Ngôn Tình [Edit] Mẹ Kế Hào Môn Chỉ Muốn Hưởng Phúc - Bách Chi Diệp

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Huyền Dạ, 7 Tháng mười hai 2022.

  1. Huyền Dạ

    Bài viết:
    281
    Tên Truyện: Mẹ kế hào môn chỉ muốn hưởng phúc

    Tác giả: Bách Chi Diệp

    Thể loại: Ngôn tình, nữ phụ, xuyên sách

    [​IMG]

    Edit: Huyền Dạ

    Link góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] Góp Ý Các Tác Phẩm Edit Của Huyền Dạ

    Văn án:

     
    THG NguyenLieuDuong thích bài này.
  2. Đăng ký Binance
  3. Huyền Dạ

    Bài viết:
    281
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tô Hiểu đã một tuần không lên hot search!"

    Vốn dĩ đó chỉ là một account marketing không mấy nổi danh phát weibo, ai ngờ fans thảo luận ngày càng nhiều, lền chậm rãi bò lên cuối bảng hot search

    Đề tài này ngày càng nhiều người tham gia thảo luận, vỗ dĩ chỉ ở cuối bảng lại như hỏa tiễn bay lên vị trí thứ năm.

    Cùng không thể trách mọi người đối với việc Tô Hiểu một tuần rồi chưa lên hot search thảo luận nhiều như vậy, từ khi cô mới xuất đạo tới nay quả thực như cô ở hot search mua phòng, hai ba ngày lại phải lên hot search một lần.

    Cô hắt xì một cái cũng phải mua một cái hot search thỏi phồng giá trị nhan sắc # tiên nữ hát xì #. Lúc ấy còn bị mọi người bầu là một trong những hot search vô nghĩa nhất năm. Mới chỉ gặp qua tiên nữ rơi lệ chứ chưa gặp qua tiên nữ hát xì, cũng chỉ có Tô Hiểu dám mua hot search như vậy.

    Hơn nữa Tô Hiểu không có tác phẩm, trừ bỏ lúc mới xuất đạo có một vai nữ chính, một đường trở thành tân sinh lưu lượng thì cô không có một tác phẩm nào khác. Lúc ấy còn bị fans của nữ chính ban đầu định ra mắng Tô Hiểu có chỗ dựa. Đến lúc mọi người xem kỹ thuật diễn của cô, chửi cô đến xếp ở đầu bảng hot search vài hôm.

    Lúc ấy cô đã bị hắc còn không chịu đi lo tẩy trắng mà mỗi ngày đều marketing rầm rộ, khó trách mọi người sẽ phản cảm.

    Về phần thân thế Tô Hiểu, cô họ Tô, mọi người đều suy đoán cô có phải hay không là thiên kim Tô thi. Nhưng từ lúc Tô Hiểu xuất đạo đến giờ, bị mọi người mắng thành cái dạng gì mà tập đoàn Tô thị cũng không nói một câu xem ra cô không liên quan gì đến Tô thị.

    Trưởng bối nhà ai có thể chấp nhận con gái nhà mình bị mắng thành như vậy a.

    Cư dân mạng không chỉ có phủ định Tô Hiểu là thiên kim Tô gia, mà còn phán cho cô tội danh ăn vạ Tô thị. Bôi đen đến như vậy là cùng. Mặc dù Tô Hiểu chưa bao giờ phát weibo rằng mìn và Tô thị có liên quan, hoàn toàn là cư dân mạng tự đoán mờ, đoán sai sau đó đem tội danh đổ lên ngừi Tô Hiều..

    Đối với việc Tô Hiểu một tuần không lên hot search, cư dân mạng đều vui mừng

    "Có phải Tô Hiểu tính toán rời khỏi giới giả trí hay không?"

    "Nếu Tô Hiểu thật sự rời khỏi giới giải trí, vậy thật sự cảm tạ trời đất."

    "Không có năng lực, không có tài nguyên nên sớm cút đi"

    Tại thời điểm mọi người đang nhiệt tình thảo luận Tô Hiểu có rời khỏi giới giải trí hay không, một hot search khác về Tô Hiểu đang nhảy lên vị trí thứ ba

    # Tô Hiểu mua sắm#

    Hot search này nanh chóng hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

    Các cư dân mạng đang thảo luận Tô Hiểu có rời khỏi giới giải trí hay không lập tức nhảy vào.

    Hot search đầu tiên phát một video, tiêu đề còn ghi người biên tập.

    Trong video có thể thấy Tô Hiểu đang ở trong trung tâm thương mại, đi vào các nhãn hiệu nổi tiếng toàn cầu, phía sau còn có mấy người xách túi lớn túi nhỏ, nhìn trang phục có thể thấy là nhân viên cửa hàng đang giúp cô xách đồ.

    Nếu trong video là các minh tinh khác thì khẳng định bình luận toàn hâm mỗ lẫn ghen ghét.

    Nhưng đặt trên người Tô Hiểu, mọi người chỉ còn lại thần sắc khinh thường.

    "Lại lăng xê hình tượng có tiền a? Không lăng xê được hình tượng hào môn thiên kim liền đem chính mình thành đại gia phá sản."

    Khi cư dân mạng còn đang trào phúng Tô Hiểu, hot search lại xuất hiện một bức ảnh.

    Là official website của nhà đấu giá có tiếng đăng lên, người thần bí đấu giá chiếc đàn cổ gần tram triệu là Tô Hiểu, cũng nhân tiện tiếp nhận phỏng vấn của một vài trang báo.

    Tuy ảnh chụp Tô Hiểu chỉ là bóng dánh nhưng cũng có thể nhìn ra khí chất cao quý trên người cô.

    Mọi người sửng sốt.

    ".. Thoạt nhìn Tô Hiểu không giống là giả vờ có tiền."

    "Gia đình bình dân hẳn không thể lấy ra gần trăm triệu mua đàn cổ đi."

    "Ta như thể nào cảm thấy ảnh này Tô Hiểu cùng trước kia khí chất không giống nhau, là ảo giác sao?"

    Đàn cổ có lợi ích gì?

    Tô Hiểu là tốt nghiệp học viện nghệ thuật ở nước ngoài sẽ biết sao?

    Còn không phải là mua về trang trí.

    Có thể bỏ ra gần trăm triệu mua một chiếc đàn cổ về trang trí, cho dù là hào môn cũng không làm được.

    Mọi người liên bắt đầu suy đoán.

    "Tô Hiểu sẽ không thật là tiểu thư Tô thị chứ?"

    "Nhưng không phải nói Lâm Liên là tiểu thư Tô thị sao?"

    "Lầu trên, ngươi cũng biết là Lâm Liên, họ Lâm! Sao có thể là Tô gia tiểu thư."

    Mà trung tâm của cuộc thảo luận này, Tô Hiểu, đang ngồi ở phòng, hứng thú mà đọc từng bình luận.

    Khi nhìn thấy bình luận hoài nghi Lâm Liên là con gái Tô gia, Tô Hiểu đem bàn tay đang để ở bên cạnh tới gõ chữ.

    Tay cô được bảo dưỡng cực tốt, làn da trắng nõn tinh tế như mỡ dê, móng tay không làm nhưng đều được dũa đến chỉnh tề, dưới ánh sáng mặt trời lỗ rõ vẻ tự nhiên khỏe mạnh.

    Tô Hiểu còn chưa có thói quen dung di động đánh chữ, cô đánh một hồi lâu mới đăng lên bình luận của minh.

    "Chúc mừng ngươi đoán đúng rồi. Lâm Liên thật ra là tiểu thư Tô thị, còn Tô Hiểu chỉ là được Tô gia nhặt từ viện phúc lợi về.

    Bởi vì Tô Hiểu đánh chữ chậm, hệ thống ban đầu còn đọc từng chữ một, nhưng sau đợi cô đánh xong hết mới đọc, đọc lại một lần, hệ thống liền kích động hô to:" Cô điên rồi sao! Cô dừng tay. "

    Tô Hiểu không quan tâm tới âm thanh đang kích động trong đầu, tay ấn gửi:" Sợ cái gì? "

    " Cô tự phô ra hết thân thế của mình à. Cô như vậy sẽ ở giới giải trí sẽ không thể xoay minh được biết không? "

    Nhưng mà Tô Hiểu dùng tài khoản nhỏ để đăng bình luận, trừ bó có hai ba người trả lời bình luận, cũng không tạo thành bọt nước gì, nhanh chóng bị bao phủ bởi một đống bình luận phía sau.

    Tô Hiểu liền bộ dáng thể nào cũng như thế này.

    Nhìn đến sự tình mà mình lo lắng không phát sinh, hệ thống cũng thu lại khẩu khí, không còn kích động nữa.

    Tô Hiểu tiếp tục lướt hot search, nhìn đến một số bình luận buồn cười còn trực tiếp cười ra tiếng, tựa như người bị mắng trên mạng là người khác, không liên quan đến mình.

    Nhưng đúng là không phải Tô Hiểu.

    Tô Hiểu đã xuyên qua thế giới này được hai tuần.

    Đây là lần cô trọng sinh xuyên qua lần thứ hai.

    Cô ban đầu tên Tô Trường An, là công chúa Duật Quốc.

    Hoàng cung Duật Quốc có duy nhất Tô Hiểu là con gái, lại là con vợ cả Hoảng Hậu, thân phận tôn quý, nhận được vô hạn sủng ái. Hoàng đế đích thân đặt tên Tô Trường An, phong hào Trường Nhạc công chúa, ý mong thân thể cô lâu dài an khang, ngày ngày trường nhạc.

    Không chỉ có phụ hoàng mẫu hậu sủng ái, các vị hoàng tử cũng sủng Tô Trường An đến không được, ngay cả phi tần hậu cung, tuy cô không giúp ích lợi gì cho các nàng nhưng dỗ cô vui vẻ có thể làm hoàng đế liếc mắt một cái, vô luận là thật tình hay giả ý đều phi thường sủng ái Tô Trường An.

    Có thẻ nói là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, cho dù muốn bầu trời hay ánh trăng cũng có người nguyện ý vì cô mà đi hái.

    Nhưng mà đến năm cô 18 tuổi, hoàng thúc nhìn hòa ái dễ gần, không co dã tâm nhiều năm thông đồng với địch bán nước.

    Duật Quốc đổi chủ.

    Người thân mất hết, cuộc sống sau này của tiểu công chúa có thể nghĩ tới thảm thế nào.

    Vì vậy không đợi vị hoàng thúc kia tới xử trí, Tô Trường An liền thắt cổ tự vẫn trong tẩm cung.

    Không ngờ không lâu sau đó cô đột nhiên tỉnh lại, còn được cho biết là xuyên đến một quyển tiểu thuyết, trở thành người mà" Làm việc quá sức, chết đột ngột ".

    Xét thấy là lần đầu Tô Trường An xuyên thư, Chủ Thần hệ thống còn khống chế tinh thần của cô, còn cho một hệ thống cường đại giám sát.

    Trải qua việc nước mất nhà tan, tâm Tô Trường An lặng như nước, hơn nữa còn bị khống chế một phần tinh thần, thế nhưng Tô Trường An công chúa ngày xưa làm trời làm đất giờ đây lại nghe lại, dựa theo chỉ thị mà làm những việc mà pháo hôi nên làm.

    Mỗi ngày đều là một vòng tuần hoàn đi làm, tăng ca, thức đêm, tan tầm.

    Cuối cùng xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ, chết đột ngột.

    Tô Trường An tưởng mình sẽ rời đi nhưng không ngờ lại một lần nữa trọng sinh. Cô buông di động hỉ hệ thống:" Tiểu Bảo, vì sao ta lại trọng sinh? "

    Tiểu Bảo là hệ thống lần này giao nhiệm vị cho Tô Hiểu, ngày đầu tiên liền vui vẻ giới thiệu."

    Tiểu Bảo: "Vì lần trước cô hoàn thành nhiệm vụ rất xuất sắc, đây là hẹ thống Chủ thần cho cô khen thưởng a."

    Tô Hiểu lần này xuyên là một quyển tiểu thuyết Marry Sue, cô là dưỡng nữ được Tô gia nhận nuôi, vào giới giải trí sau Tô gia còn mang tiền vào giới giải trí để phủng cô, nhưng nguyên chủ năng lực thật sự kém, như thế nào đều không hot, ngược lại là bị toàn bộ giới giải trí hắc.

    Sau một lần ở chương trình tổng nghệ, ngoài ý muốn giúp Tô gia tì được con gái bị lưu lạc bên ngoài, chính là Lâm Liên.

    Tìm được nữ nhi ruột, Tô Hiểu lập tức trở thành quân cờ để gả cho vị có con trai 15 tuổi không rõ mẹ là ai, Lục thị Tổng tài Lục Trầm Uyên.

    Nguyên chủ ở Lục gia gây sự, đem con trai Lục Trầm Uyên là Lục Hạo hại vào bệnh viên tâm thần, bị Lục Trầm Uyên trả thù lưu lạc đầu đường xó chợ, còn bị Tô gia bắt về hiên sthaanj cho Lâm Liên.

    Trước đâu khi hệ thống giới thiệu xong cốt truyện còn hung phần "Thế nào, cô có thấy tức giận không? Không cần quan tâm! Cô là người có được bàn tay vàng a. Chúng ta là hệ thống cứu vớt nữ phụ, quyến rũ nam chủ, đánh bại nữ chủ, đi đến đỉnh cao nhân sinh."

    Không thể trách Tiểu Bao hung phấn, Tô Hiếu là ký chủ cuối cùng nó đồng hành, chỉ cần Tô Hiểu hoàn thành nhiệm vụ, thoát khỏi kết cục nữ phụ, nó liền được trở về nghỉ dưỡng lão.

    Vốn tưởng điều kiện mê người như vậy ai cũng muốn, không ngờ vị ký chủ mà Chủ thần nói rất ngoan lại ném cho nó 3 cái vấn đề:

    "Vị tổng tài này có quyền lớn không? Có nhiều người hầu không? Hay tiền có thể tiêu tùy tiện sao?"

    Tiểu Bảo còn không có phản ứng lại đây, ngơ ngác trả lời, "Rất lớn, rất nhiều, có thể."

    Vì thế nó cứ như vậy trơ mắt nhìn Tô Hiểu bắt đầu làm cá mặn hào môn hưởng phúc hàng ngày, đối nó nói đi lên đỉnh cao nhân sinh một chút hứng thú đều không có.

    Ký chủ thực ngoan đâu?

    Như vậy thì cô nghịch tập kiểu gì a?

    Tô Hiểu nghe vậy liền cười.

    Hệ thống từ trong gương thấy gương mặt của cô gái.

    Khi cô cười rộ lên, một đôi mắt đào hoa cong thành trăng non, long mi nhẹ nhàng rung như -nhảy nhót với ánh mặt trời, "Kia giúp ta cảm ơn các ngươi Chủ Thần."

    Một câu, nghe không ra là trào phúng hay là cảm tạ.

    Đời trước mặc dù Tô Hiểu ý thức bị khống chế, nhưng môi trường làm việc với cường độ cao, mỗi tháng tiền lương không cao lại còn phải gửi về cho mẹ chữa bệnh, chính mình ở sống ở tầng hầm nhỏ hẹp, khiến cô từ một công chúa cao quý ép tới không thở nổi. Cho nên tại lúc cô chết đột ngọt, ý nghĩ duy nhất là cuối cùng cũng được giải thoát.

    Hiện tại còn muốn cô làm việc.

    Nằm mơ.

    Tô Hiểu cầm lấy quả tảo đỏ tươi, mọng nước, nhìn là biết giá cả xa xỉ đi ra khỏi phòng.

    Không biết sao, ngày thường đi hai bước là có thể thấy người hầu Lục gia, hôm nay cư nhiên không có gì người hầu.

    Tô Hiểu đi tới phòng bếp, mới ở bên trong thấy một thiếu niên cầm dao.

    Nguồn sáng trước mắt chợt bị che mất, Lục Hạo hoảng sợ ngẩng đầu.

    Khuôn mặt quá mức xinh đẹp của Tô Hiểu cứ như vậy xuất hiện trước mặt Lục Hạo.

    Lục Hạo tay cầm dao không nhịn được mà run rẩy.

    Tô Hiểu..

    Từ lúc cô tiến vào Lục gia vẫn luôn tìm cách kích thích hắn.

    Giowd phút này Tô Hiểu thấy hắn tự cầm dao hai mình nhất định sẽ không ngăn cản, nhất định sẽ xúi giục trào phúng hắn.

    Người muốn hắn chết nhất nhất định là cô.

    Mà To Hiểu lại giống như không nhìn thấy hắn cầm dao, nhàn nhạt quét mắt tới, đem quả táo trong tay ném cho Lục Hạo, "Đúng lúc, cậu giúp tôi gọt vỏ đi".

    Lục Hạo theo bản năng buông tay, dao trong tay rơi xuống mặt bàn, hắn duỗi tay tiếp nhận lấy quả táo.

    Tô Hiểu thấy Lục Hạo cầm, tiếp tục phân phó, "Nhớ cắt thành từng miếng nhỏ nhớ, làm xong mang ra phòng khách cho tôi."

    Hệ thống từ vừa mới tự mình hoài nghi tỉnh lại, thấy chính là một màn này.

    Nó điên cuồng thét chói tai, "Cô làm gì? Hắn là Lục Hạo a!"

    Tô Hiểu nhíu mày, "Lục Hạo như thế nào? Gọt cho tôi quả táo không được sao?"

    Lần này hệ thống ngất thật.

    Nó không dám nhìn thêm nữa.

    Có lẽ lại lần nữa tỉnh lại thời điểm nó cũng đã bởi vì nhiệm vụ thất bại trở lại Chủ Thần thế giới đi.

    * * *

    Tập đoàn Lục thị

    Tầng cao nhất trong phòng họp, ngồi ở vị trí chủ vị là nam nhân ăn mặc đến chiếc áo sơ mi cũng không có một chút nếp nhăn, nhàn nhạt nhìn các vị cấp dưới.

    Hắn biểu tình đạm mạc, đều có một cỗ uy nghiêm, làm người không dám nhìn thẳng, tựa hồ đối diện liền sẽ bị hắn nhìn thấu.

    Nếu là có người dám nhìn thẳng, liền sẽ phát hiện Lục Trầm Uyên cặp mắt kia tựa hồ vĩnh viễn là thần sắc đạm bạc, giờ phút này thế nhưng xuất hiện cực kỳ phức tạp cảm xúc.

    Lúc hội nghị bắt đầu được 10 phút, một chuỗi kí ức không rõ nguồn gốc xuất hiện trong đầu hắn.

    Nguyên lai Lục Hạo luôn bị Tô Hiểu tra tấn, mới đầu là tâm lý, sau đến thân thể

    Hắn không rõ chân tướng mà tùy ý để bác sĩ mang Lục Hạo về bệnh viện tâm thần.

    Không ngờ một tháng sau Lục Hạo liền từ bệnh viện tâm thần thoát ra, vì trả thù mà làm rất nhiều chuyện xấu, cuối cùng nhảy lầu bỏ mình.

    Những cảm xúc đau xót chân thật đó như xé rách trái tim Lục Trầm Uyên.

    Lục Trầm Uyên bình tĩnh, đem trí nhớ tương lai cùng những cái thực tại khớp với nhua liền không khó phát hiện, những kí ức đó là chân thật.

    Lục Trầm Uyên trước nay chưa từng vắng họp bỗng đứng dậy: "Lần này hội nghị tạm thời kết thúc, xin lỗi các vị."

    Thẳng đến lúc Lục Trầm Uyên khoác tây trang, đi thẳng ra của phòng họp mọi người mới pản ứng lại.

    Rời phòng họp, Lục Trầm Uyên không gọi tài xế, lập tức đi tới ngầm gara, chính mình lái xe rời đi công ty.

    Ở trong trí nhớ mới, Lục Trầm Uyên biết hôm nay Tô Hiểu sẽ đụng phải Lục Hạo đang tự mình hại mình.

    Cô không chỉ có không có khuyên can, ngược lại trào phúng cùng xúi giục.

    Cuối cùng Lục Hạo không chỉ có đem chính mình cắt đến cả người đầy máu, tâm lý còn bởi vậy để lại bóng ma, có thể nói tương lai Lục Hạo biến thành như vậy do lần này nghiệm trọng nhất.

    Nghĩ đến đây, Lục Trầm Uyên nắm lấy tay lái tay không khỏi nắm thật chặt.

    Từ công ty về Lục gia là nửa giờ, cũng là nửa giờ dài nhất trong cuộc đời Lục Trầm Uyên

    Về đến nhà sau, Lục Trầm Uyên không có đem xe khai tiến ngầm gara, trực tiếp đem xe từ cổng chạy đến cửa biệt thự, làm cho những người hầu trong vườn hoa đều kinh ngạc.

    Xuống xe, Lục Trầm Uyên ba bước thành hai bước vào biệt thự.

    Trong phòng khách, Tô Hiểu đang ngồi ở trên sô pha, mái tóc nâu đậm đang tùy ý xõa trên sô pha.

    Mà Lục Hạo, đang ngồi bên cạnh Tô Hiểu

    Như Lục Trầm Uyên trong trí nhớ giống nhau, Lục Hạo trong tay cầm dao.

    Nhưng trong trí nhớ bất đồng chính là, lúc này Lục Hạo lại không phải ở cầm dao tự mình hại mình, mà là ở cầm đao gọt táo cho Tô Hiểu.

    Lục Trầm Uyên nhíu mày.

    Gọt táo?

    * * *

    Ngoài cửa truyền đến tiếng vang, hấp dẫn sự chú ý của hai người.

    Tô Hiểu đem một miếng táo nuốt vào, quay đầu lại nhìn lại.

    Lục Trầm Uyên đứng ngược sáng, Tô Hiểu thấy không rõ bộ dáng của hắn.

    Nhưng cô thấy một thân tây trang, Tô Hiểu khẽ cau mày, theo sau bừng tỉnh đại ngộ, "Tôi đã biết, anh là cái kia.."

    Lục Hạo cũng ngẩng đầu nhìn về phía Lục Trầm Uyên, có chút kinh ngạc vì sao bây giờ hắn ở đây.

    Tới lúc Lục Hạo kết thúc thắc mắc của mình, Tô Hiểu bỗng nhớ ra danh từ kia, hung phân hướng về phía Lục Trầm Uyên: "Quản gia đúng không? Mau tới đấm hộ tôi cái lưng. Người hầu cũng không biết đi đâu.."

    Lục Hạo thiếu chút nữa không cầm chắc dao.

    Mà vừa mới tự bế xong trở về Tiểu Bảo, thấy chính là một màn này.

    Cứu mạng a, ai tới cứu cứu nó!
     
    Quỳnhhh đây, THG NguyenLieuDuong thích bài này.
  4. Huyền Dạ

    Bài viết:
    281
    Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghe được Tô Hiểu gọi mình là quản gia, Lục Trầm Uyên cũng không lập tức phủ nhận, chậm rãi đi vào.

    Lục Hạo nhìn hắn đến gần, rũ mắt nhẹ giọng mà kêu hắn, "Ba ba."

    Tô Hiểu ngây người.

    Ba ba là có ý gì?

    Hệ thống hiển nhiên đoán được suy nghĩ của cô, một bộ xem kịch hay giải thích: "Lục Hạo baba tức hắn là Lục Trầm Uyên, là chồng của cô, mấy ngày trước cô đi mua sắm, đều là quét thẻ của Lục Trầm Uyên a".

    Đầu óc Tô Hiểu lập tức xoay chuyển, đem cốt truyện hồi tưởng qua một lần.

    Tô thị và Lục thị là hai tập đoàn không phân cao thấp, Tô gia mặc dù tranh đấu nội bộ không nhỏ nhưng vẫn như cũ cường đại. Mà vì Tô Hiểu gả tới Lục gia mà hai tập đoàn còn triển khai một loạt hạng mục hợp tác.

    Thẳng cho đến khi Lục Hạo qua đời, Lục Trầm Uyên tinh thần xuống dốc không phanh, vô tâm vô phế quản lý tập đoàn, Tô thị còn suýt đem Lục thị thu mua.

    Tuy rằng Tô Hiểu là quân cờ, là trợ giúp giúp Tô gia thu được Lục thị, nhưng hiện tại mặt ngoài cô vẫn làm rất tốt, danh xứng Tô gia đại tiểu thư.

    Nhưng chỉ là mặt ngoài.

    Mỗi tháng Tô phụ muốn gửi cho cô một chút tiền tiêu vặt đầu bị Tô mẫu cùng Tô đại bá phản đối.

    Nhưng chỉ cần có mặt ngoài đã đủ giá trị lợi dụng rồi.

    Nói cách khác cho dù cô có gây sự quá mức thì Lục Trầm Uyên cũng không thể có thái độ với cô.

    Nghĩ như vậy, Tô Hiểu định thần rồi ngồi xuống dưới.

    Lục Trầm Uyên đứng trước sô pha, gật đầu đáp lại Lục Hạo, đứng cách Tô Hiểu nửa mét, từ trên cao nhìn xuống Tô Hiểu. Đôi mắt kia tựa như muốn đem Tô Hiểu nhìn thấu.

    Tô Hiểu cũng nhìn rõ bộ dáng của hắn.

    Làm công chúa hoàng gia, Tô Hiểu gặp qua không ít mỹ nam, ngay cả hoàng huynh của cô cũng là một mỹ nam tuyệt thế. Nhưng Tô Hiểu không thể không thừa nhận rằng Lục Trầm Uyên có thể dễ dàng đánh bại toàn bộ bọn họ.

    Một câu thiên chi kiêu tử cũng không phải là quá.

    Khí tràng xung quanh hắn, một chút cũng không thua phụ hoàng của mình.

    Có được khí tràng như vậy, Tô Hiểu chỉ mới nhìn thấy ở hai ngời, một là phụ hoàng của mình, một là vị tướng quân anh dũng thiện chiến, bảo vệ Duật Quốc mười năm chu toàn, cũng là một vị Vương gia khác của Duật Triều.

    Bị người như vậy gắt gao nhìn chằm chằm, cho dù là Tô Hiểu, cũng có chút e ngại.

    Nếu không phải xem qua nguyên tác, biết hắn hiện tại không thể gây khó dễ cho mình, Tô Hiểu liền cảm thấy giây tiếp theo hắn có thể xách mình ném ra ngoài.

    Qua một hồi lâu, Lục Trầm Uyên mới thu hồi ánh mắt, lãnh đạm trong giọng nói ẩn giấu một tia khó có thể phát hiện chán ghét, "Trong nhà không có quản gia, nếu cô yêu cầu, sau nghỉ hè có thể tìm cho cô một người."

    Sau khi hắn nói xong, Tô Hiểu cùng hệ thống đồng thời nhẹ nhàng thở ra.

    Hôm nay là ngày đầu tiên Lục Hạo nghỉ hè.

    Lục Hạo không thích trong nhà có nhiều người, hơn nữa Lục Trầm Uyên không thường về nhà, cho nên Lục gia vẫn luôn chỉ có mấy người hầu, tự nhiên không có quản gia.

    Mà mỗi khi Lục Hạo về nahf, người hầu đều tự giác lảng tránh, chỉ ở thời điểm làm cơm thì xuất hiện, việc quét tước lau chùi sẽ làm tranh thủ lúc Lục Hạo nghỉ ngơi.

    Sauk hi nguyên thân gả tới, người hầu vẫn luôn hoạt động như vậy, quy củ không thay đổi.

    Tô Hiểu không biết hỏi: "Sao phải sau nghỉ hè?"

    Tô Hiểu bĩu môi, "Hiện tại người hầu một chút đều không thỏa đáng, vốn dĩ không có mấy người, còn sự tình gì đều phải nói tốt nhiều lần mới hiểu được, cũng không có người quản giáo một chút, vệ sinh.."

    Trước kia ở trong cung, cung nhân đều có ma ma quản giáo, phân công đến các cung, lại có đại cung nữ đi theo chủ tử bên nhiều năm quản giáo, chờ đưa tới chủ tử trước mặt hầu hạ thời đều thỏa đáng, nơi nào sẽ giống như bây giờ.

    Tô Hiểu tự nhiên minh bạch nơi này so ra kém trong cung, nhưng thường xuyên tìm không thấy người thật sự là thật quá đáng.

    Nói như thế nào cũng là có trả lương!

    Đời trước cô nhận được điện thoại của ông chủ chẳng sợ đang ngủ đều phải bò dậy sửa phương án.

    Nghĩ đến phim truyền hình quản gia luôn được miêu tả vô cùng kì diệu, Tô Hiểu cảm thấy biệt thự này thiếu một người quản gia như vậy.

    Cùng loại với trước kia trong công ty chủ quản.

    Tô Hiểu bẻ ngón tay đếm từng điều người hầu không tốt, đếm tới 7, Tô Hiểu lơ đãng ngẩng đầu, vừa lúc thấy ánh mắt có chút không kiên nhẫn của Lục Trầm Uyên.

    Sinh ở hoàng gia, mặc dù Tô Hiểu được sủng ái, nhìn như vô pháp vô thiên người, kỳ thật vẫn phải nhìn sắc mặt hoàng đế, cái gọi là gần vua như gần cọp, Tô Hiểu cũng bởi vậy luyện ra công phu xem mặt đoán ý.

    Phụ hoàng cao hứng thì cô làm gì cũng được, nhưng nếu phụ hoàng không cao hứng thì cô đương nhiên lúc ấy sẽ không đi đến trước mặt hắn chọc phiền toái.

    Lúc này Lục Trầm Uyên thần sắc thoạt nhìn như thường, nhưng Tô Hiểu vẫn là từ ánh mắt không chút gợn song của hắn bắt được thần sắc không kiên nhẫn.

    Tô Hiểu đem vươn tới hai ngón tay thu hồi tới giấu ở phía sau, cười nói, "Không có."

    Kỳ thật Tô Hiểu chỉ là đơn thuần nghi hoặc giống Lục gia như vậy có tiền, vì cái gì tìm cái quản gia lại yêu cầu lâu như vậy.

    Lại nghĩ đến hiện tại người hầu làm việc không thỏa đáng, liền cùng nhau nói ra.

    Nhưng ở bên tai Lục Hạo lại có ý tứ khác.

    Là đang trách tội hắn sao?

    Bởi vì hắn không thích người trong nhà nhiều, cho nên cô không được hưởng đúng đãi ngộ của Lục phu nhân, thậm chí hoàn cảnh còn kém hơn khi cô ở Tô gia,

    Có lẽ đây cũng là một lý do chán ghét hắn đi,

    Lục Trầm Uyên vừa định mở miệng cự tuyệt Tô Hiểu hiện tại yêu cầu tìm quản gia, Lục Hạo lại trước một bước ra tiếng, "Hiện tại liền tìm đi."

    Giống được cổ vũ, Tô Hiểu chờ mong mà nhìn về phía Lục Trầm Uyên, trong mắt ánh sáng.

    Lục Trầm Uyên nhìn mắt Lục Hạo, hai đạo ánh mắt tương giao là lúc, Lục Hạo lại lần nữa cúi đầu.

    Không thích người hầu là bởi vì Lục Hạo, nếu hắn đều đáp ứng rồi, kia Lục Trầm Uyên cũng không có gì lý do cự tuyệt, "Tôi đợi lát nữa cho người tìm."

    Nhận được đáp án của Lục Trầm Uyên, Lục Hạo cầm lấy dao, tiếp tục nghiêm túc mà tước trong tay quả táo.

    Hắn cẩn thận quan sát Tô Hiểu ăn táo, từ đó tiếp tục bổ táo thành những miếng không lớn không nhỏ, Tô Hiểu cũng không không thoải mái.

    Mà Tô Hiểu đạt tới mục đích cũng không tiếp tục để ý Lục Trầm Uyên, vừa lòng mà tiếp tục xem TV đi.

    Lục Trầm Uyên theo Tô Hiểu ánh mắt nhìn lại.

    Cô đang xem..

    Ma pháp Sakura?

    * * *

    Lục Hạo một bên bổ, Tô Hiểu một bên ăn, giữa hai người có loại quỷ dị bình tĩnh, làm người ta nói không ra nơi nào kỳ quái, nhưng cố tình lại rất kỳ quái.

    Tuy là luôn luôn thông minh Lục Trầm Uyên, cũng khó có thể minh bạch tình huống lúc này.

    Nhớ tới hội nghĩ vừa bị gián đoạn, Lục Trầm Uyên với hai người, "Tôi về công ty trước."

    * * *

    Lục Hạo ngẩng đầu, "Tốt."

    Tô Hiểu trầm mê phim hoạt hình, căn bản không để ý đến hắn.

    Lục Trầm Uyên rời đi, thực mau liền có người gõ cửa, Lục Trầm Uyên trợ lý mang theo đám người hầu đã trở lại.

    Giờ là 4 giờ, đám người hầu sau khi trở về liền hướng trong phòng bếp, chuẩn bị bữa tối.

    Mà Lục Trầm Uyên trợ lý cung kính mà cùng Tô Hiểu chào hỏi, "Phu nhân ngài hảo, tôi là Tằng Nghị, là Lục tổng trợ lý, ngài có thể kêu ta Tằng trợ, hoặc là Tiểu Tằng đều có thể."

    Tô Hiểu nhìn hắn một cái, gật gật đầu, lại tiếp tục xem phim hoạt hình, còn không quên phân phó Lục Hạo, "Không cần bổ nữa, không muốn ăn."

    Lục Hạo nghe vậy liền bỏ dao xuôgns, an tĩnh mà ngồi bên người cô, tựa hồ là thấy Tô Hiểu không có gì phân phó, lúc này mới lên lầu đi.

    Trợ lý đứng đằng sau, nhìn theo Lục Hạo lên lầu.

    Lục Trầm Uyên đi rồi, nhưng hắn đương nhiên sẽ không yên tâm Tô Hiểu cùng Lục Hạo một chỗ, kêu cái trợ lý tới nhìn bọn hắn chằm chằm.

    Bên kia Lục Hạo lên lầu, bên này Tô Hiểu mắt vẫn dán vào màn hình xem ma pháp Sakura cho đến giờ cơm, chờ người hầu tới gọi cô đi ăn, lúc này mới lưu luyến dời màn hình

    Tô Hiểu trải qua buổi chiều, hệ thống trong lòng đều có chút hoảng.

    Hệ thống cảm thấy hôm nay Lục Trầm Uyên còn có ý muốn bóp chết Tô Hiểu, không biết vì sao hắn cái gì cũng chưa nói, còn đáp ứng Tô Hiểu tìm quản gia sau liền đi rồi.

    Bất quá cái này trợ lý hiển nhiên chính là lưu lại theo dõi Tô Hiểu.

    Nguyên cốt truyện Lục Trầm Uyên đối Tô Hiểu vẫn luôn là thái độ coi thường. Bình thường Lục Hạo đi học, một tháng đều sẽ không về nhà một lần, nghỉ đông và nghỉ hè cũng chỉ là mỗi cái cuối tuần trở về một lần cùng Lục Hạo ăn cơm mà thôi, sao có thể sẽ đối Tô Hiểu sát ý đến nó đều có thể nhận thấy được.

    Tiểu Bảo tổng cảm thấy nó nhiệm vụ thực mau liền sẽ thất bại.

    Nếu nó có nhân hình, kia nó hiện tại chính là ở ngửa đầu bất lực nhìn trời bộ dáng.

    Vị trợ lý kia vẫn luôn dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn Tô Hiểu, Hệ thống xem còn có chút tê dại, hận không thể đi nhanh giúp Tô Hiểu hai bước.

    Đáng tiếc, vị tổ tông này càng không đáp ứng ý nguyện của nó.

    Tô Hiểu không chỉ có không đi nhanh hai bước, còn ở trợ lý trước mặt ngừng lại, dò hỏi Tằng Nghị, "Đúng rồi Tiểu Tằng, quản gia tìm được rồi sao? Đi đâu tìm?"

    Tằng Nghị cung kính mà trả lời, "Dự tính ngày mai trước liền sẽ tìm được cũng tới nhậm chức, đi đâu tìm phu nhân không cần lo lắng, chúng ta sẽ xử lý tốt."

    Tô Hiểu: "Nga."

    Nhận được đáp án, Tô Hiểu cũng không có rời đi, mà là đứng ở tại chỗ yên lặng nhìn Tằng Nghị một hồi lâu.

    Đã đi theo Lục Trầm Uyên bên người mấy năm Tằng Nghị tự hỏi đã tu luyện đến Lục tổng một nửa trầm ổn, khá vậy bị Tô Hiểu xem đến mất tự nhiên, nhịn không được hỏi trước nói: "Xin hỏi phu nhân có chuyện gì sao?"

    Tô Hiểu: "Quản gia có thể tìm cái tuổi trẻ nam sinh sao? Muốn lớn lên so ngươi đẹp."

    Tằng Nghị: . Cô nói thật sao?

    Không đợi trợ lý trả lời, Tô Hiểu lại lần nữa đưa ra yêu cầu, "Nếu có thể lớn lên đẹp như Lục Trầm Uyên liền càng tốt."

    Tằng Nghị cười khổ, "Chúng ta tận.. lực."

    Tô Hiểu xụ mặt, "Tôi không thích nghe tận lực, tôi muốn nghe nhất định."

    Tô Hiểu lớn lên tương đối tinh xảo đáng yêu, nhưng khi cô xụ mặt thu liễm, cổ khí thế kia lại rất áp người, trợ lý cảm thấy hắn nếu không đủ định lực thiếu chút nữa liền trực tiếp quỳ xuống đi dập đầu.

    Trợ lý ở trong lòng cảm thán, không hổ là đỉnh cấp hào môn Tô gia dưỡng ra tiểu thư.

    Phân phó xong sau, Tô Hiểu không đợi hắn trả lời, chân hướng đến bàn ăn.

    Tô Hiểu vừa ly khai, Tằng Nghị điện thoại đặt ở túi liền ong ong vang lên.

    Có thể gọi vào di động cá nhân, chỉ có duy nhất Lục Trầm Uyên. Tằng Nghị chạy nhanh lấy ra di động, ấn xuống tiếp nghe.

    Lục Trầm Uyên: "Bọn họ vừa mới làm cái gì."

    Tằng Nghị làm hết phận sự trả lời, "Phu nhân vẫn luôn đang xem phim hoạt hình, thiếu gia ngồi một lát liền lên phòng, hiện tại phu nhân chuẩn bị ăn cơm."

    "Ân."

    Lục Trầm Uyên vừa mới chuẩn bị cúp điện thoại, Tằng Nghị lại lần nữa mở miệng, "Chính là.."

    Lục Trầm Uyên một lần nữa siết chặt di động, "Như thế nào?"

    Trợ lý có chút rối rắm rốt cuộc muốn hay không cùng Lục tổng nói, rốt cuộc muốn tìm quản gia lớn lên đẹp như Lục tổng chắc chỉ có thể đến công ty người mẫu bắt người.

    Nhưng vừa mới Tô Hiểu bộ dáng cũng không như là nói giỡn.

    Trải qua một phen tâm lý đấu tranh, trợ lý vẫn là quyết định nói cho Lục Trầm Uyên.

    Hắn chỉ là một người làm công, hai người phu thê sự tình chính mình giải quyết.

    Chắc chắn tâm tư về sau, trợ lý mở miệng, "Phu nhân nói cô ấy muốn tìm quản gai trẻ tuối, lớn lên đẹp như Lục tổng!"
     
    Quỳnhhh đây, THG NguyenLieuDuong thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...