Bài viết: 85 

Chương 40: Mị Thiên Điểu
Thành phố Bình Minh, nơi mà được khắp cả nước mệnh danh là thủ phủ phồn hoa bậc nhất, tụ tập đầy đủ tất cả mọi thành phần người dân tứ xứ các nơi đổ về, đêm dài không dứt, như mộng như say, mặc dù ai cũng biết nó như tơ nhện giăng bẫy, nhện đói vồ mồi, nhưng không ai tránh được kiếp thiêu thân lao lửa, tình nguyện dâng hiến thân xác để trở thành vật hiến tế cho bầu trời đêm lãnh khốc vô tình của phố hoa ma mị.
Trong một căn phòng hạng sang của khách sạn năm sao Dolphin 4 Eyes, trên một chiếc giường King-size, một đôi nam nữ quấn chặt lấy nhau, người nam thi triển hết các ngón sở trường mình biết chỉ mong nhận được lời đáp lại của người nữ, dù chỉ là thương hại, nhưng tất cả chỉ là suy nghĩ từ một phía của người nam, kể cả lúc thăng hoa, người nữ vẫn lạnh lùng băng giá, hình như tất cả mọi thứ trên đời đều không thể làm mặt hồ tâm hồn trong cô gợn sóng, dù chỉ là một cái gợn sóng lăn tăn, tất cả chỉ êm ả như một bức tranh sơn dầu. Sau khi ân ái mặn nồng, người nữ quấn lấy tấm chăn, đi một mạch vào phòng tắm.
Mạnh Quốc Hùng - người nam ban nãy, lục lọi trong tủ lấy ra một điếu thuốc và châm hút phì phèo. Công bằng mà nói, Quốc Hùng chỉ có thể xem là ngũ quan ngay thẳng, thường thường bậc trung, nhưng khí chất doanh nhân thành đạt trong người hắn toát ra tạo ra nét lôi cuốn riêng, phong thái đĩnh đạc ung dung, hào hoa phong nhã làm cho hắn trở nên cuốn hút hơn đông đảo các nam giới vẫn còn vật lộn với cuộc sống chật vật cơm áo gạo tiền ngoài kia.
Trên khuôn mặt điển trai của Quốc Hùng cảm thấy buồn bực, trống trải và thất bại. Từ khi quen Thiên Điểu tới giờ, từ lúc được Thiên Điểu nhận lời quen nhau đến lúc sống với nhau như vợ chồng, không lúc nào là Quốc Hùng không cảm thấy hạnh phúc, có được một người đàn bà đẹp như Thiên Điểu là một niềm tự hào và mơ ước của tất cả mọi người đàn ông, dù biết rằng Thiên Điểu chẳng qua là cảm động hơn là yêu thương hắn, nhưng hắn bất chấp, hắn tin rằng rồi sẽ có một ngày Thiên Điểu sẽ thay đổi và đáp lại tình cảm của hắn, ít ra giờ đây người bên cạnh Thiên Điểu là hắn.
Hắn phải giăng lưới tình bủa vây lấy Thiên Điểu, để con "chim thiên đường" của hắn quen dần sự có mặt của hắn, rồi từ từ ngấm dần "độc hoa tình" của hắn, cho đến khi không thoát ra được nữa và phải ở bên cạnh hắn mãi mãi.
Rồi chợt hắn như bị bỏ bùa, ngẩn người ra, từ trong phòng ngủ nhìn vào qua lớp cửa kính trong suốt, Thiên Điểu đã trút bỏ lớp chăn cản trở đó, vòi sen bật lên, làn nước mơn trớn trên người nàng càng tôn lên thân hình hoàn hảo đầy đặn, hắn dán mắt vào tấm thân ngọc ngà của nàng, trong lòng lại bắt đầu thấy rạo rực. Như phát hiện có ai nhìn vào mình, Thiên Điểu quay đầu lại, bắt gặp ánh nhìn đối phương, cô cười như một con mèo lười đỏng đảnh, và kéo nhanh tấm rèm che xuống, ngăn cách đôi mắt hau háu thèm khát đó.
Cô chính là Mị Thiên Điểu, học trò xuất sắc của Lưu Ly. Quốc Hùng có thể không phải là người xuất sắc nhất trong số những người theo đuổi cô, nhưng lại là người yêu thương trân trọng cô nhất, vì vậy cô đã chọn Quốc Hùng làm người yêu, mặc dù trong cô vẫn chưa thật sự rung cảm.
Nói như cách nói của sư phụ Lưu Ly, cảnh giới mị hoặc cao nhất là nhìn tựa hữu tình thật vô tình, nhìn tựa vô tình thật hữu tình, cái "Mị" của cô là lãnh diệm, là một đóa Thiên Sơn Tuyết Liên nở trên mỏm núi cao chót vót hút hồn người leo núi, chẳng cần làm gì, nói gì, chỉ cần lẳng lặng đứng đó, người ta vẫn cứ tìm tới cô, ngoảnh mặt quay lưng đã thấy dạt dào thương nhớ.
Quốc Hùng khi sực phản ứng với nụ cười đầy mê hoặc của Thiên Điểu, thì tấm màn che ngăn cách vô tình đã như gáo nước lạnh dội vào đầu hắn, những dục vọng trong đầu phút chốc tan biến, hắn lắc đầu cười khổ. 'Quyền quyết định có bao giờ nằm trong tay mình đâu? Người yêu trước bảo giờ cũng là người khổ trước.' Mặt dù có chút thất vọng khi không được chiêm ngưỡng người đẹp băng tuyết, nhưng hắn vẫn cảm thấy mãn nguyện, được trở thành người tình của Thiên Điểu, có chết cũng đáng.
Chẳng bao lâu, Thiên Điểu từ trong phòng tắm bước ra, mọi thứ lại chỉnh chu như cũ, không còn tóc mây bồng bềnh, mặt mộc tươi tắn, thanh xuân tràn trề, mà là một Thiên Điểu lạnh lùng, xa cách, nhưng lại quyến rũ một cách kỳ lạ. Chính nét quyến rũ kỳ lạ đó, Quốc Hùng đã dấn thân vào yêu cô gái ngay lần đầu gặp mặt một cách điên cuồng bất chấp. Bản thân hắn luôn muốn làm chủ cuộc rượt đuổi tình yêu này, nhưng chưa bắt đầu hắn đã trót trao đi trái tim, nhện chưa giăng lưới đã nộp xác cho con mồi, làm sao tiếp tục làm thợ săn tình yêu đây..
"Hùng ca, Thiên Điểu có việc đi trước một bước, ca ở lại ngủ thêm chút rồi lên công ty!" Xong rồi, chẳng đợi Quốc Hùng trả lời, cô đi tới, cúi người xuống, hôn nhẹ lên má của Quốc Hùng, rồi nhanh chóng rảo bước đến cổng, mở cửa, bước ra, đóng sập cửa lại. Các động tác nhanh nhẹn liên tục, chẳng chút bịn rịn quyến luyến. "Yêu phải một đóa Thiên Sơn Tuyết Liên như thế này, ta đúng là tự đào hố chôn mình rồi!" Quốc Hùng thẫn thờ lẩm bẩm.
* * *
Trong một căn phòng hạng sang của khách sạn năm sao Dolphin 4 Eyes, trên một chiếc giường King-size, một đôi nam nữ quấn chặt lấy nhau, người nam thi triển hết các ngón sở trường mình biết chỉ mong nhận được lời đáp lại của người nữ, dù chỉ là thương hại, nhưng tất cả chỉ là suy nghĩ từ một phía của người nam, kể cả lúc thăng hoa, người nữ vẫn lạnh lùng băng giá, hình như tất cả mọi thứ trên đời đều không thể làm mặt hồ tâm hồn trong cô gợn sóng, dù chỉ là một cái gợn sóng lăn tăn, tất cả chỉ êm ả như một bức tranh sơn dầu. Sau khi ân ái mặn nồng, người nữ quấn lấy tấm chăn, đi một mạch vào phòng tắm.
Mạnh Quốc Hùng - người nam ban nãy, lục lọi trong tủ lấy ra một điếu thuốc và châm hút phì phèo. Công bằng mà nói, Quốc Hùng chỉ có thể xem là ngũ quan ngay thẳng, thường thường bậc trung, nhưng khí chất doanh nhân thành đạt trong người hắn toát ra tạo ra nét lôi cuốn riêng, phong thái đĩnh đạc ung dung, hào hoa phong nhã làm cho hắn trở nên cuốn hút hơn đông đảo các nam giới vẫn còn vật lộn với cuộc sống chật vật cơm áo gạo tiền ngoài kia.
Trên khuôn mặt điển trai của Quốc Hùng cảm thấy buồn bực, trống trải và thất bại. Từ khi quen Thiên Điểu tới giờ, từ lúc được Thiên Điểu nhận lời quen nhau đến lúc sống với nhau như vợ chồng, không lúc nào là Quốc Hùng không cảm thấy hạnh phúc, có được một người đàn bà đẹp như Thiên Điểu là một niềm tự hào và mơ ước của tất cả mọi người đàn ông, dù biết rằng Thiên Điểu chẳng qua là cảm động hơn là yêu thương hắn, nhưng hắn bất chấp, hắn tin rằng rồi sẽ có một ngày Thiên Điểu sẽ thay đổi và đáp lại tình cảm của hắn, ít ra giờ đây người bên cạnh Thiên Điểu là hắn.
Hắn phải giăng lưới tình bủa vây lấy Thiên Điểu, để con "chim thiên đường" của hắn quen dần sự có mặt của hắn, rồi từ từ ngấm dần "độc hoa tình" của hắn, cho đến khi không thoát ra được nữa và phải ở bên cạnh hắn mãi mãi.
Rồi chợt hắn như bị bỏ bùa, ngẩn người ra, từ trong phòng ngủ nhìn vào qua lớp cửa kính trong suốt, Thiên Điểu đã trút bỏ lớp chăn cản trở đó, vòi sen bật lên, làn nước mơn trớn trên người nàng càng tôn lên thân hình hoàn hảo đầy đặn, hắn dán mắt vào tấm thân ngọc ngà của nàng, trong lòng lại bắt đầu thấy rạo rực. Như phát hiện có ai nhìn vào mình, Thiên Điểu quay đầu lại, bắt gặp ánh nhìn đối phương, cô cười như một con mèo lười đỏng đảnh, và kéo nhanh tấm rèm che xuống, ngăn cách đôi mắt hau háu thèm khát đó.
Cô chính là Mị Thiên Điểu, học trò xuất sắc của Lưu Ly. Quốc Hùng có thể không phải là người xuất sắc nhất trong số những người theo đuổi cô, nhưng lại là người yêu thương trân trọng cô nhất, vì vậy cô đã chọn Quốc Hùng làm người yêu, mặc dù trong cô vẫn chưa thật sự rung cảm.
Nói như cách nói của sư phụ Lưu Ly, cảnh giới mị hoặc cao nhất là nhìn tựa hữu tình thật vô tình, nhìn tựa vô tình thật hữu tình, cái "Mị" của cô là lãnh diệm, là một đóa Thiên Sơn Tuyết Liên nở trên mỏm núi cao chót vót hút hồn người leo núi, chẳng cần làm gì, nói gì, chỉ cần lẳng lặng đứng đó, người ta vẫn cứ tìm tới cô, ngoảnh mặt quay lưng đã thấy dạt dào thương nhớ.
Quốc Hùng khi sực phản ứng với nụ cười đầy mê hoặc của Thiên Điểu, thì tấm màn che ngăn cách vô tình đã như gáo nước lạnh dội vào đầu hắn, những dục vọng trong đầu phút chốc tan biến, hắn lắc đầu cười khổ. 'Quyền quyết định có bao giờ nằm trong tay mình đâu? Người yêu trước bảo giờ cũng là người khổ trước.' Mặt dù có chút thất vọng khi không được chiêm ngưỡng người đẹp băng tuyết, nhưng hắn vẫn cảm thấy mãn nguyện, được trở thành người tình của Thiên Điểu, có chết cũng đáng.
Chẳng bao lâu, Thiên Điểu từ trong phòng tắm bước ra, mọi thứ lại chỉnh chu như cũ, không còn tóc mây bồng bềnh, mặt mộc tươi tắn, thanh xuân tràn trề, mà là một Thiên Điểu lạnh lùng, xa cách, nhưng lại quyến rũ một cách kỳ lạ. Chính nét quyến rũ kỳ lạ đó, Quốc Hùng đã dấn thân vào yêu cô gái ngay lần đầu gặp mặt một cách điên cuồng bất chấp. Bản thân hắn luôn muốn làm chủ cuộc rượt đuổi tình yêu này, nhưng chưa bắt đầu hắn đã trót trao đi trái tim, nhện chưa giăng lưới đã nộp xác cho con mồi, làm sao tiếp tục làm thợ săn tình yêu đây..
"Hùng ca, Thiên Điểu có việc đi trước một bước, ca ở lại ngủ thêm chút rồi lên công ty!" Xong rồi, chẳng đợi Quốc Hùng trả lời, cô đi tới, cúi người xuống, hôn nhẹ lên má của Quốc Hùng, rồi nhanh chóng rảo bước đến cổng, mở cửa, bước ra, đóng sập cửa lại. Các động tác nhanh nhẹn liên tục, chẳng chút bịn rịn quyến luyến. "Yêu phải một đóa Thiên Sơn Tuyết Liên như thế này, ta đúng là tự đào hố chôn mình rồi!" Quốc Hùng thẫn thờ lẩm bẩm.
* * *