Lục Bất Trì không phản kháng, ánh mắt thẳng tắp nhìn về hướng bên trong cánh cửa.
Ẩn ẩn có thể nhìn đến bóng người nằm trên giường bệnh.
Tay phải của Lục Bất Trì hơi hơi có chút cứng đờ, đó là ở lúc trước đánh nhau cùng Yến Bách ở đế đô vẫn luôn chỉ trốn tránh không hoàn thủ mà bị thương.
Vẫn luôn không có trị liệu, kéo dài tới hiện tại.
Kỳ thật nếu không phải Yến Lạc còn ở đây, hắn liền trốn cũng không nghĩ trốn, hắn biết chuyện hắn làm đối với Yến Tề và Yến Bách mà nói, thật là quá đáng đến cực điểm.
Nhưng.. Mặc dù là như vậy, mặc dù bị dày vò trong lúc chờ đợi tin tức cô rốt cuộc sống hay chết, ở trong sự căm thù của Yến Tề và Yến Bách, hắn vẫn muốn.. nhìn cô nhiều hơn một chút.
Khóe môi Yến Bách mang theo cười lạnh, tay sớm đã nắm thành quyền suy xét nếu không lại cho tên nhóc hỗn láo này thêm một quyền.
"Được rồi, nơi này là bệnh viện, không cần gây lộn, Bách Nhi con đi kêu bác sĩ." Yến Tề vẫn luôn ngồi ở tận cùng bên trong đứng dậy, nhìn số liệu sức khỏe của Yến Lạc trên tường, mày hơi hơi ninh lên.
"Em gái xảy ra chuyện gì sao?" Không chút do dự trực tiếp buông ra tay, Yến Bách hơi nôn nóng quay đầu lại, nhìn về phía Yến Tề.
Rốt cuộc em gái nhà mình vẫn quan trọng hơn so với việc đánh tên nhóc này nhiều.
Lục Bất Trì cũng đột nhiên ngẩng đầu, thân mình không tự chủ được đi về phía trước nửa bước, đáy mắt là thần sắc khẩn trương không chút nào che dấu.
"Kêu con đi con liền đi đi." Yến Tề đi ra, đẩy con trai nhà mình về phía trước, sau đó lập tức đóng cánh cửa sau lưng lại, mày hơi hơi ninh, nhìn về phía Lục Bất Trì.
Lục Bất Trì không nói gì, ánh mắt thẳng tắp nhìn cánh cửa kia, như là muốn nhìn xuyên qua cánh cửa để thấy Yến Lạc.
Yến bách nhìn thoáng qua lão cha nhà mình, lại nhìn thoáng qua Lục Bất Trì, nhẹ hừ một tiếng, vậy mà cũng không nói thêm cái gì nữa, xoay người tránh ra.
Tuy rằng thật sự khó chịu, đặc biệt là sau khi đã biết tâm tư của Lục Bất Trì đối với em gái nhà mình, còn đối với em gái nhà mình làm cái gì, hắn liền ức chế không được lửa giận muốn giết người.
Nhưng là không thể không nói, năng lực của hắn mạnh đến tàn nhẫn, đối với mình cũng tàn nhẫn..
Yến Bách hơi hơi rũ con ngươi, che lại cảm xúc nơi đáy mắt mình.
Giết chết Lục Bất Trì, hắn nhưng thật ra muốn làm như vậy, nhưng Lạc Lạc còn chưa tỉnh, cô thích tiểu ca ca của cô như vậy, mặc dù là thất vọng, phỏng chừng cũng không hy vọng mình thật sự hành hạ Lục Bất Trì quá thảm đi?
Bước chân Yến Bách hơi hơi khựng lại, nhịn xuống chua xót nơi đáy mắt.
Phải dùng phương pháp trừng phạt gì, anh hai nghe e.. m.. Cho nên, tiểu bảo bối, em nhanh tỉnh lại, được không?
Em còn chưa thu thập Lục Bất Trì đâu, anh hai còn chưa động tay nhiều đâu, vẫn giữ lại cho em đấy..
* * *
Yến Tề nhìn Lục Bất Trì không nói gì lược hiện chật vật trước mắt, thở dài một hơi, giơ tay chỉ chỉ ghế dựa một bên, "Chúng ta tán gẫu một chút."
Lục Bất Trì thuận theo đi qua ngồi xuống, nhìn Yến Tề cũng ngồi bên người hắn, khóe môi nhấp lại nhấp, "Cha.."
"Tiếng cha này tôi sợ là không đảm đương nổi." Yến Tề đánh gãy lời nói của Lục Bất Trì, nhìn thoáng qua hắn, hơi hơi lắc đầu, "Nguyên bản Yến Bách nói cậu không hợp với Lạc Lạc, tôi còn cảm thấy nên cho cậu một cơ hội, hiện tại xem ra có thể là sai."
"Không, là con sai." Lục Bất Trì hơi hơi nắm tay, đáy mắt ửng đỏ, lại là mang theo chấp nhất, "Cha, con biết.. con không xứng nói những lời này.."
Yến Tề hơi hơi ghé mắt, nhìn về phía Lục Bất Trì.
"Nhưng mà đứng xa xa nhìn là tốt rồi.. Không có Lạc Lạc.."
Hắn sống không nổi.
Vẻ mặt của hắn suy sụp, làm Yến Tề có chút hoảng hốt, không tự chủ được nhớ tới mẹ của Yến Lạc cùng Yến Bách.