Chúng ta đi ra ngoài.
An đại nhân cầm chiếc chìa khóa bằng vàng nhìn có chút cổ xưa, lau sạch rồi cất vào trong ngực, còn nhét rất sâu, nàng nhìn Mửa đang đậu trên vai của ta, quyệt mỏ rồi quay mặt đi, con vẹt trên vai ta cũng quyệt mỏ vào áo ta, khụt khịt một tiếng sau đó nghiêng mặt, bày ra bộ dạng ta cũng không thèm nhìn ngươi.
Ta day trán.
Thật muốn mang hai nha đầu này, băm làm nhân bánh một lượt.
Ta nói nhỏ với con vẹt:
- Tính khí của An đại nhân thất thường như vậy đấy, Mửa cô nương đừng để bụng!
Mửa trên vai ta ngước cằm lên:
- Ta mới không thèm để bụng nha đầu đó!
Ta câm nín, thực hiểu cho việc tại sao nàng lại có thể thân với con nha đầu nhà ta như vậy, cả hai kẻ này đều có một điểm chung, rất thích vàng!
- Thượng Thư thì sao chứ, ta chính là người dẫn đường của Thiên Thư Tháp, quan hàm không có nhưng đâu thể dùng lẽ thường để đánh giá thân phận, đâu thể dùng cách giống như trà đạp mấy tên đầu đường xó chợ mà.. Hic hic.. Mà cứ như thế đối xử với ta!
Con vẹt vẫn còn ấm ức, than vãn với ta, gân đen trên trán ta nổi lên, tay phải ta nắm chặt lấy tay trái ở sau lưng, thiếu chút nữa ta đè con vẹt này xuống vặt lông băm nhân bánh, ngươi nói ai là "đầu đường xó chợ"?
Ta mỉm cười rất tươi:
- Chuyện đã vậy rồi Mửa cô nương còn bực tức làm chi? Chúng ta đã muộn giờ, cô nương mau dẫn đường tới Thiên Thư đi thôi!
Mửa chưa hết giận, quay sang nói một câu: "Còn có ngươi là hiểu chuyện!" rồi lại quệt mỏ, "Hừ!" một tiếng nhìn con nha đầu nhà ta đang phụng phịu tiến lại đây sau đó tung cánh bay đi.
- Đường này! - nàng vừa vỗ cánh vừa ngoái lại đáp.
Ta thở dài, tính đi theo thì khựng lại, mép ta giật giật, ta dừng lại chắp hai tay sau lưng nhìn con vẹt đang bay trong không trung, nàng không thấy ta đi theo thì khó hiểu, bay lại hỏi:
- Sao vậy?
- Mửa cô nương, bên đó là nhà xí!
- A! Ta nhầm, vậy đường này!
Ngậm ngùi nhìn con vẹt đang chuyển hướng bay, ta cúi xuống nhìn nha đầu đang mặt nặng mày nhẹ bên dưới hỏi:
- Đại nhân, người có chắc là đáng tin chứ!
- Dĩ nhiên đáng tin, hừ! - nha đầu này nhìn ta quệt mỏ một cái nữa.
- Không, ý ta là "đáng tin"?
- Ngươi mau cõng ta!
-!
Con nha đầu nhà ta giãy nảy, ta đang rối như tơ vò thì tự nhiên thấy nàng to tiếng, nhất thời còn không hiểu chuyện gì xảy ra, ta nói:
- Đại nhân, còn chuyện gì nữa?
- Ngươi là người của ta, ta và nàng xảy ra tranh chấp ngươi còn để nàng đậu trên vai, bây giờ ngươi phải để ta đậu trên vai, cõng ta đi, còn phải cõng ta lên bảy tầng Thiên Thư Tháp!
An đại nhân lớn tiếng, giở trò vô lại, tay trái ta sau lưng bỗng nắm chặt tay phải, thiếu chút nữa ta lại xúc động đè xuống vặt lông luôn con nha đầu này, ta mệnh yểu, chui nhầm vào đây, giờ phải chịu thịnh nộ của nàng, nàng ăn giấm chua với một con vẹt?
- An đại nhân! Đừng loạn nữa! - ta yếu ớt nói.
Miệng con nha đầu bên dưới lập tức méo đi:
- Ô.. Ngươi ức hiếp ta!
* * *
Buổi chiều đã gần tối, ta đi trong hoa viên của
VNO phủ, phía trước là một con vẹt đang bay, trên lưng là một con nha đầu. Mặt ta đen xì.
Mọi chuyện cuối cùng vẫn diễn ra như vậy đấy, ừ! Ta cũng chẳng cần nói, Ai.. ta tò mò là đến bao giờ ta sẽ bị nha đầu này dày vò chết, ta nghiến răng rồi lại thở dài, thôi bỏ qua tiểu tiết, tính chuyện chính, ta đi theo Mửa vẹt hoa đã hơn một thời thần, đi tới Thiên Thư Tháp mà nàng nói.
Mửa đang bay truyền từ cành này đến cành kia trong hoa viên dẫn đường cho ta, cuối cùng dẫn ta tới một cái kiến trúc, nàng tới đậu trên khung cửa, gấp cánh lại rồi ưỡn ngực nói:
- Tới nơi rồi!
Ta nhìn phủ đài phía trước, thất thần, đây là một cái thư viện trong VNO phủ, VNO phủ có rất nhiều thư viện, cái thư viện này là để những sách về cầm phổ và âm điệu, chứa nhạc tập, ta cũng vào đây mấy lần rồi, hoàn toàn không còn gì khác.
- Mửa cô nương, này.. Người chắc chứ? Ta không thấy cái tháp nào ở đây cả!
Nàng trả lời:
- Ai nói với công tử rằng có tháp mới thấy Thiên Thư? Vào trong sẽ hiểu, cửa vào Thiên Thư Tháp ở trong này!
Ta nửa hiểu nửa không cõng đại nhân nhà ta đi lên mấy cái bậc thang để vào trong, nha đầu này lười thành thói, hết giận lâu rồi nhưng ở trên lưng ta thoải mái nên không muốn xuống, ta không còn cách nào khác phải tiếp tục bồi nàng, đành chịu, nói thẳng là ta bị bán cho người ta rồi.
Ta mở cửa, có chút bụi bay ra, lại thêm ít mạng nhện rơi xuống, hiển nhiên nơi này ít được quét dọn, cách đây ba tháng ta vào đây cũng là bộ dạng như vậy.
Cửa kẽo kẹt một tiếng mở ra, Mửa bay vào phòng, tới đậu trên một cái giá sách, ta đóng cửa lại, quay lại nhìn, vẫn là mấy cái giá sách được dựng song song với nhau, phòng khá lớn, giá sách cũng nhiều, sách trên đó được xếp ngay ngắn trước sau, đặt lần lượt từ trên xuống dưới gọn gàng.
Không khí có mùi giấy dầu, lại thêm chút bụi làm cho nó càng thêm khó chịu, ta thì không sao có điều tiểu vẹt hoa Mửa đậu trên kia khụt khịt ho mấy tiếng, An đại nhân sau lưng ta cũng che miệng ho hai cái, nàng khịt mũi sau đó nhỏ nhẹ nói với ta:
- Đặt ta xuống!
Ta theo lời nàng đặt nàng xuống, An đại nhân che miệng ho mấy cái nữa, hình như nàng bị mẫn cảm với không khí như thế này, nàng lấy cái chìa khóa trong ngực ra, đi tới chỗ giá sách mà Mửa đang đậu, giá sách này được đặt dựa lưng vào tường, An đại nhân với tay tới tầng ba của cái giá, bỏ mấy cuốn sách ra, ở đó lộ ra một cái ổ khóa, nàng cắm chìa khóa vào, xoay một lượt.
Một tiếng động vang lên, Mửa tung cánh bay khỏi giá sách, tới đậu trên vai ta, An đại nhân thì rút chìa khóa ra, lùi lại, ba chúng ta đứng nhìn cái giá sách, có tiếng cơ quan chuyển động.
"Kịch kịch!" mấy tiếng nữa tiếp tục vang lên, có chút bụi rơi xuống, cái giá sách tách thành hai nửa, chìm vào tường rồi bị kéo sang hai bên, cuối cùng mất hút vào trong đó. Một cái cổng đen ngòm hiện ra, Đèn Tự Minh hai bên tường ở trong đó tiếp xúc với không khí tươi mới liền bùng cháy, soi rõ một cái bậc thang sâu hun hút hướng xuống dưới.
An đại nhân thì thào nói với ta:
- Tới rồi!