Tiểu Thuyết Vào Mùa Trăng Ta Xuyên Đến Dị Giới Làm Ni Cô Ở Núi Nga Mi

Thảo luận trong 'Cần Sửa Bài' bắt đầu bởi Ngân Hà Ichi XS, 18 Tháng bảy 2024.

  1. Ngân Hà Ichi XS

    Bài viết:
    0
    Tên truyện: Xuyên Đên Dị Giới Làm Ni Cô Ở Núi Nga Mi

    Tác Giả: Phạm Đức Đại

    Thể loại: Truyện tiểu thuyết thuộc thể loại kiếm hiệp hành động-xuyên không cổ đại-mạt thế zombie.


    [​IMG]

    Hành văn theo lối kể chuyện đơn giản.

    Truyện cũng có mặt trên nền tảng youtube với giọng đọc của Nam Minh Audio.

    Giới thiệu truyện:

    Năm 2035 một tảng băng lớn bị tác động bởi hiện tượng nóng lên toàn cầu nên đã bị tan ra, nứt vỡ, kéo theo sự nứt vỡ của bề mặt cùng sự tan rã của phòng thí nghiệm của chế độ cũ, thế chiến thứ 2.

    Virus cổ đại kết hợp với virus của phòng thí nghiệm tạo ra một chủng virus mới, lây lan cho toàn bộ trái đất.

    Trước thời điểm xẩy ra đại dịch zombie, đấng sáng tạo Gie Hô Va đã nhìn thấy nên đã lệnh cho một thiên thần xuống trái đất tìm người phù hợp rồi bồi dưỡng người đó thành vị cứu tinh của nhân loại. Người nào phù hợp đều chọn. Vị thiên thần quét một vòng, cuối cùng tìm thấy Jung Woo ở đại hàn dân quốc. Hành trình của Jung Woo giải cứu thế giới bắt đầu. Cùng đọc nhé.
     
    Ái NhẫnCao Phú Soái thích bài này.
    Last edited by a moderator: 18 Tháng bảy 2024
  2. Ngân Hà Ichi XS

    Bài viết:
    0
    Chương 1 + 2:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Năm 2035. Nước đại Hàn Dân Quốc. Ngày thứ 7 và chủ nhật như thường lệ mỗi cuối tháng. Kim Jung Woo sẽ về thăm gia đình ở quê thuộc phía nam jo la. Tháng này gia đình anh vừa hết một số loại vitamin khoáng chất Nu Tri Lai nên anh sẽ lên siêu thị đa cấp Am way để mua thêm mang về.

    Anh gọi taxi để đi đến đó, trong quá trình đi đến cửa hàng Am Way thì anh lướt trang web Am Way xem có chương trình khuyến mãi hay các sản phẩm mới nào không. Anh tíc vào các sản phẩm cần mua, sau đó đặt hàng, nhân viên Am Way sẽ đóng gói sẵn hàng hóa, anh chỉ việc đến đó thanh toán và mang hàng hóa về.

    Việc làm này sẽ giúp anh Jung Woo tiết kiệm được một số thời gian so với việc mua hàng, rồi xếp hàng thanh toán, rồi chờ lấy hàng. Vì cửa hàng Am Way thường rất đông khách.

    Sau khi lấy được hộp hàng hóa, anh lại bắt taxi để về quê. Lúc này trời cũng đã chuyển sang ban chiều, ánh sáng có vẻ diệu hơn ban ngày.

    Sau một lúc đi thì bấy giờ trời bắt đầu rơi những hạt mưa nhỏ, các loại xe vẫn tấp nập chạy trên đường, trời cũng dần mưa to hơn.

    Anh tài xế đã có nhiều năm kinh nghiệm ở công việc lái xe, khi trời mưa thì anh tài xế cho xe chạy ở tốc độ chậm hơn.

    Trời cũng bắt đầu tối dần rồi ánh đèn cũng đã được sáng lên hai bên đường.

    Xe taxi chạy băng băng qua các con đường chính, qua gầm cầu.. Lúc này trời cũng đã tối hơn, theo dự tính thì anh có thể trở về lúc 8 giờ tối nếu theo tốc độ hiện tại 40 ki lô mét một giờ. Một tốc độ khá chậm so với ô tô.

    Xe taxi vẫn băng băng qua nhiều con đường. Nhưng lúc này lại có một chiếc xe chạy rất nhanh từ ngã ba hướng từ phía tay phải, dường như nó không nhìn thấy chiếc xe taxi mà anh Jung Woo đang ở.

    Thật kì lạ chiếc xe này có vẻ chạy khá nhanh so với thông thường khi ở mức thời tiết trời mưa như thế này. Và chuyện gì cũng đã đến, nó lao vút và va mạnh vào bên hông nơi anh Woo đang ngồi bên trong, anh ấy hoảng hốt thốt lên chuyện gì vậy?

    Và sau đó chỉ vài giây sau chiếc xe lăn tròn vài vòng rồi băng đâm nát vạch lan can. Một lúc lâu sau người dân xung quanh mới gọi xe cứu thương đến đưa hai người đến bệnh viện.

    Đây là sự việc đã xẩy ra trong ngày thứ bảy.

    Trở về trước buổi sáng ngày thứ bảy.

    Thần giới: Đấng sáng tạo Giê Hô Va đang quan sát mọi thứ từ tầm nhìn bao la của mình ra ngoài vũ trụ, lúc này ông chợt nhận ra một sự bất thường kì lạ trong nội tâm mình, ông truy sâu vào bên trong và nhìn thấy một sự nguy hiểm sẽ tấn công, tiêu diệt những con dân của mình ở một hành tinh xanh gọi là trái đất, ông nhìn thấy những cảnh tượng kinh hoàng và ông không thể chấp nhận được sự việc đó có thể xẩy ra. Lúc này ông cho gọi một vị nữ thiên sứ đến và yêu cầu vị thiên thần này đến trái đất, tìm một người phù hợp và giúp đỡ gián tiếp con người này, cứu lấy nhân loại.

    Đấng sáng tạo nói: "Con hãy đến trái đất, tìm một người phù hợp, bảo trợ người này cứu lấy nhân loại."

    Mở ngoặc thần linh là người giúp đỡ con người, vạn vật, hướng dẫn vân vân nhưng họ có một luật lệ vĩnh cữu. Đó chính là chỉ hướng dẫn, chỉ dẫn. Họ không được phép giúp đỡ trực tiếp bằng quyền năng của mình. Đóng ngoặc.

    Vị Thiên Thần nói: "Thần lĩnh chỉ."

    Vị thiên thần này ngay lập tức chấp hành, cô ấy bây qua nhiều tầng trời, xuyên qua nhiều dãy ngân hà tiếp cận trái đất. Lúc này cô ấy dùng thần lực của mình quét vòng quanh trái đất, cô ấy phát hiện có một cá thể phù hợp ngay ở đại Hàn Dân quốc, tia cảm nhận rất yếu, nên cô ấy đã bay thẳng qua các tầng mây, tiếp cận thẳng đến tia khí tức này.

    Cô ấy bay qua nhiều thành phố của Hàn Quốc, đứng lơ lửng trên không, quan sát, cảm nhận. Bỏ qua nhiều thành phố mà vẫn chưa cảm nhận được tia khí tức rõ ràng. Tìm kiếm từ sáng đến tận trưa ngày chủ nhật.

    Cuối cùng cô ấy cũng thốt lên rằng, mình đã tìm thấy người phù hợp.

    Trong hàng tỷ cá nhân tại trái đất, rất ít cá nhân có thể cảm nhận được thần linh một cách thuần khiết, rất ít cá thể phù hợp mang tố chất mà thần linh chấp nhận. Có quá nhiều cá nhân, đất nước bị phân tách, phân tách ra nhiều dị biệt văn hóa dẫn đến độ cảm nhận thần linh chân chính bị biến mất.

    Sau một ca cấp cứu đến sáng ngày chủ nhật, gia đình của nhân vật chính Jung Woo đã đến bệnh viện, thanh toán chi phí và nghe được tin chấn động tâm can. Con của họ, anh của họ bị chấn thương quá nặng, khả năng tỉnh lại chỉ có 1%.

    Bác sĩ nói: "Bệnh nhân Kim Jung Woo bị chấn thương não, đốt sống thần kinh dẫn đến hôn mê, cơ thể có khả năng không thể vận động được nữa. Có khả năng trở thành người thực vật trong tương lai."

    Gia đình Woo bàng hoàng, khóc lóc như mưa khi nghe được tin dữ từ bệnh viện.

    Họ giận dữ, quyết định làm đơn khởi kiện người gây tai nạn đêm hôm đó.


    Còn tiếp:

    Chương 2: Vào Mùa Trăng Ta Xuyên Đến Dị Giới Làm Ni Cô Ở Núi Nga Mi.

    Vụ tai nạn làm nhân vật chính cùng anh tài xe bị thương nặng, điều đáng buồn là nhân vật chính bị hôn mê thành người thực vật. Đời nhân vật chính coi như xong, bỏ phế từ đây.

    Trong cơn hôn mê, mê man, anh nghe được tiếng khóc từ gia đình, anh vẫn mê man. Trong tiềm thức anh nghe được tiếng nói trong trẻo nhẹ nhàng. Kim Jung Woo-kim jung woo..

    Anh nhìn xung quanh, một màng ánh sáng trắng xung quanh, anh không thể phân biệt được đây là nơi nào, anh nhìn thấy cơ thể mình lân lân như đang lơ lửng, anh nhìn xuống thì không thấy đôi chân mình đâu cả. Anh nghĩ rằng có lẽ mình đã chết rồi, đây có thể là nơi đến thiên đàng.

    Ngay lúc này một hình bóng xinh đẹp mang theo ánh hào quang vàng sáng chói, trên đỉnh đầu cô ấy xuất hiện một vòng hào quang vàng toản sáng thể hiện cho hình dáng của thiên thần.

    Anh hỏi: Cô là ai? Cô có phải là thiên thần không?

    Thiên thần: Đúng vậy, ta là thiên thần của đấng sáng tạo, ta đến đây để mang cho con một cơ hội, cơ hội được trở lại. Con đã bị tai nạn, hiện tại toàn bộ cơ thể con đã bị tê liệt, đóng băng, không thể cử động.

    Ta mang đến cho con một cơ hội để trở lại cuộc sống ban đầu, nếu con chấp nhận. Nhưng con phải hoàn thành một công việc mà đấng sáng tạo giao ra.

    Jung Woo trả lời: Con.. con đồng ý với tất cả yêu cầu của người, tất cả miễn là con được trở lại bình thường.

    Ngay sau khi nhận được sự đồng ý, vị thiên thần ngay lập tức dùng quyền năng hút lấy năng lượng của mặt trăng vĩnh cửu mở ra một cổng dịch chuyển, ngay lập tức đưa linh hồn nhân vật chính đi vào. Vừa lúc này nhân vật chính với tay ra và hỏi.

    Khi con chấp hành nhiệm vụ này thì làm sao con trở lại được thế giới ban đầu?

    Vừa nói dứt câu thì hình bóng anh biến mất trong tíc tắc ở màng ánh sáng trắng xóa. Anh bay vào cổng kết nối từ một không gian trắng xóa rồi dần dần bay xuống đường dốc tối hơn, rồi tối hơn, rồi tối hơn. Sau một hồi anh mới nhìn thấy xa xa là những hạt ánh sáng lung linh màu xanh da trời pha nhẹ chút màu xanh của cây cỏ, sau đó anh bay qua tiến đến một không gian tối đen. Trong đầu anh nghe được âm thanh.

    Hãy đến thế giới đó, học tốt những kỹ năng, năng lực ở đó. Đến một lúc sẽ được trở lại.

    Vậy là hành trình của nhân vật chính Kim Jung Woo sẽ bắt đầu từ đây.

    Kể một chút về lịch sử của thế giới này. Đây là thế giới võ hiệp, vào năm 1273 trước công nguyên, thành trì vĩ đại tên là Tương Dương đã bị phá vỡ, sụp đổ, vợ chồng tướng lĩnh hào hùng quyết thủ thành đến cuối cùng, họ đã tự sát để bảo vệ một chút uy nghiêm cuối cùng. Con gái cùng con trai họ thì rút lui, một trong 2 người con gái của họ ôm lấy bảo vật có tên là Ỷ Thiên kiếm rút lui, tách ra mà chạy, trên đường chạy nạn người con gái này vô tình cứu giúp một vị ni cô nhỏ tuổi tên là Phổ Hiền. Người sau này mang võ công của sư phụ Quách Tương đi ra bên ngoài, vang danh thiên hạ.

    Quách Tương nữ hiệp chạy, rút lui, ẩn thân trong cổ mộ cùng vợ chồng Dương Quá.

    Năm 1352 vị nữ ni cô Phổ Hiền này xuất sơn, đi ngao du thiên hạ lịch luyện kỹ năng.

    Sau khi thành trì Tương Dương thất thủ, quân mông cổ đánh hạ Nam Tống sau vài năm, bình định đất nước. Các cuộc thanh lý, giết chóc vẫn diễn ra, nhiều thế lực của quân, dân giang hồ mông cổ tiến đến đất nước Nam Tống thành lập căn cứ địa mới, tạo ra nhiều trận cướp bóc, giết tróc cho dân bản sứ.

    Triều đình cai trị mới của mông cổ sau khi tiếp quản một vài năm thì họ cũng đã nhẹ nhàng hơn với dân bản địa, các cuộc cướp bóc đã không còn diễn ra rầm rộ nữa, nhưng vẫn có một số thế lực trực thuộc của họ vẫn thực hiện, tần suất không nhiều cho nên triều đình mông cổ vẫn có thể nhắm mắt cho qua.

    Sự việc kéo dài cho đến nhiều năm về sau. Năm 1352 ở một thôn làng nhỏ, một vài người mông cổ tiến đánh thôn làng, cướp giết, hiếp, bản làng hầu như đều không còn ai sống sót.

    Trong bản làng có một gia đình khá là khá giả, ngày xẩy ra sự việc thì mẹ của nam chính đi thăm gia đình bên mẹ, lúc trở về thì đã thấy toàn thôn đã bị giết hại. Bà ấy sợ hãi bỏ trốn vào rừng, nhưng thật không may, bà ấy đã bị một người mông cổ ở trong rừng phát hiện. Hắn ta cười nham nhở, cười lớn vô cùng, mẹ của nam chính sợ hãi chạy trốn, cố gắng trốn thoát, bên trong người bà hiện có một đứa trẻ 7 tháng tuổi hơn.

    Tên cướp mông cổ vận dụng khả năng, hắn phóng một thương, thương bay nhanh cắm xuyên qua lưng đâm xuyên qua ngực của mẹ nam chính.

    Bà ấy thổ huyết gắng gượng bổ nhào xuống đất, bên dứi ào ra một bọc sau đó tắt thở.

    Tên cướp tiến đến rút lấy thương rồi bỏ đi mà không thèm kiểm tra gì cả.

    Đứa trẻ sinh non, gần như đã chết 9 phần. Lúc này nam chính Jung Woo mới xuyên đến trên người đứa trẻ ấy, hơi thở thoi thóp. Anh nằm bên trong chiếc váy của mẹ, cố gắng lay lắc, trong đầu suy nghĩ, nếu như tiến đến thế giới này giống như các bộ tiểu thuyết được nghe nói thì hẳn nam nữ chính phải có hệ thống giúp đỡ. Vậy là anh quyết định hô lớn "hệ thống, hệ thống, hệ thống".

    Dù cố gắng hô nhiều lần nhưng vẫn không có một sự phản hồi nào.
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng bảy 2024
  3. Ngân Hà Ichi XS

    Bài viết:
    0
    Phần tiếp theo tại đây:

    Chương 3: Vào Mùa Trăng Ta Xuyên Đến Dị Giới Làm Ni Cô Ở Núi Nga Mi.


    Trong lúc này nữ ni cô Phổ Hiền đang đi qua gần đó, lúc này bà nghe thấy tiếng động, bà phát hiện đó là tiếng khóc của trẻ nhỏ, cẩn thận tìm kiếm thì thấy thi thể của mẹ Jung Woo nằm trong lùm cây, bên dứi váy có vật cọ quậy, khóc nhẹ nhẹ. Jung woo hô hệ thống nhưng bên ngoài người ta chỉ nghe được tiếng khóc nhỏ yếu mà thôi.

    Ni cô Phổ Hiền nhẹ nhàng giở ra thì thấy một đứa bé nhỏ xíu, bà ồ lên "đứa bé còn sống". Bà lấy vải bọc lấy, rồi ôm bên mình. Tiếp tục tiến bước đến phía trước. Bà cũng phát hiện ra nhiều đứa trẻ khác ở trong rừng, lúc này trời cũng đã tối, bà dẫn những đứa trẻ này theo, sau khi biết đến những sự việc đã xẩy ra ở ngôi làng của bọn trẻ.

    Bà nói "các con có muốn đi theo ta không? Ta sẽ cưu mang các con". Vậy là nữ ni cô có một đàn con theo sau.

    Bà đi qua rất nhiều nơi, phát hiện rất nhiều đứa trẻ mất cha mẹ, vậy là bà cũng nhận nuôi bọn chúng, đưa bọn chúng về núi. Vì số lượng đông nên bà quyết định chọn đỉnh núi Nga Mi làm nơi ở, bà cho xây lên một am to và cưu mang bọn trẻ, dạy bọn trẻ học chữ và võ thuật. Mở ngoặc nơi đây sau này trở thành thánh địa của phật môn trong truyền thuyết đóng ngoặc.

    Man chính sau khi tiến đến bên trong đứa trẻ, cơ thể sinh non, yếu ớt vô cùng, về sau cũng ảnh hưởng đến khả năng lĩnh hội, tu luyện võ công của man. Nhận được sự kinh thường của các chị em trong am.

    Bốn năm sau man chính đã được bốn tuổi, lúc này vị ni cô Phổ Hiền mới nói với man chính. "Con gái của ta, giờ con đã bốn tuổi rồi, con cũng nên bắt đầu học chữ và nội công tâm đắt của môn phái chúng ta rồi"

    Man chính bây giờ đã được đặt một cái tên mới theo họ Phổ của nữ ni cô. Tên là Phổ Nghi, cũng trở thành đại đệ tử đầu tiên. Dù rằng bà đã dạy võ công cho các đứa trẻ khác lớn tuổi hơn man chính. Sự yêu thương của Phổ Hiền dành cho Phổ Nghi nhiều hơn. Sự phân phát yêu thương không đồng nhất dẫn đến những tị nạnh trong âm thầm giữa những đứa trẻ với nhau, về sau càng ngày càng lớn hơn.

    Vậy là nhân vật man chính tiếp tục lớn lên trong am ni cô, thời gian dần dần trôi qua lại thêm 8 năm nữa. Trong 8 năm này Phổ Nghi vẫn chăm chỉ học chữ và nội lực, anh đã tiến đến tầng đầu tiên của nhập môn lúc năm tuổi, mãi đến năm 12 tuổi Phổ Nghi mới đạt đến nội lực le vồ 10. Ngọc Nữ Tâm Kinh. Nội lực một trăm trên một trăm.

    Phổ Nghi cũng bắt đầu xuống tóc theo các sư muội trong am, sư phụ Phổ Hiền đưa cho Phổ Nghi 2 quyển bí kiếp nhập môn của kỹ năng kiếm và kỹ năng Độ Nguyên Tâm Pháp. Luyện 2 môn kỹ năng mới song hành với tu luyện nội lực Ngọc Nữ.

    Phổ Nghi chăm chỉ luyện tập kiếm và Độ Nguyên mỗi ngày, được sư phụ ưu ái, không cần làm việc mà chỉ cần chăm chỉ tu luyện trong khi những chị em khác thì vừa tu luyện vừa chăm chỉ làm việc trong am.

    Những bé trai được Phổ Hiền cứu thì được sắp xếp sống gần chân núi, phụ giúp làm vườn, gánh nước, hướng dẫn khách hành hương đến am bái phật.

    Danh tiếng của am chưa có nhiều nên lượng khách đến không lớn, dẫn đến kinh tế khó khăn, để cải thiện thu nhập ngoài trồng trọt lấy cái ăn, Phổ Hiền còn trồng thêm một số loại thảo dược để bán kiếm thêm tiền nuôi lũ trẻ. Chẳng mấy chốc mười hai năm đã trôi qua, dù đã lớn tuổi, bà vẫn giữ được vẻ đẹp như tuổi trung niên.

    Nhị sư muội của Phổ Nghi tên là Mẫn Quân, cô ấy rất có thiên phú. Trong mười hai năm gia nhập, được học võ thuật của Phổ Hiền, cô ấy đã đạt đến trình độ le vồ ba mươi hai. Có thể nói là tốc độ cực nhanh, tài năng cao nhưng vẫn phải làm việc giống như các chị em khác trong am. Từ khi nhìn thấy sự yêu thương khác biệt mà sư phụ dành cho Phổ Nghi nhiều hơn, ưu ái hơn. Cô ấy trong lòng đau đớn, khó chịu.

    Cô ấy bắt đầu kéo bè, nói xấu, chê bai Phổ Nghi trong âm thầm.

    Tuệ Mẫn: "Sư tỷ, sư tỷ nghe gì chưa? Đại tiểu sư tỷ Phổ Nghi đạt le vồ mười rồi đó"

    Mẫn Quân: "Suỵt, nói bé thôi, con bé đó thật đúng là phế vật mà"

    Sau khi nói xấu Phổ Nghi họ cười trong sự âm thầm. Họ thật sự không biết rằng Phổ Nghi là linh hồn của thế giới khác, xâm chiếm cơ thể của đứa trẻ Phổ Nghi, Phổ Nghi đáng ra đã chết từ lâu rồi, chỉ là một cơ thể rỗng. Jung Woo tiến đến mới đen hơi thở kéo trở lại. Một cơ thể thiếu đi sự sống dẫn đến khả năng tu luyện võ công bị khiếm khuyết, Phổ Nghi đã thực sự rất cố gắng luyện tập, tu luyện lại nhận thêm được sự yêu thương của sư phụ nên mới có thể đạt được thành tụ mà trong mắt mọi người là phế vật kém cõi.

    Ở một nơi nào đó. Vị thiên sứ kia sau khi đưa Jung Woo dịch chuyển sang thế giới khác, lại tìm cho anh ấy một cơ thể phù hợp. Sau đó lại bay trở về, tiến đến một thế giới khác.

    Trên mặt trăng của Lăng Hư Giới, vị thiên sứ chọn lấy một viên đá mặt trăng, cô ấy dùng thần lực của mình tinh luyện, sau rất nhiều công tinh luyện đá mặt trăng, rồi hình thành lên một chiếc nhẫn linh hồn. Cô ấy đặt tên cho nó là nhẫn Lăng Hư theo tên của thế giới đó. Sau đó cô ấy trở về, chuẩn bị trao tặng chiếc nhẫn này cho Jung Woo, hỗ trợ cho anh.
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng bảy 2024
  4. Ngân Hà Ichi XS

    Bài viết:
    0
    Phần tiếp theo tại đây:

    Chương 4: Vào Mùa Trăng Ta Xuyên Đến Dị Giới Làm Ni Cô Ở Núi Nga Mi.


    Cả quảng thời gian tinh luyện tốn rất nhiều thời gian. Thời gian của thần linh không giống như của nhân loại. Một giây của thần có thể bằng cả năm của nhân loại. Trong quá trình tinh luyện không biết đã tốn bao nhiêu thời gian để hoàn thành.

    Ở thế giới võ hiệp Phổ Nghi vẫn chăm chỉ luyện tập mỗi ngày. Tiến đến tầng đầu tiên của kiếm Ngọc Nữ cùng tầng đầu của Độ Nguyên công.

    Một năm nữa lại trôi qua, Phổ Nghi đã mười ba tuổi, anh cũng tiến đến le vồ mười một của nội công, hai kỹ năng còn lại vẫn chưa tiến thêm bước nào.

    Lúc này trong sảnh chính của phật điện, sư phụ Phổ Hiền đang tụng kinh thì Mẫn Quân tiến đến theo như yêu cầu của Phổ Hiền.

    Phổ Hiền nói "Mẫn Quân con, bao giờ đại sư tỷ Phổ Nghi đạt le vồ hai mươi, con hãy dạy cho tỷ ấy khinh công đi nhé"

    Mẫn Quân nói "dạ, con biết rồi, nhưng sư phụ, đại sư tỷ thật sự không có tài năng gì cả, con thiết nghĩ sư phụ cũng nên giao việc cho tỷ ấy giống chúng con"

    Phổ Hiền nói "ta biết, ta tự có tính toán của mình, giờ con lui xuống làm việc đi".

    Trở về thế giới hiện đại. Khu vực phía bắc nước Nga, No đau ti ân đét, một tảng băng lớn nứt vỡ ra, kéo theo sự nứt vỡ của một kiến trúc bên dưới lớp đất và băng. Một phòng thí nghiệm của chế độ cũ bị mài mòn bởi thời tiết và nước biển kết hợp với sự nóng lên toàn cầu khiến băng tan. Cơ sở bị thẩm thấu tan vỡ, trong lớp băng ẩn chứa một loại vi rus cổ đại mà không ai hay biết, nó di chuyển từ từ theo dòng hải lưu thông dần dần tan ra bám lấy vi rus thí nghiệm của chế độ cũ, phân tách rồi chuyển thành một loại vi rus mới sau đó lây nhiễm cho các loài hải sản cũng như những động vật bay lượn.

    Những chú chim la rút hếu li ni ăn những con tôm bị nhiễm vi rus, tiêu hóa sau đó phân của chúng rải khắp nơi từ biển cho đến đất liền.

    Chúng bám vào những lá rau, trái cây ăn quả khiến những người ăn quả mà lây nhiễm. Phát tán rất nhanh, sau khi thâm nhập cơ thể, nó nhanh chóng khiến con người bị sốt sau mấy tiếng, ngất đi, tử vong vài tiếng sau đó, sau đó nữa là quá trình chuyển đổi từ người trở thành những xác chết mang cảm giác đói khát, lúc nào cũng muốn ăn. Mở ngoặt, ở trong game người ta gọi nó là zom bi, đóng ngoặc.

    Ở một khu vực khác, trong một căn phòng sáng chói, có một anh chàng đang ngồi líp trim ăn uống, anh ấy ăn món tôm sống ướp sốt. Ăn rất ngon rồi nói chuyện với khán giả. Sau khi buổi líp trim kết thúc vài giờ, anh bắt đầu có cảm giác chóng mặt, đầu nóng lên. Anh ấy đi ra bên tủ để lấy một ít thuốc giảm sốt, cầm lấy vài viên chuẩn bị nuốt xuống thì anh ấy té xỉu, vài tiếng sau anh ấy cũng trở thành loài ham ăn đói khát.

    Cũng ở một khu vực khác, bên trong nhà hàng món sống, cũng có một người phụ nữ đang ngồi uống ly nước, bên cạnh có một dĩa đồ sống tên là su shi cá hồi. Cô ấy uống nước, gắp miếng su shi đính kèm cơm, chấm tí tương wa sa bi, bỏ miệng nhai, thưởng thức hương vị ngọt ngào của thịt cá hồi.

    Sau khi ăn xong, cô ấy tính tiền, ra về. Đi được một lúc, cô ấy bắt đầu cảm thấy chóng mặt, cô ấy nhau mày vì khó chịu, dựa sát vào vách tường, từ từ bước đi. Cô ấy bổ nhào xuống đất ngất xỉu, một vài giờ sau đó nữa, cô ấy trở thành kẻ khát thực, lảo đảo di chuyển, một lúc sau, cô ấy đã có mặt trong một công viên, lúc bấy giờ, cũng là buổi tối 6 giờ. Tầm giờ này vẫn sẽ còn một vài người di chuyển trong công viên.

    Khi cô ấy nhìn thấy một người đàn ông đang chạy dạo, cô ấy chạy nhanh tới rồi nhảy lên bả vai anh ta, cắn một phát ngay cổ, cô ấy kéo ra thịt cùng máu, nhai nhồm nhoàm. Người đàn ông chạy bộ bất ngờ bị ai đó từ sau nhảy bám lên vai rồi còn nhanh chóng cắn lấy cổ, xé rách động mạch, anh ấy đau quá, thốt lên: Con khốn, dám cắn ông.

    Anh ấy đẩy cô ấy xuống, đá một phát, sau đó nhanh chóng chạy đi, tay thì bịt lấy vết thương ở cổ, trên miệng thì thốt lên, con khốn từ đâu chạy đến vậy. Anh ấy nhanh chóng chạy đi.

    Trong khi đó, con khốn đó bị đẩy xuống, cô ấy nhai, nuốt nhanh xuống rồi chạy dí theo người đàn ông đó.

    Người đàn ông chạy băn băn qua công viên, vì giờ là buổi tối nên sẽ vắng người hơn nhưng vẫn còn vài người vẫn còn ở công viên. Khi đang đuổi theo người đàn ông, cô ấy nhìn thấy vài người khác, cô ấy thay đổi mục tiêu, chuyển sang một người gần nhất, đối diện với người gần nhất, cô ấy chạy phi tốc tới.

    Người phụ nữ thấy một người lạ chạy nhanh tới trước mặt mình thì thấy hoài nghi, chưa kịp mở lời thì bị cô gái zom bi nhảy bổ vào người, bắt đầu cắn xé. Cô gái zom bi cắn mạnh vô mũi của người phụ nữ, xé rách nó, nhai nó.
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng bảy 2024
  5. Ngân Hà Ichi XS

    Bài viết:
    0
    Phần tiếp theo tại đây:

    Chương 5: Vào Mùa Trăng Ta Xuyên Đến Dị Giới Làm Ni Cô Ở Núi Nga Mi.

    Người phụ nữ bị bất ngờ, té, sau đó bị cắt một cái thật mạnh, xé rách một mảng lớn trên mũi, bà ấy đau đớn kêu lên a. A. A a.

    Nhưng chưa kêu được vài câu đã bị cô gái zom bi cắn lên môi, xé rách nó.

    Bà ấy đau đớn đẩy cô gái xa lạ ra một bên, bò dậy chạy trốn. Một số người khác thấy cảnh tưởng này quá giã man, hãi hùng. Họ bỏ chạy vì sợ bản thân cũng bị tấn công, bỏ qua người phụ nữ, kêu gào đau đớn mà không thèm giúp bà ấy.

    Cô gái zom bi nhai, nuốt xuống rồi dí theo người phụ nữ. Lao nhanh, đè bà ấy xuống, cắn ngay cổ, đằng sau ót, dứt ra một mảng lớn. Người phụ nữ bị cắn một mảng to, máu chạy nhiều, bất lực, bắt đầu có cảm giác hoa mắt.. Sau đó chuyện gì cũng sẽ tới..

    Ở một khu vực khác, người đàn ông bị cắn chảy quá nhiều máu, anh ta cũng bắt đầu cảm giác hoa mắt, anh ta ngồi mép vỉa hè, lưng tựa vào tường gần đó, tay thì ôm cổ với vết rách to ở trên đó. Anh ta không kịp gọi điện thoại nhờ đội cấp cứu đến thì đã ngất đi sau vài phút.

    Vài tiếng sau anh ta cũng trở thành zom bi. Vi rus lây truyền từ đường máu có tốc độ nhanh khinh hoàng chỉ sau vài giờ, nhanh hơn việc lây nhiễm từ thực phẩm nhiễm vi rus.

    Và cứ như vậy thành phố bắt đầu bị lây lan dịch virus zom bi cổ đại.

    Động vật khi bị lây nhiễm cứ tiếp tục bay từ đại dương sang đất liền, rải rác vi rus từ phân xuống khắp nơi. Điều lạ lùng là dòng vi rus này không biến động vật thành zom bi, động vật vẫn ý thức được sự sống của mình. Dường như dòng vi rus này chỉ có tác dụng với nhân loại, phải chăng đây là một loại vũ khí giết người hàng loạt chăng?

    Quay trở lại với dị giới cổ đại. Trong gian phòng riêng của man chính Phổ Nghi. Cô ấy vẫn tiếp tục tu luyện ngày đêm, nhờ có sự yêu thương của sư phụ Phổ Hiền, Phổ Nghi không phải vất vả làm việc như các sư muội trong am, toàn thời gian chỉ dành cho tu luyện, luyện tập nội công và kiếm pháp bản am.

    Điều đáng buồn là cơ thể Phổ Nghi quá kém cỏi, phế vật, dù cố gắng bao nhiêu mà Phổ Nghi vẫn chưa tăng tiến, luyện mãi, rất lâu mới tăng lên một tầng. Vậy là Độ Nguyên Tâm Pháp đã tăng lên tầng đầu tiên của võ công nhập môn, kỹ năng này rất có lợi về sau giúp người tu luyện tăng tốc độ hồi phục nội lực.

    Bình thường cơ thể con người sẽ tự động phục hồi những gì bị mất đi, thông thường cứ một giây thì nội lực sẽ hồi phục một điểm, nếu ngồi thiền tĩnh tâm thì tốc độ sẽ tăng lên 50%. Nhưng nếu sử dụng kỹ năng độ nguyên thì tốc độ tăng lên nhanh kinh khủng. Tầng đầu tiên tiêu hao mười điểm nội lực, giúp bản thân hoặc người khác hồi phục một trăm điểm nội lực trong mười giây.

    Ngồi tĩnh tọa hoặc đứng tĩnh tâm đều có tác dụng. Còn kiếm pháp ngọc nữ càng tăng cảnh giới, sự điêu luyện, thuần thục càng tốt, lực sát thương càng mạnh. Tầng càng cao độ hòa nhập nội lực càng thuần thục, uyển chuyển. Bộ kiếm pháp căn bản đã có tính công kích, sát thương, kết hợp thêm hòa trộn nội lực, cảnh giới cao thì uy lực càng mạnh.

    Nghe sư phụ Phổ Hiền nói rằng, võ công của bà bắt nguồn từ sư phụ Quách Tương từ cổ mộ, kỹ năng võ công rất nhiều, có thể lĩnh hội hết nhưng để tu luyện đến đại thành toàn bộ là điều không thể. Vì thế các đệ tử cảm thấy thích môn nào thì có thể tu luyện, không ràng buộc. Tất cả đệ tử đều có thể học hết toàn bộ theo đẳng cấp nội lực yêu cầu, học theo đẳng cấp nhập môn sơ bộ cũng rất tốt cho toàn bộ đệ tử, vì theo bà càng có nhiều kỹ năng, càng dễ dàng sống sót, bảo mệnh trong thời đại này, một khi lịch luyện ở bên ngoài.

    Bên cạnh đó trong am, bên tủ đựng kinh thư còn có bộ nội công tâm pháp của một môn phái khác có tên là ngũ độc kì kinh, khi tu luyện có thể giúp tăng cường khả năng kháng độc, rất tốt khi lịch luyện hồng trần.

    Bí tịch được truyền lại nhiều đời, nghe nói được truyền lại từ Mạc Sầu nữ hiệp. Mở ngoặc, nếu ai từng đọc thần điêu đại hiệp sẽ biết nhân vật Lý Mạc Sầu, bí kíp này thuộc về bà ấy, đóng ngoặc.

    Để học hết tất cả võ công đến đại viên mãn thì phải là đại thiên tài, người bình thường là điều không thể, mỗi môn võ học đều cần thời gian tu luyện, quá nhiều môn thì sẽ không đủ thời gian. Nhân loại chỉ có thời gian không quá một trăm ba mươi năm, không thể nào đủ thời gian để tu luyện tất cả. Chưa nói đến nếu thiên phú không tốt, một môn võ học có thể luyện cả đời cũng chưa xong.

    Bởi thế, người kém cỏi trong giang hồ là nhiều vô số kể. Làm đá lót đường, kệ chân cho người khác.

    Theo như Mẫn Quân thì Phổ Nghi có thể cũng là một kẻ kém cỏi trong số đó, Mẫn Quân rất khinh thường tiểu đại sư tỷ Phổ Nghi này.

    Trong căn phòng riêng, Phổ Nghi vui mừng vì mình vừa tăng tiến nhập môn của kỹ năng. Mỗi ngày cô ấy đều chia thời gian ra luyện tập rất chăm chỉ, còn một số ít thời gian thì ăn, ngủ, niệm kinh phật đâu đó tầm mười hai giờ mỗi ngày. Số còn lại là chia cho tu luyện võ công.
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng bảy 2024
  6. Ngân Hà Ichi XS

    Bài viết:
    0
    Chương 6: Vào Mùa Trăng Ta Xuyên Đến Dị Giới Làm Ni Cô Ở Núi Nga Mi.

    Chẳng mấy chốc, một năm nữa trôi qua, Phổ Nghi đã mười ba tuổi, nội lực tăng cấp lên một thành nữa là mười một. Nội lực tăng lên thành một trăm hai mươi trên một trăm hai mươi.

    Kiếm pháp cùng độ nguyên công vẫn dậm chân tại chỗ. Không thất vọng, Phổ Nghi vẫn chăm chỉ tu hành dù rằng đôi khi nhìn thấy vài ánh mắt kì lạ của vài người.

    Hôm nay đến lượt một nữ ni cô khác trong am gánh sọt thảo dược xuống trấn để bán. Trong am thường trồng một số loại thảo dược, nguyên liệu luyện chế hoàn đan. Thảo dược giúp người tu hành, hành tẩu giang hồ hồi phục nội lực cấp tốc. Có loại sơ cấp, trung cấp, cao cấp.

    Từ khi triều đình mông cổ phái người xuống làm tri phủ, tình hình của trấn cũng an toàn hơn xưa, cuộc sống người dân cũng đã tốt lên, thành thị, thôn xóm, trấn cũng tốt. Người dân bắt đầu hòa nhập với người mông cổ sinh sống hòa thuận.

    Ở những phương xa xa thì vẫn còn tình trạng cướp, giết.. Không nhiều nhưng vẫn có. Muốn thương nghiệp qua các nơi, đội hàng hóa phải luôn có người bảo vệ đi theo được gọi là tiêu cục, một số cơ sở lớn thì họ thành lập ra nhánh vận hàng của riêng mình.

    Cách tính tiền vẫn được áp dụng giống như triều đình cũ, chỉ khác biệt đôi chút.

    Ví dụ: Một trăm văn tiền sẽ tương ứng với một mẩu bạc vụn nhỏ.

    Một trăm mẩu bạc vụn sẽ đổi được một nén bạc lớn.

    Mười nén bạc lớn sẽ đổi được một mẩu vàng vụn.

    Mười mẩu vàng vụn đổi được một nén vàng.

    Một trăm nén vàng đổi được một khối vàng hoàng kim.

    Kế sinh nhai của người dân ngoài làm ruộng thì có thể buôn bán quanh thôn xóm, làm lao dịch cho một tổ chức nào đó hoặc nhận việc treo thưởng của thương hội. Cũng giống như ở hiện đại.

    Trở lại với man chính trong chuyện, từ khi đến thế giới này, man chính đã sống ở đây ngón ngén mười ba năm. Sống ở trên núi Nga Mi, được sư phụ yêu thương vô cùng.

    Các kiến thức của hiện đại vẫn luôn lưu giữ trong não của man chính, nhưng vì bản thân kém cỏi, nên chỉ đành dành thời gian tu luyện, những chuyện như tạo ánh sáng, hệ thống thu nước vẫn còn để đó. Man chính Phổ Nghi lúc này cũng đã cao đến một mét ba rồi.

    Trong am chỉ có rau, cháo, đậu hủ. Không có thịt, cá, cơ thể hấp thụ dinh dưỡng kém hơn ở hiện tại nên chiều cao chưa được tốt.

    Phổ Nghi nghĩ rằng, sau một thời gian nữa, cô ấy nên dạy mọi người cách làm giá đỗ để cải thiện bữa ăn, lấy can ci từ đó tăng trưởng chiều cao, một vấn đề khó khăn là thế giới này khan hiếm thực phẩm chứa chất kẽm, một nhân tố quan trọng thúc đẩy phát triển cơ xương, tăng trưởng chiều cao.

    Phổ Nghi ráng nhớ lại nhóm thực phẩm chứa kẽm, cố gắng nhớ và thế là đã nhớ ra một loại thực phẩm chứa kẽm mà thế giới này có. Đó là quả lựu và quả quýt, nấm, nếu ăn một quả lựu thì có thể thu được 1 mi li gam chất kẽm, kết hợp thêm ăn rau mầm giá đỗ. Như vậy là có thể phát triển chiều cao.

    Trong rừng ở dứi núi cũng hay xuất hiện các loại nấm trắng, có thể hái về ăn bổ sung. Nhưng vấn đề đi đường sẽ tốn thời gian, mất đi khoảng thời gian tu luyện. Nghĩ đến đó là ý tưởng này dừng lại ở đây. Trong am thu nhập cũng không lớn, chỉ dựa vào trồng rau, thảo dược bán lấy tiền thì cũng không được mấy đồng.

    Giá rau cải chỉ ba văn một ký, thảo dược kén đồng tiền, bã đậu cũng chỉ có mười hai văn một ký, chỉ có cát cánh thì giá bán cao hơn. Những mười văn một nhánh cây. Thật khó..

    Ở trên núi, thời tiết lạnh nên thường có rất nhiều sương, trong khi nước thì ở suối gần dứi núi, việc gánh lên cũng vất vả.

    Những suy nghĩ này ở trong đầu Phổ Nghi. Thời gian thấm thoát trôi qua, lại một năm nữa lại đến. Xuyên suốt một năm tu hành Phổ Nghi đã tiến đến tầng thứ mười hai của nội lực bản am, kiếm pháp cùng độ nguyên cũng đã tăng lên một thành.

    Tầng thứ hai tiến đến, lúc này Phổ Nghi đã có thể vận nội lực vào kỹ năng kiếm pháp, tăng lực sát thương lên cao. Điều khó khăn mà tất cả đệ tử học môn công phu này, đó chính là vận dùng nội lực đi bên trong kiếm pháp, tung ra đòn đánh, nội lực càng thấp thì thời gian vận dùng càng ngắn. Một đòn kiếm kết hợp nội lực tiêu tốn toàn bộ nội lực, nội lực của Phổ Nghi còn non, sự điều động nội lực phân bổ vào đòn kiếm còn chưa thuần thục, dẫn đến mỗi lần ra một đòn là tiêu tốn hết nội lực, không thể thi triển tiếp tục đòn thứ hai.

    Những chị em trong môn thì khi nội lực đạt cấp mười hai đến mười lăm thì đã có thể tùy ý điều động nội lực bao nhiêu tùy ý, khi gần hết thì sẽ sử dụng kỹ năng tăng tốc hồi nội lực độ nguyên công.

    Mỗi lần hết nội lực, Phổ Nghi lại phải tỉnh tọa thiền, nhanh chóng hồi lại nội lực. Phổ Nghi đã đạt tầng thứ hai của độ nguyên công, lúc này chỉ đợi nội lực hồi phục đến hai mươi điểm là có thể vận dụng kỹ năng, khi đã đạt đủ thì chỉ cần tiêu tốn hai mươi điểm nội lực là có thể thi triển kỹ năng bổ trợ độ nguyên công, phục hồi mười giây, hai trăm điểm nổi lực.

    Vì đẳng cấp nội lực Ngọc Nữ Tâm Kinh mới chỉ đạt le vồ mười ba nên chỉ có thể hồi được một trăm sáu mươi điểm nội lực. Thất thoát tới bốn mươi điểm.
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng bảy 2024
  7. Ngân Hà Ichi XS

    Bài viết:
    0
    Chương7: Vào Mùa Trăng Ta Xuyên Đến Dị Giới Làm Ni Cô Ở Núi Nga Mi.

    Càng như thế thì tốc độ đã chậm, nay còn chậm hơn. Càng kéo dài thời gian tăng tiến. Hai kỹ năng sơ cấp kiếm pháp và độ nguyên có tổng cộng bảy tầng. Phổ Nghi đang ở tầng thứ hai, trong khi đó, các chị em, sư muội trong am đã ở mức cao, đâu đó tầng thứ năm, thứ sáu.

    Kiếm pháp Ngọc Nữ không phải cứ luyện quen tay thì lên, mà còn phải vận dụng cả nội lực để tăng cấp kỹ năng, nội lực lại phải ngồi thiền để tu luyện. Tốn rất nhiều thời gian.

    Khi tu luyện được một chút, hết nội lực lại phải ngồi thiền cho nhanh chóng hồi rồi lại dùng kỹ năng rồi lại tu luyện, cứ như vậy một vòng tuần hoàn kéo dài vô tận. Có những khi quá chán, Phổ Nghi không thèm ngồi thiền mà để mặc nhiên cho cơ thể tự hồi phục. Cô ấy chuyển hướng sang việc khác, có thể tu luyện nội lực hoặc độ nguyên công cho tăng cấp.

    Trong rừng ở dứi núi cũng hay xuất hiện các loại nấm trắng, có thể hái về ăn bổ sung.

    Cô ấy suy nghĩ. Hay là vừa đi vừa tu luyện, vì dù gì thì cũng mất một khoản thời gian, bị gián đoạn ở khoản nội lực kém.

    Nghĩ như vậy, thế là Phổ Nghi quyết định làm theo cách này.

    Phổ Nghi không biết sẽ ở thế giới này bao lâu, nhưng nếu đã ở đây mà thấp bé, nhẹ cân thì rất xấu. Không thể chấp nhận được.

    Vậy là cứ cách mỗi ngày là Phổ Nghi lại đi xung quanh núi hái nấm trắng về cải thiện bữa ăn của bản thân và một số chị em trong am. Làm các món đơn giản như nấm hấp, nấm luộc, canh nấm.

    Sau khi đã có thể thu được dinh dưỡng chất kẽm từ nấm, lựu và quýt. Lúc này Phổ Nghi quyết định sẽ đi đào ao thu nước ở trên núi, giảm sự vất vả của các sư muội lại.

    Nghĩ như vậy nên Phổ Nghi đi gặp sư phụ.

    Đi vào trong tọa đường, sư phụ vẫn đang tụng kinh, đợi một lúc bài tụng kết thúc, Phổ Nghi mới nói. Sư phụ, con muốn đào một cái ao gần vườn thảo dược, con biết cách thu nước từ sương mây.

    Sư phụ Phổ Hiền nghe vậy thì rất hoan nghên cùng chút hoài nghi.

    Phổ Hiền nói: "Con có thể lấy nước từ sương mai sao? Nếu vậy thì quá tốt, con mau làm đi nhưng đừng trậm trễ việc luyện công."

    Phổ Nghi nói: "Dạ, con biết ạ."

    Sau đó Phổ Nghi đi ra ngoài. Lúc này cô ấy cảm nhận nội lực trong cơ thể cũng đã đầy, cô ấy đứng gần sân rồi đánh ra một kiếm, tiêu tốn toàn bộ nội lực. Cô ấy lấy một cây cuốc ra gần vườn thuốc, đào một cái hố thật sâu, thật to khoảng năm mét ngang dọc.

    Các sư muội đang tưới nước vườn thuốc nhìn, không biết sư tỷ định làm gì, rồi họ tiếp tục nhổ cỏ, người thì tiếp tục tưới nước.

    Trong am ở trên núi Nga Mi, chỉ có nữ đệ tử mới có tư cánh học võ công, trong khi nam đinh thì chỉ có thể ở dứi núi trồng rau, sống ở dứi như người canh núi từ tuổi mười hai. Lớn hơn thì theo các sư tỷ khuân vác, gánh hàng xuống thị trấn bán.

    Đối với họ như vậy là rất tốt rồi.

    Trở lại với man chính, Phổ Nghi, cứ mỗi khi cảm thấy nội lực đầy thì cô ấy lại xuất ra một đòn kiếm, cứ làm như vậy liên tục.

    Sau khi đào xong, cô ấy kiếm chỗ có đất bùn, thêm nước rồi nhào lại sau đó bỏ vào sọt tre có lót lá bên dứi, rồi gánh lên, đi xuống cái ao cạn, cô ấy cận thận trét, trám, bịt tất cả các chỗ đất hở bằng bùn nhảo, cứ làm liên tục như vậy đến hơn giữa trưa thì xong. Cô ấy để cho nắng làm khô nó lại, quay trở lại gian gần bếp, cô ấy vác theo cái riều chặt củi, chặt lấy những thân cây cao tầm mười mét, chặt liên tục sáu cây, sau đó vác từng cây về.

    Mười bốn tuổi mà vác thân cây cao to mười mét thật không dễ dàng, dù rằng là người luyện võ.

    Liên tục vác về mà chẳng mấy chốc trời đã tối, bữa tối trong am cũng đã chuẩn bị, Phổ Nghi cũng về tắm rửa, ngồi vào bàn lớn ăn cơm cùng những người khác.

    Nước ở trên núi là phải gánh lên, vất vả nên cách tắm ở nơi đây là lấy một thùng nước, lấy vải nhúng nước rồi lau khắp người. Chỉ một thùng nước như vậy đã được gọi là tắm rồi. Nước sau đó sẽ được mang đi tưới cây.

    Sau khi ăn xong Phổ Nghi mới hỏi sư phụ xin khoản năm mươi mét vải, sư phụ hiền lành cười rồi nói, am ta nghèo quá chắc không đủ tiền mua rồi, chờ một thời gian có tiền thì ta sẽ cho con.

    Phổ Nghi: Con xin vải để làm đồ thu hạt sương mây. Con sẽ đặt cọc gỗ, nối vải lớn hai đầu rồi trồng xuống đất. Phần vải lên trên cao, khi mây sương bay trôi qua, sẽ tích tụ lại, dần dần thành nước, nước sẽ chảy xuống ở giữa phần trũng, ở dứi con chỉ cần để thùng gỗ hứng nước là được.

    Phổ Hiền nói: "Ý tưởng rất hay, nhưng am ta hơi nghèo, con chờ một thời gian nữa nhé."

    Phổ Nghi nói: "Dạ."

    Các sư muội ngồi quanh đó nghe được ý tưởng thì thầm vui mừng, nếu kế hoạch của tiểu đại sư tỷ thật sự có khả thi thì chúng ta sẽ không phải còng lưng gánh nước nữa rồi. Thật tuyệt vời.

    Mẫn Quân nghĩ: Thầm cười lạnh, ý nghĩ: Ý tưởng thì tuyệt vời đấy, nhưng dẫu sao thì tỷ vẫn là phế vật kém cỏi mà thôi.

    Ngày hôm sau, cọc gỗ đã được trồng xuống theo hình đinh ba chân. Bây giờ chỉ cần chờ có tiền mua vải nữa là được. Trong khi chờ đợi Phổ Nghi đi chặt thêm một số thân tre to, chẻ đôi rồi loại bỏ mắt gỗ bên trong. Sau khi làm xong, cố ấy chặt thêm nhiều thân cây nhỏ, làm kiền ba chân, trồng xuống thành trụ đỡ máng tre, kéo dài từ chỗ thu nước kéo đến cái ao cạn.

    Sư phụ cần tiền để mua vải vì thế sáng hôm sau đã đi xuống núi hóa duyên.

    Ba ngày sau bà ấy trở về mang theo mấy cuộn vải bố. Bà ấy đưa cuộn vải cho một để tử, chuyển nó cho Phổ Nghi.

    Sau khi nhận được vải, Phổ Nghi mới dùng thang leo lên quấn vải cột vào đầu thanh gỗ, kéo nó sang bên gỗ bên kia vài vòng, tạo thế trũng xuống ở giữa.

    Ở giữa cô ấy còn cột thêm 1 thanh tre nhỏ tạo vật nặng, dùng dây cột vào đầu thanh tre, đầu dứi cô ấy cột một hòn đá to rồi đặt bên trong thùng gỗ. Gần thành thùng gỗ, cô ấy khoét một lỗ vừa khí để nhét gỗ máng tre, nối chạy dộc xuống ao cạn. Ngay miệng thùng gỗ, chỗ có đặt máng tre, bịt kín bằng bùn nhảo. Một buổi sáng hoàn tất mọi thứ, chỉ chờ nước chảy xuống, dẫn về ao cạn.
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng bảy 2024
  8. Ngân Hà Ichi XS

    Bài viết:
    0
    Chương 8: Vào Mùa Trăng Ta Xuyên Đến Dị Giới Làm Ni Cô Ở Núi Nga Mi.

    Một ngày sau, thùng đã đầy nước và bắt đầu có nước theo máng tre chảy về ao cạn.

    Mọi người nhìn thấy nước về thì vui mừng khôn siết vì ý tưởng này.

    Vậy là giờ đã có nước, không cần tốn thời gian đi gánh nước nữa, thời gian đó các tỷ muội trong am sẽ dành để tu luyện võ công.

    Ở cổ đại không có điện, ban tối muốn có ánh sáng phải đốt nến, một khoảng chi phí khổng lồ. Nhưng làm thế nào để tạo ra điện thì là một việc khó khăn, chưa kể đến vật liệu bền nhiệt như đá won fram thì ở đâu mới có? Ở cổ đại người ta dùng sắt huyền thiết, một trong những vật liệu đúc vũ khí cao cấp, nhưng nó vẫn sẽ tan rã ở nhiệt độ cao.

    Việc tạo ra điện, có ánh sáng là việc bất khả thi đối với Phổ Nghi.

    Bỏ qua vấn đề, cô ấy tập trung tu luyện, tăng cấp kỹ năng rồi trở về hiện đại thì hơn, nơi này dù yêu dấu thì cũng là chốn tạm mà thôi, cô ấy nghĩ vậy.

    Mười bốn tuổi, cơ thể nữ nhi bắt đầu phát triển, ngực, bên dứi bắt đầu. Ngực từ từ to ra, dù rằng mới chỉ mười bốn, nhưng man Phổ Nghi đoán rằng, có thể bản thân cơ thể này dù không có thiên phú võ đạo nhưng cơ thể thì rất tốt, mới tý tuổi mà ngực đã bắt đầu trổ bông, to hơn những người khác, và nó bắt đầu nặng.

    Những phiền toái mà thân thể nữ nhi kéo đến khiến man bắt đầu khó chịu, vì cơ bản man vẫn là đàn ông ở hiện đại mà. Sao có thể thích thú cho được.

    Phổ Nghi bắt đầu nhớ lại rồi học cách may vá, may cho mình áo nịt ngực đầu tiên, dùng dây để đeo lên cổ, kéo bộ ngực đang bắt đầu to ra từng ngày không bị trĩu xuống. Ở cổ đại người ta dùng áo yếm và vải để đóng khố, không tiện dụng như ở hiện đại, có áo lót, quần lót.

    Vậy là Phổ Nghi làm cho mình vài cái tiện dụng đơn xơ, tất cả đều dùng dây để buộc thay vì dây thun. Dây thun là phát minh ở hiện đại, cổ đại thì làm gì có thứ này.

    Thu thập cây gòn để làm bông độn, lót bên dưới mỗi tháng chu kì. Phổ Nghi cảm thấy làm nữ nhi thật là mệt, phiền toái.

    Những sư muội khác thấy những quần áo tiện dụng mà Phổ Nghi làm ra, cũng bắt chước làm theo, Mẫn Quân cùng bè cánh cũng bắt chước học theo, nhưng tình cảm dành cho Phổ Nghi vẫn như cũ, vẫn âm thầm chê cười, chế nhạo.

    Mười bốn tuổi le vồ mới mười ba, quá là rác rưởi rồi. Trong khi đó Mẫn Quân cùng những người khác thì đã tăng tiến, học những võ công cao hơn từ sư phụ hoặc từ những bí tịch.

    Cứ như thế hai năm nữa lại trôi qua, Phổ Nghi đã nâng cảnh giới lên le vồ mười lăm, kiếm pháp tầng thứ ba, độ nguyên công lên tầng thứ ba.

    Một số sư muội cảnh giới cao hơn được sư phụ cho phép xuống núi, làm một số công việc hoặc hóa duyên, kiếm thêm tiền cho am.

    Người dân hương cũng ngày nhiều hơn, chỉ một chút xíu.

    Ở thị trấn, tiệm lương thực, tiệm thuốc và thương hội là ba nơi mà đám đệ tử thường xuyên ghé đến. Thương hội bên trong có những nhiệm vụ thu thập, áp tải, giúp nhân sĩ giang hồ kiếm thêm kế sống. Ở trấn làng nhỏ, những nhiệm vụ có được không nhiều, thu nhập cũng không cao, muốn nhiều hơn thì phải đi đến thành thị, thành đô tấp nập hơn, tiền cũng kiếm được nhiều, nơi đây ngọa hổ tàng long, nguy hiểm trùng trùng.

    Trong đám đệ tử chỉ có thiên phú của Mẫn Quân cao nhất, đã đạt le vồ năm mươi ba, cũng có thể xem như là hàng cao thủ.

    Mỗi đệ tử trong am đều dành chút thời gian để học kỹ năng ngũ độc kì kinh nên khả năng kháng độc cũng có chút tốt hơn một tý, một phần nào an toàn, tránh bị ám toán. Càng phải luyện tập thâm sâu thì mới có thể hoàn toàn an tâm nhưng kỹ năng chính của môn phái quá nhiều, để dành thời gian luyện thêm là điều bất khả thi. Cứ mỗi mười le vồ thì đệ tử trong am sẽ được học một kỹ năng thêm.

    Man chính Phổ Nghi vẫn chậm chân, dứi chuẩn mực le vồ hai mươi nên không được xuống núi, vẫn chậm rãi tu luyện.

    Tuy le vồ của Mẫn Quân cao nhất nhưng vẫn cẩn thận vô cùng, chỉ đi ở khu vực lân cận, thân quen gần núi, trấn, không dám tiến đến thành thị toàn vẹn. Vì nàng biết rằng thời thế vẫn còn rất hỗn loạn.

    Nàng ở vị thế hiện tại cũng vì giặt cướp, đã cướp đi toàn bộ của nàng, biến nàng từ gia đình êm ấm thành nữ ni cô như ngày hôm nay. Căm hận vô cùng nhưng nào có thực lực để trả thù, cho dù nàng có thiên phú tốt đi nữa. Khi đã xuất gia thì nên từ bỏ hồng trần, Mẫn Quân suy nghĩ như thế.
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng bảy 2024
  9. Ngân Hà Ichi XS

    Bài viết:
    0
    Chương 8: Vào Mùa Trăng Ta Xuyên Đến Dị Giới Làm Ni Cô Ở Núi Nga Mi.

    Trở về nhân vật chính, vẫn chăm chỉ như thường ngày, vừa tu luyện, vừa dành thời gian làm giá đỗ. Phổ Nghi ngâm đậu nành trong bốn giờ, sau đó nàng lấy thúng, rải đều hạt đậu, sau đó lấy một mảnh vải hơi thấm nước, cứ cách 6 giờ là Phổ Nghi lại vẩy vẩy nước lên, cứ như vậy sau mấy ngày. Giá đỗ nẩy mầm và từ từ cao lớn, trong năm ngày.

    Phổ Nghi đem giá đổ này trụng sơ qua nước sôi, sau đó trộn đều với muối, dọn ra bàn ăn chia đều cho mọi người.

    Mọi người trong am đều biết đây là món mới đều cùng nhau thưởng thức. Tuy chỉ là trộn đơn sơ với muối, vị ngọt của mầm đậu hòa quyện ăn rất ngon.

    Phổ Nghi nói rằng, nếu thường xuyên ăn giá đỗ thì chiều cao sẽ tăng, trở nên xinh đẹp. Trở thành những ni cô xinh đẹp, vạn người yêu dấu, một cách rất ngây thơ.

    Phổ Nghi không biết rằng thế giới này vừa trải qua một lần thay đổi triều đại, vẫn còn hỗn loạn. Những cô nương xinh đẹp thường bị bọn xấu để mắt đến, cướp đi làm nô lệ.

    Sư phụ Phổ Hiền nghe Phổ Nghi nói nhưng chỉ cười cười nhẹ, rồi ăn uống như bình thường mỗi ngày.

    Cứ như vậy cuộc sống yên bình trải qua. Bẵng đi một thời gian Phổ Nghi lại tiến thêm một bước nâng kỹ năng kiếm pháp cùng độ nguyên công tăng lên tầng thứ ba.

    Cảnh giới bản thân cũng đã tăng lên tầng thứ mười bảy, rồi ba năm nữa lại trôi qua. Phổ Nghi lúc này cũng đã đạt ngưỡn cửa đầu tiên của nghề nghiệp ni cô, le vồ của Phổ Nghi đã đạt tầng thứ hai mươi. Lúc này Phổ Nghi có thể học thêm kỹ năng mới. Kỹ năng niệm chú phổ độ chúng sinh, cũng được học thêm kỹ năng khinh công vận nội lực chảy nhảy trên không, trên những tán lá.

    Ba năm trôi qua Phổ Nghi đã mười bảy tuổi, le vồ của Phổ Nghi đã tăng. Mười bảy năm trôi qua ở dị giới, cô ấy chưa lần nào nhận được sự liên hệ của thiên sứ đã mang cô ấy đến đây. Chưa một lần, dường như vị thiên thần ấy đã quên cô. Vậy còn nhiệm vụ thì sao? Giải cứu thế giới cùng gia đình? Làm sao? Phổ Nghi suy nghĩ rồi lại bỏ qua suy nghĩ đó, tập trung vào việc sống ở thế giới này, tiếp tục chờ đợi.

    Kỹ năng mới học ở le vồ hai mươi là kỹ năng cầu siêu, tĩnh hóa người đã khuất, còn đối với người sống lại mang tác dụng khác. Đó là trong tích tắt giúp người bị thương hồi phục sinh lực, chỉ có tác dụng với những vết thương nhẹ, nếu chảy máu quá nhiều, không còn nhiều sinh lực sống thì kỹ năng này vô dụng.

    Mỗi ngày cô ấy đều niệm chú kỹ năng này sao cho thuần thục, kỹ năng chỉ có một cảnh giới, thuần thục thì quay trở lại luyện kiếm cùng độ nguyên và tu luyện cảnh giới nội lực.

    Môn khinh công cũng đã thuần thục, mỗi lần vận dụng, chạy nhảy trên không đều tiêu tốn điểm nội lực mỗi giây một điểm, nội lực càng nhiều thì thời gian thi triển càng lâu.

    Trong ba năm thì các sư muội của Phổ Nghi cũng đã tăng cao, cấp bậc, Mẫn Quân thiên phú cao đã đạt trình độ le vồ sáu mươi, được sư phụ phong danh hiệu Kim Đỉnh Thánh Ni. Giờ đây cô ấy có thể tự tin hành tẩu giang hồ vì có thể được xem là cao thủ, làm nhiệm vụ kiếm tiền cho am, rồi nâng cao kỹ năng mới học.

    Các chị em khác cũng thế. Người le vồ năm mươi, người thì bốn bảy, người thì bốn bốn. Có thể theo chân sư tỷ Mẫn Quân hành tẩu, lịch luyện.

    Phổ Nghi cũng có thể theo sau cao thủ Mẫn Quân để rèn luyện, nếu may mắn thì kỹ năng chú phổ độ có thể tăng cấp thành phổ tế chúng sinh. Có thể tịnh hóa ở diện rộng hơn, thay vì như hiện tại một-một.

    Thông tin: Phổ Nghi mười bảy tuổi

    Chiều cao: Một mét năm mươi bảy.

    Le vồ hai mươi. Nội lực: Ba trăm trên ba trăm.

    Ngọc nữ kiếm pháp: Tầng thứ ba.

    Độ nguyên công: Tầng thứ ba.

    Chú phổ độ: Tầng thứ nhất.

    Phổ Nghi cũng đã trở thành cô gái rất xinh đẹp, cơ thể đầy đặn, vòng ngực căng tròn, to lớn.

    Vòng ngực to lớn cũng khiến Phổ Nghi cảm giác khó chịu vì nặng, không thoải mái như cơ thể nam giới trước kia. Dù rằng đã có áo nịt nâng đỡ sức nặng.

    Từ khi đạt le vồ mười bảy trở đi thì khả năng lĩnh hội, điều khiển nội lực trong cơ thể đã trơn tru, không còn khó khăn như khi ở đẳng cấp le vồ dưới mười sáu, luyện một mạch lên le vồ như hiện tại. Ngón nghén ba năm đã qua.

    Thời gian cứ bình lặng trôi qua êm đềm, mặc cho những tranh đấu bên ngoài núi, thế giới bên ngoài.

    Chăm chỉ tu luyện một thoáng nữa lại một năm trôi qua, Phổ Nghi giờ đã mười tám tuổi, sư phụ cũng đã thu thêm một số đệ tử mới được các sư muội chỉ dạy tiến vào nhập môn phật giáo.

    Hằng ngày đều có khách hành hương lên bái phật, đông nhất là những ngày chủ nhật. Tiền hương khói cũng tăng lên.

    Khách lên núi nhiều, hỗn tạp, cũng có những người xấu đã chú ý đến những ni cô xinh đẹp trong am.

    Tuy đã xuất gia, đầu cạo trọc như quả dừa nhưng vẫn không thể nào xóa bỏ đi vẻ đẹp rạng ngời của những ni cô này.

    Vẫn có nhiều người tặt lưỡi vì tiếc hận. Xinh đẹp như vậy nếu trở thành cô nương thanh lâu thì sẽ tuyệt vời biết mấy? Nếu chỉ cần đứng ở cửa thanh lâu, cầm một khăn tay trắng vẫy vẫy, thì hẳn khách đến mườm nượp luôn chứ chẳng đùa.

    Suy nghĩ trong đầu họ như vậy, nhưng họ không dám động thủ vì những ni cô này biết võ công, nếu chẳng may đắc tội thì không biết sẽ bị hành hạ ra sao.

    Họ chỉ tặt lưỡi rồi lướt qua, quyên tiền rồi rời đi.

    Danh tiếng trên núi Nga Mi, có những nữ ni cô xinh đẹp cứ từ từ được truyền tai nhau, đám nam tráng háo sắc tụ tập kéo nhau lên núi hành hương bái phật, rình mò ngắm nghía.
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng bảy 2024
  10. Ngân Hà Ichi XS

    Bài viết:
    0
    Chương 9: Vào Mùa Trăng Ta Xuyên Đến Dị Giới Làm Ni Cô Ở Núi Nga Mi.

    Nhiều nữ ni cô cũng đã phát hiện ra ánh mắt kì lạ của khách hành hương lên núi, nhưng vì thấy họ không làm gì thêm nên cũng bỏ qua, không để ý, quan tâm tiếp.

    Trong gian phòng, Phổ Nghi vẫn cứ như thế, chăm chỉ tu luyện độ nguyên, nội lực. Dùng thời gian khác để luyện kiếm ở bên ngoài.

    Phổ Nghi dẫn động nội lực, mỗi lần thi triển chỉ dùng một trăm điểm nội lực, phát ra một lần công kích. Phổ Nghi có ba trăm điểm nội lực, phát ra được ba lần, tăng thêm cơ hội lĩnh ngộ kỹ năng.

    Ở một khu rừng nào đó phía xa năm 1356, có một bà dẫn theo một cô cháu gái, bà ta nói: Hôm nay ta sẽ dạy cho con bộ công phu của ta, chỉ cần lĩnh ngộ bộ võ học này, con có thể ngang dọc tung hoành.

    Cô cháu gái gần năm tuổi nói dạ, tiếp tục theo người bà này.

    Bà ta đi đến một tảng đá lớn, ấn chốt âm cửa, cửa mở ra, bà ta đốt cây đuốc, hai bà cháu cùng đi vào, cửa hang nhỏ chỉ đủ đi hai người, vừa đi bà ta vừa nói, bây giờ ta sẽ truyền miệng tâm pháp của ta cho cháu, cháu cố ghi nhớ rồi lĩnh hội, nếu quên ở đâu thì nói ra để ta đọc lại.

    Cứ như thế hai bà cháu vừa đi vừa học. Người đọc, người ghi nhớ rồi vận dụng những từ ngữ đó để lĩnh hội nhập môn võ công.

    Sau khi băng qua hết hang động tối, lại đi đến một nơi cuối cùng, bà ta lại ấn chốt âm cửa, cửa mở ra. Bên trông là một hang động lớn hơn, đi một lúc là đến dãy nhà giam, mỗi vách tường nhà giam được ngăn cách bởi tường đá.

    Khi vừa đến, người đàn ông bị nhốt bên trong đứng dậy chạy ra, chưa kịp nói một lời đã bị bà ta phóng một hạt đậu, chấn kinh huyệt, người đàn ông cứng đơ, không thể cử động, cũng không thể nói.

    Bà ta mở khóa, mở cửa song sắt bước vào. Sau đó đỡ người đàn ông nằm xuống. Bà ta nói với cháu mình, trước khi tiến vào tu luyện bộ võ công này chúng ta cần chất dinh dưỡng của chí dương, sữa nam nhân cường tráng. Vì thế đàn ông cường tráng là thuần khiết bổ dưỡng nhất, bà ta kéo quần cùng khố của người đàn ông xuống. Bà ta lấy tay mân mê con sâu đen nhỏ của người đàn ông, một lúc sau từ con sâu nhỏ, nó đã biến thành một con cự vật đen to đùng.

    Người đàn ông bị điểm huyệt cứng đơ, không thể di chuyển cũng không thể nói, bên dưới một cảm giác dễ chịu đang từ từ dâng trào, người đàn ông hưởng thụ cảm giác đó.

    Sau khi con sâu nhỏ biến thành cự vật. Bà ta tiến hành vận nội công của mình và nói: Ta đặt tên cho môn võ công này là Âm Thực Công, sau đó bà ta cúi xuống, dùng đầu lưỡi la liếm lấy đầu cự vật đen, sau đó lại ngậm vào rồi lại tiếp tục la liếm, bên trong thì luồng nội công tuôn trào.

    Khi được la liếm cự vật, người đàn ông cảm giác đê mê, sung sướng.

    Bà ta cứ tiếp tục la liếm cự vật, sau đó mới từ từ ngậm, hút lấy dưỡng chất từ con cự vật đó.

    Khi dưỡng chất màu trắng sữa từ cự vật tuôn trào, chui xuống bụng của bà ta, luồng nội lực hòa trộn, bắt đầu tăng cường nội lực, mỗi lần như thế độ tăng cấp võ công lại tăng lên. Bà ta cứ hút nó một hồi cho đến khi con cự vật không còn gì nữa thì bà ta mới dừng lại.

    Ngồi xếp bằng vận nội lực, nội lực tuôn trào, hòa quyện rồi từ từ tăng cấp.

    Bà ta nói, dưỡng chất chí dương từ cự vật đàn ông rất cần thiết để tu luyện môn võ học này. Con nhớ đừng hút hết, phải để chừa một ít để người ta còn sống, cung cấp dưỡng chất cho chúng ta tu luyện.

    Sau khi tu luyện xong bà ta giải huyệt, bước ra rồi khóa cửa lại. Người đàn ông được giải huyệt, tuy rằng cảm giác sung sướng, dễ chịu đã đi qua nhưng cơ thể lại có cảm giác mệt mỏi, suy nhược, không thể di chuyển. Người đàn ông nằm đó bất động.

    Bà ta tiếp tục đến gian phòng giam kế bên. Tiếp tục phóng hạt đậu, điểm huyệt một nam tráng khác.

    Nam tráng đinh này là bà ta mới bắt được vài ngày trước. Sau khi mở khóa, mở cửa tiến vào. Đỡ nam tráng đing nằm xuống, bà ta tiếp tục kéo quần xuống. Lấy trong áo ra một cây kéo nhỏ, cắt tỉa toàn bộ những nhúm lông đen cho tươm tất sạch sẽ.

    Sau đó nói. Nãy giờ cháu đã lĩnh ngộ bước sang nhập môn, bây giờ cháu cần tinh chất, sữa của nam nhân để tu luyện. Những gì ta đã dạy cháu lúc nãy, bây giờ bắt đầu vận dụng đi.

    Đứa bé tay run run, đưa tay sờ vào con sâu róm nhỏ còn nguyên vỏ, sau đó từ từ tụt nó xuống, lột vỏ, tay mân mê. Bắt đầu vận dụng nội lực nhập môn, đứa bé đưa tay vuốt vuốt con sâu róm, rồi cúi xuống dùng lưỡi liếm láp.

    Cảm nhận một vị mặn mặn, tiếp tục liếm, ngậm cả đầu con sâu vào bên trong miệng, mút ra rồi lại mút vào. Một lúc sau, sâu róm cũng trở thành sâu trưởng thành, cứng to lên. Đứa bé vận nội lực, hòa trộn rồi từ từ hút lấy dưỡng chất từ sâu róm. Một hương vị nồng, mặn mặn từ từ chảy xuống bụng.

    Một lúc sau, hút xong dưỡng chất, đứa bé ngồi xếp bằng bắt đầu tu luyện. Chẳng mấy chốc đứa bé đã đạt le vồ đầu tiên của Âm Thực Công.
     
    Nghiên Di thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng bảy 2024
Trả lời qua Facebook
Đang tải...