

Chào mọi người, mình là một đứa lớn lên trong gia đình không hạnh phúc, bố mình là một người nát rượu và gia trưởng. Mình biết có lẽ là do áp lực của cuộc sống, tiền bạc khiến ông trở thành một con người như vậy. Vì là con út cho nên mình lớn lên trong những cuộc cãi vã, thậm chí là nạn nhân của những cuộc bạo hành nhiều nhất. Nên từ nhỏ mình luôn cố gắng hiểu chuyện, học thật tốt để được bố mình yêu thương nhưng ông ấy không bao giờ coi trọng những nổ lực của mình, luôn chửi bới mình và khinh thường những thành quả mình đạt được. Đến bây giờ mình vẫn còn gặp ác mộng về những trận bạo hành mình phải chạy trốn trong mưa nhưng ông ấy vẫn không buông tha đó vì vậy bản thân mình luôn sinh ra sự bài xích, sợ hãi đối với bố mình. Đôi lúc mình nghĩ bản thân thật là một đứa trẻ hư cho nên mình đã cố gắng hòa hợp với ông ấy nhưng vẫn không được. Ông ấy cũng không tốt với bà mình, mình rất thương bà vì vậy từ ngày bà mất đi nữa mình lại sinh ra cảm giác xa lánh bố mình hơn nữa vì mình cứ nghĩ tới những cảnh ba mình đối xử không tốt với mình và bà những ngày còn nhỏ. Gần đây vì uống rượu nhiều sức khỏe ông ấy dần yếu đi, anh chị mình cũng khuyên mình nên tha thứ, quên đi những chuyện cũ để nói chuyện với bố mình. Nhưng thật sự mình đã cố gắng nhưng vẫn không tìm ra chủ đề để nói chuyện hay thậm chí nói chuyện gượng gạo, mình biết trong lòng mình vẫn ám ảnh những tổn thương mà ông ấy gây ra cho gia đình, cho mình và đặc biệt là bà mình. Mình không biết phải làm thế nào và phải làm sao để hòa hợp với ông ấy?