Xuyên Không Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ - Nhất Dạ Diễm Vũ

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi nhatdadiemvu, 16 Tháng ba 2020.

  1. nhatdadiemvu

    Bài viết:
    0
    Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

    [​IMG]

    Thể Loại: Xuyên Không, Ngôn Tình, Hệ Thống, Sảng Văn, Hài Hước, Hiện Đại, Cổ Đại, Huyền Huyễn, Mạt Thế

    Tác Giả: Nhất Dạ Diễm Vũ

    Số Chương: 500+​

    Văn Án:

    Mục Lục:

     
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng mười hai 2021
  2. Đăng ký Binance
  3. nhatdadiemvu

    Bài viết:
    0
    Chương 1: Quần Chúng Online (1)

    Tác giả: Nhất Dạ Diễm Vũ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [Kí chủ, mau tỉnh nha!]

    [Kí chủ, cô còn sống không? ]

    [Ta vận chuyển sai ép chết kí chủ? ]

    [Tiến hành nghi lễ truy điệu vong hồn!]

    [Kí chủ, hãy an nghỉ...]

    "Ồn ào quá!"

    Giọng nói mềm mại lười nhác vang lên, dội vào tường khuếch tán một vòng lại một vòng trong không gian nhỏ hẹp. Thiếu nữ xoa xoa mi tâm, đầu đau như muốn nổ tung, cô nhíu mày, chờ đợi cơn đau tan đi.

    Hàng mi run run như cánh bướm lay động buổi sớm mai, mí mắt chậm chạp nhấc lên, để lộ đôi con ngươi thủy nhuận thiện lương vô hại.

    Cô chống tay ngồi dậy, nghiêng ngả dựa vào tường, động tác muôn phần lười nhác mệt mỏi, nhưng không phải loại vô lực yếu ớt, mà là tùy ý đến bất cần.

    Gác khuỷu tay lên đầu gối, đưa mắt đánh giá xung quanh.

    Không gian nơi đây không lớn lắm, chỉ khoảng mười mét vuông, chẳng có gì ngoài bốn bức tường trắng, nền nhà và trần nhà cũng một màu trắng toát, trắng đến đau cả mắt!

    Đây là nơi quái quỷ nào?

    [Kí chủ, cô còn sống nha!] Âm thanh trẻ con cười khúc khích, réo rắt vang vọng, tràn ngập cổ quái.

    Cái thứ này phát ra ở đâu thế, định hù chết tiểu nha đầu thiện lương cô sao?

    "Mi là ai?"

    Khóe môi thiếu nữ cong cong, gương mặt đơn thuần vô hại, nhưng con ngươi lại an tĩnh không một gợn sóng.

    Cô vừa cử động ngón tay, tia lửa đỏ quỷ dị lập tức lóe lên dưới đáy mắt.

    Nhưng khi chậm rãi nhìn kỹ lại chẳng thấy gì, cứ như sự quỷ dị vừa rồi chỉ là ảo giác.

    [Kí chủ thật hung dữ, là cô chủ động lao vào lòng người ta mà! Chủ nhân ơi, ta không muốn kí chủ này, ta không...] Tiếng trẻ con khóc lóc tu tu xoáy từng vòng, đập vào đầu người nghe như ma âm không ngừng tra tấn.

    "Mi diễn đủ chưa?" Cô cười nhạt ngắt lời nó.

    [Kí chủ, linh hồn cô hiện đang ở một thế giới thuộc về ba ngàn thế giới, trừ khi cô có lực lượng khống chế thời không, nếu không thì cô sẽ không thể quay trở lại thế giới của mình.] Giọng trẻ con chuyển thành ngữ điệu nghiêm túc lạnh lùng, cứ như đứa trẻ vừa khóc ban nãy không phải là nó.

    Lực lượng khống chế thời không?

    [Ta là Hệ Thống giúp cô di chuyển qua các thế giới, từ nay cô sẽ là kí chủ của ta.]

    Hệ Thống quái quỷ gì chứ?

    [Ta là Hệ Thống đứng đắn, không phải quái quỷ. Ta sẽ đưa cô vào các thế giới, mỗi thế giới đều có những nhiệm vụ tương ứng, cô cần hoàn thành nhiệm vụ, thu thập điểm tích lũy. Sau khi đủ 1.000.000 điểm, cô liền có thể trở về nơi ban đầu của mình.] Hệ Thống phổ biến quy tắc.

    Thiếu nữ nhướng mày, ngón tay gõ gõ xuống mặt sàn: "Ta không muốn hợp tác thì sao?"

    [Nếu cô không hợp tác, thì linh hồn cô sẽ vĩnh viễn bị giam cầm trong không gian này. Xin nhấn mạnh, là vĩnh viễn!]

    Tức là không chỉ một đời người mấy mươi năm, mà linh hồn có thể trường tồn đến tận hàng ngàn, hàng vạn năm.

    Sẽ trở thành tù nhân, vĩnh viễn không được giải thoát!

    Thiếu nữ hơi nheo mắt, dáng vẻ như đang suy nghĩ.

    Một lúc lâu sau, cô hỏi: "Làm nhiệm vụ là làm những gì?"

    Hệ Thống chỉ đợi câu hỏi này, vừa nghe liền lập tức trả lời: [Kí chủ có hai lựa chọn. Một, thực hiện nhiệm vụ công lược. Hai, thực hiện nhiệm vụ xoay chuyển.]

    Lựa chọn?

    "Nói rõ chút. Thế nào là công lược? Thế nào là xoay chuyển?"

    [Giải thích không nằm trong chức trách của Hệ Thống.]

    Không giải thích? Chắc chắn có bẫy!

    Thiếu nữ nghĩ nghĩ, chậm rãi nhớ lại những thứ mình từng đọc, công lược hình như phải nói chuyện yêu đương.

    Không chọn, yêu đương rất phiền!

    Nhưng xoay chuyển là gì? Chắc cũng là bẫy...

    [Kí chủ còn năm giây để suy nghĩ, không chọn được ta sẽ chọn giúp cô.]

    Năm giây? Đùa cô chắc?

    [Ba giây.]

    Áp lực thời gian dồn đến, không chọn sẽ phải yêu đương!

    "Xoay chuyển!" Thiếu nữ cắn răng nhả ra từng chữ: "Mi cẩn thận, không khéo ta luộc chín mi!"

    Hệ Thống: [...] Kí chủ đe dọa nó? Nữ nhân hung dữ ức hiếp trẻ con!

    Luồng sáng trắng hiện ra giữa không trung, lao đến quấn chặt đầu ngón tay thiếu nữ, rồi dần lan rộng ra bao bọc cả người cô.

    Tiếng nổ đùng đoàng vang lên từ to đến nhỏ, cuối cùng được thay bằng giai điệu ngâm nga chú ngữ cổ xưa.

    Thiếu nữ cảm thấy có một lực lượng mạnh mẽ đang tiến vào bên trong thân thể, siết chặt linh hồn cô. Đau đớn bật chợt ập đến, nhưng cũng nhanh chóng tan đi.

    Luồng sáng trắng và chú ngữ đồng thời biến mất, trả về không gian trắng toát như ban đầu.

    [Khế ước linh hồn đã ký, người làm nhiệm vụ xoay chuyển có trách nhiệm ngăn cản thế giới sụp đổ. Không hợp tác đồng nghĩa hiến dâng linh hồn. Hết!] Hệ Thống lạnh lùng thông báo quy định.

    Thiếu nữ nhíu mày, chuyện gì đây?

    Hiến dâng linh hồn? Cô vừa bị cưỡng ép kí khế ước sao?

    Không trung xuất hiện màn hình trong suốt màu lam, những chữ mờ ảo dần hiện lên rõ nét.

    Người chơi: Khuynh Diễm

    Số thứ tự: 33

    Điểm tích lũy: 0

    Vật phẩm: Không

    Khuynh Diễm nhìn màn hình, khẽ nhếch môi cười: "Tổ chức nhà bọn mi là một đám lừa đảo có đúng không? Ta nói..."

    [Truyền tống!]

    Chết tiệt! Cái thứ này lại còn cưỡng chế truyền tống!

    Khuynh Diễm chỉ kịp hiện lên một suy nghĩ, ý thức đã hoàn toàn biến mất.

    --

    Khuynh Diễm đau đến hai đầu mày nhíu chặt lại, truyền tống đều đau đầu thế này sao? Đi thêm vài thế giới nữa có khi nào đầu cô hỏng luôn không?

    "Hệ Thống, tổ chức bọn mi có bảo hiểm lao động không? Dù sao tương lai ta cũng là nhân viên chăm chỉ, ít nhất ta cũng phải được nhận..." Khuynh Diễm dừng lại, giơ ngón tay lên đếm: "Tiền ăn, tiền ở, tiền thức, tiền ngủ, tiền sáng, tiền trưa, tiền chiều, tiền tối."

    "Còn có, tiền thuốc men, tiền bồi dưỡng tinh thần, tiền chữa trị tâm hồn, tiền bức ép khế ước, và các loại tiền nghĩ ra sẽ bổ sung thêm."

    Hệ Thống: [...]

    Khuynh Diễm: Mi muốn im lặng giả chết à?

    Mẹ nó! Cưỡng ép lao động vất vả còn không có bảo hiểm!

    Bóc lột! Đây chính là bóc lột!

    Ta muốn kiện công ty bọn mi!!

    [Mời kí chủ ngừng than vãn, đã đến thời điểm tiếp nhận kịch bản.] Hệ Thống lạnh băng nói.

    Kịch bản?

    Nguyên chủ tên Sở Khuynh Diễm.

    Tiểu thư duy nhất của tập đoàn Sở thị, gia sản kếch xù, tính cách lạnh lùng kiêu ngạo.

    Năm nguyên chủ học lớp 11, cổng trường xảy ra một vụ nổ súng tập kích, giữa đám đông hỗn loạn ồn ào, nguyên chủ bị bắn trúng, mất mạng.

    Hết rồi?

    Đúng, chính là hết rồi.

    Khuynh Diễm tỏ vẻ không còn gì để nói, đây không phải là thể loại quần chúng một giây quỳ sao?

    Chút đất diễn va chạm sóng gió đều không có.

    Thân phận này cũng thật mẹ nó quá hời hợt rồi!

    "Hệ Thống, tâm sự một chút!" Khuynh Diễm chọt chọt tay lên tấm nệm trắng mình đang nằm.

    [Sao thế kí chủ?]

    "Mi nói là tiếp thu kịch bản? Nhưng thứ ta tiếp thu rõ ràng là kí ức. Kịch bản đâu?"

    [Cô nghèo, không có điểm tích lũy, có ký ức là tốt rồi!] Hệ Thống lạnh băng trả lời, nhưng có thể nghe ra được bên trong sự lạnh băng đó là niềm hớn hở cười trên nỗi đau của người nghèo.

    Khuynh-người-nghèo-Diễm: "..."

    Mẹ nó! Tân thủ còn không cho kịch bản!

    Nhắm mắt lại dứt khoát sang thế giới tiếp theo!

    [Kí chủ đừng quên, không làm nhiệm vụ sẽ hiến dâng linh hồn. Quần chúng có sang có hèn, thân phận này của cô đã là một loại đãi ngộ.] Hệ Thống vừa đấm vừa xoa.

    Khuynh Diễm ngẫm lại khối gia sản kếch xù của nguyên chủ liền miễn cưỡng chấp nhận, dù sao có tiền cũng dễ trò chuyện, xem tình hình rồi tính tiếp, cô tuyệt đối không bỏ qua cho Hệ Thống thối nát chết tiệt này!

    Hệ Thống: [...] Kí chủ lại mắng nó... Bỏ đi, chủ nhân nói cứ mặc kệ cô.

    Khuynh Diễm chậm rãi quan sát gian phòng, cô đang nằm trên một chiếc giường trắng, mặc đồng phục bệnh nhân màu xanh nhạt, bên tay phải gắn ống truyền dịch.

    Nhìn cách trang trí có thể nhận biết đây là bệnh viện, nhưng phòng ở bệnh viện lại có thể xa hoa đến mức này?

    Từ chiếc ti vi to trước mặt, đến chiếc tủ gỗ ngăn nắp, cả bộ sô pha mềm mại sang trọng bên kia... Thật là thơm!

    Thơm mùi tiền!

    Khắp nơi đều là mùi tiền nha!

    Ta thật bội phục sự thông minh cơ trí của mình!

    [...] Thân phận là nó cho cô? Liên quan gì đến sự thông minh cơ trí của cô?

    [Truyện được đăng tại Mangatoon]

    --

    "Tiểu Diễm, con tỉnh rồi!" Một thân ảnh tinh tế xuất hiện trước cửa phòng, nhanh chóng chạy đến nắm lấy bàn tay Khuynh Diễm: "Con đừng động, để mẹ gọi bác sĩ, con chờ mẹ một chút. Bác sĩ, bác sĩ..."

    Người phụ nữ hướng ra ngoài cửa gọi lớn.

    Khuynh Diễm đưa mắt nhìn người trước mặt, dung nhan hơi tiều tụy nhợt nhạt, nhưng ngũ quan tinh xảo, dáng người yểu điệu thướt tha, mỗi một cử động đều toát lên thần thái quý phu nhân, nhã nhặn thanh tao, tinh tế yêu kiều.

    Mỹ nhân tỷ tỷ!

    Mỹ nhân tỷ tỷ đang nắm tay ta!!

    [Kí chủ, đây là mẹ cô. Mau tỉnh táo lại, buông tay bà ấy ra.]

    Mẹ ta?

    Đúng rồi, đây là mẹ của nguyên chủ.

    Năm nay nguyên chủ mười bảy tuổi, nhưng dáng vẻ mẹ cô ấy nhìn như chỉ mới ba mươi, dung mạo trẻ hơn tuổi thật rất nhiều, gọi một tiếng tỷ tỷ cũng không xem là quá phận.

    Thật xinh đẹp!

    Vậy chắc thân thể này cũng xinh đẹp không kém!

    Ta cũng là một mỹ nhân đó nha!!

    [Kí chủ, đây là thứ cô quan tâm sao? Cô vẫn còn đang nằm trên giường bệnh, thân thể này vừa bị trúng đạn mà qua đời đấy!]

    "Thứ nông cạn như mi làm sao hiểu được niềm vui của mỹ nhân như ta!"

    [...] Không phải người quan tâm tới vẻ ngoài mới là nông cạn sao? Hình như kí chủ có hiểu lầm gì đó.

    Bác sĩ tiến vào làm đủ loại kiểm tra, xác định không còn nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần điều dưỡng thêm vài ngày là có thể xuất viện.

    "Tiểu Diễm phúc lớn mạng lớn, nay đã không sao rồi." Bà Sở nắm lấy tay Khuynh Diễm, nước mắt đọng lại nơi khóe mắt, trông hết sức yêu kiều, chọc người thương tiếc.

    Mỹ nhân, đừng khóc nha!

    Ta sẽ đau lòng đó!

    [Kí chủ, linh hồn cô là nam nhân hay nữ nhân thế?] Hệ Thống không nhịn được hỏi.

    Chẳng phải ngươi rõ nhất sao?

    [Ta biết, cô là...]

    Khuynh Diễm: Ta là nam nhân!

    Hệ Thống: [...] Không thể nào! Nó không thể xảy ra sai sót được!

    Nhưng mà nhìn khuôn mặt si mê của kí chủ...

    [Kí chủ, cô ở yên đây. Ta đi có việc gấp!] Hệ Thống vội vàng offline, lén lút đi xác nhận lại thông tin giới tính.

    Khuynh Diễm cười cười.

    "Tiểu Diễm cười lên rất xinh đẹp nha!"

    "Có sánh được với mỹ nhân trước mắt ta không?"

    Bà Sở tròn mắt nhìn cô.

    Khuynh Diễm nghẹn ngang.

    Chết tiệt!

    Ta lỡ lời!

    "Tiểu Diễm đã có thể nói đùa sao? Xem ra mẹ không cần lo lắng nữa."

    Bà Sở véo mũi cô, sau đó đưa tay cầm quả táo lên, nhẹ nhàng uyển chuyển gọt vỏ: "Mẹ đã báo tin cho cha, Tiểu Diễm đợi chút, cha con sẽ đến ngay."

    Sống trong nhung lụa, lại được cưng chiều, khó trách nguyên chủ có tính tình đại tiểu thư, thích được cung phụng, mở miệng là đòi hỏi, kén cá chọn canh, đến một cái móng heo "bạn trai" cũng không có.

    Nguyên chủ cho rằng không ai xứng ở bên người hoàn hảo như cô ấy.

    Rất tốt! Tư tưởng này rất đúng ý ta.

    Khuynh Diễm sắp xếp lại kí ức, ăn no nằm ngẩn người đến tối, chợt thấy một người đàn ông bặm trợn hùng hổ tiến vào phòng ngoác miệng cười với cô...

    Ai?

    Ăn cướp?!

    Phòng bệnh VIP lại tùy tiện có ăn cướp!!

    Đại thúc 'ăn cướp' tiến vào, gương mặt bặm trợn nhe ra một nụ cười dịu dàng: "Tiểu Diễm, cha đến thăm con đây!"

    Cha...

    Cha sao?

    Cha của ta!!

    Khuynh Diễm lâm vào trầm mặc, nhìn vợ chồng nhà họ Sở đứng cạnh nhau, người thì mỹ nhân xinh đẹp như hoa, người thì bặm trợn như đầu gấu giang hồ...

    [Kí chủ, cô lừa ta!] Hệ Thống uất ức lên tiếng, cắt ngang suy nghĩ của Khuynh Diễm.

    [Cô lừa ta. Ta đã kiểm tra, cô là nữ nhân.]

    Mi ngu ngốc!

    [Kí chủ, cô quá đáng!]

    Vậy thì sao? Mi có thể làm gì được ta?

    Hệ Thống: [...] Đột nhiên có một loại xúc động muốn đổi kí chủ.
     
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng mười hai 2021
  4. nhatdadiemvu

    Bài viết:
    0
    Chương 2: Quần Chúng Online (2)

    Tác giả: Nhất Dạ Diễm Vũ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tiểu Diễm sao thế? Có phải con giận vì cha đến muộn không? Cha có việc gấp nên..."

    Nhìn sắc mặt tái mét của Khuynh Diễm, ông Sở lo lắng, vội vàng phân trần.

    "Cho con mượn cái gương." Cô yếu ớt lên tiếng.

    Ông bà Sở nhìn nhau, sao đứa nhỏ này lại kì lạ như vậy? Rõ ràng đạn không bắn vào đầu mà...

    Khuynh Diễm bày tỏ, đạn mà bắn vào đầu thì ta có muốn kí sinh cũng chẳng bám nổi trên thân thể con gái hai người đâu.

    Ta không muốn làm kẻ bị bắn thành đần!

    Ta chỉ muốn kiểm tra dung mạo của thân thể này.

    Nếu nguyên chủ trông giống mỹ nhân tỷ tỷ mẹ cô ấy thì không sao.

    Nhưng nếu cô ấy mà trông giống đại thúc bặm trợn trước mặt, ta thà tự kết liễu, đổi một thế giới mới.

    Sống không xinh đẹp thì đời chỉ là phù du.

    Hệ Thống: [...] Không hiểu tại sao kí chủ lại chấp niệm với vẻ ngoài đến thế?!

    Ông bà Sở nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng vẫn tìm một cái gương chuyền đến.

    Khuynh Diễm trấn tĩnh đưa tay nhận lấy, hít sâu một hơi chuẩn bị tâm lý.

    Không sợ!

    Cùng lắm thì đổi thế giới thôi!!

    [Tự kết liễu sẽ bị trừng phạt! Đề nghị kí chủ tỉnh táo!] Hệ Thống lạnh băng nhắc nhở.

    Khuynh Diễm xoa xoa chiếc cằm trắng nõn, hài lòng nhìn dung mạo người trong gương.

    Quả là một tiểu mỹ nhân nha!

    Miệng cười tươi như hoa, thần thái tỏa ra cảm giác bất cần thờ ơ. Môi nhỏ mềm mềm, có hơi nhợt nhạt vì vẫn đang bị thương.

    Đôi mắt to tròn đen láy, là một khuôn mắt đáng yêu, nhưng con ngươi quá tĩnh lặng, tạo cảm giác không phù hợp với độ tuổi.

    Khuynh Diễm hơi dừng lại, làn da này... mẹ nó thật sự quá mịn màng!

    Sờ sờ sờ, yêu thích đến không nỡ buông tay.

    [Kí chủ, cô tự ăn đậu hũ của mình hả?]

    Đậu hũ của ai không quan trọng. Ngon là ăn!

    [...] Kí chủ nhà nó thật sự là nữ nhân sao??

    "May mà rất xinh đẹp." Khuynh Diễm tươi cười trả lại gương cho ông bà Sở.

    "Tiễu Diễm giống cha, lúc nào cũng xinh đẹp nhất!" Bà Sở âu yếm khen cô.

    "Ha ha! Mẹ con nói đúng lắm. Tiểu Diễm xinh đẹp là nhờ giống cha đấy!" Ông Sở bặm trợn ngoác miệng cười lớn, hôn chụt một cái lên mặt bà Sở.

    Khuynh Diễm co rút khóe môi, thẩm mỹ của người hiện đại đều đáng sợ như vậy sao?

    Lại còn hôn hít trước mặt ta, ta là trẻ con đấy, biết không hả?

    Ta còn là một con cẩu độc thân ghét ăn cẩu lương nữa đấy!

    Vợ chồng các người thật quá đáng!

    – –

    Khuynh Diễm nằm viện thêm một tuần thì trở về biệt thự, ông bà Sở giao cô cho người giúp việc, rồi sang chi nhánh ở nước S giải quyết công việc bỏ bê thời gian qua.

    [Truyện được đăng tại MangaToon]

    Nguyên chủ từ nhỏ đã kén cá chọn canh, đổi không biết bao nhiêu người làm, thậm chí là tài xế đón đưa cô cũng đổi liên tục. Người giúp việc mới đến, chẳng có giao tình gì.

    Ông bà Sở vừa tươi cười quay đầu đi, Khuynh Diễm đã cho người ra về, tiền lương vẫn trả đầy đủ, mỗi tuần đến dọn dẹp một lần là được.

    Hiện giờ đang là thời gian nghỉ hè, cô bắt đầu lên kế hoạch cho chuỗi ngày ăn no nằm nướng của mình.

    Khuynh Diễm mặc trên người chiếc váy ngủ lụa màu hồng, sợi tóc đen dài mềm mại rơi trên ga giường trắng thuần.

    Cô ngẩn người nhìn trần nhà, đáy mắt tĩnh lặng ẩn hiện suy tư.

    Cái chết của nguyên chủ chỉ là sự cố thôi sao?

    Khuynh Diễm ngẫm nghĩ lại hoàn cảnh ngày hôm đó nguyên chủ bị bắn.

    Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết không phải sự cố, vô tình bị xả súng bắn chết là chuyện phi lý đến mức nào chứ, súng là thứ tùy tiện ra đường huơ tay một cái là có chắc?

    Dựa vào các mối quan hệ của nguyên chủ...

    Đã từng gặp qua ai? Không nhớ.

    Đã từng tiếp xúc với ai? Không nhớ.

    Đã từng gây thù kết oán với ai?

    Hoàn! Toàn! Không! Nhớ!

    Kí ức sạch sẽ như một tờ giấy trắng, trắng đến muốn mù luôn hai mắt Khuynh Diễm.

    Đại tiểu thư lạnh lùng cao ngạo, một mình một cõi, mắt để trên đầu, dẫn tới không nhớ nổi bất kì ai. Rốt cuộc nguyên chủ nhớ được gì?

    Để xem, cô ấy nhớ... chủ đề bộ sưu tập thời trang tháng trước, chiếc túi xách được yêu thích nhất sắp ra mắt vào tuần này, đôi giày cao gót nạm kim cương tháng sau bán đấu giá...

    "Hệ Thống chết tiệt, mi lăn ra đây! Mi cho ta cái thể loại trí nhớ gì thế hả?"

    Khuynh Diễm càng nghĩ càng nổi điên, rõ ràng cái tổ chức lừa đảo này đang chơi cô!

    [Nhân vật quần chúng mà, kí chủ quen dần là được.] Hệ Thống cười ha hả.

    Quen...

    Quen dần...

    Quen sao??

    Mẹ nó, ta không làm nữa!

    Ting ting!

    Tiếng tin nhắn vang lên, Khuynh Diễm khẽ nhướng mày, điện thoại ở đâu ấy nhỉ?

    Cô nhìn qua nhìn lại, xác định vị trí điện thoại, vươn hai ngón chân đến cuối giường gắp lên.

    [... Kí chủ, thì ra cô chính là loại người như vậy!] Hệ Thống há mồm thất vọng, nó còn tưởng tuy kí chủ xấu tính nhưng cũng là một đóa hoa kiêu sa, ai ngờ chính là loại lười không nhấc nổi mông.

    "Loại thế nào? Không thể dùng chân? Mi kì thị chân con người?"

    [...] Không! Nó kì thị cô!

    Khuynh Diễm kiểm tra tin nhắn, là ông bà Sở chuyển khoản cho cô, nhìn một loạt dãy số không, cô thấy hơi hoa mắt...

    Khuynh Diễm từ trên giường bật dậy, giàu rồi!

    Đời ta chưa bao giờ nhiều tiền đến thế, phú nhị đại thật tốt!

    [Kí chủ, nhân lúc rảnh rỗi mau thực hiện nguyện vọng nguyên chủ nha.]

    "Nguyện vọng? Thứ đồ chơi gì nữa?"

    [Cô dùng thân thể nguyên chủ, phải hoàn thành nguyện vọng của cô ấy, đây chính là hồi báo.] Hệ Thống ngoan ngoãn giải thích.

    "Lúc đầu mi cũng không nói có cái thể loại nguyện vọng này." Khuynh Diễm híp mắt nghi hoặc.

    [Ta có nói mà kí chủ, trí nhớ cô không tốt rồi.] Giọng nói Hệ Thống đột ngột trở nên cao vút.

    "Mi tua lại mà xem!" Nó nghĩ lừa cô? Nằm mơ!!

    [...] Đúng là nó quên nói, nhưng nó không muốn thừa nhận. [Nguyện vọng: Mua cả thế giới! Sau khi khỏe mạnh, mỗi ngày mua ít nhất một món thời thượng đắt tiền, Hệ Thống sẽ căn cứ vào sở thích của nguyên chủ mà phát nhiệm vụ.]

    Khuynh Diễm co rút khóe miệng.

    Mua cả thế giới?

    Không phải nên là chinh phục thế giới sao?

    Loại nguyện vọng có tiền đồ thế này, rốt cuộc là đứa ngu ngốc nào thiết kế ra?

    [Kí chủ, nhanh chân đến trung tâm mua sắm Hoàn Mỹ, hai giờ nữa sẽ ra mắt chiếc túi xách phiên bản giới hạn, đây chính là món đồ ngày hôm nay.]

    "Ta muốn ăn no nằm nướng! Không làm!"

    Khuynh Diễm nằm vật xuống giường, tay chụp chăn trùm qua đầu, quyết định mặc kệ Hệ Thống.

    [Kí chủ không thích thì thôi, ta cũng không muốn ép buộc cô.] Hệ Thống tốt bụng, dễ dãi cho qua.

    Khuynh Diễm cảm thấy không đúng lắm, sao cái thứ lừa đảo này lại đột nhiên không tranh cãi nữa?

    Hai tiếng sau.

    Mẹ nó! Đau quá!

    Thân thể đột nhiên sinh ra một lực bài xích cực lớn, bức ép muốn đẩy linh hồn cô ra ngoài.

    Mỗi một tế bào thần kinh đều siết chặt căng lên, mồ hôi túa ra ướt đẫm, trái tim đau nhức như đang bị ai đó bóp nghẹt, đến cả hơi thở cũng tắt nghẽn trong lồng ngực.

    Chết tiệt!

    Khuynh Diễm mãnh liệt yêu cầu Hệ Thống giết quách cô đi, nhưng nó chỉ cười ha hả chẳng thèm đáp lời. Cái cảm giác giày xéo sống không ra sống, chết không ra chết này, chỉ có tổ chức toàn đám lừa đảo mới có thể nghĩ ra!

    Khuynh Diễm vừa mắng Hệ Thống, vừa cắn răng lết tâm thân úa tàn cùng khuôn mặt trắng bệch đến trung tâm mua sắm.

    Nhưng lúc cô đến nơi, cửa hàng đã sớm vắng tanh. Những người tranh giành mua túi xách, ai mua được đều đã mua, ai không mua được đều đã tan rã ra về, chiếc túi phiên bản giới hạn đến cọng lông cũng không sót lại.

    Khuynh Diễm che ngực, đau đến nhe răng.

    Hệ Thống chết tiệt muốn diệt ta!!

    [A! Ta quên nói với kí chủ rồi, không thực hiện nguyện vọng thì thân thể sẽ bài xích linh hồn, cảm giác này rất tê tâm liệt phế đó nha.] Hệ Thống vui vẻ cười nói.

    Khuynh Diễm: "..."

    Hèn gì lúc nãy nó dễ dàng cho qua như vậy, thì ra là ở chỗ này đặt bẫy hố cô.

    Thứ hỗn đản!

    Khuynh Diễm đang định tra hỏi thông tin người mua để đi cướp... không phải, đi mua lại túi xách, thì một nhân viên tươi cười tiến về phía cô.

    "Sở tiểu thư, thật ngại quá, có một khách hàng đặt sản phẩm nhưng không đến lấy, tiểu thư có còn ý định mua không?"

    "Mua!" Khuynh Diễm vớ được cọng rơm cứu mạng, có điên mới không mua!

    Nhân viên tươi cười gật đầu với cô, sau đó gọi một nhân viên khác đi vào bên trong lấy túi.

    Khuynh Diễm đợi thêm mười lăm phút, trán đều đã ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt cũng trắng bệch, nhìn như tùy thời đều có thể ngất đi.

    "Sở tiểu thư, cô không sao chứ?" Nhân viên bán hàng lo lắng.

    "Tôi ổn." Khuynh Diễm nhẹ giọng đáp, quay đầu nhìn đồng hồ, mỉm cười nhàn nhạt hỏi: "Kho hàng của các cô là đặt ở thành phố khác sao?"

    Nhân viên bán hàng lập tức nghe ra Khuynh Diễm đang ám chỉ việc bọn họ để cô đợi lâu.

    Nhân viên sợ làm cô không vui nên từ tốn giải thích: "Vì thủ tục hủy đơn cũ vừa xảy ra chút sự cố khiến thời gian bị trì hoãn. Chúng tôi sẽ giải quyết nhanh nhất có thể, mong Sở tiểu thư lượng thứ."

    Khuynh Diễm không làm khó dễ: "Không sao, chờ bao lâu cũng không thành vấn đề..."

    Nhân viên nhẹ nhõm thở phào, nhưng còn chưa thở hết một hơi thì đã nghe Khuynh Diễm chậm chạp bổ sung nửa câu phía trên.

    "...Cùng lắm lát nữa cô nhớ tặng kèm cho tôi một cái quan tài, tôi hứa khi thành ma sẽ không ám cô."

    Nhân viên bán hàng: "..."

    Sở tiểu thư, cô nói đùa như vậy không vui chút nào đâu!

    Nhân viên bán hàng bị hai chữ quan tài và sắc mặt càng lúc càng trắng bệch của Khuynh Diễm dọa cho sợ hãi.

    Vội vàng dùng bộ đàm hối thúc người bên trong, sợ Khuynh Diễm xảy ra chuyện ở chỗ này thì sẽ liên lụy đến bọn họ.

    Sở thị nắm thế lực rất lớn trong vòng hào môn, Sở Khuynh Diễm lại là thiên kim duy nhất của Sở thị, nếu cô gặp sự cố tại đây, vậy thì hậu quả thật sự không thể tưởng tượng!

    Hơn nữa cô còn dọa thành ma sẽ ám mình... Nhân viên bán hàng không nhịn được run chân.

    Vào lúc Khuynh Diễm đau đến đã bước hẳn một chân vào quan tài, thì cuối cùng túi xách cũng được mang ra.

    Nhân viên lần nữa muốn giải thích: "Sở tiểu thư, mong cô thông cảm, vì..."

    Khuynh Diễm mỉm cười cắt ngang: "Chị gái xinh đẹp, cô còn nói tiếp là thật sự phải tặng kèm quan tài cho tôi đấy."

    Linh hồn ta sắp phi thăng luôn rồi!

    Không có thời gian ở đây nghe lời hoa mỹ đâu!

    Nhân viên bán hàng: "..." Tròng mắt của Sở tiểu thư... hình như lúc nãy vừa biến thành màu đỏ!

    Cô lại còn luôn miệng đòi chui vào quan tài!

    Đừng sợ đừng sợ, thế kỷ 21 không có ma quỷ, chắc chỉ là ánh đèn thôi...

    Nhân viên bán hàng trấn an chính mình, nhưng động tác quẹt thẻ thanh toán trên tay lại cực kỳ nhanh chóng, như đang muốn tiễn Khuynh Diễm đi càng sớm càng tốt!

    Âm thanh tích tích vừa vang lên, niềm đam mê quan tài trên người Khuynh Diễm lập tức biến mất.

    Quanh thân cô phủ lên ánh sáng rực rỡ, ngón tay thanh mảnh thon dài gõ nhẹ xuống tủ kính.

    Dáng vẻ lười nhác lơ đãng, lại mang theo mấy phần tùy ý lưu manh, cười nói: "Tạm biệt mỹ nhân tỷ tỷ, chia tay rồi đừng quá nhớ mong tôi nhé!"

    Nhân viên bán hàng ngẩn người, gương mặt không hiểu sao có chút nóng lên.

    Mỹ nhân tỷ tỷ là đang gọi mình sao?

    Sở tiểu thư này... sao tự nhiên lại trở nên đẹp trai như vậy chứ?
     
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng mười hai 2021
  5. nhatdadiemvu

    Bài viết:
    0
    Chương 3: Quần Chúng Online (3)

    Tác giả: Nhất Dạ Diễm Vũ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đứng lại!" Một cô gái tóc xoăn bồng bềnh thình lình xông đến chặn ngang lối đi của Khuynh Diễm.

    "Có việc?"

    "Thì ra là cô, Sở Khuynh Diễm!" Tóc Xoăn trừng to mắt, nhìn Khuynh Diễm đầy căm ghét.

    Khuynh Diễm nghĩ nghĩ, hình như nguyên chủ không quen cô gái này.

    "Cô là ai?"

    "Cô... cô dám giả vờ không quen biết tôi?" Biểu cảm Tóc Xoăn từ căm ghét biến thành phẫn nộ.

    Khuynh Diễm hoang mang.

    Này...

    Không phải nguyên chủ lừa gạt tình cảm con gái nhà người ta, ăn xong xách quần bỏ chạy đấy chứ?

    Cô gái trước mặt tuy có chút thanh tú, nhưng hung hăng không mềm mại gì cả, đây không phải gu của ta nha!

    Ta tuyệt đối không chịu trách nhiệm đâu! Vẫn là chạy đi thôi!

    [Kí chủ, nguyên chủ là một cô gái.] Hệ Thống gian nan nhắc nhở.

    "Vậy thì sao?"

    [Không thể lừa gạt tình cảm một cô gái khác.] Hệ Thống nghiến răng. Rốt cuộc đầu óc kí chủ nhà nó bệnh nặng tới mức nào!

    "Ai nói không thể? Mi cũng quá xem thường các cô gái rồi, nhớ năm xưa... à thôi, không có gì." Không kể cho mi nghe.

    [...] Năm xưa cái gì? Không phải kí chủ lừa gạt tình cảm cô gái nhà lành nào đó chứ???

    "Sở Khuynh Diễm, cô đừng khinh người quá đáng!"

    Tóc Xoăn thấy Khuynh Diễm chỉ im lặng mỉm cười mà không phản ứng với cô ta, cô ta lập tức nổi giận.

    "Vị tiểu thư này, tôi thật sự không quen biết cô. Tên cô là gì?" Khuynh Diễm mở ra hình thức ham học hỏi.

    "Cô..." Tóc Xoăn gằn giọng muốn hét lên, nhưng thấy xung quanh đang có rất nhiều người, liền hạ thấp giọng xuống: "Hôm nay tôi không muốn tranh cãi với cô, cô đưa chiếc túi trên tay cho tôi là được!"

    Khuynh Diễm nháy mắt liền hiểu. Thì ra là muốn cướp đồ!

    Thời buổi bây giờ ăn cướp đều lộng hành thế này sao? Trẻ trung xinh đẹp không làm, lại muốn đi làm cướp!

    Ta thật sợ hãi nha!

    [Kí chủ, cô làm ra cái biểu cảm sợ hãi, ta liền tin cô] Kí chủ không thể tập trung cãi nhau sao? Diễn kịch nhiều như thế làm gì?

    "Cô đến hôn tôi một cái, tôi lập tức đưa cô." Khuynh Diễm nhếch khóe môi, giọng nói mười phần trêu chọc.

    "..." Tóc Xoăn không kịp phản ứng, tròn mắt không hiểu, rồi như nghĩ đến chuyện gì đó, tức giận đến hai mắt đỏ ngầu: "Chuyện năm đó tôi nói đùa với A Lâm đã qua rất lâu rồi! Sở Khuynh Diễm, cả đời cô chỉ biết nhai lại sao?"

    Khuynh Diễm ngơ ngác.

    Chuyện năm đó là chuyện gì? Ta không biết! Ta chỉ đang nói bừa thôi mà.

    "Không muốn thì thôi, tôi đi đây." Khuynh Diễm khoát khoát tay, nhướng mày cười: "À mà cô gái trẻ, không nên nghĩ không thông làm ăn cướp, tư chất cô quá kém, không theo nổi nghề nghiệp này đâu."

    Khuynh Diễm dứt lời xoay người rời đi. Cô gái tóc xoăn vẫn đứng ngẩn ra, dường như não chưa kịp tải hết thông tin.

    Cướp? Tư chất kém không xứng làm cướp?

    Cô ta đang mắng cô sao?

    Cô ta dám mắng cô!!

    Tóc Xoăn phẫn nộ đuổi theo, chạy đến trước mặt Khuynh Diễm hét lớn: "Cô nói ai là cướp? Chiếc túi này vốn là của tôi!"

    Khuynh Diễm không hiểu: "Trên này viết tên của cô hay tôi giật nó từ tay cô?"

    Chơi đùa một chút thì vui, bám dai như thế thì không vui nữa rồi! Ta còn phải về ngủ. Đừng nghĩ mi là con gái thì ta không dám đánh mi!

    "Tôi đã đặt mua nó từ trước, vì sự cố nên mới hủy đơn hàng, nếu không cũng không đến lượt cô." Tóc Xoăn hơi ngừng lại, vênh mặt hung hăng nói: "Cô muốn bao nhiêu tiền mới chịu đưa cho tôi?"

    "Ồ, vậy thì thật đáng tiếc, bởi vì nó đã nằm trong tay tôi rồi." Khuynh Diễm chợt nhớ ra một chuyện: "Suýt nữa thì quên, nhà tôi hiện tại có rất nhiều tiền nha."

    Tóc Xoăn tức giận há mồm không nói nên lời, chợt một tia giảo hoạt hiện lên trong mắt: "Sở Khuynh Diễm, tôi nói cho cô biết, đây là chiếc túi xách tôi mua tặng Bùi phu nhân. Cô là muốn tranh giành bất kính với Bùi phu nhân?"

    Khuynh Diễm nhíu mày. Bùi phu nhân?

    Hình như là bạn rất thân thiết với cha mẹ nguyên chủ.

    Bùi phu nhân...

    "Tôi không tranh giành với Bùi phu nhân..." Khuynh Diễm nhẹ giọng nói.

    Tóc Xoăn lập tức uy hiếp: "Vậy thì cô đưa túi đây, tôi có thể miễn cưỡng giúp cô che giấu chuyện này với Bùi phu nhân và A Lâm."

    "Tôi đây là tranh giành với cô!" Khuynh Diễm ngẩng cao khuôn mặt nhỏ, bổ sung câu nói lúc trước.

    "Cô... cô cố ý gây sự với tôi? Trước mặt A Lâm thì tỏ ra cao ngạo lạnh lùng, cũng chỉ là hồ ly tinh giỏi đóng kịch. Sở Khuynh Diễm, cô chẳng có gì hơn tôi!"

    Đóng kịch?

    Cao ngạo lạnh lùng là nguyên chủ, xinh đẹp thiện lương là ta!

    Nhưng ta không rảnh giải thích với mi!

    Khuynh Diễm giơ ngón tay lên đếm đếm: "Tôi xinh đẹp hơn cô, nhà tôi nhiều tiền hơn nhà cô, thành tích tốt hơn cô, tốt bụng thiện lương hơn cô, thân phận đại tiểu thư cao quý hơn cô..."

    Dù không rõ cô gái trước mặt là ai, nhưng khoe khoang là nghề của ta!

    "Mẹ tôi đẹp hơn mẹ cô, cha tôi đẹp... khụ, oai phong hơn cha cô. Còn cô, chậc..." Khuynh Diễm liếc nhìn Tóc Xoăn một vòng, mỉm cười không rõ ý vị.

    "Cô..." Tóc Xoăn tức đến hai mắt đỏ ngầu.

    Thái độ của Sở Khuynh Diễm rõ ràng là xem thường mình!

    Tại sao lúc nào Sở Khuynh Diễm cũng kiêu ngạo không để ai vào mắt như thế?

    Thật làm người ta muốn xé nát khuôn mặt tươi cười đáng hận kia!

    "Ồ, tức giận rồi?" Khuynh Diễm nhướng mày, tay giơ túi xách về phía trước: "Không bắt nạt cô nữa, cho cô một cơ hội, cô lấy được nó thì tôi liền đưa cô."

    Tóc Xoăn cắn chặt răng, hành động của Khuynh Diễm chẳng khác nào khiêu khích xem thường cô ta không đoạt nổi túi!

    Tóc Xoăn hét lớn một tiếng, hùng hổ xông lên: "Sở Khuynh Diễm, đây là do chính cô lựa chọn!"

    Khuynh Diễm giương mắt mong chờ, sắp được bàn luận võ nghệ rồi!!!

    Tóc Xoăn hùng hổ chạy được nửa đường thì...

    Oạch!

    Ngã sõng xoài nằm sấp trên mặt đất.

    Tóc Xoăn ngơ ngác, không rõ chuyện gì đang xảy ra, ngẩng đầu nhìn người đàn ông bặm trợn vừa ngáng chân mình trốn đi mất hút, lại đưa mắt nhìn Khuynh Diễm.

    Khuôn mặt Tóc Xoăn sưng đỏ nhếch nhác, ngã khá nghiêm trọng, đập mạnh đến chảy cả máu mũi.

    Khuynh Diễm co giật khóe miệng.

    Thật đáng sợ nha! Nhìn ta làm gì?

    Ta không làm gì có được không?

    Xấu quá đi ta không muốn đánh nữa!

    Về về về!

    Khuynh Diễm che mắt, quay lưng bỏ đi.

    Người xung quanh vây nhìn Tóc Xoăn nằm trên mặt đất, nhưng không ai có ý định tiến đến đỡ. Ban nãy cô gái này la hét ầm ĩ, biểu cảm dữ tợn, còn xông tới đánh người ta, làm gì có ai muốn giúp đỡ một người như thế. Bọn họ cũng chỉ tụ tập xem chút náo nhiệt mà thôi.

    "Nhìn cái gì? Cút đi!" Tóc Xoăn giận dữ la hét.

    Tách! Tách! Tách!

    Tiếng chụp ảnh vang lên, có người chụp ảnh, cũng có người quay phim. Bọn họ vốn định đứng nhìn không làm gì, nhưng cô gái này hung dữ như thế, nếu cứ thế bỏ đi thì thật phụ lòng, họ vẫn nên lưu lại vài hình ảnh để lúc rảnh rỗi còn có chuyện bát quái.

    "Cút! Các người cút đi!"

    Tóc Xoăn càng la hét mắng chửi, mọi người càng chụp nhiều ảnh hơn. Cô ta cắn răng đứng dậy, xông vào giữa đám đông chạy trốn.

    Cả đời cô ta chưa bao giờ mất mặt như thế! Sở Khuynh Diễm, cô chờ đó, cô ta nhất định sẽ trả thù!

    – –

    [Kí chủ, cô không định giải thích với ta sao?]

    "Thân là Hệ Thống, lại chỉ biết theo hỏi kí chủ, mi học cách trở nên hữu dụng đi!"

    [...] Nó có cảm giác kí chủ đang mắng nó, là nó nghĩ quá nhiều sao?

    Một lúc sau, cuối cùng Hệ Thống cũng nhận ra Khuynh Diễm mắng nó vô dụng.

    Trong cơn tức giận, nó dùng khả năng giám sát đỉnh cao điều tra chuyện vừa phát sinh, lại ngỡ ngàng phát hiện chuyện này quả thật không liên quan đến Khuynh Diễm.

    Người đàn ông vô sỉ ngáng chân Tóc Xoăn chính là vệ sĩ.

    [Truyện được đăng tại MangaToon]

    Trước đây bên cạnh nguyên chủ cũng có vệ sĩ, nhưng chỉ thuê hai người. Thời điểm tan học cổng trường xảy ra sự cố tập kích bằng súng, đám đông hỗn loạn làm vệ sĩ lạc mất nguyên chủ, cuối cùng cô ấy bị bắn chết.

    Thế là số lượng vệ sĩ đi theo Khuynh Diễm hiện tại tăng đến hai mươi người.

    Tấm lòng cha mẹ thương con, Khuynh Diễm có thể hiểu.

    Nhưng làm quá như ông bà Sở, cô có chút nuốt không trôi...

    Tưởng tượng mà xem, một cô gái như cô ra đường, phía sau lại lẽo đẽo theo hai mươi người đàn ông mặc tây trang đen, mang giày da đen, đeo kính râm đen, tai gắn bộ đàm đen.

    Làm gì?

    Nam sủng?

    Khụ... Cô nhầm.

    Xã hội đen? Cướp ngân hàng?

    Càng nghĩ càng hoảng, một tiểu nha đầu thiện lương như cô làm sao hưởng nổi diễm phúc to lớn này?

    Trước sự cự tuyệt quyết liệt của Khuynh Diễm, ông bà Sở giả vờ đồng ý cô không cần mang theo vệ sĩ.

    Đúng! Chính là giả vờ!

    Ngoài mặt thì nói con gái lớn có thể tự lập, nhưng sau lưng lại bắt vệ sĩ cải trang lén lút đi theo cô.

    Nhìn đi, ông chú đang đọc báo bên lề đường, anh trai đang cầm trà sữa uống, hai người đàn ông đang trò chuyện, đến cả tên vô sỉ ngáng chân Tóc Xoăn rồi chạy mất... đều là vệ sĩ của cô cả đấy.

    Khuynh Diễm phiền chán, nhiều vệ sĩ như thế, là muốn giám sát chặt chẽ hành tung của cô? Âm mưu cướp đi cơ hội thể hiện sự đẹp trai soái khí của cô?

    Khuynh Diễm càng nghĩ càng thấy không ổn, quyết định giành lại quyền chủ động.

    Không ngủ nữa, đi quanh khu mua sắm, quét thẻ!

    Quét từ quần áo đến giày dép, quét từ mỹ phẩm đến trang sức, quét cho cạn thẻ của cô, quét luôn cả thẻ tín dụng không hạn mức của ông Sở.

    [Kí chủ, cô sử dụng tiền của người khác mà không có chướng ngại tâm lý sao?]

    Ai nói ta sử dụng tiền người khác, đây là tiền của cha mẹ ta!

    [Sao lúc trước không thấy cô gọi cha mẹ thân thiết thế nhỉ?]

    Cha mẹ đã không ngại cho ta tiền, ta không quét là có lỗi với họ. Có khi giờ họ đang sung sướng đấy!

    [...] Sung sướng? Nó thấy cô là đang hành hạ người khác. Kí chủ mua sắm điên cuồng, lại không sử dụng dịch vụ vận chuyển, vứt hết tất cả lên người vệ sĩ.

    Nhìn hai mươi người đàn ông kia xem, tay xách nách mang nhếch nhác như thế, còn đâu bộ dáng oai phong lẫm liệt nữa.

    Nó có nên nhắc nhở kí chủ không?

    Ha ha... Đương nhiên là không! Họ đáng thương cũng không liên quan gì đến bổn Hệ Thống.

    Ai, thật đáng thương mà!

    Mà lúc này ông bà Sở ở nước S lại đang vui mừng, con gái họ đi mua sắm tức là con bé đã khỏe mạnh, lại còn quét liên tục, chứng tỏ tâm trạng cực kỳ vui vẻ.

    Con gái vui vẻ, người làm cha mẹ đương nhiên hạnh phúc. Họ quyết định chăm chỉ kiếm nhiều tiền hơn để con bé có thể mua mua mua vô tận.

    Khuynh Diễm càng nhìn vệ sĩ khiêng vác, thì tâm trạng lại càng đi lên. Mà tâm trạng đi lên, thì sẽ rất dễ nói chuyện. Mà dễ nói chuyện, thì cũng trở nên tốt tính.

    Chẳng hạn như lúc này, cô đang đánh nhau trong một con hẻm nhỏ.

    [Đây là cái thể loại tốt tính gì] Kí chủ có bệnh sao?

    "Thành phố về đêm đẹp biết bao, ánh sáng rực rỡ, âm thanh nhộn nhịp, mà bọn chúng lại đi đánh nhau, phá hư cảnh đẹp ý vui của ta. Đánh cho tâm trạng tốt trở lại rồi nói tiếp." Khuynh Diễm vừa đánh vừa phun tào với Hệ Thống.

    [...] Kí chủ lại nói bừa.

    Rõ ràng có một tên cướp giật túi xách của kí chủ, khiến linh hồn cô suýt thì bị văng ra ngoài, kí chủ nổi điên đuổi theo hắn vào con hẻm này. Ai ngờ trong hẻm lại có người đánh nhau, thế là cô đánh luôn bọn họ.

    Mà trọng điểm là tên giật túi xách và những người này không cùng một bọn.

    Chính là hoàn toàn không quen biết nhau!

    Thế mà cũng bị đánh, có oan ức không cơ chứ?
     
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng mười hai 2021
  6. nhatdadiemvu

    Bài viết:
    0
    Chương 4: Quần Chúng Online (4)

    Tác giả: Nhất Dạ Diễm Vũ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khuynh Diễm không vô cớ đánh người, cô chỉ giành lại chiếc túi xách của mình, đánh cho tên cướp vài cái.

    Ai biết bọn người bên kia đứt sợi dây thần kinh nào, chủ động tiến đến gây sự, muốn bắt cô về cho lão đại bọn chúng.

    Luôn có kẻ khốn kiếp dòm ngó tiểu nha đầu thiện lương ta.

    Xinh đẹp cũng thật khổ, ai.

    Khuynh Diễm khổ sở đá cho tên đứng đối diện một cước, kết quả là bọn chúng đồng loạt xông lên.

    Cô nghiêng người né tránh chiếc côn đang quật xuống, nhanh nhẹn lật tay cướp đi hung khí, đập mạnh lên chân kẻ tấn công mình.

    Dọa ta hết cả hồn!

    Suýt chút nữa bị tên khốn này hủy dung rồi!

    Kẻ hủy dung ta đều không có kết cục tốt đẹp!

    Khuynh Diễm bạo lực đánh cho cả đám người không dậy nổi, giơ tay quăng chiếc côn xuống đất.

    Keng!

    Tiếng kim loại chói tai vang lên trong con hẻm u ám, kéo theo cảm giác âm trầm quỷ dị.

    "Cút!"

    Bọn côn đồ ban nãy khí thế hừng hừng, hiện tại lại ỉu xìu như cọng bún thiu, lôi lôi kéo kéo nhau chạy trốn. Đứa con gái dã man này ở đâu ra thế? Dọa chết bọn họ rồi!

    Hẻm nhỏ tức khắc trở nên vắng vẻ, rác rưởi bốc lên mùi hôi thối, máu tanh nồng vương vãi khắp nơi.

    Ánh đèn ngoài phố hắt lên người Khuynh Diễm, trải ra bóng đen nhọn vút kéo dài trên mặt đất, cuối đầu bóng đen là thân ảnh gầy yếu đang nằm thoi thóp thở.

    Một thiếu niên, xấp xỉ tuổi nguyên chủ.

    Mái tóc mềm mại hơi xoăn, vài sợi khẽ rơi trước vùng trán trắng nõn. Khóe miệng vẫn đang rỉ máu, tô lên cánh môi hắn màu đỏ đầy dụ hoặc.

    Sắc đỏ của máu hòa cùng ánh sáng trắng ngọc trên làn da, nhìn hắn như viên trân châu lung linh trong bóng đêm.

    Khắp người hắn đầy vết thương, có thể mơ hồ thấy máu tươi vẫn đang điểm xuyết thêm họa tiết yêu dị lên áo sơ mi trắng.

    Hắn nhìn Khuynh Diễm, cô đứng ngược hướng ánh sáng nên hắn không thể thấy rõ vẻ mặt cô. Đôi mắt hắn tràn ngập cảnh giác và đề phòng, giữa hai đầu lông mày dâng lên âm u cùng oán hận, như ác quỷ ẩn mình trong bóng tối đe dọa con mồi.

    Yêu nghiệt!

    Yêu nghiệt thật đáng sợ!

    Mau chạy thôi!

    Khuynh Diễm cúi người nhặt chiếc côn trên mặt đất, quay đầu bỏ đi.

    [Kí chủ, cô...]

    Làm sao?

    [Cô nhặt chiếc côn đó lên làm gì] Hệ Thống nghi ngờ hỏi.

    Khuynh Diễm không trả lời, nhưng rất nhanh Hệ Thống liền biết. Kí chủ bảo nó xử lý camera khu vực, còn cô đi thủ tiêu chiếc côn.

    Theo đầu óc đơn giản của Hệ Thống, hẳn là kí chủ đoán thiếu niên đáng thương trong hẻm kia sắp bỏ mạng, chiếc côn có dấu vân tay của cô, xử lý không khéo sẽ vô duyên vô cớ bị cảnh sát mời uống trà.

    Cho nên...

    [Kí chủ, ban đầu cô vứt chiếc côn xuống đất làm gì?]

    Khuynh Diễm mỉm cười: "Làm màu!"

    Hệ Thống co giật khóe miệng, kích động đến mức phát ra nhiệm vụ cho Khuynh Diễm.

    [Nhiệm vụ thế giới: Một giây thở, một giây cản trở Tần Ưu.]

    Hả? Cái gì?

    [Tần Ưu chính là người trong hẻm nhỏ ban nãy nha kí chủ, hắn sẽ khiến thế giới sụp đổ nha kí chủ.] Hệ Thống hớn hở giải thích.

    "Vậy ta quay lại giết hắn?" Khuynh Diễm dừng bước, nghiêng đầu cân nhắc: "Chết là hết việc."

    [Không nên nha kí chủ!]

    "Cũng đúng, hắn bị thương nghiêm trọng như vậy, chết chắc rồi. Ta sai người đến chờ hắn chết là được."

    Khuynh Diễm đưa tay vào túi mò tìm điện thoại, phải gọi vệ sĩ đến canh chừng hắn, tắt thở lập tức báo tin cho cô.

    [Đại nhân vật không thể chết, oán khí của hắn sẽ khiến thế giới sụp đổ, kí chủ hiến dâng linh hồn đó nha!]

    "Không thể giết, vậy cản trở thế nào? Nhốt lại?" Xem ra cô không làm chuyện phạm pháp là không được!

    Hệ Thống mệt tâm. Trông nó giống thể loại Hệ Thống thiếu đứng đắn chuyên làm chuyện phạm pháp sao? Nó là đứa trẻ đơn thuần đó!

    [Nhốt sẽ làm hắn sinh oán khí, một khi oán khí tích tụ quá nhiều, thế giới sẽ sụp đổ.]

    "Vậy tổ chức lừa đảo bọn mi muốn thế nào? Không được giết, không được nhốt, không được bỏ mặc, chẳng lẽ phải cung phụng hắn, lập cho hắn một tòa miếu giải trừ oán khí chắc?"

    [Đúng nha kí chủ, chính là giải trừ oán khí đó!] Hệ Thống vui mừng, kí chủ nhà nó cuối cùng đã được tổ quốc khai sáng: [Cô mau quay lại cứu hắn nha!]

    Cứu người?

    Cứu người làm sụp đổ thế giới?

    Giải trừ oán khí?

    Ta nghe nhầm sao?

    Khuynh Diễm ngoáy ngoáy lỗ tai. Chắc chắn là mệt mỏi quá nên nghe nhầm rồi! Về ngủ để tỉnh táo lại đi.

    [Tai kí chủ còn tốt, không nghe nhầm. Mau đi cứu người, nước sôi lửa bỏng rồi đó nha kí chủ!]

    Kí chủ không cảm nhận được sao? Thế giới đang vặn vẹo! Tình hình nguy cấp lắm rồi đó!

    Khuynh Diễm tiếp tục đi thẳng, nhất định không quay đầu.

    Giết người thì cô sẽ cân nhắc.

    Cứu người là không thể nào.

    Về về về!

    – –

    Khuynh Diễm hậm hực quay trở lại hẻm nhỏ tìm người.

    Mẹ nó!

    Cô cảm nhận được thế giới đang méo mó, mà nó càng méo mó, lực hút linh hồn càng mạnh mẽ.

    Không phải đau đớn khi linh hồn bị bài xích, mà là vô lực mất sức. Có thứ chết tiệt đang nhăm nhe ăn hết linh hồn tiểu nha đầu thiện lương cô!

    Hệ Thống, mi chờ đó! Ta nhất định luộc chín mi!

    [...] Liên quan gì đến nó? Nó chỉ là một đứa bé vô tội. Nữ nhân tàn bạo đến đứa bé cũng không tha!

    Trong hẻm nhỏ.

    Tần Ưu đưa mắt nhìn ánh đèn hắt vào từ phía ngoài xa xăm, cả cơ thể đầy vết thương, không còn cảm nhận được gì khác ngoài đau đớn trên da thịt. Xung quanh chỉ có máu tanh và rác rưởi, bóng đêm cô tịch kéo dài nuốt trọn linh hồn hắn.

    Một giọng nói không ngừng quanh quẩn trong tâm trí Tần Ưu, đây là nơi hắn thuộc về, một nơi cô quạnh chỉ còn lại bóng tối.

    Dù ánh sáng có ở ngay trước mắt, thì thứ ánh sáng đó cũng sẽ không bao giờ thuộc về hắn.

    Thế giới dù rộng lớn tốt đẹp, nhưng cũng sẽ không một ai nguyện ý chia sẻ sự tốt đẹp cùng hắn. Bọn họ đều muốn rút cạn sự sống hắn, đoạt đi sinh mệnh hắn, xem hắn là ác quỷ mà diệt trừ!

    Tần Ưu nhắm dần mắt lại, có lẽ hắn sẽ chết ở đây...

    Nhưng hắn không cam tâm!

    Người trên thế giới này đều tàn nhẫn với hắn! Nếu đã là đáng chết, vậy thì tất cả cùng diệt vong đi!

    Trong mơ màng Tần Ưu chợt nghe thấy một giọng nói lẩm bẩm: "Không phải là chết rồi đấy chứ?"

    Suy nghĩ oán hận dưới đáy lòng Tần Ưu bị âm thanh kia làm cho gián đoạn.

    Thân thể hắn được ai đó khẽ lay, Tần Ưu cố mở mắt, hắn mơ hồ nhìn thấy sườn mặt một cô gái. Ánh đèn ngoài phố hắt lên gương mặt cô, xông vào mắt hắn như ngọn đuốc rực rỡ.

    Cô cúi đầu nhìn hắn, ánh mắt đầy vẻ thất vọng: "Còn sống?"

    Khuynh Diễm kiểm tra hơi thở Tần Ưu, thấy hắn yếu ớt mở mắt nhìn mình, cô cau mày ấn điện thoại gọi vệ sĩ.

    Cô gái này là ai? Là người lúc nãy bỏ đi sao?

    Tần Ưu mơ hồ dần mất đi ý thức...

    – –

    [Truyện được đăng tại MangaToon]

    Đám người vệ sĩ xách đống vật phẩm cao qua đầu, tay chân mang vác cồng kềnh, hoảng loạn đứng trước cửa trung tâm mua sắm.

    Đại tiểu thư bị giật túi xách, liều mạng chạy theo cướp, mà bọn họ lại hoàn toàn bị cắt đuôi, phen này chắc chắn sẽ bị Sở tiên sinh xử lý!

    Phận làm vệ sĩ thật khổ quá a a a a a...

    Điện thoại chợt vang lên, là Đại tiểu thư!

    Bọn họ vội vàng gửi đống đồ vật trên tay, nhanh chóng chạy đến địa chỉ Khuynh Diễm gửi trong tin nhắn.

    Nhưng mà...

    Càng đi càng thấy không đúng lắm.

    Đại tiểu thư làm gì ở trong ngõ nhỏ tối tăm này? Không phải bị bắt cóc tống tiền chứ?

    Càng nghĩ càng hoảng sợ, nhưng khi đến nơi, bọn họ lập tức ước rằng đại tiểu thư bị bắt cóc còn tốt hơn!

    Thiếu niên toàn thân đầy máu, chật vật nằm dưới đất, hoàn toàn mất đi ý thức. Thiếu nữ đứng bên cạnh bễ nghễ nhìn xuống thiếu niên, ánh mắt an tĩnh không một tia cảm xúc.

    Chết...

    Chết người rồi!

    Đại tiểu thư nhà bọn họ giết người rồi!! Vệ sĩ phải kiêm cả tiêu hủy xác sao? Vệ sĩ không làm chuyện phạm pháp đâu mà...

    "Mang hắn đến bệnh viện." Khuynh Diễm quay đầu đối diện ánh mắt sợ hãi của vệ sĩ, nhạt giọng phân phó.

    "Hả? Bệnh viện sao?" Vệ sĩ giật mình hỏi.

    Khuynh Diễm nghiêng đầu: "Hay là trực tiếp cho hắn thêm một dao?"

    Dù sao cô cũng không cảm nhận được oán khí trên người hắn nữa. Hiện tại chết thì chắc thế giới sẽ không sụp đổ đâu nhỉ?

    "Đến bệnh viện! Lập tức đến bệnh viện!" Vệ sĩ hoảng hốt chạy đến, đẩy phăng Khuynh Diễm sang một bên, vừa lôi vừa kéo Tần Ưu biến mất như một cơn gió.

    Này...

    Các người là vệ sĩ của ta...

    Kéo nhau đi hết không cần bảo vệ ta nữa sao??

    – –

    Vệ sĩ mang thiếu niên đến bệnh viện, liền nhẹ nhõm ngã vật xuống đất.

    Không phạm pháp là tốt rồi!

    Nhìn sắc mặt đại tiểu thư lúc đó, cứ như cô ấy sẽ thật sự lụi cho thiếu niên kia một dao vậy.

    "Này, đại tiểu thư đâu?"

    "Không biết nha!"

    "Lúc nãy các cậu không dẫn cô ấy theo sao?"

    "Tôi không có. Các cậu không dẫn sao?"

    "..."

    Đám người vệ sĩ ngơ ngác nhìn nhau, hình như bọn họ vừa phát hiện ra một sự thật rất khủng khiếp...

    Đại tiểu thư bị bỏ lại một mình trong hẻm nhỏ!!!

    "Còn sống không?" Khuynh Diễm bước ra từ góc khuất hành lang, đi đến trước cửa phòng cấp cứu.

    "Trời ơi! Đại tiểu thư ở đây!" Đôi mắt vệ sĩ sáng lên.

    "Thật tốt quá! Tìm thấy Đại tiểu thư rồi!"

    "Chúng ta không làm rơi mất Đại tiểu thư!"

    Hai mươi người đàn ông to lớn ánh mắt sáng rỡ, ngoác miệng cười ha hả xúm lại vây quanh Khuynh Diễm, không ngừng ồn ào reo hò, chỉ còn thiếu mỗi việc nâng cô tung lên hô 'Đại tiểu thư vạn tuế' nữa thôi.

    Khuynh Diễm lùi lại, giật giật khóe miệng.

    Mẹ ơi!

    Thật đáng sợ!

    Tiểu nha đầu thiện lương bị dọa sợ hãi!

    "Các chú trơ mắt nhìn tôi bị giật túi xách, để tôi một mình đuổi theo cướp nguy hiểm trùng trùng, lại còn bỏ mặc tôi trong hẻm nhỏ. Những việc này, tính thế nào đây?" Khuynh Diễm giữ khoảng cách an toàn, mỉm cười nhàn nhạt hỏi.

    Đại tiểu thư cười thật xinh đẹp nha!

    Nhưng cô ấy vừa nói gì ấy nhỉ?

    "Không phải đâu Đại tiểu thư, chúng tôi xách trên tay nhiều đồ vật, không thể nhìn rõ nên mới không đuổi kịp cô." Vệ sĩ Ất vội vàng phân trần.

    "Đúng đó Đại tiểu thư, vì tình hình khẩn cấp nên chúng tôi mới bỏ quên... không phải, mới sơ xuất không hộ tống cô đến bệnh viện." Vệ sĩ Giáp liên thanh bổ sung.

    "Đại tiểu thư tha mạng! Chúng tôi có mẹ già con nhỏ em thơ nheo nhúc, không thể mất việc được đâu mà!" Vệ sĩ Bính giở giọng khóc lóc.

    "Đại tiểu thư độ lượng, về sau chúng tôi sẽ tận tâm tận lực bảo vệ cô!"

    "Đại tiểu thư... "

    Người trong bệnh viện dùng ánh mắt cổ quái nhìn nhóm người Khuynh Diễm, một đám đàn ông bặm trợn như xã hội đen lại khóc lóc bủa vây một cô gái nhỏ, còn luôn miệng gào xin 'tha mạng'.

    Cô bé nhỏ nhắn xinh đẹp kia không phải định đồ sát ở nơi công cộng đấy chứ?

    Người qua đường nhanh chóng chạy đi, ở lại sẽ bị vạ lây, xã hội hiện đại càng ngày càng phức tạp!

    Khuynh Diễm đè nén khát vọng muốn đập chết đám đại thúc trước mặt, khóc lóc xấu xí như vậy, đang muốn hù chết cô sao?

    " Muốn tôi không nói chuyện này với cha mẹ tôi cũng được, nhưng có một điều kiện. "

    " Tôi đáp ứng! "

    " Tôi cũng đáp ứng! "

    " Chúng tôi đáp ứng!"

    Mấy đại thúc vệ sĩ nhao nhao tươi cười đáp ứng.

    Khuynh Diễm co rút khóe môi, không phải phản ứng đầu tiên của người bình thường sẽ là hỏi điều kiện gì sao?

    Thôi quên đi, ngay từ đầu đám vệ sĩ này đã không được bình thường rồi.
     
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng mười hai 2021
  7. nhatdadiemvu

    Bài viết:
    0
    Chương 5: Quần Chúng Online (5)

    Tác giả: Nhất Dạ Diễm Vũ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Về sau các chú nhận tiền của cha mẹ tôi, nhưng phải đi theo tôi." Khuynh Diễm nâng ngón tay vén một lọn tóc ra sau tai, mỉm cười nói điều kiện.

    Vệ sĩ mở mắt ngơ ngác. Không phải hiện tại vốn là như vậy sao?

    "Muốn báo cáo việc của tôi, trước phải đưa tôi xem, không được tự ý nói linh tinh." Ta không muốn bị bất kì ai giám sát, dù là cha mẹ nguyên chủ cũng không được.

    "Vậy không tốt lắm đâu Đại tiểu thư...]"

    Vệ sĩ Giáp vẻ mặt khó xử, người thuê bọn họ là Sở tiên sinh, bọn họ quay đầu liền làm việc cho Sở tiểu thư thì không phù hợp đạo nghĩa giang hồ lắm.

    "Không tốt sao? Đúng thật là có chút không tốt...]" Khuynh Diễm nhíu mày suy nghĩ, chậm rãi gật gù, nói: "Vẫn là tôi báo cáo các chú thì hơn."

    "Không, không, Đại tiểu thư đừng báo cáo. Chúng tôi đồng ý, làm gì có chuyện không tốt chứ?" Vệ sĩ Ất vỗ lên đầu vệ sĩ Giáp một cái chát vang dội.

    "Nhưng mà...]" Vệ sĩ Giáp còn muốn nói gì đó.

    "Không nhưng nhị gì cả, Đại tiểu thư là lão đại!" Vệ sĩ Bính dứt khoát bịt chặt miệng vệ sĩ Giáp.

    "Được, các chú nhớ kỹ, bán đứng tôi...]" Khuynh Diễm kéo dài giọng nói, cong khóe môi, tay làm động tác cắt ngang cổ: "Tôi không chắc mình sẽ làm gì đâu."

    Vệ sĩ run cầm cập, Đại tiểu thư cười sao lại có đáng sợ như vậy chứ?

    Sở tiên sinh và Sở phu nhân chắc chắn con gái họ cần người bảo vệ sao?

    Sau khi nghe tin đại nhân vật không còn nguy hiểm đến tính mạng, an ổn tiếp tục sống. Khuynh Diễm thất vọng nộp cho hắn một năm viện phí, thầm chúc hắn nằm viện một năm...] không phải, nằm cả đời luôn để đỡ phải ra ngoài hủy diệt thế giới.

    Trong tiếng kêu la thảm thiết của Hệ Thống, cô quay lưng về nhà ngủ.

    Nó muốn cô ở lại chăm sóc đại nhân vật? Nằm mơ!!

    Ép buộc cô làm chuyện mất mặt như thế, còn muốn cô ở lại, để người khác nhìn rõ mặt cô à?

    [Kí chủ, ta ép cô làm chuyện gì mất mặt?] Hình như nó không hề để kí chủ làm chuyện sai trái nào...]

    "Cứu người!" Khuynh Diễm bất mãn: "Loại chuyện như cứu người, sau này tốt nhất đừng kêu ta làm."

    Cứu...] cứu người?

    Cứu người là chuyện mất mặt sao?

    Rốt cuộc nó nhặt được thể loại kí chủ gì thế này?

    – –

    [Truyện được đăng tại MangaToon]

    Tần gia.

    "Hắn thế nào rồi?"

    Người phụ nữ trung niên dựa vào sofa, khoác trên người chiếc váy lụa, tay nâng ly trà mẫu đơn tinh xảo. Bà ta ngồi vắt chân, cố bắt chước dáng vẻ người có tiền, nhưng khí chất lại rất kém, giọng nói chua loét chói tai.

    "Chủ nợ lần này rất lợi hại, không trả tiền tuyệt đối không thoát được tội." Thiếu niên trẻ tuổi ngồi đối diện, khuôn mặt lấm lét sợ hãi: "Nhưng mà lỡ như...] lỡ như hắn bị đánh chết, chúng ta...]"

    "Lo cái gì? Ai biết được chuyện này, giấy nợ đứng tên hắn, lại có cả hộ khẩu đính kèm, có truy cứu cũng là hắn tự làm tự chịu, tốt nhất là bị đánh chết!"

    Người phụ nữ đảo đảo mắt, giọng nói cay nghiệt: "Tối nay mẹ sẽ nói với cha con, dùng tiền riêng của mẹ thay hắn trả món nợ này, mẹ con chúng ta liền trở thành người hiểu chuyện, đúng không?"

    "Thật sự không sao chứ mẹ?" Thiếu niên cứ thấy bất an.

    "Sao lúc đi vay tiền không thấy con sợ? Đúng là không có tiền đồ!" Người phụ nữ mắng một tiếng, nhưng giọng không có nửa phần tức giận, đầy vẻ cưng chiều dung túng.

    "Lần này không chỉ có mình con, chị cũng có phần. Chị ấy dùng tiền mua túi xách đem tặng người ta, sao mẹ không mắng chị?" Thiếu niên uất ức.

    "Hai chị em các con đều như nhau, chỉ biết làm loạn. Sau này còn ra ngoài vay nhiều tiền như thế, mẹ sẽ mặc kệ các con. Không có Tần Ưu thì lấy ai gánh thay, không phải lúc nào mẹ cũng có thể giúp các con trả nợ."

    "Con biết rồi. Con nhất định sẽ ngoan ngoãn!" Thiếu niên cười nịnh nọt hứa hẹn.

    "Con của mẹ đều rất ngoan!" Người phụ nữ âu yếm nhìn thiếu niên, chợt nghĩ tới chuyện gì đó, lập tức nghiến răng giận dữ: "Chỉ tại Tần Ưu và con hồ ly tinh kia, mẹ sẽ cho bọn chúng sớm đoàn tụ với nhau!"

    Ting ting ting.

    Tiếng chuông cửa vang lên, người phụ nữ liền vội vàng đứng dậy: "Cha con về, mau chuẩn bị!"



    Bốp!

    Ông Tần giận dữ đập tay lên bàn.

    "Hôm nay chủ nợ tìm đến tận nhà, không ngờ...] Tiểu Ưu lại có thể làm ra chuyện này. May mà có Tiểu Nam ở nhà, nếu không...] nếu không...]" Bà Tần giọng run run, rồi như không kiềm nén được nữa, nước mắt liền giọt ngắn giọt dài rơi xuống.

    "Được rồi, khóc cái gì?"

    Ông Tần hơi hạ giọng, nhưng khóe mắt liếc qua tờ giấy nợ kí tên Tần Ưu, ông ta lại rống lên: "Thằng khốn kiếp, năm lần bảy lượt tôi phải lấy tiền công ty ra trả nợ cho nó. Tần Ưu đâu? Gọi nó đến đây!"

    "Tiểu Ưu vẫn chưa về...] ông...] ông đừng tức giận. Tiểu Ưu còn nhỏ, cũng không thể trách nó." Bà Tần thút thít, sâu kín trong đáy mắt lóe lên một tia âm ngoan.

    "Còn nhỏ? Tiểu Nam là em trai nó, cũng không nhìn xem Tiểu Nam có bao nhiêu ngoan ngoãn, còn nó thì sao?" Ông Tần giận đến đỏ cả mắt: "Nó không về thì bảo nó không cần về nữa, có chết cũng không liên quan đến Tần gia!"

    "Tôi biết công ty gần đây không dễ dàng, tôi có chút tiền để dành, ông cứ lấy tạm trả nợ cho thằng bé. Sau đó chúng ta gọi Tiểu Ưu về, từ từ dạy dỗ. Thằng bé thông minh hiểu chuyện, nhất định sẽ không tái phạm."

    Bà Tần ngoài mặt nói lời chân thành bảo vệ Tần Ưu, nhưng đáy lòng lại mừng thầm, cũng không hề cảm thấy có một điểm cắn rứt lương tâm nào.

    "Hiểu chuyện? Nó đã vay tiền bao nhiêu lần rồi? Bà muốn cho nó phá sạch cái nhà này sao?"

    "Dù gì Tiểu Ưu cũng là con trai ông...] lỡ như...] lỡ như đám người đó làm gì thằng bé...] chỉ một lần này nữa thôi, về sau chúng ta sẽ mặc kệ, được không ông?" Bà Tần nhẹ giọng nài nỉ.

    Làm sao bà ta dám bỏ mặc món nợ này, nợ là do Tần Nam vay, Tần Ưu vốn chỉ là chịu tội thay.

    Đợi Tần Ưu chết rồi, chủ nợ có thể không truy cứu tới con trai bà ta sao?

    Bà ta phải nhanh chóng trả nợ để bảo vệ Tần Nam, lại thuận tiện để ông Tần nhìn thấy bà ta có bao nhiêu nhẫn nhịn yêu thương con riêng của ông. Tội gì mà bà ta không tranh thủ cơ hội tốt này?

    Ông Tần chần chờ suy nghĩ, dù thế nào thì Tần Ưu cũng là con trai ông... Quan trọng là phần gia sản mẹ hắn để lại, Liễu gia tài sản nhiều như thế, ông vẫn chưa tra ra được. Tần Ưu cứ một mực nói không biết... càng nghĩ càng tức giận.

    Ông Tần nhìn vợ, gần đầy bà trở nên hiểu chuyện hơn rất nhiều. Bà nhẫn nhịn như thế, ông vẫn nên đối xử với bà tốt hơn.

    "Được rồi, chỉ một lần này nữa thôi, sau này sẽ mặc kệ nó. Bà nghỉ ngơi sớm đi, sắp tới thu xếp chút, cả nhà chúng ta cùng đi du lịch."

    "Thật sao?" Bà Tần vui mừng, ánh mắt lấp lánh nhìn chồng.

    Bà ta cảm thấy mình đúng là rất thông minh, có thể tính toán vẹn toàn như vậy, ông Tần rất ít khi chủ động quan tâm bà thế này.

    "Bà dặn dò mấy đứa nhỏ đi, không cần nói với Tần Ưu. Tôi không muốn nhìn thấy mặt nó!" Nhắc đến Tần Ưu, ông ta liền nghiến răng ghét bỏ.

    "Như vậy không tốt lắm...]" Bà Tần vẻ mặt khó xử nhưng đáy lòng lại khấp khởi. Ông có muốn nhìn thấy Tần Ưu, e cũng khó mà thấy được!

    "Quyết định như vậy đi!" Ông Tần cứng rắn, tỏ ý không thể cự tuyệt.

    Bà Tần trưng ra bộ mặt muốn nói lại thôi, cuối cùng im lặng tiến đến nằm trong lòng chồng. Ông Tần hơi nhíu mày, đưa tay muốn đẩy bà ta ra, nhưng lại nghĩ đến phần tiền bà chi trả món nợ của Tần Ưu, lại miễn cưỡng kéo bà vào lòng.

    Bà Tần vui mừng nhắm mắt lại, đã rất lâu rồi bà không được chồng ôm ấp cưng chiều thế này.

    – –

    Tần Ưu mở mắt, cảnh giác quan sát xung quanh.

    Mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi, ống truyền dịch cắm trên tay, đau nhức âm ỉ lan khắp cơ thể.

    Đây là bệnh viện.

    Tần Ưu mơ hồ nhớ lại, hình như có người đã cứu hắn. Nếu hắn nhớ không lầm thì đó chính là một cô gái hoàn toàn xa lạ.

    Cô từ đâu xông vào đánh nhau với đám người trong hẻm nhỏ, đánh xong cô liền bỏ mặc hắn. Tần Ưu không thất vọng, cũng không trách móc, bởi hắn chưa bao giờ kỳ vọng điều gì từ người khác.

    Khi còn bé, lúc hắn bị ức hiếp, bắt nạt, hắn đã từng thấy tủi thân, cũng đã từng khóc trong tuyệt vọng, từng cầu mong một người nào đó đến bên giúp đỡ hắn, bảo vệ hắn.

    Nhưng dần dần, hắn nhận ra mình vốn dĩ rất cô độc. Thế gian rộng lớn nhưng không một ai cần hắn, ngay cả gia đình cũng không.

    Vốn dĩ người Tần gia chưa bao giờ xem hắn là gia đình. Từ ban đầu, chỉ có hắn đơn phương khát cầu tình cảm gia đình từ bọn họ.

    Càng trưởng thành, hắn càng nhận ra bản thân buồn cười đến mức nào. Tần gia vốn dĩ không cần hắn, thứ bọn họ cần chỉ là tiền tài mẹ hắn để lại.

    Hắn mang trên người danh nghĩa thiếu gia nhà họ Tần, nhưng chưa một ngày nào trôi qua tốt đẹp.

    Ông Tần chỉ quan tâm đến tiền, ngày ngày không ngừng đánh đập hắn.

    Ông ta nhốt hắn bên dưới tầng hầm tối tăm, có lúc còn bỏ quên hắn nhiều ngày, chỉ đến khi bực tức tìm người trút giận ông ta mới nhớ ra hắn.

    Bà Tần thường xuyên mắng chửi hắn, mỉa mai mẹ hắn, nhưng bà ta lại rất giỏi diễn kịch trước mặt ông Tần.

    Tên khốn Tần Nam luôn dẫn người đến gây chuyện với hắn, xem hắn như là trò chơi mà đánh đập, sỉ nhục. Bà Tần che chở đứa con này rất tốt, mỗi lần Tần Nam làm sai, người gánh tội luôn là hắn.

    Tần Nam vay tiền ăn chơi, luôn là dùng tên của Tần Ưu, dễ dàng như vậy?

    Đúng, rất dễ dàng! Bởi vì Tần Nam đã quen với việc không chịu trách nhiệm, mà bà Tần cũng đã quen giúp Tần Nam đổ mọi lỗi lầm lên đầu hắn.

    Dần dần, Tần Ưu không còn hy vọng ai đến bên bảo vệ hắn nữa, người duy nhất có thể bảo vệ hắn là chính bản thân hắn. Tần Ưu bắt đầu phản kháng, hắn đánh đồng bọn của Tần Nam, đánh luôn cả tên khốn Tần Nam. Hắn như một con thú dữ phát điên, không ai có thể ngăn lại được.

    Tần Nam sợ hãi hắn, bà Tần oán hận hắn, ông Tần cực kỳ thất vọng về hắn. Nhưng Tần Ưu không quan tâm, hắn muốn mạnh mẽ hơn, để bọn họ không thể động đến hắn được nữa.

    Hắn muốn trả thù!

    Đúng vậy!

    Hắn muốn trả thù Tần gia, trả thù tất cả những người ức hiếp hắn!

    Hắn sẽ mạnh đến mức không một ai tổn hại đến hắn được nữa.

    Nhưng hắn lại tính sai một bước...]

    Hắn đến cùng cũng chỉ là học sinh, làm sao đủ sức đấu với đám chủ nợ mà Tần Nam gây sự. Suýt chút nữa thì hắn đã chết...] nhưng hắn không sợ hãi.

    Với Tần Ưu mà nói, sống hay chết đều không quá khác nhau, bởi chính hắn cũng không biết mình đang sống vì điều gì. Chỉ là, nếu hắn chết dễ dàng như thế, mẹ con Tần Nam sẽ rất hả hê, hắn không cam tâm! Hắn muốn họ phải trả giá!

    Tần Ưu nhớ đến cô gái cứu hắn, rõ ràng cô ấy đã bỏ đi, nhưng sau đó lại mang hắn đến bệnh viện. Hắn cảm nhận được sự không tình nguyện phát ra từ cô ấy. Là một người rất kỳ lạ!

    Bác sĩ đến kiểm tra cho Tần Ưu, hỏi hắn có cần báo cho người nhà hay không? Tần Ưu thấy hơi mỉa mai, hắn làm gì có người nhà?

    Tần Ưu chọn không báo, hắn hỏi người đưa hắn đến là ai, nhưng không ai rõ danh tín cô gái đó, chỉ biết cô ấy nộp cho hắn một năm tiền viện phí.

    Tần Ưu nhíu mày nghi hoặc, cô ấy có ý gì?

    Mọi người khen ngợi cô gái này hào phóng giúp đỡ người xa lạ, lại còn không lưu danh tín, nhưng hắn cảm thấy có gì đó không đúng lắm...]

    Cô gái đó, chỉ là trùng hợp thôi sao?
     
    Út heo, Thanh Ngoc TaiTuệ Trân thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng mười hai 2021
  8. nhatdadiemvu

    Bài viết:
    0
    Chương 5: Quần Chúng Online (5)

    Tác giả: Nhất Dạ Diễm Vũ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vì vấn đề bản quyền, mà mình lại không được xóa chương tại VNO, nên mình đành đăng lại chương cũ. Các bạn muốn theo dõi nội dung tiếp theo thì hãy truy cập Mangatoon hoặc Noveltoon, tìm kiếm từ khóa "Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ" nhé.

    "Về sau các chú nhận tiền của cha mẹ tôi, nhưng phải đi theo tôi." Khuynh Diễm nâng ngón tay vén một lọn tóc ra sau tai, mỉm cười nói điều kiện.

    Vệ sĩ mở mắt ngơ ngác. Không phải hiện tại vốn là như vậy sao?

    "Muốn báo cáo việc của tôi, trước phải đưa tôi xem, không được tự ý nói linh tinh." Ta không muốn bị bất kì ai giám sát, dù là cha mẹ nguyên chủ cũng không được.

    "Vậy không tốt lắm đâu Đại tiểu thư...]"

    Vệ sĩ Giáp vẻ mặt khó xử, người thuê bọn họ là Sở tiên sinh, bọn họ quay đầu liền làm việc cho Sở tiểu thư thì không phù hợp đạo nghĩa giang hồ lắm.

    "Không tốt sao? Đúng thật là có chút không tốt...]" Khuynh Diễm nhíu mày suy nghĩ, chậm rãi gật gù, nói: "Vẫn là tôi báo cáo các chú thì hơn."

    "Không, không, Đại tiểu thư đừng báo cáo. Chúng tôi đồng ý, làm gì có chuyện không tốt chứ?" Vệ sĩ Ất vỗ lên đầu vệ sĩ Giáp một cái chát vang dội.

    "Nhưng mà...]" Vệ sĩ Giáp còn muốn nói gì đó.

    "Không nhưng nhị gì cả, Đại tiểu thư là lão đại!" Vệ sĩ Bính dứt khoát bịt chặt miệng vệ sĩ Giáp.

    "Được, các chú nhớ kỹ, bán đứng tôi...]" Khuynh Diễm kéo dài giọng nói, cong khóe môi, tay làm động tác cắt ngang cổ: "Tôi không chắc mình sẽ làm gì đâu."

    Vệ sĩ run cầm cập, Đại tiểu thư cười sao lại có đáng sợ như vậy chứ?

    Sở tiên sinh và Sở phu nhân chắc chắn con gái họ cần người bảo vệ sao?

    Sau khi nghe tin đại nhân vật không còn nguy hiểm đến tính mạng, an ổn tiếp tục sống. Khuynh Diễm thất vọng nộp cho hắn một năm viện phí, thầm chúc hắn nằm viện một năm...] không phải, nằm cả đời luôn để đỡ phải ra ngoài hủy diệt thế giới.

    Trong tiếng kêu la thảm thiết của Hệ Thống, cô quay lưng về nhà ngủ.

    Nó muốn cô ở lại chăm sóc đại nhân vật? Nằm mơ!!

    Ép buộc cô làm chuyện mất mặt như thế, còn muốn cô ở lại, để người khác nhìn rõ mặt cô à?

    [Kí chủ, ta ép cô làm chuyện gì mất mặt?] Hình như nó không hề để kí chủ làm chuyện sai trái nào...]

    "Cứu người!" Khuynh Diễm bất mãn: "Loại chuyện như cứu người, sau này tốt nhất đừng kêu ta làm."

    Cứu...] cứu người?

    Cứu người là chuyện mất mặt sao?

    Rốt cuộc nó nhặt được thể loại kí chủ gì thế này?

    – –

    [Truyện được đăng tại MangaToon]

    Tần gia.

    "Hắn thế nào rồi?"

    Người phụ nữ trung niên dựa vào sofa, khoác trên người chiếc váy lụa, tay nâng ly trà mẫu đơn tinh xảo. Bà ta ngồi vắt chân, cố bắt chước dáng vẻ người có tiền, nhưng khí chất lại rất kém, giọng nói chua loét chói tai.

    "Chủ nợ lần này rất lợi hại, không trả tiền tuyệt đối không thoát được tội." Thiếu niên trẻ tuổi ngồi đối diện, khuôn mặt lấm lét sợ hãi: "Nhưng mà lỡ như...] lỡ như hắn bị đánh chết, chúng ta...]"

    "Lo cái gì? Ai biết được chuyện này, giấy nợ đứng tên hắn, lại có cả hộ khẩu đính kèm, có truy cứu cũng là hắn tự làm tự chịu, tốt nhất là bị đánh chết!"

    Người phụ nữ đảo đảo mắt, giọng nói cay nghiệt: "Tối nay mẹ sẽ nói với cha con, dùng tiền riêng của mẹ thay hắn trả món nợ này, mẹ con chúng ta liền trở thành người hiểu chuyện, đúng không?"

    "Thật sự không sao chứ mẹ?" Thiếu niên cứ thấy bất an.

    "Sao lúc đi vay tiền không thấy con sợ? Đúng là không có tiền đồ!" Người phụ nữ mắng một tiếng, nhưng giọng không có nửa phần tức giận, đầy vẻ cưng chiều dung túng.

    "Lần này không chỉ có mình con, chị cũng có phần. Chị ấy dùng tiền mua túi xách đem tặng người ta, sao mẹ không mắng chị?" Thiếu niên uất ức.

    "Hai chị em các con đều như nhau, chỉ biết làm loạn. Sau này còn ra ngoài vay nhiều tiền như thế, mẹ sẽ mặc kệ các con. Không có Tần Ưu thì lấy ai gánh thay, không phải lúc nào mẹ cũng có thể giúp các con trả nợ."

    "Con biết rồi. Con nhất định sẽ ngoan ngoãn!" Thiếu niên cười nịnh nọt hứa hẹn.

    "Con của mẹ đều rất ngoan!" Người phụ nữ âu yếm nhìn thiếu niên, chợt nghĩ tới chuyện gì đó, lập tức nghiến răng giận dữ: "Chỉ tại Tần Ưu và con hồ ly tinh kia, mẹ sẽ cho bọn chúng sớm đoàn tụ với nhau!"

    Ting ting ting.

    Tiếng chuông cửa vang lên, người phụ nữ liền vội vàng đứng dậy: "Cha con về, mau chuẩn bị!"



    Bốp!

    Ông Tần giận dữ đập tay lên bàn.

    "Hôm nay chủ nợ tìm đến tận nhà, không ngờ...] Tiểu Ưu lại có thể làm ra chuyện này. May mà có Tiểu Nam ở nhà, nếu không...] nếu không...]" Bà Tần giọng run run, rồi như không kiềm nén được nữa, nước mắt liền giọt ngắn giọt dài rơi xuống.

    "Được rồi, khóc cái gì?"

    Ông Tần hơi hạ giọng, nhưng khóe mắt liếc qua tờ giấy nợ kí tên Tần Ưu, ông ta lại rống lên: "Thằng khốn kiếp, năm lần bảy lượt tôi phải lấy tiền công ty ra trả nợ cho nó. Tần Ưu đâu? Gọi nó đến đây!"

    "Tiểu Ưu vẫn chưa về...] ông...] ông đừng tức giận. Tiểu Ưu còn nhỏ, cũng không thể trách nó." Bà Tần thút thít, sâu kín trong đáy mắt lóe lên một tia âm ngoan.

    "Còn nhỏ? Tiểu Nam là em trai nó, cũng không nhìn xem Tiểu Nam có bao nhiêu ngoan ngoãn, còn nó thì sao?" Ông Tần giận đến đỏ cả mắt: "Nó không về thì bảo nó không cần về nữa, có chết cũng không liên quan đến Tần gia!"

    "Tôi biết công ty gần đây không dễ dàng, tôi có chút tiền để dành, ông cứ lấy tạm trả nợ cho thằng bé. Sau đó chúng ta gọi Tiểu Ưu về, từ từ dạy dỗ. Thằng bé thông minh hiểu chuyện, nhất định sẽ không tái phạm."

    Bà Tần ngoài mặt nói lời chân thành bảo vệ Tần Ưu, nhưng đáy lòng lại mừng thầm, cũng không hề cảm thấy có một điểm cắn rứt lương tâm nào.

    "Hiểu chuyện? Nó đã vay tiền bao nhiêu lần rồi? Bà muốn cho nó phá sạch cái nhà này sao?"

    "Dù gì Tiểu Ưu cũng là con trai ông...] lỡ như...] lỡ như đám người đó làm gì thằng bé...] chỉ một lần này nữa thôi, về sau chúng ta sẽ mặc kệ, được không ông?" Bà Tần nhẹ giọng nài nỉ.

    Làm sao bà ta dám bỏ mặc món nợ này, nợ là do Tần Nam vay, Tần Ưu vốn chỉ là chịu tội thay.

    Đợi Tần Ưu chết rồi, chủ nợ có thể không truy cứu tới con trai bà ta sao?

    Bà ta phải nhanh chóng trả nợ để bảo vệ Tần Nam, lại thuận tiện để ông Tần nhìn thấy bà ta có bao nhiêu nhẫn nhịn yêu thương con riêng của ông. Tội gì mà bà ta không tranh thủ cơ hội tốt này?

    Ông Tần chần chờ suy nghĩ, dù thế nào thì Tần Ưu cũng là con trai ông... Quan trọng là phần gia sản mẹ hắn để lại, Liễu gia tài sản nhiều như thế, ông vẫn chưa tra ra được. Tần Ưu cứ một mực nói không biết... càng nghĩ càng tức giận.

    Ông Tần nhìn vợ, gần đầy bà trở nên hiểu chuyện hơn rất nhiều. Bà nhẫn nhịn như thế, ông vẫn nên đối xử với bà tốt hơn.

    "Được rồi, chỉ một lần này nữa thôi, sau này sẽ mặc kệ nó. Bà nghỉ ngơi sớm đi, sắp tới thu xếp chút, cả nhà chúng ta cùng đi du lịch."

    "Thật sao?" Bà Tần vui mừng, ánh mắt lấp lánh nhìn chồng.

    Bà ta cảm thấy mình đúng là rất thông minh, có thể tính toán vẹn toàn như vậy, ông Tần rất ít khi chủ động quan tâm bà thế này.

    "Bà dặn dò mấy đứa nhỏ đi, không cần nói với Tần Ưu. Tôi không muốn nhìn thấy mặt nó!" Nhắc đến Tần Ưu, ông ta liền nghiến răng ghét bỏ.

    "Như vậy không tốt lắm...]" Bà Tần vẻ mặt khó xử nhưng đáy lòng lại khấp khởi. Ông có muốn nhìn thấy Tần Ưu, e cũng khó mà thấy được!

    "Quyết định như vậy đi!" Ông Tần cứng rắn, tỏ ý không thể cự tuyệt.

    Bà Tần trưng ra bộ mặt muốn nói lại thôi, cuối cùng im lặng tiến đến nằm trong lòng chồng. Ông Tần hơi nhíu mày, đưa tay muốn đẩy bà ta ra, nhưng lại nghĩ đến phần tiền bà chi trả món nợ của Tần Ưu, lại miễn cưỡng kéo bà vào lòng.

    Bà Tần vui mừng nhắm mắt lại, đã rất lâu rồi bà không được chồng ôm ấp cưng chiều thế này.

    – –

    Tần Ưu mở mắt, cảnh giác quan sát xung quanh.

    Mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi, ống truyền dịch cắm trên tay, đau nhức âm ỉ lan khắp cơ thể.

    Đây là bệnh viện.

    Tần Ưu mơ hồ nhớ lại, hình như có người đã cứu hắn. Nếu hắn nhớ không lầm thì đó chính là một cô gái hoàn toàn xa lạ.

    Cô từ đâu xông vào đánh nhau với đám người trong hẻm nhỏ, đánh xong cô liền bỏ mặc hắn. Tần Ưu không thất vọng, cũng không trách móc, bởi hắn chưa bao giờ kỳ vọng điều gì từ người khác.

    Khi còn bé, lúc hắn bị ức hiếp, bắt nạt, hắn đã từng thấy tủi thân, cũng đã từng khóc trong tuyệt vọng, từng cầu mong một người nào đó đến bên giúp đỡ hắn, bảo vệ hắn.

    Nhưng dần dần, hắn nhận ra mình vốn dĩ rất cô độc. Thế gian rộng lớn nhưng không một ai cần hắn, ngay cả gia đình cũng không.

    Vốn dĩ người Tần gia chưa bao giờ xem hắn là gia đình. Từ ban đầu, chỉ có hắn đơn phương khát cầu tình cảm gia đình từ bọn họ.

    Càng trưởng thành, hắn càng nhận ra bản thân buồn cười đến mức nào. Tần gia vốn dĩ không cần hắn, thứ bọn họ cần chỉ là tiền tài mẹ hắn để lại.

    Hắn mang trên người danh nghĩa thiếu gia nhà họ Tần, nhưng chưa một ngày nào trôi qua tốt đẹp.

    Ông Tần chỉ quan tâm đến tiền, ngày ngày không ngừng đánh đập hắn.

    Ông ta nhốt hắn bên dưới tầng hầm tối tăm, có lúc còn bỏ quên hắn nhiều ngày, chỉ đến khi bực tức tìm người trút giận ông ta mới nhớ ra hắn.

    Bà Tần thường xuyên mắng chửi hắn, mỉa mai mẹ hắn, nhưng bà ta lại rất giỏi diễn kịch trước mặt ông Tần.

    Tên khốn Tần Nam luôn dẫn người đến gây chuyện với hắn, xem hắn như là trò chơi mà đánh đập, sỉ nhục. Bà Tần che chở đứa con này rất tốt, mỗi lần Tần Nam làm sai, người gánh tội luôn là hắn.

    Tần Nam vay tiền ăn chơi, luôn là dùng tên của Tần Ưu, dễ dàng như vậy?

    Đúng, rất dễ dàng! Bởi vì Tần Nam đã quen với việc không chịu trách nhiệm, mà bà Tần cũng đã quen giúp Tần Nam đổ mọi lỗi lầm lên đầu hắn.

    Dần dần, Tần Ưu không còn hy vọng ai đến bên bảo vệ hắn nữa, người duy nhất có thể bảo vệ hắn là chính bản thân hắn. Tần Ưu bắt đầu phản kháng, hắn đánh đồng bọn của Tần Nam, đánh luôn cả tên khốn Tần Nam. Hắn như một con thú dữ phát điên, không ai có thể ngăn lại được.

    Tần Nam sợ hãi hắn, bà Tần oán hận hắn, ông Tần cực kỳ thất vọng về hắn. Nhưng Tần Ưu không quan tâm, hắn muốn mạnh mẽ hơn, để bọn họ không thể động đến hắn được nữa.

    Hắn muốn trả thù!

    Đúng vậy!

    Hắn muốn trả thù Tần gia, trả thù tất cả những người ức hiếp hắn!

    Hắn sẽ mạnh đến mức không một ai tổn hại đến hắn được nữa.

    Nhưng hắn lại tính sai một bước...]

    Hắn đến cùng cũng chỉ là học sinh, làm sao đủ sức đấu với đám chủ nợ mà Tần Nam gây sự. Suýt chút nữa thì hắn đã chết...] nhưng hắn không sợ hãi.

    Với Tần Ưu mà nói, sống hay chết đều không quá khác nhau, bởi chính hắn cũng không biết mình đang sống vì điều gì. Chỉ là, nếu hắn chết dễ dàng như thế, mẹ con Tần Nam sẽ rất hả hê, hắn không cam tâm! Hắn muốn họ phải trả giá!

    Tần Ưu nhớ đến cô gái cứu hắn, rõ ràng cô ấy đã bỏ đi, nhưng sau đó lại mang hắn đến bệnh viện. Hắn cảm nhận được sự không tình nguyện phát ra từ cô ấy. Là một người rất kỳ lạ!

    Bác sĩ đến kiểm tra cho Tần Ưu, hỏi hắn có cần báo cho người nhà hay không? Tần Ưu thấy hơi mỉa mai, hắn làm gì có người nhà?

    Tần Ưu chọn không báo, hắn hỏi người đưa hắn đến là ai, nhưng không ai rõ danh tín cô gái đó, chỉ biết cô ấy nộp cho hắn một năm tiền viện phí.

    Tần Ưu nhíu mày nghi hoặc, cô ấy có ý gì?

    Mọi người khen ngợi cô gái này hào phóng giúp đỡ người xa lạ, lại còn không lưu danh tín, nhưng hắn cảm thấy có gì đó không đúng lắm...]

    Cô gái đó, chỉ là trùng hợp thôi sao?
     
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng mười hai 2021
  9. nhatdadiemvu

    Bài viết:
    0
    Chương 5: Quần Chúng Online (5)

    Tác giả: Nhất Dạ Diễm Vũ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vì vấn đề bản quyền, mà mình lại không được xóa chương tại đây, nên mình đành đăng lại chương cũ. Các bạn muốn theo dõi nội dung tiếp theo thì hãy truy cập Mangatoon hoặc Noveltoon, tìm kiếm từ khóa "Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ" nhé.

    "Về sau các chú nhận tiền của cha mẹ tôi, nhưng phải đi theo tôi." Khuynh Diễm nâng ngón tay vén một lọn tóc ra sau tai, mỉm cười nói điều kiện.

    Vệ sĩ mở mắt ngơ ngác. Không phải hiện tại vốn là như vậy sao?

    "Muốn báo cáo việc của tôi, trước phải đưa tôi xem, không được tự ý nói linh tinh." Ta không muốn bị bất kì ai giám sát, dù là cha mẹ nguyên chủ cũng không được.

    "Vậy không tốt lắm đâu Đại tiểu thư...]"

    Vệ sĩ Giáp vẻ mặt khó xử, người thuê bọn họ là Sở tiên sinh, bọn họ quay đầu liền làm việc cho Sở tiểu thư thì không phù hợp đạo nghĩa giang hồ lắm.

    "Không tốt sao? Đúng thật là có chút không tốt...]" Khuynh Diễm nhíu mày suy nghĩ, chậm rãi gật gù, nói: "Vẫn là tôi báo cáo các chú thì hơn."

    "Không, không, Đại tiểu thư đừng báo cáo. Chúng tôi đồng ý, làm gì có chuyện không tốt chứ?" Vệ sĩ Ất vỗ lên đầu vệ sĩ Giáp một cái chát vang dội.

    "Nhưng mà...]" Vệ sĩ Giáp còn muốn nói gì đó.

    "Không nhưng nhị gì cả, Đại tiểu thư là lão đại!" Vệ sĩ Bính dứt khoát bịt chặt miệng vệ sĩ Giáp.

    "Được, các chú nhớ kỹ, bán đứng tôi...]" Khuynh Diễm kéo dài giọng nói, cong khóe môi, tay làm động tác cắt ngang cổ: "Tôi không chắc mình sẽ làm gì đâu."

    Vệ sĩ run cầm cập, Đại tiểu thư cười sao lại có đáng sợ như vậy chứ?

    Sở tiên sinh và Sở phu nhân chắc chắn con gái họ cần người bảo vệ sao?

    Sau khi nghe tin đại nhân vật không còn nguy hiểm đến tính mạng, an ổn tiếp tục sống. Khuynh Diễm thất vọng nộp cho hắn một năm viện phí, thầm chúc hắn nằm viện một năm...] không phải, nằm cả đời luôn để đỡ phải ra ngoài hủy diệt thế giới.

    Trong tiếng kêu la thảm thiết của Hệ Thống, cô quay lưng về nhà ngủ.

    Nó muốn cô ở lại chăm sóc đại nhân vật? Nằm mơ!!

    Ép buộc cô làm chuyện mất mặt như thế, còn muốn cô ở lại, để người khác nhìn rõ mặt cô à?

    [Kí chủ, ta ép cô làm chuyện gì mất mặt?] Hình như nó không hề để kí chủ làm chuyện sai trái nào...]

    "Cứu người!" Khuynh Diễm bất mãn: "Loại chuyện như cứu người, sau này tốt nhất đừng kêu ta làm."

    Cứu...] cứu người?

    Cứu người là chuyện mất mặt sao?

    Rốt cuộc nó nhặt được thể loại kí chủ gì thế này?

    – –

    [Truyện được đăng tại MangaToon]

    Tần gia.

    "Hắn thế nào rồi?"

    Người phụ nữ trung niên dựa vào sofa, khoác trên người chiếc váy lụa, tay nâng ly trà mẫu đơn tinh xảo. Bà ta ngồi vắt chân, cố bắt chước dáng vẻ người có tiền, nhưng khí chất lại rất kém, giọng nói chua loét chói tai.

    "Chủ nợ lần này rất lợi hại, không trả tiền tuyệt đối không thoát được tội." Thiếu niên trẻ tuổi ngồi đối diện, khuôn mặt lấm lét sợ hãi: "Nhưng mà lỡ như...] lỡ như hắn bị đánh chết, chúng ta...]"

    "Lo cái gì? Ai biết được chuyện này, giấy nợ đứng tên hắn, lại có cả hộ khẩu đính kèm, có truy cứu cũng là hắn tự làm tự chịu, tốt nhất là bị đánh chết!"

    Người phụ nữ đảo đảo mắt, giọng nói cay nghiệt: "Tối nay mẹ sẽ nói với cha con, dùng tiền riêng của mẹ thay hắn trả món nợ này, mẹ con chúng ta liền trở thành người hiểu chuyện, đúng không?"

    "Thật sự không sao chứ mẹ?" Thiếu niên cứ thấy bất an.

    "Sao lúc đi vay tiền không thấy con sợ? Đúng là không có tiền đồ!" Người phụ nữ mắng một tiếng, nhưng giọng không có nửa phần tức giận, đầy vẻ cưng chiều dung túng.

    "Lần này không chỉ có mình con, chị cũng có phần. Chị ấy dùng tiền mua túi xách đem tặng người ta, sao mẹ không mắng chị?" Thiếu niên uất ức.

    "Hai chị em các con đều như nhau, chỉ biết làm loạn. Sau này còn ra ngoài vay nhiều tiền như thế, mẹ sẽ mặc kệ các con. Không có Tần Ưu thì lấy ai gánh thay, không phải lúc nào mẹ cũng có thể giúp các con trả nợ."

    "Con biết rồi. Con nhất định sẽ ngoan ngoãn!" Thiếu niên cười nịnh nọt hứa hẹn.

    "Con của mẹ đều rất ngoan!" Người phụ nữ âu yếm nhìn thiếu niên, chợt nghĩ tới chuyện gì đó, lập tức nghiến răng giận dữ: "Chỉ tại Tần Ưu và con hồ ly tinh kia, mẹ sẽ cho bọn chúng sớm đoàn tụ với nhau!"

    Ting ting ting.

    Tiếng chuông cửa vang lên, người phụ nữ liền vội vàng đứng dậy: "Cha con về, mau chuẩn bị!"



    Bốp!

    Ông Tần giận dữ đập tay lên bàn.

    "Hôm nay chủ nợ tìm đến tận nhà, không ngờ...] Tiểu Ưu lại có thể làm ra chuyện này. May mà có Tiểu Nam ở nhà, nếu không...] nếu không...]" Bà Tần giọng run run, rồi như không kiềm nén được nữa, nước mắt liền giọt ngắn giọt dài rơi xuống.

    "Được rồi, khóc cái gì?"

    Ông Tần hơi hạ giọng, nhưng khóe mắt liếc qua tờ giấy nợ kí tên Tần Ưu, ông ta lại rống lên: "Thằng khốn kiếp, năm lần bảy lượt tôi phải lấy tiền công ty ra trả nợ cho nó. Tần Ưu đâu? Gọi nó đến đây!"

    "Tiểu Ưu vẫn chưa về...] ông...] ông đừng tức giận. Tiểu Ưu còn nhỏ, cũng không thể trách nó." Bà Tần thút thít, sâu kín trong đáy mắt lóe lên một tia âm ngoan.

    "Còn nhỏ? Tiểu Nam là em trai nó, cũng không nhìn xem Tiểu Nam có bao nhiêu ngoan ngoãn, còn nó thì sao?" Ông Tần giận đến đỏ cả mắt: "Nó không về thì bảo nó không cần về nữa, có chết cũng không liên quan đến Tần gia!"

    "Tôi biết công ty gần đây không dễ dàng, tôi có chút tiền để dành, ông cứ lấy tạm trả nợ cho thằng bé. Sau đó chúng ta gọi Tiểu Ưu về, từ từ dạy dỗ. Thằng bé thông minh hiểu chuyện, nhất định sẽ không tái phạm."

    Bà Tần ngoài mặt nói lời chân thành bảo vệ Tần Ưu, nhưng đáy lòng lại mừng thầm, cũng không hề cảm thấy có một điểm cắn rứt lương tâm nào.

    "Hiểu chuyện? Nó đã vay tiền bao nhiêu lần rồi? Bà muốn cho nó phá sạch cái nhà này sao?"

    "Dù gì Tiểu Ưu cũng là con trai ông...] lỡ như...] lỡ như đám người đó làm gì thằng bé...] chỉ một lần này nữa thôi, về sau chúng ta sẽ mặc kệ, được không ông?" Bà Tần nhẹ giọng nài nỉ.

    Làm sao bà ta dám bỏ mặc món nợ này, nợ là do Tần Nam vay, Tần Ưu vốn chỉ là chịu tội thay.

    Đợi Tần Ưu chết rồi, chủ nợ có thể không truy cứu tới con trai bà ta sao?

    Bà ta phải nhanh chóng trả nợ để bảo vệ Tần Nam, lại thuận tiện để ông Tần nhìn thấy bà ta có bao nhiêu nhẫn nhịn yêu thương con riêng của ông. Tội gì mà bà ta không tranh thủ cơ hội tốt này?

    Ông Tần chần chờ suy nghĩ, dù thế nào thì Tần Ưu cũng là con trai ông... Quan trọng là phần gia sản mẹ hắn để lại, Liễu gia tài sản nhiều như thế, ông vẫn chưa tra ra được. Tần Ưu cứ một mực nói không biết... càng nghĩ càng tức giận.

    Ông Tần nhìn vợ, gần đầy bà trở nên hiểu chuyện hơn rất nhiều. Bà nhẫn nhịn như thế, ông vẫn nên đối xử với bà tốt hơn.

    "Được rồi, chỉ một lần này nữa thôi, sau này sẽ mặc kệ nó. Bà nghỉ ngơi sớm đi, sắp tới thu xếp chút, cả nhà chúng ta cùng đi du lịch."

    "Thật sao?" Bà Tần vui mừng, ánh mắt lấp lánh nhìn chồng.

    Bà ta cảm thấy mình đúng là rất thông minh, có thể tính toán vẹn toàn như vậy, ông Tần rất ít khi chủ động quan tâm bà thế này.

    "Bà dặn dò mấy đứa nhỏ đi, không cần nói với Tần Ưu. Tôi không muốn nhìn thấy mặt nó!" Nhắc đến Tần Ưu, ông ta liền nghiến răng ghét bỏ.

    "Như vậy không tốt lắm...]" Bà Tần vẻ mặt khó xử nhưng đáy lòng lại khấp khởi. Ông có muốn nhìn thấy Tần Ưu, e cũng khó mà thấy được!

    "Quyết định như vậy đi!" Ông Tần cứng rắn, tỏ ý không thể cự tuyệt.

    Bà Tần trưng ra bộ mặt muốn nói lại thôi, cuối cùng im lặng tiến đến nằm trong lòng chồng. Ông Tần hơi nhíu mày, đưa tay muốn đẩy bà ta ra, nhưng lại nghĩ đến phần tiền bà chi trả món nợ của Tần Ưu, lại miễn cưỡng kéo bà vào lòng.

    Bà Tần vui mừng nhắm mắt lại, đã rất lâu rồi bà không được chồng ôm ấp cưng chiều thế này.

    – –

    Tần Ưu mở mắt, cảnh giác quan sát xung quanh.

    Mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi, ống truyền dịch cắm trên tay, đau nhức âm ỉ lan khắp cơ thể.

    Đây là bệnh viện.

    Tần Ưu mơ hồ nhớ lại, hình như có người đã cứu hắn. Nếu hắn nhớ không lầm thì đó chính là một cô gái hoàn toàn xa lạ.

    Cô từ đâu xông vào đánh nhau với đám người trong hẻm nhỏ, đánh xong cô liền bỏ mặc hắn. Tần Ưu không thất vọng, cũng không trách móc, bởi hắn chưa bao giờ kỳ vọng điều gì từ người khác.

    Khi còn bé, lúc hắn bị ức hiếp, bắt nạt, hắn đã từng thấy tủi thân, cũng đã từng khóc trong tuyệt vọng, từng cầu mong một người nào đó đến bên giúp đỡ hắn, bảo vệ hắn.

    Nhưng dần dần, hắn nhận ra mình vốn dĩ rất cô độc. Thế gian rộng lớn nhưng không một ai cần hắn, ngay cả gia đình cũng không.

    Vốn dĩ người Tần gia chưa bao giờ xem hắn là gia đình. Từ ban đầu, chỉ có hắn đơn phương khát cầu tình cảm gia đình từ bọn họ.

    Càng trưởng thành, hắn càng nhận ra bản thân buồn cười đến mức nào. Tần gia vốn dĩ không cần hắn, thứ bọn họ cần chỉ là tiền tài mẹ hắn để lại.

    Hắn mang trên người danh nghĩa thiếu gia nhà họ Tần, nhưng chưa một ngày nào trôi qua tốt đẹp.

    Ông Tần chỉ quan tâm đến tiền, ngày ngày không ngừng đánh đập hắn.

    Ông ta nhốt hắn bên dưới tầng hầm tối tăm, có lúc còn bỏ quên hắn nhiều ngày, chỉ đến khi bực tức tìm người trút giận ông ta mới nhớ ra hắn.

    Bà Tần thường xuyên mắng chửi hắn, mỉa mai mẹ hắn, nhưng bà ta lại rất giỏi diễn kịch trước mặt ông Tần.

    Tên khốn Tần Nam luôn dẫn người đến gây chuyện với hắn, xem hắn như là trò chơi mà đánh đập, sỉ nhục. Bà Tần che chở đứa con này rất tốt, mỗi lần Tần Nam làm sai, người gánh tội luôn là hắn.

    Tần Nam vay tiền ăn chơi, luôn là dùng tên của Tần Ưu, dễ dàng như vậy?

    Đúng, rất dễ dàng! Bởi vì Tần Nam đã quen với việc không chịu trách nhiệm, mà bà Tần cũng đã quen giúp Tần Nam đổ mọi lỗi lầm lên đầu hắn.

    Dần dần, Tần Ưu không còn hy vọng ai đến bên bảo vệ hắn nữa, người duy nhất có thể bảo vệ hắn là chính bản thân hắn. Tần Ưu bắt đầu phản kháng, hắn đánh đồng bọn của Tần Nam, đánh luôn cả tên khốn Tần Nam. Hắn như một con thú dữ phát điên, không ai có thể ngăn lại được.

    Tần Nam sợ hãi hắn, bà Tần oán hận hắn, ông Tần cực kỳ thất vọng về hắn. Nhưng Tần Ưu không quan tâm, hắn muốn mạnh mẽ hơn, để bọn họ không thể động đến hắn được nữa.

    Hắn muốn trả thù!

    Đúng vậy!

    Hắn muốn trả thù Tần gia, trả thù tất cả những người ức hiếp hắn!

    Hắn sẽ mạnh đến mức không một ai tổn hại đến hắn được nữa.

    Nhưng hắn lại tính sai một bước...]

    Hắn đến cùng cũng chỉ là học sinh, làm sao đủ sức đấu với đám chủ nợ mà Tần Nam gây sự. Suýt chút nữa thì hắn đã chết...] nhưng hắn không sợ hãi.

    Với Tần Ưu mà nói, sống hay chết đều không quá khác nhau, bởi chính hắn cũng không biết mình đang sống vì điều gì. Chỉ là, nếu hắn chết dễ dàng như thế, mẹ con Tần Nam sẽ rất hả hê, hắn không cam tâm! Hắn muốn họ phải trả giá!

    Tần Ưu nhớ đến cô gái cứu hắn, rõ ràng cô ấy đã bỏ đi, nhưng sau đó lại mang hắn đến bệnh viện. Hắn cảm nhận được sự không tình nguyện phát ra từ cô ấy. Là một người rất kỳ lạ!

    Bác sĩ đến kiểm tra cho Tần Ưu, hỏi hắn có cần báo cho người nhà hay không? Tần Ưu thấy hơi mỉa mai, hắn làm gì có người nhà?

    Tần Ưu chọn không báo, hắn hỏi người đưa hắn đến là ai, nhưng không ai rõ danh tín cô gái đó, chỉ biết cô ấy nộp cho hắn một năm tiền viện phí.

    Tần Ưu nhíu mày nghi hoặc, cô ấy có ý gì?

    Mọi người khen ngợi cô gái này hào phóng giúp đỡ người xa lạ, lại còn không lưu danh tín, nhưng hắn cảm thấy có gì đó không đúng lắm...]

    Cô gái đó, chỉ là trùng hợp thôi sao?
     
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng mười hai 2021
  10. nhatdadiemvu

    Bài viết:
    0
    Chương 5: Quần Chúng Online (5)

    Tác giả: Nhất Dạ Diễm Vũ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vì vấn đề bản quyền, mà mình lại không được xóa chương tại đây, nên mình đành đăng lại chương cũ. Các bạn muốn theo dõi nội dung tiếp theo thì hãy truy cập Mangatoon hoặc Noveltoon, tìm kiếm từ khóa "Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ" nhé.

    "Về sau các chú nhận tiền của cha mẹ tôi, nhưng phải đi theo tôi." Khuynh Diễm nâng ngón tay vén một lọn tóc ra sau tai, mỉm cười nói điều kiện.

    Vệ sĩ mở mắt ngơ ngác. Không phải hiện tại vốn là như vậy sao?

    "Muốn báo cáo việc của tôi, trước phải đưa tôi xem, không được tự ý nói linh tinh." Ta không muốn bị bất kì ai giám sát, dù là cha mẹ nguyên chủ cũng không được.

    "Vậy không tốt lắm đâu Đại tiểu thư...]"

    Vệ sĩ Giáp vẻ mặt khó xử, người thuê bọn họ là Sở tiên sinh, bọn họ quay đầu liền làm việc cho Sở tiểu thư thì không phù hợp đạo nghĩa giang hồ lắm.

    "Không tốt sao? Đúng thật là có chút không tốt...]" Khuynh Diễm nhíu mày suy nghĩ, chậm rãi gật gù, nói: "Vẫn là tôi báo cáo các chú thì hơn."

    "Không, không, Đại tiểu thư đừng báo cáo. Chúng tôi đồng ý, làm gì có chuyện không tốt chứ?" Vệ sĩ Ất vỗ lên đầu vệ sĩ Giáp một cái chát vang dội.

    "Nhưng mà...]" Vệ sĩ Giáp còn muốn nói gì đó.

    "Không nhưng nhị gì cả, Đại tiểu thư là lão đại!" Vệ sĩ Bính dứt khoát bịt chặt miệng vệ sĩ Giáp.

    "Được, các chú nhớ kỹ, bán đứng tôi...]" Khuynh Diễm kéo dài giọng nói, cong khóe môi, tay làm động tác cắt ngang cổ: "Tôi không chắc mình sẽ làm gì đâu."

    Vệ sĩ run cầm cập, Đại tiểu thư cười sao lại có đáng sợ như vậy chứ?

    Sở tiên sinh và Sở phu nhân chắc chắn con gái họ cần người bảo vệ sao?

    Sau khi nghe tin đại nhân vật không còn nguy hiểm đến tính mạng, an ổn tiếp tục sống. Khuynh Diễm thất vọng nộp cho hắn một năm viện phí, thầm chúc hắn nằm viện một năm...] không phải, nằm cả đời luôn để đỡ phải ra ngoài hủy diệt thế giới.

    Trong tiếng kêu la thảm thiết của Hệ Thống, cô quay lưng về nhà ngủ.

    Nó muốn cô ở lại chăm sóc đại nhân vật? Nằm mơ!!

    Ép buộc cô làm chuyện mất mặt như thế, còn muốn cô ở lại, để người khác nhìn rõ mặt cô à?

    [Kí chủ, ta ép cô làm chuyện gì mất mặt?] Hình như nó không hề để kí chủ làm chuyện sai trái nào...]

    "Cứu người!" Khuynh Diễm bất mãn: "Loại chuyện như cứu người, sau này tốt nhất đừng kêu ta làm."

    Cứu...] cứu người?

    Cứu người là chuyện mất mặt sao?

    Rốt cuộc nó nhặt được thể loại kí chủ gì thế này?

    – –

    [Truyện được đăng tại MangaToon]

    Tần gia.

    "Hắn thế nào rồi?"

    Người phụ nữ trung niên dựa vào sofa, khoác trên người chiếc váy lụa, tay nâng ly trà mẫu đơn tinh xảo. Bà ta ngồi vắt chân, cố bắt chước dáng vẻ người có tiền, nhưng khí chất lại rất kém, giọng nói chua loét chói tai.

    "Chủ nợ lần này rất lợi hại, không trả tiền tuyệt đối không thoát được tội." Thiếu niên trẻ tuổi ngồi đối diện, khuôn mặt lấm lét sợ hãi: "Nhưng mà lỡ như...] lỡ như hắn bị đánh chết, chúng ta...]"

    "Lo cái gì? Ai biết được chuyện này, giấy nợ đứng tên hắn, lại có cả hộ khẩu đính kèm, có truy cứu cũng là hắn tự làm tự chịu, tốt nhất là bị đánh chết!"

    Người phụ nữ đảo đảo mắt, giọng nói cay nghiệt: "Tối nay mẹ sẽ nói với cha con, dùng tiền riêng của mẹ thay hắn trả món nợ này, mẹ con chúng ta liền trở thành người hiểu chuyện, đúng không?"

    "Thật sự không sao chứ mẹ?" Thiếu niên cứ thấy bất an.

    "Sao lúc đi vay tiền không thấy con sợ? Đúng là không có tiền đồ!" Người phụ nữ mắng một tiếng, nhưng giọng không có nửa phần tức giận, đầy vẻ cưng chiều dung túng.

    "Lần này không chỉ có mình con, chị cũng có phần. Chị ấy dùng tiền mua túi xách đem tặng người ta, sao mẹ không mắng chị?" Thiếu niên uất ức.

    "Hai chị em các con đều như nhau, chỉ biết làm loạn. Sau này còn ra ngoài vay nhiều tiền như thế, mẹ sẽ mặc kệ các con. Không có Tần Ưu thì lấy ai gánh thay, không phải lúc nào mẹ cũng có thể giúp các con trả nợ."

    "Con biết rồi. Con nhất định sẽ ngoan ngoãn!" Thiếu niên cười nịnh nọt hứa hẹn.

    "Con của mẹ đều rất ngoan!" Người phụ nữ âu yếm nhìn thiếu niên, chợt nghĩ tới chuyện gì đó, lập tức nghiến răng giận dữ: "Chỉ tại Tần Ưu và con hồ ly tinh kia, mẹ sẽ cho bọn chúng sớm đoàn tụ với nhau!"

    Ting ting ting.

    Tiếng chuông cửa vang lên, người phụ nữ liền vội vàng đứng dậy: "Cha con về, mau chuẩn bị!"



    Bốp!

    Ông Tần giận dữ đập tay lên bàn.

    "Hôm nay chủ nợ tìm đến tận nhà, không ngờ...] Tiểu Ưu lại có thể làm ra chuyện này. May mà có Tiểu Nam ở nhà, nếu không...] nếu không...]" Bà Tần giọng run run, rồi như không kiềm nén được nữa, nước mắt liền giọt ngắn giọt dài rơi xuống.

    "Được rồi, khóc cái gì?"

    Ông Tần hơi hạ giọng, nhưng khóe mắt liếc qua tờ giấy nợ kí tên Tần Ưu, ông ta lại rống lên: "Thằng khốn kiếp, năm lần bảy lượt tôi phải lấy tiền công ty ra trả nợ cho nó. Tần Ưu đâu? Gọi nó đến đây!"

    "Tiểu Ưu vẫn chưa về...] ông...] ông đừng tức giận. Tiểu Ưu còn nhỏ, cũng không thể trách nó." Bà Tần thút thít, sâu kín trong đáy mắt lóe lên một tia âm ngoan.

    "Còn nhỏ? Tiểu Nam là em trai nó, cũng không nhìn xem Tiểu Nam có bao nhiêu ngoan ngoãn, còn nó thì sao?" Ông Tần giận đến đỏ cả mắt: "Nó không về thì bảo nó không cần về nữa, có chết cũng không liên quan đến Tần gia!"

    "Tôi biết công ty gần đây không dễ dàng, tôi có chút tiền để dành, ông cứ lấy tạm trả nợ cho thằng bé. Sau đó chúng ta gọi Tiểu Ưu về, từ từ dạy dỗ. Thằng bé thông minh hiểu chuyện, nhất định sẽ không tái phạm."

    Bà Tần ngoài mặt nói lời chân thành bảo vệ Tần Ưu, nhưng đáy lòng lại mừng thầm, cũng không hề cảm thấy có một điểm cắn rứt lương tâm nào.

    "Hiểu chuyện? Nó đã vay tiền bao nhiêu lần rồi? Bà muốn cho nó phá sạch cái nhà này sao?"

    "Dù gì Tiểu Ưu cũng là con trai ông...] lỡ như...] lỡ như đám người đó làm gì thằng bé...] chỉ một lần này nữa thôi, về sau chúng ta sẽ mặc kệ, được không ông?" Bà Tần nhẹ giọng nài nỉ.

    Làm sao bà ta dám bỏ mặc món nợ này, nợ là do Tần Nam vay, Tần Ưu vốn chỉ là chịu tội thay.

    Đợi Tần Ưu chết rồi, chủ nợ có thể không truy cứu tới con trai bà ta sao?

    Bà ta phải nhanh chóng trả nợ để bảo vệ Tần Nam, lại thuận tiện để ông Tần nhìn thấy bà ta có bao nhiêu nhẫn nhịn yêu thương con riêng của ông. Tội gì mà bà ta không tranh thủ cơ hội tốt này?

    Ông Tần chần chờ suy nghĩ, dù thế nào thì Tần Ưu cũng là con trai ông... Quan trọng là phần gia sản mẹ hắn để lại, Liễu gia tài sản nhiều như thế, ông vẫn chưa tra ra được. Tần Ưu cứ một mực nói không biết... càng nghĩ càng tức giận.

    Ông Tần nhìn vợ, gần đầy bà trở nên hiểu chuyện hơn rất nhiều. Bà nhẫn nhịn như thế, ông vẫn nên đối xử với bà tốt hơn.

    "Được rồi, chỉ một lần này nữa thôi, sau này sẽ mặc kệ nó. Bà nghỉ ngơi sớm đi, sắp tới thu xếp chút, cả nhà chúng ta cùng đi du lịch."

    "Thật sao?" Bà Tần vui mừng, ánh mắt lấp lánh nhìn chồng.

    Bà ta cảm thấy mình đúng là rất thông minh, có thể tính toán vẹn toàn như vậy, ông Tần rất ít khi chủ động quan tâm bà thế này.

    "Bà dặn dò mấy đứa nhỏ đi, không cần nói với Tần Ưu. Tôi không muốn nhìn thấy mặt nó!" Nhắc đến Tần Ưu, ông ta liền nghiến răng ghét bỏ.

    "Như vậy không tốt lắm...]" Bà Tần vẻ mặt khó xử nhưng đáy lòng lại khấp khởi. Ông có muốn nhìn thấy Tần Ưu, e cũng khó mà thấy được!

    "Quyết định như vậy đi!" Ông Tần cứng rắn, tỏ ý không thể cự tuyệt.

    Bà Tần trưng ra bộ mặt muốn nói lại thôi, cuối cùng im lặng tiến đến nằm trong lòng chồng. Ông Tần hơi nhíu mày, đưa tay muốn đẩy bà ta ra, nhưng lại nghĩ đến phần tiền bà chi trả món nợ của Tần Ưu, lại miễn cưỡng kéo bà vào lòng.

    Bà Tần vui mừng nhắm mắt lại, đã rất lâu rồi bà không được chồng ôm ấp cưng chiều thế này.

    – –

    Tần Ưu mở mắt, cảnh giác quan sát xung quanh.

    Mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi, ống truyền dịch cắm trên tay, đau nhức âm ỉ lan khắp cơ thể.

    Đây là bệnh viện.

    Tần Ưu mơ hồ nhớ lại, hình như có người đã cứu hắn. Nếu hắn nhớ không lầm thì đó chính là một cô gái hoàn toàn xa lạ.

    Cô từ đâu xông vào đánh nhau với đám người trong hẻm nhỏ, đánh xong cô liền bỏ mặc hắn. Tần Ưu không thất vọng, cũng không trách móc, bởi hắn chưa bao giờ kỳ vọng điều gì từ người khác.

    Khi còn bé, lúc hắn bị ức hiếp, bắt nạt, hắn đã từng thấy tủi thân, cũng đã từng khóc trong tuyệt vọng, từng cầu mong một người nào đó đến bên giúp đỡ hắn, bảo vệ hắn.

    Nhưng dần dần, hắn nhận ra mình vốn dĩ rất cô độc. Thế gian rộng lớn nhưng không một ai cần hắn, ngay cả gia đình cũng không.

    Vốn dĩ người Tần gia chưa bao giờ xem hắn là gia đình. Từ ban đầu, chỉ có hắn đơn phương khát cầu tình cảm gia đình từ bọn họ.

    Càng trưởng thành, hắn càng nhận ra bản thân buồn cười đến mức nào. Tần gia vốn dĩ không cần hắn, thứ bọn họ cần chỉ là tiền tài mẹ hắn để lại.

    Hắn mang trên người danh nghĩa thiếu gia nhà họ Tần, nhưng chưa một ngày nào trôi qua tốt đẹp.

    Ông Tần chỉ quan tâm đến tiền, ngày ngày không ngừng đánh đập hắn.

    Ông ta nhốt hắn bên dưới tầng hầm tối tăm, có lúc còn bỏ quên hắn nhiều ngày, chỉ đến khi bực tức tìm người trút giận ông ta mới nhớ ra hắn.

    Bà Tần thường xuyên mắng chửi hắn, mỉa mai mẹ hắn, nhưng bà ta lại rất giỏi diễn kịch trước mặt ông Tần.

    Tên khốn Tần Nam luôn dẫn người đến gây chuyện với hắn, xem hắn như là trò chơi mà đánh đập, sỉ nhục. Bà Tần che chở đứa con này rất tốt, mỗi lần Tần Nam làm sai, người gánh tội luôn là hắn.

    Tần Nam vay tiền ăn chơi, luôn là dùng tên của Tần Ưu, dễ dàng như vậy?

    Đúng, rất dễ dàng! Bởi vì Tần Nam đã quen với việc không chịu trách nhiệm, mà bà Tần cũng đã quen giúp Tần Nam đổ mọi lỗi lầm lên đầu hắn.

    Dần dần, Tần Ưu không còn hy vọng ai đến bên bảo vệ hắn nữa, người duy nhất có thể bảo vệ hắn là chính bản thân hắn. Tần Ưu bắt đầu phản kháng, hắn đánh đồng bọn của Tần Nam, đánh luôn cả tên khốn Tần Nam. Hắn như một con thú dữ phát điên, không ai có thể ngăn lại được.

    Tần Nam sợ hãi hắn, bà Tần oán hận hắn, ông Tần cực kỳ thất vọng về hắn. Nhưng Tần Ưu không quan tâm, hắn muốn mạnh mẽ hơn, để bọn họ không thể động đến hắn được nữa.

    Hắn muốn trả thù!

    Đúng vậy!

    Hắn muốn trả thù Tần gia, trả thù tất cả những người ức hiếp hắn!

    Hắn sẽ mạnh đến mức không một ai tổn hại đến hắn được nữa.

    Nhưng hắn lại tính sai một bước...]

    Hắn đến cùng cũng chỉ là học sinh, làm sao đủ sức đấu với đám chủ nợ mà Tần Nam gây sự. Suýt chút nữa thì hắn đã chết...] nhưng hắn không sợ hãi.

    Với Tần Ưu mà nói, sống hay chết đều không quá khác nhau, bởi chính hắn cũng không biết mình đang sống vì điều gì. Chỉ là, nếu hắn chết dễ dàng như thế, mẹ con Tần Nam sẽ rất hả hê, hắn không cam tâm! Hắn muốn họ phải trả giá!

    Tần Ưu nhớ đến cô gái cứu hắn, rõ ràng cô ấy đã bỏ đi, nhưng sau đó lại mang hắn đến bệnh viện. Hắn cảm nhận được sự không tình nguyện phát ra từ cô ấy. Là một người rất kỳ lạ!

    Bác sĩ đến kiểm tra cho Tần Ưu, hỏi hắn có cần báo cho người nhà hay không? Tần Ưu thấy hơi mỉa mai, hắn làm gì có người nhà?

    Tần Ưu chọn không báo, hắn hỏi người đưa hắn đến là ai, nhưng không ai rõ danh tín cô gái đó, chỉ biết cô ấy nộp cho hắn một năm tiền viện phí.

    Tần Ưu nhíu mày nghi hoặc, cô ấy có ý gì?

    Mọi người khen ngợi cô gái này hào phóng giúp đỡ người xa lạ, lại còn không lưu danh tín, nhưng hắn cảm thấy có gì đó không đúng lắm...]

    Cô gái đó, chỉ là trùng hợp thôi sao?
     
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng mười hai 2021
  11. nhatdadiemvu

    Bài viết:
    0
    Chương 5: Quần Chúng Online (5)

    Tác giả: Nhất Dạ Diễm Vũ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vì vấn đề bản quyền, mà mình lại không được xóa chương tại VNO, nên mình đành đăng lại chương cũ. Các bạn muốn theo dõi nội dung tiếp theo thì hãy truy cập Mangatoon hoặc Noveltoon, tìm kiếm từ khóa "Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ" nhé.

    "Về sau các chú nhận tiền của cha mẹ tôi, nhưng phải đi theo tôi." Khuynh Diễm nâng ngón tay vén một lọn tóc ra sau tai, mỉm cười nói điều kiện.

    Vệ sĩ mở mắt ngơ ngác. Không phải hiện tại vốn là như vậy sao?

    "Muốn báo cáo việc của tôi, trước phải đưa tôi xem, không được tự ý nói linh tinh." Ta không muốn bị bất kì ai giám sát, dù là cha mẹ nguyên chủ cũng không được.

    "Vậy không tốt lắm đâu Đại tiểu thư...]"

    Vệ sĩ Giáp vẻ mặt khó xử, người thuê bọn họ là Sở tiên sinh, bọn họ quay đầu liền làm việc cho Sở tiểu thư thì không phù hợp đạo nghĩa giang hồ lắm.

    "Không tốt sao? Đúng thật là có chút không tốt...]" Khuynh Diễm nhíu mày suy nghĩ, chậm rãi gật gù, nói: "Vẫn là tôi báo cáo các chú thì hơn."

    "Không, không, Đại tiểu thư đừng báo cáo. Chúng tôi đồng ý, làm gì có chuyện không tốt chứ?" Vệ sĩ Ất vỗ lên đầu vệ sĩ Giáp một cái chát vang dội.

    "Nhưng mà...]" Vệ sĩ Giáp còn muốn nói gì đó.

    "Không nhưng nhị gì cả, Đại tiểu thư là lão đại!" Vệ sĩ Bính dứt khoát bịt chặt miệng vệ sĩ Giáp.

    "Được, các chú nhớ kỹ, bán đứng tôi...]" Khuynh Diễm kéo dài giọng nói, cong khóe môi, tay làm động tác cắt ngang cổ: "Tôi không chắc mình sẽ làm gì đâu."

    Vệ sĩ run cầm cập, Đại tiểu thư cười sao lại có đáng sợ như vậy chứ?

    Sở tiên sinh và Sở phu nhân chắc chắn con gái họ cần người bảo vệ sao?

    Sau khi nghe tin đại nhân vật không còn nguy hiểm đến tính mạng, an ổn tiếp tục sống. Khuynh Diễm thất vọng nộp cho hắn một năm viện phí, thầm chúc hắn nằm viện một năm...] không phải, nằm cả đời luôn để đỡ phải ra ngoài hủy diệt thế giới.

    Trong tiếng kêu la thảm thiết của Hệ Thống, cô quay lưng về nhà ngủ.

    Nó muốn cô ở lại chăm sóc đại nhân vật? Nằm mơ!!

    Ép buộc cô làm chuyện mất mặt như thế, còn muốn cô ở lại, để người khác nhìn rõ mặt cô à?

    [Kí chủ, ta ép cô làm chuyện gì mất mặt?] Hình như nó không hề để kí chủ làm chuyện sai trái nào...]

    "Cứu người!" Khuynh Diễm bất mãn: "Loại chuyện như cứu người, sau này tốt nhất đừng kêu ta làm."

    Cứu...] cứu người?

    Cứu người là chuyện mất mặt sao?

    Rốt cuộc nó nhặt được thể loại kí chủ gì thế này?

    – –

    [Truyện được đăng tại MangaToon]

    Tần gia.

    "Hắn thế nào rồi?"

    Người phụ nữ trung niên dựa vào sofa, khoác trên người chiếc váy lụa, tay nâng ly trà mẫu đơn tinh xảo. Bà ta ngồi vắt chân, cố bắt chước dáng vẻ người có tiền, nhưng khí chất lại rất kém, giọng nói chua loét chói tai.

    "Chủ nợ lần này rất lợi hại, không trả tiền tuyệt đối không thoát được tội." Thiếu niên trẻ tuổi ngồi đối diện, khuôn mặt lấm lét sợ hãi: "Nhưng mà lỡ như...] lỡ như hắn bị đánh chết, chúng ta...]"

    "Lo cái gì? Ai biết được chuyện này, giấy nợ đứng tên hắn, lại có cả hộ khẩu đính kèm, có truy cứu cũng là hắn tự làm tự chịu, tốt nhất là bị đánh chết!"

    Người phụ nữ đảo đảo mắt, giọng nói cay nghiệt: "Tối nay mẹ sẽ nói với cha con, dùng tiền riêng của mẹ thay hắn trả món nợ này, mẹ con chúng ta liền trở thành người hiểu chuyện, đúng không?"

    "Thật sự không sao chứ mẹ?" Thiếu niên cứ thấy bất an.

    "Sao lúc đi vay tiền không thấy con sợ? Đúng là không có tiền đồ!" Người phụ nữ mắng một tiếng, nhưng giọng không có nửa phần tức giận, đầy vẻ cưng chiều dung túng.

    "Lần này không chỉ có mình con, chị cũng có phần. Chị ấy dùng tiền mua túi xách đem tặng người ta, sao mẹ không mắng chị?" Thiếu niên uất ức.

    "Hai chị em các con đều như nhau, chỉ biết làm loạn. Sau này còn ra ngoài vay nhiều tiền như thế, mẹ sẽ mặc kệ các con. Không có Tần Ưu thì lấy ai gánh thay, không phải lúc nào mẹ cũng có thể giúp các con trả nợ."

    "Con biết rồi. Con nhất định sẽ ngoan ngoãn!" Thiếu niên cười nịnh nọt hứa hẹn.

    "Con của mẹ đều rất ngoan!" Người phụ nữ âu yếm nhìn thiếu niên, chợt nghĩ tới chuyện gì đó, lập tức nghiến răng giận dữ: "Chỉ tại Tần Ưu và con hồ ly tinh kia, mẹ sẽ cho bọn chúng sớm đoàn tụ với nhau!"

    Ting ting ting.

    Tiếng chuông cửa vang lên, người phụ nữ liền vội vàng đứng dậy: "Cha con về, mau chuẩn bị!"



    Bốp!

    Ông Tần giận dữ đập tay lên bàn.

    "Hôm nay chủ nợ tìm đến tận nhà, không ngờ...] Tiểu Ưu lại có thể làm ra chuyện này. May mà có Tiểu Nam ở nhà, nếu không...] nếu không...]" Bà Tần giọng run run, rồi như không kiềm nén được nữa, nước mắt liền giọt ngắn giọt dài rơi xuống.

    "Được rồi, khóc cái gì?"

    Ông Tần hơi hạ giọng, nhưng khóe mắt liếc qua tờ giấy nợ kí tên Tần Ưu, ông ta lại rống lên: "Thằng khốn kiếp, năm lần bảy lượt tôi phải lấy tiền công ty ra trả nợ cho nó. Tần Ưu đâu? Gọi nó đến đây!"

    "Tiểu Ưu vẫn chưa về...] ông...] ông đừng tức giận. Tiểu Ưu còn nhỏ, cũng không thể trách nó." Bà Tần thút thít, sâu kín trong đáy mắt lóe lên một tia âm ngoan.

    "Còn nhỏ? Tiểu Nam là em trai nó, cũng không nhìn xem Tiểu Nam có bao nhiêu ngoan ngoãn, còn nó thì sao?" Ông Tần giận đến đỏ cả mắt: "Nó không về thì bảo nó không cần về nữa, có chết cũng không liên quan đến Tần gia!"

    "Tôi biết công ty gần đây không dễ dàng, tôi có chút tiền để dành, ông cứ lấy tạm trả nợ cho thằng bé. Sau đó chúng ta gọi Tiểu Ưu về, từ từ dạy dỗ. Thằng bé thông minh hiểu chuyện, nhất định sẽ không tái phạm."

    Bà Tần ngoài mặt nói lời chân thành bảo vệ Tần Ưu, nhưng đáy lòng lại mừng thầm, cũng không hề cảm thấy có một điểm cắn rứt lương tâm nào.

    "Hiểu chuyện? Nó đã vay tiền bao nhiêu lần rồi? Bà muốn cho nó phá sạch cái nhà này sao?"

    "Dù gì Tiểu Ưu cũng là con trai ông...] lỡ như...] lỡ như đám người đó làm gì thằng bé...] chỉ một lần này nữa thôi, về sau chúng ta sẽ mặc kệ, được không ông?" Bà Tần nhẹ giọng nài nỉ.

    Làm sao bà ta dám bỏ mặc món nợ này, nợ là do Tần Nam vay, Tần Ưu vốn chỉ là chịu tội thay.

    Đợi Tần Ưu chết rồi, chủ nợ có thể không truy cứu tới con trai bà ta sao?

    Bà ta phải nhanh chóng trả nợ để bảo vệ Tần Nam, lại thuận tiện để ông Tần nhìn thấy bà ta có bao nhiêu nhẫn nhịn yêu thương con riêng của ông. Tội gì mà bà ta không tranh thủ cơ hội tốt này?

    Ông Tần chần chờ suy nghĩ, dù thế nào thì Tần Ưu cũng là con trai ông... Quan trọng là phần gia sản mẹ hắn để lại, Liễu gia tài sản nhiều như thế, ông vẫn chưa tra ra được. Tần Ưu cứ một mực nói không biết... càng nghĩ càng tức giận.

    Ông Tần nhìn vợ, gần đầy bà trở nên hiểu chuyện hơn rất nhiều. Bà nhẫn nhịn như thế, ông vẫn nên đối xử với bà tốt hơn.

    "Được rồi, chỉ một lần này nữa thôi, sau này sẽ mặc kệ nó. Bà nghỉ ngơi sớm đi, sắp tới thu xếp chút, cả nhà chúng ta cùng đi du lịch."

    "Thật sao?" Bà Tần vui mừng, ánh mắt lấp lánh nhìn chồng.

    Bà ta cảm thấy mình đúng là rất thông minh, có thể tính toán vẹn toàn như vậy, ông Tần rất ít khi chủ động quan tâm bà thế này.

    "Bà dặn dò mấy đứa nhỏ đi, không cần nói với Tần Ưu. Tôi không muốn nhìn thấy mặt nó!" Nhắc đến Tần Ưu, ông ta liền nghiến răng ghét bỏ.

    "Như vậy không tốt lắm...]" Bà Tần vẻ mặt khó xử nhưng đáy lòng lại khấp khởi. Ông có muốn nhìn thấy Tần Ưu, e cũng khó mà thấy được!

    "Quyết định như vậy đi!" Ông Tần cứng rắn, tỏ ý không thể cự tuyệt.

    Bà Tần trưng ra bộ mặt muốn nói lại thôi, cuối cùng im lặng tiến đến nằm trong lòng chồng. Ông Tần hơi nhíu mày, đưa tay muốn đẩy bà ta ra, nhưng lại nghĩ đến phần tiền bà chi trả món nợ của Tần Ưu, lại miễn cưỡng kéo bà vào lòng.

    Bà Tần vui mừng nhắm mắt lại, đã rất lâu rồi bà không được chồng ôm ấp cưng chiều thế này.

    – –

    Tần Ưu mở mắt, cảnh giác quan sát xung quanh.

    Mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi, ống truyền dịch cắm trên tay, đau nhức âm ỉ lan khắp cơ thể.

    Đây là bệnh viện.

    Tần Ưu mơ hồ nhớ lại, hình như có người đã cứu hắn. Nếu hắn nhớ không lầm thì đó chính là một cô gái hoàn toàn xa lạ.

    Cô từ đâu xông vào đánh nhau với đám người trong hẻm nhỏ, đánh xong cô liền bỏ mặc hắn. Tần Ưu không thất vọng, cũng không trách móc, bởi hắn chưa bao giờ kỳ vọng điều gì từ người khác.

    Khi còn bé, lúc hắn bị ức hiếp, bắt nạt, hắn đã từng thấy tủi thân, cũng đã từng khóc trong tuyệt vọng, từng cầu mong một người nào đó đến bên giúp đỡ hắn, bảo vệ hắn.

    Nhưng dần dần, hắn nhận ra mình vốn dĩ rất cô độc. Thế gian rộng lớn nhưng không một ai cần hắn, ngay cả gia đình cũng không.

    Vốn dĩ người Tần gia chưa bao giờ xem hắn là gia đình. Từ ban đầu, chỉ có hắn đơn phương khát cầu tình cảm gia đình từ bọn họ.

    Càng trưởng thành, hắn càng nhận ra bản thân buồn cười đến mức nào. Tần gia vốn dĩ không cần hắn, thứ bọn họ cần chỉ là tiền tài mẹ hắn để lại.

    Hắn mang trên người danh nghĩa thiếu gia nhà họ Tần, nhưng chưa một ngày nào trôi qua tốt đẹp.

    Ông Tần chỉ quan tâm đến tiền, ngày ngày không ngừng đánh đập hắn.

    Ông ta nhốt hắn bên dưới tầng hầm tối tăm, có lúc còn bỏ quên hắn nhiều ngày, chỉ đến khi bực tức tìm người trút giận ông ta mới nhớ ra hắn.

    Bà Tần thường xuyên mắng chửi hắn, mỉa mai mẹ hắn, nhưng bà ta lại rất giỏi diễn kịch trước mặt ông Tần.

    Tên khốn Tần Nam luôn dẫn người đến gây chuyện với hắn, xem hắn như là trò chơi mà đánh đập, sỉ nhục. Bà Tần che chở đứa con này rất tốt, mỗi lần Tần Nam làm sai, người gánh tội luôn là hắn.

    Tần Nam vay tiền ăn chơi, luôn là dùng tên của Tần Ưu, dễ dàng như vậy?

    Đúng, rất dễ dàng! Bởi vì Tần Nam đã quen với việc không chịu trách nhiệm, mà bà Tần cũng đã quen giúp Tần Nam đổ mọi lỗi lầm lên đầu hắn.

    Dần dần, Tần Ưu không còn hy vọng ai đến bên bảo vệ hắn nữa, người duy nhất có thể bảo vệ hắn là chính bản thân hắn. Tần Ưu bắt đầu phản kháng, hắn đánh đồng bọn của Tần Nam, đánh luôn cả tên khốn Tần Nam. Hắn như một con thú dữ phát điên, không ai có thể ngăn lại được.

    Tần Nam sợ hãi hắn, bà Tần oán hận hắn, ông Tần cực kỳ thất vọng về hắn. Nhưng Tần Ưu không quan tâm, hắn muốn mạnh mẽ hơn, để bọn họ không thể động đến hắn được nữa.

    Hắn muốn trả thù!

    Đúng vậy!

    Hắn muốn trả thù Tần gia, trả thù tất cả những người ức hiếp hắn!

    Hắn sẽ mạnh đến mức không một ai tổn hại đến hắn được nữa.

    Nhưng hắn lại tính sai một bước...]

    Hắn đến cùng cũng chỉ là học sinh, làm sao đủ sức đấu với đám chủ nợ mà Tần Nam gây sự. Suýt chút nữa thì hắn đã chết...] nhưng hắn không sợ hãi.

    Với Tần Ưu mà nói, sống hay chết đều không quá khác nhau, bởi chính hắn cũng không biết mình đang sống vì điều gì. Chỉ là, nếu hắn chết dễ dàng như thế, mẹ con Tần Nam sẽ rất hả hê, hắn không cam tâm! Hắn muốn họ phải trả giá!

    Tần Ưu nhớ đến cô gái cứu hắn, rõ ràng cô ấy đã bỏ đi, nhưng sau đó lại mang hắn đến bệnh viện. Hắn cảm nhận được sự không tình nguyện phát ra từ cô ấy. Là một người rất kỳ lạ!

    Bác sĩ đến kiểm tra cho Tần Ưu, hỏi hắn có cần báo cho người nhà hay không? Tần Ưu thấy hơi mỉa mai, hắn làm gì có người nhà?

    Tần Ưu chọn không báo, hắn hỏi người đưa hắn đến là ai, nhưng không ai rõ danh tín cô gái đó, chỉ biết cô ấy nộp cho hắn một năm tiền viện phí.

    Tần Ưu nhíu mày nghi hoặc, cô ấy có ý gì?

    Mọi người khen ngợi cô gái này hào phóng giúp đỡ người xa lạ, lại còn không lưu danh tín, nhưng hắn cảm thấy có gì đó không đúng lắm...]

    Cô gái đó, chỉ là trùng hợp thôi sao?
     
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng mười hai 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...