Ngôn Tình [Dịch] Nữ Phụ Muốn Làm Lão Đại - Nhĩ Phong Trùng

Discussion in 'Đã Hoàn' started by thuynga0203, Sep 5, 2020.

  1. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 949: Ôn Nhược báo ứng (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thấy một màn như vậy, Giản Thư Hình, Ôn Noãn cùng Giản Duẫn Náo hoảng sợ, vội muốn tiến lên ngăn cản.

    Ôn Noãn, "Tiểu Lăng không được, con thương tổn con bé cũng sẽ hại đến chính con!"

    Vệ sĩ mà Địch Quân Thịnh mang đến hạn chế hành động của ba người.

    Hiện tại nơi này là từ Địch Quân Thịnh khống chế.

    Giản Thư Hình vội nói, "Địch thiếu gia, chúng tôi không phải không cho Tiểu Lăng giáo huấn Ôn Nhược, chúng tôi là không con bé vì Ôn Nhược mà lại mang thiệt hại vào thân! Vì loại người này không đáng!"

    Địch Quân Thịnh kiên định mà tin tưởng Giản Nhất Lăng, "Cô ấy có chừng mực."

    Bộ dáng Giản Nhất Lăng cầm nĩa đã dọa đến Ôn Nhược.

    "Giản Nhất Lăng ngươi đừng xằng bậy!"

    Ôn Nhược hoảng loạn mà nhìn Giản Nhất Lăng, cảm giác cái nĩa kia tùy thời đều có khả năng chui vào bên trong thân thể của cô ta.

    "Đừng lộn xộn." Giản Nhất Lăng ra mệnh lệnh.

    Giản Nhất Lăng nói không được lộn xộn, động tác của Ôn Nhược liền ác liệt hơn.

    Cô ta muốn từ trên mặt đất đứng lên.

    Hai nữ vệ sĩ bên cạnh lập tức đem cô ta đè lại, làm tay chân cô ta giống như bị đinh đóng trên mặt đất, không thể động đậy.

    Cây nĩa trên tay Giản Nhất Lăng không nhanh không chậm mà tới gần thân thể Ôn Nhược.

    Đầu nĩa tuy rằng bén nhọn, nhưng không phải lưỡi dao, chỉ cần không phải phi thường dùng sức thì sẽ không chọc qua được làn da con người.

    Động tác Giản Nhất Lăng thong thả, khống chế lực đạo cũng thực tốt.

    "A.."

    Ôn Nhược thống khổ mà phát ra tiếng kêu thảm thiết.

    Vị trí mà Giản Nhất Lăng chọc vào gây ra sự đau đớn vô cùng.

    Cho dù không có trầy da, cũng không có đổ máu, cảm giác đau đớn lại không ít hơn một chút nào so với chọc thẳng vào thân thể.

    Thấy một màn như vậy Giản Thư Hình, Ôn Noãn cùng Giản Duẫn Náo giật mình đồng thời cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

    Ôn Nhược kêu ước chừng mười giây, Giản Nhất Lăng rút tay, nĩa rời đi thân thể Ôn Nhược.

    Cho rằng Giản Nhất Lăng đã kết thúc, Ôn Nhược thở dài nhẹ nhõm một hơi.

    Lại không nghĩ Giản Nhất Lăng thay đổi vị trí, lại lần nữa đem nĩa ấn lên trên người cô ta.

    "A, a a a.."

    Ôn Nhược chỉ kịp thở dốc hai giây, lại một trận đau đớn thấu xương cô ta phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết.

    Mười giây sau, Giản Nhất Lăng lại thay đổi một vị trí đâm đi xuống.

    Ôn Nhược liền cứ như vậy qua lại qua lại mà trong đau đớn phát ra từng trận lại từng trận tiếng kêu vô cùng thê lương.

    Giản Nhất Lăng thực hiểu biết cấu tạo cơ thể con người, biết chọc vào chỗ nào sẽ rất đau nhưng không làm ra vết thương yếu hại, cũng biết khống chế lực đạo như thế nào, có thể bảo đảm đối phương thừa nhận đủ nhiều thống khổ, nhưng mà nĩa trên tay sẽ không đâm thủng làn da.

    Sau một thời kêu la, giọng nói Ôn Nhược đều ách lại, trên người tràn đầy mồ hôi lạnh.

    "Ta biết sai rồi ta biết sai rồi.. Thực xin lỗi, thực xin lỗi.. Cầu xin ngươi, cầu xin ngươi buông tha ta.." Ôn Nhược suy yếu mà xin lỗi.

    Giản Nhất Lăng thu nĩa.

    Bởi vì thời gian không sai biệt lắm, cảnh sát sắp tới.

    Địch Quân Thịnh đem ba lô đặt ở bên cạnh đưa cho cô, Giản Nhất Lăng từ bên trong lấy ra tới một cái chai không có gì ấn tượng.

    Cái chai này Địch Quân Thịnh rất quen thuộc, lần trước bọn họ đã dùng qua với Ngụy Tề Thụy.

    Là thuốc trị thương, xác xác thật thật thuốc trị thương.

    Bôi xong hiệu quả còn đặc biệt tốt, sẽ làm làn da tiêu sưng, sẽ không đỏ lên không còn vết bầm xanh tím, tựa như không có bị ai đánh qua.

    Chỉ là quá trình bôi lên sẽ rất đau, giống như bị kim đâm.

    Giản Nhất Lăng dùng tăm bông dính nước thuốc, nhẹ nhàng mà bôi lên những nơi cô vừa dùng nĩa đâm vào.

    Không có trầy da, chỉ là do đè ép sẽ xuất hiện vết bầm.

    Mà thuốc của cô có thể cho làm cho vết bầm không xuất hiện.

    Khoảnh khắc tăm bông dính nước thuốc tiếp xúc đến làn da, tiếng kêu thảm thiết của Ôn Nhược lại lần nữa vang lên.

    Cô ta cho rằng vừa rồi đau đớn đã là cực hạn, không nghĩ tới còn sẽ có cái càng đau hơn.
     
  2. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 950: Ôn Nhược báo ứng (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cái loại đau đớn này phảng phất như có vô số cây kim châm vào làn da, làm cô ta suy sụp, làm cô ta tuyệt vọng.

    Cô ta muốn chạy trốn lại trốn không thoát.

    "Giản Nhất Lăng.. Ta sai rồi.. Ta sai rồi.. Cầu xin ngươi buông tha ta.. Ta cầu xin ngươi.."

    Ôn Nhược dùng giọng nói suy yếu cầu xin Giản Nhất Lăng.

    Khuôn mặt Giản Nhất Lăng không có biểu tình, thờ ơ.

    Sự thống khổ giằng co suốt năm phút, đến cuối cùng, Ôn Nhược đã phát không ra được âm thanh nào.

    Cô ta đau đến ý thức mơ hồ, cái loại cảm giác muốn sống không được muốn chết không xong so với chết đi còn muốn khó chịu hơn.

    Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng còi cảnh sát.

    Giản Nhất Lăng cũng xử lý xong rồi.

    Ôn Nhược cho rằng thống khổ đã kết thúc, nhưng không nghĩ tới thống khổ thuộc về cô ta hiện giờ mới vừa bắt đầu, cảnh sát sau khi trải qua dò hỏi, đi tới trước mặt Ôn Nhược.

    "Không được, không được! Tôi không muốn ngồi tù! Tôi không muốn ngồi tù!"

    Ôn Nhược cực kỳ sợ hãi.

    Ôn Nhược theo phản ứng bản năng là muốn chạy trốn.

    Nhưng mà cô ta hiện tại nơi nào còn có sức lực để chạy trốn?

    Liền cho là cô ta có sức lực, cảnh sát đều ở chỗ này, cô ta lại có thể chạy trốn tới nơi nào?

    Ôn Nhược dùng tiếng nói khàn khàn của mình mà gào rống, hò hét.

    Nhưng không có người nào tới giúp cô ta.

    Cảnh sát đem Ôn Nhược mang lên còng tay.

    "Tôi sai rồi.. Tôi sai rồi.." Ôn Nhược liên tục nhận sai.

    Hiện tại trong đầu Ôn Nhược đều chỉ còn lại hai chữ "Hối hận".

    Cô ta lúc đó thật là ghen tị đến điên rồi, mới có thể muốn Giản Nhất Lăng chết đi, mọi chuyện sẽ xong hết.

    Cũng trong nháy mắt thấy được máu tươi kia, cô ta cũng sợ hãi.

    Nghĩ đến chính mình kế tiếp phải ngồi tù, thế giới của cô ta hoàn toàn sụp đổ.

    "Nếu lời xin lỗi hữu dụng, vậy còn cần cảnh sát chúng tôi làm gì?" Cảnh sát hỏi lại Ôn Nhược, "Trước khi giết người tại sao không nghĩ mình có làm sai hay không?"

    "Không được, tôi thật không muốn ngồi tù!" Trong ánh mắt Ôn Nhược tràn đầy sợ hãi.

    "Hiện tại biết sợ? Sớm sao không nghĩ đi?" Cảnh sát hỏi.

    "Tôi.." Ôn Nhược không thể trả lời.

    "Nếu đã làm, liền phải gánh vác hậu quả tương ứng."

    "Vậy.. tôi sẽ bị làm gì?" Giọng nói Ôn Nhược run rẩy đến lợi hại.

    "Ba năm trở lên, cao nhất là tử hình. Cụ thể cô phải chịu loại hình phạt gì, thẩm phán sẽ cho ra đáp án."

    Thời điểm nghe được hai chữ tử hình, Ôn Nhược hoàn toàn mất hết sức lực, xụi lơ trên mặt đất.

    Ít nhất cũng là ba năm!

    Cô ta phải ngồi tù!

    Cảnh sát bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, bọn họ đỡ Ôn Nhược, đem cô ta đưa lên xe cảnh sát.

    Cái Ôn Nhược sắp sửa gặp phải chính là tố tụng hình sự, mặc kệ Ôn Ngôn có muốn khởi tố hay không, cô ta đều phải bị truy trách nhiệm.

    Mà chờ đợi cô ta, thấp nhất là ba năm ở trong lao ngục.

    Giản Nhất Lăng quay đầu, ôm lấy Địch Quân Thịnh bên cạnh.

    Hai tay gắt gao mà khoanh ôm eo Địch Quân Thịnh.

    Giản Nhất Lăng gặp qua vô số người bệnh, các loại bộ dáng dữ tợn, các loại bộ dáng hư thối.

    Các loại tai nạn giao thông bị thương, các loại lở loét cảm nhiễm, các loại khí quan tổn thương.

    Cũng gặp qua đủ loại thi thể.

    Ngâm nước qua, lửa đốt quá, thiếu cánh tay thiếu chân, bị thương bụng xuyên cả ruột, hoàn chỉnh, tàn khuyết.

    Cô ấy đều không có cảm giác sợ hãi, bình tĩnh như đang xem sự vật ở một thế giới khác.

    Nhưng mà hôm nay, cô ấy cảm giác được sự sợ hãi, bởi vì trên mũi tên nhọn kia, là nhưng giọt máu tươi.

    Đối với Giản Nhất Lăng, Ôn Ngôn bị thương là khác lạ, không giống như trước đây.

    Giản Nhất Lăng không biết xử lý loại cảm xúc này của mình như thế nào.

    Nhưng mà cô biết, thời điểm ôm Địch Quân Thịnh, mình sẽ có cảm giác an tâm.

    Hai tay Địch Quân Thịnh đem người trong lòng ngực gắt gao khoanh lại.

    Anh ấy có thể cảm giác được người trong lòng mình đang sợ hãi.
     
  3. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 951: Ôn Ngôn phẫu thuật (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày thường đối với chuyện gì cũng đều biểu hiện lãnh đạm, nhưng không đại biểu cô thật sự lãnh đạm.

    Ôn Ngôn vì cô chắn mũi tên, ở trước mặt cô bị thương, cô thật sự sợ hãi.

    Cho đến nay, cô đã làm nhiều cuộc phẫu thuật, gặp qua nhiều thi thể đều không có quan hệ.

    Tim Địch Quân Thịnh bị kéo đau, anh biết người trong lòng mình không biết cách biểu đạt cảm xúc của mình, cho nên sợ hãi, khổ sở, bi thương, cô đều sẽ chính mình yên lặng chịu đựng.

    Mặc dù là giờ khắc này, cô cũng chỉ ôm mình, một câu đều không nói.

    Giản Thư Hình, Ôn Noãn cùng Giản Duẫn Náo liền ở bên cạnh.

    Bọn họ cũng biết Giản Nhất Lăng hôm nay bị kích thích, biết rằng mặc dù vừa rồi cô đối xử với Ôn Nhược hung dữ, nhưng trong lòng cô vô cùng yếu ớt.

    Ở thời điểm cô sợ hãi, theo bản năng lựa chọn đi tìm Địch Quân Thịnh, mà không phải bọn họ.

    Điều này ít nhiều cũng làm cho trong lòng vợ chồng Giản Thư Hình Ôn Noãn có chút thê lương.

    Bọn họ muốn tiến lên an ủi cũng không biết làm như thế nào.

    Suy nghĩ của Giản Nhất Lăng bị tiếng chuông di động của cô gọi lại.

    Là điện thoại của Lý Trác Gia.

    Giản Nhất Lăng ấn xuống nhận cuộc gọi.

    "Chúng tôi đã đến bệnh viện, tôi trước đem người dời đi, máy bay thứ hai đến tiếp cô hiện tại đang trên đường tới."

    "Ân."

    Trước khi xe cứu thương đến, Giản Nhất Lăng đã liên hệ với Lý Trác Gia.

    Lý Trác Gia sau khi biết được tình huống, trước tiên điều động máy bay trực thăng cấp cứu của bệnh viện Lạc Hải Sâm bọn họ.

    Lúc Giản Nhất Lăng gọi điện thoại, máy bay trực thăng cấp cứu liền đang đỗ ở tỉnh thành kế bên, cho nên điều hành lại đây không cần nhiều thời gian.

    Trên máy bay trực thăng có đầy đủ thiết bị cấp cứu.

    So với bệnh viện bình thường càng có thể bảo đảm an toàn cho sinh mệnh của Ôn Ngôn.

    Vì mau chóng cấp cứu, Lý Trác Gia sau khi nhận được tin của Ôn Ngôn liền trực tiếp cho máy bay cất cánh đi bệnh viện Lạc Hải Sâm.

    Tiếp đố lại sắp xếp một chiếc máy bay khác tới đón Giản Nhất Lăng.

    ###

    Ôn Ngôn không biết mình hôn mê bao lâu.

    Thời điểm tỉnh lại, đứng trước mặt mình là một người đàn ông xa lạ.

    "Hello, đã tỉnh rồi sao?" Người đàn ông giọng cợt nhả mà nói chuyện với Ôn Ngôn.

    Bộ dáng của anh ta không giống như bác sĩ bệnh viện.

    Nhưng mà anh ta xác thật đang mặc áo blouse trắng.

    Ôn Ngôn nhìn về phía bốn phía, căn phòng thuần sắc trắng.

    Trong phòng trang bị các loại điện tử thiết bị.

    Những thiết bị điện tử này Ôn Ngôn lúc trước chưa từng gặp qua.

    Anh không phải lần đầu tiên nằm thời gian dài ở bệnh viện, bắt đầu từ tai nạn giao thông năm ấy, anh chính là khách quen của bệnh viện.

    Các loại thiết bị chữa bệnh ở bệnh viện anh đã thấy rất nhiều, nhưng mà những thiết bị trước mắt này, anh lại đều là lần đầu tiên thấy.

    Mà chính trên người anh cắm liên tiếp rất nhiều ống truyền.

    Giống như đều là nối với các thiết bị này.

    Ôn Ngôn xác định mình đang ở bệnh viện, chỉ là cái bệnh viện này cùng các bệnh khác mà anh đã ở trước đây tựa hồ không quá giống nhau.

    "Anh là ai?" Ôn Ngôn hỏi người duy nhất ở trong phòng trừ bỏ chính mình.

    "Tôi a? Tôi tên Lưu Đình, là một bác sĩ."

    "Tôi hiện tại ở nơi nào?"

    "Anh đang ở bệnh viện? Trên người bị mũi tên bắn thủng, đương nhiên là muốn vào bệnh viện cấp cứu, anh nên cảm thấy anh thật may mắn, mũi tên này bắn trúng chính là phổi của anh, nếu bắn trúng chính là tim của anh, như vậy anh hơn phân nửa là không đợi được chúng tôi tới cứu anh."

    "Cám ơn."

    Ôn Ngôn đối với việc mình được cứu vớt cũng không có bao nhiêu vui sướng.

    Tàn phế cùng với chết, khoảng cách của nó cũng không phải thực quá xa xôi.

    Lưu Đình nhìn Ôn Ngôn bộ dáng tử khí trầm trầm, lông mày nhăn lại, "Kỳ thật anh hiện tại đang ở một bệnh viện ngoài biển, tên là Lạc Hải Sâm, đúng, chính là bệnh viện mà bên ngoài có rất nhiều suy đoán, bệnh viện Lạc Hải Sâm. Rất nhiều người cho rằng nghĩa của Lạc Hải Sâm là một dòng phiên âm, kỳ thật không phải, kỳ thật Lạc Hải Sâm có ý nghĩa là, rừng rậm tọa lạc ở trên biển, ừm, nơi này trước đây là một khu rừng rậm."
     
  4. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 952: Ôn Ngôn phẫu thuật (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ôn Ngôn rõ ràng cái gì đều không có hỏi, Lưu Đình đều tự mình nói ra hết.

    "Anh có phải muốn hỏi là ai đặt một cái tên không có tiểu chuẩn như vậy hay không? Đương nhiên là viện trưởng của chúng tôi, cô ấy đặt tên rất kém, cho nên liền trực tiếp đặt cái tên như vậy, người bên ngoài không biết, còn tưởng rằng ba chữ Lạc Hải Sâm này ẩn giấu cái bí mật kinh thiên gì, còn có người đi nghiên cứu có phải cùng thân phận của viện trưởng có quan hệ hay không."

    "Tôi không hỏi.."

    "Tôi biết anh tuy rằng không hỏi, nhưng mà nội tâm anh khẳng định có nghi hoặc như vậy." Lưu Đình tiếp tục nói, "Vậy anh có biết chúng tôi đối với trường hợp liệt nửa người này cũng có rất nhiều nghiên cứu hay không?"

    Nói đến đây, thần sắc Ôn Ngôn mới có biến hóa.

    Anh nhìn về phía Lưu Đình, đây là từ lúc anh tỉnh lại đến bây giờ, lần đầu tiên nghiêm túc mà nhìn anh ta.

    "Ha ha." Lưu Đình cười, "Xem ra anh rất có hứng thú muốn biết!"

    "Các người thật sự có nghiên cứu?" Ôn Ngôn hỏi.

    "Đương nhiên. Chúng tôi còn có thể làm phẫu thuật đối với xương sống bị hao tổn!"

    "Lúc tôi bị tai nạn giao thông bác sĩ nói cho tôi, trên thế giới không có bác sĩ nào có thể trị liệu cho loại tình huống này của tôi."

    "Anh bị tai nạn giao thông là chuyện đã bao lâu rồi? Chín năm, chín năm trước, trình độ chữa bệnh cùng hiện tại giống nhau sao? Càng đừng nói trình độ chữa bệnh của bệnh viện Lạc Hải Sâm chúng tôi là dẫn đầu thế giới đã nhiều năm."

    Nhìn thấy Ôn Ngôn ngơ ngẩn mà nhìn mình, nụ cười của Lưu Đình phóng đại, có vài phần đắc ý.

    Lưu Đình tiếp tục nói, "Muốn chữa khỏi bệnh của anh, mấu chốt là chữa trị cùng trùng kiến lại dây thần kinh xương cột sống, cột sống không chỉ có bản thân là một bộ phận cơ năng của cơ thể, là trung khu thần kinh, đồng thời cũng gánh vác nhiệm vụ quan trọng là truyền tín hiệu thần kinh đến đại não, xương sống bị hao tổn, tín hiệu đoạn rớt, nửa người dưới của anh cũng liền tê liệt. Mà bệnh viện chúng tôi có một chuyên gia sinh vật học phi thường lợi hại, chế tạo ra tế bào thần kinh nhân tạo, đối với việc chữa trị loại tổn thương này của anh có trợ giúp rất nhiều. Hơn nữa với kỹ thuật chữa trị của các bác sĩ ở bệnh viện chúng tôi, làm anh hồi phục chức năng là chuyện hoàn toàn có khả năng."

    Lưu Đình giảng giải cho Ôn Ngôn tính khả năng chữa khỏi tình trạng liệt nửa người, bệnh viện Lạc Hải Sâm có kỹ thuật như vậy.

    Lưu Đình nói làm cho Ôn Ngôn một tia hy vọng.

    Một hy vọng đã mong đợi rất nhiều năm.

    "Điều kiện trị liệu của bệnh viện các người là muốn người bệnh trả 60% tài sản đúng hay không? Tôi nguyện ý, các người còn có cái điều kiện gì nữa không?"

    Ôn Ngôn biết bệnh viện Lạc Hải Sâm lựa chọn người bệnh thực là bắt bẻ.

    Liền có đưa tiền cho bọn họ cũng không nhất định sẽ nguyện ý tiếp.

    Anh nguyện ý trả giá toàn bộ tài phú của chính mình để đổi lấy việc mình có thể sinh hoạt bình thường.

    Cũng không biết bệnh viện Lạc Hải Sâm có nguyện ý tiếp thu cái người bệnh này hay không.

    Nghe được lời này, không biết vì sao Lưu Đình cười đến từ trước ngửa ra phía sau.

    Ôn Ngôn cau mày nhìn Lưu Đình cười, anh không cảm thấy đây là chuyện gì buồn cười.

    "Rốt cuộc yêu cầu cái dạng điều kiện gì?" Ôn Ngôn lại lần nữa dò hỏi.

    Anh cần một cái đáp án rõ ràng, có thể làm được liền làm được, làm không được liền làm không được.

    Anh không thích bị treo lên ăn uống như vậy.

    Sau khi Lưu Đình cười trong chốc lát, nói ra một sự thật làm Ôn Ngôn nửa ngày đều không phục hồi được tinh thần lại.

    "Kỳ thật, cái giải phẫu này, đã làm cho anh."

    Ôn Ngôn ngẩn ra, "Anh nói cái gì?"

    Nhìn vẻ mặt Ôn Ngôn khiếp sợ, Lưu Đình cười đến vui vẻ, "Vui mừng không, bất ngờ không, kích thích không?"

    "Anh đang cùng tôi nói giỡn sao?" Ôn Ngôn hỏi.

    Lưu Đình mỉm cười giải thích, "Trong lúc xử lý anh bị trúng tên, nhân tiện đem xương sống của anh phẫu thuật cùng. Dù sao toàn thân đã đều gây tê, làm một lần, đều bớt việc."
     
    Heoheocon9552 and heoconchuayeu like this.
  5. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 953: Ôn Ngôn phẫu thuật (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Không có khả năng, xương sống của tôi giải phẫu như thế nào sẽ.."

    "Có phải nói giỡn hay không, hiện tại cho anh thể nghiệm một chút chẳng phải sẽ biết sao?"

    Nói xong Lưu Đình đi tới cuối giường, xốc chăn lên, lấy ngón tay mình bóp ngón chân cái Ôn Ngôn một chút.

    Cảm giác đau đớn..

    Là cảm giác đau đớn.. ngón chân anh cảm giác đau!

    Sau khi liệt nửa người trên, anh đã mất đi nửa người dưới tất cả tri giác.

    Mà hiện tại, anh thế nhưng cảm giác được chân tồn tại!

    Chín năm, chín năm chưa từng có cảm giác!

    "Đừng kích động! Ổn định! Ngàn vạn ổn định! Anh hiện tại còn không thể lộn xộn! Trên người của anh nhưng còn bị trúng tên!"

    Lưu Đình vội vàng nhắc nhở Ôn Ngôn, để anh không kích động mà bật người dậy.

    Lưu Đình đối với Ôn Ngôn nói, "Tuy rằng xương sống đã chữa trị tốt cho anh, nhưng mà khoảng thời gian đến lúc anh muốn tự do hoạt động còn rất dài, hai chân này của anh đã lâu không nhúc nhích, liền tính anh có hộ lý định kỳ làm mát xa, cũng đã xuất hiện cơ bắp héo rút, muốn một lần nữa đứng lên không dễ dàng như vậy."

    "Anh lại cái gì đó đi."

    "Làm cái gì?"

    "Tùy tiện, tôi muốn cảm thụ hai chân tôi tồn tại!"

    Ôn Ngôn ngữ khí kích động, cả ánh mắt cũng đều là hưng phấn.

    Lưu Đình nói, "Vậy, đây chính là anh nói!"

    Sau đó Lưu Đình lấy bút ở mu bàn chân Ôn Ngôn ấn vài cái.

    Thật sự có cảm giác!

    Anh thật sự có thể cảm nhận được!

    Anh chân chân thật thật mà cảm nhận được!

    Lưu Đình nhìn bộ dáng Ôn Ngôn hưng phấn, đột nhiên nổi lên ý xấu.

    Đem chăn lại xốc lên trên một chút, sau đó nắm một cây lông chân của Ôn Ngôn, dùng sức bứt ra.

    Không có nghe được tiếng kêu thảm thiết của Ôn Ngôn, Lưu Đình có chút thất vọng, "Anh không đau sao?"

    "Đau." Nhưng là thật cao hứng.

    Trong ánh mắt Ôn Ngôn chứa đầy nước mắt.

    "Ta đi, nhổ lông chân đau tôi biết, nhưng mà anh cũng không cần khóc chứ?"

    Lưu Đình ghét bỏ mà đưa khăn giấy qua cho qua đi, "Chính mình lau đi."

    "Cảm ơn." Sau một lúc lâu, tâm tình Ôn Ngôn bình phục, anh nói lời cảm ơn với Lưu Đình.

    "Không cần cảm ơn tôi, muốn cám ơn liền cảm ơn ba người bác sĩ đã làm phẫu thuật cho anh đi. Bọn họ tiêu phí suốt mười ba tiếng đồng hồ để thực hiện cuộc phẫu thuật này, dẫn tới hiện tại có hai người còn ở hô hô ngủ."

    "Tôi nguyện ý đem toàn bộ tài sản của mình cho ba người bọn họ." Ôn Ngôn nói.

    "Vậy thì không cần, bọn họ cũng không cần tài sản của anh." Lưu Đình cười nói, "Anh a, anh đã trả tiền thuốc men cho mình."

    "Có ý tứ gì?"

    Lưu Đình chỉ chỉ ngực của Ôn Ngôn nói, "Một mũi tên này, anh thế Tiểu Lăng chịu, phẫu thuật của anh, Tiểu Lăng thế anh làm."

    "Em ấy là một trong những bác sĩ làm phẫu thuật cho tôi sao?"

    "Vẫn là người chính yếu." Lưu Đình giải thích, "Năng lực về giải phẫu ngoại khoa của cô ấy anh hẳn đã nghe nói qua, cuộc phẫu thuật này, trên toàn thế giới cũng chỉ có cô ấy có thể làm, đương nhiên còn cần hai vị bác sĩ khác phụ trợ, giúp anh đặt tế bào mã hóa thần kinh nhân tạo."

    Ôn Ngôn trầm mặc.

    Lưu Đình lại nói với Ôn Ngôn, "Đến nỗi cái vị sinh vật học chế tạo ra tế bào thần kinh nhân tạo kia anh cũng nhận thức, là anh họ của anh Giản Duẫn Mạch tiên sinh. Anh ấy là vị thứ hai làm phẫu thuật cho anh."

    Giản Duẫn Mạch cùng Giản Nhất Lăng..

    Bọn họ giúp anh làm phẫu thuật..

    Ôn Ngôn cười, trong ánh mắt lại đều là nước mắt.

    "Tôi nói anh đừng khóc nữa! Đại nam nhân có tật xấu gì, cư nhiên lại thích rớt nước mắt, tôi biết anh bình phục anh thật vui mừng, nhưng vui mừng không phải nên cười sao? Khóc sướt mướt thật khó coi, trong chốc lát Tiểu Lăng cùng Mạch ca đến đây thấy còn tưởng rằng tôi là đang khi dễ anh."
     
    Heoheocon9552 and heoconchuayeu like this.
  6. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 954: Khế ước bán mình

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tôi thật sự có thể lại đi lại sao?" Giọng nói Ôn Ngôn không khống chế được mà run rẩy.

    "Vô nghĩa, bằng không chúng tôi vất vả thực hiện trận phẫu thuật này cho anh để làm gì? Anh là bị liệt nửa người trên, lại không bị cắt chi, chân đều còn ở đây, như thế nào sẽ không thể đi lại được? Nhưng mà anh muốn lập tức đi lại cũng không có khả năng, liền tính anh ngày thường có hộ lý chuyên môn làm mát xa bảo dưỡng, cơ bắp vẫn là héo rút, ít nhất cũng cần đến ba bốn năm rèn luyện mới có thể hồi phục, mới có thể một lần nữa đi đứng bình thường."

    Nghe đến đó, Ôn Ngôn không có thất vọng.

    Anh đã đợi chín năm, lại chờ thêm ba bốn năm nữa thì có gì đâu?

    Lưu Đình tiếp tục nói, "Hơn nữa cái quá trình này cũng thực gian nan, nếu lực ý chí của anh không đủ, đến lúc đó có khả năng anh sẽ lựa chọn từ bỏ, tình nguyện cả đời ngồi ở trên xe lăn, cũng không muốn chịu sự khổ cực kia."

    "Tôi sẽ không, tôi sẽ kiên trì." Ôn Ngôn thực khẳng định mà trả lời.

    Chỉ cần có một đường hy vọng, anh đều sẽ nỗ lực đi.

    Trước kia là không có hy vọng, không có phương hướng nỗ lực, hiện tại cho anh hy vọng, cho anh phương hướng nỗ lực, anh sao có thể sẽ không cố gắng nắm chắc chứ?

    "Thật hay giả không biết? Nếu là lời nói thật sự, chúng tôi đây liền lại giúp anh, để thời gian khôi phục của anh rút ngắn lại một nửa."

    "Anh.."

    "Ha ha ha, có phải bị kinh hỉ hay không? Không sai, bệnh viện chúng tôi còn có thể cung cấp dịch vụ trợ giúp anh trong thời kỳ phục hồi, để anh so với ở địa phương khác hồi phục lại càng mau hơn! Thuận lợi mà nói, một đến hai năm thời gian chúng tôi liền có thể làm cho anh một lần nữa có thể đi đứng! Nhưng mà anh cũng đừng vui mừng quá sớm, từng bước một đến đây, trước tiên đem thương thế trên người của anh dưỡng cho thật tốt, sau đó lại đến suy xét đến chuyện khác."

    Ôn Ngôn trầm mặc trong chốc lát sau đó hỏi Lưu Đình, "Bọn họ hiện tại ở đâu? Tôi nói chính là.. Tiểu Lăng cùng Duẫn Mạch."

    "Đều đã nói, đang ngủ a, đặc biệt là Tiểu Lăng, thân thể của cô ấy vẫn luôn không cường tráng, gầy giống như gà con. Phẫu thuật mười ba tiếng đồng hồ đối với cô ấy mà nói chính là cực hạn, ngày thường làm năm ba tiếng đồng hồ phẫu thuật sắc mặt cô ấy cũng đã rất khó coi, phẫu thuật mười ba tiếng đồng hồ, cô ấy toàn bằng là dùng ý chí để kiên trì, sau khi rời khỏi phòng phẫu thuật liền ngất xỉu."

    "Em ấy hiện tại thế nào?"

    "Yên tâm yên tâm, cô ấy so với anh vẫn là tốt hơn, mệt xỉu, lại không phải như anh bị mũi tên bắn vào người xỉu. Có sức thì vẫn trước là dưỡng tốt chính mình đi, anh một người đều ngủ hai ngày hai đêm mới tỉnh lại liền không cần đi nhọc lòng người khác mới ngủ có bảy tiếng đồng hồ. Lại nói bên người Tiểu Lăng có rất nhiều người thủ."

    Nói xong, Lưu Đình cầm một phần hiệp nghị đưa cho Ôn Ngôn ký tên, "Đừng nghĩ đến bọn họ nữa, anh trước đem cái này ký đi."

    "Này là cái gì?" Ôn Ngôn hỏi.

    "Khế ước bán mình." Lưu Đình trả lời.

    Ôn Ngôn cùng Lưu Đình nhìn nhau mười giây.

    Lưu Đình, "Được rồi được rồi, không phải khế ước bán mình, bất quá cũng cùng khế ước bán mình không sai biệt lắm, thứ này là thư đồng ý, yêu cầu anh ký tên, bởi vì bệnh viện chúng tôi có rất nhiều loại thuốc không có chính thức đưa ra thị trường, anh ký phần hiệp nghị này, liền chứng minh anh đồng ý dùng những loại thuốc mới đó của chúng tôi, nếu có xảy ra vấn đề gì, chúng tôi cũng không cần đối với anh chịu trách nhiệm. Tương đương với anh tự nguyện làm vật thí nghiệm cho chúng tôi. Đến bệnh viện chúng tôi là không nhân quyền, cho nên anh liền thản nhiên tiếp thu đi!"

    Ôn Ngôn nhìn qua phần hiệp nghị, xác thật như lời nói của Lưu Đình.

    Thời điểm đang muốn ký tên lên, Lưu Đình nói, "Kỳ thật anh không ký cũng vô dụng, bởi vì anh đã dùng rất nhiều loại thuốc mới của chúng tôi, cho dù dùng xong, đã chết, chúng tôi cũng là không có tính toán đối với anh chịu trách nhiệm."
     
    Heoheocon9552 and heoconchuayeu like this.
  7. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 955: Coi trọng thân thể của anh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ôn Ngôn, "..."

    Ôn Ngôn ký xong "Khế ước bán mình" rồi, sau đó Lưu Đình lại cầm một phần hiệp nghị đưa ra tới.

    "Nếu không anh thuận tiện đem cái này cũng ký đi?"

    "Đây là cái gì?"

    "Cái này a, đây là giấy đồng ý quyên tặng di thể, chính là anh đồng ý sau khi anh chết đem di thể của anh quyên tặng cho tôi." Lưu Đình tràn đầy chờ mong, hai mắt đầy ánh sáng.

    Niềm yêu thích của Lưu Đình toàn bộ người ở bệnh viện Lạc Hải Sâm đều biết.

    Đó chính là thu thập khí quan, thu thập di thể.

    Bên trong bệnh viện có một căn phòng dùng để bày biện tàng phẩm mà anh ta thu được.

    Đều là dùng bình pha lê, thêm chất lỏng đặc thù ngâm.

    Để đầy toàn bộ phòng.

    Lưu Đình thích nghiên cứu mấy thứ này, với anh ta mà nói, đây là tư liệu học tập sống của anh.

    Tuy rằng tư liệu học tập sống của anh, người bình thường khó có thể tiếp thu.

    Nhưng anh ta xác thật chính là nghiên cứu mấy thứ này.

    Nghiên cứu cứu đã cung cấp rất nhiều lý luận cơ sở cho các ngành khác phát triển.

    Lưu Đình bổ sung, "Đương nhiên tôi không phải chờ mong anh sớm chết, anh có thể sống bao lâu tận lực sống bao lâu, chính là nếu chết đi, dù sao cũng không ý thức, thi thể để lại cho tôi."

    Ôn Ngôn, "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thời gian tử vong bình thường của tôi cùng với anh hẳn là không sai biệt lắm."

    Lưu Đình, "Nói không chừng tôi có thể sống lâu hơn anh hai năm nha? Anh sống đến 80, tôi sống đến 82, tôi đây vẫn là có thể bắt được di thể của anh."

    Ôn Ngôn, "Anh đều đã 82, còn muốn di thể của tôi có ích lợi gì?"

    Lưu Đình, "Lời nói này của anh liền nói không đúng rồi, với kỹ thuật xắt rau của tôi, thủ pháp này, dù cho tôi có 82 tuổi vẫn có thể đem di thể của anh cắt rất tốt, khí quan tách rõ ràng từng loại cất vào trong bình, làm tốt việc chống phân huỷ, mang lên giá, trưng bày nha."

    "Tôi thật là một chút đều không có chờ mong."

    Ngay lúc này cửa phòng bệnh mở, Lý Trác Gia đi vào

    Nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, Lý Trác Gia liền đoán được.

    "Cậu lại đang lừa dối người bệnh hiến di thể cho cậu sao?"

    "Hắc hắc hắc." Lưu Đình vội vàng nói sang chuyện khác, "Lão Lý anh lại đây làm gì?"

    "Đến xem Ôn tiên sinh đã tỉnh hay chưa, thuận tiện kêu cậu đi nấu cơm."

    "Không phải chứ, tôi xắt rau không thành vấn đề, nhưng mà kêu tôi nấu cơm, trù nghệ của tôi anh biết mà. Kết quả không phải khổ một mình tôi, là khổ người của toàn bộ bệnh viện chúng ta."

    Nói như vậy, Lưu Đình chỉ phụ trách xắt rau, không phụ trách nấu.

    "Nhưng mà hai người có thể nấu cơm nhất của bệnh viện chúng ta đều ngã xuống, chỉ có thể dựa vào cậu." Lý Trác Gia nói.

    Hai người ở bệnh viện có thể nấu cơm nhất, Giản Nhất Lăng cùng Giản Duẫn Mạch.

    Thời điểm Giản Nhất Lăng ở trên đảo là Giản Nhất Lăng nấu cơm.

    Thời điểm Giản Nhất Lăng không ở, liền Giản Duẫn Mạch nấu.

    Giản Duẫn Mạch làm tuy rằng làm cơm không có ngon như Giản Nhất Lăng, nhưng cũng tuyệt đối ngon miệng.

    Nhưng mà hôm nay vì phẫu thuật cho Ôn Ngôn, Giản Nhất Lăng cùng Giản Duẫn Mạch sau khi chiến đấu hăng hái mười ba tiếng đồng hồ đều mệt mỏi.

    "Được rồi được rồi, khó ăn đừng trách tôi, dù sao nơi này của chúng ta cũng đặt không được cơm hộp, không có so sánh không có thương tổn, cho dù các người ghét bỏ cũng không có lựa chọn khác, các người liền tạm chấp nhận một chút đi."

    ###

    Trong phòng Giản Nhất Lăng, cô đang ngủ say, bên cạnh cô là Địch Quân Thịnh.

    Trong nháy mắt sau khi Giản Nhất Lăng ra khỏi phòng phẫu thuật, người liền ngất đi.

    Địch Quân Thịnh đem cô ôm trở lại trong phòng nghỉ ngơi.

    Phòng của Giản Nhất Lăng cùng các phòng khác trong bệnh viện đều giống nhau, thuần trắng sắc, bên trong sạch sẽ ngăn nắp, không có một vật trang trí dư thừa, cũng không có một màu sắc dư thừa.

    Địch Quân Thịnh không dám ngủ, sợ lúc Giản Nhất Lăng tỉnh lại nhìn không thấy anh.
     
    heoconchuayeu likes this.
  8. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 956: Ôm, thoải mái

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Anh mở ra máy tính bảng, ngón tay đang chuẩn bị giải đề toán.

    Giản Nhất Lăng rốt cuộc tỉnh, vừa nghiêng người, liền nhìn thấy được Địch Quân Thịnh nằm ở bên cạnh cô.

    Lưng anh dựa vào đầu giường, một chân gập lên, một chân để thẳng.

    Trên tay ôm máy tính bảng.

    Trên màn hình máy tính biểu hiện chính là một đống các ký hiệu toán học, công thức toán học phức tạp còn có quá trình giải đề phức tạp.

    Giản Nhất Lăng không lên tiếng, an tĩnh mà nhìn Địch Quân Thịnh.

    Vài phút sau, Địch Quân Thịnh theo thói quen mà quay đầu nhìn xem người bên cạnh.

    Nhìn thấy cô đã mở to mắt.

    "Tỉnh như thế nào không gọi anh?"

    "Đẹp." Giản Nhất Lăng nghiêm túc mà nhìn Địch Quân Thịnh.

    "Cái gì đẹp?"

    "Anh."

    Địch Quân Thịnh có chút dở khóc dở cười, duỗi tay nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt Giản Nhất Lăng một chút.

    Mới vừa tỉnh ngủ liền đùa giỡn anh.

    Tuy rằng cô cũng có khả năng không biết lời nói đùa của cô có tác dụng với anh.

    Giản Nhất Lăng bỗng nhiên trở mình, hai tay ôm em Địch Quân Thịnh, mặt gối lên ngực Địch Quân Thịnh.

    Đây là tư thế "Làm nũng", Tần Du Phàm dạy.

    "Như thế nào nghĩ đến muốn 'làm nũng'?" Thời điểm Địch Quân Thịnh nói chuyện, tiếng nói có chút trầm thấp.

    Cô nhu nhược không có xương mà ở trong lòng ngực anh nằm bò, khuôn mặt nhỏ dựa vào ngực anh, toàn tâm toàn ý mà ỷ lại anh..

    "Ôm, thoải mái."

    Giản Nhất Lăng cũng nói không rõ rốt cuộc là vì nguyên nhân gì, chính là muốn ôm liền ôm.

    "Ân.."

    Là rất.. thoải mái.

    Cũng rất.. dễ chịu.

    Cô đối với anh có phải có chút không quá cảnh giác hay không?

    Địch Quân Thịnh duỗi tay xoa xoa đầu cô, "Đói bụng không?"

    Thời điểm làm phẫu thuật chỉ có thể uống đường glucose để bổ sung thể năng, sau khi phẫu thuật xong liền lập tức ngất đi rồi, hiện tại trong bụng cô hẳn là rỗng tuếch.

    "Đói bụng." Tiếng nói nhẹ nhàng.

    Giản Nhất Lăng ngửa đầu, chăm chú mà nhìn Địch Quân Thịnh.

    Dáng vẻ này của cô làm thân thể của Địch Quân Thịnh càng thêm cứng đờ.

    Địch Quân Thịnh cười khổ, "Anh vì cái gì muốn hỏi em loại vấn đề này chứ?"

    "Hở?"

    "Không có gì."

    Tự mình tìm tội cho chính mình mà thôi.

    "Dậy sao? Đồ ăn ở trên bàn."

    "Ân."

    Giản Nhất Lăng từ trên người Địch Quân Thịnh bò dậy.

    Trong nháy mắt này, Địch Quân Thịnh đã thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại buồn bã mất mát.

    Địch Quân Thịnh mở ra bình giữ ấm trên bàn, bên trong là đồ ăn đã chuẩn bị từ sáng sớm, bởi vì không biết Giản Nhất Lăng khi nào tỉnh lại, liền để ở trong bình giữ ấm.

    Chờ Giản Nhất Lăng cơm nước xong, Địch Quân Thịnh lại cầm một hộp quà đưa cho Giản Nhất Lăng.

    "Đây là cái gì?" Giản Nhất Lăng hỏi.

    "Quà."

    "Quà?"

    Giản Nhất Lăng mở hộpv, nhìn thấy bên trong là một đôi giày, một đôi giày.. có chút đặc biệt.

    Đôi giày này có đế giày phi thường đặc biệt, đế giày được khảm tất cả đều là đinh tán kim loại.

    Giày này nếu đạp lên người, không biết sẽ đau thành bộ dáng gì.

    Giản Nhất Lăng nghi hoặc mà nhìn Địch Quân Thịnh, "Anh làm?"

    "Ừm, đế giày là dùng máy in 3D của bệnh viện các em in ra, sau đó thiết bị hàn là đi tìm Lý Trác Gia mượn."

    "Chính anh thiết kế mô hình?"

    "Ân."

    "Vì cái gì làm cái này?"

    Địch Quân Thịnh giải thích, "Như vậy lần sau khi em dẫm lên người nào đó không bởi vì sức lực không đủ mà giẫm không đau."

    "Nào có sức lực không đủ.."

    "Không có sức lực không đủ sao, anh chính là trong thời gian em làm phẫu thuật không chịu ngồi yên, liền tìm việc cho mình làm, vậy một lát anh liền đem nó ném đi."

    Mười ba tiếng đồng hồ Giản Nhất Lăng làm phẫu thuật kia, Địch Quân Thịnh rất là dày vò.

    "Không được ném." Giản Nhất Lăng đem giày ôm ở trong lòng ngực mình.

    "Hử?"

    "Ahnh làm, muốn lưu trữ."

    Giản Nhất Lăng đem giày bỏ vào trong hộp, đậy nắp lại, cất vào trong ngăn tủ.
     
    Heoheocon9552 and heoconchuayeu like this.
  9. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 957: "Sự chăm sóc" của anh hai nhà vợ (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ôn Ngôn ở buổi chiều ngày hôm sau sau khi tỉnh lại rốt cuộc gặp được Giản Duẫn Mạch.

    Giản Duẫn Mạch sau khi vào cửa, đầu tiên nói lời cảm ơn với Ôn Ngôn, "Cảm ơn cậu đã bảo hộ Tiểu Lăng."

    Ôn Ngôn trầm mặc một lát, "Các người cũng đã cứu tôi."

    "Này không giống nhau." Giản Duẫn Mạch nói, "Thời điểm cậu cứu Tiểu Lăng, dùng chính là sinh mệnh của cậu, chúng tôi giúp cậu, dùng chính là tri thức của chúng tôi. Không phải mỗi người đều có thể dùng tánh mạng của mình đi bảo hộ người khác. Ôn Ngôn, cậu vẫn là người năm đó."

    Ôn Ngôn đã từng một lần vì bảo hộ Giản Nhất Lăng mà gãy tay.

    Hiện giờ Ôn Ngôn vì bảo hộ Giản Nhất Lăng, mà phổi bị xuyên một cái động.

    "Ta vẫn là ta sao?" Ôn Ngôn lẩm bẩm.

    Mấy năm nay, anh ta biến thành bộ dáng gì chính anh ta cũng không dám nghĩ.

    "Cậu nếu nguyện ý, cậu chính là cậu khi xưa."

    "Chẳng sợ tôi đã từng muốn thương tổn Tiểu Lăng?"

    Giản Duẫn Mạch trả lời, "Đó là bởi vì cậu bị nhầm lẫn không phải sao? Tuy rằng cậu lúc đó bôi nhọ Tiểu Lăng làm việc trái với đạo đức chức nghiệp, cách làm đó có chút cực đoan cùng không nói đạo lý, nhưng tôi không có tư cách cùng lập trường đi chỉ trích cậu cực đoan. Chúng tôi không phải cậu, chúng tôi không có trải qua lúc cậu tuyệt vọng, liền không có cách nào đánh giá cái loại thống khổ cùng hận ý khi cậu đang tuyệt vọng lại nghe được người em gái mà mình yêu thương lại thương tổn mình."

    Giản Duẫn Mạch lại nói, "Đương nhiên tiền đề được thành lập vì cậu đã không có thật sự làm ra chuyện xúc phạm tới Tiểu Lăng. Nếu cậu thương tổn đến em ấy, như vậy tôi cũng không có cách nào mà khách quan để đối đãi với cậu."

    Ôn Ngôn bôi nhọ Giản Nhất Lăng làm việc trái với đạo đức chức nghiệp, chuyện này từ lúc bắt đầu liền thương tổn không đến Giản Nhất Lăng, đổi thành chuyện gì khác thì cũng khó nói.

    Giọng nói Giản Duẫn Mạch ôn hòa, thanh nhuận bình thản, tựa như một dòng suối nhỏ trong veo uốn lượn, chảy xuôi tiến sâu trong tâm linh.

    "Cảm ơn anh."

    "Cậu không cần cảm ơn tôi, hết thảy đều do cậu tự trồng, tốt hay xấu, đều là chính cậu xứng đáng."

    "Tiểu Lăng.. em ấy tha thứ cho tôi không?"

    Hai ngày này Ôn Ngôn vẫn luôn không có nhìn thấy Giản Nhất Lăng, cái này làm cho anh ta có chút thấp thỏm.

    "Em ấy không có trách cậu, em ấy chỉà có chút bị dọa sợ, cậu để em ấy chậm rãi."

    "Tôi dọa đến em ấy sao?"

    "Xác thật là cậu dọa đến em ấy, nhưng không phải cái loại sợ hãi này." Giản Duẫn Mạch nói xong đứng dậy, "Được rồi, tôi trên lầu còn có chuyện, trước không cùng cậu nhiều lời, cậu an tâm tĩnh dưỡng, Lưu Đình sẽ phụ trách việc hồi phục chức năng cho cậu, cậu an tâm nghe theo cậu ta an bài là được. Lưu Đình tuy rằng chủ yếu nghiên cứu chính là cấu tạo cơ thể và khí quan của con người, nhưng về phương diện phục hồi tứ chi cậu ta cũng rất tinh thông."

    Sau khi Giản Duẫn Mạch từ trong phòng bệnh Ôn Ngôn ra tới, ở trên hành lang thấy được Giản Nhất Lăng cùng Địch Quân Thịnh.

    Hai ngày này, Địch Quân Thịnh cơ hồ mỗi ngày đều dính Giản Nhất Lăng, Giản Nhất Lăng đi đâu anh liền đi đó.

    Sắc mặt Giản Duẫn Mạch trầm xuống, quay đầu liền đi lên lầu.

    Buổi tối, Địch Quân Thịnh nhận được một chén trung dược nóng hầm hập.

    Đen thùi lùi, nghe khí vị liền rất đắng.

    "Đây là cái gì?" Địch Quân Thịnh hỏi người đem thuốc tới, Lưu Đình.

    "Thuốc của cậu."

    "Tôi cần uống thuốc sao?"

    "Cậu hiện tại chính là một bệnh nhân số một của bệnh viện chúng tôi, mấy thành viên quan trọng của bệnh viện chúng tôi đều đang nghiên cứu vấn đề trái tim của cậu."

    "Kết quả nghiên cứu của các người là, kê cho tôi một toa thuốc trung dược?"

    "Ừm, đây là phương thuốc Mạch ca tự mình viết." Lưu Đình giải thích, "Theo tôi được biết, phương thuốc này Mạch ca đã nghiên cứu mấy ngày, là tâm huyết của anh ấy, cậu không thể cô phụ một mảnh khổ tâm này của anh ấy."

    "Theo tôi được biết, Giản Duẫn Mạch tiên sinh là chuyên gia sinh vật học."

    Anh ấy không phải bác sĩ, càng thêm không phải trung y!
     
    Heoheocon9552 and heoconchuayeu like this.
  10. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 958: "Sự chăm sóc" của anh hai nhà vợ (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Sinh y học là một nhà, hơn nữa anh ấy nghiên cứu thực vật, trung y không phải là một đống thực vật sao, phương hướng không sai, hẳn là không tính vượt giới."

    Cái giải thích này..

    Cư nhiên còn có một chút đạo lý như vậy.

    Nhưng mà Địch Quân Thịnh không có khả năng liền tin cái cách nói này.

    Trung dược có dược hiệu gì Địch Quân Thịnh không biết, nhưng mà tâm tình của Giản Duẫn Mạch khi kê phương thuốc này anh đại khái là biết đến.

    Lưu Đình lại nói, "Cho nên, cậu uống đi."

    Lưu Đình đứng ở bên cạnh, chờ Địch Quân Thịnh uống.

    Anh ta không chỉ là đưa thuốc, còn mang theo nhiệm vụ giám sát Địch Quân Thịnh đem thuốc uống hết.

    Anh ta nếu không hoàn thành nhiệm vụ, cơm chiều liền không có ăn.

    Ở trên đảo bọn họ, anh em Giản gia khống chế thức ăn của mọi người.

    Gần đây Nhất Lăng bảo bối thân thể không tốt, chủ quản nấu ăn là Mạch ca.

    Không nghe Mạch ca nói, chính là muốn không có cơm ăn.

    Cho nên chỉ có thể hy sinh Địch Quân Thịnh, một chút râu ria này một chút.

    Địch Quân Thịnh nghe mùi thuốc trung dược này, quả thực không muốn động miệng.

    Lúc này Giản Nhất Lăng lại đây.

    Lưu Đình nhìn thấy Giản Nhất Lăng liền vui tươi hớn hở mà cùng cô chào hỏi, "Nhất Lăng bảo bối, số liệu anh vừa mới gửi cho em, em nhớ rõ xem nha!"

    "Ân." Giản Nhất Lăng nhìn thoáng qua hai người trước mặt, hỏi, "Đang làm cái gì?"

    Lưu Đình cười hì hì trả lời, "Anh đưa thuốc, Mạch ca vì Địch thiếu gia nghiên cứu một phương thuốc điều dưỡng thân thể, nói anh đưa lại đây cho cậu ấy. Vì bảo đảm Địch thiếu gia có thể ngoan ngoãn mà tuân lời dặn của bác sĩ, anh đang giám sát cậu ấy uống thuốc! Vừa vặn em đã đến rồi, liền cùng nhau giúp anh giám sát cậu ấy đi, anh sợ cậu ấy không nghe lời anh nói."

    "..."

    Giản Nhất Lăng không có gì hoài nghi với chuyện này.

    Phương thuốc của anh hai khẳng định là đã trải qua suy nghĩ cặn kẽ.

    Địch Quân Thịnh nói, "Nhất Lăng, anh cảm thấy trung dược không quá hữu dụng, không bằng thuốc này anh không uống đi?"

    "Không thể nói như vậy, có một số loại dược thảo xác thật con người không thể nào tổng hợp nên được, thành phần của thuốc có thể tạo được rất nhiều tác dụng mà thuốc từ hợp chất vô cơ không có cách nào tạo ra được, anh hai nghiên cứu thực vật, anh có thể tín nhiệm anh ấy."

    Giản Nhất Lăng đối với Giản Duẫn Mạch thập phần tín nhiệm.

    Lưu Đình ở bên cạnh cười trộm, anh ta thuộc về loại người điển hình thích xem náo nhiệt không chê sự đại.

    "Không sai không sai, Mạch ca một mảnh khổ tâm, Địch thiếu gia cũng không thể cô phụ, Địch thiếu gia cảm thấy thuốc này không tốt chẳng lẽ là không tín nhiệm y thuật của Mạch ca sao?"

    Không phải không tín nhiệm Giản Duẫn Mạch y thuật.

    Mà là không tín nhiệm Giản Duẫn Mạch dụng tâm!

    Nhưng mà lời này không thể nói ở trước mặt Giản Nhất Lăng.

    Tuyệt đối không thể.

    Lưu Đình tiếp tục nói, "Địch thiếu gia nếu đối với thuốc của Mạch ca thấy không có vấn đề gì, vậy thì nhanh chóng uống lúc thuốc còn nóng đi! Thuốc lạnh rồi liền không hiệu quả. Hơn nữa cậu nhanh chóng uống xong tôi còn nhanh trở về chuẩn bị cho cậu chén thuốc tiếp theo, tối hôm nay cậu còn có một chén nữa đấy!"

    Buổi tối còn có một chén..

    Giản Duẫn Mạch cũng thật đủ tàn nhẫn!

    Địch Quân Thịnh ở dưới cái nhìn chăm chú của Lưu Đình cùng Giản Nhất Lăng, cầm lấy chén thuốc, nhắm mắt lại, uống một hơi cạn sạch.

    Tư vị chua xót vẫn luôn từ trong miệng kéo đến dạ dày.

    Thậm chí có một loại cảm giác làm người buồn nôn.

    Đến từ "sự chăm sóc" của anh hai nhà vợ tương lai nồng đậm dày nặng như thế.

    Lưu Đình nhìn thấy chén thuốc đã được uống hết, cười hì hì nói, "Sau bữa cơm tối, tôi lại đem chén thuốc kia đến đây cho cậu."

    "Lưu bác sĩ thật, là, vất, vả." Mấy chữ phía sau, là từng chữ từng chữ một được nặn ra.

    Nếu ở một địa phương khác, người nào khác, lúc này đã bị Địch Quân Thịnh dọa sợ.

    Đổi nơi khác, ai dám chọc Địch Quân Thịnh như vậy?

    Nhưng mà trên hòn đảo nhỏ này, tại bệnh viện đặc thù này, những người này liền dám làm như vậy.

    "Không vất vả không vất vả, cậu là vị hôn phu của Nhất Lăng muội tử, quan tâm cậu là chuyện nên làm." Lưu Đình cợt nhả mà đáp lại.
     
Trả lời qua Facebook
Loading...