Xích Linh Ca sĩ: Trương Hàm Vận * Lời Trung: 戏一折 水袖起落 唱悲欢唱离合 无关我 扇开合 锣鼓响又默 戏中情戏外人 凭谁说 惯将喜怒哀乐都融入粉墨 陈词唱穿又如何 白骨青灰皆我 乱世浮萍忍看烽火燃山河 位卑未敢忘忧国 哪怕无人知我 台下人走过 不见旧颜色 台上人唱着 心碎离别歌 情字难落墨 她唱须以血来和 戏幕起 戏幕落 谁是客 啊.. (昆曲白) 李香君:浓情悔认真, 回头皆幻景, 对面是何人.. 戏一折 水袖起落 唱悲欢唱离合 无关我 扇开合 锣鼓响又默 戏中情戏外人 凭谁说 惯将喜怒哀乐都藏入粉墨 陈词唱穿又如何 白骨青灰皆我 乱世浮萍忍看烽火燃山河 位卑未敢忘忧国 哪怕无人知我 台下人走过 不见旧颜色 台上人唱着 心碎离别歌 情字难落墨 她唱须以血来和 戏幕起 戏幕落 终是客 你方唱罢我登场 莫嘲风月戏 莫笑人荒唐 也曾问青黄 也曾铿锵唱兴亡 道无情 道有情 怎思量 道无情 道有情 费思量 * Phiên âm: Xì yī zhé shuǐxìu qǐluò Chàng bēi huān chàng líhé wúguān wǒ Shàn kāi hé luógǔ xiǎng yòu mò Xì zhōng qíng xì wàirén píng shéi shuō Gùan jiāng xǐ nù āiyuè dōu róngrù fěn mò Chén cí chàng chuān yòu rúhé báigǔ qīnghuī jiē wǒ Lùanshì fú píng rěn kàn fēnghuǒ rán shānhé Wèi bēi wèi gǎn wàng yōu guó nǎpà wú rénzhī wǒ Tái xìa rén zǒuguò bùjìan jìu yánsè Tái shàng rén chàngzhe xīn sùi líbié gē Qíng zì nán luòmò tā chàng xū yǐ xuè lái hé Xì mù qǐ xì mù luò shéi shì kè A.. (kūnqǔ bái) Lǐxiāngjūn: Nóng qíng huǐ rènzhēn, húitóu jiē hùanjǐng, dùimìan shì hérén.. Xì yī zhé shuǐxìu qǐluò Chàng bēi huān chàng líhé wúguān wǒ Shàn kāi hé luógǔ xiǎng yòu mò Xì zhōng qíng xì wàirén píng shéi shuō Gùan jiāng xǐ nù āiyuè dōu cáng rù fěn mò Chén cí chàng chuān yòu rúhé báigǔ qīnghuī jiē wǒ Lùanshì fú píng rěn kàn fēnghuǒ rán shānhé Wèi bēi wèi gǎn wàng yōu guó nǎpà wú rénzhī wǒ Tái xìa rén zǒuguò bùjìan jìu yánsè Tái shàng rén chàngzhe xīn sùi líbié gē Qíng zì nán luòmò tā chàng xū yǐ xuè lái hé Xì mù qǐ xì mù luò zhōng shì kè Nǐ fāng chàng bà wǒ dēngchǎng Mò cháo fēngyuè xì mò xìao rén huāngtáng Yě céng wèn qīng húang yě céng kēngqiāng chàng xīngwáng Dào wúqíng dào yǒuqíng zěn sīliang Dào wúqíng dào yǒuqíng fèi sīliang * Dịch nghĩa: Lời 1 Hí một khúc, tay áo nâng lên hạ xuống Hát rằng buồn vui li hợp vốn chẳng lien quan đến ta Quạt khép mở chiêng trống vang vậy mà lại trầm mặc Tình trong hí, người ngoài cuộc dựa vào đâu mà nói Đã quen đem hết hỉ nộ ai nhạc hòa vào lớp phấn son Phải làm sao để giãi bày qua ca từ, nào là xương trắng xám xanh đều là ta Loạn thế nổi trôi nhẫn nhịn nhìn khói lửa đốt núi sông Kẻ hèn mọn chưa từng quên nỗi lo quốc gia, dù là chẳng ai biết đến ta Dưới đài người kẻ qua lại chẳng trông thấy được gương mặt xưa Trên đài người xướng ca cõi lòng tan nát khúc biệt ly Chữ tình khó hạ bút, nàng hát phải lấy máu tới họa Khúc hí khởi, khúc hí hạ, ai là khách? Tình nồng đậm hận rằng đã tin là thật Quay đầu lại tất cả đều là ảo cảnh Trước mặt là người nào.. Lời 2 Hí một khúc, tay áo nâng lên hạ xuống Hát rằng buồn vui li hợp vốn chẳng lien quan đến ta Quạt khép mở chiêng trống vang vậy mà lại trầm mặc Tình trong hí, người ngoài cuộc dựa vào đâu mà nói Đã quen đem hết hỉ nộ ai nhạc hòa vào lớp phấn son Phải làm sao để giãi bày qua ca từ, nào là xương trắng xám xanh đều là ta Loạn thế nổi trôi nhẫn nhịn nhìn khói lửa đốt núi sông Kẻ hèn mọn chưa từng quên nỗi lo quốc gia, dù là chẳng ai biết đến ta Dưới đài người kẻ qua lại chẳng trông thấy được gương mặt xưa Trên đài người xướng ca cõi lòng tan nát khúc biệt ly Chữ tình khó hạ bút, nàng hát phải lấy máu tới họa Khúc hí khởi, khúc hí hạ, ai là khách? Ngươi ở nơi nào hát, ta cũng lĩnh nhận Chớ cười phong nguyệt hí, chớ cười người hoang đường Cũng từng hỏi Thanh Hoàng cũng từng hát vang khúc hưng vong Đạo vô tình, đạo hữu tình làm sao nghĩ