CHƯƠNG 10: CHUYỆN CŨ NĂM XƯA (10-1 & 10-2)
Buổi diễn hí kịch thành công nên thu hút Tuệ quý phi đến, không ngờ chuyện này có liên quan đến hoàng hậu..
Hoàng thượng nhận được tấu chương, bãi giá hồi cung.
Người trong cung chuẩn bị khởi hành, Phùng Linh Anh thoát khỏi tầm nhìn của họ, chạy đến hậu viện, nhờ ánh sáng ban ngày, hi vọng nhìn rõ chi tiết hơn. Không ngờ hậu viện có tên thái giám nhanh chân hơn cô, nét mặt cảnh giác, hắn vội vàng dùng tay đào đất.
"Ngươi ở đây làm gì?"
Cô đột nhiên lên tiếng làm thái giám càng hoảng hốt, vội vàng giấu đồ trong tay cất về phía sau: "Thiếu, thiếu chủ, sao người ở đây?"
"Việc này ta phải hỏi ngươi chứ, ở đây cấm vào, ngươi lén lút làm gì?"
Thái giám đổ mồ hôi hột, quả là có tật giật mình, cô nói như thế khác nào định tội cho hắn, liền quỳ xuống xin tha: "Thiếu chủ, nô tài.."
"Nói mau, ngươi ở đây làm gì? Nếu không đừng trách ta nói ra."
"Người.. người nhà nô tài bệnh nặng, cần tiền gấp, nhưng tổng quản thường ăn bớt tiền thưởng, nên nô tài đành giấu tiền thưởng ở đây."
Trong cung đa phần trọng địa vị, dù là phi tần hay cung nhân. Hoàn cảnh thái giám khiến cô thương xót, không muốn làm khó hắn: "Đứng lên đi, ta sẽ giúp ngươi giữ bí mật. Nhưng cấm địa này đừng nên vào, bị phát hiện sẽ không hay."
"Thiếu chủ nên rời đi sớm, đã có mấy tên thái gáim bị xử tử ở đây!"
"Vì sao bọn họ bị xử tội?"
"Nô tài không rõ, mới gặp nên không nhìn rõ diện mạo. Lúc đó vài thái giám muốn phản kháng, khiến người hành hình bị thương."
"Bị thương chỗ nào?"
"Hình như ở cánh tay, sức mạnh đó, có thể thấy được cả xương."
Đầu của Trần Uyển Quân tại sao lại bị chuyển về Viên Minh viên? Ai đã xử trảm mấy tên thái giám vậy? Phía sau đó có ai nữa không? Chuyện này giống như một mớ lưới, càng quấn càng rối.
Sau khi cô tìm khắp hậu viện cũng không thấy manh mối mới, ngay cả mảnh xương đêm ấy cũng biến mất, manh mối lại mất dấu.
Chuyến đi Viên Minh viên kết thúc, hoàng thượng hi vọng thái hậu có niềm vui gia đình nên đón về cung.'Đào hoa đình ký' được thái hậu khen ngợi nên đã lan truyền nhanh chóng trong cung.
"Nghi tần nương nương từng hát 'Đào hoa đình ký', lời ca sinh động, tình cảm mượt mà, thật khiến người ta khó quên."
"Hay vậy sao, lợi hại hơn gánh hát La Gia ở kinh thành sao?"
"Quả thực dư âm còn văng vẳng bên tai, ba ngày chưa dứt."
"Thật sao? Mau nói cho ta nghe."
Dọc đường nghe cung nhân khen, Phùng Linh Anh cảm thấy có chút thành tựu. Thậm chí trốn một bên, nghe cung nhân thảo luận khúc nhạc.
Khi thái giám bàn luận về đặc sắc của hí khúc, Tuệ quý phi từ Hàm Phúc cung đi ra vừa nghe liền tức giận: "Cẩu nô tài đáng chết, có việc không làm lại nói nhảm ở đây, An Hoa, mau dạy bảo chúng đi!"
An Hoa nghe lệnh, nháy mắt với cung nhân sau lưng, thái giám và cung nữ lập tức bị bắt, chuẩn bị kéo đi ăn đòn. Cô quyết định ra tay giúp họ.
Không ngờ Tuệ quý phi thấy cô, ngược lại nàng càng tức giận: "Trần Uyển Quân, bổn cung trước đây không truy cứu, ngươi lại dám làm càn. Đừng nghĩ quý phi này chỉ là trò đùa! Người đâu!"
Cô bị cung nhân của Tuệ quý phi bắt lấy. Minh Tương muốn cản, lại bị đè lên không thể cử động.
"Quý phi nương nương, người làm gì vậy? Vô cớ đối xử thần thiếp như vậy, không sợ dị nghị sao?"
"Bổn cung dạy ai không cần có lý do. Hôm nay ta xem cái miệng ngươi sưng lên rồi còn nói giúp cho ai được nữa!"
An Hoa nhận mệnh lệnh của Tuệ quý phi, tát vào mặt cô. Cơn đau ập đến, đầu óc cô cũng choáng váng.
"Dừng tay!" Tô ma ma vội đỡ cô đứng dậy, sau khi hoàng hậu kiểm tra vết thương trên mặt cô, thương tiếc nhìn cô: "Chuyện này là sao?"
Miệng cô đau nhức, không thể trả lời, Minh Tương nói ra chân tướng. Hoàng hậu nghe xong, nhíu mày, nét mặt như có gì khó nói: "Tuệ quý phi, việc này sớm nên buông bỏ, giờ lại trút giận lên người khác, là thế nào đây?"
"Quên? Hoàng hậu nương nương muốn bổn cung quên tội lỗi của người? Mơ đi! Cả đời cũng không quên! Ai cũng không ngờ hoàng hậu lại là hung thủ!"
Tuệ quý phi mất đi dáng vẻ trước đây, còn nói những lời ác ý. Hoàng hậu thấy vậy, bảo cung nữ lập tức dẫn nàng ấy về cung. Thấy mặt cô bị thương, hoàng hậu lệnh Tô ma ma đỡ cô đến Trường Xuân cung.
Buổi diễn hí kịch thành công nên thu hút Tuệ quý phi đến, không ngờ chuyện này có liên quan đến hoàng hậu..
10-1: Nghi hoặc dấy lên.
Hoàng thượng nhận được tấu chương, bãi giá hồi cung.
Người trong cung chuẩn bị khởi hành, Phùng Linh Anh thoát khỏi tầm nhìn của họ, chạy đến hậu viện, nhờ ánh sáng ban ngày, hi vọng nhìn rõ chi tiết hơn. Không ngờ hậu viện có tên thái giám nhanh chân hơn cô, nét mặt cảnh giác, hắn vội vàng dùng tay đào đất.
"Ngươi ở đây làm gì?"
Cô đột nhiên lên tiếng làm thái giám càng hoảng hốt, vội vàng giấu đồ trong tay cất về phía sau: "Thiếu, thiếu chủ, sao người ở đây?"
"Việc này ta phải hỏi ngươi chứ, ở đây cấm vào, ngươi lén lút làm gì?"
Thái giám đổ mồ hôi hột, quả là có tật giật mình, cô nói như thế khác nào định tội cho hắn, liền quỳ xuống xin tha: "Thiếu chủ, nô tài.."
"Nói mau, ngươi ở đây làm gì? Nếu không đừng trách ta nói ra."
"Người.. người nhà nô tài bệnh nặng, cần tiền gấp, nhưng tổng quản thường ăn bớt tiền thưởng, nên nô tài đành giấu tiền thưởng ở đây."
Trong cung đa phần trọng địa vị, dù là phi tần hay cung nhân. Hoàn cảnh thái giám khiến cô thương xót, không muốn làm khó hắn: "Đứng lên đi, ta sẽ giúp ngươi giữ bí mật. Nhưng cấm địa này đừng nên vào, bị phát hiện sẽ không hay."
"Thiếu chủ nên rời đi sớm, đã có mấy tên thái gáim bị xử tử ở đây!"
"Vì sao bọn họ bị xử tội?"
"Nô tài không rõ, mới gặp nên không nhìn rõ diện mạo. Lúc đó vài thái giám muốn phản kháng, khiến người hành hình bị thương."
"Bị thương chỗ nào?"
"Hình như ở cánh tay, sức mạnh đó, có thể thấy được cả xương."
Đầu của Trần Uyển Quân tại sao lại bị chuyển về Viên Minh viên? Ai đã xử trảm mấy tên thái giám vậy? Phía sau đó có ai nữa không? Chuyện này giống như một mớ lưới, càng quấn càng rối.
Sau khi cô tìm khắp hậu viện cũng không thấy manh mối mới, ngay cả mảnh xương đêm ấy cũng biến mất, manh mối lại mất dấu.
10-2: Xung đột cãi vã.
Chuyến đi Viên Minh viên kết thúc, hoàng thượng hi vọng thái hậu có niềm vui gia đình nên đón về cung.'Đào hoa đình ký' được thái hậu khen ngợi nên đã lan truyền nhanh chóng trong cung.
"Nghi tần nương nương từng hát 'Đào hoa đình ký', lời ca sinh động, tình cảm mượt mà, thật khiến người ta khó quên."
"Hay vậy sao, lợi hại hơn gánh hát La Gia ở kinh thành sao?"
"Quả thực dư âm còn văng vẳng bên tai, ba ngày chưa dứt."
"Thật sao? Mau nói cho ta nghe."
Dọc đường nghe cung nhân khen, Phùng Linh Anh cảm thấy có chút thành tựu. Thậm chí trốn một bên, nghe cung nhân thảo luận khúc nhạc.
Khi thái giám bàn luận về đặc sắc của hí khúc, Tuệ quý phi từ Hàm Phúc cung đi ra vừa nghe liền tức giận: "Cẩu nô tài đáng chết, có việc không làm lại nói nhảm ở đây, An Hoa, mau dạy bảo chúng đi!"
An Hoa nghe lệnh, nháy mắt với cung nhân sau lưng, thái giám và cung nữ lập tức bị bắt, chuẩn bị kéo đi ăn đòn. Cô quyết định ra tay giúp họ.
Không ngờ Tuệ quý phi thấy cô, ngược lại nàng càng tức giận: "Trần Uyển Quân, bổn cung trước đây không truy cứu, ngươi lại dám làm càn. Đừng nghĩ quý phi này chỉ là trò đùa! Người đâu!"
Cô bị cung nhân của Tuệ quý phi bắt lấy. Minh Tương muốn cản, lại bị đè lên không thể cử động.
"Quý phi nương nương, người làm gì vậy? Vô cớ đối xử thần thiếp như vậy, không sợ dị nghị sao?"
"Bổn cung dạy ai không cần có lý do. Hôm nay ta xem cái miệng ngươi sưng lên rồi còn nói giúp cho ai được nữa!"
An Hoa nhận mệnh lệnh của Tuệ quý phi, tát vào mặt cô. Cơn đau ập đến, đầu óc cô cũng choáng váng.
"Dừng tay!" Tô ma ma vội đỡ cô đứng dậy, sau khi hoàng hậu kiểm tra vết thương trên mặt cô, thương tiếc nhìn cô: "Chuyện này là sao?"
Miệng cô đau nhức, không thể trả lời, Minh Tương nói ra chân tướng. Hoàng hậu nghe xong, nhíu mày, nét mặt như có gì khó nói: "Tuệ quý phi, việc này sớm nên buông bỏ, giờ lại trút giận lên người khác, là thế nào đây?"
"Quên? Hoàng hậu nương nương muốn bổn cung quên tội lỗi của người? Mơ đi! Cả đời cũng không quên! Ai cũng không ngờ hoàng hậu lại là hung thủ!"
Tuệ quý phi mất đi dáng vẻ trước đây, còn nói những lời ác ý. Hoàng hậu thấy vậy, bảo cung nữ lập tức dẫn nàng ấy về cung. Thấy mặt cô bị thương, hoàng hậu lệnh Tô ma ma đỡ cô đến Trường Xuân cung.