Tên truyện: Xuyên Vào Thế Giới ABO Tác giả: Hạo Nhiên Thể loại: Xuyên Không, Đam Mỹ, 1vs1, ABO, Thăng Cấp văn Văn Án: Trên đường đi công tác về nhà Mục Nghiêm vì cứu một đứa trẻ mà bỏ mình, hưởng dương 34 tuổi, cứ tưởng rằng sau khi chết anh sẽ bị đưa vào âm tào địa phủ lại không nghĩ tới âm tào địa phủ đâu không thấy, trước mắt lại xuất hiện là thế giới vô cùng kỳ ba. Ở đây giới tính được chia là Omega, Alpha và Beta.
Chương 1: Beta có gì không tốt? Bấm để xem Ba ngày sau khi tỉnh lại, tiếp thu việc phân chia giới tính của thế giới này, đồng thời cũng biết được bản thân là một beta, trong lòng Mục Nghiêm không khỏi thở phào nhẹ nhỏm một hơi. Tuy anh không bài xích giới tính Omega hay Alpha, nhưng khi đặt bản thân mình vào trường hợp của họ anh lại không chấp nhận được. Mục Nghiêm là một người có tính chiếm hữu và tự chủ rất cao, anh không thích việc bản thân không khống chế được việc gì đó, chỉ vì thứ chất dẫn dụ hư vô mờ mịt của Alpha hay Omega. Tuy địa vị của Beta so với 2 giới tính còn lại trong xã hội có điều không bằng, nhưng cuộc sống của các Beta đều rất thoải mái, họ không cần như Omega lúc nào cũng phải lo sợ kỳ phát tình đột nhiên xảy ra, hoặc bị một chất dẫn dụ của một Alpha nào đó làm ảnh hưởng, cũng không cần như Alpha vì không xả được mà bị ảnh hưởng đến sức khỏe, nghiêm trọng còn có thể đánh mất tâm trí. Beta thì không cần lo lắng những điều đó, họ có thể làm những công việc mình thích và đi đến bất cứ đâu mà mình muốn, cho dù ế đến mọc rong rêu thì họ cũng không bị ảnh hưởng gì. "Ba, mẹ..". Mục Nghiêm từ trên lầu đi xuống vừa lấy tay xoa xoa trán, ba hôm nay vì phải tiếp thu nguyên chủ ký ức làm đầu anh đau như búa bổ, giấc ngủ đại đại giảm xuống, làm cơ thể anh mệt mỏi không thôi, dưới mắt một mảnh thanh hắc, tròng mắt tràn đầy tơ máu, nhìn vào cho người ta cảm giác như một người bệnh lâu năm. "Con trai..". Hai vợ chồng Mục gia đang ngồi ở phòng khách xem tivi, nhưng tâm trí thì luôn suy nghĩ đến chuyện của Mục Nghiêm, Mục Nghiêm là con trai út trong nhà tính tình cởi mở lại rất có chủ kiến, khi đã muốn làm việc gì sẽ làm cho đến cùng, có nổ lực lại biết cố gắng là một thanh niên tốt. Cả nhà Mục gia đều biết, Mục Nghiêm muốn thi vào trường Quân Đội Liên Á số 1 cả nước, cậu cũng vì giấc mơ này mà trả giá rất nhiều, đợt tuyển sinh lần này Mục Nghiêu cũng đã thông qua được phần lí thuyết, cậu là người thông minh có trí nhớ tốt, đôi với việc thông qua phần thi lý thuyết cậu cũng không có quá nhiều áp lực. Đúng như mong đợi Mục Nghiêm lấy thành tích tối ưu được thông qua. Sau cuộc thi lí thuyết là đến phần thi chất thể lực và tinh thần lực, chỉ cần cả hai đều đạt đến B cấp trở lên, khả năng Mục Nghiêm được trường Quân Đội Liên Á lựa chọn là rất cao, không nghĩ đến trong lúc kiểm tra tinh thần lực lại xảy ra sự cố, tinh thần lực của Mục Nghiêu bị hỗn loạn trực tiếp ngất xỉu, tuy bác sỉ nói tình trạng của Mục Nghiêm đã ổn định lại nhưng Mục Phụ và Mục Mẫu vẫn là lo lắng không thôi. Mục mẫu bước qua đỡ lấy Mục Nghiêu, cảm giác được một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay mình cơ thể Mục Nghiêu không khỏi cứng đờ, nhưng rất nhanh lại thả lỏng xuống dưới, Mục Mẫu đang nắm lấy tay cậu cũng không hề phát hiện khác thường. "Con thấy trong người thế nào rồi". Đỡ con trai đến sofa ngồi xuống, Mục mẫu cũng ngồi xuống bên cạnh cậu lo lắng hỏi, Mục phụ ngồi bên cạnh Mục mẫu cũng nhìn về phía cậu, tuy trên mặt ông không có quá nhiều biểu cảm, nhưng Mục Nghiêm vẫn cảm nhận được sự lo lắng của một người cha dành cho con của mình, trong lòng Mục Nghiêm không khỏi dân lên chút ấm áp. Đồi trước, lúc anh 6 tuổi ba mẹ đều bị tai nạn xe cộ qua đời, anh liền sống chung với ông nội, những người trong Mục gia trong tối ngoài sáng đều tìm mọi cách hãm hại anh, thủ đoạn ùng ùng không dứt, từ nhỏ đến lớn anh chưa bao giờ cảm nhận được tình thương. Sau khi ông nội mất, mọi người trong Mục gia biết tài sản đa số ông nội đều để lại cho anh, thái độ của họ đối với anh liền thay đổi. Lúc đó anh cũng không còn xem trọng đến hai chữ được gọi là "tình thân" nữa, cuộc sống của anh chỉ đi kèm với hai chữ ít lợi, cuộc sống như thế đối với Mục Nghiêm mà nói đã trở thành thoái quen và cũng rất đổi nhàm chán. Đối với thế giới đó anh không hề có chút lưu luyến, còn về cuộc sống bây giờ, theo ký ức mà nguyên chủ để lại làm trong lòng anh dân lên chút trờ mong. Cho nên, anh cũng không ngại đem cha mẹ của nguyên chủ trở thành cha mẹ của mình, chỉ mong trong tâm của họ luôn giữ được thứ tình thương thuần khiết này. "Con khỏe hơn nhiều rồi, mẹ an tâm". Khóe môi Mục Nghiêm nhết lên, anh nhìn Mục mẫu nhẹ nhàng trả lời. Tuy tình cảm của anh đối với gia đình này vẫn còn chút phứt tạo, nhưng cũng không bài xích việc vun đắp tình cảm với họ, cũng như tạo ra một nơi mà anh có thể trở về. "Không sau là tốt rồi". Mục mẫu dịu dàng vỗ nhẹ vào tay Mục Nghiêu, nhưng ánh mắt nhìn cậu vẫn tràn đầy lo lắng. Mục phụ thấy cảm xúc của vợ hạ xuống, ông liền đưa tay ôm lấy vai Mục mẫu "Đừng lo, bác sĩ hôm nay nói gì em không nhớ sao." Mục phụ rũ mắt nhìn mục mẫu nhẹ giọng lên tiếng trấn an bà. Mục mẫu lúc này mới sực nhớ ra mỉm cười dịu dàng nhìn con trai út "Tiểu Nghiêm, hôm nay bác sĩ Hạ nói tình trạng của con đã ổn định hơn rồi, khoảng 1 tuần nữa là có thể hồi phục, hôm qua bên nhà trường có gửi thư thông báo cho con, nói là nữa tháng nữa con có thể đi kiểm tra lại, nếu thể lực và tinh thần đều đạt đến B cấp Trường Liên Á liền nhận con vào học". Lúc Mục mẫu nói Mục phụ cũng đã đi lấy thư nhà trường gửi đưa cho Mục Nghiêm. Mục Nghiêm nghe Mục mẫu nói vừa đưa tay nhận lấy thư từ tay Mục phụ, nhanh nhẹn đọc hết nội dung trong thư mời, cậu gật đầu nhìn Mục mẫu "Con đã biết." Mục mẫu nhìn phản ứng quá đổi bình thường của Mục Nghiêm, không khỏi quây sang nhìn Mục phụ, Mục phụ lúc này cũng quây sang nhìn bà, hai người bốn mắt nhìn nhau đều thấy rõ lo lắng trong mắt đối phương. Không gian đột nhiên im lặng, Mục Nghiêm rũ mắt, anh biết rõ phản ứng bình đạm của mình bây sẽ khiến cho Mục mẫu và mục phụ nghĩ nhiều, nhưng anh cũng không thể giống như nguyên chủ, vì chuyện này mà vui vẻ đến nhảy cẩn lên hoặc là sảng khoái cười to, anh không phải diễn viên cũng không thích diễn kịch, nên anh cũng không có ý định giả vờ trước mặt người thân của nguyên chủ, dù sao thân sát này bây giờ là do anh sử dụng, nếu ai chưa trải qua sẽ không liên tưởng đến chuyện như vậy. "Mẹ, anh hai đâu?" Mục Nghiêm không giải thích với cha mẹ nguyên chủ quá nhiều mà chỉ nhẹ nhàng nói sang chuyện khác. "Anh con sáng sớm đã có công việc ra ngoài rồi, trong khoảng thời gian này công ty rất bận, con đừng trách anh con." Mục mẫu sợ chuyện lần này làm ảnh hưởng tình cảm của hai anh em, sợ Mục Nghiêm nghĩ anh mình không quan tâm đến nó từ đó sinh ra ngăn cánh. "Mẹ đừng nghĩ nhiều, con hiểu được." Mục Nghiêm nhìn Mục mẫu khóe miệng hơi nhếch lên, bình thản lên tiếng. Nhìn nụ cười nhợt nhạt trên khóe môi Mục Nghiêm, không hiểu sao tâm đang lơ lửng của Mục phụ Mục mẫu bất giác thả lỏng, tuy con trai họ thay đổi rất nhiều, nhưng hai người cũng chỉ cho rằng sự cố lần này khiến Mục Nghiêm trở nên trưởng thành hơn mà thôi.
Chương 2: Mục Thanh Bấm để xem Vì nữa tháng nữa là đến ngày kiểm tra lại, Mục Ngiêm nghe lời chỉ dẫn của bác sĩ thay đổi chế độ ăn kèm với phục kiện mỗi ngày, chưa đầy một tuần cơ thể cùng với tinh thần lực của anh cũng đã hồi phục không sai biệt lắm. "Cơ thể cậu đang hồi phục rất tốt, bắt đầu từ hôm nay không cần phải làm phục kiện nhưng mà chế độ ăn thì vẫn phải giữ nguyên, một tháng sau nếu cậu có thời gian thì đến phòng khám của tôi, tôi sẽ đổi thực đơn mới cho cậu." Bác sỉ Hạ thu thập dụng cụ y tế vừa cùng Mục Nghiêm nói chuyện. Bác sĩ ở thế giới này không có sự phân chia Tây Y hay Trung Y giống như thế kỹ 21, ở nơi này các bác sĩ đều rất đa tài, họ học hết tất cả lĩnh vực có liên quan đến y học, chỉ cần phương pháp điều trị phù hợp và hiệu quả với bệnh nhân của mình họ đều sẽ áp dụng. Theo ký ức mà nguyên chủ để lại, gia cảnh hiện tại của Mục Nghiêm bây giờ so với những beta khác đã là rất tốt, nhưng cũng chỉ tốt hơn một chút mà thôi, mỗi buổi dược thiện mà anh đang sử dụng rẻ nhất cũng phải mất 500 đến 600 tinh tệ, không làm mà hưởng, trong lúc nhất thời làm anh có chút bân khoăn. "Bác sĩ Hạ, nếu ngừng ăn dược thiện cơ thể tôi mất bao lâu cơ mới có thể hoàn toàn bình phục." "Cái này cũng rất khó nói, nếu cậu dùng dược thiện đều đặn mỗi ngày, chỉ cần mất nữa năm là có thể hồi phục, còn không thì mất thời gian 1 đến 2 năm." Bác sĩ vừa nói vừa nhìn cậu, lại sợ cậu còn trẻ không biết tính nghiêm trọng của vấn đề, nghĩ nghĩ anh đành nói thêm "Nếu cậu đang có ý định dừng dược thiện thì hãy suy nghĩ lại, nghe nói cậu muốn vào trường quân đội, đúng không? Nếu cậu thật sự muốn vào trường quân đội thì đừng để cơ thể để lại tai họa ngầm." Bác sỉ Hạ cười cười nhìn cậu Beta trước mắt, một cậu Beta 18 tuổi nhưng lại mang theo chút cương nghị cùng một chút gì đó rất bí ẩn, nếu nhìn sơ qua còn sẽ lầm tưởng cậu là một Alpha cũng nên, nghĩ đến đây Hạ Vũ không khỏi cảm thấy bản thân có chút buồn cười, anh lắc đầu nhìn Mục Nghiên nãy giờ vẫn đang im lặng không lên tiếng. "Cảm ơn bác sỉ Hạ, dược thiện anh lấy trước cho tôi một tuần là được". Mục Nghiêm nghiêm túc nhìn anh "Chuyện này mong anh đừng nói cho ai biết." Hạ Vũ nhìn vào đôi mắt qua đổi bình tĩnh của cậu Beta, chỉ có thể gật đầu đồng ý. ¨¨¨&¨¨¨ Bác sĩ vừa rời đi, chỉ còn Mục Nghiêm một mình ngồi trong phong, cảm giác ngồi yên một chỗ không thể làm được gì khiến anh có chút không khỏe. Mục Nghiêm nhíu mày đưa ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu anh nhanh chóng tìm ra biện pháp, không ngừng vạch ra kế hoạch. Thời gian này tuy không thể ra ngoài trực tiếp tìm hiểu thị trường, nhưng anh cũng không rãnh rỗi, đa số thời gian anh đều lên tinh võng tìm hiểu thông tinh cũng như hấp thu các loại tri thức mới, tuy không được toàn viện nhưng với thân phận học sinh bây giờ, những gì anh thu thập được cũng đã đủ dùng. "Cốc.. cốc.. cốc..". Trong lúc vẫn còn miên mang suy nghĩ, bỗng nghe được tiếng rõ cửa, Mục Nghiêm thở dài đành phải tạm gác chuyện này sang một bên. "Tiểu Nghiêm.." Cánh cửa vừa mới ra, Mục Nghiêm liền thấy được một người đàn ông cao khoảng 1m87 thân hình cường tráng, khuôn mặt có 6 phần giống Mục phụ nhìn anh sảng khoái cười to. "Anh.." Mục Nghiêm nghiêm túc nhìn người đàn ông trước mắt. "Tiểu Nghiêm, e nghiêm túc như vậy làm gì hả, thằng nhóc này.." Mục Thanh nhìn đứa em một tuần không thấy, lại dường như trở nên trưởng thành hơn rất nhiều. Khuôn mặt nghiêm túc có bảy phần tương tự như Mục phụ làm anh có chút biệt nữu, xíu nữa còn nhận nhầm thằng em trai chở thành ba mình, nghĩ đến đây Mục Thanh liền giơ tây vỗ vào lưng Mục Nghiêm mấy cái. "Ân." Câu trả lời quá mức ngắn gọn làm không khí trong nhấy mắt đột nhiên yên tĩnh, nụ cười trên môi Mục Thanh cũng trở nên cứng đờ, đối với thằng em trai bỗng nhiên trở nên kiệm lời, trong lúc nhất thời anh cũng không biết phải nói gì. May mắn, lúc này Mục mẫu ở dưới lầu gọi hai anh em xuống ăn cơm, Mục Thanh vuốt mũi ra vẻ tự nhiên đưa tay ôm lấy vai Mục Nghiêm. Tuy không thích cùng người khác có quá nhiều tiếp xúc, nhưng nghĩ đến đây là 'Người Nhà' Mục Nghiêm chỉ có thể thả lỏng, khiến bản thân thích ứng với điều này. "Không đúng.." Mục Thanh dừng bước chân rồi nhìn thằng em từ trên xuống dưới, chân mài nhíu chặt, có vẻ như phát hiện được điều gì đó rất khó nói. Mục Nghiêm bình tĩnh nhìn lại Mục Thanh, Mục Nghiêm thấy anh đứng đó vẫn không lên tiếng, Mục Nghiêm cũng không quan tâm, sải bước chân lước qua anh liền bước xuống lầu. "Em trai, nói anh nghe, có phải em cao hơn rồi không?" Mục Nghiêm vừa đi, Mục Thanh cũng đi nhanh bước theo ôm lấy vai cậu, lần nữa lên tiếng trong giọng nói tràn đầy nghi hoặc. Mục Thanh không ngừng ở bên tai Mục Nghiêm lãi nhãi, Mục Nghiêm bị làm ồn đến huyệt thái dương không ngừng nhảy, chỉ có thể bất đắc dĩ trả lời. "Ân." Thấy hai anh em câu vai từ trên lầu bước xuống, Mục mẫu vui vẻ không thôi, khóe miệng không ngừng giơ lên. Một tuần này, Mục Nghiêm luôn cẩn thận quan sát theo quen ẩm thực của Mục phụ và Mục mẫu, nên khẩu vị của hai người như thế nào anh đều nắm rõ. Hôm nay thấy Mục mẫu vui vẻ như vậy, anh không để ý liền gắp cho bà không ít thức ăn, Mục phụ nhìn con trai thứ ân cần gắp thức ăn cho mẹ nó, không khỏi có chút ê răng, không biết bản thân nên ghen với con trai đang dành lấy công việc của mình, hay nên ghen với vợ vì được con trai lo lắng còn cha thì nó vứt sang một bên. Trong lúc ông còn đang rối rắm, một miếng thịt xào chua ngọt mà ông thích đã được đặc vào chén. Mục phụ ngước mắt lên nhìn con trai út đang dùng khuôn mặt vô biểu tình nhìn ông, sau đó động tác tự nhiên để công đũa sang một bên, Mục phụ rũ mắt, tự nhận là hết sức rụt rè lấy đũa gắp miếng thịt xào chua ngọt cho vào miệng nhắm nháp, trong lòng rất là thỏa mãn. Mục Thanh nhìn biểu cảm trên khuôn mặt cha mình cảm giác rất là cay đôi mắt, anh quây sanh nhìn thằng em trai có khuôn mặt tựa như Mục phụ cùng với biểu tình vô cảm y như đúc của ông, Mục Thanh liền ngăn không được cảm thấy ngứa răng. "Thằng em, của anh mày đâu.." Mục Thanh dùng đôi mắt đầy u oán cùng giọng điệu tựa như oán phụ nhìn về phía Mục nghiêm. Hai vợ chồng Mục phụ nghe giọng nói tràn đầy u oán của Mục Thanh cũng ngước mắt lên nhìn, cũng bị biểu cảm của anh làm cho buồn cười không thôi, nhưng hai người càng muốn xem phản ứng của Mục Nghiêm như thế nào, nên cũng đưa mắt qua nhìn cậu. Mục Ngiêm bị ba đôi mắt nhìn chằm chằm một lược, trong lòng không khỏi thở dài, anh cầm lấy công đũa, gắp lấy món ăn mà Mục Thanh ăn nhiều nhất lúc nãy để vào chén anh, còn tặng kèm cho anh thêm hai chữ "Ăn đi". Trong giọng nói của anh có chút bất đắc dĩ, làm hai vợ chồng Mục phụ cùng với Mục thanh nghe được đều không khỏi sững sốt. "Ba, mẹ hai người nên sinh cho Mục Nghiêm một đứa em đi thì nên.." Trên trán Mục Thanh nổi lên gân xanh tức giận lên tiếng. Hai vợ chồng Mục phụ lúc này mới tìm được từ thích hợp, trong giọng nói của Mục nghiêm thật sự rất giống người anh trai đang dỗ dành em trai, nghĩ đến đây Mục mẫu nhịn không được cười thành tiếng, Mục phụ cũng cảm thấy rất buồn cười nhưng vẫn cố nén để giữ lại chút thể diện cho con trai cả. Một bữa cơm ấm áp nhanh chóng trôi qua, cả gia đình đều ngồi trong phòng khách cùng nhau xem tivi, không khí này làm Mục Nghiêm rất thoải mái, bất tri bất giác liền đưa lưng dựa vào ghế cả người thả lỏng. Hai vợ chồng Mục phụ nhìn nhau hiểu ý cười, Mục Thanh nhìn cậu như vậy khóe miệng cũng nhẹ nhàng giơ lên. Lúc này tiếng quang não đột nhiên vang lên, Mục Nghiêm khó chịu nhíu mày, hai tay xoa hai bên huyệt thái dương rồi ngồi thẳng dạy, sống lưng thẳng đứng hai tay đặt lên đầu gối, ánh mắt nhìn thẳng vào tivi, đang triếu bộ phim tình cảm Alpha Omega. Thấy Mục Nghiêm vừa thả lỏng chưa được bao lâu lại bị tiếng quang não làm phiền, sắc mặt Mục Thanh không tốt lắm, anh bất máy trong giọng nói có chút không vui lên tiếng "Việc gì.." "Mục tổng, Gian tổng đột nhiên đến đây, không biết bí thư Trần đã thông báo việc này với ngài chưa.." Người ở đâu dây bên kia nghe được giọng anh có chút không vui, liền nhanh chóng lên tiếng giải thích. "Không có." Mục Thanh nhíu mày, "Bí thư Trần đang làm gì.." "Bí thư Trần đang tiếp đãi Gian tổng, không biết nói về vấn đề gì nhưng tôi cảm giác rất nghiêm trọng, nên mới gọi làm phiền Mục Tổng lúc này." Cô và Bí thư Trần đều biết Mục Thanh cố ý để trống lịch ngày hôm nay để ở bên gia đình, nhưng cô cảm thấy tình hình có chút không ổn, nên quyết định gọi cho Mục tổng. "Được rồi, 30 phút nữa tôi đến." Tắt đi quang não, Mục Thanh nhíu mày không biết suy nghĩ cái gì. "Đi thôi." Mục Thanh thình lình bị giọng nói sau lưng làm cho giật mình, anh theo phản xạ quay người né sang một bên, trong miệng cũng hết hồn kêu lên: "Cái quỷ gì.." Sau lại thấy rõ khuôn mặt vô biểu tình của thằng em trai, Mục Thanh liền tức giận vươn tay muốn xoa đầu cậu, ngặt nỗi Mục Nghiêm như biết trong đầu anh đang nghĩ gì, nhanh chân né qua một bên, hướng về phía cửa nhà đi đến. Trước cửa, người may đã đứng đợi ở đó, trong bàn tay kim loại còn cầm hai chiếc áo khoác, Mục Nghiêm lại gần lấy áo khoác mặc vào, Mục Thanh lúc này cũng đã bước lại gần Mục Nghiêm. "Em muốn đi à.." Mục Thanh nhíu mày có chút lo lắng nhìn Mục nghiêm, dù sau tinh thần cậu chỉ mới điều trị xong, vẫn chưa khỏi hẳn 100%, ngoài kia ồn ào như vậy không biết có ảnh hưởng gì không. Mục Nghiêm không lên tiếng chỉ yên lặng nhìn anh, Mục Thanh nhìn ánh mắt cậu như muốn nói 'Vô nghĩa, nếu không đi với anh thì cậu mặc áo khoác đứng đây để làm gì..' liền tức giận kêu lên: "Thằng nhóc.."
Chương 3: Trần Bí Thư Bấm để xem Ngồi trên xe bay, Mục Nghiêm không chút cảm xúc nhìn cảnh vật xung quanh nhanh chóng lướt qua, anh nhắm mắt, cổ họng trược lên xuống hai cái, não đều muốn bay ra khỏi đầu, cảm giác lơ lửng như đang ở chín tầng mây, dạ dày thì quay cuồng.. Mục Nghiêm hít sâu một hơi cắn chặt khớp hàm. Thời gian không biết qua bao đâu, xe bay ngừng tại một tần ngầm đỗ xe, Mục thanh cả người thanh tân thoải mái từ chỗ điều khiển xe bước xuống, rồi đứng một bên đợi Mục Nghiêm đi ra. Một phút, hai phút.. năm phút, Mục Thanh nhìn đồng hồ đeo trên tay không khỏi nhíu mày nghĩ. 'thằng quỷ nhỏ này làm gì mà lâu vậy không biết'. Mục Thanh không đợi được nữa, định bước đến mở cữa xe xem tình hình bên trong như thế nào, tay Mục Thanh chỉ vừa đưa đụng đến tay cầm, thì đã nghe được tiếng "cùm cụp", cửa xe đã từ bên trong mở ra. Trong tất cả các thể loại phim, chỉ cần nhân vật chính bước xuống xe, đạo diễn xe quay đôi dày của nhân vật chính đầu tiên, Mục Thanh tựa như đang xem một thước phim quay chậm của một bộ phim nào đó, nhân vật chính đi một đôi giày da hạng lượng, tiếp theo sẽ thấy được đôi chân dài thẳng tắp vạn người mê hoa gặp hoa nở, trai gặp trai thèm, gái gặp gái ngất này. Sau đó, đạo diễn sẽ từ từ kéo may quay lên trên, chúng ta sẽ thấy được thân hình mà anh chị em nào cũng mơ ước, cùng với khuôn mặt điển trai tràn đầy khí chất, khiến anh chị em chỉ muốn đẩy ngã, rồi.. Suy nghĩ đến đây Mục Thanh liền quơ quơ đầu, dẹp bỏ mấy cái suy nghĩ vớ vẩn sang một bên, em trai anh vẫn còn là một thằng nhóc, không thể để suy nghĩ của người lớn làm ảnh hưởng đến thế giới quan, thiện lương, ấm áp của nó được. "Anh..". Mục Nghiêm nhìn Mục Thanh như đang hồn du phiên ngoại, chỉ có thể bất đắc dĩ lên tiếng gọi. Mục Thanh nghe được tiếng kêu của Mục Nghiêm lúc này mới hoàn hồn, lại thấy sắc mặt Mục Nghiêm không tốt, chỉ có thể đem thế giới quan của Mục Nghiêm sang một bên, anh nhíu mày lên tiếng hỏi. "Làm sao vây, không thoải mái sao?" "Không có". Mục Nghiêm liết nhìn Mục thanh một cái rồi lước qua anh, hướng thang máy đi qua. Mục Thanh nhìn bóng lưng của Mục Nghiêm đi xa, cảm giác bản thân như biến thành tài xế riêng của nó vậy. Mục Thanh lắc đầu đem cái suy nghĩ không đáng tin cậy vứt sang một bên, lúc này mới nhanh chân cùng Mục Nghiêm đi song song. Mục Lệ cha của Mục Thanh và Mục Nghiêm, đã một tay thành lâp ra công ty Mục Nghê lấy họ ông và tên của vợ làm tên công ty, sau khi qua tuổi 40 ông liền quyết định để Mục Thanh làm tổng giám đốc điều hành công ty, còn ông thì vẫn giữ chức vụ chủ tịch, chỉ những khi có việc quan trọng mới ra mặt. Công ty Mục Nghê 5 năm trước từ một khu trung đẳng chuyển vào khu Đô thị An Thanh, ở đây trị an rất tốt, giao thông thuận lợi, tòa nhà sạch sẽ lại thoáng mát. Sau khi chuyển vào đây việc làm ăn của Mục gia lên như diều gặp gió làm càng lúc càng lớn, từ lẻ tẻ vài văn phòng đến bây giờ cả một tầng hai mươi năm đều là của công ty Mục Gia. "Gian tổng là người quản lý tòa lầu mà chúng ta đang thuê, lúc trước vì khu đô thị An Thanh vừa mới xây dựng chúng ta mới có cơ hội được ký hợp đồng năm năm. Tháng sau, hợp đồng thuê liền hết hạng, hôm qua chúng ta cũng đã gia hạng hợp đồng thành công thêm hai năm nữa, nhưng không biết vì sau lúc này Gian tổng lại đến đây, mà không hề báo trước". Hai người từ bãi đỗ xe đi ra, không cần Mục Nghiêm lên tiếng dò hỏi, anh liền tự động kể rõ đầu đuôi cho cậu biết. Mục Nghiêm hiểu rõ mọi việc liền gật đầu nói: "Đưa bản hợp đồng em xem." Mục Thanh nghe Mục Nghiêm muốn xem hợp đồng, hỏi cũng không hỏi một câu liền gửi hết tất cả giấy tờ có liên quan chuyển vào quang não của cậu. Mục Nghiêm mở ra quang não, đọc lước qua một lược sau đó nhanh chóng tắt đi. Mục Thanh đứng bên cạnh thấy cậu đọc nhanh như gió, mắt cũng không chớp một cái, không khỏi hiếu kỳ hỏi. "Em đọc hiểu không?" Mục Nghiêm liếc mắt nhìn anh "Một chút." Mục Nghiêm có tiếng là thông minh và trí nhớ tốt, chỉ cần nhìn sơ qua là có thể đọc lào lào rồi, hơn nữa muốn thi vào trường quân đội Liên Á cũng cần phải biết một ít tri thức về luật pháp, như vậy mới có thể thông qua kỳ thi lý thuyết. Trường quân đội Liên Á có tính nghiêm khắc, muốn thi vào không phải là chuyện dễ dàng gì, từ phần thi lý thuyết đến phần thi thực hành đều phải trải qua rất nhiều cửa ải, Mục Nghiêm trong phần thi lý thuyết biểu hiện rất xuất sắc, không những thông qua thành công mà còn là người nhận lấy số điểm tối ưu mà khó có Beta nào vược qua được, nhớ đến đây Mục Thanh không khỏi có chút xấu hổ, anh đưa nắm tay đặt gần miệng giả vờ khụ vài tiếng. Mục Nghiêm cũng không trêu chọc anh, cửa thang máy vừa mở ra liền đứng đợi Mục Thanh ra trước rồi mới theo sau. Công nhân của công ty Mục Nghê tất cả điều là Beta, một người Alpha và Omega đều không có. Alpha, Omega là một giới tính thể hiện địa vị xã hội, là một giới tính khiến họ có cái cơ bản để kiêu ngạo, đối với Alpha và Omega mà nói, làm việc cho một Beta khiến họ đánh mất tôn nghiêm, là một loại khinh nhờn đối với giới tính của họ, có một số Omega và Alpha cực đoan đến nỗi thà thất nghiệp chết đói còn hơn làm việc cho Beta. Khi các nhân viên đang làm việc thì thấy được Mục Thanh bước vào, họ đều tạm dừng động tác trên tay, gật đầu hướng về phía anh chào hỏi, sau đó mới tiếp tục bận rộn. Có người thấy được Mục Nghiêm không cấm được có chút hiếu kỳ, nhưng cũng không dám có quá nhiều phản ứng, chỉ lặng lẽ liếc nhìn một cái rồi nhanh chóng rũ mắt. "Anh, đứng đây đợi em". Mục Nghiêm đứng trước cửa bộ môn, thấy bên trong có máy in, liền nói với Mục Thanh. Mục Thanh tuy không biết cậu muốn làm gì nhưng cũng gật đầu, vừa định lên tiếng hỏi gì đó liền thấy được Trần bí thư đang vội vã đi về phía anh. Mục Thanh nhíu mày có chút tức giận, cảm thấy người này không ổn trọng làm việc lại hấp tấp, nghĩ đến đây anh liền tức giận lên tiếng "Việc gì". "Mục tổng, Gian tổng đang ở trong văn phòng của ngài, hình như muốn thảo luận với ngài chuyện gì đó." "Cậu để Gian tổng một mình ở trong văn phòng của tôi." Giọng nói của Mục Thanh tràn đầy không vui, anh nheo mắt nhìn người đàn ông ốm yếu trước mặt, ánh mắt đen tối không rõ, Bí thư Trần bị nhìn cả người đều không thoải mái, nhanh chóng cúi đầu che đi ánh mắt tối tăm. "Bên cạnh Gian tổng còn đi theo một Omega, hơn nữa Bí thư Ha còn ở bên trong tiếp đãi." Bí thư Trần hồi hộp ngước mặt lên nhìn Mục Thanh, lại bị Mục Thanh bắt vừa vặn, hắn liền vội vàng cúi thấp đầu, Mục Thanh nhìn thấy biểu hiện này của hắn trong lòng phiền chán không thôi. "Anh, đi thôi." Hai ba phúc sau Mục Nghiêm liền từ trong văn phòng bước ra, trên tay còn cầm một sắp giấy tờ, không biết dùng để làm gì. Bí thư Trần nhìn Mục Nghiêm, không khỏi hiếu kỳ lên tiếng hỏi "Mục tổng người này là.." Những nhân viên ở xung quanh nghe được bí thư Trần hỏi, cũng vểnh lỗ tay lên nghe. "Như thế nào, tôi quen biết ai cũng phải báo với cậu." Mục Thanh lần này thật sự không thèm che dấu sự chán ghét của mình đối với bí thư Trần, nếu không phải vì cha, anh đã đem tên này đuổi ra công ty từ lâu rồi. "Thật xin lỗi Mục tổng, tại tôi nghe vị tiên sinh này gọi ngài bằng anh, trong rất thân thiết nên tôi tưởng hai người có quen.. b". Trần bí thư không ngừng nói luyên thuyên lại đột nhiên im bặt khi trạm vào đôi mắt của Mục Nghiêm, hắn ngơ ngác nhìn ánh mắt đen tối của anh, cảm giác sợ hãi ở trong lòng bỗng nhiên ập đến làm hắn có chút hít thở không thông, con ngươi như muốn chết đứng, hắn giãy giụa muốn dời đi tầm mắt nhưng không cách nào thoát được, lòng ngực bí thư Trần không ngừng phập phồng, cảm giác bản thân như rơi vào hố nước sâu lạnh băng không có lối thoát. Mục Thanh tức giận nhìn bí thư Trần đứng trước mặt anh bất động như muốn kéo dài thời gian, chỉ số bạo ngược trong anh không ngừng dân lên, muốn đem người kéo vào phòng vệ sinh đánh một đốn. Mục Nghiêm đưa mắt nhìn xung quanh một lược rồi làm như không có chuyện gì, anh đưa tay chạm vào vai Mục Thanh nói. "Anh, đi thôi." Mục Thanh xoay một bên đầu nhìn Mục Nghiêm, trong ánh mắt vẫn còn chút tức giận chưa kịp rút đi. "Bây giờ không phải thề điểm." Biết Mục Thanh tức giận anh liền mở miệng, giọng nói rất nhỏ chỉ đủ để Mục Thanh nghe thấy. Mục Thanh hít sâu một hơi bình phục lại tâm tình, cất bước liền đi không thèm liết nhìn Trần bí thư thêm một cái. Biết người này muốn làm chuyện bất lợi với công ty mà hiện giờ lại không thể làm gì được hắn, Mục Thanh nghẹn một bụng hỏa không chỗ phát tiết, cảm thấy bản thân như muốn bị cái nóng trong người thiêu chết. Sau khi thấy người rời đi, hình bóng đều khuất sau cánh cửa không thấy rõ, nhóm nhân viên gần đó mới dám thở phào nhẹ nhõm một hơi. Những người này đều bị ánh mắt của Mục Nghiêm làm cho chết khiếp, bọn họ rõ ràng là Beta nhưng đều cảm nhận được áp lực khổng lồ tựa như bị một Alpha trội chèn ép, không dám thở mạnh. Nhóm nhân viên đưa mắt nhìn nhau không nói lời nào, rồi bất đầu tiếp tục công việc trên tay như không có chuyện gì, nhưng trong lòng thì đã sóng biển cuồn cuộn, cái ánh mắt của người nọ lúc nãy không ai có can đảm nhớ lại lần nữa. Mục Thanh đẩy cửa văn phòng bước vào, trên mặt đã thay đổi một bộ biểu tình, anh cười sang sảng chào đón người không mời mà đến. "Chào Gian tổng, hôm nay sao ngày lại có thời gian nghé qua đây, cũng không thông báo trước với tôi một tiếng, để có thể tiếp đãi ngài thật tốt."
Chương 4: Gian Thừa. Bấm để xem Người của thế giới này tuổi thọ trung bình khoảng 150 tuổi, những người có tố chất cơ thể và tinh thần lực tăng cao, tuổi thọ cũng sẽ theo đó tăng lên, giống như Mục phụ và Mục mẫu năm nay đã hơn 40 nhưng nhìn vào cũng khiến người đối diện cảm thấy họ thành thục và trầm ổn, mà không phải là tuổi già trung niên không có sức sống. Người ở đây có tố chất Gen rất cao, đa số điều là tuấn nam mỹ nữ rất khó để tìm ra một người có ngũ quan xấu xí, Gian tổng là một Alpha lặn 46 tuổi, ngũ quan không tính xuất sắc nhưng cũng vừa đủ xem, chiều cao khoảng 1m80, nhưng khí sắc và biểu cảm trên gương mặt cũng xóa đi thứ tốt đẹp duy nhất còn soát lại này. "Mục tổng.." Mục Thanh có 2 bí thư riêng, một là bí thư Trần người còn lại là bí thư Ha là một nữ Beta, cô có khả năng ứng biến tốt, xử lý công việc gọn gàng dứt khoát là một người tài giỏi đáng được trọng dụng, quan trọng hơn là một người có đức tính tốt, nghĩ đến hành động của Trần bí thư hôm nay, Mục Thanh liền âm thầm hạ quyết định.. Mục Thanh ngồi xuống vị trí ghế Tổng Giám đốc, bên trái đứng bí thư Ha bên phải đứng Mục Nghiêm, bí thư Ha có chút hiếu kì nhìn Beta có sáu bảy phần giống Mục tổng, không biết người này có thân phận gì, tuy trong lòng hiếu kì không thôi nhưng cô vẫn rất chuyên nghiệp chỉ lước nhìn một cái liền chuyên tâm đứng sau lưng Mục tổng, không dám có một động tác dư thừa. "Không có việc gì ta không thể đến đây sao Mục tổng." Gian tổng nhìn Mục Thanh một cách khinh thường của một Alpha dành cho Beta. "Gian tổng nói đùa, ta rất hoan nghênh ngài đến đây.. nhưng Gian tổng đến đột ngột như vậy, ta lại không có ở đây ít nhiều sẽ có chút bất tiện, Gian tổng nói có đúng không." Câu nói mang ý ám chỉ Gian Thừa không mời mà đến, Mục Thanh mỉm cười, bình đạm nhìn Gian Thừa lên tiếng. "Ngươi.." Hiểu ý ngoài lời nói của Mục Thanh, Gian Thừa liền tức giận kiềm chế không được muốn la lên, ngồi bên cạnh hắn là một nữ Omega tóc vàng nãy giờ vẫn luôn yên lặng, thấy vậy liền nhanh chóng trấn an, đôi tay cô mềm nhẹ đặt trước ngực Gian Thừa vuốt ve "Gian tổng bớt giận, đừng để ý lời nói của mấy tên Beta làm gì, bọn họ không xứng làm Gian tổng của em tức giận như vây đâu." Gian tổng nghe Omega mình thích nhỏ giọng an ủi, cảm giác thể xác và tinh thần đều thoải mái, trong khoang mũi không khỏi tràn ra một tiếng "Hừ" nhẹ. Mục Thanh cũng không thèm quan tâm sự khinh thường này của Gian Thừa, quy tắc của thế giới này là vậy, Omega hay Alpha thường xuyên khing thường Beta cũng không phải là việc hiếm thấy, đối với anh cũng không phải là việc quan trọng. Nhưng anh cũng không muốn mất thời gian vào những chuyện vô bổ như thế này. "Nếu Gian tổng không có việc gì quan trọng, vậy thì xin ngài nhường một bước.. tôi còn rất nhiều công việc cần phải giải quyết." Lần này Mục Thanh cũng không thèm nói lời khách sáo, vì anh biết người này đến đây không có ý tốt nên cũng không dông dài liền vô thẳng vấn đề. "Mục tổng, thật là lợi hại.." Gian Thừa nói đến đây liền cố ý kéo dài một hơi, trong giọng nói tràn đầy ác ý làm người nghe đặc biệt khó chịu. "Nhưng Mục tổng hình như quên mất, hợp đồng gia hạn 5 năm chỉ còn hơn 1 tuần nữa là đã hết hạng, đến lúc đó.. mong Mục tổng có thể nhanh chóng chuyển đi.." "Gian tổng nói đùa, hôm kia chúng ta đã ký hợp động gia hạng thêm 2 năm nữa, mong Gian tổng chớ quên." Mục Thanh nhíu mày, trong lòng có dự cảm không tốt lắm. "Ha ha, Mục tổng đừng nói mê sảng, chúng ta đã ký hợp đồng bao giờ đâu mà có quên hay không quên ở đây." Khóe môi Gian Thừa nhếch lên một cách khinh bỉ. Trong các tòa nhà được cho thuê thì chỉ có tầng lầu này là được Beta mướn, Gian Thừa cũng đã điều tra sơ qua Beta này cũng không có hậu trường, nên hắn quyết định lựa chọn đối với nơi này xuống tay. "Gian tổng, hợp đồng cũng đã ký rồi, ngài nói như vậy có phải hay không có chút không tốt lắm." Nhìn Mục Thanh vẫn như vậy bình tĩnh, Gian tổng không khỏi có chút tức giận, tên này vẫn luôn là vậy, chỉ là một Beta bình thường mà cũng dám khinh thường một Alpha như hắn, nêu không phải vì ông già ngu ngốc ở nhà, thì hai ngài trước có điên hắn mới ký gia hạn hợp đồng thêm để bây giờ phải đi giải quyết một cách phiền phức như vây. "Hợp đồng gì ta không biết?" Ôm lấy Omega ngồi bên cạnh, hắn vuốt ve lấy vòng eo trong tay, cảm thấy nói chuyện với Mục Thanh rất mất thời gian lại phiền phức, hơn nữa ôn hương trong lòng có chút tâm dương khó nhịn nên cũng không muốn nói nhiều. Omega bị ôm đến đỏ mặt, cả người mềm nhũn ngã người vào lòng Alpha không ngừng cọ lên cọ xuống tìm kiếm an ủi, Gian Thừa bị cọ cũng có chút chịu không nổi liền đưa tay vỗ lên cái mông trước mắt. "Đừng động dục, một lát về liền cho ngươi ăn." Mục Thanh nhìn hai người không xem ai ra gì mà ve vãn nhau, bị tức giận đến mặt mày xanh mét. "Gian tổng thỉnh tự trọng, hợp động trên tay tôi cũng có một bản, lúc đó chúng ta cũng có quay video để lại làm bằng chứng dự phòng chuyện ngoài ý muốn xảy ra, cho nên mong ngài hãy rút lại những gì đã nói, tôi cũng sẽ xem như chưa có chuyện gì phát sinh." Mục Thanh kiềm chế cơn tức giận nói, nhìn cảnh cay đôi mắt trước mặt anh quay đầu nhìn Mục Nghiêm đứng phía sau, sợ hình ảnh này dạy hư em trai của mình. Mục Nghiêm vô biểu tình rũ mắt nhìn lại Mục Thanh, thấy cậu như vậy anh cũng chỉ có thể tạm thời để chuyện nay sang một bên tập trung giải quyết chuyện trước mắt, anh chỉ có chút hiếu kì không biết Mục Nghiêm lấy mắt kính ở đâu, còn vô thanh vô tức đeo lên, nhưng phải nói gen nhà họ đúng là xuất sắc, Mục Nghiêm bình thường đã rất thu hút, lúc này đeo kính làm cho người ta cảm giác chững chạc không ít. "Video, hợp đồng? Tôi không hiểu Mục tổng muốn nói gì." Gian Thừa nhìn Mục Thanh giả ngu nói. Mục Thanh nhíu mày lick mở quang não ra kiểm tra, hợp đồng và video đúng như dự đoán tất cả đều không cánh mà bay, anh hít một hơi nhìn Gian Thừa cố nén tức giận lên tiếng. "Gọi bí thư Trần vào đây." "Vâng, Mục tổng..". Bí thư Ha đứng bên cạnh nghe vậy liền nhanh nhẹn lên tiếng. Cô mang giầy cao gót bước đi như bay nhanh chóng đi ra văn phòng gọi người. Không bao lâu, bí thư Trần cùng bí thư Ha nối tiếp nhau đi vào. Sau khi nghe rõ mọi chuyện bí thư Trần mập mờ liếc mắt nhìn Gian tổng, tim đập thình thịch không ngừng, một lúc sau mới lắp bắp lên tiếng, hắn nói một cách khẳng định, chắc chắn 100% việc ký hợp đồng 2 hôm trước không hề xảy ra, trên tay cũng không có hợp đồng hay video gì có liên quan đến việc đó. Nghe những lời Trần Húc nói, cảm xúc của Mục Thanh không có quá nhiều biến hóa, nhìn vẻ mặt vênh váo của Gian Thừa anh cũng đã đoán ra được phần nào, gọi Trần Húc đến đây cũng chỉ muốn xác định một vài chuyện, Trần Húc đúng như dự đoán thật sự không làm anh thất vọng a. "Mọi chuyện đều đã rõ ràng, Mục tổng nhớ nhanh chóng dọn đi nơi khác, tôi đi trước một bước." Gian Thừa nhìn Mục thanh tựa như một con Gà trống đánh thắng trận, ngẩng đầu ưỡn ngực ôm lấy Omega bước đi ra ngoài, tỏ ra khinh thường không thèm nhìn Mục Thanh liếc mắt một cái. Đợi người hoàn toàn bước đi ra ngoài Mục Thanh liền quay đầu nhìn bí thư Ha. "Chuyện này không được để ai biết." "Vâng, Mục tổng." "Được rồi, không còn chuyện gì nữa ra ngoài đi". Mục Thanh dựa lưng vào ghế, khóe mắt hờ khép lên tiếng. "Vâng." Bí thư Ha gật đầu chào Mục Thanh và Mục Nghiêm sau đó mới nhanh nhẹn lui ra. Cửa văn phòng đóng lại, trong không gian cũng trở nên an tĩnh, Trần bí thư bị ánh mắt của Mục Thanh nhìn cả người đều không thoải mái, hắn lấy hết can đảm ngước mắt lên nhìn Mục Thanh như muốn chứng minh điều gì đó. Mục Thanh không biết cũng không quan tâm Trần Húc nghĩ gì, anh liếc nhìn hắn một cái liền rũ mắt che khuất suy nghĩ nơi đáy mắt. "Bây giờ cậu định viếc đơn xin nghĩ hay muốn bị tôi đuổi, nói đi tôi sẽ thanh toàn cho cậu." "Tôi sẽ viết đơn xin nghĩ việc." Trần Húc biết sau khi lựa chọn phản bội Mục Thanh, chuyện nghĩ việc cũng là điều sớm muộn, nhưng hắn cũng sẽ không ăn năn vì cách làm của mình hôm nay, khi nói chuyện với Mục Thanh cũng tỏ ra đúng lý hợp tình không một lời biện giải. "Ân, cậu đi đi." Mục Thanh cũng không muốn nghe người này giải thích, cũng không muốn lãng phí thời gian, lãng phí miệng lưỡi phân rõ phải trái đúng sai với người như vậy. "Sau khi chuyện này giải quyết xong tôi sẽ gửi tiền lương tháng này cho cậu." "Mục thanh, mày như vậy là có ý gì." Trần Húc tức giận không quan tâm gọi thẳng tên Mục thanh mà không một chút tôn trọng. "Tôi mong cậu giữ yên lặng đến khi chuyện này kết thúc, nếu không đến lúc đó tôi cũng sẽ không nể mặt ba cậu để cậu sống yên ổn như bây giờ." Giọng nói Mục Thanh rất nhẹ nhưng bên trong lại bao hàm hàm ý rất rõ ràng. "Mục Thanh đừng có quá đáng, tao không sợ mày, mày đừng hòng lôi ông già vô dụng đó ra uy hiếp tao." Trần Húc vừa nói vừa dùng tinh thần lực hướng về phía Mục Thanh ép qua. Tinh thần lực của Mục Thanh và Trần Húc điều là B cắp, nhưng thể năng của Mục Thanh thì lại cao hơn Trần Húc một bật. Trần Húc chiếm trước tiên cơ nên trong lúc nhất thời Mục Thanh cũng không làm gì được Trần Húc. Tinh Thần lực hai bên không ngừng da chạm vào nhau, dụng cụ trong văn phòng bị chèn ép, không ngừng xuất hiện vết xước lớn nhỏ. Mục Thanh nhớ đến Mục Nghiêm vẫn còn đang trong quá trình điều trị tinh thần lực, anh lo lắng tình hình lúc này làm ảnh hưởng đến Mục Nghiêm, liền dùng hết tinh thần lực còn sót lại hướng về phía Trần Húc nhanh chóng ép qua, Trần Húc không phòng ngừa bị tinh thần lực gấp năm lần đẩy lùi ra vào vài bước. Cảm giác đè ép trên người có điều lơi lỏng, Mục Thanh nhân cơ hội này từ trên ghế đứng lên. Nhưng Mục Nghiêm so với Mục Thanh còn nhanh hơn một bước, sau khi thích ứng được sức ép vô hình đè nặng lên cơ thể, Mục Nghiêm bước lại gần động tác tự nhiên không tốn chút sức lực nắm lấy cổ áo Trần Húc nhắc bỗng hắn lớn. Tinh thần lực đang phát ra, bị cái nhắc này của Mục Nghiêm làm cho đứt đoạn, tinh thần lực dội ngược làm trong đầu Trần Húc từng trận phát đau, mặt mày hắn trắng bệch cả người không sức chống cự. Trần Húc cố gắng giãy giụa đưa hai tay nắm lấy cổ tay Mục Nghiêm dùng cách thoát ra nhưng không được bao lâu hai tay liền vô lực trượt xuống, cánh tay Mục Nghiêm tựa như một cái lòng giam làm Trần Húc vô cùng kinh sợ, trong đôi mắt hắn tràn đầy sợ hãi chiếu ngược ra khuôn mặt bình tĩnh không chút cảm xúc của Mục Nghiêm. Mục Thanh cũng bị hành động của Mục Nghiêm làm cho giật mình, khi phục hồi tinh thần lại anh liền thở dài lên tiếng. "Mục Nghiêm thả hắn xuống đi, chuyện còn lại để anh giải quyết là được." Mục Nghiêm nhìn khuôn mặt xanh mét của Trần Húc một lúc, mới đem người vứt qua một bên, Trần Húc nằm dưới đất ôm cổ không ngừng ho khan, hắn hả họng không ngừng cố gắng hít lấy oxy, không dám liếc nhìn Mục Nghiêm một cái. Mục Nghiêm nhìn Mục Thanh không nói một lời liền bước đi ra ngoài. "Em định đi đâu." Mục Thanh nhìn đứa em kiệm lời của mình, bất đắc dĩ lên tiếng hỏi. "Rửa tay." Mục Nghiêm không quay đầu lại, trả lời xong liền mở cửa đi ra ngoài. Mục Thanh và Trần Húc hai người đã quen biết nhau từ nhỏ, nhưng lại không có quá nhiều giao thoa, cha Trần Húc với Mục Lệ là hàng xóm của nhau, mấy năm trước cha Trần Húc làm ăn thua lỗ lại có dính dáng đến việc tàng trữ chất cấm, được tòa tuyên án 23 năm tù cùng với mức tiền phạt 450 triệu tinh tệ, Mục phụ thấy Trần Húc liền không đành lòng, sau khi cậu vừa tốt nghiệp chuyên ngành liền để cậu vào công ty mình làm, cũng dặn dò Mục Thanh chiếu cố cậu nhiều hơn. Nếu không vì vậy Mục Thanh đã đuổi Trần Húc từ lâu rồi, Trần Húc người này không có tài nhưng luôn tỏ ra mình rất giỏi, hơn nữa còn luôn tỏ ra mình là nạn nhân, nói một câu không vừa ý liền tủi thân khóc lóc cúi đầu, Mộc Thanh nhìn mà phiền chán không thôi.