Chương 20 - Ân Cần
Về nhà với tâm trạng vui đến bất thường khiến ai nấy đều nhìn Thiên Vũ với ánh mắt đầy nghi hoặc, bỏ mặc bao nhiêu biểu cảm của mọi người Thiên Vũ lên phòng trong lòng nở hoa, vì quá vui nên cả đêm anh không tài nào chợp mắt mong trời sáng để đến cổng ty gặp cô.
Trời vừa hửng sáng Thiên Vũ đã dậy chuẩn bị sửa soạn, vì còn sớm nên bữa sáng nhà bếp vẫn chưa làm xong thấy vậy Thiên Vũ tự tay làm bữa sáng khiến cho ai cũng không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà thiếu gia vui đến như vậy. Ăn sáng xong Thiên Vũ đến công ty thấy Cố Thành đang tuyển dụng người mới, lướt ngang qua Thiên Vũ kịp nhìn cô gái ứng tuyển kia một cái để nhớ mặt rồi rời đi ngay.
Sau khi họp tổ buổi sáng xong người Cố Thành vừa tuyển được đưa vào bộ phận của Thiên hà, qua giới thiệu được biết người này tên Châu Tử là cô gái rất xinh đẹp, thục nữ. Thấy Thiên Vũ Châu Tử đến chào hỏi rất kính cẩn, còn Thiên Vũ thì không để cô ta trong mắt mà chỉ nhìn vào Thiên hà, thấy cô bê một thùng cúc áo của mã hàng mới từ kho về Thiên Vũ chạy nhanh đến bên hỏi:
"Em đã đi đâu vậy? Để anh bê cho, đưa đây."
Nghe cách xưng hô lạ hoắc cô nhìn Thiên Vũ:
"Anh đang làm tôi xoắn não đấy, sáng nay anh ăn gì thế đột nhiên xưng hô kì vậy?"
"Có gì mà kì, vốn tôi lớn hơn cô ba tuổi mà gọi em xưng anh là chuyện thường tình thôi."
Chào hỏi với Châu Tử xong cô ngồi vào chỗ làm việc của mình, đến giờ chiều cô đi vệ sinh rửa mặt thì khi quay lại đã thấy Châu Tử ngồi vào bàn máy của mình làm hàng mới, vì cô vắng mặt khi lên mã hàng mới nên không biết loại chỉ là loại nào cũng không biết Châu Tử đã chọn đúng loại chỉ của mã hàng chưa nên cô không nói gì chỉ im lặng ngồi một bên làm việc khác, từ lâu không ai ngồi vào bàn máy của cô vì không có ai làm tốt hơn cô hết. Khi Châu Tử làm ra được khoảng năm ngàn hàng thành phẩm thì giám đốc điều hành cùng với khách hàng xuống tận nơi tìm Thiên Hà với thái độ rất khẩn trương:
"Tổ trưởng đâu?" giám đốc điều hành hét lớn.
Anh tổ trưởng lập tức có mặt, giám đốc hỏi:
"Nói, ai là người ngồi vào cái máy này?"
Anh tổ trưởng còn chưa trả lời giám đốc đã hét lên thêm một lần:
"Nói, là ai ngồi ở đây? Xem đi, sai mã cúc áo, sai luôn màu chỉ của mã hàng mà dám làm ra thành phẩm tới năm ngàn cái, mấy người ăn mật gấu rồi phải không?"
Anh tổ trưởng nói:
"Dạ, chỗ này là Thiên Hà ngồi nhưng người mới vào sáng nay thấy Thiên Hà đi vệ sinh nên vào ngồi làm mã hàng mới này, Thiên Hà vẫn chưa đụng vào."
Giám đốc tức giận đến đỉnh điểm:
"Người đang ở vị trí này phải có trách nhiệm vì để người khác tự ý ngồi vào chỗ của mình làm việc gây ra chuyện như vầy người mới thì biết cái gì mà làm phải hướng dẫn người ta chứ, còn Thiên Hà hôm nay làm không tính lương đừng nghĩ mình giỏi thì muốn làm gì cũng được, sửa hàng gấp cho tôi."
Ai nấy đều muốn nói cho công bằng khi thấy việc cô không làm mà lại bị mắng còn không được tính lương hôm nay, đã vậy giám đốc còn không nói lý lẽ nhưng cô đều không để ai lên tiếng chỉ im lặng sửa hàng. Châu Tử trong bụng như mở cờ trong lúc đó Tuyết Mai đến hỏi cô:
"Sao chị không để mọi người nói câu công bằng, chị đâu có làm mà phạt chị như vậy? Giám đốc thì ngon lắm sao?"
Thiên Hà nói nhẹ nhàng:
"Chị không sao hết, mình sửa hàng đi."
Thiên Vũ nhìn thấy mọi việc, biết cô chịu oan nhưng không một lời trách móc ai cả, việc vừa xảy ra cũng đủ để Thiên Vũ biết Châu Tử kia không phải người tốt.
Tối hôm đó, cô ở lại tận nửa đêm vẫn chưa về vì sửa hàng, xưởng may rộng lớn chỉ còn mỗi cô với núi hàng cao ngất ngưởng Thiên Vũ trong tay cầm ít đồ ăn và nước uống đứng trước mặt cô bảo:
"Nghỉ tay ăn chút gì đi em, anh mang đồ ăn cho em này."
Nghe thấy tiếng nói quen thuộc cô ngẩng đầu lên nhìn Thiên Vũ trong đầu thoáng qua một suy nghĩ:
"Lúc này sao nhìn anh ấy ân cần quá vậy?"
Ăn xong Thiên Vũ ở lại giúp cô sửa hàng đến tận sáng, do quá mệt nên cô gối đầu trên tay mình ngủ quên mất, Thiên Vũ ngắm nhìn người con gái mình đã tìm lâu nay ngủ say sưa. Anh không đánh thức cô dậy, cho đến khi anh tổ trưởng họp buổi sáng cô nghe thấy tiếng nói chuyện nên tỉnh giấc, Thiên Vũ định đưa cô về nghỉ thì giám đốc đến làm khó dễ không cho phép về nghỉ dù cô đã làm cả đêm, Thiên Vũ định cãi nhau thì cô kịp cản lại:
"Tôi không sao, đừng nói gì hết sẽ không tốt cho anh đâu. Tôi làm, tôi sẽ ở lại làm đến hết ngày."
Nhìn cô hết mình với công việc mà không màng đến bản thân khiến trái tim Thiên Vũ chợt đau xót!
Cuối ngày, khi vừa tan ca điện thoại cô vang lên là Phan Thông gọi đến:
"Em về chưa? Anh đón em nhé."
"Giờ em về đây ạ."
Bên kia Phan Thông nói:
"Đợi anh nhé, năm phút thôi."
Ra đến cổng cô thấy Phan Thông đã chờ sẵn, người đàn ông lịch lãm đến đón cô tan ca làm bao nhiêu người ngưỡng mộ và ganh tị các cô gái la hét vì phấn khích khi thấy một trong năm người của ngũ hoàng tử, Phan Thông bị vây kín nên cô không thể nào lên xe được phải đợi đến khi anh ấy lên tiếng xin nhường đường để đưa cô về thì mới vào được xe.
Cô nói với Phan Thông:
"Cũng may anh chỉ đến đón em có một hôm chứ ngày nào cũng thế này chắc em không sống nổi mất, đúng thật là sức hút khủng khiếp."
Phan Thông cười:
"Em nói vậy thì sau này anh nhờ luôn bốn người còn lại đến đón em để đỡ bớt người vây kín như hôm nay."
Cô cười trừ:
"Anh đùa không vui gì hết."
Nói xong bụng cô kêu cồn cào vì đói nhưng khắp người lại bẩn do từ tối qua đến giờ không được nhà tắm rửa cô cảm thấy khó chịu khắp người, thấy cô ngồi không yên Phan Thông hỏi:
"Em sao vậy? Khó chịu ở đâu sao?"
"Không, chỉ tại hai ngày một đêm rồi em không được ngủ cũng không về nhà để tắm rửa và làm vệ sinh cá nhân nên hơi khó chịu nhưng giờ bụng em lại đang đánh trống đây này."
Dứt lời anh tăng ga chạy nhanh đưa cô đến chỗ Vương Tuấn.
Dừng xe anh kéo cô vào cửa lớn gọi cho Vương Tuấn:
"Xuống cửa lớn ngay đi."
Hai người gặp nhau Phan Thông nói:
"Cô ấy đói bụng, hai ngày một đêm rồi chưa được nghỉ ngơi cậu giải quyết việc này cho cô ấy đi."
Trời vừa hửng sáng Thiên Vũ đã dậy chuẩn bị sửa soạn, vì còn sớm nên bữa sáng nhà bếp vẫn chưa làm xong thấy vậy Thiên Vũ tự tay làm bữa sáng khiến cho ai cũng không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà thiếu gia vui đến như vậy. Ăn sáng xong Thiên Vũ đến công ty thấy Cố Thành đang tuyển dụng người mới, lướt ngang qua Thiên Vũ kịp nhìn cô gái ứng tuyển kia một cái để nhớ mặt rồi rời đi ngay.
Sau khi họp tổ buổi sáng xong người Cố Thành vừa tuyển được đưa vào bộ phận của Thiên hà, qua giới thiệu được biết người này tên Châu Tử là cô gái rất xinh đẹp, thục nữ. Thấy Thiên Vũ Châu Tử đến chào hỏi rất kính cẩn, còn Thiên Vũ thì không để cô ta trong mắt mà chỉ nhìn vào Thiên hà, thấy cô bê một thùng cúc áo của mã hàng mới từ kho về Thiên Vũ chạy nhanh đến bên hỏi:
"Em đã đi đâu vậy? Để anh bê cho, đưa đây."
Nghe cách xưng hô lạ hoắc cô nhìn Thiên Vũ:
"Anh đang làm tôi xoắn não đấy, sáng nay anh ăn gì thế đột nhiên xưng hô kì vậy?"
"Có gì mà kì, vốn tôi lớn hơn cô ba tuổi mà gọi em xưng anh là chuyện thường tình thôi."
Chào hỏi với Châu Tử xong cô ngồi vào chỗ làm việc của mình, đến giờ chiều cô đi vệ sinh rửa mặt thì khi quay lại đã thấy Châu Tử ngồi vào bàn máy của mình làm hàng mới, vì cô vắng mặt khi lên mã hàng mới nên không biết loại chỉ là loại nào cũng không biết Châu Tử đã chọn đúng loại chỉ của mã hàng chưa nên cô không nói gì chỉ im lặng ngồi một bên làm việc khác, từ lâu không ai ngồi vào bàn máy của cô vì không có ai làm tốt hơn cô hết. Khi Châu Tử làm ra được khoảng năm ngàn hàng thành phẩm thì giám đốc điều hành cùng với khách hàng xuống tận nơi tìm Thiên Hà với thái độ rất khẩn trương:
"Tổ trưởng đâu?" giám đốc điều hành hét lớn.
Anh tổ trưởng lập tức có mặt, giám đốc hỏi:
"Nói, ai là người ngồi vào cái máy này?"
Anh tổ trưởng còn chưa trả lời giám đốc đã hét lên thêm một lần:
"Nói, là ai ngồi ở đây? Xem đi, sai mã cúc áo, sai luôn màu chỉ của mã hàng mà dám làm ra thành phẩm tới năm ngàn cái, mấy người ăn mật gấu rồi phải không?"
Anh tổ trưởng nói:
"Dạ, chỗ này là Thiên Hà ngồi nhưng người mới vào sáng nay thấy Thiên Hà đi vệ sinh nên vào ngồi làm mã hàng mới này, Thiên Hà vẫn chưa đụng vào."
Giám đốc tức giận đến đỉnh điểm:
"Người đang ở vị trí này phải có trách nhiệm vì để người khác tự ý ngồi vào chỗ của mình làm việc gây ra chuyện như vầy người mới thì biết cái gì mà làm phải hướng dẫn người ta chứ, còn Thiên Hà hôm nay làm không tính lương đừng nghĩ mình giỏi thì muốn làm gì cũng được, sửa hàng gấp cho tôi."
Ai nấy đều muốn nói cho công bằng khi thấy việc cô không làm mà lại bị mắng còn không được tính lương hôm nay, đã vậy giám đốc còn không nói lý lẽ nhưng cô đều không để ai lên tiếng chỉ im lặng sửa hàng. Châu Tử trong bụng như mở cờ trong lúc đó Tuyết Mai đến hỏi cô:
"Sao chị không để mọi người nói câu công bằng, chị đâu có làm mà phạt chị như vậy? Giám đốc thì ngon lắm sao?"
Thiên Hà nói nhẹ nhàng:
"Chị không sao hết, mình sửa hàng đi."
Thiên Vũ nhìn thấy mọi việc, biết cô chịu oan nhưng không một lời trách móc ai cả, việc vừa xảy ra cũng đủ để Thiên Vũ biết Châu Tử kia không phải người tốt.
Tối hôm đó, cô ở lại tận nửa đêm vẫn chưa về vì sửa hàng, xưởng may rộng lớn chỉ còn mỗi cô với núi hàng cao ngất ngưởng Thiên Vũ trong tay cầm ít đồ ăn và nước uống đứng trước mặt cô bảo:
"Nghỉ tay ăn chút gì đi em, anh mang đồ ăn cho em này."
Nghe thấy tiếng nói quen thuộc cô ngẩng đầu lên nhìn Thiên Vũ trong đầu thoáng qua một suy nghĩ:
"Lúc này sao nhìn anh ấy ân cần quá vậy?"
Ăn xong Thiên Vũ ở lại giúp cô sửa hàng đến tận sáng, do quá mệt nên cô gối đầu trên tay mình ngủ quên mất, Thiên Vũ ngắm nhìn người con gái mình đã tìm lâu nay ngủ say sưa. Anh không đánh thức cô dậy, cho đến khi anh tổ trưởng họp buổi sáng cô nghe thấy tiếng nói chuyện nên tỉnh giấc, Thiên Vũ định đưa cô về nghỉ thì giám đốc đến làm khó dễ không cho phép về nghỉ dù cô đã làm cả đêm, Thiên Vũ định cãi nhau thì cô kịp cản lại:
"Tôi không sao, đừng nói gì hết sẽ không tốt cho anh đâu. Tôi làm, tôi sẽ ở lại làm đến hết ngày."
Nhìn cô hết mình với công việc mà không màng đến bản thân khiến trái tim Thiên Vũ chợt đau xót!
Cuối ngày, khi vừa tan ca điện thoại cô vang lên là Phan Thông gọi đến:
"Em về chưa? Anh đón em nhé."
"Giờ em về đây ạ."
Bên kia Phan Thông nói:
"Đợi anh nhé, năm phút thôi."
Ra đến cổng cô thấy Phan Thông đã chờ sẵn, người đàn ông lịch lãm đến đón cô tan ca làm bao nhiêu người ngưỡng mộ và ganh tị các cô gái la hét vì phấn khích khi thấy một trong năm người của ngũ hoàng tử, Phan Thông bị vây kín nên cô không thể nào lên xe được phải đợi đến khi anh ấy lên tiếng xin nhường đường để đưa cô về thì mới vào được xe.
Cô nói với Phan Thông:
"Cũng may anh chỉ đến đón em có một hôm chứ ngày nào cũng thế này chắc em không sống nổi mất, đúng thật là sức hút khủng khiếp."
Phan Thông cười:
"Em nói vậy thì sau này anh nhờ luôn bốn người còn lại đến đón em để đỡ bớt người vây kín như hôm nay."
Cô cười trừ:
"Anh đùa không vui gì hết."
Nói xong bụng cô kêu cồn cào vì đói nhưng khắp người lại bẩn do từ tối qua đến giờ không được nhà tắm rửa cô cảm thấy khó chịu khắp người, thấy cô ngồi không yên Phan Thông hỏi:
"Em sao vậy? Khó chịu ở đâu sao?"
"Không, chỉ tại hai ngày một đêm rồi em không được ngủ cũng không về nhà để tắm rửa và làm vệ sinh cá nhân nên hơi khó chịu nhưng giờ bụng em lại đang đánh trống đây này."
Dứt lời anh tăng ga chạy nhanh đưa cô đến chỗ Vương Tuấn.
Dừng xe anh kéo cô vào cửa lớn gọi cho Vương Tuấn:
"Xuống cửa lớn ngay đi."
Hai người gặp nhau Phan Thông nói:
"Cô ấy đói bụng, hai ngày một đêm rồi chưa được nghỉ ngơi cậu giải quyết việc này cho cô ấy đi."
Chỉnh sửa cuối: