Mùa Đông ở Bắc Kinh thật lạnh, Tri Hạ bước ra khỏi bệnh viện bị một cơn gió lạnh thổi qua khiến cậu không khỏi rùng mình. Mặc dù thời tiết lạnh nhưng trong lòng của Hạ Tri lại càng lạnh hơn, trong tay là vài tờ giấy xét nghiệm đã bị cậu vò nhăn nhúm.
Cậu đứng trước trạm xe bus, ngón tay lạnh đến tái xanh cậu thuận tay ném mấy tờ xét nghiệm vào thùng rác, lấy điện thoại ra gọi cho số máy quen thuộc nhưng chờ mãi vẫn không có ai bắt máy, cậu ấn gọi lần nữa lần này đã có người nghe, một giọng nói mang theo tia lạnh lẽo mà vô cùng quen thuộc vang lên.
- Alo!
- Mùa Đông đến rồi, hôm nay có tuyết rơi anh có thời gian rảnh không về nhà em làm sủi cảo cho anh? Lâu lắm rồi anh không có về nhà. Giọng nói cậu ôn hòa nhưng nước mắt đã không kìm được mà rơi xuống.
Cố Minh ra hiệu cho cho tình nhân bên cạnh im lặng, cảm thấy Tri Hạ thật tẻ nhạt đáp:
- Không cần đâu, hôm nay anh tăng ca không về nhà được, em cũng không cần mắc công làm sủi cảo để anh kêu trợ lý mua cho em.
Nói rồi anh không đợi cậu trả lời đã cúp máy. Nhìn màn hình điện thoại tối đen mà lòng Tri Hạ đau như xát muối, thử hỏi có công ty nào mà ông chủ ngày cả thời gian về nhà cũng không có chứ. Cậu biết anh có người ở bên ngoài nhưng cậu cứ làm như không biết, cậu chịu đựng mùi nước hoa, dấu hôn trên người anh hết lần này đến lần khác cậu bảo với lòng mình rằng anh vẫn còn yêu cậu nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi.
Về đến nhà cậu ngồi xuống sofa thẫn thờ nhìn trần nhà, thư ký rất nhanh mang sủi cảo tới, tùy tiện nói chuyện vài câu với cậu rồi rời đi cậu lại tiếp tục thẫn thờ nhìn hộp sủi cảo trước mắt.
Mùa đông những năm trước tại chiếc bàn này luôn lúc nào cũng có 2 người nhưng tại sao bây giờ lại thế? Cậu không biết mùa đông năm sau có còn cơ hội để được ăn sủi cảo nữa hay không?
Hộp sủi cảo cậu chỉ ăn vài cái, cơn đau từ bụng làm gương mặt vốn đã tái nhợt của cậu lại càng trông đáng sợ hơn, cậu bị mắc chứng bệnh ung thư dạ dày thời kỳ cuối bác sĩ khuyên cậu nhập viện để điều trị nhưng lần nào cậu cũng trả lời "để tôi suy nghĩ thêm" rồi cho qua cậu nghĩ trước sau gì cũng chết thì cần gì phải điều trị, cho dù có trị thì cũng không sống thêm được bao lâu.
Cậu ăn xong thì liề lên giường ngủ, sự lãnh lẽo của chỗ nằm bên cạnh càng làm cho cậu thêm khổ sở.
Hôm sau cậu dậy rất sớm, vệ sinh cá nhân xong thì cậu đi thẳng đến bệnh viện. Thật ra cậu rất sợ, sợ cô độc, sợ thất vọng càng sợ hơn là mình phải cô độc đi trên con đường hành lang dài lạnh lẽo của bệnh viện. Ai mà không sợ chứ.
Bác sĩ khuyên cậu nên sớm nhập viện để điều trị nhưng cậu trả lời: "Tôi rất sợ chịu khổ, đặc biệt là khi chữa trị sống cũng không được mà chết cũng không xong"
- Tôi sẽ suy nghĩ thêm về đề nghị của anh bác sĩ, cảm ơn anh bác sĩ Lâm cứ cho tôi thuốc là được.
Bác sĩ Lâm cậu như thế thì cũng không làm khó cậu thêm, anh đã từng gặp qua rất nhiều bệnh nhân có người đau khổ, co người tuyệt vọng, có người oán hận nhưng chưa từng thấy ai cô độc như cậu vậy.
- Cậu đừng nói như thế, tôi là bác sĩ điều trị của cậu thì tôi sẽ luôn ở bên cạnh cậu.
- Cảm ơn anh bác sĩ Lâm
Về đến nhà cậu vì đau đớn mà mồ hôi lạnh thấm ước thái dương, khoảng thời gian này là những ngày đau đớn nhất của cậu, những ngày Cố Minh vắng nhà nhiều nhất. Cậu nhớ rõ đã 23 ngày Cố Minh chưa từng về nhà, cậu cũng không biết mình đã trải qua những ngày này như thế nào. Ngày đi hút tủy xương kia, cậu nghe thấy tiếng la hét đau đớn của mọi người nhưng cậu không hề hé răng một tiếng, cậu chỉ hỏi làm "xong cậu có thể về nhà liền không?" hay thôi, vì cậu lo lắng rằng khi Cố Minh về nhà mà không thấy mình sẽ lo lắng.
Buổi tối Cố Minh về nhà, cậu nghe rõ tiếng chìa khóa mở cửa, Cố Minh thấy trong nhà không bật đèn tưởng cậu đã ngủ không ngờ vừa mới mở đèn đã thấy cậu nhìn mình, sắt mặt còn tái nhợt như ma.
Cố Minh hoảng sợ, thuận miệng trách cứ: "Tối rồi không ngủ ở đây giả ma định dọa chết tôi à?"
Cố Minh nhìn cậu gầy gò nói: "Dạo này có phải em ốm đi không, em sỏi gương mà không ngán ngẫm à ở nhà cũng không biết tự chăm sóc cho mình"
Tri Hạ nghe anh nói mang lòng đau như dao cắt, đối với anh đó không phải là sự lo lắng mà là sự ngán ngẫm khi nhìn thấy cậu.
Một bác sĩ không hề quen biết nhưng khó nhìn thấy cậu ốm yếu lại lộ ra vẻ mặt lo lắng còn anh, một người đã sống với cậu hơn 10 năm chỉ nhìn cậu với vẻ mặt thờ ơ cũng trách mắng.
Cậu nở nụ cười đáp: "Anh đi tắm rửa đi rồi nghĩ ngơi, anh làm việc cả ngày mệt mỏi rồi"
Cậu nói rồi về phòng ngủ nằm trên giường, Cố Minh ra khỏi phòng tắm thì cũng lên giường nằm ngủ. Hai người cùng nằm trên một chiếc giường nhưng sự xã cách thì không biết đã xa bao nhiêu.
Tri Hạ vì đau đớn ở bụng mà không ngủ được cậu quay về phía anh thấy anh đã ngủ dậy nhỏ giọng thì thầm: "Một năm.. em mặc kệ anh ở bên ngoài chơi bời, đùa giỡn bao nhiêu người chỉ cần đừng ầm ĩ trước mặt em.. em đều sẽ cố gắng chịu đựng.
Mặc dù cậu vô cùng đau đớn, đã nhiều lần suy nghĩ nhưng vẫn không thể nào rời bỏ anh đi được, có phải vì cậu quá yếu đuối hay là do yêu anh quá sâu đậm mà cậu không nỡ rời bỏ anh? Trong đêm tối giọt nước mắt lạnh lẽo lăn trên gương mặt tiều tụy của cậu.
Sáng hôm sau cậu dậy rất sớm nấu thức ăn cho anh, mùi dầu mỡ bốc lên làm cậu cảm thấy buồn nôn nhưng vì Cố Minh mà cậu đành nhịn xuống. Từ phòng tắm bước ra Cố Minh nói:" em dậy sớm thế anh dậy đã không thấy em đâu?"
- Em ngủ không ngon nên dậy sớm làm bữa sáng. Anh hôm nay có đi làm không?
- Ăn sáng rồi mới đi.
Ăn uống xong Cố Minh vội vàng ra khỏi nhà, Hạ Tri nhìn theo hướng anh đi mà vẻ mặt hiện lên sự cô quạnh..