Xuyên Không Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Lại Muốn Đảo Chính - Cổ Ngữ

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Cổ Ngữ, 6 Tháng sáu 2021.

  1. Cổ Ngữ

    Bài viết:
    171
    Chương 60: Vua của mạt thế (24)

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Minh22, Lannguyen990, sky z89 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng một 2022
  2. Cổ Ngữ

    Bài viết:
    171
    Chương 61: Vua của mạt thế (25)

    "Chương 61: Vua của mạt thế (25)"
    - Cô nói linh tinh cái gì?

    Sắc mặt bà Lý trắng bệch the thé hét lên.

    - Gào to như thế làm gì? Nôn nóng muốn gặp đồng loại à?

    Dạ Tịch xoa xoa lỗ tai, lạnh nhạt nhìn thẳng bà ta, trong mắt cô không có nửa điểm ánh sáng.

    - Đừng hòng ngậm máu phun người. Cô..

    Đoàng.

    Lời còn chưa kịp nói hết thì giữa trán bà ta đã nở rộ một lỗ máu đỏ tươi. Biểu tình dữ tợn trên mặt bà ta như bị ấn nút tạm dừng.

    Thân hình to béo oanh một cái ngã vật xuống đất, máu nóng loang ra.

    Mọi người dường như bị dọa tới, không ai phát ra bất kì thanh âm nào, không gian tĩnh lặng như chết.

    - A..

    Máu bắn vào mặt người phụ nữ ôm con nhỏ đứng gần đó, cô ta giơ bàn tay xanh lét xương xương lên lau đi, lúc này mới hốt hoảng nhận ra trong tay toàn là máu.

    Đại khái là kịp phản ứng với biến cố, người này đột ngột hét lớn một tiếng rồi lảo đảo lùi về đám đông.

    Mà mấy người khác cũng tỉnh lại từ khiếp sợ, điên cuồng lùi về sau, dùng ánh mắt kinh hoàng nhìn chằm chằm người vừa nổ súng.

    Họng súng đen ngòm vẫn chỉ vào đám đông, người cầm súng gương mặt đẹp tựa vị thần trong bút tích của thần thoại Hy Lạp nhưng lúc này trên gương mặt được tạo hóa ưu ái ấy chỉ có sự lạnh lùng, cương nghị.

    Diêm Vũ Hàng chậm rãi thu súng, ánh mắt lạnh như băng đảo qua từng người, anh ta hạ thấp thanh tuyến chầm chậm nói:

    - Náo loạn cái gì?

    Cả người phụ nữ ôm con lẫn đám người đều không ai dám kêu thêm một câu nào nữa, hết nhìn xác bà Lý lại nhìn Diêm Vũ Hàng, trong mắt ngoại trừ khiếp hãi vẫn là khiếp hãi.

    - Diêm trung tá..

    Đoàn phó dẫn đội nhìn thấy hành động ác liệt của Diêm Vũ Hàng cũng bị bất ngờ, cẩn thận gọi anh ta.

    - Bà ta bị cào, các cậu không kiểm tra qua?

    Diêm Vũ Hàng đảo mắt nhìn người vừa lên tiếng, chỉ một cái nhìn vô tình lướt qua cũng khiến người này vô thức cúi đầu không dám đối diện với anh ta.

    - Chuyện này..

    Bà Lý bị cào sao? Từ đầu tới cuối bà ta luôn đi cùng bọn họ, chưa từng tách ra bất kì lúc nào, làm thế nào mà bị cào được?

    Mặc dù không hiểu rõ tại sao nhưng người này không thể không lệnh cho một người lính tiến lên kiểm tra xác bà Lý.

    Quả nhiên trên bắp chân phải của bà ta có một vết cào đã đen sậm lại, tơ máu đen ngòm đã lan tới đầu gối.

    Dựa vào tốc độ lan truyền này, bà Lý chỉ bị cào trong vòng một tiếng trước.

    Cậu lính tiến lên báo cáo kết quả khám nghiệm đồng thời cùng mấy người khác kéo cái xác đi chỗ khác.

    Một tiếng trước tất cả mọi người đều đang ngủ, chỉ có một cậu lính trẻ tên là Tiểu Trần canh đêm cho nên cuối cùng vẫn là cậu Tiểu Trần đó bị đội phó mắng cho một trận trời đất tối tăm, chỉ thiếu điều trực tiếp kỉ luật cậu ta.

    Nhưng hoàn cảnh không cho phép anh ta làm như vậy, đám zombie kì quái bên ngoài không những tốc độ di chuyển nhanh một cách bất thường mà còn không cần đánh hơi, cứ như vậy phi thân tới đây.

    Tốc độ và sự quyết đoán kia rõ ràng xác định mục tiêu là những người trong khu căn cứ.

    - Mấy người này giao cho cậu. Chúng ta lập tức rút lui.

    Diêm Vũ Hàng nghiêng người để lộ ra mấy người toàn thân nhuộm đầy máu zombie phía sau, anh ta nhìn thoáng qua đám zombie đang vừa gào thét gọi đồng loại rồi hỏi mấy người Hạ Mộng Nghiên, trong mắt anh ta chỉ có một sự ám trầm đáng sợ.

    Nhưng anh ta không nói lời nào với họ mà chỉ quay sang lệnh cho đội phó sắp xếp đội ngũ tìm đường rút lui.

    Mọi người mặc dù hoảng loạn nhưng cũng không phải chưa từng trải qua tình cảnh hôm nay, dù sao mạt thế cũng đã xảy ra một đoạn thời gian không ngắn, những người có thể sống sót tới thời điểm này không thể không có một chút tố chất tâm lý. Rất nhanh mọi người đều đã sắp xếp xong đồ đạc ôm vào người thuận theo sự hướng dẫn của mấy người lính đi ra vị trí cửa chính của khu căn cứ.

    Số lượng zombie bên ngoài không nhiều lắm, khoảng gần mười con nhưng hình thể của chúng đều ưu việt hơn rất nhiều những con zombie cô từng gặp trước đây.

    Trên bắp tay chúng dường như còn có vật thể gì đó bằng kim loại, khoảng cách hơi xa thêm vào ánh trăng tàn quá tối khiến cô không thể nhìn rõ là cái gì.

    Không chỉ có hình thể hay vận tốc mà tiếng gào của chúng cũng rất đặc thù, nghe càng giống tiếng một con mãnh thú gầm gừ hơn là tiếng rống của mấy con xác sống vô tri hơn nữa cho dù người không thể nghe hiểu chúng kêu cái gì như mấy người Tạ học trưởng cũng mơ hồ cảm thấy giống như chúng đang kêu gọi tay sai tới công phá khu căn cứ.

    Đám người của Hạ Mộng Nghiên thuận theo sự sắp xếp của đội phó hòa vào đội ngũ những người đang cấp tốc tháo lui, đi tới đâu đều nhận lại sự xa cách đến đó.

    Dù sao mấy người này cũng mới tới tức thời, thêm nữa lại đội ngũ càng đông sẽ chỉ càng hỗn loạn. Ai cũng lo giữ mệnh, tuyệt nhiên không muốn số lượng người gia tăng, sự bảo vệ của quân đội bị phân tán.

    Bên Dạ Tịch không đi theo nhóm người quân đội mà ngược lại đi theo hướng ra sân khu nhà kho. Mặc dù mấy người Tạ học trưởng mặc dù không hiểu lắm nhưng cũng không hỏi nhiều, ai làm việc nấy, nên làm cái gì thì làm cái đó.

    - Theo sát.

    Dạ Tịch nhìn thoáng qua mọi người một cái rồi thẳng lưng bước nhanh đi trước dẫn đường.

    Ánh nhìn kia của cô không có nhiều cảm tình, tựa hồ chỉ đơn giản là một cái lướt qua nhưng trong vô thức lại làm yên ổn những xúc cảm chập chùng trong lòng tất cả, khiến bước chân ai nấy đều vững vàng hơn nhiều.

    Có đôi khi đi theo số đông không phải là con đường đúng đắn, nhiều người quả thực mang tới cảm giác an toàn, nhưng chưa từng ai trong số đông đó có thể dám chắc có thể đạt được thứ mình muốn ở phía cuối con đường.

    Chỉ đơn giản là những con người không chắc chắn cùng nương tựa vào nhau, cho nhau niềm tin mơ hồ để dấn thân mà thôi.

    Hành lang dài tối đen, sâu hun hút như cái miệng quái vật đen ngòm chờ chực những kẻ xấu số ngây thơ đi vào đó rồi rơi vào vạn kiếp bất phục.

    Tiếng người láo nháo nhỏ dần rồi biến mất, chỉ có tiếng âm âm trầm đục trong hành lang và tiếng chân người đều đều.

    Trần Nguyên đột nhiên cảm thấy hơi lạnh, không tự chủ mà ghé sát vào Chu Văn bên cạnh, hai tay còn thuận tiện ôm tay cậu ta.

    Đột nhiên có một thân thể ấm áp dựa vào, Chu Văn hơi cứng người, cậu ta có chút chột dạ nhìn mấy người đi trước, thấy mọi người đều tập trung tinh thần không có ai chú ý tới nơi này thì tâm mới hạ xuống, thoải mái tự nhiên khoác tay lên vai Trần Nguyên, ghé vào tai cậu ta nhỏ giọng an ủi:

    - Đừng sợ, có tôi ở đây rồi.

    Không biết là thực sự sợ hay thế nào nhưng Trần Nguyên không đẩy Chu Văn ra như ngày thường mà chỉ nhỏ bé đáp ứng:

    - Ừ.

    Chu Văn nhìn Trần Nguyên thêm một chút, nhưng không nhìn ra được biến hóa đặc biệt nào của cậu ta nên chỉ có thể dời mắt nhìn đường trước mặt. Tại nơi bóng tối bao trùm mặt Trần Nguyên lặng lẽ nổi lên hai rặng mây hồng nhưng Chu Văn đã không có cơ hội nhìn thấy.

    Tốc độ đi của nhóm người cũng không chậm, chẳng mấy chốc đã đi tới cuối đường, đứng trước cánh cửa ra sân.

    Cửa đương nhiên đã bị khóa, Tạ học trưởng còn chưa kịp nói câu nào thì đã thấy Dạ Tịch lấy chìa khóa từ trong túi áo ra mở cửa, thao tác nhanh gọn, thuần thục tựa hồ đã mở qau vô số lần.

    Lúc trước trên đường trở về Dạ Tịch thuận tiện vào phòng sinh hoạt chung tìm xem chìa khóa dự phòng khu căn cứ. Quả nhiên chìa khóa được treo ở trên tường phòng sinh hoạt chung chẳng qua bị máu tươi nhuộm đỏ không nhìn ra màu sắc ban đầu nữa, nếu không để ý kĩ sẽ không nhìn ra.

    Cửa vừa mở ra một trận âm phong không biết từ đâu đã gào thét mà tới, trăng tàn sau tán cây, cả trời mờ mịt không rõ bốn phương tám hướng, một trời tối tăm như sắp đổ xuống. Tạ học trưởng lia đèn đảo qua khoảnh sân một lượt, không thấy có bóng dáng con zombie nào, đến khi anh ta đảo tới phía sân ngoài tường rào xa xa thì mới hoảng hốt nhận ra bên đó không biết từ lúc nào cũng không còn một bóng zombie.

    - Dạ Tịch, mấy con zombie kia đi đâu rồi?

    Anh ta không yên tâm hai bước thành một chạy chậm lên thông báo với cô.

    Dạ Tịch nghe Tạ học trưởng nói cũng không dừng lại bước chân, ánh đèn thoáng qua mảnh vườn nho nhỏ trước cửa sổ, mấy mảnh vụn sánh sáng lóe lên ở góc tường, lúc này mọi người mới nhìn rõ tại một cái cửa sổ gần chỗ lúc trước mọi người dừng chân đầy những mảnh vụn thủy tinh mà tường rào nơi đó không biết đã bị xé rách một lỗ từ lúc nào.

    Hơi lạnh quấn vào da thịt, mấy người Tạ học trưởng nổi da gà nhìn lại nơi ấy thêm một lần.

    May mà bọn họ kịp chạy thoát tới đây, nếu còn chần chừ đi cùng đám người kia thì có lẽ hiện tại đã không ung dung được như vậy.

    Tựa hồ nghe được tiếng lòng của anh ta, tiếng zombie gào thét ngày càng dồn dập, mà phương hướng kia dường như xuất phát từ cửa chính khu căn cứ. Thậm chí còn mơ hồ nghe thấy tiếng người la hét thất thanh.

    Lần này ai nấy đều đổ mồ hôi lạnh, ánh mắt nhìn theo bóng lưng nho nhỏ của cô gái phía trước ngày thêm sùng bái.

    Nếu bọn họ không tin tưởng đi theo cô thì hiện tại..

    Dạ Tịch nghe tiếng zombie gào thét, tính toán khoảng cách thì cách bên này cũng không xa, nếu không nhanh chóng tìm đường rút lui bọn họ cũng không thể an toàn.

    Đã từng tới nhà kho kia một lần, Dạ Tịch như nước chảy mây trôi nhanh chóng mở cửa cho mọi người đi vào, Chu Văn đi sau cùng cũng thuận tiện đóng cửa lại.

    Tại sao cô lại dẫn mọi người tới khu nhà kho này ư?

    Bởi vì lúc trước khi tới đây cô đã xem qua cả bản đồ và diện tích thực địa của nơi này, theo bản vẽ thì mặt tiền của khu nhà kho có chiều dài khoảng hai mươi mét.

    Tầng một có quá nhiều đồ vật, không thể dám chắc nhưng dựa vào chiều dài của tầng hai mà tính toán thì tổng chiều dài các căn phòng cộng lại cũng không tới hai mươi mét.

    Có thể có sai số nhưng chênh lệch đến gần mười mét thì không thể là sai số được.

    Nói cách khác thì nhà kho này có một con đường dẫn tới nơi nào đó.

    Mà nơi ấy hẳn không phải khu căn cứ này.

    Bởi vì khu nhà kho này là nơi duy nhất bị khóa trái từ bên ngoài, các phòng lại đặc biệt hỗn loạn nhưng chỉ có những nơi chứa tài liệu là hỗn loạn, ngoài ra không hề có dấu hiệu bị đụng tới, chứng tỏ thời điểm đại dịch bùng nổ trong nhà kho này có người.

    Nhà kho khóa trái, lại có người ở bên trong vậy mà từ đầu đến cuối cô không hề tìm thấy vết tích của người bị mắc kẹt cũng như bất kì con zombie nào.

    Kể cả căn phòng bị khóa trái mà Diêm Vũ Hàng chưa mở ra kia tuyệt đối cũng không có zombie, bởi vì thời điểm tới đây Dạ Tịch đã cố ý thả ra chút tiếng động hơi lớn nhưng chờ vài phút vẫn không thấy có phản ứng gì.

    Người chết sẽ càng không thể nào, cô không hề nhìn thấy tử khí ở nơi đó.

    Cho nên chắc chắn ở nơi này có lối thoát hiểm đặc biệt.

    Chỉ là ở nơi nào thì Dạ Tịch không nắm chắc.

    - Chia nhau ra tìm cơ quan.

    Dẫn mấy người lên tầng hai xong Dạ Tịch liền trầm giọng nói.

    Mọi người không ai hoài nghi lời cô nói, chia nhau ra lục tung các phòng.

    Dạ Tịch tiến tới trước phòng khóa trái lúc trước, bên trong im lìm không một tiếng động, trừ tiếng hít thở của cô cũng chỉ có tiếng mấy người Tạ học trưởng lật đồ đạc ào ào.

    Cô rút dao găm trong túi áo khoác ra, hoa văn khắc trên lưỡi dao ánh lên dưới ánh đèn sắc lạnh.

    Ầm.

    Dạ Tịch không chút báo trước đạp tung của phòng. Cánh cửa này không tính là dày lắm, may mắn thời gian này thân thể cũng rèn luyện ít nhiều, thêm nữa cô chọn góc độ hợp lực có nhiều ảnh hưởng lớn nhất, chỉ một đạp cửa phòng đã mở tung.

    Lập tức mùi hương ẩm mốc tràn ra nhưng thời gian không đợi người, không đợi Dạ Tịch lên tiếng, Phó Tinh đứng bên cạnh cô vừa một tay che mũi, một tay đảo đèn pin khắp phòng vừa tiến lên phía trước.

    Dạ Tịch hơi nhướn mày, túm lấy vạt áo cậu ta kéo ra phía sau lưng mình, bản thân cô đi vào trước:

    - Cậu theo sau. Đừng để bị thương.

    Bị thương cô lại phải đi chịu khổ, phiền phức.

    Phó Tinh ngẩn ra nhìn theo bóng lưng cô gái, trong lòng chợt hẫng một nhịp.

    Những xúc cảm kì lạ còn chưa kịp thành hình đã bị cậu ta gạt qua một bên, Phó Tinh lại như cũ tâm lặng như nước bước vào bên trong.

    Phòng này là phòng chứa hồ sơ, không biết đã bao lâu không có người ra vào, bụi phủ một tầng rất dày, trên bóng đèn và quạt trần trên đầu còn giăng đầy mạng nhện.

    Diện tích phòng khá lớn, hai bên là hai giá sách cao gần bốn mét chất đầy những tập tài liệu, có những vị trí tài liệu quá nhiều, chen chúc nhau không một kẽ hở. Trên đất cũng trải ra một chút tài liệu và giấy in đầy những chữ, hẳn là từ một kệ nào đó bị quá tải mà rơi ra.

    Dạ Tịch đảo qua cả phòng một lượt, trừ phía sau những kệ sách nhìn qua nặng trĩu này thì quả thực trong phòng không có nơi nào có thể ẩn giấu thông đạo.

    Cô và Phó Tinh không hẹn trước cùng nhìn đối phương, cả hai đều nhìn ra ý định của người còn lại. Giữa họ trong lúc mơ hồ xuất hiện một loại thấu hiểu vô hình. Không phải kiểu thấu hiểu của những kẻ cùng một thế giới như cô và Cố Dịch Lãng mà là một loại ăn ý giữa những người cùng nhau kinh qua vô số sóng to gió lớn.

    Rõ ràng cô và cậu ta mới gặp gỡ không lâu nhưng vẫn luôn có một mối liên hệ kì diệu nào đó.

    Oành.

    Gào.. Gào..

    Dạ Tịch còn chưa kéo xong một tầng tài liệu thì bên ngoài đột ngột vang lên tiếng đập rất lớn, tiếp theo đó là tiếng gào dồn dập của rất nhiều zombie.

    Trong đầu cô đồng thời có tiếng rít lên với tần số cao, cô không kịp phản ứng bị âm thanh ấy làm cho choáng váng.

    Thần trí Dạ Tịch vẫn tỉnh táo nhưng cơ thể thì không theo kịp, thân thể cô nghiêng ngả không theo khống chế. Vào khoảnh khắc Dạ Tịch muốn nghiêng người tránh cho bản thân đập đầu vào kệ sách thì cổ tay lại truyền tới cảm giác ấm áp vừa lạ vừa quen.

    Hoàn cảnh trước mắt chuyển một vòng, lần nữa dừng lại lưng cô đã tựa vào một lồng ngực gầy nhưng vẫn rất vững chắc.

    - Cô vẫn ổn?

    Phó Tinh nghiêng mặt nhìn ra cửa, hạ thấp thanh tuyến hỏi thăm cô.

    Ngữ khí của cậu ta mặc dù vẫn như cũ không chút chập chùng nhưng dường như có điểm không thoải mái.

    - Vẫn tốt.

    Dạ Tịch mượn lực đỡ của cậu ta ổn định thân thể, một tay cô chống vào kệ tài liệu phía sau, một tay xoa xoa mi tâm.

    - Dạ Tịch, đám zombie kia bị kéo tới đây rồi.

    Tạ học trưởng chạy từ phòng quan sát lại đây, gấp gáp báo tin.

    Anh ta vừa dứt lời tầng một của khu nhà kho cũng đồng thời vang lên tiếng người nhốn nháo hòa cùng tiếng zombie gào thét bên ngoài.

    Móng tay của chúng cào vào cửa hợp kim dày nặng, bén nhọn đinh tai, lớn đến mức khiến Tạ học trưởng dù không trực tiếp đứng gần cửa vẫn phải ôm tai giảm bớt ảnh hưởng.

    - Sao lại vào nơi này?

    - Nơi này là nơi nào, có đường ra hay không?

    - Nhỡ đám quái vật kia đánh vào đây thì sao? Chúng tôi phải chạy đường nào?

    - Ông trời ơi, sao chúng lại khủng khiếp như thế?

    - Làm thế nào bây giờ? Các người mau nói đi.

    - Bình tĩnh, mọi người bình tĩnh đã, chúng tôi sẽ bảo hộ mọi người.

    Giữa những tiếng kêu rên than trời trách đất của những người dân thường kia, lời nói của vị đội phó kia chỉ như muối bỏ bể, rất nhanh đã bị nhấn chìm.

    - Yên lặng. Ai còn lên tiếng lập tức ném kẻ đó ra ngoài.

    Lời cứng rắn của Diêm Vũ Hàng vừa buông ra những kẻ lớn tiếng chất vấn cũng không dám hó he thêm câu nào.

    Sự quyết tuyệt của anh ta ai cũng đã thấy, anh ta thậm chí còn dám trực tiếp nổ súng vào bà Lý trước mắt bọn họ, sự lạnh lùng trong đó không ai là không cảm nhận được.

    Lời Diêm Vũ Hàng nói càng không kẻ nào dám nghi ngờ.

    Oanh.. Oanh..

    Đám zombie ở bên ngoài thì không nghe lời được như thế, chúng hết cào xé vào cánh cửa lại điên cuồng đập cửa.

    Kì quái là cửa hợp kim dày như vậy cũng bị chúng đập cho cho vết lõm mờ mờ.

    Dạ Tịch dựa vào bàn nhìn xuống màn hình giám sát của nhà kho, nơi đó lít nha lít nhít gần hai mươi con zombie nhưng hấp dẫn ánh nhìn nhất chắc chắn là tám con zombie lúc trước cô nhìn thấy.

    Hiện tại cô đã có thể nhìn rõ thứ kim loại trên tay chúng thực ra là một lớp giáp khảm trực tiếp vào bắp tay, không chỉ bắp tay mà trên chân chúng cũng có giáp kéo tới gần đầu gối, nếu không phải chúng có gương mặt thối nát có lẽ đã không nhìn ra chúng là zombie.

    Hai mắt chúng đỏ rực như lửa, mỗi lần chúng gào thét, màu đỏ bên trong như rực lên thành đốm lửa trong đêm tối, sự khát máu bên trong khiến bất kì ai cũng phải ớn lạnh.

    Tiếng gào của chúng không chỉ có sức công phá kinh người mà nội dung nói chuyện cũng khiến cô bất ngờ.

    Chúng đang ra lệnh cho những con zombie thường tản ra vây nhà kho này chật như nêm cối, đồng thời tám con cũng chia nhau tìm nơi yếu hại để vây công nơi này.

    Với sự lãnh đạo có tổ chức đáng sợ thế này chuyện nhà kho này bị đạp bằng sẽ chỉ là vấn đề thời gian.

    Nhân vật chính sẽ có hào quang của riêng mình nhưng pháo hôi qua đường như Dạ Tịch không có may mắn như thế, cô vẫn nên cấp tốc tìm đường lui thì hơn.

    Suy nghĩ vừa chuyển, ánh mắt cô vô tình chạm vào ánh mắt của Diêm Vũ Hàng bên dưới, khoảng cách quá xa, cô không nhìn rõ anh ta có cảm tình gì.

    Cùng lúc này lại có một ánh mắt nóng rực ở nơi khác phóng tới, không cần nhìn Dạ Tịch cũng biết xuất phát từ người nào.

    Hạ Mộng Nghiên cùng người của cô ta co cụm ở một góc, dù khoảng cách có xa hơn nữa cũng không thể làm mờ hận ý dày đặc của cô ta.

    Đến thời điểm này cô vẫn nghĩ mãi không rõ tại sao nữ chính lại có ác ý không chết không ngừng với nguyên chủ. Nguyên chủ thậm chí còn không quen biết Hạ Mộng Nghiên.

    Chẳng lẽ trong phần kí ức mơ hồ của nguyên chủ, cô ấy đã từng gây thù chuốc oán với cô ta?

    Mặc dù không rõ nhưng cô là một pháo hôi kính nghiệp, quản cái gì nguyên nhân, ấn chết cô ta là được rồi.

    - Dạ Tịch, Trần Nguyên.. Hình như tìm ra thông đạo rồi.

    Cô vừa cho nữ chính một nụ cười kinh diễm thì chợt nghe thấy giọng nói mừng khấp khởi của Triệu Vũ ở cửa.

    Nghe thấy cậu ta nói Dạ Tịch không khỏi quay lại nhìn thiếu niên chân yếu tay mềm đang bồn chồn đứng ở gần đó.

    Trần Nguyên này.. Quả nhiên vẫn có điểm đáng giá đánh đổi.

     
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng hai 2022
  3. Cổ Ngữ

    Bài viết:
    171
    Chương 62: Vua của mạt thế (26)

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng hai 2022
  4. Cổ Ngữ

    Bài viết:
    171
    Chương 63: Vua của mạt thế (27)

    "Chương 63: Vua của mạt thế (27)"
    Ầm.. Ầm..

    Trời đất rung chuyển, giá sách to lớn cứ như thế ầm ầm sụp xuống, tài liệu trải ra bay tứ tung, từng tờ giấy trắng tán loạn tựa như thiên nữ tán hoa.

    Giấy trắng chầm chậm đáp xuống đất, trong nháy mắt thẫm đỏ rồi chìm dần vào bể máu tựa hồ máu tươi đang nuốt chửng từng chút từng chút một sắc trắng mơ hồ.

    Tầng tầng lớp lớp giấy phủ xuống một bóng đen đổ ngã trên đất. Không thấy người nọ có phản ứng gì nữa, cũng không rõ là còn sống hay đã chết.

    Mà cách thân ảnh ấy không xa, nơi ánh sáng mờ nhạt của bình minh không thể chiếu tới có một người khác đang ngã ngồi trên đất, trên tay người này còn nắm chặt một chiếc áo khoác như tan vào bóng tối, chỉ có góc họa tiết đỏ rực ẩn ẩn tản ra thứ ánh sáng quỷ dị nổi bật lên giữa màn đêm, tựa như bỉ ngạn chậm rãi nở rộ giữa trời hoàng tuyền tối tăm, lạnh lẽo, trong lúc nhất thời càng thêm yêu dã, câu nhân.

    Máu lan ra bốn phương tám hướng, máu tươi thấm ra cổ tay áo, hương khí phiêu đãng trong không gian.

    - Muốn chết đến thế sao?

    Dạ Tịch hất cánh tay nặng nề của con zombie đang đè lên chân mình ra, trầm mặt ngồi dậy nhìn thiếu niên đang cúi đầu an tĩnh ngồi trên đất.

    Máu tươi vẫn chưa dừng lại, lần theo đầu ngón tay Phó Tinh nhỏ từng giọt trên đất.

    Vào một khắc kia, khi hai con zombie biến dị điên cuồng lao tới, nếu không phải cô kịp thời ứng cứu, có lẽ Phó Tinh hiện tại đã thành một đám thịt vụn.

    - Không muốn.

    Thiếu niên chầm chậm ngẩng đầu nhìn cô gái đang đứng trước người mình.

    Ánh sáng đầu ngày hắt lên sườn mặt cô chút sắc vàng cam ấm áp, nhưng cái cậu ta cảm thấy chỉ là hơi lạnh như băng.

    Cô ấy đang tức giận.

    Không biết bằng cách nào nhưng dù không nhìn được biểu cảm của cô, Phó Tinh lại có suy nghĩ ấy.

    Từ khi đồng hành, thậm chí là cả trước khi cậu ta xuất hiện, cô chưa từng tức giận, kể cả khi bị đặt vào nguy hiểm vì sự ngu ngốc của Lưu Triết, cô cũng chỉ cười nhạt một cái, không hề có chút phản ứng nào.

    Cô tức giận bởi vì cậu ta cứu cô sao?

    - Không muốn thì bớt tìm chết đi.

    Dạ Tịch lạnh lùng kéo người đứng lên, hai tay vô thức nhẹ nhàng quấn lại vết thương cho cậu ta.

    Phó Tinh đúng là ngoan tuyệt, cắt tay cũng cắt sâu như thế. Mặc dù cậu ta đã cố ý chỉ cắt vào tĩnh mạch nhưng cắt sâu như vậy cũng có quá nhiều đau đớn rồi.

    Phó Tinh ngẩn ra nhìn cô gái đang hơi cúi đầu băng bó cho mình, mỗi lần ngón tay cô lướt qua, trái tim cậu ta lại đập nhanh hơn một chút.

    Cảm giác này thực kì lạ.

    Nhưng hiện tại cũng không phải lúc để cậu ta nghĩ xem cảm giác ấy là gì, bởi gì âm thanh chấn động cùng tiếng gào rú bên dưới đã khiến mọi người bừng tỉnh.

    - A.. A.. Không xong, vỡ trận rồi.

    - Cứu mạng..

    Những người lãnh tình điên cuồng dẫm đạp lên đồng loại để tháo chạy lúc trước hiện tại lại trở thành lá chắn đầu tiên đối diện trực tiếp với đám zombie thường được chỉ đạo bởi mấy con zombie biến dị phía sau.

    Chỉ thấy tiếng người kêu rên thảm thiết, sau đó là máu tươi văng đầy tường bên cạnh cầu thang kim loại.

    Máu nóng chảy thành dòng, lọt qua khe hở giữa các bậc thang, chầm chậm đặc quánh chảy xuống nền nhà phía dưới.

    Có kẻ bị xé đứt cánh tay, có kẻ bị kéo đứt một chân, khát vọng sống mãnh liệt bừng lên, dù thân thể máu me đầm đìa vẫn dồn sức bò ngược lại vào phòng. Nơi vừa bò qua liền để lại một vệt máu đỏ sậm ngoằn ngoèo.

    - Dạ Tịch, mau tới đây.

    - Cậu đi trước.

    Dạ Tịch nghiêng đầu thấy mấy người Tạ học trưởng đang đứng trong thang máy vừa giữ cho cửa thang máy không đóng lại vừa gào giọng gọi cô thì đẩy Phó Tinh tới bên đó trước.

    - Cùng đi.

    Bàn tay không bị thương của Phó Tinh vươn ra túm lấy cổ tay cô, lực đạo rất lớn tựa hồ muốn bóp nát tay Dạ Tịch.

    - Phó Tinh, nghe lời.

    Dạ Tịch thâm trầm nhìn cậu ta, đồng tử đen sẫm không có chút ánh sáng, bên trong ngoại trừ âm khí dày đặc chính là sự lạnh lùng như máy móc.

    Phó Tinh cố chấp nắm chặt tay cô không nhúc nhích, sự kiên định của cậu ta trong thoáng chốc khiến Dạ Tịch ngẩn người.

    Xoạt.

    Tiếng da thịt tan nát dồn dập truyền tới, âm thanh càng lúc càng lớn, khoảng cách an toàn ngày càng thu hẹp.

    Tiếng người nhốn nháo kêu rên đã dần bị thanh âm gào rú đói khát của đám zombie thay thế.

    Người còn sống làm lá chắn bên ngoài đã không còn nhiều.

    Mà đám người chưa kịp ra ngoài cũng không ngồi yên, ai nấy đều chen chúc xông về phía thang máy, trong thang máy đã sắp chật kín người không còn nhìn thấy mấy người Tạ học trưởng nữa.

    Nếu không nhanh chóng đi tới thì sẽ không còn kịp nữa.

    - Nhanh lên, sắp quá tải rồi.

    - Dạ Tịch, mau lên.

    Chu Văn cùng Triệu Vũ đồng loạt gào lớn ra ngoài.

    Lời này ngược lại khiến đám người chưa kịp chạy tới lao đến càng nhanh. Dù ngã nhào trên máu trơn trượt cũng không ngăn được khao khát sinh tồn của họ.

    - Tôi sẽ không chết.

    Dạ Tịch lạnh như băng hất tay Phó Tinh ra, thuận tiện đẩy cậu ta rơi vào đám người gần thang máy nhất.

    May mắn vị trí của họ cách thang máy không xa, chỉ cần bước mấy bước là có thể vào.

    Phó Tinh bị đẩy ngã vào ngay cửa thang máy, còn chưa kịp đứng dậy thì đã có người sấn tới buộc cậu ta phải đứng vào trong.

    Người chen chúc nhau, đã không còn cơ hội cho cậu ta chạy ra ngoài nữa rồi.

    Mà Dạ Tịch nhìn thấy Phó Tinh đã an toàn đi vào thang máy thì cấp tốc chạy theo hướng ngược lại.

    Khi nãy trong khoảnh khắc cô nhấc chân đuổi theo con zombie đang xông tới phía Phó Tinh, Dạ Tịch có nhìn thấy An Viêm vừa chống người đứng dậy thì dẫm phải máu dưới chân mà trượt ngã, vô tình lại ngã tới gần con zombie còn lại.

    Mặc dù đã nhanh chóng tránh né nhưng cậu ta vẫn bị con zombie này hất bay, thân thể đập vào một tủ sách ở góc phòng.

    Mặt trời bên ngoài đã ngoi lên một nữa, ánh sáng vàng nhạt hắt qua khung cửa sổ, rải xuống máu tươi gần đó những đốm sáng nhợt nhạt.

    Tiếng gào thét bên ngoài đã biến mất hoàn toàn, chỉ còn tiếng bước chân dồn dập và âm thanh đói khát nguyên thủy nhất.

    Thời gian không còn nhiều nữa.

    Càng đau đầu hơn nữa là khi đó Dạ Tịch vội ứng cứu Phó Tinh, chỉ kịp nhìn thấy An Viêm bị đánh bay về bên trái còn cụ thể nơi nào thì cô không nhìn thấy.

    Cho nên phải đi tìm một lượt đống tủ sách bên đó sao?

    Thực phiền phức.

    [Kí chủ, mục tiêu ở góc 11 giờ.] Hệ thống đã lâu không thấy lần này lại đột ngột ngoi lên chỉ điểm.

    Dạ Tịch không nhiều lời với nó, lập tức bước chân chuyển hướng chạy tới bên đó.

    Quả nhiên An Viêm đang nghiến răng kìm nén đau đớn bò từ đống giấy tờ ra.

    Thang máy bên kia dường như đã quá tải trọng, người bên trong đang không ngừng đẩy người muốn chen vào ra ngoài, trong miệng là những tiếng mắng chửi hết sức khó nghe.

    - Đi thôi.

    Dạ Tịch hơi cúi xuống túm vai áo An Viêm kéo cậu ta ra ngoài, sau đó thuận tiện đỡ cậu ta dậy đi về phía thang máy.

    - Tôi tự đi được.

    An Viêm đen mặt, nhíu mày đẩy tay Dạ Tịch đang đỡ mình ra.

    - Đi chết?

    Dạ Tịch không thèm nhìn cậu ta một cái, tốc độ di chuyển tăng lên, càng giống như đang lôi đi hơn là đỡ.

    - Tôi không cần người như chị giúp đỡ.

    - Cậu cho rằng tôi muốn giúp cậu?

    Dạ Tịch cười lạnh nhìn An Viêm, cước bộ vẫn không chậm lại nửa nhịp, hiện tại chỉ còn cách đám người chen nhau vào thang máy kia một đoạn.

    - Vậy thì chị có thể bỏ mặc tôi, không cần giả nhân giả nghĩa như thế. Giả vờ lâu như thế hẳn là mệt mỏi lắm. Tôi chết rồi không phải chị sẽ càng vui vẻ sao? - An Viêm ngây người trong thoáng chốc rồi mỉa mai nói.

    - Tới, đi chết đi.

    Sức chịu đựng của con người cũng có giới hạn, huống hồ nếu không phải cô sử dụng thân thể của nguyên chủ, lấy việc hoàn thành nguyện vọng của cô ấy làm lệ phí thì với tính cách của Dạ Tịch đến liếc mắt nhìn cậu ta cũng lười làm chứ đừng nói đến việc quay lại cứu người. Cho nên nghe cậu ta càng nói càng khó nghe thì lập tức buông tay.

    Mà An Viêm vốn bị thương, đột nhiên Dạ Tịch thả tay không báo trước thì không phản ứng kịp, ngã nhào xuống đám giấy nhuốm máu.

    Cậu ta ngã ngồi dưới đất, không thể tin nhìn lại cô.

    Nói buông liền buông sao?

    Mà Dạ Tịch nhìn biểu tình của cậu ta thì có một loại xúc động muốn đánh người một trận rồi ném vào lòng đám zombie kia.

    Đúng là thiếu đòn.

    [Kí chủ, cô trước bình tĩnh đã. Chúng ta có thể thương lượng, dù sao cậu ta cũng là đối tượng nhiệm vụ mà phải không? Chúng ta không nên làm loại chuyện dọa người đó.]

    Hệ thống thấy tư duy chém người của kí chủ lại nổi lên thì cấp tốc can ngăn.

    [Huống hồ cô nói xem, cậu ta chết rồi thì nhiệm vụ còn làm thế nào? ]

    - Còn có thể kéo ngược, sợ cái gì?

    Người sau ngược lại không lĩnh ngộ được cái gì gọi là sự tốt đẹp của chủ nghĩa xã hội, một lòng muốn đánh người, thậm chí tay áo cũng kéo lên rồi.

    [Kí chủ, cô nghe tôi này, hít thở sâu. Nào, hít vào..] Hệ thống loạn cào cào nhìn biểu tình âm trầm của kí chủ sợ cô thực sự đánh chết người.

    Có nằm mơ nó cũng không nghĩ ra có ngày nghiệp vụ kéo ngược nó lấy ra dọa kí chủ thu liễm một chút lại trở thành công cụ để cô làm chuyện ác.

    Kéo ngược là để cô dùng dọa lại nó hay sao?

    Ai dạy cô suy nghĩ đó?

    Đáng sợ quá đi mất. Thật nhớ chị gái thân thiện nhà hàng xóm quá!

    [Kí..]

    Lại bị chặn nữa! Nó mới nói được mấy câu chứ? Cô có thể quý trọng nó một chút hay không? Một lời không hợp liền mở tác vụ chặn là thế nào?

    Ai đó đến xóa đi!

    - Thế nào? Không đi chết sao?

    Dạ Tịch vừa nói vừa nắm lấy cổ áo kéo cậu ta dậy, tránh người sang một bên, mở rộng ra một con đường toàn máu cho An Viêm.

    - A..

    Cô vừa tránh ra đã để lộ ra một huyết nhân đang bò lết vào phòng, cả người này từ trên xuống dưới đều là máu. Người nọ mới yếu ớt bò được một chút, bàn tay vừa bám vào cạnh cửa thì đột nhiên có vô số bàn tay gầy khô bám người chân người nọ dùng sức kéo người này ra ngoài.

    Chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm thiết, lần nữa nhìn lại nửa người dưới của anh ta liền bị kéo đứt, bàn tay vẫn như cũ bám chặt, hai mắt trợn trừng nhìn chằm chặp về bên này.

    Cảnh tượng quá máu me, thực sự quá mức chịu đựng của An Viêm. Cậu ta nghiêng ngả dựa vào bên cạnh nôn khan.

    Mà cũng không để cậu ta có thời gian bình tĩnh lại, rất nhiều zombie đã đồng loạt xông vào đây. Con nào con nấy biểu cảm hung tợn, trên những gương mặt bị phân hủy là vô số máu tươi, đến hai mắt chúng cũng nhất loạt đỏ ngầu. Không biết là sắc màu đói khát hay là nhiễm đỏ máu tươi.

    Mấy người lúc trước bị hai con zombie biến dị đánh bay, hay những người bị đồng bạn dẫm đạp lên khi trước hiện tại lại trở thành con mồi đầu tiên.

    Đám zombie lao vào cắn xé, bữa tiệc vạn ma hiện tại mới chính thức bắt đầu.

    Mà đám người vốn tranh giành thang máy không có hồi kết hiện tại càng thêm hung hãn, người bên trong ra sức đạp bớt người ra ngoài mà người ở bên ngoài thì điên cuồng muốn xông vào. Người bị đẩy ngã lập tức trở thành đệm chân cho người ở sau. Tiếng kêu rên dồn dập vang lên, bi thống hòa cùng những tiếng kêu khát máu.

    Dạ Tịch nhíu mày kéo cổ áo An Viêm lôi cậu ta về phía gần thang máy.

    - Cút hết ra, ông đây không muốn chết.

    - Chúng mày cút ra, muốn cùng chết hay sao?

    - Ra ngoài đi, thang máy quá tải rồi. Ra bớt đi, chúng tôi muốn sống. Các người buông tha đi.

    - Mạng ai mà không phải mạng, các người bớt ích kỷ đi.

    - Các người muốn bỏ lại chúng tôi à? Không có cửa!

    - Một đám độc ác. Mau cho chúng tôi vào.

    - Cút!

    - A.. Giết người..

    Hoàn cảnh đã quá mức cấp bách, người bên trong không còn để ý cái gì gọi là nhân tính, cái gì gọi là tình người, mấy người đứng ngoài lập tức rút những thứ có thể xem là vũ khí ra tấn công người bên ngoài, ngăn cản không cho họ tiến lại gần.

    Cửa thang máy không có người ngăn cản chầm chậm đóng lại.

    Người bên ngoài cứ xông lên một người thì lại nhận lấy một cái đạp, một mũi dao, một gậy của người bên trong, nhất thời thế trận giằng co không ai có thể tiến lên.

    Gào..

    Đột ngột vang lên tiếng gầm chấn động đầu óc, tất cả mọi người đồng loạt choáng váng ngả nghiêng, người thể trang không tốt trực tiếp ngã nhào. Vừa ngã xuống liền rơi vào vòng vây của đám zombie, thân thể nhanh chóng bị bao phủ, đến tiếng kêu rên cuối cùng cũng không kịp phát ra.

    - Đi.

    Dạ Tịch nhân lúc mọi người đều bị đình chỉ động tác, nhanh chóng ném An Viêm đang mềm nhũn vào thang máy đang khép chỉ đủ cho một người chen vào.

    Cậu ta ngã nhào trên đất, dựa vào chân mấy người bên trong, chóp mũi vô tình đối diện với mũi dao loang lổ máu của một người trong đó. Cậu ta choáng váng nghiêng đầu tránh sang bên cạnh thì lại thấy người vừa ném cậu ta vào đây cúi đầu, chống tay vào tường ở bên ngoài.

    Cô còn làm cái gì bên ngoài? Không muốn sống nữa hay sao?

    - Lập tức tiến lên.

    - Chúng sắp chạy thoát rồi, cùng nhau tiến lên.

    - Giết hết bọn chúng.

    Mấy tiếng chói tai không ngừng vang lên trong đầu Dạ Tịch, cô chỉ cảm thấy đầu đau như muốn vỡ ra, vai trái run lên, máu huyết nơi đó âm thầm sục sôi.

    Dường như có cái gì đang điên cuồng cắn xé xiềng xích muốn xông ra.

    Cô nghe rõ tiếng tim mình đập càng lúc càng mạnh, âm thanh "giết, giết" như một loại ma chú quanh đi quẩn lại trong đầu, tựa hồ đang dẫn dắt cô tha hóa.

    Hai mắt cô hơi nhòe, tựa như lạc trong màn sương mơ, hoàn cảnh phía trước dần chìm sâu vào làn khói.

    - Dạ Tịch, mau lên. - Trần Nguyên khó khăn lắm mới ló đầu ra được, lại thấy Dạ Tịch chưa vào qua khe cửa hẹp thì vội vàng hô to gọi cô.

    Chân Dạ Tịch nặng như rót chì, mỗi nhấc chân đều như mang theo ngàn cân. Nhìn cửa thang máy đã nhỏ đến mức một người vóc người nhỏ bé mới có thể lách vào thì cô chỉ đạm mạc nhìn thêm một cái rồi quay người dựa cả người vào tường.

    Không kịp.

    - Đi trước đi. - Dạ Tịch lành lạnh nhìn con dao trong tay rồi lại nhìn mấy con zombie biến dị đã đạp tung tường xông tới thì chậm rãi nói.

    Thanh âm của cô không lớn nhưng lúc này lại phá lệ rõ ràng.

    Ở một góc thang máy chen chúc, thiếu niên đội mũ áo to rộng nghe thấy lời này thì chậm rãi ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài.

    Xuyên qua tầng tầng lớp lớp đầu người, ở một góc ánh sáng ban ngày vàng nhạt phủ xuống, có một cô gái đứng dựa tường chờ nhìn ra ngoài cửa vô số zombie.

    Mái tóc ngắn của cô gái yên lặng buông xuống vai cô, tựa như quân sĩ thiện chiến đang chờ đợi lệnh từ chỉ huy, chuẩn bị phát động công kích. Nắng trải xuống người cô một tầng quang mang mờ nhạt, làm lưỡi dao trong tay cô phảng phất cũng tản ra thứ ánh sáng thuần khiết.

    Vào khoảnh khắc thang máy khép lại dường như cậu ta còn thấy những đóa hoa đỏ rực sau lưng áo cô nở rộ tựa như một rừng bỉ ngạn nghênh đón sự xuất hiện của cô.

    Ngón tay nhợt nhạt siết chặt lá bùa màu đỏ được gấp gọn gàng. Những dòng chữ không tính là đẹp bên trên dần vặn vẹo theo động tác của cậu.

    Bàn tay bị thương rỉ ra chút máu, lòng bàn tay chậm rãi đỏ lên, hòa cùng sắc màu của lá bùa, tựa như hòa thành một thể không còn nhìn rõ hình dáng lá bùa nữa.

    Chỉ có hàng chữ đen là không cách nào biến mất, vẫn như cũ cực kì nổi bật.

    Cô.. Hẳn sẽ sống sót.

    Phó Tinh lạnh lẽo nhìn màn hình vỡ nét đang nảy số.

    2B.. 2A.. 1B.. 1A.. B1.. B2.. B3.. E

    Tinh.

    Cửa thang máy chậm rãi mở ra, tất cả mọi người bên trong đều nhất loạt cảnh giác, giơ cao vũ khí tập trung tinh thần nhìn ra bên ngoài.

    Đã có hai bài học phải trả bằng máu lúc trước, không còn người nào dám manh động xông ra ngoài nữa.

    Ù.. Ù..

    Chờ một lúc không thấy có động tĩnh gì ngoài tiếng gió hun hút thì có người đánh bạo lia đèn pin soi thử xung quanh.

    Xung quanh một mảnh tối đen như mực, nơi bóng đèn chiếu qua chỉ thấy có rất nhiều bàn máy tính, kết cấu rất giống một khu văn phòng.

    Dưới lòng đất của khu nhà kho căn cứ quân sự lại là một khu văn phòng, kết cấu xây dựng này cũng thực kì quái. Kết cấu kì lạ thì càng phải cảnh giác cao độ, tất cả mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đùn đẩy nhau không có ai chủ động tiến lên phía trước.

    - Cô đi ra trước đi. - Một người đàn ông vóc người lực lưỡng nhìn thấy người phụ nữ ôm con nhỏ nép ở một góc thì giơ đèn trong tay soi vào cô ta.

    - Tôi.. Tôi còn con nhỏ, tôi không thể đi được. - Người phụ nữ sắc mặt xanh xao ôm chặt cái tã trong tay, đầu hơi cúi tránh đi ánh đèn của người đàn ông kia.

    - Còn con nhỏ thì thế nào? Mạt thế ai cũng như nhau cả thôi, huống hồ loại đàn bà yếu ớt vướng chân vướng tay như cô chỉ là thứ vô dụng. Hiện tại cô không đi thì ai đi?

    Người nọ thấy người phụ nữ từ chối thì trầm mặt, lời lẽ nói ra cũng không có cân nhắc, hết sức đâm người.

    Những người khác nghe được lời này thì ngoại trừ sắc mặt hơi bất ngờ một chút cũng không nói lời nào.

    Có người thế mạng, chỉ kẻ ngu mới không cần.

    Huống hồ lời người đàn ông kia nói đúng là khó nghe nhưng cũng không phải không có đạo lí. Mạt thế xảy ra, mạng người chỉ như ngọn nến trước gió, phụ nữ, trẻ nhỏ và người già là nhóm người yếu đuối nhất, không những không thể tự bảo vệ mạng sống cho mình, có đôi khi sẽ kéo chân người khác. Nếu không phải những người này có quân nhân dẫn đầu thì có chết cũng không ai nguyện ý đi cùng nhóm người yếu thế.

    Mạng của ai cũng là mạng, chỉ có mạng của bản thân là đặc biệt trân quý.

    Hiện tại là lúc sinh tử chỉ cách nhau một bước chân, không ích kỉ tính toán cho bản thân trừ khi là kẻ ngốc.

    - Không thể được. Tôi không đi. Nơi này còn bao nhiêu người trẻ khỏe tại sao lại cùng nhau dồn ép tôi? Tại sao lại ích kỉ như vậy? - Nước mắt trong thoáng chốc dâng lên, cô ta dựa sát vào thang máy, hai tay run run cố gắng bảo vệ đứa trẻ trong lòng, ánh mắt bi thống tựa như con thú nhỏ bị thương nhìn qua một lượt tất cả mọi người.

    - Ích kỉ? Ha, nực cười! Hiện tại là lúc nào rồi? Bản thân cô không ích kỉ hay sao? Nếu hiện tại là người khác đứng ra đi trước thì cô có lên tiếng ngăn cản sao?

    Người đàn ông hoàn toàn không có chút thương tiếc nào vẫn tiếp tục buông lời châm chọc.

    - Các người..

    - Được rồi, tôi..

    - Cút ra dò đường, lằng nhà lằng nhằng.

    Tạ học trưởng thực sự nhìn không nổi nữa, khó khăn lắm mới chen ra được, còn chưa kịp nói hết lời thì đã thấy người đàn ông kia sấn tới lôi kéo người phụ nữ kia ra.

    Cô ta cũng không phải dạng vừa, ra sức giãy giụa, cào cấu hòng thoát khỏi khống chế.

    - Mẹ kiếp, con đàn bà này!

    Người phụ nữ kia chợt ngoảnh lại dùng toàn bộ sức bình sinh cắn vào tay hắn ta, người đàn ông ăn đau, hất tay ra, người phụ nữ bị đẩy ngã đập vào bảng điều khiển trên thang máy. Không biết đập vào cạnh nào mà máu tươi từ bảng điểu khiển kéo ra một đường mờ mờ trên tường thang máy đến vị trí người phụ nữ ngã sõng soài.

    Hắn ta giơ tay trái lên, nơi bắp tay đã bị cắn đứt một mảng da, máu tươi tuôn ra không ngừng.

    - Mẹ nó, mày chán sống rồi! - Nhìn thấy thảm trạng trên tay, người đàn ông tựa như bị chạm trúng vảy ngược, nghiến răng nghiến lợi xông tới nơi người phụ nữ đang dựa người trên đất.

    - Dừng tay.

    Khi hắn vừa túm được tóc người phụ nữ này thì trên cổ chợt truyền tới cảm giác lạnh lẽo, đồng thời cũng nghe thấy một giọng nói trầm ấm.

    Chương trước

    Chương sau​
     
    Annie Dinh, Liên Phúc, Thiuy39 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng hai 2023
  5. Cổ Ngữ

    Bài viết:
    171
    "Thông báo"
    Trong quá trình sáng tác, bản thân mình đã nhận ra rằng nhân vật Dạ Tịch dường như đi lệch hướng quá xa theo dự tính ban đầu của mình và điều ấy vô tình đã khiến cho mình mất hứng thú trong việc viết những chương sau này và với mình thì việc viết trong vô thức ấy là một hành động rất vô trách nhiệm với sự ủng hộ của các bạn. Cho nên dù cảm thấy rất rất có lỗi với những người vẫn luôn ủng hộ bộ truyện Xuyên nhanh: Nữ phụ lại muốn đảo chính này của mình thì có lẽ mình vẫn phải dừng viết truyện này ở đây. Nhưng dừng lại không có nghĩa là lãng quên mà mình sẽ remake bộ truyện này một cách chỉn chu hơn với một cái tên khác trong một thời gian không xa. Khi ấy, hi vọng rằng một Dạ Tịch mới mẻ sẽ tiếp tục nhận được sự ủng hộ của các bạn.

    Trong khoảng thời gian chờ đợi sự tái xuất của Dạ Tịch, nếu các bạn yêu thích văn phong của mình và muốn cùng mình đồng hành trên chặng đường sáng tác này thì hãy ủng hộ bộ truyện Nghệ thuật leo tháp của nữ phụ trên truyennhaong nha. Ở đó chúng ta sẽ được gặp một Yển Ca nhẹ nhàng, ôn hòa nhưng cũng rất kiên cường. Nhưng đừng vội hiểu từ "nhẹ nhàng" ở đây là yếu đuối bởi vì một cô gái mang rất nhiều vết thương trong lòng, sống một cuộc sống dài đằng đẵng với thứ trách nhiệm bị ép buộc phải gánh, phải mạnh mẽ thếnào mới có thể đối xử dịu dàng với thế giới chứ? Và còn gì vui hơn khi Yển Ca và Dạ Tịch lại có một mối quan hệ rất mật thiết, đó có thể là gì nhỉ? Hãy cùng dõi theo hành trình của Yển Ca để tìm hiểu xem mối quan hệ ấy là gì nhé, biết đâu bạn lại có thêm một cô gái khác để yêu thương thì sao?

    Ngoài ra chúng ta chắc chắn sẽ gặp lại Dạ Tịch cùng với một nhân vật nữ chính khác có liên quan đến cả Yển Ca và Dạ Tịch đấy. Cùng nhau dõi theo hành trình của họ để chắp nối thành một câu chuyện xuyên suốt phía sau nha.

    Hẹn gặp lại Dạ Tịch một ngày không xa và hẹn gặp lại các bạn ở bộ truyện Nghệ thuật leo tháp của nữ phụ nhé.

    Thân ái!
     
    Aquafina thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng ba 2025
  6. Cổ Ngữ

    Bài viết:
    171
    "Thông báo mới"
    Trong thông báo trước mình đã hứa rằng sẽ để Dạ Tịch quay trở lại trong một thế giới khác, phù hợp hơn và tuyệt vời hơn.

    Hiện tại trong quá trình xây dựng thế giới thứ ba của "Nghệ thuật leo tháp của nữ phụ" mình đã có thêm ý tưởng khá thú vị cho thế giới thuộc về riêng Dạ Tịch và thực sự đang trên hành trình biến nó thành sự thật.

    Để cập nhật thông tin mới nhất liên quan đến Yển Ca và Dạ Tịch và trò chuyện với mình, mọi người nhớ theo dõi page Ổ nhỏ của Cổ Ngữ trên Fb nha.

    Đồng thời mọi người nhớ qua ủng hộ truyện "Nghệ thuật leo tháp của nữ phụ" bên: Nghệ Thuật Leo Tháp Của Nữ Phụ

    Hiện tại mình đang viết thế giới thứ ba, đây là thế giới mình khá tâm đắc, các bạn ghé đọc nhớ cho mình nhận xét nữa nha.

    Mình cảm ơn nhiều!

    Link page: Ổ nhỏ của Cổ Ngữ
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng sáu 2025 lúc 9:14 PM
Trả lời qua Facebook
Đang tải...