Ăn uống no nê, Cố Diệp Miên được Phỉ Ái Nhi chở về nhà. Nhà này là đại trạch Cố gia, chứ không phải căn nhà đứng tên họ Diệp. Đứng trước cổng đại trạch to lớn, Cố Diệp Miên xoa xoa cái bụng no căng của bản thân, hỏi Phỉ Ái Nhi.
"Cậu không vào chào ông sao? Dù sao cũng lâu rồi không về nước."
"Đâu phải lâu rồi, tớ về từ hơn nửa năm trước, vẫn luôn ở lại."
Cố Diệp Miên kinh ngạc, cô dừng lại động tác đang nửa bước ra khỏi xe, quay đầu nhìn Phỉ Ái Nhi.
"Suốt mười lăm năm cậu ra nước ngoài, mỗi năm ngoại trừ dịp nghỉ hiếm có thì có bao giờ thấy cậu ở lại trong nước lâu như vậy đâu. Sao? Thích cô nào rồi hả? Ở lại để theo đuổi lão bà?"
Phỉ Ái Nhi thần bí cười cười, hắn lắc lắc đầu tỏ ý không phải.
"Đừng suy diễn lung tung, tớ thích thì tớ ở lại thôi. Với lại hiếm lắm mới có kì nghỉ dài. Mau vào đi không lạnh, tối tớ sẽ sang chào ông sau."
Cố Diệp Miên bị đuổi, bĩu môi nói được rồi liền chạy ào ào vào sân. Nhìn theo bóng lưng nho nhỏ vẫn mặc chiếc áo rộng thùng thình của hắn, Phỉ Ái Nhi tự dưng bật cười. Rồi lại ỉu xìu, qua một lát lại nghiêm mặt, ánh mắt sắc lạnh nhìn tới tờ giấy ghi địa chỉ ở trong hộc xe.
* * *
Nhìn chiếc Jeep dần dần khuất bóng nơi cuối đường, đôi mắt phượng già nua hơi híp lại rồi lại mở to ra. Lão đầu Cố gia Cố Tử Thiên chống gậy quay người, nhìn đứa con lớn của mình đang cung kính đứng đằng xa.
"Tên ranh họ Cục đó sao rồi?"
"Ba, nó vẫn sống."
Cố lão gia tử đập đập gậy chống xuống sàn gỗ. Tức giận nói.
"Nó còn sống là tất nhiên! Ta hỏi nó với đứa con hoang kia sao rồi?"
Bác cả Cố Trình lật lật giấy tờ trong tay, lắc đầu.
"Nó không làm ăn phi pháp, không trốn thuế, không buôn lậu, công ty giải trí nhà nó cũng không hề có chuyện bẩn, con vẫn chưa tìm ra được chuyện gì để đạp nó xuống. Nó làm việc rất nghiêm khắc với kĩ càng, chuyện bịa tội rồi đổ cho nó là không thể. Ba, chuyện này còn để xem nhóc Nhi tiểu tử kia."
"Hừ, con đấy, đúng là không được cái việc gì!"
Cố Trình im lặng tỏ vẻ: Ba là nhất, ba nói gì cũng đúng. Lúc này cửa bị gõ, Cố Diệp Miên mở cửa ngó đầu vào trong, lấp ló giống như một chú thỏ con xinh đẹp. Thấy hai người trong phòng thì cười rộ lên lộ ra núm đồng tiền.
"Ông ngoại! Bác cả!"
"Bố cô, còn biết đường mà về à?"
Cố lão gia tử yêu thương mắng, cơ thể lại 'không chủ động' được mà đi tới đón lấy cái ôm của đứa cháu ngoan. Cố Trình cũng cười cười vẫy tay với cô, nói.
"Sao đi về không về nhà nghỉ ngơi mà lại chạy đi đâu vậy hả?"
"Con đi giải quyết chuyện công ty mà bác. Hiện tại con cũng đã về nhà đó thôi!"
Nhìn Cố Diệp Miên nháy mắt cười cười, Cố Trình cười bất lực.
"Cái con nhóc này, chỉ bán manh là giỏi."
Cố Tử Thiên vỗ vỗ lưng cháu gái, nói cô lên phòng ngủ một giấc đi, khi nào đói thì dậy, bác cả sẽ nấu đồ ăn cho ăn. Còn nói sẽ dẫn cô đi xem dự án đấu thầu mới của công ty Cố Trình.
"Con đi xem làm gì chứ, đó là dự án mật của công ty bác mà?"
"Đừng có trốn, cháu biết thừa ý bác là muốn nhờ cháu xem phong thủy mảnh đất còn gì. Nghe lời, đi nghỉ ngơi đi, chiều bác chở đi xem."
Cố Diệp Miên lại ôm mỗi người một cái rồi tung tăng chạy về phòng cũ của mình. Cẳn phòng nằm ở phía đông đại trạch tầng ba, nắng chiếu quanh năm, ấm áp lại có thể nhìn thấy hồ nhân tạo phía sau sân nhà. Căn phòng ngày nào cũng có người hầu đến thu dọn, chăn ga vẫn còn thơm phức, vương mùi nắng và mùi hoa lê. Nhìn căn phòng quen thuộc đã hơn một năm không gặp lại này, Cố Diệp Miên quăng người lên giường, vùi mặt vào gối tham lam hít thở mùi hoa lê.
Ừm.. vẫn là mùi hương đấy, giống mùi của mẹ..
* * *
Cố Diệp Miên đứng ở quầy bar uống rượu với ăn nhẹ. Hôm nay là mừng thọ Cố lão gia tử bảy mươi lăm tuổi, khách khứa đến đông, toàn những người có địa vị ở Thượng Hải, Bắc Kinh.. Bên cạnh cô là nữ thư kí đa năng đang chuyên tâm lấy bánh cho cô ăn.
Ở cửa bỗng ồn ào, Cố Diệp Miên đánh mắt nhìn sang, thấy được Diệp Trầm Tích cùng Diệp Phong. Diệp Phong dù đã gần năm mươi nhưng phong độ vẫn còn, chỉ là thiếu đi cái sự tự tin hồi trước kia. Diệp Trầm Tích, ca sĩ nổi tiếng trong nước, dáng vẻ xinh đẹp lại thanh thuần trong sáng, mặc bộ máy trắng tinh bó eo. Hừm, tạo hình đối chọi với cô.
Vừa bước vào cửa đã nhận được tầm mắt của gần như toàn bộ khách mời, Diệp Trầm Tích hơi căng thẳng, nhưng vẫn cố trưng ra bản mặt tươi cười e thẹn. Cô ta nhìn thấy, người phụ nữ đang được những kẻ tai to mặt lớn vây quanh kia. Cố Diệp Miên một tay chống cằm, một tay cầm ly rượu vang, hơi dựa vào bàn gỗ vắt chéo hai chân nhìn cô ta trêu cợt.
Hôm nay Cố Diệp Miên diện một đầm dạ hội xẻ chân màu đen. Từng chi tiết trên chiếc váy ôm gọn lấy cơ thể đầy đủ cân đối của nàng, đôi chân dài miên man, thon thả như ẩn như hiện dưới lớp vải đen tuyền, hơi lấp lánh giống như có hàng vạn viên kim cương đính trên đó vậy. Vừa nhìn liền biết đây là đồ đặt may riêng, chứ không phải đồ đi mượn như ả. Kể từ sau vụ lùm xùm tại sân bay hơn một tháng trước, danh tiếng của cô đã giảm đi rất nhiều, fan thoát cũng nhiều vô kể.
Vốn cô còn có mấy người bạn là tiểu thư hội nhà giàu, nhưng sau khi nghe tin cô là con gái của tiểu tam thì liền đồng loạt tẩy chay cô, còn công khai nói xấu cô trên mạng xã hội. Người giàu, kị nhất chính là hai chữ "tiểu tam", "trà xanh", "con hoang". Mà Diệp Trầm Tích thật thần kì, hội tụ đủ cả ba từ đấy. Công việc cũng bị đình trệ, cô vốn nổi lên nhờ nghệ sĩ thần tượng, hoàn toàn đi theo phái nhan sắc chứ không phải phái thực lực.
Xảy ra scandal như thế khiến cho sự nghiệp của cô bị đình trệ rất nhiều lần. Dù cho có ghét, có hận như thế nào thì cô cũng chỉ có thể cười cười mà nịnh nọt ả ta.. Vì sao? Vì sao lại như thế hả? À, cho dù ả ta có nhìn mình từ trên cao thì thế nào? Người mà Hoành Chi chọn cuối cùng vẫn là mình. Người chiến thắng cuối cùng cũng vẫn là mình.
Cục Hoành Chi lúc này cũng tới cùng với Hoành gia chủ, lão ba của hắn. Hoành Chính năm nay cũng ngoài năm mươi, nhưng phong độ vẫn rất đỉnh. Vì dù sao cũng là người xuất thân giới quân nhân, khí phách năm đó vẫn còn. Vừa tới Cục Hoành Chi đã muốn tìm Diệp Trầm Tích, nhưng người phụ nữ đầu tiên hắn nhìn thấy lại là Cố Diệp Miên. Nàng ta vừa đẹp, vừa sáng chói giống như vì sao trên bầu trời đêm vậy, dù nhỏ bé nhưng lại khiến người khác cảm thấy kinh diễm.
Hắn nhíu mày, cuộc gọi của hắn, tin nhắn của hắn, đều bị người phụ nữ kia chặn lại, không thể gửi được cũng không thể liên hệ được. Sau khi giải quyết xong chuyện công ty, người phụ nữ ấy suốt ngày ru rú ở trong nhà. Mà cho dù có ra ngoài đường thì cũng là đi cùng với Cố lão gia tử, Cố gia chủ Cố Trình, hoặc Tam thiếu Phỉ gia. Mà cho dù đi cùng với ai, hắn cũng đều không thể tiếp cận cô ta được. Thật bực mình.
Cố Diệp Miên nhìn thấy hai người kia tới thì cười khẩy. Một kẻ sói đội lốt cừu, một kẻ có não mà không biết dùng, hợp đôi đấy, nhưng mà..
"Cố gia không hoan nghênh các người, cút cho tôi."
Cố Diệp Miên nhấp môt ngụm whisky màu hồng nhạt, không ngẩng đầu mà nói với hai cha con Diệp Phong. Lão ta nghe cô nói vậy thì hơi tức giận cùng bối rối. Diệp Trầm Tích thì xấu hổ đến nỗi mặt đỏ bừng. Giọng của Cố Diệp Miên không hề nhỏ, cô là cố ý nói như vậy để khiến Diệp gia bẽ mặt trước giới thượng lưu. Những người xung quanh, không là ông trùm buôn bán dầu mỏ thì cũng là con quái vật bất động sản.
Một cái Diệp gia bé tý, bọn họ không cần để vào mắt, nhất là sau khi tin xấu của Diệp Phong tuồn ra. Không biết lão ta có biết hay không nhưng, Cố Như Lê đã từng là nữ thần trong lòng toàn bộ những người đàn ông độc thân lúc bấy giờ của giới thượng lưu. Bà không chỉ xinh đẹp, đủ các tiêu chuẩn 'công' 'dung' 'ngôn' 'hạnh', mà còn tài giỏi trong nhiều lĩnh vực, tính tình hào sảng dễ mến, lại còn là ái nữ của Cố Tử Thiên.
Chỉ riêng chuyện lão ta có được cái liếc mắt của Cố Như Lê thôi đã đủ làm cho toàn bộ fan não tàn của bà ghim chặt lão. Hiện tại còn muốn bắt nạt ái nữ của nữ thần? Đúng là muốn chết mà!
Cục Hoành Chi thấy tình hình không ổn liền đi tới, cách vài bước nữa thôi là tới trước người Cố Diệp Miên. Hắn bị chặn lại. Một giọng nói trầm ổn, hùng hậu vang lên.
"Tôi mới chỉ đi lấy áo khoác cho Miên Miên mất có vài phút thôi, lại từ đâu chui ra một đám ruồi thế này?"
Mọi người vốn còn đang dỏng tai nghe ngóng lúc này liền tranh thủ liếc nhìn qua. Trời ạ, chói mù mắt chó rồi! Cái đống huy, huân chương kia.. đại ca, anh cầm cái áo đấy nó có nặng hay không?
Phỉ Ái Nhi lạnh lùng nhìn Diệp Phong, nhếch môi nói một từ "cút". Không hề nể mặt lão lớn tuổi, cũng không hề coi lão là ba ruột của Cố Diệp Miên. Cố Phong tức giận, lời nghẹn trong cổ họng không phun ra được. Diệp Trầm Tích lúc Phỉ Ái Nhi xuất hiện đã cúi gằm mặt xuống rồi cố gắng làm giảm cảm giác tồn tại của bản thân.
Cố Diệp Miên uống được một đống rượu ngon, tai hơi hồng ngẩng đầu nhìn bóng lưng to lớn của Phỉ Ái Nhi, chọt chọt hắn.
"Nhi tiểu tử, sao lại lấy cái áo đấy? Cậu thích cho tớ mặc quân phục của cậu lắm hả?"
Phỉ Ái Nhi bị chọt thì khuôn mặt hơi hòa hoãn lại, mềm giọng trả lời cô, khoác cái áo lên người Cố Diệp Miên.
"Tớ đặc biệt thích đưa quân phục của tớ cho cậu mặc. Nhìn cậu với đống sao này rất hợp mắt tớ, ai cũng thấy hợp."
Nữ thư kí đứng bên cạnh rất phối hợp mà đệm một câu.
Mọi người xung quanh biểu thị: "Đúng rồi, đặc biệt hợp, hợp tới mức muốn chói mù mắt chó luôn vậy."
Thấy Cố Diệp Miên có vẻ đã ngà ngà say, Phỉ Ái Nhi liền cầm tay cô kéo cô đứng thẳng người dậy, khuyên nhủ.
"Cậu say rồi, đi nghỉ ngơi đi."
"Tớ chưa say, tớ muốn ra sân hóng gió."
"Được, đưa cậu ra sân ngồi xích đu."
Hai người to nhỏ một hồi rồi kéo nhau đi mất, lưu lại ba con người bị bỏ quên cùng đám quần chúng ăn dưa. Sau khi hai người đi khuất dạng, Cố Trình mới từ trong góc đi ra, bên cạnh còn có một người phụ nữ ngoài bốn mươi ăn mặc sang trọng. Bà được Cố Trình một tay cầm tay bà, một tay đỡ eo. Cố Trình nói.
"Tôi đã nói rồi, khi nào Miên nhi tha thứ cho ông, lúc đó ông mới được bước chân vào đây. Nhưng chỉ mình ông thôi, Diệp Phong ạ. Không bao gồm đứa con hoang hai mặt kia. Hiện giờ thì cút, Cố gia không hoan nghênh các vị."
Nói xong, lão liền đỡ phu nhân nhà mình lên tầng, ý là muốn đi nghỉ ngơi. Vì dù sao bữa tiệc cũng đã diên ra rất lâu rồi, lão gia tử cũng đã đi nghỉ ngơi từ sớm. Đi được vài bậc, phu nhân Cố Trình dừng lại, mắt hơi liếc qua Cục gia chủ, giọng mềm nhẹ nhưng lại khiến người khác cảm thấy áp lực nặng nề.
"Cục gia chủ, nom mà quản đứa con trai của ngài đi, tôi cảm thấy cậu ta nên được dạy dỗ lại một chút lễ nghĩa rồi đấy."
Cục gia chủ hơi giật mình, ngay lập tức đồng ý. Mắt còn cố ý liếc qua cặp anh em song sinh giống Cố Trình như đúc đang ngồi hóng chuyện ở một góc kia. Hai người đấy, một người thì nhìn lạnh lẽo khó gần, quanh thân tản ra mùi vị nguy hiểm chớ làm phiền, một người thì nhìn có vẻ lưu manh, trong mắt viết đầy sự tính kế tinh nghịch.
* * * * * * * * * * * *
Cố Diệp Miên ngồi trên xích đu gỗ ở sân sau, cây bạch đàn gỗ đỏ to lớn với tán lá che khuất cả bầu trời. Cô ngồi tận hưởng làn gió mát cuối đông cùng mùi hoa lên thơm dịu. Nhắm mắt lại và tận hưởng chút thời gian yên bình.
"Miên Miên, cậu vẫn còn thích hắn à?"
Bất thình lình bị hỏi một câu, Cố Diệp Miên mở mắt ra nhìn thì thấy Phỉ Ái Nhi đang quỳ một gối ngồi trước mặt cô, nhìn cô bằng ánh mắt cún con. Nhìn hắn lúc này cứ như một đại khuyển đang khẩn trường chờ được chủ nhân vuốt ve vậy. Cô bị ý nghĩ của mình làm cho phì cười, đưa tay xoa xoa mái tóc ngắn cũn của Phỉ Ái Nhi.
"Còn, nhưng không có nghĩ là tương lai cũng sẽ thế."
"'Vậy.. vậy, còn tớ thì sao? Miên Miên, cậu không thích tớ sao? Một chút cũng không à? Chúng ta đã ở cạnh nhau gần ba mươi năm, ngay cả một ý nghĩ thích tớ cậu cũng không có à?"
Cố Diệp Miên kinh ngạc, thấy được vẻ lo lắng trong mắt của hắn, cô nảy ý xấu muốn trêu đùa con cún bự này một chút, nên đáp.
"Chưa từng."
Crack, crack. Cố Diệp Miên có thể nghe thấy tiếng trái tim Phỉ Ái Nhi tan vỡ theo từng lời của cô. Thấy Phỉ Ái Nhi ỉu xỉu đi, Cố Diệp Miên phì cười vỗ vỗ đầu hắn.
"Đùa cậu thôi. Nói tình cảm tớ dành cho cậu, không phải là chưa từng có. Nhi tiểu tử, cậu còn nhớ hồi sơ trung, có một tâm thiệp màu xanh duy nhất được đặt trong cặp của cậu không?"
Người nọ cau mày nghĩ một hồi rồi gật gật đầu.
"Nhớ, tấm thiệp đó nói là thư tình thì không đúng, giống thư khiêu chiến hơn. Với lại, cậu còn nói tấm thiệp đó là cậu viết nữa, nhưng mà tớ không tin."
"Ừ hứ!"
".. Đừng nói là, bức thư tỏ tình đó là cậu viết cho tớ đấy nhé?"
"Đúng rồi, là tớ viết. Nhưng mà cậu lại nói cậu không thích kiểu người như thế nên tớ đã từ bỏ, một năm sau tớ gặp anh ta đấy."
"..."
Cố Diệp Miên nhìn Phỉ Ái Nhi vò đầu bứt tóc tiếc nuối thì mỉm cười dịu dàng, thầm nghĩ.
"Có cậu bên đời chính là điều may mắn và hạnh phúc nhất của tớ. Ái Nhi, cậu có thể chờ tớ cho tới khi tớ quên được anh ta không?"
* * *
Wuan: Tập kích đêm khuya part n. Các bạn đoán xem còn bao nhiêu chương nữa là hết truyện và cái kết ra sao?