QUÊ TÔI Tác giả: Phan Thúc Định Xứ Nghệ mùa này nắng trở thành xa xỉ Bầu trời cao bỏ trốn khỏi khung trời Mây sầm sập từ chốn nào kéo tới Râḿ rứt lòng sùi sụt tháng ngày trôi. Nước trắng đồng ếch nhái thỏa thuê chơi Yêu say đắm khúc giao hoan ì oap̣... Trăng bất chợt tỏ, mờ...rồi đóng khép Gian díu dở dang bối rối bỏ buông nhau! Núi còn non nhưng đầu đã bạc phau Dòng lệ trắng khóc tràn muôn khe suối Cánh chim nặng ướt đầm trong gió thổi Lục bình trôi dênh̀ daṭ mấy phương trời! Mái ngói nhàu trổ những lỗ thông hơi Chốc lấp ló bóng trẻ, già thấp thoáng... Nước đỏ quacḥ giỡn trăng ngà bảng lảng Nhà chênh chao như thuyền cắm ven dòng. Ả mái hoa tục tác đến rạc lòng Mấy anh trống ó ò o đáp lại Nhưng chẳng thể nào gần nhau ân ái! Nước ngập làng ngăn trở cả yêu đương. Xứ Nghệ ơi thương biết mấy là thương! Năm mấy bận luṭ về chới với... Người xứ Nghệ có làm chi nên tội? Mà nắng giày mưa dội tả tơi trôi! 7/2018.
CHỈ MỘT CHÚT TÌNH Tác giả: Cỏ Hoang Tình Buồn Ai ơi! thương lấy quê mình Miền Trung lận đận điêu linh đói nghèo Suốt đời tai họa bám theo Nước cuồn cuộn chảy bọt bèo đầy sông. Nước tuôn đổ xuống ruộng đồng Băng qua quốc lộ ngập không chổ chừa Phủ đầu bằng những trận mưa Làm cho thủy điện nước thừa dâng cao. Thủy điện xả lũ ào ào Có hay nước đã cuốn bao nhiêu nhà Miền Trung ruột thịt của ta Giờ đây chịu cảnh vỡ òa đau thương. Bắc Trung Nam thẳng một đường Ra tay cứu giúp quê hương chúng mình Bà con sống giữa điêu linh Đang chờ cơm áo nghĩa tình thương yêu. Sớt chia kẻ ít người nhiều Chung tay góp sức lúc điêu đứng này Bây giờ như đã trắng tay Lấy gì nuôi sống những ngày mai sau. Hãy thương dòng máu một màu Đang gồng mình gánh thương đau rã rời Tiếng lòng đang thét chơi vơi Miền Trung máu thịt ngàn lời thiết tha.
THƯƠNG LẮM QUÊ TÔI Tác giả: Nguyễn Quốc Thủ Mưa như vỡ ối kho trời Đắng lòng khoai lúa cuốn trôi trắng đồng Mái nhà úp dưới cơn dông Con sào vỗ nước rỗng không nữa rồi Miền Trung yêu dấu tôi ơi Phận người phận đất suốt đời cuộn xô Ngược nguồn nước mắt nuốt vô Lũng đời gió rách khi mô được lành Chưa qua rốn lửa chiến tranh Lại đau biển chết trở thành xác xơ Nỗi buồn thấm đẫm ước mơ Miền Trung ơi...đến bao giờ thôi đau.
THƯƠNG VỀ XỨ NGHỆ Tác giả: Nguyễn Lan Hương Lý giận thương đưa em về Xứ Nghệ Đất quê nghèo nắng cháy thịt da Mười hai tháng, ba tháng ròng đón bão Mà câu hò ví dặm vẫn ngân nga. Mẹ vẫn dặn đã là con Xứ Nghệ Gái sông Lam thì phải thật kiên cường Dẫu biển giận gió gào trong dâu bể Vẫn mỉm cười thách thức mọi tai ương. Cho em về ấm lại mấy mùa thương Trong gió bão lại ngời lên sự sống Nghe đài báo chiều nay trời biển động Đất Nghệ An ngơ ngác dưới mưa ròng. Ơi sông Lam nước khi đục khi trong Câu hát cũ răng là thương là nhớ Cho em gửi chút nắng về trong nớ Lý mười thương có giữ nổi quê nghèo? Đi khắp chốn vẫn là con Xứ Nghệ Dẫu chẳng phải là nơi dưỡng, nơi sinh Đất quê cha còn lại một chút tình Thương nhiều lắm quê hương mình - Xứ Nghệ!
MIỀN TRUNG Tác giả: An Nhiên Khoảng trời tôi da diết một miền Trung Nghe mưa đổ quê nhà lòng thao thức Đất lam lũ quặn mình bao cơ cực Vẫn kiên cường kiêu hãnh trước bão giông "Muối mặn gừng cay" rất mực thủy chung Cây ngút ngát xanh núi Hồng sừng sững Sông Lam vọng giọng hò khuya sâu lắng Cho cuộc đời trong đục những buồn vui Gió Lào thiêu không cháy nổi hồn quê Câu ví giặm suốt đời đi chẳng hết Vầng trăng tiễn đưa đầy vơi hao khuyết Nên nỗi niềm đau đáu thế quê hương Người quê mình "hết giận lại thương" Mùa đông lạnh hướng dương vàng khắp nẻo Đất nhân hậu sinh anh hùng, thi sĩ Tuổi thơ nào cũng câu ví đưa nôi Biết ơn vô cùng những giọt mồ hôi Bao xương máu thấm mặn mòi vào đất Cho khát vọng lên màu xanh bát ngát Em ngọt ngào như khúc hát dân ca Hà nội mùa này nắng mới hanh hao Rồi em nhỉ, nắng sẽ vào trong ấy Như thương nhớ tìm về nhau mãi mãi Giữa thanh bình hạnh phúc lại đơm bông!
DA DIẾT MIỀN TRUNG Tác giả: Thụy Giang Ta về dẻo đất yêu thương Eo tròn thắt ruột vấn vương hai đầu Nhớ làng Sen hát bí bầu Ầu ơ con sóng tím màu sông Lam Dệt thương níu gọi Nam Đàn Bóng Cha yêu kính vô vàn Nước Non Nguyễn Du xót nhớ hồng von Kiều Kim cay đắng mỏi mòn tìm nhau Quảng Bình Nhật Lệ bạc đầu Vũng Chùa Đảo Yến đỏ mầu Tướng nghiêm Mẹ Suốt đầu ngẩng trung kiên Chang chang nắng gió thảo hiền mẹ Tơm Quảng Trị tám mốt ngày đêm Để thương để nhớ bạn hiền ... Ngẩn ngơ Huế thương tím sẫm đợi chờ Áo dài dáng thả sương mơ Trường Tiền Nam ai Thiên Mụ nối miền Bán Trăng Mặc Tử dạ xiên khóc đời Đà Thành Đất Quảng mẹ tôi Cơm phần chín đứa nghẹn lời nhớ thương * Dạt dào khúc giữa đèo nương Hải Vân Thiên Mụ kiên cường gió reo Gói bao thương xót phận nghèo Phong trào nổi dậy đuổi theo sao vàng Xây lên hạnh phúc thênh thang Dân giầu nước mạnh sánh hàng năm châu. *Chú Thích: Mẹ Thứ có 9 người con hy sinh
THƯƠNG LẮM MIỀN TRUNG Tác giả: Lăng Thủy Miền Trung ơi hết nắng rồi mưa bão Thương dân nghèo chênh chao quá đi thôi Nước vây quanh sắp ngập mái nhà rồi Đời lam lũ... ông trời ơi ác quá. Đã qua rồi toàn sắn khoai rau má Đất mẹ nghèo chỉ sỏi đá ai ơi Giọt mồ hôi lưng áo mẹ đầy vơi Nghĩ vậy thôi nước mắt rơi mặn chát. Bao vất vả gửi lời ru câu hát Thương miền trung thấy tan nát nghẹn ngào Xứ nghệ ơi thân thương đến hanh hao Xót xa quá... Cồn cào thương đến lạ . Cái gió lào rát bỏng khô rơm rạ Làn da nâu vì bươn bả mưu sinh Người miền trung sống có nghĩa có tình Rất mạnh mẽ với tinh thần hiếu học. Cả nước ơi xẻ chia và bao bọc Giúp miền trung qua khó nhọc thiên tai Bởi quê hương sinh ra những thiên tài Cùng đoàn kết một mai đời tốt đẹp.
MIỀN TRUNG BÃO LŨ Tác giả: Nguyễn Ngọc Thủy Hằng Thương khúc ruột miền trung mùa nước lũ Chỉ nhìn thôi cũng đủ xót xa rồi Tài sản... cây nhà các... thứ chìm trôi Loài vật con người... thương sao lắm nỗi Tiếng con trẻ kiêu bà ơi thật tội Ngồi trơ vơ...đợi mẹ ở nóc nhà Mái ấm quây quần chở nắng che mưa Nay lũ quét... có còn gì đâu nữa Tiếng trẻ thơ..giữa canh khuya khát sữa Thật nao lòng bởi thiếu buổi cơm trưa Góc nhà cao... quà cứu trợ cũng vừa Tới kịp lúc..chia sẻ nhau qua bữa Hãy chung tay..một lòng nhiều hơn nữa Cứu miền trung qua thảm họa tóc tang Đầu bạc tiễn- xanh...ngấn lệ tuôn hàng Ôi... thương quá... cảnh tai nàn bão lũ Sài Gòn ơi... hãy chung lời nhắn nhủ Chuẩn bị chuyến hàng tích lũy cứu miền trung.
NHỮNG GÌ CÒN LẠI... Tác giả: Nguyễn Hữu Thắng Những gì còn lại sau mưa Là cơn hồng thuỷ bất ngờ bủa vây Mẹ cha chắt bóp bao ngày Một đêm lũ cuốn trắng tay, trắng đầu Chỉ còn nước bạc, bùn nâu Chỉ còn bao nỗi lo âu chất chồng Chỉ còn mẹ với mùa đông Ngực trần không yếm, bếp không khói chiều Bàn thờ kê chiếc bàn xiêu Gió mưa chưa tạnh, còn nhiều bão giông Những gì còn lại trong tâm "Còn da lông mọc", còn mầm cây lên Còn đây hơi ấm trăm miền Còn đây " máu chảy ruột mềm" thương nhau Những gì còn lại... mai sau Nghĩa tình, đạo lý nhắc nhau ghi lòng ( Nguồn Facebook - Đăng nhập hoặc đăng ký)