Cuối cùng, sau một trận vật lộn tốn rất nhiều công sức, Đông Phương Tiêm Vân mới lết về được đến nhà. Và mang theo thành viên mới: Thục Tam Lộ! (Cung Thường Thắng mới phải). Anh ngó qua ngó lại, đưa tay vào túi áo, moi ra chìa khóa, hơi cũ kĩ. Tra vào ổ, cạch một tiếng, cửa mở. Đông Phương Tiêm Vân nhíu mày, đi nhè nhẹ vào trong, Hừm.. có vẻ là ai đó đã đột nhập vào nhà, lời tiên đoán của mình không thể nào sai được. Mà ai vào được nhỉ? Anh ngoái trái ngoái phải, nhìn trên nhìn dưới, ngắm trước ngắm sau. Con mắt trông cao độ lắm, nghiêm túc nghe ngóng lắm. Anh giở nghề đạo chích đã được học từ thế giới Kio ra, lẩn lẩn trốn trốn. Cuối cùng thì, qua mấy tiếng mà chẳng bắt được tên trộm nào cả. Chỉ là bị tên Thục Tam Lộ kia hù một cái hú hồn chim én mất nửa vòng tuổi đời.
Con người đâu mà vô duyên đến vậy! Thật sự rất chi là muốn đập hắn cho ra bã.
Nhưng rốt cuộc, Đông Phương Tiêm Vân không thể đập hắn. Đập hắn sau nhỡ hắn truyền cho mấy chục tia sét vào người mình thì sao? Lúc đấy chắc biến đổi mã gene mất. Biến đổi mã gene sẽ có khả năng bị nhiều bệnh di tuyền lây sang các thế hệ con cháu. Còn nữa.. nếu hắn đến được đây, thế nào cũng có giả thiết rằng người của hắn chắc đến đây được. Và khi đó, bọn hắn sẽ tìm tên Thục Tam kia bằng khí tức và hơi thở. Rồi họ chỉ thấy xác của hắn ở trong một ngôi mộ bên trên có cái bình nhỏ cắm một bông hoa, xung quang toàn lá rơi và cỏ mọc rậm rạp. Nhìn thấy vậy, chắc họ sốc và căm phẫn lắm. Qua một loạt bí phát đưa linh hồn trở về, hông của Thục Tam sẽ chỉ đến tận nhà mình và.. rồi sao. Thì đi chầu ông bà thôi, có gì đâu. Đi gặp tổ tiên sớm chắc mấy người ấy cảm động vạn phần. Tuy nhiên, sẽ chẳng ai cúng bái thăm viếng tôi. Ba mẹ không còn, là con một, sống xa họ hàng, bên cạnh không có bạn bè. Ai sẽ gửi vàng mã xuống âm phủ để tiêu dùng đây? Nghèo lại hoàn nghèo, cuộc đời tôi chỉ có vậy thôi, phù du héo úa, ngóc đầu lên xã hội chỉ là mơ tưởng hão huyền, huống chi ngồi lên vị trí cao, đứng trên vạn người. Kẻ sống dưới đấy xã hội là đây chứ đâu.
Trong khi Đông Phương Tiêm Vân ngồi trên sofa trong phòng, tự than thở dằn vặt bản thân quả là vô dụng, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, Thất vọng quá rồi, anh ngồi đó, không thèm đứng dậy, nói vọng ra:
- Vào đi, cửa không khóa.
Bốp! Tiếng của đập mạnh, Tiếng lôi xềnh xệch phát lớn, chứng tỏ người kéo rất mạnh tay. Người ấy đứng trước Đông Phương Tiêm Vân (Vẫn còn đang cúi đầu xuống), ném tên bị lôi ra góc tường, giận dữ hỏi:
- Tên kia, cậu có bạn trai mới sao không bảo tôi? Lại định trèo lên đầu tôi sao?
Chất giọng trầm ấm quá! Giọng của ai vậy cà? Nghe quen quen, hình như mình đã nghe ở đâu đó rồi. Hừm.. ai được nhờ?
- Em dám bỏ tôi ư? – Người ấy nâng cằm anh lên. Giờ anh mới nhớ ra. Đó là.. Anh Lạc. Lâu không gặp, đáng nhẽ ra anh ấy phải quên mình rồi chứ, sao lại..
- Anh lạc.. Tại sao anh lại..
- Tại sao anh lại tới đây đúng không? Vì tôi nhớ em!
Nói xong, người đó đẩy anh sát ghế sofa rồi hôn anh trên đó. Hương vị quen thuộc lại lan trong miệng anh. Vị của kẹo bạc hà thơm mát. Sau đó, Anh Lạc bỏ ra, hạ giọng xuống, nghe bá đạo kiểu tổng tài nhưng không phải tổng tài mà là tổng giám độc.
- Giờ em biết lỗi của mình chưa?
- Lỗi gì? – Đông Phương Tiêm Vâm ngơ ngác nhìn lên hắn. What what tôi có lỗi gì đâu, anh ngáo à? Tôi phang anh giờ, đừng có tự biên tự diễn nữa. Anh có biết cái gì đâu mà nói là lỗi của tôi. Lạ lùng ghê.
- Bấy lâu nay em đi đâu mà hôm nay mới về nhà hả? Tôi sang nhà, em thấy lúng nào cũng đóng khóa phòng. À, cậu Kio là ai vậy? Sao lại lởn vởn trước của nhà mình thế?
Anh lại chỉ vào Cung Thường Thắng đang đứng ở góc căn phòng, đầu có chảy ít máu, đang nhìn chằm chằm vào 2 người rồi chỉ lại Anh Lạc mà nói:
- Tiểu Vân ca ca, nam nhân tóc màu quả dưới Kio là ai vậy? Ta chưa gặp bao giờ. Đó có phải là trộm mà ca tìm từ nãy giờ không để ta tống cổ hắn đi. À. Còn nữa, anh ta cũng là người
xuyên không sao?
- Xuyên không? Ngài bị ảo tưởng hả thưa bị tiên nhân từ trên núi xuống, cao cao tại thượng, âm lãnh như mấy vị trong phim điện ảnh? – Anh Lạc cười khinh bỉ.
- Dù không biết phim điện ảnh là gì nhưng Cung mỗ thấy ngươi rất chướng mắt. – Cung Thường Thắng nhíu mày.
- Thấy chướng mắt thì cút về núi mà sống đi! Đồ cổ lỗ sĩ!
- Tại sao ta lại phải đi? Ngươi có là cha ta đâu mà bắt buộc ta.
Hai người lườm nhau như hổ lườm rồng. Ánh mắt đằng đằng sát khí. Đó là dấu hiệu của một drama đầy kịch tính và ác liệt.. Hừm.. cuộc sống đã không còn yên bình nữa rồi. Ông trời ơi, sao con lại khổ thế này. À mà khoan.. Có một điều gì đó không ổn ở đây. Cái gì nhỉ? Cái gì ta? Đông Phương Tiêm Vân ngồi đăm chiêu suy nghĩ.
- Khoan! Delay vài giây! Tam Lộ, người nhìn thấy được rồi sao?
- Ấn Phi Tinh, con tỉnh lại rồi. Ba mẹ mừng quá!