Nàng Cá Nhỏ
Cá thích đi du lịch
Bài viết: 38 

chương 30
[BOOK]Ngày mà Dịch Thiên Trầm xuất viện cũng là ngày mà cô gái nhỏ Thư Mạch Lạc chúng ta đi thi đại học nha. Đáng lẽ giờ xuất viện là buổi chiều nhưng ai kia cứ nằng nặc đòi đưa cô đến trường, nên thành ra sáng sớm đã phải lo xong xuôi thủ tục xuất viện. Lịch thi của Thư Mạch Lạc chỉ có hai ngày, bởi vì khối cô xét bao gồm Toán, Văn, Vẽ nên Thư Mạch Lạc chỉ cần thi ba môn chính và một môn năng khiếu là xong. Quy trình thi ở đây cũng không khác mấy lúc trước của cô nên không có trở ngại gì quá lớn, ngược lại lần thi này còn bình tĩnh hơn, chắc có lẽ là lần này có kinh nghiệm hoặc đã lãnh ngộ sâu sắc một điều: "Lo lắng cũng chỉ khổ thân sĩ tử, không đậu thì học lại dù sau cô cũng đã có kho bạc bên cạnh không giống như cha mẹ cô lúc trước nha, rớt là đi lấy chồng luôn". Cô đắc ý ngồi nhìn Dịch Thiên Trầm mà nở nụ cười thỏa mãn.
- Em cười ngốc cái gì đó?
- Không có gì.
Thư Mạch Lạc xoay mặt nhìn thẳng về phía trước, cô không thể nói ra được nếu không tên này lại đắc ý vênh váo ra mặt cho mà xem.
Dịch Thiên Trầm thì lại sợ cô lo lắng quá mức nên liền cầm tay cô động viên:
- Đừng quá lo lắng, cũng đừng cảm thấy áp lực quá, nếu như.. anh chỉ nói nếu như thôi..
- Thôi anh đừng nói, em có lòng tin mình sẽ đậu, mấy cái bài thi này còn làm khó em được sao? Không có khả năng.
Cô bây giờ đang có khí thế hừng hực làm sao có thể để cho anh nói ra miệng cái câu xui xẻo kia chứ. Lúc trước cô cũng là học sinh ưu tú đứng trong top năm của lớp đó, dù kiến thức có chút mờ nhạt nhưng mà nửa năm nay ôn thi cô cũng đã làm nát hết đống bài tập rồi, lại nói cô cũng không phải dạng lười biếng nên hôm nay cô mới có niềm tin lớn vậy.
Dịch Thiên Trầm muốn xuống xe tiễn cô đến tận cổng, nhưng mà do Thư Mạch Lạc lạy lục van xin mới thôi không đi nữa. Anh thật sự không hiểu, anh có lòng tốt muốn đưa cô đi mà mặt cô còn muốn đen hơn cả đích nồi. Thật là có phúc mà không biết hưởng.
Dịch Thiên Trầm nào biết, lúc anh nói muốn đưa cô vào thi, lòng Thư Mạch Lạc đã nổi sóng cuồn cuộn rồi. Rốt cuộc là anh có muốn để cho cô an ổn thi không vậy, anh là minh tinh lớn, là hào quang tỏa khắp bốn phương, đi theo cô còn không phải chưa thi đã bị hàng ngàn ánh mắt chém chết hay sao? Còn chưa nói đến chuyện hiện tại cô đang ngồi trên chiếc siêu xe nổi tiếng này thôi cũng đã khổ lắm rồi. Nếu như có tên nhà báo lá cải nào đó nhận ra còn chẳng phải cho cô ngủm củ tỏi luôn sao? Hậu quả thật không thể nào lường trước được, họa khắp bốn phương là đây chứ đâu.
Cuối cùng trước ánh mắt kiên định, lời cự tuyệt không chút lưu tình của Thư Mạch Lạc mới làm cho Dịch Thiên Trầm từ bỏ ý định đưa cô vào trường thi. Anh ngồi trong xe nhìn theo bóng dáng xinh đẹp của người con gái mà anh thích dần khuất bóng trong đám người. Dịch Thiên Trầm quay đầu lại nói với tài xế:
- Đến công ty.
Khi chiếc xe rời khỏi một lúc thì cổng rào cũng đã đóng lại, kỳ thi trung học phổ thông quốc gia chính thức bắt đầu. Có thể nói đây là nơi quyết định vận mệnh của đa số con người khi bước trên con đường mai kinh sử sách.
Lúc đứng ngoài phòng thi, Thư Mạch Lạc nhìn tốp năm tốp ba mấy cô cậu học sinh nói chuyện ríu rít. Thật ra lần thi đầu tiên của cô cũng như vậy, lo sợ, hồi hộp, luôn tự nhủ gần mình sẽ làm được nhưng cho dù lúc đo có run cỡ nào thì vẫn có bạn bè bên cạnh, bọn nó cũng run y như cô nên dẫu sao cũng được an ủi. Còn lần này, dù cô có run rẩy lo sợ thì cũng chẳng có ai đồng hành nói chuyện vui đùa cùng cô. Ở đây lâu như vậy nhưng đôi khi cô thật sự rất nhớ thế giới kia, ở đó cô đã sống mười mấy năm cuộc đời làm sao có thể vì mấy tháng qua mà quên được. Chợt có một giọng nói vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Cũng may nhờ có giọng nói này, nếu không cô thật sự sợ mình sẽ khóc ở trước phòng thi.
- Bạn ơi bạn thi một mình sao?
Người nói là một cô gái nhỏ nhắn đáng yêu, cô ấy thấp hơn Thư Mạch Lạc một chút. Gương mặt nhỏ nhắn đôi má có chút hồng, đôi mắt to tròn trông rất linh hoạt.
- Đúng vậy, tôi là thí sinh tự do.
Thư Mạch Lạc có chút dè dặt, dù sao cũng là người lạ mà.
- Mình có thể làm quen với bạn không?
- Bạn cũng là thí sinh tự do sao?
- Đúng vậy.
Từ lúc xuyên tới đây cô chưa từng kết bạn với ai, cho dù là đi học thêm nhưng mọi người hình như không muốn bắt chuyện với ngôi sao đã giải nghệ như cô. Đôi khi cô còn nghe họ nói xấu về cô qua mấy cuộc lùm xùm lúc trước, cho nên đến nay cô vẫn lủi thủi một mình như vậy. Bây giờ có một cô gái đáng yêu như vậy ngõ lời muốn kết bạn với mình thật sự Thư Mạch Lạc rất hào hứng nhưng trong cô vẫn có chút phòng bị.
- Cũng được. Giới thiệu một chút nha tôi tên là Văn Mạch Lạc.
- Tôi tên là Phạm Thùy Lam.
Thế là từ ngày hôm đó, Văn Mạch Lạc đã có một người bạn đầu tiên khi đến thế giới này. Thùy Lam nhỏ hơn Mạch Lạc hiện tại tận bốn tuổi, nhưng hai người vẫn giữ cách xưng hô như cũ. Thật trùng hợp, hai người đều ghi nguyện vọng đầu tiên là trường đại học Mỹ thuật thành phố S, mặc dù chuyên ngành hai cô khác nhau nhưng chỉ cần học chung trường là có thể ở chung trong ký túc xá. Nghĩ đến đây Thư Mạch Lạc lại thấy vui vẻ không thôi.
Một ngày thi kết thúc thành công tốt đẹp. Có lẽ bởi vì không áp lực đè nặng nên tâm lý khi làm bài của cô khá điềm tĩnh, cô luôn tuân theo phương châm, không nhất thiết phải làm hết nhưng làm đến đâu là chắc đến đó. Với phương châm này từ trước đến nay cô vẫn luôn giữ phong độ đạt điểm cô trong các cuộc thi.[/BOOK]