Ngôn Tình [Dịch] Gả Thay Rồi Mới Biết Ông Xã Là Đại Gia Ngầm - Khởi Lan

Discussion in 'Box Dịch - Edit' started by Số 17 may mắn, Mar 27, 2022.

  1. Số 17 may mắn

    Messages:
    0
    CHƯƠNG 40: Sắp được thăng chức rồi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Chị Vũ Tinh? Chị sao vậy!"

    Khương Xán thấy cô ấy ngây người ở trong bếp hồi lâu mà không động đậy, lo cô ấy bị bỏng nên vội đứng dậy đi qua đó xem thử.

    Ai biết được Lâm Vũ Tinh nhìn vào nồi thuốc nóng hổi nở một nụ cười ma lanh.

    "Đây là.." Khương Xán sững sờ, hóa ra mùi mà lúc sáng thức dậy đã ngửi thấy chính là cái này!

    Lâm Vũ Tinh cố nén cười, nhìn cô đầy ẩn ý, "Nếu chị nói cho em biết thì em đừng kích động nha."

    "Rốt cuộc là chuyện gì vậy?"

    "Đây đều là thuốc bắc." Lâm Vũ Thanh tùy ý cầm một ít lên giải thích, "Đây là ngô thù du, đây là ngọc trúc, những thứ này là lộ giác giao, a giao, quân bản giao.."

    "Những thứ còn lại đều thường gặp chắc có lẽ em đều biết, cây kỷ tử, trái dâu, bách hợp, măng tây."

    Khương Xán không hiểu, ánh mắt nghi hoặc, "Những thứ này dùng để làm gì? Cố Mãng sao lại hầm thuốc này cho em uống?"

    "Những thứ này là dành cho phụ nữ để dưỡng âm bổ thận!" Lâm Vũ Tinh cười nghiêng ngả, "May là em vẫn chưa uống, nếu như uống một bát thì đảm bảo tối nay em mạnh mẽ như sói như hổ, Cố Mãng vốn không phải đối thủ của em!"

    Khương Xán sửng sốt, gương mặt đỏ bừng.

    "Nè, anh ta rốt cuộc bị làm sao vậy?" Lâm Vũ Tinh khều khều tay Khương Xán, "Rõ ràng em đến kỳ kinh nguyệt không thể hầu hạ anh ta, nhưng anh ta còn muốn tối nay làm cho em sung sướng sao?"

    "Chị Vũ Tinh! Khương Xán trừng mắt nhìn cô ấy, không cho cô nói thêm nữa.

    " Được rồi, được rồi, không trêu em nữa. "Lâm Vũ Tinh dìu cô trở lại giường nằm xuống.

    Không cần biết Cố Mãng có ý gì đi nữa thì tóm lại bát canh thập toàn đại bổ này là không thể uống.

    Lâm Vũ Tinh đưa cho cô một bát nước đường đỏ.

    " Đúng rồi, có chuyện này quan trọng cần nói với em. "

    Khương Xán sững sờ, nhìn thấy nụ cười của cô ấy bị thu lại, vẻ mặt nghiêm túc thì trong lòng cũng có chút căng thẳng." Sao vậy? "

    " Sáng nay chị đi ngang qua văn phòng của chủ tịch Tôn, nghe thấy cuộc nói chuyện của ông ấy với Trình Tiêu Tiêu.. Hình như đã nhắc đến em. "

    Sắc mặt của Khương Xán thay đổi.

    Tôn Đằng chính là chú của Trình Tiêu Tiêu, cổ đông lớn của công ty. Hôm đó cô đã đánh Trình Tiêu Tiêu, cô ta chắc chắn đã đi cáo trạng với cậu của cô ta.

    Lần này không thể ở lại công ty được nữa, mấy ngày nay cô vẫn chưa nộp hồ sơ, trong tay còn có thêm vài đơn hàng chưa làm xong nữa..

    " Em đừng căng thẳng. "Lâm Vũ Tinh vỗ vỗ tay cô," Thực ra, những điều mà chị nghe thấy khiến chị cũng khá ngạc nhiên, Trình Tiêu Tiêu vẫn cứ luôn nói xấu em, nhưng chủ tịch Tôn không hề đáp lại, ngược lại còn khen năng lực làm việc của em tốt, nghe cái ý đó hình như còn muốn cất nhắc em trở thành trưởng phòng kinh doanh đó! "

    " Chị nói cái gì? "Khương Xán mở to hai mắt, lập tức cảm thấy nghi hoặc.

    Cô là một nhân viên bán hàng nhỏ nhoi, gặp vị lãnh đạo cấp cao Tôn Đằng này cũng không được mấy lần, cũng không hiểu được ông ta là người thế nào.

    Nhưng bình thường nghe các tiền bối trong công ty nói chủ tịch Tôn này thì luôn khá biết kiềm chế, bình thường khi gặp mọi người cũng không vênh váo, rất dễ hòa hợp, thậm chí cũng không hề thiên vị Trình Tiêu Tiêu.

    " Có lẽ chủ tịch Tôn thật sự là một người biết nhìn nhận người tài, chứ không phải chỉ nhìn nhận người thân? "Lâm Vũ Tinh nhìn cô," Bộ phận kinh doanh đã mất đi hai người nhân viên cũ, mang đi không ít khách hàng, bây giờ đang là lúc công ty cần dùng người.. Xán Xán, nói không chừng đây thực sự là một cơ hội đó! "

    Khương Xán mím môi im lặng.

    Cô nhớ đến câu nói mà Cố Mãng đã dạy cô, nếu như bạn không chắc chắn về một sự vật hay một con người thì đừng ngại mà hãy thử đứng từ góc độ của đối phương để cân nhắc đánh giá.

    " Chị Vũ Tinh, "Khương Xán nhẹ nhàng nói," Nếu chị là cổ đông lớn của công ty, cháu gái của chị bị nhân viên đánh, chị sẽ bỏ qua không tính toán tất cả mà thăng chức cho nhân viên đó sao? "

    " Nếu nhân viên đó rất có năng lực thì chị cảm thấy người này sẽ là đồng mình với cháu gái của chị hay là kẻ thù của cô ấy?"
     
  2. Số 17 may mắn

    Messages:
    0
    CHƯƠNG 41: Em hiểu chồng em bao nhiêu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lâm Vũ Tinh sắc mặt thay đổi, ánh mắt nhìn Khương Xán cũng có chút khác thường.

    Cô ấy thực sự không ngờ đến chuyện này!

    Nếu đổi vị trí để suy nghĩ thì cô ấy chắc chắn sẽ cho lợi ích của bản thân trước tiên.

    Dù gì cô ấy không phải là một thánh nhân.

    "Xem ra chị vẫn còn thiếu những phán đoán cơ bản nhất về bản chất con người!" Lâm Vũ Tinh cười nói, "Xán Xán, thấy em ngày thường không nói năng gì, nhưng nói đi nói lại vẫn là rất có đạo lý đó!"

    "Phán đoán của em cũng không chắc là chính xác." Khương Xán khẽ cười, "Nhưng Cố Mãng nói với em việc đề phòng người khác không thể không có, điều đó khiến cho em để ý đến mọi việc nhiều hơn. Anh ấy còn nói, những người ngồi ở vị trí cao trong quá trình trèo lên đó là rất gian nan, cho nên bọn họ không đơn giản như chúng ta thấy đâu."

    "Dô, chồng của em còn trở thành người cố vấn cho cuộc sống của em rồi à?"

    Lâm Vũ Tinh ban đầu vốn chỉ nói lời trêu chọc, nhưng Khương Xán vừa nhắc đến chồng thì đã huyên thuyên không ngừng lại được.

    "Đương nhiên, Cố Mãng nhà em hiểu biết rất nhiều!" Khương Xán không giấu được vẻ tự hào, "Chị Vũ Tinh, chị biết không, em thường thấy anh ấy đọc trang web nước ngoài, anh ấy có thể đọc hiểu được mấy thứ tiếng, còn quan tâm đến vấn đề thời sự chính trị và kinh tế nữa!"

    "Cái gì?" Lâm Vũ Tinh cũng cảm thấy không thể tin được.

    Nghĩ đến lúc nãy lần đầu tiên gặp Cố Mãng thì toàn thân anh ta phát ra sự áp bức và khí chất mạnh mẽ, nếu như cô không biết rằng anh ta đã từng đánh nhau, từng ngồi tù thì cô còn sẽ cho rằng anh ta là một nhân vật tầm cỡ.

    "Xán Xán, em hiều bao nhiêu về chồng mình?"

    Khương Xán sửng sốt, "Sao lại hỏi như vậy?"

    Lâm Vũ Tinh giật giật môi, "Chỉ là nói chuyện phiếm thôi mà! Em nói anh ta lợi hại như vậy thì chị lại có chút tò mò về anh ta rồi!"

    Khương Xán nở nụ cười đơn thuần, nhưng mà nghĩ lại thì cô ấy thực sự không biết nhiều về Cố Mãng. Ngoài việc biết về chút "lịch sử huy hoàng" đó của anh và trong nhà không có người thân ra thì hình như không còn biết gì khác nữa.

    * * *

    Ngày hôm sau, Khương Xán vừa đi làm thì đã bị Tôn Đằng gọi vào văn phòng.

    Khương Xán có chút lo lắng, còn Tôn Đằng lại hiền từ mỉm cười với cô, còn vô cùng khách sáo kêu thư ký mang cà phê cho cô, ngồi đối diện yên lặng quan sát cô.

    "Thì ra cô chính là Khương Xán." Tôn Đằng khẽ cười, "Sớm đã nghe nói ở bộ phận kinh doanh có một người năng lực rất giỏi, tháng thứ hai vào công ty thì đã ký được đơn hàng của bên chủ tịch Tiêu, tôi luôn muốn tìm cơ hội gặp thử, hôm nay cuối cùng cũng được như ý nguyện rồi!"

    "Chủ tịchTôn nói đùa rồ." Khương Xán đặt ly cà phê xuống, thái độ không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo, "Thật ra chủ tịch Tôn muốn gặp tôi lúc nào cũng đều được, có điều bình thường ngài bận rộn, với lại kiểu thành tích như tôi ở bộ phận kinh doanh cũng không được xem là xuất sắc lắm."

    Tôn Đằng nheo nheo mắt lại nhìn cô một lượt từ đầu đến chân.

    Khương Xán này không chỉ xinh đẹp mà còn biết cách ăn nói, chỉ trong vài câu ngắn gọn không chút sơ hở lại khiến ông ta không nói thêm được gì, lại không khoe mẽ công lao của mình, quả thật là một nhân tài.

    Thảo nào cháu gái của ông lại sợ cô như vậy.

    Nhưng bây giờ là lúc công ty cần người, nếu thiếu một người có năng lực như vậy thì sẽ là một tổn thất cho công ty.

    Muốn chỉnh Khương Xán thì lúc nào cũng được, nhưng không thể làm một cách quang minh chính đại. Muốn khiến cô ta chịu khổ nhưng mà trong mắt của người khác thì là công ty và lãnh đạo coi trọng cô ta.

    Như vậy mới có thể đạt được mục đích.

    Tôn Đằng sờ sờ chiếc nhẫn vàng ở ngón cái, lo ra nụ cười như một lão cáo già.

    "Khương Xán, hôm nay mục đích tìm cô đến là có một nhiệm vụ muốn giao cho cô đi làm."

    Khương Xán ngẩng đầu nhìn ông ta.

    "Công ty vẫn luôn hy vọng có thể tiến vào thị trường Ương Thành, mấy năm trước cũng đã lên kế hoạch cho chuyện này." Tôn Đằng điềm đạm nói, "Nhưng thị trường đó không dễ chiếm, cầu vượt quá cung, ai ai cũng chăm chăm vào đó, công ty chúng ta lại không có ưu thế đặc biệt, chỉ có thể mở to mắt nhìn người khác kiếm tiến."

    "Bây giờ bộ phận kinh doanh lại mất đi hai nhân viên cốt cán, mang đi không ít khách hàng, tình hình thị trường ngay càng gay gắt."

    "Vì vậy mấy người cổ đông chúng tôi đã thảo luận, chuẩn bị cất nhắc cho những người trẻ tuổi có năng lực và thành tích."

    Khương Xán khẽ cau mày, tim đập dữ dội.

    Tôn Đằng mỉm cười nhìn cô, trong mắt hiện lên một sự phức tạp, "Khương Xán, chúng tôi đều thống nhất rằng cô rất thích hợp với vị trí này."

    "Chủ tịch Tôn, ý của ngài là.."

    "Người có năng lực thì phải đảm đương nhiều mà." Tồn Đằng nói từng rõ từng tử từng chữ, "Để cô mở rộng thị trường ở Ương Thành là thích hợp nhất rồi."

    "Những người có thể làm việc chăm chỉ hơn." Tôn Đằng Nghi sau khi dừng lại, "Em là người thích hợp nhất để phát triển Thị trường Dương Thành."

    Khương Xán đảo mắt, đột nhiên có một cảm giác bất an ở trong lòng.

    "Chúng tôi đều đã xem qua mấy kế hoạch bán hàng của cô trước đây, có thể nói là hoàn hảo." Tôn Đằng tán thưởng cô, "Thành tích của cô cũng đã bày ra đó, năng lực lại xuất chúng, mọi người cũng không muốn bỏ lỡ một nhân tài như cô!"

    "Khương Xán, nếu phát triển thị trường ở Ương Thành thành công thì hội đồng quản trị không chỉ để cô làm trưởng phòng bán hàng, mà sẽ trực tiếp cất nhắc cô trở thành giám đốc kinh doanh, thay thế chỗ ngồi của Phương Tấn Dương, cô cảm thấy thế nào?"

    * * *

    Sau khi ra khỏi phòng làm việc của Tôn Đằng, Khương Xán liên tục hít thở sâu để kìm chế được nhịp tim đập nhanh.

    Cô vỗ nhẹ vào mặt mình, lông mày nhíu lại, đầu óc trống rỗng và hỗn loạn.

    Cô ấy vào làm việc không lâu thì mọi việc đã được xử lý dựa vào năng lực. Cô đoán không được là Tôn Đằng đang muốn gì và mọi thứ đã được xử lý theo bản năng. Cô không thể đoán được Tôn Đằng đang muốn gì, đang chơi ván cờ như thế nào, cô là một nước cờ trong đó hay là tấm bia đỡ đạn?

    Giám đốc kinh doanh là một miếng mồi lớn, cô ấy cũng cảm thấy rằng việc phát triển thị trường ở Ương Thành là một công việc rất thách thức.

    Nhưng đây là cơ hội hay là nguy hiểm?

    Khương Xán thở dài, muốn quay lại chỗ ngồi của mình để suy nghĩ, nhưng lại có một người đi tới, cười nham hiểm một tiếng.
     
  3. Số 17 may mắn

    Messages:
    0
    CHƯƠNG 42: Nhà họ Hoắc, có nghĩ thì cô cũng đừng nghĩ tới

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khương Xán sững sờ, thấy Phương Tấn Dương đứng chắn ở trước mặt cô, cười một cách kỳ lạ, trong mắt tràn đầy sự thù địch và khinh thường.

    "Hơ, tiểu học muội bây giờ cánh cứng rồi, có bản lĩnh rồi! Đến vị trí của tôi mà cũng để mắt tới?

    Khương Xán không muốn tranh luận với anh ta, liền đi lướt qua, giọng nói của Phương Tấn Dương lại vang lên sau lưng cô.

    " Cô cho rằng lão hồ ly Tôn Đằng thật sự muốn cất nhắc cô sao? Hắn chẳng qua chỉ là lợi dụng cô thôi! "

    Khương Xán quay đầu nhìn hắn.

    Phương Tấn Dương không kiên nhẫn giật mạnh cà vạt, vẻ mặt vô cùng bực tức.

    Anh ta chậm rãi đi tới bên cạnh cô, Khương Xán ngửi thấy mùi khói hăng hắc trên người anh ta, không khỏi cảm thấy có hơi buồn nôn.

    " Tiểu học muội, nếu em thật sự thích vị trí của anh, tôi sẽ nhường nó cho em! Hà tất phải dùng thủ đoạn này để đối phó tôi chứ? "

    " Tôi chưa bao giờ thèm muốn vị trí của anh. "Khương Xán lạnh lùng nhìn anh," Là chủ tịch Tôn kêu tôi tới, nói là.. "

    " Người có năng lực thì phải làm nhiều việc? "Phương Tần Dương khẽ chế nhạo," Lão hồ ly đó lúc đầu cũng lợi dụng tôi như vậy! "

    Ánh mắt Khương Xán tối sầm lại, lùi người ra sau, cố ý cách xa anh ta.

    " Miếng xương cứng ở Ương Thành bao nhiêu năm nay cũng không thể gặm được. Ngay cả chủ tịch cũng không có cách nào mà chỉ dựa vào em? Em có thể lấy được không? "

    " Có thể hay không thể, chỉ cần thử rồi mới biết. "Khương Xán nói rõ từng chữ, ánh mắt trong veo," Công ty trước giờ không phân biệt đối xử, nếu học trưởng sợ tôi cướp vị trí của anh như thế, vậy thì hãy đường đường chính chính mà đấu với tôi. "

    Phương Tấn Dương cười lớn.

    " Khương Xán, em thật sự ngốc nghếch đến đáng yêu! Được, nếu em đã quyết tâm phải gặm được miếng xương này thì tôi sẽ cho em thấy những gì tôi biết được trong bao nhiêu năm qua. "

    " Ở Ương Thành có bốn gia tộc lớn, em tùy ý lấy một cái bất kỳ thì cũng đủ cho em gặm cả đời rồi! "Ánh mắt Phương Tấn Dương lộ ra vẻ nham hiểm," Chỉ có điều, nhà họ Hoắc, gia tộc đứng đầu trong tứ đại gia tộc thì có nghĩ em cũng đừng nghĩ tới. Nhà họ Bạch thì lại có thể thử xem. Vừa hay Bạch thiếu gia đó cũng là một cậu ấm phong lưu phóng khoáng, dựa vào nhan sắc của học muội thì nói không chừng có thể lọt vào mắt xanh của anh ta đó! "

    Sắc mặt Khương Xán tái nhợt, siết chặt tay, hít sâu một hơi, sau một lúc im lặng, cô ngước mắt lên cười với Phương Tấn Dương.

    " Học trưởng luôn thích lấy nhan sắc của phụ nữ ra nói nhỉ. "

    Phương Tấn Dương sửng sốt, nheo mắt nhìn thăm dò cô.

    " Phương Tấn Dương, "Khương Xán lạnh lùng điềm tĩnh gọi cả họ tên hắn," Có phải ở trong mắt anh, phụ nữ chỉ cần lấy được thành tích thì nhất định phải dùng nhan sắc để hầu hạ, phải dùng thủ đoạn sao? Có phải phụ nữ muốn làm ra chút thành tựu thì nhất định phải đi đường tắt bằng việc bán sắc sao? "

    Phương Tấn Dương liếc cô một cái rồi cười khinh thường.

    " Hơ, giám đốc Phương suốt ngày đặt những điều này ở cửa miệng, nghĩ là anh rất ngưỡng mộ cái ưu thế trời cho này của phụ nữ nhỉ? Vậy khi anh không ký được đơn hàng thì chắc rất hận bản thân mình là đàn ông, không có cách nào đi được đường tắt mà phụ nữ đi nhỉ! "

    " Nhưng mà không sao, "Khương Xán khoanh tay trước ngực," Có một quốc gia ở Đông Nam Á khá phát triển về phẫu thuật chuyển đổi giới tính. Nơi đó gần chúng ta, chi phí cũng thấp, vé máy bay đi rồi về cũng chỉ bằng tiền lương nửa tháng của giám đốc Phương thôi. Anh có thể dành chút thời gian cuối tuần để đi phẩu thuật! "

    " Cái gì? "Phương Tấn Dương nghiến răng," Khương Xán, cô.. "

    " Giám đốc Phương là một người tài giỏi, nếu như trở thành phụ nữ thì nhan sắc nhất định sẽ đẹp hơn tôi nhiều! Đến lúc đó thì thành tích của công ty đều nhờ hết vào giám đốc Phương rồi! "

    Có rất nhiều người xung quanh, nghe xong lời này đều che miệng cười rồi thì thầm về ngoại hình teo tóp của Phương Tấn Dương.

    Khương Xán lạnh lùng mím môi, xoay người bước đi.

    Phương Tấn Dương sững người tại chỗ, rất lâu vẫn chưa định thần lại. Ánh mắt lãnh đạm và tàn nhẫn của Khương Xán khiến người ta cảm thấy ớn lạnh, giống như Cố Mãng đã đánh anh ta ngày hôm đó.

    * * *

    Khương Xán trở về nhà, ăn xong cơm tối thì kiểm tra tài liệu trên máy tính.

    Cố Mãng tò mò đứng ở phía sau cô nhìn nhìn, nhưng không ngờ rằng trên màn hình máy tính của Khương Xán lại là hình của Bạch Cảnh Uyên!

    Khương Xán nghiên cứu tài liệu và bức ảnh này suốt một đêm, thuộc lòng sở thích của Bạch Cảnh Uyên..

    Đôi mắt của Cố Mãng khó chịu, lặng lẽ bước ra ban công, kéo cửa đóng lại. Trên ban công có bao cát và găng tay của anh, anh đánh một hồi, càng đánh anh càng thấy tim mình như bị nghẹn lại, liếc nhìn vào phòng, Khương Xán vẫn đang tập trung vào máy tính.

    Anh đấm mạnh bao cát và đứng ở góc ban công.

    Lấy điện thoại ra suy nghĩ rồi gọi cho Bạch Cảnh Uyên.

    " Anh ba? "Bạch Cảnh Uyên đang ở quán bar, nhận được cuộc gọi này thì có chút kinh ngạc." Có chuyện gì dặn dò sao? "

    Đầu dây bên kia im lặng.

    Bạch Cảnh Uyên nhìn màn hình, tín hiệu tốt, chưa cúp máy thì anh liền hỏi lại," Anh ba, rốt cuộc sao vậy? "

    Cố Mãng vẫn không lên tiếng.

    " Anh ba, nếu anh có việc gì thì cứ nói đi, em nhất định sẽ.. "

    Trong điện thoại đột nhiên vang lên một tiếng quát:" Sau này rảnh rỗi không có việc gì thì đừng lượn trước mắt tôi! "

    Bạch Cảnh Uyên bị dọa tới mức giật mình, nhìn màn hình một lần nữa, điện thoại đã cúp.

    Dù thế nào đi nữa anh cũng không thể tin được, Cố Mãng người chưa từng liên lạc với anh, lại gọi điện cho anh vào nửa đêm chỉ để mắng anh một câu?

    Bạch Cảnh Uyên khó hiểu, nhìn Diệp Sâm cười chua xót:".. Tôi lại đắc tội gì với vị thiếu gia này rồi?"
     
  4. Số 17 may mắn

    Messages:
    0
    CHƯƠNG 43: Làm ấm bụng cho cô ấy

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tuy nhiên, lần này Diệp Sâm cũng không thể giúp được anh ta.

    "Chẳng lẽ.. công thức bí mật mà lần trước cậu cho anh ấy có vấn đề?"

    Bạch Cảnh Uyên vỗ đầu, "Lẽ nào chị dâu không mạnh mẽ như sói như hổ?"

    Diệp Sâm cười khổ, "Có lẽ là quá lợi hại nên khiến cho nội tiết của anh ba bị rối loạn rồi!"

    Bạch Cảnh Uyên suýt nữa phun rượu vào mặt anh.

    * * *

    Cố Mãng kéo mở cửa ban công bước vào nhà, vừa ngước mắt liền bắt gặp ánh mắt có chút kinh ngạc của Khương Xán.

    "Sao vậy?" Anh bình tĩnh nói.

    "Vừa rồi anh gọi điện thoại à?"

    "Ừm, một người bạn cùng.. phòng giam lúc trước đây." Cố Mãng điềm tĩnh nói, "Sau khi ra ngoài thì tìm tôi hỏi mượn tiền, tôi kêu anh ta đừng liên lạc với tôi nữa."

    "Ồ." Khương Xán gật đầu, "Chả trách vừa rồi anh quát to như thế, cả tòa nhà cũng sắp sập vì tiếng quát của anh đó! Nhưng mà anh đã làm đúng, những người trước kia có thể không liên lạc thì đừng liên lạc nữa, dù gì thì anh cũng là người đã có gia đình, sau này chúng ta còn phải sống những tháng ngày yên ổn."

    Trái tim của Cố Mãng bắt đầu đập mạnh.

    Nhưng khi cô nói những lời này thì mắt cô vẫn dán chặt vào máy tính.

    Vừa nghĩ đến tấm ảnh của Bạch Cảnh Uyên trên màn hình thì trong lòng anh lại cảm thấy vô cùng không thoải mái.

    Khương Xán xem hồi lâu thì dụi dụi mắt, bụng lại bắt đầu đau. Cô ấy đang loay hoay nhìn xung quang để tìm thuốc giảm đau thì lúc này Cố Mãng sải bước đi tới, đóng máy tính của cô lại.

    Khương Xán giật mình mở to hai mắt nhìn anh, "Anh làm cái gì vậy? Tôi còn muốn xem tài liệu mà!"

    Anh giận đến xanh mặt, "Có cái gì đáng xem đâu chứ!"

    "Đây.. đây là một khách hàng, tôi phải hiểu hết thói quen sinh hoạt và sở thích của anh ta trước, sau đó.."

    Cô chưa kịp nói hết câu thì đã thấy Cố Mãng trực tiếp thu dọn chăn gối của anh ta rồi ôm vào phòng ngủ, động tác nhanh nhẹn trải ngay ngắn trên phần nửa giường còn lại.

    Trái tim của Khương Xán lệch một nhịp, khuôn mặt hơi nóng lên, nhẹ giọng hỏi anh: "Anh làm gì vậy?"

    Cố Mãng lạnh lùng, cứng miệng thốt ra hai chữ, "Đi ngủ."

    Khương Xán mặt đỏ bừng, rụt rè đứng ở cửa phòng ngủ, hai bàn tay nhỏ bé bất an nắm chặt quần áo.

    "Hôm nay.. hôm nay không được." Cô thấp giọng nói nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.

    Cố Mãng cau mày, "Cái gì không được?"

    Khương Xán xấu hổ dậm chân: "Cái đó.. không được!"

    Anh nhìn thấy khuôn mặt như quả táo đỏ của cô, thì mới nhận ra cô đã hiểu lầm ý của hai từ 'đi ngủ' rồi.

    Cố Mãng vươn bàn tay to ra, trực tiếp kéo cô qua, ôm cô ở phía trước. Hai người ngã xuống giường, anh từ phía sau ôm lấy cô, cơ thể Khương Xán cứng đơ..

    Cô định ngăn lại nhưng bàn tay anh lại đã ngừng lại rồi xoa nhẹ ở bụng dưới.

    Lòng bàn tay của anh rất ấm, lại ôm lấy cả người cô từ phía sau, hơi nóng tỏa ra khiến bụng cô không còn đau nhiều nữa.

    Khương Xán cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, lúc này nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng của anh vang lên bên tai, "Biết là cô không thể, tôi sẽ không làm gì khác!"

    Khương Xán cười ngọt ngào, hương vị ngọt ngào thấm đẫm vào tận đáy lòng.

    "Bụng của cô có dễ chịu hơn không?"

    "Ừm."

    "Sau này nếu đau quá thì đừng uống thuốc giảm đau." Anh nhẹ nhàng nói, "Anh dùng tay làm ấm cho cô, tốt hơn là dùng thuốc."

    Khương Xán gật đầu, cọ cọ trong lòng anh, mái tóc bồng bềnh cọ xát vào yết hầu của anh, cổ họng anh thắt lại, đôi môi hơi khô.

    Mùi hương trên cơ thể cô cứ xông thằng vào mũi anh.

    Cố Mãng cắn chặt môi dưới.

    Chỉ có nỗi đau này mới có thể giúp anh tạm thời duy trì sự tỉnh táo và lý trí.

    Khương Xán không hề biết sự dằn vặt mà anh đang phải chịu vào lúc này, chỉ cảm thấy sự ấm áp trên cơ thể, bụng không còn đau nữa, cả người cũng thoải mái thất nhiều. Cô cười cười, ban đầu khi kết hôn với Cố Mãng là do cô không còn cách nào khác, chỉ có thể mang hạnh phúc nửa đời sau này của mình ra mà đánh cược.

    Không ngờ cô lại cược thắng rồi, ông trời ban cho cô một người chồng tốt như vậy.

    Nhưng nếu không thay gả thì sự ấm áp này là thuộc về Khương Dao, giờ đây người nằm trong lòng của Cố Mãng lẽ ra phải là Khương Dao..

    Nghĩ đến đây, trong lòng cô chợt cảm thấy buồn.

    "Cố Mãng," Cô khẽ nói, "Có thể hỏi anh một chuyện được không?"

    Cố Mãng khựng lại một lúc, "Chuyện gì?"

    "Nếu như.." Cô quay người lại nhìn anh, "Nếu như một ngày anh phát hiện ra tôi lừa anh, hoặc làm điều gì đó mà anh không thể chấp nhận được thì anh có tha thứ cho tôi không?"
     
  5. Số 17 may mắn

    Messages:
    0
    CHƯƠNG 44: Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ánh mắt Cố Mãng tối sầm, yên lặng nhìn cô, gương mặt lạnh lùng không chút biểu cảm, trong đôi mắt sâu thẳm dâng trào một loại cảm xúc phức tạp nào đó.

    Khương Xán đột nhiên nhớ lại, khoảng thời gian này cô vừa đi gặp khách hàng vừa nghiên cứu tư liệu của khách hàng, anh ta đừng có mà hiểu lầm gì nha..

    "Cố Mãng, tôi, tôi không phải có ý đó!" Cô vội vàng biện hộ, "Tôi nhất định sẽ không phản bội hôn nhân của chúng ta đâu, chuyện tôi nói dối anh là chỉ.."

    Cô dừng lại một lúc, liếm môi, vô cùng nhẹ nhàng nói: "Là nói, nếu một ngày nào đó, anh phát hiện rằng tôi không xứng đáng để anh đối xử tốt với tôi như vậy thì anh sẽ làm gì?"

    Cố Mãng nhìn nàng hồi lâu, khẽ cười.

    Anh không nói gì, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, vuốt ve mái tóc dài của cô.

    Khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Xán áp vào lồng ngực dày của anh, nghe được nhịp tim mạnh mẽ của anh.

    Nhịp tim này mang đến cho cô cảm giác an toàn vô hạn.

    "Đừng nghĩ nhiều như vậy." Giọng anh khàn khàn, "Ngủ đi."

    Cô bật cười, vòng tay nhỏ ôm eo anh, khẽ nhắm mắt lại.

    Đó là một giấc ngủ rất ngọt ngào.

    Cố Mãng trước giờ luôn quen ngủ một mình nên đêm nay không ngủ được. Cánh tay của anh dùng làm gối cho Khương Xán, cả người đều là cơ thể của cô, cho nên anh không dám nhúc nhích.

    Đến sáng hôm sau, anh mơ mơ màng màng tỉnh lại, phát hiện người phụ nữ nhỏ nhắn hài đang quấn lấy người anh như bạch tuộc, chân thon dài trắng nõn vắt ngang eo, hai tay nhỏ ôm cổ anh, vẫn còn đang nghiến.

    Dáng ngủ của cô ấy không được ưa nhìn cho lắm, nhưng rất dễ thương lại chân thực.

    Anh mỉm cười, không nhẫn tâm quấy rầy mộng đẹp của cô, nhẹ nhàng xoay cô sang bên khác, cẩn thận xuống giường nấu bữa sáng.

    Khương Xán thức dậy sờ bên cạnh không có người, trong lòng giật thót một cái, chạy chân trần ra ngoài.

    "Tỉnh rồi à?" Cố mãng đeo tạp dề từ trong phòng bếp đi ra, "Thấy cô ngủ ngon quá nên không gọi cô, mau đi rửa mặt rồi tới ăn cơm đi."

    Cô nhìn bữa sáng trên bàn, mặc dù là chỉ là một quả trứng luộc, bánh mì, sữa bò đơn giản, nhưng ngon hơn rất nhiều so với những thứ cháy khét lần trước, lần này đã tiến bộ hơn rất nhiều rồi.

    Cảm giác hạnh phúc tràn ngập trong lòng Khương Xán, cô càng lúc càng cảm thấy bản thân không cưới nhầm người.

    "Đúng rồi, có chuyện này tôi muốn nói với anh." Ăn được một nửa, Khương Xán chợt nhớ ra, "Ngày mai tôi đi công tác, e rằng sẽ không ở nhà bốn năm ngày, anh tự lo cho tốt bản thân."

    "Đi công tác?" Vẻ mặt của Cố Mãng điềm tĩnh, quét thêm bơ lên miếng bánh, "Đi đâu?"

    "Đi Ương Thành."

    Bàn tay đầy bơ của Cố mãng đột nhiên dừng lại, một làn khói mù mịt vô hình lướt qua mắt anh.

    "Công ty của các cô đã kinh doanh đến Dương Thành luôn rồi à?"

    "Ừm." Khương Xán gật đầu, "Lãnh đạo giao nhiệm vụ cho tôi, kêu tôi mở rộng thị trường ở Ương Thành. Nếu như thành công, tôi sẽ được thăng chức làm giám đốc kinh doanh đó!"

    "Thực ra, tôi vốn không muốn tranh gì cả." Đôi mắt trong veo và giọng nói rất nhẹ nhàng, "Nhưng Phương Tấn Dương, Trình Tiêu Tiêu bọn họ thực sự ức hiếp người quá đáng, tôi muốn tự bảo vệ bản thân, nên chỉ có thể nỗ lực làm việc ngày ngày tiến lên.. với lại theo tôi tính, nếu tôi trở thành giám đốc kinh doanh thì thu nhập của tôi sẽ gấp ba lần lương của hiện tại!"

    Cô liếc nhìn Cố Mãng, người đàn ông vẫn vô cảm.

    "Chồng à." Khương Xán nắm nhẹ tay anh và cười nói: "Đợi tôi có tiền rồi thì chúng ta sẽ mua trả góp một căn nhà lớn hơn, sống thoải mái một chút! Tôi sẽ mua một chiếc xe giá rẻ để khi anh không có việc gì thì có thể lái ra ngoài dạo, không cần phải chen chúc trên xe buýt nữa!"

    Cố Mãng ngước nhìn cô, đôi mắt to xinh đẹp đầy khao khát tương lai.

    Nhà? Xe?

    Những thứ này anh muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Cho dù nhà lớn thế nào, xe đắt thế nào, thì trong mắt anh nó lại bình thường giống như miếng bánh mì bơ trong tay anh lúc này vậy.

    Nhưng người phụ nữ trước mặt trong mắt cô ấy đều là anh này, trên đời này sẽ không có người thứ hai.

    Chân mày Cố Mãng khẽ nhúc nhích, tim như bị một tảng đá lớn chặn lại, thở không nổi.

    "Đồ ngốc." Anh xoa xoa đầu cô, "Thật sự muốn nuôi tôi à?"

    Khương Xán ngây người, "Đúng thế, sao vậy?"

    "Đều là đàn ông nuôi phụ nữ, chứ làm gì có chuyện vợ nuôi chống chứ!"

    "Trong khoảng thời gian này anh cũng đang tìm việc, chắc cũng sắp có rồi." Anh nhẹ nhàng nói: "Anh sẽ không để em gánh vác mọi việc một mình, gia đình này là của hai người, anh sẽ chịu trách nhiệm với em."

    Khương Xán nhìn anh hồi lâu, cười ngọt ngào, vừa bóc một quả trứng gà đặt vào đĩa của anh.

    Ngày hôm sau cô cùng đồng nghiệp An An đi Ương Thành.

    Ương Thành không giống với Giang Châu, mang phong cách cung đình. Nếu như nói Giang Châu là một tiểu thư khuê các duyên dáng thanh lịch thì Ương Thành lại là một cô công chúa hoàng tộc quyền quý.

    Máy bay vừa hạ cánh, Khương Xán đã gọi điện cho Cố Mãng để báo bình an.

    "Chồng, em đã đến nơi rồi." Cô mỉm cười nhìn xung quanh. Hai người đang đi dạo trên phố trung tâm thương mại sầm uất của Ương Thành, xung quanh đều là những tòa nhà cao chọc trời, An An đang mải miết chụp ảnh khắp nơi.

    Cố Mãng điềm tĩnh đáp lại một tiếng, "Bên cạnh em còn có ai khác à?"

    "Đúng vậy, An An đi cùng em." Khương Xán nhẹ giọng nói, "Cô ấy rất ham chơi, không muốn về khách sạn, cứ kéo em ra ngoài đi dạo."

    "Ừm, vậy thì hai người cẩn thận, nơi đất lạ quê người, đừng để đi lạc."

    "Em biết rồi!"

    "Ở Ương Thành có rất nhiều nơi rất thú vị." Cố Mãng mỉm cười, "Lát nữa anh sẽ gửi cho em một vài địa chỉ, sau khi em với đồng nghiệp làm việc xong thì có thể đi dạo một chút."

    Khương Xán sửng sốt, trầm mặc một lúc rồi hỏi anh, "Chồng à.. anh, lúc trước anh từng đến Ương Thành rồi à?"
     
  6. Số 17 may mắn

    Messages:
    0
    CHƯƠNG 45: Cố Mãng chỉ thuộc về một mình Khương Xán

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vẻ mặt của Cố Mãng hơi thay đổi.

    Phương Hàn ở bên cạnh nhìn anh ta một cái rồi chỉ về nơi cách đó không xa.

    Qua cửa kính xe, anh nhìn thấy người phụ nữ nhỏ bé đang đứng ngơ ngác ở giữa đường, đám người bên cạnh thì người qua người lại náo nhiệt, tòa nhà biểu tượng của Ương Thành phía sau cô chính là tòa nhà trụ sở chính của tập đoàn Hoắc thị.

    Khương Xán đưa điện thoại lên tai, yên lặng chờ đợi câu trả lời của anh.

    Anh thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng cười nói: "Lúc trước.. xảy ra chuyện ở Ương Thành, nên từng ở đó một thời gian."

    Khương Xán dừng lại một chút rồi lập tức chuyển đề tài.

    Phương Hàn luôn ở bên cạnh quan sát, không biết đầu dây bên kia nói cái gì mà tam thiếu gia cười rất vui vẻ.

    Hắn chưa từng nhìn thấy ánh mắt vô cùng ôn nhu như vậy của tam thiếu gia bao giờ.

    Mãi cho đến khi cúp điện thoại, nhìn thấy Khương Xán và đồng nghiệp đi xa, Phương Hàn mới khẽ hỏi: "Thiếu gia, mấy nơi mà vừa nãy cậu nói với Khương tiểu thư có cần sắp xếp trước không?"

    "Không cần, cứ để cô ấy tự do đi chơi thoải mái một chút." Cố Mãng lại trở về dáng vẻ điềm tĩnh thường ngày, "Mấy ngày nay phái thêm mấy người đến bảo vệ cô ấy, nhất định phải lặng lẽ kín đáo, đừng để cô ấy nhìn thấy."

    "Ừm, tôi hiểu."

    "Còn nữa.." Anh hơi nheo mắt lại, "Trừ khi tôi ra mặt, còn nếu không thì đừng cho bất cứ ai của nhà họ Hoắc đến gần cô ấy!"

    * * *

    Trang viên nhà họ Hoắc nằm trên ngọn núi Minh Hoàng ở phía nam Ương Thành.

    Toàn bộ trang viên được xây dựng ven núi, nguy nga tráng lệ, giống như một vương quốc độc lập. Gia tộc nhà họ Hoắc là gia tộc đứng đầu trong tứ đại gia tộc, nắm giữ gần một nửa huyết mạch kinh tế của đất nước.

    Hoắc Tri Hành chậm rãi đi tới dưới lầu, vừa rồi phòng khách cực lớn vẫn còn sôi động, trong phút chốc trở nên im lặng.

    Một bộ quần áo tây màu đen tôn lên dáng người cao và mạnh mẽ của anh, khuôn mặt góc cạnh kiên quyết và nghiêm khắc, đôi mắt sâu lạnh lùng lộ ra sự xa lánh và đề phòng cả thế giới.

    Ánh mắt anh khẽ liếc qua những khuôn mặt nịnh nọt kia, gật đầu chào, không nói lời nào liền kêu người đưa bọn họ ra ngoài.

    Hai ngày nay từ khi trở lại Ương Thành, mỗi ngày đều có vô số khách đến cửa.

    Sau vụ tai nạn máy bay, người ta đồn rằng thi thể của Hoắc Tri Hành bị thiêu sạch, Hoắc gia liên tục xảy ra lục đục nội bộ, mọi người đều thèm muốn vị trí người thừa kế này.

    Nhưng mà bây giờ Hoắc Tri Hành đại nạn không chết, lại còn đã quay trở lại.

    Dù là trong gia tộc nhà họ Hoắc hay các gia tộc khác, những kẻ ngốc nghếch hiếu kỳ đều muốn đến xem thực hư, xem xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

    "Thiếu gia," Phương Hàn đi tới bên cạnh hắn nói nhỏ, "Nhị lão gia đã phái người tới đây nhiều lần rồi."

    Tay của Hoắc Tri Hành đột nhiên nắm chặt lại.

    Sau khi tin anh chưa chết truyền về nhà họ Hoắc ở Ương Thành, chú hai là Hoắc Triển Hạc tỏ ra là người vui mừng nhất, nghe nói là ngày nào cũng thắp hương lễ Phật để tạ ơn thần linh phù hộ độ trì, chỉ hận không thể cho thế giới thấy rằng ông ta yêu thương đứa cháu này như thế nào.

    Những người trong lòng càng chột dạ thì họ sẽ càng cố ra vẻ cho người khác thấy.

    Hoắc Tri Hành biết Hoắc Triển Hạc làm tất cả những chuyện này đều là để cho ông nội nhìn thấy.

    "Nhị lão gia còn giúp ngươi tổ chức một bữa tiệc mừng vào tối mai, hẹn vào tối mai, ở Minh Hoàng gia." Phương Hàn cười khẽ, "Thế giới bên ngoài đồn đại rằng, Hoắc gia dùng bữa tiệc mừng này để lựa chọn thái tử phi, cho nên tối mai không chỉ có những người có tiếng tăm ở Ương Thành đến mà còn có không ít người ở nơi khác cũng đến tham dự."

    "Hơ, chú hai của tôi thực sự rất quan tâm đến hôn nhân của tôi đó." Hoắc Tri Hành cười nhạt, "Từ khi tôi lên đại học anh cho tôi thì đã bắt đầu chọn bạn gái cho tôi rồi nhỉ?"

    Mấy năm nay, Hoắc Triển Hạc đã chọn cho Hoắc Tri Hành hơn chục người phụ nữ, mỗi một người do ông ta chỉ định thì đều bị Hoắc Tri Hành nhìn thấu, đuổi ra khỏi Ương Thành không chút lưu tình.

    Hồng môn yến tối mai, không biết ông ta lại sẽ diễn vở kịch gì đây.

    "Cảnh Uyên và Diệp Sâm đều đã về rồi à?" Hoắc Tri Hành hờ hững nghịch hoa cỏ trên bệ cửa sổ.

    "Đều đã về rồi." Phương Hàn gật đầu, "Hai người bọn họ tối mai cũng sẽ tham dự bữa tiệc."

    "Ừm. Bảo bọn họ cẩn thận ứng phó, nhất là Bạch Cảnh Uyên, dặn kỹ cậu ta uống ít thôi đừng để uống nhiều rồi nói lung tung."

    Hoắc Tri Hành dặn dò xong thì lên lầu.

    Đột nhiên cảm thấy cầu thang này trở nên dài hơn, dường như dù có bước đi như thế nào cũng không đi đến được điểm kết thúc.

    Quay về phòng, anh có chút mệt mỏi, ngã xuống giường, một tay gác lên trán, bắt đầu thấy nhớ căn nhà thuê nhỏ ở Giang Châu kia.

    Ngoài ban công cũng có hương hoa, là hoa diên vĩ màu tím mà Khương Xán tự tay trồng. Cô thích đặt một chiếc ghế nhỏ ở đó để phơi nắng, ánh nắng chiếu vào khuôn mặt của cô, nụ cười rạng rỡ như pha lê.

    Anh đứng dậy đi vào phòng quần áo, lấy ra một chiếc thắt lưng rồi xoa xoa lên đó một lúc lâu.

    Chiếc thắt lưng này là Khương Xán mua cho anh.

    Lúc đó, trong thẻ ngân hàng của cô chỉ còn lại ba ngàn nhân dân tệ, nhưng khi anh nói thích thì cô vẫn chuyển tiền mà không chút do dự, mà cô còn tự giải thích rằng "Những người vợ đều muốn mua thắt lưng cho chồng mình ý là muốn trói chặt người đàn ông của mình lại!"

    "Chúng ta muốn mua thì phải mua một chiếc thật tốt, vừa bền vừa chắt, có thể dùng lâu dài!"

    Khóe môi anh nhếch lên cười một cách ấm áp.

    Có vô số thắt lưng hàng hiệu nổi tiếng trong phòng quần áo của anh, anh cũng chưa bao giờ để mắt đến những món đồ xa xỉ này.

    Tuy chỉ có chiếc thắt lưng này mà là anh không nỡ thắt, sợ rằng chỉ có một vết trầy nhỏ cũng sẽ khiến anh đau lòng.

    Hoắc Tri Hành hít sâu một hơi rồi nhanh chóng thay chiếc áo phông và quần jean đã mặc từ Giang Châu đến, cuối cùng cũng cảm thấy mình trông bình thường trong gương.

    Đây mới là Cố Mãng.

    Là Cố Mãng chỉ thuộc về một mình Khương Xán.
     
  7. Số 17 may mắn

    Messages:
    0
    CHƯƠNG 46: Yến tiệc tối nay tổ chức ở đâu?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mấy ngày nay dự án không có chút tiến triển, đến cổng lớn của tập đoàn Bạch thị mà Khương Xán và An An còn không vào được.

    An An có chút nản lòng, vẻ mặt ủ rũ ngồi xổm xuống bên vệ đường.

    Mặt trời nóng như thiêu đốt vạn vật, lòng người cũng nóng như lửa đốt.

    Khương Xán đưa cho cô một chai nước, mỉm cười, "Chúng ta tìm chỗ ăn trưa trước đi, buổi chiều lại quay lại thử xem."

    "Khương Xán, vô ích thôi." Giọng An An trầm xuống, "Xem ra Phương Tấn Dương không có lừa chúng ta, thị trường ở Ương Thành đúng là rất khó mở rộng. Đã đến nhiều ngày như thế rồi, đừng nói là mặt của Bạch thiếu gia mà ngay cả một người phụ trách nhỏ nhoi của Bạch thị chúng ta cũng không gặp được nữa là!"

    "Tôi thấy hay là chúng ta quay về đi.." An An lẩm bẩm, "Cứ tiếp tục thế này, không biết là sẽ đợi đến năm tháng nào nữa!"

    "Đừng nói lời tức giận mà!" Khương Xán rất lạc quan, "Cô cũng làm kinh doanh được hai năm rồi, có lẽ cũng biết rằng chuyện kinh doanh không thể đàm phán một lần là thành công mà. Chỉ cần có một chút cơ hội, có thể gửi phương án kinh doanh qua đó thì chúng ta cũng coi như đã tiến được một bước lớn rồi!"

    "Nhưng lấy đâu ra cơ hội thế này chứ!"

    An An vừa mới than thở xong thì thấy một chiếc ô tô màu đen sang trọng chậm rãi đi vào phía trước tòa nhà, hơn chục nhân viên bảo vệ lập tức chạy tới nghênh đón.

    Một chàng trai bước xuống xe, dáng vẻ như một nam minh tinh, lại mang sự kiêu ngạo của một gia đình quý tộc.

    An An nhận ra đó chính là Bạch Cảnh Uyên, kích động vỗ vào cánh tay của Khương Xán.

    "Là Bạch thiếu gia!" Hai mắt An An bừng sáng, "Wow, người thật còn đẹp hơn trong ảnh, đẹp trai thật, người cũng rất phong độ.. Ồ, xem ra Phương Tấn Dương không có nói dối chúng ta!"

    Khương Xán bất lực nhìn cô.

    Cô không có mê trai như An An, nhưng cơ hội này cô nhất định không được bỏ lỡ!

    Nếu như có thể trực tiếp giao bản kế hoạch vào tay của Bạch đại thiếu gia thì sẽ hiệu quả hơn việc hẹn trước mấy trăm lần.

    Khương Xán nghiến răng, sải bước chạy tới!

    Nhưng mà một nhóm nhân viên bảo vệ cao lớn đã trực tiếp chặn cô lại. Họ đã quá quen với những cô gái điên cuồng tán theo đuổi, nên nghĩ rằng đây cũng là một fan nữ nào đó muốn vồ lấy thiếu gia của mình nên đã tạo thành bức tường vững chắc ngăn cản Khương Xán ở bên ngoài.

    "Các vị đại ca, tôi có chuyện quan trọng muốn tìm Bạch thiếu gia.."

    "Tiểu thư, tất cả những người đến tìm Bạch thiếu gia của chúng tôi ai cũng đều nói như vậy cả!"

    "Không phải!" Khương Xán vội vàng đến đỏ mặt, "Tôi có một phương án kinh doanh, sẽ không làm mất nhiều thời gian của Bạch thiếu gia, chỉ cần năm phút.. ba phút cũng được, nếu anh ta không muốn xem, tôi cũng có thể giải thích cho anh ta nghe!"

    Các nhân viên bảo vệ nhìn nhau cười cười, ăn ý mỗi bên một người kéo Khương Xán ra bên ngoài rồi buông lỏng tay khiến cho Khương Xán suýt chút nữa ngã lộn nhào.

    An An vội vàng bước tới đỡ cô dậy, tức giận nói lý lẽ với nhân viên bảo vệ.

    "Hai vị tiểu thư, đừng giở trò này nữa!" Mấy tên bảo vệ cứng rắn. "Thủ đoạn này đã lỗi thời rồi, các người có thể giở trò nào mới hơn một chút được không?"

    "Các cô gái ngày nay, đều muốn gả cho một thiếu gia giàu có để được một bước lên trời!" Có người chế nhạo. "Hơ, hai vị tiểu thư, nếu thật sự muốn gả vào gia đình giàu có như vậy, thì đêm nay nhà họ Hoắc sẽ chọn thái tử phi, ở yến tiệc sẽ toàn là thiếu gia công tử giàu có ở Ương Thành, thiếu gia nhà ta cũng có mặt, hai người các cô đừng bỏ lỡ đó!"

    "Này, hai người bọn họ có vào được không? Haha.."

    Khương Xán ngây ra, sau đó khập khiễng chạy theo hỏi: "Đại ca, tiệc tối nay tổ chức ở đâu vậy?"

    Mấy nhân viên bảo vệ nhìn cô một cách bất lực và khinh bỉ.

    "Minh Hoàng thế gia! Hơ, tiểu cô nương, cố gắng nhé!"

    Khương Xán phớt lờ sự chế giễu của họ, ghi lại tên của khách sạn.

    Cô nắm chặt bản kế hoạch kinh doanh trên tay, nụ cười tự tin và lạc quan lại hiện ra trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

    Bạch Cảnh Uyên mơ hồ nghe thấy tiếng động phía sau, vô thức nhìn lại trước khi bước vào tòa nhà.

    Hắn vừa nhìn liền giật mình, cả người đờ ra tại chỗ, đầu óc trở nên trống rỗng.

    "Vừa.. vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?"

    "Hình như là hai cô gái đó muốn gặp cậu." Trợ lý nói nhỏ, "Nhưng họ đã bị nhân viên bảo vệ đuổi đi rồi."

    Bạch Cảnh Uyên trợn to mắt, cảm giác ớn lạnh dâng lên, tóc gáy dựng hết cả lên.

    Hắn lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Cố Mãng.

    "Anh ba, chị dâu đã đến Ương Thành rồi. Ồ, nhưng không biết vì sao chị ấy lại đến tìm em.. Hừm, anh nói em gặp hay là không gặp chị ấy đây?"
     
  8. Số 17 may mắn

    Messages:
    0
    CHƯƠNG 47: Khương tiểu thư mà tôi nói chính là Khương Xán

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cố Mãng ở đầu dây bên kia khẽ cười mấy tiếng.

    Nhưng ý nghĩa của tiếng cười này không rõ ràng, Bạch Cảnh Uyên nghĩ đến nát óc cũng không thể đoán được ý của anh ta, chỉ có thể tiếp tục liều hỏi: "Anh ba.. Tại sao chị dâu lại tới tìm em vậy? Có phải là chuyện công việc không?"

    Cố Mãng dừng lại, nhớ đến cảnh Khương Xán ngồi trước máy tính cả đêm để nghiên cứu tư liệu của Bạch Cảnh Uyên, thì cái cảm giác khó chịu đó lại trào dâng lên trong lòng anh.

    "Bởi vì cậu đẹp trai!" Anh tức giận nói rồi cúp điện thoại.

    Bạch Cảnh Uyên cả ngày bồn chồn lo lắng.

    Cuối cùng, anh quyết định lấy bất biến ứng phó vạn biến, để xem Khương Xán sẽ làm gì tiếp theo, anh chờ cơ hội mà hành động.

    * * *

    Sau đó Khương Xán một mình đợi ở cổng khách sạn Minh Hoàng.

    Tòa nhà giống như lâu đài tráng lệ này đêm này được thắp đèn sáng rực rỡ, vô cùng náo nhiệt. Những chiếc xe sang đậu đầy ở bốn hướng đông, tây, nam, bắc trong khu vực tư gia, còn có một số người ngồi máy bay riêng đáp xuống chỗ đâu máy bay ở sân sau của khách sạn.

    Những người có thể vào bữa tiệc đều là những người có tiền, thân phận cao quý.

    Người ăn mặc đơn giản như Khương Xán rõ ràng không hợp với bữa tiệc này.

    Cô cố gắng núp sau cột đá để tránh đám đông, nhưng thỉnh thoảng vẫn nhìn xung quanh, sợ rằng sẽ bỏ lỡ Bạch Cảnh Uyên.

    Nhưng mà quần áo ở đây thơm phức, óng ánh chói lóa, những chiếc xe hơi hạng sang đều na ná nhau.. Muốn tìm một người trong số đó thì thật sự rất khó.

    Khương Xán thở dài, tiếp tục ôm tập tài liệu đứng chờ.

    Không lâu sau cô nhìn thấy vài bóng dáng quen thuộc đang đi về phía mình.

    Cô giật mình sửng sốt, muốn trốn thì cũng đã muộn rồi, Khương Dao ho khan một tiếng, kêu to: "Khương Xán?"

    Khương Minh Viễn và mẹ kế Dương Quyên của cô cũng đột ngột dừng lại.

    Khương Xán từ sau cây cột chậm rãi ló đầu ra, có chút ngượng ngùng gật đầu, nhẹ giọng chào hỏi.

    "Xán Xán?" Khương Minh Viễn cũng kinh ngạc như Khương Xán, "Con.. sao con lại tới đây?"

    Cô cắn môi, im lặng.

    Khương Dao khoanh tay trước ngực, đi giày cao gót nhìn cô một vòng rồi cười lạnh, "Hơ, đây là nơi cô nên đến à? Em gái đừng nói với chị là em cũng đến đây để tham gia yến tiệc nhà họ Hoắc đó chứ?"

    "Cái gì? Dựa vào cô?" Dương Quyên nói chen vào, "Khương Xán, trước khi ra khỏi nhà cô không soi gương lại sao? Ăn mặc như vậy mà đến bữa tiệc như thế này thì có mất mặt không cơ chứ? Bộ dạng này của cô mà cũng ảo tưởng mong được tam thiếu gia nhà họ Hoắc để ý sao? Cho dù cô dùng thủ đoạn gì đi nữa thì nói không chừng tam thiếu gia cũng cảm thấy cô buồn nôn!"

    "Đúng vậy! Đã gả đi rồi, không ở nhà trông chừng người chồng vô dụng của cô, mà chạy đến đây làm chuyện mất mặt! Có phải giống như mẹ cô, không câu dẫn đàn ông thì cả người khó chịu không?"

    Khương Dao và Dương Quyên thở ra một hơi, không bỏ qua bất cứ cơ hội nào có thể làm bẽ mặt Khương Xán.

    Khương Xán cảm thấy trong lòng như có một tảng đá lớn đè lên.

    Cô biết mẹ cô khi đó đã làm những điều không hay, cũng biết thân phận con gái ngoài giá thú của mình, vì vậy từ nhỏ đến lớn cô luôn nhịn nhục mà sống, đến chuyện hôn nhân đại sự cô cũng gả thay cho Khương Dao.

    Nhưng rốt cuộc bọn họ muốn thế nào thì mới buông tha cho cô đây?

    Cô hít sâu một hơi, hai bàn tay nhỏ bé nắm chặt thành nắm đấm, khẽ run lên.

    Khương Minh Viễn liếc nhìn cô một cái rồi cau mày, "Xán Xán, con thật sự đến đây để tham gia tiệc rượu sao?"

    "Không phải." Khương Xán nhẹ giọng đáp: "Tôi là vì công việc mới đến đây đợi người."

    "Công việc?" Khương Dao cười chế nhạo, "Ừ nhỉ, tôi quên mất, em gái bây giờ đang làm việc rất tốt ở công ty thương mại Hồng Chương mà, nghe nói sắp được thăng chức giám đốc kinh doanh rồi nhỉ?"

    "Việc thăng chức tăng lương này của cô cũng nhanh quá nhỉ! Hai, vì để nuôi người chồng vô dụng kia của cô mà cô cũng hao tâm khổ tứ nhỉ. Tốc độ thăng chức nhanh như tên lửa thế này thì rốt cuộc đã trèo lên giường của bao nhiêu người đàn ông mới đổi được vậy?"

    "Khương Dao, cô đừng ngậm máu phun người!" Khương Xán sắc mặt tái nhợt, "Chị nói không thành có như vậy là bôi nhọ danh dự của tôi, tôi có thể kiện chị đó!"

    "Dô, cô cũng hiểu luật nhỉ? Vậy cô đi kiện tôi đi!"

    Khương Dao kiêu ngạo chỉ chỉ trỏ trỏ vào Khương Xán, chọc một ngón tay lên trán Khương Xán.

    Khương Xán bị móng tay vừa nhọn vừa dài của cô ta cào đến phát đau, còn chưa kịp phản ứng lại, thì lại bị Khương Dao đã nắm lấy cổ áo, đẩy ra phía sau!

    Cô loạng choạng ngã ra sau, tài liệu trong tay rơi tung tóe trên mặt đất.

    Khương Xán vội vàng đưa tay nhặt lên, Khương Dao nhìn cô một cái, vừa muốn giẫm lên mu bàn tay của cô, thì một người đàn ông trung niên mặc vest từ đại sảnh khách sạn đi ra.

    Dương Quyên kéo kéo Khương Dao và nháy mắt với cô. "Đừng làm gây chuyện với con tiện nhân này nữa, mau chóng vào bữa tiệc thôi!"

    Người đàn ông kia đi tới, người ở hai bên khi nhìn thấy anh ta thì cung kính chào hỏi.

    Anh ta đi thẳng đến chỗ đám người Khương Xán, hơi cúi đầu, mỉm cười nhìn mọi người.

    "Xin cho hỏi có phải Khương tiểu thư đến từ Giang Châu không?"

    "Đúng, đúng!" Khương Dao và Dương Quyên nóng lòng bước tới, nở nụ cười quyến rũ, "Là người nhà họ Khương, là Khương tiểu thư!"

    "Tiên sinh ra đây là tiếp đón chúng tôi sao? Hơ, vậy hãy đưa chúng tôi vào trong đi!"

    Vẻ mặt Khương Xán tối sầm lại, đầu tóc bù xù, tay cầm một đống tài liệu lộn xộn, thực sự rất thê thảm.

    Cô biết Khương tiểu thư mà người đó hỏi không phải là cô nên im lặng lùi lại, không ngờ người đàn ông hắng giọng, cao giọng nói: "Xin lỗi, Khương tiểu thư mà tôi muốn đưa vào là Khương Xán!"

    "Cái gì?" Tất cả mọi người đều sững sờ.

    Ngay cả Khương Xán cũng sững sờ tại chỗ, hồi lâu mới bình tĩnh lại.
     
  9. Số 17 may mắn

    Messages:
    0
    CHƯƠNG 48: Ăn ngon uống say, vui vẻ là được

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Anh.. anh không nhầm lẫn đó chứ?"

    Sau một hồi im lặng, Khương Dao cao giọng hét lên.

    "Sao có thể là cô ta chứ!"

    "Xin cho hỏi cô là cô Khương Xán sao?" Người đàn ông mỉm cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng, "Nếu cô không phải cô Khương Xán thì xin mời cô đứng ra phía sau!"

    "Anh.."

    "Đây là khách sạn Minh Hoàng, là nơi tổ chức tiệc của Hoắc thị." Người đàn ông điềm tĩnh nói, "Nên đón ai không nên đón ai là công việc tôi phải làm, không cần cô đây nhắc nhở!"

    Khương Dao tức giận tới xanh mặt, khóe miệng giật giật, không nói được lời nào.

    Dương Quyên và Khương Minh Viễn bối rối nhìn nhau, cũng cảm thấy chuyện này có điều khác lạ.

    Đó là Khương Xán! Một đứa con gái riêng ngoài giá thú thì có tư cách gì mà xuất hiện ở một nơi như thế này!

    "Cô Khương," người đàn ông đi tới trước mắt Khương Xán, cúi đầu kính cẩn, "Mời cô đi theo tôi."

    Tim Khương Xán đập thình thịch liên hồi, như có một tiếng sét từ trên trời giáng xuống, đập tan bộ não hỗn loạn của cô thành từng mảng trống rỗng.

    "Này anh ơi, anh.. anh thật sự nhầm lẫn rồi đúng không?" Cô nhẹ giọng hỏi, "Tôi không có thư mời, cũng không tới đây để tham dự vũ hội, tôi chỉ muốn tới để gửi tài liệu.."

    "Cô Khương, cô vẫn là nên theo tôi vào trong đi, đừng làm tôi khó xử." Người đàn ông cười nhìn cô.

    "Này này!" Dương Quyên không kìm được sự tức giận mà túm lấy người đàn ông, "Vậy còn chúng tôi thì sao?"

    Khóe miệng người đàn ông khẽ nhếch lên, "Xin hỏi bà đây có thư mời không?"

    "Cần thư mời gì chứ!" Dương Quyên hai tay chống nạnh, vẻ mặt gian xảo, "Cậu đi vào đó nghe ngóng thử xem, thiếu phu nhân của nhà họ Lâm ở Ương Thành là cháu.. cháu gái của mợ tôi đó! Chỉ cần cô ấy nói một tiếng thì chúng tôi có thể vào trong! Cậu là cái thá gì mà dám đòi thư mời với bà đây chứ!"

    "Nhà họ Lâm?" Người đàn ông nhếch môi khẽ cười thành tiếng, "Vị phu nhân này, tôi là quản lý của khách sạn Minh Hoàng, tôi chỉ phục vụ tứ đại gia tộc thôi. Nhà họ Lâm mà bà nói đến, xin thứ lỗi tôi chưa từng nghe tới, trong danh sách tôi cũng chưa từng nhìn thấy."

    Sắc mặt của Dương Quyên lập tức thay đổi, Giang Minh Viễn tức giận trừng mắt nhìn bà.

    Lúc này người qua lại càng lúc càng đông, có người tò mò nhìn bọn họ, ánh mắt như những con đao bén nhọn, làm cho Khương Minh Viễn xầu hổ mà không có nơi chui xuống.

    "Cô Khương." Người quản lý đưa tay ra một cách cung kính, "Lối này, xin mời!"

    Khương Xán mím môi, nhẹ nhàng cất bước đi theo. Người quản lý vỗ tay, những người phục vụ hai bên ngay lập tức nghiêng người để ngăn cản bất kỳ phóng viên báo chí nào quấy rối cô.

    Khương Dao mở to mắt nhìn Khương Xán bước vào đại sảnh rực rỡ tráng lệ thì tức giận dậm chân thật mạnh.

    Khương Xán đi theo quản lý vào một căn phòng, một nơi tuyệt đẹp, giống như cung điện nơi các tiên nữ ở vậy.

    Nhưng mà chỗ này ở rát xa sảnh tiệc nên cô không nghe thấy tiếng náo nhiệt.

    Các món ăn trên bàn rất tinh tế và độc đáo, với đủ màu sắc và hương vị, còn có nhân viên phục vụ luôn túc trực.

    Khi Khương Xán đang bối rối thì quản lý khẽ cười với cô, "Cô Khương, mời cô dùng cơm trước nhé. Thiếu gia nhà tôi biết cô nhất định không có lễ phục nên đã sắp xếp cô ở đây. Cô có hài lòng không?"

    Khương Xán sửng sốt, gật đầu thật mạnh.

    "Thiếu gia nói, cô Khương không tới yến tiệc cũng không sao, chỉ cần cô ăn uống no say, vui vẻ là được."

    "Xin hỏi thiếu gia của anh là.."

    Người quản lý mỉm cười đầy ẩn ý nhìn tài liệu trên tay cô.

    "Cô Khương tối nay phài đưa tài liệu này cho ai vậy?"

    Khương Xán nghĩ một lúc, chẳng lẽ buổi chiều lúc cô tìm đường vào nhà họ Bạch thì bị Bạch Cảnh Uyên nhìn thấy rồi sao?

    Không ngờ một đại thiếu gia cao cao tại thượng cũng biết tiếp đãi khách quá đó, vừa sắp xếp cô ở đây, lại cách xa bữa tiệc, không cần phải vào chỗ đông người mà còn có thể ăn uống no say, nghỉ ngơi thoải mái ở đây.

    Nói không chừng tiện thể có thể nhờ ông chú này đưa bản kế hoạch bán hàng qua đó..

    Khương Xán mỉm cười, cúi đầu chào quản lý rồi trịnh trọng đưa tài liệu cho vào tay anh ta.

    * * *

    Sau khi trở về Giang Châu, cô đã nói với Cố Mãng về điều đó một cách vô cùng thích thú.

    Cố Mãng ngồi trên ghế sô pha, nhìn người phụ nữ nhỏ bé đang bận rộn dọn dẹp nhà cửa vừa nói chuyện vui vẻ như một chú chim chích chòe nhỏ.

    Anh khẽ cười, cảm giác như mình đã thay đổi.

    Khương Xán vui mừng khôn xiết, không chỉ vì giao thành công kế hoạch bán hàng, mà còn vì nhìn thấy sắc mặt tức giận của Dương Quyên và Khương Dao méo mó vì bị chặn ở lối vào bữa tiệc.

    Nhưng mà chuyện này cô không nói với Cố Mãng.

    Vì vậy, trong mô tả của cô, cái tên Bạch Cảnh Uyên đã xuất hiện mấy lần.

    "Em đã nghĩ chuyến công tác này chắc sẽ trở về tay không rồi, nhưng may mà có Bạch Cảnh Uyên, cuối cùng em cũng gửi được bản kế hoạch kinh doanh rồi, xem như cũng có cái để nói với công ty."

    "Không ngời Bạch đại thiếu gia đó cũng rất ôn hòa, lại mời em vào trong! Ưm, có điều em không có tham gia bữa tiệc gì đó, chỉ ăn uống no say trong một căn phòng đẹp đẽ."

    "Bạch đại thiếu gia không giống như những gì em tưởng tượng, em tưởng người ngậm thìa vàng trong miệng như anh ta, thì ít nhiều gì cũng có chút quần áo se sua, ăn chơi quậy phá.. nhưng mà anh ta cũng rất chuyên nghiệp đó!"

    "Chuyên nghiệp?"

    Cố Mãng vốn đã buồn bực, nghe xong ba chữ này, trong lòng càng thêm tức giận, không khỏi khẽ cười một tiếng.

    "Em đã tận mắt nhìn thấy anh ta chưa? Đã nói chuyện với anh ta rồi sao?"

    "Cái này thì chưa." Khương Xán ngượng ngùng gãi gãi đầu, "Có điều anh ta nhất định đã xem qua kế hoạch bán hàng của em rồi, điều này không phải rất chuyên nghiệp sao?"

    "Những gì em biết về anh ta chỉ giới hạn trong ảnh và một số nguồn tài liệu. Điểm giao thoa lớn nhất giữa hai người chỉ giới hạn ở việc anh ta mời em ăn bữa cơm, nhưng anh ta còn chưa từng lộ mặt.. mà em đã có thể đánh giá anh ta chuyên nghiệp sao?"

    Khương Xán cẩn thận dè dặt liếc nhìn anh, phát hiện sắc mặt người đàn ông này có chút bất thường, tối sầm đến đáng sợ.

    Cô sửng sốt, nhẹ giọng hỏi: "Chồng à, anh.. anh làm sao vậy? Anh đang tức giận à?"
     
  10. Số 17 may mắn

    Messages:
    0
    CHƯƠNG 49: Chăn gối lại bị ném ra ngoài rồi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cố Mãng cũng sững sờ.

    Mình thể hiện rõ ràng như vậy à..

    Sao anh ấy có thể ghen tị với Bạch Cảnh Uyên một cách vô lý như vậy chứ? Từ nhỏ đến lớn, rõ ràng Bạch Cảnh Uyên đều đi theo phía sau hắn.

    Cố Mãng khẽ ho khan hai tiếng, cầm ly lên uống một ngụm nước, nhưng không nói gì.

    Có một đôi tay nhỏ nhẹ nhàng ôm lấy anh.

    Sau đó mùi hương trên người người phụ nữ nhỏ bé bắt đầu xộc thẳng vào mũi anh.

    "Chồng à," giọng nói của Khương Xán ngọt như kẹo bông, nở nụ cười lấy lòng, "Nếu anh không thích nghe về chuyện công việc của em thì em sẽ không nói nữa."

    Cố Mãng khẽ nhếch khóe miệng, trong lòng lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.

    "Cũng không phải là anh không thích nghe." Anh quay đầu nhìn cô, chậm rãi nói: "Chỉ là em nói đến cái tên Bạch Cảnh Uyên này cả tối rồi, có thể đổi được không?"

    Khương Xán mở to mắt, "Đổi cái gì?"

    "Ví dụ như.." Anh dừng lại một lúc, "Bữa tiệc đó không phải là do nhà họ Hoắc tổ chức sao? Vậy thì chắc em đã nghe nói đến tam thiếu gia nhà họ Hoắc rồi chứ?"

    Khương Xán suy nghĩ một chút, rồi khẽ lắc đầu.

    Sắc mặt của Cố Mãng có chút tối sầm lại.

    "Tam thiếu gia nhà họ Hoắc, em không biết sao?" Anh không chịu thua vẫn cố hỏi cô.

    "Nói đến anh ta làm gì?" Cô liếc anh một cái rồi đứng dậy đi ra ban công lấy quần áo đã giặt xong, xếp từng cái một.

    "Em không biết người này, em còn chưa từng gặp qua, anh ta tổ chức tiệc thì có liên quan gì đến em đâu?"

    Cố Mãng tiến lại gần thích thú nhìn cô, "Nhưng anh nghe nói người đó rất lợi hại, nhà họ Hoắc lại làm chủ được huyết mạch kinh tế của Ương Thành, anh ta tổ chức tiệc chiêu đãi, rất nhiều người nổi tiếng đều có mặt."

    "Lúc đó em cũng đã đến khách sạn rồi, lẽ nào em không tò mò anh ta là người thế nào sao? Cũng không muốn đến bữa tiệc xem thử sao?"

    "Anh điên à?" Khương Xán mỉm cười, "Sao em phải tò mò về anh ta chứ?"

    "Bữa tiệc đó không phải là để anh ta chọn thái tử phi sao?" Cố Mãng khẽ giọng nói: "Nếu như em vào sảnh tiệc, lỡ như bị anh ta nhìn trúng thì chẳng phải là một bước lên trời sao? Cơ hội tốt biết bao!"

    Khương Xán đột nhiên dừng việc đang làm lại, ngẩng đầu nhìn hắn, nhíu nhíu mày.

    "Ở trong mắt anh, em là loại phụ nữ như vậy sao?"

    Cố Mãng sửng sốt.

    Người phụ nữ nhỏ bé thường ngày nhẹ giọng cười nói với anh, nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy Khương Xán nghiêm túc như vậy.

    "Cố Mãng, em luôn nhớ thân phận của mình. Em đã kết hôn, tôi đã có chồng, em luôn cố gắng bảo vệ tốt tổ ấm của chúng ta, em không có làm chuyện gì hổ thẹn với hôn nhân của chúng ta cả!"

    "Em chưa từng muốn sống cậy vào nhà quý tộc quyền quý, một bước lên trời! Mặc kệ tam thiếu gia nhà học Hoắc là ai, nhửng người đàn ông đó không có quan hệ gì với em hết! Từ khi gả cho anh, em đã hạ quyết tâm sẽ bình yên sống bên cạnh anh rồi.. nhưng anh lại nói như vậy!"

    "Không phải, anh.." cổ họng Cố Mãng nghẹn lại, anh hận không thể thu lại những gì vừa nói, cắn nát rồi nuốt ngược vào bụng!

    Còn cả ngày nói Bạch Cảnh Uyên không có não!

    Bản thân anh đã có não rồi à?

    Cố Mãng toát mồ hôi, một chữ cũng không thốt ra được.

    Khương Xán ấm ức trừng mắt nhìn anh rồi lập tức xoay người trở về phòng. Cố Mãng đi theo, vừa định mở miệng giải thích thì lại nhìn thấy cô lấy hết chăn gối của anh ở trên giường ra, ném lên sô pha!

    Cố Mãng muốn nắm tay cô, nhưng người phụ nữ nhỏ bé kiên quyết hất ra và đóng cửa lại một tiếng rầm.

    Sau đó là tiếng khóa cửa bên trong.

    Anh ngồi trên ghế sô pha gãi đầu một cách thô bạo.

    Sau một lúc lâu im lặng, anh nhìn xuống gối và chăn bông. Những thứ này vốn dĩ đã vào trong phòng ngủ rồi! Nhưng bây giờ lại..

    Cố Mãng nằm xuống, chăn gối có mùi thơm của Khương Xán, lúc này không ngừng xông vào mũi anh.

    Anh nghiến răng, xoay người rồi thở dài nặng nề.
     
Trả lời qua Facebook
Loading...