linh lực trong cơ thể, lên tiếng.

Gương mặt như cũ là biểu tình bất biến, chẳng qua đáy mắt mang theo một tia khẩn trương.

Đáy mắt hơi hơi mê mang, Vân Trạch nhịn không được có chút muốn biết nếu trên gương mặt này lộ ra sự kinh hoảng thất thố sẽ là bộ dáng gì.

Dựa vào trong lòng ngực Yến Lạc, cuối cùng vẫn không thể nhịn xuống loại lực lượng quấy nhiễu này, Vân Trạch chậm rãi khép đôi mắt lại.

Yến Lạc bình ổn lực lượng trong cơ thể Vân Trạch xong, giơ tay xoa xoa huyệt Thái Dương, nhìn giá trị hắc hóa trên giao diện như cũ một chút bất biến, muốn mỉm cười.

Cả ngày vì tên nhóc này mệt chết mệt sống, còn muốn nỗ lực không thể OOC, mẹ nó sắp nghẹn chết cô.

Cứ như vậy vẫn là nửa điểm giá trị hắc hóa cũng không giảm.

Không yêu không yêu, tình cảm của chúng ta cũng chỉ có thể tới nơi này. 【 mỉm cười 】

Bực tức nửa ngày, cuối cùng vẫn mang theo cảm xúc uy nghiêm cùng áy náy đối với Vân Trạch của nguyên chủ, đi về hướng chủ điện.

* * *

Chờ đến khi Vân Trạch lại mở to mắt, đỉnh đầu liền không phải địa phương quen thuộc, theo bản năng tìm hình bóng quen thuộc, nhìn đến người nọ đang ngồi ở bên cạnh bàn, đáy mắt buông lỏng.

"Sư tôn?"

Nhưng cảm xúc của Yến Lạc rõ ràng không tốt lắm, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng âm thanh mang theo áp lực lửa giận vang lên.

"Đã nói với con như thế nào? Tu luyện không cần nóng lòng cầu thành, củng cố là chủ, lại tìm đột phá, nếu không phải Chính Huyền kiếm giúp con chống được một bộ phận uy lực, con cho rằng lôi kiếp kia con có thể chống đỡ sao?"

Vân Trạch sửng sốt, nhìn Yến Lạc đứng dậy, vạt áo ở sau người tản ra, dưới chân mang theo gió, giữa nét mặt mang theo lửa giận, đi về hướng hắn, thực hiển nhiên là sau khi tự mình chữa trị gân mạch cho hắn nhận thấy được tình huống đột phá của hắn lúc trước mới phát ra cục tức này.

Trên khuôn mặt luôn luôn nhàn nhạt không có biểu tình gì lây dính một tia sức sống, làm Vân Trạch nhìn đến có chút ngây ngốc.

Phục hồi tinh thần lại mới phảng phất là giống như biết sai rũ xuống đầu.

Đáy mắt lại là đêm ngày khó phân biệt, rõ ràng là khuôn mặt giống nhau, ngữ khí không sai biệt lắm, nhưng vì cái gì, cảm giác giống như không quá giống nhau đâu?

Thiếu niên còn có chút chật vật, đạo bào xanh trắng hơi hơi hỗn độn, dây lụa vấn tóc không biết bay tới đâu, sợi tóc lung tung nhếch lên, trên mặt còn có chút xám xịt, phía trước còn muốn được khích lệ, hiện tại bị Yến Lạc nói như vậy liền héo xuống, thoạt nhìn có vài phần đáng thương hề hề.

Làm người nhịn không được mềm lòng.

"Lúc trước không phải sư tôn thực vừa lòng tốc độ tu hành của sư đệ sao? Cho nên.. Ta muốn làm sư tôn cao hứng.." Vân Trạch nắm một góc chăn, đáng thương vô cùng, "Ta biết sai rồi, sư tôn, người đừng nóng giận."

Nguyên bản thật là tức giận, nhưng hiện tại nhìn cái dạng này của tên nhóc, nơi nào còn có thể tức giận nữa.

Giơ tay xoa xoa ấn đường của mình, nhìn bộ dạng đáng thương vô cùng, giống như đều mau khóc ra tới của Vân Trạch, ngữ khí không tự giác dịu lại.

"Về sau không được lấy loại chuyện này nói giỡn, biết không?"

"Vâng." Vân Trạch gật đầu.
 
82,645 ❤︎ Bài viết: 1146 Tìm chủ đề
Chương 176: Sư tôn, nàng chọn chết hay là vong? (17)

2XPdVoJ.jpg


Chung quanh một mảnh quạnh quẽ, cơ hồ không có nhân khí, chung quanh không có thân ảnh của Yến Lạc, sự đau đớn trên thân thể sớm đã biến mất, nhìn thoáng qua Chính Huyền kiếm đặt ở bên cạnh người, khóe môi Vân Trạch hơi hơi nhấp lên.

Đứng dậy, đi về hướng cửa, mới vừa đi được vài bước, cửa liền bị đẩy ra từ bên ngoài, trong tay Yến Lạc cầm một đóa hoa xinh đẹp màu trắng, cánh hoa nhiễm màu xanh lam đi vào trong.

Đóa hoa kia mềm nhẹ mở ra, sấn với gương mặt kia của Yến Lạc, thường thường hơi hơi lay động, bộ dáng thoạt nhìn mềm mại lại nhu nhược động lòng người.

Đáy mắt Yến Lạc còn mang theo một tia cân nhắc, ánh mắt Vân Trạch đã là trầm xuống.

Hoa này nhìn nhưng thật ra đẹp, còn mang theo linh lực, chẳng qua chủ nhân của linh lực này lại làm cả người Vân Trạch không thoải mái.

Cố Tư Tồn.

Đây là linh lực của Cố Tư Tồn.

"Sư tôn.. lúc nãy đi nơi nào?" Đáy lòng đã sớm trầm xuống, khóe môi lại mang theo ý cười ngoan ngoãn hiểu chuyện, bước nhanh đi đến trước mặt Yến Lạc.

Ánh mắt xẹt qua đóa hoa trong tay Yến Lạc, đáy mắt một mảnh bình tĩnh, không có lấy một tia cuộn sóng.

Yến Lạc giương mắt nhìn về phía Vân Trạch, đánh giá một vòng phát giác linh lực quanh thân hắn đã khôi phục bình thường, mới lên tiếng, đặt đóa hoa trong tay ở một bên.

"Sư đệ con đối với việc khống chế linh lực có mấy vấn đề, ta đi xem."

"Như vậy a.." Vân Trạch dựa vào càng gần, cơ hồ tiến đến trước mặt Yến Lạc, giơ tay nhéo góc áo Yến Lạc, "Vậy đóa hoa này?"

"Thời điểm trợ giúp hắn khống chế linh lực giục sinh ra." Yến Lạc nháy đôi mắt nghĩ tới bộ dáng mang theo ý cười ôn hòa đưa đóa hoa này cho cô của thiếu niên đồng dạng tinh xảo kia.

Nghĩ đến bộ dáng nỗ lực tu luyện của Cố Tư Tồn khi cô vừa mới đến chỗ hắn, hơn nữa còn có ánh mắt có chút không cam lòng kia, Yến Lạc chính là nhịn không được thở dài một hơi.

Chính Huyền kiếm giao cho Vân Trạch, phía trước cũng không có quá cẩn thận dạy dỗ Cố Tư Tồn, thật là đối Cố Tư Tồn có chút không quá công bằng, cứ việc ban đầu đệ tử này không phải là cô muốn nhận lấy, nhưng là đã bái sư môn, kia liền cần cô chịu trách nhiệm.

Cũng liền chưa nói cái gì đem đóa hoa này mang về.

Nghe vậy giương mắt nhìn sự dung túng trên mặt Yến Lạc, màu sắc nơi đáy mắt Vân Trạch càng tối, trong lòng sinh ra một loại cảm xúc chính mình đều nói không rõ.

Rõ ràng cô đối với hắn càng quá phận a, vì cái gì muốn đi dung túng, bồi thường người khác?

Vì cái gì muốn đem ánh mắt đặt ở trên người người khác?

Không hiểu.

"Nếu đã khỏe rồi, trở về tu luyện cho thật tốt đi, ổn định tu vi, sau ki tu vi ổn định, cũng nên tới lúc con ra ngoài du lịch rồi." Có được Chính Huyền kiếm còn có lực lượng như vậy, đi ra ngoài cho dù có người muốn động thủ, cũng đến ước lượng năng lực của mình trước.

Không chỉ có lấy hoa mà tên kia đưa về, còn muốn đuổi hắn đi..

Yến Lạc vẫn luôn tận tâm tận lực nghiêm túc phụ trách cảm thấy Vân Trạch khả năng không muốn ở lại chỗ này lâu: Ta oan QAQ

"Sư tôn vì cái gì cơ hồ đều không dạy dỗ ta đâu?" Lôi kéo góc áo Yến Lạc, thanh âm Vân Trạch có chút thấp, mang theo một tia nghi vấn cùng ủy khuất.

Cho nên nhịn không được muốn tăng lên tu vi, muốn lấy phương thức này nhìn xem phản ứng của cô, nhìn xem cô rốt cuộc muốn làm cái gì.

Yến Lạc hơi hơi sửng sốt, nghiêng đầu, "Con là linh lực hệ lôi a, ta dạy dỗ không được quá nhiều."

Nhưng là Cố Tư Tồn liền không giống, linh lực hệ thủy đối với Yến Lạc, băng linh căn biến dị từ hệ thủy này tới thuyết giáo chỉ đạo dị thường thuận tay.

Ngữ khí đương nhiên khiến Vân Trạch vốn dĩ trong lòng còn có một tia hờn dỗi lập tức nghẹn họng.

Trong lòng lần đầu tiên có chút hối hận ở ngay từ đầu cư nhiên lựa chọn tu hành linh căn hệ lôi.
 
Chỉnh sửa cuối:
82,645 ❤︎ Bài viết: 1146 Tìm chủ đề
Chương 177: Sư tôn, nàng chọn chết hay là vong? (18)

VXBhtVV.jpg


Giờ phút này, trên gương mặt tinh xảo của thiếu niên hiện ra một loại biểu tình cực kỳ vi diệu.

Như là muốn phản bác cái gì rồi lại bị chính mình nghẹn lại, cái gì cũng nói không nên lời.

Cuối cùng nhìn Yến Lạc một bộ dáng đương nhiên ngươi vì cái gì sẽ nghĩ như vậy, Vân Trạch chỉ có thể yên lặng rũ đầu xuống, sinh hờn dỗi chính mình cũng không biết vì cái gì.

Rõ ràng liền không nên là cái dạng này.

Chuyện giữa hắn cùng Yến Lạc, liên quan gì đến tên Cố Tư Tồn cố lộng huyền hư làm bộ làm tịch kia chứ?

Hơn nữa lúc trước Yến Lạc rốt cuộc vì cái gì muốn thu tên đệ tử này? Vân Trạch nhấp môi, trong lòng bất mãn chậm rãi lên men.

Biết tên nhóc này là trọng sinh tới, hơn nữa đối với mình có thể nói là thâm cừu đại hận, Yến Lạc cũng không tính toán dùng biện pháp bình thường tới tiêu trừ giá trị hắc hóa.

Nghĩ Vân Trạch căm thù cô như vậy, hẳn là sẽ không muốn ở lại chỗ cô lâu, cố ý để lại bậc thang làm hắn đi, kết quả hắn còn ở chỗ này ngây ngốc không đi rồi.

Yến Lạc nhìn giá trị hắc hóa 100 không nhúc nhích trên giao diện, cảm thụ được linh lực bàng bạc trong cơ thể mà chính mình đều có điểm không tin kia, mới hơi có một tia tự tin, trong lòng kinh sợ, lời nói lại lãnh đạm mang theo một tia nghi hoặc.

"Làm sao vậy? Là trong lúc tu hành có cái gì không hiểu sao?"

Vân Trạch rũ con ngươi nhìn ngón tay của mình, cái tay kia đang gắt gao túm ống tay áo Yến Lạc, mà Yến Lạc cũng là mười phần dung túng động tác của hắn.

Ánh mắt nhàn nhạt, lại mang theo một loại nhàn nhạt dung túng cùng sủng nịch.

Trong lòng bỗng nhiên sinh ra cảm giác như vậy.

Nếu cô là thật sự muốn sủng một người, là có thể đem người sủng lên trời, thậm chí ở bên người cô la lối khóc lóc đều hoàn toàn không sao.

Nhưng loại cảm giác này cô lại cho người khác..

Thấy Vân Trạch không nói lời nào, Yến Lạc tiếp tục mở miệng, "Thực lực của Tam trưởng lão mọi người đều tán thành, nếu luận về hệ lôi, sợ là không có ai so với hắn càng thích hợp hơn."

"Không cần người khác."

Vân Trạch chợt mở miệng, thanh âm có chút nhẹ, cũng mang theo một chút ủy khuất.

"Ta chỉ nghĩ muốn sư tôn."

Vân Trạch ngẩng đầu, trong đôi mắt rõ ràng chiếu rọi hình bóng Yến Lạc.

"Con.." Yến Lạc sửng sốt, sau đó theo bản năng dời đi ánh mắt, nhíu mày, "Đừng quậy phá."

Vân Trạch nhìn chằm chằm vào Yến Lạc, cẩn thận quét biểu tình trên mặt cô, tuy lời nói mang theo một tia nghiêm khắc.

Nhưng vành tai nho nhỏ ẩn trong tóc lại phiếm màu hồng nhạt.

Thẹn thùng?

Vân Trạch thẳng tắp nhìn, ngón tay không tự giác hơi hơi co giật.

Trước kia đều không cẩn thận chú ý quá, nguyên lai dưới sự lạnh nhạt đạm nhiên của Yến Lạc lại cất dấu cảm xúc như vậy sao?

Bị ánh mắt của Vân Trạch xem có chút không được tự nhiên, nhưng lại không biết nên nói hắn cái gì, Yến Lạc tạm dừng trong chốc lát, thấy Vân Trạch vẫn không nhúc nhích, cuối cùng vẫy vẫy tay áo, đẩy tay hắn ra, đi về hướng trong phòng.

Góc áo màu trắng tung bay, dáng người nhanh nhẹn, ở trong mắt Vân Trạch lại có hai phần cảm giác chạy trối chết.

Có chút.. Đáng yêu.

"Lại đây." Còn đang tinh tế cảm thụ cảm giác trên đầu ngón tay mình, trong phòng, thanh âm của Yến Lạc lại lần nữa truyền tới, trong đó mang theo nhè nhẹ bất đắc dĩ cùng dung túng.

Khóe môi Vân Trạch nhịn không được nhiễm một tia ý cười, xoay người theo vào.

Yến Lạc ngồi ở trước bàn, một tay chống cằm, cổ tay áo màu trắng trượt xuống dưới một khối, lộ ra một đoạn da thịt oánh bạch như ngọc, trên bàn đặt một ly linh trà mới vừa pha xong, mang theo một chút lười biếng, là tư thái ngày thường không có gặp qua.

Vân Trạch nhìn đến có chút ngây ra, ngay sau đó ba ba tiến đến trước người cô, ngồi ở ghế trên, rũ đầu nhỏ, bộ dáng nhỏ thực ủy khuất, "Sư tôn."
 
Chỉnh sửa cuối:
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back