Trọng Sinh Từ Bỏ Vương Hậu Trọng Sinh Làm Vương Phi Nhàn Hạ - Bạch Lạc

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi BạchLạc, 15 Tháng mười 2022.

  1. BạchLạc

    Bài viết:
    509
    Chương 10: Tâm ý của Công Tôn Hằng.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Còn nhớ lại ngày hôm đấy, Hoàng thượng có nói rằng muốn ban cho nhà họ Lâu một đặc ân, Lâu Thanh Anh nhanh nhẹ muốn xin hôn khiến cho Hoàng thượng tưởng nàng muốn gả cho Thái Tử. Nhưng đến khi nàng nói ra muốn A Tỷ nàng gả vào phủ thái tử, không cần phải làm chính phi, chỉ cần có thể cùng Thái tử mài mực trò chuyện thôi cũng được. Hoàng đế sao lại không biết Lâu Thanh Lam là người như nào chứ. Luận về học thức, kinh thành có mấy người bằng nàng. Luận về nhan sắc, lại càng không có người nào hơn. Vậy nên đã đồng ý ban cho nhà họ Lâu một đạo thánh chỉ.

    Lâu Thanh Anh biết phụ thân nàng rất vui, A tỷ nàng cũng vậy, đêm hôm đó, sau khi dùng cơm tối, nàng liền chạy thật nhanh đến khuê phòng của A tỷ nàng tâm sự, cuối cùng nàng mới hiểu kiếp trước A tỷ nàng không phải vì bị hại mà là bằng lòng vì người đó mà chấp nhận chôn chung.

    Khi nàng vào phòng nhìn thấy bức tranh sau tấm bình phong đó, trong bức tranh là một nam nhân cưỡi trên lưng ngựa, ngựa chiến ô vân được hoàng thượng ngự ban uy mãnh, người nam nhân trên ngựa lại mang chút thư sinh, cho là văn võ song toàn như tính cách lại là hiền dịu. Hóa ra đến hiện tại nàng mới biết, A tỷ nàng ngưỡng mộ người nam nhân đấy như thế nào. Nàng thành toàn cho hai người ở kiếp trước, kiếp này cũng chỉ mong họ vĩnh kết đồng tâm, thành tâm chúc họ sống đến bạc đầu.

    Phủ quốc công lại một lần nữa rộn ràng, bên trong bên ngoài đều được trang hoàng lộng lẫy, chữ hỷ dán khắp nơi, đèn lồng hoa đỏ và tiếng nói cười không ngớt. Đại tiểu thư được gả cho Thái tử thành Thái tử phi, khiến phủ quốc công lại càng trở thành thân cận với hoàng gia tông thất, người ra người vào tấp lập cũng khiến cho không khí vui mừng cả một góc kinh thành.

    Duy chỉ có một người đang nhàn nhã ngồi lên lầu Ngưng Các thật cao uống rượu và nhìn xuống dưới:

    - Tiểu thư không đến tiễn Đại tiểu thư sao?

    - Không, ta sợ không kìm được sẽ khóc.

    - Đại nhân và phu nhân mà cũng khóc thì người sẽ cười sao?

    - U Lan, đời người ngắn ngủi lắm, tỷ ấy được gả cho người tỷ ấy yêu, vậy là hạnh phúc rồi?

    - Tiểu thư cũng muốn gả cho người mình yêu sao?

    - Ta yêu ai?

    - Người không có tình cảm với Nhị điện hạ sao?

    - Không có?

    - Người nói dối.

    - U Lan, em nói xem, cuộc đời em không đấm thì đá, thậm chí em ra tay còn tàn nhẫn hơn cả đám nam nhân, em cũng không hề có nam nhân nào bên cạnh, vậy sao em lại nói ta có tình cảm với huynh ấy.

    - Lý Tầm bảo với em như vậy?

    - Không nên nghe lời hắn, huống hồ cho dù có tình cảm đi chăng nữa, huynh ấy là nhị hoàng tử, là người của hoàng thất, hôn nhân của huynh ấy không do mình lựa chọn, còn nữa, đó là, bệ hạ tuyệt đối sẽ không chấp nhận gả ta cho Nhị hoàng tử đâu. Ta nói cho em nghe nhé, để củng cố triều chính, hoàng thất tuyệt đối sẽ không lấy con gái của một phủ cho hai vị hoàng tử. Điều đó sẽ làm nhũng loạn triều cương, huống hồ, co dù chàng ấy có quyết tâm, thì quần thần và bệ hạ, đều không thể chấp nhận được.

    - Vậy ta sẽ cùng nàng đi ngao du thiên hạ.

    - Huynh ấy sống trong nhung lụa, làm sao có thể cùng ta bỏ lại để tìm chốn thanh bần chứ.

    - Tại sao không thể chứ?

    Lúc nào Lâu Thanh Anh mới chợt nhận ra giọng nói của chàng mà quay lại. Lâu Thanh Anh nàng mơ màng trong cơn say rượu, có lẽ nàng đã uống nhiều rồi, nhưng sao chàng ấy lại đến đây lúc này chứ, không phải nói rằng hôm nay Nhị điện hạ sẽ đến thay Thái tử đón dâu sao. Công Tôn Hằng nhìn thấy ánh mắt mơ màng của nàng khi nàng dựa vào thanh chắn phía mái hiên. Hôm nay là một ngày rất đẹp, vậy mà nàng có thể trốn đến đây uống rượu không màng thế thái dang xoay chuyển vòng vòng.

    Công Tôn Hằng chàng vốn dĩ nghĩ nàng là người hào sảng, tính cách lại có chút trẻ con, nhưng khi nghe nàng nói những câu vừa rồi, chàng mới hiểu được, hóa ra nàng còn có cả trí thông minh và cả một lòng hướng cho thiên hạ nữa.

    Chàng nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh nàng rồi nói:

    - A Anh, nàng còn nhớ ta từng hỏi nàng có muốn làm mẫu nghi thiên hạ.

    - Ta không muốn.

    - Vậy ta cũng không tranh thiên hạ nữa?

    - Ta muốn A tỷ ta bình yên một đời, đứng trên vạn người khác che trở cho ta.

    - Vậy ta sẽ vì nàng, vì A tỷ nàng, phò tá Thái tử.

    - Cảm ơn, sư thúc.

    - A Anh.

    Hai người lại ngồi cùng nhau nhưng không hề nói câu gì. Bởi chính bản thân họ đều biết rằng, có lẽ, nên dứt tình từ đây. Nàng đã buông ra một lời kêu chàng bằng hai tiến sư thúc cũng có nghĩa là nàng đã nhận định không thể bênh cạnh chàng nữa. Lâu Thanh Anh nàng nói không hề sai, cho dù chàng có quyết tâm đi chăng nữa, bệ hạ và tất cả các vị quần thần đều không thể chấp nhận chuyện Lâu quốc công đưa cả hai người con gái cho hai vị hoàng tử, đây là điều không thể sảy ra nếu không sau này sẽ đại loạn giang sơn.

    Nhưng chàng, làm sao có thể dứt tay buông bỏ nàng đây. Từ khi nhìn thấy nụ cười của nàng, cho đến khi cùng nàng môi kề môi nhận chung dòng máu, tư vị đó, giờ ép buộc muốn chàng quên hết tất cả sao?

    Khi Lâu Thanh Anh tỉnh lại, đã là ngày hôm sau, Công Tôn Hằng đưa nàng trở về khuê phòng, nàng mở mắt ra nhưng không hề muốn dậy, nàng nhớ lại tất cả những điều đã sảy ra từ kiếp trước, người nam nhân đeo mặt nạ theo nàng khắp chốn, cuối cùng chỉ để lại cho nàng một mặc ngọc chưa từng ngỏ lời cùng nàng. Đến kiếp này, chàng đã bày tỏ tâm tư lòng mình với nàng, nhưng nàng có lẽ, lại phụ chàng thêm một kiếp nữa rồi.

    Nàng vẫn nằm yên như thế, trên khóe mắt xuất hiện những giọt nước long lanh, giống hệt viên trân châu quý giá. Nàng lặng lẽ như thế cho đến khi chú ý đến vật nhỏ đung đưa trên phía đầu giường, vẫn là mặc ngọc đó, nhưng đằng sau lại khắc lên một chữ đợi ( "等") nhưng chàng làm sao biết được phải đợi đến bao giờ.

    [​IMG]
     
  2. BạchLạc

    Bài viết:
    509
    Chương 11: Tưởng rằng sinh li từ biệt.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau ngày hôm đó, Lâu Thanh Anh ốm nặng, nàng ấy dường như không còn xuất hiện ở những con đường nơi kinh thành tấp lập nữa, cũng không còn thấy còn thấy cô gái nhỏ hành y từ thiện ở những nơi có người dân gặp khó khăn nữa. Chỉ thấy phủ quốc công liên tục mời danh y khắp chốn, nhưng không thể gật đầu mỉm cười, mà chỉ nhận được những cái lắc đầu sau đó dời đi.

    Thái tử phi cũng quỳ xin bệ hạ ban ngự y đến chuẩn mạch, nhưng chỉ có thể nói. Bệnh của Lâu nhị tiểu thư là tức khí mà ra, hơn nữa, trong máu của nàng ấy vốn là độc điều hòa độc, hiện tại không thể cứu chữa. Điều đó định sẵn một màu trắng lạnh lẽo nơi phủ quốc công rồi.

    Đêm hôm ấy, Công Tôn Hằng một thân áo đen bước vào căn phòng của Lâu Thanh Anh lại nghe được một tiếng nói:

    - Chàng đến rồi.

    - A Anh, bệnh của nàng không sao chứ? Ta nghe nói rất nhiều đại phu đã nói không thể cứu chữa được.

    - Vậy sao chàng không đến tìm ta sớm hơn.

    - Vì nàng không hiểu tâm ý của ta.

    - Tại sao ta lại không hiểu chứ, chỉ là không thể chấp nhận với chàng được mà thôi.

    - Nàng đang ở đâu.

    - Ta không muốn chàng nhìn thấy ta hiện tại, thực sự không nên nhìn.

    - Ta đã đến Cổ Y Cốc, sư huynh ta nói, độc của nàng không thể giải.

    - A Hằng, ta kể cho chàng nghe giấc mơ của ta được không?

    - Được

    Lâu Thanh Anh lặng lẽ ngồi trong bóng tối, kể cho chàng nghe câu chuyện của nàng.

    Ta nằm mơ thấy một giấc mơ thật dài, dài giống như một kiếp người vậy đó, khi đó ta không hiểu vì sao, mình lại trở thành Hàn phi, sau đó Công Tôn Hàn lên ngôi hoàng đế, nhưng hắn lại không phải là một người yêu dân như con, hắn liên tục tăng thuế, người dân rơi vào lầm than. Tệ hơn thế nữa, là hắn lạm sát người vô tội, giết đi chính huynh đệ của mình. Hắn giết chết Thái tử và A tỷ, hắn còn vu oan giá họa cho phủ Quốc Công phản nghịch, ta nhìn thấy cha mẹ nằm trên vũng máu, ta cũng nhìn thấy chàng, vì một loại độc gọi là Cẩn độc. Cẩn độc lên men cùng rượu sẽ chậm phát tác, nhưng nếu pha cùng nước ấm sẽ phát tác rất nhanh. Cuối cùng chàng vì loại độc đó mà bệnh không dậy được nổi.

    - Chàng biết không, ta cuối cùng cũng đã nghiêm cứu được thuốc giải, ngày hôm đó, ta dùng thuốc giải độc nhai nát cùng máu để chàng uống xuống, máu của ta là thuốc giải bách độc, cùng thuốc giải độc Cẩn độc chắc chắn chàng sẽ bình an đến trăm tuổi.

    - Lâu Thanh Anh nàng ra đây cho ta.

    - A Hằng, nếu ta xuất hiện, sau đó chết trong lòng chàng, ta mãn nguyện rồi, vậy chàng có thể vì ta mà sống tiếp không?

    - Ta tuyệt đối không để nàng sảy ra chuyện.

    Máu nơi khỏe miệng Lâu Thanh Anh đã chảy xuống, độc của nàng ngấm đến tim phổi, sư phụ nàng đi tìm thuốc vẫn chưa hề trở lại, đã ba ngày, thời gian của nàng có lẽ đã tận rồi, vậy cũng coi như kiếp này nàng đã thay đổi được đại cuộc, nàng cũng vì chàng chấp nhận tâm tình của chàng, không hề hối hận.

    Ngoài căn phòng tối, cả Lâu phủ cùng những người có mặt đều nghe được đoạn hội thoại của hai người, Lâu phu nhân dựa vào vai Lâu quốc công không ngừng khóc, Nhu phi nương nương cũng không kiềm được những giọt nước mắt của nàng. Chỉ vài canh giờ trước, thị vệ mật báo với hoàng đế rằng Nhị hoàng tử một thân áo đen dời khỏi cung cấm đi đến phủ Lâu quốc công, điều đó khiến cho bệ hạ cùng Nhu phi khẩn trương đến Lâu phủ lại gặp được điều này.

    Hóa ra trước đây Lâu Thanh Anh vì biết được A tỷ của mìn ngưỡng mộ Thái tử liền xin ban hôn cho hai người họ, chấp nhận bỏ qua nhân duyên của mình. Bệ hạ càng buồn lòng hơn bởi Nhị hoàng tử tư chất hơn người, nguyện một lòng phò tá Thái tử, thấy chàng một thân lẻ bóng cô đơn trong phủ không có người bầu bạn, muốn ban cho chàng một nữ nhân quán xuyên phủ hầu, nhưng chàng lại nói, chàng nhất định không lập phi, nếu người muốn ban chàng chỉ có thể miễn cưỡng đón vào phủ làm trắc. Cũng chưa từng qua đêm tại nơi ở của nàng ấy. Hóa ra tâm tư của chàng đã để tại nơi này.

    Tiếng động trong phòng khiến mọi người chú ý, đó là tiếng vỡ trong trẻo của ngọc bích.

    Lâu Thanh Anh chịu đựng đến khi này, những cơn đau gặm nhấm khiến nàng không thể đè ném được nữa, cả thân người nàng muốn đứng dậy, nhưng lại loạng choạng va vào khung cửa, lực tay đập thật mạnh khiến chiếc vòng ngọc bích trên tay nàng vỡ vụn, cũng nhờ tiếng động này Công Tôn Hằng mới có thể phán đoán được vị trí của nàng mà đi đến.

    - A Anh, A Anh đừng như vậy được không, để cho ta gặp nàng.

    - Ta rất xấu. – Lâu Thanh Anh khẽ từa vào lồng ngực Công Tôn Hằng, hơi thở của nàng cũng dần như nhẹ lại. Khuôn mặt nhỏ tái nhợt dường như không còn sức sống. Trên khóe miệng vẫn còn vương những giọt máu chưa hề khô. Sau mỗi lần cơn đau cuôn trào, trong lồng ngực nàng lại đau cuộn lại, từng ngụm máu nhỏ cũng vì thế mà trào ra khỏi khóe miệng.

    - Ta không quan tâm. – Công Tôn Hằng vừa ôm nàng, vừa nhẹ nhàng đặt tay lên khuôn mặt nàng, lau đi vệt máu đó.

    - A Hằng, vậy, cho ta tựa vào lòng chàng được không? Ta muốn nghe tiếng tim chàng đập, muốn nghe từng nhịp hơi thở của chàng, ta còn muốn rất nhiều nữa, muốn chàng cưỡi ngựa đưa ta đến thảo nguyên ngoài thành, ta cũng muốn được mặc hồng y gả cho chàng. Nhưng có lẽ ta không chờ được rồi. Sư phụ với thúc phụ nói, họ đi ba ngày sẽ về, ta còn nhiều điều muốn nói với chàng vậy, nhưng lại chẳng thể đợi được sư phụ trở về.. Khụ.. khụ.. Mặc ngọc của chàng, ta khắc thêm một chữ nguyện (希望) chàng có thể giữ lại được không, ta không thể nhận được nữa rồi.

    - Nàng nhất định sẽ không sao, ta tin tưởng sư huynh, ta lại càng tin vào số mệnh của nàng, nàng nhất định cùng ta sống đến đầu bạc răng long. A Anh, nàng.. A Anh.

    - A Anh, nàng nói chuyện đi,

    - A Anh, nàng đừng yên lặng.

    - Sao nàng lại lạnh như này.

    - A Anh.

    - A a a a a a a a.
     
    Last edited by a moderator: 7 Tháng mười hai 2022
  3. BạchLạc

    Bài viết:
    509
    Chương 12: Vương gia, ta muốn cùng chàng ngao du thiên hạ.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hoàng cung hôm nay rộn ràng, các quan lại vui vẻ chào đón tân lang đang đón tân nương vào đại điện bái kiến hoàng đế cùng Hoàng hậu. Sau đại lễ đăng cơ, cũng là lúc giờ lành để Nhị hoàng tử đón Hoàng phi của mình vào đại điện. Hoàng đế sau năm năm dọn đường cho Thái tử liền lui về phía sau nhường ngôi cho Thái tử Công Tôn Việt. Hoàng đế mới đăng cơ lấy hiệu là Đức, lập Thái tử phi Lâu Thanh Lam làm Hoàng Hậu, phong vương cho các hoàng tử còn lại. Nhị hoàng tử được phong là Hằng Vương, Tam hoàng tử là Cần Vương. Ban đất phong, ban điền tịch, thậm chí còn ban cho Hằng Vương một Vương phi tài sắc.

    Hôm nay là ngày vui, tân đế đăng cơ cũng là ngày đại hỷ của phủ Hằng Vương, tân Vương phi trùm khăn đỏ ngồi lặng lẽ trong phòng tân hôn. Từ sáng đến giờ nàng đã rất mệt mỏi, bởi vì các lễ tiết không thể bỏ qua, cả người cả thân nàng đều mỏi nhừ, đến hiện tại, khi chỉ còn mình nàng ngồi trong căn phòng tân nương, nàng mới có thể ngẫm lại những chuyện đã sảy ra năm năm trước.

    Khi đó nàng nghĩ mình đã không còn cữu chữa được nữa, cả người thân và những người chứng kiến đêm đó cũng đã nghĩ nàng không qua khỏi, cho đến khi sư phụ và thúc phụ nàng chạy tức tốc bê bát thuốc đến dùng mọi cách cưỡng chế mới tách được nàng ra khỏi cái ôm của Công Tôn Hằng để nàng dùng thuốc. Nhưng cơ thể nàng khi đó vốn đã dứt hơi, không thể nào đẩy thuốc được vào trong miệng.

    Lúc đó Công Tôn Hằng không còn ngại lễ tiết giằng lấy bắt thuốc ngậm từng hụm thuốc vào miệng truyền sang miệng nàng. Cuối cùng, cũng có thể đòi nàng lại từ quỷ môn quan. Nhưng khi đó độc trong cơ thể nàng vẫn là còn sót lại. Cả cơ thể mê man không tỉnh. Sư phụ và sư thúc phải đưa nàng về Cổ Y Cốc để ngâm thuốc và giải độc.

    Sau khi nghe mọi người thuật lại chuyện Cẩn độc khiến hai ông lão tóc bạc đang cứu nàng cũng chỉ muốn hạ xuống một đao tiễn nàng đi gặp diêm vương tiếp. Các loại độc trong cơ thể nàng xung khắc quá lớn đối với Cẩn độc mới dẫn đến phản phệ như vậy. Huống hồ thuốc giải chỉ có một, mà nàng đã để cho Công Tôn Hằng uống cùng máu của nàng rồi.

    Ba năm sau cơ thể nàng mới bình phục được, nhưng khi đó nàng không thể dùng lấy chút sức, một ngày chỉ có thể thức được vài canh giờ, sau đó lại chìm sâu vào giấc ngủ. Đến năm thứ tư nàng mới có thể cùng chàng cưỡi ngựa đến thảo nguyên ngoại thành. Vừa vui chơi vừa cùng chàng hành y cứu giúp người khác. Dân gian tương truyền, có hai vị giang hồ hiệp sỹ, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, cùng nhau ở trốn giang hồ hành hiệp trượng nghĩa, chàng trai khôi ngô tuấn tú dọn dẹp ác bá giúp người dân an cư lạc nghiệp, nữ nhân nhi mì như nước, hành y cứu người lại còn tự tay giúp người dân trồng rau dệt vải, cả thiện cuộc sống mỗi gia đình. Họ còn có một câu chuyện về thiên hạ thái bình, hoàng đế thương dân như con.

    Đến hiện tại khi cơ thể nàng gọi là hoàn toàn bình phục thời gian cũng đã trôi qua được năm năm, Thái tử năm đó cũng đã có một người con trai đến năm nay đã được ba tuổi, hiện tại đã được sắc phong làm tiểu Thái tử. Vậy mà đến bây giờ nàng mới chính thức được gả cho chàng.

    [​IMG]

    Tiếng cửa kéo nàng lại thực tế. Tân lang một thân hồng y tiền gần lại phía nàng. Trên người chàng thoang thoảng mùi rượu hòa quyện cùng mùi trầm hương nhẹ nhàng. Chàng vừa đến gần nàng vừa nhẹ nhàng nói:

    - A Anh, cuối cùng ta cũng đã thực hiện được hết những ước nguyện của nàng. Sau ngày hôm nay, nàng chính thức trở thành Vương phi của ta, chỉ của một mình ta mà thôi.

    Khăn trùm đầu đỏ thắm dần dần được vén lên, lộ ra khuôn mặt nam nhân mà nàng thầm mong ngóng, nàng vì yêu chàng nguyện chấp nhận đánh đổi cả tính mạng. Chàng vì nàng sẵn sàng che chắn mọi gươm đao. Hai người có tình, trải qua một màn tưởng chừng như sinh li từ biệt cũng hiểu họ yêu thương nhau đến nhường nào, tưởng chừng như khi đó hai trái tim cùng đập chung một nhịp. Một trái tim ngừng đập trái tim còn lại cũng chết theo.

    Lâu Thanh Anh nở nụ cười hạnh phúc nhìn lên khuôn mặt Công Tôn Hằng, kiếp này bình sinh với nàng như vậy là đủ. Hai người cùng nhau uống chung li rượu giao bôi. Sau đó ánh nến trong căn phòng tân hôn cũng tắt. Chỉ còn để lại vương vẩn trong không khí những tiếng thở dài và ỉ on mập mờ hoang dại.

    Sau một hồi trải qua những giây phút mặn nồng nhất, Lâu Thanh Anh nằm tựa vào vai Công Tôn Hằng cùng chàng nhớ lại những chuyện đã qua. Hai người đều hiểu được trong tim mỗi người đều có hình bóng đối phương, đêm động phòng hoa chúc hai người lai cùng trao cho nhau những điều trong trắng nhất, đủ để lưu giữ lại khoảnh khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng.

    Công Tôn Hằng từng nói "Trùng quan nhất nộ vi hồng nhan" Anh hùng vì mỹ nhân mà nổi giận, chàng đương nhiên cũng vì nữ nhân của mình mà nổi giận, giận nàng không tiếc tính mạng của mình, giận nàng không cùng ta mà chia sẻ, nhưng giờ phút này đây, khi ôm nàng ở trong lòng, quả nhiên, hắn đã không còn mong chờ điều gì nữa. Nữ nhân ấm áp trong lòng chàng bỗng nhiên ngồi dậy, nhìn thật sâu vào đôi mắt chàng nở nụ cười hiền dịu rồi nói:

    - A Hằng, ta thực sự không thể dời xa chàng. Không thể, cũng không muốn, chỉ còn muốn ở bên cạnh chàng mãi thôi.

    - Ta cũng vậy, nguyện bên nàng trọn đời trọn kiếp.

    - Được, vậy chúng ta bỏ lại tất cả được không?

    - Nàng muốn dời đi sao?

    - Phải, A Hằng, Vương gia, ta muốn cùng chàng ngao du thiên hạ.

    * * *Hết---

    [​IMG]
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...