Xuyên Không Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ - Nhất Dạ Diễm Vũ

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi nhatdadiemvu, 16 Tháng ba 2020.

  1. nhatdadiemvu

    Bài viết:
    0
    Chương 5: Quần Chúng Online (5)

    Tác giả: Nhất Dạ Diễm Vũ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vì vấn đề bản quyền, mà mình lại không được xóa chương tại đây, nên mình đành đăng lại chương cũ. Các bạn muốn theo dõi nội dung tiếp theo thì hãy truy cập Mangatoon hoặc Noveltoon, tìm kiếm từ khóa "Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ" nhé.

    "Về sau các chú nhận tiền của cha mẹ tôi, nhưng phải đi theo tôi." Khuynh Diễm nâng ngón tay vén một lọn tóc ra sau tai, mỉm cười nói điều kiện.

    Vệ sĩ mở mắt ngơ ngác. Không phải hiện tại vốn là như vậy sao?

    "Muốn báo cáo việc của tôi, trước phải đưa tôi xem, không được tự ý nói linh tinh." Ta không muốn bị bất kì ai giám sát, dù là cha mẹ nguyên chủ cũng không được.

    "Vậy không tốt lắm đâu Đại tiểu thư...]"

    Vệ sĩ Giáp vẻ mặt khó xử, người thuê bọn họ là Sở tiên sinh, bọn họ quay đầu liền làm việc cho Sở tiểu thư thì không phù hợp đạo nghĩa giang hồ lắm.

    "Không tốt sao? Đúng thật là có chút không tốt...]" Khuynh Diễm nhíu mày suy nghĩ, chậm rãi gật gù, nói: "Vẫn là tôi báo cáo các chú thì hơn."

    "Không, không, Đại tiểu thư đừng báo cáo. Chúng tôi đồng ý, làm gì có chuyện không tốt chứ?" Vệ sĩ Ất vỗ lên đầu vệ sĩ Giáp một cái chát vang dội.

    "Nhưng mà...]" Vệ sĩ Giáp còn muốn nói gì đó.

    "Không nhưng nhị gì cả, Đại tiểu thư là lão đại!" Vệ sĩ Bính dứt khoát bịt chặt miệng vệ sĩ Giáp.

    "Được, các chú nhớ kỹ, bán đứng tôi...]" Khuynh Diễm kéo dài giọng nói, cong khóe môi, tay làm động tác cắt ngang cổ: "Tôi không chắc mình sẽ làm gì đâu."

    Vệ sĩ run cầm cập, Đại tiểu thư cười sao lại có đáng sợ như vậy chứ?

    Sở tiên sinh và Sở phu nhân chắc chắn con gái họ cần người bảo vệ sao?

    Sau khi nghe tin đại nhân vật không còn nguy hiểm đến tính mạng, an ổn tiếp tục sống. Khuynh Diễm thất vọng nộp cho hắn một năm viện phí, thầm chúc hắn nằm viện một năm...] không phải, nằm cả đời luôn để đỡ phải ra ngoài hủy diệt thế giới.

    Trong tiếng kêu la thảm thiết của Hệ Thống, cô quay lưng về nhà ngủ.

    Nó muốn cô ở lại chăm sóc đại nhân vật? Nằm mơ!!

    Ép buộc cô làm chuyện mất mặt như thế, còn muốn cô ở lại, để người khác nhìn rõ mặt cô à?

    [Kí chủ, ta ép cô làm chuyện gì mất mặt?] Hình như nó không hề để kí chủ làm chuyện sai trái nào...]

    "Cứu người!" Khuynh Diễm bất mãn: "Loại chuyện như cứu người, sau này tốt nhất đừng kêu ta làm."

    Cứu...] cứu người?

    Cứu người là chuyện mất mặt sao?

    Rốt cuộc nó nhặt được thể loại kí chủ gì thế này?

    – –

    [Truyện được đăng tại MangaToon]

    Tần gia.

    "Hắn thế nào rồi?"

    Người phụ nữ trung niên dựa vào sofa, khoác trên người chiếc váy lụa, tay nâng ly trà mẫu đơn tinh xảo. Bà ta ngồi vắt chân, cố bắt chước dáng vẻ người có tiền, nhưng khí chất lại rất kém, giọng nói chua loét chói tai.

    "Chủ nợ lần này rất lợi hại, không trả tiền tuyệt đối không thoát được tội." Thiếu niên trẻ tuổi ngồi đối diện, khuôn mặt lấm lét sợ hãi: "Nhưng mà lỡ như...] lỡ như hắn bị đánh chết, chúng ta...]"

    "Lo cái gì? Ai biết được chuyện này, giấy nợ đứng tên hắn, lại có cả hộ khẩu đính kèm, có truy cứu cũng là hắn tự làm tự chịu, tốt nhất là bị đánh chết!"

    Người phụ nữ đảo đảo mắt, giọng nói cay nghiệt: "Tối nay mẹ sẽ nói với cha con, dùng tiền riêng của mẹ thay hắn trả món nợ này, mẹ con chúng ta liền trở thành người hiểu chuyện, đúng không?"

    "Thật sự không sao chứ mẹ?" Thiếu niên cứ thấy bất an.

    "Sao lúc đi vay tiền không thấy con sợ? Đúng là không có tiền đồ!" Người phụ nữ mắng một tiếng, nhưng giọng không có nửa phần tức giận, đầy vẻ cưng chiều dung túng.

    "Lần này không chỉ có mình con, chị cũng có phần. Chị ấy dùng tiền mua túi xách đem tặng người ta, sao mẹ không mắng chị?" Thiếu niên uất ức.

    "Hai chị em các con đều như nhau, chỉ biết làm loạn. Sau này còn ra ngoài vay nhiều tiền như thế, mẹ sẽ mặc kệ các con. Không có Tần Ưu thì lấy ai gánh thay, không phải lúc nào mẹ cũng có thể giúp các con trả nợ."

    "Con biết rồi. Con nhất định sẽ ngoan ngoãn!" Thiếu niên cười nịnh nọt hứa hẹn.

    "Con của mẹ đều rất ngoan!" Người phụ nữ âu yếm nhìn thiếu niên, chợt nghĩ tới chuyện gì đó, lập tức nghiến răng giận dữ: "Chỉ tại Tần Ưu và con hồ ly tinh kia, mẹ sẽ cho bọn chúng sớm đoàn tụ với nhau!"

    Ting ting ting.

    Tiếng chuông cửa vang lên, người phụ nữ liền vội vàng đứng dậy: "Cha con về, mau chuẩn bị!"



    Bốp!

    Ông Tần giận dữ đập tay lên bàn.

    "Hôm nay chủ nợ tìm đến tận nhà, không ngờ...] Tiểu Ưu lại có thể làm ra chuyện này. May mà có Tiểu Nam ở nhà, nếu không...] nếu không...]" Bà Tần giọng run run, rồi như không kiềm nén được nữa, nước mắt liền giọt ngắn giọt dài rơi xuống.

    "Được rồi, khóc cái gì?"

    Ông Tần hơi hạ giọng, nhưng khóe mắt liếc qua tờ giấy nợ kí tên Tần Ưu, ông ta lại rống lên: "Thằng khốn kiếp, năm lần bảy lượt tôi phải lấy tiền công ty ra trả nợ cho nó. Tần Ưu đâu? Gọi nó đến đây!"

    "Tiểu Ưu vẫn chưa về...] ông...] ông đừng tức giận. Tiểu Ưu còn nhỏ, cũng không thể trách nó." Bà Tần thút thít, sâu kín trong đáy mắt lóe lên một tia âm ngoan.

    "Còn nhỏ? Tiểu Nam là em trai nó, cũng không nhìn xem Tiểu Nam có bao nhiêu ngoan ngoãn, còn nó thì sao?" Ông Tần giận đến đỏ cả mắt: "Nó không về thì bảo nó không cần về nữa, có chết cũng không liên quan đến Tần gia!"

    "Tôi biết công ty gần đây không dễ dàng, tôi có chút tiền để dành, ông cứ lấy tạm trả nợ cho thằng bé. Sau đó chúng ta gọi Tiểu Ưu về, từ từ dạy dỗ. Thằng bé thông minh hiểu chuyện, nhất định sẽ không tái phạm."

    Bà Tần ngoài mặt nói lời chân thành bảo vệ Tần Ưu, nhưng đáy lòng lại mừng thầm, cũng không hề cảm thấy có một điểm cắn rứt lương tâm nào.

    "Hiểu chuyện? Nó đã vay tiền bao nhiêu lần rồi? Bà muốn cho nó phá sạch cái nhà này sao?"

    "Dù gì Tiểu Ưu cũng là con trai ông...] lỡ như...] lỡ như đám người đó làm gì thằng bé...] chỉ một lần này nữa thôi, về sau chúng ta sẽ mặc kệ, được không ông?" Bà Tần nhẹ giọng nài nỉ.

    Làm sao bà ta dám bỏ mặc món nợ này, nợ là do Tần Nam vay, Tần Ưu vốn chỉ là chịu tội thay.

    Đợi Tần Ưu chết rồi, chủ nợ có thể không truy cứu tới con trai bà ta sao?

    Bà ta phải nhanh chóng trả nợ để bảo vệ Tần Nam, lại thuận tiện để ông Tần nhìn thấy bà ta có bao nhiêu nhẫn nhịn yêu thương con riêng của ông. Tội gì mà bà ta không tranh thủ cơ hội tốt này?

    Ông Tần chần chờ suy nghĩ, dù thế nào thì Tần Ưu cũng là con trai ông... Quan trọng là phần gia sản mẹ hắn để lại, Liễu gia tài sản nhiều như thế, ông vẫn chưa tra ra được. Tần Ưu cứ một mực nói không biết... càng nghĩ càng tức giận.

    Ông Tần nhìn vợ, gần đầy bà trở nên hiểu chuyện hơn rất nhiều. Bà nhẫn nhịn như thế, ông vẫn nên đối xử với bà tốt hơn.

    "Được rồi, chỉ một lần này nữa thôi, sau này sẽ mặc kệ nó. Bà nghỉ ngơi sớm đi, sắp tới thu xếp chút, cả nhà chúng ta cùng đi du lịch."

    "Thật sao?" Bà Tần vui mừng, ánh mắt lấp lánh nhìn chồng.

    Bà ta cảm thấy mình đúng là rất thông minh, có thể tính toán vẹn toàn như vậy, ông Tần rất ít khi chủ động quan tâm bà thế này.

    "Bà dặn dò mấy đứa nhỏ đi, không cần nói với Tần Ưu. Tôi không muốn nhìn thấy mặt nó!" Nhắc đến Tần Ưu, ông ta liền nghiến răng ghét bỏ.

    "Như vậy không tốt lắm...]" Bà Tần vẻ mặt khó xử nhưng đáy lòng lại khấp khởi. Ông có muốn nhìn thấy Tần Ưu, e cũng khó mà thấy được!

    "Quyết định như vậy đi!" Ông Tần cứng rắn, tỏ ý không thể cự tuyệt.

    Bà Tần trưng ra bộ mặt muốn nói lại thôi, cuối cùng im lặng tiến đến nằm trong lòng chồng. Ông Tần hơi nhíu mày, đưa tay muốn đẩy bà ta ra, nhưng lại nghĩ đến phần tiền bà chi trả món nợ của Tần Ưu, lại miễn cưỡng kéo bà vào lòng.

    Bà Tần vui mừng nhắm mắt lại, đã rất lâu rồi bà không được chồng ôm ấp cưng chiều thế này.

    – –

    Tần Ưu mở mắt, cảnh giác quan sát xung quanh.

    Mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi, ống truyền dịch cắm trên tay, đau nhức âm ỉ lan khắp cơ thể.

    Đây là bệnh viện.

    Tần Ưu mơ hồ nhớ lại, hình như có người đã cứu hắn. Nếu hắn nhớ không lầm thì đó chính là một cô gái hoàn toàn xa lạ.

    Cô từ đâu xông vào đánh nhau với đám người trong hẻm nhỏ, đánh xong cô liền bỏ mặc hắn. Tần Ưu không thất vọng, cũng không trách móc, bởi hắn chưa bao giờ kỳ vọng điều gì từ người khác.

    Khi còn bé, lúc hắn bị ức hiếp, bắt nạt, hắn đã từng thấy tủi thân, cũng đã từng khóc trong tuyệt vọng, từng cầu mong một người nào đó đến bên giúp đỡ hắn, bảo vệ hắn.

    Nhưng dần dần, hắn nhận ra mình vốn dĩ rất cô độc. Thế gian rộng lớn nhưng không một ai cần hắn, ngay cả gia đình cũng không.

    Vốn dĩ người Tần gia chưa bao giờ xem hắn là gia đình. Từ ban đầu, chỉ có hắn đơn phương khát cầu tình cảm gia đình từ bọn họ.

    Càng trưởng thành, hắn càng nhận ra bản thân buồn cười đến mức nào. Tần gia vốn dĩ không cần hắn, thứ bọn họ cần chỉ là tiền tài mẹ hắn để lại.

    Hắn mang trên người danh nghĩa thiếu gia nhà họ Tần, nhưng chưa một ngày nào trôi qua tốt đẹp.

    Ông Tần chỉ quan tâm đến tiền, ngày ngày không ngừng đánh đập hắn.

    Ông ta nhốt hắn bên dưới tầng hầm tối tăm, có lúc còn bỏ quên hắn nhiều ngày, chỉ đến khi bực tức tìm người trút giận ông ta mới nhớ ra hắn.

    Bà Tần thường xuyên mắng chửi hắn, mỉa mai mẹ hắn, nhưng bà ta lại rất giỏi diễn kịch trước mặt ông Tần.

    Tên khốn Tần Nam luôn dẫn người đến gây chuyện với hắn, xem hắn như là trò chơi mà đánh đập, sỉ nhục. Bà Tần che chở đứa con này rất tốt, mỗi lần Tần Nam làm sai, người gánh tội luôn là hắn.

    Tần Nam vay tiền ăn chơi, luôn là dùng tên của Tần Ưu, dễ dàng như vậy?

    Đúng, rất dễ dàng! Bởi vì Tần Nam đã quen với việc không chịu trách nhiệm, mà bà Tần cũng đã quen giúp Tần Nam đổ mọi lỗi lầm lên đầu hắn.

    Dần dần, Tần Ưu không còn hy vọng ai đến bên bảo vệ hắn nữa, người duy nhất có thể bảo vệ hắn là chính bản thân hắn. Tần Ưu bắt đầu phản kháng, hắn đánh đồng bọn của Tần Nam, đánh luôn cả tên khốn Tần Nam. Hắn như một con thú dữ phát điên, không ai có thể ngăn lại được.

    Tần Nam sợ hãi hắn, bà Tần oán hận hắn, ông Tần cực kỳ thất vọng về hắn. Nhưng Tần Ưu không quan tâm, hắn muốn mạnh mẽ hơn, để bọn họ không thể động đến hắn được nữa.

    Hắn muốn trả thù!

    Đúng vậy!

    Hắn muốn trả thù Tần gia, trả thù tất cả những người ức hiếp hắn!

    Hắn sẽ mạnh đến mức không một ai tổn hại đến hắn được nữa.

    Nhưng hắn lại tính sai một bước...]

    Hắn đến cùng cũng chỉ là học sinh, làm sao đủ sức đấu với đám chủ nợ mà Tần Nam gây sự. Suýt chút nữa thì hắn đã chết...] nhưng hắn không sợ hãi.

    Với Tần Ưu mà nói, sống hay chết đều không quá khác nhau, bởi chính hắn cũng không biết mình đang sống vì điều gì. Chỉ là, nếu hắn chết dễ dàng như thế, mẹ con Tần Nam sẽ rất hả hê, hắn không cam tâm! Hắn muốn họ phải trả giá!

    Tần Ưu nhớ đến cô gái cứu hắn, rõ ràng cô ấy đã bỏ đi, nhưng sau đó lại mang hắn đến bệnh viện. Hắn cảm nhận được sự không tình nguyện phát ra từ cô ấy. Là một người rất kỳ lạ!

    Bác sĩ đến kiểm tra cho Tần Ưu, hỏi hắn có cần báo cho người nhà hay không? Tần Ưu thấy hơi mỉa mai, hắn làm gì có người nhà?

    Tần Ưu chọn không báo, hắn hỏi người đưa hắn đến là ai, nhưng không ai rõ danh tín cô gái đó, chỉ biết cô ấy nộp cho hắn một năm tiền viện phí.

    Tần Ưu nhíu mày nghi hoặc, cô ấy có ý gì?

    Mọi người khen ngợi cô gái này hào phóng giúp đỡ người xa lạ, lại còn không lưu danh tín, nhưng hắn cảm thấy có gì đó không đúng lắm...]

    Cô gái đó, chỉ là trùng hợp thôi sao?
     
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng mười hai 2021
  2. nhatdadiemvu

    Bài viết:
    0
    Chương 5: Quần Chúng Online (5)

    Tác giả: Nhất Dạ Diễm Vũ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vì vấn đề bản quyền, mà mình lại không được xóa chương tại đây, nên mình đành đăng lại chương cũ. Các bạn muốn theo dõi nội dung tiếp theo thì hãy truy cập Mangatoon hoặc Noveltoon, tìm kiếm từ khóa "Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ" nhé.

    "Về sau các chú nhận tiền của cha mẹ tôi, nhưng phải đi theo tôi." Khuynh Diễm nâng ngón tay vén một lọn tóc ra sau tai, mỉm cười nói điều kiện.

    Vệ sĩ mở mắt ngơ ngác. Không phải hiện tại vốn là như vậy sao?

    "Muốn báo cáo việc của tôi, trước phải đưa tôi xem, không được tự ý nói linh tinh." Ta không muốn bị bất kì ai giám sát, dù là cha mẹ nguyên chủ cũng không được.

    "Vậy không tốt lắm đâu Đại tiểu thư...]"

    Vệ sĩ Giáp vẻ mặt khó xử, người thuê bọn họ là Sở tiên sinh, bọn họ quay đầu liền làm việc cho Sở tiểu thư thì không phù hợp đạo nghĩa giang hồ lắm.

    "Không tốt sao? Đúng thật là có chút không tốt...]" Khuynh Diễm nhíu mày suy nghĩ, chậm rãi gật gù, nói: "Vẫn là tôi báo cáo các chú thì hơn."

    "Không, không, Đại tiểu thư đừng báo cáo. Chúng tôi đồng ý, làm gì có chuyện không tốt chứ?" Vệ sĩ Ất vỗ lên đầu vệ sĩ Giáp một cái chát vang dội.

    "Nhưng mà...]" Vệ sĩ Giáp còn muốn nói gì đó.

    "Không nhưng nhị gì cả, Đại tiểu thư là lão đại!" Vệ sĩ Bính dứt khoát bịt chặt miệng vệ sĩ Giáp.

    "Được, các chú nhớ kỹ, bán đứng tôi...]" Khuynh Diễm kéo dài giọng nói, cong khóe môi, tay làm động tác cắt ngang cổ: "Tôi không chắc mình sẽ làm gì đâu."

    Vệ sĩ run cầm cập, Đại tiểu thư cười sao lại có đáng sợ như vậy chứ?

    Sở tiên sinh và Sở phu nhân chắc chắn con gái họ cần người bảo vệ sao?

    Sau khi nghe tin đại nhân vật không còn nguy hiểm đến tính mạng, an ổn tiếp tục sống. Khuynh Diễm thất vọng nộp cho hắn một năm viện phí, thầm chúc hắn nằm viện một năm...] không phải, nằm cả đời luôn để đỡ phải ra ngoài hủy diệt thế giới.

    Trong tiếng kêu la thảm thiết của Hệ Thống, cô quay lưng về nhà ngủ.

    Nó muốn cô ở lại chăm sóc đại nhân vật? Nằm mơ!!

    Ép buộc cô làm chuyện mất mặt như thế, còn muốn cô ở lại, để người khác nhìn rõ mặt cô à?

    [Kí chủ, ta ép cô làm chuyện gì mất mặt?] Hình như nó không hề để kí chủ làm chuyện sai trái nào...]

    "Cứu người!" Khuynh Diễm bất mãn: "Loại chuyện như cứu người, sau này tốt nhất đừng kêu ta làm."

    Cứu...] cứu người?

    Cứu người là chuyện mất mặt sao?

    Rốt cuộc nó nhặt được thể loại kí chủ gì thế này?

    – –

    [Truyện được đăng tại MangaToon]

    Tần gia.

    "Hắn thế nào rồi?"

    Người phụ nữ trung niên dựa vào sofa, khoác trên người chiếc váy lụa, tay nâng ly trà mẫu đơn tinh xảo. Bà ta ngồi vắt chân, cố bắt chước dáng vẻ người có tiền, nhưng khí chất lại rất kém, giọng nói chua loét chói tai.

    "Chủ nợ lần này rất lợi hại, không trả tiền tuyệt đối không thoát được tội." Thiếu niên trẻ tuổi ngồi đối diện, khuôn mặt lấm lét sợ hãi: "Nhưng mà lỡ như...] lỡ như hắn bị đánh chết, chúng ta...]"

    "Lo cái gì? Ai biết được chuyện này, giấy nợ đứng tên hắn, lại có cả hộ khẩu đính kèm, có truy cứu cũng là hắn tự làm tự chịu, tốt nhất là bị đánh chết!"

    Người phụ nữ đảo đảo mắt, giọng nói cay nghiệt: "Tối nay mẹ sẽ nói với cha con, dùng tiền riêng của mẹ thay hắn trả món nợ này, mẹ con chúng ta liền trở thành người hiểu chuyện, đúng không?"

    "Thật sự không sao chứ mẹ?" Thiếu niên cứ thấy bất an.

    "Sao lúc đi vay tiền không thấy con sợ? Đúng là không có tiền đồ!" Người phụ nữ mắng một tiếng, nhưng giọng không có nửa phần tức giận, đầy vẻ cưng chiều dung túng.

    "Lần này không chỉ có mình con, chị cũng có phần. Chị ấy dùng tiền mua túi xách đem tặng người ta, sao mẹ không mắng chị?" Thiếu niên uất ức.

    "Hai chị em các con đều như nhau, chỉ biết làm loạn. Sau này còn ra ngoài vay nhiều tiền như thế, mẹ sẽ mặc kệ các con. Không có Tần Ưu thì lấy ai gánh thay, không phải lúc nào mẹ cũng có thể giúp các con trả nợ."

    "Con biết rồi. Con nhất định sẽ ngoan ngoãn!" Thiếu niên cười nịnh nọt hứa hẹn.

    "Con của mẹ đều rất ngoan!" Người phụ nữ âu yếm nhìn thiếu niên, chợt nghĩ tới chuyện gì đó, lập tức nghiến răng giận dữ: "Chỉ tại Tần Ưu và con hồ ly tinh kia, mẹ sẽ cho bọn chúng sớm đoàn tụ với nhau!"

    Ting ting ting.

    Tiếng chuông cửa vang lên, người phụ nữ liền vội vàng đứng dậy: "Cha con về, mau chuẩn bị!"



    Bốp!

    Ông Tần giận dữ đập tay lên bàn.

    "Hôm nay chủ nợ tìm đến tận nhà, không ngờ...] Tiểu Ưu lại có thể làm ra chuyện này. May mà có Tiểu Nam ở nhà, nếu không...] nếu không...]" Bà Tần giọng run run, rồi như không kiềm nén được nữa, nước mắt liền giọt ngắn giọt dài rơi xuống.

    "Được rồi, khóc cái gì?"

    Ông Tần hơi hạ giọng, nhưng khóe mắt liếc qua tờ giấy nợ kí tên Tần Ưu, ông ta lại rống lên: "Thằng khốn kiếp, năm lần bảy lượt tôi phải lấy tiền công ty ra trả nợ cho nó. Tần Ưu đâu? Gọi nó đến đây!"

    "Tiểu Ưu vẫn chưa về...] ông...] ông đừng tức giận. Tiểu Ưu còn nhỏ, cũng không thể trách nó." Bà Tần thút thít, sâu kín trong đáy mắt lóe lên một tia âm ngoan.

    "Còn nhỏ? Tiểu Nam là em trai nó, cũng không nhìn xem Tiểu Nam có bao nhiêu ngoan ngoãn, còn nó thì sao?" Ông Tần giận đến đỏ cả mắt: "Nó không về thì bảo nó không cần về nữa, có chết cũng không liên quan đến Tần gia!"

    "Tôi biết công ty gần đây không dễ dàng, tôi có chút tiền để dành, ông cứ lấy tạm trả nợ cho thằng bé. Sau đó chúng ta gọi Tiểu Ưu về, từ từ dạy dỗ. Thằng bé thông minh hiểu chuyện, nhất định sẽ không tái phạm."

    Bà Tần ngoài mặt nói lời chân thành bảo vệ Tần Ưu, nhưng đáy lòng lại mừng thầm, cũng không hề cảm thấy có một điểm cắn rứt lương tâm nào.

    "Hiểu chuyện? Nó đã vay tiền bao nhiêu lần rồi? Bà muốn cho nó phá sạch cái nhà này sao?"

    "Dù gì Tiểu Ưu cũng là con trai ông...] lỡ như...] lỡ như đám người đó làm gì thằng bé...] chỉ một lần này nữa thôi, về sau chúng ta sẽ mặc kệ, được không ông?" Bà Tần nhẹ giọng nài nỉ.

    Làm sao bà ta dám bỏ mặc món nợ này, nợ là do Tần Nam vay, Tần Ưu vốn chỉ là chịu tội thay.

    Đợi Tần Ưu chết rồi, chủ nợ có thể không truy cứu tới con trai bà ta sao?

    Bà ta phải nhanh chóng trả nợ để bảo vệ Tần Nam, lại thuận tiện để ông Tần nhìn thấy bà ta có bao nhiêu nhẫn nhịn yêu thương con riêng của ông. Tội gì mà bà ta không tranh thủ cơ hội tốt này?

    Ông Tần chần chờ suy nghĩ, dù thế nào thì Tần Ưu cũng là con trai ông... Quan trọng là phần gia sản mẹ hắn để lại, Liễu gia tài sản nhiều như thế, ông vẫn chưa tra ra được. Tần Ưu cứ một mực nói không biết... càng nghĩ càng tức giận.

    Ông Tần nhìn vợ, gần đầy bà trở nên hiểu chuyện hơn rất nhiều. Bà nhẫn nhịn như thế, ông vẫn nên đối xử với bà tốt hơn.

    "Được rồi, chỉ một lần này nữa thôi, sau này sẽ mặc kệ nó. Bà nghỉ ngơi sớm đi, sắp tới thu xếp chút, cả nhà chúng ta cùng đi du lịch."

    "Thật sao?" Bà Tần vui mừng, ánh mắt lấp lánh nhìn chồng.

    Bà ta cảm thấy mình đúng là rất thông minh, có thể tính toán vẹn toàn như vậy, ông Tần rất ít khi chủ động quan tâm bà thế này.

    "Bà dặn dò mấy đứa nhỏ đi, không cần nói với Tần Ưu. Tôi không muốn nhìn thấy mặt nó!" Nhắc đến Tần Ưu, ông ta liền nghiến răng ghét bỏ.

    "Như vậy không tốt lắm...]" Bà Tần vẻ mặt khó xử nhưng đáy lòng lại khấp khởi. Ông có muốn nhìn thấy Tần Ưu, e cũng khó mà thấy được!

    "Quyết định như vậy đi!" Ông Tần cứng rắn, tỏ ý không thể cự tuyệt.

    Bà Tần trưng ra bộ mặt muốn nói lại thôi, cuối cùng im lặng tiến đến nằm trong lòng chồng. Ông Tần hơi nhíu mày, đưa tay muốn đẩy bà ta ra, nhưng lại nghĩ đến phần tiền bà chi trả món nợ của Tần Ưu, lại miễn cưỡng kéo bà vào lòng.

    Bà Tần vui mừng nhắm mắt lại, đã rất lâu rồi bà không được chồng ôm ấp cưng chiều thế này.

    – –

    Tần Ưu mở mắt, cảnh giác quan sát xung quanh.

    Mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi, ống truyền dịch cắm trên tay, đau nhức âm ỉ lan khắp cơ thể.

    Đây là bệnh viện.

    Tần Ưu mơ hồ nhớ lại, hình như có người đã cứu hắn. Nếu hắn nhớ không lầm thì đó chính là một cô gái hoàn toàn xa lạ.

    Cô từ đâu xông vào đánh nhau với đám người trong hẻm nhỏ, đánh xong cô liền bỏ mặc hắn. Tần Ưu không thất vọng, cũng không trách móc, bởi hắn chưa bao giờ kỳ vọng điều gì từ người khác.

    Khi còn bé, lúc hắn bị ức hiếp, bắt nạt, hắn đã từng thấy tủi thân, cũng đã từng khóc trong tuyệt vọng, từng cầu mong một người nào đó đến bên giúp đỡ hắn, bảo vệ hắn.

    Nhưng dần dần, hắn nhận ra mình vốn dĩ rất cô độc. Thế gian rộng lớn nhưng không một ai cần hắn, ngay cả gia đình cũng không.

    Vốn dĩ người Tần gia chưa bao giờ xem hắn là gia đình. Từ ban đầu, chỉ có hắn đơn phương khát cầu tình cảm gia đình từ bọn họ.

    Càng trưởng thành, hắn càng nhận ra bản thân buồn cười đến mức nào. Tần gia vốn dĩ không cần hắn, thứ bọn họ cần chỉ là tiền tài mẹ hắn để lại.

    Hắn mang trên người danh nghĩa thiếu gia nhà họ Tần, nhưng chưa một ngày nào trôi qua tốt đẹp.

    Ông Tần chỉ quan tâm đến tiền, ngày ngày không ngừng đánh đập hắn.

    Ông ta nhốt hắn bên dưới tầng hầm tối tăm, có lúc còn bỏ quên hắn nhiều ngày, chỉ đến khi bực tức tìm người trút giận ông ta mới nhớ ra hắn.

    Bà Tần thường xuyên mắng chửi hắn, mỉa mai mẹ hắn, nhưng bà ta lại rất giỏi diễn kịch trước mặt ông Tần.

    Tên khốn Tần Nam luôn dẫn người đến gây chuyện với hắn, xem hắn như là trò chơi mà đánh đập, sỉ nhục. Bà Tần che chở đứa con này rất tốt, mỗi lần Tần Nam làm sai, người gánh tội luôn là hắn.

    Tần Nam vay tiền ăn chơi, luôn là dùng tên của Tần Ưu, dễ dàng như vậy?

    Đúng, rất dễ dàng! Bởi vì Tần Nam đã quen với việc không chịu trách nhiệm, mà bà Tần cũng đã quen giúp Tần Nam đổ mọi lỗi lầm lên đầu hắn.

    Dần dần, Tần Ưu không còn hy vọng ai đến bên bảo vệ hắn nữa, người duy nhất có thể bảo vệ hắn là chính bản thân hắn. Tần Ưu bắt đầu phản kháng, hắn đánh đồng bọn của Tần Nam, đánh luôn cả tên khốn Tần Nam. Hắn như một con thú dữ phát điên, không ai có thể ngăn lại được.

    Tần Nam sợ hãi hắn, bà Tần oán hận hắn, ông Tần cực kỳ thất vọng về hắn. Nhưng Tần Ưu không quan tâm, hắn muốn mạnh mẽ hơn, để bọn họ không thể động đến hắn được nữa.

    Hắn muốn trả thù!

    Đúng vậy!

    Hắn muốn trả thù Tần gia, trả thù tất cả những người ức hiếp hắn!

    Hắn sẽ mạnh đến mức không một ai tổn hại đến hắn được nữa.

    Nhưng hắn lại tính sai một bước...]

    Hắn đến cùng cũng chỉ là học sinh, làm sao đủ sức đấu với đám chủ nợ mà Tần Nam gây sự. Suýt chút nữa thì hắn đã chết...] nhưng hắn không sợ hãi.

    Với Tần Ưu mà nói, sống hay chết đều không quá khác nhau, bởi chính hắn cũng không biết mình đang sống vì điều gì. Chỉ là, nếu hắn chết dễ dàng như thế, mẹ con Tần Nam sẽ rất hả hê, hắn không cam tâm! Hắn muốn họ phải trả giá!

    Tần Ưu nhớ đến cô gái cứu hắn, rõ ràng cô ấy đã bỏ đi, nhưng sau đó lại mang hắn đến bệnh viện. Hắn cảm nhận được sự không tình nguyện phát ra từ cô ấy. Là một người rất kỳ lạ!

    Bác sĩ đến kiểm tra cho Tần Ưu, hỏi hắn có cần báo cho người nhà hay không? Tần Ưu thấy hơi mỉa mai, hắn làm gì có người nhà?

    Tần Ưu chọn không báo, hắn hỏi người đưa hắn đến là ai, nhưng không ai rõ danh tín cô gái đó, chỉ biết cô ấy nộp cho hắn một năm tiền viện phí.

    Tần Ưu nhíu mày nghi hoặc, cô ấy có ý gì?

    Mọi người khen ngợi cô gái này hào phóng giúp đỡ người xa lạ, lại còn không lưu danh tín, nhưng hắn cảm thấy có gì đó không đúng lắm...]

    Cô gái đó, chỉ là trùng hợp thôi sao?
     
    Tống Hoàng Hà, Út heoThanh Ngoc Tai thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng mười hai 2021
  3. nhatdadiemvu

    Bài viết:
    0
    Chương 5: Quần Chúng Online (5)

    Tác giả: Nhất Dạ Diễm Vũ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vì vấn đề bản quyền, mà mình lại không được xóa chương tại đây, nên mình đành đăng lại chương cũ. Các bạn muốn theo dõi nội dung tiếp theo thì hãy truy cập Mangatoon hoặc Noveltoon, tìm kiếm từ khóa "Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ" nhé.

    "Về sau các chú nhận tiền của cha mẹ tôi, nhưng phải đi theo tôi." Khuynh Diễm nâng ngón tay vén một lọn tóc ra sau tai, mỉm cười nói điều kiện.

    Vệ sĩ mở mắt ngơ ngác. Không phải hiện tại vốn là như vậy sao?

    "Muốn báo cáo việc của tôi, trước phải đưa tôi xem, không được tự ý nói linh tinh." Ta không muốn bị bất kì ai giám sát, dù là cha mẹ nguyên chủ cũng không được.

    "Vậy không tốt lắm đâu Đại tiểu thư...]"

    Vệ sĩ Giáp vẻ mặt khó xử, người thuê bọn họ là Sở tiên sinh, bọn họ quay đầu liền làm việc cho Sở tiểu thư thì không phù hợp đạo nghĩa giang hồ lắm.

    "Không tốt sao? Đúng thật là có chút không tốt...]" Khuynh Diễm nhíu mày suy nghĩ, chậm rãi gật gù, nói: "Vẫn là tôi báo cáo các chú thì hơn."

    "Không, không, Đại tiểu thư đừng báo cáo. Chúng tôi đồng ý, làm gì có chuyện không tốt chứ?" Vệ sĩ Ất vỗ lên đầu vệ sĩ Giáp một cái chát vang dội.

    "Nhưng mà...]" Vệ sĩ Giáp còn muốn nói gì đó.

    "Không nhưng nhị gì cả, Đại tiểu thư là lão đại!" Vệ sĩ Bính dứt khoát bịt chặt miệng vệ sĩ Giáp.

    "Được, các chú nhớ kỹ, bán đứng tôi...]" Khuynh Diễm kéo dài giọng nói, cong khóe môi, tay làm động tác cắt ngang cổ: "Tôi không chắc mình sẽ làm gì đâu."

    Vệ sĩ run cầm cập, Đại tiểu thư cười sao lại có đáng sợ như vậy chứ?

    Sở tiên sinh và Sở phu nhân chắc chắn con gái họ cần người bảo vệ sao?

    Sau khi nghe tin đại nhân vật không còn nguy hiểm đến tính mạng, an ổn tiếp tục sống. Khuynh Diễm thất vọng nộp cho hắn một năm viện phí, thầm chúc hắn nằm viện một năm...] không phải, nằm cả đời luôn để đỡ phải ra ngoài hủy diệt thế giới.

    Trong tiếng kêu la thảm thiết của Hệ Thống, cô quay lưng về nhà ngủ.

    Nó muốn cô ở lại chăm sóc đại nhân vật? Nằm mơ!!

    Ép buộc cô làm chuyện mất mặt như thế, còn muốn cô ở lại, để người khác nhìn rõ mặt cô à?

    [Kí chủ, ta ép cô làm chuyện gì mất mặt?] Hình như nó không hề để kí chủ làm chuyện sai trái nào...]

    "Cứu người!" Khuynh Diễm bất mãn: "Loại chuyện như cứu người, sau này tốt nhất đừng kêu ta làm."

    Cứu...] cứu người?

    Cứu người là chuyện mất mặt sao?

    Rốt cuộc nó nhặt được thể loại kí chủ gì thế này?

    – –

    [Truyện được đăng tại MangaToon]

    Tần gia.

    "Hắn thế nào rồi?"

    Người phụ nữ trung niên dựa vào sofa, khoác trên người chiếc váy lụa, tay nâng ly trà mẫu đơn tinh xảo. Bà ta ngồi vắt chân, cố bắt chước dáng vẻ người có tiền, nhưng khí chất lại rất kém, giọng nói chua loét chói tai.

    "Chủ nợ lần này rất lợi hại, không trả tiền tuyệt đối không thoát được tội." Thiếu niên trẻ tuổi ngồi đối diện, khuôn mặt lấm lét sợ hãi: "Nhưng mà lỡ như...] lỡ như hắn bị đánh chết, chúng ta...]"

    "Lo cái gì? Ai biết được chuyện này, giấy nợ đứng tên hắn, lại có cả hộ khẩu đính kèm, có truy cứu cũng là hắn tự làm tự chịu, tốt nhất là bị đánh chết!"

    Người phụ nữ đảo đảo mắt, giọng nói cay nghiệt: "Tối nay mẹ sẽ nói với cha con, dùng tiền riêng của mẹ thay hắn trả món nợ này, mẹ con chúng ta liền trở thành người hiểu chuyện, đúng không?"

    "Thật sự không sao chứ mẹ?" Thiếu niên cứ thấy bất an.

    "Sao lúc đi vay tiền không thấy con sợ? Đúng là không có tiền đồ!" Người phụ nữ mắng một tiếng, nhưng giọng không có nửa phần tức giận, đầy vẻ cưng chiều dung túng.

    "Lần này không chỉ có mình con, chị cũng có phần. Chị ấy dùng tiền mua túi xách đem tặng người ta, sao mẹ không mắng chị?" Thiếu niên uất ức.

    "Hai chị em các con đều như nhau, chỉ biết làm loạn. Sau này còn ra ngoài vay nhiều tiền như thế, mẹ sẽ mặc kệ các con. Không có Tần Ưu thì lấy ai gánh thay, không phải lúc nào mẹ cũng có thể giúp các con trả nợ."

    "Con biết rồi. Con nhất định sẽ ngoan ngoãn!" Thiếu niên cười nịnh nọt hứa hẹn.

    "Con của mẹ đều rất ngoan!" Người phụ nữ âu yếm nhìn thiếu niên, chợt nghĩ tới chuyện gì đó, lập tức nghiến răng giận dữ: "Chỉ tại Tần Ưu và con hồ ly tinh kia, mẹ sẽ cho bọn chúng sớm đoàn tụ với nhau!"

    Ting ting ting.

    Tiếng chuông cửa vang lên, người phụ nữ liền vội vàng đứng dậy: "Cha con về, mau chuẩn bị!"



    Bốp!

    Ông Tần giận dữ đập tay lên bàn.

    "Hôm nay chủ nợ tìm đến tận nhà, không ngờ...] Tiểu Ưu lại có thể làm ra chuyện này. May mà có Tiểu Nam ở nhà, nếu không...] nếu không...]" Bà Tần giọng run run, rồi như không kiềm nén được nữa, nước mắt liền giọt ngắn giọt dài rơi xuống.

    "Được rồi, khóc cái gì?"

    Ông Tần hơi hạ giọng, nhưng khóe mắt liếc qua tờ giấy nợ kí tên Tần Ưu, ông ta lại rống lên: "Thằng khốn kiếp, năm lần bảy lượt tôi phải lấy tiền công ty ra trả nợ cho nó. Tần Ưu đâu? Gọi nó đến đây!"

    "Tiểu Ưu vẫn chưa về...] ông...] ông đừng tức giận. Tiểu Ưu còn nhỏ, cũng không thể trách nó." Bà Tần thút thít, sâu kín trong đáy mắt lóe lên một tia âm ngoan.

    "Còn nhỏ? Tiểu Nam là em trai nó, cũng không nhìn xem Tiểu Nam có bao nhiêu ngoan ngoãn, còn nó thì sao?" Ông Tần giận đến đỏ cả mắt: "Nó không về thì bảo nó không cần về nữa, có chết cũng không liên quan đến Tần gia!"

    "Tôi biết công ty gần đây không dễ dàng, tôi có chút tiền để dành, ông cứ lấy tạm trả nợ cho thằng bé. Sau đó chúng ta gọi Tiểu Ưu về, từ từ dạy dỗ. Thằng bé thông minh hiểu chuyện, nhất định sẽ không tái phạm."

    Bà Tần ngoài mặt nói lời chân thành bảo vệ Tần Ưu, nhưng đáy lòng lại mừng thầm, cũng không hề cảm thấy có một điểm cắn rứt lương tâm nào.

    "Hiểu chuyện? Nó đã vay tiền bao nhiêu lần rồi? Bà muốn cho nó phá sạch cái nhà này sao?"

    "Dù gì Tiểu Ưu cũng là con trai ông...] lỡ như...] lỡ như đám người đó làm gì thằng bé...] chỉ một lần này nữa thôi, về sau chúng ta sẽ mặc kệ, được không ông?" Bà Tần nhẹ giọng nài nỉ.

    Làm sao bà ta dám bỏ mặc món nợ này, nợ là do Tần Nam vay, Tần Ưu vốn chỉ là chịu tội thay.

    Đợi Tần Ưu chết rồi, chủ nợ có thể không truy cứu tới con trai bà ta sao?

    Bà ta phải nhanh chóng trả nợ để bảo vệ Tần Nam, lại thuận tiện để ông Tần nhìn thấy bà ta có bao nhiêu nhẫn nhịn yêu thương con riêng của ông. Tội gì mà bà ta không tranh thủ cơ hội tốt này?

    Ông Tần chần chờ suy nghĩ, dù thế nào thì Tần Ưu cũng là con trai ông... Quan trọng là phần gia sản mẹ hắn để lại, Liễu gia tài sản nhiều như thế, ông vẫn chưa tra ra được. Tần Ưu cứ một mực nói không biết... càng nghĩ càng tức giận.

    Ông Tần nhìn vợ, gần đầy bà trở nên hiểu chuyện hơn rất nhiều. Bà nhẫn nhịn như thế, ông vẫn nên đối xử với bà tốt hơn.

    "Được rồi, chỉ một lần này nữa thôi, sau này sẽ mặc kệ nó. Bà nghỉ ngơi sớm đi, sắp tới thu xếp chút, cả nhà chúng ta cùng đi du lịch."

    "Thật sao?" Bà Tần vui mừng, ánh mắt lấp lánh nhìn chồng.

    Bà ta cảm thấy mình đúng là rất thông minh, có thể tính toán vẹn toàn như vậy, ông Tần rất ít khi chủ động quan tâm bà thế này.

    "Bà dặn dò mấy đứa nhỏ đi, không cần nói với Tần Ưu. Tôi không muốn nhìn thấy mặt nó!" Nhắc đến Tần Ưu, ông ta liền nghiến răng ghét bỏ.

    "Như vậy không tốt lắm...]" Bà Tần vẻ mặt khó xử nhưng đáy lòng lại khấp khởi. Ông có muốn nhìn thấy Tần Ưu, e cũng khó mà thấy được!

    "Quyết định như vậy đi!" Ông Tần cứng rắn, tỏ ý không thể cự tuyệt.

    Bà Tần trưng ra bộ mặt muốn nói lại thôi, cuối cùng im lặng tiến đến nằm trong lòng chồng. Ông Tần hơi nhíu mày, đưa tay muốn đẩy bà ta ra, nhưng lại nghĩ đến phần tiền bà chi trả món nợ của Tần Ưu, lại miễn cưỡng kéo bà vào lòng.

    Bà Tần vui mừng nhắm mắt lại, đã rất lâu rồi bà không được chồng ôm ấp cưng chiều thế này.

    – –

    Tần Ưu mở mắt, cảnh giác quan sát xung quanh.

    Mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi, ống truyền dịch cắm trên tay, đau nhức âm ỉ lan khắp cơ thể.

    Đây là bệnh viện.

    Tần Ưu mơ hồ nhớ lại, hình như có người đã cứu hắn. Nếu hắn nhớ không lầm thì đó chính là một cô gái hoàn toàn xa lạ.

    Cô từ đâu xông vào đánh nhau với đám người trong hẻm nhỏ, đánh xong cô liền bỏ mặc hắn. Tần Ưu không thất vọng, cũng không trách móc, bởi hắn chưa bao giờ kỳ vọng điều gì từ người khác.

    Khi còn bé, lúc hắn bị ức hiếp, bắt nạt, hắn đã từng thấy tủi thân, cũng đã từng khóc trong tuyệt vọng, từng cầu mong một người nào đó đến bên giúp đỡ hắn, bảo vệ hắn.

    Nhưng dần dần, hắn nhận ra mình vốn dĩ rất cô độc. Thế gian rộng lớn nhưng không một ai cần hắn, ngay cả gia đình cũng không.

    Vốn dĩ người Tần gia chưa bao giờ xem hắn là gia đình. Từ ban đầu, chỉ có hắn đơn phương khát cầu tình cảm gia đình từ bọn họ.

    Càng trưởng thành, hắn càng nhận ra bản thân buồn cười đến mức nào. Tần gia vốn dĩ không cần hắn, thứ bọn họ cần chỉ là tiền tài mẹ hắn để lại.

    Hắn mang trên người danh nghĩa thiếu gia nhà họ Tần, nhưng chưa một ngày nào trôi qua tốt đẹp.

    Ông Tần chỉ quan tâm đến tiền, ngày ngày không ngừng đánh đập hắn.

    Ông ta nhốt hắn bên dưới tầng hầm tối tăm, có lúc còn bỏ quên hắn nhiều ngày, chỉ đến khi bực tức tìm người trút giận ông ta mới nhớ ra hắn.

    Bà Tần thường xuyên mắng chửi hắn, mỉa mai mẹ hắn, nhưng bà ta lại rất giỏi diễn kịch trước mặt ông Tần.

    Tên khốn Tần Nam luôn dẫn người đến gây chuyện với hắn, xem hắn như là trò chơi mà đánh đập, sỉ nhục. Bà Tần che chở đứa con này rất tốt, mỗi lần Tần Nam làm sai, người gánh tội luôn là hắn.

    Tần Nam vay tiền ăn chơi, luôn là dùng tên của Tần Ưu, dễ dàng như vậy?

    Đúng, rất dễ dàng! Bởi vì Tần Nam đã quen với việc không chịu trách nhiệm, mà bà Tần cũng đã quen giúp Tần Nam đổ mọi lỗi lầm lên đầu hắn.

    Dần dần, Tần Ưu không còn hy vọng ai đến bên bảo vệ hắn nữa, người duy nhất có thể bảo vệ hắn là chính bản thân hắn. Tần Ưu bắt đầu phản kháng, hắn đánh đồng bọn của Tần Nam, đánh luôn cả tên khốn Tần Nam. Hắn như một con thú dữ phát điên, không ai có thể ngăn lại được.

    Tần Nam sợ hãi hắn, bà Tần oán hận hắn, ông Tần cực kỳ thất vọng về hắn. Nhưng Tần Ưu không quan tâm, hắn muốn mạnh mẽ hơn, để bọn họ không thể động đến hắn được nữa.

    Hắn muốn trả thù!

    Đúng vậy!

    Hắn muốn trả thù Tần gia, trả thù tất cả những người ức hiếp hắn!

    Hắn sẽ mạnh đến mức không một ai tổn hại đến hắn được nữa.

    Nhưng hắn lại tính sai một bước...]

    Hắn đến cùng cũng chỉ là học sinh, làm sao đủ sức đấu với đám chủ nợ mà Tần Nam gây sự. Suýt chút nữa thì hắn đã chết...] nhưng hắn không sợ hãi.

    Với Tần Ưu mà nói, sống hay chết đều không quá khác nhau, bởi chính hắn cũng không biết mình đang sống vì điều gì. Chỉ là, nếu hắn chết dễ dàng như thế, mẹ con Tần Nam sẽ rất hả hê, hắn không cam tâm! Hắn muốn họ phải trả giá!

    Tần Ưu nhớ đến cô gái cứu hắn, rõ ràng cô ấy đã bỏ đi, nhưng sau đó lại mang hắn đến bệnh viện. Hắn cảm nhận được sự không tình nguyện phát ra từ cô ấy. Là một người rất kỳ lạ!

    Bác sĩ đến kiểm tra cho Tần Ưu, hỏi hắn có cần báo cho người nhà hay không? Tần Ưu thấy hơi mỉa mai, hắn làm gì có người nhà?

    Tần Ưu chọn không báo, hắn hỏi người đưa hắn đến là ai, nhưng không ai rõ danh tín cô gái đó, chỉ biết cô ấy nộp cho hắn một năm tiền viện phí.

    Tần Ưu nhíu mày nghi hoặc, cô ấy có ý gì?

    Mọi người khen ngợi cô gái này hào phóng giúp đỡ người xa lạ, lại còn không lưu danh tín, nhưng hắn cảm thấy có gì đó không đúng lắm...]

    Cô gái đó, chỉ là trùng hợp thôi sao?
     
    Út heoThanh Ngoc Tai thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng mười hai 2021
  4. nhatdadiemvu

    Bài viết:
    0
    Chương 5: Quần Chúng Online (5)

    Tác giả: Nhất Dạ Diễm Vũ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vì vấn đề bản quyền, mà mình lại không được xóa chương tại đây, nên mình đành đăng lại chương cũ. Các bạn muốn theo dõi nội dung tiếp theo thì hãy truy cập Mangatoon hoặc Noveltoon, tìm kiếm từ khóa "Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ" nhé.

    "Về sau các chú nhận tiền của cha mẹ tôi, nhưng phải đi theo tôi." Khuynh Diễm nâng ngón tay vén một lọn tóc ra sau tai, mỉm cười nói điều kiện.

    Vệ sĩ mở mắt ngơ ngác. Không phải hiện tại vốn là như vậy sao?

    "Muốn báo cáo việc của tôi, trước phải đưa tôi xem, không được tự ý nói linh tinh." Ta không muốn bị bất kì ai giám sát, dù là cha mẹ nguyên chủ cũng không được.

    "Vậy không tốt lắm đâu Đại tiểu thư...]"

    Vệ sĩ Giáp vẻ mặt khó xử, người thuê bọn họ là Sở tiên sinh, bọn họ quay đầu liền làm việc cho Sở tiểu thư thì không phù hợp đạo nghĩa giang hồ lắm.

    "Không tốt sao? Đúng thật là có chút không tốt...]" Khuynh Diễm nhíu mày suy nghĩ, chậm rãi gật gù, nói: "Vẫn là tôi báo cáo các chú thì hơn."

    "Không, không, Đại tiểu thư đừng báo cáo. Chúng tôi đồng ý, làm gì có chuyện không tốt chứ?" Vệ sĩ Ất vỗ lên đầu vệ sĩ Giáp một cái chát vang dội.

    "Nhưng mà...]" Vệ sĩ Giáp còn muốn nói gì đó.

    "Không nhưng nhị gì cả, Đại tiểu thư là lão đại!" Vệ sĩ Bính dứt khoát bịt chặt miệng vệ sĩ Giáp.

    "Được, các chú nhớ kỹ, bán đứng tôi...]" Khuynh Diễm kéo dài giọng nói, cong khóe môi, tay làm động tác cắt ngang cổ: "Tôi không chắc mình sẽ làm gì đâu."

    Vệ sĩ run cầm cập, Đại tiểu thư cười sao lại có đáng sợ như vậy chứ?

    Sở tiên sinh và Sở phu nhân chắc chắn con gái họ cần người bảo vệ sao?

    Sau khi nghe tin đại nhân vật không còn nguy hiểm đến tính mạng, an ổn tiếp tục sống. Khuynh Diễm thất vọng nộp cho hắn một năm viện phí, thầm chúc hắn nằm viện một năm...] không phải, nằm cả đời luôn để đỡ phải ra ngoài hủy diệt thế giới.

    Trong tiếng kêu la thảm thiết của Hệ Thống, cô quay lưng về nhà ngủ.

    Nó muốn cô ở lại chăm sóc đại nhân vật? Nằm mơ!!

    Ép buộc cô làm chuyện mất mặt như thế, còn muốn cô ở lại, để người khác nhìn rõ mặt cô à?

    [Kí chủ, ta ép cô làm chuyện gì mất mặt?] Hình như nó không hề để kí chủ làm chuyện sai trái nào...]

    "Cứu người!" Khuynh Diễm bất mãn: "Loại chuyện như cứu người, sau này tốt nhất đừng kêu ta làm."

    Cứu...] cứu người?

    Cứu người là chuyện mất mặt sao?

    Rốt cuộc nó nhặt được thể loại kí chủ gì thế này?

    – –

    [Truyện được đăng tại MangaToon]

    Tần gia.

    "Hắn thế nào rồi?"

    Người phụ nữ trung niên dựa vào sofa, khoác trên người chiếc váy lụa, tay nâng ly trà mẫu đơn tinh xảo. Bà ta ngồi vắt chân, cố bắt chước dáng vẻ người có tiền, nhưng khí chất lại rất kém, giọng nói chua loét chói tai.

    "Chủ nợ lần này rất lợi hại, không trả tiền tuyệt đối không thoát được tội." Thiếu niên trẻ tuổi ngồi đối diện, khuôn mặt lấm lét sợ hãi: "Nhưng mà lỡ như...] lỡ như hắn bị đánh chết, chúng ta...]"

    "Lo cái gì? Ai biết được chuyện này, giấy nợ đứng tên hắn, lại có cả hộ khẩu đính kèm, có truy cứu cũng là hắn tự làm tự chịu, tốt nhất là bị đánh chết!"

    Người phụ nữ đảo đảo mắt, giọng nói cay nghiệt: "Tối nay mẹ sẽ nói với cha con, dùng tiền riêng của mẹ thay hắn trả món nợ này, mẹ con chúng ta liền trở thành người hiểu chuyện, đúng không?"

    "Thật sự không sao chứ mẹ?" Thiếu niên cứ thấy bất an.

    "Sao lúc đi vay tiền không thấy con sợ? Đúng là không có tiền đồ!" Người phụ nữ mắng một tiếng, nhưng giọng không có nửa phần tức giận, đầy vẻ cưng chiều dung túng.

    "Lần này không chỉ có mình con, chị cũng có phần. Chị ấy dùng tiền mua túi xách đem tặng người ta, sao mẹ không mắng chị?" Thiếu niên uất ức.

    "Hai chị em các con đều như nhau, chỉ biết làm loạn. Sau này còn ra ngoài vay nhiều tiền như thế, mẹ sẽ mặc kệ các con. Không có Tần Ưu thì lấy ai gánh thay, không phải lúc nào mẹ cũng có thể giúp các con trả nợ."

    "Con biết rồi. Con nhất định sẽ ngoan ngoãn!" Thiếu niên cười nịnh nọt hứa hẹn.

    "Con của mẹ đều rất ngoan!" Người phụ nữ âu yếm nhìn thiếu niên, chợt nghĩ tới chuyện gì đó, lập tức nghiến răng giận dữ: "Chỉ tại Tần Ưu và con hồ ly tinh kia, mẹ sẽ cho bọn chúng sớm đoàn tụ với nhau!"

    Ting ting ting.

    Tiếng chuông cửa vang lên, người phụ nữ liền vội vàng đứng dậy: "Cha con về, mau chuẩn bị!"



    Bốp!

    Ông Tần giận dữ đập tay lên bàn.

    "Hôm nay chủ nợ tìm đến tận nhà, không ngờ...] Tiểu Ưu lại có thể làm ra chuyện này. May mà có Tiểu Nam ở nhà, nếu không...] nếu không...]" Bà Tần giọng run run, rồi như không kiềm nén được nữa, nước mắt liền giọt ngắn giọt dài rơi xuống.

    "Được rồi, khóc cái gì?"

    Ông Tần hơi hạ giọng, nhưng khóe mắt liếc qua tờ giấy nợ kí tên Tần Ưu, ông ta lại rống lên: "Thằng khốn kiếp, năm lần bảy lượt tôi phải lấy tiền công ty ra trả nợ cho nó. Tần Ưu đâu? Gọi nó đến đây!"

    "Tiểu Ưu vẫn chưa về...] ông...] ông đừng tức giận. Tiểu Ưu còn nhỏ, cũng không thể trách nó." Bà Tần thút thít, sâu kín trong đáy mắt lóe lên một tia âm ngoan.

    "Còn nhỏ? Tiểu Nam là em trai nó, cũng không nhìn xem Tiểu Nam có bao nhiêu ngoan ngoãn, còn nó thì sao?" Ông Tần giận đến đỏ cả mắt: "Nó không về thì bảo nó không cần về nữa, có chết cũng không liên quan đến Tần gia!"

    "Tôi biết công ty gần đây không dễ dàng, tôi có chút tiền để dành, ông cứ lấy tạm trả nợ cho thằng bé. Sau đó chúng ta gọi Tiểu Ưu về, từ từ dạy dỗ. Thằng bé thông minh hiểu chuyện, nhất định sẽ không tái phạm."

    Bà Tần ngoài mặt nói lời chân thành bảo vệ Tần Ưu, nhưng đáy lòng lại mừng thầm, cũng không hề cảm thấy có một điểm cắn rứt lương tâm nào.

    "Hiểu chuyện? Nó đã vay tiền bao nhiêu lần rồi? Bà muốn cho nó phá sạch cái nhà này sao?"

    "Dù gì Tiểu Ưu cũng là con trai ông...] lỡ như...] lỡ như đám người đó làm gì thằng bé...] chỉ một lần này nữa thôi, về sau chúng ta sẽ mặc kệ, được không ông?" Bà Tần nhẹ giọng nài nỉ.

    Làm sao bà ta dám bỏ mặc món nợ này, nợ là do Tần Nam vay, Tần Ưu vốn chỉ là chịu tội thay.

    Đợi Tần Ưu chết rồi, chủ nợ có thể không truy cứu tới con trai bà ta sao?

    Bà ta phải nhanh chóng trả nợ để bảo vệ Tần Nam, lại thuận tiện để ông Tần nhìn thấy bà ta có bao nhiêu nhẫn nhịn yêu thương con riêng của ông. Tội gì mà bà ta không tranh thủ cơ hội tốt này?

    Ông Tần chần chờ suy nghĩ, dù thế nào thì Tần Ưu cũng là con trai ông... Quan trọng là phần gia sản mẹ hắn để lại, Liễu gia tài sản nhiều như thế, ông vẫn chưa tra ra được. Tần Ưu cứ một mực nói không biết... càng nghĩ càng tức giận.

    Ông Tần nhìn vợ, gần đầy bà trở nên hiểu chuyện hơn rất nhiều. Bà nhẫn nhịn như thế, ông vẫn nên đối xử với bà tốt hơn.

    "Được rồi, chỉ một lần này nữa thôi, sau này sẽ mặc kệ nó. Bà nghỉ ngơi sớm đi, sắp tới thu xếp chút, cả nhà chúng ta cùng đi du lịch."

    "Thật sao?" Bà Tần vui mừng, ánh mắt lấp lánh nhìn chồng.

    Bà ta cảm thấy mình đúng là rất thông minh, có thể tính toán vẹn toàn như vậy, ông Tần rất ít khi chủ động quan tâm bà thế này.

    "Bà dặn dò mấy đứa nhỏ đi, không cần nói với Tần Ưu. Tôi không muốn nhìn thấy mặt nó!" Nhắc đến Tần Ưu, ông ta liền nghiến răng ghét bỏ.

    "Như vậy không tốt lắm...]" Bà Tần vẻ mặt khó xử nhưng đáy lòng lại khấp khởi. Ông có muốn nhìn thấy Tần Ưu, e cũng khó mà thấy được!

    "Quyết định như vậy đi!" Ông Tần cứng rắn, tỏ ý không thể cự tuyệt.

    Bà Tần trưng ra bộ mặt muốn nói lại thôi, cuối cùng im lặng tiến đến nằm trong lòng chồng. Ông Tần hơi nhíu mày, đưa tay muốn đẩy bà ta ra, nhưng lại nghĩ đến phần tiền bà chi trả món nợ của Tần Ưu, lại miễn cưỡng kéo bà vào lòng.

    Bà Tần vui mừng nhắm mắt lại, đã rất lâu rồi bà không được chồng ôm ấp cưng chiều thế này.

    – –

    Tần Ưu mở mắt, cảnh giác quan sát xung quanh.

    Mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi, ống truyền dịch cắm trên tay, đau nhức âm ỉ lan khắp cơ thể.

    Đây là bệnh viện.

    Tần Ưu mơ hồ nhớ lại, hình như có người đã cứu hắn. Nếu hắn nhớ không lầm thì đó chính là một cô gái hoàn toàn xa lạ.

    Cô từ đâu xông vào đánh nhau với đám người trong hẻm nhỏ, đánh xong cô liền bỏ mặc hắn. Tần Ưu không thất vọng, cũng không trách móc, bởi hắn chưa bao giờ kỳ vọng điều gì từ người khác.

    Khi còn bé, lúc hắn bị ức hiếp, bắt nạt, hắn đã từng thấy tủi thân, cũng đã từng khóc trong tuyệt vọng, từng cầu mong một người nào đó đến bên giúp đỡ hắn, bảo vệ hắn.

    Nhưng dần dần, hắn nhận ra mình vốn dĩ rất cô độc. Thế gian rộng lớn nhưng không một ai cần hắn, ngay cả gia đình cũng không.

    Vốn dĩ người Tần gia chưa bao giờ xem hắn là gia đình. Từ ban đầu, chỉ có hắn đơn phương khát cầu tình cảm gia đình từ bọn họ.

    Càng trưởng thành, hắn càng nhận ra bản thân buồn cười đến mức nào. Tần gia vốn dĩ không cần hắn, thứ bọn họ cần chỉ là tiền tài mẹ hắn để lại.

    Hắn mang trên người danh nghĩa thiếu gia nhà họ Tần, nhưng chưa một ngày nào trôi qua tốt đẹp.

    Ông Tần chỉ quan tâm đến tiền, ngày ngày không ngừng đánh đập hắn.

    Ông ta nhốt hắn bên dưới tầng hầm tối tăm, có lúc còn bỏ quên hắn nhiều ngày, chỉ đến khi bực tức tìm người trút giận ông ta mới nhớ ra hắn.

    Bà Tần thường xuyên mắng chửi hắn, mỉa mai mẹ hắn, nhưng bà ta lại rất giỏi diễn kịch trước mặt ông Tần.

    Tên khốn Tần Nam luôn dẫn người đến gây chuyện với hắn, xem hắn như là trò chơi mà đánh đập, sỉ nhục. Bà Tần che chở đứa con này rất tốt, mỗi lần Tần Nam làm sai, người gánh tội luôn là hắn.

    Tần Nam vay tiền ăn chơi, luôn là dùng tên của Tần Ưu, dễ dàng như vậy?

    Đúng, rất dễ dàng! Bởi vì Tần Nam đã quen với việc không chịu trách nhiệm, mà bà Tần cũng đã quen giúp Tần Nam đổ mọi lỗi lầm lên đầu hắn.

    Dần dần, Tần Ưu không còn hy vọng ai đến bên bảo vệ hắn nữa, người duy nhất có thể bảo vệ hắn là chính bản thân hắn. Tần Ưu bắt đầu phản kháng, hắn đánh đồng bọn của Tần Nam, đánh luôn cả tên khốn Tần Nam. Hắn như một con thú dữ phát điên, không ai có thể ngăn lại được.

    Tần Nam sợ hãi hắn, bà Tần oán hận hắn, ông Tần cực kỳ thất vọng về hắn. Nhưng Tần Ưu không quan tâm, hắn muốn mạnh mẽ hơn, để bọn họ không thể động đến hắn được nữa.

    Hắn muốn trả thù!

    Đúng vậy!

    Hắn muốn trả thù Tần gia, trả thù tất cả những người ức hiếp hắn!

    Hắn sẽ mạnh đến mức không một ai tổn hại đến hắn được nữa.

    Nhưng hắn lại tính sai một bước...]

    Hắn đến cùng cũng chỉ là học sinh, làm sao đủ sức đấu với đám chủ nợ mà Tần Nam gây sự. Suýt chút nữa thì hắn đã chết...] nhưng hắn không sợ hãi.

    Với Tần Ưu mà nói, sống hay chết đều không quá khác nhau, bởi chính hắn cũng không biết mình đang sống vì điều gì. Chỉ là, nếu hắn chết dễ dàng như thế, mẹ con Tần Nam sẽ rất hả hê, hắn không cam tâm! Hắn muốn họ phải trả giá!

    Tần Ưu nhớ đến cô gái cứu hắn, rõ ràng cô ấy đã bỏ đi, nhưng sau đó lại mang hắn đến bệnh viện. Hắn cảm nhận được sự không tình nguyện phát ra từ cô ấy. Là một người rất kỳ lạ!

    Bác sĩ đến kiểm tra cho Tần Ưu, hỏi hắn có cần báo cho người nhà hay không? Tần Ưu thấy hơi mỉa mai, hắn làm gì có người nhà?

    Tần Ưu chọn không báo, hắn hỏi người đưa hắn đến là ai, nhưng không ai rõ danh tín cô gái đó, chỉ biết cô ấy nộp cho hắn một năm tiền viện phí.

    Tần Ưu nhíu mày nghi hoặc, cô ấy có ý gì?

    Mọi người khen ngợi cô gái này hào phóng giúp đỡ người xa lạ, lại còn không lưu danh tín, nhưng hắn cảm thấy có gì đó không đúng lắm...]

    Cô gái đó, chỉ là trùng hợp thôi sao?
     
    Tống Hoàng Hà, Út heoThanh Ngoc Tai thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng mười hai 2021
  5. nhatdadiemvu

    Bài viết:
    0
    Chương 5: Quần Chúng Online (5)

    Tác giả: Nhất Dạ Diễm Vũ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vì vấn đề bản quyền, mà mình lại không được xóa chương tại đây, nên mình đành đăng lại chương cũ. Các bạn muốn theo dõi nội dung tiếp theo thì hãy truy cập Mangatoon hoặc Noveltoon, tìm kiếm từ khóa "Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ" nhé.

    "Về sau các chú nhận tiền của cha mẹ tôi, nhưng phải đi theo tôi." Khuynh Diễm nâng ngón tay vén một lọn tóc ra sau tai, mỉm cười nói điều kiện.

    Vệ sĩ mở mắt ngơ ngác. Không phải hiện tại vốn là như vậy sao?

    "Muốn báo cáo việc của tôi, trước phải đưa tôi xem, không được tự ý nói linh tinh." Ta không muốn bị bất kì ai giám sát, dù là cha mẹ nguyên chủ cũng không được.

    "Vậy không tốt lắm đâu Đại tiểu thư...]"

    Vệ sĩ Giáp vẻ mặt khó xử, người thuê bọn họ là Sở tiên sinh, bọn họ quay đầu liền làm việc cho Sở tiểu thư thì không phù hợp đạo nghĩa giang hồ lắm.

    "Không tốt sao? Đúng thật là có chút không tốt...]" Khuynh Diễm nhíu mày suy nghĩ, chậm rãi gật gù, nói: "Vẫn là tôi báo cáo các chú thì hơn."

    "Không, không, Đại tiểu thư đừng báo cáo. Chúng tôi đồng ý, làm gì có chuyện không tốt chứ?" Vệ sĩ Ất vỗ lên đầu vệ sĩ Giáp một cái chát vang dội.

    "Nhưng mà...]" Vệ sĩ Giáp còn muốn nói gì đó.

    "Không nhưng nhị gì cả, Đại tiểu thư là lão đại!" Vệ sĩ Bính dứt khoát bịt chặt miệng vệ sĩ Giáp.

    "Được, các chú nhớ kỹ, bán đứng tôi...]" Khuynh Diễm kéo dài giọng nói, cong khóe môi, tay làm động tác cắt ngang cổ: "Tôi không chắc mình sẽ làm gì đâu."

    Vệ sĩ run cầm cập, Đại tiểu thư cười sao lại có đáng sợ như vậy chứ?

    Sở tiên sinh và Sở phu nhân chắc chắn con gái họ cần người bảo vệ sao?

    Sau khi nghe tin đại nhân vật không còn nguy hiểm đến tính mạng, an ổn tiếp tục sống. Khuynh Diễm thất vọng nộp cho hắn một năm viện phí, thầm chúc hắn nằm viện một năm...] không phải, nằm cả đời luôn để đỡ phải ra ngoài hủy diệt thế giới.

    Trong tiếng kêu la thảm thiết của Hệ Thống, cô quay lưng về nhà ngủ.

    Nó muốn cô ở lại chăm sóc đại nhân vật? Nằm mơ!!

    Ép buộc cô làm chuyện mất mặt như thế, còn muốn cô ở lại, để người khác nhìn rõ mặt cô à?

    [Kí chủ, ta ép cô làm chuyện gì mất mặt?] Hình như nó không hề để kí chủ làm chuyện sai trái nào...]

    "Cứu người!" Khuynh Diễm bất mãn: "Loại chuyện như cứu người, sau này tốt nhất đừng kêu ta làm."

    Cứu...] cứu người?

    Cứu người là chuyện mất mặt sao?

    Rốt cuộc nó nhặt được thể loại kí chủ gì thế này?

    – –

    [Truyện được đăng tại MangaToon]

    Tần gia.

    "Hắn thế nào rồi?"

    Người phụ nữ trung niên dựa vào sofa, khoác trên người chiếc váy lụa, tay nâng ly trà mẫu đơn tinh xảo. Bà ta ngồi vắt chân, cố bắt chước dáng vẻ người có tiền, nhưng khí chất lại rất kém, giọng nói chua loét chói tai.

    "Chủ nợ lần này rất lợi hại, không trả tiền tuyệt đối không thoát được tội." Thiếu niên trẻ tuổi ngồi đối diện, khuôn mặt lấm lét sợ hãi: "Nhưng mà lỡ như...] lỡ như hắn bị đánh chết, chúng ta...]"

    "Lo cái gì? Ai biết được chuyện này, giấy nợ đứng tên hắn, lại có cả hộ khẩu đính kèm, có truy cứu cũng là hắn tự làm tự chịu, tốt nhất là bị đánh chết!"

    Người phụ nữ đảo đảo mắt, giọng nói cay nghiệt: "Tối nay mẹ sẽ nói với cha con, dùng tiền riêng của mẹ thay hắn trả món nợ này, mẹ con chúng ta liền trở thành người hiểu chuyện, đúng không?"

    "Thật sự không sao chứ mẹ?" Thiếu niên cứ thấy bất an.

    "Sao lúc đi vay tiền không thấy con sợ? Đúng là không có tiền đồ!" Người phụ nữ mắng một tiếng, nhưng giọng không có nửa phần tức giận, đầy vẻ cưng chiều dung túng.

    "Lần này không chỉ có mình con, chị cũng có phần. Chị ấy dùng tiền mua túi xách đem tặng người ta, sao mẹ không mắng chị?" Thiếu niên uất ức.

    "Hai chị em các con đều như nhau, chỉ biết làm loạn. Sau này còn ra ngoài vay nhiều tiền như thế, mẹ sẽ mặc kệ các con. Không có Tần Ưu thì lấy ai gánh thay, không phải lúc nào mẹ cũng có thể giúp các con trả nợ."

    "Con biết rồi. Con nhất định sẽ ngoan ngoãn!" Thiếu niên cười nịnh nọt hứa hẹn.

    "Con của mẹ đều rất ngoan!" Người phụ nữ âu yếm nhìn thiếu niên, chợt nghĩ tới chuyện gì đó, lập tức nghiến răng giận dữ: "Chỉ tại Tần Ưu và con hồ ly tinh kia, mẹ sẽ cho bọn chúng sớm đoàn tụ với nhau!"

    Ting ting ting.

    Tiếng chuông cửa vang lên, người phụ nữ liền vội vàng đứng dậy: "Cha con về, mau chuẩn bị!"



    Bốp!

    Ông Tần giận dữ đập tay lên bàn.

    "Hôm nay chủ nợ tìm đến tận nhà, không ngờ...] Tiểu Ưu lại có thể làm ra chuyện này. May mà có Tiểu Nam ở nhà, nếu không...] nếu không...]" Bà Tần giọng run run, rồi như không kiềm nén được nữa, nước mắt liền giọt ngắn giọt dài rơi xuống.

    "Được rồi, khóc cái gì?"

    Ông Tần hơi hạ giọng, nhưng khóe mắt liếc qua tờ giấy nợ kí tên Tần Ưu, ông ta lại rống lên: "Thằng khốn kiếp, năm lần bảy lượt tôi phải lấy tiền công ty ra trả nợ cho nó. Tần Ưu đâu? Gọi nó đến đây!"

    "Tiểu Ưu vẫn chưa về...] ông...] ông đừng tức giận. Tiểu Ưu còn nhỏ, cũng không thể trách nó." Bà Tần thút thít, sâu kín trong đáy mắt lóe lên một tia âm ngoan.

    "Còn nhỏ? Tiểu Nam là em trai nó, cũng không nhìn xem Tiểu Nam có bao nhiêu ngoan ngoãn, còn nó thì sao?" Ông Tần giận đến đỏ cả mắt: "Nó không về thì bảo nó không cần về nữa, có chết cũng không liên quan đến Tần gia!"

    "Tôi biết công ty gần đây không dễ dàng, tôi có chút tiền để dành, ông cứ lấy tạm trả nợ cho thằng bé. Sau đó chúng ta gọi Tiểu Ưu về, từ từ dạy dỗ. Thằng bé thông minh hiểu chuyện, nhất định sẽ không tái phạm."

    Bà Tần ngoài mặt nói lời chân thành bảo vệ Tần Ưu, nhưng đáy lòng lại mừng thầm, cũng không hề cảm thấy có một điểm cắn rứt lương tâm nào.

    "Hiểu chuyện? Nó đã vay tiền bao nhiêu lần rồi? Bà muốn cho nó phá sạch cái nhà này sao?"

    "Dù gì Tiểu Ưu cũng là con trai ông...] lỡ như...] lỡ như đám người đó làm gì thằng bé...] chỉ một lần này nữa thôi, về sau chúng ta sẽ mặc kệ, được không ông?" Bà Tần nhẹ giọng nài nỉ.

    Làm sao bà ta dám bỏ mặc món nợ này, nợ là do Tần Nam vay, Tần Ưu vốn chỉ là chịu tội thay.

    Đợi Tần Ưu chết rồi, chủ nợ có thể không truy cứu tới con trai bà ta sao?

    Bà ta phải nhanh chóng trả nợ để bảo vệ Tần Nam, lại thuận tiện để ông Tần nhìn thấy bà ta có bao nhiêu nhẫn nhịn yêu thương con riêng của ông. Tội gì mà bà ta không tranh thủ cơ hội tốt này?

    Ông Tần chần chờ suy nghĩ, dù thế nào thì Tần Ưu cũng là con trai ông... Quan trọng là phần gia sản mẹ hắn để lại, Liễu gia tài sản nhiều như thế, ông vẫn chưa tra ra được. Tần Ưu cứ một mực nói không biết... càng nghĩ càng tức giận.

    Ông Tần nhìn vợ, gần đầy bà trở nên hiểu chuyện hơn rất nhiều. Bà nhẫn nhịn như thế, ông vẫn nên đối xử với bà tốt hơn.

    "Được rồi, chỉ một lần này nữa thôi, sau này sẽ mặc kệ nó. Bà nghỉ ngơi sớm đi, sắp tới thu xếp chút, cả nhà chúng ta cùng đi du lịch."

    "Thật sao?" Bà Tần vui mừng, ánh mắt lấp lánh nhìn chồng.

    Bà ta cảm thấy mình đúng là rất thông minh, có thể tính toán vẹn toàn như vậy, ông Tần rất ít khi chủ động quan tâm bà thế này.

    "Bà dặn dò mấy đứa nhỏ đi, không cần nói với Tần Ưu. Tôi không muốn nhìn thấy mặt nó!" Nhắc đến Tần Ưu, ông ta liền nghiến răng ghét bỏ.

    "Như vậy không tốt lắm...]" Bà Tần vẻ mặt khó xử nhưng đáy lòng lại khấp khởi. Ông có muốn nhìn thấy Tần Ưu, e cũng khó mà thấy được!

    "Quyết định như vậy đi!" Ông Tần cứng rắn, tỏ ý không thể cự tuyệt.

    Bà Tần trưng ra bộ mặt muốn nói lại thôi, cuối cùng im lặng tiến đến nằm trong lòng chồng. Ông Tần hơi nhíu mày, đưa tay muốn đẩy bà ta ra, nhưng lại nghĩ đến phần tiền bà chi trả món nợ của Tần Ưu, lại miễn cưỡng kéo bà vào lòng.

    Bà Tần vui mừng nhắm mắt lại, đã rất lâu rồi bà không được chồng ôm ấp cưng chiều thế này.

    – –

    Tần Ưu mở mắt, cảnh giác quan sát xung quanh.

    Mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi, ống truyền dịch cắm trên tay, đau nhức âm ỉ lan khắp cơ thể.

    Đây là bệnh viện.

    Tần Ưu mơ hồ nhớ lại, hình như có người đã cứu hắn. Nếu hắn nhớ không lầm thì đó chính là một cô gái hoàn toàn xa lạ.

    Cô từ đâu xông vào đánh nhau với đám người trong hẻm nhỏ, đánh xong cô liền bỏ mặc hắn. Tần Ưu không thất vọng, cũng không trách móc, bởi hắn chưa bao giờ kỳ vọng điều gì từ người khác.

    Khi còn bé, lúc hắn bị ức hiếp, bắt nạt, hắn đã từng thấy tủi thân, cũng đã từng khóc trong tuyệt vọng, từng cầu mong một người nào đó đến bên giúp đỡ hắn, bảo vệ hắn.

    Nhưng dần dần, hắn nhận ra mình vốn dĩ rất cô độc. Thế gian rộng lớn nhưng không một ai cần hắn, ngay cả gia đình cũng không.

    Vốn dĩ người Tần gia chưa bao giờ xem hắn là gia đình. Từ ban đầu, chỉ có hắn đơn phương khát cầu tình cảm gia đình từ bọn họ.

    Càng trưởng thành, hắn càng nhận ra bản thân buồn cười đến mức nào. Tần gia vốn dĩ không cần hắn, thứ bọn họ cần chỉ là tiền tài mẹ hắn để lại.

    Hắn mang trên người danh nghĩa thiếu gia nhà họ Tần, nhưng chưa một ngày nào trôi qua tốt đẹp.

    Ông Tần chỉ quan tâm đến tiền, ngày ngày không ngừng đánh đập hắn.

    Ông ta nhốt hắn bên dưới tầng hầm tối tăm, có lúc còn bỏ quên hắn nhiều ngày, chỉ đến khi bực tức tìm người trút giận ông ta mới nhớ ra hắn.

    Bà Tần thường xuyên mắng chửi hắn, mỉa mai mẹ hắn, nhưng bà ta lại rất giỏi diễn kịch trước mặt ông Tần.

    Tên khốn Tần Nam luôn dẫn người đến gây chuyện với hắn, xem hắn như là trò chơi mà đánh đập, sỉ nhục. Bà Tần che chở đứa con này rất tốt, mỗi lần Tần Nam làm sai, người gánh tội luôn là hắn.

    Tần Nam vay tiền ăn chơi, luôn là dùng tên của Tần Ưu, dễ dàng như vậy?

    Đúng, rất dễ dàng! Bởi vì Tần Nam đã quen với việc không chịu trách nhiệm, mà bà Tần cũng đã quen giúp Tần Nam đổ mọi lỗi lầm lên đầu hắn.

    Dần dần, Tần Ưu không còn hy vọng ai đến bên bảo vệ hắn nữa, người duy nhất có thể bảo vệ hắn là chính bản thân hắn. Tần Ưu bắt đầu phản kháng, hắn đánh đồng bọn của Tần Nam, đánh luôn cả tên khốn Tần Nam. Hắn như một con thú dữ phát điên, không ai có thể ngăn lại được.

    Tần Nam sợ hãi hắn, bà Tần oán hận hắn, ông Tần cực kỳ thất vọng về hắn. Nhưng Tần Ưu không quan tâm, hắn muốn mạnh mẽ hơn, để bọn họ không thể động đến hắn được nữa.

    Hắn muốn trả thù!

    Đúng vậy!

    Hắn muốn trả thù Tần gia, trả thù tất cả những người ức hiếp hắn!

    Hắn sẽ mạnh đến mức không một ai tổn hại đến hắn được nữa.

    Nhưng hắn lại tính sai một bước...]

    Hắn đến cùng cũng chỉ là học sinh, làm sao đủ sức đấu với đám chủ nợ mà Tần Nam gây sự. Suýt chút nữa thì hắn đã chết...] nhưng hắn không sợ hãi.

    Với Tần Ưu mà nói, sống hay chết đều không quá khác nhau, bởi chính hắn cũng không biết mình đang sống vì điều gì. Chỉ là, nếu hắn chết dễ dàng như thế, mẹ con Tần Nam sẽ rất hả hê, hắn không cam tâm! Hắn muốn họ phải trả giá!

    Tần Ưu nhớ đến cô gái cứu hắn, rõ ràng cô ấy đã bỏ đi, nhưng sau đó lại mang hắn đến bệnh viện. Hắn cảm nhận được sự không tình nguyện phát ra từ cô ấy. Là một người rất kỳ lạ!

    Bác sĩ đến kiểm tra cho Tần Ưu, hỏi hắn có cần báo cho người nhà hay không? Tần Ưu thấy hơi mỉa mai, hắn làm gì có người nhà?

    Tần Ưu chọn không báo, hắn hỏi người đưa hắn đến là ai, nhưng không ai rõ danh tín cô gái đó, chỉ biết cô ấy nộp cho hắn một năm tiền viện phí.

    Tần Ưu nhíu mày nghi hoặc, cô ấy có ý gì?

    Mọi người khen ngợi cô gái này hào phóng giúp đỡ người xa lạ, lại còn không lưu danh tín, nhưng hắn cảm thấy có gì đó không đúng lắm...]

    Cô gái đó, chỉ là trùng hợp thôi sao?
     
    Tống Hoàng Hà, Út heoThanh Ngoc Tai thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng mười hai 2021
  6. nhatdadiemvu

    Bài viết:
    0
    Chương 5: Quần Chúng Online (5)

    Tác giả: Nhất Dạ Diễm Vũ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vì vấn đề bản quyền, mà mình lại không được xóa chương tại đây, nên mình đành đăng lại chương cũ. Các bạn muốn theo dõi nội dung tiếp theo thì hãy truy cập Mangatoon hoặc Noveltoon, tìm kiếm từ khóa "Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ" nhé.

    "Về sau các chú nhận tiền của cha mẹ tôi, nhưng phải đi theo tôi." Khuynh Diễm nâng ngón tay vén một lọn tóc ra sau tai, mỉm cười nói điều kiện.

    Vệ sĩ mở mắt ngơ ngác. Không phải hiện tại vốn là như vậy sao?

    "Muốn báo cáo việc của tôi, trước phải đưa tôi xem, không được tự ý nói linh tinh." Ta không muốn bị bất kì ai giám sát, dù là cha mẹ nguyên chủ cũng không được.

    "Vậy không tốt lắm đâu Đại tiểu thư...]"

    Vệ sĩ Giáp vẻ mặt khó xử, người thuê bọn họ là Sở tiên sinh, bọn họ quay đầu liền làm việc cho Sở tiểu thư thì không phù hợp đạo nghĩa giang hồ lắm.

    "Không tốt sao? Đúng thật là có chút không tốt...]" Khuynh Diễm nhíu mày suy nghĩ, chậm rãi gật gù, nói: "Vẫn là tôi báo cáo các chú thì hơn."

    "Không, không, Đại tiểu thư đừng báo cáo. Chúng tôi đồng ý, làm gì có chuyện không tốt chứ?" Vệ sĩ Ất vỗ lên đầu vệ sĩ Giáp một cái chát vang dội.

    "Nhưng mà...]" Vệ sĩ Giáp còn muốn nói gì đó.

    "Không nhưng nhị gì cả, Đại tiểu thư là lão đại!" Vệ sĩ Bính dứt khoát bịt chặt miệng vệ sĩ Giáp.

    "Được, các chú nhớ kỹ, bán đứng tôi...]" Khuynh Diễm kéo dài giọng nói, cong khóe môi, tay làm động tác cắt ngang cổ: "Tôi không chắc mình sẽ làm gì đâu."

    Vệ sĩ run cầm cập, Đại tiểu thư cười sao lại có đáng sợ như vậy chứ?

    Sở tiên sinh và Sở phu nhân chắc chắn con gái họ cần người bảo vệ sao?

    Sau khi nghe tin đại nhân vật không còn nguy hiểm đến tính mạng, an ổn tiếp tục sống. Khuynh Diễm thất vọng nộp cho hắn một năm viện phí, thầm chúc hắn nằm viện một năm...] không phải, nằm cả đời luôn để đỡ phải ra ngoài hủy diệt thế giới.

    Trong tiếng kêu la thảm thiết của Hệ Thống, cô quay lưng về nhà ngủ.

    Nó muốn cô ở lại chăm sóc đại nhân vật? Nằm mơ!!

    Ép buộc cô làm chuyện mất mặt như thế, còn muốn cô ở lại, để người khác nhìn rõ mặt cô à?

    [Kí chủ, ta ép cô làm chuyện gì mất mặt?] Hình như nó không hề để kí chủ làm chuyện sai trái nào...]

    "Cứu người!" Khuynh Diễm bất mãn: "Loại chuyện như cứu người, sau này tốt nhất đừng kêu ta làm."

    Cứu...] cứu người?

    Cứu người là chuyện mất mặt sao?

    Rốt cuộc nó nhặt được thể loại kí chủ gì thế này?

    – –

    [Truyện được đăng tại MangaToon]

    Tần gia.

    "Hắn thế nào rồi?"

    Người phụ nữ trung niên dựa vào sofa, khoác trên người chiếc váy lụa, tay nâng ly trà mẫu đơn tinh xảo. Bà ta ngồi vắt chân, cố bắt chước dáng vẻ người có tiền, nhưng khí chất lại rất kém, giọng nói chua loét chói tai.

    "Chủ nợ lần này rất lợi hại, không trả tiền tuyệt đối không thoát được tội." Thiếu niên trẻ tuổi ngồi đối diện, khuôn mặt lấm lét sợ hãi: "Nhưng mà lỡ như...] lỡ như hắn bị đánh chết, chúng ta...]"

    "Lo cái gì? Ai biết được chuyện này, giấy nợ đứng tên hắn, lại có cả hộ khẩu đính kèm, có truy cứu cũng là hắn tự làm tự chịu, tốt nhất là bị đánh chết!"

    Người phụ nữ đảo đảo mắt, giọng nói cay nghiệt: "Tối nay mẹ sẽ nói với cha con, dùng tiền riêng của mẹ thay hắn trả món nợ này, mẹ con chúng ta liền trở thành người hiểu chuyện, đúng không?"

    "Thật sự không sao chứ mẹ?" Thiếu niên cứ thấy bất an.

    "Sao lúc đi vay tiền không thấy con sợ? Đúng là không có tiền đồ!" Người phụ nữ mắng một tiếng, nhưng giọng không có nửa phần tức giận, đầy vẻ cưng chiều dung túng.

    "Lần này không chỉ có mình con, chị cũng có phần. Chị ấy dùng tiền mua túi xách đem tặng người ta, sao mẹ không mắng chị?" Thiếu niên uất ức.

    "Hai chị em các con đều như nhau, chỉ biết làm loạn. Sau này còn ra ngoài vay nhiều tiền như thế, mẹ sẽ mặc kệ các con. Không có Tần Ưu thì lấy ai gánh thay, không phải lúc nào mẹ cũng có thể giúp các con trả nợ."

    "Con biết rồi. Con nhất định sẽ ngoan ngoãn!" Thiếu niên cười nịnh nọt hứa hẹn.

    "Con của mẹ đều rất ngoan!" Người phụ nữ âu yếm nhìn thiếu niên, chợt nghĩ tới chuyện gì đó, lập tức nghiến răng giận dữ: "Chỉ tại Tần Ưu và con hồ ly tinh kia, mẹ sẽ cho bọn chúng sớm đoàn tụ với nhau!"

    Ting ting ting.

    Tiếng chuông cửa vang lên, người phụ nữ liền vội vàng đứng dậy: "Cha con về, mau chuẩn bị!"



    Bốp!

    Ông Tần giận dữ đập tay lên bàn.

    "Hôm nay chủ nợ tìm đến tận nhà, không ngờ...] Tiểu Ưu lại có thể làm ra chuyện này. May mà có Tiểu Nam ở nhà, nếu không...] nếu không...]" Bà Tần giọng run run, rồi như không kiềm nén được nữa, nước mắt liền giọt ngắn giọt dài rơi xuống.

    "Được rồi, khóc cái gì?"

    Ông Tần hơi hạ giọng, nhưng khóe mắt liếc qua tờ giấy nợ kí tên Tần Ưu, ông ta lại rống lên: "Thằng khốn kiếp, năm lần bảy lượt tôi phải lấy tiền công ty ra trả nợ cho nó. Tần Ưu đâu? Gọi nó đến đây!"

    "Tiểu Ưu vẫn chưa về...] ông...] ông đừng tức giận. Tiểu Ưu còn nhỏ, cũng không thể trách nó." Bà Tần thút thít, sâu kín trong đáy mắt lóe lên một tia âm ngoan.

    "Còn nhỏ? Tiểu Nam là em trai nó, cũng không nhìn xem Tiểu Nam có bao nhiêu ngoan ngoãn, còn nó thì sao?" Ông Tần giận đến đỏ cả mắt: "Nó không về thì bảo nó không cần về nữa, có chết cũng không liên quan đến Tần gia!"

    "Tôi biết công ty gần đây không dễ dàng, tôi có chút tiền để dành, ông cứ lấy tạm trả nợ cho thằng bé. Sau đó chúng ta gọi Tiểu Ưu về, từ từ dạy dỗ. Thằng bé thông minh hiểu chuyện, nhất định sẽ không tái phạm."

    Bà Tần ngoài mặt nói lời chân thành bảo vệ Tần Ưu, nhưng đáy lòng lại mừng thầm, cũng không hề cảm thấy có một điểm cắn rứt lương tâm nào.

    "Hiểu chuyện? Nó đã vay tiền bao nhiêu lần rồi? Bà muốn cho nó phá sạch cái nhà này sao?"

    "Dù gì Tiểu Ưu cũng là con trai ông...] lỡ như...] lỡ như đám người đó làm gì thằng bé...] chỉ một lần này nữa thôi, về sau chúng ta sẽ mặc kệ, được không ông?" Bà Tần nhẹ giọng nài nỉ.

    Làm sao bà ta dám bỏ mặc món nợ này, nợ là do Tần Nam vay, Tần Ưu vốn chỉ là chịu tội thay.

    Đợi Tần Ưu chết rồi, chủ nợ có thể không truy cứu tới con trai bà ta sao?

    Bà ta phải nhanh chóng trả nợ để bảo vệ Tần Nam, lại thuận tiện để ông Tần nhìn thấy bà ta có bao nhiêu nhẫn nhịn yêu thương con riêng của ông. Tội gì mà bà ta không tranh thủ cơ hội tốt này?

    Ông Tần chần chờ suy nghĩ, dù thế nào thì Tần Ưu cũng là con trai ông... Quan trọng là phần gia sản mẹ hắn để lại, Liễu gia tài sản nhiều như thế, ông vẫn chưa tra ra được. Tần Ưu cứ một mực nói không biết... càng nghĩ càng tức giận.

    Ông Tần nhìn vợ, gần đầy bà trở nên hiểu chuyện hơn rất nhiều. Bà nhẫn nhịn như thế, ông vẫn nên đối xử với bà tốt hơn.

    "Được rồi, chỉ một lần này nữa thôi, sau này sẽ mặc kệ nó. Bà nghỉ ngơi sớm đi, sắp tới thu xếp chút, cả nhà chúng ta cùng đi du lịch."

    "Thật sao?" Bà Tần vui mừng, ánh mắt lấp lánh nhìn chồng.

    Bà ta cảm thấy mình đúng là rất thông minh, có thể tính toán vẹn toàn như vậy, ông Tần rất ít khi chủ động quan tâm bà thế này.

    "Bà dặn dò mấy đứa nhỏ đi, không cần nói với Tần Ưu. Tôi không muốn nhìn thấy mặt nó!" Nhắc đến Tần Ưu, ông ta liền nghiến răng ghét bỏ.

    "Như vậy không tốt lắm...]" Bà Tần vẻ mặt khó xử nhưng đáy lòng lại khấp khởi. Ông có muốn nhìn thấy Tần Ưu, e cũng khó mà thấy được!

    "Quyết định như vậy đi!" Ông Tần cứng rắn, tỏ ý không thể cự tuyệt.

    Bà Tần trưng ra bộ mặt muốn nói lại thôi, cuối cùng im lặng tiến đến nằm trong lòng chồng. Ông Tần hơi nhíu mày, đưa tay muốn đẩy bà ta ra, nhưng lại nghĩ đến phần tiền bà chi trả món nợ của Tần Ưu, lại miễn cưỡng kéo bà vào lòng.

    Bà Tần vui mừng nhắm mắt lại, đã rất lâu rồi bà không được chồng ôm ấp cưng chiều thế này.

    – –

    Tần Ưu mở mắt, cảnh giác quan sát xung quanh.

    Mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi, ống truyền dịch cắm trên tay, đau nhức âm ỉ lan khắp cơ thể.

    Đây là bệnh viện.

    Tần Ưu mơ hồ nhớ lại, hình như có người đã cứu hắn. Nếu hắn nhớ không lầm thì đó chính là một cô gái hoàn toàn xa lạ.

    Cô từ đâu xông vào đánh nhau với đám người trong hẻm nhỏ, đánh xong cô liền bỏ mặc hắn. Tần Ưu không thất vọng, cũng không trách móc, bởi hắn chưa bao giờ kỳ vọng điều gì từ người khác.

    Khi còn bé, lúc hắn bị ức hiếp, bắt nạt, hắn đã từng thấy tủi thân, cũng đã từng khóc trong tuyệt vọng, từng cầu mong một người nào đó đến bên giúp đỡ hắn, bảo vệ hắn.

    Nhưng dần dần, hắn nhận ra mình vốn dĩ rất cô độc. Thế gian rộng lớn nhưng không một ai cần hắn, ngay cả gia đình cũng không.

    Vốn dĩ người Tần gia chưa bao giờ xem hắn là gia đình. Từ ban đầu, chỉ có hắn đơn phương khát cầu tình cảm gia đình từ bọn họ.

    Càng trưởng thành, hắn càng nhận ra bản thân buồn cười đến mức nào. Tần gia vốn dĩ không cần hắn, thứ bọn họ cần chỉ là tiền tài mẹ hắn để lại.

    Hắn mang trên người danh nghĩa thiếu gia nhà họ Tần, nhưng chưa một ngày nào trôi qua tốt đẹp.

    Ông Tần chỉ quan tâm đến tiền, ngày ngày không ngừng đánh đập hắn.

    Ông ta nhốt hắn bên dưới tầng hầm tối tăm, có lúc còn bỏ quên hắn nhiều ngày, chỉ đến khi bực tức tìm người trút giận ông ta mới nhớ ra hắn.

    Bà Tần thường xuyên mắng chửi hắn, mỉa mai mẹ hắn, nhưng bà ta lại rất giỏi diễn kịch trước mặt ông Tần.

    Tên khốn Tần Nam luôn dẫn người đến gây chuyện với hắn, xem hắn như là trò chơi mà đánh đập, sỉ nhục. Bà Tần che chở đứa con này rất tốt, mỗi lần Tần Nam làm sai, người gánh tội luôn là hắn.

    Tần Nam vay tiền ăn chơi, luôn là dùng tên của Tần Ưu, dễ dàng như vậy?

    Đúng, rất dễ dàng! Bởi vì Tần Nam đã quen với việc không chịu trách nhiệm, mà bà Tần cũng đã quen giúp Tần Nam đổ mọi lỗi lầm lên đầu hắn.

    Dần dần, Tần Ưu không còn hy vọng ai đến bên bảo vệ hắn nữa, người duy nhất có thể bảo vệ hắn là chính bản thân hắn. Tần Ưu bắt đầu phản kháng, hắn đánh đồng bọn của Tần Nam, đánh luôn cả tên khốn Tần Nam. Hắn như một con thú dữ phát điên, không ai có thể ngăn lại được.

    Tần Nam sợ hãi hắn, bà Tần oán hận hắn, ông Tần cực kỳ thất vọng về hắn. Nhưng Tần Ưu không quan tâm, hắn muốn mạnh mẽ hơn, để bọn họ không thể động đến hắn được nữa.

    Hắn muốn trả thù!

    Đúng vậy!

    Hắn muốn trả thù Tần gia, trả thù tất cả những người ức hiếp hắn!

    Hắn sẽ mạnh đến mức không một ai tổn hại đến hắn được nữa.

    Nhưng hắn lại tính sai một bước...]

    Hắn đến cùng cũng chỉ là học sinh, làm sao đủ sức đấu với đám chủ nợ mà Tần Nam gây sự. Suýt chút nữa thì hắn đã chết...] nhưng hắn không sợ hãi.

    Với Tần Ưu mà nói, sống hay chết đều không quá khác nhau, bởi chính hắn cũng không biết mình đang sống vì điều gì. Chỉ là, nếu hắn chết dễ dàng như thế, mẹ con Tần Nam sẽ rất hả hê, hắn không cam tâm! Hắn muốn họ phải trả giá!

    Tần Ưu nhớ đến cô gái cứu hắn, rõ ràng cô ấy đã bỏ đi, nhưng sau đó lại mang hắn đến bệnh viện. Hắn cảm nhận được sự không tình nguyện phát ra từ cô ấy. Là một người rất kỳ lạ!

    Bác sĩ đến kiểm tra cho Tần Ưu, hỏi hắn có cần báo cho người nhà hay không? Tần Ưu thấy hơi mỉa mai, hắn làm gì có người nhà?

    Tần Ưu chọn không báo, hắn hỏi người đưa hắn đến là ai, nhưng không ai rõ danh tín cô gái đó, chỉ biết cô ấy nộp cho hắn một năm tiền viện phí.

    Tần Ưu nhíu mày nghi hoặc, cô ấy có ý gì?

    Mọi người khen ngợi cô gái này hào phóng giúp đỡ người xa lạ, lại còn không lưu danh tín, nhưng hắn cảm thấy có gì đó không đúng lắm...]

    Cô gái đó, chỉ là trùng hợp thôi sao?
     
    Tống Hoàng Hà, Út heoThanh Ngoc Tai thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng mười hai 2021
  7. nhatdadiemvu

    Bài viết:
    0
    Chương 5: Quần Chúng Online (5)

    Tác giả: Nhất Dạ Diễm Vũ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vì vấn đề bản quyền, mà mình lại không được xóa chương tại đây, nên mình đành đăng lại chương cũ. Các bạn muốn theo dõi nội dung tiếp theo thì hãy truy cập Mangatoon hoặc Noveltoon, tìm kiếm từ khóa "Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ" nhé.

    "Về sau các chú nhận tiền của cha mẹ tôi, nhưng phải đi theo tôi." Khuynh Diễm nâng ngón tay vén một lọn tóc ra sau tai, mỉm cười nói điều kiện.

    Vệ sĩ mở mắt ngơ ngác. Không phải hiện tại vốn là như vậy sao?

    "Muốn báo cáo việc của tôi, trước phải đưa tôi xem, không được tự ý nói linh tinh." Ta không muốn bị bất kì ai giám sát, dù là cha mẹ nguyên chủ cũng không được.

    "Vậy không tốt lắm đâu Đại tiểu thư...]"

    Vệ sĩ Giáp vẻ mặt khó xử, người thuê bọn họ là Sở tiên sinh, bọn họ quay đầu liền làm việc cho Sở tiểu thư thì không phù hợp đạo nghĩa giang hồ lắm.

    "Không tốt sao? Đúng thật là có chút không tốt...]" Khuynh Diễm nhíu mày suy nghĩ, chậm rãi gật gù, nói: "Vẫn là tôi báo cáo các chú thì hơn."

    "Không, không, Đại tiểu thư đừng báo cáo. Chúng tôi đồng ý, làm gì có chuyện không tốt chứ?" Vệ sĩ Ất vỗ lên đầu vệ sĩ Giáp một cái chát vang dội.

    "Nhưng mà...]" Vệ sĩ Giáp còn muốn nói gì đó.

    "Không nhưng nhị gì cả, Đại tiểu thư là lão đại!" Vệ sĩ Bính dứt khoát bịt chặt miệng vệ sĩ Giáp.

    "Được, các chú nhớ kỹ, bán đứng tôi...]" Khuynh Diễm kéo dài giọng nói, cong khóe môi, tay làm động tác cắt ngang cổ: "Tôi không chắc mình sẽ làm gì đâu."

    Vệ sĩ run cầm cập, Đại tiểu thư cười sao lại có đáng sợ như vậy chứ?

    Sở tiên sinh và Sở phu nhân chắc chắn con gái họ cần người bảo vệ sao?

    Sau khi nghe tin đại nhân vật không còn nguy hiểm đến tính mạng, an ổn tiếp tục sống. Khuynh Diễm thất vọng nộp cho hắn một năm viện phí, thầm chúc hắn nằm viện một năm...] không phải, nằm cả đời luôn để đỡ phải ra ngoài hủy diệt thế giới.

    Trong tiếng kêu la thảm thiết của Hệ Thống, cô quay lưng về nhà ngủ.

    Nó muốn cô ở lại chăm sóc đại nhân vật? Nằm mơ!!

    Ép buộc cô làm chuyện mất mặt như thế, còn muốn cô ở lại, để người khác nhìn rõ mặt cô à?

    [Kí chủ, ta ép cô làm chuyện gì mất mặt?] Hình như nó không hề để kí chủ làm chuyện sai trái nào...]

    "Cứu người!" Khuynh Diễm bất mãn: "Loại chuyện như cứu người, sau này tốt nhất đừng kêu ta làm."

    Cứu...] cứu người?

    Cứu người là chuyện mất mặt sao?

    Rốt cuộc nó nhặt được thể loại kí chủ gì thế này?

    – –

    [Truyện được đăng tại MangaToon]

    Tần gia.

    "Hắn thế nào rồi?"

    Người phụ nữ trung niên dựa vào sofa, khoác trên người chiếc váy lụa, tay nâng ly trà mẫu đơn tinh xảo. Bà ta ngồi vắt chân, cố bắt chước dáng vẻ người có tiền, nhưng khí chất lại rất kém, giọng nói chua loét chói tai.

    "Chủ nợ lần này rất lợi hại, không trả tiền tuyệt đối không thoát được tội." Thiếu niên trẻ tuổi ngồi đối diện, khuôn mặt lấm lét sợ hãi: "Nhưng mà lỡ như...] lỡ như hắn bị đánh chết, chúng ta...]"

    "Lo cái gì? Ai biết được chuyện này, giấy nợ đứng tên hắn, lại có cả hộ khẩu đính kèm, có truy cứu cũng là hắn tự làm tự chịu, tốt nhất là bị đánh chết!"

    Người phụ nữ đảo đảo mắt, giọng nói cay nghiệt: "Tối nay mẹ sẽ nói với cha con, dùng tiền riêng của mẹ thay hắn trả món nợ này, mẹ con chúng ta liền trở thành người hiểu chuyện, đúng không?"

    "Thật sự không sao chứ mẹ?" Thiếu niên cứ thấy bất an.

    "Sao lúc đi vay tiền không thấy con sợ? Đúng là không có tiền đồ!" Người phụ nữ mắng một tiếng, nhưng giọng không có nửa phần tức giận, đầy vẻ cưng chiều dung túng.

    "Lần này không chỉ có mình con, chị cũng có phần. Chị ấy dùng tiền mua túi xách đem tặng người ta, sao mẹ không mắng chị?" Thiếu niên uất ức.

    "Hai chị em các con đều như nhau, chỉ biết làm loạn. Sau này còn ra ngoài vay nhiều tiền như thế, mẹ sẽ mặc kệ các con. Không có Tần Ưu thì lấy ai gánh thay, không phải lúc nào mẹ cũng có thể giúp các con trả nợ."

    "Con biết rồi. Con nhất định sẽ ngoan ngoãn!" Thiếu niên cười nịnh nọt hứa hẹn.

    "Con của mẹ đều rất ngoan!" Người phụ nữ âu yếm nhìn thiếu niên, chợt nghĩ tới chuyện gì đó, lập tức nghiến răng giận dữ: "Chỉ tại Tần Ưu và con hồ ly tinh kia, mẹ sẽ cho bọn chúng sớm đoàn tụ với nhau!"

    Ting ting ting.

    Tiếng chuông cửa vang lên, người phụ nữ liền vội vàng đứng dậy: "Cha con về, mau chuẩn bị!"



    Bốp!

    Ông Tần giận dữ đập tay lên bàn.

    "Hôm nay chủ nợ tìm đến tận nhà, không ngờ...] Tiểu Ưu lại có thể làm ra chuyện này. May mà có Tiểu Nam ở nhà, nếu không...] nếu không...]" Bà Tần giọng run run, rồi như không kiềm nén được nữa, nước mắt liền giọt ngắn giọt dài rơi xuống.

    "Được rồi, khóc cái gì?"

    Ông Tần hơi hạ giọng, nhưng khóe mắt liếc qua tờ giấy nợ kí tên Tần Ưu, ông ta lại rống lên: "Thằng khốn kiếp, năm lần bảy lượt tôi phải lấy tiền công ty ra trả nợ cho nó. Tần Ưu đâu? Gọi nó đến đây!"

    "Tiểu Ưu vẫn chưa về...] ông...] ông đừng tức giận. Tiểu Ưu còn nhỏ, cũng không thể trách nó." Bà Tần thút thít, sâu kín trong đáy mắt lóe lên một tia âm ngoan.

    "Còn nhỏ? Tiểu Nam là em trai nó, cũng không nhìn xem Tiểu Nam có bao nhiêu ngoan ngoãn, còn nó thì sao?" Ông Tần giận đến đỏ cả mắt: "Nó không về thì bảo nó không cần về nữa, có chết cũng không liên quan đến Tần gia!"

    "Tôi biết công ty gần đây không dễ dàng, tôi có chút tiền để dành, ông cứ lấy tạm trả nợ cho thằng bé. Sau đó chúng ta gọi Tiểu Ưu về, từ từ dạy dỗ. Thằng bé thông minh hiểu chuyện, nhất định sẽ không tái phạm."

    Bà Tần ngoài mặt nói lời chân thành bảo vệ Tần Ưu, nhưng đáy lòng lại mừng thầm, cũng không hề cảm thấy có một điểm cắn rứt lương tâm nào.

    "Hiểu chuyện? Nó đã vay tiền bao nhiêu lần rồi? Bà muốn cho nó phá sạch cái nhà này sao?"

    "Dù gì Tiểu Ưu cũng là con trai ông...] lỡ như...] lỡ như đám người đó làm gì thằng bé...] chỉ một lần này nữa thôi, về sau chúng ta sẽ mặc kệ, được không ông?" Bà Tần nhẹ giọng nài nỉ.

    Làm sao bà ta dám bỏ mặc món nợ này, nợ là do Tần Nam vay, Tần Ưu vốn chỉ là chịu tội thay.

    Đợi Tần Ưu chết rồi, chủ nợ có thể không truy cứu tới con trai bà ta sao?

    Bà ta phải nhanh chóng trả nợ để bảo vệ Tần Nam, lại thuận tiện để ông Tần nhìn thấy bà ta có bao nhiêu nhẫn nhịn yêu thương con riêng của ông. Tội gì mà bà ta không tranh thủ cơ hội tốt này?

    Ông Tần chần chờ suy nghĩ, dù thế nào thì Tần Ưu cũng là con trai ông... Quan trọng là phần gia sản mẹ hắn để lại, Liễu gia tài sản nhiều như thế, ông vẫn chưa tra ra được. Tần Ưu cứ một mực nói không biết... càng nghĩ càng tức giận.

    Ông Tần nhìn vợ, gần đầy bà trở nên hiểu chuyện hơn rất nhiều. Bà nhẫn nhịn như thế, ông vẫn nên đối xử với bà tốt hơn.

    "Được rồi, chỉ một lần này nữa thôi, sau này sẽ mặc kệ nó. Bà nghỉ ngơi sớm đi, sắp tới thu xếp chút, cả nhà chúng ta cùng đi du lịch."

    "Thật sao?" Bà Tần vui mừng, ánh mắt lấp lánh nhìn chồng.

    Bà ta cảm thấy mình đúng là rất thông minh, có thể tính toán vẹn toàn như vậy, ông Tần rất ít khi chủ động quan tâm bà thế này.

    "Bà dặn dò mấy đứa nhỏ đi, không cần nói với Tần Ưu. Tôi không muốn nhìn thấy mặt nó!" Nhắc đến Tần Ưu, ông ta liền nghiến răng ghét bỏ.

    "Như vậy không tốt lắm...]" Bà Tần vẻ mặt khó xử nhưng đáy lòng lại khấp khởi. Ông có muốn nhìn thấy Tần Ưu, e cũng khó mà thấy được!

    "Quyết định như vậy đi!" Ông Tần cứng rắn, tỏ ý không thể cự tuyệt.

    Bà Tần trưng ra bộ mặt muốn nói lại thôi, cuối cùng im lặng tiến đến nằm trong lòng chồng. Ông Tần hơi nhíu mày, đưa tay muốn đẩy bà ta ra, nhưng lại nghĩ đến phần tiền bà chi trả món nợ của Tần Ưu, lại miễn cưỡng kéo bà vào lòng.

    Bà Tần vui mừng nhắm mắt lại, đã rất lâu rồi bà không được chồng ôm ấp cưng chiều thế này.

    – –

    Tần Ưu mở mắt, cảnh giác quan sát xung quanh.

    Mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi, ống truyền dịch cắm trên tay, đau nhức âm ỉ lan khắp cơ thể.

    Đây là bệnh viện.

    Tần Ưu mơ hồ nhớ lại, hình như có người đã cứu hắn. Nếu hắn nhớ không lầm thì đó chính là một cô gái hoàn toàn xa lạ.

    Cô từ đâu xông vào đánh nhau với đám người trong hẻm nhỏ, đánh xong cô liền bỏ mặc hắn. Tần Ưu không thất vọng, cũng không trách móc, bởi hắn chưa bao giờ kỳ vọng điều gì từ người khác.

    Khi còn bé, lúc hắn bị ức hiếp, bắt nạt, hắn đã từng thấy tủi thân, cũng đã từng khóc trong tuyệt vọng, từng cầu mong một người nào đó đến bên giúp đỡ hắn, bảo vệ hắn.

    Nhưng dần dần, hắn nhận ra mình vốn dĩ rất cô độc. Thế gian rộng lớn nhưng không một ai cần hắn, ngay cả gia đình cũng không.

    Vốn dĩ người Tần gia chưa bao giờ xem hắn là gia đình. Từ ban đầu, chỉ có hắn đơn phương khát cầu tình cảm gia đình từ bọn họ.

    Càng trưởng thành, hắn càng nhận ra bản thân buồn cười đến mức nào. Tần gia vốn dĩ không cần hắn, thứ bọn họ cần chỉ là tiền tài mẹ hắn để lại.

    Hắn mang trên người danh nghĩa thiếu gia nhà họ Tần, nhưng chưa một ngày nào trôi qua tốt đẹp.

    Ông Tần chỉ quan tâm đến tiền, ngày ngày không ngừng đánh đập hắn.

    Ông ta nhốt hắn bên dưới tầng hầm tối tăm, có lúc còn bỏ quên hắn nhiều ngày, chỉ đến khi bực tức tìm người trút giận ông ta mới nhớ ra hắn.

    Bà Tần thường xuyên mắng chửi hắn, mỉa mai mẹ hắn, nhưng bà ta lại rất giỏi diễn kịch trước mặt ông Tần.

    Tên khốn Tần Nam luôn dẫn người đến gây chuyện với hắn, xem hắn như là trò chơi mà đánh đập, sỉ nhục. Bà Tần che chở đứa con này rất tốt, mỗi lần Tần Nam làm sai, người gánh tội luôn là hắn.

    Tần Nam vay tiền ăn chơi, luôn là dùng tên của Tần Ưu, dễ dàng như vậy?

    Đúng, rất dễ dàng! Bởi vì Tần Nam đã quen với việc không chịu trách nhiệm, mà bà Tần cũng đã quen giúp Tần Nam đổ mọi lỗi lầm lên đầu hắn.

    Dần dần, Tần Ưu không còn hy vọng ai đến bên bảo vệ hắn nữa, người duy nhất có thể bảo vệ hắn là chính bản thân hắn. Tần Ưu bắt đầu phản kháng, hắn đánh đồng bọn của Tần Nam, đánh luôn cả tên khốn Tần Nam. Hắn như một con thú dữ phát điên, không ai có thể ngăn lại được.

    Tần Nam sợ hãi hắn, bà Tần oán hận hắn, ông Tần cực kỳ thất vọng về hắn. Nhưng Tần Ưu không quan tâm, hắn muốn mạnh mẽ hơn, để bọn họ không thể động đến hắn được nữa.

    Hắn muốn trả thù!

    Đúng vậy!

    Hắn muốn trả thù Tần gia, trả thù tất cả những người ức hiếp hắn!

    Hắn sẽ mạnh đến mức không một ai tổn hại đến hắn được nữa.

    Nhưng hắn lại tính sai một bước...]

    Hắn đến cùng cũng chỉ là học sinh, làm sao đủ sức đấu với đám chủ nợ mà Tần Nam gây sự. Suýt chút nữa thì hắn đã chết...] nhưng hắn không sợ hãi.

    Với Tần Ưu mà nói, sống hay chết đều không quá khác nhau, bởi chính hắn cũng không biết mình đang sống vì điều gì. Chỉ là, nếu hắn chết dễ dàng như thế, mẹ con Tần Nam sẽ rất hả hê, hắn không cam tâm! Hắn muốn họ phải trả giá!

    Tần Ưu nhớ đến cô gái cứu hắn, rõ ràng cô ấy đã bỏ đi, nhưng sau đó lại mang hắn đến bệnh viện. Hắn cảm nhận được sự không tình nguyện phát ra từ cô ấy. Là một người rất kỳ lạ!

    Bác sĩ đến kiểm tra cho Tần Ưu, hỏi hắn có cần báo cho người nhà hay không? Tần Ưu thấy hơi mỉa mai, hắn làm gì có người nhà?

    Tần Ưu chọn không báo, hắn hỏi người đưa hắn đến là ai, nhưng không ai rõ danh tín cô gái đó, chỉ biết cô ấy nộp cho hắn một năm tiền viện phí.

    Tần Ưu nhíu mày nghi hoặc, cô ấy có ý gì?

    Mọi người khen ngợi cô gái này hào phóng giúp đỡ người xa lạ, lại còn không lưu danh tín, nhưng hắn cảm thấy có gì đó không đúng lắm...]

    Cô gái đó, chỉ là trùng hợp thôi sao?
     
    Tống Hoàng Hà, Út heoThanh Ngoc Tai thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng mười hai 2021
  8. nhatdadiemvu

    Bài viết:
    0
    Chương 5: Quần Chúng Online (5)

    Tác giả: Nhất Dạ Diễm Vũ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vì vấn đề bản quyền, mà mình lại không được xóa chương tại đây, nên mình đành đăng lại chương cũ. Các bạn muốn theo dõi nội dung tiếp theo thì hãy truy cập Mangatoon hoặc Noveltoon, tìm kiếm từ khóa "Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ" nhé.

    "Về sau các chú nhận tiền của cha mẹ tôi, nhưng phải đi theo tôi." Khuynh Diễm nâng ngón tay vén một lọn tóc ra sau tai, mỉm cười nói điều kiện.

    Vệ sĩ mở mắt ngơ ngác. Không phải hiện tại vốn là như vậy sao?

    "Muốn báo cáo việc của tôi, trước phải đưa tôi xem, không được tự ý nói linh tinh." Ta không muốn bị bất kì ai giám sát, dù là cha mẹ nguyên chủ cũng không được.

    "Vậy không tốt lắm đâu Đại tiểu thư...]"

    Vệ sĩ Giáp vẻ mặt khó xử, người thuê bọn họ là Sở tiên sinh, bọn họ quay đầu liền làm việc cho Sở tiểu thư thì không phù hợp đạo nghĩa giang hồ lắm.

    "Không tốt sao? Đúng thật là có chút không tốt...]" Khuynh Diễm nhíu mày suy nghĩ, chậm rãi gật gù, nói: "Vẫn là tôi báo cáo các chú thì hơn."

    "Không, không, Đại tiểu thư đừng báo cáo. Chúng tôi đồng ý, làm gì có chuyện không tốt chứ?" Vệ sĩ Ất vỗ lên đầu vệ sĩ Giáp một cái chát vang dội.

    "Nhưng mà...]" Vệ sĩ Giáp còn muốn nói gì đó.

    "Không nhưng nhị gì cả, Đại tiểu thư là lão đại!" Vệ sĩ Bính dứt khoát bịt chặt miệng vệ sĩ Giáp.

    "Được, các chú nhớ kỹ, bán đứng tôi...]" Khuynh Diễm kéo dài giọng nói, cong khóe môi, tay làm động tác cắt ngang cổ: "Tôi không chắc mình sẽ làm gì đâu."

    Vệ sĩ run cầm cập, Đại tiểu thư cười sao lại có đáng sợ như vậy chứ?

    Sở tiên sinh và Sở phu nhân chắc chắn con gái họ cần người bảo vệ sao?

    Sau khi nghe tin đại nhân vật không còn nguy hiểm đến tính mạng, an ổn tiếp tục sống. Khuynh Diễm thất vọng nộp cho hắn một năm viện phí, thầm chúc hắn nằm viện một năm...] không phải, nằm cả đời luôn để đỡ phải ra ngoài hủy diệt thế giới.

    Trong tiếng kêu la thảm thiết của Hệ Thống, cô quay lưng về nhà ngủ.

    Nó muốn cô ở lại chăm sóc đại nhân vật? Nằm mơ!!

    Ép buộc cô làm chuyện mất mặt như thế, còn muốn cô ở lại, để người khác nhìn rõ mặt cô à?

    [Kí chủ, ta ép cô làm chuyện gì mất mặt?] Hình như nó không hề để kí chủ làm chuyện sai trái nào...]

    "Cứu người!" Khuynh Diễm bất mãn: "Loại chuyện như cứu người, sau này tốt nhất đừng kêu ta làm."

    Cứu...] cứu người?

    Cứu người là chuyện mất mặt sao?

    Rốt cuộc nó nhặt được thể loại kí chủ gì thế này?

    – –

    [Truyện được đăng tại MangaToon]

    Tần gia.

    "Hắn thế nào rồi?"

    Người phụ nữ trung niên dựa vào sofa, khoác trên người chiếc váy lụa, tay nâng ly trà mẫu đơn tinh xảo. Bà ta ngồi vắt chân, cố bắt chước dáng vẻ người có tiền, nhưng khí chất lại rất kém, giọng nói chua loét chói tai.

    "Chủ nợ lần này rất lợi hại, không trả tiền tuyệt đối không thoát được tội." Thiếu niên trẻ tuổi ngồi đối diện, khuôn mặt lấm lét sợ hãi: "Nhưng mà lỡ như...] lỡ như hắn bị đánh chết, chúng ta...]"

    "Lo cái gì? Ai biết được chuyện này, giấy nợ đứng tên hắn, lại có cả hộ khẩu đính kèm, có truy cứu cũng là hắn tự làm tự chịu, tốt nhất là bị đánh chết!"

    Người phụ nữ đảo đảo mắt, giọng nói cay nghiệt: "Tối nay mẹ sẽ nói với cha con, dùng tiền riêng của mẹ thay hắn trả món nợ này, mẹ con chúng ta liền trở thành người hiểu chuyện, đúng không?"

    "Thật sự không sao chứ mẹ?" Thiếu niên cứ thấy bất an.

    "Sao lúc đi vay tiền không thấy con sợ? Đúng là không có tiền đồ!" Người phụ nữ mắng một tiếng, nhưng giọng không có nửa phần tức giận, đầy vẻ cưng chiều dung túng.

    "Lần này không chỉ có mình con, chị cũng có phần. Chị ấy dùng tiền mua túi xách đem tặng người ta, sao mẹ không mắng chị?" Thiếu niên uất ức.

    "Hai chị em các con đều như nhau, chỉ biết làm loạn. Sau này còn ra ngoài vay nhiều tiền như thế, mẹ sẽ mặc kệ các con. Không có Tần Ưu thì lấy ai gánh thay, không phải lúc nào mẹ cũng có thể giúp các con trả nợ."

    "Con biết rồi. Con nhất định sẽ ngoan ngoãn!" Thiếu niên cười nịnh nọt hứa hẹn.

    "Con của mẹ đều rất ngoan!" Người phụ nữ âu yếm nhìn thiếu niên, chợt nghĩ tới chuyện gì đó, lập tức nghiến răng giận dữ: "Chỉ tại Tần Ưu và con hồ ly tinh kia, mẹ sẽ cho bọn chúng sớm đoàn tụ với nhau!"

    Ting ting ting.

    Tiếng chuông cửa vang lên, người phụ nữ liền vội vàng đứng dậy: "Cha con về, mau chuẩn bị!"



    Bốp!

    Ông Tần giận dữ đập tay lên bàn.

    "Hôm nay chủ nợ tìm đến tận nhà, không ngờ...] Tiểu Ưu lại có thể làm ra chuyện này. May mà có Tiểu Nam ở nhà, nếu không...] nếu không...]" Bà Tần giọng run run, rồi như không kiềm nén được nữa, nước mắt liền giọt ngắn giọt dài rơi xuống.

    "Được rồi, khóc cái gì?"

    Ông Tần hơi hạ giọng, nhưng khóe mắt liếc qua tờ giấy nợ kí tên Tần Ưu, ông ta lại rống lên: "Thằng khốn kiếp, năm lần bảy lượt tôi phải lấy tiền công ty ra trả nợ cho nó. Tần Ưu đâu? Gọi nó đến đây!"

    "Tiểu Ưu vẫn chưa về...] ông...] ông đừng tức giận. Tiểu Ưu còn nhỏ, cũng không thể trách nó." Bà Tần thút thít, sâu kín trong đáy mắt lóe lên một tia âm ngoan.

    "Còn nhỏ? Tiểu Nam là em trai nó, cũng không nhìn xem Tiểu Nam có bao nhiêu ngoan ngoãn, còn nó thì sao?" Ông Tần giận đến đỏ cả mắt: "Nó không về thì bảo nó không cần về nữa, có chết cũng không liên quan đến Tần gia!"

    "Tôi biết công ty gần đây không dễ dàng, tôi có chút tiền để dành, ông cứ lấy tạm trả nợ cho thằng bé. Sau đó chúng ta gọi Tiểu Ưu về, từ từ dạy dỗ. Thằng bé thông minh hiểu chuyện, nhất định sẽ không tái phạm."

    Bà Tần ngoài mặt nói lời chân thành bảo vệ Tần Ưu, nhưng đáy lòng lại mừng thầm, cũng không hề cảm thấy có một điểm cắn rứt lương tâm nào.

    "Hiểu chuyện? Nó đã vay tiền bao nhiêu lần rồi? Bà muốn cho nó phá sạch cái nhà này sao?"

    "Dù gì Tiểu Ưu cũng là con trai ông...] lỡ như...] lỡ như đám người đó làm gì thằng bé...] chỉ một lần này nữa thôi, về sau chúng ta sẽ mặc kệ, được không ông?" Bà Tần nhẹ giọng nài nỉ.

    Làm sao bà ta dám bỏ mặc món nợ này, nợ là do Tần Nam vay, Tần Ưu vốn chỉ là chịu tội thay.

    Đợi Tần Ưu chết rồi, chủ nợ có thể không truy cứu tới con trai bà ta sao?

    Bà ta phải nhanh chóng trả nợ để bảo vệ Tần Nam, lại thuận tiện để ông Tần nhìn thấy bà ta có bao nhiêu nhẫn nhịn yêu thương con riêng của ông. Tội gì mà bà ta không tranh thủ cơ hội tốt này?

    Ông Tần chần chờ suy nghĩ, dù thế nào thì Tần Ưu cũng là con trai ông... Quan trọng là phần gia sản mẹ hắn để lại, Liễu gia tài sản nhiều như thế, ông vẫn chưa tra ra được. Tần Ưu cứ một mực nói không biết... càng nghĩ càng tức giận.

    Ông Tần nhìn vợ, gần đầy bà trở nên hiểu chuyện hơn rất nhiều. Bà nhẫn nhịn như thế, ông vẫn nên đối xử với bà tốt hơn.

    "Được rồi, chỉ một lần này nữa thôi, sau này sẽ mặc kệ nó. Bà nghỉ ngơi sớm đi, sắp tới thu xếp chút, cả nhà chúng ta cùng đi du lịch."

    "Thật sao?" Bà Tần vui mừng, ánh mắt lấp lánh nhìn chồng.

    Bà ta cảm thấy mình đúng là rất thông minh, có thể tính toán vẹn toàn như vậy, ông Tần rất ít khi chủ động quan tâm bà thế này.

    "Bà dặn dò mấy đứa nhỏ đi, không cần nói với Tần Ưu. Tôi không muốn nhìn thấy mặt nó!" Nhắc đến Tần Ưu, ông ta liền nghiến răng ghét bỏ.

    "Như vậy không tốt lắm...]" Bà Tần vẻ mặt khó xử nhưng đáy lòng lại khấp khởi. Ông có muốn nhìn thấy Tần Ưu, e cũng khó mà thấy được!

    "Quyết định như vậy đi!" Ông Tần cứng rắn, tỏ ý không thể cự tuyệt.

    Bà Tần trưng ra bộ mặt muốn nói lại thôi, cuối cùng im lặng tiến đến nằm trong lòng chồng. Ông Tần hơi nhíu mày, đưa tay muốn đẩy bà ta ra, nhưng lại nghĩ đến phần tiền bà chi trả món nợ của Tần Ưu, lại miễn cưỡng kéo bà vào lòng.

    Bà Tần vui mừng nhắm mắt lại, đã rất lâu rồi bà không được chồng ôm ấp cưng chiều thế này.

    – –

    Tần Ưu mở mắt, cảnh giác quan sát xung quanh.

    Mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi, ống truyền dịch cắm trên tay, đau nhức âm ỉ lan khắp cơ thể.

    Đây là bệnh viện.

    Tần Ưu mơ hồ nhớ lại, hình như có người đã cứu hắn. Nếu hắn nhớ không lầm thì đó chính là một cô gái hoàn toàn xa lạ.

    Cô từ đâu xông vào đánh nhau với đám người trong hẻm nhỏ, đánh xong cô liền bỏ mặc hắn. Tần Ưu không thất vọng, cũng không trách móc, bởi hắn chưa bao giờ kỳ vọng điều gì từ người khác.

    Khi còn bé, lúc hắn bị ức hiếp, bắt nạt, hắn đã từng thấy tủi thân, cũng đã từng khóc trong tuyệt vọng, từng cầu mong một người nào đó đến bên giúp đỡ hắn, bảo vệ hắn.

    Nhưng dần dần, hắn nhận ra mình vốn dĩ rất cô độc. Thế gian rộng lớn nhưng không một ai cần hắn, ngay cả gia đình cũng không.

    Vốn dĩ người Tần gia chưa bao giờ xem hắn là gia đình. Từ ban đầu, chỉ có hắn đơn phương khát cầu tình cảm gia đình từ bọn họ.

    Càng trưởng thành, hắn càng nhận ra bản thân buồn cười đến mức nào. Tần gia vốn dĩ không cần hắn, thứ bọn họ cần chỉ là tiền tài mẹ hắn để lại.

    Hắn mang trên người danh nghĩa thiếu gia nhà họ Tần, nhưng chưa một ngày nào trôi qua tốt đẹp.

    Ông Tần chỉ quan tâm đến tiền, ngày ngày không ngừng đánh đập hắn.

    Ông ta nhốt hắn bên dưới tầng hầm tối tăm, có lúc còn bỏ quên hắn nhiều ngày, chỉ đến khi bực tức tìm người trút giận ông ta mới nhớ ra hắn.

    Bà Tần thường xuyên mắng chửi hắn, mỉa mai mẹ hắn, nhưng bà ta lại rất giỏi diễn kịch trước mặt ông Tần.

    Tên khốn Tần Nam luôn dẫn người đến gây chuyện với hắn, xem hắn như là trò chơi mà đánh đập, sỉ nhục. Bà Tần che chở đứa con này rất tốt, mỗi lần Tần Nam làm sai, người gánh tội luôn là hắn.

    Tần Nam vay tiền ăn chơi, luôn là dùng tên của Tần Ưu, dễ dàng như vậy?

    Đúng, rất dễ dàng! Bởi vì Tần Nam đã quen với việc không chịu trách nhiệm, mà bà Tần cũng đã quen giúp Tần Nam đổ mọi lỗi lầm lên đầu hắn.

    Dần dần, Tần Ưu không còn hy vọng ai đến bên bảo vệ hắn nữa, người duy nhất có thể bảo vệ hắn là chính bản thân hắn. Tần Ưu bắt đầu phản kháng, hắn đánh đồng bọn của Tần Nam, đánh luôn cả tên khốn Tần Nam. Hắn như một con thú dữ phát điên, không ai có thể ngăn lại được.

    Tần Nam sợ hãi hắn, bà Tần oán hận hắn, ông Tần cực kỳ thất vọng về hắn. Nhưng Tần Ưu không quan tâm, hắn muốn mạnh mẽ hơn, để bọn họ không thể động đến hắn được nữa.

    Hắn muốn trả thù!

    Đúng vậy!

    Hắn muốn trả thù Tần gia, trả thù tất cả những người ức hiếp hắn!

    Hắn sẽ mạnh đến mức không một ai tổn hại đến hắn được nữa.

    Nhưng hắn lại tính sai một bước...]

    Hắn đến cùng cũng chỉ là học sinh, làm sao đủ sức đấu với đám chủ nợ mà Tần Nam gây sự. Suýt chút nữa thì hắn đã chết...] nhưng hắn không sợ hãi.

    Với Tần Ưu mà nói, sống hay chết đều không quá khác nhau, bởi chính hắn cũng không biết mình đang sống vì điều gì. Chỉ là, nếu hắn chết dễ dàng như thế, mẹ con Tần Nam sẽ rất hả hê, hắn không cam tâm! Hắn muốn họ phải trả giá!

    Tần Ưu nhớ đến cô gái cứu hắn, rõ ràng cô ấy đã bỏ đi, nhưng sau đó lại mang hắn đến bệnh viện. Hắn cảm nhận được sự không tình nguyện phát ra từ cô ấy. Là một người rất kỳ lạ!

    Bác sĩ đến kiểm tra cho Tần Ưu, hỏi hắn có cần báo cho người nhà hay không? Tần Ưu thấy hơi mỉa mai, hắn làm gì có người nhà?

    Tần Ưu chọn không báo, hắn hỏi người đưa hắn đến là ai, nhưng không ai rõ danh tín cô gái đó, chỉ biết cô ấy nộp cho hắn một năm tiền viện phí.

    Tần Ưu nhíu mày nghi hoặc, cô ấy có ý gì?

    Mọi người khen ngợi cô gái này hào phóng giúp đỡ người xa lạ, lại còn không lưu danh tín, nhưng hắn cảm thấy có gì đó không đúng lắm...]

    Cô gái đó, chỉ là trùng hợp thôi sao?
     
    Út heoThanh Ngoc Tai thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng mười hai 2021
  9. nhatdadiemvu

    Bài viết:
    0
    Chương 5: Quần Chúng Online (5)

    Tác giả: Nhất Dạ Diễm Vũ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vì vấn đề bản quyền, mà mình lại không được xóa chương tại đây, nên mình đành đăng lại chương cũ. Các bạn muốn theo dõi nội dung tiếp theo thì hãy truy cập Mangatoon hoặc Noveltoon, tìm kiếm từ khóa "Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ" nhé.

    "Về sau các chú nhận tiền của cha mẹ tôi, nhưng phải đi theo tôi." Khuynh Diễm nâng ngón tay vén một lọn tóc ra sau tai, mỉm cười nói điều kiện.

    Vệ sĩ mở mắt ngơ ngác. Không phải hiện tại vốn là như vậy sao?

    "Muốn báo cáo việc của tôi, trước phải đưa tôi xem, không được tự ý nói linh tinh." Ta không muốn bị bất kì ai giám sát, dù là cha mẹ nguyên chủ cũng không được.

    "Vậy không tốt lắm đâu Đại tiểu thư...]"

    Vệ sĩ Giáp vẻ mặt khó xử, người thuê bọn họ là Sở tiên sinh, bọn họ quay đầu liền làm việc cho Sở tiểu thư thì không phù hợp đạo nghĩa giang hồ lắm.

    "Không tốt sao? Đúng thật là có chút không tốt...]" Khuynh Diễm nhíu mày suy nghĩ, chậm rãi gật gù, nói: "Vẫn là tôi báo cáo các chú thì hơn."

    "Không, không, Đại tiểu thư đừng báo cáo. Chúng tôi đồng ý, làm gì có chuyện không tốt chứ?" Vệ sĩ Ất vỗ lên đầu vệ sĩ Giáp một cái chát vang dội.

    "Nhưng mà...]" Vệ sĩ Giáp còn muốn nói gì đó.

    "Không nhưng nhị gì cả, Đại tiểu thư là lão đại!" Vệ sĩ Bính dứt khoát bịt chặt miệng vệ sĩ Giáp.

    "Được, các chú nhớ kỹ, bán đứng tôi...]" Khuynh Diễm kéo dài giọng nói, cong khóe môi, tay làm động tác cắt ngang cổ: "Tôi không chắc mình sẽ làm gì đâu."

    Vệ sĩ run cầm cập, Đại tiểu thư cười sao lại có đáng sợ như vậy chứ?

    Sở tiên sinh và Sở phu nhân chắc chắn con gái họ cần người bảo vệ sao?

    Sau khi nghe tin đại nhân vật không còn nguy hiểm đến tính mạng, an ổn tiếp tục sống. Khuynh Diễm thất vọng nộp cho hắn một năm viện phí, thầm chúc hắn nằm viện một năm...] không phải, nằm cả đời luôn để đỡ phải ra ngoài hủy diệt thế giới.

    Trong tiếng kêu la thảm thiết của Hệ Thống, cô quay lưng về nhà ngủ.

    Nó muốn cô ở lại chăm sóc đại nhân vật? Nằm mơ!!

    Ép buộc cô làm chuyện mất mặt như thế, còn muốn cô ở lại, để người khác nhìn rõ mặt cô à?

    [Kí chủ, ta ép cô làm chuyện gì mất mặt?] Hình như nó không hề để kí chủ làm chuyện sai trái nào...]

    "Cứu người!" Khuynh Diễm bất mãn: "Loại chuyện như cứu người, sau này tốt nhất đừng kêu ta làm."

    Cứu...] cứu người?

    Cứu người là chuyện mất mặt sao?

    Rốt cuộc nó nhặt được thể loại kí chủ gì thế này?

    – –

    [Truyện được đăng tại MangaToon]

    Tần gia.

    "Hắn thế nào rồi?"

    Người phụ nữ trung niên dựa vào sofa, khoác trên người chiếc váy lụa, tay nâng ly trà mẫu đơn tinh xảo. Bà ta ngồi vắt chân, cố bắt chước dáng vẻ người có tiền, nhưng khí chất lại rất kém, giọng nói chua loét chói tai.

    "Chủ nợ lần này rất lợi hại, không trả tiền tuyệt đối không thoát được tội." Thiếu niên trẻ tuổi ngồi đối diện, khuôn mặt lấm lét sợ hãi: "Nhưng mà lỡ như...] lỡ như hắn bị đánh chết, chúng ta...]"

    "Lo cái gì? Ai biết được chuyện này, giấy nợ đứng tên hắn, lại có cả hộ khẩu đính kèm, có truy cứu cũng là hắn tự làm tự chịu, tốt nhất là bị đánh chết!"

    Người phụ nữ đảo đảo mắt, giọng nói cay nghiệt: "Tối nay mẹ sẽ nói với cha con, dùng tiền riêng của mẹ thay hắn trả món nợ này, mẹ con chúng ta liền trở thành người hiểu chuyện, đúng không?"

    "Thật sự không sao chứ mẹ?" Thiếu niên cứ thấy bất an.

    "Sao lúc đi vay tiền không thấy con sợ? Đúng là không có tiền đồ!" Người phụ nữ mắng một tiếng, nhưng giọng không có nửa phần tức giận, đầy vẻ cưng chiều dung túng.

    "Lần này không chỉ có mình con, chị cũng có phần. Chị ấy dùng tiền mua túi xách đem tặng người ta, sao mẹ không mắng chị?" Thiếu niên uất ức.

    "Hai chị em các con đều như nhau, chỉ biết làm loạn. Sau này còn ra ngoài vay nhiều tiền như thế, mẹ sẽ mặc kệ các con. Không có Tần Ưu thì lấy ai gánh thay, không phải lúc nào mẹ cũng có thể giúp các con trả nợ."

    "Con biết rồi. Con nhất định sẽ ngoan ngoãn!" Thiếu niên cười nịnh nọt hứa hẹn.

    "Con của mẹ đều rất ngoan!" Người phụ nữ âu yếm nhìn thiếu niên, chợt nghĩ tới chuyện gì đó, lập tức nghiến răng giận dữ: "Chỉ tại Tần Ưu và con hồ ly tinh kia, mẹ sẽ cho bọn chúng sớm đoàn tụ với nhau!"

    Ting ting ting.

    Tiếng chuông cửa vang lên, người phụ nữ liền vội vàng đứng dậy: "Cha con về, mau chuẩn bị!"



    Bốp!

    Ông Tần giận dữ đập tay lên bàn.

    "Hôm nay chủ nợ tìm đến tận nhà, không ngờ...] Tiểu Ưu lại có thể làm ra chuyện này. May mà có Tiểu Nam ở nhà, nếu không...] nếu không...]" Bà Tần giọng run run, rồi như không kiềm nén được nữa, nước mắt liền giọt ngắn giọt dài rơi xuống.

    "Được rồi, khóc cái gì?"

    Ông Tần hơi hạ giọng, nhưng khóe mắt liếc qua tờ giấy nợ kí tên Tần Ưu, ông ta lại rống lên: "Thằng khốn kiếp, năm lần bảy lượt tôi phải lấy tiền công ty ra trả nợ cho nó. Tần Ưu đâu? Gọi nó đến đây!"

    "Tiểu Ưu vẫn chưa về...] ông...] ông đừng tức giận. Tiểu Ưu còn nhỏ, cũng không thể trách nó." Bà Tần thút thít, sâu kín trong đáy mắt lóe lên một tia âm ngoan.

    "Còn nhỏ? Tiểu Nam là em trai nó, cũng không nhìn xem Tiểu Nam có bao nhiêu ngoan ngoãn, còn nó thì sao?" Ông Tần giận đến đỏ cả mắt: "Nó không về thì bảo nó không cần về nữa, có chết cũng không liên quan đến Tần gia!"

    "Tôi biết công ty gần đây không dễ dàng, tôi có chút tiền để dành, ông cứ lấy tạm trả nợ cho thằng bé. Sau đó chúng ta gọi Tiểu Ưu về, từ từ dạy dỗ. Thằng bé thông minh hiểu chuyện, nhất định sẽ không tái phạm."

    Bà Tần ngoài mặt nói lời chân thành bảo vệ Tần Ưu, nhưng đáy lòng lại mừng thầm, cũng không hề cảm thấy có một điểm cắn rứt lương tâm nào.

    "Hiểu chuyện? Nó đã vay tiền bao nhiêu lần rồi? Bà muốn cho nó phá sạch cái nhà này sao?"

    "Dù gì Tiểu Ưu cũng là con trai ông...] lỡ như...] lỡ như đám người đó làm gì thằng bé...] chỉ một lần này nữa thôi, về sau chúng ta sẽ mặc kệ, được không ông?" Bà Tần nhẹ giọng nài nỉ.

    Làm sao bà ta dám bỏ mặc món nợ này, nợ là do Tần Nam vay, Tần Ưu vốn chỉ là chịu tội thay.

    Đợi Tần Ưu chết rồi, chủ nợ có thể không truy cứu tới con trai bà ta sao?

    Bà ta phải nhanh chóng trả nợ để bảo vệ Tần Nam, lại thuận tiện để ông Tần nhìn thấy bà ta có bao nhiêu nhẫn nhịn yêu thương con riêng của ông. Tội gì mà bà ta không tranh thủ cơ hội tốt này?

    Ông Tần chần chờ suy nghĩ, dù thế nào thì Tần Ưu cũng là con trai ông... Quan trọng là phần gia sản mẹ hắn để lại, Liễu gia tài sản nhiều như thế, ông vẫn chưa tra ra được. Tần Ưu cứ một mực nói không biết... càng nghĩ càng tức giận.

    Ông Tần nhìn vợ, gần đầy bà trở nên hiểu chuyện hơn rất nhiều. Bà nhẫn nhịn như thế, ông vẫn nên đối xử với bà tốt hơn.

    "Được rồi, chỉ một lần này nữa thôi, sau này sẽ mặc kệ nó. Bà nghỉ ngơi sớm đi, sắp tới thu xếp chút, cả nhà chúng ta cùng đi du lịch."

    "Thật sao?" Bà Tần vui mừng, ánh mắt lấp lánh nhìn chồng.

    Bà ta cảm thấy mình đúng là rất thông minh, có thể tính toán vẹn toàn như vậy, ông Tần rất ít khi chủ động quan tâm bà thế này.

    "Bà dặn dò mấy đứa nhỏ đi, không cần nói với Tần Ưu. Tôi không muốn nhìn thấy mặt nó!" Nhắc đến Tần Ưu, ông ta liền nghiến răng ghét bỏ.

    "Như vậy không tốt lắm...]" Bà Tần vẻ mặt khó xử nhưng đáy lòng lại khấp khởi. Ông có muốn nhìn thấy Tần Ưu, e cũng khó mà thấy được!

    "Quyết định như vậy đi!" Ông Tần cứng rắn, tỏ ý không thể cự tuyệt.

    Bà Tần trưng ra bộ mặt muốn nói lại thôi, cuối cùng im lặng tiến đến nằm trong lòng chồng. Ông Tần hơi nhíu mày, đưa tay muốn đẩy bà ta ra, nhưng lại nghĩ đến phần tiền bà chi trả món nợ của Tần Ưu, lại miễn cưỡng kéo bà vào lòng.

    Bà Tần vui mừng nhắm mắt lại, đã rất lâu rồi bà không được chồng ôm ấp cưng chiều thế này.

    – –

    Tần Ưu mở mắt, cảnh giác quan sát xung quanh.

    Mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi, ống truyền dịch cắm trên tay, đau nhức âm ỉ lan khắp cơ thể.

    Đây là bệnh viện.

    Tần Ưu mơ hồ nhớ lại, hình như có người đã cứu hắn. Nếu hắn nhớ không lầm thì đó chính là một cô gái hoàn toàn xa lạ.

    Cô từ đâu xông vào đánh nhau với đám người trong hẻm nhỏ, đánh xong cô liền bỏ mặc hắn. Tần Ưu không thất vọng, cũng không trách móc, bởi hắn chưa bao giờ kỳ vọng điều gì từ người khác.

    Khi còn bé, lúc hắn bị ức hiếp, bắt nạt, hắn đã từng thấy tủi thân, cũng đã từng khóc trong tuyệt vọng, từng cầu mong một người nào đó đến bên giúp đỡ hắn, bảo vệ hắn.

    Nhưng dần dần, hắn nhận ra mình vốn dĩ rất cô độc. Thế gian rộng lớn nhưng không một ai cần hắn, ngay cả gia đình cũng không.

    Vốn dĩ người Tần gia chưa bao giờ xem hắn là gia đình. Từ ban đầu, chỉ có hắn đơn phương khát cầu tình cảm gia đình từ bọn họ.

    Càng trưởng thành, hắn càng nhận ra bản thân buồn cười đến mức nào. Tần gia vốn dĩ không cần hắn, thứ bọn họ cần chỉ là tiền tài mẹ hắn để lại.

    Hắn mang trên người danh nghĩa thiếu gia nhà họ Tần, nhưng chưa một ngày nào trôi qua tốt đẹp.

    Ông Tần chỉ quan tâm đến tiền, ngày ngày không ngừng đánh đập hắn.

    Ông ta nhốt hắn bên dưới tầng hầm tối tăm, có lúc còn bỏ quên hắn nhiều ngày, chỉ đến khi bực tức tìm người trút giận ông ta mới nhớ ra hắn.

    Bà Tần thường xuyên mắng chửi hắn, mỉa mai mẹ hắn, nhưng bà ta lại rất giỏi diễn kịch trước mặt ông Tần.

    Tên khốn Tần Nam luôn dẫn người đến gây chuyện với hắn, xem hắn như là trò chơi mà đánh đập, sỉ nhục. Bà Tần che chở đứa con này rất tốt, mỗi lần Tần Nam làm sai, người gánh tội luôn là hắn.

    Tần Nam vay tiền ăn chơi, luôn là dùng tên của Tần Ưu, dễ dàng như vậy?

    Đúng, rất dễ dàng! Bởi vì Tần Nam đã quen với việc không chịu trách nhiệm, mà bà Tần cũng đã quen giúp Tần Nam đổ mọi lỗi lầm lên đầu hắn.

    Dần dần, Tần Ưu không còn hy vọng ai đến bên bảo vệ hắn nữa, người duy nhất có thể bảo vệ hắn là chính bản thân hắn. Tần Ưu bắt đầu phản kháng, hắn đánh đồng bọn của Tần Nam, đánh luôn cả tên khốn Tần Nam. Hắn như một con thú dữ phát điên, không ai có thể ngăn lại được.

    Tần Nam sợ hãi hắn, bà Tần oán hận hắn, ông Tần cực kỳ thất vọng về hắn. Nhưng Tần Ưu không quan tâm, hắn muốn mạnh mẽ hơn, để bọn họ không thể động đến hắn được nữa.

    Hắn muốn trả thù!

    Đúng vậy!

    Hắn muốn trả thù Tần gia, trả thù tất cả những người ức hiếp hắn!

    Hắn sẽ mạnh đến mức không một ai tổn hại đến hắn được nữa.

    Nhưng hắn lại tính sai một bước...]

    Hắn đến cùng cũng chỉ là học sinh, làm sao đủ sức đấu với đám chủ nợ mà Tần Nam gây sự. Suýt chút nữa thì hắn đã chết...] nhưng hắn không sợ hãi.

    Với Tần Ưu mà nói, sống hay chết đều không quá khác nhau, bởi chính hắn cũng không biết mình đang sống vì điều gì. Chỉ là, nếu hắn chết dễ dàng như thế, mẹ con Tần Nam sẽ rất hả hê, hắn không cam tâm! Hắn muốn họ phải trả giá!

    Tần Ưu nhớ đến cô gái cứu hắn, rõ ràng cô ấy đã bỏ đi, nhưng sau đó lại mang hắn đến bệnh viện. Hắn cảm nhận được sự không tình nguyện phát ra từ cô ấy. Là một người rất kỳ lạ!

    Bác sĩ đến kiểm tra cho Tần Ưu, hỏi hắn có cần báo cho người nhà hay không? Tần Ưu thấy hơi mỉa mai, hắn làm gì có người nhà?

    Tần Ưu chọn không báo, hắn hỏi người đưa hắn đến là ai, nhưng không ai rõ danh tín cô gái đó, chỉ biết cô ấy nộp cho hắn một năm tiền viện phí.

    Tần Ưu nhíu mày nghi hoặc, cô ấy có ý gì?

    Mọi người khen ngợi cô gái này hào phóng giúp đỡ người xa lạ, lại còn không lưu danh tín, nhưng hắn cảm thấy có gì đó không đúng lắm...]

    Cô gái đó, chỉ là trùng hợp thôi sao?
     
    Tống Hoàng Hà, Út heoThanh Ngoc Tai thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng mười hai 2021
  10. nhatdadiemvu

    Bài viết:
    0
    Chương 5: Quần Chúng Online (5)

    Tác giả: Nhất Dạ Diễm Vũ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vì vấn đề bản quyền, mà mình lại không được xóa chương tại đây, nên mình đành đăng lại chương cũ. Các bạn muốn theo dõi nội dung tiếp theo thì hãy truy cập Mangatoon hoặc Noveltoon, tìm kiếm từ khóa "Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ" nhé.

    "Về sau các chú nhận tiền của cha mẹ tôi, nhưng phải đi theo tôi." Khuynh Diễm nâng ngón tay vén một lọn tóc ra sau tai, mỉm cười nói điều kiện.

    Vệ sĩ mở mắt ngơ ngác. Không phải hiện tại vốn là như vậy sao?

    "Muốn báo cáo việc của tôi, trước phải đưa tôi xem, không được tự ý nói linh tinh." Ta không muốn bị bất kì ai giám sát, dù là cha mẹ nguyên chủ cũng không được.

    "Vậy không tốt lắm đâu Đại tiểu thư...]"

    Vệ sĩ Giáp vẻ mặt khó xử, người thuê bọn họ là Sở tiên sinh, bọn họ quay đầu liền làm việc cho Sở tiểu thư thì không phù hợp đạo nghĩa giang hồ lắm.

    "Không tốt sao? Đúng thật là có chút không tốt...]" Khuynh Diễm nhíu mày suy nghĩ, chậm rãi gật gù, nói: "Vẫn là tôi báo cáo các chú thì hơn."

    "Không, không, Đại tiểu thư đừng báo cáo. Chúng tôi đồng ý, làm gì có chuyện không tốt chứ?" Vệ sĩ Ất vỗ lên đầu vệ sĩ Giáp một cái chát vang dội.

    "Nhưng mà...]" Vệ sĩ Giáp còn muốn nói gì đó.

    "Không nhưng nhị gì cả, Đại tiểu thư là lão đại!" Vệ sĩ Bính dứt khoát bịt chặt miệng vệ sĩ Giáp.

    "Được, các chú nhớ kỹ, bán đứng tôi...]" Khuynh Diễm kéo dài giọng nói, cong khóe môi, tay làm động tác cắt ngang cổ: "Tôi không chắc mình sẽ làm gì đâu."

    Vệ sĩ run cầm cập, Đại tiểu thư cười sao lại có đáng sợ như vậy chứ?

    Sở tiên sinh và Sở phu nhân chắc chắn con gái họ cần người bảo vệ sao?

    Sau khi nghe tin đại nhân vật không còn nguy hiểm đến tính mạng, an ổn tiếp tục sống. Khuynh Diễm thất vọng nộp cho hắn một năm viện phí, thầm chúc hắn nằm viện một năm...] không phải, nằm cả đời luôn để đỡ phải ra ngoài hủy diệt thế giới.

    Trong tiếng kêu la thảm thiết của Hệ Thống, cô quay lưng về nhà ngủ.

    Nó muốn cô ở lại chăm sóc đại nhân vật? Nằm mơ!!

    Ép buộc cô làm chuyện mất mặt như thế, còn muốn cô ở lại, để người khác nhìn rõ mặt cô à?

    [Kí chủ, ta ép cô làm chuyện gì mất mặt?] Hình như nó không hề để kí chủ làm chuyện sai trái nào...]

    "Cứu người!" Khuynh Diễm bất mãn: "Loại chuyện như cứu người, sau này tốt nhất đừng kêu ta làm."

    Cứu...] cứu người?

    Cứu người là chuyện mất mặt sao?

    Rốt cuộc nó nhặt được thể loại kí chủ gì thế này?

    – –

    [Truyện được đăng tại MangaToon]

    Tần gia.

    "Hắn thế nào rồi?"

    Người phụ nữ trung niên dựa vào sofa, khoác trên người chiếc váy lụa, tay nâng ly trà mẫu đơn tinh xảo. Bà ta ngồi vắt chân, cố bắt chước dáng vẻ người có tiền, nhưng khí chất lại rất kém, giọng nói chua loét chói tai.

    "Chủ nợ lần này rất lợi hại, không trả tiền tuyệt đối không thoát được tội." Thiếu niên trẻ tuổi ngồi đối diện, khuôn mặt lấm lét sợ hãi: "Nhưng mà lỡ như...] lỡ như hắn bị đánh chết, chúng ta...]"

    "Lo cái gì? Ai biết được chuyện này, giấy nợ đứng tên hắn, lại có cả hộ khẩu đính kèm, có truy cứu cũng là hắn tự làm tự chịu, tốt nhất là bị đánh chết!"

    Người phụ nữ đảo đảo mắt, giọng nói cay nghiệt: "Tối nay mẹ sẽ nói với cha con, dùng tiền riêng của mẹ thay hắn trả món nợ này, mẹ con chúng ta liền trở thành người hiểu chuyện, đúng không?"

    "Thật sự không sao chứ mẹ?" Thiếu niên cứ thấy bất an.

    "Sao lúc đi vay tiền không thấy con sợ? Đúng là không có tiền đồ!" Người phụ nữ mắng một tiếng, nhưng giọng không có nửa phần tức giận, đầy vẻ cưng chiều dung túng.

    "Lần này không chỉ có mình con, chị cũng có phần. Chị ấy dùng tiền mua túi xách đem tặng người ta, sao mẹ không mắng chị?" Thiếu niên uất ức.

    "Hai chị em các con đều như nhau, chỉ biết làm loạn. Sau này còn ra ngoài vay nhiều tiền như thế, mẹ sẽ mặc kệ các con. Không có Tần Ưu thì lấy ai gánh thay, không phải lúc nào mẹ cũng có thể giúp các con trả nợ."

    "Con biết rồi. Con nhất định sẽ ngoan ngoãn!" Thiếu niên cười nịnh nọt hứa hẹn.

    "Con của mẹ đều rất ngoan!" Người phụ nữ âu yếm nhìn thiếu niên, chợt nghĩ tới chuyện gì đó, lập tức nghiến răng giận dữ: "Chỉ tại Tần Ưu và con hồ ly tinh kia, mẹ sẽ cho bọn chúng sớm đoàn tụ với nhau!"

    Ting ting ting.

    Tiếng chuông cửa vang lên, người phụ nữ liền vội vàng đứng dậy: "Cha con về, mau chuẩn bị!"



    Bốp!

    Ông Tần giận dữ đập tay lên bàn.

    "Hôm nay chủ nợ tìm đến tận nhà, không ngờ...] Tiểu Ưu lại có thể làm ra chuyện này. May mà có Tiểu Nam ở nhà, nếu không...] nếu không...]" Bà Tần giọng run run, rồi như không kiềm nén được nữa, nước mắt liền giọt ngắn giọt dài rơi xuống.

    "Được rồi, khóc cái gì?"

    Ông Tần hơi hạ giọng, nhưng khóe mắt liếc qua tờ giấy nợ kí tên Tần Ưu, ông ta lại rống lên: "Thằng khốn kiếp, năm lần bảy lượt tôi phải lấy tiền công ty ra trả nợ cho nó. Tần Ưu đâu? Gọi nó đến đây!"

    "Tiểu Ưu vẫn chưa về...] ông...] ông đừng tức giận. Tiểu Ưu còn nhỏ, cũng không thể trách nó." Bà Tần thút thít, sâu kín trong đáy mắt lóe lên một tia âm ngoan.

    "Còn nhỏ? Tiểu Nam là em trai nó, cũng không nhìn xem Tiểu Nam có bao nhiêu ngoan ngoãn, còn nó thì sao?" Ông Tần giận đến đỏ cả mắt: "Nó không về thì bảo nó không cần về nữa, có chết cũng không liên quan đến Tần gia!"

    "Tôi biết công ty gần đây không dễ dàng, tôi có chút tiền để dành, ông cứ lấy tạm trả nợ cho thằng bé. Sau đó chúng ta gọi Tiểu Ưu về, từ từ dạy dỗ. Thằng bé thông minh hiểu chuyện, nhất định sẽ không tái phạm."

    Bà Tần ngoài mặt nói lời chân thành bảo vệ Tần Ưu, nhưng đáy lòng lại mừng thầm, cũng không hề cảm thấy có một điểm cắn rứt lương tâm nào.

    "Hiểu chuyện? Nó đã vay tiền bao nhiêu lần rồi? Bà muốn cho nó phá sạch cái nhà này sao?"

    "Dù gì Tiểu Ưu cũng là con trai ông...] lỡ như...] lỡ như đám người đó làm gì thằng bé...] chỉ một lần này nữa thôi, về sau chúng ta sẽ mặc kệ, được không ông?" Bà Tần nhẹ giọng nài nỉ.

    Làm sao bà ta dám bỏ mặc món nợ này, nợ là do Tần Nam vay, Tần Ưu vốn chỉ là chịu tội thay.

    Đợi Tần Ưu chết rồi, chủ nợ có thể không truy cứu tới con trai bà ta sao?

    Bà ta phải nhanh chóng trả nợ để bảo vệ Tần Nam, lại thuận tiện để ông Tần nhìn thấy bà ta có bao nhiêu nhẫn nhịn yêu thương con riêng của ông. Tội gì mà bà ta không tranh thủ cơ hội tốt này?

    Ông Tần chần chờ suy nghĩ, dù thế nào thì Tần Ưu cũng là con trai ông... Quan trọng là phần gia sản mẹ hắn để lại, Liễu gia tài sản nhiều như thế, ông vẫn chưa tra ra được. Tần Ưu cứ một mực nói không biết... càng nghĩ càng tức giận.

    Ông Tần nhìn vợ, gần đầy bà trở nên hiểu chuyện hơn rất nhiều. Bà nhẫn nhịn như thế, ông vẫn nên đối xử với bà tốt hơn.

    "Được rồi, chỉ một lần này nữa thôi, sau này sẽ mặc kệ nó. Bà nghỉ ngơi sớm đi, sắp tới thu xếp chút, cả nhà chúng ta cùng đi du lịch."

    "Thật sao?" Bà Tần vui mừng, ánh mắt lấp lánh nhìn chồng.

    Bà ta cảm thấy mình đúng là rất thông minh, có thể tính toán vẹn toàn như vậy, ông Tần rất ít khi chủ động quan tâm bà thế này.

    "Bà dặn dò mấy đứa nhỏ đi, không cần nói với Tần Ưu. Tôi không muốn nhìn thấy mặt nó!" Nhắc đến Tần Ưu, ông ta liền nghiến răng ghét bỏ.

    "Như vậy không tốt lắm...]" Bà Tần vẻ mặt khó xử nhưng đáy lòng lại khấp khởi. Ông có muốn nhìn thấy Tần Ưu, e cũng khó mà thấy được!

    "Quyết định như vậy đi!" Ông Tần cứng rắn, tỏ ý không thể cự tuyệt.

    Bà Tần trưng ra bộ mặt muốn nói lại thôi, cuối cùng im lặng tiến đến nằm trong lòng chồng. Ông Tần hơi nhíu mày, đưa tay muốn đẩy bà ta ra, nhưng lại nghĩ đến phần tiền bà chi trả món nợ của Tần Ưu, lại miễn cưỡng kéo bà vào lòng.

    Bà Tần vui mừng nhắm mắt lại, đã rất lâu rồi bà không được chồng ôm ấp cưng chiều thế này.

    – –

    Tần Ưu mở mắt, cảnh giác quan sát xung quanh.

    Mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi, ống truyền dịch cắm trên tay, đau nhức âm ỉ lan khắp cơ thể.

    Đây là bệnh viện.

    Tần Ưu mơ hồ nhớ lại, hình như có người đã cứu hắn. Nếu hắn nhớ không lầm thì đó chính là một cô gái hoàn toàn xa lạ.

    Cô từ đâu xông vào đánh nhau với đám người trong hẻm nhỏ, đánh xong cô liền bỏ mặc hắn. Tần Ưu không thất vọng, cũng không trách móc, bởi hắn chưa bao giờ kỳ vọng điều gì từ người khác.

    Khi còn bé, lúc hắn bị ức hiếp, bắt nạt, hắn đã từng thấy tủi thân, cũng đã từng khóc trong tuyệt vọng, từng cầu mong một người nào đó đến bên giúp đỡ hắn, bảo vệ hắn.

    Nhưng dần dần, hắn nhận ra mình vốn dĩ rất cô độc. Thế gian rộng lớn nhưng không một ai cần hắn, ngay cả gia đình cũng không.

    Vốn dĩ người Tần gia chưa bao giờ xem hắn là gia đình. Từ ban đầu, chỉ có hắn đơn phương khát cầu tình cảm gia đình từ bọn họ.

    Càng trưởng thành, hắn càng nhận ra bản thân buồn cười đến mức nào. Tần gia vốn dĩ không cần hắn, thứ bọn họ cần chỉ là tiền tài mẹ hắn để lại.

    Hắn mang trên người danh nghĩa thiếu gia nhà họ Tần, nhưng chưa một ngày nào trôi qua tốt đẹp.

    Ông Tần chỉ quan tâm đến tiền, ngày ngày không ngừng đánh đập hắn.

    Ông ta nhốt hắn bên dưới tầng hầm tối tăm, có lúc còn bỏ quên hắn nhiều ngày, chỉ đến khi bực tức tìm người trút giận ông ta mới nhớ ra hắn.

    Bà Tần thường xuyên mắng chửi hắn, mỉa mai mẹ hắn, nhưng bà ta lại rất giỏi diễn kịch trước mặt ông Tần.

    Tên khốn Tần Nam luôn dẫn người đến gây chuyện với hắn, xem hắn như là trò chơi mà đánh đập, sỉ nhục. Bà Tần che chở đứa con này rất tốt, mỗi lần Tần Nam làm sai, người gánh tội luôn là hắn.

    Tần Nam vay tiền ăn chơi, luôn là dùng tên của Tần Ưu, dễ dàng như vậy?

    Đúng, rất dễ dàng! Bởi vì Tần Nam đã quen với việc không chịu trách nhiệm, mà bà Tần cũng đã quen giúp Tần Nam đổ mọi lỗi lầm lên đầu hắn.

    Dần dần, Tần Ưu không còn hy vọng ai đến bên bảo vệ hắn nữa, người duy nhất có thể bảo vệ hắn là chính bản thân hắn. Tần Ưu bắt đầu phản kháng, hắn đánh đồng bọn của Tần Nam, đánh luôn cả tên khốn Tần Nam. Hắn như một con thú dữ phát điên, không ai có thể ngăn lại được.

    Tần Nam sợ hãi hắn, bà Tần oán hận hắn, ông Tần cực kỳ thất vọng về hắn. Nhưng Tần Ưu không quan tâm, hắn muốn mạnh mẽ hơn, để bọn họ không thể động đến hắn được nữa.

    Hắn muốn trả thù!

    Đúng vậy!

    Hắn muốn trả thù Tần gia, trả thù tất cả những người ức hiếp hắn!

    Hắn sẽ mạnh đến mức không một ai tổn hại đến hắn được nữa.

    Nhưng hắn lại tính sai một bước...]

    Hắn đến cùng cũng chỉ là học sinh, làm sao đủ sức đấu với đám chủ nợ mà Tần Nam gây sự. Suýt chút nữa thì hắn đã chết...] nhưng hắn không sợ hãi.

    Với Tần Ưu mà nói, sống hay chết đều không quá khác nhau, bởi chính hắn cũng không biết mình đang sống vì điều gì. Chỉ là, nếu hắn chết dễ dàng như thế, mẹ con Tần Nam sẽ rất hả hê, hắn không cam tâm! Hắn muốn họ phải trả giá!

    Tần Ưu nhớ đến cô gái cứu hắn, rõ ràng cô ấy đã bỏ đi, nhưng sau đó lại mang hắn đến bệnh viện. Hắn cảm nhận được sự không tình nguyện phát ra từ cô ấy. Là một người rất kỳ lạ!

    Bác sĩ đến kiểm tra cho Tần Ưu, hỏi hắn có cần báo cho người nhà hay không? Tần Ưu thấy hơi mỉa mai, hắn làm gì có người nhà?

    Tần Ưu chọn không báo, hắn hỏi người đưa hắn đến là ai, nhưng không ai rõ danh tín cô gái đó, chỉ biết cô ấy nộp cho hắn một năm tiền viện phí.

    Tần Ưu nhíu mày nghi hoặc, cô ấy có ý gì?

    Mọi người khen ngợi cô gái này hào phóng giúp đỡ người xa lạ, lại còn không lưu danh tín, nhưng hắn cảm thấy có gì đó không đúng lắm...]

    Cô gái đó, chỉ là trùng hợp thôi sao?
     
    Tống Hoàng Hà, Út heoThanh Ngoc Tai thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng mười hai 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...