Ngôn Tình Phù Dung Sẽ Mãi Không Tàn - Mèo A Mao Huỳnh Mai

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi Mèo A Mao Huỳnh Mai, 20 Tháng chín 2022.

  1. Chương 10: Đau lòng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi trở về, anh Thành Luân mới viết phần trích đoạn thích hợp với hai anh em hát lúc đó. Nhân dịp gặp Phù Dung ở cổng trường rồi đưa cho Phù Dung luôn. Tiện thể nói cô sang nhà anh để tập.

    Thế cho nên mới có buổi gặp nhau ngày hôm nay đây.

    Phù Dung mới vào lớp xem thử trích đoạn đó. Rồi tưởng tượng đến lúc hai anh em hát sẽ như thế nào nên không khỏi mắc cười.

    Sau khi ăn cơm xong, hai anh em mới vào phòng tập tuồng.

    Mãi đến tối, anh Thành Luân mới đưa Phù Dung về nhà.

    Nhưng Phù Dung không hề biết rằng, có một người vẫn cứ đợi cô ở bên ngoài nhà nghỉ. Mãi đến khi thấy cô ra và được đưa về nhà, cậu ta mới lặng lẽ trở về.

    Chỉ là khi trở về nhà, cậu ta vào phòng đóng sầm cửa lại, ngồi xuống đất ôm đầu mà buồn bã một mình.

    Kim Phúc đúng lý đã trở về nhà rồi, nhưng chẳng hiểu tại sao cậu ta lại không yên tâm. Lặp tức lấy xe quay trở lại nơi đó, ngồi ở quán nước đối diện nhà nghỉ chờ Phù Dung trở ra.

    Cậu ta sợ có khi nào Phù Dung bị tên đó lừa gạt không? Sau khi có được cô rồi sẽ bỏ rơi cô một mình nơi đó, không biết phải làm sao? Tên đó đẹp trai như vậy làm sao có thể để mắt đến một đứa con gái xấu như cô chứ? Ngoại trừ chỉ là lừa gạt lấy đi thứ quý giá nhất của cô rồi bỏ rơi cô thôi. Lúc đó cô sẽ làm thế nào? Có khi nào nghĩ quẩn mà tự sát không? Cậu ta thật hối hận, lúc đó tại sao cậu ta không chạy ra để ngăn cản cô lại chứ?

    Lúc đó, khi Phù Dung và tên kia bước chân vào nhà nghỉ. Kim Phúc chợt thấy tim mình đau nhói. Thế giới như hoàn toàn sụp đổ trước mặt, và cậu ta, đã nhận ra rằng, cậu ta, đã thích cô rồi.

    Chỉ là đến khi cậu ta nhận ra thì đã quá muộn. Mà cũng không thể gọi là do cậu ta quá muộn. Phải nói là cậu ta đã xuất hiện chậm một bước mới đúng. Phù Dung đã thuộc về người khác, mà cũng không biết liệu người đó có thật lòng với cô hay không?

    Kim Phúc cứ ngồi đó đợi mãi, một giờ, hai giờ, ba giờ, bốn giờ. Và cuối cùng Phù Dung cũng trở ra. Nhưng mà, khuôn mặt lại cười tươi như hoa nở. Cả chàng trai đi bên cạnh cô cũng thế. Hai người hình như rất thỏa mãn chuyện vừa trải qua.

    Kim Phúc lại một lần nữa cảm thấy như trời đất quay cuồng, không gian sụp đổ.

    - Thế là hết! Hết thật rồi!

    Mối tình đầu chưa chớm nở đã vội bị đập tan. Có trách thì trách cậu ta đến muộn mà thôi.

    Dù vẫn biết người và..

    Người ấy vẫn yêu nhau

    Còn yêu rất mặn nồng.

    Sao lòng tôi vẫn yêu

    Mà không hề thay đổi

    Dù ai chẳng đoái hoài.

    Người lạnh lùng xa cách

    Tôi đau khổ một mình

    Người ơi người nào thấu

    Tôi đớn đau trong lòng

    Nhìn người bên người ấy

    Ôi xót xa tận cùng

    Sao người chẳng nhìn tôi

    Cho tôi một ánh mắt

    Cho dù thoáng chốc mà thôi.

    Ôi! Người ơi! Người ơi.

    Tình yêu tôi trao người

    Là tình đầu

    Cớ sao người

    Nở ngoảnh mặt làm ngơ.

    Tôi biết tôi đến muộn

    Tìm nhặt cánh hoa rơi

    Mà người còn giữ nó

    Để người khác nâng niu

    Tôi đến với tình yêu

    Biết giải thích làm sao

    Tôi là kẻ đến muộn

    Đành khổ đau một mình.

    Kim Phúc ngồi trong phòng ôm thân mình mà đau buồn, chẳng buồn thiết ăn uống.

    Ngày hôm sau, Kim Phúc vẫn cứ lặng lẽ đi theo sau bóng dáng của Phù Dung đến trường.

    Ra về, lại nhìn thấy cô cùng chàng trai ấy bên nhau, lại đi đến nhà nghỉ. Rồi lại chờ đợi cho đến khi cô cùng người ta trở ra. Lại tiếp tục nhìn người ta đưa cô trở về.

    Cậu ta cũng không biết tại sao cậu ta lại phải làm như vậy. Là do luyến tiếc sao? Người ta đã thuộc về người khác rồi vì sao cậu ta còn luyến tiếc làm chi nữa?

    Cơn mưa chiều mùa thu bỗng nhiên ập đến, người trên đường hối hả vội chạy đi trú mưa. Kẻ đang chạy xe thì dừng lại mặc áo mưa vào hoặc tìm nơi nào đó trú tạm. Chỉ có mình cậu ta là lặng lẽ đứng dưới mưa, mặc cho làn nước lạnh buốt xối vào da thịt. Nghe đâu đây văng vẳng tiếng nhạc phát ra từ quán nước bên đường.

    Mưa buồn ơi thôi ngừng tiếng

    Mưa cho phố nhỏ càng buồn thêm

    Mưa rơi gác xưa thêm lạnh vắng

    Phòng côi lắng tiêu điều

    Đường khuya vắng dìu hiu

    Đêm sầu đi trong tủi nhớ

    Bao thương nhớ chỉ là mộng mơ

    Đêm nay tiếng mưa rơi buồn quá

    Mưa đêm sầu riêng ai

    Buồn ơi đến bao giờ

    Mưa ơi! Mưa ơi! M

    Mưa gieo sầu nhân thế

    Mưa nhớ ai

    Biết người thương có còn nhớ hay quên

    Riêng ta vẫn u hoài

    Đêm đêm tiếp đêm nhớ mong người đã cách xa.

    Mưa buồn rơi rơi ngoài phố

    Nghe như tiếng nhạc buồn triền miên

    Đêm nao chốn đây ta dìu nhau

    Trao muôn ngàn lời thơ

    Chờ mong đến kiếp nào.

    (Lạnh trọn đêm mưa. Sáng tác: Huỳnh Anh, trình bày: Danh ca Chế Linh)

    Ai chơi ác? Đang buồn mà còn bắt bài đó nữa. Bộ muốn người ta tự giận sao? Cũng may bây giờ là buổi chiều, chứ không phải buổi tối. Chứ nếu không.. có khi nào cậu ta tự giận thật không ta? Cũng không biết được.

    Chỉ thấy cậu ta đứng dưới màn mưa rất lâu, rất lâu. Cho đến khi cả người lạnh cống đến không còn cảm giác nữa. Mới lặng lẽ lê bước trở về. Cũng không ai thèm để ý đến cậu ta. Chỉ nghĩ là cậu ta muốn tắm mưa thôi.

    Qua hôm sau thì Kim Phúc đã bị sốt cao không thể dậy nổi. Một tuần sau đó mới thuyên giảm và cậu ta cũng nghỉ học một tuần. Trong khi Phù Dung thì vẫn không hề quan tâm đến cậu ta. Kim Phúc bệnh hay khỏe đều không liên quan đến cô. Phù Dung chỉ lo việc đi tập tuồng với anh Thành Luân thôi. Cũng chỉ có Minh Nguyễn là đến thăm cậu ta.

    Nhưng khi nghe Minh Nguyễn kể về một tuần qua Phù Dung vẫn cứ cùng tên đó đến nhà nghỉ, thì Kim Phúc lại đau đến xé tim. Minh Nguyễn ngồi kể hùng hồn cho Kim Phúc nghe, chợt để ý thấy mặt cậu ta tái nhợt, cảm giác có gì đó không đúng. Bèn hỏi:

    - Mày có sao không Phúc?

    Kim Phúc lắc đầu:

    - Tao không sao? Chỉ hơi mệt thôi..

    Rồi Kim Phúc lại nằm xuống giường mà ôm gối, mặt mày buồn thiu. Minh Nguyễn tuy hơi nhiều chuyện thật, nhưng cũng là một người rất tinh tế. Nó chợt nghĩ ra điều gì, liền hỏi:

    - Phúc! Mày.. mày đừng nói với tao là mày thích.. thích con nhỏ Dung nha?

    Kim Phúc không nói, mà chỉ lặng lẽ gật nhẹ đầu. Cậu ta biết, cũng không thể nào dấu thằng bạn này được. Sớm hay muộn thì nó cũng biết thôi.

    Minh Nguyễn vỗ vào trán mình cái "bộp" rồi ngồi phệch xuống ghế thở dài. Nó cũng không biết dùng lời gì để khuyên thằng bạn ngu ngốc của mình. Ai đời.. thích người ta mà lại không chịu nói để giờ tiếc ngẩn ngơ.

    - Vậy mày thích nó tự bao giờ? Sao không nói ra sớm?

    Kim Phúc khàn khàn đáp:

    - Tao cũng mới biết là tao thích Dung như vậy! Chỉ tiếc là tao gặp Dung quá muộn. Nếu như tao đến sớm hơn thì đâu đến nỗi như bây giờ chứ?

    Minh Nguyễn liền hỏi:

    - Tức là khi mày phát hiện nó đi với thằng khác rồi mày mới biết là mày thích nó phải không?

    Kim Phúc gật đầu. Minh Nguyễn thì trợn trắng mắt:

    - Ôi dào! Chạy mày luôn!

    Kim Phúc cũng chỉ có thể cười khổ. Cậu ta cũng có muốn thích Phù Dung đâu. Nhưng con tim nó yêu ai, làm sao cậu ta có thể điều khiển chứ. Để giờ đây..

    Một người đi với một người

    Một người đi với nụ cười hắt hiu.

    Hai người vui biết bao nhiêu.

    Một người nằm đấy sốt cả một tuần.

    Minh Nguyễn cũng chịu thua luôn chứ sao giờ. Nó không có kinh nghiệm an ủi người đang thất tình đâu nha. Chỉ có thể khuyên Kim Phúc đừng quá đau lòng. Cỏ dại nơi nào mà không có. Sớm muộn gì cậu ta cũng sẽ tìm được người khác thôi. Việc còn lại phải tự dựa vào bản thân Kim Phúc rồi.
     
  2. Chương 11: Ngày mừng thọ

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  3. Chương 12: Phù Dung đã nở

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  4. Chương 13: Các anh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi trích đoạn đã kết thúc, hai anh em Phù Dung mới nắm tay nhau đi đến bên ông bà, cùng nhau cúi đầu chúc thọ. Mà lúc này, tất cả mọi người mới nhớ để mà vỗ tay đấy. Hai anh em hát mùi quá mà. Mấy bà phụ nữ cũng có nhiều người rơi nước mắt nữa kìa.

    Hai ông bà ôm hai đứa cháu vào lòng vỗ vỗ vai hai cháu. Bà nghẹn ngào nói trong nước mắt:

    - Đây là món quà quý nhất, ý nghĩa nhất mà ông với bà nhận được đó.

    Ông thì chỉ nói:

    - Tốt tốt! Không hổ là cháu của ông!

    Sau khi đã chúc ông bà xong, hai anh em mới trở vào trong thay trang phục ra và ra ngoài bàn tiệc.

    Lúc này, thì Phù Dung mới nhìn thấy Kim Phúc và Minh Nguyễn. Cô khá là ngạc nhiên, nhưng khi nghe mấy anh giới thiệu xong thì đã trở về thái độ nhàn nhạt như bình thường đối với hai người họ. Còn đối với mấy anh thì lại rất là vui vẻ nha.

    Đột nhiên, một ly nước ngọt đưa trước mặt cô kèm theo đó là một giọng nói trầm ấm:

    - Bảo Xuyên quận chúa! Nàng có thể vui lòng uống cùng tại hạ một chung rượu tương ngộ được hay không?

    Phù Dung ngẩn ngơ nhìn người trước mặt đang cầm ly nước ngọt đưa cho cô mà cười toe toét. Phù Dung chưa kịp phản ứng thì anh Hai đã nói:

    - Ê Tư! Mày nghĩ sao mà đưa cho con nhỏ ly nước ngọt mà dám nói chung rượu mậy. Mày phải nói như vầy nè..

    Anh Hai liền lấy ly nước ngọt của anh Tư đang cầm mà đến bên cạnh Phù Dung, một tay cầm, một tay nâng nói:

    - Bảo Xuyên quận chúa! Tại hạ dùng nước ngọt thay rượu mời nàng ly tương ngộ. Xin nàng hãy vui lòng dùng để ấm dạ kẻ đường xa vừa mới trở về!

    Cả bàn đều vỗ tay. Bốp.. bốp.. bốp..

    Anh Ba liền đưa ngón tay cái lên:

    - Hôm nay em mới biết anh Hai có tài ăn nói ghê luôn đó!

    Anh Hai hất cằm:

    - Chứ sao mạy! Tao tuy ít học hơn tụi bây nhưng chữ nghĩa một bụng đây nghen!

    Vừa nói cũng vừa vỗ vỗ bụng mình. Mọi người lại cười ầm lên. Anh Tư đến ngồi cạnh Phù Dung nói:

    - Sao vậy em gái? Gặp anh Tư không vui hay sao mà mặt mày ngơ ngác vậy?

    Phù Dung vội lắc đầu:

    - Không phải ạ! Tại em thấy anh Tư đẹp trai quá nên mất hồn một chút đó mà.

    - Ồ ô ô ô ô..

    Cả bàn đều đồng loạt ồ lên một tiếng. Ánh mắt tất cả mấy anh đều dồn về phía anh Tư đều ngưỡng mộ, ganh tỵ, hận. Trong bốn người anh con cậu ba thì anh Tư này đúng là đẹp trai nhất. Da trắng, mắt phượng, mũi cao, môi hồng, cằm chẻ. Thân hình cao ráo cân đối, không có chổ để chê. Đi làm người mẫu cũng được. Tuy ba anh còn lại cũng đều đẹp nhưng so với anh Tư thì vẫn kém một chút. Anh Tư ưỡng ngực tự hào nói.

    - Đó thấy chưa! Công chúa duy nhất của gia tộc còn khen tui đẹp nữa kìa! Há há há..

    Ba anh còn lại nhìn nhau nháy mắt, không nói một lời lập tức đứng dậy vọt qua chổ anh Tư và bắt đầu thọc cù loét.

    - Đẹp trai này! Cho đẹp trai này..

    - Úi.. úi.. nhột.. nhột.. tha cho em.. ha ha.. mấy anh tha cho em..

    Mọi người lại tràn ngập tiếng cười. Phù Dung không khỏi vui vẻ mà nở nụ cười hạnh phúc. Lúc này, cô cũng không bôi đi lớp trang điểm nên trông cô rất xinh đẹp, khi nở nụ cười lại càng động lòng người. Khiến cho Kim Phúc không khỏi ngơ ngẩn. Khẽ thì thầm một câu chỉ đủ cậu ta nghe:

    - Phù Dung nở rồi!

    * * *

    Trên bàn đã có chín người rồi, gồm có Phù Dung, em Thanh Nhàn, Thành Luân, anh Hai, Ba, Tư, Năm, Kim Phúc và Minh Nguyễn. Chỉ còn thiếu một người nữa thôi là có thể dọn món lên được rồi. Đây là bàn của tiểu bối trong nhà nên không cần phải chu đáo, nhanh chóng như các bàn của khách mời khác. Họ cũng đâu cần ăn liền, ngồi nói chuyện đùa giỡn cho vui không phải tốt hơn sao?

    Lần này là do ông bà ngoại quyết định đặt mâm cho người ta đãi. Nếu như mấy đám tiệc trước, chỉ ở nhà nấu thì bây giờ đảm bảo mấy anh và cả Phù Dung đều có thể chạy xúc quần đấy. Đâu có thảnh thơi mà ngồi trò chuyện vui thế này.

    Anh Tư bèn nói với Phù Dung:

    - Bé Dung nè! Hồi nãy em hát hay lắm đó. Anh Tư vừa bước vô thì cũng phải đứng lặng mà thưởng thức luôn.

    Phù Dung xấu hổ nói:

    - Đều là nhờ anh hai Luân và cậu hai tập cho em cả thôi. Chứ hồi đó giờ em đâu có bao giờ hát vọng cổ, mà còn là tuồng cải lương nữa. Khó muốn chết luôn..

    Thành Luân cùng phụ họa:

    - Đúng là rất khó. Hai anh em luyện cả hơn một tuần mới có thể hát được như vậy đấy. Cũng may nhờ cha Luân đệm đàn rồi chỉ dẫn thêm, nếu không bữa nay lên sân khấu chắc diễn hài quá. Ban đầu nghe nghệ sĩ hát thì tưởng dễ, ai dè đến phiên mình mới biết thế nào là khó.

    Anh Tư lại hỏi:

    - Vậy là bữa nào anh hai Luân cũng tới nhà bé Dung để tập hả?

    Thành Luân đáp:

    - Không! Tan học Luân chở bé Dung về nhà Luân luôn. Tiện thể nhờ cha Luân chỉ hát luôn thể. Chứ Luân hát vọng cổ thì được chứ diễn tuồng thì..

    Anh Năm nói vào:

    - Vậy anh hai Luân không sợ cả trường sẽ nghĩ anh Hai với bé Dung là một cặp hả? Mà nhà anh Hai Luân lại mở nhà nghỉ nữa? Cũng đâu ai biết hai người là anh em cô cậu đâu?

    Bị nói trúng tim đen, cả hai người Minh Nguyễn và Kim Phúc liếc nhìn nhau, đều cảm thấy hơi nhột.

    Phù Dung bèn nói:

    - Ai nghĩ sao kệ họ lo gì. Chẳng lẽ mỗi ngày mình làm điều gì đều phải sợ người ta xì xầm to nhỏ sao?

    Đúng là như vậy! Giả sử hôm nay Phù Dung đi chung với Thành Luân thì nói là cô với anh ấy là một cặp. Rồi mai Phù Dung đi với anh Hai, mốt đi với anh Ba, bữa kia đi với anh Tư, bữa kìa đi với anh Năm. Thì không lẽ họ nói cô cặp với mấy anh hết hay sao? Mà thường nói, người nào nói như vậy thì bản thân người đó chính là như vậy đó. Cho nên, cô không cần phải lo người ta nói gì. Ai bảo cô không có chị gái làm chi.

    Anh Hai Luân bèn xoa đầu Phù Dung:

    - Đây mới chính là em gái cưng của anh chứ!

    Anh Ba nói:

    - Anh hai Luân không đúng rồi đó! Bé Dung cũng là em gái cưng của tụi em nha! Mình anh dành hết sao được.

    Thành Luân cười nói:

    - Rồi.. rồi.. đúng là không thể nào qua mặt thầy giáo được! Định chiếm hữu làm của riêng mà không được rồi!

    Ha ha ha..

    Bổng anh Hai hỏi anh Tư:

    - Ủa! Tư? Bạn mày đi đâu rồi! Sao lâu quá không trở lại vậy? Kêu lên ngồi luôn để nhập tiệc coi. Chị em bé Dung với chú Phúc và bé Nguyễn chắc cũng đói rồi?

    Anh Tư đứng lên nói:

    - Để em đi tìm nó, chắc là đi lạc thôi. Mà anh Hai đói thì nói thẳng là anh đói đi. Bày đặt..

    Anh Hai trừng mắt:

    - Nhanh lên cái thằng mắc dịch. Chọt anh mày hoài mậy..

    Anh Tư cười khúc khích nhưng vừa mới bước vài bước thì bạn anh Tư đã vô rồi. Anh ta đi lại và nói:

    - Xin lỗi đã để mọi người chờ lâu vừa rồi tại em..

    Xoảng..

    Phù Dung đột nhiên run tay làm rơi ly nước xuống đất, cả khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc. Thành Luân ngồi bên cạnh hoảng sợ hô lên:

    - Bé Dung! Em có sao không?
     
  5. Chương 14: Em chồng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tất cả mọi người trong bữa tiệc đều đưa mắt nhìn vào Phù Dung. Ngay cả ông bà, cha mẹ và cậu mợ cũng lo lắng đứng lên.

    Phù Dung lúc trước rất hay ngất xỉu do suy dinh dưỡng và thiếu máu, từ hồi bị một trận sốt nặng xong, cô bắt đầu tự giác bồi bổ cơ thể lên, nên không còn tình trạng đó nữa. Cha mẹ Phù Dung tưởng là cô đã bệnh đó rồi. Nay cô lại có tình trạng như vậy, khiến họ lại trở nên lo lắng. Vội vã chạy lại xem.

    - Dung! Con có sao không?

    Phù Dung hoàn hồn, nhìn thấy mọi người đều lo lắng cho mình, không khỏi áy náy. Là do cô quá kích động khi nhìn thấy người đó nên mới gây ra tình trạng như vậy.

    Người đó, chính là người bạn vừa rồi của anh Tư. Có điều, hắn ta, cũng chính là em chồng của cô. Mà không! Chính xác hơn là đã từng là em chồng. Chỉ là khi đó hắn hoàn toàn không ưa người chị dâu này, chỉ bởi vì cô là cô nhi, không có gia thế nào. Cho dù cô đã cố gắng hết sức vì chồng mình mà chăm lo cho hắn thì kết quả nhận được cũng chỉ là sự khinh thường, chán ghét. Phù Dung cũng không biết, liệu hắn có biết chuyện anh trai hắn dùng người chị dâu mà hắn ghét cay ghét đắng này, đổi lấy chức Tổng giám đốc không? Nhưng nếu biết chắc hắn cũng vui mừng hí hửng lắm nhỉ?

    Phù Dung không nghĩ tới, cô lại sớm gặp lại kẻ thù kiếp trước của mình như vậy. Cũng càng không ngờ, hắn lại là bạn của anh Tư. Nhưng cũng may chỉ là bạn thôi, hoàn toàn không có quan hệ thân thích gì, nếu không, quả thật Phù Dung khó mà có thể đối mặt được với bọn anh Tư lắm. Tuy rằng Phù Dung đã nói cô không trả thù, nhưng, không có nghĩa cô có thể quên đi thù hận.

    Phù Dung cố gắng nén xuống cảm xúc trong lòng, vội tươi cười hô:

    - Con không sao! Vừa rồi lỡ tay làm rớt ly nước nên con bị giật mình chút thôi. Con không sao thật mà, mọi người đừng lo lắng!

    Nhìn thấy Phù Dung không sao mọi người mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cha mẹ Phù Dung vẫn còn lo lắng lắm. Anh Hai vội vã chuyển đổi không khí nói.

    - Nào nào nếu đã đủ mặt hết rồi thì chúng ta nhập tiệc đi! Cô dượng cũng đừng lo. Bé Dung có tụi con chăm sóc rồi. Chắc là vừa rồi em nó bị đói cho nên mặt mới hơi tái một chút..

    Phù Dung âm thầm cảm ơn anh Hai, vội vã gật đầu:

    - Dạ đúng đó cha mẹ! Tại con đang đói bụng nên mới như vậy thôi. Cha mẹ trở về bàn đi.

    Phù Dung còn trưng ra một nụ cười vô cùng tươi rối như ánh mặt trời.

    Thấy Phù Dung đã không có gì rồi, cha mẹ cô cũng trở về chỗ. Các món ăn cũng bắt đầu dọn lên. Người bạn anh Tư mới áy náy nói:

    - Xin lỗi! Cũng tại em không tốt! Làn mọi người chờ đợi..

    Anh Hai vội khoát tay nói:

    - Không phải tại chú đâu! Tại tụi anh mãi lo nói chuyện mà quên vụ sáng giờ bọn nhỏ chưa ăn. Thôi! Đừng nói mấy chuyện lỗi phải gì nữa mau ăn đi! Nè bé Dung với bé Nhàn ăn nhiều vô cho mập nha!

    Vừa nói anh Hai vừa gắp thức ăn vào trong chén cho Phù Dung và Thanh Nhàn. Mà nãy giờ Phù Dung mới để ý, là ngoài anh Thành Luân ngồi cạnh cô ra, thì cái tên Kim Phúc không biết đã đổi vị trí từ lúc nào, mà bay qua ngồi cạnh cô nữa. Lúc nãy vị trí này là của anh Tư, bây giờ đổi là cậu ta là thế nào?

    Thật ra vừa rồi Phù Dung làm rơi cái ly, khuôn mặt tái nhợt ngã ra phía sau. Không chỉ có Thành Luân đỡ cô mà ngay cả Kim Phúc cũng vội vã bay sang đỡ lấy cô. Chỉ là lúc đó Phù Dung còn thất thần nên không để ý. Vậy là tiện đà cậu ta ngồi cạnh cô luôn.

    Đột nhiên Kim Phúc lại gắp thức ăn bỏ vào trong chén cô, rồi ân cần nói:

    - Dung nè! Ăn nhiều vào đi cho mập. Dung vẫn còn rất ốm đó!

    Phù Dung vô cùng kinh ngạc khi cậu ta tỏ ra quan tâm cô như vậy đấy. Nếu như thức ăn này không nằm ở trên bàn, mọi người đều đang gắp vào chén mình, thì Phù Dung thật sự nghĩ cậu ta có lẽ đã bỏ thuốc vào thức ăn cho cô ăn cũng nên.

    Cậu ta bị làm sao thế nhỉ? Không lẽ bị bệnh một tuần rồi đầu óc cũng có vấn đề hay sao? Hơn hết là ánh mắt cậu ta nhìn cô kìa! Rất là tha thiết, giống như đang nhìn một người rất thân thiết vậy. Ánh mắt này làm cho Phù Dung nổi da gà, và chỉ muốn tránh đi thôi.

    Cho nên, Phù Dung cũng chỉ có thể cúi gầm đầu xuống mà ăn thức ăn của mình. Và dĩ nhiên là cô không cần phải gắp, vì các anh trong bàn luôn luôn sẵn sàng gắp vào chén cho cô mà.

    Chợt một giọng nói vang lên:

    - Cô bé này vừa nãy là đóng vai Bảo Xuyên quận chúa phải không?

    Phù Dung kinh ngạc nhìn lên thì thấy chàng trai, bạn anh Tư lúc nãy đang nhìn mình tươi cười. Hắn ta có nụ cười và ánh mắt rất quyến rũ, chỉ cần cô gái nào nhìn thấy đều phải siêu lòng. Nhưng mà đối với Phù Dung lúc này, nó lại vô cùng chói mắt, chói mắt đến mức cô không muốn nhìn thêm phút giây nào nữa. Cô cúi mặt xuống nhàn nhạt đáp:

    - Dạ!

    Rồi tiếp tục ăn. Chàng trai nhíu mày như suy nghĩ điều gì. Chợt anh Tư nói:

    - À! Nãy giờ quên giới thiệu. Đây là Hoàng Quân, bạn học của anh.
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng mười một 2022
  6. Chương 15: Anh Tư

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  7. Chương 16: Kim Phúc giải vây

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  8. Chương 17: Lâu đài tình ái

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  9. Chương 18: Tranh giành

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phù Dung rất muốn trả lời rằng. "Đúng vậy! Rất ghét! Mau cút đi!" Nhưng làm sao cô có thể nói ra miệng được chứ. Dù sao hắn hiện tại là bạn của anh Tư, từ thành phố xa xôi lặn lội về đây chơi. Các anh ấy thương yêu cô như vậy, sao cô nỡ làm họ khó xử được chứ. Huống hồ bây giờ cô đã không còn là chị dâu hắn nữa. Người chị dâu mà hắn ghét cũng đã chết. Cô bây giờ là em của bạn thân hắn, có lẽ vì vậy mà hắn mới tiếp cận cô đi. Vì thế Phù Dung chỉ có thể gượng nhếch lên khóe môi, lắc đầu nói:

    - Nào có ạ! Anh nghĩ nhiều!

    Nhưng Hoàng Quân lại hỏi:

    - Vậy em thích anh?

    Phù Dung: "..."

    Mặc dù bây giờ cô xấu nhưng đâu có nghĩa là thấy trai đẹp là sẽ thích đâu. Xem thường cô vừa phải thôi chứ? Nếu hắn không là bạn anh Tư, đảm bảo Phù Dung sẽ cho hắn ăn chiếc giày cao gót cô đang mang dưới chân.

    Phù Dung không khỏi thầm mắng trong lòng. Cô lạnh lùng quay sang bên kia để không nhìn thấy mặt hắn, đáp:

    - Không!

    Hoàng Quân chau mày nói:

    - Vậy là em không ghét cũng không thích anh?

    Phù Dung cảm thấy rất phiền, không thèm đáp, nhắm mắt giả chết. Nghĩ chắc tên này say rồi nên bắt đầu nói tào lao. Mà đối với người say, không nói gì là tốt nhất. Chỉ là Phù Dung lại nghe hắn nói:

    - Nhưng anh thích em rồi. Phải làm sao bây giờ đây?

    Phù Dung: "..."

    Chắc phải xin lỗi anh Tư quá!

    Nhưng mà bây giờ thì Phù Dung chắc chắn trăm phần trăm là hắn ta đã say rồi. Cô càng không thèm nói tiếng nào, vẫn cứ tiếp tục nhắm mắt vờ ngủ.

    Bỗng nhiên, Hoàng Quân lại ngồi dậy đi đến bên cô, đưa tay ra chạm vào má cô. Phù Dung giật mình mở bừng mắt, liền nhìn thấy nụ cười chói mắt của Hoàng Quân. Cô nhíu mày hỏi:

    - Anh làm gì vậy?

    Hoàng Quân dịu dàng nói:

    - Anh rất thích em!

    Phù Dung đen mặt.

    Tên này có bị điên không? Một đứa con gái xấu xí như cô mà hắn thích được sao? Nếu như là Phù Dung xinh đẹp của kiếp trước thì cô có thể còn tin. Nhưng bây giờ cô là xấu nữ đó. Ai mà mở miệng nói thích cô thì chính là muốn trêu chọc, muốn cô làm trò cười thôi. Mà mấy kẻ đó, Phù Dung lại chán ghét không thôi. Huống hồ tên này vốn có thù với cô kiếp trước.

    Phù Dung lập tức ngồi dậy định bỏ đi chỗ khác. Nhưng mà vừa đứng dậy, Hoàng Quân đã vội nắm lấy cánh tay cô giữ lại.

    - Em như vậy có phải rất ghét anh không?

    Phù Dung bực bội, đẩy bàn tay hắn ra khỏi cánh tay mình, thờ ơ nói:

    - Anh say rồi..

    Hoàng Quân vội nói:

    - Anh không uống rượu có đâu mà say. Anh là thật lòng thích em đó. Ngay khi vừa bước vào nhìn thấy em đang hát trên sân khấu, tim anh đã đập loạn nhịp. Em đã hấp dẫn anh từ giây phút đầu tiên. Khiến anh không thể nào dời mắt được. Anh biết là anh đã thích em mất rồi.

    Rồi hắn ta nắm lấy bàn tay cô, tha thiết nói:

    - Phù Dung! Hãy cho anh cơ hội được bước vào cuộc đời em được không? Cho anh trở thành bạn trai em nhé..

    Phù Dung: "..."

    Muốn ăn guốc thì chị đây chìu.

    Nhưng ngay khi Phù Dung định đưa chân lên lột chiếc guốc thì một giọng nói tức giận vang lên:

    - Đừng có mơ!

    Phù Dung giật mình nhìn lên thì thấy Kim Phúc đang tức giận thở phì phì, chỉ vào Hoàng Quân nói:

    - Anh mau bỏ tay Dung ra. Dung đã là bạn gái của tôi rồi.

    Phù Dung: "..."

    Cái quái gì nữa vậy? Cô trở thành bạn gái cậu ta bao giờ?

    Mà tình huống này là sao?

    Một người là con chủ tiệm vàng, một người là em Tổng giám đốc. Cả hai đều đẹp trai, tuy không nghiêng nước nghiêng thành nhưng cũng có thể làm nghiêng thùng đổ nước. Cớ làm sao lại mở miệng nói thích một con quỷ dạ xoa như cô.

    Không lẽ họ đều uống say cả rồi nên mới nhìn nhầm cô là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ để rồi tranh dành.

    Mà cũng có thể lắm chứ?

    Nghĩ rồi, Phù Dung định bỏ đi nhưng chưa nhấc chân lên thì Hoàng Quân đã lên tiếng:

    - Vậy thì đã sao? Chỉ là bạn gái chứ đâu phải vợ. Cậu không có quyền cấm người khác theo đuổi Phù Dung. Nhưng mà.. bạn gái.. chỉ là do cậu nhận thôi. Còn Phù Dung có nhận cậu là bạn trai hay không mới là quan trọng..

    Rồi nhìn Phù Dung nói:

    - Đúng không.. Phù Dung của anh?

    Tiện thể vứt cho cô mấy cái mị nhãn.

    Phù Dung co quắp khóe miệng, da gà cũng nổi có cục lên hết rồi.

    Chợt, Kim Phúc nắm lấy tay còn lại của Phù Dung, kéo cô vào lòng cậu ta, ôm chặt.

    - Dung là của tôi! Không phải của anh!

    Hoàng Quân vẫn còn đang nắm tay của Phù Dung, cũng lập tức kéo cô về phía hắn. Kim Phúc cũng ôm cô không chặt lắm, nên Hoàng Quân chỉ dùng lực một chút là Phù Dung đã rơi vào vòng tay hắn ta rồi.

    - Bây giờ thì là của tôi!

    Kim Phúc nào chịu thua, lại một lần nữa kéo Phù Dung lại.

    Có điều lần này, Phù Dung đã kịp thời vẫy mạnh, thoát khỏi cậu ta, đồng thời, cũng thoát ra khỏi Hoàng Quân luôn.

    Cô đứng cách xa họ một khoảng cách an toàn, thở phì phì nói:

    - Hai người hôm nay say cả rồi. Làm ơn trở về ngủ đi. Đừng có ở đây đem tôi ra đùa giỡn nữa. Hai người nhìn lại cho kỹ đi. Tôi không phải là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành mà để hai người tranh đoạt.
     
  10. Chương 19: Quang Thịnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nói rồi, Phù Dung quay mặt bỏ chạy đi một nước không thèm nhìn lại. Cô chán ghét họ, chán ghét đến cùng cực. Uống say rồi lại dám đem cô ra để đùa giỡn. Thật quá đáng!

    Phù Dung không hề biết rằng, cả hai người vốn không hề uống say. Họ cũng đâu có uống miếng rượu hay bia nào đâu mà say. Nhưng, cũng chỉ có Kim Phúc là thật lòng thích Phù Dung. Còn Hoàng Quân.. đích xác thì hắn chính muốn tìm hình ảnh một người khác từ trên người cô.

    Kỳ thật hắn cũng không phải là Hoàng Quân mà chính là tên biến thái đã hại chết Phù Dung. Quang Thịnh.

    * * *

    Quang Thịnh cũng không phải là tên biến thái như Phù Dung đã nói. Anh ta là em trai của chủ tịch tập đoàn Quang Hưng. Nơi chồng của Phù Dung đang làm việc. Chỉ là anh ta yêu Phù Dung, mà Phù Dung lại chẳng biết chẳng hay. Hơn nữa, mỗi lần nhìn thấy anh ta, Phù Dung đều bỏ chạy thục mạng, hại anh ta phải đuổi theo, nhưng rồi, cô lại la lên bảo anh ta là tên biến thái. Cho nên, Quang Thịnh cũng chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn cô.

    Tuy nhiên, Quang Thịnh lại không ngờ Phù Dung lại đi yêu cái tên sở khanh Minh Khanh ấy. Rồi cùng hắn kết hôn. Nhưng mà, phải chi Minh Khanh yêu cô thật lòng thì không nói. Đằng này, hắn biết được Quang Thịnh yêu cô, nên đã lợi dụng cô để uy hiếp Quang Thịnh. Buộc Quang Thịnh phải đưa tiền và giúp hắn thăng chức. Quang Thịnh dĩ nhiên không đồng ý muốn tìm cơ hội nói với Phù Dung, nhưng đáng tiếc, Phù Dung thấy anh ta từ xa đã chạy mất dép, có đâu mà nói.

    Nhưng có một ngày, Minh Khanh lại lần nữa tìm đến Quang Thịnh. Hắn muốn dùng Phù Dung để đổi lấy chức Tổng giám đốc. Chỉ cần Quang Thịnh làm được thì Phù Dung sẽ mãi mãi thuộc về Quang Thịnh.

    Mà sở dĩ Minh Khanh yêu cầu chức Tổng giám đốc, là bởi vì, cô cháu gái của Quang Thịnh vừa du học ở nước ngoài về đã để mắt tới Minh Khanh. Cô ta cũng không biết Minh Khanh đã có vợ. Cho nên, mới theo đuổi Minh Khanh, muốn đi đến hôn nhân với hắn. Chỉ là, cha của cô ta, chủ tịch tập đoàn Quang Hưng, anh ruột của Quang Thịnh lại bắt buộc con rể tương lai của ông ta, ít nhất, phải là Tổng giám đốc. Vì muốn được làm phò mã mà Minh Khanh đã không tiếc hy sinh vợ con để được lên chức Tổng giám đốc.

    Quang Thịnh tuy rằng là một kẻ ăn chơi trác táng, nhưng lời nói của anh ta rất có trọng lượng. Chỉ cần anh ta muốn Minh Khanh làm Tồng giám đốc thì ông Quang Hưng cũng sẽ đồng ý ngay lập tức mà không cần phải suy xét. Đối với đứa em này, ông ta tin tưởng tuyệt đối. Mà sỡ dỉ Quang Thịnh cũng không nói sự thật cho cháu gái cũng như anh trai mình biết về Minh Khanh, đó là bởi vì Minh Khanh đem Phù Dung ra uy hiếp anh. Nếu Quang Thịnh nói ra thì Minh Khanh có hàng ngàn cách để khiến Phù Dung sống không bằng chết.

    Lúc đó, Quang Thịnh cũng nghĩ muốn đem Phù Dung về bên cạnh anh, rời xa tên xấu xa Minh Khanh này. Còn chuyện cho hắn làm Tổng giám đốc, anh có thể đưa hắn lên cao được thì cũng có thể ném hắn xuống được. Chờ sau khi Phù Dung về với anh, anh sẽ cho hắn sống không bằng chết.

    Khi Quang Thịnh đem Phù Dung về, anh mới nói cho cô biết hết sự thật, cho cô thấy được bộ mặt thật của Minh Khanh.

    Chỉ là do người mình yêu say đắm ở trước mặt, trong phút nông nỗi, Quang Thịnh đã không thể kiềm chế được. Kết quả.. chẳng thể ngờ Phù Dung lại mang thai.

    Nhưng càng không ngờ hơn, Phù Dung lại liều mạng ôm bụng đau đớn và bên dưới không ngừng ra máu mà lao ra ban công, nhảy lầu tự sát.

    Nhớ lại cảnh đó, Quang Thịnh đau đớn không thôi. Là anh đã giết cô.

    Lúc đó, Quang Thịnh vừa tự trách mình cũng vừa hận Minh Khanh. Hắn biết rõ Phù Dung mang thai con của hắn mà còn mang Phù Dung đến cho anh. Một tên tán tận lương tâm như vậy, không đáng sống trên đời. Quang Thịnh muốn đi tìm Minh Khanh trả thù nhưng không ngờ xe lại mất thắng. Anh lại lái với tốc độ cao, thế cho nên đã đâm vào một container.

    Chỉ là khi Quang Thịnh tỉnh lại, lại phát hiện bản thân đã biến thành người khác. Đã thế lại là em trai của tên Minh Khanh khốn kiếp đó. Chỉ là lúc này đã là thời gian một năm sau. Tập đoàn Quang Hưng cũng đã nằm trong tay Minh Khanh. Mà trong khi tên Hoàng Quân này lại mới chỉ là sinh viên đại học năm hai. Thật là trớ trêu thay!

    Quang Thịnh muốn trả thù, nhưng mà lại phát hiện, trong mảnh ký ức của thân thể này có một đoạn quá khứ đau xót. Hai anh em này đúng lý rất hạnh phúc, nhưng bởi vì tập đoàn Quang Hưng mà phải tan nhà nát cửa, vợ xa chồng, con lìa cha. Hiện tại, người mẹ kính yêu của họ còn đang ở trong bệnh viện tâm thần do bị cú sốc quá lớn. Cho nên, anh em họ rất hận tập đoàn Quang Hưng mà chính xác là hận anh của Quang Thịnh, Quang Hưng. Vì thế, mà Minh Khanh đã không từ mọi thủ đoạn, thậm chí lợi dụng Phù Dung, hy sinh vợ con mình để báo thù.

    Đối với anh mình, Quang Thịnh cũng không phải là không biết. Anh ta cũng là một người bất chấp mọi thủ đoạn, chỉ cần đạt được mục đích của mình thì cho dù người ta có nhảy lầu tự sát cũng không hề gì. Ông ta làm cũng không chừa cái đức. Bởi thế, trời cao cũng có mắt, cho ông ta chỉ có một đứa con gái duy nhất.
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...