Chương 159: Như thế nào là cuồng em gái (xong)
Yến Lạc đã có thể ngồi dậy, nhưng ánh mắt vẫn dại ra như cũ, đối với lời nói của mọi người đều không có phản ứng, trên khuôn mặt nhỏ không có chút sức sống nào, giống như đắm chìm trong thế giới của chính mình.
Đối với Yến Bách cùng Yến Tề vừa thấy lần đầu sau khi tỉnh lại, Yến Lạc tuy rằng hoàn toàn không biểu tình gì, nhưng nước mắt lại không tự giác chảy ra.
Mà từ sau lúc đó, đối với Lục Bất Trì mỗi ngày đều túc trực ở đây, Yến Lạc cũng có thể có một chút động tác nhỏ không giống nhau, đột nhiên không thấy hắn, đáy mắt sẽ không tự giác để lộ ra hai phần kinh hoảng.
Nhưng có một lần Lục Bất Trì vì để nhìn đến trên mặt Yến Lạc nhiều thêm một ít cảm xúc mà lặng lẽ tránh ở một bên, một lát sau, tuy rằng Yến Lạc không có cảm xúc gì, nhưng khóe mắt lại chậm rãi tràn ra một tia trong suốt.
Làm trong lòng hắn co rút đau đớn.
Từ sau lúc đó, hắn cũng không dám biến mất quá lâu nữa.
Cũng chính là bởi vì những nguyên nhân này, giá trị hắc hóa của Lục Bất Trì chậm rãi rơi xuống 15%.
Đã qua hai tháng.
Tình huống không có chuyển biến tốt đẹp.
Lục Bất Trì kiên trì đón Yến Lạc ra khỏi bệnh viện, lúc này Yến Tề và Yến Bách rốt cục không phản đối nữa.
Nhìn hai người đi đăng kí kết hôn, nhìn Lục Bất Trì mỗi ngày ôm Yến Lạc tản bộ ở vườn hoa gần căn nhà hắn đặt mua.
Tuy rằng nhìn không ra được cảm xúc của Yến Lạc, nhưng luôn cảm thấy, nếu Yến Lạc có cảm xúc, hẳn là vui vẻ đi?
Yến Bách tuy rằng vẫn có chút không cam lòng, nhưng cũng không thể không thừa nhận, đích xác có một số việc mà anh trai như hắn làm không được, giúp không được gì.
Cho nên cũng chỉ gắt gao nhìn, miễn cho Lục Bất Trì lại không cẩn thận nháo ra chuyện xấu gì đó.
Rốt cuộc.. thời gian còn lại cho hai người, không đến một tháng.
Lục Bất Trì như cũ mỗi ngày dốc lòng chăm sóc Yến Lạc, tuy rằng Yến Lạc trên cơ bản không thể cho hắn bất cứ phản ứng gì, nhưng trong lòng lại dần dần sinh ra một loại cảm giác thỏa mãn.
Sống cùng sống, chết cùng chết.
Thật tốt.
Thời gian từng chút trôi qua, một tháng cuối cùng cũng chỉ còn lại mấy ngày.
Lục Bất Trì có thể cảm nhận được tinh thần lực của mình cũng chậm rãi suy yếu, mà thời gian Yến Lạc mở mắt cũng càng ngày càng ít.
Ôm Yến Lạc ngồi trên ghế trong sân, Lục Bất Trì cẩn thận sửa sang lại quần áo của Yến Lạc, đáy mắt ôn hòa.
Hô hấp của Yến Lạc trong lòng hắn dần dần yếu đi, Lục Bất Trì lại cong môi, cúi đầu cọ cọ cô.
Hơi lạnh, mềm mại.
Vốn dĩ khúc nhạc dạo cả đời này đều đã bị những người đó định sẵn, bóng tối vô chừng mực, bạo lực vô chừng mực, báo thù vô chừng mực.
Lại không nghĩ tới còn có vui sướng như vậy, thả lỏng như vậy, cảm giác yêu cô đến không muốn sinh ly tử biệt mỹ diệu như vậy.
Hắn không tham lam, tuy rằng chỉ có một cái chớp mắt ngắn ngủn, nhưng vậy là đủ rồi, vậy là quá đủ rồi.
So với cả đời sống trong bóng đêm, vĩnh viễn trầm luân trong tuyệt vọng bạo nộ, như bây giờ cả đời, thật sự là thỏa mãn mà hắn không thể tưởng tượng được.
Lục Bất Trì cười, đáy mắt tràn đầy ôn hòa mềm mại, đã không thấy trống rỗng như dĩ vãng.
Tuy rằng Lạc Lạc đi rồi, hắn cũng không ở lại một mình bao lâu, nhưng hắn vẫn muốn đi theo Lạc Lạc cùng lúc, chậm rãi lợi dụng tinh thần lực đoạn tuyệt tâm mạch của mình.
Hô hấp dần dần trở nên cố sức.
Lục Bất Trì lại cười, cúi đầu nhẹ nhàng dán lên khóe môi Yến Lạc.
"Lạc Lạc, anh thật quá may mắn, có thể gặp được ánh sáng của cuộc đời này.."
Trong lúc hoảng hốt, hắn cảm nhận được xúc cảm hơi lạnh dừng trên mặt hắn, hắn nghe thấy thanh âm dừng ở bên tai.
"Thật là cao hứng, có thể làm ánh sáng trong sinh mệnh của anh.."
Nước mắt rơi xuống.
"Đinh -- giá trị hắc hóa của Lục Bất Trì -15 (0/100)"

Yến Lạc đã có thể ngồi dậy, nhưng ánh mắt vẫn dại ra như cũ, đối với lời nói của mọi người đều không có phản ứng, trên khuôn mặt nhỏ không có chút sức sống nào, giống như đắm chìm trong thế giới của chính mình.
Đối với Yến Bách cùng Yến Tề vừa thấy lần đầu sau khi tỉnh lại, Yến Lạc tuy rằng hoàn toàn không biểu tình gì, nhưng nước mắt lại không tự giác chảy ra.
Mà từ sau lúc đó, đối với Lục Bất Trì mỗi ngày đều túc trực ở đây, Yến Lạc cũng có thể có một chút động tác nhỏ không giống nhau, đột nhiên không thấy hắn, đáy mắt sẽ không tự giác để lộ ra hai phần kinh hoảng.
Nhưng có một lần Lục Bất Trì vì để nhìn đến trên mặt Yến Lạc nhiều thêm một ít cảm xúc mà lặng lẽ tránh ở một bên, một lát sau, tuy rằng Yến Lạc không có cảm xúc gì, nhưng khóe mắt lại chậm rãi tràn ra một tia trong suốt.
Làm trong lòng hắn co rút đau đớn.
Từ sau lúc đó, hắn cũng không dám biến mất quá lâu nữa.
Cũng chính là bởi vì những nguyên nhân này, giá trị hắc hóa của Lục Bất Trì chậm rãi rơi xuống 15%.
Đã qua hai tháng.
Tình huống không có chuyển biến tốt đẹp.
Lục Bất Trì kiên trì đón Yến Lạc ra khỏi bệnh viện, lúc này Yến Tề và Yến Bách rốt cục không phản đối nữa.
Nhìn hai người đi đăng kí kết hôn, nhìn Lục Bất Trì mỗi ngày ôm Yến Lạc tản bộ ở vườn hoa gần căn nhà hắn đặt mua.
Tuy rằng nhìn không ra được cảm xúc của Yến Lạc, nhưng luôn cảm thấy, nếu Yến Lạc có cảm xúc, hẳn là vui vẻ đi?
Yến Bách tuy rằng vẫn có chút không cam lòng, nhưng cũng không thể không thừa nhận, đích xác có một số việc mà anh trai như hắn làm không được, giúp không được gì.
Cho nên cũng chỉ gắt gao nhìn, miễn cho Lục Bất Trì lại không cẩn thận nháo ra chuyện xấu gì đó.
Rốt cuộc.. thời gian còn lại cho hai người, không đến một tháng.
Lục Bất Trì như cũ mỗi ngày dốc lòng chăm sóc Yến Lạc, tuy rằng Yến Lạc trên cơ bản không thể cho hắn bất cứ phản ứng gì, nhưng trong lòng lại dần dần sinh ra một loại cảm giác thỏa mãn.
Sống cùng sống, chết cùng chết.
Thật tốt.
Thời gian từng chút trôi qua, một tháng cuối cùng cũng chỉ còn lại mấy ngày.
Lục Bất Trì có thể cảm nhận được tinh thần lực của mình cũng chậm rãi suy yếu, mà thời gian Yến Lạc mở mắt cũng càng ngày càng ít.
Ôm Yến Lạc ngồi trên ghế trong sân, Lục Bất Trì cẩn thận sửa sang lại quần áo của Yến Lạc, đáy mắt ôn hòa.
Hô hấp của Yến Lạc trong lòng hắn dần dần yếu đi, Lục Bất Trì lại cong môi, cúi đầu cọ cọ cô.
Hơi lạnh, mềm mại.
Vốn dĩ khúc nhạc dạo cả đời này đều đã bị những người đó định sẵn, bóng tối vô chừng mực, bạo lực vô chừng mực, báo thù vô chừng mực.
Lại không nghĩ tới còn có vui sướng như vậy, thả lỏng như vậy, cảm giác yêu cô đến không muốn sinh ly tử biệt mỹ diệu như vậy.
Hắn không tham lam, tuy rằng chỉ có một cái chớp mắt ngắn ngủn, nhưng vậy là đủ rồi, vậy là quá đủ rồi.
So với cả đời sống trong bóng đêm, vĩnh viễn trầm luân trong tuyệt vọng bạo nộ, như bây giờ cả đời, thật sự là thỏa mãn mà hắn không thể tưởng tượng được.
Lục Bất Trì cười, đáy mắt tràn đầy ôn hòa mềm mại, đã không thấy trống rỗng như dĩ vãng.
Tuy rằng Lạc Lạc đi rồi, hắn cũng không ở lại một mình bao lâu, nhưng hắn vẫn muốn đi theo Lạc Lạc cùng lúc, chậm rãi lợi dụng tinh thần lực đoạn tuyệt tâm mạch của mình.
Hô hấp dần dần trở nên cố sức.
Lục Bất Trì lại cười, cúi đầu nhẹ nhàng dán lên khóe môi Yến Lạc.
"Lạc Lạc, anh thật quá may mắn, có thể gặp được ánh sáng của cuộc đời này.."
Trong lúc hoảng hốt, hắn cảm nhận được xúc cảm hơi lạnh dừng trên mặt hắn, hắn nghe thấy thanh âm dừng ở bên tai.
"Thật là cao hứng, có thể làm ánh sáng trong sinh mệnh của anh.."
Nước mắt rơi xuống.
"Đinh -- giá trị hắc hóa của Lục Bất Trì -15 (0/100)"