Kinh Dị Nghiệt Duyên Với Ma - Thập Nhất Nguyệt Vũ

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Thập Nhất Nguyệt Vũ, 3 Tháng mười một 2022.

  1. Tên Truyện: Nghiệt Duyên với Ma

    Tên Khác: Hồn Ma Mộng Đình

    Tác Giả: Thập Nhất Nguyệt Vũ

    Thể Loại: Truyện Ngắn, Ký Sự Pháp Đình

    Số Chương: 1​

    [​IMG]

    Ngày 15/3/2018, cảnh sát thành phố Phật Sơn, tỉnh Quảng Đông nhận được điện thoại từ một người đàn ông cho rằng có một thi thể dưới bể chứa nước trên một cánh đồng. Khi cảnh sát tới hiện trường, anh ta vẫn đang sốt ruột chờ đợi bên cạnh bể.

    Theo chủ sở hữu cánh đồng, bể trữ nước này vốn đã bỏ hoang rất lâu. Đây là loại bể xi măng, hình vuông, chu vi khoảng hơn một mét, chiều sâu khoảng ba mét, dùng trữ nước mưa để phục vụ cho việc tưới tiêu. Nhưng hiện tại khu vực này đã khoan được mạch nước ngầm nên không còn dùng đến các bể này nữa.

    Theo logic thông thường, nếu người bình thường đi qua đây chắc chắn sẽ không để ý bên trong có gì, huống hồ phía trên còn có một tấm thép lớn đậy lại. Phía cảnh sát dấy lên nghi ngờ, tại sao người này lại phát hiện có xác người bên dưới? Hơn nữa, người này còn tỏ ra vô cùng sốt ruột, điệu bộ rất kì lạ.

    Anh ta khai rằng lúc ngang qua đây thì nhìn thấy người vợ đã bỏ đi từ 8 năm trước đang ngồi trên miệng bể, anh ta liền chạy đến nhưng khi đến nơi thì không thấy vợ đâu nữa. Nghĩ mình đã nhìn gà hóa cuốc, nên anh ta định bỏ đi. Nhưng vô tình lại nhìn thấy một vật bị vùi dưới đất rất giống dép vợ anh ta mang vào ngày cô ta mất tích. Biết đã xảy ra chuyện chẳng lành, anh ta cúi đầu nhìn qua khe hở của tấm thép, thì nhìn thấy có vật gì đó bên dưới hình thù như một bộ hài cốt.

    Bể nước này dưới đáy có một lớp bùn rất dày, mực nước sâu khoảng một mét. Cảnh sát đã dùng máy bơm để rút hết nước đi. Sau quá trình nạo vét bùn, quả đúng là có xương người dưới đáy bể. Riêng công đoạn phân loại giữa xương người và các tạp chất khác nhau đã mất trọn hai ngày. Qua khám nghiệm, nạn nhân là nữ, tuổi tầm 22 đến 25, chiều cao khoảng 1m5. Có nhiều vết nứt vỡ phía sau hộp sọ, nguyên nhân do bị tác động ngoại lực bằng vật cứng, có thể đây là nguyên nhân khiến nạn nhân tử vong. Quần áo của nạn nhân đã mục nát hoàn toàn vì ngâm dưới nước quá lâu, không thể dùng để nhận dạng. Chỉ có một chiếc dép còn nguyên vẹn, rõ ràng chiếc dép này và chiếc bị vùi gần bể là một đôi.

    ***​

    Người đàn ông đã gọi cho cảnh sát là Bách điền, 48 tuổi, anh ta là người Mậu Danh đến Phật Sơn làm thuê. Theo thông tin anh ta cung cấp, vợ anh ta tên Mộng Đình, là người cùng quê. Cô ta bỏ đi từ 8 năm trước do cả hai mâu thuẫn tình cảm, từ đó đến nay anh ta không nghe được bất cứ thông tin nào của vợ. Khi mất tích, Mộng Đình 25 tuổi. Nhưng vì anh ta vẫn còn hiềm khích với vợ nên từ đó đến nay chưa từng báo với chính quyền.

    Qua giám định ADN, cảnh sát đã xác định thi thể trong bể trữ nước là Mộng Đình. Thời gian tử vong rất có thể là ngày cô ta bỏ đi, tức là từ 8 năm trước.

    Việc tìm ra hung thủ cũng như cách thức gây án bây giờ như mò kim đáy bể. Đây rõ ràng là thách thức lớn đối với cơ quan điều tra. Cảnh sát đã giữ Bách Điền để khai thác thêm thông tin, anh hiện tại là đầu mối duy nhất họ có.

    Theo lời kể của anh ta, Bách Điền hơn vợ 15 tuổi, mặc dù hết lòng yêu thương, chăm sóc vợ nhưng vì chênh lệch tuổi tác quá cao mà Mộng Đình cảm thấy không hạnh phúc. Chỉ vài năm sau khi cưới, Bách Điền phát hiện vợ ngoại tình với một người cùng quê. Dù rất tức giận nhưng anh ta vẫn cố níu kéo để con gái mình có một gia đình đầy đủ. Sau nhiều lần khuyên nhủ, Mộng Đình cũng tỏ ra hối hận và cắt đứt quan hệ với tình nhân. Một thời gian sau, vợ chồng Bách Điền vì làm ăn thu lỗ phải rời Mậu Danh đến Phật Sơn làm thuê. Mộng Đình khi đó đã xin được việc ở một xưởng bánh kẹo. Bách Điền làm công nhân cho một xưởng chuyên gia công đồng hồ.

    ***​

    Chiều ngày 7 tháng 8 năm 2010, Mộng Đình gọi điện cho chồng nói rằng muốn đi ăn với đồng nghiệp chung xưởng nên sẽ về trễ, rồi bặt vô âm tính từ ngày đó. Cảnh sát đã nhờ công ty viễn thông tra soát lại lịch sử cuộc gọi để tìm xem có bất cứ liên lạc bất thường nào sau ngày 7 tháng 8 không, nhưng số của Bách Điền là số cuộc gọi cuối cùng. Cảnh sát tiếp tục rà soát các liên lạc trước đó và nhờ Bách Điền nhận diện những người có khả năng là nghi can. Qua các tài khoản thu được, Bách Điền đặc biệt chú ý đến một người, Trạch Khải, người này chính là tình nhân trước đây của Mộng Đình. Càng đáng nghi hơn, trước khi gọi cho chồng thông báo sẽ về trễ, Mộng Đình đã gọi cho Trạch Khải. Điều tra sâu hơn, vào 8 năm trước Trạch Khải cũng làm việc cùng xưởng bánh kẹo với Mộng Đình. Bách Điền cũng đã biết việc này.

    Sáng ngày 8 tháng 8 Bách Điền đến xưởng bánh kẹo để tìm Mộng Đình. Nhìn thấy Trạch Khải đang làm việc, anh ta liền lao vào đấm đá túi bụi, rồi cảnh cáo Trạch Khải không được đến gần Mộng Đình nữa, sau đó thì bỏ đi.

    Khi về nhà, Bách Điền liên tục gọi điện cho vợ nhưng điện thoại chỉ đổ chuông mà không ai trả lời. Nghĩ đến việc mình vừa làm với Trạch Khải, anh ta nghĩ rằng Mộng Đình vì lo cho tình cũ mà giận anh ta, từ chối trả lời cuộc gọi. Từ đó đến nay, anh ta không đi tìm vợ.

    Cảnh sát sau đó đã nhanh chóng tìm ra Trạch Khải tại nhà thương điên Mậu Danh. Tưởng rằng vụ án sẽ khép lại mà không có lời giải, phía cảnh sát định bỏ đi khi nhìn thấy Khải mặc áo bệnh nhân, thắc lưng còn đang đóng bỉm. Nhưng may thay, khi vừa nhìn thấy cảnh sát, chính Trạch Khải đã tự chạy lại giật lấy còng tay rồi tự khóa tay mình. Sau đó hắn quỳ xuống cầu xin cảnh sát cho phép hắn nhận tội. Dù biết rằng chẳng thể luận tội một người điên, nhưng cảnh sát đã quyết định sẽ thu lại tất cả lời khai của Trạch Khải.

    ***​

    Khải kể, hắn từ nhỏ đã mất cha. Khi hắn muốn ra ngoài làm thuê, mẹ hắn đã lo lắng gửi hắn ta cho người họ hàng xa. Người sau này chính là tình nhân của hắn, Mộng Đình. Mộng Đình lúc này đã có chồng, cô ta giúp hắn tìm việc và tìm chỗ trọ. Là trai tân vừa bước vào đời, hắn đã gặp phải nhiều khó khăn, nhưng nhờ có Mộng Đình mà hắn dần ổn định được cuộc sống. Dần dần, hắn với cô ta nảy sinh tình cảm và có quan hệ xác thịt.

    Việc Mộng Đình ngoại tình sớm bị phát hiện, chồng cô ta đã nhiều lần tìm đến hắn cảnh cáo. Sau nhiều lần no đòn, hắn quyết định cắt đứt mọi liên lạc với Mộng Đình. Biết rằng Mộng Đình nhất định sẽ tìm cách liên lạc với mình, Trạch Khải đã chuyển đến nơi khác làm việc. Nhưng sau khi chuyển đi ít lâu, hắn lại quá nhớ Mộng Đình, nhưng cũng biết rằng cả hai không thể đến với nhau, nên hắn quyết định sẽ lấy vợ sinh con.

    Hắn tỏ tình với một cô gái làm chung và kết hôn chỉ sau vài tháng hẹn hò. Nhưng vì công việc không ổn định, số tiền làm ra không đủ chi tiêu, vợ chồng Trạch Khải ly thân chỉ sau vài tháng kết hôn. Dù đã độc thân một mình nhưng cuộc sống vẫn quá bấp bênh, cuối cùng Khải quyết định rời quê đến Phật Sơn tìm việc. Trớ trêu thay, công việc duy nhất Khải xin được là ở xưởng bánh kẹo nơi Mộng Đình đang làm việc. Gặp lại nhân tình cũ, cả hai lại lao vào nhau như thiêu thân. Mộng Đình ngỏ ý muốn cùng nhau bỏ trốn. Đề nghị này khiến Khải kinh ngạc, hắn kiên quyết từ chối. Cô ta tỏ vẻ thất vọng nhưng vẫn cố tìm cách thuyết phục.

    Tối ngày 7 tháng 8, Khải gọi điện hẹn Mộng Đình đến một cánh đồng để làm rõ mối quan hệ giữa hai người. Mộng Đình khi biết Khải lại muốn cắt đứt quan hệ với mình, cô ta mắng Khải là đồ nhát gan, đe dọa sẽ kể cho người vợ đang ly thân của Khải biết gian tình của hắn và cô ta. Quá tức giận, Khải lập tức nhặt một hòn đá, Mộng Đình quay lưng bỏ chạy nhưng Khải bắt kịp. Vốn chỉ định đánh ngất Mộng Đình, nhưng Khải không lượng được sức mình nên khi tấn công vào sau đầu Mộng Đình, hắn đã khiến cô ta chết ngay tức khắc. Nhận ra mình đã phạm phải tội ác tày đình, hắn ta phi tang xác chết xuống bể trữ nước. Sau đó thì về nhà, sáng ngày hôm sau hắn vẫn quay lại làm việc như bình thường.

    * * *​

    Dù cố tỏ ra bình tĩnh, cười nói vui vẻ, nhưng đến khi về nhà, hắn không ngừng sợ hãi, lo lắng. Hắn luôn nghe thấy tiếng cười của Mộng Đình, những ảo giác kì lạ cứ liên tiếp diễn ra. Có lần hắn thức giấc giữa đêm và thấy Mộng Đình nằm cạnh mình. Cô ta bắt đầu sờ soạn hắn, hôn hắn, như cô ta muốn làm tình với hắn. Như người dại, Trạch khải ôm lấy cô ta. Đêm đó hắn đã làm tình, nhưng hắn hoàn toàn không rõ mình đã làm tình với ai hay với thứ gì. Hắn cho rằng đó chỉ là một giấc mơ, nên hoàn toàn phớt lờ. Nhưng nhiều đêm sau cũng như vậy, hắn bắt đầu nghi ngờ mình rằng không mơ.

    Vào một đêm, sau khi Mộng Đình đã thỏa mãn, và hắn bắt đầu mơ màn. Biết mình lại sắp quên những gì đã xảy ra, hắn tự làm mình ngã xuống giường. Không ngờ cú ngã đấy lại làm hắn tỉnh, nhưng hắn vẫn giả vờ ngủ say rồi lén nhìn xem liệu có phải Mộng Đình vẫn còn sống hay không. Hắn nhìn thấy cô ta rời khỏi phòng, nên đã lén theo sau.

    Mộng Đình quay trở lại cánh đồng nơi Trạch Khải đã giết cô ta. Khi đến gần bể nước thì cô ta đột nhiên biến mất. Cảm thấy kì lạ, Trạch Khải tiến gần đến gần bể nước xem xét, nhưng xung quanh chẳng có lấy một bóng người. Hắn nhìn qua khe hở trên tấm thép, nhưng quá tối chẳng thấy được gì. Hắn đẩy tấm thép xuống, khom người dùng đèn flash rọi xem có xác Mộng Đình bên dưới bể hay không. Khi đang loay hoay, đột ngột có một bàn tay từ bên dưới bể nước kéo hắn ngã xuống bể.

    Trạch Khải ngụp lặn trong bể, nước lúc này đã có mùi hôi thối. Rõ ràng là mùi từ xác chết đang phân hủy của Mộng Đình. Nhưng hắn nhìn quanh thì chẳng có cái xác nào cả. Điện thoại hắn đã vào nước, ánh sáng từ đèn flash mờ dần rồi tắt ngúm, chỉ còn ánh trăng le lói rọi xuống qua miệng bể. Từ dưới đáy bể có vật gì đó đang từ từ nhô lên, dần hiện rõ hình hài của Mộng Đình. Khác với hình dạng khi xuất hiện tại phòng ngủ của Trạch Khải, người cô ta giờ đã trương phình, làn da bong tróc, lỡ loét. Cô ta tiến về phía Trạch Khải, miệng thều thào: "Em nhớ anh.. em muốn anh.."

    Trạch Khải lúc này đang nép sát vào thành bể, vì tường thành quá trơn nên hắn chẳng cách nào leo lên được. Quá sợ hãi, hắn vừa vung tay quờ quạng xung quanh tìm vật để tự vệ, miệng vừa hét: "ĐỪNG QUA ĐÂY, TÔI CẢNH CÁO CÔ! ĐỪNG QUA ĐÂY!"

    Mộng Đình bỗng nhiên dừng lại, cô ta từ từ chìm xuống đáy bể. Trạch Khải nín thở nhìn theo cho đến khi bóng dáng cô ta khuất hẳn, hắn mới thở hắt ra, nghĩ rằng mình đã an toàn.

    ***​

    Khi vẫn đang loay hoay tìm cách để trèo ra khỏi bể, Trạch Khải bất ngờ bị cái xác của Mộng Đình từ dưới đáy bể phóng lên ôm lấy hắn. Hắn ta sợ hãi đẩy ra nhưng không thể, chạm vào đâu thì da thịt của Mộng Đình rơi ra chỗ đấy, không thể bấu víu vào để đẩy ra.

    Hắn ta luôn miệng hét lên: "BUÔNG RA! BUÔNG RA! TÔI VAN XIN CÔ!" nhưng Mộng Đình càng siết chặt hơn, tay cô ta cào cấu vào thân thể của Trạch Khải, sắc đến nổi vết thương nào cô gây ra máu cũng tuông không ngừng.

    Mộng Đình thuề thào: "Đi với em.. em cần anh.. không có anh em cô đơn lắm.."

    Quá sợ hãi, Trạch Khải bắt đầu mếu máo. Hắn nói: "Tôi xin lỗi vì đã lỡ tay giết cô, nhưng mà.. tôi không thể yêu cô, tôi không thể.."

    "Tôi không thể yêu cô đâu, đời này kiếp này tôi không thể đâu."

    Mộng Đình từ từ buông Trạch Khải ra, cô nhìn Trạch Khải sợ hãi hồi lâu, rồi nói:

    "Khải à, anh là của em. Đời này kiếp này anh là của em."

    Nói xong, cô ta dần dần chìm trở lại đáy bể.

    ***​

    Đến tờ mờ sáng Trạch Khải mới có thể leo ra khỏi bể trữ nước để về phòng trọ. Kinh hồn bạc vía, từ sau đêm đó hắn trốn khỏi Phật Sơn trở về quê nhà, dùng số tiền dành dụm được để chữa thương, rồi mở một tiệm bánh nhỏ. Nhưng vì thuê được mặt bằng kinh doanh cách nhà mẹ mình quá xa, nên hắn quyết định thuê thêm một căn nhà gần đó cho tiện đi lại. Vợ hắn khi biết tin hắn về quê thì đến tìm hắn, tỏ ý muốn làm lành và cùng hắn xây đắp tương lai. Vẫn tưởng mọi việc êm xuôi, hắn sẽ được tận hưởng cuộc sống hạnh phúc cùng vợ. Nhưng kì lạ là lần nào gần gũi vợ hắn cũng bất lực, hắn không thể ân ái vợ mình. Vợ chồng hắn tìm đến nhiều thầy lang nhưng không giúp ích được gì, trong khi vợ hắn lại rất muốn có con. Vài tháng sau hắn phát hiện vợ mình có thai, trong khi từ lúc trở về Mậu Danh, hắn không thể làm gì vợ mình. Vì quá hổ thẹn, hắn ly hôn vợ.

    Sau đó, hắn đã thử đi tìm gái bán hoa, dùng thuốc kích thích để cố lấy lại bản năng đàn ông nhưng đều vô dụng.

    Một đêm nọ, hồn ma của Mộng Đình lại đến tìm hắn, cô ta khêu gợi hắn, vuốt ve hắn. Kì lạ thay, hắn hứng tình vì kẻ hắn đã ra tay sát hại. Hắn lại ân ái với cô ta, dù hắn nhớ rõ dáng hình của Mộng Đình trong bể trữ nước. Sáng hôm sau Mộng Đình lại biến mất. Trạch Khải khăn gói lên đường tìm đến các thầy pháp quanh vùng mong rằng sẽ gỡ được duyên âm với Mộng Đình. Nhưng người nào cũng từ chối, vì ác nghiệp Khải gây ra quá lớn, không cách nào giải được trừ khi hắn phải chịu phạt cho những gì hắn đã làm. Có một vị thầy pháp sau khi nhìn gương mặt tiều tụy của hắn đã nói rằng, dù hắn đã làm gì thì nhất định phải đi đầu thú, nếu không hậu quả hắn lãnh phải có thể gây nguy hiểm đến tính mạng. Dù vậy, hắn nghĩ mình còn qúa trẻ để phải chịu cảnh tù tội, nên đã bỏ ngoài tai tất cả lời khuyên và trở về nhà.

    Khuya, sau khi gà gáy canh ba thì Mộng Đình đến tìm hắn. Hắn định thử thương lượng với cô ta, nhưng hắn chưa kịp nói gì thì hắn đã bị cô ta đè xuống và ngồi trên người. Như kẻ mất đi ý thức, hắn chẳng nhớ gì nhiều vào sáng hôm sau. Lâu dần, hắn sinh hoạt với Mộng Đình như vợ chồng, mặc kệ cảnh người dương kẻ âm. Thứ đê mê nhục dục Mộng Đình mang lại dần vắt kiệt hắn, hắn suốt ngày ở trong phòng quên cả ăn uống, từ một thanh niên sức vóc vạm vỡ, hắn trở nên tiều tụy như người sắp lìa đời, cả tiệm bánh tâm huyết của mình, hắn cũng bỏ bê không hề mở cửa. Vì quá lâu không thấy hắn rời khỏi nhà, láng giềng xung quanh nghi ngờ hắn đã chết nên cạy cửa để vào tìm. Nhưng được mươi bước thì đã thấy hắn cầm dao từ trong nhà chạy ra rủa xả, hắn nói "Mộng Đình cấm các người vào đây, còn đến nữa ta giết các người.."

    Từ đó có rất nhiều lời đồn thổi về hắn, có người cho rằng hắn đã hóa điên, kẻ thì cho rằng hắn bị ma ám. Một tên trộm đã lẻn vào nhà hắn trong đêm, và phát hiện hắn đang hì hục trên một vật gì đó không rõ hình thù. Tên trộm này mới cố đến gần để xem, thì phát hiện đó là một đống bầy nhầy thịt, xương, nội tạng lẫn lộn.

    ***​

    Lời đồn cuối cùng cũng đến tai mẹ hắn, quá lo lắng, bà đã đến nhà hắn tìm kiếm. Sau khi tìm kiếm khắp nơi không gặp, mẹ hắn mở cửa phòng ngủ và phát hiện hắn ngồi giữa vũng máu. Trên tay hắn là cây kéo, hắn đang cố cắt bỏ bộ phận sinh dục của mình. Nhìn thấy mẹ mình, Trạch Khải phân trần "Mộng Đình ghen lắm, cô ấy sợ con lăng nhăng, nên cổ muốn con không làm với ai khác được.."

    Phải chật vật rất lâu mẹ Trạch Khải mới tách được cây kéo khỏi tay hắn, nhưng lúc này hắn cũng đã ở lằn ranh sinh tử vì mất quá nhiều máu. Khi hắn sắp ngất, có lẽ cũng là lúc hắn lấy lại được thần trí của mình. Hắn khóc nất lên rồi nói:

    "Xin hãy để con chết đi, đừng cứu con.. Con không chịu nổi sự dày vò của cô ta nữa đâu.."

    Từ ngày đó đến khi cảnh sát tìm được hắn có lẽ cũng đã hơn 3 năm, hắn may mắn lắm mới giữ lại được mạng sống. Giờ thì hắn hoàn toàn không thể kiểm soát được việc tiểu tiện, nhưng hắn cũng đã ít gặp hồn ma của Mộng Đình.

    Cả năm nay hắn mới nhìn thấy hồn ma của Mộng Đình vài lần, cô ta chỉ từ xa nhìn hắn chứ không đến gần, nói hay bộc lộ điều gì cả. Có thể Mộng Đình vẫn còn vất vưởng nơi dương gian này vì thân xác vẫn chưa được tìm thấy và tẩm liệm. Hơn nữa, chấp niệm với Trạch Khải càng khiến cô ta khó có thể an nghỉ được. Nhưng khi vụ án này đã có được lời giải, Bách Điền đã biết được lý do vợ mình mất tích, Trạch Khải tự tra tay mình vào còng, thì chắc là.. Mộng Đình cũng có thể an nghỉ được rồi.

    * * *

    Hoàn thành ngày 10 tháng 10 năm 2022

    Viết bởi Thập Nhất Nguyệt Vũ

    Sở hữu bởi Mr. Tường
     
    Aquafinanntc6761 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng mười một 2022
  2. Đăng ký Binance
Trả lời qua Facebook
Đang tải...