1,969 ❤︎ Bài viết: 709 Tìm chủ đề
447 1
Kiếm tiền
Lunarchen đã kiếm được 4470 đ
211: Tội Ác Ở Tây Nam

Tác giả: LunarChen

Thể loại: Truyện kinh dị, điều tra, phá án có xíu tâm linh

Cuộc thi nét bút tuổi xanh tuần 23 + 24 + 25 - 2025

nhạc chapter seven -jay chou

(mình lấy cảm hứng từ bài nhạc này để viết nè)

552563601_4242285482716720_6675964213804257520_n.jpg


Prologue - Mở đầu:

Có một thời kỳ, cả Trung Quốc run rẩy trong nỗi sợ. Suốt thập niên 90, những kẻ sát nhân biến thái liên tiếp xuất hiện, để lại sau lưng những hiện trường đẫm máu kinh hoàng. Về sau, người ta gọi giai đoạn ấy bằng một cái tên rùng rợn: "Thập kỷ quái vật."

Disclaimer - Tuyên bố từ chối trách nhiệm.

Câu chuyện này lấy cảm hứng từ một số sự kiện có thật, nhưng mọi nhân vật, hành động và lời thoại đều là hư cấu. Mọi trùng hợp về tên, địa điểm hay sự kiện là hoàn toàn ngẫu nhiên. Tác phẩm không phản ánh hay ám chỉ bất kỳ cá nhân hay tổ chức thực tế nào.

Cảnh báo: Nội dung có thể gây ám ảnh, bạo lực hoặc kinh dị - chỉ dành cho những độc giả đủ can đảm bước vào bóng tối.


*******

Tôi gia nhập đội hình sự Tây Nam năm 2000.

Ngày đầu tiên khoác lên người bộ đồng phục cảnh sát, tôi ngỡ mình đã chạm vào giấc mơ thuở bé: Săn đuổi cái ác, bảo vệ người vô tội. Như những anh hùng trên màn ảnh.

Tôi đã tin: Chỉ cần công lý tồn tại, thì cái ác sẽ không bao giờ chiến thắng.

Nhưng chỉ vài tháng sau..

Vụ án 211 ập đến như một cơn bão dữ dội, đánh sập mọi lý tưởng non trẻ trong tôi.

Chỉ để lại duy nhất một câu hỏi đầy nhức nhối:

Phải chăng, công lý.. Không phải lúc nào cũng có mặt?


******

Hồi 1: Mở màn.

Rạng sáng ngày hai tháng mười một, điện thoại trực ban réo vang. Một người nhặt rác báo vừa phát hiện một túi nilon đen gần khu dân cư Giang Hạ.

Trời Tây Nam chìm trong mây đen, phố xá im lìm. Ánh đèn đường loang loáng trong màn sương lạnh ẩm.

Tôi và thanh tra Lưu lao đến hiện trường, bánh xe rít ken két trên mặt đường trơn.

Cơn mưa lớn đêm qua khiến con hẻm vào khu dân cư ngập nước. Dưới gốc bàng trong khuôn viên, một túi nilon đen phồng căng, trơ trọi giữa vũng nước đục.

"Khả năng phi tang thi thể, chịu nổi không?" Lưu nheo mắt hỏi tôi.

"Anh cứ đứng đây, để tôi kiểm tra." Tôi nghiêm trang nói.

Run thì có run, nhưng không thể cúi đầu trước thử thách đầu tiên được.

Tôi đeo găng, bước về phía cái túi. Tim đập loạn xạ, dạ dày nhộn nhạo. Những vụ phanh thây giấu xác từng đọc ùa về trong tâm trí.

Nhưng đọc là một chuyện.. Đứng trước nó lại là một cơn ác mộng khác.

Ngón tay lạnh buốt chạm vào lớp nilon ướt nhẹp. Tôi từ từ kéo nút thắt. Nhựa cọ vào nhau sột soạt. Âm thanh nhỏ thôi, nhưng đủ khiến da gà tôi nổi từng mảng.

Khi miệng túi hé mở, một luồng khí ẩm, tù hãm bật ra, hăng hắc đến nghẹt thở.

Bên trong lẫn lộn những vụn thịt xám nhạt và khúc xương trắng hếu. Thoạt nhìn như thịt đã luộc kỹ.

Tôi cười gượng, nuốt xuống cảm giác lợm giọng:

"Có khi ai đó đem thịt động vật ra dọa cảnh sát thôi."

Lưu đứng sát, giọng trầm khàn:

"Đừng vội kết luận. Kiểm tra kỹ."

Tôi hít mạnh một hơi. Bàn tay trong găng từ từ lần mò trong đống hỗn độn.

Rồi.. Nó hiện ra. Một hình thù không thể nhầm lẫn.

Ba ngón tay người. Thịt teo nhão. Móng nhăn nheo, méo mó.

Cả người tôi đông cứng.

Âm thanh lạ ù lên trong tai, át đi mọi thứ.

Trong thoáng chốc, tôi gần như tự hỏi: Có thật mình đang thấy điều đó không, hay chỉ là tưởng tượng?

Nhưng rồi, ngay phía dưới, một đoạn ruột non lộ ra, được xếp ngay ngắn, gọn ghẽ như một sự cố ý đến rợn người

Không còn chối bỏ được nữa.

Một cơn lạnh buốt từ sống lưng dội ngược lên não. Dạ dày co bóp dữ dội. Tôi loạng choạng lùi lại, nhào sang một bên, nôn thốc xuống rãnh nước đen ngòm. Dịch chua nóng trào lên cổ họng, hòa lẫn mùi tanh hôi, khiến tôi tưởng như ruột gan mình cũng sắp bật ra ngoài.

Cả người tôi run lên không kiểm soát.

Trời bất chợt đổ mưa. Từng giọt lạnh buốt rơi xuống gáy.

Thanh tra Lưu dường như cũng chết lặng một lúc lâu. Khi định thần lại, ông mới bước lại gần, đưa tôi chiếc khăn tay, và hỏi:

"Sao rồi? Ổn chứ?"

Mọi giác quan như tê liệt. Tôi không thốt nổi một lời.

Trong đầu chỉ còn một ý nghĩ: Đây là tận cùng của kinh hoàng.

Nhưng.. Tôi đã sai.

Rất, rất sai.

Chưa đầy bốn tiếng sau, một túi thứ hai lại xuất hiện.

Lần này là ở bãi đất hoang sau Đại học Tây Nam.

Rồi túi thứ ba.

Rồi thứ tư.

Chỉ trong vòng năm ngày, tổng cộng mười bảy túi, rải rác khắp thành phố.

Bên trong là hàng nghìn mảnh vụn.

Điều gì là ghê rợn nhất?

Tất cả những túi thi thể chúng tôi thu thập được hoàn toàn không có máu.

Những mãnh thịt được xử lý sạch sẽ, đến mức chẳng còn nhận ra chúng từng thuộc về cơ thể người.

Liệu hắn tàn phá thi thể như vậy chỉ để xóa dấu vết thôi sao? Hay còn một dục vọng đen tối hơn? Một trò chơi bệnh hoạn mà chỉ mình hắn hiểu?

Ý nghĩ đó khiến tôi lạnh sống lưng.

Tên sát nhân này.. Không chỉ tàn ác. Hắn là một tên biến thái đến tột cùng.


**********

Những ngày sau đó với đội pháp y thật sự là một cơn ác mộng kéo dài.

Hai nghìn mảnh thịt vụn, bị nung chín bởi nhiệt.

Không còn ADN, không còn dấu vân tay, chẳng còn manh mối nào để nhận diện nhân thân. Trước mắt họ là một tử thi biến dạng đến mức, mọi lý trí, mọi kinh nghiệm đều trở nên bất lực.

Họ chỉ còn biết dựa vào mô cơ và những sợi tóc để xác định giới tính. Gom từng mảnh mô, từng khúc xương, đặt chúng theo vị trí tương đối.

Không phải để tái tạo một cơ thể hoàn chỉnh..

Mà chỉ để chứng minh rằng, những mảnh nhỏ kia từng là một con người.

Chú Trung - đội trưởng đội pháp y, sau này kể lại với chúng tôi:

"Dù thần kinh có vững đến đâu, nhưng mỗi lần nhìn những mảnh thi thể ấy, mỗi lần chạm vào từng thớ cơ nát vụn, chúng tôi vẫn thấy kinh hoàng."

"Sau vụ 211, vài người trong đội đã chuyển sang ăn chay trường. Họ bảo: Cứ nhìn thấy thịt là lại buồn nôn, như thể ký ức vụ án ấy chưa từng ngủ yên."

Tổ trọng án của chúng tôi cũng bận rộn không kém.

Hàng trăm hồ sơ mất tích được lật giở. Từng chi tiết nhỏ nhất được đem ra so sánh, chỉ mong tìm ra manh mối gì đó.

Rồi cuối cùng, giữa lớp màn đen đặc ấy, một tia sáng le lói xuất hiện: Nạn nhân được xác định là Lâm Linh Hạ.

Gia đình đã nhận ra cô không phải qua gương mặt nguyên vẹn, mà chỉ nhờ một nốt ruồi nhỏ nơi khóe miệng - dấu vết duy nhất còn sót lại trên cái đầu đã bị nấu sôi đến biến dạng

Lâm Linh Hạ cao 1m6, nặng 50 kg. Nhưng tổng trọng lượng khi chúng tôi thu thập được chỉ bằng một phần nhỏ so với cơ thể thật. Sự tương phản ấy khiến gia đình cô như rơi vào vực thẳm tuyệt vọng.

Tiếng gào khóc vang lên trong phòng điều tra, não nề và buồn thảm.

Nó khiến trái tim tôi - một kẻ trẻ tuổi mới bước chân vào nghề, nhức nhối đến mức tưởng như sẽ vỡ tan.

Tôi có thể cảm nhận rõ nỗi đau của họ, sự bất lực của đồng đội, và nỗi u ám của chính mình.

Trong khoảnh khắc ấy, tôi tự hứa với lòng: Phải bắt cho được tên hung thủ biến thái này. Dù mất bao nhiêu lâu, dù phải băng qua bao bóng tối, tôi cũng sẽ không bao giờ buông tha hắn.


Hồi 2: Chân Dung Cô Gái Ấy.

Lâm Linh Hạ sinh năm 1979, là sinh viên năm ba khoa Công nghệ Thông tin, đại học Tây Nam. Cô sống trong ký túc xá tập thể cùng vài bạn học, với một cuộc sống giản dị: Ngày tháng xoay quanh trường lớp, câu lạc bộ và bốn bức tường quen thuộc.

Nhịp sống của cô lặng lẽ, trật tự, như chính con người cô vậy.

Đêm hai mươi bốn tháng mười, một rắc rối nhỏ nảy sinh trong phòng. Là trưởng phòng, Linh Hạ bị liên lụy, hứng chịu lời khiển trách và cãi vã với quản lý ký túc.

Trong cơn bực dọc, cô khoác áo bước ra ngoài, chỉ mong tìm chút gió đêm để nguôi ngoai.

Nhưng rồi.. Cô đã không bao giờ quay lại.

Không ai kịp chứng kiến khoảnh khắc cuối cùng của Linh Hạ.

Khi gia đình nhận lại, chỉ là một thân thể tan tác, đến mức chẳng còn dấu vết nào của một cô gái vừa bước qua tuổi đôi mươi.

Từ một con người bình thường, hiền lành, Lâm Linh Hạ trở thành cái tên ám ảnh, gieo nỗi kinh hoàng khắp Tây Nam.

Từ đó, thành phố này đã không còn yên bình nữa.


Hồi 3: Phác Thảo.

Buổi sáng đầu tháng mười hai. Mưa rả rích giăng như tấm màn bạc. Không khí ẩm ướt, lạnh lẽo; bầu trời xám xịt như thể mặt trời đã quên mất thành phố này.

Trong phòng họp, ánh đèn huỳnh quang trắng nhợt hắt xuống, chiếu lên gương mặt căng thẳng, mệt mỏi của các thành viên trong tổ trọng án.

Tôi ngồi ở hàng ghế sau, tay đặt trên cuốn sổ mở sẵn, nhưng trang giấy vẫn trống trơn. Đầu óc nặng như đá, không sao ghi nổi một chữ.

"Thôi không vòng vo nữa nhé, tôi vào thẳng vấn đề luôn đây." Giọng chú Trung vang lên từ tốn.

Màn chiếu sáng lên. Ảnh hiện trường tràn ra trước mắt: Thịt, xương rời rạc.

Cơn đau đầu âm ỉ vì những đêm thức trắng bùng lên dữ dội, khi tôi buộc phải nhìn vào những bức ảnh ấy.

"Thịt trên cơ thể.. Được lóc tách có hệ thống. Các ngón tay bị rút xương một cách tỉ mỉ đến khó tin. Hung thủ chắc chắn có nền tảng giải phẫu vững vàng."

Chú Trung dừng lại, chỉnh gọng kính rồi cất giọng đều đều.

"Trước đây tôi đã nhắc đến dấu vết xử lý nhiệt. Khi so sánh trọng lượng những gì thu thập được với cân nặng thực tế của nạn nhân, có sự chênh lệch rất lớn.

Điều đó chứng tỏ một lượng đáng kể chất lỏng và mỡ đã bị loại bỏ. Tôi nghi ngờ.. Các phần thi thể đã từng bị nấu trong nước sôi, ít nhất một ngày, thậm chí lâu hơn, trước khi bị vứt bỏ."

"Từng mảnh thịt bị lóc tách.. Nấu trong nước sôi.."

Cụm từ ấy vang dội trong đầu tôi như tiếng chuông tang tóc. Mỗi nhịp ngân là một lưỡi dao vô hình rạch qua da thịt mình.

Nhắm mắt lại, tôi thấy rõ hình ảnh một kẻ ngồi trong bóng tối, bình thản phân chia từng phần xác. Dao hắn lia dao đều đặn, chuẩn xác như một công việc đã quá quen tay.

Hắn nghĩ gì trong khoảnh khắc ấy?

Lạnh lùng vô cảm?

Hay đang tận hưởng một khoái lạc bệnh hoạn?

Ngực tôi thắt lại. Hơi thở gấp gáp. Tôi muốn bật dậy, đi khỏi đây ngay lập tức.

Nhưng đôi chân như bị ghì chặt xuống sàn.

Tôi buộc phải ngồi yên, phải nghe, phải ghi nhớ từng chi tiết của vụ án.

"Má nó.. Thằng bệnh hoạn." Anh Vương, đội phó, khẽ chửi thề. "Làm kỹ đến mức này, rõ ràng không chỉ để xóa dấu vết."

"Khó mà nói chắc." Sếp Trương trầm ngâm. Cây bút trong tay ông gõ nhịp cộc cộc xuống mặt bàn - thói quen cố hữu mỗi khi chìm trong suy tính. "Mười bảy túi rải khắp thành phố, từ nilon, ba lô cho đến cả túi du lịch. Không thể là ngẫu nhiên."

Thanh tra Chu lên tiếng:

"Bạn cùng phòng của Lâm Linh Hạ khai rằng: Trước khi rời đi, cô ấy vẫn trải chăn màn như thường. Rõ ràng không định qua đêm bên ngoài. Việc gặp hung thủ, khả năng chỉ là tình cờ."

Thanh tra Lưu chau mày, chen vào:

"Tình cờ với cô ấy thôi. Còn với hắn thì chưa chắc. Phân xác con gái người ta thành hàng nghìn mảnh rồi rải khắp thành phố. Tên này không chỉ biến thái, mà còn cực kỳ táo bạo. Táo bạo mà không để lộ sơ hở nào. Chỉ sợ hắn đã tính toán rất kỹ lưỡng rồi."

Nhịp gõ bút của sếp Trương dừng lại. Ánh mắt ông như đang lạc trong suy tư.

"Có một điều, ngay từ đầu tôi luôn tự hỏi..

Liệu cô ấy có quen hắn không? Hắn nhắm thẳng vào Lâm Linh Hạ từ trước.. Hay cô ấy chỉ là một nạn nhân ngẫu nhiên?"

Mọi người nhìn sếp Trương, dường như đã lờ mờ hiểu ý, chỉ là không ai dám thốt ra lời.

"Tim, gan và lá lách của nạn nhân. Tất cả đều không được tìm thấy."

Sếp Trương khẽ dừng một nhịp, ngẩng đầu lên, quét mắt qua chúng tôi. Từng lời thốt ra như kéo theo một dự cảm u ám, bao trùm cả căn phòng:

".. Và nếu ba bộ phận ấy chưa hề biến mất, mà vẫn đang ở đâu đó, trong tay hắn.."

"Vậy thì rốt cuộc, thứ chúng ta đang đối mặt là gì? Một kẻ giết người biến thái? Một hung thủ liên hoàn? Hay một kẻ ăn thịt người?"

Giọng ông vẫn chậm rãi. Nhưng từng chữ rơi xuống lại khiến bầu không khí vốn đã bất an càng thêm ngột ngạt.

Một tiếng thở dài mệt mỏi bật ra từ ai đó, rồi tất cả chìm vào im lặng.

Chỉ còn tiếng mưa ngoài kia, lê thê, dai dẳng như khúc tang ca báo hiệu một cơn ác mộng chưa có hồi kết.


********

Buổi tối buông xuống Tây Nam, nặng nề như tấm màn đen sẫm phủ kín bầu trời tháng mười hai. Đội trưởng cho cả đội tan sớm - một ân huệ nhỏ trước khi chúng tôi kéo xuống Đại học Tây Nam "cắm trại" mười ba ngày.

Thanh tra Lưu rủ tôi đi làm vài ly cho nhẹ đầu.

Quán nhậu ven đường tối nay vắng hoe.

Vài chiếc bàn gỗ loang lổ vết dầu dưới bóng đèn ố màu treo lơ lửng.

Gió tháng mười hai lạnh buốt, khiến không gian vốn trống trải lại càng thêm hiu quạnh.

Từ khi vụ án 211 xảy ra, đêm xuống mọi người liền vội về nhà. Chẳng mấy ai còn dám ngồi lê la ở những quán rượu thế này nữa.

Vừa thấy chúng tôi, chủ quán đã chạy lại, giọng hồ hởi:

"Thanh tra Lưu, lâu quá không thấy ghé. Như cũ đúng không?"

"Như cũ" nghĩa là dồi trường hấp. Bình thường, Lưu khoái món này lắm. Nhưng bây giờ khi nghe nhắc tới, cả ông lẫn tôi đều thoáng nhăn mặt, bụng dạ bỗng nhộn nhạo khó tả.

"Thôi thôi.." Ông xua tay. "Cho tôi nghêu hấp thôi. Thằng nhóc ăn gì?"

Tôi gật đầu, nhe răng cười:

"Dạ, như chú đi ạ."

Chủ quán vừa quay lưng. Lưu đã rót một ly rượu, uống cạn, rồi thở dài:

"Cái vụ này.. Chẳng biết đến khi nào tôi mới ăn thịt lại được."

Tôi không đáp. Thành thật mà nói, người đã quá mệt mỏi, chỉ muốn về nhà ngủ mà thôi.

"Nhóc , cậu quê đâu?" Ông bất chợt hỏi.

"Sơn Đông ạ." Tôi đáp

"Nhà có mấy người?"

"Dạ, ba người. Ba mẹ cháu đều làm công chức, cháu là con một."

Thanh tra Lưu nhướn mày, khóe môi khẽ nhếch, giọng mang chút ngạc nhiên:

"Con một à? Quý tử thế, sao lại chọn cái nghề này?"

Tôi đưa tay xoa sống mũi, ngượng ngùng đáp:

"Hồi nhỏ coi phim TVB, thấy cảnh sát vì chính nghĩa, oai phong.. Nên cháu muốn thử."

Lưu phá lên cười, rót thêm một ly:

"Lý tưởng cao xa thật đấy."

Đổi lại, tôi cũng đánh bạo hỏi:

"Còn chú, nhà có mấy người?"

Ly rượu khẽ xoay trong tay, Lưu bình thản nói:

"Vợ tôi làm ở sở Nội vụ thành phố. Chúng tôi có một cô con gái, đang học đại học ở thủ đô." Ông ngừng lại đôi chút, ánh mắt thoáng trầm xuống "Con bé cũng tầm tuổi Lâm Linh Hạ thôi."

"Vụ này xảy ra, chắc hẳn chú lo lắng cho cô bé lắm?" Tôi khẽ nói.

"Ừ. Dù nó không ở Tây Nam, nhưng vẫn là con gái xa nhà. Bà xã tôi đêm nào cũng gọi điện, chỉ cần nghe nó bảo đang ở ngoài, lại thấp thỏm không yên."

Rượu chạm môi, vị cay nóng lan xuống dạ dày, xua đi cái lạnh đêm đông.

Nhưng cảm giác ấy chỉ là thoáng qua, bởi Tây Nam lúc này vẫn chìm trong một nỗi u ám không gì xua nổi.

Ngoài kia, cả thành phố dường như đang run rẩy trong một cơn ác mộng tập thể. Truyền thông đang gào thét, ép Sở Cảnh Sát phải đưa ra lời giải thích.

Những giả thuyết bủa vây khắp nơi.

Người ta thì thầm rằng thành phố này đang đối mặt với một tên sát nhân biến thái. Hắn rình rập đâu đó giữa dòng người, mà cảnh sát thì vẫn chưa tìm ra nổi một manh mối.

Thanh tra Lưu uống thêm một ly nữa, rồi nhìn tôi bằng đôi mắt vằn đỏ vì mất ngủ:

"Tiểu Lý, đôi khi tôi tự hỏi.. Hắn có thể là ai? Là hàng xóm của tôi, đồng nghiệp của vợ, hay gã bán thịt ngoài chợ. Và bất kể hắn là ai, thì ngay cả khi hắn hiên ngang đứng ngoài ánh sáng, đi qua chúng ta.. Chúng ta cũng chẳng thể nhận ra."

Tôi lặng người, cảm nhận rõ sự cay đắng trong giọng nói của người thanh tra lão luyện này.

Với chúng tôi, mỗi một ngày mở mắt là một lần hy vọng.. Rồi lại thất vọng.

Mỗi một ngày trôi qua đều sống trong cảm giác nín thở, chỉ sợ chưa kịp chạm tới bóng lưng hắn thì đã có thêm một sinh mạng khác gục ngã

Nếu như.. Chúng tôi không bắt kịp, và hắn lại ra tay thêm một lần nữa, thì sao?

Gió rít qua những tấm bạt rách, mang theo cái buốt lạnh gai người.

Tôi rùng mình. Tưởng như từ tầng sâu nhất của bóng tối có một đôi mắt dõi theo, kiên nhẫn và lạnh lùng. Với nụ cười khoái trá, méo mó, hắn như đang chế nhạo sự bất lực của chúng tôi.

Tôi bất giác siết chặt ly rượu, thì thầm:

"Sát nhân 211, ngươi là ai?"


Hồi 4: Ám Ảnh.

Hắn là ai?

Hắn là con dao, là bàn tay cầm dao.

Hắn là kẻ biết từng đường gân, từng khớp xương.

Hắn vừa hành quyết, vừa sáng tạo

Một nghệ nhân trong bóng tối.

Lâm Linh Hạ..

Cô không còn là con người.

Mà là một tác phẩm.

Mỗi nhát cắt là một phép đo, một tỉ lệ.

Mỗi khúc xương được đặt như viên gạch trong công trình của hắn.

Hắn là ai?

Có thể là người cô từng quen,

Hay một kẻ xa lạ đủ để cô tin tưởng.

Cô bước theo, và mọi lối thoát bị nuốt chửng.

Chỉ còn bóng tối.

Chỉ còn bàn tay tỉ mỉ xé nát mọi niềm tin.

Dấu ấn này sẽ không bao giờ phai mờ.

Thành phố này sẽ mãi thì thầm về một cái tên.

Về cô. Về hắn.

Lâm Linh Hạ - một kiệt tác tội ác kinh hoàng.


*********

Mười ba ngày ở Đại học Tây Nam là mười ba ngày dài nhất đời tôi.

Lưới điều tra mở rộng từng ngóc ngách: Từ phòng ký túc xá tới giảng đường, từ ban quản lý tới những căn hộ lân cận nơi vứt xác.

Không còn chỉ xoay quanh những người quen biết Lâm Linh Hạ nữa. Cả cộng đồng đều bị soi xét.

Chúng tôi lùng sục từng thông tin: Từ sinh viên, giáo viên đến những người từng xuất hiện ở khu vực vụ án - dù chỉ là tình cờ.

Không một bóng dáng hay chi tiết đáng ngờ nào bị bỏ qua.

Mỗi khoảnh khắc nhắc nhở chúng tôi rằng: Hung thủ có thể đang quan sát, và chỉ một sai lầm nhỏ cũng đủ cướp đi manh mối cuối cùng.

Mọi nỗ lực đã dồn đến tận cùng. Nhưng kết quả chỉ là bế tắc tuyệt đối. Không một ai phù hợp với hình ảnh hung thủ mà chúng tôi dựng lên.

Có những đêm, mệt mỏi đẩy tôi vào giấc ngủ ngay trên bàn làm việc. Nhưng trong đầu vẫn quay cuồng câu hỏi: Lẽ nào có những sự thật, dù tìm kiếm đến đâu, cũng mãi mãi không thể tìm thấy?

Rồi tôi có một giấc mơ.

Trong mơ, tôi bước đi trong hành lang ký túc xá sâu hun hút.

Đèn chớp tắt liên tục. Ánh sáng lập lòe hắt lên tường những bóng hình méo mó.

Một cánh cửa khẽ hé. Từ bên trong vọng ra tiếng khóc nỉ non, ai oán. Tôi run rẩy, cố gọi:

"Ai đó.. Ai đang khóc?"

Tiếng khóc chợt im bặt. Đèn hành lang vụt tắt. Chỉ còn lại một bóng tối dày đặc, im lặng đến mức tôi nghe rõ nhịp tim mình đập loạn, dồn dập như trống trận.

Từ bóng tối trước mặt, một bàn tay xương xẩu với những miếng thịt nham nhở, bám chặt vào cổ tay tôi. Lực mạnh đến mức tưởng như xương khớp muốn vỡ nát.

Chưa kịp phản ứng thì khuôn mặt dị dạng hiện ra: Trắng bệch, như ngâm trong nước sôi lâu ngày. Đôi mắt đỏ ngầu như máu xoáy thẳng vào tôi, xuyên qua da thịt đến tận tủy sống, khiến toàn thân tôi nóng rát như bốc cháy dưới một thứ lửa vô hình.

Giọng nó vang lên đứt quãng, ai oán, như vọng về từ cõi xa xăm:

"Tại sao.. Tại sao lại là tôi?"

Cả hành lang bỗng nghiêng ngả, vặn xoắn.

Tiếng vọng lặp đi lặp lại, dội vào óc, hằn xuống tim tôi như một vết khắc không thể xóa nhòa.

Tôi nghẹt thở, há miệng muốn gào lên, nhưng cổ họng đông cứng, không phát ra nổi âm thanh.

Tôi bừng tỉnh, mồ hôi lạnh ướt sống lưng.

Cổ tay bình thường, không một vết bầm, nhưng cảm giác siết chặt vẫn tồn tại, như một lực vô hình bám vào xương thịt. Lồng ngực đau nhói. Tim đập từng hồi. Đầu óc quay cuồng.

Tôi biết, giấc mơ này không còn chỉ là mơ. Án 211 đang gặm nhấm tâm trí tôi như một vết thương tinh thần chẳng bao giờ lành lại. Nó sẽ mãi bám riết tôi như một lời nguyền không tên, nhắc tôi về tội ác kinh hoàng, một câu hỏi không lời đáp.


Hồi Cuối: Hạ Màn.

Hai năm thấm thoát trôi qua. Hồ sơ vụ án Lâm Linh Hạ bị đẩy vào đống hồ sơ lạnh - nơi ánh sáng không lọt vào, và hy vọng chết dần trong bụi thời gian. Truyền thông vẫn rùm beng, hối thúc Sở Cảnh Sát phải đưa ra câu trả lời. Trung ương liên tục bắt đội trọng án chúng tôi viết hàng chục báo cáo. Nhưng tất cả chỉ để thừa nhận một sự thật cay đắng:

Với vụ này, chúng tôi đã thất bại. Hoàn toàn thất bại.

Cuối cùng, tất cả bị khép lại bằng một dòng chữ lạnh lẽo, vô hồn:

"Sát nhân biến thái - không thể xác định."

Sáu năm nữa lại trôi qua. Các đồng nghiệp lần lượt nghỉ hưu, hoặc được điều chuyển đi nơi khác. Vụ án dần chìm vào ký ức. Không còn ám ảnh như trước, nhưng vẫn là một vết sẹo âm ỉ trong tâm trí tôi, nhói lên mỗi khi tên cô ấy thoáng hiện trên diễn đàn nào đó.

Buổi chiều cuối cùng ở Sở Cảnh Sát Tây Nam, khi tôi đang soạn hồ sơ cũ, để chuyển công tác về Thủ Đô, tiếng chuông QQ vang lên. Tiểu Trần - thanh tra trẻ tuổi mới vào đội vài tháng, gửi tôi một đường link kèm tin nhắn:

"Sếp Lý, anh mau xem cái này đi."

Đường link dẫn tới một bài đăng trên diễn đàn Thiên Nhai. Tựa đề vừa lướt qua cũng đủ khiến tôi dừng lại:

Tản mạn một chút về vụ án Tây Nam..

Bài đăng dài gần 2.500 chữ, nhưng chẳng giống bất cứ điều gì tôi từng đọc trước đó. Người viết mô tả hung thủ:

Là một người đàn ông 30 - 55 tuổi, sống một mình, tri thức, có kiến thức y khoa vững vàng và điều kiện kinh tế khá giả.

Hắn có thói quen tập thể dục vào buổi sáng hoặc tối, thường chạy bộ hoặc đạp xe quanh các khu vực vứt xác.

Hắn mắc hội chứng thái nhân cách, sát hại nạn nhân một cách ngẫu nhiên, coi việc mổ xẻ như trò giải trí.

Ban đầu, hắn giữ thi thể để "dùng dần", nhưng cuối cùng vì lý do nào đó phải vứt bỏ.

Phỏng đoán, nhiều khả năng hắn là một giáo sư hoặc chuyên gia có tiếng tại Tây Nam.


Một phần nội dung giống những gì chúng tôi từng biết, phần khác hoàn toàn không có cơ sở nhưng lại hợp lý đến lạ lùng. Chỉ một bài đăng, từng chữ, từng câu như thổi sống lại hiện trường vụ án trong tâm trí tôi. Nỗi ám ảnh xưa ùa về, rõ mồn một, khiến ngực tôi thắt lại.

Người viết dường như biết rất rõ vụ án. Liệu hắn.. Có liên quan tới hung thủ không?

Không còn thời gian chần chừ, tôi yêu cầu tổ IT truy ra IP. Mọi bước diễn ra thần tốc. Trong lòng tôi trào dâng nỗi hồi hộp: Chỉ một chút nữa thôi, liệu tôi có thể chạm tới sự thật sau bao năm canh cánh trong lòng?

Chúng tôi đến địa chỉ được cung cấp.

Ngôi nhà hai tầng nằm im lìm giữa những bóng cây ở khu dân cư Hạn Môn. Cửa sổ khép hờ, ánh đèn vàng yếu ớt hắt ra, chỉ vừa đủ để lộ những bóng đen đang di chuyển trong căn nhà.

Tôi đứng trước cổng, tay run run nhấn chuông, tim đập dồn dập. Mỗi giây chờ đợi dài như cả một đời.

Cánh cửa khẽ dịch chuyển. Một giọng nói vang lên, lạnh lùng nhưng quá.. Quen thuộc:

"Các anh tìm ai?"

Tôi mở to mắt, toàn thân cứng đờ. Máu như đông lại. Người trước mặt tôi.. Là kẻ tôi chưa từng nghĩ sẽ gặp lại.

Hắn điềm tĩnh, nụ cười khó đoán nở trên môi, ánh mắt như nhìn thấu từng lớp bàng hoàng trong tôi.

Gió thoảng qua, mang theo âm thanh như tiếng thở dài, quấn quanh bóng tối, báo hiệu rằng câu chuyện chưa từng kết thúc.. Và giờ, nó đang trở lại, đáng sợ hơn bao giờ hết.


Hết.

P/s 1:

Bạn đoán.. Dụng ý thật sự của bài đăng là gì? Một ván cờ được bày ra, hung thủ đang chờ cảnh sát bước vào, hay chỉ là sân khấu cho một "thiên tài phá án" chuẩn bị trình diễn?

Bạn đoán ra chưa?

Đôi lời của lunar:

Tôi viết câu chuyện này để gợi ra những góc tối mà chúng ta thường né tránh.


Có thể nó sẽ khiến người đọc khó chịu sau khi gấp trang lại vì một cái kết không trọn vẹn.

Tôi không tô son cho bi kịch, cũng không thắp nến cho cái ác.

Tôi chỉ phơi bày một thực tế nghiệt ngã là: Có những chuyện, không phải cứ nỗ lực sẽ có kết quả. Công lý không phải lúc nào cũng tới đúng lúc.

Với tôi, văn chương không chỉ để tìm nhân quả. Văn chương cũng có thể là một vết sẹo.

Bút lực của tôi có thể chưa đủ mạnh, nhưng tôi vẫn sẽ kiên nhẫn chỉnh từng chút một.

Miễn trái tim này còn đập, đam mê này còn cháy, tôi vẫn sẽ viết.


Cảm ơn mọi người đã đọc câu chuyện của tôi. Tôi sẽ cố gắng từng ngày.
 
Chỉnh sửa cuối:
3,156 ❤︎ Bài viết: 154 Tìm chủ đề
Còn may là đã ăn xong trước khi đọc bài. Vừa hay lúc trưa gặp một con "thác thử", cái mùi đó còn tồn đọng đến giờ, khi đọc có thể tưởng tượng ngay ra luôn.

Cả một câu chuyện nhuốm màu kinh dị rõ rệt, nội dung khắc họa rõ ràng sự tàn bạo có tính toán của hung thủ và áp lực phá án của đội điều tra. Tuy nhiên vụ án vẫn chưa kết thúc, khúc mắc về vụ án và hung thủ cũng giống như bài viết vậy? Tôi cũng muốn biết tác giả xây dựng một hung thủ như thế nào? Thông thường thể loại biến thái có đẳng cấp, là người có đủ trí thông mình cao sẽ rất khó khoanh vùng. Thông điệp thách thức nếu muốn gửi đã gửi từ lâu không cần phải qua đến tám năm, không ai chạy bộ khắp thành phố để đi vứt rác, nếu là một tuyến đường nào đó sẽ dễ hiểu hơn. Hy vọng thêm về phần tiếp theo cho cơ hội hung thủ ra tay một lần nữa! Để vụ án có thể được phơi bày ra ánh sáng.

Một câu chuyện đọc vào thấy rợn rợn người, chống chỉ định với những ai đang ăn chân giò hầm.

Nhắc nhỏ tác giả: Hồi 4 chữ bị nhỏ hơn các hồi khác.
 
1,969 ❤︎ Bài viết: 709 Tìm chủ đề
Vụ này mình cũng từng xem qua rồi, cực kì kinh dị, không tìm được thủ phạm luôn thì phải, tưởng đâu vô đây bạn sẽ cho một cái kết cho kẻ sát nhân, nhưng cuối cùng cũng kết mở luôn ><

Bài thi này đủ wow về độ kinh dị rồi đó.

Dị thì mới có thể viết tiếp các phần sau á Chì. Cảm ơn bồ đã ủng hộ mình nha. Iu iu
 
1,969 ❤︎ Bài viết: 709 Tìm chủ đề
Còn may là đã ăn xong trước khi đọc bài. Vừa hay lúc trưa gặp một con "thác thử", cái mùi đó còn tồn đọng đến giờ, khi đọc có thể tưởng tượng ngay ra luôn.

Cả một câu chuyện nhuốm màu kinh dị rõ rệt, nội dung khắc họa rõ ràng sự tàn bạo có tính toán của hung thủ và áp lực phá án của đội điều tra. Tuy nhiên vụ án vẫn chưa kết thúc, khúc mắc về vụ án và hung thủ cũng giống như bài viết vậy? Tôi cũng muốn biết tác giả xây dựng một hung thủ như thế nào? Thông thường thể loại biến thái có đẳng cấp, là người có đủ trí thông mình cao sẽ rất khó khoanh vùng. Thông điệp thách thức nếu muốn gửi đã gửi từ lâu không cần phải qua đến tám năm, không ai chạy bộ khắp thành phố để đi vứt rác, nếu là một tuyến đường nào đó sẽ dễ hiểu hơn. Hy vọng thêm về phần tiếp theo cho cơ hội hung thủ ra tay một lần nữa! Để vụ án có thể được phơi bày ra ánh sáng.

Một câu chuyện đọc vào thấy rợn rợn người, chống chỉ định với những ai đang ăn chân giò hầm.

Nhắc nhỏ tác giả: Hồi 4 chữ bị nhỏ hơn các hồi khác.

Dạ, em cảm ơn anh đã ủng hộ ạ. Cảm ơn anh cũng nhắc em vụ font chữ ạ
 
6,158 ❤︎ Bài viết: 1255 Tìm chủ đề
211: Tội Ác Ở Tây Nam

Tác giả: LunarChen

Thể loại: Truyện kinh dị, điều tra, phá án có xíu tâm linh

Cuộc thi nét bút tuổi xanh tuần 23 + 24 + 25 - 2025

nhạc chapter seven -jay chou

(mình lấy cảm hứng từ bài nhạc này để viết nè)

552563601_4242285482716720_6675964213804257520_n.jpg


Prologue - Mở đầu:

Có một thời kỳ, cả Trung Quốc run rẩy trong nỗi sợ. Suốt thập niên 90, những kẻ sát nhân biến thái liên tiếp xuất hiện, để lại sau lưng những hiện trường đẫm máu kinh hoàng. Về sau, người ta gọi giai đoạn ấy bằng một cái tên rùng rợn: "Thập kỷ quái vật."

Disclaimer - Tuyên bố từ chối trách nhiệm.

Câu chuyện này lấy cảm hứng từ một số sự kiện có thật, nhưng mọi nhân vật, hành động và lời thoại đều là hư cấu. Mọi trùng hợp về tên, địa điểm hay sự kiện là hoàn toàn ngẫu nhiên. Tác phẩm không phản ánh hay ám chỉ bất kỳ cá nhân hay tổ chức thực tế nào.

Cảnh báo: Nội dung có thể gây ám ảnh, bạo lực hoặc kinh dị - chỉ dành cho những độc giả đủ can đảm bước vào bóng tối.


*******

Tôi gia nhập đội hình sự Tây Nam năm 2000.

Ngày đầu tiên khoác lên người bộ đồng phục cảnh sát, tôi ngỡ mình đã chạm vào giấc mơ thuở bé: Săn đuổi cái ác, bảo vệ người vô tội. Như những anh hùng trên màn ảnh.

Tôi đã tin: Chỉ cần công lý tồn tại, thì cái ác sẽ không bao giờ chiến thắng.

Nhưng chỉ vài tháng sau..

Vụ án 211 ập đến như một cơn bão dữ dội, đánh sập mọi lý tưởng non trẻ trong tôi.

Chỉ để lại duy nhất một câu hỏi đầy nhức nhối:

Phải chăng, công lý.. Không phải lúc nào cũng có mặt?


******

Hồi 1: Mở màn.

Rạng sáng ngày hai tháng mười một, điện thoại trực ban réo vang. Một người nhặt rác báo vừa phát hiện một túi nilon đen gần khu dân cư Giang Hạ.

Trời Tây Nam chìm trong mây đen, phố xá im lìm. Ánh đèn đường loang loáng trong màn sương lạnh ẩm.

Tôi và thanh tra Lưu lao đến hiện trường, bánh xe rít ken két trên mặt đường trơn.

Cơn mưa lớn đêm qua khiến con hẻm vào khu dân cư ngập nước. Dưới gốc bàng trong khuôn viên, một túi nilon đen phồng căng, trơ trọi giữa vũng nước đục.

"Khả năng phi tang thi thể, chịu nổi không?" Lưu nheo mắt hỏi tôi.

"Anh cứ đứng đây, để tôi kiểm tra." Tôi nghiêm trang nói.

Run thì có run, nhưng không thể cúi đầu trước thử thách đầu tiên được.

Tôi đeo găng, bước về phía cái túi. Tim đập loạn xạ, dạ dày nhộn nhạo. Những vụ phanh thây giấu xác từng đọc ùa về trong tâm trí.

Nhưng đọc là một chuyện.. Đứng trước nó lại là một cơn ác mộng khác.

Ngón tay lạnh buốt chạm vào lớp nilon ướt nhẹp. Tôi từ từ kéo nút thắt. Nhựa cọ vào nhau sột soạt. Âm thanh nhỏ thôi, nhưng đủ khiến da gà tôi nổi từng mảng.

Khi miệng túi hé mở, một luồng khí ẩm, tù hãm bật ra, hăng hắc đến nghẹt thở.

Bên trong lẫn lộn những vụn thịt xám nhạt và khúc xương trắng hếu. Thoạt nhìn như thịt đã luộc kỹ.

Tôi cười gượng, nuốt xuống cảm giác lợm giọng:

"Có khi ai đó đem thịt động vật ra dọa cảnh sát thôi."

Lưu đứng sát, giọng trầm khàn:

"Đừng vội kết luận. Kiểm tra kỹ."

Tôi hít mạnh một hơi. Bàn tay trong găng từ từ lần mò trong đống hỗn độn.

Rồi.. Nó hiện ra. Một hình thù không thể nhầm lẫn.

Ba ngón tay người. Thịt teo nhão. Móng nhăn nheo, méo mó.

Cả người tôi đông cứng.

Âm thanh lạ ù lên trong tai, át đi mọi thứ.

Trong thoáng chốc, tôi gần như tự hỏi: Có thật mình đang thấy điều đó không, hay chỉ là tưởng tượng?

Nhưng rồi, ngay phía dưới, một đoạn ruột non lộ ra, được xếp ngay ngắn, gọn ghẽ như một sự cố ý đến rợn người

Không còn chối bỏ được nữa.

Một cơn lạnh buốt từ sống lưng dội ngược lên não. Dạ dày co bóp dữ dội. Tôi loạng choạng lùi lại, nhào sang một bên, nôn thốc xuống rãnh nước đen ngòm. Dịch chua nóng trào lên cổ họng, hòa lẫn mùi tanh hôi, khiến tôi tưởng như ruột gan mình cũng sắp bật ra ngoài.

Cả người tôi run lên không kiểm soát.

Trời bất chợt đổ mưa. Từng giọt lạnh buốt rơi xuống gáy.

Thanh tra Lưu dường như cũng chết lặng một lúc lâu. Khi định thần lại, ông mới bước lại gần, đưa tôi chiếc khăn tay, và hỏi:

"Sao rồi? Ổn chứ?"

Mọi giác quan như tê liệt. Tôi không thốt nổi một lời.

Trong đầu chỉ còn một ý nghĩ: Đây là tận cùng của kinh hoàng.

Nhưng.. Tôi đã sai.

Rất, rất sai.

Chưa đầy bốn tiếng sau, một túi thứ hai lại xuất hiện.

Lần này là ở bãi đất hoang sau Đại học Tây Nam.

Rồi túi thứ ba.

Rồi thứ tư.

Chỉ trong vòng năm ngày, tổng cộng mười bảy túi, rải rác khắp thành phố.

Bên trong là hàng nghìn mảnh vụn.

Điều gì là ghê rợn nhất?

Tất cả những túi thi thể chúng tôi thu thập được hoàn toàn không có máu.

Những mãnh thịt được xử lý sạch sẽ, đến mức chẳng còn nhận ra chúng từng thuộc về cơ thể người.

Liệu hắn tàn phá thi thể như vậy chỉ để xóa dấu vết thôi sao? Hay còn một dục vọng đen tối hơn? Một trò chơi bệnh hoạn mà chỉ mình hắn hiểu?

Ý nghĩ đó khiến tôi lạnh sống lưng.

Tên sát nhân này.. Không chỉ tàn ác. Hắn là một tên biến thái đến tột cùng.


**********

Những ngày sau đó với đội pháp y thật sự là một cơn ác mộng kéo dài.

Hai nghìn mảnh thịt vụn, bị nung chín bởi nhiệt.

Không còn ADN, không còn dấu vân tay, chẳng còn manh mối nào để nhận diện nhân thân. Trước mắt họ là một tử thi biến dạng đến mức, mọi lý trí, mọi kinh nghiệm đều trở nên bất lực.

Họ chỉ còn biết dựa vào mô cơ và những sợi tóc để xác định giới tính. Gom từng mảnh mô, từng khúc xương, đặt chúng theo vị trí tương đối.

Không phải để tái tạo một cơ thể hoàn chỉnh..

Mà chỉ để chứng minh rằng, những mảnh nhỏ kia từng là một con người.

Chú Trung - đội trưởng đội pháp y, sau này kể lại với chúng tôi:

"Dù thần kinh có vững đến đâu, nhưng mỗi lần nhìn những mảnh thi thể ấy, mỗi lần chạm vào từng thớ cơ nát vụn, chúng tôi vẫn thấy kinh hoàng."

"Sau vụ 211, vài người trong đội đã chuyển sang ăn chay trường. Họ bảo: Cứ nhìn thấy thịt là lại buồn nôn, như thể ký ức vụ án ấy chưa từng ngủ yên."

Tổ trọng án của chúng tôi cũng bận rộn không kém.

Hàng trăm hồ sơ mất tích được lật giở. Từng chi tiết nhỏ nhất được đem ra so sánh, chỉ mong tìm ra manh mối gì đó.

Rồi cuối cùng, giữa lớp màn đen đặc ấy, một tia sáng le lói xuất hiện: Nạn nhân được xác định là Lâm Linh Hạ.

Gia đình đã nhận ra cô không phải qua gương mặt nguyên vẹn, mà chỉ nhờ một nốt ruồi nhỏ nơi khóe miệng - dấu vết duy nhất còn sót lại trên cái đầu đã bị nấu sôi đến biến dạng

Lâm Linh Hạ cao 1m6, nặng 50 kg. Nhưng tổng trọng lượng khi chúng tôi thu thập được chỉ bằng một phần nhỏ so với cơ thể thật. Sự tương phản ấy khiến gia đình cô như rơi vào vực thẳm tuyệt vọng.

Tiếng gào khóc vang lên trong phòng điều tra, não nề và buồn thảm.

Nó khiến trái tim tôi - một kẻ trẻ tuổi mới bước chân vào nghề, nhức nhối đến mức tưởng như sẽ vỡ tan.

Tôi có thể cảm nhận rõ nỗi đau của họ, sự bất lực của đồng đội, và nỗi u ám của chính mình.

Trong khoảnh khắc ấy, tôi tự hứa với lòng: Phải bắt cho được tên hung thủ biến thái này. Dù mất bao nhiêu lâu, dù phải băng qua bao bóng tối, tôi cũng sẽ không bao giờ buông tha hắn.


Hồi 2: Chân Dung Cô Gái Ấy.

Lâm Linh Hạ sinh năm 1979, là sinh viên năm ba khoa Công nghệ Thông tin, đại học Tây Nam. Cô sống trong ký túc xá tập thể cùng vài bạn học, với một cuộc sống giản dị: Ngày tháng xoay quanh trường lớp, câu lạc bộ và bốn bức tường quen thuộc.

Nhịp sống của cô lặng lẽ, trật tự, như chính con người cô vậy.

Đêm hai mươi bốn tháng mười, một rắc rối nhỏ nảy sinh trong phòng. Là trưởng phòng, Linh Hạ bị liên lụy, hứng chịu lời khiển trách và cãi vã với quản lý ký túc.

Trong cơn bực dọc, cô khoác áo bước ra ngoài, chỉ mong tìm chút gió đêm để nguôi ngoai.

Nhưng rồi.. Cô đã không bao giờ quay lại.

Không ai kịp chứng kiến khoảnh khắc cuối cùng của Linh Hạ.

Khi gia đình nhận lại, chỉ là một thân thể tan tác, đến mức chẳng còn dấu vết nào của một cô gái vừa bước qua tuổi đôi mươi.

Từ một con người bình thường, hiền lành, Lâm Linh Hạ trở thành cái tên ám ảnh, gieo nỗi kinh hoàng khắp Tây Nam.

Từ đó, thành phố này đã không còn yên bình nữa.


Hồi 3: Phác Thảo.

Buổi sáng đầu tháng mười hai. Mưa rả rích giăng như tấm màn bạc. Không khí ẩm ướt, lạnh lẽo; bầu trời xám xịt như thể mặt trời đã quên mất thành phố này.

Trong phòng họp, ánh đèn huỳnh quang trắng nhợt hắt xuống, chiếu lên gương mặt căng thẳng, mệt mỏi của các thành viên trong tổ trọng án.

Tôi ngồi ở hàng ghế sau, tay đặt trên cuốn sổ mở sẵn, nhưng trang giấy vẫn trống trơn. Đầu óc nặng như đá, không sao ghi nổi một chữ.

"Thôi không vòng vo nữa nhé, tôi vào thẳng vấn đề luôn đây." Giọng chú Trung vang lên từ tốn.

Màn chiếu sáng lên. Ảnh hiện trường tràn ra trước mắt: Thịt, xương rời rạc.

Cơn đau đầu âm ỉ vì những đêm thức trắng bùng lên dữ dội, khi tôi buộc phải nhìn vào những bức ảnh ấy.

"Thịt trên cơ thể.. Được lóc tách có hệ thống. Các ngón tay bị rút xương một cách tỉ mỉ đến khó tin. Hung thủ chắc chắn có nền tảng giải phẫu vững vàng."

Chú Trung dừng lại, chỉnh gọng kính rồi cất giọng đều đều.

"Trước đây tôi đã nhắc đến dấu vết xử lý nhiệt. Khi so sánh trọng lượng những gì thu thập được với cân nặng thực tế của nạn nhân, có sự chênh lệch rất lớn.

Điều đó chứng tỏ một lượng đáng kể chất lỏng và mỡ đã bị loại bỏ. Tôi nghi ngờ.. Các phần thi thể đã từng bị nấu trong nước sôi, ít nhất một ngày, thậm chí lâu hơn, trước khi bị vứt bỏ."

"Từng mảnh thịt bị lóc tách.. Nấu trong nước sôi.."

Cụm từ ấy vang dội trong đầu tôi như tiếng chuông tang tóc. Mỗi nhịp ngân là một lưỡi dao vô hình rạch qua da thịt mình.

Nhắm mắt lại, tôi thấy rõ hình ảnh một kẻ ngồi trong bóng tối, bình thản phân chia từng phần xác. Dao hắn lia dao đều đặn, chuẩn xác như một công việc đã quá quen tay.

Hắn nghĩ gì trong khoảnh khắc ấy?

Lạnh lùng vô cảm?

Hay đang tận hưởng một khoái lạc bệnh hoạn?

Ngực tôi thắt lại. Hơi thở gấp gáp. Tôi muốn bật dậy, đi khỏi đây ngay lập tức.

Nhưng đôi chân như bị ghì chặt xuống sàn.

Tôi buộc phải ngồi yên, phải nghe, phải ghi nhớ từng chi tiết của vụ án.

"Má nó.. Thằng bệnh hoạn." Anh Vương, đội phó, khẽ chửi thề. "Làm kỹ đến mức này, rõ ràng không chỉ để xóa dấu vết."

"Khó mà nói chắc." Sếp Trương trầm ngâm. Cây bút trong tay ông gõ nhịp cộc cộc xuống mặt bàn - thói quen cố hữu mỗi khi chìm trong suy tính. "Mười bảy túi rải khắp thành phố, từ nilon, ba lô cho đến cả túi du lịch. Không thể là ngẫu nhiên."

Thanh tra Chu lên tiếng:

"Bạn cùng phòng của Lâm Linh Hạ khai rằng: Trước khi rời đi, cô ấy vẫn trải chăn màn như thường. Rõ ràng không định qua đêm bên ngoài. Việc gặp hung thủ, khả năng chỉ là tình cờ."

Thanh tra Lưu chau mày, chen vào:

"Tình cờ với cô ấy thôi. Còn với hắn thì chưa chắc. Phân xác con gái người ta thành hàng nghìn mảnh rồi rải khắp thành phố. Tên này không chỉ biến thái, mà còn cực kỳ táo bạo. Táo bạo mà không để lộ sơ hở nào. Chỉ sợ hắn đã tính toán rất kỹ lưỡng rồi."

Nhịp gõ bút của sếp Trương dừng lại. Ánh mắt ông như đang lạc trong suy tư.

"Có một điều, ngay từ đầu tôi luôn tự hỏi..

Liệu cô ấy có quen hắn không? Hắn nhắm thẳng vào Lâm Linh Hạ từ trước.. Hay cô ấy chỉ là một nạn nhân ngẫu nhiên?"

Mọi người nhìn sếp Trương, dường như đã lờ mờ hiểu ý, chỉ là không ai dám thốt ra lời.

"Tim, gan và lá lách của nạn nhân. Tất cả đều không được tìm thấy."

Sếp Trương khẽ dừng một nhịp, ngẩng đầu lên, quét mắt qua chúng tôi. Từng lời thốt ra như kéo theo một dự cảm u ám, bao trùm cả căn phòng:

".. Và nếu ba bộ phận ấy chưa hề biến mất, mà vẫn đang ở đâu đó, trong tay hắn.."

"Vậy thì rốt cuộc, thứ chúng ta đang đối mặt là gì? Một kẻ giết người biến thái? Một hung thủ liên hoàn? Hay một kẻ ăn thịt người?"

Giọng ông vẫn chậm rãi. Nhưng từng chữ rơi xuống lại khiến bầu không khí vốn đã bất an càng thêm ngột ngạt.

Một tiếng thở dài mệt mỏi bật ra từ ai đó, rồi tất cả chìm vào im lặng.

Chỉ còn tiếng mưa ngoài kia, lê thê, dai dẳng như khúc tang ca báo hiệu một cơn ác mộng chưa có hồi kết.


********

Buổi tối buông xuống Tây Nam, nặng nề như tấm màn đen sẫm phủ kín bầu trời tháng mười hai. Đội trưởng cho cả đội tan sớm - một ân huệ nhỏ trước khi chúng tôi kéo xuống Đại học Tây Nam "cắm trại" mười ba ngày.

Thanh tra Lưu rủ tôi đi làm vài ly cho nhẹ đầu.

Quán nhậu ven đường tối nay vắng hoe.

Vài chiếc bàn gỗ loang lổ vết dầu dưới bóng đèn ố màu treo lơ lửng.

Gió tháng mười hai lạnh buốt, khiến không gian vốn trống trải lại càng thêm hiu quạnh.

Từ khi vụ án 211 xảy ra, đêm xuống mọi người liền vội về nhà. Chẳng mấy ai còn dám ngồi lê la ở những quán rượu thế này nữa.

Vừa thấy chúng tôi, chủ quán đã chạy lại, giọng hồ hởi:

"Thanh tra Lưu, lâu quá không thấy ghé. Như cũ đúng không?"

"Như cũ" nghĩa là dồi trường hấp. Bình thường, Lưu khoái món này lắm. Nhưng bây giờ khi nghe nhắc tới, cả ông lẫn tôi đều thoáng nhăn mặt, bụng dạ bỗng nhộn nhạo khó tả.

"Thôi thôi.." Ông xua tay. "Cho tôi nghêu hấp thôi. Thằng nhóc ăn gì?"

Tôi gật đầu, nhe răng cười:

"Dạ, như chú đi ạ."

Chủ quán vừa quay lưng. Lưu đã rót một ly rượu, uống cạn, rồi thở dài:

"Cái vụ này.. Chẳng biết đến khi nào tôi mới ăn thịt lại được."

Tôi không đáp. Thành thật mà nói, người đã quá mệt mỏi, chỉ muốn về nhà ngủ mà thôi.

"Nhóc, cậu quê đâu?" Ông bất chợt hỏi.

"Sơn Đông ạ." Tôi đáp

"Nhà có mấy người?"

"Dạ, ba người. Ba mẹ cháu đều làm công chức, cháu là con một."

Thanh tra Lưu nhướn mày, khóe môi khẽ nhếch, giọng mang chút ngạc nhiên:

"Con một à? Quý tử thế, sao lại chọn cái nghề này?"

Tôi đưa tay xoa sống mũi, ngượng ngùng đáp:

"Hồi nhỏ coi phim TVB, thấy cảnh sát vì chính nghĩa, oai phong.. Nên cháu muốn thử."

Lưu phá lên cười, rót thêm một ly:

"Lý tưởng cao xa thật đấy."

Đổi lại, tôi cũng đánh bạo hỏi:

"Còn chú, nhà có mấy người?"

Ly rượu khẽ xoay trong tay, Lưu bình thản nói:

"Vợ tôi làm ở sở Nội vụ thành phố. Chúng tôi có một cô con gái, đang học đại học ở thủ đô." Ông ngừng lại đôi chút, ánh mắt thoáng trầm xuống "Con bé cũng tầm tuổi Lâm Linh Hạ thôi."

"Vụ này xảy ra, chắc hẳn chú lo lắng cho cô bé lắm?" Tôi khẽ nói.

"Ừ. Dù nó không ở Tây Nam, nhưng vẫn là con gái xa nhà. Bà xã tôi đêm nào cũng gọi điện, chỉ cần nghe nó bảo đang ở ngoài, lại thấp thỏm không yên."

Rượu chạm môi, vị cay nóng lan xuống dạ dày, xua đi cái lạnh đêm đông.

Nhưng cảm giác ấy chỉ là thoáng qua, bởi Tây Nam lúc này vẫn chìm trong một nỗi u ám không gì xua nổi.

Ngoài kia, cả thành phố dường như đang run rẩy trong một cơn ác mộng tập thể. Truyền thông đang gào thét, ép Sở Cảnh Sát phải đưa ra lời giải thích.

Những giả thuyết bủa vây khắp nơi.

Người ta thì thầm rằng thành phố này đang đối mặt với một tên sát nhân biến thái. Hắn rình rập đâu đó giữa dòng người, mà cảnh sát thì vẫn chưa tìm ra nổi một manh mối.

Thanh tra Lưu uống thêm một ly nữa, rồi nhìn tôi bằng đôi mắt vằn đỏ vì mất ngủ:

"Tiểu Lý, đôi khi tôi tự hỏi.. Hắn có thể là ai? Là hàng xóm của tôi, đồng nghiệp của vợ, hay gã bán thịt ngoài chợ. Và bất kể hắn là ai, thì ngay cả khi hắn hiên ngang đứng ngoài ánh sáng, đi qua chúng ta.. Chúng ta cũng chẳng thể nhận ra."

Tôi lặng người, cảm nhận rõ sự cay đắng trong giọng nói của người thanh tra lão luyện này.

Với chúng tôi, mỗi một ngày mở mắt là một lần hy vọng.. Rồi lại thất vọng.

Mỗi một ngày trôi qua đều sống trong cảm giác nín thở, chỉ sợ chưa kịp chạm tới bóng lưng hắn thì đã có thêm một sinh mạng khác gục ngã

Nếu như.. Chúng tôi không bắt kịp, và hắn lại ra tay thêm một lần nữa, thì sao?

Gió rít qua những tấm bạt rách, mang theo cái buốt lạnh gai người.

Tôi rùng mình. Tưởng như từ tầng sâu nhất của bóng tối có một đôi mắt dõi theo, kiên nhẫn và lạnh lùng. Với nụ cười khoái trá, méo mó, hắn như đang chế nhạo sự bất lực của chúng tôi.

Tôi bất giác siết chặt ly rượu, thì thầm:

"Sát nhân 211, ngươi là ai?"


Hồi 4: Ám Ảnh.

Hắn là ai?

Hắn là con dao, là bàn tay cầm dao.

Hắn là kẻ biết từng đường gân, từng khớp xương.

Hắn vừa hành quyết, vừa sáng tạo

Một nghệ nhân trong bóng tối.

Lâm Linh Hạ..

Cô không còn là con người.

Mà là một tác phẩm.

Mỗi nhát cắt là một phép đo, một tỉ lệ.

Mỗi khúc xương được đặt như viên gạch trong công trình của hắn.

Hắn là ai?

Có thể là người cô từng quen,

Hay một kẻ xa lạ đủ để cô tin tưởng.

Cô bước theo, và mọi lối thoát bị nuốt chửng.

Chỉ còn bóng tối.

Chỉ còn bàn tay tỉ mỉ xé nát mọi niềm tin.

Dấu ấn này sẽ không bao giờ phai mờ.

Thành phố này sẽ mãi thì thầm về một cái tên.

Về cô. Về hắn.

Lâm Linh Hạ - một kiệt tác tội ác kinh hoàng.


*********

Mười ba ngày ở Đại học Tây Nam là mười ba ngày dài nhất đời tôi.

Lưới điều tra mở rộng từng ngóc ngách: Từ phòng ký túc xá tới giảng đường, từ ban quản lý tới những căn hộ lân cận nơi vứt xác.

Không còn chỉ xoay quanh những người quen biết Lâm Linh Hạ nữa. Cả cộng đồng đều bị soi xét.

Chúng tôi lùng sục từng thông tin: Từ sinh viên, giáo viên đến những người từng xuất hiện ở khu vực vụ án - dù chỉ là tình cờ.

Không một bóng dáng hay chi tiết đáng ngờ nào bị bỏ qua.

Mỗi khoảnh khắc nhắc nhở chúng tôi rằng: Hung thủ có thể đang quan sát, và chỉ một sai lầm nhỏ cũng đủ cướp đi manh mối cuối cùng.

Mọi nỗ lực đã dồn đến tận cùng. Nhưng kết quả chỉ là bế tắc tuyệt đối. Không một ai phù hợp với hình ảnh hung thủ mà chúng tôi dựng lên.

Có những đêm, mệt mỏi đẩy tôi vào giấc ngủ ngay trên bàn làm việc. Nhưng trong đầu vẫn quay cuồng câu hỏi: Lẽ nào có những sự thật, dù tìm kiếm đến đâu, cũng mãi mãi không thể tìm thấy?

Rồi tôi có một giấc mơ.

Trong mơ, tôi bước đi trong hành lang ký túc xá sâu hun hút.

Đèn chớp tắt liên tục. Ánh sáng lập lòe hắt lên tường những bóng hình méo mó.

Một cánh cửa khẽ hé. Từ bên trong vọng ra tiếng khóc nỉ non, ai oán. Tôi run rẩy, cố gọi:

"Ai đó.. Ai đang khóc?"

Tiếng khóc chợt im bặt. Đèn hành lang vụt tắt. Chỉ còn lại một bóng tối dày đặc, im lặng đến mức tôi nghe rõ nhịp tim mình đập loạn, dồn dập như trống trận.

Từ bóng tối trước mặt, một bàn tay xương xẩu với những miếng thịt nham nhở, bám chặt vào cổ tay tôi. Lực mạnh đến mức tưởng như xương khớp muốn vỡ nát.

Chưa kịp phản ứng thì khuôn mặt dị dạng hiện ra: Trắng bệch, như ngâm trong nước sôi lâu ngày. Đôi mắt đỏ ngầu như máu xoáy thẳng vào tôi, xuyên qua da thịt đến tận tủy sống, khiến toàn thân tôi nóng rát như bốc cháy dưới một thứ lửa vô hình.

Giọng nó vang lên đứt quãng, ai oán, như vọng về từ cõi xa xăm:

"Tại sao.. Tại sao lại là tôi?"

Cả hành lang bỗng nghiêng ngả, vặn xoắn.

Tiếng vọng lặp đi lặp lại, dội vào óc, hằn xuống tim tôi như một vết khắc không thể xóa nhòa.

Tôi nghẹt thở, há miệng muốn gào lên, nhưng cổ họng đông cứng, không phát ra nổi âm thanh.

Tôi bừng tỉnh, mồ hôi lạnh ướt sống lưng.

Cổ tay bình thường, không một vết bầm, nhưng cảm giác siết chặt vẫn tồn tại, như một lực vô hình bám vào xương thịt. Lồng ngực đau nhói. Tim đập từng hồi. Đầu óc quay cuồng.

Tôi biết, giấc mơ này không còn chỉ là mơ. Án 211 đang gặm nhấm tâm trí tôi như một vết thương tinh thần chẳng bao giờ lành lại. Nó sẽ mãi bám riết tôi như một lời nguyền không tên, nhắc tôi về tội ác kinh hoàng, một câu hỏi không lời đáp.


Hồi Cuối: Hạ Màn.

Hai năm thấm thoát trôi qua. Hồ sơ vụ án Lâm Linh Hạ bị đẩy vào đống hồ sơ lạnh - nơi ánh sáng không lọt vào, và hy vọng chết dần trong bụi thời gian. Truyền thông vẫn rùm beng, hối thúc Sở Cảnh Sát phải đưa ra câu trả lời. Trung ương liên tục bắt đội trọng án chúng tôi viết hàng chục báo cáo. Nhưng tất cả chỉ để thừa nhận một sự thật cay đắng:

Với vụ này, chúng tôi đã thất bại. Hoàn toàn thất bại.

Cuối cùng, tất cả bị khép lại bằng một dòng chữ lạnh lẽo, vô hồn:

"Sát nhân biến thái - không thể xác định."

Sáu năm nữa lại trôi qua. Các đồng nghiệp lần lượt nghỉ hưu, hoặc được điều chuyển đi nơi khác. Vụ án dần chìm vào ký ức. Không còn ám ảnh như trước, nhưng vẫn là một vết sẹo âm ỉ trong tâm trí tôi, nhói lên mỗi khi tên cô ấy thoáng hiện trên diễn đàn nào đó.

Buổi chiều cuối cùng ở Sở Cảnh Sát Tây Nam, khi tôi đang soạn hồ sơ cũ, để chuyển công tác về Thủ Đô, tiếng chuông QQ vang lên. Tiểu Trần - thanh tra trẻ tuổi mới vào đội vài tháng, gửi tôi một đường link kèm tin nhắn:

"Sếp Lý, anh mau xem cái này đi."

Đường link dẫn tới một bài đăng trên diễn đàn Thiên Nhai. Tựa đề vừa lướt qua cũng đủ khiến tôi dừng lại:

Tản mạn một chút về vụ án Tây Nam..

Bài đăng dài gần 2.500 chữ, nhưng chẳng giống bất cứ điều gì tôi từng đọc trước đó. Người viết mô tả hung thủ:

Là một người đàn ông 30 - 55 tuổi, sống một mình, tri thức, có kiến thức y khoa vững vàng và điều kiện kinh tế khá giả.

Hắn có thói quen tập thể dục vào buổi sáng hoặc tối, thường chạy bộ hoặc đạp xe quanh các khu vực vứt xác.

Hắn mắc hội chứng thái nhân cách, sát hại nạn nhân một cách ngẫu nhiên, coi việc mổ xẻ như trò giải trí.

Ban đầu, hắn giữ thi thể để "dùng dần", nhưng cuối cùng vì lý do nào đó phải vứt bỏ.

Phỏng đoán, nhiều khả năng hắn là một giáo sư hoặc chuyên gia có tiếng tại Tây Nam.


Một phần nội dung giống những gì chúng tôi từng biết, phần khác hoàn toàn không có cơ sở nhưng lại hợp lý đến lạ lùng. Chỉ một bài đăng, từng chữ, từng câu như thổi sống lại hiện trường vụ án trong tâm trí tôi. Nỗi ám ảnh xưa ùa về, rõ mồn một, khiến ngực tôi thắt lại.

Người viết dường như biết rất rõ vụ án. Liệu hắn.. Có liên quan tới hung thủ không?

Không còn thời gian chần chừ, tôi yêu cầu tổ IT truy ra IP. Mọi bước diễn ra thần tốc. Trong lòng tôi trào dâng nỗi hồi hộp: Chỉ một chút nữa thôi, liệu tôi có thể chạm tới sự thật sau bao năm canh cánh trong lòng?

Chúng tôi đến địa chỉ được cung cấp.

Ngôi nhà hai tầng nằm im lìm giữa những bóng cây ở khu dân cư Hạn Môn. Cửa sổ khép hờ, ánh đèn vàng yếu ớt hắt ra, chỉ vừa đủ để lộ những bóng đen đang di chuyển trong căn nhà.

Tôi đứng trước cổng, tay run run nhấn chuông, tim đập dồn dập. Mỗi giây chờ đợi dài như cả một đời.

Cánh cửa khẽ dịch chuyển. Một giọng nói vang lên, lạnh lùng nhưng quá.. Quen thuộc:

"Các anh tìm ai?"

Tôi mở to mắt, toàn thân cứng đờ. Máu như đông lại. Người trước mặt tôi.. Là kẻ tôi chưa từng nghĩ sẽ gặp lại.

Hắn điềm tĩnh, nụ cười khó đoán nở trên môi, ánh mắt như nhìn thấu từng lớp bàng hoàng trong tôi.

Gió thoảng qua, mang theo âm thanh như tiếng thở dài, quấn quanh bóng tối, báo hiệu rằng câu chuyện chưa từng kết thúc.. Và giờ, nó đang trở lại, đáng sợ hơn bao giờ hết.


Hết.

P/s 1:

Bạn đoán.. Dụng ý thật sự của bài đăng là gì? Một ván cờ được bày ra, hung thủ đang chờ cảnh sát bước vào, hay chỉ là sân khấu cho một "thiên tài phá án" chuẩn bị trình diễn?

Bạn đoán ra chưa?

Đôi lời của lunar:

Tôi viết câu chuyện này để gợi ra những góc tối mà chúng ta thường né tránh.


Có thể nó sẽ khiến người đọc khó chịu sau khi gấp trang lại vì một cái kết không trọn vẹn.

Tôi không tô son cho bi kịch, cũng không thắp nến cho cái ác.

Tôi chỉ phơi bày một thực tế nghiệt ngã là: Có những chuyện, không phải cứ nỗ lực sẽ có kết quả. Công lý không phải lúc nào cũng tới đúng lúc.

Với tôi, văn chương không chỉ để tìm nhân quả. Văn chương cũng có thể là một vết sẹo.

Bút lực của tôi có thể chưa đủ mạnh, nhưng tôi vẫn sẽ kiên nhẫn chỉnh từng chút một.

Miễn trái tim này còn đập, đam mê này còn cháy, tôi vẫn sẽ viết.


Cảm ơn mọi người đã đọc câu chuyện của tôi. Tôi sẽ cố gắng từng ngày.

Truyện hay mà ghê quá nàng ơi!

Ám ảnh quá!

Tớ kì thực không dám đọc hết!

Tớ sợ á.

Hic..
 
1,969 ❤︎ Bài viết: 709 Tìm chủ đề
6,158 ❤︎ Bài viết: 1255 Tìm chủ đề
Híc. Lỗi lầm gì đâu nàng, tớ sợ nhưng đọc giả bốn phía lại tung hô vì đủ kích động thì sao? Hihi.. Kỳ thực tớ thích cách viết truyện của nàng, tớ đọc mà nhập tâm sởn hết da gà luôn nên không dám đọc nữa thui, hí hí.. Bạn tham gia chủ đề dự thi lần này đi, chắc rất chuẩn rất hợp này. Phụng cũng muốn tham gia mà tay mềm quá, không đáng sợ hay ám ảnh tẹo nào luôn. Hi
 
1,969 ❤︎ Bài viết: 709 Tìm chủ đề
Híc. Lỗi lầm gì đâu nàng, tớ sợ nhưng đọc giả bốn phía lại tung hô vì đủ kích động thì sao? Hihi.. Kỳ thực tớ thích cách viết truyện của nàng, tớ đọc mà nhập tâm sởn hết da gà luôn nên không dám đọc nữa thui, hí hí.. Bạn tham gia chủ đề dự thi lần này đi, chắc rất chuẩn rất hợp này. Phụng cũng muốn tham gia mà tay mềm quá, không đáng sợ hay ám ảnh tẹo nào luôn. Hi

Mình cũng.. Thích chủ đề này, nên viết thử. Thực ra thì.. Tụi mình là phái yếu, tốt nhất cứ quay về mấy chủ đề tình cảm, đáng yêu, nhẹ nhàng, chắc sẽ ổn hơn. Mình thì thích mấy tản văn của phụng á, nó nhẹ nhàng, chân thật, rất hợp gu mình.

P/s: Cũng có người mới nói mình, đừng viết thể loại này nữa. Không hợp với mình đâu, làm mình suy nghĩ dễ sợ
 
6,158 ❤︎ Bài viết: 1255 Tìm chủ đề
Mình cũng.. Thích chủ đề này, nên viết thử. Thực ra thì.. Tụi mình là phái yếu, tốt nhất cứ quay về mấy chủ đề tình cảm, đáng yêu, nhẹ nhàng, chắc sẽ ổn hơn. Mình thì thích mấy tản văn của phụng á, nó nhẹ nhàng, chân thật, rất hợp gu mình.

P/s: Cũng có người mới nói mình, đừng viết thể loại này nữa. Không hợp với mình đâu, làm mình suy nghĩ dễ sợ

Cảm tạ nàng đã cổ vũ nha. Hi. Mình rất là vui nha. Hihi
 
Từ khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

  • Xu hướng nội dung

    Back