Xuyên Không Xuyên Nhanh: Hôm Nay Tôi Cũng Muốn Thành Công Đi Hết Cốt Truyện - Dạ Tinh 2314

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Dạ Tinh 2314, 5 Tháng bảy 2023.

  1. Dạ Tinh 2314

    Bài viết:
    0
    Chương 30: Hôm nay ta cũng muốn làm một đại tiểu thư kiêu ngạo (11)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bạch Nhu Uyển một mình đi đến tiệc mừng của Chu gia, nàng không đi cùng Sở Hàn.

    Tin đồn Bạch đại tiểu thư cùng Sở thái tử ở bên nhau đã lan ra khắp giới thượng lưu. Lại thêm việc hai người luôn ra vào có nhau càng thêm xác thực tin đồn này.

    Nhưng hôm nay Bạch Nhu Uyển đến Chu gia một mình gây xì xào bàn tán.

    Có người nói rằng Sở gia thái tử là bắt đầu chán ghét Bạch Nhu Uyển kiêu ngạo, tùy hứng nên không muốn đi cùng nàng.

    Nếu Bạch Nhu Uyển nghe được hẳn sẽ khịt mũi khinh thường. Không có chuyện của Sở Hàn, chính là nàng ghét bỏ hắn nên không nói cho hắn biết.

    Bạch đại tiểu thư tuyệt đối không nói với kẻ khác là nàng đang trốn tránh Sở Hàn!

    Nàng vẫn ăn diện lộng lẫy, diễm lệ phủ áp toàn trường, khiến người ta sáng mắt. Những kẻ khác dù ghen ghét nhưng cũng chỉ dám đàm tiếu sau lưng. Ai bảo Bạch Nhu Uyển có một người cha tốt đâu. Bản thân nàng tính cách cũng không bao giờ chịu thiệt thòi, có lẽ trong nguyên tác bản thân nàng ta chỉ thua ở tay của nam chính.

    Bạch đại tiểu thư hôm nay có chút nhàm chán. Nàng cũng không thèm ứng đối với mấy chị em plastic của mình, thỉnh thoảng lại ừ một tiếng, cũng không quan tâm. Những kẻ kia dù không thoải mái nhưng cũng chỉ có thể nín nhịn, bên ngoài vẫn một mặt cười nói, làm bộ chị em thân thiết.

    Hồng đỏ trên tay nàng bị vặt trụi, hết cây này lại cây khác. Nửa bàn hoa hồng rơi xuống nàng dưới chân.

    Trong lòng có chút bực bội. Nàng không hiểu tại sao bản thân lại trốn tránh Sở Hàn. Hắn cũng không ăn nàng. Hèn nhát trốn chạy càng không phải là phong cách của Bạch Nhu Uyển.

    Nhưng ánh mắt của Sở Hàn.. Nàng cảm thấy nguy hiểm. Nàng không kìm được mà túng.

    Không thể không nói trực giác của động vật ăn cỏ nhạy bén đến nỗi khiến người ta kinh ngạc.

    Đối với nàng nhạy bén, Sở Hàn chỉ có thể cười bất đắc dĩ, sau đó vươn móng vuốt trực tiếp đâm vào nàng yết hầu, tóm lấy nàng điểm yếu.

    Đại tiểu thư khó chịu vạt cánh hoa lại khiến những kẻ còn lại hiểu lầm. Tiểu tùy tùng số một liền chân chó mà nịnh nọt nàng, dù trong đôi mắt của nàng ta cũng không che được vui sướng khi có người gặp họa:

    "Nhu Uyển, Sở thiếu hẳn là có việc nên mới không đến đây. Ngươi đừng buồn."

    Những kẻ bên cạnh cũng phụ họa.

    Dù trong mắt họ đang chờ đợi xem nàng chê cười, nhưng ai bảo nàng là Bạch gia đại tiểu thư đâu, những kẻ ở đây mấy ai dám thất sự đắc tội nàng.

    Nghe thấy lời này, Bạch Nhu Uyển liền đảo qua những người này nhưng nàng cũng không lên tiếng tiếp lời. Vẫn chuyên chú với việc vặt cây trên tay.

    Nhưng mà, những lời này vào tai của kẻ khác lại không đơn giản như vậy.

    "Uyển Uyển."

    Âm thanh quen thuộc khiến nàng da gà lần lượt trỗi dậy. Thậm chí khiến nàng cả người rùng mình. Bạch Nhu Uyển lúc này như chuột thấy mèo, cả người cứng đờ.

    Vừa nghiêng mắt, quả nhiên người đến là Sở Hàn.

    Sở đại thiếu gia gợi lên khóe môi, mỉm cười nhìn nàng, băng sơn hòa tan khiến bao trái tim thiếu nữ run rẩy. Nhưng chính là nàng lại cảm thấy điệu cười đó như lưỡi hái khai tử của tử thần. Ánh mắt hắn nhìn nàng lóe sáng như ánh mắt dã thú bỏ đói ba năm nhìn thấy sơn dương.

    Nhìn thấy nàng phản ứng, hắn liền bật cười, tiếng cười càng ròn.

    Thật đáng yêu.

    Sao nàng nghĩ bằng chừng ấy công phu là trốn được khỏi tay hắn.

    Thật là ngu xuẩn đến đáng yêu.

    Nếu không phải có những khác bóng đèn, Sở Hàn thật muốn kéo nàng xuống yêu thương. Nhưng ít ỏi điều này cũng không ảnh hưởng đến hắn gặp nàng tâm tình sung sướng.

    Từng sợi tóc, hơi thở đều phù hợp với hắn như vậy. Bạch Nhu Uyển đúng sinh ra là để giành cho hắn.

    Những người khác vừa thấy đến Ninh Hàn, liền tự giác nghiêng người mà nhường đường.

    Sở thiếu là ai chứ? Bọn họ có thể vững chắc ở nơi này chẳng phải cần hắn một câu, ai lại muốn đắc tội hắn đâu. A dua nịnh hót còn không kịp.

    Hắn nện bước ưu nhã, xuất thần, nhưng mỗi một bước đi lại như đạp vào Bạch Nhu Uyển cuống tim. Nhưng trên khuôn mặt nàng vẫn một vẻ lạnh lùng, cao ngạo.

    Chỉ là nếu để ý kỹ, trên bàn tay nàng cánh hoa càng nhanh tốc độ bị vặt trụi, căng thẳng đến không được. Sở Hàn có thể không biết sao?

    Đại tiểu thư hổ giấy, ngoài mạnh trong yếu, chính là luôn dùng khuôn mặt kiêu ngạo này để giấu kín đâu. Nhưng ai kêu nàng đã bị hắn tóm gọn đâu.

    Nhìn thấy Sở Hàn tiến về phía mình, Bạch Nhu Uyển mím môi, trên mặt viết to ba chữ: Ta không vui.

    Thật là vô lương tâm đâu.

    Chính nàng trốn chạy khỏi hắn, lại cũng chính nàng không cao hứng. Nhưng bàn tay hắn lại cảm thấy vô cùng ngứa ngáy, nhịn không được mà hổi tưởng trước đó xúc cảm.

    Hắn thật là thèm nàng hai bên má thịt. Kể từ lần đó, hắn cũng chưa từng chạm vào nơi đó.

    Không phải hắn không muốn, Bạch Nhu Uyển đối với hắn như thuốc phiện, càng hít lại càng nghiện. Nhưng ai kêu nàng là một cái tiểu túng bao đâu.

    Nếu không phải sợ dọa chạy nàng, hắn sớm đã.. Nghĩ đến cơ thể hắn không khỏi thượng hỏa.

    Ai biết Sở Hàn bây giờ vẫn còn là một cái đồng trinh nam đâu.
     
    Nghiên DiLieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng mười một 2023
  2. Dạ Tinh 2314

    Bài viết:
    0
    LieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng mười một 2023
  3. Dạ Tinh 2314

    Bài viết:
    0
    Chương 32: Hôm nay ta cũng muốn làm một đại tiểu thư kiêu ngạo (13)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nàng hoàn toàn không để ý bản thân mình lúc này đã đem Sở Hàn liệt vào danh sách "người của mình".

    "Ngươi, đứng dậy." Bạch Nhu Uyển chỉ vào phục vụ sinh. Sau đó ánh mắt lướt một lượt qua những kẻ đang vui sướng khi có người gặp họa kia. Có kẻ nhanh chóng rụt lại mắt, cũng có kẻ thẳng thừng đối diện với nàng.

    "Chuyện gì đang xảy ra?"

    Hôm nay là tiệc của Chu gia, có biến hiển nhiên họ không thể đứng nhìn. Kẻ đến là Chu gia đại thiếu. Ở thế hệ của họ cũng là ẩn ẩn đứng đầu anh tài.

    Nếu không phải có Sở Hàn kẻ kia, người này hẳn sẽ càng nổi bật.

    Chu Kiệt nhíu mày, hắn chỉ liếc sơ qua cũng đoán được chuyện xảy ra.

    Bình thường sẽ đâu vào đấy dàn xếp ổn thỏa để không ảnh hưởng, nhưng người trước mắt là Bạch Nhu Uyển, đối với vị bình hoa đại tiểu thư này, không thể không đưa ra một cái công đạo. Ai bảo người ta có một cái cha tốt đâu.

    Lại thêm một cái Sở đại thiếu.

    Chu gia hắn dù là một cái nhất lưu thế gia nhưng cũng không thể một hơi đắc tội hai nhà. Hắn phải đưa ra một cái công đạo.

    Hắn ra hiệu cho quản gia, ngay lập tức có người đi lên, kéo nữ phục vụ xuống. Nàng ta chỉ có thể bất lực nức nở, cũng không dám phản kháng.

    Váy trên người Bạch Nhu Uyển dính rượu, vấn đề chưa bao giờ là giá trị của nó. Đây là danh dự, là mặt mũi đâu. Thứ này mới thật sự đáng tiền.

    "Khoan đã." Lúc này một giọng nói cường thế vang lên, là Bạch Nhu Uyển.

    Tất cả mọi ánh mắt lần nữa tập trung về phía nàng.

    Bạch Nhu Uyển chậm rãi ngăn cản những kẻ kia, nữ phục vụ liền vô thố đứng đó.

    "La Sam Sam, ngươi không có gì để nói?"

    Nàng trực tiếp điểm danh gọi tên. La Sam Sam là tiểu thư nhà họ La, cũng là một cái thế gia có tiếng. Nàng ta với Bạch Nhu Uyển cũng không oán không thù, chỉ là.. Nàng ta là Trịnh Tiểu Kiều khuê mật. Bình thường cũng không yên phận, chuyện này có mặt của nàng ta cũng không có gì ngạc nhiên.

    Hôm nay Trịnh Tiểu Kiều không đến, lại tạo cơ hội cho nàng ta tác quái.

    "Nga, có vấn đề gì?"

    La Sam Sam thực đạm nhiên, nàng ta cũng không có chút nào lo sợ. Thậm chí khuôn mặt còn mang theo khiêu khích.

    "Là người đẩy ngã nàng ta?"

    Là câu nghi vấn nhưng hàm ý là khẳng định.

    Bạch Nhu Uyển cũng không vòng vo, nàng trực tiếp nói ra những gì nhìn thấy.

    Nàng vốn không để ý nhưng lại trực tiếp đập vào mắt nàng đâu. Hành động của La Sam Sam dù bí ẩn, nàng ta thực sự chỉ động rất nhẹ. Nếu không phải nàng lẹ mắt thì cũng không biết được.

    Trên người nàng dù chật vật, rượu vẫn còn nhỏ giọt xuống dưới, nhưng khí thế cao đến bức người, có chút hù dọa.

    "Ngươi có bằng chứng sao?" La Sam Sam vẫn rất thản nhiên. Nàng ta có tư bản. Khí chất yếu ớt, liễu yếu đào tơ kia mong manh như giấy mỏng, một cơn gió cũng có thể thổi bay.

    Thậm chí đã có người không kìm được lên tiếng. La gia đại tiểu thư cũng là một cái danh môn có tiếng đâu. Nếu không phải Bạch Nhu Uyển cùng Liễu Tiểu Kiều, một cái diễm lệ như mẫu đơn, một cái thanh khiết như hoa sen, quá kiếm nổi bật thì hẳn nàng ta cũng không chịu khuất phục kém một đầu.

    Nga, thật đúng là không có.

    Bởi vì hành động nàng ta thật sự bí ẩn, vẫn là góc khuất của camera, Bạch Nhu Uyển nhanh mắt mới thấy được đâu.

    "Người nhưng thật ra không thấy, nhưng nó thì thấy đâu?"

    Sở Hàn lên tiếng, bên môi còn mang theo ôn nhu ý cười. Chỉ về phía một con cún nhỏ trong tay một vị phu nhân.

    Hắn nắm lấy con vật nhỏ, con vật vốn nổi tiếng dữ dằn, lúc này lại nằm yên trong lòng hắn.

    Sở Hàn giật chiếc chuông nhỏ trên cổ con vật xuống.

    Là một cái máy quay phim nhỏ đâu.

    Con cún nhỏ của vị phu nhân này vốn tính năng động, không chịu đứng yên một chỗ, vì vậy bà liền lắp thêm máy quay cùng định vị cỡ nhỏ. Chỉ là ngụy trang với cái chuông đâu, nếu nhìn ngoài thì không ai nhận ra.

    Nhưng Sở Hàn liền để ý đến nó.

    Không ngờ thứ này lại được sử dụng cho hoàn cảnh.

    Ngay lập tức có người tiếp nhận lấy nó, La Sam Sam thoát lực, hai chân không khỏi nhũn ra, chỉ là nàng ta vẫn cường chống.

    Trong đoạn phim, hành động của La Sam Sam rõ rành rành. Nàng ta đã không thoát được khỏi chuyện này.

    La Sam Sam khuôn mặt tái nhợt, nàng ta không ngờ hành động của mình lại bị như thế vạch trần.

    Những người vốn ban đầu còn nhìn nàng ta mang theo thương tiếc, lúc này liền trực tiếp tránh xa. Họ không muốn bị dính vào chuyện này.

    Nàng ta liền trực tiếp đắc tội ba nhà Bạch, Sở, Chu. Đặc biệt hai quái vật khổng lồ đằng trước càng khiến người ta ghê sợ. Huống chi nàng ta cũng mang theo tâm tư bất chính, phẩm chất không ưu, danh dự bất kham.

    Danh dự thứ này, khó mà nói. Với danh môn tiểu thư càng như tính mạng.

    Hiển nhiên dù sau lưng nàng ta có là La gia thì sau này gả cưới, liên hôn nàng ta cũng khó tiến một bước, chỉ có thể gả thấp.
     
    LieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng mười một 2023
  4. Dạ Tinh 2314

    Bài viết:
    0
    Chương 33: Hôm nay ta cũng muốn làm một đại tiểu thư kiêu ngạo (14)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ngươi.. đừng dính sát vào ta như thế!"

    Bạch Nhu Uyển tỏ ra hung hãn đẩy ra kẻ đang bám dính trên người nàng. Nhưng nàng lại không biết bộ dạng lúc này của bản thân có bao nhiêu yếu ớt vô lực.

    Hai má ửng đỏ, đôi mắt mở to, phủ một tầng lấp lánh sương mù. Giọng nói mềm yếu vô lực, càng như làm nũng, cầu người ta yêu thương.

    Cổ họng của Sở Hàn có chút khát. Nhưng hắn không dám làm liều, chỉ tỏ ra đáng thương, bàn tay lại âm thầm bó lấy thiếu nữ chặt hơn. Ôm lấy nàng hương thơm cùng mềm mại thân mình.

    "Ngươi để ta ôm một lúc thôi, ta thật sự rất nhớ ngươi nha."

    Hắn dung mạo tinh xảo, như là bức họa bên trong mỹ thiếu niên. Bình thường lạnh lùng, bất cận nhân tình đôi mắt lại đang cầu nàng yêu thương. Như một đóa tinh xảo kiều hoa.

    Bạch Nhu Uyển không biết làm sao, nàng không thích khoảng cách quá thân cận như vậy. Nhưng nàng lại chính là ăn cái bộ dạng yếu ớt làm nũng này của Sở Hàn. Làm nàng hư vinh tâm bị thỏa thỏa lấp đầy.

    Trong lòng đại tiểu thư thật rối rắm.

    Ôm một chút cũng chẳng sao. Coi như nàng làm phước mà ban cho hắn ân huệ. Nàng thầm an ủi bản thân.

    Bạch Nhu Uyển không nói, nhưng nàng đã không còn giãy giụa, để mặc cho hắn ôm. Đây là âm thầm cho phép hắn. Chỉ là mỏ cứng không chịu mở miệng.

    Đáng yêu quá.

    Đại tiểu thư của hắn đáng yêu quá. Lòng hắn lúc này tràn đầy mềm mại cùng quyến luyến, hắn cảm thấy trong miệng như ngậm đường.

    Nàng cũng không biết vì nàng cái này tính cách mới bị Sở Hàn ăn gắt gao.

    Nàng như vậy ngoan ngoãn, như vậy nghe lời khiến thân thể hắn càng thêm nóng bỏng.

    Nhưng làm sao đây.

    Hắn là một con tham lam rắn độc. Nàng nhân nhượng chỉ khiến hắn càng muốn nhiều hơn, đối với nàng khinh dễ đâu.

    Hắn lửa nóng nhìn cái kia phấn nộn cánh môi đang mím chặt vào nhau, bày tỏ chủ nhân của nó cũng không thoải mái với hắn thân mật. Hắn nhớ thương nó lâu thật lâu.

    Đại tiểu thử có chút mơ hồ. Nàng không biết làm sao chuyện lại đến mức này. Rõ ràng chỉ là ôm một cái lại trở thành hôn hôn.

    Nàng kinh ngạc đến quên phản kháng, cứ ngơ ngác làm hắn muốn làm gì thì làm.

    Hai người cánh môi dán lấy nhau.

    Sở Hàn lúc này vẫn một bộ khí định thần nhàn nhưng trong lòng hắn kích động căn bản là không thể miêu tả.

    Hắn ngậm lấy nàng cánh môi, sắc tình liếm láp gặm cắn, thậm chí còn như không đã thèm mà duỗi đầu lưỡi tiến vào nàng trong.

    Vị này cơ trí lạnh lùng thái tử gia lúc này lại như một đầu động dục thú, không ngừng xâm chiếm lấy phối ngẫu mảnh đất. Hắn kịch liệt, nhiệt tình, quả thật không có một chút dáng vẻ yếu ớt ban đầu. Hiển nhiên vỏ bọc chỉ để nguy trang. Hắn ẩn nhẫn, rình rập tìm lấy cơ hội để ngậm chặt lấy bạn lữ sau cổ.

    Sở Hàn cảm thấy trong đầu hắn sợi dây như đứt đoạn. Bạch Nhu Uyển cái miệng nhỏ thật mĩ vị, so mật đường còn ngọt, lại như vậy non mềm cùng mềm hoạt, làm hắn đều không nghĩ buông miệng.

    Hắn như một con mắc cạn cá, liều mạng hấp thu nàng ngọt ngào nước bọt. Hắn khát cầu quấn lấy nàng hương mềm cái lưỡi, tính tế nhấm nháp cảm thụ.

    Hai người buông ra nhau, kéo ra một sợi mờ ám chỉ bạc. Thậm chí Bạch Nhu Uyển cái miệng nhỏ còn có chút vô thố, tạm thời không thể khép kín mà vươn ra tới.

    Sở Hàn lại như không nếm đủ, vươn theo sợi chỉ bạc, liếm láp nàng miệng. Thẳng đến bọn họ hai người đều sắc mặt ửng hồng, thở hồng hộc, hắn mới dừng lại.

    Hắn ôm lấy nàng eo nhỏ, đặt nàng ngồi lên hắn đùi, thân thể tương dán, bình ổn trên cơ thể hai người lửa nóng. Trong đôi mắt kia tình ý như muốn hòa tan nàng trái tim.

    "Ngươi.."

    Bạch Nhu Uyển không nói lên lời. Nàng liền mơ mơ hồ hồ bị hắn chiếm tiện nghi. Nàng lúc này hẳn là nên ném cho hắn một cái tát, buông ra khó nghe lời nói, sau đó tuyệt trần mà đi. Nhưng càng đáng sợ là nàng trong lòng rối bời.

    Nàng thậm chí có chút hèn nhát mà muốn chạy trốn.

    "Ta thật sự, thật sự rất thích Uyển Uyển."

    Hắn thâm tình, ngọt ngào lời nói.

    Bạch Nhu Uyển cảm thấy trái tim mình có chút mất khống chế mà đập mạnh. Nàng mang theo ngượng ngùng, vô thố, cùng không biết làm sao.

    Nàng cảm thấy hắn kia đôi mắt quá phạm quy, bàn tay kia đặt ở eo mình quá nóng bỏng. Đặc biệt phía dưới tương dán làm nàng cảm nhận được sâu sắc hắn.. lửa nóng cùng mãnh liệt.

    "Ngươi cảm nhận được, đúng không?"

    Âm cuối của hắn hơi vươn lên.

    Bạch Nhu Uyển có chút không tưởng tượng được nhìn hắn. Hình tượng cao lãnh, lạnh lùng lâu nay hắn trong lòng nàng xây dựng như vậy mà sụp đổ. Hắn cư nhiên đối với nàng chơi lưu manh?

    Hắn ánh mắt liền như vậy làm càn đối với nàng đụng chạm. Dù hắn không thực thi hành động nhưng nàng lại như cảm nhận được bản thân mọi nơi không khách khí bị xâm phạm.

    "Ngươi không được đối với ta nhìn như vậy!"

    Bạch Nhu Uyển liền cắn rằng gằn giọng đe dọa. Nhưng ai sẽ sợ hãi một con yêu yếu ớt mới sinh tiểu thú đâu.
     
    LieuDuong thích bài này.
  5. Dạ Tinh 2314

    Bài viết:
    0
    Chương 34: Hôm nay ta cũng muốn làm một đại tiểu thư kiêu ngạo (15)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đại tiểu thư anh minh thần võ cuối cùng cũng không thoát được kẻ kia điên cuồng tính kế.

    Lặp đi lặp lại nàng vẫn ngoan ngoãn năm trong lòng hắn đâu.

    Sở Hàn là một kẻ tồi tệ.

    Đại tiểu thứ đúng là đen đủi tám kiếp mới có thể bị hắn dính lấy đâu.

    "Bạch Nhu Uyển, chuyện của La Sam Sam không liên quan đến ta!"

    Bạch đại tiểu thư hôm nay được thầy giáo dạy lí khen tiến bộ, tâm trạng vui vẻ, phấn khởi, muốn tìm Sở Hàn khoe ra đâu.

    Chỉ là không ngờ một trình giảo kim liền nhảy ra ngoài cản trở, khiến tâm trạng của nàng không khỏi chùng xuống.

    Thiếu nữ khuôn mặt tinh xảo, da trắng mắt to mày lá liễu. Thân hình mong manh yếu ớt dường như một cơn gió cũng có thể thổi bay.

    Nga, ngoài Trịnh Tiểu Kiều thì có thể là ai.

    Nhưng nàng ta đang điên cái gì vậy?

    La Sam Sam là ai? Nàng cũng trực tiếp hỏi ra tiếng.

    Bạch Nhu Uyển tạm thời chưa kịp định hình những gì nàng ta đang mê sảng.

    "Đúng là quý nhân hay quên sự! Nàng ta chính là kẻ hôm trước ở Chu gia hại ngươi đâu."

    Trình Tiểu Kiều nghiến răng, nàng ta lúc này cũng không quên đối với Bạch Nhu Uyển mỉa mai.

    Nàng ta đúng là hận chết cái sự trì độn không đúng lúc này của Bạch Nhu Uyển.

    Trước kia như thế nào, bây giờ cũng vậy.

    Thật lãng phí nàng ta đối với nàng chú ý, muốn cùng nàng ta trở thành bạn tốt.

    Đúng vậy!

    Trịnh Tiểu Kiều có một bí mật.

    Nàng ta thật sự rất thích, rất thích Bạch Nhu Uyển. Từ lâu trước kia đã muốn trở thành nàng khuê mật.

    Giữa chốn hào môn dối trá, dơ bẩn, Bạch Nhu Uyển giống như một đóa mẫu đơn rực rỡ xinh đẹp, hoàn toàn khác với những đồ yêu diễm đê tiện bên ngoài.

    Nhưng năm ấy tuổi nhỏ Trịnh Tiểu Kiều lại không biết làm sao để lại gần đóa mẫu đơn xinh đẹp này. Nàng ta cũng có sự kiêu ngạo của một tiểu thư gia tộc hào môn. Trước đây đều là kẻ khác cố ý tiếp cận nàng. Nàng cũng không có nhiều kinh nghiệm. Vì vậy liền lựa chọn cách tiếp cận đáng ghét nhất.

    Gây hấn để nhận được Bạch Nhu Uyển sự chú ý.

    Chỉ là nàng ta không ngờ cuối cùng lại khiến hai người trực tiếp trở mặt thành thù. Nhìn thấy mặt nhau đỏ mắt.

    Nàng ta thật quá hối hận, nhưng từng ấy năm nàng cũng không thể cúi đầu. Chỉ có thể tiếp tục cách ban đầu.

    Thậm chí, nàng ta còn vì tiếp cận Bạch Nhu Uyển mà lan tản ra tin đồn, nàng thích Sở Hàn. Bản thân Bạch Nhu Uyển cũng không biết rằng người mà nàng ta muốn tiếp cận lâu nay chỉ có nàng.

    Còn Sở Hàn, nàng mới không thích một tảng băng di động. Nàng chỉ thích chân thật, rực rỡ như lửa mẫu đơn!

    Bữa tiệc ở Chu gia vì một ít cảm mạo nên nàng không dám đến. Trước mặt Bạch Nhu Uyển, nàng luôn phải bộ dáng hoàn hảo nhất. Sao có thể vừa sát mũi vừa đối với nàng ta mỉa mai.

    Thật không có một chút khí thế nào!

    Vì vậy nên chuyện của La Sam Sam sau đó nàng mới được biết.

    Trịnh Tiểu Kiều ban đầu vô cùng tức giận, nàng ta trước nay đối với Bạch Nhu Uyển mỉa mai, buông lời sắc nhọn nhưng chưa bao giờ ra tay động chạm đến nàng một sợi tóc.

    Nàng trực tiếp từ mặt La Sam Sam mặc nàng ta cầu xin thế nào.

    Nàng không vận dụng lực lượng đối với nàng ta làm cái gì đã là đối với nàng ta bao dung.

    Chỉ là không biết kẻ mù mắt nào đã tung ra tin đồn là nàng Trịnh Tiểu Kiều sai khiến La Sam Sam hại Bạch Nhu Uyển.

    Trịnh Tiểu Kiều biết đến chuyện thì tin đồn đã lan ra khắp vườn trường. Nàng quả thật tức giận cực kì, nhưng ngay sau đó cũng không áp xuống tin đồn mà chạy đến chỗ Bạch Nhu Uyển giải thích, sợ nàng ta hiểu lầm.

    Chỉ là đối với Trịnh Tiểu Kiều giải thích, Bạch Nhu Uyển chỉ đáp lại La Sam Sam là ai.

    Nàng thật muốn bóp chết Bạch Nhu Uyển, một dao mở cái não nhỏ kia xem bên trong có gì.

    Nàng tức giận lại có chút ủy khuất, yếu ớt nhìn nàng.

    Đối với Trịnh Tiểu Kiều ánh mắt yếu ớt, Bạch Nhu Uyển xin bày tỏ từ sâu bên trong rùng mình cùng ghê sợ.

    Nàng ta sao lại dùng ánh mắt này nhìn nàng.

    Giống như nàng cô phụ nàng ta vậy. Bạch Nhu Uyển rợn người trước suy nghĩ vớ vẩn của bản thân.

    Nhưng lúc này cái não nhỏ của nàng cũng đã kịp thời vận chuyển để cho nàng biết La Sam Sam là ai.

    "Ta biết rồi."

    Bạch Nhu Uyển gật đầu trả lời.

    Nhưng hiển nhiên trong mắt của Trịnh Tiểu Kiều, nàng chỉ đang có lệ nàng ta. Đôi mắt Trình Tiểu Kiều ngập nước, khuôn mặt tái nhợt như giấy, yếu ớt nói:

    "Ta thật sự không sai khiến La Sam Sam đối với ngươi làm gì?"

    "Nga. Ta biết mà. Ta thật sự tin tưởng ngươi!"

    Bạch Nhu Uyển gật đầu chắc nịch, nàng thật sự sợ Trịnh Tiểu Kiều sẽ tại đây ăn vạ nàng, đến lúc đấy nàng có nhảy xuống sông Hồng cũng không rửa hết tội.

    "Ngươi tin ta sao?"

    Lần này đến Trịnh Tiểu Kiều ngẩn người, nàng cảm thấy có chút không hiện thực.

    "Phải, ta tin vào người nhân phẩm. Tuyệt đối sẽ không đối với ta chọc gậy sau lưng."

    Ngươi chỉ chọc gậy trước mặt ta thôi!

    Bạch Nhu Uyển chân thành nói, đôi mắt thậm chí hận không thể mở to hơn nữa để cho thấy sự chân thành.

    Trịnh Tiểu Kiều lại thật sự tin tưởng. Nàng ta mừng rỡ ôm lấy nàng.

    Lúc này Bạch Nhu Uyển cảm thấy có chút sai lầm.

    Dù nàng có tin tưởng Trịnh Tiểu Kiều thì hai người chẳng phải vẫn là.. kẻ thù?
     
    LieuDuong thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...