Đam Mỹ [Edit] Nhãi Con Tiểu Long Lại Ăn Vạ Ta - Thải Thải Lai Liễu

Discussion in 'Đã Hoàn' started by Phượng Chiếu Ngọc, Aug 31, 2022.

  1. Chương 40

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: Vũ Kiều Phụng

    Beta: Phượng Chiếu Ngọc

    Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay

    Vẻ mặt Nghe Một Chút vô tội, nhấc tay nâng lên bọ cánh cứng, lại muốn đưa cho ba ba.

    Trong nháy mắt, Long Ngân lùi lại vài bước thật xa, nghiêm mặt mở miệng nói:

    "Ném con bọ đi mau."

    Nghe Một Chút ngây người, nó nhìn con bọ cánh cứng biết bay kia với ánh mắt luyến tiếc.

    "Nhóc không ném nó đi, ba ba sẽ không ôm nhóc về." Long Ngân uy hiếp nói.

    Long Ngân lải nhải yêu cầu của bản thân, cuối cùng, Nghe Một Chút mới trề môi, ném con bọ đi.

    Nhìn con bọ nhanh chóng bay sâu vào trong bụi cỏ, không thấy bóng dáng, Long Ngân mới nhẹ nhàng thở ra.

    Hắn xách đồ ăn, khom lưng bế Nghe Một Chút đang tủi thân lên.

    "Ba ba không thích bọ, ngoan, lần sau đổi những thứ khác đưa cho ba ba nha."

    Khuôn mặt Nghe Một Chút ủ rũ ôm cổ Long Ngân.

    Long Ngân nhìn nó không có tinh thần, ôm nó đến quầy bán quà vặt ở cửa thôn mua một chiếc ô tô giá tám đồng tiền dỗ nó.

    Không bao lâu.

    Hai người về nhà, Diệp Lan đã thu dọn sạch sẽ từ trong ra ngoài.

    "Đưa rau cho tôi, tôi đi nấu cơm."

    Nhìn thấy rau Long Ngân đã cắt, Diệp Lan duỗi tay nhận lấy.

    Sau khi ăn xong.

    Nghe Một Chút ăn uống no đủ, được Diệp Lan xoa bụng nhẹ nhàng, thoải mái đến ngủ say, còn nghe tiếng khò khè nho nhỏ.

    Long Ngân thì lật tìm đồ vật trong bao, hắn nhớ là trước khi về nhà thì có để chocolate vào cặp sách.

    Hắn muốn tìm chocolate để ngày mai dỗ Nghe Một Chút.

    Nhưng tìm hồi lâu, không thấy chocolate mà lại thấy một quyển vở lạ hoắc.

    Bên ngoài không viết tên, có thể là của Giản Ninh.

    Đồ vật của Diệp Lan Long Ngân đều quen thuộc, cái này không phải của Diệp Lan.

    Lật xem quyển vở nhìn rất bình thường kia, sau khi thấy rõ nội dung, cả người Long Ngân đều ngây ngẩn.

    Bên trong là truyện tranh, còn là truyện màu, hai người đàn ông..

    Long Ngân chỉ lật vài tờ đã cảm thấy trên mặt nóng rát.

    Trang đầu của truyện còn có địa chỉ web: Click vào sẽ có càng nhiều nội dung xuất sắc hơn, video, người thật..

    Ma xui quỷ khiến, Long Ngân lại ghi địa chỉ web kia vào thanh tìm kiếm trên di động.

    Diệp Lan tắm rửa ở ngoài sân, tắm xong còn giặt quần áo, phỏng chừng mất thời gian khá dài mới làm xong.

    Long Ngân ra bên ngoài nhìn thử, chắc chắn rằng Diệp Lan tạm thời sẽ không về phòng mới ngồi xuống giường.

    Nghe Một Chút không ngủ chung giường với hai người, Diệp Lan sợ giường nhỏ, hai người ngủ sẽ đè lên nó nên đã nhờ thợ mộc trong thôn làm một cái giường nhỏ.

    Giờ phút này.

    Trên chiếc giường còn lưu lại khí vị của Long Ngân và Diệp Lan, Long Ngân xem video mình đã click vào trên trang web lúc nãy, ánh mắt không thể khống chế mà bị hấp dẫn bởi hình ảnh hai người đàn ông đang dây dưa.

    Không biết qua bao lâu.

    Diệp Lan giặt quần áo xong, đi vào phòng ngủ, trên người còn mang theo ẩm ướt.

    "Chiêu Tài, đừng để quạt thổi thẳng vào Nghe Một Chút, nó còn nhỏ, tôi sợ gió thổi nó bị bệnh."

    Long Ngân hàm hồ 'ừ' một tiếng.

    "Tôi biết, tôi đã lấy mền đắp trên bụng cho nó rồi, sẽ không để nó bị cảm lạnh đâu."

    "Vậy là được rồi."

    Diệp Lan bước vài bước tới giường nhỏ nhìn nhìn, cúi đầu thân thân khuôn mặt tròn vo mềm mại của Nghe Một Chút rồi mới quay lại giường lớn.

    "Chiêu Tài, cậu không biến trở về sao?"

    Diệp Lan lên giường, bò trên chiếu, mắt trông mong nhìn Long Ngân.

    Bản thể của Long Ngân lạnh lẽo, đặc biệt là lớp vảy kia, vuốt lên vừa trơn vừa mát.

    Mùa hè, Diệp Lan thích nhất là ôm hắn, giống ôm một cái tủ lạnh nhỏ, rất mát mẻ.

    Long Ngân không nhiều lời, biến về bản thể ngay tại chỗ, khoanh tròn Diệp Lan lại.

    Diệp Lan bị Long Ngân quấn quanh cũng không ngại chút nào, hai người ngủ chung đã lâu, cậu đã quen với bộ dáng quấn chặt lấy cậu khi ngủ của Long Ngân.

    Tìm một vị trí thoải mái trong ngực Long Ngân, Diệp Lan vuốt vuốt vảy của hắn, thỏa mãn nhắm mắt lại.

    Mà Long Ngân lại không ngủ được.

    Hắn nghe được tiếng hít thở đều đều trong ngực, mới dám cúi đầu nhìn Diệp Lan.

    Lúc nãy xem xong video, hắn cảm thấy bản thân bắt đầu trở nên kì quái.

    Thậm chí, không dám nhìn tới Diệp Lan.

    "Có phải thân thể của mình lại xảy ra vấn đề hay không?"

    Long Ngân lẩm bẩm nói:

    "Hôm nào trộm về Long Cung xem thử."

    Nỉ non xong, hắn cọ cọ khuôn mặt Diệp Lan rồi cũng ngủ theo.

    Một đêm này đối với Long Ngân lại dài vô cùng.

    Hắn rất ít nằm mơ, nhưng mà đêm nay, hắn lại mơ thấy một giấc mơ ái muội.

    Trong mơ, hắn đang khi dễ một người.

    Người đó bị hắn đè dưới thân, khi dễ rất thảm, rõ ràng đối phương đã bị khi dễ đến khóc thành tiếng, nhưng hắn lại ác liệt không buông tha.

    Cuối cùng, hắn còn quá mức đến mức dùng mũi đuôi..

    Suốt đêm, bên tai của Long Ngân đều là tiếng khóc của người đó, mềm như bông, rất êm tai.

    Cho đến hừng đông, người bị hắn khi dễ một đêm cuối cùng ngủ trong ngực hắn, để hắn thấy rõ mặt.

    Là Diệp Lan.

    Ngày kế, sáng sớm Long Ngân liền lặng lẽ cuốn Diệp Lan lên, để cậu trở mình.

    Nghiêng người xong, Long Ngân triệu tới nước, lau chùi chiếu cẩn thận.

    Khi đang lau chùi chiếu, Nghe Một Chút bên giường nhỏ ngồi dậy, nháy đôi mắt ngập nước, nhìn ba ba.

    "Đừng nói chuyện, lát nữa ba ba sẽ ôm nhóc."

    Long Ngân sợ nó lên tiếng làm Diệp Lan tỉnh lại, vì thế trấn an Nghe Một Chút trước.

    Lau dọn chiếu xong, Long Ngân thở phào một hơi, ôm Nghe Một Chút ra ngoài.

    Bên ngoài sắc trời còn rất sớm, Long Ngân thích ngủ nướng từ trước đến nay, khó được mà dậy sớm như vậy.

    "Nghe Một Chút à."

    Long Ngân ôm Nghe Một Chút đi đến một mảnh ruộng trong thôn.

    Hắn thả Nghe Một Chút xuống để nó ngồi trên thảm cỏ, bản thân thì ngồi chồm hổm, nhìn ruộng trước mặt, sâu kín thở dài.

    "Ba ba thật sự có lỗi."

    Long Ngân ngắt cọng cỏ, đáy mắt một mảnh phức tạp.

    "Ba ba đã mơ loại giấc mơ này với Diệp Diệp."

    Nghĩ đến giấc mơ màu hồng phấn đêm qua, Long Ngân liền đau khổ chịu không nổi:

    "Sao ba có thể như vậy chứ, lại mơ giấc mơ hạ lưu như vậy với Diệp Diệp."

    Hơn nữa, Diệp Diệp rõ ràng xem hắn như anh em, là anh em tốt nhất, bản thân lại muốn như vậy như vậy với cậu trong mơ.

    "Ba không xứng làm anh em với Diệp Diệp."

    Long Ngân ngắt cỏ, cảm thấy không đủ phát tiết cảm xúc, bắt đầu kéo Nghe Một Chút đến làm trò.

    Hắn nhéo nhéo khuôn mặt bánh bao của nó, xoa nắn đến biến dạng.

    "Nghe Một Chút à, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?"

    "Tại sao ba lại như vậy chứ?"

    Long Ngân như hỏng mất mà đặt câu hỏi, mà Nghe Một Chút bị xoa đến biến dạng khuôn mặt, trong mắt rưng rưng nước mắt, muốn khóc nhưng miệng cũng bị ba ba bóp.

    Không khóc được.

    "Ô."

    Nghe Một Chút ra sức đánh vào tay Long Ngân, muốn giải cứu khuôn mặt béo tròn của mình.

    Nhưng lúc này Long Ngân đang nổi điên, sao có thể tha cho nó.

    Hai cha con ở ngoài ruộng hồi lâu, đến khi nghe tiếng Diệp Lan gọi hai người ở trong thôn, Long Ngân mới không thể không đứng lên.

    "Ui.."

    Vừa đứng lên, Long Ngân liền hít hà một hơi.

    Ngồi chồm hổm lâu quá, chân đã tê rần.

    Hoạt động một chút, Long Ngân mới khôi phục bình thường, hắn ôm Nghe Một Chút đi về nhà.

    Còn quyết định xem giấc mơ đêm qua như một việc ngoài ý muốn.

    Một việc mà không thể để Diệp Lan biết đến.

    "Nghe Một Chút, lát nữa không được nói lung tung với ba ba nha."

    Trên đường trở về, Long Ngân còn không quên dụ dỗ Nghe Một Chút:

    "Lát nữa sẽ tìm chocolate cho nhóc, nhóc đừng nhắc lại những lời nói lúc nãy với người khác nhé."

    Khuôn mặt nhỏ của Nghe Một Chút bị Long Ngân xoa đỏ bừng, ghé vào trên vai Long Ngân, căm giận không nói lời nào.

    Ba ba hư!

    Nhéo Nghe Một Chút!

    Trở lại trong vườn, Diệp Lan bưng cơm sáng đã làm xong ra ngoài, hỏi Long Ngân:

    "Sáng sớm hai người ra ngoài làm gì vậy?"

    Diệp Lan cảm thấy có chút kỳ quái:

    "Tôi còn tưởng rằng đến giữa trưa cậu mới có thể thức dậy chứ."

    Long Ngân chột dạ nói:

    "Đột nhiên ngủ không được, vừa lúc tôi nhìn thấy Nghe Một Chút cũng thức dậy nên liền ôm nó đi dạo."

    "Vậy nhanh tới đây ăn cơm đi, có lẽ Nghe Một Chút đã đói bụng từ sớm rồi đó, mỗi buổi sáng thức dậy nó phải uống một bình sữa, lúc nãy tôi thấy bình sữa trống rỗng, cậu cũng không pha cho nó?

    Nghe Một Chút tủi thân giương tay nhỏ, muốn Diệp Lan ôm.

    Diệp Lan đón lấy Nghe Một Chút, thuần thục nhét bình sữa vào tay nó, đặt nó trên đùi, cho nó ăn cơm.

    " Mặt của Nghe Một Chút sao lại đỏ như vậy? "

    " Lúc nãy chơi cùng với nó, nó cười quá nhiều nên mặt đỏ lên. "

    Long Ngân mặt không đổi sắc nói.

    Diệp Lan có chút hoài nghi:

    " Phải không? "

    " Đúng vậy. "

    Đói bụng từ sáng sớm, rốt cuộc cũng có thể ôm bình sữa, Nghe Một Chút chỉ lo uống sữa, đã quên mách lẻo với ba ba.

    Đến ăn uống no đủ, vẫn là Long Ngân ôm nó.

    Nghe Một Chút cảnh giác che lại mặt bánh bao của mình, cũng không cho ba ba nhìn.

    Long Ngân gõ gõ đầu nó, tức giận nói:

    " Sao lại sợ thành như vậy hả? Tôi không nhéo nữa là được chứ gì? "

    " Đi, chúng ta đi ăn chocolate."

    Trong sự an ủi của chocolate, Nghe Một Chút dễ dụ quả nhiên lần nữa buông xuống cảnh giác với Long Ngân.

    Cũng không lâu lắm đã ngoan ngoãn duỗi tay nhỏ, muốn Long Ngân ôm một cái rồi thân thân.

    Hai người cùng Nghe Một Chút ở nhà được mấy ngày thì Tống Du tự mình đến đây đón người.

    – Còn tiếp –
     
  2. Chương 41

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: Vũ Kiều Phụng

    Beta: Phượng Chiếu Ngọc

    Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay

    Nghỉ hè tuy rằng có hơi nóng nhưng Diệp Diệp lại cảm thấy tốt hơn nhiều so với mùa đông.

    Mùa đông vào núi thì không có gì cả, hơn nữa thời tiết còn lạnh, lúc này ấu tể mà bị vứt bỏ thì khó mà tồn tại được.

    Nhưng mùa hè thì khác, trong núi có đồ ăn nhiều, tỉ lệ ấu tể sống sót cũng cao hơn.

    Kì nghỉ hè này, toàn bộ hành trình Long Ngân đều đi cùng với Diệp Lan.

    Dù là xách túi theo Diệp Lan nhặt tiểu yêu quái, hay đẩy xe đẩy nhỏ cho cậu bán đồ ăn vặt, Long Ngân hầu như một tấc cũng không rời.

    Long Ngân cứ như vậy, làm Tống Du muốn cùng Diệp Lan làm này kia cũng không được, anh cảm thấy sự xuất hiện của bản thân có vẻ thừa thãi.

    "Lăng Cảnh."

    Vào đêm.

    Tống Du nhìn Long Ngân lại vào phòng Diệp Lan, tủi thân nói:

    "Đản Đản sao lại dính Diệp Diệp như vậy chứ? Em cũng muốn cùng Diệp Diệp đi bán quán."

    Lăng Cảnh xoa xoa đầu anh:

    "Đản Đản lúc còn chưa phá vỏ đã trốn ở chỗ Diệp Diệp rồi, hai người ở chung với nhau lâu như vậy, Đản Đản dính em ấy cũng bình thường thôi."

    Tống Du vẫn không vui:

    "Nhưng em cùng Diệp Diệp đi ra ngoài, khi có nó đi theo, em liền có cảm giác bản thân thật là dư thừa."

    Lăng Cảnh nghe cách nói này, có hơi bất đắc dĩ.

    "Này có cái gì dư thừa hay không, nếu hai đứa đang yêu đương, em đi theo thì chính là bóng đèn, nhưng nếu hai đứa còn nhỏ, cũng không yêu sớm, em muốn đi thì cứ đi chung."

    Lăng Cảnh nói, thành công đánh lạc hướng của Tống Du.

    "Này, anh đoán xem, Đản Đản sẽ yêu đương với Diệp Diệp sao?"

    Lăng Cảnh vừa định trả lời là 'sẽ không đâu', hai đứa còn nhỏ, nhưng không biết sao, bỗng nhiên nhớ tới cách mà hai đứa nhỏ ở chung.

    Tham vọng chiếm hữu của Đản Đản đối với Diệp Lan có hơi quá.

    "Không biết."

    Lăng Cảnh nắm tay Tống Du, kéo anh vào phòng ngủ:

    "Đừng quan tâm hai đứa nó nữa, chúng ta cũng đi ngủ thôi."

    Tống Du bị nắm tay kéo đi 'ồ' một tiếng:

    "Là ngủ hay là ngủ em?"

    Đáy mắt Lăng Cảnh đáy tối sầm lại, lập tức ôm Tống Du lên, bước nhanh vào phòng ngủ.

    "Ngủ em!"

    Nghỉ hè trôi đi rồi một mùa nghỉ hè nữa lại đến.

    Khi Diệp Lan lại đến nhà Tống Du, Nghe Một Chút đã cao hơn một chút, nói chuyện cũng nhiều hơn trước, còn nói rất rõ ràng.

    Ví như câu này:

    "Ba ba, con không đi nhà trẻ."

    Nói ngắn gọn rõ ràng, còn thập phần kiên định.

    Lớn như nó đã có thể nhập học nhà trẻ dành cho tiểu yêu quái, nhưng đi học thì không thể ở cùng Diệp Lan.

    Cũng bởi vì nguyên nhân này mà Nghe Một Chút sống chết cũng không chịu đi học.

    Nó đặt mông lên trên mu bàn chân của Diệp Lan, ngẩng khuôn mặt bánh bao trắng nõn mềm mại mang theo vẻ nõn nớt mà nũng nịu nói với cậu:

    "Nghe Một Chút muốn học cao trung."

    Cao trung rất tốt nha.

    Trong ký túc xá thì được ăn ngon, ăn no liền bò đến cặp sách của ba ba, nhắm mắt lại ngủ.

    Ninh Ninh còn mang cho nó rất nhiều đồ chơi, còn ôm nó ngủ.

    Tóm lại, Nghe Một Chút đặc biệt yêu thích học cao trung với ba ba.

    Diệp Lan cũng có chút do dự.

    Đừng thấy bình thường Nghe Một Chút ngoan muốn chết mà lầm, nó đã không muốn đi nhà trẻ, nếu ép buộc nó, đưa vào không được hai ngày, nó lại lén trốn đi.

    "Chờ sang năm đi."

    Long Ngân đang cầm đồ vật đi tới, nhìn Nghe Một Chút chơi xấu mà ôm đùi Diệp Lan, khom lưng bế nó lên.

    "Sang năm chúng ta thi đại học, vào đại học rồi thì có thể ra ngoài thuê nhà ở."

    "Đến lúc đó, cho Nghe Một Chút đi nhà trẻ, chúng ta cũng có thể đưa đón."

    Ngữ khí Long Ngân tùy ý, nhưng lời nói lại ẩn chứa một ý khác.

    Chờ đến sang năm, học đại học, bọn họ cùng nhau ra riêng.

    Diệp Lan đã bị Nghe Một Chút cọ đến mềm lòng, nghe vậy, do dự chút, cuối cùng cũng gật đầu.

    "Vậy được rồi, sang năm sẽ cho nó đi nhà trẻ."

    Nghe Một Chút thấy ba ba đã bỏ qua chuyện đi nhà trẻ, lập tức vui vẻ cong mắt, còn bẹp bẹp in nước miếng lên khuôn mặt tuấn tú của Long Ngân.

    Buổi tối, Long Ngân đẩy xe đẩy nhỏ, Diệp Lan đi bên cạnh hắn tranh thủ thời gian học bài.

    Khai giảng này hai người đã lên cao tam, nhiệm vụ học tập hết sức khẩn trương, bây giờ có thời gian rảnh là Diệp Lan sẽ học từ đơn và công thức hóa học.

    "Diệp Diệp."

    Long Ngân nhìn bộ dáng Diệp Lan nghiêm túc học bài, đầu quả tim rung rinh, nhưng trên mặt lại không nhìn thấy một chút gợn sóng nào.

    "Sang năm chúng ta cùng thi một trường đại học được không?"

    Diệp Lan sửng sốt, lắc đầu:

    "Có lẽ là không được, thành tích của cậu tốt như vậy, có thể đậu một đại học có danh tiếng."

    "Thành tích của cậu bây giờ cũng đang đi lên." Long Ngân ngắt lời Diệp Lan:

    "Chẳng lẽ cậu không muốn cùng tôi học một trường đại học?"

    Hắn chưa từng ngừng việc dạy bổ túc cho Diệp Lan trong thời gian qua, bây giờ thành tích của Diệp Lan đang nằm ổn định trong mười hạng đầu tiên.

    "Chiêu Tài, chúng ta có thể chọn thi vào cùng một trường đại học, nhưng không thể cùng chung chuyên ngành."

    Diệp Lan nghiêm túc phân tích với Long Ngân:

    "Cho dù chúng ta có thể đậu vào cùng trường, nhưng cậu có thể bảo đảm rằng chúng ta có thể chung một chuyên ngành, cùng phân ban trong chuyên ngành đó không?"

    Long Ngân nhíu mày.

    Đúng là hắn không thể bảo đảm được chuyện này, rốt cuộc thì đó cũng là hệ thống xét tuyển đại học, cái thứ này thì không có cách nào đi đường vòng.

    "Được rồi, cậu yên tâm đi, cho dù chúng ta không học chung trong một khu vực ở trường, nhưng đến lúc đó ra ngoài thuê nhà vẫn có thể ở chung."

    Được bảo đảm điều này, Long Ngân mới miễn cưỡng "ừ" một tiếng.

    Nghỉ hè kết thúc, hai người về trường học, Nghe Một Chút vẫn ở chung ký túc xá với hai người.

    Mỗi lần khai giảng, Giản Ninh vẫn như cũ mà xách bao lớn bao nhỏ vào ký túc xá, nhìn thế trận kia giống như là chuyển nhà.

    Hoắc Lẫm xách giỏ, Giản Ninh thì nhàn rỗi ở bên cạnh.

    Khi Diệp Lan đến ký túc xá đã thấy Hoắc Lẫm giúp cậu ta thu dọn giường đệm.

    "Diệp Diệp, cậu đã đến rồi."

    Giản Ninh đưa cho Diệp Lan một cây kem:

    "Tôi mua rất nhiều, để trên bàn đó."

    "Cái hộp kem bơ, phía trên có dâu tây là phần của Nghe Một Chút."

    Nghe Một Chút đang thèm cây kem của Diệp Lan, nghe được có phần của nó, lập tức nhảy xuống khỏi người cậu, chạy đến cái bàn bên cạnh lấy kem.

    Nhìn thấy hộp kem bơ có dâu tây, Nghe Một Chút cảm thấy bây giờ nó hạnh phúc muốn ngất xỉu.

    Đôi tay nhỏ tròn tròn ôm hộp kem, Nghe Một Chút bước đến trước mặt Giản Ninh, kéo kéo ống quần cậu ta.

    Giản Ninh cong lưng, Nghe Một Chút hôn một phát chính xác vào khuôn mặt của cậu ta.

    Giản Ninh được thân thân, mi mắt cong cong, nhưng mày của Hoắc Lẫm đang trải giường chiếu thì nhăn lại.

    Một lát sau.

    Đồ vật của Giản Ninh được sắp xếp xong, Hoắc Lẫm dẫn Giản Ninh ra ngoài, nói là đi chuyển tiền vào thẻ cơm cho cậu ta.

    Hai người mới vừa đi, Diệp Lan liền liếc thấy thẻ cơm trên bàn.

    "Chiêu Tài, Ninh Ninh không mang thẻ cơm, cậu đi đưa thẻ cơm cho cậu ta đi, nếu không thì không có cách nào chuyển tiền được."

    Diệp Lan đưa thẻ cơm cho Long Ngân:

    "Bọn họ hẳn là chưa đi xa đâu, cậu chạy hai bước là có thể đuổi kịp bọn họ."

    "Biết rồi."

    Long Ngân nhận lấy thẻ cơm, xoay người đi ra ký túc xá.

    Lúc này học sinh tới trường cũng không nhiều, hành lang trống rỗng, không có cả tiếng bước chân.

    Long Ngân không thấy bóng dáng của hai người, chuẩn bị đi xuống lầu một chuyến.

    Ngay lúc này, chỗ cửa nhỏ ra ban công lầu ba hình như có động tĩnh.

    Ban công đó bình thường không có ai đi ngang qua, cửa cũng khóa vì trường học sợ học sinh chịu áp lực lớn, ngày nào đó đi nhảy lầu, vậy thì sẽ có chuyện lớn.

    Long Ngân bước nhẹ, chậm rãi đến gần sân thượng.

    Ẩn nấp trong một góc, Long Ngân nhìn thấy Hoắc Lẫm đang ấn Giản Ninh lên tường mà hôn nồng nhiệt.

    Thậm chí, hắn ta còn đem tay vói vào trong quần áo của Giản Ninh.

    Đồng tử Long Ngân chợt co lại, sắc mặt thay đổi thất thường trong nháy mắt.

    Hoắc Lẫm biết có người tới, dư quang nơi khóe mắt nhìn nhìn hướng bên này, thấy là Long Ngân, lập tức lại tiếp tục.

    Long Ngân cầm thẻ cơm, không bước tới cũng không về ký túc xá.

    Hắn đứng bên ngoài hành lang một hồi lâu, trong đầu suy nghĩ lộn xộn.

    Mấy năm nay, hắn thường xuyên mơ những giấc mơ có liên quan đến Diệp Lan, từ lúc ban đầu ngạc nhiên, tới bây giờ thì chỉ trầm mặc.

    Hắn từng nghĩ chỉ cần xem giấc mơ và hiện thực không liên quan, yên tâm duy trì mối quan hệ thân mật như bây giờ đã tốt lắm rồi.

    Nhưng lúc này, nhìn thấy Hoắc Lẫm hôn môi Giản Ninh, hắn mới bừng tỉnh, hắn cũng muốn hôn môi với Diệp Lan như vậy.

    Nhưng hắn biết, tình cảm Diệp Lan đối với hắn không giống tình yêu không hề che giấu của Giản Ninh đối với Hoắc Lẫm.

    Diệp Lan có thể..

    Chỉ xem hắn như là anh em.

    Mà bản thân hắn lại có suy nghĩ hạ lưu với cậu.

    "Phì."

    Long Ngân hung hăng phỉ nhổ bản thân:

    "Nếu Diệp Diệp biết được, chắc chắn sẽ nổi giận."

    Nói không chừng còn rời xa hắn.

    Phỉ nhổ xong, Long Ngân lại vọng tưởng:

    "Nhưng lỡ như mình có thể theo đuổi được Diệp Diệp thì sao?"

    "Cậu ấy đối xử tốt với mình như vậy, nếu mình nói ra, có lẽ sẽ có cơ hội.."

    Ý tưởng này không ngừng lắc lư trong đầu Long Ngân, đến khi Diệp Lan đẩy cửa ký túc xá bước ra, thấy hắn một mình dựa vào hành lang, không biết ngẩn người làm gì mới hỏi:

    "Chiêu Tài."

    Diệp Lan bước nhanh tới:

    "Cậu ở đây làm gì vậy? Không phải tôi nói cậu đi đưa thẻ cơm sao?"

    "Tôi không đuổi theo."

    Long Ngân lấy lại tinh thần, trả lời có lệ:

    "Bọn họ cũng không vội mà chuyển tiền đâu."

    Diệp Lan còn muốn nói gì nữa, Long Ngân lại xoa trán, hàm hồ nói:

    "Diệp Diệp, đêm qua tôi ngủ không ngon, muốn đi ngủ thêm một lát, tiết tự học buổi tối cậu nhớ kêu tôi dậy."

    "Được, được rồi."

    Về ký túc xá, Long Ngân kéo màn rồi nằm trên giường, trợn tròn mắt, tiếp tục phát ngốc.

    Diệp Diệp có thích mình hay không?

    Thích, không thích, thích, không thích..

    Long Ngân nhẩm như đếm số ở trong lòng, cũng không biết đếm tới chữ nào, ngủ lúc nào không hay.

    Diệp Lan bò trên bàn làm đề, không nghe được động tĩnh gì trên giường nên đứng dậy.

    Nghe Một Chút nằm trên giường Giản Ninh vừa ăn vừa chơi, cũng không cần người dỗ.

    Diệp Lan liếc nó một cái, lại trở về giường của mình.

    Long Ngân nhắm mắt lại, tựa hồ ngủ không quá yên ổn.

    Diệp Lan duỗi tay sờ sờ trán hắn:

    "Không nóng, hẳn là không sinh bệnh."

    Cậu nhớ rõ ngày hôm qua cậu và Long Ngân đi ngủ rất sớm, không có khả năng ngủ không đủ.

    Ban ngày ban mặt mà buồn ngủ, Diệp Lan sợ Long Ngân bị bệnh.

    Thấy trán hắn không nóng, Diệp Lan rút tay về nhưng lại không rời đi.

    Cậu bình tĩnh nhìn thụy nhan của Long Ngân, bỗng nhiên cảm thấy, Long Ngân lớn lên càng ngày càng đẹp.

    Tính trẻ con trên mặt từng chút rút đi, mặt mày Long Ngân đã lộ ra một cổ sắc bén.

    – Còn tiếp –

    Ôi, cuối cùng anh công cũng nhận ra tình cảm của mình rồi nha. Cái này phải cảm hai bn Hoắc Lẫm và Giản Ninh nè~
     
  3. Chương 42

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: Vũ Kiều Phụng

    Beta: Phượng Chiếu Ngọc

    Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay

    Diệp Lan nhìn nhìn, bất giác nhìn đến ngây người.

    "Thật kỳ quái."

    Cậu xoa xoa mặt mình, buồn bực nói:

    "Gần đây sao mình cứ hay nhìn cậu ấy vậy?"

    Rõ ràng hai người chưa từng tách ra.

    Diệp Lan buồn bực xong, không suy nghĩ cẩn thận nguyên nhân là gì, cũng không hề nghĩ nhiều.

    Cậu còn có một đống đề chưa làm xong, không thể chậm trễ nữa.

    Nghĩ đến đề toán còn đang làm dang dở, Diệp Lan bò xuống giường, tiếp tục phao trong biển kiến thức.

    Mấy ngày sau đó, Long Ngân vẫn học tập như cũ, vẫn dạy bổ túc như bình thường cho Diệp Lan và Giản Ninh, ngay cả dụ dỗ Nghe Một Chút cũng không thay đổi.

    Nhưng Diệp Lan vẫn nhạy cảm mà nhận ra, Long Ngân thay đổi.

    Long Ngân đang gạt cậu chuyện gì đó, hơn nữa, gần đây tâm tình của hắn cũng không ổn định.

    Người khác không hiểu được cảm xúc của Long Ngân, nhưng Diệp Lan là người cùng hắn sớm chiều ở chung từ trước đến giờ, nhìn không sai chút nào.

    Đêm nay.

    Sau khi ký túc xá tắt đèn, Diệp Lan nhìn Long Ngân như thường mà nằm đè lên cậu, cái đuôi cũng gắt gao quấn trên người cậu.

    Nhưng không được bao lâu lại buông cái đuôi ra, không quấn cậu nữa.

    Cứ như vậy, lúc thì quấn lấy, lúc thì buông ra, làm Diệp Lan nhìn mà cũng rối rắm thay hắn.

    Rốt cuộc đây là đang làm gì?

    "Chiêu Tài."

    Trong bóng tối, Diệp Lan nhỏ giọng gọi Long Ngân:

    "Vì sao cậu còn chưa ngủ?"

    Long Ngân: "..."

    Hắn cũng không ngờ tối nay Diệp Lan lại không ngủ.

    Long Ngân đang rối rắm tâm sự trong lòng, cả rồng đều cứng lại rồi.

    "Tôi.. tôi ngủ liền bây giờ."

    Thanh âm có chút khẩn trương, ngữ khí cũng mất tự nhiên.

    Diệp Lan duỗi tay ôm lấy Long Ngân, sờ sờ vảy của hắn, đè thấp thanh âm nói với hắn:

    "Gần đây có phải cậu có tâm sự hay không? Có thể nói với tôi không?"

    Dĩ nhiên là Long Ngân không thể nói.

    Tâm sự của hắn, không, bây giờ đã trở thành khúc mắc, tất cả đều là vì một người tên Diệp Lan.

    Hậu quả khi nói ra, bây giờ hắn còn chưa dám gánh vác.

    "Diệp Diệp."

    Tuy Long Ngân không dám nói rõ, nhưng lại muốn hỏi thăm thử, hắn thấp giọng hỏi:

    "Cậu có muốn tôi và cậu vẫn luôn bên nhau không?"

    Diệp Lan bị hắn hỏi cảm thấy kỳ quái:

    "Hiện tại chúng ta không phải vẫn luôn bên nhau sao?"

    Tiểu long của cậu, từ khi phá vỏ đã rất dính người, số lần hai người tách ra cho đến bây giờ chỉ đếm trên đầu ngón tay.

    "Hiện tại là ở bên nhau, nhưng về sau thì nói không chừng."

    Tiếng nói Long Ngân tựa hồ nhiễm chút tủi thân:

    "Nếu sau này cậu muốn tìm bạn gái, bạn gái không thích tôi, cũng không thích Nghe Nghe, có phải cậu liền không quan tâm chúng tôi nữa?"

    "Không có khả năng đó." Diệp Lan không hề nghĩ ngợi, cau mày trả lời.

    Long Ngân trong lòng vui vẻ:

    "Ý của cậu là không có khả năng tìm bạn gái hả?"

    Diệp Lan dừng một chút, mở miệng nói:

    "Tôi không có khả năng tìm một người bạn gái không thích Nghe Nghe."

    Cậu đã nuôi Nghe Một Chút lâu như vậy, đã sớm xem nó là con ruột.

    Nếu ai ghét bỏ Nghe Một Chút của cậu thì chính là ghét bỏ cậu.

    Người như vậy, đừng nói làm bạn gái, muốn làm bạn bè của cậu, cậu cũng lười phản ứng.

    Long Ngân: "..."

    Cái gì gọi là thay đổi rất nhanh, chính là cái này.

    "Diệp Diệp, vậy rốt cuộc cậu có suy nghĩ tìm bạn gái hay không?" Câu hỏi này Long Ngân đã loại trừ nhân tố Nghe Một Chút.

    Nếu là trước kia, Diệp Lan sẽ không chút do dự gật đầu.

    Ở trong thôn, khi còn chưa gặp được Long Ngân, cậu đã xác định mục tiêu cho cuộc sống sau này của bản thân.

    Đi học.

    Thi cao trung, thi đại học, tìm một công việc tốt, cuối cùng là tìm bạn đời xây dựng một gia đình hạnh phúc nho nhỏ.

    Nhưng bây giờ, cậu do dự.

    Sau này, cậu chắc chắn là phải nuôi dưỡng Nghe Một Chút, đến khi nó lớn lên và trở thành một thần thú thành thục.

    Nếu nuôi Nghe Một Chút, hình như sẽ hơi khó tìm đối tượng.

    Rốt cuộc cũng chỉ là một người không có tiền còn nuôi con, đi xe đạp, nhà thì ở nông thôn, với điều kiện thì thật quá khó khăn trong cuộc sống.

    "Tôi cũng không biết."

    Diệp Lan tự hỏi hồi lâu, cũng không nghĩ ra được đáp án.

    "Dù sao thì hiện tại là không tìm bạn gái, còn tương lai thì sau này tính."

    Diệp Lan nói xong lại cào cào vảy của Long Ngân:

    "Chiêu Tài, cậu quấn tôi chặt một chút đi, mát mẻ."

    Long Ngân hỏi nãy giờ cũng không hỏi được đáp án mình muốn, nhắm mắt lại, tâm tình phức tạp.

    "Được."

    Hắn trầm thấp đáp, quấn cả người Diệp Lan vào trong ngực mình.

    Ngày kế.

    Diệp Lan đang ngồi trong lớp làm bài tập, Giản Ninh chọc chọc cánh tay của cậu.

    "Tối qua Long Ngân không ngủ được sao? Tôi thấy mắt của cậu ấy có quầng thâm, giống như thức đêm vậy?"

    "Mấy ngày nay cậu ấy đều không ngủ ngon."

    Diệp Lan nói, lật lật tìm trong ngăn kéo:

    "Sáng nay, tôi mua túi trà hoa trong siêu thị ở trường, pha cho cậu ấy uống, trên túi trà có ghi tác dụng là giúp ngủ ngon."

    Giản Ninh nhìn Diệp Lan pha trà vào ly rồi đặt trên bàn học của Long Ngân, lại lôi kéo cậu tiếp tục nói chuyện:

    "Không nói về Long Ngân nữa, Diệp Diệp, cuối tuần này đến nhà tôi chơi không?"

    "Tôi mở tiệc mừng sinh nhật, muốn mời cậu và Long Ngân đến chơi."

    Diệp Lan nghe vậy, lập tức gật gật đầu:

    "Đi chứ."

    Giản Ninh nghe vậy, vui vẻ nói:

    "Hoắc Lẫm nói sẽ mua cho tôi bánh kem thật lớn, loại bánh nhiều tầng đó, đến lúc đó chắc chắn Nghe Một Chút sẽ rất thích."

    "Cậu mời bao nhiêu người? Nếu mời ít người mà mua bánh kem lớn như vậy thì quá lãng phí, chúng ta cũng ăn không hết, để tủ lạnh thì hương vị không ngon nữa."

    "Tôi tính thử, hôm đó có Hoắc Lẫm, Nghe Một Chút, cậu và Long Ngân, thêm tôi nữa là năm người."

    "Vậy sẽ ăn không hết bánh kem đâu." Diệp Lan biết bánh kem khá là đắt tiền, Hoắc Lẫm còn mua cho Giản Ninh thì giá cả cũng không rẻ.

    "Không sao đâu, hôm đó chúng ta cắt một nửa, còn một nửa để cho người khác."

    "Được."

    Hai người huyên thuyên, nói một hồi lâu về việc hôm đó tổ chức sinh nhật thế nào.

    Long Ngân ra ngoài đi vệ sinh, lúc về lớp thấy trà hoa trên bàn, không hỏi một câu, tự nhiên mở ra rồi uống ừng ực một hơi.

    Ở trong trường học, ngày trôi qua bình đạm cũng thật khẩn trương.

    Học đến cao tam, ai cũng biết tầm quan trọng của thời gian, các bạn học trong lớp cũng không còn ghé vào nhau mà nói xấu ai đó trong giờ học.

    Lúc này mà đi chèn ép người khác, lỡ như kì thi đại học kết thúc, bản thân thi đạt điểm kém thì mới là mất mặt.

    Khẩn trương qua ba tuần, cuối tuần thứ tư mọi người lại có hai ngày nghỉ ngơi.

    Nghe Một Chút biết Giản Ninh muốn tổ chức mừng sinh nhật, còn bí mật chuẩn bị quà cho cậu ta.

    Diệp Lan hỏi nó chuẩn bị cái gì, cái mặt bánh bao phồng lên, đầu lắc như trống bỏi.

    "Cho Ninh Ninh!"

    Không thể nói trước.

    Diệp Lan hỏi không được gì, cũng không tiếp tục truy vấn, dù sao đến ngày sinh nhật của Giản Ninh thì Nghe Một Chút sẽ tự đưa quà, đến lúc đó cũng sẽ biết thôi.

    "Đi thôi."

    Bởi vì cuối tuần này phải đến nhà của Giản Ninh nên bọn họ không như trước mà đem nhiều đồ vật, chỉ chuẩn bị vài bộ quần áo rồi bế Nghe Một Chút đi.

    Quà của Diệp Lan dành cho Giản Ninh là máy chơi game cậu ta đã thích từ lâu.

    Nhìn thấy máy chơi game, Giản Ninh ôm chặt Diệp Lan:

    "Diệp Diệp, trò chơi này cũng không dễ mua, official website bán hàng có số lượng nhất định, còn phải tranh giành mới mua được."

    "Không phải cậu vẫn luôn học chung với tôi sao? Thời gian đâu mà tranh mua được cái này?"

    Diệp Lan chậm rì rì trả lời:

    "Tiết tự học buổi tối kia, tôi nói bị đau bụng, nhưng thật ra là đi tranh mua cái này ở official website cho cậu."

    Từ trước đến nay, Diệp Lan không chơi di động trong trường học, cũng không trốn học.

    Nhưng vì trò chơi này, cậu đã phá lệ mà làm trái nguyên tắc của bản thân.

    Giản Ninh cảm động không chịu nổi, còn muốn ôm Diệp Lan lần nữa nhưng Hoắc Lẫm đã kéo cổ áo phía sau của cậu ta, túm sang một bên.

    "Một vừa hai phải thôi."

    Hoắc Lẫm dùng thanh âm chỉ có hai người có thể nghe được, trầm thấp uy hiếp bên tai Giản Ninh.

    Hắn ta biết quan hệ của Giản Ninh và Diệp Lan rất tốt, hơn nữa chỉ là quan hệ bạn bè, nhưng hắn ta vẫn không thể nhịn.

    Giản Ninh nghe Hoắc Lẫm dùng ngữ khí như vậy nói chuyện, nháy mắt nghĩ đến điều gì đó, giây tiếp theo liền ngoan ngoãn mà đứng bên cạnh Hoắc Lẫm, không dám đi ôm Diệp Lan nữa.

    Quà của Long Ngân là một món đồ trang trí, nhìn qua là biết ngẫu hứng mua.

    Giản Ninh vừa muốn lẩm bẩm nói Long Ngân không có thành ý, liền thấy trong hộp quà còn có bao lì xì.

    Vừa mở bao lì xì ra.

    Giản Ninh rất thành thật mà khen ngợi:

    "Bạn Long Ngân, tôi rất thích phần quà này của cậu, đến sinh nhật năm sau của tôi, xin tiếp tục đưa như vậy."

    Sau quà của Long Ngân là quà của Nghe Một Chút.

    Cuối cùng cũng đến lượt tặng quà, chân ngắn của Nghe Một Chút chạy đến trước mặt Giản Ninh:

    "Ninh Ninh nha!"

    Nghe Một Chút kích động, khuôn mặt đỏ bừng, đôi tay nhỏ ôm một vật như hiến vật quý mà đưa tới trước mặt Giản Ninh, sau đó mở ra lòng bàn tay.

    Giản Ninh ngồi xổm xuống, cầm lên một cái túi nhỏ trong lòng bàn tay của Nghe Một Chút.

    Túi nhỏ này là của Diệp Lan lúc trước để tiền lẻ, sau này Long Ngân mua cho cậu cái túi mới, cái cũ thì cậu cho Nghe Một Chút.

    Chỗ ở của Nghe Một Chút góp nhặt một đống đồ vật, nào là của Diệp Lan dùng qua, nào là của Long Ngân tiện tay mua, có khi là đồ vật mọi người vứt đi.

    Tóm lại, Nghe Một Chút không hổ là đứa nhỏ từng sống trong xưởng Ve Chai, rất thuần thục trong việc nhặt ve chai.

    "Mở ra!"

    Nghe Một Chút nhìn Giản Ninh cầm túi, ý nói cậu ta mở ra nhìn xem.

    Mở túi, bên trong là một nhúm lông.

    Giản Ninh: "?"

    Cậu ta sửng sốt, nhìn nhúm lông, lại nhìn Nghe Một Chút.

    "Đây là?"

    Nghe Một Chút sờ sờ mông, giọng mềm mại nói:

    "Là lông đuôi."

    Nó vừa nói ra, Giản Ninh mới nhớ là trên đuôi của Nghe Một Chút đúng là có mấy nhúm lông như vậy.

    "Lông của Nghe Một Chút, tốt!"

    Giản Ninh nhìn nhúm lông này, chắc chắn là Nghe Một Chút đã nhổ trọc lông đuôi của bản thân rồi.

    Cậu ta cũng biết bản thể của Nghe Một Chút là Thao Thiết.

    Thao Thiết là thần thú, lông của thần thú có ý phù hộ và mang đến vận may.

    Nghe Một Chút hẳn là biết điều này, cho nên nhịn đau kéo lông đuôi đưa cho cậu ta.

    Giản Ninh nhớ lúc hai người ngủ chung, cậu ta không cẩn thận túm cái đuôi của Nghe Một Chút, nhổ mất mấy sợi lông trên đó, làm Nghe Một Chút đau đến nước mắt rưng rưng.

    Bây giờ vì tặng quà cho cậu ta, Nghe Một Chút lại tự tay nhổ lông đuôi của bản thân.

    Giản Ninh hít hít mũi, cảm thấy chăm sóc Nghe Một Chút mấy năm qua thật xứng đáng.

    "Nghe Một Chút."

    Giản Ninh không quan tâm đến lời uy hiếp lúc nãy của Hoắc Lẫm, hôn khuôn mặt bánh bao của Nghe Một Chút một phát:

    "Tôi yêu nhóc nhất."

    Nghe Một Chút ôm cổ Giản Ninh, ngọt ngào thổ lộ:

    "Nghe Một Chút, yêu Ninh Ninh!"

    Nhận quà xong, bánh sinh nhật Hoắc Lẫm đã đặt cũng đến.

    Bánh kem cao bảy tầng, trang trí rất đẹp, điểm xuyết rất nhiều trái cây được đặt trên xe đẩy nhỏ đẩy đến phòng khách.

    "Woa."

    Nghe Một Chút lần đầu tiên nhìn thấy bánh kem lớn như vậy, trên mặt bơ còn có trái cây nhỏ, nhìn có vẻ đặc biệt ngon.

    Diệp Lan xoa nhẹ đầu Nghe Một Chút, dỗ nó:

    "Nghe Một Chút ngoan nào, lát nữa chúng ta mới cắt bánh kem."

    Đôi mắt Nghe Một Chút nhìn chằm chằm bánh kem, gật đầu.

    Giản Ninh nhìn thấy Nghe Một Chút thèm đến chảy nước miếng, cạy một khối trái cây trên bánh kem đưa cho nó.

    "Dù sao bánh kem cũng lớn như vậy, để Nghe Một Chút nếm thử trước cũng không sao."

    Nghe Một Chút được bế lên, đặt trên sô pha, cầm muỗng múc bánh kem ăn.

    Mấy người còn lại cũng không vội ăn uống mà gom lại chơi chung với nhau.

    Trong nhà Giản Ninh không có người lớn, mọi người tự do mà chơi đùa.

    Bánh kem lớn như vậy đúng là ăn không hết, Giản Ninh để lại một nửa mang đến viện phúc lợi ở gần đó, cho những đứa nhỏ cậu ta rất quen thuộc.

    Buổi tối.

    Mọi người ăn chơi một hồi cũng đã mệt.

    Long Ngân kéo Diệp Lan đến phòng cho khách ngủ, Nghe Một Chút đã ngủ từ sớm, được ôm đến một phòng khác.

    "Bây giờ tôi không muốn ngủ."

    Diệp Lan tắm rửa, thay đổi áo ngủ, ngồi xếp bằng trên giường.

    Long Ngân cũng mặc áo ngủ, hắn không lên giường, nhìn thấy trong phòng có máy phát đĩa, tiện tay cầm một đĩa CD màu trắng bỏ vào.

    "Chúng ta xem phim rồi đi ngủ."

    Long Ngân nói, ấn nút phát đĩa rồi lên giường ngồi với Diệp Lan.

    Trong lúc chờ phim được phát, Long Ngân vuốt vuốt mũi:

    "Diệp Diệp, mùi hương trên người của cậu càng ngày càng thơm."

    Nói xong thì ôm Diệp Lan vào trong ngực, chống cằm lên vai cậu, muốn dùng tư thế này cùng cậu xem phim.

    Diệp Lan bị Long Ngân xem như gối ôm mà ôm, cũng không ý kiến gì.

    Cậu lẩm bẩm nói:

    "Trên người tôi không có mùi gì, sữa tắm tôi dùng cũng giống cậu."

    Long Ngân lại ngửi ngửi chỗ cổ của Diệp Lan, rất chắc chắn:

    "Có."

    "Mùi hương rất thơm, tôi không có ngửi nhầm đâu."

    Khi nói chuyện, trên màn hình lớn cuối cùng cũng xuất hiện bóng người.

    Một bạn nam nhỏ tuổi có diện mạo thanh tú mặc áo sơ mi trắng, ngồi trên sô pha.

    Không bao lâu, một người đàn ông đi đến.

    Người đàn ông đùa giỡn với bạn nam nhỏ tuổi, làm bạn nam nhỏ tuổi đỏ mặt rồi cởi quần..

    Long Ngân: "?"

    Không đúng lắm, cái này hình như không phải loại phim đàng hoàng gì.

    – Còn tiếp –
     
  4. Chương 43

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: Vũ Kiều Phụng

    Beta: Phượng Chiếu Ngọc

    Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay

    Không chờ Long Ngân kịp phản ứng, bạn nam nhỏ tuổi có khuôn mặt thanh tú trên màn hình đã quỳ gối trên sô pha, gương mặt phiếm hồng.

    Diệp Lan ngơ ngác nhìn màn hình, cả người đều ngốc lăng.

    Long Ngân cũng không tốt hơn bao nhiêu so với Diệp Lan.

    Hai người ai cũng không nói lời nào, trong phòng yên tĩnh, chỉ còn lại thanh âm của phim đang phát.

    Khuôn mặt tuấn tú của Long Ngân đỏ bừng, lý trí nói cho hắn hẳn là bây giờ nên đứng dậy, tắt phim đi.

    Nhưng mà, ánh mắt của hắn lại dính trên màn hình, làm sao cũng dời không ra được.

    Thì ra, nếu hai người đàn ông muốn làm cùng nhau, là phải như vậy..

    Long Ngân nhìn bạn nhỏ thanh tú trên màn hình, trong đầu không thể khống chế mà đem người kia đổi thành Diệp Lan.

    Nếu Diệp Diệp cũng cùng hắn thân mật như vậy, như vậy..

    Trong phút chốc, hô hấp của Long Ngân đột nhiên dồn dập hơn.

    Hô hấp nóng bỏng phả vào mặt Diệp Lan, mặt của cậu cũng đỏ như cà chua chín.

    Cậu có thể cảm nhận rõ ràng, thân thể của người đang ôm cậu trong ngực có phản ứng.

    Nhìn thấy tình hình chiến đấu trên màn hình càng ngày càng nghiêm trọng, mà hô hấp vừa thô vừa nặng của Long Ngân cũng không được ép xuống, rốt cuộc Diệp Lan cũng không có cách nào mà giả ngu được nữa.

    Cậu giơ tay cầm điều khiển từ xa tắt phim.

    "Chiêu.. Chiêu Tài à."

    Diệp Lan đỏ mặt, nhỏ giọng nhắc nhở:

    "Có thứ gì cộm đến phía sau của tôi."

    Trong lòng Long Ngân hoảng hốt, rõ ràng sợ dọa đến Diệp Lan, nhưng lại sợ sau này cậu sẽ càng trốn tránh mình hơn.

    "Diệp Diệp."

    Long Ngân nghẹn giọng gọi, duỗi tay ôm Diệp Lan càng chặt hơn, trong giọng nói thậm chí có chút sợ hãi:

    "Cậu đừng đi."

    Diệp Lan đúng là có nghĩ tới điều gì đó, nhưng nghe ngữ khí này của Long Ngân lại không làm ra được động tác nào.

    Diệp Lan bất động, nhưng Long Ngân lại động:

    "Diệp Diệp, đây là phản ứng sinh lý bình thường."

    Long Ngân cúi đầu, cọ cọ cổ Diệp Lan, thanh âm càng nghẹn hơn:

    "Cậu giúp tôi một chút, được không?"

    Diệp Lan: "..."

    Cậu một lời khó nói hết nhìn cái đầu củng củng cổ của mình, quả thực muốn đánh một phát cho hắn tỉnh táo lên.

    Con trai xem phim gay có phản ứng, này gọi là bình thường sao?

    Còn bảo cậu hỗ trợ, này có còn là bình thường không?

    "Diệp Diệp, tôi khó chịu."

    Nội tâm Diệp Lan đang hết sức phức tạp, Long Ngân lại tủi thân mà rầm rì.

    Lúc này, hắn không giống rồng một chút nào, mà giống một con chó lớn đang xao động.

    "Chiêu Tài, loại chuyện này sao có thể hỗ trợ lẫn nhau chứ."

    Diệp Lan thẹn thùng nói:

    "Cậu.. chính cậu giải quyết đi."

    Tuy rằng Long Ngân vẫn luôn cọ cọ Diệp Lan, nhưng ánh mắt cũng dừng trên mặt cậu, cẩn thận quan sát vẻ mặt của cậu.

    Từ lúc phát hiện bản thân nổi lên phản ứng đến bây giờ, cũng may, trong mắt Diệp Diệp của hắn không có cái gì là chán ghét.

    "Có thể hỗ trợ mà."

    Thấy Diệp Lan cũng không chán ghét, Long Ngân 'được một tấc lại muốn tiến một thước', làm nũng bên tai cậu:

    "Diệp Diệp tốt của tôi, giúp tôi đi mà."

    Diệp Lan bị Long Ngân làm nũng, sợi dây lý trí tràn ngập nguy cơ.

    Trong lúc nội tâm Diệp Lan đang đấu tranh kịch liệt, Long Ngân đã cầm lấy tay cậu.

    Cảnh tượng tiếp theo, Diệp Lan chỉ hận bản thân sao không bị mất trí nhớ tạm thời đi.

    Lúc tay của mình bị Long Ngân dắt qua, Diệp Lan dứt khoát nhắm hai mắt lại.

    Nhưng nhắm mắt lại, mất đi thị giác, ngược lại làm các giác quan khác càng nhạy bén hơn.

    Lòng bàn tay nóng bỏng, hô hấp dồn dập bên tai.

    Còn có Long Ngân không ngừng lừa dối cậu, nói rằng bạn bè tốt giúp nhau là rất bình thường, bảo cậu không nên sợ hãi.

    Không biết qua bao lâu.

    Diệp Lan mạnh mẽ bị "hỗ trợ bình thường" vài lần, lần cuối cùng, cậu cắn răng, gằn từng chữ một mà nói:

    "Long.. Ngân! Cậu còn chưa đủ sao?"

    Còn không kết thúc, cậu cảm giác tay của cậu sắp bị phế đi rồi.

    Long Ngân hôn vành tai Diệp Lan, tiếng nói hàm hồ:

    "Sẽ nhanh thôi."

    Cuối cùng.

    Một màn bạn tốt hỗ trợ lẫn nhau cũng được kéo xuống, Diệp Lan không thèm nhìn người phía sau, bò xuống giường tắm rửa.

    Đúng, là tắm rửa, không chỉ là rửa tay.

    Trên người cậu cũng dính thứ gì đó.

    Long Ngân nghe tiếng nước vang lên trong phòng tắm, nghĩ đến sự dung túng của Diệp Lan dành cho hắn.

    Sau một lúc lâu, ám trầm nơi đáy mắt của hắn càng lúc càng nặng.

    Lúc hai người một lần nữa nằm trên giường, đã đến nửa đêm.

    Lần này Long Ngân không biến về bản thể, vẫn dùng hình người mà ôm Diệp Lan trong ngực như ôm một món đồ chơi yêu thích.

    "Hôm nay, cảm ơn Diệp Diệp."

    Hắn tự cho rằng đã lừa đối thành công, nhỏ giọng nói lời cảm tạ Diệp Lan.

    Diệp Lan nghe Long Ngân nói lời cảm tạ, khô khan đáp lời 'không cần cảm tạ'.

    "Tôi buồn ngủ quá."

    Diệp Lan chôn mặt trong ngực Long Ngân, lẩm bẩm nói:

    "Cậu đừng nói chuyện với tôi nữa, tôi muốn ngủ."

    "Được."

    Long Ngân được thỏa mãn, ôm chặt Diệp Lan, cùng cậu rơi vào mộng đẹp.

    Diệp Lan ngủ không được bao lâu đã tỉnh lại.

    Trong bóng tối, cậu chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Long Ngân, sâu kín thở dài:

    "Tiểu long của mình đã trưởng thành rồi."

    Trưởng thành là chuyện tốt, nhưng nếu không lệch hướng thì càng tốt hơn.

    Trước mắt đang là cao tam đầy khẩn trương, tiểu long của cậu không thể chờ thêm một thời gian nữa sao?

    Diệp Lan rầu rĩ không chịu nổi, nhưng lại là tiểu long mình nuôi lớn, cho dù có lệch hướng cũng phải tiếp tục nuôi.

    Ngày kế.

    Sáng sớm, Long Ngân thức dậy, tinh thần thật sáng láng.

    Hắn nhìn Diệp Lan ngủ trong ngực, không nhịn được mà lén hôn một cái.

    Thân xong, rón ra rón rén xuống giường, sợ đánh thức Diệp Lan.

    Sau khi Long Ngân vệ sinh cá nhân và ra khỏi phòng, phía sau, Diệp Lan nằm trên giường sờ sờ chỗ vừa bị thân, lại chui đầu vào trong chăn.

    "Nghe Một Chút, buổi sáng vui vẻ!"

    Long Ngân cực kỳ vui vẻ mà đi vào phòng của Nghe Một Chút, xoa cho Nghe Một Chút vốn đang khó chịu do ngủ không ngon thức dậy.

    Nghe Một Chút là một đứa nhỏ ngoan ngoãn, bị Long Ngân quấy rầy đến không thể không trợn mắt nhưng vẫn ôn tồn nói với ba ba:

    "Ba ba, Nghe Một Chút, buồn ngủ."

    "Nghe Một Chút không buồn ngủ."

    Long Ngân bế đứa nhỏ mềm như bông lên, mặc quần áo xong liền ôm nó đi ra ngoài tản bộ, thuận tiện mua bữa sáng.

    Nghe Một Chút quá buồn ngủ mà ôm cổ Long Ngân, đầu nhỏ gục lên gục xuống.

    "Nghe Một Chút, bây giờ ba ba đang rất vui."

    "Ba thân thân Diệp Diệp."

    "Tối qua Diệp Diệp không từ chối ba."

    "Có lẽ cậu ấy cũng thích ba đó."

    Nghe Một Chút:

    "Khò.. hò.. ò.."

    Tiếp tục ngủ.

    Long Ngân thật sự không tìm ra người nào để tâm sự, Giản Ninh và Hoắc Lẫm chưa dậy, cho dù thức dậy nhưng hai người kia cũng dính vào nhau.

    Ngoại trừ Nghe Một Chút thì bây giờ không còn ai có thể nghe hắn chia sẻ niềm vui cả.

    Nghe Một Chút còn chưa ngủ đủ đã bị ba ba lôi ra từ trong chăn, không hẳn là vui vẻ nghe..

    Hai cha con lắc lư ở bên ngoài nửa buổi mới xách theo bữa sáng về.

    Khi trở về, Diệp Lan đã thức dậy.

    Hai người bốn mắt nhìn nhau, mặt ai cũng hồng hồng.

    Nhìn cho đến khi Giản Ninh kéo tay Hoắc Lẫm đi tới, cậu ta nhìn Nghe Một Chút bị Long Ngân ôm trong ngực, vội duỗi tay ôm nó:

    "Long Ngân, sao mới sáng sớm cậu đã mang Nghe Một Chút ra ngoài?"

    Nghe Một Chút mỗi ngày đều ngủ cùng Giản Ninh trong ký túc xá nên cậu ta hiểu rất rõ đồng hồ sinh học của Nghe Một Chút, biết nó không thích dậy sớm.

    Long Ngân trợn mắt nói dối, ném nồi cho Nghe Một Chút bởi vì dậy quá sớm mà đang ủ rũ:

    "Hôm nay Nghe Một Chút dậy sớm, không nên trách tôi dẫn nó ra ngoài đi dạo."

    Nghe Một Chút: "..."

    Khuôn mặt nó ngây ra, muốn nói ba ba gạt người, nhưng đôi mắt bỗng nhiên nhìn đến bữa sáng lung lay trong tay ba ba, trong đó có bánh bao nhân trứng sữa mà nó thích.

    Vì được âu yếm bánh bao nhân trứng sữa, Nghe Một Chút chỉ có thể tùy ý ba ba ném nồi.

    Ăn xong bữa sáng, mấy người lười đi ra ngoài dạo, dứt khoát nằm ở nhà xem TV, chơi game.

    Giản Ninh nhiệt tình yêu thương chơi trò chơi nhưng bất đắc dĩ, bản thân cậu ta là một kẻ mê đồ ăn, nên trọng trách chỉ có thể giao cho Hoắc Lẫm.

    Khi Hoắc Lẫm đã quen thuộc với trò chơi, buồn chán bèn kêu Long Ngân đến chơi chung.

    Bọn họ ở bên ngoài chơi game, Nghe Một Chút thì chuyên tâm xem phim hoạt hình.

    Giản Ninh nhìn ba người hài hòa trong phòng khách cũng không đi quấy rầy.

    "Diệp Diệp."

    Giản Ninh nhớ đến một rương phim cấm cậu ta để trong phòng cho khách, sợ bị Diệp Lan phát hiện, vì thế muốn đi lấy:

    "Tôi muốn vào phòng của cậu lấy chút đồ."

    "Tôi đi chung với cậu." Diệp Lan nói.

    Hai người đi về phòng, Giản Ninh tìm được cái rương, vừa muốn lấy đi, bỗng nhiên phát hiện có gì đó không thích hợp.

    Cậu ta mở khe cắm của máy phát đĩa, nhìn thấy cái đĩa mà đêm qua Long Ngân không cẩn thận mở lên, nhất thời ngốc lăng.

    "Này.. cái đĩa này, các cậu.. các cậu đã xem rồi à?"

    Diệp Lan: "..."

    Cậu nhìn nhìn cái đĩa, lại nhìn nhìn Giản Ninh, mặt đỏ lên:

    "Tối hôm qua, Chiêu Tài không cẩn thận mở lên."

    "Woa!"

    Giản Ninh nghe được câu này, đôi mắt đều sáng lên, cậu ta 'nhiều chuyện' mà hỏi:

    "Vậy các cậu có xem cùng nhau không?"

    Diệp Lan trong ánh mắt chờ mong của Giản Ninh, hàm hồ "ừ" một tiếng.

    "Hắc hắc, sau khi xem xong thì thế nào?"

    Giản Ninh buông cái đĩa xuống, hưng phấn thò qua hỏi:

    "Hai người cùng nhau xem xong, có phát sinh chuyện gì không?"

    Nhìn bộ dáng rất có kinh nghiệm này của Giản Ninh, trong đầu Diệp Lan bỗng nhiên nổi lên một suy nghĩ.

    – Còn tiếp –

    Hí hí, tui chờ thời khắc này của hai bạn lâu lắm rồi á.
     
  5. Chương 44

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: Vũ Kiều Phụng

    Beta: Phượng Chiếu Ngọc

    Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay

    "Ninh Ninh, cậu và Hoắc Lẫm cũng cùng nhau xem nó rồi sao?"

    Diệp Lan cũng không vội trả lời vấn đề của Giản Ninh mà hỏi lại một câu.

    Ánh mắt Giản Ninh lóe lóe, cậu ta khóa cửa rồi lôi kéo Diệp Lan ngồi trên giường, ngồi mặt đối mặt mà hàn huyên:

    "Dĩ nhiên là chúng tôi đã xem qua rồi."

    Cậu ta nói năng hùng hồn đầy lý lẽ:

    "Tôi với Hoắc Lẫm đã từng kết hôn, xem cái này cũng bình thường mà."

    "Nhưng bây giờ hai người còn chưa kết hôn đâu."

    Diệp Lan nhắc nhở Giản Ninh:

    "Bây giờ cậu còn nhỏ lắm."

    Giản Ninh không đồng ý:

    "Tôi mới tổ chức sinh nhật mười tám tuổi xong, tôi đã thành niên rồi nha."

    Lại bổ sung thêm:

    "Qua vài năm nữa, tôi cũng muốn kết hôn với Hoắc Lẫm."

    Đời trước, đời này, cậu ta chỉ biết một mình Hoắc Lẫm mà thôi.

    Diệp Lan có chút hâm mộ, Giản Ninh mới mười tám tuổi, không chỉ thoát cảnh cô đơn, mà lão công cũng dự định xong luôn rồi.

    "Cậu đừng nói tôi nha, rõ ràng là tôi đang hỏi cậu mà."

    Giản Ninh chọc chọc cánh tay Diệp Lan:

    "Cậu mau nói cho tôi biết đi, Long Ngân có phản ứng gì?"

    Hai người quan hệ thân mật, bình thường cái gì cũng nói với nhau.

    Diệp Lan cũng không biết xử lý vấn đề về Long Ngân thế nào nên hàm hồ kể lại chuyện tối qua cho Giản Ninh nghe.

    Giản Ninh nghe xong liền cười ra tiếng:

    "Ha ha ha, Long Ngân thật ngốc nha."

    Giản Ninh vô tình mà cười nhạo Long Ngân:

    "Cậu ta còn lừa cậu nói đây là bình thường, lúc này mới không bình thường đâu, chính là cậu ta ham muốn cậu."

    Mặt Diệp Lan càng đỏ hơn:

    "Cậu đừng cười, cậu nghĩ giúp tôi xem, sau này phải đối mặt với Long Ngân như thế nào? Tôi sợ là sau này cậu ấy vẫn muốn như vậy."

    "Cậu nghĩ thử xem, có phải là cậu ấy quá dính tôi nên mới.."

    Diệp Lan nói còn chưa nói xong, Giản Ninh đã nghe hiểu ý tứ của cậu:

    "Không có khả năng, không có nguyên nhân khác, chỉ là cậu ta thích cậu."

    Giản Ninh đã từng yêu nên đối với chuyện tình cảm rất am hiểu, cậu ta chắc chắn mà nói:

    "Diệp Diệp, cậu cũng có cảm giác với cậu ta."

    Diệp Lan vừa muốn phủ nhận, Giản Ninh liền sắc bén hỏi:

    "Vậy nếu tôi bảo cậu giúp chuyện đó thì sao?"

    Vừa dứt lời, mặt Diệp Lan đã cứng đờ.

    Cho dù cậu và Giản Ninh thân mật như vậy, nhưng nếu giúp chuyện đó, cậu suy nghĩ một chút..

    Cậu vẫn sẽ không làm.

    Giản Ninh vỗ vỗ bờ vai Diệp Lan:

    "Không cần biết bây giờ cậu có thể hiểu rõ tâm ý của mình hay không, tóm lại, chắc chắn Long Ngân cực kỳ thích cậu, tính chiếm hữu của cậu ta thể hiện quá rõ, tôi cũng đã nhìn ra."

    Diệp Lan đúng là không hiểu rõ tình cảm của mình.

    Nhưng cũng mơ hồ hiểu một chút.

    "Đừng nghĩ nhiều."

    Giản Ninh biết đúng mực, bọn họ đều sắp thi đại học, lúc này không thích hợp cho Diệp Lan tiếp xúc đến tình yêu, thuận theo tự nhiên là được.

    Long Ngân và Diệp Lan, hai người này ở trong mắt cậu ta, nói yêu hay không cũng không có gì khác nhau.

    Dù sao thì bình thường ai cũng không rời ai.

    Sau khi ra khỏi phòng, trên mặt của Giản Ninh là biểu tình vui sướng khi được thỏa mãn cơn 'nhiều chuyện', chạy đi tìm Hoắc Lẫm vui vẻ.

    Mà Diệp Lan thì cố gắng làm thần sắc của mình thoạt nhìn vẫn tự nhiên.

    "Nghe Một Chút cho tôi ôm cái đi."

    Cậu đến bên cạnh sô pha, duỗi tay ôm lấy Nghe Một Chút.

    Tay nhỏ của Nghe Một Chút vòng qua cổ Diệp Lan, gương mặt non mềm cọ cọ cậu.

    "Diệp Diệp."

    Long Ngân ngồi trên sô pha, ngửa đầu nhìn Diệp Lan:

    "Cậu muốn chơi chung không?"

    Diệp Lan ôm Nghe Một Chút ăn sáng xong vẫn còn buồn ngủ, từ chối:

    "Không chơi đâu, tôi dỗ Nghe Một Chút để nó ngủ."

    Ở trong nhà Giản Ninh chơi hai ngày.

    Tối hôm sau, Long Ngân ôm Diệp Lan, rõ ràng đã có chút thực tủy biết vị*.

    (*) Ăn ngon nên nhớ mùi.

    "Diệp Diệp."

    Lần này không mở nhầm đĩa gì đó nhưng Long Ngân vẫn xao động như một con chó lớn.

    Trước đêm qua, Diệp Lan vẫn rất thích được Long Ngân ôm.

    Nhưng mà bây giờ, cậu không hề muốn được ôm chút nào.

    "Long Ngân."

    Diệp Lan không gọi Long Ngân là Chiêu Tài nữa, Chiêu Tài trong lòng cậu chính là nhãi con tiểu long.

    Bây giờ, người ôm cậu..

    Là Long Ngân.

    "Cậu biến thành nguyên hình ngủ đi."

    Diệp Lan cảm thấy được vảy lạnh lẽo vây quanh, so với da thịt nóng bỏng dựa gần sẽ dễ chịu hơn một chút.

    Đáy mắt Long Ngân ám ám, nhưng vẫn nghe lời mà biến thành nguyên hình.

    Chẳng qua.

    Nguyên hình của hắn, độ ấm cũng không thấp.

    "Diệp Diệp, tôi nói cho em bí mật chỉ có Long tộc mới có."

    Môi Long Ngân dán bên tai Diệp Lan, khi nói chuyện, hơi nóng nhào vào mặt, làm người cảm thấy tê tê dại dại.

    Diệp Lan vô cớ mà cảm thấy đây không phải là bí mật gì hay.

    "Tôi không nghe."

    Cậu nói:

    "Bí mật chính là không thể nói cho người khác."

    "Em lại không phải người khác."

    Long Ngân nói, không màng Diệp Lan từ chối, dắt tay của cậu hướng đến phần vảy ở phía dưới bụng của bản thân.

    "Bản thể Long tộc, có hai cái.."

    Những lời còn lại, thấp giọng như nỉ non.

    Mặt Diệp Lan trong nháy mắt lại nóng lên, cậu lắp bắp nói:

    "Tôi không muốn nghe khóa giảng về sinh lý của Long tộc các người."

    Long Ngân tựa hồ là cười một tiếng.

    Cười xong, hắn củng củng Diệp Lan, như làm nũng mà nói:

    "Nhưng tôi muốn nói với em, cái gì tôi cũng muốn nói với em."

    Không chỉ nói, hắn còn làm cho cảm xúc của Diệp Lan bị ảnh hưởng.

    Diệp Lan sắp bị Long Ngân nháo đến hỏng mất:

    "Long Ngân!"

    Cậu không thể nhịn được nữa:

    "Cậu còn nhỏ mà, không thể túng d*c như vậy."

    Ngày hôm qua cậu cũng đã giúp rồi, thế mà hôm nay cũng không để cậu yên.

    Long Ngân cắn cắn vành tai Diệp Lan, tiếp tục làm theo ý mình:

    "Không nhỏ."

    Diệp Lan: "?"

    Cậu quả thực muốn tát một phát cho hắn chết cho rồi.

    "Giúp tôi lần nữa đi." Long Ngân làm nũng, ngữ điệu còn mang tủi thân:

    "Em cũng chưa giúp bản thể của tôi bao giờ."

    Diệp Lan: "..."

    Cậu nhắm mắt, cuối cùng vẫn nhận mệnh mà thỏa hiệp.

    Ngày kế.

    Mấy người trở về trường học.

    Diệp Lan không thèm phản ứng Long Ngân, chỉ ôm Nghe Một Chút, cũng chỉ nói chuyện với Giản Ninh.

    Hoắc Lẫm thấy một màn như vậy, suy tư gì đó mà nói:

    "Chuyện này là do người bị khi dễ tàn nhẫn sao?"

    Long Ngân có chút chột dạ.

    Hắn ho khan, sau đó đè thấp giọng hỏi:

    "Có thể chỉ cho chiêu gì đó không? Dỗ như thế nào vậy?"

    Hoắc Lẫm nhàn nhạt nói:

    "Không có chiêu gì hết."

    Long Ngân không tin:

    "Bớt đùa đi, tôi cũng không tin cậu chưa từng khi dễ Giản Ninh như vậy."

    Hoắc Lẫm không biết nhớ tới cái gì, đáy mắt xẹt qua một tia vui sướng:

    "Giản Ninh thích bị tôi khi dễ, mỗi lần còn vội vàng bảo tôi khi dễ nên thật sự là không cần dỗ."

    Long Ngân: "..."

    Xát muối vào vết thương trong tim bạn bè mà.

    Hoắc Lẫm không giúp được gì, Long Ngân chỉ có thể tự mình cẩn thận dỗ.

    "Diệp Diệp, hôm nay tôi nhất định sẽ không như vậy nữa."

    Long Ngân bảo đảm với Diệp Lan:

    "Em nói với tôi một lời đi."

    Diệp Lan vẫn không phản ứng.

    Có đôi khi, mức độ đáng tin trong lời nói của Long Ngân là con số không, đêm qua cậu đã kiến thức được điều này rồi.

    Màn đêm buông xuống.

    Trong ký túc xá, có thể là kiêng kị Giản Ninh ở đây, cũng có thể là Long Ngân thật sự an phận.

    Diệp Lan bị hắn ôm, cuối cùng cũng ngủ một giấc ngon lành.

    Liên tiếp được vài ngày.

    Đôi mắt Long Ngân cuối cùng cũng đảo quanh trên người Diệp Lan, thân thể của hắn cực kì khó chịu.

    Thật sự không thể khống chế được loại xao động này trong người.

    Diệp Lan lại cấm hắn làm bậy trước khi thi đại học, vì không thể chọc cho Diệp Lan nổi giận, Long Ngân chỉ có thể cố nhịn.

    Nhịn tới nhịn lui, ai cũng không ngờ, nhịn cũng nhịn ra vấn đề.

    "Long Ngân, đôi mắt của cậu sao lại biến sắc?"

    Vào đêm, Diệp Lan nhìn đáy mắt Long Ngân phiếm hồng, duỗi tay sờ sờ mí mắt của hắn.

    Long Ngân ôm chặt Diệp Lan, nói giọng khàn khàn:

    "Không biết."

    Diệp Lan có chút khẩn trương.

    Đôi mắt Long Ngân đã nhiều lần như vậy, này không bình thường.

    "Ngày mai tôi đi gọi điện thoại cho anh Mộc hỏi một chút."

    Long Ngân cũng không hiểu được tình huống của bản thân, nghe vậy, gật gật đầu:

    "Em gọi đi."

    "Vậy bây giờ cậu có khỏe không?" Diệp Lan nhỏ giọng hỏi.

    Bây giờ, tình huống của Long Ngân không tốt một chút nào, nhưng đã đáp ứng không quấy rầy Diệp Lan, tuy rằng không thoải mái cũng cố nhịn:

    "Tôi không sao."

    Long Ngân nói, duỗi tay che lại đôi mắt mình: "Đã khuya rồi, nhanh ngủ đi."

    Diệp Lan ngủ không yên ổn, cả đêm luôn thấy ác mộng.

    Giữa trưa ngày hôm sau, Diệp Lan mượn di động, không do dự mà gọi cho Mộc Hề.

    "Đôi mắt biến đỏ?"

    Mộc Hề sửng sốt:

    "Còn có tình trạng gì nữa không?"

    "Vừa đến ban đêm, vảy cũng nóng lên." Diệp Lan nghiêm túc tổng kết nói:

    "Cảm xúc gần đây cũng rất bực bội, nhìn giống như có thể đánh nhau với người khác bất cứ lúc nào."

    Mộc Hề nghe Diệp Lan nói xong, trong lòng đã có đáp án.

    "Diệp Diệp."

    Mộc Hề còn cười nói:

    "Không cần lo lắng, đây là dấu hiệu Long Ngân trưởng thành."

    "Trưởng thành?"

    Diệp Lan không hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Mộc Hề.

    Mộc Hề tiếp tục giải thích với Diệp Lan:

    "Thời điểm Long tộc thành niên sẽ trải qua một đoạn thời gian gọi là 'kỳ theo đuổi phối ngẫu', qua đoạn thời gian này là được rồi."

    Nói đến chỗ này, Diệp Lan mới bừng tỉnh:

    "Nhưng mà.. nhưng mà cậu ấy vẫn luôn khó chịu như vậy sao?"

    "Không phải đâu, nếu nó không có người nó thích, kì theo đuổi phối ngẫu này sẽ qua nhanh thôi, không đáng ngại."

    "Vậy nếu có người yêu thích thì sao?"

    – Còn tiếp –
     
  6. Chương 45

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: Vũ Kiều Phụng

    Beta: Phượng Chiếu Ngọc

    Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay

    "Nếu là có người yêu thích.."

    Mộc Hề ngừng một chút, tiếp tục nói:

    "Vậy nó sẽ có chút khó chịu."

    "Hả?"

    "Có người yêu thích, bản năng của kỳ theo đuổi phối ngẫu sẽ bị kích phát hoàn toàn."

    Mộc Hề kiên nhẫn giải thích với Diệp Lan:

    "Tuy nói vậy nhưng cũng không khó chịu lắm đâu."

    Nói xong, Mộc Hề nhịn không được mà hỏi Diệp Lan:

    "Long Ngân có người yêu rồi sao?"

    Mặt Diệp Lan đỏ hồng, hàm hồ nói:

    "Em cũng không biết ạ."

    Mộc Hề cười cười:

    "Được rồi, mặc kệ nó đi, gần đây em thế nào rồi? Có thiếu thứ gì không, nói anh biết là được."

    "Em không thiếu thứ gì hết ạ." Diệp Lan hiểu ý của Mộc Hề, anh ấy muốn mua đồ vật cho cậu.

    Hai người nói chuyện thêm một lát, Mộc Hề nói rõ tình huống của Long Ngân.

    Đây là hiện tượng bình thường.

    Không có người trong lòng thì chịu đựng, nhịn không bao lâu liền sẽ qua đi.

    Có người trong lòng, nếu người trong lòng có thể giúp đỡ, như vậy sẽ không quá khó chịu.

    Còn nếu chỉ là tương tư đơn phương thì không còn cách nào, chỉ có thể nghẹn lại.

    Ngắt điện thoại.

    Trên mặt Diệp Lan vẫn thật rầu rĩ.

    Trước khi gọi điện thoại, cậu lo lắng cho Long Ngân, nói chuyện điện thoại xong, cậu có hơi lo lắng cho chính mình.

    Đôi mắt Long Ngân hồng hồng nhìn mình, thì ra..

    Thì ra là thèm cậu.

    Nhưng bọn họ đều sắp thi đại học rồi, thời điểm này không thể qua loa được.

    Diệp Lan ngồi ở mép giường trong phòng ngủ, nghĩ đông nghĩ tây, nghĩ đến khi Long Ngân đi vào.

    "Diệp Diệp."

    Long Ngân nhíu nhíu mày:

    "Giản Ninh nói em mượn di động của cậu ta về gọi điện thoại, muốn gọi cho ba của tôi à?"

    Diệp Lan bị Long Ngân đoán trúng, tự nhiên thấy hơi chột dạ.

    "Không, không phải."

    Ánh mắt Diệp Lan trốn tránh, nói dối:

    "Tôi tự muốn gọi điện thoại cho anh Du, anh ấy nói anh ấy muốn biết khi nào thì chúng ta mang Nghe Một Chút đến."

    Long Ngân bình tĩnh nhìn Diệp Lan, không biết có tin hay không.

    "Bây giờ gọi xong rồi?"

    "Ừ!"

    "Đến lớp đi."

    Long Ngân nói:

    "Tôi nhờ người khác mua bộ bài thi ở bên ngoài, lát nữa em làm thử một bộ, làm xong tôi sửa cho em."

    Diệp Lan gật gật đầu, đứng lên, đi ra ngoài cùng Long Ngân.

    Tuy rằng thân thể Long Ngân không thoải mái, nhưng thái độ học tập của hắn vẫn rất đoan chính.

    Long Ngân trời sinh là thông minh, làm đề vừa nhanh vừa nhiều, thành tích vẫn luôn thật ổn định.

    Điểm của Diệp Lan và Giản Ninh vốn dĩ đếm ngược, có thể nói, được như bây giờ, cầm cờ đi trước, toàn dựa vào Long Ngân phụ đạo mấy năm nay.

    Giản Ninh còn nói, sau khi thi đại học kết thúc, cả nhà bọn họ đều đến cảm tạ Long Ngân.

    Đi gần đến phòng học.

    Diệp Lan quay đầu nhìn nhìn Long Ngân, Long Ngân sinh ra tuấn mỹ, mặt nghiêng càng đẹp, thường bị người chụp lén, phát lên bảng tin vườn trường, được mọi người chú ý và khu bình luận kêu gào.

    Trong học tập thì giữa hai người không có gợn sóng nào.

    Có học thần Long Ngân ở đây, Diệp Lan và Giản Ninh chỉ cần nằm cũng thắng.

    Vào đêm.

    Nghe Một Chút và Giản Ninh ngủ chung, trước khi ngủ, Nghe Một Chút có hơi muốn dính Diệp Lan.

    Giản Ninh nhìn nó ba ba mà gọi Diệp Lan, thương tiếc sờ sờ đầu nhỏ của nó:

    "Nghe Một Chút ngoan, đừng nhìn."

    Cậu ta thổn thức nói:

    "Có nhìn thế nào thì cũng không thể ngủ chung đâu."

    Nghe Một Chút ủ rũ ôm cổ Giản Ninh, mềm mại nói tiếng 'ngủ ngon' với Diệp Lan và Long Ngân, còn làm như 'cụ non' mà thở dài, lúc này mới chịu nhắm mắt ngủ.

    Qua một hồi lâu.

    Giản Ninh và Nghe Một Chút đều ngủ say, Long Ngân lại vẫn trợn tròn mắt.

    Đáy mắt của hắn lại phiếm hồng, thử gọi người đang được hắn ôm vào trong ngực:

    "Diệp Diệp?"

    Diệp Lan không có động tĩnh, nghe tiếng hít thở hình như cũng ngủ rồi.

    Long Ngân nhẹ nhàng thở ra.

    Thật sự là không nhịn được, quấn chặt người hơn vài phần, sau đó cúi đầu hôn hôn đôi môi mềm mại.

    "Diệp Diệp."

    Thanh âm của hắn rất nhẹ, dường như nỉ non:

    "Tôi khó chịu."

    Nỉ non một hồi.

    Long Ngân thật cẩn thận dắt tay Diệp Lan qua..

    Đèn của ký túc xá đã sớm tắt, chỉ có ánh sáng lờ mờ bên ngoài cửa sổ, mơ hồ chiếu vào nơi này.

    Long Ngân chuyên tâm làm chuyện xấu, khẩn trương đến hô hấp cũng ngừng lại.

    Mà cũng vì quá mức khẩn trương nên hắn không có phát hiện, Diệp Lan mà hắn cho rằng đã ngủ kia, trên khuôn mặt đang gắt gao nhắm hai mắt, càng ngày càng hồng.

    Ngày kế.

    Thần thái Long Ngân sáng láng, tình huống còn tốt hơn so với trước kia.

    Mà Diệp Lan, dưới mí mắt có hơi xanh.

    "Diệp Diệp, cậu ngủ không ngon sao?"

    Trong lớp, Giản Ninh quan tâm hỏi Diệp Lan:

    "Tôi nhìn thấy cậu có quầng thâm mắt."

    Diệp Lan xoa xoa đôi mắt, ngáp một cái.

    Giữa tiết này, Long Ngân đã đi ra ngoài, Diệp Lan cũng nói thật với Giản Ninh:

    "Tối qua ngủ không ngon."

    Giản Ninh hiểu rõ mà nhìn Diệp Lan:

    "Tôi mà là cậu, tôi đã sớm ngủ không ngon."

    Diệp Lan ngẩn ra:

    "Vì cái gì?"

    Giản Ninh thở dài:

    "Mỗi ngày, Long Ngân đều ôm cậu ngủ, tôi còn lo lắng ngày nào đó cậu ta không nhịn được.."

    Lời còn chưa dứt đã bị Diệp Lan bịt miệng.

    "Đừng nói bậy."

    Diệp Lan nói dối thay tiểu long nhà mình:

    "Long Ngân, cậu ấy.. cậu ấy rất tự chủ."

    "À."

    Giản Ninh chớp chớp mắt, cậu ta không tin.

    Thời gian từng ngày qua đi.

    Diệp Lan mỗi đêm vẫn bị Long Ngân ôm ngủ, ngẫu nhiên có mấy lần, Long Ngân dùng tay của cậu, có khi chân của cậu..

    Cậu biết, lại chỉ có thể giả vờ không biết.

    Nếu không, cậu không biết phải đối mặt với Long Ngân như thế nào.

    Lại qua một tháng, Diệp Lan nhìn Long Ngân vẫn chưa khôi phục như cũ, nội tâm cũng hỏng mất.

    Vì sao đôi mắt tiểu long nhà cậu vẫn hồng hồng?

    Không phải nói, kỳ theo đuổi phối ngẫu nghẹn nghẹn là có thể qua đi sao, nhưng nhìn sức mạnh này của Long Ngân, cảm thấy hắn nghẹn cũng vô dụng.

    Có thể là biết trạng thái của chính mình, còn liên tục như vậy là không được.

    Chủ nhật này, Long Ngân chủ động trở về Long Cung.

    "Cha."

    Long Cung, gần đây Long Dực và Mộc Hề đều ở chỗ này.

    Long Ngân phá lệ kêu một tiếng cha, kêu xong, mí mắt Long Dực vừa nhấc, nói thẳng ra:

    "Nói đi, muốn cái gì từ người cha này?"

    "Con muốn một món đồ."

    Long Ngân nhìn cha hắn, nói:

    "Con nghe nói chỗ cha có dược liệu, có thể tạm thời áp chế kỳ theo đuổi phối ngẫu."

    Long Dực gật gật đầu:

    "Ừ, có dược liệu."

    Không đợi Long Ngân vui vẻ, hắn lại lạnh lạnh nói:

    "Nhưng ta lười cho con."

    Long Ngân: "..."

    Long Ngân cứng rắn:

    "Cha!"

    "Kêu cha cũng vô dụng."

    Long Dực lòng dạ hẹp hòi nói:

    "Mỗi ngày cùng ta đối nghịch, bây giờ dùng đến ta, mới nhớ mà kêu cha."

    Long Ngân đối diện với Long Dực:

    "Ông có cho hay không?"

    "Không cho."

    "Được." Long Ngân quay đầu đi:

    "Con đi tìm ba ba đòi."

    Mộc Hề thương con trai, thấy nó muốn dược liệu, không nói hai lời nói Long Dực giao dược liệu ra.

    "Cái này chỉ có thể áp chế, áp chế càng lâu, về sau bộc phát ra lại càng đáng sợ."

    Mộc Hề cau mày, có chút do dự:

    "Chính con thật sự không thể chịu đựng qua sao?"

    Long Ngân lắc đầu.

    Người mình thích mỗi ngày đều ở trước mặt mình, hắn thật sự không quyết đoán đến mức như vậy mà còn cố nhịn.

    Thấy Long Ngân kiên trì muốn dùng, Mộc Hề cũng không ngăn cản.

    Ở Long Cung ăn dược liệu, Long Ngân nghỉ ngơi đến khi trường mở cửa mới lại cuốn đi mấy cái bảo bối của cha hắn, về trường học tìm Diệp Lan.

    Hai ngày không thấy được Long Ngân, Diệp Lan thấy hắn trở về, đôi mắt không tự giác liền cong lên.

    "Ba ba!"

    Nghe Một Chút cũng duỗi tay nhỏ, muốn ba ba ôm một cái.

    Long Ngân ôm Nghe Một Chút, xoa xoa mặt bánh bao của nó, nhét cho nó mấy món đồ chơi ở Long Cung.

    "Đi chơi đi."

    Long Ngân đưa đồ vật cho Nghe Một Chút, bảo nó ngồi trên giường chơi.

    Nghe Một Chút dễ dỗ, ngoan ngoãn cầm đồ vật, tự mình chơi còn cười khanh khách.

    "Diệp Diệp."

    Long Ngân để sát vào Diệp Lan, cố ý đè thấp thanh âm nói với cậu:

    "Tôi khỏe rồi."

    Mắt Diệp Lan sáng rực lên:

    "Thật sao? Thân thể của cậu không còn khó chịu nữa sao?"

    "Ừ, thật sự."

    Long Ngân nhìn Diệp Lan vui vẻ, càng không hối hận vì lựa chọn của mình.

    Diệp Lan rất coi trọng việc thi đại học, cái này hắn đã biết.

    Cho nên, vào thời điểm cuối cùng này, hắn không muốn để bản thân làm ảnh hưởng đến Diệp Lan.

    Mấy ngày vừa qua, ban đêm khống chế không được, Long Ngân lúc mới bắt đầu còn không có phát giác ra Diệp Lan là giả bộ ngủ.

    Nhưng qua vài lần, ban ngày nhìn tinh thần Diệp Lan không tốt, Long Ngân đã để tâm.

    Khóe môi hắn ngoéo một cái.

    Diệp Lan vừa giả bộ ngủ, vừa giúp đỡ hắn, đối với những chuyện thân mật này cũng không kháng cự.

    Long Ngân hiểu rõ..

    Diệp Diệp của hắn, sớm muộn gì cũng là của hắn.

    Hiện tại, hắn chỉ muốn chờ đợi, chờ đến kỳ thi đại học kết thúc, hắn lại định nghĩa một lần nữa mối quan hệ của hai người.

    Tác dụng của dược liệu lấy từ cái hầm kia của Long Dực rất tốt, đến giờ ngủ đêm đó, tuy Long Ngân còn có chút rung động, nhưng vẫn khống chế được phản ứng từ bản năng.

    "Ngủ ngon."

    Nói xong câu này, Diệp Lan cuối cùng cũng có thể thật sự yên tâm.

    Đối với học sinh chuẩn bị thi đại học mà nói, có đôi khi bản thân họ cũng không biết thời gian trôi qua như thế nào.

    Chẳng qua là vùi đầu làm nhiều hơn mấy bộ đề, đến khi ngẩng đầu, cũng đã ngồi trong trường thi đại học mà thi.

    Thi đại học, là một chiến dịch vô hình.

    Diệp Lan nắm chặt bút, nghĩ đến giấc mơ đại học mà mình định ra, kiên định, nghiêm mặt mà đáp đề.

    – Còn tiếp –

    Bật mí, chương sau có H nha các bạn. O (n_n) o~
     
  7. Chương 46

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Last edited: Nov 25, 2022
  8. Chương 47

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Last edited: Nov 25, 2022
  9. Chương 48

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: Vũ Kiều Phụng

    Beta: Phượng Chiếu Ngọc

    Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay

    Thời gian nghỉ hè đối với Long Ngân thật sự vui sướng, nhưng Diệp Lan lại sống trong nơm nớp lo sợ.

    Long tính vốn d*m, Diệp Lan lại nuôi một con rồng nhỏ trong nhà, bốn chữ này đã hoàn toàn thấu hiểu.

    Thật vất vả chờ đến khai giảng.

    Đêm trước khai giảng, trong căn phòng Long Ngân đã thuê từ lâu, Diệp Lan mặc áo ngủ gọn gàng, ngay ngắn mà ngồi trên giường.

    Cậu vỗ vỗ giường, nghiêm túc nhìn ánh mắt chứa ẩn ý của Long Ngân.

    "Anh ngồi đi, đừng làm gì hết."

    Long Ngân cũng mới vừa tắm xong, chỉ mặc mỗi quần ngắn trên người.

    Dáng người của hắn được duy trì rất tốt, cơ bụng cực kỳ hấp dẫn, từng thớ cơ căng đầy.

    Ngay cả chiều cao cũng không thua kém, lần trước Diệp Lan đo cho Long Ngân, 185 cm, cao hơn Diệp Lan rất nhiều.

    "Được, anh ngồi yên đây."

    Long Ngân nghe lời ngồi xuống, ánh mắt vẫn nhìn vào trong áo ngủ.

    Diệp Lan cảm nhận được tầm mắt của hắn, lại kéo áo ngủ chặt hơn một chút.

    "Anh nghiêm túc một chút đi, em có chuyện quan trọng muốn nói với anh." Diệp Lan nghiêm mặt, ngữ điệu cũng thập phần nghiêm túc.

    Long Ngân nhìn Diệp Lan như vậy, cuối cùng cũng ngồi thẳng lên, phối hợp với cậu mà bày ra bộ dáng nghiêm túc, nghe cậu nói chuyện quan trọng.

    "Ngày mai chúng ta phải khai giảng, ở đại học, chúng ta cũng nên học tập cho tốt, không thể lãng phí thời gian."

    Long Ngân gật gật đầu:

    "Anh biết, điều này em đã nói với anh rất nhiều lần rồi."

    Diệp Lan bị nghẹn.

    Đã nói rất nhiều lần?

    Sao cậu không nhớ được?

    "Khụ."

    Diệp Lan thanh thanh giọng nói, tiếp tục nói với Long Ngân:

    "Để có tinh lực học tập cho tốt, Long Ngân, bây giờ em chính thức thông báo với anh, sau này chúng ta phải ngủ trước mười giờ tối."

    Long Ngân: "?"

    Chân mày Long Ngân nổi lên, mỗi lần hắn và Diệp Lan làm xong, Diệp Lan đi ngủ sớm nhất cũng khoảng một hay hai giờ sáng.

    Còn bản thân hắn.

    Có khi cả đêm không ngủ.

    Nhưng hắn và Diệp Lan đều không phải con người, tuy rằng Diệp Lan có một nửa huyết mạch con người, nhưng cũng là bán yêu, tinh lực vẫn có thể theo kịp.

    "Diệp Diệp."

    Long Ngân không hề muốn tiếp thu chuyện đi ngủ sớm, hắn từ từ đến gần Diệp Lan, muốn thi triển 'làm nũng ăn vạ đại pháp'.

    "Anh không muốn ngủ sớm như vậy."

    Long Ngân đã qua thời kỳ vỡ giọng, ngữ điệu đã sớm trở nên trầm thấp, nhưng thanh âm trầm thấp câu dẫn như vậy, hắn chỉ dùng để làm nũng với Diệp Lan.

    "Anh sẽ khó chịu." Long Ngân biết Diệp Lan dễ mềm lòng nên nài nỉ cậu:

    "Diệp Diệp, có đôi khi em cũng khó chịu mà, đúng không?"

    "Không đúng."

    Diệp Lan bình tĩnh nói:

    "Học kỳ mới, chúng ta tuyệt đối không thể giống như nghỉ hè được."

    Long Ngân:

    "Không."

    Hai người tranh cãi hồi lâu, cuối cùng đành phải nhượng bộ lẫn nhau.

    Tình hình hoan ái thường xuyên làm Diệp Lan ăn không tiêu, bây giờ đổi thành một tuần hai ngày, nếu Long Ngân có biểu hiện tốt thì có thể làm ba ngày.

    Long Ngân vẫn không quá vừa lòng.

    Nhưng nhìn biểu tình 'anh hết hy vọng đi, em tuyệt đối sẽ không thay đổi' của Diệp Lan, hắn thở dài, vẫn là tạm thời thỏa hiệp.

    Thỏa hiệp xong.

    Diệp Lan đang muốn ôm gối ôm, quay lưng về phía Long Ngân mà ngủ, bỗng nhiên, Long Ngân đột nhiên đè lên người cậu.

    "Diệp Diệp, quy củ em định ra là sau khi khai giảng mới tuân thủ, bây giờ chúng ta còn chưa khai giảng đâu."

    Diệp Lan: "..."

    Diệp Lan tức lên, đá đá Long Ngân:

    "Lăn xuống đi! Ngày mai em còn phải dậy sớm."

    Long Ngân cười nhẹ:

    "Yên tâm, ngày mai chúng ta có thể dậy sớm."

    Suy xét đến việc phải dậy sớm, Long Ngân thật sự thu liễm một chút.

    Khi dễ người trong ngực đến mười hai giờ, hắn mới chịu tắt đèn đi ngủ.

    Ngày kế.

    Long Ngân thức dậy trước, hắn không biết nấu cơm thế nào, trong nhà đều do Diệp Lan nấu.

    Nhưng vì có thể bớt việc cho Diệp Lan, sáng sớm đã tay chân vụng về mà nấu cháo cho cậu.

    Đến khi Diệp Lan thức dậy, vừa ngáp vừa đi ra ngoài.

    Long Ngân cũng vừa nấu xong vài món đơn giản.

    "Diệp Diệp, rửa mặt đi rồi lại đây ăn cơm."

    Diệp Lan xoa xoa đôi mắt, có thể là còn mơ ngủ, trên người là áo sơ mi của Long Ngân.

    Cậu gật gật đầu, cơ hồ là cùng tay cùng chân đi đến phòng vệ sinh, bắt đầu rửa mặt.

    Một lát sau.

    Long Ngân giơ tay, xoa xoa mặt Diệp Lan:

    "Nếu còn buồn ngủ thì không cần tự ăn, anh đút em."

    Diệp Lan nghe vậy, không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt:

    "Không cần, quá buồn nôn."

    Tự mình ăn cơm luôn thoải mái hơn là được đút ăn.

    Nhưng mà.

    Cậu thích được đút ăn, Nghe Một Chút cũng thích như vậy.

    Gần đây, Nghe Một Chút qua nhà Tống Du ở, cũng sắp trở lại.

    Diệp Lan báo danh cho nó ở một nhà trẻ phụ cận, giữa trưa ăn cơm ở trường, đến chạng vạng thì đón về.

    "Lần này, không biết Nghe Một Chút có thể đi học được không nữa?"

    Long Ngân nghe Diệp Lan nói câu 'Nghe Một Chút thích được đút ăn' nên tiếp lời cậu:

    "Năm nào cũng khóc lóc không chịu đi nhà trẻ."

    Hai năm trước, đúng là Nghe Một Chút còn hơi nhỏ.

    Nước mắt rưng rưng, Nghe Một Chút ôm đùi Diệp Lan, không muốn đi học, Diệp Lan bị nó khóc đến mềm lòng, nhìn nó còn chưa được ba tuổi nên cũng không ép buộc, kéo dài cho đến bây giờ.

    Năm nay.

    Nghe Một Chút ba tuổi.

    Đến tuổi phải đi nhà trẻ.

    Đối với điều này, Diệp Lan không muốn thương lượng với nó nữa.

    Ăn bữa sáng xong, Long Ngân và Diệp Lan cùng nhau đến trường.

    Vừa đến cổng trường, đã có một chị lớp trên nhiệt tình tới đón học sinh mới:

    "Chào các bạn, các bạn là học sinh mới phải không?"

    Diệp Lan gật gật đầu.

    Chị lớp trên nhìn Diệp Lan, lại nhìn nhìn Long Ngân, tươi cười càng thêm xán lạn.

    "Chị dẫn các em đi đăng ký thông tin."

    Có chị lớp trên dẫn đường, hai người tìm chỗ báo danh rất dễ dàng.

    Chị lớp trên chỗ nào cũng tốt, nhưng mà có một chút..

    Diệp Lan cảm thấy, chị ta có gì đó không thích hợp với Long Ngân.

    "Đúng rồi, hay là thêm WeChat đi, các em mới vừa đến đây, nếu gặp chuyện gì đều có thể tới hỏi chị."

    Diệp Lan không quá muốn cho Long Ngân thêm WeChat, nhưng cậu nói nhiều thì cũng không tốt.

    Long Ngân liếc nhìn Diệp Lan, nhìn khuôn mặt không có biểu tình gì, nhướng mày.

    "Chị lớp trên, chị thêm WeChat của bạn này là được rồi."

    Long Dực lãnh đạm nói:

    "Cậu ấy là bạn trai của em, có chuyện gì em có thể bảo cậu ấy hỏi chị."

    Chị lớp trên: "..."

    Học sinh mới năm nay đều cứng như vậy sao? Nói ra quầy liền xuất quỹ*.

    (*) vừa hỏi tới liền nói thẳng, cũng có ý là: Muốn làm là làm, không e dè chuyện mình làm có đúng hay không.
     
  10. Chương 49

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: Vũ Kiều Phụng

    Beta: Phượng Chiếu Ngọc

    Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay

    Đại học đã khai giảng được một đoạn thời gian, Diệp Lan mở ra Tieba vườn trường, nhìn cái tên của giáo thảo* 818 còn treo trên trang đầu, yên lặng thở dài.

    (*) vừa đẹp vừa học giỏi .

    Tiểu long nhà cậu đã được bình chọn là giáo thảo sau khi vào đại học không lâu.

    Được bình chọn là giáo thảo còn chưa đủ, nhiều lắm thì có nhiều người chú ý hơn mà thôi.

    Nhưng vừa khai giảng, Long Ngân đã thoải mái, hào phóng mà come out*.

    (*) hành động công bố xu hướng tình cảm của giới LGBT+

    Diệp Lan giơ tay chà xát mặt mình:

    "Haizz, sớm biết mình cũng bị người người chú ý như vậy, lúc trước nên ngăn cản Long Ngân lại."

    Cậu đang lo lắng, Long Ngân đã từ bên ngoài đi vào.

    "Diệp Diệp."

    Long Ngân lấy hộp cơm ủ trong áo khoác ra:

    "Hôm nay quá lạnh, chúng ta ở nhà đi."

    Diệp Lan gật gật đầu, lại nhìn đến hộp cơm Long Ngân đưa, nhíu mày nói:

    "Sao anh lại mua cơm bên ngoài? Em có thể nấu cơm mà."

    Long Ngân dựa gần thân thân mặt Diệp Lan:

    "Không cần nấu, bây giờ mỗi ngày đều do em nấu cơm, quá vất vả."

    "Anh đang nghiên cứu trù nghệ, chờ anh học nấu ăn xong, sau này anh sẽ nấu cho em ăn."

    Diệp Lan: "..."

    Cậu nghĩ đến đồ ăn Long Ngân nấu mấy lần trước, mặt cũng tái xanh.

    "Không, không cần."

    Diệp Lan ôm Long Ngân, vẻ mặt chân thành:

    "Long Ngân, em đặc biệt thích nấu cơm, thật sự, em không cần anh nấu cho em đâu."

    Cậu còn chưa sống đủ đâu, thât sự không muốn đi đầu thai sớm.

    Long Ngân được Diệp Lan chủ động ôm, lập tức vui vẻ đến không biết bản thân đang ở đâu.

    Hai người ăn cơm xong, Long Ngân muốn chơi game, nhưng quay đầu nhìn thấy Diệp Lan đã mở sách giáo khoa ra, hắn không do dự gì mà đi qua ngồi chung.

    "Bảo bảo."

    Long Ngân ôm Diệp Lan để cậu ngồi trên đùi mình, bây giờ hắn đã rất cao, ôm cả người Diệp Lan trong ngực cũng dư dả.

    "Bây giờ anh đã có thể kiếm tiền, em không cần đi làm cũng được, sau này anh có thể nuôi em."

    Diệp Lan gõ gõ trán Long Ngân:

    "Không được, em cũng muốn kiếm tiền."

    "Em muốn nuôi nhóm nhãi con yêu quái đến lớn."

    Ngữ khí Diệp Lan nghiêm túc nói:

    "Sau này, em còn muốn đi nhặt tiểu yêu quái nữa."

    Tiểu yêu quái bị vứt bỏ, cậu, anh Du và anh Mộc đều sẽ nhặt về hết.

    Nhặt về, nuôi dưỡng cho tốt.

    "Ừ."

    Long Ngân cũng duy trì việc nhặt tiểu yêu quái này, hắn ôm Diệp Lan chặt hơn, hôn lỗ tai cậu:

    "Anh không muốn em bị áp lực quá nhiều."

    Diệp Diệp của hắn từ nhỏ đến lớn đều đặc biệt nỗ lực, nỗ lực đến vất vả.

    Lúc còn là ấu tể, Long Ngân đã đặt ra mục tiêu cho bản thân, tương lai sẽ kiếm rất nhiều tiền cho Diệp Diệp dùng, để Diệp Diệp hạnh phúc cùng hắn.

    Bây giờ hắn đã kiếm được tiền, vận dụng vàng đã càn quét từ kho vàng của cha, xem như tài chính khởi đầu, hắn kiếm tiền, kiếm vừa ổn, vừa chuẩn còn tàn nhẫn, rất có phong phạm của cha.

    Mặc dù như vậy, Diệp Diệp cũng vẫn tự mình nỗ lực.

    Tiền của hai người để chung một chỗ, Long Ngân có thói quen giao tất cả vàng bản thân có được cho Diệp Lan.

    Hai người dựa vào nhau, ở trong phòng đến hơn bốn giờ chiều.

    Diệp Lan duỗi người:

    "Long Ngân, chúng ta ra ngoài thôi."

    Sắp tới giờ tan học của nhà trẻ rồi, hai người phải đi đón Nghe Một Chút về.

    Long Ngân nhìn sắc trời bên ngoài, đứng dậy cầm thêm một cái áo khoác dày, để lát nữa bao Nghe Một Chút trong áo khoác.

    "Em ở nhà đi, anh đi đón nó."

    Diệp Lan muốn đi cùng Long Ngân, nhưng Long Ngân sợ cậu bị lạnh nên không cho.

    Không còn cách nào.

    Diệp Lan chỉ có thể ở nhà vừa nấu cơm vừa chờ hai người về.

    Lúc trước, phòng này chỉ là thuê, sau khi Long Ngân kiếm được tiền liền giấu Diệp Lan mua hẳn.

    Chỗ này xem như là khu phòng học cho thuê, giá trị có thể tăng lên trong tương lai.

    Bởi vì nguyên nhân này, Diệp Lan mới không mắng Long Ngân tiêu tiền hoang phí.

    Không biết qua bao lâu.

    Sau khi Diệp Lan nấu cơm chiều xong, Long Ngân đã ôm nhóc con Nghe Một Chút về nhà.

    Nghe Một Chút bị giấu trong áo khoác thật dày, đến khi vào cửa Long Ngân mới để nó lộ cái đầu nhỏ ra.

    Nghe Một Chút hôn Long Ngân một cái:

    "Ba ba lớn, Nghe Một Chút muốn xuống dưới!"

    "Được."

    Nói xong, liền thả nó cùng áo khoác xuống.

    Áo khoác dày nặng, Nghe Một Chút đứng không vững nên ngã ngồi xuống nền.

    "Long Ngân!"

    Diệp Lan đi từ phòng bếp ra, nhìn thấy Nghe Một Chút ngã trên mặt đất, nhíu mày hung dữ:

    "Anh lại khi dễ Nghe Một Chút."

    "Anh không có."

    Khi hai người nói chuyện, Nghe Một Chút đã giãy giụa ra khỏi trói buộc áo khoác.

    "Ba ba!"

    Chân ngắn của Nghe Một Chút chạy nhanh về phía Diệp Lan.

    Diệp Lan ngồi xổm xuống, dang hai tay chờ nó phác lại đây.

    "Moa!"

    Nghe Một Chút ôm Diệp Lan, hôn một bẹp lên mặt Diệp Lan.

    Không bao lâu.

    Sau khi rửa tay, rửa mặt, Nghe Một Chút được Diệp Lan ôm đặt lên ghế.

    Trong bàn ăn nhà ba người chưa từng có quy tắc khi ăn không nói chuyện, mỗi lần tới giờ cơm đều rất náo nhiệt.

    Do ấu tể Nghe Một Chút đang trong độ tuổi có nguyện vọng biểu đạt cảm xúc của bản thân cực kỳ mãnh liệt.

    "Giáo viên nói ba ba và Nghe Một Chút cùng nhau làm thủ công rất đẹp!"

    "Nghe Một Chút học từ đơn rất nhanh, giáo viên dán hoa hồng nhỏ cho Nghe Một Chút!"

    "Có một bạn nhỏ mới chuyển đến lớp hoa hoa của Nghe Một Chút, lớn lên rất xinh đẹp, Nghe Một Chút chia chocolate cho bạn ấy, bảo bạn ấy làm vợ của Nghe Một Chút."

    Diệp Lan: "?"

    Cậu ngừng động tác, nhìn Nghe Một Chút mồm to mà ăn canh trứng:

    "Nghe Một Chút, nhóc bảo bạn nhỏ làm vợ của nhóc?"

    "Đúng rồi."

    Trên khuôn mặt bánh bao còn dính canh trứng, Nghe Một Chút chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, năn nỉ Diệp Lan:

    "Ba ba, ngày mai Nghe Một Chút muốn mang bánh quy nhỏ."

    "Muốn mang nhiều hơn, cho vợ ăn!"

    Diệp Lan cứng đơ.

    Cậu nghe được gì? Mới ba tuổi đã bắt đầu yêu sớm sao?

    Theo yêu cầu mãnh liệt của Nghe Nghe, hôm sau, trong cặp sách nhỏ của nó chứa đầy đồ ăn vặt.

    Long Ngân ôm cả nó và cặp sách vào trong ngực, 'xí' một tiếng.

    "Quá nặng."

    Bởi vì tối qua Diệp Lan đã nói trước với Long Ngân, bảo hắn chú ý Nghe Một Chút, đặc biệt là chú ý vợ nhỏ của nó nên sau khi đưa Nghe Một Chút đến nhà trẻ, Long Ngân cũng không vội đi.

    Hắn thay đổi nguyên hình, súc thành bộ dáng bỏ túi, bám vào túi của Nghe Một Chút.

    Theo dõi được nửa ngày, Long Ngân trầm mặc.

    Hắn thấy được vợ nhỏ mà Nghe Một Chút đã nói, một bé trai dễ thương.

    Là bé trai còn chưa đủ, quan hệ giữa bé trai đó với Nghe Một Chút..

    Nghe Một Chút nhà hắn chính là kho dự trữ đồ ăn vặt của bé trai này.

    Bé trai sinh ra trắng trẻo ngọc ngà*, rất đẹp, nhưng nói chuyện phiếm với Nghe Một Chút chỉ vì đồ ăn vặt.

    "Anh, em muốn ăn chocolate."

    Nghe Một Chút đưa chocolate.

    "Moa~, cảm ơn anh, em yêu anh nhất."

    Nghe Một Chút cũng vui vẻ:

    "Moa!"

    "Anh, em lại muốn ăn bánh quy nhỏ."

    Nghe Một Chút tiếp tục đưa.

    Bé trai nói chuyện ngọt ngào, ăn xong đồ vật còn biết thân Nghe Một Chút.

    Long Ngân nhìn Nghe Một Chút bị dỗ u mê không biết đường ra, tâm tình vô cùng phức tạp.

    Diệp Lan lo lắng quá sớm rồi, Nghe Một Chút thế này thì yêu sớm cái gì?

    Bé trai nhà người ta làm vợ nhỏ của Nghe Một Chút chỉ là muốn ăn đồ ăn vặt của Nghe Một Chút mà thôi.

    Cùng ngày.

    Diệp Lan biết được việc này, tâm tình cũng phức tạp như Long Ngân.

    Nhưng việc của mấy đứa nhỏ, hai người cũng không quan tâm nhiều.

    Thời gian từng chút qua đi.

    Rất nhanh đã đến cuối kỳ.

    Diệp Lan được Long Ngân phụ đạo, cũng không lo lắng thành tích của bản thân, nhưng không lo lắng cho thành tích thì lại lo lắng cho thân thể.

    Vì để Long Ngân giúp cậu học bù, mỗi đêm Diệp Lan đều bị Long Ngân thay đổi tư thế mà khi dễ.

    Một ngày kia, Diệp Lan cảm thấy bản thân không có việc gì, nhưng Long Ngân thì sắp bị cậu ép khô.

    "Long Ngân."

    Nửa đêm, Diệp Lan đè tay Long Ngân đang muốn mò xuống, nghẹn giọng dỗ Long Ngân:

    "Em rất mệt."

    "Anh ôm em ngủ, được không?"

    Long Ngân rũ mắt nhìn gương mặt hồng thấu của Diệp Lan, cuối cùng cũng chịu ôm người vào trong ngực, ngoan ngoãn đi ngủ.

    Kỳ nghỉ của nhà trẻ sớm hơn so với đại học.

    Thời gian đầu đi nhà trẻ, Nghe Một Chút không thích đi học, bây giờ được cho biết không thể đi học nữa, khuôn mặt bánh bao ngẩn ngơ, sau đó nước mắt ào ào rơi xuống:

    "Nghe Một Chút, muốn đi học!"

    Nghe Một Chút ôm chân Long Ngân, mông nhỏ đầy thịt ngồi lên mu bàn chân hắn, nước mắt rưng rưng:

    "Ba ba, Nghe Một Chút yêu học tập."

    Nói lung tung.

    Nếu như Nghe Một Chút nhà bọn họ yêu học tập một chút thôi, thì mỗi lần họp phụ huynh, hắn sẽ không bị giáo viên lén giữ lại, hàm súc uyển chuyển nói cho hắn vấn đề Nghe Một Chút không làm bài tập.

    Mu bàn chân Long Ngân bị nó đè nặng trĩu, hắn phải xách nó lên:

    "Đừng khóc."

    Long Ngân dỗ Nghe Một Chút:

    "Chờ qua năm nhóc có thể đi học lại."

    Nghe Một Chút không muốn đồng ý chút nào, nhưng cũng hết cách, trường học không mở cửa, nó không gặp được vợ nhỏ.

    Thật vất vả chờ đến sang năm, Nghe Một Chút gấp không chờ nổi chạy tới lớp hoa hoa.

    Kết quả.

    Vợ nhỏ của nó đã chuyển trường.

    Không có vợ nhỏ, Nghe Một Chút khóc suốt vài ngày sau đó, Diệp Lan cũng bị tiếng khóc của nó làm đau đầu.

    – Còn tiếp –

    Ôi, thương thương Nghe Một Chút OvO!
     
Thread Status:
Not open for further replies.
Trả lời qua Facebook
Loading...