Năm ấy Quế Dương thành, ba ngày chưa quá đủ
Bây giờ Trường Giang khẩu, vài khắc bỗng hóa nhiều
Lại nhớ ngày đó, lẫn trong dòng người xuôi Nam lánh Tào, ẩn giấu một vị vua thích khách
Trằn trọc với suy tưởng thánh hiền, lại đau lòng với hiện thực tàn nhẫn
"Giết Lưu Bị, chém Khổng Minh, ngươi vẫn có thể cùng công tử dựng gầy sự nghiệp"
"Ở doanh Tào, vì Trọng Đạt, địa vị nào đã vững, há không cần một hòn đá tảng lót chân"
Có lẽ, cái chết của Tiểu Mạnh buổi trước, cùng việc Tư Mã không cứu người mình, đã thành một vết thương khắc thật sâu vào lòng hắn, có xua thế nào cũng không tan
Có lẽ, sự ra đi của Tiểu Phàn dạo nọ, gắn với sự đăng tháp đoạt thành, lại trở thành cứu cánh hời hợt cho một lối đi riêng, nói thế nào cũng là khiên cưỡng
Tử Kính từng nói qua: Trăm ngàn câu nói hay không bằng một lời nói thật
Nói câu thật lòng, đó là cảm giác không cam tâm
"Thành ta sẽ lấy, người, trước giờ ta chưa từng buông bỏ"
Hay thay, đa tình thay, rút cuộc chỉ để lại trong lòng một khoảng trống không gì lấp nổi
"Đối với nàng, cũng như những người con gái khác ngủ chung, đều là nhiệm vụ"
Buồn thay, tuyệt tình thay, tất thảy chỉ còn là hồi ức của một thời đi tìm mộng đẹp
Hắn rời bỏ Tư Mã, quay lưng với Tàn binh, vì khoảnh khắc Ý mang người mình ra làm món quà tặng Tháo
Hắn đi theo hoàng thúc, phụ trợ giúp Ngọa Long, lại vì Lượng thí họ Phàn để thành tựu cho con đường Thục Hán
Đoạt quyền, thành chí lớn
Tận hứng, nhớ bạn xưa
Nha ^^... ủng hộ nhau chút ấy mà^^