Bài viết: 260 



Vịnh Trăng Non
Trình bày: Chu Lâm Phong
Trình bày: Chu Lâm Phong
Nếu bạn đang tìm kiếm một bản nhạc có thể gợi lên những cảm xúc dịu dàng, man mác buồn nhưng không bi lụy, Vịnh Trăng Non của Chu Lâm Phong là một lựa chọn hoàn hảo. Ngay từ những nốt đầu tiên, bài nhạc đã mở ra một không gian tĩnh lặng, nơi người nghe như lạc vào một đêm trăng mờ ảo, sóng vỗ nhẹ vào bờ, mang theo những ký ức xa xăm.
Giai điệu của Vịnh Trăng Non mang đậm chất piano ballad kết hợp với những thanh âm điện tử nhẹ nhàng, tạo nên một cảm giác mơ hồ giữa thực và mộng. Không quá nặng nề như những bản nhạc buồn cổ điển, nhưng cũng chẳng rộn ràng như những giai điệu pop, bài hát đứng ở lưng chừng giữa sự lặng lẽ và sự an ủi.
Điều mình thích nhất ở ca khúc này là cách nó vẽ nên một bức tranh đầy cảm xúc mà không cần lời hát. Khi lắng nghe, mình cảm giác như đang ngồi bên bờ vịnh trong một đêm không ngủ, nghĩ về những điều đã qua. Một chút tiếc nuối, một chút hy vọng, tất cả hòa quyện trong tiếng đàn mềm mại.
Nếu bạn cần một bản nhạc để thư giãn sau ngày dài hoặc đơn giản là để lắng nghe chính mình, hãy thử Vịnh Trăng Non. Có lẽ, bạn cũng sẽ tìm thấy trong đó một mảnh tâm tư đồng điệu.
Lời bài hát
天上月亮伴着星星几颗
怎么数着数着泪往下落
你一次都不愿来我梦里
你这个小气的老太婆
你那时舍不得吃喝
却攒了嫁妆给我
怎么还没等我结婚
你丢下我就走了
你的遗物并不多
原来我也是其中一个
月儿湾
哪颗星星是你在对我闪
隔着岸
有没有能到你那头的船
能否再听见你呼喊
喊我回家吃饭
替我把眼泪都擦干
可你就连最后一面
都不让我看
你是否在怪我回来太晚
Pinyin
Tiān shàng yuè lìang bàn zhù xīng xīng jǐ kē
Zěn yāo shǔ zhù shǔ zhù lèi wǎng xìa luò
Nǐ yī cì dū bù yùan lái wǒ mèng lǐ
Nǐ zhè gè xiǎo qì dí lǎo tài pó
Nǐ nà shí shè bù dé chī hē
Què cúan liǎo jìa zhuāng gěi wǒ
Zěn yāo húan méi děng wǒ jiē hūn
Nǐ diū xìa wǒ jìu zǒu liǎo
Nǐ dí yí wù bìng bù duō
Yúan lái wǒ yě shì qí zhōng yī gè
Yuè ér wān
Nǎ kē xīng xīng shì nǐ zài dùi wǒ shǎn
Gé zhù àn
Yǒu méi yǒu néng dào nǐ nà tóu dí chúan
Néng pǐ zài tīng jìan nǐ hū hǎn
Hǎn wǒ húi jiā chī fàn
Tì wǒ bǎ yǎn lèi dū cā gān
Kě nǐ jìu lían zùi hòu yī mìan
Dū bù ràng wǒ kàn
Nǐ shì pǐ zài gùai wǒ húi lái tài wǎn
Lời Việt
Trăng trên trời lặng lẽ bên vài ngôi sao nhỏ
Đếm mãi, đếm mãi, nước mắt chợt rơi
Người chẳng một lần ghé thăm giấc mộng
Sao lại keo kiệt đến vậy, bà ơi?
Ngày ấy bà chẳng nỡ ăn tiêu
Mà vẫn chắt chiu dành của hồi môn cho cháu
Vậy mà chưa kịp thấy cháu thành thân
Bà đã vội rời xa thế gian này
Di vật của bà chẳng nhiều
Mới hay cháu cũng chỉ là một phần trong đó..
Vịnh Trăng Non
Giữa muôn vì sao, đâu là ánh mắt bà dõi theo cháu?
Bên bờ này, có con thuyền nào đưa cháu đến với bà không?
Cháu mong được nghe tiếng bà gọi
Gọi cháu về nhà, dọn sẵn bữa cơm
Lau khô những giọt nước mắt cho cháu
Vậy mà, đến cả lần cuối cùng
Bà cũng chẳng để cháu được gặp..
Có phải bà trách cháu về quá muộn không?
Chỉnh sửa cuối: