Tiểu Thuyết [Edit] Phúc Bảo Ba Tuổi Rưỡi, Được Tám Người Chú Chiều Chuộng - Mạnh Hàn Tử

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Thao288, 15 Tháng một 2023.

  1. Thao288

    Bài viết:
    3
    Chương 20: Kiểm Tra Giám Sát

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong đoạn giám sát, Tô Bảo đang chia bánh, Tô Tử Chiến ngoảnh mặt từ chối.

    Lúc này Hạnh Hân đột nhiên lao ra, kéo lấy váy Tô Bảo, không nói lời nào đẩy Tô Bảo ra.

    Tô Bảo định nói gì đó nhưng Hạnh Hân không nghe, trực tiếp tát vào mặt Tô Bảo.

    Sau đó Tô Bảo nổi giận và đánh lại Hạnh Hân, hai đứa trẻ bắt đầu đánh nhau như thế.

    Giám sát tương đối xa, không nghe rõ bọn nhỏ nói cái gì, nhưng hiển nhiên Hạnh Hân đánh Tô Bảo trước..

    Mọi người kinh ngạc nhìn Tuyết Nhi.

    Vừa rồi cô ấy nói rằng chính Tô Bảo là người đánh Hạnh Hân trước.

    Nhưng bây giờ nhìn lại, hoàn toàn không phải như vậy!

    "Không phải Tuyết Nhi vừa mới nói Tô Bảo tiểu thư không nói một lời liền đánh Hạnh Hàn tiểu thư sao? Ngược lại là.."

    "Cái này.. Có chút không đúng a!"

    Những lời nói dối của Tuyết Nhi bị phơi bày trước công chúng, cô ta xấu hổ tức giận đến mức suýt khóc, mẹ của Tuyết Nhi cũng vô cùng xấu hổ.

    Cô ta nói: "Con nít mà, có lẽ là nhớ nhầm một chút.."

    Ai biết nhà họ Tô lại tàn nhẫn đến mức mở camera giám sát bọn họ!

    Bây giờ, cô ta muốn tâng bốc Vệ Uyển một chút, nhưng cuối cùng lại bị đưa đến đầu sóng ngọn gió..

    Tất cả mọi người căn bản không tin lời mẹ Tuyết Nhi mẫu thân nói, Tuyết Nhi tuổi đã lớn như vậy rồi, sao có thể nhớ sai, hoặc là đầu óc không tốt, hoặc là cố ý lừa gạt người khác?

    "Ai, các ngươi nói xem, thế này, cũng không thể trách Tô Bảo tiểu thư.."

    "Đúng vậy, là Hạnh Hân tiểu thư ra tay trước, cho nên dù như thế nào cũng không thể đánh người đúng không?"

    Họ vừa thấy Hạnh Hân khóc đã thấy tội nghiệp cho cô ấy, nhưng bây giờ cô ấy càng ngày càng giống một con gấu.

    Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của người khác, trong mắt Hạnh Hân có chút đờ đẫn và bất lực, lại bật khóc.

    Vệ Uyển nắm tay càng lúc càng chặt.

    Cô đau lòng, run giọng nói: "Anh.. sao anh có thể làm như vậy.."

    Tung camera giám sát ra nơi công cộng để mọi người thấy chính Hạnh Hân là người đánh người trước.

    Con bé còn nhỏ như vậy, lòng tự trọng của con bé đặt ở đâu? Bóng đen tâm lý này lớn biết bao!

    Làm sao họ có thể đối xử với Hạnh Hân như thế!

    Tô Nhất Trần lạnh lùng nhìn Vệ Uyển, không buồn nói lý lẽ với cô ta.

    Trong thế giới của Vệ Uyển, người khác 'làm tổn thương' Hạnh Hân thì không được, nhưng Tô Bảo thì được sao? Chẳng lẽ Hạnh Hàn của cô là bảo bối, còn Tô Bảo không phải?

    Tô Nhất Trần nhìn Hạnh Hân, hạ giọng nói: "Đứng lên!"

    Điều mà Hạnh Hân sợ nhất là Tô Nhất Trần, vẫn đang khóc nhưng cũng không dám trái lời, vì vậy cô từ dưới đất đứng dậy.

    Tô Nhất Trần hỏi: "Con có nghĩ rằng con làm như vậy là đúng không?"

    Hân Hân khóc không nói gì, nhưng lúc này, cô mơ hồ bắt đầu cảm thấy mình sai rồi.

    Cô vừa khóc vừa lau nước mắt: "Con không muốn nói.. con không muốn!"

    Vẫn vô cớ gây sự, nhưng tiếng nói đã dịu đi nhiều.

    Vệ Uyển cảm thấy đau khổ, làm thế nào hắn có thể chỉ trích một đứa trẻ ở nơi công cộng như thế này?

    Điều này làm sao có thể làm cho đứa trẻ chịu đựng được!

    Nhưng mà, cô ta còn chưa kịp nói chuyện, Tô Tử Lâm đã lạnh lùng nhìn cô ta một cái, lạnh giọng nói: "Cô tốt nhất câm miệng! Bằng không, lập tức trở về ký đi."

    Vệ Uyển: "..."

    Tô Bảo căng thẳng nhìn Hạnh Hân không nói gì.

    Cô ấy nghĩ rằng chị Hạnh Hân không xấu, nhưng tại sao mọi chuyện lại thế này?

    Cô ấy có một người mẹ yêu thương cô ấy, và một đứa trẻ có một người mẹ yêu thương cô ấy hẳn là hạnh phúc nhất.

    Nhưng Tô Bảo cảm thấy Hạnh Hân không vui.

    Tô Nhất Trần tiếp tục hỏi, "Tại sao con lại đánh Tô Bảo?"

    Hạnh Hân thổn thức: "Con muốn váy.. Đây là váy của con mà, nếu không có em gái, những thứ này đều là của em."

    Khi bà ngoại Hạnh Hân nghe thấy điều này, không hiểu sao tim bà ta đập loạn lên.

    Bà ta vội nói: "Này, đứa trẻ này thật là! Con nên nói cho chúng ta biết con muốn gì.."

    Tô Nhất Trần nhìn Vệ Uyển, lạnh giọng hỏi: "Cô đã nói với Hạnh Hân rằng chiếc váy của Tô Bảo là của nó?"

    Vệ Uyển cắn môi và nói: "Không phải.."

    Bà Hạnh Hân vội vàng nói: "Ôi, ôi, nó chỉ là một chiếc váy mà thôi! Nếu Tô Bảo thích nó, thì chúng ta sẽ đưa nó cho Tô Bảo, nhưng chuyện này Hạnh Hân nhà chúng ta không biết gì cả!"

    Tô Nhất Trần không nói nên lời: "Bà có ý gì? Cái gì gọi là 'Tô Bảo thích thì đưa cho Tô Bảo'?"

    Là đàn ông, vốn dĩ họ không muốn quan tâm đến những chuyện cỏn con này.

    Tuy nhiên, họ sẽ không bao giờ cho phép người khác chỉ tay vào Tô Bảo!

    Chuyện hôm nay, dù là chuyện giữa con nít với nhau cũng phải làm rõ!

    Tô Nhất Trần thì thầm gì đó với trợ lý bên cạnh, một lúc sau trợ lý đi lấy tài liệu.

    Vệ Uyển đột nhiên có một dự cảm xấu..

    Tô Nhất Trần lạnh lùng nói: "Đây là dữ liệu tùy chỉnh của chiếc váy bầu trời đầy sao này, tất cả đều được tùy chỉnh theo dáng người và chiều cao của Tô Bảo."

    "Hạnh Hân cao hơn Tô Bảo, Tô Bảo dáng người gầy và nhỏ, chiếc váy này vốn được làm cho Tô Bảo."

    Mọi người đều sửng sốt, sau đó nghĩ lại vấn đề này.

    Đúng vậy, Tô Bảo gầy và nhỏ, chiếc váy bầu trời đầy sao này vừa vặn với con bé..

    Lại nhìn Hạnh Hân, cảm thấy cô ấy có phần hơi mặt dày.

    Cho dù Tô Bảo cởi váy bầu trời đầy sao này ra, Hạnh Hân cũng không mặc được.

    Vệ Uyển không thể xuống đài được, cảm thấy rất bực bội.

    Dù vậy, điều đó vẫn không thể thay đổi sự thật rằng họ thiên vị!

    Cô ấy nói: "Tôi không nói rằng chiếc váy này thuộc về Hạnh Hân, tôi chỉ nói rằng Tô Bảo có nó nhưng Hạnh Hân thì không, đó là lý do tại sao Hạnh Hân làm loạn."

    Mọi người lại nhìn Tô Nhất Trần.

    Mặc dù.. nhưng..

    Bọn họ đã cho Tô Bảo tất cả những gì cô bé muốn, nhưng Hạnh Hân lại không có gì, vì vậy không có gì lạ khi cô ấy làm loạn lên cả.

    Tô Nhất Trần hừ lạnh một tiếng, ra hiệu cho trợ lý mở trang thứ hai của hợp đồng tùy chỉnh.

    "Tô Bảo đã có váy bầu trời đầy sao, Hạnh Hân cũng đã có váy bầu trời đầy sao. Trang này là dữ liệu về váy của Hạnh Hân!"

    Váy bầu trời đắt nhất là 10 triệu, không ngờ váy của cô Hạnh Hân lại đắt hơn.. 10, 5 triệu!

    Tuy 500.000 không nhiều đối với nhà họ Tô nhưng cũng không phải là một số tiền nhỏ.

    Điều này không thể nói là thiên vị được nữa.

    Ánh mắt mọi người nhìn Vệ Uyển hơi thay đổi.

    Có người thấp giọng nói: "Đứa nhỏ không hiểu chuyện, chẳng lẽ người lớn nói với cô ấy như vậy nên cô ấy mới tưởng chiếc váy là của mình?"

    "Ta cũng thắc mắc không biết cô ta dạy con thế nào.."

    "Ta đã sớm nghe nói đứa nhỏ này kiêu ngạo vô lý.."

    "..."

    Vệ Uyển cắn môi, cảm thấy mặt nóng bừng, hận không thể chui xuống đất!

    Tại sao những người này lại như thế này? Nói về người khác trước mặt họ có phải là vô giáo dục không?

    Tô Dịch Thần nói: "Hạnh Hân, bây giờ con đã hiểu chưa? Chiếc váy này vốn là của Tô Bảo, và con cũng có váy của riêng mình. Nhưng nếu con muốn chiếc váy giống như Tô Bao, chú sẽ tùy chỉnh cho con."

    Hạnh Hân không nói gì, cô bé đã bình tĩnh lại rất nhiều, bắt đầu lắng nghe.

    Thực ra đứa trẻ nào cũng vậy, bạn nói lý lẽ rõ ràng với cô ấy thì cô ấy có thể hiểu bạn, khóc mãi khóc mãi cũng chỉ là thử thách điểm mấu chốt của người lớn mà thôi.

    Bây giờ dù là ông nội hay chú của cô, họ đều đã nói rõ ràng điểm mấu chốt, Hạnh Hân bắt đầu nhận ra khóc lóc cũng không giải quyết được vấn đề.

    Thấy Hạnh Hân ngừng khóc, ông Tô nói: "Tử Chiến, đưa em gái con về."

    Ông không dám để Vệ Uyển mang Hạnh Hân đi.

    Tô Tử Chiến sắc mặt lạnh lùng, mặc dù không thích Hạnh Hân nhưng vẫn nói: "Đi thôi."

    Hạnh Hân nức đi theo.

    Để lại Vệ Uyển một mình không thể xuống đài được, cô ta cảm thấy rất khó.

    Đúng vậy, cho dù Hạnh Hân có lỗi, thì cô ta vẫn là mẹ của con bé, vậy họ có tư cách gì mà kỷ luật Hạnh Hân thay cô ta?
     
  2. Thao288

    Bài viết:
    3
    Chương 21: Mẹ Kế Mặt Dày Xin Tha Thứ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ông Tô lạnh lùng nhìn Vệ Uyển.

    Vừa rồi nhìn Hạnh Hân, trên mặt còn có chút dịu dàng, nhưng bây giờ thì không còn chút nào.

    "Thằng hai, đem cô ta về đi, hai người các ngươi nên tự ngẫm lại với nhau đi!"

    Ông Tô đã kiềm chế bản thân lắm rồi, ông đã cố để không chỉ trích Vệ Uyển trước mặt người ngoài.

    Người ngoài có thể không hiểu điều này có nghĩa là gì, nhưng Vệ Uyển và bà ngoại Hạnh Hân biết rất rõ rằng ông Tô cũng có thể có ý định để bọn họ ly hôn.

    Bà ngoại Hạnh Hân lại bắt đầu xen vào: "Ông thông gia bình tĩnh, bình tĩnh!"

    "Tiểu Uyển cũng không phải cố ý, nó chỉ là quá yêu con gái mình mà thôi! Như vậy làm sao có thể gọi là sai được?"

    Bà ngoại Hạnh Hân ngoài mặt thì tươi cười nhưng thực ra trong lòng lại rất khó chịu.

    Sắc mặt Vệ Uyển trở nên khó coi, nói: "Mẹ đừng nói nữa."

    Cô quay lưng bỏ đi, bà ngoại Hạnh Hân vội vàng đi theo.

    Sau khi đi xa, bà ngoại Hạnh Hân lại bắt đầu.

    "Con xem! Mẹ vừa mới nói người nhà bọn họ thiên vị, quả không sai mà! Đều là hài tử, sao có thể không ngừng chỉ trích Hạnh Hàn như thế?"

    "Hạnh Hân còn nhỏ như vậy, không biết có bao nhiêu oan ức!"

    "Họ không nói một lời nào chỉ trích Tô Bảo, vậy đó hoàn toàn là lỗi của nhà chúng ta sao? Nếu mọi việc cứ tiếp tục như vậy, có khi một thời gian nữa họ sẽ đuổi Hạnh Hân đi luôn ấy chứ!"

    Vệ Uyển buồn bã, tức giận nói: "Mẹ, mẹ đừng nói nữa, mẹ về đi!"

    Bà Hạnh Hân lầm bầm bỏ đi.

    Vệ Uyển đi một mình, vừa đi vừa lau nước mắt trong sự bất bình.

    Cô vẫn cảm thấy mình nói đúng, ông Tô và những người khác chẳng qua là thiên vị mà thôi.

    Vệ Uyển đang kìm nén sự bất mãn của mình, nhưng vào lúc này, cô nhìn thấy ai đó đang gây rối ở cổng trang viên.

    Một người gác cổng vội vàng đi tới, định tìm quản gia, nhưng Vệ Uyển lập tức ngăn lại.

    "Chuyện gì xảy ra vậy?"

    Bảo vệ nói: "Có hai người bên ngoài nói là cha mẹ của tiểu thư Tô Bảo.. Tôi phải đi báo với quản gia."

    Vệ Uyển sửng sốt, cha ruột của Tô Bảo?

    Cô đã nghe nói về gia đình nhà họ Lâm ở Nam Thành, sau khi Tô Bảo khiến mẹ kế bị sảy thai, ba nó-Lâm Phong đã đánh chửi Tô Bảo thậm tệ trong cơn tức giận, vậy nên nhà họ Tô đã trực tiếp khiến họ phá sản.

    Vệ Uyển cụp mắt xuống, ánh mắt khẽ lóe lên.

    Hạnh Hân của cô ta oan ức như vậy, buồn khổ như vậy, tại sao Tô Bảo lại có thể sống vui vẻ như vậy chứ?

    Phải để người khác thấy Tô Bảo là đứa trẻ như thế nào!

    Biết nhà ông bà ngoại giàu có, lập tức theo các cậu bỏ đi, bỏ lại ông bà nội và bố ruột.

    Đây chẳng phải là ghét nghèo yêu giàu sao?

    Vệ Uyển nói: "Cho bọn họ vào đi."

    Bảo vệ sửng sốt: "Nhị phu nhân.. Chuyện này.. Không cần báo lại với lão phu nhân sao?"

    Vệ Uyển cau mày: "Lời của tôi rất khó tiếp nhận sao?"

    Mấy năm nay, Vệ Uyển cùng mấy đứa nhỏ thường xuyên ở nhà chính Tô gia, còn lại rất ít trở về.

    Ở một mức độ nào đó, những lời của Vệ Uyển thực sự dùng được!

    Lâm Phong và Mộ Cầm Tâm bước vào trang viên Tô gia như mong muốn.

    Nhà họ Tô huy hoàng và uy nghiêm, chỉ riêng bãi cỏ trước cổng đã có hai mẫu, khi Lâm Phong và Mộ Cầm Tâm ở Nam Thành, họ tự cho mình là người của giới thượng lưu, nhưng bây giờ đứng trước trang viên nhà họ Tô, họ cảm suy nghĩ đó thật buồn cười..

    Cả hai bất giác nắm chặt bộ đồ nhăn nhúm trên người.

    Mộ Cầm Tâm ấm áp nói: "Anh Phong, nhà ngoại Tô Bảo thật lớn a! Anh Phong là ba ruột Tô Bảo, bất kể thế nào, Tô Bảo cũng không thể quên người ba này được."

    "Nếu như Tô gia nguyện ý giúp anh, anh liền không cần trốn nữa, nói không chừng có thể cùng Tô Bảo chung sống tại đây đấy.."

    Trong lòng Lâm Phong bừng bừng hưng phấn.

    Mộ Cầm Tâm lại thêm một phen lửa giận, trầm giọng nói: "Nếu như Tô gia vô lý, chúng ta liền tranh giành quyền nuôi dưỡng Tô Bảo, bọn họ chỉ là nhà ngoại Tô Bảo, mà chúng ta là ba mẹ con bé a.."

    Lâm Phong gật đầu lia lịa.

    Đúng vậy, hôm nay hắn nhất định phải bám lấy sự thật mình là ba ruột của Tô Bảo, bất luận thế nào cũng sẽ không rời đi!

    Tất cả những gì hắn cần là một lời đảm bảo từ nhà họ Tô, thì mọi vấn đề của hắn sẽ được giải quyết, và hắn thậm chí còn có thể quật khởi trở lại.

    Trao đổi quyền nuôi dưỡng Tô Bảo để hắn lấy lại vinh quang cũng là phần thưởng nho nhỏ vì đã nuôi dạy Tô Bảo lâu như vậy.

    Sau trò hề vừa rồi, Tô Bảo thay quần áo và xuống chuẩn bị cắt bánh lần nữa.

    Bất kể sự việc như thế nào, mọi người xung quanh đều trưng ra khuôn mặt tươi cười và chúc Tô Bảo sinh nhật vui vẻ.

    Đây là lần đầu tiên có nhiều người chúc mừng sinh nhật bé như vậy, Tô Bảo không khỏi cảm thấy vui vẻ, chuyện không vui vừa rồi cũng nhanh chóng biến mất.

    Bà Tô ân cần nói: "Tô Bảo lại đây, con hãy ước một điều ước đi!"

    Tô Bảo chắp tay, nhắm mắt lại, trong lòng vô cùng thành kính.

    Bé hy vọng mẹ sẽ được hạnh phúc trên trời kia, và bé cũng hy vọng có thể gặp lại mẹ.

    Bé hy vọng bà ngày càng khỏe hơn, có thể đứng dậy và chạy thật nhanh như bé vậy.

    Hi vọng cậu cả làm ăn phát đạt, cậu hai.. cậu ba..

    Bé đã ước tất cả những gì cho ông bà và các cậu của mình trong lòng, nhưng bé lại quên mất bản thân mình, mở mắt ra cười một cách hạnh phúc.

    Tô Dịch Thần bế bé lên, cười nói: "Thổi nến đi nào!"

    Tô Bảo hít sâu một hơi, hai má phồng lên, thổi 'phù' ra một hơi.

    Thật không may, đứa trẻ quá nhỏ nên chỉ thổi tắt được một trong những ngọn nến.

    Mọi người không nhịn được cười nhìn Tô Bảo, mấy ông cậu đi tới, đi theo bé thổi tắt ba cây nến còn lại.

    Mọi người đang muốn vỗ tay hoan hô, nhưng vào lúc này, một thanh âm cực kỳ đột ngột vang lên: "Tô Bảo!"

    Mộ Cầm Tâm và Lâm Phong vừa chen vào, bọn hắn nhìn thấy được cảnh tượng vui vẻ này, không khỏi buồn bực.

    Bọn họ thì chật vật, đau khổ như vậy, nhưng vật nhỏ lại đang sống rất hạnh phúc.

    Nhưng dù buồn bực thế nào cả hai không quên kế hoạch của mình trước khi đến.

    Mộc Cầm Tâm thanh âm mềm yếu, hai mắt đỏ hoe nói: "Tô Bảo.. Sinh nhật vui vẻ, mẹ đến muộn."

    Lâm Phong cũng nói: "Ba và mẹ đã mang đến cho con quà nè."

    Tô Bảo vừa nhìn thấy hai người bọn họ, nụ cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn liền biến mất, khóe miệng không khỏi xụ xuống.

    Bé quay mặt đi, không thèm nhìn hai người họ một cái.

    Ông Tô sắc mặt khó coi, tức giận quát: "Ai cho các người bước vào đây? Cút ra ngoài!"

    Không ngờ, Lâm Phong cùng Mục Cầm Tâm 'bụp' một cái, đều quỳ xuống!

    Lâm Phong vẻ mặt áy náy: "Ba vợ, con sai rồi, con thừa nhận lúc Tô Bảo còn nhỏ là con quá bận rộn, quá ít quan tâm đến con bé! Lần trước cũng là lỗi của con, đứa nhỏ trong bụng cầm tâm đã sáu tháng tuổi rồi, nhưng không ngờ đột nhiên mất, trong cơn tức giận không kiềm chế được, đã đánh Tô Bảo mạnh hơn một chút.."

    Nước mắt của Mộ Cầm Tâm lặng lẽ rơi xuống, với vẻ mặt đau khổ nhưng lại cố tỏ ra bao dung: "Tô Bảo, là mẹ không tốt.. Lúc con cần nhất, mẹ đã không ở bên cạnh con.."

    Hai người anh một câu, em một câu, ai nấy đều nhanh chóng nói lia lịa.

    Hóa ra hai người này là ba và mẹ kế của Tô Bảo!

    Tô lão gia tức giận đến nhíu chặt mày lại, lại bị Tô Nhất Trần giơ tay ngăn cản, nháy mắt một cái.

    Thấy vậy, Lâm Phong và Mộ Cầm Tâm vui mừng khôn xiết!

    Kế này thực sự hiệu quả!

    Lâm Phong tiếp tục thở dài: "Tô Bảo.. Trong quá trình con lớn lên, ba đã nợ con quá nhiều! Con có thể tha thứ cho ba không?"

    Mộ Cầm Tâm cũng nghẹn ngào nói: "Tô Bảo, mẹ cũng đã suy nghĩ rõ ràng, từ nay về sau dì sẽ không quan tâm việc có con trai con gái gì nữa, chúng ta một nhà sống thật tốt, được không?"
     
  3. Thao288

    Bài viết:
    3
    Chương 22: Mộ Cầm Tâm Lộ Bộ Mặt Thật!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bà Tô nhìn hai thứ vô liêm sỉ này.

    Hắn luôn nói rằng hắn muốn bù đắp cho Tô Bảo, hối hận và thừa nhận lỗi lầm của mình trong từng lời nói và việc làm.

    Trên thực tế, cố ý đến cửa vào ngày này, để nhà họ Tô không trở tay kịp!

    Diễn cảnh tình thâm, lại nói rằng chính Tô Bảo là người giết em trai mình trước, nếu Tô Bảo không quan tâm đến bọn hắn thì Tô Bảo sẽ bị gán cho cái mác là lòng lang dạ sói, hung ác, ghét nghèo yêu giàu.

    Bà Tô tức nghẹn trong lòng, nghĩ đến đứa con gái quý giá của mình lại bị một con lợn chó như vậy làm khổ, bà lại cảm thấy tức giận.

    Bà ôm ngực, thở hổn hển.

    Tô Bảo là người đầu tiên nhận thấy rằng có điều gì đó không ổn với bà Tô, nhanh chóng chạy tới ôm lấy cánh tay của bà Tô.

    "Bà ngoại, bà làm sao vậy?" Tô Bảo vươn bàn tay nhỏ bé, hết lần này đến lần khác vỗ lưng an ủi bà Tô.

    Tô lão phu nhân bật khóc ôm lấy Tô Bảo.

    "Tiểu Tô Bảo.."

    Đứa con tội nghiệp của bà, sao nó lại khổ như vậy?

    Tô Bảo an ủi: "Bà ngoại đừng sợ, có Tô Bảo ở đây, Tô Bảo ở cùng bà ngoại mà!"

    Tô Dịch Thần vội vàng đi lấy thuốc cho Tô lão phu nhân, yến tiệc vừa trở lại bình thường lại bị phá đám.

    Mọi người nhìn người nhà họ Tô, rồi lại nhìn Lâm Phong và Mộ Cầm Tâm đang quỳ ở kia.

    Hai người vẫn khóc đến nước mắt giàn giụa.

    "Đây là cố ý chọc giận người ta sao? Biết rõ sinh nhật của đứa nhỏ, còn chọn thời điểm như vậy mà đến.."

    "Hừ, không nhất định.. Thấy bọn họ tương đối đáng thương, nhất định phải miễn cưỡng cứu lấy chính mình!"

    Có người biết nội tình nói: "Cái người Lâm Phong không phải người tốt.."

    Vụ án của Lâm gia vẫn đang được điều tra và chưa được công bố ra công chúng, rất ít người biết về nó.

    Một người khác nói: "Cũng không thể hoàn toàn đổ lỗi cho anh ta được.. Đứa trẻ sắp chào đời lại bị hại chết, anh ta không kìm được nóng nảy mà đánh mạnh hơn một chút cũng có thể hiểu được.."

    Xét cho cùng, ba mẹ nào mà chưa bao giờ có ý định đánh con chứ?

    Dù sao, Lâm Phong cũng là ba ruột của Tô Bảo..

    Tô Dĩnh Nhạc không kiên nhẫn, nghiến răng hỏi: "Anh à, sao anh không ném loại người này ra ngoài, còn chờ cái gì nữa chứ?"

    Lần trước anh đánh Lâm Phong như vậy, không nghĩ tới hắn còn dám vác xác tới đây!

    Tô Nhất Trần nhàn nhạt nói: "Trực tiếp ném ra ngoài, đối với bọn họ không phải quá dễ dàng rồi sao?"

    Vốn định để sinh nhật Tô Bảo xong rồi sẽ giải quyết, không ngờ hai người lại tự dâng đến tận cửa.

    Chú Nhiếp đã đi lấy bằng chứng rồi.

    Vào ngày Tô Nhất Trần và những người khác tìm thấy Tô Bảo, câu đầu tiên mà Tô Bảo nói là "Tô Bảo không có đẩy dì".

    Công lý này, cậu cả của bé nhất định sẽ giúp bé lấy lại.

    Cái gì tiểu bạch liên, đứa trẻ mưu mô xấu xa, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép Tô Bảo bị dán cái mác như vậy!

    Lâm Phong quỳ trên mặt đất khóc thật lâu, mới phát hiện không có người để ý tới hắn.

    Ánh mắt của những người nhà họ Tô lạnh lùng, còn những người khác thì như đang chờ xem trò hay vậy.

    Hắn chỉ có thể nhìn sang Tô Bảo, tiếc nuối nói: "Tô Bảo, xin hãy tha thứ cho ba.. Là do em trai con đột ngột mất đi, cho nên ba mới xúc động như vậy, ba bình thường không như vậy đâu.."

    Lâm Phong vừa nói chuyện vừa nhìn Tô Bảo, cảm thấy Tô Bảo hẳn là không dám nói ra cái gì đâu, nó trước đây cũng chưa từng dám hé một lời.

    Nhưng Tô Bảo lại bình tĩnh nói: "Ba, người nói dối."

    Lâm Phong thần sắc ngưng trọng: "Ba không có nói dối, không có nói dối mà.."

    Tô Bảo nói: "Ba đã từng đánh Tô Bảo, và đã từng đánh Tô Bảo rất nhiều lần."

    Lâm Phong: "..."

    Trong lòng hắn có chút khó chịu, cảm thấy Tô Bảo quá là không hợp tác.

    "Ba là ba của ngươi! Tô Bảo!" Lâm Phong âm thầm nghiến răng nghiến lợi.

    Tô Nhất Trần tiếp nhận hồ sơ từ trong tay chú Nhiếp, cười lạnh nói: "Anh có phải là ba của Tô Bảo hay không còn chưa biết được."

    Một con vẹt đứng trên vai chú Nhiếp, nhìn thấy nhiều người như vậy, con vẹt sợ hãi, liền nhảy lên vai Tô Bảo.

    Mọi người đều cảm thấy rất kỳ lạ, Tô Nhất Trần đang làm gì vậy?

    Tô Nhất Trần cầm hồ sơ, ngón tay mảnh khảnh không ngừng gõ gõ, hỏi: "Mộ Cầm Tâm, cô nói là Tô Bảo đẩy cô làm cho cô sảy thai?"

    Mộ Cầm Tâm cúi đầu giả bộ khóc, vô cớ sinh ra cảm giác hoảng sợ.

    Cô ta nghẹn ngào nói: "Tôi không trách Tô Bảo, chỉ là con bé cảm thấy quá bất an.."

    Tô Nhất Trần cười khẩy: "Cô có nghĩ rằng Lâm gia khi đó đã không xem lại giám sát sự việc, vì vậy họ đã không biết sự việc mà cô đã làm?"

    Mộ Cầm Tâm sửng sốt nói: "Tô tiên sinh, ngài đang nói cái gì? Tại sao tôi cái gì cũng nghe không hiểu.."

    Tô Nhất Trần liếc nhìn con vẹt: "Tô Bảo, mang Tiểu Ngũ đến đây."

    Tô Bảo ngoan ngoãn ôm Tiểu Ngũ đi tới, cục sữa nhỏ ôn nhu đáng yêu an ủi con vẹt: "Tiểu Ngũ không sợ a, cậu mới không ăn chim đâu."

    Tô Nhất Trần dừng lại, khuôn mặt lạnh lùng của anh dịu đi một chút.

    Mộ Cầm Tâm theo bản năng liếc nhìn con vẹt, con vẹt lập tức vỗ cánh kêu quạc quạc:

    "Đừng tới đây! Có chó dữ! Có chó dữ!"

    Mộ Khâm Tâm nặn ra một nụ cười: "Đây là ý gì.."

    Thật bất ngờ, câu tiếp theo của con vẹt lại bắt chước giọng nói và ngữ điệu của Mộ Cầm Tâm:
     
    Btngan, Doze143212, Hanarine3 người khác thích bài này.
  4. Thao288

    Bài viết:
    3
    Chương 23: Trên Đời Này Sao Có Thể Có Loại Cặn Bã Như Vậy?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lâm Phong sắp tức đến hộc máu rồi.

    Hắn có phải là đã bị Mộ Cầm Tâm lợi dụng rồi không?

    Nhớ lại khoảng thời gian sau khi phá sản, Lâm Phong vẫn là có điều không hiểu.

    Hắn hai mắt đỏ au, nghiến răng nghiến lợi: "Mộ Cầm Tâm, cô đã sớm muốn rời khỏi tôi rồi đúng không? Đứa nhỏ sinh ra, cô sẽ không rời đi được, cho nên cô lợi dụng Tô Bảo để thủ tiêu đứa con trong bụng cô đúng không?"

    Mộ Cầm Tâm lúc này vẫn không chịu thừa nhận, vừa lắc đầu vừa lau nước mắt, dáng vẻ như người bị hại oan ức lắm.

    "Không, thật sự không phải, không phải như vậy.."

    Lâm Phong mặc dù trong lòng rất khó chịu, nhưng sau khi nghĩ lại, đây không phải là lúc để đôi co với cô ta.

    Vậy nên hắn giả vờ như hắn cũng bị cô ta lừa đến không biết gì: "Cô, cái người phụ nữ độc địa này.. cô đã lừa tôi lâu như vậy, cô khiến tôi hiểu lầm về Tô Bảo hết lần này đến lần khác.."

    "Tô Bảo! Tất cả là lỗi của ba! Là ba bị kẻ xấu che mắt! Ba đã bị người mà ba tin tưởng nhất lừa dối!"

    Tô Nhất Trần ngoắc ngoắc ngón tay.

    Bác Nhiếp lại lấy ra một vài tài liệu và chiếu chúng lên màn hình.

    Đầu tiên là giấy chứng tử của Tô Cẩm Ngọc và giấy chứng nhận kết hôn của Lâm Phong.

    Tô Cẩm Ngọc qua đời vào tháng 3 mà Lâm Phong đã kết hôn với Mộ Cầm Tâm vào cuối tháng 3.

    Thứ hai là tình cảnh sống còn của Tô Bảo ở bệnh viện, trong đó ghi rõ [ngừng hô hấp đột ngột, sốc tinh thần, gãy xương sườn thứ ba, thứ tư, thứ sáu và thứ bảy của xương sườn trái, gãy xương cánh tay, gãy cánh tay phải, chân trái bẻ cong ra ngoài, trên mô tê cóng không hồi phục, đứt ngón út bàn chân trái..]

    Sau đó còn có một bức ảnh, là bị người hàng xóm nào đó lén lút chụp, Tô Bảo mặc một bộ đồ ngủ quỳ trên tuyết, bị tuyết chôn vùi chỉ để lộ ra một chút tấm lưng gầy nhỏ..

    Lâm Phong trong lòng chợt phát lạnh!

    Tất cả mọi người không khỏi kinh ngạc che miệng.

    Chỉ trong vài dòng tường trình của vụ án, tất cả đều cho thấy Tô Bảo đã bị đánh đập dã man như thế nào vào thời điểm đó!

    Mọi người không khỏi tức giận nhìn Lâm Phong, đứa nhỏ bị thương nặng, hấp hối đưa vào bệnh viện cấp cứu, vậy mà hắn còn dám nói: "Ba ngoài ý muốn đánh mạnh một chút"?

    Khi bà Tô nhìn thấy bản báo cáo y tế này, đã suýt ngất lịm vì đau lòng!

    "Cái này mà được coi ngoài ý muốn hả, nói khó nghe một chút, chính là một đòn trí mạng đấy!"

    "Trời đổ nhiều tuyết như vậy, lại để cho đứa nhỏ quỳ trong tuyết.. Lạnh băng, tím tái.. A, vừa rồi ta còn tưởng rằng hắn đáng thương a, a!"

    "Đây có còn là người sao, là dã thú mới đúng? Hắn còn dám mạnh miệng nói mình là ba con bé?"

    Tô Nhất Trần cười lạnh: "Tiếp tục."

    Chú Nhiếp đưa ra một 'lệnh bắt giữ' khác có đóng dấu chính thức, giải thích:

    "Tập đoàn Lâm thị một năm trước đã phát hiện ra một lượng lớn các vụ buôn lậu, hậu quả là ba người đã thiệt mạng. Trong năm nay, dư luận chưa từng từ bỏ cuộc điều tra, hiện tại họ đã xác định được và thu được chứng cứ, kẻ tình nghi số một, Lâm Phong, chính thức bị truy nã."

    Nói cách khác, Lâm thị hoàn toàn không phải bị phá sản bởi sự trả thù của nhà họ Tô, mà là tự làm bậy.

    Lâm Phong cũng ngồi sụp xuống đất, biết rằng mọi thứ đã không còn cứu vãn được nữa.

    Đã hết! Hết thật rồi!

    Mọi người đều sững sờ trước sự thật.

    Vợ vừa mất, người chồng vội cưới vợ mới.

    Vợ mới liên tục bạo hành con gái nhỏ nhưng anh ta lại mặc kệ, vợ mới vu oan cho con gái, anh ta lại đánh con đến gần như chỉ cong một hơi thở thoi thóp.

    Thậm chí, họ còn cố tình tung tin đồn thất thiệt, đổ hết lỗi cho Tô Bảo.

    Trên đời này sao lại có người cha độc ác như vậy chứ?

    Những người đã có con không khỏi ôm con mình mà chửi: "Loại người này không xứng sống trên đời! Đồ rác rưởi!"

    "Gọi cảnh sát bắt hắn đi!"

    Khi Lâm Phong nghe thấy tiếng chuông báo động, hắn lập tức hoảng sợ, hắn lo lắng đến mức muốn xông lên bắt lấy Tô Bảo!

    Nếu họ dám gọi cảnh sát và bắt hắn, hắn sẽ giết Tô Bảo! Phải để Tô Bảo chết cùng anh ta, để họ phải hối hận khi làm vậy!

    Ai biết rằng trước khi Lâm Phong lao đến trước mặt Tô Bảo, Tô Nhất Trần đã nhấc chân, đạp hắn ra xa một cách tàn nhẫn!

    Một số vệ sĩ mặc đồ đen lập tức tiến lên, túm lấy cổ áo của Lâm Phong và Mộ Cầm Tâm, kéo họ ra ngoài như kéo những con vật.

    Mộ Cầm Tâm không còn cách nào khác ngoài việc giả vờ bị oan ức rồi khóc lóc.

    Còn Lâm Phong thì sao? Hắn tiếp tục hét lên:

    "Dù sao Tô Bảo cũng là do tôi nuôi lớn! Không có tôi, nó có thể xuất hiện ở thế giới này sao?"

    "Cho dù hơn ba năm qua tôi đối xử tệ bạc với nó, cũng không thể phủ nhận sự thật, nó mang dòng máu của tôi, là do tôi sinh ra!"

    "Nhà họ Tô các người là đồ vô ơn!"

    Tô Nhất Trần cười khẩy: "Tô Bảo thực sự không phải là con của anh."

    Lâm Phong sửng sốt: "Anh.. anh có ý gì.."

    Tô Nhất Trần cao cao tại thượng, lạnh lùng nhìn Lâm Phong: "Kết quả kiểm tra DNA cho thấy anh không phải là cha ruột của Tô Bảo."

    Đầu óc Lâm Phong đột nhiên nổ tung, phản ứng đầu tiên của hắn là, con đường còn lại duy nhất của hắn cũng bị chặn rồi.

    Hắn.. thật sự không phải cha ruột của Tô Bảo?

    Không thể nào! Hoàn toàn không thể nào!

    Lâm Phong đã quên rằng hắn đã ước biết bao nhiêu lần rằng sẽ không có đứa con như Tô Bảo.

    Nhưng bây giờ hắn lại ước mình có thể ngay lập tức xác nhận mối quan hệ cha con giữa hắn và Tô Bảo--

    Suy cho cùng thì chỉ cần không động đến lợi ích của hắn, thì hắn có thể không cần có đứa con này cũng được, nhưng một khi liên quan đến lợi ích của chính hắn, thì hắn phải là cha ruột của Tô Bảo!

    Lâm Phong tuyệt vọng biết rằng cầu xin là vô ích, vì vậy hắn chỉ có thể mắng Tô Cẩm Ngọc, Tô Bảo và cả nhà họ Tô.

    * * *

    Tô Bảo lẳng lặng đứng ở trong đám người, bé vẫn trầm mặc như vậy, tựa hồ mọi chuyện đều không liên quan đến bé.

    Nhưng người nhà họ Tô lại cảm thấy rằng Tô Bảo chắc chắn đã rất khổ sở, họ đau lòng vô cùng.

    Một vệ sĩ mặc đồ đen lập tức cởi tất nhét vào miệng Lâm Phong.

    "Hừ! Cuối cùng cũng yên lặng!"

    Vệ sĩ đã ở cùng nhà họ Tô nhiều năm, đối với gia chủ ở một mức độ nào đó cũng có tình cảm.

    Với lòng tràn đầy phẫn nộ, anh ta không thể không đấm vào thẳng mũi Lâm Phong.

    Lâm Phong gãy sống mũi hai lần, lại gãy lại theo vết cũ..

    Hiện trường trong nháy mắt yên tĩnh, chỉ có Lâm Phong không cam lòng rầm rì, bên ngoài trang viên có mấy chiếc xe cảnh sát đang chờ hắn.

    Ngay khi Lâm Phong bị ném ra ngoài, hắn đã lập tức bị còng tay lại.

    Mộ Cầm Tâm còn muốn chạy trốn, lại bị bắt đi vì tội danh cố ý tung tin đồn thất thiệt!

    Buôn lậu hàng loạt, thiệt mất ba mạng người-điều chờ đợi Lâm Phong là ít nhất 10 năm tù, tù chung thân hoặc thậm chí là tử hình!

    Lâm Phong tuyệt vọng, hắn không biết mình đã đi sai bước nào.

    Nếu như ngay từ đầu đối đãi tốt với Tô Cẩm Ngọc, bây giờ chẳng phải là rể quý rồi sao?

    Hay là hắn ngay từ đầu đối với Tô Bảo thật tốt, hiện tại có thể 'ngồi mát ăn bát vàng ý chứ'?

    Nhưng trách hắn sao được! Hắn lại không biết Tô Cẩm Ngọc là thiên kim kiều quý của nhà họ Tô a!

    Nếu như hắn sớm biết, sao có thể để xảy ra chuyện như vậy..

    Lâm Phong vừa nghĩ tới đây, hai mắt đỏ lên, đột nhiên một cước đạp lên ngực Mộ Cầm Tâm!

    "Đều là lỗi của cô, tiện nhân! Tôi giết cô!"

    Mộ Cầm Tâm không kịp phản ứng, đầu đập mạnh vào khung xe, lập tức hét lên..

    Máu từ đầu cô ta chảy ra, ngã xuống ghế, bị Lâm Phong đạp đến chết tại chỗ..

    Linh hồn của Mộ Cầm Tâm từ từ bay ra từ cơ thể cô ta với vẻ mặt sững sờ, rất nhanh cô ta nhận ra rằng mình dường như đã chết, lập tức hét toáng lên!

    Không, cô ta sao lại chết? Cô ta không thể chết!

    Cô ta còn trẻ đẹp, vừa rồi cô ta còn đang nghĩ đến việc sau khi ra tù sẽ đổi tên đổi họ, sau đó sẽ đi tìm đại gia giàu có nào đó, trở thành phu nhân nhà giàu!

    Trong nháy mắt bị Lâm Phong đạp chết, thật sự quá không cam lòng!

    Mộ Cầm Tâm hét lên, lao về phía Lâm Phong..

    **

    Trong trang viên, tất cả mọi người không ngừng thở dài, đều cảm thấy trong không khí có mùi khó chịu!

    Dù sao hổ dữ không ăn thịt con, Lâm Phong thật sự quá đê tiện.

    Tô lão phu nhân ôm lấy Tô Bảo, nghẹn ngào nói: "Tô Bảo, chúng ta trở về đi."

    Họ không còn tâm trạng để tổ chức bữa tiệc sinh nhật này nữa.

    Mọi người nhìn Tô Bảo đầy thương cảm, tất cả sự thật đều được sáng tỏ, nghĩ đến trước đó ác ý suy đoán, đều có chút ngượng ngùng.

    Nhưng Tô Báo ở giữa sóng gió lại cười ngọt ngào: "Bà ngoại có yêu Tô Bảo không?"

    "Không sao, bà ngoại, hiện tại Tô Bảo đã khoẻ rồi!"

    Cục sữa nhỏ cười một cách ngây thơ đơn thuần, bé là người bị tổn thương nhiều nhất, lại là người đầu tiên đến an ủi người khác..

    Đứa trẻ này cũng quá tốt rồi.

    Đôi mắt bà Tô đỏ hoe.

    Tô Bảo ôm một con thỏ con và một con vẹt trong tay, bé còn rảnh một tay không ngừng vuốt vuốt đầu bà Tô.

    "Bà ngoại, đừng khóc!"

    Nước mắt bà Tô cuối cùng cũng không kìm được nữa, ào ào tuôn ra.

    Tô Dịch Thần và những người khác đẩy bà Tô trở lại phòng, Tô Nhất Trần bế Tô Bảo lên, nhỏ giọng hỏi: "Tô Bảo có buồn không?"

    Ban đầu, anh cũng không muốn tiết lộ rằng Lâm Phong thật sự không phải là cha ruột của Tô Bảo trong chính ngày sinh nhật của con bé.

    Nhưng có một số việc nhất định phải nhanh chóng xử lý triệt để, không thể để xảy ra tình huống không mong muốn.

    Điều duy nhất khiến Tô Nhất Trần do dự là phản ứng của Tô Bảo.

    Tô Bảo lại lắc đầu: "Con không buồn đâu."

    "Lại không phải Tô Bảo làm sai a? Ba làm sai, nên buồn chính là ba."

    Tô Dịch Thần giật mình, gia hỏa này..

    Mặc dù tiểu gia hỏa còn rất nhỏ, nhưng bé dường như biết tất cả mọi thứ..

    Tô Dịch Thần trong lòng mềm nhũn, sờ sờ đầu nhỏ của Tô Bảo.

    Trong tương lai, anh sẽ không bao giờ để bé phải chịu bất kỳ tổn thương nào nữa.

    Về phần người đã để Lâm Phong cùng Mộ Cầm Tâm vào đây lúc nãy.. Tô Dịch Thần ngẩng đầu cười lạnh một tiếng.

    Lúc này, Vệ Uyển đang lén lút quan sát tình hình bên ngoài qua cửa sổ.

    Nhìn thấy Lâm Phong và Mộ Cầm Tâm bị đuổi đi, tất cả những hiểu lầm đã được giải quyết, mọi người nhìn Tô Bảo với vẻ mặt đau lòng..

    Dù biết đó là hiểu lầm, nhưng không biết vì sao, Vệ Uyển lại không vui chút nào!

    Lúc này, cô ta nhìn thấy Tô Dịch Thần từ xa cười lạnh, trong lòng run lên.

    Cô ta, cô ta chỉ để Lâm Phong và Mộ Cầm Tâm vào trong một chút, trước đó cô ta không biết sự thật, những người không biết đều vô tội, vì vậy họ cũng không thể trách cô ấy..
     
  5. Thao288

    Bài viết:
    3
    Chương 24

    Bấm để xem
    Đóng lại
    'Cạch' một tiếng, cửa bị đẩy ra, Tô Tử Lâm đi vào.

    Hắn sắc mặt lạnh lùng, trầm giọng nói: "Đi ra ngoài!"

    Vệ Uyển lập tức đi về phía Hạnh Hân, không, cô ta sẽ không đi ra ngoài!

    Cô ta biết Tô Tử Lâm sẽ nói gì, vì vậy cô ta càng thêm ôm chặt Hạnh Hân, cô ta không tin Tô Tử Lâm dám nói ly hôn trước mặt trẻ con.

    Tô Tử Lâm cả giận nói: "Cô còn muốn càn quấy bao lâu!"

    Đôi mắt của Vệ Uyển đột nhiên đỏ lên: "Tôi càn quấy? Tại sao tôi lại làm vậy! Mọi việc tôi làm không phải là vì anh và con sao?"

    "Anh bây giờ lại trách tôi? Anh đã từng quan tâm đến Hạnh Hân chưa? Anh có biết con bé đáng thương như thế nào không?"

    "Anh là ba, vừa rồi sao không bảo vệ con gái mình!"

    Vệ Uyển thay đổi chủ đề, lập tức đổ lỗi sang Tô Tử Lâm một cách hùng hồn.

    Nhưng Tô Tử Lâm lại không để ý, chỉ bỏ lại một câu: "Ly hôn đi!"

    Anh đặt tờ đơn ly hôn lên bàn, dứt khoát bỏ đi không ngoảnh lại.

    Vệ Uyển sửng sốt, "Anh nói cái gì?"

    Cô ta ném mạnh chiếc gối, hét lên: "Tôi không đồng ý ly hôn! Không bao giờ!"

    Bà ngoại Hạnh Hân tình cờ đi vào, nhìn thấy cảnh này, bà bối rối nói: "Chuyện gì xảy ra vậy? Nghĩ cho con người ta được nhưng lại không nghĩ cho vợ con mình."

    "Làm sao có thể có loại nam nhân như vậy! Thật là!"

    "Còn cái Tô Bảo kia, vừa mới trở về đã làm cho cậu hai mình ly hôn.."

    Vệ Uyển hét lên: "Đừng nói nữa! Mẹ về đi! Mẹ về nhà của mình đi!"

    Mỗi lần bà ngoại Hạnh Hân đến trang viên của Tô gia, bà đều phải ở đó vài ngày, tận hưởng cảm giác cao quý khi được nhiều người hầu hạ.

    Bà ta mới ở đây được có nửa đêm nên đương nhiên là không chịu rời đi.

    "Này, Tiểu Uyển, bình tĩnh lại! Có chuyện gì thì từ từ nói với Tử Lâm đi! Không được, chúng ta phải tìm cách khác.."

    Với đôi mắt đỏ hoe, Vệ Uyển trực tiếp đẩy bà Hạnh Hân ra ngoài, đóng sầm cửa lại.

    Bà ta lại gõ cửa: "Này? Tiểu Uyển? Sao lại tức giận với ta chứ?"

    Ba ta nói sai cái gì chứ? Đó là sự thật mà!

    **

    Tiệc sinh nhật không thể tổ chức được nữa, Tô Nhạc Phi bưng ly rượu lên, khẽ mỉm cười: "Cảm ơn tấm lòng của các vị vì đã đến dự tiệc sinh nhật lần thứ tư của Tô Bảo nhà chúng tôi."

    "Tô Bảo là con gái nhỏ của em gái chúng tôi - Tô Cẩm Ngọc, mặc dù Ngọc Nhi đã mất, nhưng chúng tôi sẽ không bao giờ để Tô Bảo chịu bất kỳ ủy khuất nào!"

    "Hôm nay tôi cũng muốn nói cho mọi người biết, Tô Bảo họ Tô, Tô Tử Tô."

    "Một lần nữa cảm ơn mọi người."

    Mọi người nhanh chóng nói vài câu khách sáo, sau đó lần lượt rời khỏi trang viên Tô gia.

    Khi họ bước ra ngoài, không thể không nhỏ giọng nói:

    "Được vây quanh bởi ông bà ngoài và tám người cậu.. Tôi phải nói rằng, Tô Bảo thực sự rất đáng ghen tị."

    "Đúng đúng đúng, đây mới là tiểu công chúa thật sự!"

    Tuyết Nhi nắm chặt lấy quần áo của mẹ cô, nghĩ đến sự xinh đẹp của Tô Bảo trong chiếc váy bầu trời đầy sao lấp lanh.

    Cô ấy còn đố kỵ, ghen ghét nhiều hơn.

    Cô ấy cũng muốn có nhiều người cậu mạnh mẽ và đẹp trai như vậy..

    Lúc này, mẹ của Tuyết Nhi đột nhiên phát hiện ra rằng vẫn còn một số người trong phòng khách ở tầng một của nhà họ Tô.

    Thấy người quen xông vào, cô vội giữ lấy anh, hỏi: "Anh Lý, có chuyện gì vậy?"

    Ông Lý nói: "Viện sĩ Lào đến rồi!"

    Mẹ của Tuyết Nhi nghe thấy vậy, đôi mắt lập tức sáng lên!

    Cha của Tuyết Nhi ngay lập tức đi qua chào hỏi, và cả gia đình lại quay lại.

    Tuyết Nhi hít một hơi thật sâu, cẩn thận nói: "Mẹ, là lỗi của Tuyết Nhi, vừa rồi con quá sợ hãi, nhớ lầm.."

    Mẹ Tuyết Nhi còn muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng chỉ nói: "Ta không trách con."

    Làm sao con cô ta có thể sai được?

    Ghen là chuyện tốt, chứng tỏ cô ấy là người có động lực phấn đấu.

    Người không biết đố kỵ sẽ không tiến bộ, mẹ Tuyết Nhi cho rằng chỉ cần cẩn thận che lại tâm tư nhỏ nhen của mình là được, Tuyết Nhi của cô ta đã làm rất tốt ở phương diện này.

    "Đi thôi, mẹ dẫn con đi, con không phải thích nhất tranh sơn dầu sao? Lão viện sĩ tới rồi, đây là cơ hội của con!"

    Lão viện sĩ sống tách biệt với thế gian, muốn gặp đã khó, huống chi là mời tham dự yến tiệc kiểu này.

    Nhưng hôm nay đến, mẹ Tuyết Nhi cảm thấy mình rất may mắn!

    Nếu như Tuyết nhi của cô ta có thể được Lão nhân gia thu nhận làm học trò.. người khác sẽ ghen tỵ với cô ta biết bao, cô ta có thể ngẩng cao đầu đắc ý rồi.

    Tuyết Nhi hai mắt sáng lên, vội vàng hỏi: "Có phải là người thừa kế di sản văn hóa phi vật thể có quyền lực nhất, có thẩm quyền nhất đã được cục chính vụ chứng nhận, lão sư, viện sĩ hội họa truyền thống Trung Quốc?"

    Cô ấy điểm tên của mọi người một cách chi tiết, dường như cô ấy hiểu họ rất rõ.

    Tuyết Nhi mẹ hài lòng gật đầu: "Đúng vậy! Tuyết Nhi lợi hại! Sau này nhất định phải biểu hiện thật tốt!"

    Những bức tranh sơn dầu của Tuyết Nhi nhà cô đã từng được chọn để đánh giá bởi nhóm thanh thiếu niên của Học viện Hội họa Trung Quốc, điều đó cho thấy mức độ khó như thế nào!

    Tuyết Nhi được mẹ khen ngợi, cảm thấy tràn đầy tự tin.

    Cô cảm thấy rằng trong số rất nhiều người trẻ tuổi, cô là đứa trẻ có năng khiếu hội họa nhất.

    Cô phải nhạn được sự công nhân của lão viện sĩ!

    Đến lúc đó Tô Bảo nhất định sẽ bị đem ra so sánh với cô ta.

    Anh Tử Chiến cũng sẽ nhìn cô bằng ánh mắt khác.

    Lúc này, bên trong lầu hai Tô gia, Tô lão gia vỗ vỗ bả vai nhỏ của Tô Bảo, ôn nhu nói: "Tô Bảo lại đây, gia gia giới thiệu con với một lão bằng hữu."

    Tô Bảo gật đầu: "Được ạ."

    Cục sữa nhỏ có khuôn mặt non nớt nhưng lại nghiêm túc gật đầu như một bà cụ non, khiến bà Tô cười thích thú.

    Trong đại sảnh tầng một, nơi nhà họ Tô chiêu đãi khách quý, những người từng học hội họa Trung Quốc quây quần xung quanh, mỉm cười trò chuyện cùng một ông lão.

    "Thật khó gặp được Lão viện sĩ! Thật vinh hạnh!"

    "Đúng đúng! Lão viện sĩ rất ít khi ra khỏi núi. Lão viện sĩ có phải là giám khảo sẽ tham gia đại hội hội họa truyền thống Trung Quốc lần thứ hai không?"

    Ông lão mặc áo xanh cười lắc đầu nói: "Ta già rồi, không thể làm giám khảo, lần này ta ra ngoài là để tìm mầm non tốt thu làm đồ đệ."

    Lão viện sĩ đang có tâm trạng rất tốt, sau khi nhìn thấy bức tranh mà ông Tô gửi cho mình, ông đã phấn khích đến mức không ngủ được trong mấy ngày liền!

    Tranh của Tô Bảo rất có hồn, mấy chục năm rồi lão chưa từng thấy đứa trẻ nào có năng khiếu như vậy.

    Vì vậy, khi lão già họ Tô kia hỏi ông rằng có nhận Tô Bảo làm đồ đệ không?

    Chắc chắn là nhận rồi!

    Lời nói của lão viện sĩ tựa như ột cái kíp nổ vây, 'bùm' một cái, làm cho mọi người trợn mắt há mồm.

    Mẹ kiếp, Lão viện sĩ muốn thu đồ đệ đấy!

    Mà còn là một 'tiểu đệ tử'!

    Đó là ai a?

    Tất cả mọi người đều hâm mộ, rò mò, cho dù không phải bọn hắn, cũng không khỏi kích động, âm thầm đoán xem là ai.

    Lúc này, mẹ của Tuyết Nhi cùng với Tuyết Nhi đi vào.

    Ánh mắt của mọi người lập tức rơi vào trên người Tuyết Nhi.

    Tuyết Nhi cũng khá nổi tiếng trong giới họ, khi còn nhỏ những bức tranh sơn dầu của cô đã được đưa vào Học viện Hội họa Trung Quốc.

    Đúng với "tiểu đồ đệ" mà Viện sĩ Lào đã nói..

    Nếu muốn nói ai là Viện sĩ Lào có khả năng nhận làm đồ đệ nhất, thì đó nhất định là Tuyết Nhi!

    Đột nhiên, mọi người quay ra cười, chào hỏi với Tuyết Nhi và mẹ của Tuyết Nhi.

    Tuyết Nhi cúi đầu, ngoan ngoãn và yên lặng, xây dựng hình ảnh của mình như một tiểu thư nổi tiếng cao quý.

    Nghĩ đến cảnh mình được nhận làm đệ tử của Lão viện sĩ, cô không khỏi cảm thấy tự hào!

    Mẹ Tuyết Nhi giả vờ thản nhiên hỏi: "Lão viện sĩ, vừa rồi mọi người nghe nói ngài muốn thu đồ đệ trẻ tuổi, tất cả mọi người đều rất tò mò, đứa nhỏ nào lại may mắn được ngài đối xử đặc cách như vậy?"

    Lão viện sĩ cười nói: "Đó là một đứa trẻ có màu sắc tươi sáng, trí tưởng tượng quái dị dị thường, đây là mầm non tốt nhất mà tôi từng thấy trong mấy chục năm qua!"

    Mẹ của Tuyết Nhi lập tức ngây ngất khi nghe điều đó!

    Đúng vậy, Tuyết Nhi của cô sử dụng màu sắc tươi sáng, hơn nữa cô ta còn cảm thấy Tuyết Nhi trí tưởng tượng phong phú, rất chói mắt!

    Làm phiền các viện sĩ khác tới tận đây thu đồ đệ, thật sự là xấu hổ!
     
  6. Thao288

    Bài viết:
    3
    Chương 25: Chết Lặng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tuyết Nhi rất nhạy cảm với niềm vui của mẹ cô, cô cảm thấy hạnh phúc từ tận đáy lòng.

    Cô hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm và bước tới trước mặt Viện sĩ Lào:

    "Lão gia gia, xin chào ngài! Con là Tuyết Nhi, con rất thích tranh của người! Người chính là thần tượng của con!"

    Lão viện sĩ lúc này mới ý thức được còn có một đứa trẻ ở đây, liền gật đầu nói: "Được, cảm tạ, nhóc con!"

    Viện sĩ Lào tách biệt với thế giới bên ngoài, không thích giao tiếp xã hội hay bất cứ điều gì, nhưng ông ấy rất tốt và dễ gần.

    Tuyết Nhi rất vui, nghĩ rằng Viện sĩ Lào cũng thích cô.

    Cô còn muốn nói thêm cái gì, lúc này, Tô Bảo đã thay xong bộ đồ mới, từ trên lầu đi xuống.

    Trong lòng bé còn cầm mấy bức tranh, Tô Dịch Thần nắm lấy tay bé, thấp giọng giới thiệu: "Gia gia kia chính là lão sư."

    Tô Bảo gật đầu, đi tới trước mặt ông lão, ngẩng đầu lên, lanh lảnh hô: "Lão sư!"

    Lão viện sĩ sửng sốt một chút, sau đó cười nói: "Được! Tiểu Tô Bảo!"

    Mấy đứa trẻ nhỏ thấy ông thường gọi ông là gia gia.

    Cục sữa nhỏ lại gọi ông là lão sư với vẻ mặt nghiêm túc.

    Lão viện sĩ cảm thấy tiểu gia hỏa thật đáng yêu, lại có chút liều lĩnh, không khỏi buồn cười.

    Hắn giơ tay sờ sờ đầu nhỏ tiểu bảo bối, nói: "Con bao nhiêu tuổi rồi?"

    Tiểu Tô Bảo dừng lại, lặng lẽ liếc nhìn lão bằng đôi mắt nhỏ của mình.

    Gia gia này hình như đãng trí rồi!

    Hôm nay bé tổ chức sinh nhật lần thứ tư, tất nhiên là bé đã bốn tuổi rồi.

    Tiểu Tiểu Bảo suy nghĩ một chút, sau đó ngoan ngoãn trả lời: "Lão sư, hôm nay Tô Bảo tổ chức sinh nhật lần thứ tư, như vậy hẳn là bốn tuổi."

    Lão viện sĩ: "..."

    Chuyện gì xảy ra vậy, lão già đầu thế này rồi còn bị một tiểu gia hỏa coi thường?

    Lão không khỏi cười toe toét, gật gật đầu nói: "Đúng đúng, con xem, lão sư thật ngốc!"

    Tiểu Tô Bảo cười híp mắt, vội vàng an ủi: "Không sao! Không sao! Tô Bảo có đôi khi trở nên ngốc."

    Có lẽ bé con muốn nói là có đôi khi bé cũng trở nên ngốc ngốc, hay quên nhưng có lẽ con bé chưa được day, hoặc không biết được nhiều từ vựng, và không rành về logic của câu nói nên mới nói thế.

    Ngược lại, Viện sĩ Lào nghĩ rằng bé như vậy thật ngây thơ, dễ thương, và càng thích bé hơn.

    Tuyết Nhi đứng ở một bên, cảm thấy rằng chính Tô Bảo đã cướp đi 'ánh đèn sân khấu' của cô, lập tức cảm thấy không vui!

    Mẹ của Tuyết Nhi cũng nói với chính mình, thật là xui xẻo!

    Nhìn thấy Tô Bảo đang cầm vài cuốn tập trong tay, cô càng không nói nên lời.

    Thực sự, chỉ vì con nhóc đó là người được yêu thích nhất trong nhà họ Tô là được sao?

    Họ nghĩ rằng Viện sĩ Lao người nào cũng nhận sao?

    Ông Tô cười rạng rỡ: "Nào, lão bằng hữu, lên lầu hai ngồi chút chứ?"

    Lão viện sĩ nóng lòng muốn xem những bức tranh khác của Tô Bảo, vì vậy liên tục gật đầu: "Được."

    Tuyết Nhi sửng sốt, ông ấy đi rồi, cô phải làm sao bây giờ?

    Ông ấy không muốn nhận cô làm học trò?

    Tuyết Nhi nắm chặt lấy ngón tay, lo lắng nói: "Lão gia gia, con thì sao?"

    Lão viện sĩ kinh ngạc nhìn bé, hừ một tiếng: "Con cũng rất tốt, gia gia bận việc trước!"

    Vì vậy, nhà họ Tô mời Viện sĩ Lào, ôm Tô Bảo và cùng nhau lên lầu!

    Mẹ của Tuyết Nhi chết lặng, Tuyết Nhi cũng chết lặng.

    Mẹ Tuyết Nhi trong lòng rất tức giận, nhưng cho dù trong lòng tức giận, cũng phải nhẫn nhịn!

    Vàng thật sẽ luôn tỏa sáng, nhà họ Tô đúng là rất giàu có, nhưng Viện sĩ Lào là ai? Không phải giàu có là có thể thuê ông ấy làm lão sư.

    Chỉ sợ rước nhục vào thân.

    Mẹ Tuyết Nhi an ủi Tuyết Nhi: "Tuyết Nhi là tốt nhất, ngồi xuống và chờ đợi thôi."

    Hai mẹ con không ngờ rằng họ sẽ phải chờ đợi đến lâu như vậy..

    Phòng làm việc trên tầng hai của biệt thự tô gia.

    Tô Bảo ngồi thẳng ở trên sô pha, lén lút nhìn lão nhân gia trước mặt.

    Ông Tô nói: "Tô Bảo, đây là cao thủ mạnh nhất nước ta trong lĩnh vực hội họa, mau, mau gọi một tiếng lão sư đi!"

    Tô Bảo lại ngoan ngoãn nói: "Lão sư!"

    Ông lão tận đáy lòng thích đứa trẻ ngoan ngoãn này, hỏi: "Tô Bảo, con vẽ những bức này à?"

    Tô Bảo gật đầu: "Đúng ạ."

    "Tô Bảo có thể nói cho ta biết về những bức tranh này không?"

    Nói đến tranh, mặt Tiểu Bảo Bảo lập tức như sáng bừng lên, nằm bò xuống bàn, bắt đầu rất nghiêm túc nói về thế giới mộng tưởng của mình.

    Lúc Tô Nhất Trần đi tới, nhìn thấy hai người một già một trẻ đang nằm trên bàn xem tranh.

    Cục sữa nhỏ nằm trên bàn, hai ông lão mê mẩn nhìn bé, thỉnh thoảng lại cười cười nói nói.

    Khuôn mặt của Tô Nhất Trần dịu lại.

    Một đứa trẻ nhỏ lại chỉ có thể làm bạn với hai ông già.

    Sẽ rất buồn chán a.

    **

    Tuyết Nhi và mẹ mình đang ngồi trên ghế sô pha ở sảnh tầng một, chờ đợi lại chờ đợi..

    Khi Chú Nhiếp quản gia đi xuống bảo mọi người về trước, Viện sĩ Lào sẽ không xuống nữa.

    Hai người mới ra về trong thất vọng.

    Ba Tuyết Nhi cũng phải rời đi, nếu không sẽ lộ ra rất lỗ mãng.

    Mẹ của Tuyết Nhi không hài lòng, bà ấy đã nghĩ rằng Tuyết Nhi sẽ được Viện sĩ Lào chấp nhận làm học trò, nhưng bây giờ có vẻ như không phải vậy.

    Nhưng làm sao cô ta có thể chấp nhận như vậy được?

    Vì vậy, cô ta mang theo Tuyết Nhi và tiếp tục đợi trong xe bên ngoài cổng trang vên..

    Kết quả là họ nghe thấy được hai người đi ngang qua nhỏ giọng thảo luận:

    "Mẹ Tuyết Nhi còn ở bên trong chờ sao?"

    "Hừ, cô ta cho rằng lão viện sĩ là tới nhận Tuyết Nhi, nói thật, Tuyết Nhi căn bản không có tư cách.."

    Mẹ của Tuyết Nhi trong xe khi nghe thấy vậy đã rất tức giận, họ nói vậy là có ý gì, Tuyết Nhi nhà cô ta không có tư cách?

    Nhưng mà, cô ta không khỏi lo lắng, Lão viện sĩ ở lầu hai lâu như vậy, chẳng lẽ Tô gia muốn tìm sư phụ cho Tô Bảo thật?

    Mặc dù Tô Bảo không có tài năng nhưng nó lại có một người cậu yêu thương nó hết mực.

    Nếu tiền thực sự được sử dụng để buộc viện sĩ Lào nhận Tô Bảo làm đồ đệ của mình thì sao?

    Mẹ của Tuyết Nhi bắt đầu cảm thấy không công bằng..

    **

    Đã hơn mười một giờ đêm, Tô Bảo tiễn lão sư ra ngoài, tiểu gia hỏa rất vui vẻ.

    Bé dường như cũng đã tìm thấy 'lão bằng hữu' của mình, mặc dù có sự khác biệt lớn về tuổi tác, nhưng Tô Bảo đã nhận định người bạn này.

    Chà, ông nói đúng, họ thực sự là hảo bằng hữu.

    Tô Bảo phất phất tay nói: "Lão bằng hữu, người đi thong thả!"

    Lão viện sĩ nhìn cục sữa nhỏ trước mặt, không ngờ tới đây lại có thể thu nhận một tiểu đồ đệ hoạt bát như vậy, trong lòng rất phấn khởi.

    Vì vậy, lão nhân gia vẫy vẫy tay, nói: "Tạm biệt, tiểu bằng hữu!"

    Một lớn một nhỏ có vẻ rất vui.

    Sau khi lên xe, Lão viện sĩ không khỏi lại nhìn ảnh chụp trên điện thoại, là tranh của Tô Bảo.

    Trong số đó có một cặp "Công viên giải trí bầu trời", nhân vật chính là cô bé đang nắm tay người lớn, bà Mây Trắng chào đón cô và chị Cầu Vồng gọi cô cùng chơi cầu trượt.

    Mặt trời là một vòng đu quay với một vài cây kem tan chảy treo trên đó..

    Tất cả mọi thứ trong công viên giải trí này đều rất rõ ràng, ngoại trừ người mà Tô Bảo vẽ đang dẫn đầu là một bóng trắng, như thể có một năng lượng thần bí nào đó, không tương thích với mọi thứ xung quanh anh ta.

    Đây là điều duy nhất mà viện sĩ Lao không thể hiểu trong tất cả các bức tranh, và Tô Bảo cũng không giải thích nó.

    Viện sĩ Lào đã đưa những bức tranh này lên tài khoản mạng xã hội của mình, khen ngợi không chút do dự: Họa sĩ nhỏ xinh đẹp và lộng lẫy nhất trong thế giới tâm linh!

    Viện sĩ Lào chưa bao giờ khen ngợi người khác, mà những gì ông ấy từng khen ngợi đều là những bức thư pháp và tranh cổ xưa đã đưa vào viện bảo tàng.

    Đêm đó, giới hội họa Trung Quốc bùng nổ, mọi người đều hỏi tác giả của những bức tranh này là ai..

    Xe vừa lái ra khỏi trang viên, phía trước có người vẫy tay, tài xế giảm tốc độ.

    "Lão viện sĩ, hình như có người tìm?"

    Viện sĩ Lào ngẩng đầu lên, thấy mẹ của Tuyết Nhi đang ôm Tuyết Nhi đứng đó, nở nụ cười tiêu chuẩn.

    Ông không khỏi nhíu mày, vì tu dưỡng tốt đẹp, Lão viện sĩ đã xuống xe hỏi: "Cô là ai?"

    Khi mẹ của Tuyết Nhi nhìn thấy Viện sĩ Lào đích thân xuống xe, cô ta đã cảm thấy rằng Tuyết Nhi có cơ hội rồi!

    Cô ta vội vàng nói: "Lão viện sĩ, ngài còn nhớ rõ chúng ta sao? Đây là Tuyết Nhi! Trước đó được chọn vào vị trí thứ nhất trong đội tranh thiếu nhi Trung Quốc, Lam Tuyết Nhi!"

    Vậy chắc là ông nhớ rồi phải không?

    Ai biết Lão viện sĩ sắc mặt nghi hoặc: "Lam Tuyết Nhi là ai?"

    Mẹ của Tuyết Nhi: "..."

    Lão thậm chí không biết Tuyết Nhi nhà cô ta?
     
  7. Thao288

    Bài viết:
    3
    Chương 26: Khai Thiên Nhãn!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hôm qua mình có việc bận nên quên đăng chương mới, nay mình đăng bù 2 chương nhé!

    Kể từ khi tác phẩm của Lam Tuyết Nhi được chọn vào Nhóm thiếu nhi hội họa Trung Quốc, mẹ của Tuyết Nhi đã rất tự hào về điều này và thường "vô tình" nhắc đến nó trước mặt người ngoài.

    Cô ta nghĩ rằng Tuyết Nhi nhà cô ta rất nổi tiếng, Học viện Hội họa Trung Quốc nhất định sẽ biết đến Tuyết Nhi.

    Không ngờ, Viện sĩ Lào không nhớ gì cả.

    Mẹ Tuyết Nhi đỏ mặt, Tuyết Nhi dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ, sốt ruột hỏi: "Lão gia gia, người không phải tới tuyển học trò sao?"

    Lão viện sĩ: "À, đúng, sao vậy?"

    Tuyết Nhi: "Vậy tại sao người không nhận con?"

    Lão viện sĩ: "..."

    Mẹ của Tuyết Nhi có chút xấu hổ..

    Lão viện sĩ uyển chuyển nói: "Xin lỗi tiểu nha đầu, ta đã tìm được học trò rồi."

    Mẹ Tuyết Nhi tim đập thình thịch, cười nói: "À, ngài là nhận Tô Bảo tiểu thư đúng không?"

    Lão viện sĩ gật đầu, nói về Tô Bảo, không khỏi nở nụ cười: "Đúng vậy, Tô Bảo là một đứa trẻ rất có tài."

    Ông nói xong, gật gật đầu với hai người, lên xe rời đi.

    Mẹ của Tuyết Nhi không thể chấp nhận nổi, không khỏi phàn nàn: "Nhà họ Tô thật biết tiêu tiền.."

    Tuyết Nhi sững sờ.

    Tô Bảo giành lấy vị trí của cô?

    Đột nhiên, Tuyết Nhi vừa chạy vừa khóc!

    Cô hận Tô Báo, lão gia gia tính thu cô làm học trò, lại bị Tô Bảo cướp đi!

    Mẹ của Tuyết Nhi vội vàng đuổi theo..

    **

    Tiễn 'lão bằng hữu' xong, Tô Bảo trở về phòng tắm rửa thay đồ ngủ.

    Bộ đồ ngủ bông bông màu hồng, trên mũ có gắn hai chiếc tai thỏ dài khiến cục sữa nhỏ trông rất đáng yêu.

    Bà Tô ân cần sờ trán bé, nói: "Con có muốn bà ngoại ngủ cùng không?"

    Tô Bảo cầm chăn lắc đầu: "Không cần đâu ạ, Tô Bảo tự ngủ được."

    Tô lão phu nhân xoa xoa mái tóc mềm mại của Tô Bảo, đứa nhỏ này hiểu chuyện đến mức khiến người ta xót xa.

    "Có chuyện gì thì gọi cho bà nhé, bấm chiếc chuông kia là được."

    Tô Bảo gật đầu, ngoan ngoãn nói lời chúc ngủ ngon với bà ngoại rồi nhìn bà Tô đi ra ngoài.

    Kỷ Trường nghiêng người sang một bên, chậc chậc, chậc chậc.

    Vừa rồi nghĩ đến lão nhân gia trong phòng làm việc, cư nhiên cướp đi tiểu đồ đệ của hắn.

    Bây giờ, đến việc nhận làm thầy còn phải cạnh tranh?

    "Này, cặp sách nhỏ, sư phụ sẽ dạy cho con câu thần chú. Con biết thần chú đúng không?'Vút' một tiếng là có thể ném ra quả cầu lửa."

    "Không, dạy con bắt ma cũng được, nhưng con trước phải mở mắt ra, mở mắt ra liền có thể nhìn thấy ta."

    Tô Bảo quay đầu: "Con không muốn học!"

    "Con muốn học cách vẽ từ 'hảo bằng hữu'-lão sư của mình. Đây là điều mà trẻ em nên làm."

    Kỷ Trường ngơ ngác hỏi: "Trẻ con phải làm cái gì chứ?"

    Tô Bảo búng tay một cái: "Ăn, ngủ, cùng Tiểu Ngũ vẽ tranh."

    Phòng của Tô Bảo được thông với phòng bên cạnh, căn phòng bên cạnh được làm thành khung cảnh 'rừng mưa nhiệt đới', Tiểu Ngũ được đặt trong đó.

    "Cánh rừng" rất rộng, ngăn cách với căn phòng của Tô Bảo bằng một cánh cửa hàng rào.

    Đang muốn ngủ, Tiểu Ngũ lập tức mở mắt ra, nghiêng đầu hô: "Chơi với Tiểu Ngũ! Biubiubiu~!"

    Tô Bảo cười khúc khích: "A, chết mất."

    Tiểu Ngũ: "Quặc quạc!"

    Kỷ Trường khóe miệng giật giật.

    Nếu không phải hắn nhìn ra bé có xương cốt kỳ dị như vậy, thích hợp để luyện đan phương..

    Ài, nếu như hắn không phải đáp ứng Tô Cẩm Ngọc, hắn cũng sẽ không ở chỗ này mặt dày 'cầu xin' tiểu nha đầu.

    Kỷ Trường sờ sờ mũi nói: "Cặp sách nhỏ, con đã quên mẹ con lúc ở trên trời nói với con cái gì sao?"

    Ngày đó, ông làm cho Tô Cẩm Ngọc đi vào một giấc mơ, trong giấc mơ, Tô Cẩm Ngọc nhờ Tô Bảo chăm sóc bà ngoại, rồi chờ cơ hội rời đi.

    Kết quả là Tiểu Tô Bảo khóc đến không ngừng được.

    Hắn không còn cách nào khác ngoài việc giả làm Tô Cẩm Ngọc chơi với bé trong những đám mây trắng và cầu vồng trong một thời gian dài trước khi hắn có thể triệt để dỗ dành bé.

    Đồng thời cũng không quên nói về bản thân vài lời tốt đẹp:

    【 Tô Bảo, sư phụ của con là người tốt, con nên học tập hắn cho tốt! 】
     
  8. Thao288

    Bài viết:
    3
    Chương 27

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kỷ Trường sửng sốt.

    Không thể nào!

    Bé chỉ niệm một lần, sao có thể thành công?

    Đây không phải là tài năng nghịch thiên sao.

    Đây là tài năng biến thái!

    Tô Bảo mở to mắt và nhìn xung quanh.

    Wow, thế giới đã trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.

    Đèn bàn của bé có một vòng tròn ánh sáng và một cô 'phù du' lặng lẽ chui vào vòng tròn ánh sáng đó

    Cây hoa mộc thơm thơm mẹ chồng ngoài cửa sổ đang mở tiệc, mấy con kiến nhỏ đang mang vụn bánh chạy nhanh bằng sáu chân.

    Ngoài ra còn có một 'cô gái' treo trên cửa sổ, nhìn thẳng vào bé..

    Tô Bảo: "..."

    "Này này này!" 'Cô gái' thò nửa cái đầu vào, trong mắt hiện lên một tia kỳ dị, chăm chú nhìn chằm chằm Tô Bảo.

    "Bạn có thể nhìn thấy tôi?"

    "Bạn có sợ tôi không?"

    Tô Bảo thô bạo túm lấy chăn che đầu, kêu: "Sư phụ! Sư phụ! Cô ấy thật xấu!"

    Nữ quỷ: "..."

    Kỷ Trường lần này thực sự tin rồi.

    Con ma nữ này là một con ma lang thang vừa đi ngang qua.

    Hắn thấy sức mạnh của nữ quỷ cực kỳ yếu, có thể sẽ biến mất trong hai ngày, vì vậy hắn mới không để ý đến cô.

    Ai biết rằng Tô Bảo thực sự nhìn thấy nó.

    Trong mắt Kỷ Trường lóe lên một tia hắc ám, lập tức hưng phấn lên.

    Trời ơi! Thật là một tiểu đệ tử đáng kinh ngạc mà hắn đã nhận!

    "Cặp sách nhỏ, để sư phụ xem con có bao nhiêu tiềm lực! Chúng ta đem cái xấu ma quỷ này bắt đi!"

    Ma nữ rất tức giận.

    Các người có thể xúc phạm tính cách của tôi, nhưng không thể xúc phạm ngoại hình của tôi!

    Với một tiếng hét chói tai, cô ấy nhào tới!

    Kỷ Trường nắm lấy mái tóc dài của cô ấy, nói: "Tô Bảo thân yêu của ta, đọc cho Sư phụ: Đừng làm phiền ta những kẻ ngu dốt kia, một bạt tai đánh bay đi!"

    Tiểu Tô Bảo theo sau đọc: "Đừng làm phiền ta những kẻ ngu dốt kia, một bạt tai đánh bay đi!"

    Tại sao lại đánh?

    Cục sữa nhỏ không thể hiểu được!

    Nhưng lúc này Kỷ Trường đã buông tay, nữ quỷ theo quán tính lao về phía Tô Bảo.

    Tô Bảo theo bản năng giơ lên bàn tay, vù một tiếng, nữ quỷ bay xa!

    Với đôi mắt sắc bén và đôi tay nhanh nhẹn, Kỷ Trường đã nắm lấy tóc của ma nữ và kéo cô ấy trở lại!

    "Tốt lắm! Cặp sách nhỏ thật tuyệt!"

    Nữ quỷ: "..."

    Tiểu Tô Bảo ngây thơ nhìn vào tay mình.

    Có vấn đề gì với bàn tay nhỏ vậy?

    Thật sự đánh bay rồi?

    Kỷ Trường trợn mắt, lại nói: "Nào, tiếp đi. Nhân sinh vô thường, ruột già quấn lấy ruột non! Đánh!"

    Là một học sinh ngoan, Tiểu Tô Bảo, đã bị dẫn dắt bởi người thầy xấu xa phúc hắc của mình: "Nhân sinh vô thường, ruột già quấn lấy ruột non! Đánh!"

    Kỷ Trường ném ma nữ qua.

    Kết quả là, nữ quỷ giống như một quả bóng bay, bị đánh rắm một cái bay ra ngoài.

    Tiểu Tô Bảo đã rất ngạc nhiên đến nỗi lấy tay che cái mông nhỏ của mình..

    Nữ quỷ: "..."

    Chơi cô à?

    Cô ấy chỉ đi ngang qua, không phải là quá bình thường sao?

    Sao có thể lấy cô ra để dạy đứa nhỏ như vậy?

    Kỷ Trường trong mắt tối sầm lại, không ngờ mình đào được bảo bối rồi.

    Cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao ông già họ Lào kia lại phấn khích như vậy sau khi nhận Tô Bảo làm học trò.

    Kỷ Trường giơ tay lên, một cái hồ lô to bằng móng tay từ trong không khí mỏng manh xuất hiện trong tay hắn, treo trên chiếc vòng màu đỏ trên cổ tay của Tô Bảo.

    "Đây là một cái hồ lô linh hồn, con có thể thu thập những con quỷ cô quạnh, hung ma, ác ma, về sau dùng cái này đi trợ giúp sư phụ làm sự chút tình, biết không?"

    Kỷ Trường rất yên tâm, cảm thấy tiểu đồ đệ này rất đáng giá!

    Tô Bảo nhìn chằm chằm vào hồ lô nhỏ và hỏi: "Sư phụ, tại sao người lại muốn thu cô ấy?"

    Nữ quỷ giãy giụa, tức giận hỏi: "Đúng! Tại sao ngươi lại thu ta!"

    Vừa rồi, khi cô nằm trên cửa sổ nhìn trộm, anh ta thậm chí còn định thu luôn cô!

    Kỷ Trường không trả lời, xoa xoa tóc Tiểu Tô Bảo, chiếu lệ nói: "Trẻ con đừng hỏi nhiều như vậy."

    Tô Bảo cong môi, quay đầu nhìn nữ quỷ.

    Bé dường như cảm thấy cô quá xấu xí, vì vậy bé thậm chí còn lấy một tay che mắt mình, hầu như không nhìn qua kẽ hở giữa các ngón tay.

    "Chị là ai và tại sao chị lại xấu xí như vậy?"

    Nữ quỷ dùng hết sức cũng không thoát ra được, nói một cách đáng yêu: "Ta là nữ công nhân chuyển gạch ở công trường xây dựng của cậu hai em, ta tên là Lý Mỹ, đây chẳng phải là báo ứng sao? Làm chuyện xấu.."

    Tô Bảo sửng sốt, cậu hai?

    Khuôn mặt nhỏ nhắn của bé lập tức trở nên nghiêm túc, cau mày: "Chị đã làm chuyện xấu gì với cậu hai?"

    Nữ quỷ không biết vì sao, trong miệng lời nói tựa hồ không nghe lời, bắt đầu nói:

    "Sáu năm trước, mợ hai của con nói cho chị 20.000 nhân dân tệ để rắc chút muối vào trà của cậu hai con, chị đã làm theo. Sau đó, vừa lấy được tiền, một tảng đá lớn từ nóc công trường rơi xuống, đập chết.."

    Cô ấy chết oan uổng, cô ấy vẫn cảm thấy mình rất xui xẻo, vừa lấy được một số tiền lớn đã bị đập chết.

    Tô Bảo bối rối, tại sao cô ấy lại thêm một ít muối vào trà của cậu mình?

    Tại sao lại chết ngay khi nhận được tiền?

    Kỷ Trường híp mắt, nhàn nhạt nói: "Trẻ con thì nên đi ngủ sớm đi, không nên tán gẫu muộn."

    Nói xong, hắn nhét nữ quỷ vào trong tiểu hồ lô.

    Chiếc vòng đỏ phát ra ánh sáng đỏ nhạt, nhanh chóng biến mất trên cổ tay Tô Bảo.

    Tô Bảo lại nằm xuống, ngáp một cái, chìm vào giấc ngủ say.

    Tiểu Ngũ nghiêng đầu và nói: "Mợ hai, thêm một chút muối!"

    **

    Một số người ngủ ngon đêm đó, trong một số người lại thức trắng đêm.

    Vệ Uyển nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được.

    Khi Hạnh Hân mới được sinh ra, mẹ cô ta không biết giữ mồm giữ miệng, khi trò chuyện với cô ta, bà đã vô tình nói về kế hoạch đánh thuốc mê Tô Tử Lâm của họ khi đó.

    Thật trùng hợp, Tô Tử Lâm đã nghe thấy nó.

    Khi đó, Tô Tử Lâm đã đòi ly hôn ngay lập tức, nhưng làm sao cô ta có thể đồng ý? Cô ta vừa mới sinh Hạnh Hân, làm sao có thể ly hôn khi đã có hai người con chứ.

    Ly hôn rồi, đứa con cô vất vả mới có được nhất định uổng phí!

    Vì vậy, trong suốt những năm qua, cô ta cứu khăng khăng rằng Tô Tử Lâm đã nghe lầm rồi và mẹ cô ta chỉ đang nói đùa những điều vô nghĩa mà thôi.

    Nhưng Tô Tử Lâm đã tìm đi tìm Tô Nhất Trần và phát hiện ra rằng cái chết ngoài ý muốn của Lý Mỹ, nữ công nhân đã giúp cô ta hạ thuốc, thật kỳ lạ.

    Nghĩ đến đây, Vệ Uyển càng cảm thấy phiền toái, may mà Lý Mỹ chết sạch, đã nhiều năm như vậy, có cố gắng tìm hiểu cũng không phát hiện ra được gì.

    Trừ khi Lý Mỹ có thể sống lại.. Nhưng điều này làm sao có thể.

    Vệ Uyển không muốn ly hôn, tình cảm của cô ta đều là thật, cô ta đã sinh hai đứa con, sao cô ta có thể ly hôn?

    Vệ Uyển thật sự không nghĩ rằng cô ta làm gì sai cả, nhưng lại cảm thấy rằng sự xuất hiện của Tô Bảo đã phá vỡ sự cân bằng vốn có.

    Rõ ràng trước đây mọi thứ đều ổn, nhưng khi Tô Bảo đến thì lại trở nên như vậy.

    Thật là sao chổi!

    Vệ Uyển không thích cô cháu gái nhỏ này chút nào, và thậm chí còn có một ý nghĩ trong đầu: Đưa Tô Bảo đi..

    **

    Ngày hôm sau.

    Sau khi Tô Bảo tỉnh lại đã là chín giờ, mơ màng dụi dụi mắt, nằm bò trên ban công nhìn Tô lão tiên sinh đang tưới hoa dưới lầu.

    "Ông ngoại! Chào buổi sáng!" Tô Bảo vịn lan can thò đầu ra ngoài.

    Ông ngoại Tô lập tức cười nói: "Chào buổi sáng, Tô Bảo, ừm, đừng thò đầu ra ngoài, nguy hiểm lắm! Xuống nhà ăn cơm đi con."

    Tô Bảo ậm ừ bảo vâng, vừa định quay đầu nhỏ lại, lại phát hiện mình bị kẹt.

    Tô Bảo: "..."

    Bé thử xoay trái phải.

    Này, làm thế nào mà lúc nãy bé chui vào được vậy?

    Vì vậy cục sữa nhỏ chỉ có thể bám vào lan can, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy rối rắm: "Ông ngoại.."

    Ông Tô ngước nhìn cô, lo lắng hỏi: "Sao vậy?

    Tô Bảo ngây thơ chớp chớp mắt, nói:" Tô Bảo hình như mắc kẹt rồi. "

    Ông Tô:"..."
     
  9. Thao288

    Bài viết:
    3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng sớm, lúc mọi người thức dậy thì phát hiện Tô Bảo bị mắc kẹt trên lan can.

    Biểu cảm của các cậu là thế này :(⊙ˍ⊙)

    Tô Tử Hi không khách khí mà cười ra tiếng, vừa cười vừa nói 'ngốc quá', Tô Bảo trên mặt có chút bất mãn.

    "Không được cười!" Bé tức giận nhìn chằm chằm Tô Tử Hi.

    Tô Dịch Thần đặt tay lên miệng, ho nhẹ, không giấu được nụ cười nơi đáy mắt.

    Tô Bảo tuy rằng có chút khổ sở, bọn hắn cũng rất lo lắng cho bé.

    Nhưng..

    Lo lắng cũng không ngăn họ thấy buồn cười.

    Chỉ có Tô lão phu nhân là thật sự vội vàng, bà không ngừng trách mắng: "Cười cười cười, các ngươi cười cái gì, mau đem Tô Bảo xuống đi!"

    Tô Tử Lâm vội vàng nói: "Con sẽ gọi 119 ngay bây giờ."

    Tô Bảo sửng sốt, lập tức phản bác: "Không, cậu hai, cậu đừng gọi."

    Bé biết 119. Khi bé ở Nam Thành, có một ngôi nhà bị cháy, bé đã nhìn thấy những người lính cứu hỏa xông vào lửa một cách dũng cảm và không sợ hãi.

    Kể từ lúc đó, anh lính cứu hỏa thực thụ giống như một siêu nhân giải cứu thế giới trong tâm trí bé, và họ là thần tượng của bé.

    Làm sao bé có thể để thần tượng của mình nhìn thấy hình ảnh ngu ngốc của mình thế này được?

    Tô lão phu nhân không biết Tô Bảo đang suy nghĩ cái gì, vội vàng nói: "Tô Bảo, ngoan, rất nguy hiểm, chú lính cứu hỏa sẽ tới cứu con, được không?"

    Làm sao bà có thể biết được đứa trẻ này lại có 'lòng tự trọng' mạnh mẽ như thế nào chứ.

    Tô Bảo kiên trì nói: "Bà ngoại, con, con có thể tự chui ra được, chờ con.."

    Bé hít một hơi thật sâu rồi kéo mạnh.

    "Bụp" một tiếng đập vào cái đầu nhỏ, có hơi đau.

    Kỷ Trường: "..."

    Hắn che mặt.

    "Này, này, đừng làm thế, trông thật ngu ngốc." Hắn nói, "Thử phá lan can sắt đi."

    Tô Bảo: "?"

    Bé có thể phá vỡ nó sao?

    Kỷ Trường dựa vào lan can, nhàn nhã nhìn đầu củ cà rốt nhỏ bị kẹt.

    "Nếu không, con cảm thấy cái vòng tay màu đỏ mà sư phụ đưa cho con là để làm gì?"

    Tô Bảo nhìn vòng tay đỏ trên cổ tay.

    Phía sau, Vệ Uyển đứng ở cửa lạnh lùng nhìn.

    Có thế cũng để bị kẹt, đứa trẻ này thực sự ngu ngốc.

    Thấy những thành viên khác của nhà họ Tô phản ứng nhanh chóng, mỗi người đều tỏ ra rất quan tâm, người cần lấy thang thì lấy thang, người cần lấy đệm hơi thì lấy đệm hơi.

    Vệ Uyển lại cảm thấy khó chịu.

    Không phải nó chỉ bị kẹt ở tầng hai thôi sao? Làm gì mà phải lo lắng thế chứ?

    Dưới lầu hai có một bãi cỏ rậm rạp, cho dù không làm bất kỳ phương tiện phòng hộ nào, ngã xuống cũng sẽ không chết.

    Với Tô Bảo thì lo lắng sốt ruột nhưng với Hạnh Hân thì thờ ơ không hỏi han, Vệ Uyển tự hỏi tại sao trước đây cô không nhận ra rằng nhà họ Tô lại có tiêu chuẩn kép như vậy.

    Không biết khi nào chiếc đệm túi khí ngoại cỡ đã được dựng lên ở tầng dưới, Tô Nhất Trần và Tô Nhạc Phi đang đứng dưới lầu với vẻ mặt nghiêm túc.

    Tô Nhạc Phi nói: "Đầu của trẻ em lớn hơn cơ thể của chúng, nói chung, nếu cái đầu có thể lọt qua, thì cơ thể cũng có thể lọt qua."

    Vì vậy, họ chỉ cần yêu cầu Tô Bảo quay lại và chui qua lan can để thoát khỏi rắc rối.

    Sắc mặt Tô Nhất Trần lạnh lùng cứng rắn: "Có nguy cơ ngã xuống."

    Tô Lạc đẩy đẩy gọng mắt kính vàng, nhướng mày cười nói: "Người từ lầu hai rơi xuống, đệm khí dày như vậy, cũng sẽ không chết."

    Những anh em còn lại trừng mắt nhìn hắn.

    Tô Lạc xòe tay, hắn nói không sai mà!

    Mấy anh em nói với bà Tô những gì họ nghĩ, vì họ sợ rằng bà lão sẽ quá sợ hãi mà không thể chịu đựng được.

    Bà Tô ngập ngừng: "Vậy nếu ngã đập đầu xuống đất thì phải làm sao? Đầu đập xuống đất trước, vẹo cổ thì phải làm sao? Lỡ tay vô tình chọc vào mắt thì sao?"

    Tô Nhạc Phi bất lực, nhẹ nhàng thuyết phục: "Mẹ yên tâm. Thế này, lão ngũ đi lấy kìm thủy lực, đợi một chút."

    Trong lúc căng thẳng, không ai nhìn thấy hai bàn tay nhỏ bé của Tô Bảo đang bám vào lan can, dùng sức cào xé!

    Chiếc vòng trên cổ tay khẽ sáng lên, lan can sắt đột nhiên uốn cong, bị Tô Bảo uốn cong.

    Tô Bảo co đầu lại và thoát ra dễ dàng.

    Bé hớn hở nói: "Con ra được rồi!"

    Tất cả mọi người trong nhà họ Tô đều sững sờ: "?"

    Bọn họ không có chú ý vừa rồi Tô Báo làm sao thoát ra a, Tô lão phu nhân vẫn một tay ôm cánh tay Tô Bảo, bọn họ cũng không cảm thấy có gì khác thường.

    Nhìn lan can sắt uốn cong, cả nhà Tô gia ai nấy đều bàng hoàng.

    Mặt không chút thay đổi, Tô Nhất Trần đứng trước mặt Tô Bảo, chặn lại lan can sắt uốn cong.

    Hắn khen: "Tô Bảo giỏi thật đấy. Đi ăn tối với bà ngoại đi!"

    Những người còn lại cũng đi theo sau lưng Tô Bảo, vô tình hay cố ý chặn lại lan can phía sau.

    Vệ Uyển vẻ mặt nghi hoặc.

    Tô Bảo làm sao đi ra a?

    Tại sao những anh em nhà họ Tô này lại có vẻ đề phòng cô ta như vậy!

    Lại không phải cô ta khiến Tô Bảo bị mắc kẹt, nhìn cô ta như vậy làm gì?

    Vệ Uyển trong lòng khó chịu, mím môi đi xuống lầu.

    Tô Dịch Thần sau đó hỏi: "Tô Bảo, là con đã uốn cong cái lan can kia sao?"

    Tô Bảo chớp chớp mắt gật đầu: "Vâng!"

    Tô Dịch Thần đột nhiên nhớ tới khi anh ở trong rừng cây ở sân sau của Lâm gia, Mộ Cầm Tâm định đánh Tô Bảo, sau đó bị bàn tay nhỏ bé của Tô Bảo đánh bay.

    Khi đó hắn cũng vừa đá Mộ Cầm Tâm một cước, mà hắn lại đang lo lắng cho Tô Bảo, cho nên cũng không để ý lắm.

    Bây giờ nghĩ lại..

    Tô Dịch Thần và mấy anh em nhìn nhau, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc.

    Tô lão gia híp mắt nói: "Chuyện này không ai được nói ra, Tô Bảo, về sau đừng ở trước mặt người khác phô diễn thực lực, hiểu chưa?"

    Tô Bảo ngơ ngác gật đầu.

    Tại sao ông và các cậu lại lo lắng như vậy?

    Không phải sức mạnh lớn là rất tuyệt vời sao? Bé có sức mạnh tuyệt vời, bé có thể giúp mọi người làm việc a.

    Tô Nhất Trần ánh mắt tối sầm, trầm giọng nói: "Lão Ngũ đâu?"

    Tô Dĩnh Nhạc cầm một cái kìm lớn tới, hét lên: "Tới đây! Đừng sợ, Tô Bảo, cậu năm đến cứu con đây!"

    Tô Bảo ngẩng đầu lên, ôm đầu của mình nói: "Cậu năm, con đã ra ngoài rồi!"

    Tô Nhất Trần trầm giọng nói: "Lão Ngũ, bỏ hết lan can sắt đi."

    Hắn nhỏ giọng giải thích chuyện vừa xảy ra.

    Nhìn thấy lan can sắt uốn cong, Tô Dĩnh Nhạc sững sờ.

    "Được rồi.. hảo hài tử! Tiểu Bảo của cậu thật tuyệt vời! Thật tuyệt vời, đi công trường với cậu năm không?"

    Tô Bảo: "Được ạ, được ạ!"

    Tất cả mọi người: "..."

    Mọi người đều cho rằng Tô Bảo chỉ nói suông, trẻ con cũng mau quên lời đã hứa.

    Nhưng sau bữa tối, Tô Bảo thực sự muốn đến công trường với cậu hai và cậu năm của mình.

    Tô Dịch Thần bất đắc dĩ nói: "Sao con lại muốn tới đó? Ngoan, công trường nguy hiểm, kẻ làm biếng không được vào."

    Tô Bảo: "Tô Bảo không lười, To Bảo rất chăm chỉ!"

    Tô Dịch Thần sửng sốt một chút, mọi người không nhịn được bật cười.

    Quả nhiên, trẻ con vẫn là trẻ con, biết nhiều cũng vẫn là trẻ con..

    Cậu năm, Tô Dĩnh Nhạc, là một chàng trai hung dữ, ôm Tô Bảo và chạy đi: "Ừ, Tô Bảo không lười, Tô Bảo là chắm nhất! Đi thôi, cậu năm sẽ đưa con đi."

    Nhưng Tô Bảo lại thoát khỏi Tô Dĩnh Nhạc, nhanh chóng chạy lên lầu: "Cậu năm đợi Tô Bảo, Tô Bảo đi thay quần áo~"

    Tám người con trai của nhà họ Tô mỗi người đều có công việc riêng, cậu cả Tô Nhất Trần phụ trách cả tập đoàn, cậu ba Tô Nhạc Phi sắp trở lại đơn vị để thực hiện chuyến bay thử nghiệm.

    Tô Lạc đang chuẩn bị đến đoàn phim, những người còn lại dành ra hai ngày để chúc mừng sinh nhật cục sữa nhỏ, hiện tại phải đi làm.

    Cậu hai 'trì độn' và cậu năm 'hung dữ' đều đang ở công trường, nghe nói cũng là "nhà thầu", nhưng lại là những công ty hạ tầng hàng đầu Trung Quốc.

    Cậu là một nhà thiết kế kiến trúc, bình thường thích ở lại công trường.

    Cậu năm là giám đốc, không chỉ chịu trách nhiệm thực hiện tất cả các dự án, mà còn thỉnh thoảng kiểm tra sự an toàn của công trường.

    Tiểu Tô Bảo thay một chiếc váy hai dây nhỏ màu vàng, mang theo một chiếc túi mèo rất dễ thương, đang vui vẻ chuẩn bị xuống lầu thì Vệ Uyển đi tới.

    Bé dừng lại ngay lập tức, nhỏ giọng nó, "Chào buổi sáng, mợ Hai."

    Tô Bảo lén lút nhìn mợ hai một cách thận trọng.

    Sau khi mở ra thiên nhãn, Tô Bảo chợt phát hiện khuôn mặt của mợ hai bị sương mù đen bao phủ, hai con mắt lộ ra ngoài, giống như quái vật xuyên qua sương mù nhìn trộm bên ngoài.

    Tô Bảo cảm thấy rằng mợ hai thật đáng sợ..

    (Hôm nay là 30 Tết, chúc mọi người có một buổi tối giao thừa vui vẻ, bình an, hạnh phúc bên gia đình!

    Mai mùng 1 Tết, mình bão cho mọi người 5 chương nhaaaa! Tung bông! Tung bông)
     
  10. Thao288

    Bài viết:
    3
    Chương 29: Ma Nữ Bị Buộc Làm Việc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hôm nay là mùng một Tết, chúc mọi người năm mới vui vẻ, mạnh khoẻ, bình an bên gia đình, năm mới làm ăn phát đạt, mọi điều suôn sẻ!

    Tính là bão 5c cho mn nhưng mà oải quá, mn đọc tạm 4c vậy nhé, mai mình sẽ bù sau ạ!

    * * *

    Vệ Uyển đang bưng một bát mì vào phòng, Hạnh Hân thích ngủ nướng, kể cả những ngày đi học, cô ấy cũng ngủ đến hơn mười giờ.

    Bình thường, Vệ Uyển sẽ bưng bữa sáng lên cho cô ăn, ăn xong sẽ dỗ ngọt cô dậy rồi đưa cô đến nhà trẻ.

    Thấy Tô Bảo chào hỏi, Vệ Uyển ậm ừ, chợt nhìn tô mì trên tay.

    Mì còn nóng, nếu bị Tô Bảo hất lên mặt..

    Vệ Uyển sửng sốt với suy nghĩ của chính mình, nhanh chóng bình tĩnh lại, bước đi với vẻ mặt thất thần.

    Tô Bảo sợ hãi hỏi: "Sư phụ, trên mặt mợ hai là cái gì!"

    Kỷ Trường bay sang một bên, khoanh tay nói: "Chết rồi."

    Tô Bảo hỏi: "Cái gì chết?"

    Kỷ Trường híp mắt: "Có nghĩa là cô ta đã từng giết người."

    Chỉ có những kẻ đã giết người, mang mạng sống của họ trên lưng và ở bên cạnh người đã khuất khi người đó chết, họ mới bị nhiễm mùi tử khí như vậy.

    Tô Bảo ôm chặt con thỏ trong lòng, trong lòng có chút lo lắng, đột nhiên chạy trở về phòng, mang theo Tiểu Ngũ.

    Kỷ Trường kinh ngạc: "Con làm cái gì vậy?"

    Con chim này rất ồn ào, khi chán, nó sẽ bắt đầu nói chuyện một mình và hát những bài hát mà mọi người không hiểu.

    Ví dụ, 'Haha tội nghiệp, chúng ta hãy cùng nhau học cách kêu meo meo.'

    Ai có thể nghĩ tới một con chim học cách một con mèo kêu meo meo làm gì chứ?

    Thật là một thảm họa!

    Tô Bảo nói: "Tiểu Ngũ ở nhà một mình, con không yên tâm!"

    Nhỡ mợ hai hầm nó thì sao..

    Con vẹt dựng lên bộ lông màu xanh lá cây của nó và hét lên: "Có quái vật, đừng lo lắng, đừng lo lắng!"

    Tô Bảo vuốt lông nó một cái: "Đi thôi, đi thôi!"

    Mặc một chiếc váy hai dây, mang theo một chiếc túi mèo và thắt hai bím tóc, cục sữa nhỏ chạy xuống lầu, trên tay ôm một con thỏ và một con vẹt.

    Nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu làm sao!

    Tô lão phu nhân lo lắng nói với bé: "Nhớ chăm sóc Tô Bảo! Tử Lâm, đặc biệt là con, đừng để Tô Bảo rời khỏi tầm mắt của con."

    Tô Tử Lâm nghẹn ngào nói: "Đã rõ, mẹ."

    Tô Dĩnh Nhạc vội vàng: "Mau lên xe đi!"

    Anh nhìn Tô Bảo nho nhỏ dễ thương: Trái tim già cỗi này cũng muốn tan chảy!

    Một cô cháu gái đáng yêu như vậy, tất nhiên phải mang ra khoe khoang rồi!

    Vệ Uyển đang dỗ Hạnh Hân dậy, nhưng Hạnh Hân không muốn dậy, vì vậy cô ta đành đứng dậy một cách bất lực, đứng ở ban công nhìn xuống.

    Thấy Tô Tử Lâm ôm Tô Bảo vào trong xe, cô ta nhíu mày không vui.

    Thay vì ôm con gái của mình, hắn lại đi ôm cháu gái của mình!

    Tô Bảo ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt đen láy của Vệ Uyển, giật mình, lập tức ôm chặt cổ Tô Tử Lâm.

    Theo ánh mắt của Tô Bảo, Tô Tử Lâm ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn Vệ Uyển, kéo Tô Bảo vào trong xe, đóng cửa và rời đi.

    Nhìn xe cách trang viên càng lúc càng xa, Vệ Uyển không biết vì sao đáy lòng đột nhiên cảm thấy khó chịu.

    Tô Tử Lâm thuộc Tập đoàn xây dựng cơ sở hạ tầng quốc gia, là kiến trúc sư cấp cao nhất, Tô Dĩnh Nhạc là tổng giám đốc, một người bên trong, một người bên ngoài, họ là hai trụ cột không thể thiếu trong tập đoàn.

    Bây giờ cả hai chịu trách nhiệm xây dựng cơ sở hạ tầng của Khu phát triển Sở Thành, dự án này đã được tiến hành trong sáu năm.

    Vệ Uyển không biết tại sao lại cảm thấy bối rối không hiểu nổi, người ta nói rằng công trường nơi xảy ra tai nạn đã được nâng cao, không thể còn dấu vết gì nữa.

    Trừ phi người đó có thể làm cho xác chết sống lại.. Nhưng không thể nào!

    Vệ Uyển bình tĩnh lại, chậm rãi nhẹ giọng nói: "Tiểu công chúa Hạnh Hân à, mau dậy thôi.."

    Cuối cùng cũng dỗ được Hạnh Hân đến trường mẫu giáo, khi Vệ Uyển quay lại, cô ta đã thấy bà Tô đang đợi cô ta ở phòng khách ở tầng một.

    "Mẹ.."

    Bà Tô chỉ vào sô pha ra hiệu cho cô ta ngồi xuống, sắc mặt lạnh lùng nói: "Hạnh Hân hầu như ngày nào cũng đi nhà trẻ vào giờ này, con có bao giờ nghĩ đến lúc những đứa trẻ khác đang ngủ trưa sẽ bị ồn làm loạn lên không?"

    Vệ Uyển nói: "Không mẹ, Hạnh Hàn rất ngoan.."

    Tô lão phu nhân cười lạnh một tiếng: "Vậy sao? Mấy năm nay ta đều mệt mỏi không có sức mà để ý đến cô, hiện tại.."

    * * *

    Sau khi nghe những gì bà nói, Vệ Uyển đứng dậy và rời đi với sắc mặt rất xấu.

    Bà Tô thực sự đã dạy dỗ cô ta một tràng dài!

    Là mẹ chồng chứ không phải mẹ ruột, sao có thể dạy dỗ cô ta chứ?

    Cô ta lớn lên cũng không ăn cơm của họ, mắc cái gì họ lại có thể can thiệp vào gia đình và hôn nhân của cô ta!

    Vệ Uyển ra ngoài với một bụng chướng khi, bất bình, đi mua sắm với mẹ.

    **

    Tô Bảo đi theo cậu hai và cậu năm đến công trường, khi nhìn thấy sân vận động đang được xây dựng, bé con không khỏi ồ lên một tiếng.

    "Cậu hai, đây là cái gì a?"

    Tô Tử Lâm cười nói: "Đây là một sân vận động mới."

    Tô Bảo nằm ở mép cửa sổ, hai mắt lấp lánh: "Sân vận động thật đẹp, đây là cái đồng hồ siêu siêu lớn của ông trời rơi ra sao?"

    Phần chính của sân vận động là một vòng tròn được bao quanh bởi các tòa nhà phụ trợ hình bánh răng.

    Tô Tử Lâm sửng sốt, vui vẻ nhìn Tô Bảo: "Tô Bảo cũng nhìn thấy?"

    Đây là những gì anh ấy đã thiết kế trong một thời gian dài và cảm hứng phụ thuộc vào đồng hồ cơ.

    Tô Bảo nghiêng đầu hỏi: "Cậu hai vẽ sao?"

    Tô Tử Lâm dường như đã tìm được một người bạn tâm linh tương thông với mình: "Đúng, đúng."

    Tô Bảo lập tức giơ ngón tay cái lên và ấn vào giữa trán của Tô Tử Lâm.

    "Cậu hai thật lợi hại!"

    Tô Tử Lâm không khỏi bật cười, những lời Tô Bảo vừa nói quá xúc động trong lòng anh.

    [Chiếc đồng hồ của ông trời xuống thế giới].. Đúng vậy, thời gian vẫn trôi qua, nhưng tinh thần thể thao của con người là bất diệt.

    Tô Tử Lâm chỉ cảm thấy trong lòng nóng lên, nhìn cục sữa nhỏ đang đung đưa hai chân nhỏ của mình, anh hận không thể lập tức ôm ghì chặt bé vào lòng.

    Kỷ Trường mở mắt ra, uể oải ngáp một cái và nói: "Đến rồi.. Nào Tô Bảo, sư phụ sẽ dạy con cách điều khiển yêu ma."

    Hắn giơ tay, nhấc nữ quỷ ra khỏi hồ lô, bóp chặt ngón tay và ngón giữa, nhanh chóng vẽ lên trán một ký hiệu ma quỷ.

    "Cái này gọi là vẽ phù, sau khi vẽ lên, nữ quỷ sẽ ngoan ngoãn làm việc cho con."

    Sáng sớm đã bị kéo ra - Nữ quỷ: "..."

    Có còn là con người nữa không?

    Gọi hồn ma ra ngoài làm việc giữa ban ngày không phải là làm việc nữa, mà nhất là khi sự sống của cô ấy đã bị giết--

    Ài, cô đã chết từ lâu, và cô đã chết ở đây.

    Ma nữ nhàn nhạt nhìn ra ngoài cửa sổ.

    Kỷ Trường tiếp tục dạy: "Nói chung, ma bình thường, ma lang thang và ma oán hận không thể xuất hiện vào ban ngày, trong khi ma có thể xuất hiện vào ban ngày, nhưng chúng thường trốn trong phòng thang máy, trên gác lửng giữa các tòa nhà.. ác linh thật đáng sợ, và ác linh vẫn có thể đi lại giữa ban ngày."

    Tô Bảo gật đầu hiểu ra.

    Kỷ Trường lại nói: "Giống như cái cô xấu xí này, cô ấy không được, cửa xe mở ra, cô ấy sẽ tan mất."

    Cô Quỷ xấu xí: "..."

    Không sao, cô ta xấu, không thể nói một lần thôi sao?

    Tô Bảo mở to hai mắt, biến mất?

    Nó có nghĩa là chết một lần nữa?

    Kỷ Trường tiếp tục thao thao bất tuyệt: "Cho nên hiện tại sư phụ tới dạy con thuật di hồn, nói một cách đơn giản, chính là gắn cô xấu xí này vào một vật gì đó để cô ấy có thể đi lại vào ban ngày."

    Nói chung, đạo cụ tốt nhất là ô, đặc biệt là ô đen.

    Nhưng điều này không liên quan đến việc di chuyển linh hồn, và rất bất tiện khi Tô Bảo đi đâu cũng phải mang theo chiếc ô.

    "Bây giờ chúng ta hãy tìm thứ gì đó, tốt nhất là nhẹ, thứ gì đó có thể bay theo gió."

    Khi Kỷ Trường nói, anh vô thức liếc nhìn con vẹt.

    Tô Bảo sau đó nhìn Tiểu Ngũ và lẩm bẩm: "Thật nhẹ, một thứ có thể bay.."

    Con vẹt dường như cảm nhận được điều đó, nó kêu rất to: "Đừng nhổ tóc của tôi!"

    Kỷ Trường: "..."

    Tô Bảo trấn an: "Chúng ta sẽ không nhổ, chúng ta sẽ không nhổ!"

    Tô Tử Lâm ở bên cạnh: "?"

    Tô Bảo mở khóa chiếc túi hình mèo con của bé, không biết bé đang tìm gì.

    Đột nhiên mắt bé sáng lên!

    Thấy bé chộp lấy cái gì, ma nữ giật giật khoé môi..
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...