Chương 9
[BOOK]Nói xong câu chia tay, không kịp để cho anh trả lời, cô tắt luôn máy.
12h đêm, vừa trở về phòng, mở lại điện thoại, hơn 30 cuộc gọi nhỡ, hàng chục tin nhắn chưa đọc, cô thở dài, rồi khóa máy lại lần nữa, chặn tất cả các phương thức liên lạc của anh. Cô biết, cô cần dứt khoát, nếu không cô lại mủi lòng mà quay về bên anh. Chuyện tình cảm của họ từ đầu đã không nên bắt đầu, rất nhiều người nói với cô tình yêu trên mạng không tồn tại đâu, nó chỉ là thế giới ảo, đừng để đến khi bị tổn thương rồi mới phát hiện ra. Lúc đó cô đã không tin, giờ cô hối hận rồi.
Sáng ngày hôm sau, cô tỉnh dậy, việc đầu tiên cô làm là mở điện thoại, giờ cô đã có thể mỉm cười để bắt đầu một ngày mới mà không có anh. Vẫn là hàng chục các cuộc gọi nhỡ, có cả Đào Mai gọi, chắc anh ấy đã nhờ cô ta gọi cho cô. Cô vẫn bình thản, dậy tắm rửa rồi đến trường.
Cô cứ nghĩ mình sẽ ổn, nhưng thực chất cô chỉ tự an ủi bản thân mình, chả có ai chia tay người mình yêu mà có thể vui vẻ được cả. Cả buổi học ngày hôm nay, người cô như trên mây lơ đãng trôi, cô nhìn ra ngoài vô định mà không biết mình đang nghĩ gì. Sau khi tan học, cô vội vàng cất sách ra về, thì nhận được một số máy lạ gọi tới, cô nghe máy, thì đầu dây bên kia bảo cô: "Xin chào em, anh là bạn học của Nhật Minh, em có thể nghe anh nói chuyện được không?"
- "Có việc gì vậy anh."
- "Anh hỏi mãi mới biết được sđt của em, Nhật Minh hôm qua sau khi chia tay em có gọi cho anh bảo là muốn đi tìm em. Nhưng anh khuyên nó là đêm hôm rồi với lại cũng không biết địa chỉ của em thì làm sao mà tìm được. Xong nó vì giận quá mà đấm tay liên tiếp vào tường rồi chảy máu, anh phải băng bó cho nó đêm qua. Sáng nay bọn anh vừa thi cuối kỳ xong, đây là kỳ quan trọng với bọn anh, anh thấy nó đến làm bài thì thở phào nhẹ nhõm, nào ngờ vừa vào phòng thi làm bài chưa được bao phút thì nó đứng dậy đi về, rồi lái xe đi đâu không biết nữa, anh gọi nó không bắt máy, nên anh mới phải gọi em, em có chuyện gì thì khuyên ngăn nó giúp anh. Anh nói vậy thôi, anh tắt máy đây."
Tại sao? Tại sao anh phải làm vậy? Rốt cuộc thì anh đối với cô là tình cảm thật lòng hay chỉ chơi bời? Liệu người bạn anh có đang cài bẫy cô để cô tin? Cô không biết nữa, cô mệt rồi, cô muốn nghỉ ngơi.
Lại một cuộc điện thoại nữa vang lên, cô ấn nghe mà không thèm nhìn xem ai gọi. Đến lúc đầu bên kia cất tiếng thì cô hối hận đã không kịp
- "Cuối cùng em cũng chịu nghe máy của anh, anh đang đứng dưới chỗ chưng cư của em, em xuống gặp anh đi được không, anh cần phải nói chuyện rõ ràng với em, chúng ta không thể chia tay như vậy được."
Cô hoảng sợ, ngơ ngác trong hồi lâu, tại sao anh biết chỗ cô ở. Lẽ nào..
- "Anh về đi, em sẽ không gặp anh đâu". Nói xong câu đó thì cô tắt máy.
Nhấn đến một số, cô ấn gọi: "Cậu quá đáng quá rồi đấy, chuyện riêng tư của tớ không cần cậu can thiệp, địa chỉ của tớ không phải cậu cho anh ấy sao? Giờ thì cậu đến gặp anh ấy đi."
- "Tớ xin lỗi nhưng mà anh ấy rất muốn gặp cậu, tớ đang ở cùng chỗ với anh ấy này, anh ấy thực sự rất cao, rất là đẹp trai đó, cậu đừng lỡ như vậy chứ."
- "Cái gì? Cậu đang ở cùng với anh ấy?" Cô cười khẩy.
- "Chỉ là tình cờ gặp thôi mà. Cậu không cần phải ngạc nhiên vậy chứ?"
Cô đã quá chán nản khi nghe cô ta nói rồi, chỉ sợ nói thêm câu nữa cô sẽ có thể từ mặt cô ta mất, cô ngắt luôn máy rồi đi dạo một lúc. Lúc này cô không thể về, nếu về thì giờ sẽ phải đối diện với anh, đó là điều mà cô rất sợ.
Bỗng chốc, trời đổ mưa, cô sáng nay vội đi mà quên mang theo ô: "Chết tiệt, sao có thể mưa chứ. Tìm chỗ nào tránh mưa đã rồi tính sau."
Đứng co ro trước cửa của một ngôi nhà, đưa tay nhìn đồng hồ đã 12h trưa. Nhìn xung quanh vắng tanh, không một ai, cô thầm chửi mình một câu: "Sao lại có thể đi vào con đường hoang này cơ chứ." Vội lấy điện thoại để gọi cho Đức Nam đến đón: "Ôi mẹ ơi, có cần hết pin vào lúc này không vậy." Bụng cô bắt đầu kêu réo, cô đói rồi, sáng nay cô không có tâm trạng làm bữa sáng nên giờ chưa bỏ gì vào bụng. Ngày gì mà sui vậy trời, có nhà cũng không dám về.
Đang không biết phải làm gì, thì thấy có người đang đi đến, tính mượn điện thoại của anh ta để gọi một cuộc, chưa kịp mở miệng thì hắn đã trêu ghẹo cô: "Em gái, đứng đây một mình sao, có cần anh dẫn về không." Rồi hắn lấy tay để lên vai cô, biết có điều không hay, cô vội vàng bỏ chạy, mặc cho trời mưa, cô lao như không biết trời đất gì. Thì từ đâu đó, cô một chiếc xe mô tô đang lao tới, dừng ngay trước mặt cô. Một người đàn ông mặc cả bộ quần áo đen, trông rất ngầu nhưng không thể che mất đi body hoàn hảo của anh. Hạ kính của mũ bảo hộ xuống, chỉ để lộ 2 con mắt đẹp như trong tranh, đôi mắt ấy rất quen thuộc, tựa như cô đã từng nhìn thấy ở đâu. Đang đứng ngơ ngác như một con nai tơ, trông cô rất ngộ nghĩnh.
- "Có cần đi nhờ một đoạn không?" Giọng anh rất trầm.
Quay lại, nhìn người đàn ông đằng sau đang đuổi gần đến, cô vội nhảy tót lên xe, hai tay ôm chặt anh, vì cô biết xe mô tô phải ôm thật chắc: "Cảm ơn anh."
Anh cười nhếch môi, cô gái này thật hài hước. Anh từ xa thấy có một cô gái đang chạy thục mạng dưới mưa, đằng sau có một gã đàn ông đuổi theo nên anh đoán được xảy ra chuyện gì, dừng xe giúp đỡ nhưng khi vừa hạ kính xuống, quay sang nhìn cô, anh đã mất 3 giây để định hình. Cô gái này rất đẹp, anh đã gặp rất nhiều cô gái đẹp nhưng cô lại là người rất khác, nét đẹp vô cùng cuốn hút, sang trọng, dáng người nhỏ con, cô mặc áo phông cùng chân váy, mái tóc đen dài bỏ xõa, những giọt nước mưa từ những sợi tóc chảy nhỏ giọt trên trán vô cùng ma mị, làn da trắng như ngọc, ngũ quan hài hòa. Cho đến khi nhìn thấy tay cô đang bấu chặt ở quai cặp, hai gò má vì chạy mà đỏ ửng lên, anh nghĩ trong đầu: Là học sinh sao? Cô ngơ ngác như một con thỏ sợ hãi nhưng gặp được người cứu thì ánh mắt vui mừng, cảnh tượng này bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ phải rung động thôi.[/BOOK]