Truyện Ma [Edit] Âm Hôn Khó Chia Lìa - Tích Vân Khát Vũ

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Mèo A Mao Huỳnh Mai, 31 Tháng năm 2020.

  1. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,885
  2. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,885
    Chương 159: Người vợ quay về sau khi sinh con.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong bóng đêm, một gương mặt tái nhợt từ từ xuất hiện, người đó ôm một con mèo trắng kì lạ, khiến từ xa nhìn vào cứ ngỡ bọn họ là một thể.

    Chỉ mới liếc nhìn thân hình của người đó, trái tim tôi đã đập liên hồi, trong lòng mơ hồ xuất hiện đáp án.

    Con mèo vươn cổ rồi bắt đầu phát ra những tiếng kêu kì quái, một làn khói xanh tản ra, cùng với đó là gương mặt vô cùng quen thuộc.

    "Vân Thanh." Tô Khê đứng sau cửa điện rộng mở, tay ôm con mèo, dùng gương mặt tái nhợt nở nụ cười quỷ dị với tôi.

    Ngoại trừ gương mặt và thân hình quen thuộc, khí chất của Tô Khê đã thay đổi đến mức nghiêng trời lở đất.

    Nhìn thấy cô ấy, tim tôi như muốn ngừng đập, Tề Sở giữ chặt tay tôi, thấp giọng nói: "Đừng đi, cô ta đang muốn dụ cô xuống."

    Tôi vẫn luôn trằn trọc vì chuyện Tô Khê mất tích, cô ấy là bạn thân của tôi, cũng là người giới thiệu Lục Tư Tề cho tôi. Ngoại trừ bà ngoại, Tô Khê là người duy nhất biết nơi ở của Miêu bà. Không ngờ sau khi Tô Khê mất tích, sống chết không rõ, cô ấy lại xuất hiện ở đây.

    Tôi gật đầu với Tề Sở, dù tôi biết sau lần này, việc tìm Tô Khê càng khó khăn hơn, nhưng tôi cũng không dám mạo hiểm bước vào.

    Mồi càng to, dây càng dài, vậy mới bắt được cá lớn, trong hoàn cảnh này thì bắt buộc phải làm thế.

    Buồn bã nhìn Tô Khê, tôi biết hiện tại không nên nói chuyện nên xoay người rời đi. Đúng lúc này, Tô Khê lấy một thứ gì ra, quơ quơ mấy cái sau đó chậm rãi đeo vào cổ tay.

    Đó là một cái vòng tay bằng bạc có khắc lá cỏ đan xen nhau, nó có màu vàng nhạt, còn dùng giây đỏ quấn quanh, thoạt nhìn rất cũ.

    Cái vòng tay này được tôi mua sau khi tôi cầm tháng lương đầu tiên. Tô Khê đã dẫn tôi đến một tiệm bạc cũ đánh nó, lá cỏ trên đó cũng khắc dựa theo miêu tả của tôi. Sau này, bởi vì bà ngoại hay làm hương, sợ nó bị cháy hỏng nên cố tình mua một sợi dây hồng, vừa quấn quanh vừa mắng tôi tiêu tiền hoang phí.

    Lần đó là lần duy nhất tôi mua quà tặng bà ngoại. Bà vẫn luôn yêu thích cái vòng, đeo không rời tay, không ngờ nó lại xuất hiện trong tay Tô Khê.

    Tôi im lặng nhìn Tề Sở, không giám manh động. Dù biết đi vào chính là hiểm cảnh, tôi vẫn muốn thử một lần để tìm bà ngoại. So với đó, Tô Khê không rõ sống chết lại quỷ dị trước mặt, nào có quan trọng bằng.

    Tô Khê thấy chúng tôi không dám đi, liền để con mèo kia trèo lên vai. Cô ấy gỡ vòng tay ra, đặt cạnh lư hương, rồi trèo tường ra ngoài.

    Tôi và Tề Sở đều không đuổi theo, địch ta không rõ, dù tôi và Tề Sở có súng thì cũng chẳng dám tùy ý.

    Sau khi Tô Khê đi, cả tòa miếu nháy mắt im lặng, ngay cả làn khói bên lư hương cũng biến mất.

    Tề Sở gắt gao giữ chặt tay tôi, mạnh mẽ kéo tôi đi. Anh ta vừa gọi điện cho chị Dương, vừa khuyên tôi quân tử báo thù mười năm chưa muộn, sợ tôi kích động đuổi theo.

    Chờ chị Dương dẫn gần mười người đến, chúng tôi mới đẩy được cục đá ra.

    Lúc nhìn thấy sau tảng đá có tòa miếu như vậy, đừng nói là chị Dương, ngay cả cư dân trấn trên là Thư Vọng Nguyệt đều sợ ngây người.

    Khi còn nhỏ anh ta thường xuyên chạy khắp phố Hương chơi đùa, người dân ở đây rất tin quỷ thần, thế nên làm việc thiện vô cùng nhiều.

    Nếu bọn họ nhìn thấy trẻ con dẫn nhau chơi bên đường, nhất định sẽ cho đồ ăn vặt. Thế nên tuy nơi này âm trầm, trẻ con vẫn kết bạn với nhau đến chơi.

    Khối đá này bọn họ cũng biết, nghe nói là đá thần, người dân chung quanh đều đến đây làm tế lễ, xin phù hộ con nhỏ..

    Anh ta còn đặc biệt gọi cho một ông lão ở phố Hương để hỏi, cũng tìm hiểu từ cảnh sát khu vực, nhưng không ai là biết nơi này có một tòa miếu, cứ như nó đột nhiên xuất hiện vậy.

    Kể từ sau khi cổng âm xuất hiện, tôi lập tức biến thành đối tượng bảo bệ đặc biệt. Đợi mấy người chị Dương xác nhận trong miếu không có nguy hiểm, mới cho phép tôi đi xuống.

    Tôi liếc Tề Sở, hỏi: "Ngay từ đầu anh được phái đến giám thị tôi phải không?"

    "Là bảo vệ, còn kiêm cả bảo mẫu nữa, cô xem, ngay cả cơm cũng là tôi nấu cho cô!" Tề Sở khổ sở nói.

    Tôi nhảy xuống, đi thẳng tới chỗ cái vòng. Cầm nó đặt lên chóp mũi, lập tức ngửi được mùi khói quanh sợi dây.

    Đem vòng bạc đưa cho Tề Sở kiểm tra, tôi xoay người vào đại điện.

    Tòa miếu này thờ một vị nữ thần. Bà ấy ngồi xổm, lộ ra phần ngực trên. Bởi vì tượng được đúc bằng gạch, nên qua thời gian đã không còn nhìn rõ mặt. Tôi nhìn bức tượng hồi lâu, thật sự không nhớ được trong Phật giáo có vị thần này, không lẽ là giáo phái khác?

    Bên cạnh tượng thần chỉ đặt một cái ống trúc, những thứ khác đều không có. Tôi bước qua cầm ống trúc lên, thấy mùi hương quen thuộc liền định uống một ngụm, lại bị Tề Sở cùng mấy người chị Dương giữ lại.

    "Nước từ nước suối lạnh." Tôi quơ quơ ống trúc với bọn họ, sau đó nhấp một ngụm nước.

    Mùi vị quen thuộc nhanh chóng ngập tràn miệng tôi, quả nhiên là nước từ nước suối lạnh.

    Lúc Tô Khê vừa gặp chuyện không may, Mặc Dật đã cho cô ấy uống nước từ suối để dưỡng hồn. Một phần được mẹ Tô cho cô ấy uống, phần còn lại để chỗ chị Dương, là Mặc Dật lấy cho tôi uống.

    Vì sao Tô Khê lại đặt một ống trúc đựng nước ở đây cho nữ thần?

    "Đây là Địa Mẫu." Thấy tôi chăm chú ngắm tượng thần, Tề Sở nhẹ nhàng giải thích "Là người cai quản mặt đất."

    Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta, suy nghĩ nửa ngày mới nhớ ra.

    Mọi người đều biết Ngọc Hoàng đại đế, nhưng ít người biết về Địa Mẫu, đền thờ của bà cũng rất hiếm.

    Tựa như chỗ này, xung quanh rách rưới lại ẩm thấp, vậy mà vẫn đặt tượng thờ của Địa Mẫu.

    Chỗ này ngoại trừ tượng thờ thì không còn gì khác, tôi đổ toàn bộ tro trong lư hương vào túi, chuẩn bị đem nó đi tì manh mối.

    Còn chưa về nhà, liền nhận được điện thoại của Nam Nhã. Cô ấy hỏi mọi việc ở thôn thế nào, lúc đó tôi ngất xỉu, điện thoại do Tề Sở nghe, giờ biết tôi không sao, cô ấy cũng yên tâm.

    Sau khi tôi cảm ơn cô ấy, Nam Nhã liền hỏi tôi vài ngày nữa có rảnh không, vì trong nhà một người bạn của Nam Nhã có chuyện, nên cô ấy muốn nhờ tôi tới đó xem giúp.

    Cô ấy rất cẩn thận lúc nói chuyện, còn dặn dò tôi thật kĩ: "Cô gái này sống cùng khu với tôi, cô ấy có một đứa con trai bằng tuổi Thiên Hữu. Chồng cô ấy từ lúc đứa bé chưa chào đời đã mất, làm cô ấy một mình mang thai. Gã ta cùng ba tên bạn uống rượu làm loạn ngoài đường, cuối cùng xảy ra tai nạn. Cô ấy làm mẹ đơn thân cũng không dễ dàng, mong cô giúp cho cô ấy."

    Đợi Nam Nhã nói hết, tôi liền hiểu vì sao cô ấy lại cẩn thận thế. Người bạn kia của Nam Nhã khó khăn lắm mới vực lại tinh thần, Nam Nhã không muốn động vào vết thương của người khác.

    Trong nhà phòng ở còn không có bạn bè tốt thân cận, tôi trở về cũng là ở lều trại, hơn nữa tôi chỉ muốn xem cái kia bị câu hồn liên ngăn chận thi môn liền là tâm phiền ý loạn, nghĩ hôm nay mới đi ra, còn có thể ở bên ngoài lãng cái vài ngày, cho nên rõ ràng liền trực tiếp ở hương khói phố mua điểm hương, sau đó phải đi nam nhã nơi đó.

    Tề Sở còn cười nhạo tôi là người có mệnh mệt nhọc, liên tiếp hai lần mất máu quá nhiều, cũng không ở nhà nghỉ ngơi nhiều.

    Tôi cười cười không quan tâm, người phụ nữ kia chính mình không chỉ tự làm, ai đều khinh thường.

    Mặc Dặt tuy nói đối tôi không tồi, ở trong mắt y quá yếu, không xứng biết gì cả, cho dù y đem tôi đẩy mạnh nuốt sinh cây cỏ, y vẫn là vì muốn tốt cho tôi.

    Y quả thật không có sai, sai chính là tôi quá yếu.

    Dịch: Trịnh Tô Nguyệt
     
  3. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,885
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng chín 2022
  4. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,885
    Chương 161.1: Khóa cửa cho ăn.

    Bấm để xem
    Đóng lại

    Edit: Nguyệt Trường Ly.

    Tôi không nghĩ đến một đứa bé vốn non non mềm mềm lại đột nhiên mọc ra hàm răng cổ quái như vậy, nhất thời không có phòng bị, tay đang ôm lấy nó cũng không dám buông ra, trong tiềm thức vẫn sợ rằng mình sẽ làm nó ngã như cũ.

    Ngay trong nháy mắt thất thần này, trên tay tôi truyền đến một cơn đau nhói, nhức nhối, một miếng thịt đã bị Mễ Bảo cắn mất.

    Quỷ thai trong bụng tức thì bắt đầu động đậy, như là cực kỳ tức giận, đâm vào bụng muốn ra ngoài.

    Sau khi cắn mất một miếng thịt của tôi, sau lưng Mễ Bảo vậy mà lại truyền đến một âm thanh quái dị, âm thanh cổ quái truyền đến, tiếp theo đó, hai cái cánh tay màu xanh lá kỳ quái nhô ra từ phía sau lưng nó.

    Nói là tay, nhưng cái đó càng giống như là chân của con nhện hơn, dài ba mươi cm mộc ngược nữa, chống ở trên mặt đất, nâng Mễ Bảo chạy loạn khắp phòng.

    Miệng Mễ Bảo đầy máu, nhếch miệng để lộ một hàm răng nhọn hoắt như đinh lại so le không đều, cười "khửa khửa" một cách quái dị.

    Ban đầu cả tôi và Tề Sở cùng đặt hết tất cả mọi chỗ cổ quái lên người Chu Hỉ Kiều và trong căn phòng này, lại không nghĩ đến vấn đề lại ở trên người của đứa trẻ Mễ Bảo mới đầy tháng này, chúng tôi sửng sốt một chút, đều phản ứng lại.

    Bởi vì trong tay không có hương, nên tôi nhất thời không cách nào, chỉ phải cầm lấy cây gậy đập về phía hai cánh tay kỳ quái sau lưng Mễ Bảo.

    Tề Sở cũng không mang trang bị, chỉ lấy ra một lá bùa ném qua, thuận tay cầm lấy một cái vật trang trí, đập vào Mễ Bảo, sau đó nháy mắt ra dấu với tôi, anh ta dùng thân thể trực tiếp từ mặt đất quét ngang, dùng chân cuốn hai cánh tay quái đản đang nâng Mễ Bảo chạy loạn khắp phòng kia.

    Tôi lập tức tiến lên, dùng sức lực lớn nhất cả người để vung gậy chế hương, chỉ nghe được tiếng "rắc...... rắc" rung động của xương cốt, chính là đập gãy hai cánh tay kỳ quặc, sau đó lại lập tức nhét cây gậy chế hương kia vào miệng của Mễ Bảo, miễn cho nó lại cắn người.

    Đồng thời, dẫm hai chân lên bờ vai và bụng nhỏ của nó, giữ chặt, không cho nó quay cuồng.

    Mễ Bảo ngậm gậy chế hương "ô ô" kêu quái lạ, một đôi mắt trắng nổi lên đầy tia máu, Tề Sở lập tức cắn vỡ ngón tay viết lên trán nó một tấm bùa máu, xong nó mới chậm rãi an tĩnh lại, ngất đi.

    Tôi và Tề Sở liếc mắt nhìn nhau một cái, đang thở phào nhẹ nhõm, lại đột nhiên cảm thấy sai sai, vừa quay đầu lại, đã thấy Chu Hỉ Kiều cầm một cái chai trong tay, hai người bảo mẫu kia, một người đứng ở cửa, một người canh giữ ở bên cạnh Chu Hỉ Kiều.

    Việc này phát sinh quá nhanh chúng tôi đều không chú ý đến Chu Hỉ Kiều, lúc này cô ta vẫn mang một vẻ bình tĩnh không chút gợn sóng.

    "Các người không giống những người kia ha, còn có chút bản lĩnh."

    Chu Hỉ Kiều đột nhiên đập mạnh cái chai xuống đất, nhìn thoáng qua Mễ Bảo đang hôn mê trên mặt đất: "Nhưng nó đói bụng."

    Cái chai kia có một mùi hương vị thuốc rất nồng, khiến cho tinh thần của người ngửi được chấn động, tôi còn chưa kịp hiểu đang có chuyện gì xảy ra, thì đã nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, bảo mẫu đứng cạnh cửa trực tiếp kéo cửa ra chạy ra ngoài, sau đó dùng chìa khóa khóa cửa lại.

    Còn Chu Hỉ Kiều với bảo mẫu còn lại thì tránh sang một căn phòng khác, trước khi ra ngoài cũng khoá cửa lại.

    Tôi cúi đầu nhìn thoáng qua Mễ Bảo vẫn đang nằm trên mặt đất không nhúc nhích, Chu Hỉ Kiều lừa chúng tôi đến đây, sau đó lại đập vỡ cái chai xong nhốt chúng tôi và Mễ Bảo ở đây, khẳng định là vì cô ta biết được Mễ Bảo có thể đối phó với chúng tôi.

    Thuốc kia tản ra, cả phòng đều là mùi thuốc, tôi đi qua đó nhìn nhìn, trên mặt đất chỉ là một bãi cháo thuốc, nhất thời cũng không biết đó là cái gì.

    Tề Sở vội vàng đi xem cửa sổ, nhưng nơi này là khu chung cư cao cấp, cửa sổ đều được điều khiển từ xa bằng điều khiển cảm ứng, đừng nói là không mở, cho dù có mở ra, thì nơi này cũng là tầng cao nhất.

    Di động của chúng tôi đặt trong phòng của đứa nhỏ, chưa cầm ra, trong phòng khách cũng không có điện thoại.

    "Đừng nóng vội." Tôi biết nếu Chu Hỉ Kiều đã đặt bẫy, vậy thì nhất định sẽ không để cho chúng tôi có biện pháp đi ra ngoài.

    Nhìn chằm chằm Mễ Bảo đang hôn mê trên mặt đất, tôi nói với Tề Sở: "Tìm cái gì để trói Mễ Bảo lại cái đã."

    Trong phòng khách cũng không có cái rương hay gì đó, thế là tôi và Tề Sở trực tiếp giật cái rèm xuống, trói chặt tay chân và hai cánh tay kỳ quái kia của Mễ Bảo lại, chỉ chừa đầu của nó ra ngoài, không để có bị nghẹn chết.

    "Đây là cái thứ quái vật gì vậy?" Sau khi chuẩn bị xong, Tề Sở nhìn chằm chằm một miệng đầy răng nhọn của Mễ Bảo, than: "Cái hàm răng này, sợ là trong ngoài có đến ba bốn tầng chứ, phải được trăm cái, như vậy còn cần uống sữa không?"

    Tuy nói chuyện, nhưng anh ta cũng sợ chuyện này có biến, nương miệng vết thương trên ngón tay, vẽ bùa máu lên vải làm rèm đang trói kia, miệng vẫn còn lải nhải với tôi rằng: "Quả báo nhãn tiền đến cũng quá nhanh, cô mới chảy máu xong cái đã đến lượt tôi rồi, cô thử nói một chút xem, có phải cô đã lén rủa tôi trong lòng không?"

    Tôi mặc kệ anh ta, cúi đầu nhìn hai cánh tay màu xanh lá mọc ngược kia của Mễ Bảo, mặc kệ là độ dài hay độ lớn nhỏ đều giống hệt cánh tay của người trưởng thành, nhìn thế này, hình như còn là tay của đàn ông?

    Nhưng làm sao mà trên người của một em bé sơ sinh lại mọc ra cánh tay của người trưởng thành? Uống phải sữa bột có độc, hay có quá nhiều kích thích tố ư?
     
  5. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,885
  6. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,885
    Chương 162: Rất yêu.

    Edit: Nguyệt Trường Ly.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi sợ tới mức vội vàng lùi về phía sau, lại bị một bàn tay ôm lấy eo, một tay nâng cằm: "Ngoan, vẫn là Thiên Thủy Linh Tinh, rất tốt cho em."

    Nghe được giọng nói quen thuộc của Mặc Dật, lòng tôi ấm áp, để Thiên Thủy Linh Tinh chảy vào miệng.

    Làm sao tôi cũng không thể nghĩ đến, Mặc Dật thế nhưng lại đi đưa thuốc đến cho tôi.

    Còn Mễ Bảo, tuy rằng lưỡi dài hóa thành tro trắng, lại vẫn gắng gượng chống đỡ thân thể rách nát kia như cũ, nó vặn vẹo những tay chân mọc ngược kia, muốn bò về phía chúng tôi.

    Mặc Dật hừ lạnh một tiếng, vung tay lên, cái chén không kia bay thẳng về phía Mễ Bảo, đập xuống.

    Rõ ràng cũng không có nhiều động tĩnh lắm, cũng không thấy Mặc Dật dùng sức mấy, vậy mà Mễ Bảo lại nháy mắt mềm oặt, nằm liệt trên mặt đất, hóa thành một đống bùn mềm, cả người phát ra một luồng mùi thuốc nồng đậm, giống hệt với mùi hương cháo Chu Hỉ Kiều đổ trên mặt đất.

    "Quan Tài Chi à, rất nhiều năm cũng chưa thấy ai dùng, thế mà lại vẫn còn." Hai cánh mũi của Mặc Dật giật giật, duỗi tay bắn ra, thuỷ tinh vỡ vụn.

    Không khí mới mẻ ùa vào, lúc này tôi mới cảm thấy thoải mái một chút, nằm sấp bên cạnh cửa sổ thở dốc như hai con cún cùng với Tề Sở.

    "Lạc Lạc bị Mẫu trùng của Huyết Ti Trùng làm cho bị thương, còn đang ngâm trong suối nước lạnh, nếu em muốn tìm anh thì có thể dùng lá bùa." Mặc Dật nhìn dáng vẻ chật vật của tôi và Tề Sở, thở dài nặng nề, búng búng ngón tay.

    A Lan lập tức từ bên ngoài bay vào!

    Là chân chính bay, khác với Mặc Dật tới lui vô tung vô ảnh, cô ta là thật sự giang hai tay ra từ ngoài cửa sổ bay vào trong, lúc nhìn thấy Tề Sở, hai mắt trợn xem đến Tề Sở hai mắt mở to.

    Tuy vậy, cô ta cũng chỉ là đánh giá Mặc Dật một chút, sau khi xác định nàng không có việc gì, là bắt đầu hưng phấn đi xem đống bùn nhão trên mặt đất kia, Mễ Bảo, tôi vội kéo cô ta lại, nhờ cô ta khám cho Tề Sở một chút, chỗ vừa rồi mới bị đập ngất kia cũng không phải là chuyện đùa.

    Có Mặc Dật ở, những cái cửa phòng kia cũng không phải là vấn đề, trực tiếp mở ra luôn.

    A Lan xem xét cái gáy cho Tề Sở, tôi vào phòng trẻ con cầm di động chuẩn bị gọi điện cho chị Dương, kết quả lại phát hiện chị ấy đã gọi đến mấy chục cuộc gọi cho tôi, lúc này còn đang vang.

    Tôi vừa nhận là chị Dương đã gấp giọng nói với tôi ngay: "Cô và Tề Sở mau rời khỏi chỗ của cái cô Chu Hỉ Kiều kia nhanh, cô ta rất là tà môn. Tôi đã đang trên đường đến đó rồi, cô với Tề Sở xuống dưới chờ tôi."

    "Chị trực tiếp đi lên đi." Tôi hơi hơi cười khổ, kể lại mọi chuyện bằng dăm ba câu.

    Chu Hỉ Kiều và hai người bảo mẫu kia cũng không ở trong phòng, phòng khách có theo dõi, phỏng chừng là cô ta đã biết chuyện này không thành, đã trực tiếp trốn chạy.

    Thư Vọng Nguyệt đã gửi tài liệu về Chu Hỉ Kiều vào nửa giờ trước, cô ta là người Malaysia, trong nhà sớm đã di cư sang từ cuối thời nhà Thanh, làm ăn ở bên kia kiếm được không ít.

    Malaysia xem như là Nam Dương, bên kia đủ loại người hỗn tạp, tà thuật đã nhiều lại cổ quái, nổi tiếng nhất chính là Thuật Hàng Đầu Nam Dương, nghe đồn nó là do Cổ Thuật nội địa và Tà Thuật Nam Dương dung hợp với nhau tạo thành.

    Nửa năm trước, chồng của cô ta bị tai nạn xe cộ, lại không thấy đi khai báo giấy chứng tử và hồ sơ chôn cất. Hơn nữa viện nghiên cứu cũng không tra được bất cứ hồ sơ khám thai hay sinh con của cô ta, trên tài liệu cũng không có tin tức cô ta có một đứa con trai.

    Nguyên nhân khiến chị Dương cảm thấy cô ta rất nguy hiểm chính là một tháng nay cô ta chuyển nhà rất nhiều lần, nhanh thì hai ba ngày chuyển một lần, chậm thì một tuần, chuyển đến các thành thị khác nhau.

    Nhưng mỗi khi đến một chỗ, cô ta đều sẽ tìm pháp sư hoặc là đạo sĩ đến làm phép, lý do đều là chồng cô ta đã quay về, giá cô ta đưa ra đều rất cao, nhưng những pháp sư kia cuối cùng đều là sống không thấy người, chết không thấy xác.

     
  7. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,885
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng chín 2022
  8. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,885
    Chương 164: Rõ ràng tôi đã giết cô ấy.

    Edit: Nguyệt Trường Ly.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tề Sở liếc mắt nhìn tôi một cái, lập tức hiểu ý của tôi.

    Khi người chị em kia của Nam Nhã nuốt răng mà chết, Bố Đạm Trần cũng có mặt, hơn nữa, lúc chạy thi trên cao tốc, Bố Đạm Trần đã đến tìm tôi, khi đó ông ta dẫn ra một con người rối khống hồn xong chỉ vào cái răng bị nhổ của mình, cho nên chuyện cái răng cần thiết tìm Bố Đạm Trần.

    Vốn dĩ Bố Đạm Trần để lại cho tôi một miếng vải để liên hệ với ông ta, đáng tiếc nhà tôi bị đốt, cái gì cũng không còn, nhưng nếu bọn Tề Sở muốn tìm Bố Đạm Trần thì thật ra cũng không phải không có cách nào.

    Bởi vì sợ Mặc Dật làm A Lan đưa hương liệu đến đây, tôi cũng không dám ở lại lâu, ăn bữa sáng xong là quay về luôn.

    Sau khi có chuyện hạ hàng đầu, bọn chị Dương càng coi trọng tôi hơn, lại sắp xếp người cát lượt canh gác ở ngoài thôn, tôi cũng không để ý, những thủ đoạn này cũng chỉ để thấy an tâm thôi, nếu có nhân vật lợi hại thì làm sao có thể bảo vệ được.

    Tầng một của căn nhà đã hoàn toàn chuẩn bị xong, bởi vì cũng không có mấy người ở, nên chú Chu cũng không có tâm tư làm thêm gì trên lầu hai, trực tiếp xây thêm một phòng, để cho tôi chế hương.

    Tôi đang nhìn căn nhà xây bằng gỗ thì A Lan đã đến rồi, cũng không biết cô ấy đến từ phía nào, dù sao thì đợi đến khi tôi phản ứng lại thì cô ấy đã đứng bên cạnh tôi rồi.

    Cô ấy đưa cho tôi một cái rương lớn, bên trong là đủ loại hương liệu, có một ít ngay cả bà ngoại tôi cũng không có, tôi cũng chỉ mới nhìn thấy trong quyển sách Mặc Dật đã cho, tra trên mạng cũng không tra được, vốn tưởng rằng đã bị tuyệt chủng, không nghĩ đến A Lan lại có cả chúng.

    Tuy nhiên, nghĩ đến lai lịch của cô ấy, có cũng rất bình thường.

    "Đêm nay nhớ rõ đến cho Mặc Dật uống thuốc nhớ." A Lan tò mò chạy xuống dưới lầu, chạy qua từng gian phòng một: "Thi Môn ở nơi nào vậy? Có to lắm không? Thi Vu trông như thế nào? Khủng bố lắm sao?"

    Cô ấy cứ quang quác nói mãi không ngừng, thỉnh thoảng còn dậm chân một cái, cứ như là có thể dậm Thi Môn ra vậy.

    Diêu Linh sợ cô ấy gây họa, muốn lôi cô ấy đi, nhưng mới vừa đụng đến cô ấy, tay đã bốc cháy rồi.

    "Cái người có Thiên Nhãn kia không nói cho ngươi, rằng bổn tiên tử là ai sao?" A Lan đắc ý liếc Diêu Linh, đảo mắt lại ngó nghiêng khắp nơi, giống như nhìn cái gì cũng thấy mới lạ.

    Thấy tay tôi đang quấn băng, cô ấy trực tiếp kéo ra, ngửi ngửi, nói: "Sao lại có mùi của tà thuật? Tối hôm qua cô bị cắn à?"

    Tối hôm qua cô ấy rõ ràng đến cùng với Mặc Dật, vậy mà lại không phát hiện tôi bị cắn.

    Cũng không biết cô ấy đã làm như thế nào, đào ra một viên thuốc, nghiền nát thành bột rồi rắc lên miệng vết thương, miệng vết thương vốn còn đang thấm máu ra kia lập tức ngừng chảy máu, miệng vết thương mát lạnh, lại không đau mấy.

    "Tôi trở về nói cho Mặc Dật, cô nhớ rõ buổi tối phải đến ha." A Lan giống như vội vã trở về tranh công, trực tiếp vèo cái đã không thấy tăm hơi.

    Tôi nhìn miệng vết thương còn chưa băng bó lại, lắc đầu cười khổ với Diêu Linh, vẫn phải làm phiền cô ấy băng bó lại hộ tôi.

    Có hương liệu, dựa vào ký ức, tôi ở trên lầu hai chế hương, vì mang hương dây không tiện, nên lần này tôi làm thành hương hoàn hết.

    Từ sau khi lấy giấy nhiễm máu làm hương, mỗi lần chế hương tôi đều cho chút máu vào bên trong, hình như dùng máu chế hương thì tất cả các loại hương đều dễ khống chế như hương Tùy Niệm vậy.

    Bởi vì trong nhà thiếu rất nhiều hương nên một lần tôi phải chế rất nhiều, chế mãi đến tận nửa đêm, Tề Sở tới gọi tôi vài lần, thậm chí có chút tức giận: "Cô định mệt chết chính mình à? Mất máu, trúng hàng đầu, còn mang thai, cơ thể của chính cô là cái dạng gì cô không biết sao? Thức đêm làm lụng vất vả, cô đây là muốn mệt chết để làm chiến sĩ thi đua à."

    Tôi chỉ cười cười xếp hương liệu đã chuẩn bị tốt vào lồng hấp, sau đó nghiền pháo khô thành bột.

    Chờ đến sau khi tất cả đều tạo xong, lúc này tôi mới đặt chúng ở một bên hong gió, sau đó cầm một nắm gạo, chui vào lều trại.

    Vẫn đốt hương dây có sẵn, nhưng mà tôi đi tìm Mặc Dật thật ra cũng rất dễ dàng, chỉ là lần này, khi tôi đến, y đang ngâm mình trong suối nước lạnh, ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen như mực, hình như cũng không có cảm nhận được tôi đã đến.

    Trên tay tôi có thương tích, cũng không dám xuống nước, chỉ là ngồi ở bên cạnh y, cho chân xuống ngâm trong suối nước lạnh, cùng y ngẩng đầu lên nhìn bầu trời tối đen như mực.

    Giờ là đầu tháng, đừng nói là ánh trăng, ngay cả ngôi sao cũng không có, đen nghìn nghịt, cái gì cũng không nhìn thấy.

    Mặc Dật lại giống như có thể xuyên thấu qua bóng tối nặng nề, nhìn thấu cái gì đó, sau đó trầm giọng nói với tôi: "Em vội vã chế hương, là muốn tìm bà ngoại em sao?"

    Tôi khẽ ừ một tiếng, Lục Tư Tề tự nguyện vào Thi Môn, mà Tô Khê cố ý đưa vòng tay đến, sợ là muốn để tôi đi tìm bà ngoại.

    Trước kia không phải là tôi không nghĩ tới việc đi tìm bà ngoại, nhưng Lục Tư Tề ngăn đón, tôi không tìm thấy, hiện giờ Lục Tư Tề không còn nữa, lại có chiếc vòng tay bà ngoại đã mang bên người mấy năm, liền có chút hy vọng.

    "Vân Thanh." Mặc Dật như cũ nhìn trời, trầm giọng nói: "Em có từng oán hận anh không?"

    "Chưa từng." Tôi không biết sao y lại hỏi như vậy.

    Có lẽ ban đầu tôi có chút oán trách y, vì sao lại quấn lấy tôi, nhưng sau đó tôi đã không hề oán hận nữa.

    Oán hận lại có ích lợi gì, còn không bằng tự mình cố gắng.

    "Bên dưới Thái Sơn có thứ rất quan trọng, chân thân của anh cần thiết trấn thủ lâu dài ở Thái Sơn, một lát cũng không được rời khỏi, cho nên.."

    Mặc Dật quay đầu nhìn tôi, mặt mang nét khổ sở, nói: "Anh sợ anh không thể bảo vệ được em, hoặc là ngày nào đó, em sẽ hận anh."

    Tôi duỗi tay vuốt vuốt mặt y, cảm nhận được xả người y đều lạnh như băng, nặng nề cười nói: "Sẽ không."

    Y có trách nhiệm của chính mình, tình yêu đối với y mà nói vốn là thứ không nên tồn tại, tôi có thể hiểu được.

    Mặc Dật nắm lấy tay của tôi, trầm mặc không nói gì.

    Vẫn luôn chờ đến khi y ra khỏi suối nước lạnh, sau khi tôi đút Địa Tuỷ cho y uống xong, y mới nói cho tôi.

    Thể chất của tôi đặc thù, khi thần hồn ly thể, không thể uống Thiên Thủy Linh Tinh, chờ sau khi tôi trở về, A Lan sẽ cho đưa đến cho tôi, tôi cần thiết dùng thân thể uống.

    Thiên Thủy Linh Tinh được lấy từ dưới nền đất, sinh cơ cực vượng, vừa lấy ra là phải uống, cho nên cần thiết để A Lan đưa, chỉ cần lại uống thêm một lần là được, nếu uống nhiều hơn sợ tôi sẽ không chịu nổi.

    Dưới nền đất?

    Tuy Mặc Dật không có nói rõ, nhưng tôi lại biết, sợ là ở cùng một chỗ với Rễ Cỏ nuốt sinh vật sống hoặc là chỗ đất tạo thành người đó chứ.

    Nhưng tôi cũng không tiện hỏi kỹ vì sao A Lan có thể lấy được Thiên Thủy Linh Tinh ở nơi đó, nhưng tôi không thể uống nhiều sợ là vì trong cơ thể tôi có huyết mạch của Vu tộc chứ.

    Đêm đó, tôi và Mặc Dật ôm nhau ngủ, y cũng không nói thêm gì nữa, chỉ là gắt gao ôm lấy tôi.

    Chờ sau khi hừng đông, y bảo A Lan đưa tôi trở về.

     
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng chín 2022
  9. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,885
  10. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,885
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...