Chương 2: Cuộc gặp mặt định mệnh
[BOOK]Ngôi nhà ba tầng này có bề ngoài đen tuyền, cửa sắt lớn bị rỉ sét loang lổ cũng không được khóa lại, bên trong lá cây cối khô héo, trên mặt đất phủ kín một lớn lá rụng thật dày, trên lá khô còn có bụi bẩn và một số rác rưởi.
Rất khó để tưởng tượng được trong một đám biệt thự hoa lệ còn có một ngôi nhà cũ nát như vậy.
Tiếng khóc vẫn không ngừng lại, Tư Linh bị ồn đến đau đầu, cô đi vào trong, trầm mặt nói: "Đừng khóc nữa!"
Sau đó liền nhìn thấy bé trai mặc một bộ đồ kẻ caro ngồi bên cạnh bể bơi bị bỏ hoang lập tức ngừng khóc, cậu quay đầu nhìn cô, mũi còn có một dòng chất lỏng trong suốt đang chảy xuống..
Tư Linh nhìn cậu chằm chằm.. Nội tâm chết lặng nghĩ: Chậc, tiểu khóc bao* còn đang chảy nước mũi này ở đâu ra vậy?
*Tiểu khóc bao: Túi khóc nhỏ. Chỉ người yêu khóc, hay khóc và dễ khóc.
Cô cũng chỉ phun tào một chút. Ở bên này cô đang buồn bực thì bên kia, bạn nhỏ Kỳ Mặc Thần đang định nổi bão với người đã quấy nhiễu mình nhưng không ngờ đối phương lại là một chị gái nhỏ mặc váy công chúa xinh đẹp, vì thế cậu lập tức thu liễm cơn tức giận.
Cô bé này thật đẹp mắt, còn xinh đẹp hơn cả bạn nữ đẹp nhất trong trường của cậu.
Thần nước mắt lưng tròng nói: "Còn.. Còn không được khóc sao?"
Bị thanh âm của cậu gọi hoàn hồn, tiểu loli Tư Linh bước đôi chân ngắn nhỏ qua, giơ ra khuôn mặt nhỏ tròn trịa nói: "Đừng khóc, ba ba của mình nói nam tử hán đổ máu không đổ lệ."
Biểu tình của cô rất nghiêm túc, ngữ khí rất đứng đắn, nhưng vì giọng nói ngây ngô non nớt nên mức độ đáng tin phải giảm sút theo.
Bạn nhỏ Kỳ Mặc Thần mặc kệ, quay đầu nhìn về phía bể bơi, hai túi nước mắt hàm chứa trong mắt lại muốn rơi xuống.
"Ba mình nói nước mắt nam nhi không dễ dàng rơi nhưng đó là vì chưa tới chỗ thương tâm mà thôi!"
* * * Lợi hại, nhỏ như vậy mà đã biết những lời này rồi.
Tư Linh đi qua, muốn nhìn một chút xem đến cùng là tình huống như thế nào mới có thể làm cậu khóc đến như vậy, khi đến chỗ cậu cô mới hiểu rõ nguyên nhân, một chú gấu bông màu vàng được làm bằng vải đang ngâm mình trong hồ nước màu đen tuyền của bể bơi.
Cô nhìn thoáng qua liền thu hồi tầm mắt, sau đó còn lui về phía sau vài bước, hồ nước bẩn kia có mùi quá khó ngửi: "Không phải chỉ là một con gấu bông thôi sao, mua lại cái khác không được hả?"
Cô vừa nói xong, nước mắt của bạn nhỏ Kỳ Mặc Thần liền rơi xuống từng giọt, cậu lớn tiếng phản bác cô: "Đó không phải là một con gấu bông bình thường! Đó là bạn của mình!" Sau đó thút tha thút thít nói ra lý do mà cậu thương tâm như vậy.
Đại khái là bình thường cha mẹ cậu rất bận rộn, mà bà nội lại đặt trọng tâm sự chăm sóc lên đứa em trai nhỏ tuổi hơn nhà chú của cậu cho nên đợi cha mẹ cậu ra khỏi cửa thì bà nội liền khóa của nhốt cậu trong phòng, sau đó chờ cha mẹ sắp về mới thả cậu ra, nếu không thì cũng là để bảo mẫu trông cậu, dù sao hai loại này cái nào cũng đều không để cậu đi đâu.
Cậu không có bạn chơi cùng, chú gấu bông này là do ông nội đã qua đời đưa cho cậu khi cậu còn rất nhỏ, sau đó nó liền làm bạn với quá trình trưởng thành của cậu cho tới hiện tại.
Tư Linh tập trung nghe, nội tâm mừng thầm vì có người cùng chung hoàn cảnh.
Cô ngồi xuống nói: "Mình cũng thường xuyên bị bà nội nhốt lại, bà còn không để ý tới mình nữa cơ."
Bạn nhỏ Kỳ Mặc Thần giống như gặp được tri âm, lập tức đi ra nỗi đau mất đi ' bạn thân ' mà bắt đầu phun nước đắng 'bà nội mình không tốt thế này thế nọ' với cô.
Tư Linh vừa nghe vừa nghĩ, sao cậu ta lảm nhảm như vậy?
Kỳ Mặc Thần nói đến miệng khô lưỡi khô, sau đó liền thấy cô bé tựa như thiên sứ ở đối diện không nói lời nào mà chỉ bày ra một bộ ngây ngốc, nhưng bộ dạng này của cô thật là.. đáng yêu. Dù sao mỗi lần người khác khen cậu cũng đều dùng cái từ này.
Cậu nhẹ nhàng đẩy đẩy cô, nghi hoặc hỏi: "Sao cậu không nói lời nào?" Sau đó lại hỏi: "Hình như cậu cũng bằng tuổi mình đúng không, được sáu tuổi chưa?"
Tư Linh: "Mình đã sáu tuổi bảy tháng rồi." Cô nghĩ: Có lẽ chỉ lúc nhỏ mới như vậy thôi, hẳn là trưởng thành thì có thể trầm ổn nội liễm.
"Oh! Mình cũng sáu tuổi bảy tháng nè."
Trùng hợp như vậy? Cô lập tức thừa thắng xông lên: "Sinh nhật của cậu là ngày mấy tháng mấy?"
Kỳ Mặc Thần đang định đáp, nhưng nghĩ nghĩ một chút mới hỏi lại: "Vậy của cậu là ngày mấy tháng mấy?" Cậu muốn làm anh, không muốn làm em trai.
Thoạt nhìn tên nhóc này còn rất thông minh, Tư Linh trừng đôi mắt tròn xoe hỏi: "Mình hỏi cậu trước mà? Mẹ mình nói cái gì cũng phải có thứ tự trước sau."
Trời ơi! Nữ sinh trong trường tức giận lên đều rất xấu xí, sao cô bế này tức giận lên cũng vẫn đẹp như vậy nhỉ? Kỳ Mặc Thần nghiêng đầu, thành thành thật thật trả lời: "Sinh nhật của mình là ngày 21 tháng 2."
Trời ạ! Đôi mắt cô trừng càng thêm tròn, gương mặt cũng càng thêm phúng phính.
Bạn nhỏ Kỳ Mặc Thần vươn ngón trỏ chọc chọc, cô không phản ứng, cậu lại tò mò chọc chọc, sau đó mu bàn tay liền bị đánh một chút, cậu che lại mu bàn tay, ủy khuất hỏi: "Cậu còn chưa nói sinh nhật của cậu, mình đều đã nói hết rồi."
".. 20 tháng 2."
"..."
Hai người bạn nhỏ cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu không nói lời nào, một lát sau, bạn nhỏ Kỳ Mặc Thần mới hít nước mũi một cái, Tư Linh =_= yên lặng móc ra khăn giấy từ trong túi đưa qua, đổi lấy được nụ cười ngu ngốc của đối phương.
Trẻ con nên cũng không có nhiều tâm tư phức tạp như người lớn, rất đẽ dàng liền thân nhau, hai người cùng nhau nói nói cười cười, tới giờ cơm trưa nên không thể không trở về, lúc này hai bạn nhỏ mới cùng nhau ra khỏi ngôi nhà hoang.
Lúc đi ra ngoài, Tư Linh tinh mắt thấy được nơi xa có một bé gái xinh đẹp đang đứng, đại khái cũng bằng tuổi với bọn họ.
Cô bé ôm một con búp bê Tây Dương, an tĩnh nhìn bọn họ, không đến gần nhưng nhìn thấy bọn họ ra tới cũng không rời đi.
Tư Linh nhìn về phía cô bé rất xinh đẹp kia, cô bé đó cũng đang lẳng lặng nhìn cô, trong lúc hai người nhìn nhau không chút hàm nghĩa gì thì Kỳ Mặc Thần cũng đã dẫn Tư Linh còn đang nói chuyện với cô mà chưa phát hiện ra cô bé kia đi hường khác.
Lúc sắp chia tay, Tư Linh không muốn bỏ qua cơ hội này, cô dùng thanh âm mềm mại hỏi cậu.
"Cậu không có bạn, mình cũng không có bạn, vậy chúng ta làm bạn với nhau được không?"
Bạn nhỏ Kỳ Mặc Thần đang định hưng phấn gật đầu, bỗng nhiên nhớ tới một việc, cười tủm tỉm hỏi cô: "Cậu đang học lớp một ở trường nào?"
"Học kỳ trước mình học ở lớp 1-2, ba ba của mình nói qua khai giảng sẽ cho mình chuyển tới lớp 1-1."
"Đương nhiên chúng ta là bạn của nhau rồi! Mình ở lớp 1-1, bài tập hè của lớp 1-1 và lớp 1-2 đều giống nhau cả đó, cậu lầm xong chưa?"
Cái đó thì đương nhiên rồi, nhắm mắt cũng có thể làm, nhưng mà chưa kịp trả lời thì người bạn mới của cô liền nói tiếp.
"Hai ngày sau chúng ta cùng nhau làm bài tập đi, mình thấy các bạn nhỏ khác đều tụ tập lại làm với nhau cả, nhưng mà không có ai làm bài tập với mình.. Chúng ta hẹn gặp nhau ở chỗ này được không?"
Tư Linh cười tủm tỉm gật đầu, cô vĩnh viễn cũng không ngại có cơ hội gặp mặt nhiều.
#Bạn Nhỏ Vô Danh[/BOOK]