Ngôn Tình [Dịch] Gả Thay Rồi Mới Biết Ông Xã Là Đại Gia Ngầm - Khởi Lan

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Số 17 may mắn, 27 Tháng ba 2022.

  1. Số 17 may mắn

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 50: Từ lúc gặp Khương Xán thì có ngày nào anh ấy bình thường đâu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tầng thượng của khách sạn Emgrand.

    Cố Mãng nằm nửa người trên chiếc ghế tựa rộng rãi, hôm nay không phải là một ngày tốt lành. Trên mặt biển xa xa mịt mù sương mù, dày đặc giống như nút thắt không gỡ được trong lòng anh.

    "Em không có hứng thú với tam thiếu gia nhà họ Hoắc sao?"

    "Nếu bị anh ta nhìn trúng, chẳng phải một bước lên trời!"

    * * *

    Ngón tay cầm cốc của Cố Mãng lặng lẽ siết chặt, các đốt ngón tay trắng bệch.

    Anh rõ ràng là muốn đùa với cô, nhưng anh không ngờ người phụ nữ nhỏ bé lại phản ứng dữ dội như vậy. Mấy ngày nay, anh không những không được vào phòng ngủ mà đối với anh còn "lạnh như băng", nấu cơm dọn dẹp nhà cửa như thường lệ, nhưng lại giữ khoảng cách lạnh lùng, lễ phép với anh.

    Bầu không khí này khiến Cố Mãng, người luôn bình tĩnh tự chủ, gần như ngạt thở và phát điên.

    Nếu thời gian có thể quay ngược, chắc chắn anh ta sẽ thắt cổ tự tử cho đến chết!

    Một chiếc trực thăng từ từ đáp xuống bãi đậu cách đó không xa, luồng gió từ cánh quạt làm cho mái tóc của Cố Mãng rối bời và vạt áo cũng bị hất bay lên.

    Bạch Cảnh Uyên vui vẻ bước xuống máy bay, vừa nhìn thấy Cố Mãng trên sân thượng thì liền chạy về phía anh.

    Nhưng mà càng đến gần thì càng nhận ra thần sắc của vị đại ca này không bình thường lắm.

    Anh đã đặc biệt dặn dò khách sạn chuẩn bị nấm cục trắng và trứng cá muối, còn Cố Mãng vẫn không di chuyển.

    Bạch Cảnh Uyên lần này ngoan ngoãn hơn, lẳng lặng ngồi xuống chiếc ghế đối diện không nói lời nào, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào Diệp Sâm, hy vọng có thể nhận được chút gợi ý từ anh ta.

    Có điều là Diệp Sâm cũng không thể đoán được suy nghĩ của Cố Mãng, nên anh ta chỉ yên lặng uống cà phê và xem tài liệu.

    Cuối cùng, Bạch Cảnh Uyên không chịu nổi bầu không khí bức bối kỳ lạ này, liền nở nụ cười gượng gạo, cố tìm chủ đề để nói, "À, anh ba.. bản kế hoạch bán hàng của chị dâu em đã đưa cho mấy giám đốc dưới quyền xem qua rồi, bọn họ đều khen ngợi không ngớt, nói rằng bản kế hoạch làm rất chuyên nghiệp. Hơ, còn nói là người làm ra bản kế hoạch này là một nhân tài muốn hợp tác với công ty bọn em đó!

    Tưởng rằng nói ra những lời này sẽ khiến Cố Mãng vui vẻ đôi chút.

    Ai ngờ sắc mặt của tam thiếu gia lại càng lúc càng trở nên tối sầm, liếc nhìn anh một cái.

    Trái tim Bạch Cảnh Uyên nhói lên, đập thình thịch.

    " Ừm.. Các trợ lý đặc biệt của em đều nói có thể thương lượng việc hợp tác này. Đúng lúc, mấy ngày nay Công ty Ngoại thương Hồng Chương cũng đang hẹn gặp em, anh ba, theo anh thì em đi hay là không đi đây? "

    Cố Mãng lạnh lùng thốt ra một câu:" Đây là việc của công ty nhà cậu, cậu hỏi tôi làm gì? "

    Bạch Cảnh Uyên lại bối rối.

    Cố Mãng hỏi:" Là cậu sắp xếp cho Khương Xán vào bữa tiệc tối ở khách sạn Minh Hoàng sao? "

    " Đúng thế. "Bạch Cảnh Uyên ngây ra," Đây chẳng phải đều làm theo ý của anh sao? Đừng để chị ấy dây dưa với bọn người nhà họ Khương ở ngoài cổng, để chị ấy vào trong ăn uống no say, nghỉ ngơi thoải mái, đừng đề nhìn thấy anh là được. Nên em đã cho người sắp xếp đưa chị ấy vào trong phòng rồi.. "

    Cố Mãng tức giận nói:" Cậu đã sắp xếp cho người vào trong rồi, thì không thể gọi cho cô ấy một stylist, để cô ấy trang điểm tham gia vũ hội à? "

    " Nhưng nếu như vậy thì thân phận của anh chẳng phải bị bại lộ rồi sao? "

    " Sớm muộn gì cũng phải cho cô ấy biết! Biết sớm biết muộn thì có gì khác biệt! "

    Bạch Cảnh Uyên liếm môi, tỏ vẻ bối rối.

    Cái người này lúc trước đâu có nói như vậy! Sao đột nhiên lại thay đổi rồi?

    " Có chút chuyện nhỏ cũng làm không xong! Thật là vô dụng! "Cố Mãng đột nhiên đứng lên, trừng mắt nhìn anh, xoay người sải bước rời đi.

    Bạch Cảnh Uyên sững sờ hồi lâu, cho đến khi bóng lưng của Cố Mãng biến mất khỏi tầm mắt thì anh mới ngây người nhìn Diệp Sâm cũng đang mơ hồ không hiểu chuyện gì.

    " Anh ấy bị làm sao vậy? Anh ấy lại bị rối loạn nội tiết à? "

    Diệp Sâm bĩu môi cười khẽ.

    " Lão Diệp, anh ấy không phải là bị bệnh thần kinh thật đấy chứ? "Bạch Cảnh Uyên bất lực nhún vai," Hết lần này đến lần khác, không bình thường chút nào! "

    Diệp Sâm liếc hắn một cái đầy ẩn ý," Từ khi gặp Khương Xán thì cậu thấy anh ấy có ngày nào là bình thường không? "

    * * *

    Khương Xán thờ thẫn nhìn chăm chăm vào máy tình cả ngày, báo cáo bán hàng một chữ cũng không viết ra được.

    Ngay cả khi An An gọi cô thì cũng một lúc sau cô mới định thần lại.

    " Em có chuyện gì vậy? "An An vừa thu dọn ba lô vừa nhìn cô," Đã tan ca rồi, cô vẫn ngồi ở đây à! "

    Khương Xán có chút sững sờ, ngẩng đầu nhìn thì quả nhiên mọi người trong phòng làm việc đã đi về hết rồi, chỉ còn cô ấy và An An.

    Còn An An cũng tắt máy tính chuẩn bị rời đi.

    " Khương Xán, em thấy chị mấy ngày gần đây tâm trạng không tốt. "Cô quan tâm hỏi:" Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Cãi nhau với chồng à? "

    " Không có. "Khương Xán gượng cười," Có chút hiểu lầm nhỏ. "

    " Nếu là hiểu lầm nhỏ thì giải thích rõ ràng không phải được rồi sao! "An An cười nói," Em thường nghe mẹ em nói hai vợ chồng thường xuyên cãi vã với nhau thì tình cảm sẽ càng tốt. Vợ chồng đầu giường cãi, cuối giường hòa! "

    Khương Xán sững sờ, có chút xấu hổ, bất lực cười thành tiếng.

    Từ khi kết hôn cho đến bây giờ, cô vẫn còn nguyên vẹn nên làm gì có chuyện đầu giường cuối giường chứ..

    Nghĩ đến điều này thì cô khẽ cau mày.

    Hôm đó Cố Mãng nói ra những lời đó liệu có phải là có liên quan đến chuyện này không? Kết hôn lâu như vậy rồi còn chưa từng để anh ta đụng đến, nhưng nếu là đàn ông bình thường thì sẽ không chịu đựng nổi nhỉ.

    Cho nên anh ta mới nghi ngờ cô, mới vô duyên vô cớ nhắc tới Hoắc tam thiếu gia gì đó, nói cái gì mà một bước lên trời gì đó.

    Khương Xán khẽ cắn môi, trong lòng tràn dâng cảm giác áy náy, sự thất vọng và ủy khuất mấy ngày qua tan biến hết.

    Thực ra, bản thân cũng có trách nhiệm, chưa làm tròn nghĩa vụ của một người vợ.

    Hay là đêm nay sẽ..

    Mặt cô nóng bừng, tim đập loạn xạ, đang định tan sở thì đột nhiên nhìn thấy Phương Tấn Dương đang đi về phía cô.

    " Khương Xán, em ở lại một chút!"
     
    Hoa Nguyệt Phụng, AyuxinhAnnie Dinh thích bài này.
  2. Số 17 may mắn

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 51: Chuột gặp mèo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khương Xán giật mình sững sờ.

    Bây giờ hễ nghe thấy giọng nói của Phương Tấn Dương thì tất cả các tế bào trong cơ thể cô đều tự động điều chỉnh về trạng thái sẵn sàng chiến đấu, đôi mắt cảnh giác nhìn thẳng vào anh ta.

    Phương Tần Dương đi tới gần, nhìn thấy dáng vẻ này của cô thì không thể nhịn được mà khẽ cười, ánh mắt chuyển sang phía của An An, "Cô có thể tan làm rồi, còn Khương Xán ở lại."

    An An chỉ đành rời đi trước, vừa đi vừa quay đầu lại nhìn cô lo lắng.

    Mọi người đều biết những suy nghĩ ma quái của Phương Tấn Dương với Khương Xán.

    Để cô ấy ở lại một mình như vậy, sẽ không có âm mưu gì nữa đấy chứ?

    An An đi đến cổng công ty liền dừng lại.

    Lần trước cùng nhau đi công tác, theo thông lệ của công ty, nhân viên phải báo cáo với công ty và cộng sự một người liên lạc khẩn cấp để phòng khi những lúc cần đến. Cô nhớ người mà Khương Xán báo cáo chính là Cố Mãng chồng của cô ấy.

    An An tìm số điện thoại của Cố Mãng từ trong danh bạ điện thoại, do dự một lúc rồi gửi cho anh ta một tin nhắn.

    * * *

    Trong văn phòng, Phương Tấn Dương cười nham hiểm với Khương Xán.

    "Thật không hổ danh là tiểu học muội của anh." Anh từ trên xuống dưới nhìn cô một lượt, "Công ty muốn hợp tác với Bạch gia ở Ương Thành mấy năm rồi vẫn không hợp tác được, em vừa ra tay thì đã gửi được kế hoạch bán hàng rồi! Hơ, quả nhiên lợi hại!"

    Khương Xán vẻ mặt hờ hững, "Giám đốc Phương bảo tôi ở lại chỉ để nói chuyện này thôi sao?"

    "Đương nhiên không phải." Phương Tấn Dương hắng giọng, "Tối nay có tiệc tối, em đi cùng đi!"

    Khương Xán nhìn anh ta một cách chán ghét.

    Nhưng Phương Tấn Dương lại cười híp mắt, không hề quan tâm chút nào.

    Anh biết Khương Xán ghét nhất loại người cơ hội như thế này, nhưng anh lại cứ muốn nhân cơ hội này để khiến cô chán ghét.

    Nếu đã không có được cô, thì để cô làm bàn đạp cho anh, có thể giúp anh một phần sức lực cũng tốt.

    "Ừm, thật ra thì tôi cũng không muốn kêu em đi đâu." Phương Tấn Dương cười nham hiểm, "Nhưng ai bảo em là người đẹp nhất trong công ty làm gì? Đôi khi phụ nữ mà đẹp quá thì cũng rất phiền phức đó!"

    "Xin lỗi, tôi không đi được." Khương Xán lạnh lùng từ chối, "Chồng tôi vẫn đang đợi tôi ở nhà, tôi phải.."

    "Về nấu cơm cho anh ta?" Phương Tấn Dương khịt mũi, "Tôi nói chồng của em sống không thể tự chăm sóc bản thân thì còn làm được gì nữa chứ?"

    "Phương Tấn Dương, anh nói chuyện thì chú ý một chút." Khương Xán lườm anh ta, "Chồng tôi có thể tự chăm sóc bản thân hay không thì cũng không đến lượt anh quan tâm, nhưng anh còn dám chọc giận tôi nữa thì anh ấy sẽ đánh anh đến nỗi không thể chăm sóc được mình nữa đó!"

    Phương Tấn Dương sắc mặt tối sầm, không nói thêm gì nữa.

    "Dù sao, bữa cơm tối này là tổng giám đốc Tôn chỉ đích danh em tham dự, tôi cũng chỉ là đến để chuyển lời! Nếu như em không đi, đắc tội với khách hàng thì sau này ở công ty không còn chỗ cho em nữa đâu!"

    Nói xong thì anh ta liền hất tay rời đi, Khương Xán căm hận nhìn bóng lưng của hắn, nghiến răng nghiến lợi.

    Dù sao cũng liên quan đến công việc của bản thân, dù không muốn cũng chỉ có thể tạm thời thỏa hiệp.

    Vì thế, Khương Xán đã gửi một tin nhắn cho Cố Mãng, sau đó lê những bước chân nặng nề vội vã đến khách sạn Hằng Hưng.

    Vừa bước vào phòng riêng thì đã thấy một người đàn ông đẹp trai như ngôi sao nam hàng đầu đang ngồi trên ghế chính.

    Khương Xán hơi sửng sốt.

    Hôm đó ở dưới tập đoàn Bạch thị không nhìn kỹ, lúc này nhìn ở khoảng cách gần như vậy thì quả đúng như lời An An nói, người thật còn đẹp trai hơn trong ảnh.

    Bạch Cảnh Uyên không ngờ Khương Xán sẽ xuất hiện ở đây.

    Thấy cô đến gần, anh sững người một lúc, sau một thoáng kinh ngạc ngắn ngủi thì anh bắt đầu rùng mình cảm thấy lạnh ở sống lưng.

    Lúc nãy trước khi vào cửa, Tôn Đằng và Phương Tấn Dương đã vội vã lấy lòng anh ta, nói với anh ta một cách bí ẩn rằng tối nay có một người phụ nữ xinh đẹp ngồi cùng anh ta.

    Nhưng nếu bị Hoắc tam thiếu gia biết chuyện thì..

    Bạch Cảnh Uyên trút ra một luồng hơi lạnh, đột ngột đứng dậy, hai mắt nhìn thẳng vào Khương Xán.

    "Ngài là Bạch thiếu gia sao?" Khương Xán khẽ cúi đầu, "Tôi tên là Khương Xán, là nhân viên kinh doanh."

    "Ồ, ồ." Bạch Cảnh Uyên mờ mịt gật đầu.

    Tôn Đằng và Phương Tấn Dương thầm mỉm cười.

    Xem ra vẫn là anh hùng khó qua ải mỹ nhân, Khương Xán ra tay, Bạch Cảnh Uyên nhất định sẽ bị thu phục!

    "Tiểu Khương, em còn ngây ra đó làm gì nữa!" Tôn Đằng nháy mắt với cô, "Mau rót rượu cho Bạch thiếu gia đi chứ!"

    Khương Xán bất đắc dĩ đi tới bên cạnh Bạch Cảnh Uyên, đang định rót rượu, thì Bạch Cảnh Uyên đã hoảng hốt ngăn lại nói: "Đừng, đừng, đừng! Đừng.. đừng khách sáo như vậy.."

    Mấy người cùng lúc giật mình.

    Bạch Cảnh Uyên cười mỉa mai, trên trán đã xuất hiện những hạt mồ hôi, hai tay lúng túng đến mức không biết đặt ở đâu.

    Phương Tấn Dương lại nhìn Khương Xán: "Cô phải kính Bạch thiếu gia một ly đó!"

    Khương Xán chỉ đành rót rượu, cung kính cạn ly.

    Bạch Cảnh Uyên trong lòng lạnh như băng, sao anh dám để chị dâu nâng ly kính rượu chứ. Thế là, anh ta tự mình rót đầy cốc rồi uống liên tiếp ba ly.

    "Chúng ta đừng cứ uống rượu không như thế!" Tôn Đằng lại nói: "Hưm, tiểu Khương, gắp thức ăn cho Bạch thiếu gia đi!"

    Nhưng Khương Xán còn chưa nhấc đũa lên thì Bạch Cảnh Uyên đã vội vàng kêu lên: "Ta tự làm được rồi! Không dám làm phiền chị.. cô Khương!"

    Tôn Đằng cau mày, cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng lại không thể nói rõ ràng là chỗ nào không đúng.

    Nghe đồn Bạch thiếu gia tính tình phong lưu, từng gặp qua rất nhiều phụ nữ, cho dù thật sự nhìn trúng Khương Xán thì cũng không đến mức căng thẳng như thế chứ? Lúc này, ông ta đang nheo mắt quan sát Bạch Cảnh Uyên, đại thiếu gia vô cùng kiêu ngạo này ở trước mặt Khương Xán sao lại giống như chuột gặp mèo vậy chứ?

    Tôn Đằng và Phương Tấn Dương nhìn nhau, hai người họ viện cớ ra ngoài hút thuốc.

    Còn ly rượu vừa nãy Khương Xán uống có hơi mạnh, cô vốn tửu lượng không tốt, bây giờ rượu ngấm vào người cũng cảm thấy chóng mặt, vì thế liền xin lỗi Bạch Cảnh Uyên, "Bạch thiếu gia, tôi xin thất lễ một chút."

    "Ừm ừm, cứ tự nhiên."

    Khương Xán mỉm cười, bước đi ra ngoài có chút lảo đảo.

    Vốn muốn đi đến cửa quán rượu đề hóng gió, nhưng vừa rồi đi ngang hành lang của sảnh lớn thì nghe thấy có hai người đang thầm thì nói chuyện.
     
  3. Số 17 may mắn

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 52: Như nhìn thấy tổ tiên

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cậu không cảm thấy Bạch Cảnh Uyên rất kỳ lạ sao?"

    "Haiz, có gì kỳ lạ đâu!" Phương Tấn Dương không đồng ý, "Đàn ông khi gặp phải phụ nữ đẹp chẳng phải đều như vậy sao!"

    "Nói thì nói vậy.. nhưng mà biểu hiện của Bạch Cảnh Uyên không giống như là biểu hiện khi gặp người đẹp mà lại thấy giống như nhìn thấy tổ tiên của anh ta hơn!"

    Phương Tấn Dương suýt chút nữa cười thành tiếng.

    Anh ta che miệng, đưa mắt nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói với Tôn Đằng: "Tôn tổng, tôi đã sắp xếp xong mọi thứ. Phòng là ở.."

    Khương Xán cảm thấy vô cùng hiếu kỳ nên lặng lẽ tiến đến gần, lắng tai nghe.

    Khách sạn đó cách nơi này khá xa, lại nằm ở ngoại ô thành phố, trong đêm khuya thanh vắng đến một bóng ma cũng không có.

    Cô siết chặt nấm tay, một cơn tức giận trào dâng trong lồng ngực.

    Phương Tấn Dương cười vô cùng nham hiểm, "Nơi đó khá xa, cho dù Khương Xán có la khan cả cổ thì cũng vô ích! Ha ha, đợi Bạch thiếu gia chơi đùa đủ rồi, một khi vui vẻ thì cái gì mà chả ký!"

    "À đúng rồi Tôn tổng, tôi còn đặt sẵn camera trong căn phòng đó.. nếu Bạch Cảnh Uyên dám chối thì chúng ta sẽ phát tán clip này ra ngoài!"

    "Tên tiểu tử nhà cậu!" Tôn Đằng chỉ chỉ vào anh ta cười nói, "Khi làm việc quả thật còn cần phải có cậu giúp một tay! Có điều là uất ức cho Khương Xán rồi."

    "Phụ nữ đẹp còn thể làm được gì chứ? Chẳng phải là dùng để phát huy tác dụng ở trên giường à!"

    "Hơ, đợi sau khi mọi chuyện thành công thì tôi sẽ tìm cơ hội điều tổng giám đốc bộ phận kinh doanh đi, rồi cậu thay vào vị trí của anh ta!"

    Phương Tấn Dương nghe vậy lập tức gật đầu hành lễ với Tôn Đằng.

    Khương Xán nấp ở phía sau cây cột thở hổn hển, hận đến nghiến răng.

    Cô kìm nén cảm giác khó chịu do rượu gây ra và cố gắng hết sức để giữ cho mình tỉnh táo, nhưng bộ mặt đê hèn của Phương Tấn Dương và Tôn Đằng luôn hiện ra trước mắt cô, cô siết chặt tay, móng tay cắm sâu vào da thịt, cả cơ thể không ngừng run rẩy.

    Kẻ ác có thể từ từ giải quyết, nhưng nhiệm vụ cấp bách nhất bây giờ là thoát khỏi tình trạng khó khăn này càng sớm càng tốt.

    Cô bình tĩnh lại, mở chức năng định vị của điện thoại, sau đó gửi tin nhắn cho Cố Mãng, kêu anh phải luôn theo dõi vị trí định vị điện thoại của cô, nhanh chóng đến đón cô.

    Sau khi tin nhắn được gửi đi thì không nhận được phản hồi, cô hơi lo lắng, đang định gọi điện thoại thì Phương Tấn Dương đã tìm tới.

    Khương Xán không còn cách nào khác đành cắn răng theo anh ta về phòng riêng.

    Sau đó, Tôn Đằng và Phương Tấn Dương ngày càng chuốc rượu nhiều hơn, Khương Xán đã cố gắng hết sức nhưng vẫn đã uống rất nhiều.

    Bạch Cảnh Uyên luôn ngăn cản cô, nhưng không thể ngăn cản quá trắng trợn, chỉ có thể giương mắt nhìn cô uống cạn ly rượu đến ly rượu khác, trong lòng thầm nghĩ lát nữa sẽ đích thân đưa cô về nhà, như vậy sẽ an toàn hơn.

    Tiệc rượu cuối cùng cũng kết thúc, Khương xán ngơ ngác đi theo phía sau đám đàn ông.

    "Tối nay uống thật là vui!" Tôn Đằng thay đổi sắc mặt, khóe môi cong lên, nhìn về phía Bạch Cảnh Uyên, khẽ giọng nói: "Bạch thiếu gia, lát nữa còn có một tiết mục đặc biệt.. cậu tuyệt đối không được bỏ lỡ đó!"

    Bạch Cảnh Uyên mơ mơ hồ hồ.

    Phương Tấn Dương thô bạo trói Khương Xán lại rồi đẩy về phía Bạch Cảnh Uyên!

    Bạch Cảnh Uyên sửng sốt!

    Khuôn mặt Khương Xán đỏ bừng, dưới chân cô mềm mại như giẫm trên bông.

    Bạch Cảnh Uyên đặt tay lên vai cô để giúp cô đứng thẳng, nhưng ngay lập tức bị giật ngược lại như bị điện giật, sau đó nhìn Tôn Đằng và Phương Tấn Dương, "Đây.. đây là ý gì?"

    "Bạch Thiếu gia," Phương Tấn Dương cười toét miệng, "Khương Xán của chúng tôi uống nhiều rồi, phiền cậu đưa cô ấy về nhé?"

    "Ồ," Bạch Cảnh Uyên định thần lại, "Thực ra nếu cậu không nói thì tôi cũng nghĩ như vậy."

    Phương Tấn Dương với Tôn Đằng đưa mắt nhìn nhau, câu nói này vừa hay hợp với ý nghĩ đen tối của họ.

    Họ vội vàng mở cửa xe, nói địa chỉ cho tài xế, rồi nhìn Bạch Cảnh Uyên đưa Khương Xán rời đi.

    ".. Đi đâu vậy?" Trong xe, Khương Xán cố gắng ngồi thẳng dậy.

    Trong đầu cô như có hàng vạn con ong bay vo ve, nghèn nghẹn cổ họng, dạ dày quặn lên, khó chịu vô cùng.

    Nhưng mà khi nhìn kỹ hơn, thì thấy Bạch Cảnh Uyên đang ngồi bên cạnh.

    Tim cô đập thình thịch, lập tức nghiêng người sang một bên, hai mắt mở to nhìn anh cảnh giác.

    "Anh định đưa tôi đi đâu?"

    Vừa hỏi câu này thì cô đồng đưa bàn tay nhỏ chạm vào ba lô, lặng lẽ kéo dây ba lô.
     
  4. Số 17 may mắn

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 53: Còn dám đụng vào tôi thì chúng ta chết chung

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cô Khương, cô đừng căng thẳng." Bạch Cảnh Uyên giữ khoảng cách với cô, "Tôi đây là đang đưa cô về nhà."

    Khương Xán quay người nhìn ra ngoài, đây nào phải đường về nhà chứ!

    Thực ra, Bạch Cảnh Uyên đã biết rõ âm mưu của Tôn Đằng và Phương Tấn Dương, ngay khi xe rời khách sạn, anh ta phải luôn giả vờ, không thể trực tiếp đưa Khương Xán về nhà nên đã đi đường vòng có hơi xa.

    Nhưng Khương Xán không hề biết điều đó!

    Gương mặt của cô càng trở nên cảnh giác hơn, cơ thể có chút run rẩy.

    Dây đeo đã được tháo ra, cô giữ chặt nó trong tay.

    Lúc này, trong đầu cô hiện lên những hình ảnh tự vệ của phụ nữ mà cô thường thấy. Cô bình tĩnh lại, cẩn thận suy nghĩ, trong không gian chật hẹp này bao gồm cả tài xế thì có tổng cộng ba người, trừ cô ra, hai người còn lại đều là nam nhân cường tráng.

    Cô không thể nào đối đầu trực tiếp với họ.

    Nhưng cô vừa vặn ngồi ngay sau tài xế..

    Cô ấy mím môi, đôi mắt to sáng như vì sao nhìn chằm chằm vào hành động tiếp theo của Bạch Cảnh Uyên.

    * * *

    Cố Mãng từ trong hội quán đi ra, lúc này mới mở điện thoại.

    Phương Hàn khẽ nói bên tai anh: "Vì không để nhị lão gia phát hiện, tối nay tôi phải gấp rút trở về Ương Thành. Thiếu gia, ngài.."

    "Cậu đi làm việc của cậu đi." Cố Mãng hơi nheo mắt, "Không có chuyện gì là tốt rồi."

    Phương Hàn gật gật đầu, cảnh giác nhìn chung quanh, vội vàng mất khuất trong màn đêm.

    Cố Mãng lấy ra tập tài liệu vừa rồi Phương Hàn đưa cho anh ra xem, xé nát vài cái rồi vứt vào thùng rác gần đó.

    Đều là những tài khoản có vấn đề của Hoắc Triển Hạc ở tập đoàn Hoắc thị trong nhừng năm qua.

    Nhưng loại đồ này xem xong thì phải tiêu hủy, không để lại chút dấu vết.

    Cố Mãng hít một hơi thật sâu, đang định về nhà, đột nhiên phát hiện điện thoại trong túi liên tục rung lên liên hồi. Anh lấy ra xem, đầu tiên là một tin nhắn lạ, tên là An An.

    Đồng nghiệp của Khương Xán hình như cũng có tên này.

    Anh tiếp tục kéo xuống, phía dưới còn có mấy tin nhắn của Khương Xán gửi tới..

    Sắc mặt Cố Mãng đột nhiên tối sầm lại, trong mắt hiện lên sự lạnh lẽo, vội vàng mở hệ thống định vị lên tìm vị trí của Khương Xán.

    * * *

    "Cô Khương, cô thật sự không cần phải sợ! Tôi không phải người xấu!" Bạch Cảnh Uyên dùng sức xua tay, lo lắng đến mặt đỏ bừng.

    Lúc này anh mới biết cái gì gọi là kiến bò trên đống lửa.

    Anh chỉ là muốn đưa Khương Xán về nhà bình an thôi mà! Nhưng cô gái nhỏ này lại nhìn anh giống như nhìn kẻ thù, toàn thân mọc gai nhọn nhìn anh chằm chằm, trên mặt hiện rõ sự cảnh giác và phòng bị.

    "Anh đừng có đến gần!" Khương Xán kêu lên.

    Bạch Cảnh Uyên sợ đến mức hồn bay phách tán, cũng tỉnh rượu hơn một chút.

    Anh vốn không hề muốn tiến qua đó, mà là do bản thân cô áp chặt người vào cửa xe! May mà tam thiếu gia không có ở đây, nếu như bị tam thiếu gia nghe thấy điều này thì không biết anh còn có thể nhìn thấy được mặt trời ngày mai không nữa đó.

    "Cô Khương, cô.. cô đừng kich động." Bạch Cảnh Uyên lắp bắp, gượng gạo cười nói, "Tôi nào dám đến gần cô chứ, cô, cô ngồi nhích sang đây một chút, tôi ngồi sát vào cửa xe được chứ? Cô ngồi như vậy không an toàn đâu.."

    Nói rồi anh ta liền quát tài xế: "Lái xe chậm một chút có được không!"

    Tài xế giật mình, lo lắng đạp ga!

    Chiếc xe đột ngột tăng tốc, Khương Xán đột ngột mất thăng bằng, cả người bổ nhào vào người Bạch Cảnh Uyên.

    Bạch Cảnh Uyên bị sốc đến tái mặt, lập tức giơ tay lên, "A! Tôi không có chạm vào cô.. không có chạm vào cô! Cô đừng có nói lung tung với người đàn ông của cô đó!

    Nhưng mà lúc này Khương Xán vẫn còn kinh sợ, nhớ rằng lúc trước mình từng nghiên cứu thông tin của Bạch Cảnh Uyên.

    Con nhà giàu, phong lưu, hồng nhan tri kỷ xếp hàng dài từ Ương Thành đến Paris..

    Những chuyện hoan lạc buổi tối thì càng không có chuyện gì là chưa từng làm.

    Cho nên vừa rồi anh ta cố ý nói giảm tốc độ, thực tế đây là ám hiệu bí mật giữa anh ta và tài xế, chính là để tài xế lái xe nhanh lên!

    " Anh tránh ra! "Khương Xán dùng sức đẩy anh ra.

    " Bạch Cảnh Uyên, anh còn dám đụng vào tôi thì tôi chết chung với anh! "

    Bạch Cảnh Uyên bị ánh mắt giận dữ làm cho run sợ, anh ta nghiêng sang một bên hèn nhát không dám ra tiếng, cố hết sức giữ khoảng cách tối đa với Khương Xán, nhưng không ngờ..

    Cô gái này đột nhiên nhảy lên khỏi ghế!

    Động tác vừa nhanh vừa tàn nhẫn, trong phút chốc đã dùng thắt lưng siết cổ người tài xế! Tài xế bàng hoàng, cố hết sức kiểm soát tay lái, chiếc xe chao đảo trên đường, bánh xe ma sát với mặt đất phát ra những âm thanh chói tai.

    " Khương Xán, cô buông ra! Không muốn sống nữa à! "Bạch Cảnh Uyên vừa muốn tiến lên kéo cô thì lại bị cô đá mạnh vào đầu gối.

    Mặt tài xế tím tái vì bị cô bóp cổ, thân xe rung lắc dữ dội.

    Khương Xán cố gắng hết sức để chống lại cơn chóng mặt, đôi tay nhỏ không ngừng run rẩy, cuối cùng chạm vào công tắc cửa bên cạnh ghế lái.

    "... "

    Bạch Cảnh Uyên kêu lên một tiếng thảm thiết, vội vàng nắm lấy tay lái.

    Vào khoảnh khắc chiếc xe sắp đâm vào một cái cây lớn bên đường thì Khương Xán đã mở cửa xe, nhảy ra ngoài..

    Một tiếng nổ lớn, phần đầu xe đập mạnh vào gốc cây.

    Không biết qua bao lâu, Bạch Cảnh Uyên cùng tài xế đỡ nhau xuống xe. Cả hai người đều vô cùng thảm hại, nhưng có túi khí bảo vệ nên cũng không bị thương nặng lắm.

    Nhưng Khương Xán thì không may mắn như vậy.

    Khoảnh khắc nhìn thấy Khương Xán nằm dài bên vệ đường thì Bạch Cảnh Uyên như bị sét đánh.

    " Mau.. gọi cấp cứu! Gọi cảnh sát! "

    Bạch Cảnh Uyên lấy điện thoại ra, người đàn ông cao khoảng 1m8 đang khóc như mưa, không thể nói rõ ràng.

    " Alo, lão Diệp, tôi tiêu rồi.. tai nạn xe, Khương Xán chết rồi, tôi hại chết Khương Xán rồi.. "

    " Anh ba sẽ giết tôi mất, anh ấy nhất định sẽ giết tôi!"
     
  5. Số 17 may mắn

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 54: Anh chỉ cần em sống tốt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khương Xán nặng nề mở mắt ra, xương cốt toàn thân giống như bị tháo ráp lần nữa, đau không chịu nổi.

    Cô nhìn thấy bức tường trắng ở xung quanh, mùi thuốc khử trùng thoang thoảng nơi chóp mũi, trên người trên mặt cô bị quấn băng gạc.

    Thậm chí còn khoa trương hơn là một chân bị treo lên cao.

    Cô giật mình, ngay sau đó một bàn tay to lớn đưa tới, hơi ấm từ lòng bàn tay truyền thẳng vào trái tim cô.

    Cô quay mặt lại vừa hay bắt gặp đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông.

    Anh lặng lẽ nhìn cô, trong mắt dâng lên những cảm xúc phức tạp.

    Lo lắng, giận dữ, trăn trở, thương hại..

    Còn có cả tự trách.

    Anh miễn cưỡng nở ra nụ cười, nhẹ nhàng xoa tóc cô, khẽ giọng nói: "Cuối cùng em cũng tỉnh rồi."

    Khương Xán cử động cơ thể mình, đầu óc ong ong, khắp người ngoài cảm giác đau đớn ra thì không còn cảm giác gì nữa.

    "Em bị làm sao thế?"

    "Không nhớ à?" Cố Mãng nắm bàn tay nhỏ bé của cô trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng xoa xoa.

    Môi Khương Xán khô khốc, cổ họng nóng khannhư có lửa đốt.

    Cô dần dần nhớ lại mọi chuyện đêm hôm đó.

    Tôn Đằng và Phương Tấn Dương giở trò dụ cô uống rượu rồi đẩy cô đến chỗ Bạch Cảnh Uyên, sau đó Bạch Cảnh Uyên lại đưa cô lên xe. Cô không cam tâm bị người khác bắt nạt nên tháo dây ba lô siết cổ tài xế, sau đó..

    Khương Xán đột nhiên bị kích động, siết chặt tay một cách thô bạo.

    "Không sao rồi." Cố Mãng nhẹ nhàng an ủi cô, "Mọi chuyện đều đã qua rồi. Em không sao là tốt rồi."

    "Chồng." Cô nhìn anh, khẽ gọi một tiếng, dang tay muốn anh ôm vào lòng.

    Cố Mãng mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng đỡ cô dậy, cẩn thận ôm cô vào lòng.

    Khương Xán lại dựa vào lồng ngực dày ấm áp này, nghe thấy nhịp tim quen thuộc, nỗi uất ức và sợ hãi đè nén đã lâu cuối cùng cũng theo giọt nước mắt mà tuôn ra.

    Trái tim Cố Mãng thắt lại, anh xoa xoa đầu cô.

    "Xin lỗi, anh đã đến muộn." Anh thì thầm, "Thật ra, An An cô đồng nghiệp của em vừa tan làm đã gửi tin nhắn cho anh, nói cho anh biết tình hình của em. Sau đó em lại nhắn cho anh mấy tin nữa, nhưng anh đều không nhìn thấy."

    "Không trách anh." Khương Xán khẽ mím môi, "Lẽ ra em nên sớm có phòng bị từ trước mới phải."

    "Nhưng những âm mưu, quỷ kế ở nơi làm việc như vậy rất khó đề phòng."

    Khương Xán trầm lặng một lúc, chỉ cảm thấy bắp chân đau âm ĩ. Cô nghiến răng, sắc mặt cũng thay đổi, nhìn vào cái chân bị treo lơ lửng của mình.

    "Gãy xương nhẹ." Cố Mãng nói với cô, "Ngoại trừ chỗ này khá nghiêm trọng ra, những chỗ khác đều là trầy xước ngoài da, đã là rất may mắn rồi."

    "Nói như vậy thì em không thể đi đứng một thời gian à?" Khương Xán ngây ra.

    "Ừ." Anh cười khẽ, "Thời gian này anh sẽ chăm sóc em."

    Khương Xán sững sờ một lúc, anh ấy chăm sóc? Cô đã từng nếm trải qua tài nghệ nấu ăn của anh, nếu anh chăm sóc cô, chẳng phải mỗi ngày cô đều phải ăn rau luộc sao.

    Cô mỉm cười bất lực, vòng cánh tay nhỏ bé của mình quanh eo anh, ôm anh chặt hơn.

    Cố Mãng cúi đầu nhìn cô, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc.

    Sau một hồi im lặng, anh trầm giọng hỏi cô: "Sao em lại làm như vậy?"

    "Hả?"

    "Tại sao em lại nhảy xuống xe."

    Khương Xán hít một hơi thật sâu kể cho anh nghe toàn bộ câu chuyện.

    "Lúc đó em uống cũng không ít, nếu không phải trước đó nghe thấy được cuộc nói chuyện của Tôn Đằng với Phương Tấn Dương thì nói không chừng bây giờ em đã.."

    Cô cắn chặt khóe môi, trong đôi mắt to hiện lên một làn sương mù.

    "Trong trường hợp đó, nhảy xuống xe để bảo vệ bản thân là lựa chọn duy nhất của em. Em cũng không thể ngồi yên để bị Bạch Cảnh Uyên đưa đến khách sạn được mà đúng không?"

    "Nhưng em có biết, em siết cổ tài xế từ phía sau, lại còn mạo hiểm nhảy xuống xe như vậy rất là nguy hiểm không! Lỡ như em thật sự ngã chết thì sao?"

    Tim Khương Xán đập thình thịch, cô ngước mắt nhìn anh, người đàn ông này thâm trầm nghiêm nghị, một đôi mắt đen sâu như mực tỏa ra sự lạnh lùng.

    Tuy rằng bình thường anh cũng không cười nhiều cho lắm, nhưng bộ dạng lúc nghiêm túc như này thì cũng rất ít.

    Cô cảm thấy hơi uất ức.

    Lẽ nào mình lại làm sai rồi sao?

    Cô nhìn anh lẩm bẩm: "Lẽ nào anh thật sự muốn em bị người đàn ông khác đưa vào khách sạn sao?"

    Cố Mãng thấp giọng nói: "Anh chỉ mong em sống tốt!"

    Khương Xán im lặng, tim đập thình thịch..

    Dù có chuyện gì xảy ra, anh chỉ mong cô sống thật tốt.

    Trong lòng cô dâng lên một cảm giác ấm áp, đôi tay nhỏ bé nhẹ nhàng ôm lấy anh.

    "Đồ ngốc." Trong giọng nói của anh vẫn có vài phần trách cứ, "Chẳng lẽ sự trong sạch quan trọng hơn tính mạng của em sao?"

    Cô không chút do dự gật đầu mạnh mấy cái.

    "Em.."

    Cố Mãng trừng mắt nhìn cô, nhưng cô gái nhỏ nở một nụ cười vừa ngốc nghếch vừa ngây thơ với anh.

    Anh hết cách với cô, hồi lâu sau lại nặng nề thở dài, sau đó nghiêm túc nói với cô từng từ từng chữ, "Em hãy nhớ cho kỹ, bất kể là lúc nào thì tính mạng của em cũng là quan trọng nhất."

    "Thời đại phong kiến đã kết thúc lâu rồi, phụ nữ có trong sạch hay không cũng đã không còn quan trọng đến mức như vậy nữa rồi. Anh cũng không phải là loại người để tâm đến những chuyện này."

    Anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, nhìn vào mắt cô, giọng nói không lớn nhưng mỗi chữ lại đánh thẳng vào trái tim Khương Xán.

    "Người mà anh quan tâm chỉ có mỗi mình em. Anh muốn em sống thật tốt, khi gặp phải nguy hiểm thì đừng lấy cứng chọi cứng, chỉ cần có thể bảo vệ được tính mạng thì thứ gì cũng có thể trao đổi. Hiểu chưa?"

    Tuy Khương Xán không đồng ý nhưng vì để anh yên tâm nên vẫn mỉm cười gật đầu.

    "Lần này chưa xảy ra chuyện gì thì đã là rất may mắn rồi," Cố Mãng thâm tình nhìn cô, "Nhưng mà hai người lãnh đạo kia của em thì em định tha cho bọn họ dễ dàng như vậy sao?"

    "Đương nhiên là không rồi!" Vừa nhắc tới thì Khương Xán lại tức giận.

    Nhưng tức giận một hồi thì cũng chỉ là tự mình phát tiết chút thôi.

    Tôn Đằng là một cổ đông của công ty, Phương Tấn Dương lại là bạn trai của cháu gái ông ta.

    Cô chỉ là một nhân viên nhỏ nhoi, có thể dám đắc tội bọn họ sao?
     
  6. Số 17 may mắn

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 55: Anh ta nhịn được nhưng người phụ nữ của anh ta thì không

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cố Mãng thấy dáng vẻ của cô có chút ủ rũ, mỉm cười vén mái tóc dài của cô lên.

    "Sao vậy?"

    Khương Xán lặng lẽ thở dài và gượng cười.

    "Tạm thời không có cách nào hay để có thể báo thù bọn họ." Cô nhỏ giọng nói, "Chuyện này em không muốn truyền ra ngoài, dù sao cũng chẳng vinh dự gì.. người như bọn họ sau khi làm chuyện ác vẫn có thể sống như không có chuyện gì xảy ra, nhưng em lại thể làm gì được, còn không động được đến một phần nhỏ của bọn họ nữa."

    "Em chỉ có thể giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, yên lặng nhẫn nại, đợi đến một ngày năng lực đủ mạnh thì có thể chống lại bọn họ, em sẽ tính sổ hết với bọn họ!"

    Cố Mãng nhìn cô cười dịu dàng.

    Khương Xán không phải là một phụ nữ yếu đuối dễ bị bắt nạt.

    Cô không những không yếu đuối, mà còn phân biệt rõ ràng giữa yêu và hận, kiên cường nhẫn nhục, có thù nhất định phải báo.

    Vào những thời khắc nguy cấp, cô còn có thể bình tĩnh tự bảo vệ mình, thậm chí có cả sự quyết tâm và dũng khí để đốt cháy tất cả.

    Đây quả thực chính là một bản sao của anh.

    Khóe miệng anh nhếch cao, càng nghĩ càng thấy đắc ý, người phụ nữ của anh phải như vậy chứ!

    Sau khi bị ám sát, anh cũng đã luôn nhẫn nhịn, thậm chí thay tên đổi họ để ẩn náu ở Giang Châu, vì để có một ngày anh một lưới quét sạch đám người của Hoắc Triển Hạc.

    Anh có thể chịu đựng được, nhưng anh không muốn người phụ nữ của mình cũng phải chịu đựng vất vả như vậy.

    "Bà xã, anh hỏi." Anh cười tủm tỉm, "Nếu bây giờ em có siêu năng lực thì em muốn đối phó với những người làm hại em như thế nào?"

    "Cái gì?" Khươgn Xán mở to mắt nhìn anh.

    "Dù sao chúng ta cũng đang nói chuyện trên trời dưới đất thôi mà." Anh nhìn cô, "Thử tưởng tượng xem, em muốn trừng phạt bọn họ như thế nào?"

    Khương Xán trợn tròn mắt, cười ngây ngô. "Cũng không thể nói là trừng phạt gì, chỉ là mong bọn họ ác nhân có ác báo! Để bọn họ gánh chịu hết một lượt những khổ sở mà em đã trải qua, rồi sau đó mãi mãi đừng bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa!"

    Cố Mãng gật gật đầu, ghé vào tai cô thì thầm, "Tuân lệnh."

    "Anh nói gì cơ?"

    "Không có gì." Anh đỡ cô nằm xuống, "Mệt rồi đúng không? Ngủ một lúc đi, anh đi mua cháo cho em rồi quay lại."

    Khương Xán ngủ thiếp đi, Cố Mãng lặng lẽ bước ra khỏi phòng bệnh.

    Đứng bên ngoài là Bạch Cảnh Uyên với vẻ mặt hối lỗi và xu nịnh.

    Anh ta cũng bị thương ở chân, phải chống nạn đi khập khiễng, đầu thì bị quấn như cái bánh bao. Diệp Sâm đứng bên cạnh đỡ hắn, hai người đã đợi ở cửa phòng bệnh một lúc lâu rồi.

    Cố Mãng lườm anh, ánh mắt như ngọn đuốc.

    "Anh ba, thực.. thực sự xin lỗi." Bạch Cảnh Uyên ủ rũ nói, "Nhưng em thề với anh, nếu đêm đó em mà thu hút sự chú ý của Khương Xán thì ra khỏi cửa sẽ bị xe tung chết!"

    "Cậu cũng đã bị xe tung một lần rồi." Cố Mãng lạnh lùng nói, "Mạng lớn như vậy, tung không chết được đâu!"

    Bạch Cảnh Uyên ngây người rồi cười hi hi.

    "Anh ba, tối hôm đó em chỉ là muốn đưa chị dâu về nhà thôi, nhưng cũng phải diển kịch trước mặt hai tên súc sinh đó chứ, không phải sao? Lỡ như.."

    "Không cần giải thích nữa, tôi hiểu rồi."

    Mặt Cố Mang lạnh lùng.

    Nói không chừng lúc nào đó Hoắc Triển Hạc sẽ phái người đến ám sát anh. Bây giờ Giang Châu đã không còn an toàn nữa, nếu có những kẻ có dã tâm nhắm vào Khương thì anh sẽ rất bị động.

    Cho nên mọi chuyện đều phải cẩn thận, mối quan hệ của anh và Khương Xán thì càng ít người biết càng tốt.

    "Vừa rồi những gì cô ấy nói với tôi, các cậu đều nghe thấy cả rồi à?"

    Bạch Cảnh Uyển ngây ra, còn Diệp Sâm phản ứng khá nhanh, lập tức hỏi: "Chính là việc muốn trừng phạt Tôn Đằng với Phương Tấn Dương như thế nào sao?"

    Cố Mãng gật đầu.

    Diệp Sâm dở khóc dở cười, "Anh ba, anh thật sự làm theo lời cô ấy nói à?"

    "Chứ còn sao nữa?" Ánh mắt Cố Mãng kiên định, cao giọng nói, "Các cậu không đi làm, phải đợi tôi đích thân ra tay sao?"

    "Làm, nhất định làm!" Bạch Cảnh Uyên có cơ hội lập công chuộc tội, "Người mà chị dâu không muốn nhìn thấy thì sau này tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mặt chị ấy nữa!"

    Cố Mãng "Ừ" một tiếng, chắp tay sau lưng, nghênh ngang đi mua cháo.

    Diệp Sâm liếc nhìn Bạch Cảnh Uyên không nói nên lời.

    "Cậu nói.. anh ba còn có thể trở về Ương Thành không?"

    "Tôi lại không lo lắng chuyện này." Bạch Cảnh Uyên cười nói, "Điều mà tôi lo lắng chính là, Khương Xán bảo thủ như vậy, nếu có một ngày phát hiện ra anh ba không phải Cố Mãng thì cô ấy sẽ như thế nào?"
     
  7. Số 17 may mắn

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 56: Tối nay, anh muốn em

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vết thương của Khương Xán cần phải tịnh dưỡng, cho nên Cố Mãng đã đưa cô về nhà chăm sóc.

    Lúc đầu, Khương Xán còn rất lo lắng vì Cố Mãng không biết làm việc nhà, ngay cả việc nấu nướng cũng trở thành vấn đề, lần này cô bị thương, chuyện trong nhà chắc chắn sẽ loạn cào cào cả lên.

    Nhưng khoảnh khắc Cố Mãng bế cô vào cửa, mắt cô đột nhiên sáng lên.

    Căn nhà sạch sẽ ngăn nắp, mọi thứ đều tươm tất ngay ngắn, không khác gì so với trước khi cô bị thương.

    "Cũng được đấy chứ?" Cố Mãng cười khẽ.

    Ánh mắt anh nhìn cô giống như một cậu bé đang chờ sự tán thưởng của giáo viên.

    Khương Xán cười ngọt ngào.

    Cô luôn cảm thấy chồng mình là người thâm sâu khó đoán, nhưng bình thường cô cũng chỉ thấy anh lướt tin tức tài chính bằng nhiều thứ tiếng.

    Thật không ngờ đối với việc chăm lo nhà cửa thì anh cũng là một cao thủ!

    Một lúc sau, Cố Mãng bưng ra hai món ăn.

    Khương Xán nếm thử, mùi vị cũng ổn, chỉ là cho hơi nhiều muối.

    Nhưng mà làm được như thế này thì cô cũng đã rất ngạc nhiên rồi.

    "Em nói rồi mà, chồng em là người tài giỏi nhất, lợi hại nhất mà!" Cô ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt yêu kiều, "Xem ra bị thương cũng là chuyện tốt, có thể trở thành một bà hoàng, cái gì cũng không cần làm, chỉ đợi người hầu hạ thôi!"

    "Được." Cố Mãng cười nhẹ, ánh mắt đầy ẩn ý, giọng nói hơi khàn khàn: "Vậy tối nay anh sẽ hầu hạ em đàng hoàng, thế nào?"

    Khương Xán lập tức đỏ bừng mặt, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực.

    Cố Mãng nhìn cô cười, ăn một miệng lớn thức ăn.

    Đối với Khương Xán mà nói, những chuyện khác đều có thể ứng phó nhưng duy nhất chuyện tắm gội đã trở thành vấn đề khó của cô.

    Cố Mãng nói muốn giúp đỡ cô, nhưng bị cô thẳng thừng từ chối.

    Người đàn ông cười khẽ: "Đã là vợ chồng với nhau rồi, em còn để ý chuyện này sao? Bây giờ chân tay không tiện, anh giúp em tắm rửa cũng là chuyện nên làm thôi mà."

    Khương Xán cúi đầu, không nói lời nào, hai bàn tay nhỏ nắm chặt vạt áo.

    Cố Mãng thấy cô quá căng thẳng nên cũng không cố ép cô.

    Chỉ là cô cúi đầu, cắn nhẹ đôi môi anh đào, cô ngại ngùng, xấu hổ, lúng túng với những chuyện nam nữ, giọng nói mềm mại thẹn thùng của cô trước mặt tựa như trạng thái muốn cự tuyệt chào hỏi.. khiến anh mất lý trí, khó mà khống chế.

    Cố Mãng nheo mắt, hít một hơi thật sâu.

    "Ưm, em đi đi." Anh đưa khăn tắm sạch sẽ cho cô, "Anh ở ngay trước cửa, có chuyện gì thì gọi anh."

    Khương Xán gật đầu, vội vàng đi vào phòng tắm.

    Vào trong rất lâu rồi mà chưa ra, Cố Mãng lo lắng, cứ quanh quẩn ở trước cửa.

    "Em đã xong chưa?" Anh gõ cửa, tiếng nước chảy ở bên trong ngừng lại.

    "Hay là anh vào đó giúp em.."

    "Không cần!" Khương Xán vội vàng kêu lên, "Em có thể tự làm được!"

    Cố Mang sửng sốt, khóe môi hiện lên nụ cười nhàn nhạt.

    Nghe tiếng nước chảy khiến lòng anh ngứa ngáy.

    Nghĩ đến chân Khương Xán còn bó bột mà phải một mình vật vã trong bồn tắm trơn trượt, lại phải cẩn thận sàn gạch..

    Anh cau mày.

    Vẫn là đẩy cửa đi vào thôi!

    Thực sự không phải để lợi dụng mà là không muốn để cô ấy vật lộn.

    Nghĩ đến đây, Cố Mãng đẩy mạnh cửa, nhưng vừa ngước mắt lên đã thấy Khương Xán đi ra khỏi bồn tắm..

    Một người đẹp có làn da mịn màng mềm mại vừa mới tắm xong, toàn thân không lớp vải che..

    Yết hầu của Cố Mãng chuyển động, môi miệng khô khốc, lúc đó cảm thấy máu toàn thân như dồn hết lên đỉnh đầu!

    Khương Xán cũng giật mình.

    Vì bị thương ở chân nên không thể đụng nước, do đó chân của cô ấy luôn duỗi thẳng ra khỏi bồn tắm. Nhưng bây giờ cô phải trèo ra khỏi bồn tắm, hai chân dang rộng ra, tư thế này thực sự có chút..

    "..."

    Cô hét lên một tiếng, mặt đỏ bừng vì xấu hổ, vô cùng khẩn trương. Bị trượt chân, cả người ngã thẳng xuống sàn nhà lát gạch.

    Nhưng không hề đáp đất, cô đã đáp chuẩn vào vòng tay ấm áp đó.

    Cố Mãng kéo khăn tắm định đắp cho cô, nhưng tay lại ngừng lại trong không trung.

    Cảnh đẹp trước mắt thực sự khiến trái tim anh loạn nhịp..

    Chuyện đáng lẽ nên xảy ra trong đêm tân hôn đã bị kéo dài đến nay cũng gần nửa năm rồi! Lúc đó không cần cô là vì hai người gần như là người xa lạ, sống chung dưới một mái nhà đương nhiên phải mất một thời gian để thích ứng.

    Vậy thì bây giờ..

    "Anh, anh đừng nhìn nữa!" Khương Xán xấu hổ quay mặt đi, dùng hai bàn tay nhỏ bé lúng túng che lại bộ phận nhạy cảm.

    "Ừm, không nhìn nữa." Cố Mãng khẽ cười, giọng nói khàn khàn nhuốm đầy dục vọng, cúi xuống ôm cô lên.

    "Chỉ nhìn thôi thì có gì thú vị?" Anh thở một hơi nóng vào bên tai cô, "Có một số việc.. phải làm!"

    Đầu óc Khương Xán trống rỗng.

    Khi cô nhận định thần lại thì đã được Cố Mãng đã cẩn thận đặt cô lên giường trong phòng ngủ. Người đàn ông rướn người về phía trước, đôi mắt sâu thăm thẳm như được thắp lên hai ngọn lửa.

    Khương Xán thở dốc, chỉ cảm nhận được nụ hôn tinh tế của anh đặt xuống, anh đối với cô vô cùng dịu dàng và cưng chiều.

    "Chính là đêm nay.."

    Anh không phải đang hỏi ý kiến của cô, mà là mang khí chất cao ngạo nam tính thì thầm bên tai cô ba chữ: "Anh muốn em!"

    Khương Xán bất an cử động cơ thể, một đôi đôi mắt ngấn nước ngại ngùng và bối rối.

    Cố Mãng mím môi, tránh đi cái chân trái bị thương của cô.

    "Đừng sợ." Hắn trầm giọng cười nói: "Hãy yên tâm mà giao em cho anh!"
     
  8. Số 17 may mắn

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 57: Tiếp tục cố gắng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khương Xán tình mê ý loạn, cũng không biết nên trả lời anh như thế nào, chỉ có thể thẹn thùng đáp lời anh.

    Cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng mưa rơi lộp độp giòn tan đập vào cửa sổ, cảm nhận được nụ hôn nồng nhiệt đê mê của người đàn ông..

    * * *

    Sáng sớm, Cố Mãng từ từ thức dậy.

    Trước đây ở nhà họ Hoắc, có khi bốn giờ sáng anh đã thức dậy xử lý công việc rồi, việc thức dậy sớm đã là thói quen nhiều năm không thay đổi của anh rồi.

    Nhưng đêm qua vì có cô mà đây là lần đầu tiên trong đời anh muốn nằm nướng trên giường.

    Anh lặng lẽ quay sang nhìn cô, cô gái nhỏ bé đang ngủ ngon lành, khi ngủ trông cô thật đáng yêu và dễ thương. Anh không nhịn được liền hôn lên môi cô, mùi thơm ngọt ngào ấy lại khiến tim anh loạn nhịp.

    Anh cố gắng hết sức để kiềm chế, nghĩ đến sự cuồng nhiệt tối qua, nhìn thấy trên cơ thể mình có một vài vết xước.

    Cô ấy chắc là rất đau và rất mệt.

    Cố Mãng đứng dậy, chợt thấy điện thoại sáng lên. Vẻ mặt anh hơi thay đổi, anh mặc áo phông, bước xuống giường rồi lặng lẽ đi ra ban công.

    "Anh ba, còn sớm thế này không làm phiền anh đó chứ?" Diệp Sâm thấp giọng hỏi.

    "Có chuyện gì?"

    Diệp Sâm khẽ cười, "Lão gia nhà anh gần đây ra uy, đã thu hồi một chi nhánh dưới quyền của Hoắc Triển Hạc rồi. Bây giờ cả nhà họ Hoắc đều truyền tai nhau rằng là do anh lừa ông ta vố."

    Cố Mãng hơi nhếch môi.

    Đúng thật đó chính là cái bẫy của anh.

    May mà ông nội thương anh, còn tài khoản của Hoắc Triển Hạc cho dù chúng được ngụy tạo tốt đến đâu thì anh vẫn có thể tìm ra sơ hở. Huống hồ nhà họ Hoắc nhiều người như thế, có người còn kiêu ngạo hơn cả Hoắc Triển Hạc, ông nội tuy đã lớn tuổi nhưng cũng không phải là người hồ đồ.

    Cho nên anh trừng phạt Hoắc Triển Hạc, nhưng thực chất là xao sơn chấn hổ* (nghĩa: Đây là một loại chiến lược công kích mang tính hình thức mà khiến kẻ địch phải hoảng sợ), cảnh cáo những kẻ có dã tâm.

    "Chú hai của tôi có biểu hiện thế nào?" Cố Mãng trầm giọng hỏi.

    "Nghe nói ông ta tâm phục khẩu trước mặt lão gia." Diệp Sâm cười cười, "Anh còn không hiểu người chú hai này của anh sao? Ông ta không chỉ có ở trước mặt ông nội anh khóc lóc nhận lỗi, mà hình như còn chủ động quỳ xuống trước tổ tiên của nhà họ Hoắc ăn năn sám hối mấy đêm nữa đó!"

    Cố Mãng cười khẩy, anh đã có thể tưởng tượng ra các phương tiện truyền thông ở Ương Thành sẽ đưa tin về Hoắc Triển Hạc như thế nào.

    Đó chắc đều là những lời khen ngợi tích cực, cái gì mà biết sai mà sửa, tốt bụng nhân hậu, vì gia tộc mà tận trung tận hiếu.

    Đây là thủ đoạn thường thấy của Hoắc Triển Hạc, dưới sự khen ngợi một chiều này, cho dù có phạm phải lỗi tày đình thì ông ta cũng có thể che đậy.

    Cho nên người ngoài làm sao có thể tin một người chú hai thật thà trung hậu thế này lại động tay động chân trên máy bay để hãm hại cháu của mình chứ?

    Cố Mãng ủ rũ, bàn tay đặt trên lan can ở ban công đột nhiên siết chặt.

    "Tô tạm thời sẽ không trở về Ương Thành."

    Diệp Sâm sửng sốt, "Nếu bây giờ không quay về Ương Thành thì liều có bỏ lỡ cơ hội không?"

    "Với khả năng diễn xuất xuất sắc này của chú hai thì cho dù tôi quay về cũng vô ích thôi. Chi bằng cứ yên lặng mà quan sát, nắm bắt điểm yếu chí mạng nhất của ông ta, thì mới có thể một lưới bắt gọn ông ta và đám thuộc hạ của ông ta!"

    Diệp Sâm gật đầu, cũng đồng ý với quan điểm của anh.

    Tuy nhiên, vào lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng phát ra từ điện thoại, "Cố Mãng? Ông xã.. anh ở đâu vậy?"

    Tiếng gọi "ông xã" vang vọng, mệt mỏi mà nhẹ nhàng này của Khương Xán khiến tim của Diệp Sâm cho dù đang ở đầu dây bên kia cũng phải đập liên hồi.

    Chứ đừng nói gì đến Cố Mãng ngày nào cũng đối mặt với cô.

    Diệp Sâm cười phá lên, thì ra việc tạm thời không về Ương Thành còn có một nguyên nhân khác..

    Cố Mãng vội vàng cúp điện thoại, bước nhanh vào phòng.

    Khương Xán trùm chăn bông, cố gắng hết sức với lấy quần áo trên mặt đất, nhưng chân trái của cô ấy không tiện, cô ấy cố gắng đến đỏ mặt mà cũng không thể với tới.

    Cố Mãng bước vào, cúi người nhặt quần áo dưới đất, cẩn thận khoác lên người cô.

    Khương Xán liếc nhìn anh, rồi xấu hổ cúi đầu.

    Ánh mắt cô nhìn anh không giống lúc trước nữa.

    Giờ cô đã hoàn toàn trở thành người vợ bé nhỏ quấn quýt bên chồng.

    Cố Mãng nhẹ nhàng vuốt ve gò má nóng bỏng của cô, nhỏ giọng hỏi: "Cơ thể còn đau không?"

    Khương Xán giật mình, ngại ngùng gật đầu, sau đó cười cười, ngượng ngùng dựa vào ngực anh.

    "Anh xin lỗi, tối qua đã làm em đau." Cố Mãng xoa tóc cô, thì thầm vào tai cô, "Nhưng có điều.. sau này anh đã biết nên làm thế nào rồi."

    Cô đấm anh một cái, trách cứ: "Được rồi, đừng nói nữa!"

    Anh ôm cô cười rất hạnh phúc.

    "Vậy em ngủ thêm một lát đi, anh đi làm bữa sáng." Anh xung phong, "Em muốn ăn gì?"

    "Gì cũng được?" Khương Xán trợn tròn mắt, "Ừm.. em hơi lạt miệng không thèm ăn, anh nấu cho em một tô mì là được."

    "Được, thêm ít thịt lợn băm vào, nấu mì thịt băm cho em nhé."

    "Sáng sớm mà ăn thịt gì chứ?"

    "Đêm qua vất vả rồi." Anh nở nụ cười xấu xa, "Bồi bổ đàng hoàng cho em, đêm nay lại tiếp tục cố gắng!"

    Khương Xán đỏ mặt, đánh anh rất mạnh bằng nắm đấm nhỏ của cô. "Đã bảo anh đừng nói nữa rồi mà anh còn nói!"

    * * *

    Vài ngày sau, Khương Xán mới nhận ra rằng câu nói "cứ tiếp tục cố gắng" của Cố Mãng thực sự không chỉ là một trò đùa.

    Chân cô không tiệnn nên anh lấy cớ này để ôm cô mỗi ngày. Cô rõ ràng có thể sử dụng nạng, nhưng anh lại nhất mực không cho. Ôm từ sáng dậy cho đến tối đi ngủ, rồi..

    Khương Xán thực sự ứng phó không được, làm bộ dữ dằn với anh.

    "Vết thương ở chân của em còn chưa lành đó, không thể vận động mạnh!"

    Nhưng anh ta lại nói thành một cách rất hợp lý, "Chân của em cần phải hoạt động nhiều như vậy mới mau khỏi!"

    "Anh đang nhân lúc chân em không tiện, cố ý bắt nạt em!"

    "Bà xã", anh cười ranh mãnh, "Chân em không tiện, vậy thì em cứ nằm xuống đừng nhúc nhích, chuyện còn lại để anh.."
     
  9. Số 17 may mắn

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 58: Hai mối họa kia cuối cùng cũng đi rồi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau một thời gian dưỡng thương thì vết thương ở chân cuối cùng cũng lành, Khương Xán không chịu chờ đến ngày tái khám mà đã vội đi làm.

    An An vui mừng khôn xiết khi nhìn thấy cô, "Cuối cùng cô cũng về rồi! Thời gian này không có cô ngồi ở bên cạnh thì tôi làm việc cũng chả thấy hứng thú!"

    Khương Xán mỉm cười, "Không gặp cô mấy ngày mà tôi thấy cái miệng này của cô càng ngày càng ngọt rồi đó!"

    "Aiz, người ta trong lòng thực sự cảm thấy áy náy với cô mà! Nếu lúc đó tôi kiên quyết đi cùng cô đến nhà hàng đó thì cô cũng sẽ không bị tên tiểu nhân kia hãm hại.."

    Sắc mặt của Khương Xán thay đổi, vội vàng kéo An An ra hành lang có ít người qua lại.

    "Chuyện này.. mọi người đều đã biết hết rồi à?"

    An An nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói với cô: "Không có. Người trong công ty đều không biết lý do vì sao cô đột nhiên xin nghỉ bệnh, tổng giám đốc nói rằng là do cô không cẩn thận bị ngã nên bị thương ở chân. Lúc đó mọi người còn muốn cùng nhau đến bệnh viện thăm cô nữa đó, nhưng cũng đã bị tổng giám đốc ngăn lại."

    Khương Xán lặng lẽ gật đầu.

    Tổng giám đốc không phải là người xấu, chỉ là ông ta quá biết cách bảo vệ lấy mình, có rất nhiều chuyện ông ta cũng nhắm mắt làm ngơ, không tùy tiện xuất đầu lộ diện.

    "Cho nên cho dù có người nghi ngờ cũng sẽ không biết rõ là chuyện gì." An An nhìn cô, "Yên tâm đi, chuyện này đã qua rồi, cô cứ mạnh miệng nói mình không cẩn thận bị ngã nên bị thương ở chân là được!"

    "À."

    Nghĩ đến cách xử lý này của tổng giám đốc là đúng, một người phụ nữ như cô, danh dự rất quan trọng, chuyện này mà bị truyền ra ngoài thì sẽ rất khó nghe.

    "Mà này Khương Xán, có một chuyện rất vui mà tôi phải nói với cô!"

    Khương Xán ngây người, nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc không thể kiểm soát của An An, cô bất giác cũng mỉm cười, "Có chuyện gì mà vui thế?"

    "Hai mối họa là Tôn Đằng và Phương Tấn Dương đã không còn ở công ty nữa rồi!"

    "Cái gì?" Khương Xán vô cùng kinh ngạc, "Vậy bọn họ.."

    "Tôi cũng không biết là nguyên nhân gì, nhưng sau khi cô nhập viện hai ngày thì tôi liền nhìn thấy Phương Tấn Dương ôm thùng giấy đi rồi. Bộ dạng thất thểu lúc đi vô cùng thảm hại!"

    "Đến nỗi Tôn tổng," An An hạ giọng, "Ban giám đốc hình như đã cắt cổ phần của ông ta và đưa anh ấy đến một chi nhánh ở Thương Thị để làm một quản lý bộ phận nhỏ nhoi. Hơ.. Điều này còn khó chịu hơn cả việc đuổi ông ta đi! Ở thị trấn nhỏ hạng 18 của Thương Thị thì hàng hóa trong tay của ông ta sao có thể bán được chứ? Đây không phải là đang giày vò ông ta thì còn có thể là gì chứ? Haha, thật là hả lòng hả dạ quá đi mà!"

    "Khương Xán, cô làm sao vậy?" An An nhìn cô, "Cô thẫn thờ gì vậy!"

    Khương Xán hoàn hồn, gượng cười.

    Nghe những lời An An vừa nói, càng nghe càng cảm thấy khó tin.

    Cô đột nhiên nhớ tới lời Cố Mãng hỏi cô trong phòng bệnh, lúc đó cô thản nhiên nói hy vọng những người này đừng bao giờ xuất hiện trước mặt cô.

    Và tiếng "tuân mệnh" nhẹ nhàng của Cố Mãng dường như vẫn còn văng vẳng bên tai..

    Khương Xán hít một hơi thật sâu, rồi lắc lắc đầu.

    Sao có thể chứ, Cố Mãng làm gì có bãn lĩnh này chứ! Nhất định chỉ là trùng hợp thôi.

    "Khương Xán, hóa ra cô ở đây à!" Một đồng nghiệp khác vội vàng chạy tới, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.

    "Cuối cùng cũng tìm thấy cô rồi, hai người các cô ra ngoài nói chuyện sao đến điện thoại cũng mang theo vậy?"

    Khương Xán sửng sốt, "Xảy ra chuyện gì rồi?"

    "Có người đang tìm cô!" Người đồng nghiệp chỉ xuống dưới lầu, "Đang ở đại sảnh lầu 1, cậu đẹp trai đó nói là em trai cô, gọi điện thoại cho cô rất nhiều cuộc nhưng đều không bắt máy! Xem dáng vẻ của cậu ấy rất lo lắng, cô mau đi xem thử đi!"

    Tim của Khương Xán đột nhiên đập rất mạnh, đập thình thịch liên hồi.

    Doãn Trừng là một đứa trẻ hiểu chuyện, cho dù cậu ấy bị ấm ức thì cũng sẽ không chạy đến nơi làm việc của cô tìm cô.

    Nhưng bây giờ vội vội vàng vàng chạy đến đây như vậy thì chỉ có một khả năng..

    "Tiểu Trừng!" Khương Xán chạy nhanh xuống lầu, "Sao vậy? Có phải bệnh tình của mẹ nghiêm trọng rồi không?"
     
  10. Số 17 may mắn

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 59: Ép tới đường cùng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Doãn Trừng mồ hôi đầm đìa, gương mặt hoảng hốt, quầng mắt đỏ hoe.

    Nhìn thấy Khương Xán chạy tới, cậu không cầm được nước mắt nữa, vội chạy tới ôm lấy cô.

    "Chị, trong nhà xảy ra chuyện rồi!"

    "Sao vậy?"

    "Chị gái của chị.." Cậu thở dốc, "Khương Dao, chị ta dẫn rất nhiều người vào nhà, còn nói sẽ đuổi chúng ta ra ngoài!"

    Bên tai Khương Xán vang lên một tiếng ù, đầu óc trở nên trống rỗng.

    "Chị ta mang theo rất nhiều nhân công, nói rằng chị ta sẽ lấy lại ngôi nhà đó, sau đó bài trí lại để cho chị ta sử dụng! Chị, đó không phải là ngôi nhà mà ba chị đã cho mẹ chúng ta sao? Chị ta dựa vào cái gì mà đòi lấy lại!"

    Tim Khương Xán đập thình thịch, nhất thời hoảng hốt, không hiểu vì sao Khương Dao lại làm như vậy.

    "Chúng ta về xem thử đã rồi nói!" Cô an ủi Doãn Trừng, "Căn nhà đó chúng ta đã ở nhiều năm như vậy, không thể nói lấy lại là lấy lại được, chắc có hiểu lầm gì đó!"

    "Có thể có hiểu lầm gì chứ? Chắc chắn đây là ý đồ xấu xa của Khương Dao!" Doãn Trừng bất bình, "Hôm nay chị ta đưa nhiều người như thế đến nhà của chúng ta, rồi đuổi thẳng em ra ngoài.. Hừ, bọn họ người đông thế mạnh, em đánh không lại, nhưng anh rể thì có thể!"

    "Em nói cái gì?" Khương Xán đột nhiên dừng bước, sắc mặt tái nhợt.

    "Chuyện này anh rể em đã biết rồi sao?"

    "Đúng vậy!" Doãn Trừng gật đầu, "Chuyện lớn thế này, đương nhiên là anh rể phải đến phân xử chứ!"

    "Em!"

    Khương Xán trừng mắt nhìn cậu vừa lo lắng vừa giận dữ.

    Doãn Trừng lúc này mới kịp phản ứng.

    Nếu Cố Mãng và Khương Dao gặp nhau thì tất cả mọi chuyện muốn giấu cũng không giấu được nữa rồi!

    "Chị, em.." Doãn Trừng tự biết mình làm sai, "Em không có cố ý đâu, cũng tại em vừa lo vừa sợ, cho nên mới gọi điện thoại cho anh rể!"

    Khương Xán nhíu mày, "Em nói thế nào với anh ấy?"

    "Em không có nói gì nhiều, chỉ nói rằng có người đến nhà làm loạn, sau đó thì gửi cho anh ấy địa chỉ thôi!"

    Khương Xán trầm mặc một lát, rồi lấy điện thoại ra gửi cho Cố Mãng một tin nhắn mà không hề nhắc đến chuyện nhà cửa một chữ, chỉ nói là mình đột nhiên muốn ăn bánh hạt dẻ ở tiệm bánh trên phố Tây, muốn anh mua rồi mang đến dưới sảnh công ty cho cô.

    Trong khoảng thời gian này, cô và Cố Mãng dính nhau như keo như sơn, anh cũng rất nghe theo lời cô.

    Cô nghĩ Cố Mãng nhất định sẽ đặt chuyện của cô lên trước.

    Bánh hạt dẻ trong cửa hàng đó cần phải xếp hàng dài.

    Chuyện này sẽ giúp cô câu giờ, cô có thể về nhà trước, giải quyết xong chuyện với Khương Dao, sau đó sẽ đi ứng phó với Cố Mãng.

    * * *

    "Này, tay chân có thể nhanh nhẹn hơn một chút không vậy? Chuyển có mấy món đồ mà cũng lâu lắc như vậy!"

    Khương Dao đứng trong hành lang của khu dân cư, vẻ mặt không kiên nhẫn cùng với sự kiêu ngạo.

    Hàng xóm xung quanh đang xầm xì bàn tán về cô gái xinh đẹp này.

    Dung mao xinh đẹp, nhưng cũng giống như một con rắn độc, trong ánh mắt đôi mày đầy rẫy sự toan tính. Bọn họ đoán rằng người này có thể chính là thiên kim nhà họ Khương, là người chị gái cùng cha khác mẹ của Khương Xán, nhưng mà cách cư xử của hai chị em lại khác xa nhau một trời một vực.

    "Nhìn cái gì mà nhìn!" Khương Dao trừng mắt nhìn bọn họ, "Một đám nghèo hèn, cũng chỉ xứng để sống ở trong cái lồng bồ câu rách nát này thôi!"

    "Hưm, này cô, nếu cô đã cảm thấy đây là lồng chim bồ câu, thì sao còn muốn lấy lại nhà làm gì? Chỗ này tốt xấu gì cũng là một nơi để người ta che mưa chắn gió, sản nghiệp nhà Khương của cô to như vậy mà còn thiều căn nhà nhỏ này à?"

    "Bà là cái thá gì chứ? Chỗ này không có chuyện của bà! Cút đi cho tôi!"

    Khương Dao hung hăng, mấy người hàng xóm tốt bụng cũng không biết nói gì nữa, chỉ có thể yên lặng nắm chặt nắm đấm, nuốt cục tức này vào trong.

    "Các người làm nhanh lên cho tôi!" Khương Dao lại trút giận lên các nhân công chuyển nhà, "Mấy thứ đồ nát này cũng chẳng có đắt đỏ gì! Bể hư rồi thì cứ bể hư thôi! Còn cái kia, món đồ trong chiếc hộp nát đó là cái gì? Cứ vứt đi đi!"

    Lúc này Khương Xán và Doãn Trừng từ dưới lầu vội vàng chạy tới.

    Khương Xán mặc dù cũng không biết trong chiếc hộp có gì nhưng cô đã từng nhìn thấy mẹ nâng niu và quý trọng chiếc hộp này, dù mẹ đang nằm viện, thần trí không tỉnh táo, nhưng hiếm khi tỉnh lại một lần thì bà luôn dặn dò cô phải giữ gìn chiếc hộp đó thật tốt.

    Khương Xán lao tới, liều lĩnh đẩy mạnh những công nhân đó ra, lấy thân mình bảo vệ chiếc hộp.

    "Không được vứt!"

    Khương Dao sửng sốt một lúc, trên mặt lập tức lộ ra vẻ mặt nham giễu cợt.

    "Sao không thể vứt chứ? Căn nhà này đã bị dọn ra ngoài hết rồi, từ nay về sau đây chính là chỗ của tôi! Chỗ của tôi thì làm sao có thể có đồ dơ bẩn của người khác chứ!"

    "Chị nói bậy!" Doãn Trừng bước lên chỉ vào Khương Dao, "Đây là nhà của chúng tôi, chị như thế này người ta gọi là xâm phạm gia cư bất hợp pháp! Tôi phải báo cảnh sát bắt chị!"

    Khương Xán nhìn một đống lộn xộn trên mặt đất, đồ dùng trong nhà vốn đã không nhiều, bây giờ càng bị làm tùm lum hết cả lên.

    Quần áo của mẹ cũng bị những người đó lấy ra giẫm nát dưới chân, bê bết bùn đất.

    Chóp mũi của Khương Xán đau rát, trong lòng trào dâng lên sự tức giận và bất xúc.

    Cô chậm rãi đứng lên, nhìn chằm chằm Khương Dao, gằn từng chữ hỏi cô: "Chị dựa vào đâu mà dám làm như vậy? Đây là nhà của tôi!"

    "Nhà cô?" Khương Dao cười lớn, đắc ý nói với cô, "Sau này thì không phải nữa rồi! Tôi cần có một phòng làm việc, vị trí thì không cần quá gần trung tâm thành phố, không thì sẽ rất ồn, nhưng cũng không thể quá xa, nếu không thì cuộc sống rất bất tiện. Hơ, chọn tới chọn lui thì vị trí với độ lớn nhỏ của căn nhà này thì vừa đủ tốt, cho nên ba đã đồng ý đưa căn nhà này cho tôi rồi!"

    Khương Xán siết chặt nấm tay, cố gắng hết sức để mình không run rẩy.

    Hưm, đúng thật là một trò cười!

    Khương Dao cô ta muốn có phòng làm việc thì Khương Minh Viễn chỉ cần vài phút là có thể thuê cả một tầng của tòa nhà để làm văn phòng cho cô ta ngay, vậy há gì phải làm ầm ĩ đến một khu dân cư nhỏ bé này chứ?

    Mục đích Khương Dao làm việc này không gì khác hơn là muốn đẩy mẹ con cô vào bước đường cùng!

    "Em gái, tiếp theo đây tôi phải kêu người đến tu sửa rồi, tất cả mọi thứ trong căn nhà này đều phải đập đi xây lại!" Khương Dao lạnh lùng nhìn cô, "Cô xem thử xem còn có thứ gì mà cô không nỡ thì mau chóng lấy ra đi! Hơ, cũng xem như là nể tình chị em chúng ta, xem như đây là chút tình nghĩa của tôi dành cho cô đi!"
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...