Bọn họ ngồi cạnh nhau, giữa hai người như có một sợi dây vô hình kết nối.
Tôi nhìn mà lòng dạ nặng trĩu, vô thức cúi đầu siết chặt ngón tay.
Dù là vậy tôi cũng đâu phải kiểu người dễ bỏ cuộc.
Tôi chỉ là ghét cảm giác này - vừa ghen tị vừa tự ti, như thể mình chẳng có tư cách gì để xen vào.
Bữa tiệc tối nay là của đối tác lâu năm của bố, tôi vốn không muốn đi. Nhưng vì trong nhà chỉ có mỗi tôi là con gái, bố cứ nhất quyết muốn mang theo.
Hôm nay đi chính là phải đụng mặt với nam chính Ngôn Kinh, dù sao nữ chủ nhân thân xác này làm không ít chuyện xấu hổ. Gặp lại anh ta tôi da mặt mỏng không chịu nỗi sự xấu hổ này.
Nhưng tôi nào có quyền lựa chọn, ông trời thật không có mắt mà.
Tôi làm đủ mọi cách phụng phịu, giận dỗi, cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn khoác váy lên người, ngồi yên bên cạnh bố suốt buổi tiệc.
Có chút đói bụng, nhưng lại ngại phải xoay bàn gắp thức ăn. Tôi nhìn quanh, ánh mắt vô thức rơi về phía anh trai.
Anh ngồi cách tôi không xa, nhưng chẳng buồn liếc mắt một lần, mà chỉ mãi nói chuyện cùng bác Ngôn không thèm để ý đến cô em gái đang cầu cứu là tôi.
Đúng là cẩu anh trai, một câu "công chúa nhỏ" hai câu "tiểu bảo bối" mà lại vứt em gái thế này quá giả dối rồi.
Ngay lúc tôi quyết định nhịn cho tới cuối buổi.
Người tôi không nghĩ tới nhất-Ngôn Kinh- lại cúi xuống, thấp giọng trêu chọc bên tai:
"Vợ chưa cưới muốn ăn gì, tôi gắp cho?"
Tên này đúng là chuyên gia khiêu khích. Tôi lập tức xù lông, trừng mắt đáp:
"Không Cần"
Hắn cong môi cười, giọng nói mang theo ý trêu chọc:
"Vài tháng trước còn sống chết đòi yêu tôi, ghen tuông đến mức ra tay.. giờ lại chê rồi?"
Tôi lập tức bịt miệng hắn, nghiến răng nghiến lợi:
"Vậy phiền anh, gắp giúp tôi món đó."
Nghe tôi chịu thua, ánh mắt hắn thoáng ý cười, giọng điệu lười biếng lại có phần đắc ý:
"Ngoan."
Tôi hừ lạnh, cố ý chỉ món hết bên này lại đến bên kia, bàn ăn xoay mấy vòng mà hắn vẫn kiên nhẫn gắp từng thứ đặt vào đĩa tôi.
Bố tôi ngồi bên nhìn mà lắc đầu cảm thán:
"
Nhóc con, số cháu phải chịu khổ rồi."
Ngôn Kinh thản nhiên choàng tay qua vai tôi, cười tủm tỉm, vừa nói vừa nhìn thẳng vào tôi:
"Ninh Nhi ngoan ngoãn xinh đẹp, chúng cháu là cặp trời sinh không ai thay thế được đúng không?"
Hắn vậy mà cố tình nhắc lại câu mà nữ phụ nguyên tác từng nói để châm chọc, cô ấy mù mới thích tên nam nhân nhỏ nhen này.
Nghĩ thì vậy nhưng tôi nào dám nói ra, lời ra tới miệng liền thay đổi:
"Ai da đúng vậy, chúng con rất hợp."
Tôi đang thầm rủa bản thân mấy chục lần vì quá hèn hạ rồi.
Ngồi chịu trận suốt cả buổi, cuối cùng cũng đến lúc được về. Nhưng nghĩ lại.. nếu không có hắn, chắc bụng tôi cũng không no nê thế này.
Lúc định bước lên xe anh trai, cổ tay tôi bất ngờ bị một bàn tay mạnh mẽ kéo lại.
Ngôn Kinh vừa cười vừa thong thả nói với anh trai tôi:
"Châu Vũ, anh cứ về trước đi. Để em đưa Ninh Nhi về."
Cái tên này đúng là thích làm người ta bất ngờ. Tôi nghi hoặc nhìn hắn, trong đầu thầm nghĩ chắc là bệnh tình gì đó mới khiến hắn thay đổi thái độ như vậy.
Chắc chắn là vậy rồi, trong sách đâu có đoạn nào nói hắn tốt bụng với tôi kiểu này.
Tôi cười ngốc nghếch nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy phản kháng, liên tục ra hiệu cầu cứu về phía anh trai yêu dấu của mình.
Thế nhưng tên anh trai ngốc này của tôi chẳng hiểu gì cả, còn vô tư hỏi:
"Mắt em bị làm sao thế?"
Hắn bắt được ánh mắt tôi, khóe môi nhếch lên lười biếng, khẽ cúi đầu ghé sát tai tôi, giọng điệu trầm thấp mang theo chút nguy hiểm:
"Mắt em là bị làm sao? Không muốn tôi đưa về nhà à.. hay là muốn tôi ôm về?"
Tôi rùng mình, cảm giác nóng bừng lan từ tai xuống tận cổ.
Tên khốn này, rõ ràng là đang cố ý trêu chọc tôi!
Tôi siết chặt nắm tay, cố gắng nuốt cục tức trong lòng, giọng điệu cứng rắn:
"Không có, về thôi. Tôi về với anh là được."
Ngoo Kinh nhướng mày, nụ cười càng thêm phần đắc ý. Hắn không nói gì, chỉ chậm rãi nắm lấy tay tôi, từng chút từng chút đan vào lòng bàn tay mình.
Ngón tay thon dài siết chặt, không cho tôi có cơ hội vùng ra.
"Ngoan."
Hắn nhẹ giọng thì thầm, ánh mắt sáng quắc như sói săn được mồi, dẫn tôi về xe.
Hắn là có mưu đồ gì nên mới thay đổi thái độ như vậy chứ, tên này được miêu tả không mấy thân thiện chẳng lẽ hắn lại muốn dạy dỗ tôi một bài học.